Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-384
Chương 384
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười lạnh: “Bà đúng là đến chết vẫn thay đổi, bây giờ thì Hàm Tuấn phá sản rồi đó bà cảm nhận được nỗi đau của ba tôi và tôi năm đó hay chưa hả???”.
Thẩm Mộc Chi ngơ ngác ra: “Con nói vậy là có ý gì vậy Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ lên tiếng đáp: “Thật ra, tôi không phải con gái của bà và Hàm Tuấn mà Hàm Linh mới là con gái ruột của hai người, tôi là Kiều Uyển Vũ con gái của Kiều Cẩn Dương tôi không có bất kỳ quan hệ gì với các người hết. Chính vì cái thói đa nghi và ghim hận thật sâu trong lòng của bà nên tôi mới thành công lừa gạt bà nói năm đó ba tôi tráo đổi tôi và Hàm Linh có như vậy bà mới tận tình giúp tôi triệt để chặn hết đường sống của con gái bà chứ”.
Thẩm Mộc Chi không chấp nhận được sự thật bèn gào lên: “Không thể nào, con chỉ đang gạt mẹ thôi phải không Uyển Vũ? Giấy giám định ADN con là con của ba mẹ mà”.
Kiều Uyển Vũ cầm tờ giấy giám định hời hợt rồi để nó rơi từ trên tay cô xuống: “Bản giám định thật đang ở trong tay của tôi đây mà thiết nghĩ là bà không muốn xem đâu ha”.
Thẩm Mộc Chi run rẩy ngồi xuống nhặt tờ giấy giám định nhân thân lên rồi mở ra xem đập vào mặt bà ta là dòng chữ in đậm [Không có quan hệ huyết thống].
Thẩm Mộc Chi chới với lùi lại phía sau mấy bước: “Chuyện này sao có thể chứ?”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Thẩm Mộc Chi bằng ánh mắt sắc lạnh như băng: “Nếu trên đời có luật nhân quả thì tôi chính là người đem đến quả báo cho bà đó Thẩm Mộc Chi”.
Thẩm Mộc Chi sắc mặt tái méc ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: ‘Cô nói vậy là có ý gì hả?”.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ trở nên sắc lạnh như băng hằn lên tia máu, cô cao ngạo lên tiếng đáp trả: “Năm xưa, bà hại gia đình tôi thê thảm như thế nào thì bây giờ tôi bắt bà trả lại ba tôi gấp vạn lần đó Thẩm Mộc Chi”.
Thẩm Mộc Chi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của Kiều Uyển Vũ liền lùi về phía sau mấy bước: “Cô…rốt cuộc là cô muốn làm gì? Cô có ý đồ gì với chúng tôi hả?”.
Kiều Uyển Vũ nâng khóe môi lên mỉm cười một cách bí hiểm rồi đáp: “Không phải là tôi muốn làm gì mà là TÔI ĐÃ LÀM RỒI...còn ý đồ thì quá rõ ràng rồi còn gì…tôi là đang BÁO THÙ đó”.
Nghe những cụm từ mà Kiều Uyển Vũ nhấn mạnh cùng thần thái áp đảo người đối diện của cô thì Thẩm Mộc Chi liền cảm thấy lạnh sống lưng, mới hôm qua thôi cô vẫn còn là đứa con gái ngoan của bà cơ mà sao có mấy tiếng đồng hồ lại trở nên xa lạ và đáng sợ như vậy chứ.
“Thẩm Mộc Chi năm đó là bà cạn tình cạn nghĩa phản bội lại ba tôi, năm đó là bà bắt tay cùng với Hàm Tuấn hãm hại ba tôi mất hết danh tiếng, mất hết sự nghiệp kể cả Vệ Đồ là sản nghiệp mà tổ tiên của ba tôi để lại cũng bị hủy hoại trong tay bà và tên khốn kia. Bà hại ba tôi mất hết tất cả, là bà làm cho ba tôi bị người đời cười chê, lúc mất còn không được một tang lễ ra hồn…những gì các người gây ra với ba tôi hôm nay nợ cũ nợ mới tôi tính hết một lần được không?”.
Thẩm Mộc Chi run rẩy khi tội ác của mình đều bị phơi bày nhưng bà ta chết không hối cãi vẫn một mực phản bác tới cùng: “Tôi không có phản bội Kiều Cẩn Dương, ngay từ ban đầu tôi đã không hề yêu ông ấy chỉ vì hoàn cảnh gia đình tôi phải cưới ông ấy để trả nợ cho ba tôi mà thôi, người mà tôi thật tâm yêu thương là Hàm Tuấn tôi không có sai gì hết”.
