-
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa đêm, Lương Nghiên lại thiếp đi. Hôm sau tỉnh dậy trời rất sáng, Triệu Yên Tích đã đi rồi, bữa sáng được cô ấy mua để trong bếp. Lương Nghiên bỏ bánh bí ngô vào trong lò vi sóng. Rồi cô vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng xong thì nghe “ding” một tiếng. Cô lấy bánh ra, ngồi trên sofa phòng khách ăn sáng.
Nắng đã vượt quá ban công, hắt bóng xuống phòng khách, một bữa sáng như thế mới yên bình làm sao.
Có một khoảnh khắc, Lương Nghiên chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Cuộc điện thoại đó về sau bị cô lờ đi.
Cô nói xong vài chữ đó, đầu kia chỉ còn tiếng gió, vài giây sau thì tắt máy.
Lương Nghiên đoán Nghiêm Kỳ lại ném điện thoại đi.
Chuyện này, cô không nghĩ lại nữa.
Ở lỳ trong nhà mấy ngày, cuộc sống của Lương Nghiên trở lại bình thường như trước. Sau khi tay được tháo băng hoàn toàn, Lương Nghiên nhớ lại lời hẹn với Thẩm Phùng Nam. Anh nói khi nào vết thương lành hãy đến tìm anh, cô cảm thấy bây giờ là được rồi.
Thứ Ba vừa học xong, Lương Nghiên định gọi điện ngay cho Thẩm Phùng Nam, ai ngờ thật không may, cuộc điện thoại của thầy Chung tới trước. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là có việc để sai.
Lương Nghiên vừa vào phòng làm việc, thầy Chung đã đưa cô một bản kế hoạch và quy trình, vẫn nói thẳng vào chuyện chính như mọi lần, đưa ngay ra nhiệm vụ: “Phần lễ và phần hậu cần Trần Nhượng phụ trách, phiên dịch tới lúc đó em sẽ lên, quay phim hội trường tìm một người chuyên nghiệp chút, nếu mấy học sinh câu lạc bộ nhiếp ảnh không ổn thì ra ngoài tìm”, dừng lại một lát, ông nhớ ra: “À, studio lần trước không tệ, em đi hẹn đi”.
Lần trước?
Lương Nghiên tỉnh ra, chẳng phải chính là Thẩm Phùng Nam sao?
Thầy Chung dặn dò thêm mấy câu, Lương Nghiên ghi lại toàn bộ. Cô vừa ra cửa thì Trần Nhượng gọi tới.
Trần Nhượng là học trò cưng của thầy Chung, đang học nghiên cứu sinh năm hai, được coi là đàn anh tương lai của Lương Nghiên.
Lương Nghiên vừa nghe máy, Trần Nhượng đã báo thời gian và địa điểm, thông báo cô tới họp một cuộc họp nhỏ.
Lương Nghiên nhìn giờ, vẫn còn một tiếng nữa, cô quyết định tới căng tin ăn cơm trước.
Tuy nói là họp nhỏ, nhưng cũng nói rất nhiều những công việc lặt vặt. Lương Nghiên ngồi dưới nghe có hơi buồn ngủ. Đàn anh tương lai này điểm nào cũng tốt, duy chỉ có một nhược điểm là suy nghĩ quá cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào, chuyện nào cũng phải nói từng điểm nhỏ.
Kết quả, khi kết thúc đã là ba giờ.
Cô không chần chừ, ra khỏi tòa nhà khoa xã hội nhân văn là gọi điện ngay cho Thẩm Phùng Nam.
Đợi một lúc, anh bắt máy.
“Thẩm Phùng Nam!” Từ sau hôm đó gọi tên anh, cô dường như đã thuận miệng, bèn nói: “Anh có đang bận không?”.
Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng.
Lương Nghiên ngẩn người, dường như không ngờ. Trước đây cô gọi cho anh, câu trả lời của anh luôn là không bận.
Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy anh hỏi: “Em đang ở đâu?”.
“Đang ở trường.”
“Tối có rảnh không?”
“Có ạ.”
Cô trả lời quá nhanh, dường như còn nghe thấy tiếng cười khẽ của anh ở đầu bên kia.
“Thẩm Phùng Nam.” Lương Nghiên không hiểu nụ cười này của anh là có ý gì, cô chỉ cảm thấy chất giọng khàn này như mang một cảm giác khác.
“Ừm.” Anh đáp.
“Tối nay em rảnh đấy, anh thì sao?”
