• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New TÌNH MỘT ĐÊM ĐẦY BẤT NGỜ VỚI THIẾU GIA (4 Viewers)

  • Chương 3-4

Chương 3: Ân đoạn nghĩa tuyệt


Ra khỏi khách sạn, Tô Mộc Vũ hốt hoảng chạy trên đường.


Cả đêm qua, cô chưa từng nghĩ tới chuyện xảy ra với chính bản thân mình, cô chỉ nghĩ tới việc buổi chiều chồng cô đã phản bội cô mà thôi.


Tô Mộc Vũ tìm chỗ không người, ngồi xổm xuống hung hăng khóc một trận, khóc sưng cả hai mắt, sau đó lau khô nước mắt đứng lên, tiếp tục về nhà.


Còn có việc chờ cô giải quyết.


Vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy Tần Nghị Hằng xanh mặt ngồi chờ cô ở trong phòng, bên cạnh là Tô Mộc Tình dựa vào hắn giống như đang trấn an hắn.


Khóe miệng Tô Mộc Vũ co giật, mới chỉ qua một đêm đã tiến tới loại quan hệ hày, đúng là em gái tốt.


Thấy bộ đồ cô mặc trên người nhăn nhúm, trên người còn có mùi rượu, Tần Nghị Hằng giận dữ nói “Cô đã đi đến chỗ nào rồi, cả người toàn mùi rượu, có phải đã cùng với gã đàn ông nào lêu lổng rồi không?” Nghĩ đến ngày hôm qua bị cô tát, hắn điên tiết lên.


Tô Mộc Vũ không lên tiếng, cô cần yên tĩnh một chút để suy nghĩ lại.


Ngược lại, Tô Mộc Tình lại thấy sốt ruột, vội vã kéo cánh tay anh rể “Anh rể, anh đừng giận, chị ấy sẽ không, chị, sao chị không nói? Chị, chị nói gì đi chứ!”


Nhìn khuôn mặt sinh đẹp của em gái tràn đầy lo lắng, thanh khiết như con mèo nhỏ, nhưng ai có thể nghĩ rằng chính con mèo nhỏ này lại câu dẫn anh rể mình cơ chứ.


Tô Mộc Vũ sảy bước chạy về phía trước, khuông mặt không một chút cảm xúc khiến Tô Mộc Tình run bắn lên.


Chỉ thấy Tô Mộc Vũ thoáng cái đã bắt được cánh tay trắng nõn của em gái, cô thét chói tai, sau đó đẩy em gái ra ngoài cửa, hung hăng đóng lại.


Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc lóc thảm thương của Tô Mộc Tình, đạp cửa hướng anh rể xin giúp đỡ.


Tần Nghị Hằng không nghĩ tới người vợ thường ngày nhu thuận thế nhưng bây giờ lại bộc phát đến như vậy, lập tức nói “Cô làm gì vậy?”


Tô Mộc Vũ không thèm để ý, hít một hơi, giọng run run nói “Tần Nghị Hằng, tôi hỏi anh hai vấn đề, thứ nhất: Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”


Tần Nghị Hằng nhìn cô khó hiểu nói: “Năm năm”


Tô Mộc Vũ giật giật khóe miệng, tay ôm lấy ngực đau đớn, có nén lại thanh âm run rẩy “Vấn đề thứ hai, anh, có yêu tôi không?”


“Yêu!”


Tần Nghị Hằng nói, trong mắt lộ rõ vẻ lúng túng, vẻ mắt có chút xấu hổ.


Tô Mộc Vũ nhìn hắn, nước mắt bắt đầu lăn dài, cô nói “Đã yêu năm năm vậy tại sao không bằng một Tô Mộc Tinh cơ chứ? Cô ấy là em gái của tôi…”


Một giọt nước mắt rơi xuống, cô gắt gao nén lại.


Cô vì cái nhà này chịu nhiều khổ cực, mỗi ngày đều im lặng chịu đựng mẹ chồng mắng mỏ lấn áp, không thể tưởng tượng nổi, người chồng năm năm yêu thương cùng với em gái vùng lớn lên từ nhỏ lại có thể cùng nhau phản bội cô!


Cô vì bọn họ mà bỏ qua tất cả, bỏ đi thứ cô yêu thích nhất – nghệ thuật gốm sứ, cuối cùng lại được báo đáp như vậy………..


Tàn Nghị Hằng nhìn bộ mắt bi thương của cô, không đành lòng muốn đỡ cô dậy lại vị Tô Mộc Vũ né tránh.


