Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3
Người kia sau khi dùng kế khích tướng biết hẳn là Kiều Uyển Vũ cũng đã thay đổi suy nghĩ liền lên tiếng khuyên can, động viên cô: “Uyển Vũ à, nếu cảm thấy Vịnh Xuyên này làm cô nhớ đến nhiều chuyện không vui hay là tôi đưa cô đến Pháp chịu không? Chúng ta quên hết tất cả những chuyện không vui cùng bắt đầu lại một cuộc sống khác có được không? Người ta không trân trọng mình nhưng mình phải biết tự trân trọng mình chứ cô là một món quà mà thượng đế gửi đến thế gian này, cô nghĩ xem nhìn thấy cô như vậy ba cô có yên lòng nhắm mắt hay không?! cô phải mạnh mẽ lên tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô mà”.
Kiều Uyển Vũ im lặng không đáp.
“Kiều Uyển Vũ nếu cô thật sự không muốn sống nữa vậy thì tìm cách nhẹ nhàng mà chết, cô chịu khổ nhiều rồi đừng làm bản thân mình đau đớn vật vã thêm nữa, hậu sự của cô tôi sẽ đích thân đứng ra lo liệu. Còn nếu cô muốn bắt đầu lại thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho cô cơ hội bắt đầu lại, hy vọng là sẽ sớm nhận được cuộc gọi từ cô”.
Người bên kia cúp máy, Kiều Uyển Vũ để điện thoại trên giường rồi khẽ thở dài, còn nhiều việc chưa rõ ràng như vậy, kẻ hãm hại cô vẫn còn đang dửng dưng vui vẻ ngoài kia, bây giờ chết đi có phải là quá ngốc rồi không thật là khó nghĩ.
Nếu như Đoạn Phong Lãng đã tuyệt tình như vậy thì Kiều Uyển Vũ cô cũng không nên tiếp tục lưu luyến một cách mù quáng như thế nữa, sau khi thông suốt mọi chuyện Kiều Uyển Vũ tự hứa với lòng nhất định sẽ làm cho Đoạn Phong Lãng hối hận về quyết định của lúc này, cả những người đã hãm hại cô ra nông nổi ngày hôm nay một ngày nào đó cô nhất định đòi lại tất cả.
Vài ngày sau, Kiều Uyển Vũ lại cầm điện thoại nhờ cô y tá bấm một dãy số gọi đi, khi chủ nhân dãy số kia bắt máy cô chỉ nói ngắn gọn một câu: “Tôi đồng ý điều kiện của anh đưa tôi rời khỏi Vịnh Xuyên đi”.
Đầu dây bên kia không chút chần chừ mà đáp ngay: “Được”.
Ngày hôm sau, có một chàng trai dáng người cao ráo khoảng 1m86 gương mặt thanh tú, tuấn mỹ tới phòng bệnh của Kiều Uyển Vũ, anh ngồi bên cạnh cô trên giường bệnh, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân, tay anh nhẹ nhàng cầm tay cô một cách nâng niu trân trọng rồi nói: “Kiều Uyển Vũ không biết trong tương sẽ xảy ra những chuyện gì nhưng anh hứa với em một câu dù là cả thế giới này quay lưng lại với em, anh cũng nhất định không từ bỏ em”.
Chẳng hiểu tại sao lúc đó Kiều Uyển Vũ lại cảm thấy ấm áp và an ủi biết bao khi đón nhận câu hứa hẹn đơn giản từ một người xa lạ, thậm chí bản thân cô còn chưa biết người đàn ông này là ai mà tại sao từ lúc cô gặp biến cố lớn nhất trong đời anh ta lại luôn xuất hiện bên cạnh cô, không chỉ ân cần chăm sóc mà còn đồng hành cùng cô trong suốt thời gian qua.
Kiều Uyển Vũ đã mất mát quá nhiều rồi, cô cảm thấy rất sợ hãi khi phải đối mặt với quá khứ có lẽ chàng trai này sẽ thật sự mang lại cho cô một cuộc sống mới.
Vì thời gian gấp rút nên Kiều Uyển Vũ không có trở về nhà ở khu chung cư cũ kỹ mà đi thẳng từ bệnh viện ra tới sân bay luôn, cảnh vật cứ như vậy mà lướt qua trong tầm mắt của Tề thiếu, bọn họ sắp rời khỏi Vịnh Xuyên, bên ngoài trời đang mưa nên đường xá vắng lặng hẩm hiu đến vô chừng.
