-
Chương 48
Sau ba ngày, Trần Tuần không hề có một chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại mà Trịnh Đinh Đinh và Đại Miêu cũng túc trực ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm.
Đại Miêu bắt đầu phát hiện chỉ những lúc Trịnh Đinh Đinh nói chuyện với Trần Tuần thì trên mặt anh có chút phản ứng rất nhỏ. Trừ lần đó ra thì anh ta vẫn ở trong trạng thái hôn mê sâu không nghe thấy gì nữa, cũng không bị kích thích từ thế giới bên ngoài.
Rời khỏi phòng ICU, Đại Miêu nói với Trịnh Đinh Đinh: "Xem ra anh ấy chỉ nhận thức cô thôi. Những lúc cô nói chuyện với anh ấy, mí mắt còn hơi động một chút. Trừ lần đó ra thì không có chút phản ứng nào."
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
Đại Miêu nói tiếp: "Cô biết không? Đêm trước khi xảy ra chuyện anh ấy vẫn gọi điện thoại cho tôi. Anh ấy nói chuyện cả đời anh hối hận nhất là không biết giữ cô đúng lúc. Nếu như có thể làm lại, anh ấy tình nguyện buông tha những thứ khác để trân trọng thời gian cô ở bên anh ấy."
"Bây giờ nói những điều này có tác dụng gì cơ chứ? Quan trọng bây giờ là nên làm gì?" Trịnh Đinh Đinh không muốn Đại Miêu nói đến đề tài này nữa.
Đại Miêu im lặng, một lát sau mới mở miệng, "Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Bây giờ anh ấy đang bị hôn mê cấp tính. Nếu như vượt qua giai đoạn này thì khả năng tỉnh lại sẽ lớn hơn. Đinh Đinh, ít nhất trong khoảng thời gian này, cô đừng đi có được không? Cứ coi như tôi cầu xin cô đi!"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, ánh mắt rủ thấp, không nói gì.
"Anh ấy không có người thân nào khác. Lúc tôi nói chuyện anh ấy chẳng có chút phản ứng nào. Cũng chỉ có cô. . . . . " Đại Miêu hit một hơi, mùi thuốc tê tràn vào miệng khiến cậu ta không khỏi cắn quai hàm, "Cô có thể động viên anh ấy. Cứ coi như đáp trả ân tình lúc trước anh ấy chăm sóc cô đi. Bây giờ cô đừng về có được không? Bác sĩ cũng nói rồi, hiện tại có người ở bên cạnh nói chuyện với anh ấy rất quan trọng mà cô là người duy nhất cho anh ấy động lực."
"Tôi không thể cam đoan với anh điều gì cả. Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh!" Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh nói xong, khoác lại túi lên vai, đi về phía trước.
Đại Miêu đứng tại chỗ, nhíu chặt lông mày, một lát sau đuổi theo.
Trịnh Đinh Đinh trở lại khách sạn. Chuyện đầu tiên làm là lấy điện thoại kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Chỉ là xem đi xem lại, cô vẫn không nhìn thấy dãy số quen thuộc.
Cô hiểu Ninh Vi Cẩn tức giận, cô cũng có thể chấp nhận chuyện anh phản ứng có chút mãnh liệt với chuyện này. Nếu như đổi lại là cô, cô cũng không thể nào chấp nhận chuyện Ninh Vi Cẩn đi hơn ngàn cây số để chăm sóc một người bạn khác giới. Nhưng mà, bây giờ cô không còn cách nào khác. Không biết nên làm gì mới đúng.
Trần Tuần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ vẫn bất tỉnh. Trừ những lúc cô nói chuyện thì anh mới có chút phản ứng thì những lúc khác anh không hề có chút phản ứng nào. Trong lòng có biết rõ lúc này đây cô không thể nào bỏ mặc Trần Tuần để quay về, tiếp tục cuộc sống bình thường.
Cho dù cô đã buông xuôi tình cảm với Trần Tuần nhưng anh ấy vẫn là bằng hữu của cô. Những lúc cô bị bệnh, anh ấy cũng mang thuốc đến, chăm sóc cô. Chỉ bằng những điều đó thôi cô cũng không thể nào bỏ mặc anh được.
Bây giờ cô chỉ cầu có kỳ tích xuất hiện là Trần Tuần sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Vậy cô có thể an tâm quay về tiếp tục cuộc sống của mình.
Cả đêm Trịnh Đinh Đinh không chợp mắt, sáng sớm thức dậy cô phát hiện lợi chảy máu rất nhiều. Cô gọi điện thoại xin phục vụ khách sạn một chút muối, hòa vào nước, dùng nước muối xúc miệng.
Đến khi rửa mặt xong xuôi, thay quần áo, Trịnh Đinh Đinh lại cùng Đại Miêu đến bệnh viện nói chuyện với trưởng khoa bàn về chuyện trị liệu. Đến buổi chiều, lúc thăm bệnh, bọn họ vào phòng ICU, thấy Trần Tuần càng lúc càng gầy gò.
