-
Chương 35
Thẩm Nghệ từ trong bếp đi ra, nhìn thấy họ đứng ôm nhau ngoài cửa, vội vàng lùi ra sau: “Em chưa nhìn thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi!”.
Lùi vào bếp, cô ấy lại không nhịn được, cười trộm.
Bên ngoài, Thẩm Phùng Nam thả Lương Nghiên ra.
Cô nhìn anh: “Anh không mang ô à?”.
“Lúc anh đi trời còn chưa mưa.”
“Vậy sao quay về anh không báo? Em sẽ đi đón anh.”
Thẩm Phùng Nam chỉ mỉm cười, không giải thích.
Anh biết cô sẽ đi nên mới không báo. Anh là đàn ông, đâu cần cô phải làm vậy?
Lương Nghiên không nói nhiều với anh, lấy khăn khô cho anh lau tóc, lau mặt.
Thẩm Phùng Nam thay quần áo xong thì bánh của Thẩm Nghệ cũng đã ra lò. Vừa hay anh chưa ăn tối, chuẩn bị ăn miếng bánh cho ấm bụng thì Thẩm Nghệ lại nấu thêm mỳ cho anh.
Thế là cảnh tượng trên bàn ăn trở thành một mình anh ngồi ăn mỳ, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên thưởng thức bánh.
Nói tới lịch trình đón Tết, Thẩm Nghệ chưa rõ lắm, vừa ăn vừa bàn với Lương Nghiên: “Nghiên Nghiên, nhà em ở ngay Nam An phải không, về muộn hai hôm nhé, ở lại với chị!”.
Lương Nghiên hơi sững người, ngẩng đầu lên định nói thì Thẩm Phùng Nam lên tiếng trước: “Nghiên Nghiên không về nhà, sẽ đón Tết với chúng ta”.
“Thật không?” Thẩm Nghệ hưng phấn: “Vậy thì quá tốt rồi, mấy năm nay mẹ chị không về nước, toàn là hai anh em chị đón Tết với nhau, nhạt nhẽo chết đi được. Em ở lại, hai chị em mình có thể chơi chung!”.
Sau đó nghĩ lại, cô ấy bỗng thấy lạ: “Nhưng, Tết mà không về nhà có ổn không? Người nhà của em liệu có giận không? Thế hệ các em đều là con một phải không, bố mẹ em nhất định rất mong em về. Hay là thế này đi, em và anh trai chị…”.
“Thẩm Nghệ.”
Thẩm Phùng Nam ngắt lời cô ấy. Thẩm Nghệ giật mình, quay đầu: “Dạ?”.
Thẩm Phùng Nam đưa bát về phía cô ấy: “Cho anh bát nữa”.
“Mẹ ơi, anh lười vận động quá vậy?” Thẩm Nghệ lườm nguýt, nhưng than thở thì than thở, cô ấy vẫn ngoan ngoãn đón lấy rồi đi vào bếp.
Lương Nghiên nhìn Thẩm Phùng Nam. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dưới gầm bàn.
“Con bé hơi nhiều chuyện, em đừng để ý.”
“Em có để ý gì đâu.” Lương Nghiên cười xòa: “Hình như chỉ có anh để ý thôi”.
Liếc thấy Thẩm Nghệ đang quay lại, cô rụt tay về.
Thẩm Phùng Nam đón lấy bát, không cho Thẩm Nghệ tìm cớ nói chuyện tiếp, anh nói thẳng: “Nghiên Nghiên, em đi tắm rửa trước đi”.
“Ừm.” Lương Nghiên rất nghe lời.
Tới khi tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên, Thẩm Phùng Nam mới buông đũa xuống, nói với Thẩm Nghệ: “Em đừng có ăn nói linh tinh”.
“Có chuyện gì vậy, em nói linh tinh gì chứ.”
Thẩm Phùng Nam im lặng chau mày.
Thẩm Nghệ khó hiểu: “Anh bị làm sao vậy. Mặt nhăn lại như gặp chuyện gì thù hận đau khổ lắm vậy. Em đắc tội với anh à?”.
Thẩm Phùng Nam khẽ nói: “Nghiên Nghiên khác chúng ta”.
“Gì cơ?”
Thẩm Phùng Nam trầm mặc một lúc rồi kể ngắn gọn mọi chuyện cho Thẩm Nghệ nghe.
Nghe xong, cô ấy sững sờ, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Thẩm Phùng Nam cũng không nói thêm nữa. Ăn mỳ xong, anh bê bát vào bếp rửa.
Thẩm Nghệ ngồi một lát rồi đi theo, hỏi với tâm trạng phức tạp: “Anh nói thật sao? Nghiên Nghiên con bé…”.
Thẩm Phùng Nam chỉ “ừm”. Thẩm Nghệ không nói tiếp được nữa. Cô ấy đứng bên bệ bếp một lát, mắt đỏ sọng.
“Sao con bé… Em không hề nhận ra chút nào…”
Cô ấy lẩm bẩm: “Ban nãy em nói sai rồi”.
Cũng may, hôm nay hiểu rõ, sau này sẽ không tái phạm nữa.
Thẩm Nghệ không bao giờ nhắc chuyện ấy nữa.
Buổi tối, Lương Nghiên lấy chiếc áo lông từ phòng Thẩm Nghệ về.
“Anh thử cái này đi.”
“Gì đây?”
Thẩm Phùng Nam vừa thay xong ga giường, quay đầu lại, ngẩn người: “… Em mua à?”.
“Vâng.” Lương Nghiên lấy chiếc áo ra, rũ cho anh nhìn: “Thử đi đã”.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Đáng bao nhiêu, giảm giá mà.”
Thẩm Phùng Nam cúi đầu nhìn, không nói gì nữa.
“Anh không thích à?”
Lương Nghiên chú ý tới biểu cảm của anh, có phần tụt hứng: “Lẽ nào mắt thẩm mỹ của em tệ vậy à?”.
Trước đây rõ ràng mua áo lót hay tất cho Triệu Yên Tích, Triệu cô nương cũng đều rất vui, hơn nữa chị gái Thẩm Nghệ - tín đồ mua sắm – cũng nói nó rất đẹp, rất hợp với anh trai mình.
Chắc là không tệ đến thế chứ.
Lương Nghiên cầm chiếc áo lên xem xét cẩn thận, không cảm thấy có điểm nào xấu, bèn ngẩng đầu nói: “Em chưa mua đồ cho nam giới bao giờ, đúng là không có kinh nghiệm. Hay là anh cứ mặc tạm vậy?”.
Cô đi qua, khoác áo lên người anh: “Hàng giảm giá nên không trả lại được”.
Vừa khoác lên đến vai, cô liền nghe thấy Thẩm Phùng Nam nói: “Không phải anh không thích”.
Anh mặc hẳn chiếc áo vào người.
Lương Nghiên quan sát một lượt rồi mỉm cười: “Khá đẹp”.
Thẩm Phùng Nam cũng nói: “Là rất đẹp”.
“Anh thích là được rồi, chứng tỏ mắt thẩm mỹ của em không tệ.” Lương Nhiên nhướng mày, cúi xuống thu gọn túi tắm, đặt bên cạnh tủ.
Vừa quay lại, cô đã rơi vào vòng tay anh.
“Lần sau đừng có lãng phí.”
“Đâu có đáng tiền.”
“Em kiếm tiền vất vả, lại còn không để anh nuôi.”
Lương Nghiên bừng tỉnh ngộ, hóa ra anh đang nghĩ chuyện này.
Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Đừng có lo lắng hão. Tháng nay em kiếm được nhiều lắm, nuôi anh còn đủ nữa là”.
“…”
Thẩm Phùng Nam câm nín, nhẹ nhàng ép cô lên cánh tủ, ghé môi hôn tới tấp.
