-
Chương 47
Hai mươi lăm phút sau, Đại Miêu đỗ xe ở dưới tầng lầu Trịnh Đinh Đinh. Lúc Trịnh Đinh Đinh xuống, mặt cô tái nhợt, tay mở cửa xe cũng run rẩy không thôi. Lên xe, cô quay đầu nhìn chăm chú vào Đại Miêu, muốn nói gì nhưng đầu óc trống rỗng nên không biết nói gì cho phải.
"Bây giờ không còn vé máy bay đi thành phố Y. Tôi đã nhờ một người bạn mua được hai vé tàu hỏa lúc 14h40’. Còn hai tiếng nữa, bây giờ tôi đưa cô về nhà trước để cô lấy chút đồ!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
"Trịnh Đinh Đinh, ngoài tôi và cô ra anh ấy cũng không còn ai là bạn bè nữa!" Sắc mặt Đại Miêu nặng nề, nói từng chữ, "Còn nữa, lần này anh ấy bỏ hết công việc mà đi giải sầu là vì cái gì cô còn không rõ sao? Đêm trước khi gặp chuyện, anh ấy còn gọi điện cho tôi nói là chuyện khiến anh hối hận nhất cả đời này chính là cô."
Thấy Trịnh Đinh Đinh vẫn không nói câu nào, Đại Miêu nói tiếp: "Cô cứ nhớ lại ba năm nay xem, bao nhiêu lần anh ấy quan tâm, lo lắng cho cô rồi. Cô cũng không thể bỏ mặc anh ấy không để ý được!"
Hồi lâu sau, Trịnh Đinh Đinh mới mở miệng: "Tôi gọi điện thoại đã!"
Cô lấy điện thoại di động, ấn số của Ninh Vi Cẩn, đầu dây bên kia tắt máy. Đang muốn gọi lần thứ hai, điện thoại bị Đại Miêu nghiêng người lấy tay cướp đi. Cô ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tức giận của Đại Miêu.
"Trịnh Đinh Đinh, đến lúc này rồi mà cô còn băn khoăn điều gì nữa? Hiện tại, Trần Tuần còn chưa biết sống chết như thế nào, không phải là người khác! Coi như cô muốn nói chuyện yêu đương, cũng không cần phải làm lúc này!"
"Trả điện thoại lại cho tôi!" Trịnh Đinh Đinh lạnh lùng nói.
Đại Miêu siết chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, cố gắng kìm chế kích động muốn ném ra ngoài. Một giây sau, anh ta ném trả lại cho Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh lại gọi cho Ninh Vi Cẩn thêm hai lần nữa, kết quả anh vẫn tắt máy. Cô thẫn thờ nhét điện thoại vào trong túi, nhẹ giọng nói: "Bây giờ tôi phải về phòng trọ một chút, anh lái xe đi!"
Đại Miêu nổ máy, phóng xe đi.
Trịnh Đinh Đinh về phòng trọ, chỉ chuẩn bị mấy đồ dùng cá nhân đơn giản cho vào một chiếc túi xách nhỏ rồi vội vã xuống lầu. Đại Miêu vẫn đỗ xe ở đó, anh ta đang hút thuốc lá.
Trịnh Đinh Đinh lên xe, chỉ nói một câu: "Bây giờ chúng ta đến nhà ga thôi."
Đại Miêu dập thuốc lá, nổ máy lái xe.
Trong nhà ga, người đến người đi cực kỳ đông đúc, không khí nóng ẩm phả vào mặt. Đại Miêu cùng Trịnh Đinh Đinh ngồi trong góc phòng đợi không nói một lời.
Giọng nói thông báo vang lên, chuyến tàu mới bắt đầu soát vé. Đại Miêu đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh đứng dậy đi theo sau cậu ta.
Tàu bắt đầu lăn bánh, Đại Miêu mua nước và thức ăn, đặt trên bàn nhỏ. Sau khi ngồi xuống ngước mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu, khuôn mặt không thay đổi ngẩn người nhìn đôi bàn tay đang siết chặt.
Đại Miêu cười lạnh, "Trịnh Đinh Đinh, nói thật ra, tôi có chút hận cô. Nếu như không phải cô tuyệt tình như vậy thì đến bây giờ anh ấy cũng không xảy ra chuyện gì!"