"Lão Đại, Đinh Đinh đến thăm anh!" Đại Miêu nhỏ giọng nói.
Lúc Trịnh Đinh Đinh đến gần, bàn tay bên người Trần Tuần hơi rung động một chút. Đại Miêu nhận ra biến hóa nhỏ này, lập tức nói với Trịnh Đinh Đinh: "Đinh Đinh, tay của anh ấy động kìa. Cô nắm tay anh ấy đi!"
Trịnh Đinh Đinh nắm lấy tay Trần Tuần, nói chuyện với anh, kêu anh ấy hãy kiên cường, đừng ngủ nướng nữa. Muốn nói gì hãy mở mắt ra.
Tay Trần Tuần khẽ động đậy, mí mắt và quai hàm cũng giật giật. Điện não đồ và điện tâm đồ có chút biến hóa.
Đại Miêu kích động, dặn dò Trịnh Đinh Đinh đừng buông tay Trần Tuần, cố gắng nói chuyện với anh ấy nhiều thêm một chút. Trần Tuần có thể nghe hiểu và cảm nhận cô đang ở bên cạnh anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh vẫn nói chuyện với Trần Tuần, cho đến rung động của Trần Tuần dừng lại, nhịp tim cũng từ từ giảm xuống. Cả người như chìm xuống tận đáy, khôi phục bình tĩnh.
Đại Miêu đứng ở bên cạnh, đỏ ngầu cả mắt.
30 phút thăm bệnh rất ngắn ngủi, Đại Miêu cùng Trịnh Đinh Đinh rời khỏi phòng ICU, lúc thay quần áo cách ly, Đại Miêu nhẹ giọng nói: "Đinh Đinh, cảm ơn cô!"
Trịnh Đinh Đinh quay đầu, nhìn Đại Miêu.
"Cô về nghỉ ngơi đi. Tôi đi tìm bác sĩ La nói cho ông ấy biết vừa rồi lão đại có phản ứng." Đại Miêu nhìn sắc mặt Trịnh Đinh Đinh không tốt, vỗ vỗ bả vai cô.
Trịnh Đinh Đinh trở về khách sạn, dọc đường đi cô cảm thấy chóng mặt vô cùng. Vừa tới cửa khách sạn, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nghe máy, giọng nói Ninh Vi Cẩn gần trong gang tấc, vô cùng chân thật. Cô theo bản năng quét mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt rơi vào bóng dáng một người đàn ông dưới bậc thang.
Bốn mắt nhìn nhau trong mấy giây, trong lòng Trịnh Đinh Đinh có cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, hốc mắt nong nóng.
Bỏ ngoài tai tất cả âm thanh huyên náo, anh chỉ đứng đó, có chút mệt mỏi.
Ninh Vi Cẩn cúp điện thoại, đi về phía Trịnh Đinh Đinh.
*
Ninh Vi Cẩn rửa mặt mũi xong xuôi, tắt vòi nước, Trịnh Đinh Đinh đưa cho anh một chiếc khăn lông mềm. Anh nhận lấy, đồng thời bình tĩnh hỏi một tiếng: "Bệnh tình của anh ta thế nào rồi?"
Trịnh Đinh Đinh kể lại chi tiết bệnh tình của Trần Tuần cho Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn lau ngón tay, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt cũng không thay đổi: "Cho nên em vẫn muốn ở lại bên canh anh ta, chờ anh ta tỉnh lại sao? Trịnh Đinh Đinh, em xác định mình phải làm như vậy sao?"
"Ít nhất trong khoảng thời gian này, em muốn ở lại đây xem có thể giúp gì được hay không!"
Ninh Vi Cẩn ném khăn lông trong tay đi, giọng nói lạnh lùng: "Em có thể giúp được gì chứ? Chỗ này có bác sĩ, y ta. Cho dù muốn tìm một hộ lý riêng cũng rất dễ dàng, căn bản em không cần ở lại chỗ này!"
Trịnh Đinh Đinh không biết nên nói gì.
"Trịnh Đinh Đinh, em không cần phải ở lại chỗ này. Ngay cả anh ta là bạn em, sau khi anh ta xảy ra chuyện em đã lập tức chạy đến, đợi ba ngày liền cũng đã hết nghĩa vụ của bạn bè rồi!" Thái độ Ninh Vi Cẩn cực kỳ tỉnh táo. "Em tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì. Trừ phi, là em cam tâm tình nguyện ở lại, vì thỏa mãn nhu cầu tình cảm của mình!"
Trịnh Đinh Đinh nhìn Ninh Vi Cẩn, tròng mắt xẹt qua chút khiếp sợ!
"Chẳng lẽ không đúng sao? Em tiếp tục ở lại đây chỉ có một nguyên nhân: Em không buông được!"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh kiên quyết lắc đầu, nghiêm mặt nói, "Ninh Vi Cẩn, sao anh lại nghĩ như thế? Em đã nói với anh rồi, em đến đây thăm Trần Tuần chỉ với tư cách là bạn bè. Anh ấy không có người thân nào. Đây là lúc quan trọng, có thể giúp anh ấy, người có thể động viên anh ấy rất ít, anh hiểu không? Em cũng không cần thỏa mãn nhu cầu tình cảm vào lúc nào. Em chỉ coi anh ấy là một người bạn, em muốn giúp anh ấy cũng giống như trước kia anh ấy cũng từng giúp đỡ em vậy!"
"Trước kia?" Tròng mắt Ninh Vi Cẩn đen sâu không lường được, giọng nói chậm lại, gằn từng chữ, "Anh suýt nữa quên, hai người từng có quá khứ rất dài. Đối với em mà nói đủ để em có thể nhớ anh ta cả đời!"
"Anh có ý gì?"
Giây tiếp theo, Ninh Vi Cẩn đưa tay nắm lấy cổ tay Trịnh Đinh Đinh. Trong lúc cô bất ngờ, không kịp đề phòng, đã kéo cô vào lồng ngực anh, ép cô nhìn vào tròng mắt đen, sâu thẳm kia.
"Nhật ký dài như vậy đều có tên anh ta. Tình cảm như vậy thật sự quá sâu đậm rồi!"
Mỗi một chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực Trịnh Đinh Đinh, ánh mắt cô không thể tin nhìn tròng mắt đen kiên nghị của Ninh Vi Cẩn, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Anh xem trộm nhật ký của em?"
"Đúng, anh đã xem!" Ninh Vi Cẩn thừa nhận, hơi nhếch môi, "Nếu không phải may mắn đọc được mấy dòng tình cảm kia, sao anh có thể hiểu rõ được tình cảm khó kìm chế được của em đối với vị học trưởng thân ái kia chứ?"
. . . . .
Ninh Vi Cẩn cúi đầu sát với Trịnh Đinh Đinh, đôi môi mỏng cách đôi môi cô không đến một centimet. Hơi thở sạch lẽ, lạnh thấu xương bao phủ lên hô hấp của cô, nhìn có vẻ thân mật nhưng lại nói những lời cực kỳ tàn nhẫn, cay nghiệt: "Tình cạn người không biết, không phải sao? Là em tự viết. Anh thật tò mò tình cảm của em với anh ta thật sự sâu sắc đến mức nào mới có thể yêu hèn mọn như vậy. Cho tới lúc ở bên cạnh anh vẫn không một lòng một dạ, nhớ mãi không quên anh ta?"
"Em đã xóa hết những dòng kia rồi!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Mặc kệ anh tin hay không, sau khi xác định với anh, em đã buông tha tình cảm em với anh ấy rồi!"
"Nếu như em nói như vậy thì hôm nay hãy về cùng anh!"
Trịnh Đinh Đinh mệt mỏi nhắm mắt lại, nở nụ cười cứng như sáp: "Ninh Vi Cẩn, anh nhất định phải ép em như vậy sao? Anh biết rõ em ở lại đây không hề có mục đích nào khác, cũng không giống như những điều anh suy diễn, tại sao anh lại muốn em làm vậy?"
"Bởi vì anh không thích!" Ninh Vi Cẩn nói thẳng, "Trịnh Đinh Đinh, anh không thích bạn gái mình ở cách xa anh như vậy, lại còn ở bên cạnh chăm sóc một người đàn ông mà cô ấy vẫn thích hơn mười năm. Anh có thể không quan trọng mười năm kia nhưng anh sẽ để ý đến lựa chọn bây giờ của em!"
Trịnh Đinh Đinh mở mắt, đối diện với ánh mắt anh: "Nói cho cùng, anh chỉ không tin tưởng em mà thôi. Nếu như anh tin tưởng em. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh còn chưa nói hết câu, Ninh Vi Cẩn đã hơi siết chặt cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nói tiếp, trịnh trọng nói: "Em nghe đây! Chuyện này không liên quan đến tin hay không. Anh chỉ nói anh không thích em ở lại đây. Em đừng quên anh đã nói gì với em. Anh nói, nếu như em vẫn còn tình cảm với anh ta thì đừng do dự mà đi tìm anh ta. Ngược lại, nếu như em xác định dứt bỏ anh ta thì không thể lãng phí một chút thời gian nào trên người anh ta nữa. Anh đã cho em cơ hội từ sớm, là em tự lựa chọn. Còn bây giờ lại nói không thể làm vậy được!"
"Chẳng lẽ bỏ mặc anh ấy nằm yên một chỗ không nhúc nhích sao?" Trịnh Đinh Đinh trầm giọng nói, "Ninh Vi Cẩn, anh đừng không hiểu lý lẽ như vậy!"
"Nếu đổi lại là những người khác, anh có thể hiểu được. Nhưng nếu đối phương là hắn ta, anh không cho phép! Em hiểu rõ nguyên nhân trong đó, không phải sao?"
. . . . .
"Trịnh Đinh Đinh, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Rốt cuộc, em quyết định ở lại đây hay lập tức về cùng anh!"
. . . . .
Ninh Vi Cẩn nói xong, khẽ buông tay Trịnh Đinh Đinh, nhìn cô một cái sau đó bước ra ngoài.
Trịnh Đinh Đinh cảm giác trái tim cô như rơi xuống vực sâu không đấy, nếu cùng anh trở về là cách giải quyết tốt sao? Giữa bọn họ sẽ trở lại như xưa? Sẽ không như vậy, bởi vì đây là chuyện đã xảy ra, nếu như anh không hiểu vậy thì chuyện này sẽ giống như cái gai cắm trong tim anh. Trốn tránh cũng vô ích, anh không tin cô, anh để ý quan hệ giữa cô và Trần Tuần. Chuyện này sẽ không kết thúc vì cô rời khỏi đây.
Coi như cô đồng ý về cùng anh, ngay cả bản chất họ sẽ không có chuyện gì nhưng cũng không yên ổn. Cũng không kiểm chứng được lòng chung thủy giữa bọn họ, giống như cây gai vậy.
Qua thật lâu, bên tai Trịnh Đinh Đinh vang lên giọng nói. Cô lê bước chân nặng nề, xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy Ninh Vi Cẩn đứng bên cửa sổ, nhỏ giọng nghe điện thoại.
Ánh mắt Ninh Vi Cẩn thấy Trịnh Đinh Đinh bước ra ngoài, vội vã nói vài câu rồi cúp điện thoại. Xoay người lại, trầm tĩnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh.
"Sự lựa chọn của em là gì? Tiếp tục ở lại đây? Hay trở về cùng anh?"
"Anh nhất định phải làm như vậy sao?" Trịnh Đinh Đinh nói, "Em sẽ không ở đây mãi. Em chỉ chờ đến lúc anh ấy thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Bây giờ, anh ấy cần có người động viện. Mà em chỉ đang làm một việc bình thường nhất mà bạn bè có thể làm, không hề có mục đích nào khác. Em đã buông tha đoạn tình cảm với anh ấy. Tại sao anh không coi chuyện này thuần túy chứ? Ninh Vi Cẩn, nếu như anh không thể tin tưởng em một chút nào vậy thì sau này chúng ta sẽ như thế nào đây? Về sau chúng ta cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự chẳng lẽ lần nào anh cũng bắt em phải lựa chọn sao? Căn bản anh không cần phải làm vậy! Em. . . . . "
"Sự lựa chọn của em làm gì? Tiếp tục ở lại đây, hay về cùng anh?" Ninh Vi Cẩn lặp lại.
Dưới ánh đèn điện, Trịnh Đinh Đinh thiếu chút nữa bật thốt ra khỏi miệng nhữ suy nghĩ trong đầu, nhưng giây tiếp theo cô đã kiềm chế được cảm xúc.
"Ninh Vi Cẩn, hiện giờ quả thật em không thể nào rời khỏi đây. Em hứa với anh mấy ngày nữa em sẽ trở về, anh có thể tin tưởng em một lần hay không?"
Tròng mắt Ninh Vi Cẩn lạnh lẽo như núi băng. Một lát sau, anh thả điện thoại vào trong túi. Khống nói một lời đi về phía salon, mở túi đựng vi tính, lấy ví da. Nhẹ nhàng rút một xấp tiền thật dày, cúi người, để trên khay trà, nhỏ giọng nói: "Em ở đây cố gắng tự chăm sóc tốt bản thân mình!"
Xong xuôi, Ninh Vi Cẩn cầm hành lý, xoay người đi về phía cửa.
"Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh ngay lập tức gọi anh lại.
Ninh Vi Cẩn dừng bước, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn cô: "Trịnh Đinh Đinh, ngay từ lúc đầu em cũng nên biết tôi không phải là một người dễ sống chung. Dù là chuyện chăm sóc bạn bè gì đó tôi cũng không tiếp nhận!" Anh hơi dừng lại, sau đó lạnh giọng nói, "Thật ra thì tôi nên chúc mừng em. Tình cảm mười năm, rốt cuộc bây giờ em đã thỏa mãn ước nguyện rồi. Yên tâm đi, em đã được tự do, sẽ không ai can thiệp cùng quấy nhiễu nữa. Em có thể quang minh chính đại ở cùng anh ta, chăm sóc anh ta. Còn có thể tính chuyện lâu dài!"
Trịnh Đinh Đinh giống như bị đóng đinh tại chỗ.
"Tôi đã nói sẽ không miễn cưỡng phụ nữ cho nên tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không ép em phải chọn lựa nữa." Ninh Vi Cẩn nói xong, tay đã đè tay nắm cửa, tròng mắt giấu hết tất cả cảm xúc vào trong, giọng nói như từ vực sâu, "Đừng liên lạc với tôi nữa!"
Nói xong, anh kéo cửa ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Đại Miêu bắt đầu phát hiện chỉ những lúc Trịnh Đinh Đinh nói chuyện với Trần Tuần thì trên mặt anh có chút phản ứng rất nhỏ. Trừ lần đó ra thì anh ta vẫn ở trong trạng thái hôn mê sâu không nghe thấy gì nữa, cũng không bị kích thích từ thế giới bên ngoài.
Rời khỏi phòng ICU, Đại Miêu nói với Trịnh Đinh Đinh: "Xem ra anh ấy chỉ nhận thức cô thôi. Những lúc cô nói chuyện với anh ấy, mí mắt còn hơi động một chút. Trừ lần đó ra thì không có chút phản ứng nào."
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
Đại Miêu nói tiếp: "Cô biết không? Đêm trước khi xảy ra chuyện anh ấy vẫn gọi điện thoại cho tôi. Anh ấy nói chuyện cả đời anh hối hận nhất là không biết giữ cô đúng lúc. Nếu như có thể làm lại, anh ấy tình nguyện buông tha những thứ khác để trân trọng thời gian cô ở bên anh ấy."
"Bây giờ nói những điều này có tác dụng gì cơ chứ? Quan trọng bây giờ là nên làm gì?" Trịnh Đinh Đinh không muốn Đại Miêu nói đến đề tài này nữa.
Đại Miêu im lặng, một lát sau mới mở miệng, "Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Bây giờ anh ấy đang bị hôn mê cấp tính. Nếu như vượt qua giai đoạn này thì khả năng tỉnh lại sẽ lớn hơn. Đinh Đinh, ít nhất trong khoảng thời gian này, cô đừng đi có được không? Cứ coi như tôi cầu xin cô đi!"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, ánh mắt rủ thấp, không nói gì.
"Anh ấy không có người thân nào khác. Lúc tôi nói chuyện anh ấy chẳng có chút phản ứng nào. Cũng chỉ có cô. . . . . " Đại Miêu hit một hơi, mùi thuốc tê tràn vào miệng khiến cậu ta không khỏi cắn quai hàm, "Cô có thể động viên anh ấy. Cứ coi như đáp trả ân tình lúc trước anh ấy chăm sóc cô đi. Bây giờ cô đừng về có được không? Bác sĩ cũng nói rồi, hiện tại có người ở bên cạnh nói chuyện với anh ấy rất quan trọng mà cô là người duy nhất cho anh ấy động lực."
"Tôi không thể cam đoan với anh điều gì cả. Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh!" Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh nói xong, khoác lại túi lên vai, đi về phía trước.
Đại Miêu đứng tại chỗ, nhíu chặt lông mày, một lát sau đuổi theo.
Trịnh Đinh Đinh trở lại khách sạn. Chuyện đầu tiên làm là lấy điện thoại kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Chỉ là xem đi xem lại, cô vẫn không nhìn thấy dãy số quen thuộc.
Cô hiểu Ninh Vi Cẩn tức giận, cô cũng có thể chấp nhận chuyện anh phản ứng có chút mãnh liệt với chuyện này. Nếu như đổi lại là cô, cô cũng không thể nào chấp nhận chuyện Ninh Vi Cẩn đi hơn ngàn cây số để chăm sóc một người bạn khác giới. Nhưng mà, bây giờ cô không còn cách nào khác. Không biết nên làm gì mới đúng.
Trần Tuần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ vẫn bất tỉnh. Trừ những lúc cô nói chuyện thì anh mới có chút phản ứng thì những lúc khác anh không hề có chút phản ứng nào. Trong lòng có biết rõ lúc này đây cô không thể nào bỏ mặc Trần Tuần để quay về, tiếp tục cuộc sống bình thường.
Cho dù cô đã buông xuôi tình cảm với Trần Tuần nhưng anh ấy vẫn là bằng hữu của cô. Những lúc cô bị bệnh, anh ấy cũng mang thuốc đến, chăm sóc cô. Chỉ bằng những điều đó thôi cô cũng không thể nào bỏ mặc anh được.
Bây giờ cô chỉ cầu có kỳ tích xuất hiện là Trần Tuần sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Vậy cô có thể an tâm quay về tiếp tục cuộc sống của mình.
Cả đêm Trịnh Đinh Đinh không chợp mắt, sáng sớm thức dậy cô phát hiện lợi chảy máu rất nhiều. Cô gọi điện thoại xin phục vụ khách sạn một chút muối, hòa vào nước, dùng nước muối xúc miệng.
Đến khi rửa mặt xong xuôi, thay quần áo, Trịnh Đinh Đinh lại cùng Đại Miêu đến bệnh viện nói chuyện với trưởng khoa bàn về chuyện trị liệu. Đến buổi chiều, lúc thăm bệnh, bọn họ vào phòng ICU, thấy Trần Tuần càng lúc càng gầy gò.
"Lão Đại, Đinh Đinh đến thăm anh!" Đại Miêu nhỏ giọng nói.
Lúc Trịnh Đinh Đinh đến gần, bàn tay bên người Trần Tuần hơi rung động một chút. Đại Miêu nhận ra biến hóa nhỏ này, lập tức nói với Trịnh Đinh Đinh: "Đinh Đinh, tay của anh ấy động kìa. Cô nắm tay anh ấy đi!"
Trịnh Đinh Đinh nắm lấy tay Trần Tuần, nói chuyện với anh, kêu anh ấy hãy kiên cường, đừng ngủ nướng nữa. Muốn nói gì hãy mở mắt ra.
Tay Trần Tuần khẽ động đậy, mí mắt và quai hàm cũng giật giật. Điện não đồ và điện tâm đồ có chút biến hóa.
Đại Miêu kích động, dặn dò Trịnh Đinh Đinh đừng buông tay Trần Tuần, cố gắng nói chuyện với anh ấy nhiều thêm một chút. Trần Tuần có thể nghe hiểu và cảm nhận cô đang ở bên cạnh anh ấy.
Trịnh Đinh Đinh vẫn nói chuyện với Trần Tuần, cho đến rung động của Trần Tuần dừng lại, nhịp tim cũng từ từ giảm xuống. Cả người như chìm xuống tận đáy, khôi phục bình tĩnh.
Đại Miêu đứng ở bên cạnh, đỏ ngầu cả mắt.
30 phút thăm bệnh rất ngắn ngủi, Đại Miêu cùng Trịnh Đinh Đinh rời khỏi phòng ICU, lúc thay quần áo cách ly, Đại Miêu nhẹ giọng nói: "Đinh Đinh, cảm ơn cô!"
Trịnh Đinh Đinh quay đầu, nhìn Đại Miêu.
"Cô về nghỉ ngơi đi. Tôi đi tìm bác sĩ La nói cho ông ấy biết vừa rồi lão đại có phản ứng." Đại Miêu nhìn sắc mặt Trịnh Đinh Đinh không tốt, vỗ vỗ bả vai cô.
Trịnh Đinh Đinh trở về khách sạn, dọc đường đi cô cảm thấy chóng mặt vô cùng. Vừa tới cửa khách sạn, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nghe máy, giọng nói Ninh Vi Cẩn gần trong gang tấc, vô cùng chân thật. Cô theo bản năng quét mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt rơi vào bóng dáng một người đàn ông dưới bậc thang.
Bốn mắt nhìn nhau trong mấy giây, trong lòng Trịnh Đinh Đinh có cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, hốc mắt nong nóng.
Bỏ ngoài tai tất cả âm thanh huyên náo, anh chỉ đứng đó, có chút mệt mỏi.
Ninh Vi Cẩn cúp điện thoại, đi về phía Trịnh Đinh Đinh.
*
Ninh Vi Cẩn rửa mặt mũi xong xuôi, tắt vòi nước, Trịnh Đinh Đinh đưa cho anh một chiếc khăn lông mềm. Anh nhận lấy, đồng thời bình tĩnh hỏi một tiếng: "Bệnh tình của anh ta thế nào rồi?"
Trịnh Đinh Đinh kể lại chi tiết bệnh tình của Trần Tuần cho Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn lau ngón tay, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt cũng không thay đổi: "Cho nên em vẫn muốn ở lại bên canh anh ta, chờ anh ta tỉnh lại sao? Trịnh Đinh Đinh, em xác định mình phải làm như vậy sao?"
"Ít nhất trong khoảng thời gian này, em muốn ở lại đây xem có thể giúp gì được hay không!"
Ninh Vi Cẩn ném khăn lông trong tay đi, giọng nói lạnh lùng: "Em có thể giúp được gì chứ? Chỗ này có bác sĩ, y ta. Cho dù muốn tìm một hộ lý riêng cũng rất dễ dàng, căn bản em không cần ở lại chỗ này!"
Trịnh Đinh Đinh không biết nên nói gì.
"Trịnh Đinh Đinh, em không cần phải ở lại chỗ này. Ngay cả anh ta là bạn em, sau khi anh ta xảy ra chuyện em đã lập tức chạy đến, đợi ba ngày liền cũng đã hết nghĩa vụ của bạn bè rồi!" Thái độ Ninh Vi Cẩn cực kỳ tỉnh táo. "Em tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì. Trừ phi, là em cam tâm tình nguyện ở lại, vì thỏa mãn nhu cầu tình cảm của mình!"
Trịnh Đinh Đinh nhìn Ninh Vi Cẩn, tròng mắt xẹt qua chút khiếp sợ!
"Chẳng lẽ không đúng sao? Em tiếp tục ở lại đây chỉ có một nguyên nhân: Em không buông được!"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh kiên quyết lắc đầu, nghiêm mặt nói, "Ninh Vi Cẩn, sao anh lại nghĩ như thế? Em đã nói với anh rồi, em đến đây thăm Trần Tuần chỉ với tư cách là bạn bè. Anh ấy không có người thân nào. Đây là lúc quan trọng, có thể giúp anh ấy, người có thể động viên anh ấy rất ít, anh hiểu không? Em cũng không cần thỏa mãn nhu cầu tình cảm vào lúc nào. Em chỉ coi anh ấy là một người bạn, em muốn giúp anh ấy cũng giống như trước kia anh ấy cũng từng giúp đỡ em vậy!"
"Trước kia?" Tròng mắt Ninh Vi Cẩn đen sâu không lường được, giọng nói chậm lại, gằn từng chữ, "Anh suýt nữa quên, hai người từng có quá khứ rất dài. Đối với em mà nói đủ để em có thể nhớ anh ta cả đời!"
"Anh có ý gì?"
Giây tiếp theo, Ninh Vi Cẩn đưa tay nắm lấy cổ tay Trịnh Đinh Đinh. Trong lúc cô bất ngờ, không kịp đề phòng, đã kéo cô vào lồng ngực anh, ép cô nhìn vào tròng mắt đen, sâu thẳm kia.
"Nhật ký dài như vậy đều có tên anh ta. Tình cảm như vậy thật sự quá sâu đậm rồi!"
Mỗi một chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực Trịnh Đinh Đinh, ánh mắt cô không thể tin nhìn tròng mắt đen kiên nghị của Ninh Vi Cẩn, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Anh xem trộm nhật ký của em?"
"Đúng, anh đã xem!" Ninh Vi Cẩn thừa nhận, hơi nhếch môi, "Nếu không phải may mắn đọc được mấy dòng tình cảm kia, sao anh có thể hiểu rõ được tình cảm khó kìm chế được của em đối với vị học trưởng thân ái kia chứ?"
. . . . .
Ninh Vi Cẩn cúi đầu sát với Trịnh Đinh Đinh, đôi môi mỏng cách đôi môi cô không đến một centimet. Hơi thở sạch lẽ, lạnh thấu xương bao phủ lên hô hấp của cô, nhìn có vẻ thân mật nhưng lại nói những lời cực kỳ tàn nhẫn, cay nghiệt: "Tình cạn người không biết, không phải sao? Là em tự viết. Anh thật tò mò tình cảm của em với anh ta thật sự sâu sắc đến mức nào mới có thể yêu hèn mọn như vậy. Cho tới lúc ở bên cạnh anh vẫn không một lòng một dạ, nhớ mãi không quên anh ta?"
"Em đã xóa hết những dòng kia rồi!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Mặc kệ anh tin hay không, sau khi xác định với anh, em đã buông tha tình cảm em với anh ấy rồi!"
"Nếu như em nói như vậy thì hôm nay hãy về cùng anh!"
Trịnh Đinh Đinh mệt mỏi nhắm mắt lại, nở nụ cười cứng như sáp: "Ninh Vi Cẩn, anh nhất định phải ép em như vậy sao? Anh biết rõ em ở lại đây không hề có mục đích nào khác, cũng không giống như những điều anh suy diễn, tại sao anh lại muốn em làm vậy?"
"Bởi vì anh không thích!" Ninh Vi Cẩn nói thẳng, "Trịnh Đinh Đinh, anh không thích bạn gái mình ở cách xa anh như vậy, lại còn ở bên cạnh chăm sóc một người đàn ông mà cô ấy vẫn thích hơn mười năm. Anh có thể không quan trọng mười năm kia nhưng anh sẽ để ý đến lựa chọn bây giờ của em!"
Trịnh Đinh Đinh mở mắt, đối diện với ánh mắt anh: "Nói cho cùng, anh chỉ không tin tưởng em mà thôi. Nếu như anh tin tưởng em. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh còn chưa nói hết câu, Ninh Vi Cẩn đã hơi siết chặt cổ tay cô, không cho cô có cơ hội nói tiếp, trịnh trọng nói: "Em nghe đây! Chuyện này không liên quan đến tin hay không. Anh chỉ nói anh không thích em ở lại đây. Em đừng quên anh đã nói gì với em. Anh nói, nếu như em vẫn còn tình cảm với anh ta thì đừng do dự mà đi tìm anh ta. Ngược lại, nếu như em xác định dứt bỏ anh ta thì không thể lãng phí một chút thời gian nào trên người anh ta nữa. Anh đã cho em cơ hội từ sớm, là em tự lựa chọn. Còn bây giờ lại nói không thể làm vậy được!"
"Chẳng lẽ bỏ mặc anh ấy nằm yên một chỗ không nhúc nhích sao?" Trịnh Đinh Đinh trầm giọng nói, "Ninh Vi Cẩn, anh đừng không hiểu lý lẽ như vậy!"
"Nếu đổi lại là những người khác, anh có thể hiểu được. Nhưng nếu đối phương là hắn ta, anh không cho phép! Em hiểu rõ nguyên nhân trong đó, không phải sao?"
. . . . .
"Trịnh Đinh Đinh, em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Rốt cuộc, em quyết định ở lại đây hay lập tức về cùng anh!"
. . . . .
Ninh Vi Cẩn nói xong, khẽ buông tay Trịnh Đinh Đinh, nhìn cô một cái sau đó bước ra ngoài.
Trịnh Đinh Đinh cảm giác trái tim cô như rơi xuống vực sâu không đấy, nếu cùng anh trở về là cách giải quyết tốt sao? Giữa bọn họ sẽ trở lại như xưa? Sẽ không như vậy, bởi vì đây là chuyện đã xảy ra, nếu như anh không hiểu vậy thì chuyện này sẽ giống như cái gai cắm trong tim anh. Trốn tránh cũng vô ích, anh không tin cô, anh để ý quan hệ giữa cô và Trần Tuần. Chuyện này sẽ không kết thúc vì cô rời khỏi đây.
Coi như cô đồng ý về cùng anh, ngay cả bản chất họ sẽ không có chuyện gì nhưng cũng không yên ổn. Cũng không kiểm chứng được lòng chung thủy giữa bọn họ, giống như cây gai vậy.
Qua thật lâu, bên tai Trịnh Đinh Đinh vang lên giọng nói. Cô lê bước chân nặng nề, xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy Ninh Vi Cẩn đứng bên cửa sổ, nhỏ giọng nghe điện thoại.
Ánh mắt Ninh Vi Cẩn thấy Trịnh Đinh Đinh bước ra ngoài, vội vã nói vài câu rồi cúp điện thoại. Xoay người lại, trầm tĩnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía Trịnh Đinh Đinh.
"Sự lựa chọn của em là gì? Tiếp tục ở lại đây? Hay trở về cùng anh?"
"Anh nhất định phải làm như vậy sao?" Trịnh Đinh Đinh nói, "Em sẽ không ở đây mãi. Em chỉ chờ đến lúc anh ấy thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Bây giờ, anh ấy cần có người động viện. Mà em chỉ đang làm một việc bình thường nhất mà bạn bè có thể làm, không hề có mục đích nào khác. Em đã buông tha đoạn tình cảm với anh ấy. Tại sao anh không coi chuyện này thuần túy chứ? Ninh Vi Cẩn, nếu như anh không thể tin tưởng em một chút nào vậy thì sau này chúng ta sẽ như thế nào đây? Về sau chúng ta cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự chẳng lẽ lần nào anh cũng bắt em phải lựa chọn sao? Căn bản anh không cần phải làm vậy! Em. . . . . "
"Sự lựa chọn của em làm gì? Tiếp tục ở lại đây, hay về cùng anh?" Ninh Vi Cẩn lặp lại.
Dưới ánh đèn điện, Trịnh Đinh Đinh thiếu chút nữa bật thốt ra khỏi miệng nhữ suy nghĩ trong đầu, nhưng giây tiếp theo cô đã kiềm chế được cảm xúc.
"Ninh Vi Cẩn, hiện giờ quả thật em không thể nào rời khỏi đây. Em hứa với anh mấy ngày nữa em sẽ trở về, anh có thể tin tưởng em một lần hay không?"
Tròng mắt Ninh Vi Cẩn lạnh lẽo như núi băng. Một lát sau, anh thả điện thoại vào trong túi. Khống nói một lời đi về phía salon, mở túi đựng vi tính, lấy ví da. Nhẹ nhàng rút một xấp tiền thật dày, cúi người, để trên khay trà, nhỏ giọng nói: "Em ở đây cố gắng tự chăm sóc tốt bản thân mình!"
Xong xuôi, Ninh Vi Cẩn cầm hành lý, xoay người đi về phía cửa.
"Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh ngay lập tức gọi anh lại.
Ninh Vi Cẩn dừng bước, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn cô: "Trịnh Đinh Đinh, ngay từ lúc đầu em cũng nên biết tôi không phải là một người dễ sống chung. Dù là chuyện chăm sóc bạn bè gì đó tôi cũng không tiếp nhận!" Anh hơi dừng lại, sau đó lạnh giọng nói, "Thật ra thì tôi nên chúc mừng em. Tình cảm mười năm, rốt cuộc bây giờ em đã thỏa mãn ước nguyện rồi. Yên tâm đi, em đã được tự do, sẽ không ai can thiệp cùng quấy nhiễu nữa. Em có thể quang minh chính đại ở cùng anh ta, chăm sóc anh ta. Còn có thể tính chuyện lâu dài!"
Trịnh Đinh Đinh giống như bị đóng đinh tại chỗ.
"Tôi đã nói sẽ không miễn cưỡng phụ nữ cho nên tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không ép em phải chọn lựa nữa." Ninh Vi Cẩn nói xong, tay đã đè tay nắm cửa, tròng mắt giấu hết tất cả cảm xúc vào trong, giọng nói như từ vực sâu, "Đừng liên lạc với tôi nữa!"
Nói xong, anh kéo cửa ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Bình luận facebook