Mà có khi ông trời cũng đang khóc thay cho số mệnh quá đỗi khắc nghiệt của một cô gái mới 17 tuổi mang trên mình vô số tổn thương không ai có thể thấu hiểu, gánh chịu quá nhiều đau khổ mà không ai an ủi dỗ dành…cô ấy mạnh mẽ giữa cuộc đời lắm thị phi và sóng gió nhưng suy cho cùng cô ấy vẫn là một cô gái nhỏ mà thôi xin đừng làm tổn thương cô ấy nữa!
Lúc ở sân bay, Kiều Uyển Vũ cứ hướng thẳng phía trước mà đi vào với sự giúp đỡ của một chàng trai luôn ở bên cạnh mình trong suốt thời gian hơn 3 tháng vừa qua, cô không mang theo hành lý gì hết, trong túi chỉ có duy nhất một cây bút kim vàng đắc tiền mà thôi, cô cũng chẳng dám ngoảnh đầu lại lấy một lần, sợ rằng quay lại rồi sẽ không nở rời đi nữa.
Chuyến bay đó vừa cất cánh không bao lâu thì đột nhiên trời dừng mưa, những tia nắng đầu tiên sau những ngày mưa ảm đạm xuyên qua giữa những đám mây đen lượn lờ trôi trên bầu trời chiếu xuống mặt đất, chẳng mấy chốc cầu vồng xuất hiện nơi cuối chân trời vô cùng kỳ ảo và đẹp mắt. Qua hết những ngày mưa bão thì cầu vồng sẽ xuất hiện cũng như một điềm báo của đời người khổ tận cam lai chăng?!
Tám năm sau…
Chuyến bay từ Pháp đến thành phố Vịnh Xuyên hạ cánh lúc 10 giờ sáng theo giờ địa phương, một cô gái mặc quần jeans rách gối màu xanh, áo thun phông trắng kết hợp với áo khoác da màu đỏ, chân đi giày thể thao màu trắng, cô đội một chiếc nón lưỡi trai màu đen đính đầy gai nhọn mạ vàng lấp lánh, chiếc kính mát bản to màu nâu nhìn rất năng động và sành điệu, tay kéo chiếc vali màu bạc từ trong sân bay đi ra ngoài.
Người kia sau khi dùng kế khích tướng biết hẳn là Kiều Uyển Vũ cũng đã thay đổi suy nghĩ liền lên tiếng khuyên can, động viên cô: “Uyển Vũ à, nếu cảm thấy Vịnh Xuyên này làm cô nhớ đến nhiều chuyện không vui hay là tôi đưa cô đến Pháp chịu không? Chúng ta quên hết tất cả những chuyện không vui cùng bắt đầu lại một cuộc sống khác có được không? Người ta không trân trọng mình nhưng mình phải biết tự trân trọng mình chứ cô là một món quà mà thượng đế gửi đến thế gian này, cô nghĩ xem nhìn thấy cô như vậy ba cô có yên lòng nhắm mắt hay không?! cô phải mạnh mẽ lên tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô mà”.
Kiều Uyển Vũ im lặng không đáp.
“Kiều Uyển Vũ nếu cô thật sự không muốn sống nữa vậy thì tìm cách nhẹ nhàng mà chết, cô chịu khổ nhiều rồi đừng làm bản thân mình đau đớn vật vã thêm nữa, hậu sự của cô tôi sẽ đích thân đứng ra lo liệu. Còn nếu cô muốn bắt đầu lại thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho cô cơ hội bắt đầu lại, hy vọng là sẽ sớm nhận được cuộc gọi từ cô”.
Người bên kia cúp máy, Kiều Uyển Vũ để điện thoại trên giường rồi khẽ thở dài, còn nhiều việc chưa rõ ràng như vậy, kẻ hãm hại cô vẫn còn đang dửng dưng vui vẻ ngoài kia, bây giờ chết đi có phải là quá ngốc rồi không thật là khó nghĩ.
Nếu như Đoạn Phong Lãng đã tuyệt tình như vậy thì Kiều Uyển Vũ cô cũng không nên tiếp tục lưu luyến một cách mù quáng như thế nữa, sau khi thông suốt mọi chuyện Kiều Uyển Vũ tự hứa với lòng nhất định sẽ làm cho Đoạn Phong Lãng hối hận về quyết định của lúc này, cả những người đã hãm hại cô ra nông nổi ngày hôm nay một ngày nào đó cô nhất định đòi lại tất cả.