Cô khàn khàn thét lớn “Tần Nghị Hằng! Chúng ta ly hôn!” Chỉ một câu nói mà giống như cô đã dùng hết sức lực còn lại để nói ra.


“Ly hôn?” Sắc mặt Tần Nghị Hằng bỗng dưng biến đổi “Cô còn muốn ly hôn với tôi sao?”


Hắn là tổng tài của Tần thị, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám nói chuyện với hắn như thế. Nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, trên đời này, làm gì có thằng đàn ông nào chung tình cả đời với vợ đâu? Hắn có thể cung sống được với cô năm năm, đã là hết lòng quan tâm rồi. Thế mà cô còn đòi ly hôn với hắn sao?


Tôn nghiêm của Tần Nghị Hằng bị đụng chạm, hắn nghiêm mặt quát “Được! Ly hôn thì ly hôn! Tôi còn muốn xem cô rời khỏi tôi như thế nào! Tới lúc đó đừng bò tới cầu xin tôi!”


Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng hạ thấp khóe miệng “Yên tâm! Sẽ không đâu! Chia một nửa tài sản tôi sẽ ký tên!”


Sắc mặt tần Nghị Hằng lại một lần nữa biến đổi “Cái gì? Một nửa tài sản? Cô điên rồi sao?”


“Luật hôn nhân quy định, vợ chồng hai bên cùng hưởng tài sản, sau khi ly hôn thì hai bên sẽ có quyền hưởng một nửa tài sản, nếu không đồng ý, chúng ta ra toàn án!” Nói ra lời này, tim cô như chết đi, như tan ra thành bụi.


Không phải họ thứ quan tâm nhất chính là tiền hay sao? được, cô sẽ đánh vào chỗ này moi từng miếng ra, để cho họ nghĩ đến cô vừa thương vừa hận cũng không tốt lắm, cứ để cho họ tự thấy thống thổ vẫn hơn.


Hiện tại cô đã mất hết rồi, cái gì cũng không sợ nữa rồi, muốn làm loạn thì sẽ làm nháo cả cái thành phố này lên cho mọi người biết, để mọi người nhìn hắn với con mắt ghê tởm.


Tần Nghị Hằng nghe cô nói muốn một nửa tài sản, thấy được cái gọi là dù chết cũng phải có của cô, hắn giận dữ nói “Cô mơ đi! Tôi mói cho cô biết, một cắc cô cũng không lấy đi được, cút cho tôi!”


Cửa vừa mở, Tô Mộc Tình hoảng sợ nhào vào trong lồng ngực của Tần Nghị Hằng, thân mật như người yêu, giống như bọn hắn mới chính là kết hôn năm năm, lại cùng nhìn Tô Mộc Vũ chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.


Thân thể gầy yếu của Tô Mộc Vũ vừa đi ra đến cửa run run như muốn ngã nhào, nhưng côvẫn kiên trì đứng thẳng dậy.


Thân hình mỏng manh đón lấy gió, nước mắt trong suốt hòa vào trong gió lạnh, lặng yên không tiếng động.


Cô thề, đây là lần cuối cùng cô vì bọn họ mà khóc.





Chương 4: Ranh giới cuối cùng


Những ngày gần đây, một vụ ly hôn ở thành phố S khiến dư luận xôn xao – Tổng tài tập đoàn Tần thị cùng người vợ lớn ly hôn, nghi ngờ rằng có tiểu tam xen vào.


Nhất thời liền trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán lúc rảnh rỗi. Báo chí tập san lại càng đoán già đoán non về các nguyên nhân, tuy nhiên cuối cùng đều quy kết cho hai chữ: Tiểu tam. Thậm chí có người đoán, tiểu tam này có phải hay không chính là cô em vợ của Tần Nghị Hằng.


Nhìn thấy tin tức trong tờ báo cầm trên tay, khóe mắt xẹt qua một tia hứng thú.


Không nghĩ tới, người phụ nữ này lại thú vị như vậy.


Tô Mộc Vũ phải không?


Cho tôi xem xem, cô có thể làm đến mức nào đi.


Bên cạnh, Tiền Phong một thân quần áo bảnh bao, bộ dáng hoa hoa công tử, miệng ngậm quả táo đi tới.Vừa đi vừa nháy đôi mắt hoa đào đến các cô gái xinh đẹp trong quán bar, mặt khác lại liếc đến tin tức trong tờ báo, nói: “Phong, làm sao cậu lại thay đổi đột ngột thích xem tin tức loại này vậy?”