Cô luôn thẳng thắn như vậy.
“Tôi cũng rảnh.” Anh dừng lại một chút: “Đợi tôi ở trường nhé?”.
“Được.”
Lương Nghiên ngồi trong thư viện mấy tiếng đồng hồ.
Thẩm Phùng Nam bảy rưỡi đến. Liên lạc xong, họ hẹn gặp mặt ở sân thể dục nhỏ.
Bên ngoài gió lớn, mái tóc ngắn ngủn của Lương Nghiên bị thổi tung, rối bời.
Dưới ánh đèn, Thẩm Phùng Nam đút tay vào túi quần đứng đó, nhìn cô chạy đến.
“Anh đợi lâu rồi phải không?” Lương Nghiên bị gió thổi đến nheo mắt lại, mái tóc bay theo gió như những gợn sóng nhỏ.
Thẩm Phùng Nam giơ tay kéo chiếc mũ trên chiếc áo thể thao chụp đầu của cô lên, che cho cô.
“Vết thương đỡ hẳn chưa?” Anh hỏi.
“Ừm, đỡ rồi.” Lương Nghiên giơ lòng bàn tay lên, linh hoạt xòe từng ngón tay ra, rồi lại cuộn chặt lại, dứ dứ nắm đấm cho anh xem.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Ăn cơm chưa?”.
“Vẫn chưa, chẳng phải hôm đó em đã hẹn anh ăn cơm sao?” Cô nói: “Em biết có một nhà hàng Nhật Bản, anh ăn không?”.
Thẩm Phùng Nam không có gì phải kén chọn, nói ngay: “Đi thôi”.
Nhà hàng đó không quá xa, diện tích không lớn, nhưng trang hoàng rất có cá tính riêng.
Họ chọn vài món, Lương Nghiên hỏi: “Đủ chưa?”.
“Chắc là đủ rồi đấy, không đủ lại gọi thêm.”
“Được.”
Trong lúc ăn, Lương Nghiên kể lại cho Thẩm Phùng Nam chuyện của thầy Chung.
“Kiểu quay phim hội nghị này, bên anh có nhận không?”
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Có nhận, khi nào thế?”.
“Thứ Sáu này, sáng một buổi, chiều một buổi, mỗi buổi khoảng ba tiếng.”
Thẩm Phùng Nam suy nghĩ rồi nói: “Được”.
Lương Nghiên thở phào, cũng may anh rảnh, nếu không lại phải tìm một người khác. Cô nói: “Vậy khi về em sẽ gửi cho anh nội dung chương trình và yêu cầu quay phim”.
“Ừm.”
Ăn cơm xong, Lương Nghiên chuẩn bị thanh toán, nhưng Thẩm Phùng Nam đã đi gửi trước.
“Lần sau em mời.” Anh nói một câu, Lương Nghiên cũng không kỳ kèo nhiều, đồng ý ngay.
Cô dĩ nhiên hy vọng sẽ có lần sau rồi.
Vẫn còn sớm, họ men theo con đường của trường học đi về, thi thoảng trò chuyện vài câu.
Bước vào cổng lớn của Đại học A sẽ nhìn thấy sân vận động. Mặc dù là buổi tối nhưng khu này không hề vắng vẻ, có không ít sinh viên đang chạy bộ hoặc tập thể dục. Phần nhiều là các đôi trẻ yêu nhau. Dưới ánh đèn mờ, cảm giác ám muội dường như tăng lên đột ngột, trong các góc khuất khó tránh khỏi có những đôi không kìm được cảm xúc, ôm hôn nhau.
Lương Nghiên nhìn đường chạy rồi quay đầu hỏi: “Anh có vội về không?”.
“Không vội đâu.”
“Vậy có thể cùng đi dạo không?”
Thẩm Phùng Nam nhìn vào mắt cô rồi gật đầu.
Nói tản bộ chính là tản bộ thật. Họ đi sóng đôi nhau, ở giữa cách nhau một khoảng bằng nửa cánh tay.
Họ đi rất nhiều vòng, không ai lên tiếng nói muốn dừng lại, cứ thế đi miết.
Thật ra sân vận động này không yên tĩnh, còn rất nhiều người khác, cũng có tiếng ồn ào nhưng Lương Nghiên vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Ở bên cạnh Thẩm Phùng Nam, cô thường xuyên có cảm giác này. Thật ra họ không trò chuyện giao lưu quá nhiều, cũng không làm chuyện gì đặc biệt, chỉ là ăn cùng nhau vài bữa cơm, đi cùng nhau một quãng đường.