Trịnh Đinh Đinh nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đại Miêu đang ngồi đối diện rồi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Nhìn phong cảnh trôi về phía sau, nhà cửa, hồ nước. . . . . Tất cả đều nói rõ cho cô biết cô sắp đi khỏi thành phố H. . . . .
"Vì một Ôn Tử Hinh, cô đã xử tử ngay anh ấy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đi tìm một người đàn ông khác, xóa bỏ sự quan tâm của anh ấy đối với cô ba năm nay." Giọng nói của Đại Miêu lạnh lẽo đến mức tận cùng, "Cô khiến cho tôi nhận ra một sự thật: phụ nữ còn tuyệt tình hơn cả đàn ông!"
Đáp lại anh ta là chuông điện thoại của Trịnh Đinh Đinh vang lên.
Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy trên màn hình nick name quen thuộc, lập tức đứng dậy vừa đi vừa nghe điện thoại.
Là điện thoại của Ninh Vi Cẩn.
Xe lửa lắc la lắc lư, phong cảnh ngoài cửa trôi nhanh về phía sau. Sau khi Trịnh Đinh Đinh đứng vững, mới nhẹ giọng nói với Ninh Vi Cẩn.
"Em đang ở trên xe lửa với Đại Miêu đến thành phố Y. Trần Tuần xảy ra chuyện, bây giờ đang phải cấp cứu." Trịnh Đinh Đinh nói đứt quãng, "Ninh Vi Cẩn, em xin lỗi!"
. . . . .
Em xin lỗi vì em phải đến đó. Em quen biết Trần Tuần mười năm rồi. Cho dù không có tình yêu những vẫn có tình cảm bạn bè.
*
Đến nửa đêm, xe lửa đã đến nhà ga thành phố Y.
Một người bạn của Đại Miêu ở thành phố Y đã đến đón bọn họ. Đợi Đại Miêu và Trịnh Đinh Đinh lên xe thì vội vã phóng đến bệnh viện số 5.
Mặc dù đã vào đàu hạ nhưng trên núi vẫn còn tuyết đọng, nhiệt độ rất thấp, nui cao, sông sâu. Do Trần Tuần đi lên lúc sáng sớm nên gặp chuyện không may. Khi leo được 2000 mét đã bị ngã xuống vách núi. Bởi vì chỗ xảy ra tai nạn là một vách núi hiểm trở, xe cấp cứu 120 đến cũng không cách nào đến hiện trường để cứu người. Cảnh sát, nhân viện cứu hộ, cùng dân bản địa quen thuộc địa hình ở đây sau khi nghiên cứu bản đồ kỹ càng đã tập hợp thành một đội gồm bảy người xuống núi cứu người.
Dưới sự phối hợp của mọi người, đưa cáng xuống, hai cảnh sát đặt Trần Tuần bị thương nặng lên cáng, kéo lên. Khi đưa được anh lên mặt đất an toàn thì Trần Tuần cũng rơi vào hôn mê sâu.
Cơ thể Trần Tuần bị thương nhiều chỗ: bắp đùi, bắp chân, bả vai cùng đỉnh đầu. Lúc được đưa đến bệnh viện số 5, bác sĩ đang cấp cứu. Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của ba mươi bác sĩ cùng y tá, ca phẫu thuật kéo dài mười hai tiếng cũng kết thúc. Trần Tuần tạm thời chuyển nguy thành an. Bởi vì đỉnh đầu có vết máu tụ nghiêm trọng nên anh ta vẫn hôn mê.
Lúc Đại Miêu cùng Trịnh Đinh Đinh chạy đến bệnh viền thì Trần Tuần đang ở phòng ICU (hồi sức cấp cứu). Theo quy định, bọn họ không thể vào thăm Trần Tuần được.
"Mấy người không phải người thân của anh ta sao? Vậy người thân của anh ta đâu?" Một bác sĩ nghiêm túc hỏi, "Chúng tôi cần người nhà ký tên bổ sung lên giấy xác nhận phẫu thuật!"
"Anh ấy không có người nhà. Ba mẹ anh ấy qua đời từ sớm rồi cũng không có anh chị em nào cả." Đại Miêu nói, "Tôi là anh em tốt nhất của anh ấy, cũng có thể coi như người nhà!"
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh theo tôi đến phòng làm việc một chút!"
Đại Miêu đi theo bác sĩ, chỉ còn một mình Trịnh Đinh Đinh trên hành lang phòng cấp cứu. Một tay lấy điện thoại trong túi quần ra, lúc này mới phát hiện điện thoại của cô đã hết pin rồi.
Đầu óc cô rất rối loạn, không biết nên làm sao cho phải. Lúc đến đây rồi, cô phát hiện ra ngoại trừ lo lắng cho tình trạng của Trần Tuần và sợ hãi ra cô không biết làm gì để giúp anh.
Lúc Đại Miêu quay trở lại, vẻ mặt càng nặng nề, nghiêm túc hơn mấy phần. Anh ta nói với Trịnh Đinh Đinh tình trạng của Trần Tuần rất xấu. Ngoại trừ có nhiều chỗ bị gãy xương ra, não bị tổn thương nghiêm trọng, diện tích máu bầm tương đối lớn, vẫn chưa lấy ra được. Sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
"Bác sĩ có nói nên làm gì hay không?"
Đại Miêu vuốt mặt một cái, lắc đầu, giọng nói như đưa đám: "Bác sĩ nói cứ quan sát hai ngày đã, xem tình hình như thế nào!"
Trịnh Đinh Đinh im lặng, cô biết bây giờ ngoại trừ chờ đợi cũng không còn cách nào khác!
Buổi chiều, bọn họ không hề rời khỏi bệnh viện, hai người yên lặng ngồi ở phòng nghỉ của khu cấp cứu cho đến sáng hôm sau.
Lúc trời sáng, Đại Miêu nhận điện thoại, vội vã nói vài câu, sau đó nhìn gương mặt tiều tụy của Trịnh Đinh Đinh, nhẹ giọng nói: "Bạn tôi đã đặt khách sạn giúp rồi. Bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi nói sau!"
"Ừ." Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Sau khi Trịnh Đinh Đinh nhận phòng, chuyện đầu tiên cô làm là mở túi xách lấy sạc. Màn hình từ đen sang sáng. Có rất nhiều cuộc điện thoại bị nhỡ, tất cả đều là của Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh vội gọi lại, chỉ mấy giây sau Ninh Vi Cẩn đã nghe máy.
"Bây giờ em đang ở đâu?"
Trịnh Đinh Đinh báo chính xác địa chỉ khách sạn mình đang ở.
"Trịnh Đinh Đinh, bây giờ em phải quay về hoặc anh đến đón em. Tóm lại, em phải lập tức rời khỏi thành phố Y!"
Trịnh leng keng lòng của hơi hồi hộp một chút, nàng nghe ra thà làm cẩn bình tĩnh cảm xúc hạ ẩn núp gợn sóng, giống như là một tầng bánh quế kết băng, một giây kế tiếp sẽ vỡ toang.
"Em đã mất công đến đây sẽ không về nhanh như vậy đâu ạ. Ít nhất em sẽ chờ đến khi tình trạng anh ấy ổn định một chút!"
"Nếu như tình trạng anh ta không ổn định, vĩnh viễn không tỉnh lại thì em vẫn tiếp tục chờ sao?"
"Em nghĩ. . . . . " Giọng nói Trịnh Đinh Đinh khô khốc, nở nụ cười miễn cưỡng, "Chắc anh ấy cũng không xui xẻo đến vậy đâu! Người tốt ắt có phúc, tình trạng của anh ấy chắn chắn sẽ tốt lên!"
Ninh Vi Cẩn ở đầu dây bên kia hơi im lặng, sau đó lạnh giọng nói: "Thật sự em coi anh ta là gì? Chỉ là bạn bè bình thường chứ không phải gì khác chứ?"
Anh lên giọng mang theo áp bức, chất vấn sắc bén.
"Anh ấy chỉ là bạn em thôi!" Trịnh Đinh Đinh nhắm mắt lại, giọng nói gấp gáp, lông mi cũng hơi ươn ướt, "Ninh Vi Cẩn, em không còn yêu anh ấy nhưng dù sao anh ấy vẫn là bạn em. Trước kia lúc em bị bệnh, anh ấy cũng chăm sóc em. Bây giờ anh ấy xảy ra chuyện em không thể làm ngơ được. Nhưng xin anh tin tưởng em. . . . . Em làm vậy chỉ vì anh ấy là bạn em chứ không hề có suy nghĩ gì khác!"
Ninh Vi Cẩn dường như cười nhỏ một tiếng, lạnh lẽo nói từng chữ, "Nếu vậy, anh tôn trọng suy nghĩ của em. Trịnh Đinh Đinh, nếu như em thật sự muốn ở đó chờ anh ta thì tùy em!"
Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.
Trịnh Đinh Đinh hiểu Ninh Vi Cẩn tiếp nhận chuyện này là do lý trí anh mách bảo. Còn trên phương diện tình cảm không có một người bạn trai nào nguyện ý tiếp nhận sự thật này.
Trịnh Đinh Đinh ngồi trên giường một lúc, đột nhiên nhớ ra chưa xin phép trưởng phòng Thiết kế Vương xin nghỉ. Cô vội vàng gọi điện cho cô ấy, đối phương nghe xong cô giải thích cũng duyệt ngày nghỉ phép cho cô.
Trịnh Đinh Đinh nằm vật ra giường, mí mắt nặng nề như không hề cảm thấy buồn ngủ. Cô hung hăng gõ một cái lên trán, ra lệnh cho mình bây giờ phải đi ngủ. Nếu không sẽ chẳng có tinh thần mà đối phó với những chuyện khác.
Cô cứ ngủ mơ mơ màng màng cho đến tận trưa, lúc Đại Miêu sang gõ cửa thì mới tỉnh lại.
Đại Miêu mang bữa trưa đến cho Trịnh Đinh Đinh. Hai người ăn đơn giản rồi lại đến bệnh viện.
Hai giờ chiều, bọn họ được vào phòng ICU, được vào thăm Trần Tuần đang hôn mê.
Chỉ có một khoảng thời gian không gặp, Trần Tuần thay đổi rất nhiều. Rõ ràng nhất chính là anh ta gầy đi rất nhiều.
"Sau khi cô từ chối lời cầu hôn của anh ấy, tâm trạng anh ấy vẫn không ổn định, công việc cũng không để ý nữa. Tôi đã nhìn ra tình trạng anh ấy đã không tốt rồi!" Đại Miêu bình tĩnh nói, "Sau đó, anh ấy nói muốn đi du lịch giải sầu, tôi rất ủng hộ không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này!"
Trịnh Đinh Đinh khom lưng, gọi "Trần Tuần" ngay bên tai anh nhưng anh ta không chút phản ứng.
Đại Miêu không nói gì nữa, lặng lẽ đứng đó mấy phút rồi rời khỏi.
"Bây giờ không còn vé máy bay đi thành phố Y. Tôi đã nhờ một người bạn mua được hai vé tàu hỏa lúc 14h40’. Còn hai tiếng nữa, bây giờ tôi đưa cô về nhà trước để cô lấy chút đồ!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
"Trịnh Đinh Đinh, ngoài tôi và cô ra anh ấy cũng không còn ai là bạn bè nữa!" Sắc mặt Đại Miêu nặng nề, nói từng chữ, "Còn nữa, lần này anh ấy bỏ hết công việc mà đi giải sầu là vì cái gì cô còn không rõ sao? Đêm trước khi gặp chuyện, anh ấy còn gọi điện cho tôi nói là chuyện khiến anh hối hận nhất cả đời này chính là cô."
Thấy Trịnh Đinh Đinh vẫn không nói câu nào, Đại Miêu nói tiếp: "Cô cứ nhớ lại ba năm nay xem, bao nhiêu lần anh ấy quan tâm, lo lắng cho cô rồi. Cô cũng không thể bỏ mặc anh ấy không để ý được!"
Hồi lâu sau, Trịnh Đinh Đinh mới mở miệng: "Tôi gọi điện thoại đã!"
Cô lấy điện thoại di động, ấn số của Ninh Vi Cẩn, đầu dây bên kia tắt máy. Đang muốn gọi lần thứ hai, điện thoại bị Đại Miêu nghiêng người lấy tay cướp đi. Cô ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tức giận của Đại Miêu.
"Trịnh Đinh Đinh, đến lúc này rồi mà cô còn băn khoăn điều gì nữa? Hiện tại, Trần Tuần còn chưa biết sống chết như thế nào, không phải là người khác! Coi như cô muốn nói chuyện yêu đương, cũng không cần phải làm lúc này!"
"Trả điện thoại lại cho tôi!" Trịnh Đinh Đinh lạnh lùng nói.
Đại Miêu siết chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, cố gắng kìm chế kích động muốn ném ra ngoài. Một giây sau, anh ta ném trả lại cho Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh lại gọi cho Ninh Vi Cẩn thêm hai lần nữa, kết quả anh vẫn tắt máy. Cô thẫn thờ nhét điện thoại vào trong túi, nhẹ giọng nói: "Bây giờ tôi phải về phòng trọ một chút, anh lái xe đi!"
Đại Miêu nổ máy, phóng xe đi.
Trịnh Đinh Đinh về phòng trọ, chỉ chuẩn bị mấy đồ dùng cá nhân đơn giản cho vào một chiếc túi xách nhỏ rồi vội vã xuống lầu. Đại Miêu vẫn đỗ xe ở đó, anh ta đang hút thuốc lá.
Trịnh Đinh Đinh lên xe, chỉ nói một câu: "Bây giờ chúng ta đến nhà ga thôi."
Đại Miêu dập thuốc lá, nổ máy lái xe.
Trong nhà ga, người đến người đi cực kỳ đông đúc, không khí nóng ẩm phả vào mặt. Đại Miêu cùng Trịnh Đinh Đinh ngồi trong góc phòng đợi không nói một lời.
Giọng nói thông báo vang lên, chuyến tàu mới bắt đầu soát vé. Đại Miêu đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh đứng dậy đi theo sau cậu ta.
Tàu bắt đầu lăn bánh, Đại Miêu mua nước và thức ăn, đặt trên bàn nhỏ. Sau khi ngồi xuống ngước mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu, khuôn mặt không thay đổi ngẩn người nhìn đôi bàn tay đang siết chặt.
Đại Miêu cười lạnh, "Trịnh Đinh Đinh, nói thật ra, tôi có chút hận cô. Nếu như không phải cô tuyệt tình như vậy thì đến bây giờ anh ấy cũng không xảy ra chuyện gì!"
Trịnh Đinh Đinh nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đại Miêu đang ngồi đối diện rồi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Nhìn phong cảnh trôi về phía sau, nhà cửa, hồ nước. . . . . Tất cả đều nói rõ cho cô biết cô sắp đi khỏi thành phố H. . . . .
"Vì một Ôn Tử Hinh, cô đã xử tử ngay anh ấy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đi tìm một người đàn ông khác, xóa bỏ sự quan tâm của anh ấy đối với cô ba năm nay." Giọng nói của Đại Miêu lạnh lẽo đến mức tận cùng, "Cô khiến cho tôi nhận ra một sự thật: phụ nữ còn tuyệt tình hơn cả đàn ông!"
Đáp lại anh ta là chuông điện thoại của Trịnh Đinh Đinh vang lên.
Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy trên màn hình nick name quen thuộc, lập tức đứng dậy vừa đi vừa nghe điện thoại.
Là điện thoại của Ninh Vi Cẩn.
Xe lửa lắc la lắc lư, phong cảnh ngoài cửa trôi nhanh về phía sau. Sau khi Trịnh Đinh Đinh đứng vững, mới nhẹ giọng nói với Ninh Vi Cẩn.
"Em đang ở trên xe lửa với Đại Miêu đến thành phố Y. Trần Tuần xảy ra chuyện, bây giờ đang phải cấp cứu." Trịnh Đinh Đinh nói đứt quãng, "Ninh Vi Cẩn, em xin lỗi!"
. . . . .
Em xin lỗi vì em phải đến đó. Em quen biết Trần Tuần mười năm rồi. Cho dù không có tình yêu những vẫn có tình cảm bạn bè.
*
Đến nửa đêm, xe lửa đã đến nhà ga thành phố Y.
Một người bạn của Đại Miêu ở thành phố Y đã đến đón bọn họ. Đợi Đại Miêu và Trịnh Đinh Đinh lên xe thì vội vã phóng đến bệnh viện số 5.
Mặc dù đã vào đàu hạ nhưng trên núi vẫn còn tuyết đọng, nhiệt độ rất thấp, nui cao, sông sâu. Do Trần Tuần đi lên lúc sáng sớm nên gặp chuyện không may. Khi leo được 2000 mét đã bị ngã xuống vách núi. Bởi vì chỗ xảy ra tai nạn là một vách núi hiểm trở, xe cấp cứu 120 đến cũng không cách nào đến hiện trường để cứu người. Cảnh sát, nhân viện cứu hộ, cùng dân bản địa quen thuộc địa hình ở đây sau khi nghiên cứu bản đồ kỹ càng đã tập hợp thành một đội gồm bảy người xuống núi cứu người.
Dưới sự phối hợp của mọi người, đưa cáng xuống, hai cảnh sát đặt Trần Tuần bị thương nặng lên cáng, kéo lên. Khi đưa được anh lên mặt đất an toàn thì Trần Tuần cũng rơi vào hôn mê sâu.
Cơ thể Trần Tuần bị thương nhiều chỗ: bắp đùi, bắp chân, bả vai cùng đỉnh đầu. Lúc được đưa đến bệnh viện số 5, bác sĩ đang cấp cứu. Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của ba mươi bác sĩ cùng y tá, ca phẫu thuật kéo dài mười hai tiếng cũng kết thúc. Trần Tuần tạm thời chuyển nguy thành an. Bởi vì đỉnh đầu có vết máu tụ nghiêm trọng nên anh ta vẫn hôn mê.
Lúc Đại Miêu cùng Trịnh Đinh Đinh chạy đến bệnh viền thì Trần Tuần đang ở phòng ICU (hồi sức cấp cứu). Theo quy định, bọn họ không thể vào thăm Trần Tuần được.
"Mấy người không phải người thân của anh ta sao? Vậy người thân của anh ta đâu?" Một bác sĩ nghiêm túc hỏi, "Chúng tôi cần người nhà ký tên bổ sung lên giấy xác nhận phẫu thuật!"
"Anh ấy không có người nhà. Ba mẹ anh ấy qua đời từ sớm rồi cũng không có anh chị em nào cả." Đại Miêu nói, "Tôi là anh em tốt nhất của anh ấy, cũng có thể coi như người nhà!"
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh theo tôi đến phòng làm việc một chút!"
Đại Miêu đi theo bác sĩ, chỉ còn một mình Trịnh Đinh Đinh trên hành lang phòng cấp cứu. Một tay lấy điện thoại trong túi quần ra, lúc này mới phát hiện điện thoại của cô đã hết pin rồi.
Đầu óc cô rất rối loạn, không biết nên làm sao cho phải. Lúc đến đây rồi, cô phát hiện ra ngoại trừ lo lắng cho tình trạng của Trần Tuần và sợ hãi ra cô không biết làm gì để giúp anh.
Lúc Đại Miêu quay trở lại, vẻ mặt càng nặng nề, nghiêm túc hơn mấy phần. Anh ta nói với Trịnh Đinh Đinh tình trạng của Trần Tuần rất xấu. Ngoại trừ có nhiều chỗ bị gãy xương ra, não bị tổn thương nghiêm trọng, diện tích máu bầm tương đối lớn, vẫn chưa lấy ra được. Sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
"Bác sĩ có nói nên làm gì hay không?"
Đại Miêu vuốt mặt một cái, lắc đầu, giọng nói như đưa đám: "Bác sĩ nói cứ quan sát hai ngày đã, xem tình hình như thế nào!"
Trịnh Đinh Đinh im lặng, cô biết bây giờ ngoại trừ chờ đợi cũng không còn cách nào khác!
Buổi chiều, bọn họ không hề rời khỏi bệnh viện, hai người yên lặng ngồi ở phòng nghỉ của khu cấp cứu cho đến sáng hôm sau.
Lúc trời sáng, Đại Miêu nhận điện thoại, vội vã nói vài câu, sau đó nhìn gương mặt tiều tụy của Trịnh Đinh Đinh, nhẹ giọng nói: "Bạn tôi đã đặt khách sạn giúp rồi. Bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi nói sau!"
"Ừ." Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Sau khi Trịnh Đinh Đinh nhận phòng, chuyện đầu tiên cô làm là mở túi xách lấy sạc. Màn hình từ đen sang sáng. Có rất nhiều cuộc điện thoại bị nhỡ, tất cả đều là của Ninh Vi Cẩn.
Trịnh Đinh Đinh vội gọi lại, chỉ mấy giây sau Ninh Vi Cẩn đã nghe máy.
"Bây giờ em đang ở đâu?"
Trịnh Đinh Đinh báo chính xác địa chỉ khách sạn mình đang ở.
"Trịnh Đinh Đinh, bây giờ em phải quay về hoặc anh đến đón em. Tóm lại, em phải lập tức rời khỏi thành phố Y!"
Trịnh leng keng lòng của hơi hồi hộp một chút, nàng nghe ra thà làm cẩn bình tĩnh cảm xúc hạ ẩn núp gợn sóng, giống như là một tầng bánh quế kết băng, một giây kế tiếp sẽ vỡ toang.
"Em đã mất công đến đây sẽ không về nhanh như vậy đâu ạ. Ít nhất em sẽ chờ đến khi tình trạng anh ấy ổn định một chút!"
"Nếu như tình trạng anh ta không ổn định, vĩnh viễn không tỉnh lại thì em vẫn tiếp tục chờ sao?"
"Em nghĩ. . . . . " Giọng nói Trịnh Đinh Đinh khô khốc, nở nụ cười miễn cưỡng, "Chắc anh ấy cũng không xui xẻo đến vậy đâu! Người tốt ắt có phúc, tình trạng của anh ấy chắn chắn sẽ tốt lên!"
Ninh Vi Cẩn ở đầu dây bên kia hơi im lặng, sau đó lạnh giọng nói: "Thật sự em coi anh ta là gì? Chỉ là bạn bè bình thường chứ không phải gì khác chứ?"
Anh lên giọng mang theo áp bức, chất vấn sắc bén.
"Anh ấy chỉ là bạn em thôi!" Trịnh Đinh Đinh nhắm mắt lại, giọng nói gấp gáp, lông mi cũng hơi ươn ướt, "Ninh Vi Cẩn, em không còn yêu anh ấy nhưng dù sao anh ấy vẫn là bạn em. Trước kia lúc em bị bệnh, anh ấy cũng chăm sóc em. Bây giờ anh ấy xảy ra chuyện em không thể làm ngơ được. Nhưng xin anh tin tưởng em. . . . . Em làm vậy chỉ vì anh ấy là bạn em chứ không hề có suy nghĩ gì khác!"
Ninh Vi Cẩn dường như cười nhỏ một tiếng, lạnh lẽo nói từng chữ, "Nếu vậy, anh tôn trọng suy nghĩ của em. Trịnh Đinh Đinh, nếu như em thật sự muốn ở đó chờ anh ta thì tùy em!"
Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.
Trịnh Đinh Đinh hiểu Ninh Vi Cẩn tiếp nhận chuyện này là do lý trí anh mách bảo. Còn trên phương diện tình cảm không có một người bạn trai nào nguyện ý tiếp nhận sự thật này.
Trịnh Đinh Đinh ngồi trên giường một lúc, đột nhiên nhớ ra chưa xin phép trưởng phòng Thiết kế Vương xin nghỉ. Cô vội vàng gọi điện cho cô ấy, đối phương nghe xong cô giải thích cũng duyệt ngày nghỉ phép cho cô.
Trịnh Đinh Đinh nằm vật ra giường, mí mắt nặng nề như không hề cảm thấy buồn ngủ. Cô hung hăng gõ một cái lên trán, ra lệnh cho mình bây giờ phải đi ngủ. Nếu không sẽ chẳng có tinh thần mà đối phó với những chuyện khác.
Cô cứ ngủ mơ mơ màng màng cho đến tận trưa, lúc Đại Miêu sang gõ cửa thì mới tỉnh lại.
Đại Miêu mang bữa trưa đến cho Trịnh Đinh Đinh. Hai người ăn đơn giản rồi lại đến bệnh viện.
Hai giờ chiều, bọn họ được vào phòng ICU, được vào thăm Trần Tuần đang hôn mê.
Chỉ có một khoảng thời gian không gặp, Trần Tuần thay đổi rất nhiều. Rõ ràng nhất chính là anh ta gầy đi rất nhiều.
"Sau khi cô từ chối lời cầu hôn của anh ấy, tâm trạng anh ấy vẫn không ổn định, công việc cũng không để ý nữa. Tôi đã nhìn ra tình trạng anh ấy đã không tốt rồi!" Đại Miêu bình tĩnh nói, "Sau đó, anh ấy nói muốn đi du lịch giải sầu, tôi rất ủng hộ không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này!"
Trịnh Đinh Đinh khom lưng, gọi "Trần Tuần" ngay bên tai anh nhưng anh ta không chút phản ứng.
Đại Miêu không nói gì nữa, lặng lẽ đứng đó mấy phút rồi rời khỏi.