-
Chương 37
Hai tách café được bê đến, mùi hương nồng nàn.
Trong quán bật bản nhạc tình cảm nhẹ nhàng.
Nhưng Thẩm Nghệ không có tâm trí uống café.
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Vy cũng đường đột như sự ra đi không lời từ biệt ngày xưa vậy, mang tới cho cô không ít đả kích. Cô không hề được chuẩn bị, ngồi xuống nửa phút rồi mà vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Phản ứng của Tần Vy thì bình tĩnh hơn nhiều.
Chị ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích, ngón tay kẹp điếu thuốc đang hút dở.
Mùi vị của thuốc lá phụ nữ không nồng, nhưng Thẩm Nghệ lại cảm thấy không thoải mái. Một Tần Vy như vậy dường như đã biến thành một người khác.
Thẩm Nghệ lên tiếng: “Chị Tần Vy, ngày xưa chị đâu có hút thuốc“.
“Em cũng nói mà, ngày xưa.” Tần Vy nhìn cô, mỉm cười: “Em lớn lên không ít, chín chắn rồi“.
Thẩm Nghệ không đáp, ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Chị Tần Vy, bao năm qua... chị đã đi đâu?“.
Tần Vy ngừng lại một chút rồi mới trả lời: “Đi rất nhiều nơi, chị không còn nhớ rõ nữa“.
“Vậy... chị quay về là muốn tìm anh trai em ư?” Thẩm Nghệ quan sát biểu cảm của chị ấy.
Tần Vy khẽ cụp mắt xuống, tầm nhìn rơi vào khoảng không đầy khói thuốc.
Hai giây sau, chị ấy trả lời: “Cứ coi là vậy đi“.
Thẩm Nghệ nhìn vẻ bình thản của Tần Vy, bao khó hiểu đều đọng lại trong đầu. Cô không nhịn được, quyết tâm hỏi hết một lượt: “Vậy năm đó vì sao chị bỏ đi. Anh Chu Thâm nói, chị bỏ anh em lại Syria. Anh ấy bị thương, chị bỏ đi không lời từ biệt, cả một câu chào cũng không để lại. Thế tức là chị đã đi du lịch thế giới ư?“.
Nói tới đây, tâm trạng Thẩm Nghệ có phần kích động, mọi phẫn nộ không nơi trút bỏ ngày đó dồn cả lại giây phút này: “Nếu chị không còn yêu anh ấy nữa, nếu chị muốn chia tay, chị có thể đợi anh ấy khỏi hẳn rồi nói cũng được mà, bỏ đi dứt khoát như vậy là có ý gì? Chị Tần Vy, chị giải thích đi, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Anh em đã làm gì có lỗi với chị, vì sao chị phải làm vậy?“.
Tần Vy dường như không bất ngờ khi cô hỏi vậy. Chị ấy cúi xuống, rít một ngụm khói nhưng bị sặc trong cổ họng.
Thẩm Nghệ nhìn chị ấy ho sặc sụa.
Tần Vy ngẩng đầu lên: “Anh ấy không kể chút nào cho em sao?“.
“Gì cơ?”
“Anh ấy không hề nói gì cả ư?” Khóe miệng Tần Vy giật giật: “Vì sao anh ấy lại bị thương? Vì sao anh ấy lại bị cắt cổ?“.
“Cắt... Cắt cổ?!”
Thẩm Nghệ sững người: “Anh Chu Thâm chỉ nói gặp sự cố nên cổ bị thương“.
Tần Vy khẽ cười một tiếng, nhưng hai mắt thì đỏ sọng lên: “Gã ngốc Thẩm Phùng Nam...“.
Thẩm Nghệ mặt mũi trắng bệch.”Không sai, là tai nạn.” Tần Vy rít một hơi, bờ môi run run: “Nhưng là vì chị. Anh ấy một mình đi ra ngoài để tìm chị, gặp phải mấy người đó cũng là vì chị. Bọn chị vốn dĩ không sao cả, có lẽ họ sẽ không phát hiện ra, chính chị đã nổ súng. Anh ấy giấu chị đi, tự mình đi ra ngoài...“.
Gò má Tần Vy đẫm nước mắt, lệ chảy xuống tận khóe môi.
Thẩm Nghệ ngẩn người, không nói được câu nào.