Lương Nghiên chưa bao giờ suy nghĩ nguyên nhân sâu xa bên trong, cô cảm thấy không cần thiết.
Thoải mái là được.
Nếu đã thoải mái như vậy, chi bằng tỏ tình đi.
Lương Nghiên nhìn ngọn đèn trước mặt, suy nghĩ ấy chợt bật ra, cô bèn dừng bước.
Vừa hay đi đến bục diễn thuyết, đèn sáng rực trên đỉnh đầu, không gian xung quanh cũng sáng sủa hơn. Ánh sáng tốt, địa điểm tốt, hướng gió tốt, đêm nay cũng đẹp, thiên thời địa lợi, chỉ còn thiếu nhân hòa thôi.
Thẩm Phùng Nam tiến thêm một bước mới phát hiện ra, quay người lại: “Sao vậy?”.
“Thẩm Phùng Nam.” Lương Nghiên đứng thẳng người nhìn anh.
“Ừ?”
Anh đi tới trước mặt cô: “Mệt rồi à?”. Anh nhìn xung quanh, rồi chỉ lên bục: “Qua đó nghỉ chút nhé”.
Thẩm Phùng Nam đi trước một bước.
Lương Nghiên mấp máy môi.
“Thẩm Phùng Nam…” Giọng cô khẽ khàng bay trong gió, không lên bổng, không xuống trầm.
Thẩm Phùng Nam quay đầu, cô quay mặt về phía ánh sáng, một khuôn mặt rất sạch sẽ.
Cô nói: “Em có thể làm bạn gái của anh không?”.
Gió càng lớn, tiếng ồn càng lắng dần.
Gần đó vang lên tiếng nhạc, đó là bài “Going out” quen thuộc. Đây là tiếng chuông của tòa nhà tự học, báo hiệu đã 9 giờ 50 phút.
Đôi ba sinh viên trên sân lần lượt ra về.
Ánh mắt Lương Nghiên chưa hề rời khỏi Thẩm Phùng Nam. Anh cũng đang nhìn cô.
Giữa họ là một khoảng cách rất ngắn, nhưng không ai bước qua.
Thẩm Phùng Nam quay lưng về phía ánh sáng, Lương Nghiên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
Đợi một lát, Lương Nghiên nghĩ, có phải quá đường đột không? Có khi anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Khoảng hai giây sau, cô nói: “Không cần trả lời ngay bây giờ. Anh có thể suy nghĩ thật kỹ, tuần sau hãy nói cho em biết câu trả lời”.
Cô quay đầu nhìn, trên sân đã không còn một ai.
“Em phải đi đón Triệu Yên Tích đây.”
Lần này cô quyết định đi trước. Thẩm Phùng Nam nhìn chằm chằm theo bóng cô một lúc, rồi sải bước đi theo.
Dọc đường tới phòng học, họ vẫn đi chung, nhưng không còn nhắc đến chủ đề này nữa.
Sáng sớm ngày thứ Sáu, Lương Nghiên đã vội vã tới trường.
Địa điểm hội nghị nằm ở phòng hội nghị lớn tòa nhà phía Bắc. Khi cô tới, các sinh viên khác cũng lục tục đến theo, đều đang bận rộn chuẩn bị. Cô cũng tất bật theo họ.
Khoảng mười lăm phút sau, có một sinh viên nam chạy qua nói: “Có hai người mới tới, là quay phim hôm nay thì phải”.
Lương Nghiên vừa nghe xong đã bỏ bảng điểm danh trong tay xuống. Đang định đi qua thì nhìn thấy em gái trong hội sinh viên lao tới như gió: “Á, chính là anh quay phim lần trước, người có vóc dáng cực man ấy!”.
“Thật sao?” Cô gái khác ghé tới: “Không phải chứ?”.
“Chính là anh ấy, quả thực là đàn ông kinh người.” Cô em gái kích động, hạ thấp giọng nói: “Tớ phải ngủ được với anh ấy, đừng cản tớ!”.
Lương Nghiên: “…”.
Cơn kích động của cô em ấy còn chưa hết, Thẩm Phùng Nam đã xách túi máy móc bước vào phòng, theo sau anh là Phùng Nguyên.
Lương Nghiên gạt đầu cô bé kia ra, đi vượt qua, hướng về phía Thẩm Phùng Nam.