Kiều Uyển Vũ liền bước đến nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Mộc Chi rồi lên tiếng đáp trả: “Dù không yêu nhưng đối xử với ân nhân của mình như thế thì đúng là cầm thú rồi còn gì”.
“Kiều Uyển Vũ, cô luôn miệng nói tôi phản bội tình yêu của ba cô còn ông ta thì sao chứ? Nếu ông ta không gian díu với người phụ nữ khác thì làm sao có cô trên cõi đời này chứ?!”.
Kiều Uyển Vũ điềm đạm mỉm cười rồi lên tiếng nói tiếp: “Bà không biết gì sao? Tôi vốn không phải con gái ruột của ba tôi Kiều Cẩn Dương, tôi chỉ là một đứa trẻ cơ nhỡ bị vứt bỏ bên đường được ba tôi cưu mang, tái sinh tôi thêm lần nữa mà thôi…Tuy không có quan hệ huyết thống gì hết nhưng đối với tôi thì ba tôi là người có ơn tái sinh tôi, ông ấy còn hơn là ba mẹ ruột của tôi nữa, ông ấy là người thân duy nhất của tôi mấy người hại ông ấy thê thảm như thế nào thì tôi phải bắt mấy người trả cả vốn lẫn lãi mới thôi”.
Thẩm Mộc Chi không chấp nhận được sự thật này bèn gào lên: “Không thể nào, năm đó là chính miệng Kiều Cẩn Dương nói cô là con gái riêng của ông ấy và người phụ nữ khác mà, là ông ta phản bội tôi dồn tôi tới giới hạn chịu đựng nên tôi mới bắt tay với Hàm Tuấn đánh tráo tất cả những lô hàng lụa của Vệ Đồ làm cho công ty phá sản sau đó Hàm Tuấn thuận lợi thu mua lại và đổi tên thành xí nghiệp Hàm Thị”.
Kiều Uyển Vũ cầm điện thoại bật lại đoạn ghi âm vừa rồi cho Thẩm Mộc Chi nghe lần nữa rồi cười nhạt đáp: “Đợi tới sở cảnh sát rồi bà hãy tiếp tục giải thích ha”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười lạnh: “Bà đúng là đến chết vẫn thay đổi, bây giờ thì Hàm Tuấn phá sản rồi đó bà cảm nhận được nỗi đau của ba tôi và tôi năm đó hay chưa hả???”.
Thẩm Mộc Chi ngơ ngác ra: “Con nói vậy là có ý gì vậy Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ lên tiếng đáp: “Thật ra, tôi không phải con gái của bà và Hàm Tuấn mà Hàm Linh mới là con gái ruột của hai người, tôi là Kiều Uyển Vũ con gái của Kiều Cẩn Dương tôi không có bất kỳ quan hệ gì với các người hết. Chính vì cái thói đa nghi và ghim hận thật sâu trong lòng của bà nên tôi mới thành công lừa gạt bà nói năm đó ba tôi tráo đổi tôi và Hàm Linh có như vậy bà mới tận tình giúp tôi triệt để chặn hết đường sống của con gái bà chứ”.
Thẩm Mộc Chi không chấp nhận được sự thật bèn gào lên: “Không thể nào, con chỉ đang gạt mẹ thôi phải không Uyển Vũ? Giấy giám định ADN con là con của ba mẹ mà”.
Kiều Uyển Vũ cầm tờ giấy giám định hời hợt rồi để nó rơi từ trên tay cô xuống: “Bản giám định thật đang ở trong tay của tôi đây mà thiết nghĩ là bà không muốn xem đâu ha”.
Thẩm Mộc Chi run rẩy ngồi xuống nhặt tờ giấy giám định nhân thân lên rồi mở ra xem đập vào mặt bà ta là dòng chữ in đậm [Không có quan hệ huyết thống].
Thẩm Mộc Chi chới với lùi lại phía sau mấy bước: “Chuyện này sao có thể chứ?”.
Kiều Uyển Vũ nhìn Thẩm Mộc Chi bằng ánh mắt sắc lạnh như băng: “Nếu trên đời có luật nhân quả thì tôi chính là người đem đến quả báo cho bà đó Thẩm Mộc Chi”.
Thẩm Mộc Chi sắc mặt tái méc ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: ‘Cô nói vậy là có ý gì hả?”.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ trở nên sắc lạnh như băng hằn lên tia máu, cô cao ngạo lên tiếng đáp trả: “Năm xưa, bà hại gia đình tôi thê thảm như thế nào thì bây giờ tôi bắt bà trả lại ba tôi gấp vạn lần đó Thẩm Mộc Chi”.