“Chị những tưởng chị rất dũng cảm. Chị lựa chọn cùng anh ấy ra chiến trường, nghĩa là chị không sợ chết. Chị cũng tưởng chị nhất định sẽ ở bên cạnh anh ấy, hoặc bình tĩnh tìm cơ hội bắn giúp anh ấy. Nhưng giây phút đó chị như bị ma nhập, chị trốn ở đó quán sát, chỉ biết run lên cầm cập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ lúc đó chị đã hiểu thế nào là sợ hãi thực sự. Chị chưa bao giờ sợ chết như khoảnh khắc ấy, thế nên chị bỏ chạy... Chị cứ thế chạy, mặc kệ anh ấy...”
Tần Vy nhếch mép, như khóc lại như cười: “Thế mà chị lại chạy đấy. Anh ấy bị bắt làm con tin, bị cắt cổ... Chỉ muộn một giây thôi là tới động mạch cổ. Em không biết đâu, hôm đó anh ấy được khiêng về, khắp người toàn là máu. Chị không dám bước tới, không dám nhìn...“.
Thẩm Nghệ bịt miệng.
Tần Vy nước mắt lã chã: “Rõ ràng chị yêu anh ấy đến thế, bọn chị thậm chí còn từng nói cùng sống cùng chết, nhưng chị không thể phủ nhận, hôm đó chị đã bỏ chạy. Lúc chạy về thậm chí chị còn không màng anh ấy sẽ ra sao, hình như chị điên rồi... Chị không hiểu vì sao chị lại bỏ rơi anh ấy, chị cũng không hiểu vì sao mình lại là kẻ tham sống sợ chết như thế này...“.
“Thế nên chị dứt khoát bỏ đi?” Thẩm Nghệ cũng nức nở: “Chị chưa đợi anh ấy tỉnh lại đã bỏ đi, có đúng không?“.
“Phải, biết tin anh ấy thoát khỏi nguy hiểm là chị bỏ đi.” Tần Vy ngẩng mặt lên, lấy tay lau nước mắt.
Thẩm Nghệ đau lòng không chịu nổi: “Chị có biết anh trai em hai năm đó đã sống thế nào không. Chị có biết anh ấy rất đau khổ. Anh ấy không cất tiếng được mà vẫn một mực đi tìm chị! Sao chị đành lòng ra đi nhẫn tâm như vậy!“.
“Em không hiểu đâu...” Tần Vy cười tự trào: “Chị không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy nữa, thậm chí chị không còn mặt mũi nào tự vấn chính mình...“.
“Em thật không hiểu, sao chị có thể như vậy!”
Thẩm Nghệ tức tưởi gào lên trong nước mắt.
Vài người khách trong quán đều quay ra nhìn họ, phục vụ đang bưng café cũng bị giật mình.
Đằng sau bức vách, chiếc kem trên tay Lương Nghiên đã chảy hết, nhỏ cả xuống tay.
Người phục vụ đi qua nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lương Nghiên quay người, đi ra ngoài. Cô đi tới bên cạnh thùng rác, ném cây kem đã chảy vào đó.
Đứng một lúc, cô tìm một tờ khăn giấy, lau tay sạch sẽ rồi đi về phía khu nhà.
Đi ra cửa lớn, bước chân Lương Nghiên mỗi lúc một nhanh. Khi bước vào khu nhà, cô đã chuyển sang chạy.Trong túi áo khoác lông còn để chìa khóa của Thẩm Nghệ, dọc đường va phải điện thoại, nó cứ kêu leng keng.
Tới cửa tòa nhà, Lương Nghiên kéo cửa đi vào.
Thang máy chưa xuống đến nơi.
Cô liếc nhìn rồi đi luôn thang bộ.
Tới cửa, cô nghe thấy tiếng máy hút mùi ầm ầm. Lương Nghiên không thay giày mà đi thẳng tới cửa bếp.
Cửa khép một nửa, người đàn ông bên trong đang quấn tạp dề bận rộn.
Mùi thơm theo gió bay ra.
Anh đang xào đậu đũa.
Ngọn lửa trên bếp nhảy nhót, khí nóng vây lấy anh.
Anh không mặc áo khoác, cổ tay áo len được xắn lên.
Anh nấu nướng rất điêu luyện, một tay cầm chảo, một tay cầm xẻng, đảo liên tục.