Đối diện, Phương Thiệu Hoa ôm bạn gái, ái muội cười nói: “Phong Tử, đầu óc cậu nên vứt đi cho rồi. Đã quên vài ngày trước, người nào đó muốn cậu đi tra gì đó sao?”


Ba người bọn hắn chơi với nhau từ lúc còn mặc tã, cứ xem như là trúc mã đi.


Ánh mắt Tiền Phong sáng ngời, nói: “Người phụ nữ kia a! Mình cứ nghĩ là cậu trong lúc rãnh rỗi nên chơi đùa, cậu sẽ không động tâm chứ? Cô ta… cô ta… cô ta chính là người phụ nữ ly hôn trên báo?”


“Hai ngươi đoán đi?” Bàn tay hắn chống cằm, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát bờ môi mỏng. Hắn vươn tay với đến ly rượu đưa lên miệng nhấp, không nói gì thêm.


Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa nhìn nhau nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Bọn hắn là trúc mã, từ nhỏ đã hiểu nhau như lòng bàn tay.


______________________


Bên kia.


Tô Mộc Vũ nhìn thấy tin tức thêu hoa vẽ bướm, đây đúng là kết quả cô muốn đạt tới, thực sự là cũng nên cảm ơn mấy cái tạp chí rãnh rỗi không có gì làm này. Cô em gái vô tội đáng thương kia của cô, giờ phút này khẳng định đang làm nũng nằm trong lòng anh rể đòi an ủi rồi.


Khoé miệng Tô Mộc Vũ thoáng hiện một nụ cười khổ, đơn giản như vậy, lại chua xót như vậy.


“Tô tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa? Phiên toà sắp mở rồi” Luật sư đi tới nhắc nhở.


Tô Mộc Vũ gật gật đầu. Cô mới vừa cùng cha mẹ nói chuyện qua điện thoại, cũng không phải là cuộc đối thoại thoải mái.


Bọn họ nói như thế nào?


“Con còn biết xấu hổ hay không? Phải khiến mọi người nháo lên hết mới vừa lòng sao? Ra toàn, con nhất định phải như vậy sao? Nếu con kiên trì muốn kiện thì cũng đừng tiếp tục nhìn mặt cha mẹ nữa”


Cô trả lời như thế nào?


Một chữ — “Kiện”


Cha mẹ cô, cả đời chỉ quan tâm đến hai chữ thể diện, dường như nó so với hạnh phúc của con gái chính mình quan trọng hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần vậy.


Không, không, những lời này cô nói sai rồi. Hạnh phúc của con gái đối với họ rất quan trọng.


Vì Mộc Tình có thể tiếp tục đến trường, bọn họ yêu cầu cô bỏ học. Vì Mộc Tình có thể đi du học, bọn họ dung túng cô từ mười tám mười chín tuổi liền ở bên ngoài đi sớm về tối làm công. Mà bây giờ vì hạnh phúc của Mộc Tình, bọn họ cam nguyện đối với hạnh phúc của cô — có mắt không tròng!


Cô cả đời này đều vì người khác mà sống. Lúc này đây, cô nhất định phải vì chính mình mà sống nhiều hơn một lần!


Vừa đi vào căn phòng, vô số ánh đèn flash vây quanh như ruồi bọ chen chúc khiến cho cô mắt mở không nổi.


“Chào cô, xin hỏi cô chính là phu nhân Tần tổng tài phải không? Cho hỏi hai người vì sao phải ly hôn? Là do Tần tiên sinh yêu đương vụng trộm sao?”


” Có tin đồn rằng tiểu tam chính là em gái thân sinh của cô, xin hỏi tin đồn này có đúng hay không? Xin cô trả lời một chút!”


” Xin hỏi cô đối với vụ kiện này nắm bao nhiêu phần trăm thắng kiện?”





Vô số vấn đề giống như làn sóng đánh tới khiến cho không người nào đỡ được.


Tô Mộc Vũ không nói được một lời, xuyên qua những ánh đèn chớp nháy, cô đứng thẳng người tiếp tục bước vào, tà váy trắng phía sau theo cước bộ nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như tiên nữ, lại giống như một vị đấu sĩ cô độc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tình Một Đêm
  • Đang cập nhật..
SAU MỘT ĐÊM TÌNH
  • Một Đời An Nhiên (Huyền Chang)
Chương 31

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom