-
Chương 4
Trịnh Đinh Đinh đến khoa da liễu làm xét nghiệm, thật sự cơ địa cô dễ để lại sẹo. Bác sĩ ở Khoa da liễu kê một vài loại thuốc cho cô, rồi cho cô chút lời khuyên.
Dù sao cũng là ngực của phụ nữ, lại nhớ đến giáo sư Ninh đã nói, "Ở chỗ này mà để lại sẹo thì hơi khó nhìn!" Trịnh Đinh Đinh cảm thấy mình nên chú trọng vấn đề này. Nghiêm túc thực hiện theo lời dặn của bác sĩ từ ăn uống hay những việc cần làm. Ăn nhiêu rau xanh, trái cây, lan châu, hạt đâu, hạt ý dĩ nhân, quả hạch. Kiêng ăn ớt, thịt dê, tỏi, gừng, cà phê. Nói tóm lại là từ bỏ những món ngon mà nàng thích.
images
Trịnh Đinh Đinh cầm bệnh án của bác sĩ, vừa cúi đầu đọc vừa đi ra cửa bệnh viện. Ánh mắt ngước nhìn thấy một chiếc xe dũng mãnh chậm rãi đi tới. Cô ngẩng đầu lên, đúng la giáo sư Ninh.
Ngồi ở vị trí lái, Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, nhìn thẳng về phía trước.
"Ninh sư huynh!"
Trịnh Đinh Đinh nghe dược giọng nói dịu dàng và có chút gấp gáp, sau đó nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, uyển chuyển chậm rãi đi lên, đuổi kịp đến xe Ninh Vi Cẩn, hơi cúi người xuống, gõ gõ cửa sổ. Ninh Vi Cẩn hả cửa kính xe xuống, hình như cô ta nói với anh mấy câu thấy Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, cô ta cười mở cửa ngồi lên ghế lại phụ, thắt chặt dây an toàn, ưu nhã hất tóc.
Trịnh Đinh Đinh nhận ra cô ta chính là bác sĩ xinh đẹp đưa cherry cho giáo sư Ninh nha.
Đúng vào lúc tan sở, mấy y tá khoác tay nhau ra ngoài, thấy giáo sư Ninh và người bên cạnh, cười xuy nói: "Bác sĩ Thư lại lên kế hoạch cưa cẩm bác sĩ Ninh rồi." "Cô ta chỉ giả vờ như thế thôi. Luôn làm bộ thanh cao giống như nữ thần nhưng toàn làm chuyện trẻ con." "Da mặt đủ dày mà! Ai mà không biết giáo sư Ninh chẳng có tình cảm nào với cô ta. Cô ta vẫn còn bám mãi không chịu buông!" "Bạn của mình làm cùng khoa với cô ta, nói với mình là mỗi lần giáo sư Ninh đi xem mắt thì cả ngày hôm đó mặt cô ta sẽ lạnh như băng, toàn trút giận lên thực tập sinh thôi. Còn đến khi giáo sư Ninh xem mắt thất bại thì cô ta mới cười, cười đến âm hiểm!"
. . . . . .
Thì ra ở bệnh viện cũng có nhiều chuyện bát quái như vậy. Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.
Những suy nghĩ kỹ lại thì đàn ông có điều kiện tốt như giáo sư Ninh thì bên cạnh có rất nhiều bóng hồng vây quanh rồi. Tiêu Quỳnh cũng nói đó, trong bệnh viện lớn làm gì có bác sĩ nam nào không phong lưu đâu? Hàng ngày, có biết bao nhiêu em y tá trẻ tuổi, xinh đẹp vậy quanh, du dỗ, sao có thể giữ mình trong sạch chứ?
Thôi, dù gì cũng chẳng có quan hệ đến cô. Cô thản nhiên nhún vai, khoác túi đi đến trạm xe bus.
Buổi tối, Trịnh Đinh Đinh tắm rửa, bôi thuốc lên vết sẹo trước ngực, mặc áo lót xong, ngồi trên ghế sô pha, mở laptop xem hãng đồ chơi Dirtype mới ra sản phẩm mới, thuận tiện mở QQ, góc phải thấy nick của Tiêu Quỳnh đang nháy sáng. Cô mở ra, thấy mấy bức ảnh của cô ấy.
Sau đó, tùy tiện kéo danh sách bạn thân, ánh mắt theo bản năng nhìn nick của Trần Tuần. Trần Tuần lấy nick là "Thuyền cạn chạy chậm!" Ảnh avatar là bức ảnh anh tự chụp ở biển Aegean. Lúc này avatar của anh xám tro. Cô mở ra, đọc lại lịch sử nói chuyện của bọn họ. Lần nói chuyện cuối cùng giữa bọn họ là một buổi tối nào đó cách đây hai tháng.
Không nhớ rõ là ai mở đầu, bọn họ nói về chuyện tình cảm.
Thuyền cạn chạy chầm chậm: Liệu có cô gái tốt tự nguyện muốn lấy anh không nhỉ? Anh nghĩ. Mỗi tuần làm việc 51.3 giờ, ngay cả thời gian xem phim cũng vội vàng, chẳng có tế bào lãng mạn, không hiểu gì là tình thú, cũng sẽ không biết cách lấy lòng đối phương. Anh nghĩ, chuyện chung thân đại sự của bản thân rất khó giải quyết rồi.
Lúc đó, chỉ cách màn hình máy vi tính nhưng cô có thể đoán được sắc mặt anh, rất ung dung, thản nhiên mà đùa cợt.
Rồi sau đó, cô nghĩ thật lâu, gõ lại xóa, xóa lại gõ, cuối cùng cũng gửi đi một câu: Em nghĩ sẽ có cô gái tốt muốn sống chung với anh chỉ sợ anh không coi trọng cô ấy thôi.
Anh ấy không nói gì nữa, cô nghĩ anh cũng đoán được thâm ý trong câu nói kia, nhưng không biết trả lời ra sao. Cự tuyệt cô sợ tổn thương đến lòng tự ái của cô. Tiếp nhận cô sao? Đó cũng không phải là điều anh ấy cam tâm tình nguyện.
Sau đó mấy ngày, Trần Tuần biết tin Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện. Anh ấy bỏ lại tất cả mọi chuyện đến thành phố N tìm Ôn Tử Hinh, cũng chẳng thèm liên lạc với cô nữa.
Cô biết Trần Tuần sớm hơn Ôn Tử Hinh. Cô thích Trần Tuần nhiều hơn Ôn Tử Hinh.
Nhưng ngay từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cô vẫn là người thua cuộc.
Tình yêu sao có hai chữ công bằng đây?
Cô mở nhật ký ra.
Ngày 3 tháng 11 năm 2005.
Hôm nay rốt cuộc mình đã gặp được nhân vật nổi tiếng nhất trường Trần Tuần. Năm ngoái, anh đã đoạt huy chương trong cuộc thi khoa học quốc tế. Đề tài anh nghiên cứu gọi là "Hooc môn nữ giới có ảnh hưởng đến xương sụn!" Anh nhận được 10.000 USD tiền thưởng. Sau đó, anh lấy một phần ba quyên góp cho địa phương bị động đất. Ừ, anh rất cao, người hơi gầy, da sạch sẽ, cười lên rất dịu dàng. Đúng là một soái ca. Anh cũng không tự cao tự đại với những đàn em trong trường. Mình chỉ có chút kỳ quái, sao anh lại đi nghiên cứu hooc môn nữ giới chứ?
Ngày 6 tháng 1 năm 2006,
Hôm nay mình thi rớt số học rồi. Xét đi xét lại mình chỉ có 45 phút làm bài thôi. Haiz,. . . . . Mình là người ra trường thi cuối cùng. Cả người hồn xiêu lạc phách, đi bộ cũng thất mất sức nữa không ngờ lại đụng phải Trần Tuần. Bình thủy trong tay mình rớt trên mặt đất. Anh giúp mình nhặt lên rồi trả lại cho mình. Mình phát hiện bàn tay anh rất đẹp, có khi còn đẹp hơn ca tay con gái nữa, mình cảm thấy tự ti quá!
Ngày 7 tháng 3 năm 2006,
Hôm nay, ở trong phòng giáo viên giúp thầy ghi điểm thi tiếng Anh. Trần Tuần ngồi ở chỗ đối diện với mình. Hình như anh giúp thầy vật lý chép cái gì đó. Mình vừa ghi điểm vừa len lén nhìn anh. Anh làm việc rất chăm chú, cũng không liếc ngang liếc dọc gì. Cũng may là như thế cho nên mình mới có thể thoải mái lén lút ngắm anh chứ.
Ngày 11 tháng 5 năm 2006,
Hôm nay ở lớp tiếng Anh lại gặp Trần Tuần rồi. Mình nói chuyện với anh bằng tiếng Anh. Anh nói tiếng Anh rất hay, giọng nói rất chuẩn, tốc độ vừa phải khiến người nghe rất thoải mái. Sau khi nói chuyện, mình mới biết hóa ra bà ngoại anh là người Anh. Anh có ¼ huyết thống là người Anh, khó trách anh nói tiếng Anh tốt như vậy.
Ngày 10 tháng 11 năm 2006,
Đây có lẽ là lần cuối cùng đi đi du lịch lúc với nhóm bạn trung học. Lúc leo núi thì Trần Tuần ở trước mặt mình. Mình vẫn đi theo bước chân anh, không ngừng nghỉ. Lần đầu tiên mình leo nhanh như vậy. Đến đỉnh núi trên lưng đã đầy mồ hôi rồi. Thở hồng hộc, mệt muốn chết đi được. Lúc nhìn anh thấy bộ dạng anh vẫn như thường, anh nhìn mình cười cười, còn đưa cho mình một cây kẹo mút.
Ngày 3 tháng 4 năm 2007,
Trần Tuần lại đi thi đấu. Lần này các thầy giáo đều không tán thành để anh đi. Dù sao, tháng sáu anh cũng phải thi rồi, cũng nên chú tâm vào học hành. Nhưng mà anh vẫn kiên trì giữ vững quyết định của mình. Lúc tan học, mình còn cố tình đi ngang qua phòng học của anh, vừa đúng lúc anh ôm bóng rổ ra ngoài. Mình làm mặt dày tiến lại gần nói với anh đôi câu. Anh cũng lịch sự nói cảm ơn. Đúng rồi, ở khoảng cách gần như thế, mình mới phát hiện ra mắt anh hình như có màu hơi xanh thì phải. Có phải vì anh có ¼ huyết thống người Anh không nhỉ?
Ngày 1 tháng 9 năm 2007,
Mình đã học lớp 12 rồi đó. Năm nay chắc chắn sẽ rất vất vả. Ngoài trận chiến thi tốt nghiệp trung học còn một sự thực đau buồn là Trần Tuần không ở đây nữa rồi. Điểm số của anh cao thứ ba tỉnh, đâu trường đại học Z hệ tài chính. Mình cũng mừng cho anh, nhưng thật sự có chút buồn. Anh vẫn luôn ưu tú như vậy, nổi bật, xuất chúng, khiến người ta không theo kịp. Cuộc sống ở đại học của anh chắc chắn rất phong phú, rồi sẽ quen biết không ít nữ sinh ưu tú đâu. Cứ coi như mình tự mình đa tình, liệu anh có thỉnh thoảng hay có một phút nào nhớ Trịnh Đinh Đinh mình không chứ? Hay là, ngay cả tên mình anh cũng không nhớ?...Ai, thôi, học đi thôi!
Ngày 6 tháng 6 năm 2008,
Ngày mai là thi tốt nghiệp trung học rồi. Nếu như mình có thể phát huy hơn thường ngày, thi đỗ đại học Z, nhất định mình muốn theo đuổi Trần Tuần. Đúng vậy, làm người nên gọn gàng, linh hoạt. Muốn làm việc gì thì phải nỗ lực hết mình, cùng lắm thì thất bại. . . . . Nhưng mà, ta hi vọng ta có thể thành công.
Ngày 1 tháng 9 năm 2008,
Mình thật sự đỗ đại học Z rồi! Ai nói tình yêu không phải là động lực chứ? Nhìn mình xem, vì một người đàn ông có thể đạt được 267 điểm. Quả thật là kỳ tích trong kỳ tích rồi. Nhưng mà mùa hè này ăn quá nhiều, mình tăng lên tận 3 kg lận. Liệu, Trần Tuần có nhận ra mình nữa không?
Ngày 24 tháng 2 năm 2009,
"Mãi tương tư, mãi tương tư, muốn đem tương tư nói cho người nào, Cạn tình người không biết. . . . . " Trước kia, mỗi lần đọc những câu thơ như vậy cả người cũng nổi da gà, răng cũng thấy chua. Nhưng hôm nay lại không cảm thấy như thế. Lúc đọc mà có thể cảm nhận được bằng trái tim thiếu chút nữa thì rớt nước mắt, điều nay chứng minh cái gì chứ? Tế bào nghệ thuật trỗi dậy sao? Hay mình trở nên kiêu căng rồi! Hay là mình mới vào đội văn nghệ của trường nhỉ? Ha ha ha! Có lẽ đều không phải. sự thật là mình. . . . .thất tình rồi. Hôm nay là Valentine, hôm nay Trần Tuần ở dưới ký túc xá nữ, xếp một trái tim bằng nến và hoa hồng. Dĩ nhiên, đối tượng anh thổ lộ không phải là mình, là hoa khôi khóa năm nay. Ok, mình thừa nhận mình khổ sở, cũng thừa nhận rất ghen tị với nữ sinh kia. Nhưng mình biết rõ ghen tị là không tốt. Mình nên hào phóng, không nên cố chấp nữa. Còn nữa, mình sẽ không theo đuổi Trần Tuần nữa. Mình sẽ không bao giờ làm người thứ ba khiến mọi người ghét nhất, khinh bỉ nhất. Mình không thể vi phạm đạo đức thế được. Ừ, chính là thế, mình sẽ vui vẻ đi tìm một bạn trai khác, để yêu, để hạnh phúc.
. . . . . .
Dưới góc phải màn hình máy tính có cửa sổ giao dịch nháy sáng khiến Trịnh Đinh Đinh thu hồi suy nghĩ. Cô vừa nhìn, ID là "một ngày xanh thẳm" đặt hàng 8 gối ôm, gối dựa lưng, và đệm.
Cô suy nghĩ một chút, nhấp chuột vào ID "Một ngày xanh thẳm", gõ: "Xin chào! Bạn muốn mua 8 gối ôm sao?"
Thật sự là giao dịch lớn nhất của nàng suốt nửa năm rồi.
"Đúng vậy! Là anh trai kêu mình mua. Anh nói gối ôm của bạn dùng đặc biệt thoải mái đó!"
Giáo sư Ninh?
"Gối ôm hà mã mà mình mua lần trước đó, còn chưa kịp dùng thì đã bị anh ấy lấy rồi. Hừ, còn mang để gối đọc sách nữa, cũng không ngại bị kêu trẻ con rồi. Thật kỳ lạ, sau đó anh ấy còn mang đến bệnh viện nữa chứ. Sau đó, về nhà thì dặn mình mua thêm để đặt ở ghế sa lon, phòng làm việc và phòng ngủ!"
"A, vậy được rồi! Lần này mình sẽ giao hàng tận nơi cho bạn!"
"Vậy làm phiền bạn rồi!"
Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn. Cô thiết kế gối ôm hình thú đối tượng là dành cho trẻ con. Không ngờ lại được giáo sư Ninh thích. Tưởng tượng anh ở giữa đống gối ôm hà mã, chuột chũi, hươu cao cổ mà đọc sách, cô cảm thấy hơi rợn. Hình ảnh này dường như khác biệt quá lớn với hình ảnh giáo sư Ninh chuyên nghiệp, nghiêm cẩn, lãnh ngạo nha!
Thứ bảy, Trịnh Đinh Đinh lần thứ ba đến giao hàng ở Thiên Thủy uyển. Lần này đồ khá nhiều, nên cô cho 8 cái gối mềm mềm hút chân không, rồi để vào trong túi nhựa trong màu xanh tự làm. Rồi gọi xe đến Thiên Thủy uyển. Vừa đến nơi, đã thấy Ninh Vi Tuyền mặc thoải mái chở ở cổng.
Ninh Vi Tuyền cười trả tiền, vui vẻ nhận đầu. Lúc Trịnh Đinh Đinh cất tiền thì cô ấy đột nhiên hỏi: "Thật ngại quá, mình muốn hỏi bạn một câu! Bạn có bạn trai chưa?"
"A?" Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu.
Ninh Vi Tuyền lặp lại: "Bạn có bạn trai chưa?"
Trịnh Đinh Đinh trầm ngâm mấy giây, chậm rãi lắc đầu.
"Bạn cảm thấy anh ấy, chính là người phẫu thuật cho bạn đó, Ninh đại giáo sư như thế nào hả?" Ninh Vi Tuyền cười hì hì, "Bạn có thấy anh ấy có phải là một người đàn ông hấp dẫn hay không?"
Trịnh Đinh Đinh không hiểu, cũng không biết những lời này của Ninh Vi Tuyền có dụng ý gì đây. Không phải là bảo cô làm mối cho anh trai cô ấy chứ?
Nghĩ như thế, nên cô cố gắng dùng từ cẩn thận, "Giáo sư Ninh rất ưu tú, rất chuyên nghiệp. Đối với bệnh nhân rất tận tâm. Là một bác sĩ tốt, thật đáng kính nể!"
"Ừ, ý của mình là. Nếu như nhìn vào góc độ của một phụ nữ đánh giá một người đàn ông thì bạn cảm thấy anh mình như thế nào?" Đôi mắt Ninh Vi Tuyền lóe sáng.
"Mình không hiểu ý bạn!"
"Haiz, anh mình cũng đi xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng chẳng lần nào thành công cả. Nói thật ra thì yêu cầu về một nửa của anh trai mình rất hà khắc. Mình cũng cẩn thẩn xem xét rồi nhưng cũng không tìm được người khiến anh ấy thuận mắt. Anh trai mình á, thích cô tự nhiên, thẳng thắn, tốt nhất là người có chính kiến, không làm việc xấu, có sáng tạo, thú vị!" Ninh Vi Tuyền nói thẳng, "Nói thật! Mình cảm thấy bạn rất phù hợp với yêu cầu của anh trai mình. Biết nói như thế nào nhỉ? Cứ gọi là cảm giác đi. Mình hiểu anh trai rất rõ, bạn chính là mẫu người trong mắt anh trai mình đó!"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh kinh hãi. Bây giờ thì cô đã hiểu lý do giáo sư Ninh hận cưới rồi. Em gái anh ấy lại gấp như thế, ngay cả người xa lạ như cô cũng có ý gán cho anh trai.
"Có phải bạn thấy mình nói quá đột ngột không?" Ý cười trên môi Ninh Vi Tuyền không giảm, "Thật ra thì không có gì! Bây giờ là thời đại nào rồi, duyên phận là do tự mình tìm, nếu tìm được người thích hợp thì không thể dễ dàng bỏ qua được. bạn xem những tình yêu nồng cháy rồi hôn nhân cũng đều có trình tự như thế sao? Tìm hiểu về nhau này, cảm thấy thích hớp thì nói chuyện, tán gẫu. Sau đó mấy ngày thì gặp mặt thôi!"
"A, thật ngại quá!" Trịnh Đinh Đinh cố gắng tìm một cái cơ. "Mặc dù, mình chưa có bạn trai nhưng cũng có đối tượng rồi! Cảm ơn bạn!"
Trời ạ, dù thế nào cô cũng không có ý định đó với giáo sư Ninh nha. Đối với cô, giáo sư Ninh giống như là người thuộc một thế giới khác vậy!
Đôi mắt Ninh Vi Tuyền tối lại, vẻ mặt có chút mất mát : "Là như thế sao? Vậy cũng tiếc thật!"
Thật ra thì cô ấy cũng chỉ tùy tiện mà mở miệng hỏi Trịnh Đinh Đinh thôi. Vì buổi tối hôm trước, lúc Ninh Vi Cẩn kêu cô mua thêm mấy cái gối ôm ở shop online của Trịnh Đinh Đinh. Cô gật đầu rồi tùy tiện hỏi thêm một câu: "Đúng rồi! Anh! Cô ấy thật sự là bệnh nhân của anh sao?"
"Ừ."
"Anh là người phẫu thuật cho cô ấy à?"
"Ừ."
"Hắc hắc! Cô ấy nhìn cũng còn trẻ tuổi, lại xinh đẹp, trắng trẻo, hồng hào. Anh lại nhìn thấy hết rồi, sờ soạng tới lui nữa, anh cũng thật ác nha!"
Nhưng lúc đó Ninh Vi Cẩn lại biểu hiện có chút khác thường, giọng nói lại lạnh lẽo: "Nói hươu nói vượn gì đó! Anh ném em ra ngoài bây giờ!"
"A! Anh phản ứng lớn quá!" Cô trừng lớn hai mắt, "Bình thường vẫn nói đùa anh như vậy không phải anh đều không để ý đến sao? Sao lần này lại tức giận như thế chứ?"
Ngón tay thon dài của Ninh Vi Cẩn lật một trang sách, đôi mắt chăm chú nhìn lên chữ viết, không thèm để ý đến em gái đang nói linh tinh nữa.
Ninh Vi Tuyền lại gần anh, nhìn sắc mặt anh một chút, cười chế nhạo: "Sao rồi? Không phải bị em nói trúng tim đen rồi chứ? Thật sự. . . . . lúc anh khám cho người ta có suy nghĩ xấu sao?"
Trả lời cô, Ninh Vi Cẩn giơ tay cầm sách vỗ vỗ đầu cô, lạnh nhạt nói: "Thu hồi suy nghĩ xấu xa đó của em đi!" Ngay sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm.
"Thật là đau nha!" Ninh Vi Tuyền cau mày, ngoài miệng không dám nói gì thêm nhưng trong lòng thật sự cho rằng Ninh Vi Cẩn thật sự bị cô đoán trúng tim đen rồi.
Vì vậy, hôm nay cô bạo gan hỏi thăm Trịnh Đinh Đinh.
Lại không nghĩ rằng, Trịnh Đinh Đinh đã có người trong lòng rồi.
Dù sao cũng là ngực của phụ nữ, lại nhớ đến giáo sư Ninh đã nói, "Ở chỗ này mà để lại sẹo thì hơi khó nhìn!" Trịnh Đinh Đinh cảm thấy mình nên chú trọng vấn đề này. Nghiêm túc thực hiện theo lời dặn của bác sĩ từ ăn uống hay những việc cần làm. Ăn nhiêu rau xanh, trái cây, lan châu, hạt đâu, hạt ý dĩ nhân, quả hạch. Kiêng ăn ớt, thịt dê, tỏi, gừng, cà phê. Nói tóm lại là từ bỏ những món ngon mà nàng thích.
images
Trịnh Đinh Đinh cầm bệnh án của bác sĩ, vừa cúi đầu đọc vừa đi ra cửa bệnh viện. Ánh mắt ngước nhìn thấy một chiếc xe dũng mãnh chậm rãi đi tới. Cô ngẩng đầu lên, đúng la giáo sư Ninh.
Ngồi ở vị trí lái, Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, nhìn thẳng về phía trước.
"Ninh sư huynh!"
Trịnh Đinh Đinh nghe dược giọng nói dịu dàng và có chút gấp gáp, sau đó nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, uyển chuyển chậm rãi đi lên, đuổi kịp đến xe Ninh Vi Cẩn, hơi cúi người xuống, gõ gõ cửa sổ. Ninh Vi Cẩn hả cửa kính xe xuống, hình như cô ta nói với anh mấy câu thấy Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, cô ta cười mở cửa ngồi lên ghế lại phụ, thắt chặt dây an toàn, ưu nhã hất tóc.
Trịnh Đinh Đinh nhận ra cô ta chính là bác sĩ xinh đẹp đưa cherry cho giáo sư Ninh nha.
Đúng vào lúc tan sở, mấy y tá khoác tay nhau ra ngoài, thấy giáo sư Ninh và người bên cạnh, cười xuy nói: "Bác sĩ Thư lại lên kế hoạch cưa cẩm bác sĩ Ninh rồi." "Cô ta chỉ giả vờ như thế thôi. Luôn làm bộ thanh cao giống như nữ thần nhưng toàn làm chuyện trẻ con." "Da mặt đủ dày mà! Ai mà không biết giáo sư Ninh chẳng có tình cảm nào với cô ta. Cô ta vẫn còn bám mãi không chịu buông!" "Bạn của mình làm cùng khoa với cô ta, nói với mình là mỗi lần giáo sư Ninh đi xem mắt thì cả ngày hôm đó mặt cô ta sẽ lạnh như băng, toàn trút giận lên thực tập sinh thôi. Còn đến khi giáo sư Ninh xem mắt thất bại thì cô ta mới cười, cười đến âm hiểm!"
. . . . . .
Thì ra ở bệnh viện cũng có nhiều chuyện bát quái như vậy. Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.
Những suy nghĩ kỹ lại thì đàn ông có điều kiện tốt như giáo sư Ninh thì bên cạnh có rất nhiều bóng hồng vây quanh rồi. Tiêu Quỳnh cũng nói đó, trong bệnh viện lớn làm gì có bác sĩ nam nào không phong lưu đâu? Hàng ngày, có biết bao nhiêu em y tá trẻ tuổi, xinh đẹp vậy quanh, du dỗ, sao có thể giữ mình trong sạch chứ?
Thôi, dù gì cũng chẳng có quan hệ đến cô. Cô thản nhiên nhún vai, khoác túi đi đến trạm xe bus.
Buổi tối, Trịnh Đinh Đinh tắm rửa, bôi thuốc lên vết sẹo trước ngực, mặc áo lót xong, ngồi trên ghế sô pha, mở laptop xem hãng đồ chơi Dirtype mới ra sản phẩm mới, thuận tiện mở QQ, góc phải thấy nick của Tiêu Quỳnh đang nháy sáng. Cô mở ra, thấy mấy bức ảnh của cô ấy.
Sau đó, tùy tiện kéo danh sách bạn thân, ánh mắt theo bản năng nhìn nick của Trần Tuần. Trần Tuần lấy nick là "Thuyền cạn chạy chậm!" Ảnh avatar là bức ảnh anh tự chụp ở biển Aegean. Lúc này avatar của anh xám tro. Cô mở ra, đọc lại lịch sử nói chuyện của bọn họ. Lần nói chuyện cuối cùng giữa bọn họ là một buổi tối nào đó cách đây hai tháng.
Không nhớ rõ là ai mở đầu, bọn họ nói về chuyện tình cảm.
Thuyền cạn chạy chầm chậm: Liệu có cô gái tốt tự nguyện muốn lấy anh không nhỉ? Anh nghĩ. Mỗi tuần làm việc 51.3 giờ, ngay cả thời gian xem phim cũng vội vàng, chẳng có tế bào lãng mạn, không hiểu gì là tình thú, cũng sẽ không biết cách lấy lòng đối phương. Anh nghĩ, chuyện chung thân đại sự của bản thân rất khó giải quyết rồi.
Lúc đó, chỉ cách màn hình máy vi tính nhưng cô có thể đoán được sắc mặt anh, rất ung dung, thản nhiên mà đùa cợt.
Rồi sau đó, cô nghĩ thật lâu, gõ lại xóa, xóa lại gõ, cuối cùng cũng gửi đi một câu: Em nghĩ sẽ có cô gái tốt muốn sống chung với anh chỉ sợ anh không coi trọng cô ấy thôi.
Anh ấy không nói gì nữa, cô nghĩ anh cũng đoán được thâm ý trong câu nói kia, nhưng không biết trả lời ra sao. Cự tuyệt cô sợ tổn thương đến lòng tự ái của cô. Tiếp nhận cô sao? Đó cũng không phải là điều anh ấy cam tâm tình nguyện.
Sau đó mấy ngày, Trần Tuần biết tin Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện. Anh ấy bỏ lại tất cả mọi chuyện đến thành phố N tìm Ôn Tử Hinh, cũng chẳng thèm liên lạc với cô nữa.
Cô biết Trần Tuần sớm hơn Ôn Tử Hinh. Cô thích Trần Tuần nhiều hơn Ôn Tử Hinh.
Nhưng ngay từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cô vẫn là người thua cuộc.
Tình yêu sao có hai chữ công bằng đây?
Cô mở nhật ký ra.
Ngày 3 tháng 11 năm 2005.
Hôm nay rốt cuộc mình đã gặp được nhân vật nổi tiếng nhất trường Trần Tuần. Năm ngoái, anh đã đoạt huy chương trong cuộc thi khoa học quốc tế. Đề tài anh nghiên cứu gọi là "Hooc môn nữ giới có ảnh hưởng đến xương sụn!" Anh nhận được 10.000 USD tiền thưởng. Sau đó, anh lấy một phần ba quyên góp cho địa phương bị động đất. Ừ, anh rất cao, người hơi gầy, da sạch sẽ, cười lên rất dịu dàng. Đúng là một soái ca. Anh cũng không tự cao tự đại với những đàn em trong trường. Mình chỉ có chút kỳ quái, sao anh lại đi nghiên cứu hooc môn nữ giới chứ?
Ngày 6 tháng 1 năm 2006,
Hôm nay mình thi rớt số học rồi. Xét đi xét lại mình chỉ có 45 phút làm bài thôi. Haiz,. . . . . Mình là người ra trường thi cuối cùng. Cả người hồn xiêu lạc phách, đi bộ cũng thất mất sức nữa không ngờ lại đụng phải Trần Tuần. Bình thủy trong tay mình rớt trên mặt đất. Anh giúp mình nhặt lên rồi trả lại cho mình. Mình phát hiện bàn tay anh rất đẹp, có khi còn đẹp hơn ca tay con gái nữa, mình cảm thấy tự ti quá!
Ngày 7 tháng 3 năm 2006,
Hôm nay, ở trong phòng giáo viên giúp thầy ghi điểm thi tiếng Anh. Trần Tuần ngồi ở chỗ đối diện với mình. Hình như anh giúp thầy vật lý chép cái gì đó. Mình vừa ghi điểm vừa len lén nhìn anh. Anh làm việc rất chăm chú, cũng không liếc ngang liếc dọc gì. Cũng may là như thế cho nên mình mới có thể thoải mái lén lút ngắm anh chứ.
Ngày 11 tháng 5 năm 2006,
Hôm nay ở lớp tiếng Anh lại gặp Trần Tuần rồi. Mình nói chuyện với anh bằng tiếng Anh. Anh nói tiếng Anh rất hay, giọng nói rất chuẩn, tốc độ vừa phải khiến người nghe rất thoải mái. Sau khi nói chuyện, mình mới biết hóa ra bà ngoại anh là người Anh. Anh có ¼ huyết thống là người Anh, khó trách anh nói tiếng Anh tốt như vậy.
Ngày 10 tháng 11 năm 2006,
Đây có lẽ là lần cuối cùng đi đi du lịch lúc với nhóm bạn trung học. Lúc leo núi thì Trần Tuần ở trước mặt mình. Mình vẫn đi theo bước chân anh, không ngừng nghỉ. Lần đầu tiên mình leo nhanh như vậy. Đến đỉnh núi trên lưng đã đầy mồ hôi rồi. Thở hồng hộc, mệt muốn chết đi được. Lúc nhìn anh thấy bộ dạng anh vẫn như thường, anh nhìn mình cười cười, còn đưa cho mình một cây kẹo mút.
Ngày 3 tháng 4 năm 2007,
Trần Tuần lại đi thi đấu. Lần này các thầy giáo đều không tán thành để anh đi. Dù sao, tháng sáu anh cũng phải thi rồi, cũng nên chú tâm vào học hành. Nhưng mà anh vẫn kiên trì giữ vững quyết định của mình. Lúc tan học, mình còn cố tình đi ngang qua phòng học của anh, vừa đúng lúc anh ôm bóng rổ ra ngoài. Mình làm mặt dày tiến lại gần nói với anh đôi câu. Anh cũng lịch sự nói cảm ơn. Đúng rồi, ở khoảng cách gần như thế, mình mới phát hiện ra mắt anh hình như có màu hơi xanh thì phải. Có phải vì anh có ¼ huyết thống người Anh không nhỉ?
Ngày 1 tháng 9 năm 2007,
Mình đã học lớp 12 rồi đó. Năm nay chắc chắn sẽ rất vất vả. Ngoài trận chiến thi tốt nghiệp trung học còn một sự thực đau buồn là Trần Tuần không ở đây nữa rồi. Điểm số của anh cao thứ ba tỉnh, đâu trường đại học Z hệ tài chính. Mình cũng mừng cho anh, nhưng thật sự có chút buồn. Anh vẫn luôn ưu tú như vậy, nổi bật, xuất chúng, khiến người ta không theo kịp. Cuộc sống ở đại học của anh chắc chắn rất phong phú, rồi sẽ quen biết không ít nữ sinh ưu tú đâu. Cứ coi như mình tự mình đa tình, liệu anh có thỉnh thoảng hay có một phút nào nhớ Trịnh Đinh Đinh mình không chứ? Hay là, ngay cả tên mình anh cũng không nhớ?...Ai, thôi, học đi thôi!
Ngày 6 tháng 6 năm 2008,
Ngày mai là thi tốt nghiệp trung học rồi. Nếu như mình có thể phát huy hơn thường ngày, thi đỗ đại học Z, nhất định mình muốn theo đuổi Trần Tuần. Đúng vậy, làm người nên gọn gàng, linh hoạt. Muốn làm việc gì thì phải nỗ lực hết mình, cùng lắm thì thất bại. . . . . Nhưng mà, ta hi vọng ta có thể thành công.
Ngày 1 tháng 9 năm 2008,
Mình thật sự đỗ đại học Z rồi! Ai nói tình yêu không phải là động lực chứ? Nhìn mình xem, vì một người đàn ông có thể đạt được 267 điểm. Quả thật là kỳ tích trong kỳ tích rồi. Nhưng mà mùa hè này ăn quá nhiều, mình tăng lên tận 3 kg lận. Liệu, Trần Tuần có nhận ra mình nữa không?
Ngày 24 tháng 2 năm 2009,
"Mãi tương tư, mãi tương tư, muốn đem tương tư nói cho người nào, Cạn tình người không biết. . . . . " Trước kia, mỗi lần đọc những câu thơ như vậy cả người cũng nổi da gà, răng cũng thấy chua. Nhưng hôm nay lại không cảm thấy như thế. Lúc đọc mà có thể cảm nhận được bằng trái tim thiếu chút nữa thì rớt nước mắt, điều nay chứng minh cái gì chứ? Tế bào nghệ thuật trỗi dậy sao? Hay mình trở nên kiêu căng rồi! Hay là mình mới vào đội văn nghệ của trường nhỉ? Ha ha ha! Có lẽ đều không phải. sự thật là mình. . . . .thất tình rồi. Hôm nay là Valentine, hôm nay Trần Tuần ở dưới ký túc xá nữ, xếp một trái tim bằng nến và hoa hồng. Dĩ nhiên, đối tượng anh thổ lộ không phải là mình, là hoa khôi khóa năm nay. Ok, mình thừa nhận mình khổ sở, cũng thừa nhận rất ghen tị với nữ sinh kia. Nhưng mình biết rõ ghen tị là không tốt. Mình nên hào phóng, không nên cố chấp nữa. Còn nữa, mình sẽ không theo đuổi Trần Tuần nữa. Mình sẽ không bao giờ làm người thứ ba khiến mọi người ghét nhất, khinh bỉ nhất. Mình không thể vi phạm đạo đức thế được. Ừ, chính là thế, mình sẽ vui vẻ đi tìm một bạn trai khác, để yêu, để hạnh phúc.
. . . . . .
Dưới góc phải màn hình máy tính có cửa sổ giao dịch nháy sáng khiến Trịnh Đinh Đinh thu hồi suy nghĩ. Cô vừa nhìn, ID là "một ngày xanh thẳm" đặt hàng 8 gối ôm, gối dựa lưng, và đệm.
Cô suy nghĩ một chút, nhấp chuột vào ID "Một ngày xanh thẳm", gõ: "Xin chào! Bạn muốn mua 8 gối ôm sao?"
Thật sự là giao dịch lớn nhất của nàng suốt nửa năm rồi.
"Đúng vậy! Là anh trai kêu mình mua. Anh nói gối ôm của bạn dùng đặc biệt thoải mái đó!"
Giáo sư Ninh?
"Gối ôm hà mã mà mình mua lần trước đó, còn chưa kịp dùng thì đã bị anh ấy lấy rồi. Hừ, còn mang để gối đọc sách nữa, cũng không ngại bị kêu trẻ con rồi. Thật kỳ lạ, sau đó anh ấy còn mang đến bệnh viện nữa chứ. Sau đó, về nhà thì dặn mình mua thêm để đặt ở ghế sa lon, phòng làm việc và phòng ngủ!"
"A, vậy được rồi! Lần này mình sẽ giao hàng tận nơi cho bạn!"
"Vậy làm phiền bạn rồi!"
Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn. Cô thiết kế gối ôm hình thú đối tượng là dành cho trẻ con. Không ngờ lại được giáo sư Ninh thích. Tưởng tượng anh ở giữa đống gối ôm hà mã, chuột chũi, hươu cao cổ mà đọc sách, cô cảm thấy hơi rợn. Hình ảnh này dường như khác biệt quá lớn với hình ảnh giáo sư Ninh chuyên nghiệp, nghiêm cẩn, lãnh ngạo nha!
Thứ bảy, Trịnh Đinh Đinh lần thứ ba đến giao hàng ở Thiên Thủy uyển. Lần này đồ khá nhiều, nên cô cho 8 cái gối mềm mềm hút chân không, rồi để vào trong túi nhựa trong màu xanh tự làm. Rồi gọi xe đến Thiên Thủy uyển. Vừa đến nơi, đã thấy Ninh Vi Tuyền mặc thoải mái chở ở cổng.
Ninh Vi Tuyền cười trả tiền, vui vẻ nhận đầu. Lúc Trịnh Đinh Đinh cất tiền thì cô ấy đột nhiên hỏi: "Thật ngại quá, mình muốn hỏi bạn một câu! Bạn có bạn trai chưa?"
"A?" Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu.
Ninh Vi Tuyền lặp lại: "Bạn có bạn trai chưa?"
Trịnh Đinh Đinh trầm ngâm mấy giây, chậm rãi lắc đầu.
"Bạn cảm thấy anh ấy, chính là người phẫu thuật cho bạn đó, Ninh đại giáo sư như thế nào hả?" Ninh Vi Tuyền cười hì hì, "Bạn có thấy anh ấy có phải là một người đàn ông hấp dẫn hay không?"
Trịnh Đinh Đinh không hiểu, cũng không biết những lời này của Ninh Vi Tuyền có dụng ý gì đây. Không phải là bảo cô làm mối cho anh trai cô ấy chứ?
Nghĩ như thế, nên cô cố gắng dùng từ cẩn thận, "Giáo sư Ninh rất ưu tú, rất chuyên nghiệp. Đối với bệnh nhân rất tận tâm. Là một bác sĩ tốt, thật đáng kính nể!"
"Ừ, ý của mình là. Nếu như nhìn vào góc độ của một phụ nữ đánh giá một người đàn ông thì bạn cảm thấy anh mình như thế nào?" Đôi mắt Ninh Vi Tuyền lóe sáng.
"Mình không hiểu ý bạn!"
"Haiz, anh mình cũng đi xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng chẳng lần nào thành công cả. Nói thật ra thì yêu cầu về một nửa của anh trai mình rất hà khắc. Mình cũng cẩn thẩn xem xét rồi nhưng cũng không tìm được người khiến anh ấy thuận mắt. Anh trai mình á, thích cô tự nhiên, thẳng thắn, tốt nhất là người có chính kiến, không làm việc xấu, có sáng tạo, thú vị!" Ninh Vi Tuyền nói thẳng, "Nói thật! Mình cảm thấy bạn rất phù hợp với yêu cầu của anh trai mình. Biết nói như thế nào nhỉ? Cứ gọi là cảm giác đi. Mình hiểu anh trai rất rõ, bạn chính là mẫu người trong mắt anh trai mình đó!"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh kinh hãi. Bây giờ thì cô đã hiểu lý do giáo sư Ninh hận cưới rồi. Em gái anh ấy lại gấp như thế, ngay cả người xa lạ như cô cũng có ý gán cho anh trai.
"Có phải bạn thấy mình nói quá đột ngột không?" Ý cười trên môi Ninh Vi Tuyền không giảm, "Thật ra thì không có gì! Bây giờ là thời đại nào rồi, duyên phận là do tự mình tìm, nếu tìm được người thích hợp thì không thể dễ dàng bỏ qua được. bạn xem những tình yêu nồng cháy rồi hôn nhân cũng đều có trình tự như thế sao? Tìm hiểu về nhau này, cảm thấy thích hớp thì nói chuyện, tán gẫu. Sau đó mấy ngày thì gặp mặt thôi!"
"A, thật ngại quá!" Trịnh Đinh Đinh cố gắng tìm một cái cơ. "Mặc dù, mình chưa có bạn trai nhưng cũng có đối tượng rồi! Cảm ơn bạn!"
Trời ạ, dù thế nào cô cũng không có ý định đó với giáo sư Ninh nha. Đối với cô, giáo sư Ninh giống như là người thuộc một thế giới khác vậy!
Đôi mắt Ninh Vi Tuyền tối lại, vẻ mặt có chút mất mát : "Là như thế sao? Vậy cũng tiếc thật!"
Thật ra thì cô ấy cũng chỉ tùy tiện mà mở miệng hỏi Trịnh Đinh Đinh thôi. Vì buổi tối hôm trước, lúc Ninh Vi Cẩn kêu cô mua thêm mấy cái gối ôm ở shop online của Trịnh Đinh Đinh. Cô gật đầu rồi tùy tiện hỏi thêm một câu: "Đúng rồi! Anh! Cô ấy thật sự là bệnh nhân của anh sao?"
"Ừ."
"Anh là người phẫu thuật cho cô ấy à?"
"Ừ."
"Hắc hắc! Cô ấy nhìn cũng còn trẻ tuổi, lại xinh đẹp, trắng trẻo, hồng hào. Anh lại nhìn thấy hết rồi, sờ soạng tới lui nữa, anh cũng thật ác nha!"
Nhưng lúc đó Ninh Vi Cẩn lại biểu hiện có chút khác thường, giọng nói lại lạnh lẽo: "Nói hươu nói vượn gì đó! Anh ném em ra ngoài bây giờ!"
"A! Anh phản ứng lớn quá!" Cô trừng lớn hai mắt, "Bình thường vẫn nói đùa anh như vậy không phải anh đều không để ý đến sao? Sao lần này lại tức giận như thế chứ?"
Ngón tay thon dài của Ninh Vi Cẩn lật một trang sách, đôi mắt chăm chú nhìn lên chữ viết, không thèm để ý đến em gái đang nói linh tinh nữa.
Ninh Vi Tuyền lại gần anh, nhìn sắc mặt anh một chút, cười chế nhạo: "Sao rồi? Không phải bị em nói trúng tim đen rồi chứ? Thật sự. . . . . lúc anh khám cho người ta có suy nghĩ xấu sao?"
Trả lời cô, Ninh Vi Cẩn giơ tay cầm sách vỗ vỗ đầu cô, lạnh nhạt nói: "Thu hồi suy nghĩ xấu xa đó của em đi!" Ngay sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm.
"Thật là đau nha!" Ninh Vi Tuyền cau mày, ngoài miệng không dám nói gì thêm nhưng trong lòng thật sự cho rằng Ninh Vi Cẩn thật sự bị cô đoán trúng tim đen rồi.
Vì vậy, hôm nay cô bạo gan hỏi thăm Trịnh Đinh Đinh.
Lại không nghĩ rằng, Trịnh Đinh Đinh đã có người trong lòng rồi.
Bình luận facebook