Thẩm Mộc Chi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của Kiều Uyển Vũ liền lùi về phía sau mấy bước: “Cô…rốt cuộc là cô muốn làm gì? Cô có ý đồ gì với chúng tôi hả?”.
Kiều Uyển Vũ nâng khóe môi lên mỉm cười một cách bí hiểm rồi đáp: “Không phải là tôi muốn làm gì mà là TÔI ĐÃ LÀM RỒI...còn ý đồ thì quá rõ ràng rồi còn gì…tôi là đang BÁO THÙ đó”.
Nghe những cụm từ mà Kiều Uyển Vũ nhấn mạnh cùng thần thái áp đảo người đối diện của cô thì Thẩm Mộc Chi liền cảm thấy lạnh sống lưng, mới hôm qua thôi cô vẫn còn là đứa con gái ngoan của bà cơ mà sao có mấy tiếng đồng hồ lại trở nên xa lạ và đáng sợ như vậy chứ.
“Thẩm Mộc Chi năm đó là bà cạn tình cạn nghĩa phản bội lại ba tôi, năm đó là bà bắt tay cùng với Hàm Tuấn hãm hại ba tôi mất hết danh tiếng, mất hết sự nghiệp kể cả Vệ Đồ là sản nghiệp mà tổ tiên của ba tôi để lại cũng bị hủy hoại trong tay bà và tên khốn kia. Bà hại ba tôi mất hết tất cả, là bà làm cho ba tôi bị người đời cười chê, lúc mất còn không được một tang lễ ra hồn…những gì các người gây ra với ba tôi hôm nay nợ cũ nợ mới tôi tính hết một lần được không?”.
Thẩm Mộc Chi run rẩy khi tội ác của mình đều bị phơi bày nhưng bà ta chết không hối cãi vẫn một mực phản bác tới cùng: “Tôi không có phản bội Kiều Cẩn Dương, ngay từ ban đầu tôi đã không hề yêu ông ấy chỉ vì hoàn cảnh gia đình tôi phải cưới ông ấy để trả nợ cho ba tôi mà thôi, người mà tôi thật tâm yêu thương là Hàm Tuấn tôi không có sai gì hết”.
Kiều Uyển Vũ liền bước đến nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Mộc Chi rồi lên tiếng đáp trả: “Dù không yêu nhưng đối xử với ân nhân của mình như thế thì đúng là cầm thú rồi còn gì”.
“Kiều Uyển Vũ, cô luôn miệng nói tôi phản bội tình yêu của ba cô còn ông ta thì sao chứ? Nếu ông ta không gian díu với người phụ nữ khác thì làm sao có cô trên cõi đời này chứ?!”.
Kiều Uyển Vũ điềm đạm mỉm cười rồi lên tiếng nói tiếp: “Bà không biết gì sao? Tôi vốn không phải con gái ruột của ba tôi Kiều Cẩn Dương, tôi chỉ là một đứa trẻ cơ nhỡ bị vứt bỏ bên đường được ba tôi cưu mang, tái sinh tôi thêm lần nữa mà thôi…Tuy không có quan hệ huyết thống gì hết nhưng đối với tôi thì ba tôi là người có ơn tái sinh tôi, ông ấy còn hơn là ba mẹ ruột của tôi nữa, ông ấy là người thân duy nhất của tôi mấy người hại ông ấy thê thảm như thế nào thì tôi phải bắt mấy người trả cả vốn lẫn lãi mới thôi”.
Thẩm Mộc Chi không chấp nhận được sự thật này bèn gào lên: “Không thể nào, năm đó là chính miệng Kiều Cẩn Dương nói cô là con gái riêng của ông ấy và người phụ nữ khác mà, là ông ta phản bội tôi dồn tôi tới giới hạn chịu đựng nên tôi mới bắt tay với Hàm Tuấn đánh tráo tất cả những lô hàng lụa của Vệ Đồ làm cho công ty phá sản sau đó Hàm Tuấn thuận lợi thu mua lại và đổi tên thành xí nghiệp Hàm Thị”.
Kiều Uyển Vũ cầm điện thoại bật lại đoạn ghi âm vừa rồi cho Thẩm Mộc Chi nghe lần nữa rồi cười nhạt đáp: “Đợi tới sở cảnh sát rồi bà hãy tiếp tục giải thích ha”.
Bình luận facebook