Anh cũng đã nhìn thấy Lương Nghiên, nhưng người chào hỏi trước lại là Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên vừa nhìn đã nhận ra Lương Nghiên: “Cô đấy à, cô mặc thế này tôi suýt nữa không nhận ra đấy”.
Lương Nghiên cười: “Phải, tôi qua giúp đỡ”.
Cô di chuyển tầm mắt, nhìn Thẩm Phùng Nam: “Các anh tới hơi sớm một chút”.
Thẩm Phùng Nam đặt túi đồ xuống, nói: “Phải làm quen hội trường một chút”.
“Ừm.”
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, ai làm việc người nấy.
Người dự hội nghị đều là các học giả trong và ngoài nước, ghế khán giả được lấp đầy bởi các nghiên cứu sinh. Lương Nghiên giỏi nhất là tiếng Anh và tiếng Pháp, tiếng Đức hơi kém hơn, nhưng cũng đủ để làm phiên dịch cho buổi hội nghị này.
Có lẽ tinh thần mọi người buổi sáng đều tốt, mỗi học giả đều phát biểu rất dài. Ngoài thời gian nghỉ giữa giờ để uống cốc nước, Lương Nghiên gần như không được nghỉ ngơi.
Hôm nay cô ăn mặc nghiêm chỉnh, không còn những bộ quần áo rộng rãi thoải mái như mọi ngày. Sau khi kết thúc buổi sáng, cô gần như đã không ngồi nổi nữa.
Nhưng trong góc quay của Thẩm Phùng Nam, biểu cảm ấy không hề thể hiện ra.
Cô vẫn vậy, ngồi nghiêm chỉnh, ngữ điệu không nhanh không chậm, câu nào cũng rất trơn tru.
Cô khi làm việc thật nghiêm túc.
Anh nhìn qua ống kính, nhớ lại buổi tối hôm đó.
Sau khi kết thúc buổi sáng, mọi người có hai tiếng nghỉ ngơi và ăn trưa.
Học viên đã đặt đồ ăn nhanh cho những người tới giúp đỡ, một bữa cơm bình thường của nhà hàng Yoshiyona.
Lương Nghiên đi vệ sinh quay về, nhìn thấy mọi người đều đang ăn cơm trước cửa phòng hội nghị, bèn cầm hai phần đi vào.
Bên trong hội trường rất trống trải, thế nên mọi ngóc ngách bên trong đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phùng Nguyên không có mặt, Thẩm Phùng Nam ngồi đó thay ống kính, bên cạnh anh có một cô gái búi tóc tỏi.
Lương Nghiên nhận ra ngay cô em của hội sinh viên, người đã nói muốn ngủ với Thẩm Phùng Nam.
Cô bé tay cầm một hộp cơm, ngồi đó tha thiết nói gì đó.
Mặt anh bị che khuất nên Lương Nghiên không nhìn thấy.
Khoảng cách này không quá gần, họ đang nói gì cô cũng không nghe rõ.
Lương Nghiên đứng bên cạnh cửa một lúc rồi bước qua.
Cô bé kia phát hiện có người đi tới bèn quay đầu nhìn. Thấy cô, cô bé lè lưỡi cười: “Chị Lương, anh đẹp trai chụp ảnh đẹp lắm”.
“Thế à?” Lương Nghiên không nhìn Thẩm Phùng Nam, chỉ nói: “Ban nãy anh Trần Nhượng hình như đang tìm em, có việc gấp”.
“Thật ạ?”
Cô bé sốt sắng, theo đuổi quan trọng nhưng công việc cũng quan trọng. Cô ấy là sinh viên giỏi đẳng cấp, cả ba việc học hành, yêu đương, công việc đều không bỏ dở việc gì. Nghe thấy câu này, cô bé lập tức nói: “Chào anh thợ ảnh” rồi lao đi như bay, cả hộp cơm trong tay cũng quên bỏ xuống.
Lương Nghiên quay đầu lại, cúi xuống nhìn Thẩm Phùng Nam đang ngồi một góc.
Ánh mắt họ chạm vào nhau.
Lương Nghiên không có biểu cảm gì, cũng không nói gì, đặt hai phần cơm ở đó rồi đi ra ngoài.
Chưa được mấy bước, tay cô đã bị giữ lại.
Lòng bàn tay anh rất nóng, bước chân Lương Nghiên khựng lại.
“Em giận à?”
Chất giọng trầm khàn của anh vọng tới.
Lương Nghiên quay đầu lại: “Đúng thế”.