Vài ngày sau, Kiều Uyển Vũ lại cầm điện thoại nhờ cô y tá bấm một dãy số gọi đi, khi chủ nhân dãy số kia bắt máy cô chỉ nói ngắn gọn một câu: “Tôi đồng ý điều kiện của anh đưa tôi rời khỏi Vịnh Xuyên đi”.
Đầu dây bên kia không chút chần chừ mà đáp ngay: “Được”.
Ngày hôm sau, có một chàng trai dáng người cao ráo khoảng 1m86 gương mặt thanh tú, tuấn mỹ tới phòng bệnh của Kiều Uyển Vũ, anh ngồi bên cạnh cô trên giường bệnh, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân, tay anh nhẹ nhàng cầm tay cô một cách nâng niu trân trọng rồi nói: “Kiều Uyển Vũ không biết trong tương sẽ xảy ra những chuyện gì nhưng anh hứa với em một câu dù là cả thế giới này quay lưng lại với em, anh cũng nhất định không từ bỏ em”.
Chẳng hiểu tại sao lúc đó Kiều Uyển Vũ lại cảm thấy ấm áp và an ủi biết bao khi đón nhận câu hứa hẹn đơn giản từ một người xa lạ, thậm chí bản thân cô còn chưa biết người đàn ông này là ai mà tại sao từ lúc cô gặp biến cố lớn nhất trong đời anh ta lại luôn xuất hiện bên cạnh cô, không chỉ ân cần chăm sóc mà còn đồng hành cùng cô trong suốt thời gian qua.
Kiều Uyển Vũ đã mất mát quá nhiều rồi, cô cảm thấy rất sợ hãi khi phải đối mặt với quá khứ có lẽ chàng trai này sẽ thật sự mang lại cho cô một cuộc sống mới.
Vì thời gian gấp rút nên Kiều Uyển Vũ không có trở về nhà ở khu chung cư cũ kỹ mà đi thẳng từ bệnh viện ra tới sân bay luôn, cảnh vật cứ như vậy mà lướt qua trong tầm mắt của Tề thiếu, bọn họ sắp rời khỏi Vịnh Xuyên, bên ngoài trời đang mưa nên đường xá vắng lặng hẩm hiu đến vô chừng.
Mà có khi ông trời cũng đang khóc thay cho số mệnh quá đỗi khắc nghiệt của một cô gái mới 17 tuổi mang trên mình vô số tổn thương không ai có thể thấu hiểu, gánh chịu quá nhiều đau khổ mà không ai an ủi dỗ dành…cô ấy mạnh mẽ giữa cuộc đời lắm thị phi và sóng gió nhưng suy cho cùng cô ấy vẫn là một cô gái nhỏ mà thôi xin đừng làm tổn thương cô ấy nữa!
Lúc ở sân bay, Kiều Uyển Vũ cứ hướng thẳng phía trước mà đi vào với sự giúp đỡ của một chàng trai luôn ở bên cạnh mình trong suốt thời gian hơn 3 tháng vừa qua, cô không mang theo hành lý gì hết, trong túi chỉ có duy nhất một cây bút kim vàng đắc tiền mà thôi, cô cũng chẳng dám ngoảnh đầu lại lấy một lần, sợ rằng quay lại rồi sẽ không nở rời đi nữa.
Chuyến bay đó vừa cất cánh không bao lâu thì đột nhiên trời dừng mưa, những tia nắng đầu tiên sau những ngày mưa ảm đạm xuyên qua giữa những đám mây đen lượn lờ trôi trên bầu trời chiếu xuống mặt đất, chẳng mấy chốc cầu vồng xuất hiện nơi cuối chân trời vô cùng kỳ ảo và đẹp mắt. Qua hết những ngày mưa bão thì cầu vồng sẽ xuất hiện cũng như một điềm báo của đời người khổ tận cam lai chăng?!
Tám năm sau…
Chuyến bay từ Pháp đến thành phố Vịnh Xuyên hạ cánh lúc 10 giờ sáng theo giờ địa phương, một cô gái mặc quần jeans rách gối màu xanh, áo thun phông trắng kết hợp với áo khoác da màu đỏ, chân đi giày thể thao màu trắng, cô đội một chiếc nón lưỡi trai màu đen đính đầy gai nhọn mạ vàng lấp lánh, chiếc kính mát bản to màu nâu nhìn rất năng động và sành điệu, tay kéo chiếc vali màu bạc từ trong sân bay đi ra ngoài.
Bình luận facebook