Hôn một lúc, vẫn chưa thỏa mãn, lửa lại bùng lên. Anh cũng chẳng buồn nhịn xuống, tiện đà bế cô lên giường.
Mấy ngày trước Tết trôi qua cực nhanh, mua sắm đồ đạc, đi dạo phố, dọn dẹp nhà cửa, hai ba ngày cứ thế vèo vèo qua.
Đương nhiên, những việc này đều do Thẩm Nghệ và Lương Nghiên chịu trách nhiệm.
Thẩm Phùng Nam vẫn còn vài việc phải giải quyết nốt. Phùng Nguyên đã được anh thả về đón Tết từ lâu, thế nên việc cứ chất chồng, những clip cần dựng không thể lần lữa. Anh dành ba buổi ở studio, ngày nào cũng tới khuya mới về, đến tận 29 Tết chưa nghỉ.
Buổi tối gọi ship cơm. Ăn xong, anh tranh thủ lúc giải lao gọi điện cho Lương Nghiên, được biết họ đang đi siêu thị.
Thẩm Phùng Nam không ngạc nhiên. Chỉ cần có Thẩm Nghệ thì việc đi siêu thị, đi trung tâm thương mại hay ghé các đường ẩm thực là quá đỗi bình thường. Chiếc xe của anh mấy hôm nay đều để cô ấy lái, chạy khắp cả thành phố Nam An rồi.
Thực ra Thẩm Phùng Nam không hề phản cảm, thật sự mà nói còn có phần cảm kích. Anh nhận ra được ở bên Thẩm Nghệ, Lương Nghiên được vui vẻ, tiếng cười cũng ngày một nhiều hơn.
Anh không nói gì, chỉ dặn họ đi sớm về sớm rồi cúp máy, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Chín rưỡi, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên xách hai túi đồ đi ra khỏi siêu thị. Siêu thị này cách khu nhà họ không xa, chỉ khoảng bảy, tám phút đi đường nhưng họ không về thẳng nhà mà muốn qua con đường quà vặt gần đó ăn đêm.
Giờ này, người ra ngoài ăn không còn đông nữa, lại đúng dịp cuối năm, các nhà còn mở quán cũng không nhiều nên con đường trở nên vắng vẻ lạ thường.
Thẩm Nghệ dẫn Lương Nghiên tới một quán đồ nướng ở cuối đường.
Quán này do một đôi vợ chồng mở ra, mỗi lần về Nam An, Thẩm Nghệ đều phải tới đây ăn, nên rất thân thiết với ông bà chủ. Họ cùng chọn hai đĩa lớn, ông chủ còn tặng thêm một ít, khi ăn xong cũng đã mười giờ hơn.
Họ vừa trò chuyện vừa đi bộ về.
Mùa đông, bên ngoài không còn mấy người đi bộ, các cửa hàng ven đường gần như cũng đã đóng cửa cả.
Buổi tối gió to, thổi vào mặt rất khó chịu. Thẩm Nghệ hối hận đã không lái xe tới đây. Cô ấy quay đầu nhắc nhở Lương Nghiên: “Mau choàng kín khăn vào, đừng để bị cảm lạnh”.
Lương Nghiên vòng thêm một lớp khăn nữa lên cổ.
Tới đầu đường, ngoặt một cái là không còn bao xa, chỉ cần đi qua con đường nhiều cây xanh này là tới được cửa ngách của khu nhà.
Thẩm Nghệ rút di động ra xem: “Hơn mười giờ rồi đấy, không biết anh chị đã về chưa”.
“Chắc là chưa đâu ạ, anh ấy mà về nhà thì đã gọi điện.”
Thẩm Nghệ nhìn cô, mặt gian xảo: “Người nào đó có vẻ hiểu anh ấy quá nhỉ”.
Lương Nghiên cũng cười: “Dễ đoán quá mà chị. Anh ấy quay về thấy chúng ta vẫn chưa về nhà, nhất định là khỏi khẩn cấp ấy chứ!”.
“Có lý!”
Cơn gió thổi tới, bóng cây đung đưa, ngọn đèn đường trắng nhợt.
Thẩm Nghệ rùng mình, kéo chặt áo lại.
Tiến lên trước vài bước, tay cô bỗng nhiên bị Lương Nghiên kéo lại.
“Đi nhanh một chút.”
Thẩm Nghệ giật mình sửng sốt: “Sao thế?”.
“Hình như có kẻ bám đuôi chúng ta.” Lương Nghiên nhỏ giọng: “Đừng quay đầu”.
Thẩm Nghệ “á” lên một tiếng, suýt nữa thì bật ra tiếng hét.
Vào lúc cấp bách, cô ấy đã kịp ngậm miệng, cứ thế ngây ngốc đi theo Lương Nghiên.
Họ không nói gì với nhau, xung quanh hoàn toàn im ắng. Giữa tiếng gió, cuối cùng Thẩm Nghệ cũng nghe được động tĩnh ở phía sau. Bóng cây lắc lư càng lúc càng mãnh liệt, như có yêu ma quỷ quái.
Thẩm Nghệ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt vậy, không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Cả cơ thể cô ấy căng ra, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Lương Nghiên nắm chặt cổ tay cô ấy, bước chân nhanh dần. Tốc độ của họ gần như đã chuyển sang chạy bước nhỏ.
Trước mắt đã nhìn thấy cửa ngách của tiểu khu, Lương Nghiên kéo Thẩm Nghệ chạy vọt lên.
Nhưng, chưa được hai bước, trong bóng cây trước mặt đã nhảy ra một cái bóng cao gầy, đẩy mạnh họ một cái.
“Á!!!”
Thẩm Nghệ hét toáng lên như gặp ma.
Họ ngã ra đất, túi đồ trong tay văng sang một bên.
Lương Nghiên chỉ hét lớn “cứu mạng”, vừa lên tiếng, gã đàn ông phía sau đã lập tức nhào tới.
Thẩm Nghệ hoảng sợ kêu gào. Lương Nghiên đẩy cô ấy sang một bên, hai tay chống xuống đất, lập tức vung cước đá về phía hắn. Người đó vừa lùn vừa béo, phản ứng dường như chậm một nhịp, bị cú đá của Lương Nghiên công kích, kêu “Ai da” một tiếng.
“Nghiên Nghiên, cẩn thận!”
Thẩm Nghệ chỉ kịp hét lên. Lương Nghiên nhấc túi đồ lên, liên tục ném những thứ trong túi về phía gã cao gầy.
Gã cao gầy tay chân nhanh nhẹn, né người rất nhanh, cú đấm văng vào mặt cô.
Hai tay Lương Nghiên ôm lấy cánh tay hắn, kéo về phía trước. Gã cao gầy mất đi thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Lương Nghiên đè khuỷu tay lên.
Gã cao gầy kêu lên đau đớn, lập tức phản kích.
Lúc này, Thẩm Nghệ mò được một lon bia rơi ra, phi vào đầu hắn.
Gã cao gầy lại tiếp tục đau đớn hứng đòn, trở ngược tay tát vào mặt Lương Nghiên. Lương Nghiên nhào tới, đè cả người hắn xuống, đấm thẳng vào giữa ngực.
“Nghiên Nghiên!”
Thẩm Nghệ bò dậy, nhưng đã muộn. Gã béo lùn giẫm thẳng xuống lưng Lương Nghiên.
Hai bảo vệ trực ở cửa ngách đã nghe được tiếng kêu cứu, cầm đèn pin chạy đến, hét lên từ xa: “Làm cái gì đấy?!”.
Gã béo lùn đá Lương Nghiên, gã cao gầy nhanh lẹ cầm túi xách của phụ nữ dưới đất lên, cả hai tên co cẳng chạy.
“Nghiên Nghiên!” Thẩm Nghệ nức nở tới đỡ Lương Nghiên.
“Em không sao…”
Lương Nghiên nói vậy, nhưng không ngồi dậy nổi.
Di động của cô trong túi áo đúng lúc này rung lên…
Lùi vào bếp, cô ấy lại không nhịn được, cười trộm.
Bên ngoài, Thẩm Phùng Nam thả Lương Nghiên ra.
Cô nhìn anh: “Anh không mang ô à?”.
“Lúc anh đi trời còn chưa mưa.”
“Vậy sao quay về anh không báo? Em sẽ đi đón anh.”
Thẩm Phùng Nam chỉ mỉm cười, không giải thích.
Anh biết cô sẽ đi nên mới không báo. Anh là đàn ông, đâu cần cô phải làm vậy?
Lương Nghiên không nói nhiều với anh, lấy khăn khô cho anh lau tóc, lau mặt.
Thẩm Phùng Nam thay quần áo xong thì bánh của Thẩm Nghệ cũng đã ra lò. Vừa hay anh chưa ăn tối, chuẩn bị ăn miếng bánh cho ấm bụng thì Thẩm Nghệ lại nấu thêm mỳ cho anh.
Thế là cảnh tượng trên bàn ăn trở thành một mình anh ngồi ăn mỳ, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên thưởng thức bánh.
Nói tới lịch trình đón Tết, Thẩm Nghệ chưa rõ lắm, vừa ăn vừa bàn với Lương Nghiên: “Nghiên Nghiên, nhà em ở ngay Nam An phải không, về muộn hai hôm nhé, ở lại với chị!”.
Lương Nghiên hơi sững người, ngẩng đầu lên định nói thì Thẩm Phùng Nam lên tiếng trước: “Nghiên Nghiên không về nhà, sẽ đón Tết với chúng ta”.
“Thật không?” Thẩm Nghệ hưng phấn: “Vậy thì quá tốt rồi, mấy năm nay mẹ chị không về nước, toàn là hai anh em chị đón Tết với nhau, nhạt nhẽo chết đi được. Em ở lại, hai chị em mình có thể chơi chung!”.
Sau đó nghĩ lại, cô ấy bỗng thấy lạ: “Nhưng, Tết mà không về nhà có ổn không? Người nhà của em liệu có giận không? Thế hệ các em đều là con một phải không, bố mẹ em nhất định rất mong em về. Hay là thế này đi, em và anh trai chị…”.
“Thẩm Nghệ.”
Thẩm Phùng Nam ngắt lời cô ấy. Thẩm Nghệ giật mình, quay đầu: “Dạ?”.
Thẩm Phùng Nam đưa bát về phía cô ấy: “Cho anh bát nữa”.
“Mẹ ơi, anh lười vận động quá vậy?” Thẩm Nghệ lườm nguýt, nhưng than thở thì than thở, cô ấy vẫn ngoan ngoãn đón lấy rồi đi vào bếp.
Lương Nghiên nhìn Thẩm Phùng Nam. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dưới gầm bàn.
“Con bé hơi nhiều chuyện, em đừng để ý.”
“Em có để ý gì đâu.” Lương Nghiên cười xòa: “Hình như chỉ có anh để ý thôi”.
Liếc thấy Thẩm Nghệ đang quay lại, cô rụt tay về.
Thẩm Phùng Nam đón lấy bát, không cho Thẩm Nghệ tìm cớ nói chuyện tiếp, anh nói thẳng: “Nghiên Nghiên, em đi tắm rửa trước đi”.
“Ừm.” Lương Nghiên rất nghe lời.
Tới khi tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên, Thẩm Phùng Nam mới buông đũa xuống, nói với Thẩm Nghệ: “Em đừng có ăn nói linh tinh”.
“Có chuyện gì vậy, em nói linh tinh gì chứ.”
Thẩm Phùng Nam im lặng chau mày.
Thẩm Nghệ khó hiểu: “Anh bị làm sao vậy. Mặt nhăn lại như gặp chuyện gì thù hận đau khổ lắm vậy. Em đắc tội với anh à?”.
Thẩm Phùng Nam khẽ nói: “Nghiên Nghiên khác chúng ta”.
“Gì cơ?”
Thẩm Phùng Nam trầm mặc một lúc rồi kể ngắn gọn mọi chuyện cho Thẩm Nghệ nghe.
Nghe xong, cô ấy sững sờ, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Thẩm Phùng Nam cũng không nói thêm nữa. Ăn mỳ xong, anh bê bát vào bếp rửa.
Thẩm Nghệ ngồi một lát rồi đi theo, hỏi với tâm trạng phức tạp: “Anh nói thật sao? Nghiên Nghiên con bé…”.
Thẩm Phùng Nam chỉ “ừm”. Thẩm Nghệ không nói tiếp được nữa. Cô ấy đứng bên bệ bếp một lát, mắt đỏ sọng.
“Sao con bé… Em không hề nhận ra chút nào…”
Cô ấy lẩm bẩm: “Ban nãy em nói sai rồi”.
Cũng may, hôm nay hiểu rõ, sau này sẽ không tái phạm nữa.
Thẩm Nghệ không bao giờ nhắc chuyện ấy nữa.
Buổi tối, Lương Nghiên lấy chiếc áo lông từ phòng Thẩm Nghệ về.
“Anh thử cái này đi.”
“Gì đây?”
Thẩm Phùng Nam vừa thay xong ga giường, quay đầu lại, ngẩn người: “… Em mua à?”.
“Vâng.” Lương Nghiên lấy chiếc áo ra, rũ cho anh nhìn: “Thử đi đã”.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Đáng bao nhiêu, giảm giá mà.”
Thẩm Phùng Nam cúi đầu nhìn, không nói gì nữa.
“Anh không thích à?”
Lương Nghiên chú ý tới biểu cảm của anh, có phần tụt hứng: “Lẽ nào mắt thẩm mỹ của em tệ vậy à?”.
Trước đây rõ ràng mua áo lót hay tất cho Triệu Yên Tích, Triệu cô nương cũng đều rất vui, hơn nữa chị gái Thẩm Nghệ - tín đồ mua sắm – cũng nói nó rất đẹp, rất hợp với anh trai mình.
Chắc là không tệ đến thế chứ.
Lương Nghiên cầm chiếc áo lên xem xét cẩn thận, không cảm thấy có điểm nào xấu, bèn ngẩng đầu nói: “Em chưa mua đồ cho nam giới bao giờ, đúng là không có kinh nghiệm. Hay là anh cứ mặc tạm vậy?”.
Cô đi qua, khoác áo lên người anh: “Hàng giảm giá nên không trả lại được”.
Vừa khoác lên đến vai, cô liền nghe thấy Thẩm Phùng Nam nói: “Không phải anh không thích”.
Anh mặc hẳn chiếc áo vào người.
Lương Nghiên quan sát một lượt rồi mỉm cười: “Khá đẹp”.
Thẩm Phùng Nam cũng nói: “Là rất đẹp”.
“Anh thích là được rồi, chứng tỏ mắt thẩm mỹ của em không tệ.” Lương Nhiên nhướng mày, cúi xuống thu gọn túi tắm, đặt bên cạnh tủ.
Vừa quay lại, cô đã rơi vào vòng tay anh.
“Lần sau đừng có lãng phí.”
“Đâu có đáng tiền.”
“Em kiếm tiền vất vả, lại còn không để anh nuôi.”
Lương Nghiên bừng tỉnh ngộ, hóa ra anh đang nghĩ chuyện này.
Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Đừng có lo lắng hão. Tháng nay em kiếm được nhiều lắm, nuôi anh còn đủ nữa là”.
“…”
Thẩm Phùng Nam câm nín, nhẹ nhàng ép cô lên cánh tủ, ghé môi hôn tới tấp.
Hôn một lúc, vẫn chưa thỏa mãn, lửa lại bùng lên. Anh cũng chẳng buồn nhịn xuống, tiện đà bế cô lên giường.
Mấy ngày trước Tết trôi qua cực nhanh, mua sắm đồ đạc, đi dạo phố, dọn dẹp nhà cửa, hai ba ngày cứ thế vèo vèo qua.
Đương nhiên, những việc này đều do Thẩm Nghệ và Lương Nghiên chịu trách nhiệm.
Thẩm Phùng Nam vẫn còn vài việc phải giải quyết nốt. Phùng Nguyên đã được anh thả về đón Tết từ lâu, thế nên việc cứ chất chồng, những clip cần dựng không thể lần lữa. Anh dành ba buổi ở studio, ngày nào cũng tới khuya mới về, đến tận 29 Tết chưa nghỉ.
Buổi tối gọi ship cơm. Ăn xong, anh tranh thủ lúc giải lao gọi điện cho Lương Nghiên, được biết họ đang đi siêu thị.
Thẩm Phùng Nam không ngạc nhiên. Chỉ cần có Thẩm Nghệ thì việc đi siêu thị, đi trung tâm thương mại hay ghé các đường ẩm thực là quá đỗi bình thường. Chiếc xe của anh mấy hôm nay đều để cô ấy lái, chạy khắp cả thành phố Nam An rồi.
Thực ra Thẩm Phùng Nam không hề phản cảm, thật sự mà nói còn có phần cảm kích. Anh nhận ra được ở bên Thẩm Nghệ, Lương Nghiên được vui vẻ, tiếng cười cũng ngày một nhiều hơn.
Anh không nói gì, chỉ dặn họ đi sớm về sớm rồi cúp máy, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Chín rưỡi, Thẩm Nghệ và Lương Nghiên xách hai túi đồ đi ra khỏi siêu thị. Siêu thị này cách khu nhà họ không xa, chỉ khoảng bảy, tám phút đi đường nhưng họ không về thẳng nhà mà muốn qua con đường quà vặt gần đó ăn đêm.
Giờ này, người ra ngoài ăn không còn đông nữa, lại đúng dịp cuối năm, các nhà còn mở quán cũng không nhiều nên con đường trở nên vắng vẻ lạ thường.
Thẩm Nghệ dẫn Lương Nghiên tới một quán đồ nướng ở cuối đường.
Quán này do một đôi vợ chồng mở ra, mỗi lần về Nam An, Thẩm Nghệ đều phải tới đây ăn, nên rất thân thiết với ông bà chủ. Họ cùng chọn hai đĩa lớn, ông chủ còn tặng thêm một ít, khi ăn xong cũng đã mười giờ hơn.
Họ vừa trò chuyện vừa đi bộ về.
Mùa đông, bên ngoài không còn mấy người đi bộ, các cửa hàng ven đường gần như cũng đã đóng cửa cả.
Buổi tối gió to, thổi vào mặt rất khó chịu. Thẩm Nghệ hối hận đã không lái xe tới đây. Cô ấy quay đầu nhắc nhở Lương Nghiên: “Mau choàng kín khăn vào, đừng để bị cảm lạnh”.
Lương Nghiên vòng thêm một lớp khăn nữa lên cổ.
Tới đầu đường, ngoặt một cái là không còn bao xa, chỉ cần đi qua con đường nhiều cây xanh này là tới được cửa ngách của khu nhà.
Thẩm Nghệ rút di động ra xem: “Hơn mười giờ rồi đấy, không biết anh chị đã về chưa”.
“Chắc là chưa đâu ạ, anh ấy mà về nhà thì đã gọi điện.”
Thẩm Nghệ nhìn cô, mặt gian xảo: “Người nào đó có vẻ hiểu anh ấy quá nhỉ”.
Lương Nghiên cũng cười: “Dễ đoán quá mà chị. Anh ấy quay về thấy chúng ta vẫn chưa về nhà, nhất định là khỏi khẩn cấp ấy chứ!”.
“Có lý!”
Cơn gió thổi tới, bóng cây đung đưa, ngọn đèn đường trắng nhợt.
Thẩm Nghệ rùng mình, kéo chặt áo lại.
Tiến lên trước vài bước, tay cô bỗng nhiên bị Lương Nghiên kéo lại.
“Đi nhanh một chút.”
Thẩm Nghệ giật mình sửng sốt: “Sao thế?”.
“Hình như có kẻ bám đuôi chúng ta.” Lương Nghiên nhỏ giọng: “Đừng quay đầu”.
Thẩm Nghệ “á” lên một tiếng, suýt nữa thì bật ra tiếng hét.
Vào lúc cấp bách, cô ấy đã kịp ngậm miệng, cứ thế ngây ngốc đi theo Lương Nghiên.
Họ không nói gì với nhau, xung quanh hoàn toàn im ắng. Giữa tiếng gió, cuối cùng Thẩm Nghệ cũng nghe được động tĩnh ở phía sau. Bóng cây lắc lư càng lúc càng mãnh liệt, như có yêu ma quỷ quái.
Thẩm Nghệ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt vậy, không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Cả cơ thể cô ấy căng ra, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Lương Nghiên nắm chặt cổ tay cô ấy, bước chân nhanh dần. Tốc độ của họ gần như đã chuyển sang chạy bước nhỏ.
Trước mắt đã nhìn thấy cửa ngách của tiểu khu, Lương Nghiên kéo Thẩm Nghệ chạy vọt lên.
Nhưng, chưa được hai bước, trong bóng cây trước mặt đã nhảy ra một cái bóng cao gầy, đẩy mạnh họ một cái.
“Á!!!”
Thẩm Nghệ hét toáng lên như gặp ma.
Họ ngã ra đất, túi đồ trong tay văng sang một bên.
Lương Nghiên chỉ hét lớn “cứu mạng”, vừa lên tiếng, gã đàn ông phía sau đã lập tức nhào tới.
Thẩm Nghệ hoảng sợ kêu gào. Lương Nghiên đẩy cô ấy sang một bên, hai tay chống xuống đất, lập tức vung cước đá về phía hắn. Người đó vừa lùn vừa béo, phản ứng dường như chậm một nhịp, bị cú đá của Lương Nghiên công kích, kêu “Ai da” một tiếng.
“Nghiên Nghiên, cẩn thận!”
Thẩm Nghệ chỉ kịp hét lên. Lương Nghiên nhấc túi đồ lên, liên tục ném những thứ trong túi về phía gã cao gầy.
Gã cao gầy tay chân nhanh nhẹn, né người rất nhanh, cú đấm văng vào mặt cô.
Hai tay Lương Nghiên ôm lấy cánh tay hắn, kéo về phía trước. Gã cao gầy mất đi thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Lương Nghiên đè khuỷu tay lên.
Gã cao gầy kêu lên đau đớn, lập tức phản kích.
Lúc này, Thẩm Nghệ mò được một lon bia rơi ra, phi vào đầu hắn.
Gã cao gầy lại tiếp tục đau đớn hứng đòn, trở ngược tay tát vào mặt Lương Nghiên. Lương Nghiên nhào tới, đè cả người hắn xuống, đấm thẳng vào giữa ngực.
“Nghiên Nghiên!”
Thẩm Nghệ bò dậy, nhưng đã muộn. Gã béo lùn giẫm thẳng xuống lưng Lương Nghiên.
Hai bảo vệ trực ở cửa ngách đã nghe được tiếng kêu cứu, cầm đèn pin chạy đến, hét lên từ xa: “Làm cái gì đấy?!”.
Gã béo lùn đá Lương Nghiên, gã cao gầy nhanh lẹ cầm túi xách của phụ nữ dưới đất lên, cả hai tên co cẳng chạy.
“Nghiên Nghiên!” Thẩm Nghệ nức nở tới đỡ Lương Nghiên.
“Em không sao…”
Lương Nghiên nói vậy, nhưng không ngồi dậy nổi.
Di động của cô trong túi áo đúng lúc này rung lên…