Xào xong đậu đũa, anh tắt bếp, cho nhỏ máy hút mùi đi, lấy đĩa đựng thức ăn, sau đó rửa chảo, tiếp tục xào mộc nhĩ với thuốc Bắc.
Tất cả các món ăn đều đã được thái và rửa sạch, anh không hề nghỉ ngơi, cứ thế xào cho tới món cuối cùng, tổng cộng có năm chiếc đĩa.
Máy hút mùi được tắt hẳn, căn phòng trở nên yên ắng.
Anh mở cửa tủ lạnh, lấy ra hai quả cà chua. Lúc quay người, bước chân chợt khựng lại.
“... Nghiên Nghiên?”
Thẩm Phùng Nam ngây ra mấy giây rồi tiến tới. Nhìn rõ vệt nước mắt trên mặt cô, anh hoảng hốt, ném cà chua đó, chạy qua.
Vừa đi đến, Lương Nghiên đã ôm chặt lấy anh.
Thẩm Phùng Nam vội hỏi: “Sao vậy? Thẩm Nghệ đâu?“.
Lương Nghiên im lặng, vùi đầu vào ngực anh.
“Thẩm Nghệ xảy ra chuyện gì à?” Anh ôm vai cô.
“Chị ấy không sao.” Cô nói trong tiếng nấc nghẹn.
Trái tim Thẩm Phùng Nam thắt lại. Anh nâng mặt Lương Nghiên lên: “Vậy tại sao em khóc, em có chuyện gì?“.
Lương Nghiên vẫn im lặng, nước mắt rơi xuống tay anh.
“Nghiên Nghiên, em nói đi.”
Thẩm Phùng Nam lần đầu tiên thấy cô như vậy, có chút bối rối, bèn đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc...”
Anh lau mấy lượt, mà mặt Lương Nghiên vẫn tèm nhem, anh có phần cuống quýt.
Lương Nghiên bèn níu lấy cổ anh, ôm chặt.
Cô khóc đến mất cả tiếng.
Thẩm Phùng Nam cực kỳ khó chịu: “Em không muốn nói thì anh không hỏi nữa. Nhưng đừng khóc, được không?“.
Trong quán café.
Tâm trạng Thẩm Nghệ đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô ấy nhìn Tần Vy, rất lâu sau mới nói: “Chị làm vậy thật sự rất quá đáng. Lúc anh trai em cần chị nhất, lại không biết chị đã chạy đi đâu. Mấy năm nay cũng không thư từ gì cho anh ấy. Nếu chị nói không dám gặp thì bây giờ còn quay về làm gì?“.
“Ai biết được. Năm nào chị cũng quay về, năm nào cũng đến đây, năm nào cũng muốn tới gặp anh ấy, nhưng chị chưa làm được lần nào cả.”
“Gì cơ?” Thẩm Nghệ sửng sốt: “Năm nào chị cũng tới? Chị ngồi đây?“.
Tần Vy gật đầu: “Đúng vậy“.
Thẩm Nghệ khó hiểu: “Em thật không hiểu nổi chị“.
Dừng lại một chút, cô nói: “Bây giờ chị quay về cũng vô ích, anh trai em giờ đã có bạn gái rồi“.
“Chị biết.”
“Chị biết?”
“Ừ.”
Tần Vy đảo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kỳ lạ là, chị lại thở phào nhẹ nhõm đấy“.
“Chị...” Thẩm Nghệ nhíu mày, gạt nước mắt: “Em thật sự không hiểu nổi chị“.
“Có ai hiểu đây.” Tần Vy cười: “Chị cũng không hiểu lắm. Hôm trước vừa biết được tin này, chị suýt nữa đã đi tìm anh ấy, có điều chị lại lùi bước. Ngồi đây hai ngày, chị bỗng nhiên cảm thấy hình như đây là cái kết chị đáng được nhận, chị bỗng nhiên... bình thản hẳn“.
Thẩm Nghệ không hiểu lắm. Ngừng một lát, cô ấy hỏi: “Thế là chị sẽ không tìm anh trai em nữa?“.
Tần Vy thu tay nắm chặt cốc café.
Trầm mặc một lúc, chị ấy nói: “Chị vẫn sẽ gặp anh ấy một lần, qua vài hôm nữa“.
Tần Vy uống nốt cốc café rồi đứng dậy: “Đi trước nhé“.
Thẩm Nghệ nhìn theo bóng chị ấy, sững sờ một lúc. Khi tư duy từ từ quay trở lại, cô ấy đột nhiên nhớ tới Lương Nghiên, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng thấy quán kem đã đóng cửa.
Nghĩ lại, cô ấy có dự cảm chẳng lành bèn vội vàng chạy về.
Chạy lên gác, tới cửa, phát hiện cửa không đóng.
Thẩm Nghệ chạy vào nhà rồi ngây ra.
Lương Nghiên đang khóc, Thẩm Phùng Nam đang ôm cô.
“Anh...” Thẩm Nghệ đứng im không dám nhúc nhích, có chút hoang mang, lí nhí gọi anh.
Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu lên, Lương Nghiên lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, cúi đầu gạt nước mắt.
“Nghiên Nghiên?” Thẩm Nghệ bước qua: “Em... Em không sao chứ?“.
Lương Nghiên lắc đầu: “Em đi rửa mặt“.
Giọng cô hơi khàn, nói xong liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Thẩm Phùng Nam đi theo, đứng ngoài cửa mấy giây rồi quay người dắt Thẩm Nghệ vào bếp: “Cô ấy sao vậy? Có liên quan tới em không?“.
Thẩm Nghệ thanh minh: “Không hề“.
Cô ấy ngẩng lên, Thẩm Phùng Nam phát hiện mắt cô ấy cũng đỏ.
“Em cũng vừa khóc, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Nghệ ngượng ngùng nhìn anh, thấy sắc mặt anh mỗi lúc một tệ, do dự một lát bèn trả lời: “Chị... Chị Tần Vy quay về rồi, em vừa gặp chị ấy“.
Thẩm Phùng Nam chết sững.
Thẩm Nghệ nhìn anh, nhớ lại những lời Tần Vy nói, hốc mắt lại nóng lên.
Cô ấy cúi đầu gạt nước mắt.
Vài giây sau, cô ấy nghe thấy anh hỏi: “... Nghiên Nghiên cũng đã nhìn thấy?“.
~Hết chương 37~
Xì po: “Nếu anh có sự lựa chọn khác, chỉ cần nói cho em biết.”
Trong quán bật bản nhạc tình cảm nhẹ nhàng.
Nhưng Thẩm Nghệ không có tâm trí uống café.
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Vy cũng đường đột như sự ra đi không lời từ biệt ngày xưa vậy, mang tới cho cô không ít đả kích. Cô không hề được chuẩn bị, ngồi xuống nửa phút rồi mà vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Phản ứng của Tần Vy thì bình tĩnh hơn nhiều.
Chị ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích, ngón tay kẹp điếu thuốc đang hút dở.
Mùi vị của thuốc lá phụ nữ không nồng, nhưng Thẩm Nghệ lại cảm thấy không thoải mái. Một Tần Vy như vậy dường như đã biến thành một người khác.
Thẩm Nghệ lên tiếng: “Chị Tần Vy, ngày xưa chị đâu có hút thuốc“.
“Em cũng nói mà, ngày xưa.” Tần Vy nhìn cô, mỉm cười: “Em lớn lên không ít, chín chắn rồi“.
Thẩm Nghệ không đáp, ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Chị Tần Vy, bao năm qua... chị đã đi đâu?“.
Tần Vy ngừng lại một chút rồi mới trả lời: “Đi rất nhiều nơi, chị không còn nhớ rõ nữa“.
“Vậy... chị quay về là muốn tìm anh trai em ư?” Thẩm Nghệ quan sát biểu cảm của chị ấy.
Tần Vy khẽ cụp mắt xuống, tầm nhìn rơi vào khoảng không đầy khói thuốc.
Hai giây sau, chị ấy trả lời: “Cứ coi là vậy đi“.
Thẩm Nghệ nhìn vẻ bình thản của Tần Vy, bao khó hiểu đều đọng lại trong đầu. Cô không nhịn được, quyết tâm hỏi hết một lượt: “Vậy năm đó vì sao chị bỏ đi. Anh Chu Thâm nói, chị bỏ anh em lại Syria. Anh ấy bị thương, chị bỏ đi không lời từ biệt, cả một câu chào cũng không để lại. Thế tức là chị đã đi du lịch thế giới ư?“.