Cô vẫn vậy, chuyện gì cũng thẳng thắn thừa nhận, kể cả giận dữ.
Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn cô một lúc, tay hơi siết chặt. Hai giây sau, anh khẽ nói: “Anh đồng ý”.
Lương Nghiên nhíu mày: “Gì chứ?”.
Thẩm Phùng Nam không trả lời. Anh nhìn cô, vào lúc Lương Nghiên chuẩn bị lên tiếng hỏi lại thì anh kéo tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…
Nửa đêm, Lương Nghiên lại thiếp đi. Hôm sau tỉnh dậy trời rất sáng, Triệu Yên Tích đã đi rồi, bữa sáng được cô ấy mua để trong bếp. Lương Nghiên bỏ bánh bí ngô vào trong lò vi sóng. Rồi cô vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng xong thì nghe “ding” một tiếng. Cô lấy bánh ra, ngồi trên sofa phòng khách ăn sáng.
Nắng đã vượt quá ban công, hắt bóng xuống phòng khách, một bữa sáng như thế mới yên bình làm sao.
Có một khoảnh khắc, Lương Nghiên chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Cuộc điện thoại đó về sau bị cô lờ đi.
Cô nói xong vài chữ đó, đầu kia chỉ còn tiếng gió, vài giây sau thì tắt máy.
Lương Nghiên đoán Nghiêm Kỳ lại ném điện thoại đi.
Chuyện này, cô không nghĩ lại nữa.
Ở lỳ trong nhà mấy ngày, cuộc sống của Lương Nghiên trở lại bình thường như trước. Sau khi tay được tháo băng hoàn toàn, Lương Nghiên nhớ lại lời hẹn với Thẩm Phùng Nam. Anh nói khi nào vết thương lành hãy đến tìm anh, cô cảm thấy bây giờ là được rồi.
Thứ Ba vừa học xong, Lương Nghiên định gọi điện ngay cho Thẩm Phùng Nam, ai ngờ thật không may, cuộc điện thoại của thầy Chung tới trước. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là có việc để sai.
Lương Nghiên vừa vào phòng làm việc, thầy Chung đã đưa cô một bản kế hoạch và quy trình, vẫn nói thẳng vào chuyện chính như mọi lần, đưa ngay ra nhiệm vụ: “Phần lễ và phần hậu cần Trần Nhượng phụ trách, phiên dịch tới lúc đó em sẽ lên, quay phim hội trường tìm một người chuyên nghiệp chút, nếu mấy học sinh câu lạc bộ nhiếp ảnh không ổn thì ra ngoài tìm”, dừng lại một lát, ông nhớ ra: “À, studio lần trước không tệ, em đi hẹn đi”.
Lần trước?
Lương Nghiên tỉnh ra, chẳng phải chính là Thẩm Phùng Nam sao?
Thầy Chung dặn dò thêm mấy câu, Lương Nghiên ghi lại toàn bộ. Cô vừa ra cửa thì Trần Nhượng gọi tới.
Trần Nhượng là học trò cưng của thầy Chung, đang học nghiên cứu sinh năm hai, được coi là đàn anh tương lai của Lương Nghiên.
Lương Nghiên vừa nghe máy, Trần Nhượng đã báo thời gian và địa điểm, thông báo cô tới họp một cuộc họp nhỏ.
Lương Nghiên nhìn giờ, vẫn còn một tiếng nữa, cô quyết định tới căng tin ăn cơm trước.
Tuy nói là họp nhỏ, nhưng cũng nói rất nhiều những công việc lặt vặt. Lương Nghiên ngồi dưới nghe có hơi buồn ngủ. Đàn anh tương lai này điểm nào cũng tốt, duy chỉ có một nhược điểm là suy nghĩ quá cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào, chuyện nào cũng phải nói từng điểm nhỏ.
Kết quả, khi kết thúc đã là ba giờ.
Cô không chần chừ, ra khỏi tòa nhà khoa xã hội nhân văn là gọi điện ngay cho Thẩm Phùng Nam.
Đợi một lúc, anh bắt máy.
“Thẩm Phùng Nam!” Từ sau hôm đó gọi tên anh, cô dường như đã thuận miệng, bèn nói: “Anh có đang bận không?”.
Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng.
Lương Nghiên ngẩn người, dường như không ngờ. Trước đây cô gọi cho anh, câu trả lời của anh luôn là không bận.
Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy anh hỏi: “Em đang ở đâu?”.
“Đang ở trường.”
“Tối có rảnh không?”
“Có ạ.”