Nói tới đây, tâm trạng Thẩm Nghệ có phần kích động, mọi phẫn nộ không nơi trút bỏ ngày đó dồn cả lại giây phút này: “Nếu chị không còn yêu anh ấy nữa, nếu chị muốn chia tay, chị có thể đợi anh ấy khỏi hẳn rồi nói cũng được mà, bỏ đi dứt khoát như vậy là có ý gì? Chị Tần Vy, chị giải thích đi, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Anh em đã làm gì có lỗi với chị, vì sao chị phải làm vậy?“.
Tần Vy dường như không bất ngờ khi cô hỏi vậy. Chị ấy cúi xuống, rít một ngụm khói nhưng bị sặc trong cổ họng.
Thẩm Nghệ nhìn chị ấy ho sặc sụa.
Tần Vy ngẩng đầu lên: “Anh ấy không kể chút nào cho em sao?“.
“Gì cơ?”
“Anh ấy không hề nói gì cả ư?” Khóe miệng Tần Vy giật giật: “Vì sao anh ấy lại bị thương? Vì sao anh ấy lại bị cắt cổ?“.
“Cắt... Cắt cổ?!”
Thẩm Nghệ sững người: “Anh Chu Thâm chỉ nói gặp sự cố nên cổ bị thương“.
Tần Vy khẽ cười một tiếng, nhưng hai mắt thì đỏ sọng lên: “Gã ngốc Thẩm Phùng Nam...“.
Thẩm Nghệ mặt mũi trắng bệch.”Không sai, là tai nạn.” Tần Vy rít một hơi, bờ môi run run: “Nhưng là vì chị. Anh ấy một mình đi ra ngoài để tìm chị, gặp phải mấy người đó cũng là vì chị. Bọn chị vốn dĩ không sao cả, có lẽ họ sẽ không phát hiện ra, chính chị đã nổ súng. Anh ấy giấu chị đi, tự mình đi ra ngoài...“.
Gò má Tần Vy đẫm nước mắt, lệ chảy xuống tận khóe môi.
Thẩm Nghệ ngẩn người, không nói được câu nào.
“Chị những tưởng chị rất dũng cảm. Chị lựa chọn cùng anh ấy ra chiến trường, nghĩa là chị không sợ chết. Chị cũng tưởng chị nhất định sẽ ở bên cạnh anh ấy, hoặc bình tĩnh tìm cơ hội bắn giúp anh ấy. Nhưng giây phút đó chị như bị ma nhập, chị trốn ở đó quán sát, chỉ biết run lên cầm cập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ lúc đó chị đã hiểu thế nào là sợ hãi thực sự. Chị chưa bao giờ sợ chết như khoảnh khắc ấy, thế nên chị bỏ chạy... Chị cứ thế chạy, mặc kệ anh ấy...”
Tần Vy nhếch mép, như khóc lại như cười: “Thế mà chị lại chạy đấy. Anh ấy bị bắt làm con tin, bị cắt cổ... Chỉ muộn một giây thôi là tới động mạch cổ. Em không biết đâu, hôm đó anh ấy được khiêng về, khắp người toàn là máu. Chị không dám bước tới, không dám nhìn...“.
Thẩm Nghệ bịt miệng.
Tần Vy nước mắt lã chã: “Rõ ràng chị yêu anh ấy đến thế, bọn chị thậm chí còn từng nói cùng sống cùng chết, nhưng chị không thể phủ nhận, hôm đó chị đã bỏ chạy. Lúc chạy về thậm chí chị còn không màng anh ấy sẽ ra sao, hình như chị điên rồi... Chị không hiểu vì sao chị lại bỏ rơi anh ấy, chị cũng không hiểu vì sao mình lại là kẻ tham sống sợ chết như thế này...“.
“Thế nên chị dứt khoát bỏ đi?” Thẩm Nghệ cũng nức nở: “Chị chưa đợi anh ấy tỉnh lại đã bỏ đi, có đúng không?“.
“Phải, biết tin anh ấy thoát khỏi nguy hiểm là chị bỏ đi.” Tần Vy ngẩng mặt lên, lấy tay lau nước mắt.
Thẩm Nghệ đau lòng không chịu nổi: “Chị có biết anh trai em hai năm đó đã sống thế nào không. Chị có biết anh ấy rất đau khổ. Anh ấy không cất tiếng được mà vẫn một mực đi tìm chị! Sao chị đành lòng ra đi nhẫn tâm như vậy!“.
“Em không hiểu đâu...” Tần Vy cười tự trào: “Chị không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy nữa, thậm chí chị không còn mặt mũi nào tự vấn chính mình...“.
“Em thật không hiểu, sao chị có thể như vậy!”
Thẩm Nghệ tức tưởi gào lên trong nước mắt.
Vài người khách trong quán đều quay ra nhìn họ, phục vụ đang bưng café cũng bị giật mình.
Đằng sau bức vách, chiếc kem trên tay Lương Nghiên đã chảy hết, nhỏ cả xuống tay.
Người phục vụ đi qua nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lương Nghiên quay người, đi ra ngoài. Cô đi tới bên cạnh thùng rác, ném cây kem đã chảy vào đó.
Đứng một lúc, cô tìm một tờ khăn giấy, lau tay sạch sẽ rồi đi về phía khu nhà.
Đi ra cửa lớn, bước chân Lương Nghiên mỗi lúc một nhanh. Khi bước vào khu nhà, cô đã chuyển sang chạy.Trong túi áo khoác lông còn để chìa khóa của Thẩm Nghệ, dọc đường va phải điện thoại, nó cứ kêu leng keng.
Tới cửa tòa nhà, Lương Nghiên kéo cửa đi vào.
Thang máy chưa xuống đến nơi.
Cô liếc nhìn rồi đi luôn thang bộ.
Tới cửa, cô nghe thấy tiếng máy hút mùi ầm ầm. Lương Nghiên không thay giày mà đi thẳng tới cửa bếp.
Cửa khép một nửa, người đàn ông bên trong đang quấn tạp dề bận rộn.
Mùi thơm theo gió bay ra.
Anh đang xào đậu đũa.
Ngọn lửa trên bếp nhảy nhót, khí nóng vây lấy anh.
Anh không mặc áo khoác, cổ tay áo len được xắn lên.
Anh nấu nướng rất điêu luyện, một tay cầm chảo, một tay cầm xẻng, đảo liên tục.
Xào xong đậu đũa, anh tắt bếp, cho nhỏ máy hút mùi đi, lấy đĩa đựng thức ăn, sau đó rửa chảo, tiếp tục xào mộc nhĩ với thuốc Bắc.
Tất cả các món ăn đều đã được thái và rửa sạch, anh không hề nghỉ ngơi, cứ thế xào cho tới món cuối cùng, tổng cộng có năm chiếc đĩa.
Máy hút mùi được tắt hẳn, căn phòng trở nên yên ắng.
Anh mở cửa tủ lạnh, lấy ra hai quả cà chua. Lúc quay người, bước chân chợt khựng lại.
“... Nghiên Nghiên?”
Thẩm Phùng Nam ngây ra mấy giây rồi tiến tới. Nhìn rõ vệt nước mắt trên mặt cô, anh hoảng hốt, ném cà chua đó, chạy qua.
Vừa đi đến, Lương Nghiên đã ôm chặt lấy anh.
Thẩm Phùng Nam vội hỏi: “Sao vậy? Thẩm Nghệ đâu?“.
Lương Nghiên im lặng, vùi đầu vào ngực anh.
“Thẩm Nghệ xảy ra chuyện gì à?” Anh ôm vai cô.
“Chị ấy không sao.” Cô nói trong tiếng nấc nghẹn.
Trái tim Thẩm Phùng Nam thắt lại. Anh nâng mặt Lương Nghiên lên: “Vậy tại sao em khóc, em có chuyện gì?“.
Lương Nghiên vẫn im lặng, nước mắt rơi xuống tay anh.
“Nghiên Nghiên, em nói đi.”
Thẩm Phùng Nam lần đầu tiên thấy cô như vậy, có chút bối rối, bèn đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc...”
Anh lau mấy lượt, mà mặt Lương Nghiên vẫn tèm nhem, anh có phần cuống quýt.
Lương Nghiên bèn níu lấy cổ anh, ôm chặt.
Cô khóc đến mất cả tiếng.
Thẩm Phùng Nam cực kỳ khó chịu: “Em không muốn nói thì anh không hỏi nữa. Nhưng đừng khóc, được không?“.
Trong quán café.
Tâm trạng Thẩm Nghệ đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô ấy nhìn Tần Vy, rất lâu sau mới nói: “Chị làm vậy thật sự rất quá đáng. Lúc anh trai em cần chị nhất, lại không biết chị đã chạy đi đâu. Mấy năm nay cũng không thư từ gì cho anh ấy. Nếu chị nói không dám gặp thì bây giờ còn quay về làm gì?“.
“Ai biết được. Năm nào chị cũng quay về, năm nào cũng đến đây, năm nào cũng muốn tới gặp anh ấy, nhưng chị chưa làm được lần nào cả.”
“Gì cơ?” Thẩm Nghệ sửng sốt: “Năm nào chị cũng tới? Chị ngồi đây?“.
Tần Vy gật đầu: “Đúng vậy“.
Thẩm Nghệ khó hiểu: “Em thật không hiểu nổi chị“.
Dừng lại một chút, cô nói: “Bây giờ chị quay về cũng vô ích, anh trai em giờ đã có bạn gái rồi“.
“Chị biết.”
“Chị biết?”
“Ừ.”
Tần Vy đảo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kỳ lạ là, chị lại thở phào nhẹ nhõm đấy“.
“Chị...” Thẩm Nghệ nhíu mày, gạt nước mắt: “Em thật sự không hiểu nổi chị“.
“Có ai hiểu đây.” Tần Vy cười: “Chị cũng không hiểu lắm. Hôm trước vừa biết được tin này, chị suýt nữa đã đi tìm anh ấy, có điều chị lại lùi bước. Ngồi đây hai ngày, chị bỗng nhiên cảm thấy hình như đây là cái kết chị đáng được nhận, chị bỗng nhiên... bình thản hẳn“.
Thẩm Nghệ không hiểu lắm. Ngừng một lát, cô ấy hỏi: “Thế là chị sẽ không tìm anh trai em nữa?“.
Tần Vy thu tay nắm chặt cốc café.
Trầm mặc một lúc, chị ấy nói: “Chị vẫn sẽ gặp anh ấy một lần, qua vài hôm nữa“.
Tần Vy uống nốt cốc café rồi đứng dậy: “Đi trước nhé“.
Thẩm Nghệ nhìn theo bóng chị ấy, sững sờ một lúc. Khi tư duy từ từ quay trở lại, cô ấy đột nhiên nhớ tới Lương Nghiên, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng thấy quán kem đã đóng cửa.
Nghĩ lại, cô ấy có dự cảm chẳng lành bèn vội vàng chạy về.
Chạy lên gác, tới cửa, phát hiện cửa không đóng.
Thẩm Nghệ chạy vào nhà rồi ngây ra.
Lương Nghiên đang khóc, Thẩm Phùng Nam đang ôm cô.
“Anh...” Thẩm Nghệ đứng im không dám nhúc nhích, có chút hoang mang, lí nhí gọi anh.
Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu lên, Lương Nghiên lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, cúi đầu gạt nước mắt.
“Nghiên Nghiên?” Thẩm Nghệ bước qua: “Em... Em không sao chứ?“.
Lương Nghiên lắc đầu: “Em đi rửa mặt“.
Giọng cô hơi khàn, nói xong liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Thẩm Phùng Nam đi theo, đứng ngoài cửa mấy giây rồi quay người dắt Thẩm Nghệ vào bếp: “Cô ấy sao vậy? Có liên quan tới em không?“.
Thẩm Nghệ thanh minh: “Không hề“.
Cô ấy ngẩng lên, Thẩm Phùng Nam phát hiện mắt cô ấy cũng đỏ.
“Em cũng vừa khóc, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Nghệ ngượng ngùng nhìn anh, thấy sắc mặt anh mỗi lúc một tệ, do dự một lát bèn trả lời: “Chị... Chị Tần Vy quay về rồi, em vừa gặp chị ấy“.
Thẩm Phùng Nam chết sững.
Thẩm Nghệ nhìn anh, nhớ lại những lời Tần Vy nói, hốc mắt lại nóng lên.
Cô ấy cúi đầu gạt nước mắt.
Vài giây sau, cô ấy nghe thấy anh hỏi: “... Nghiên Nghiên cũng đã nhìn thấy?“.
~Hết chương 37~
Xì po: “Nếu anh có sự lựa chọn khác, chỉ cần nói cho em biết.”
Bình luận facebook