Cô trả lời quá nhanh, dường như còn nghe thấy tiếng cười khẽ của anh ở đầu bên kia.
“Thẩm Phùng Nam.” Lương Nghiên không hiểu nụ cười này của anh là có ý gì, cô chỉ cảm thấy chất giọng khàn này như mang một cảm giác khác.
“Ừm.” Anh đáp.
“Tối nay em rảnh đấy, anh thì sao?”
Cô luôn thẳng thắn như vậy.
“Tôi cũng rảnh.” Anh dừng lại một chút: “Đợi tôi ở trường nhé?”.
“Được.”
Lương Nghiên ngồi trong thư viện mấy tiếng đồng hồ.
Thẩm Phùng Nam bảy rưỡi đến. Liên lạc xong, họ hẹn gặp mặt ở sân thể dục nhỏ.
Bên ngoài gió lớn, mái tóc ngắn ngủn của Lương Nghiên bị thổi tung, rối bời.
Dưới ánh đèn, Thẩm Phùng Nam đút tay vào túi quần đứng đó, nhìn cô chạy đến.
“Anh đợi lâu rồi phải không?” Lương Nghiên bị gió thổi đến nheo mắt lại, mái tóc bay theo gió như những gợn sóng nhỏ.
Thẩm Phùng Nam giơ tay kéo chiếc mũ trên chiếc áo thể thao chụp đầu của cô lên, che cho cô.
“Vết thương đỡ hẳn chưa?” Anh hỏi.
“Ừm, đỡ rồi.” Lương Nghiên giơ lòng bàn tay lên, linh hoạt xòe từng ngón tay ra, rồi lại cuộn chặt lại, dứ dứ nắm đấm cho anh xem.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Ăn cơm chưa?”.
“Vẫn chưa, chẳng phải hôm đó em đã hẹn anh ăn cơm sao?” Cô nói: “Em biết có một nhà hàng Nhật Bản, anh ăn không?”.
Thẩm Phùng Nam không có gì phải kén chọn, nói ngay: “Đi thôi”.
Nhà hàng đó không quá xa, diện tích không lớn, nhưng trang hoàng rất có cá tính riêng.
Họ chọn vài món, Lương Nghiên hỏi: “Đủ chưa?”.
“Chắc là đủ rồi đấy, không đủ lại gọi thêm.”
“Được.”
Trong lúc ăn, Lương Nghiên kể lại cho Thẩm Phùng Nam chuyện của thầy Chung.
“Kiểu quay phim hội nghị này, bên anh có nhận không?”
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Có nhận, khi nào thế?”.
“Thứ Sáu này, sáng một buổi, chiều một buổi, mỗi buổi khoảng ba tiếng.”
Thẩm Phùng Nam suy nghĩ rồi nói: “Được”.
Lương Nghiên thở phào, cũng may anh rảnh, nếu không lại phải tìm một người khác. Cô nói: “Vậy khi về em sẽ gửi cho anh nội dung chương trình và yêu cầu quay phim”.
“Ừm.”
Ăn cơm xong, Lương Nghiên chuẩn bị thanh toán, nhưng Thẩm Phùng Nam đã đi gửi trước.
“Lần sau em mời.” Anh nói một câu, Lương Nghiên cũng không kỳ kèo nhiều, đồng ý ngay.
Cô dĩ nhiên hy vọng sẽ có lần sau rồi.
Vẫn còn sớm, họ men theo con đường của trường học đi về, thi thoảng trò chuyện vài câu.
Bước vào cổng lớn của Đại học A sẽ nhìn thấy sân vận động. Mặc dù là buổi tối nhưng khu này không hề vắng vẻ, có không ít sinh viên đang chạy bộ hoặc tập thể dục. Phần nhiều là các đôi trẻ yêu nhau. Dưới ánh đèn mờ, cảm giác ám muội dường như tăng lên đột ngột, trong các góc khuất khó tránh khỏi có những đôi không kìm được cảm xúc, ôm hôn nhau.
Lương Nghiên nhìn đường chạy rồi quay đầu hỏi: “Anh có vội về không?”.
“Không vội đâu.”
“Vậy có thể cùng đi dạo không?”
Thẩm Phùng Nam nhìn vào mắt cô rồi gật đầu.
Nói tản bộ chính là tản bộ thật. Họ đi sóng đôi nhau, ở giữa cách nhau một khoảng bằng nửa cánh tay.
Họ đi rất nhiều vòng, không ai lên tiếng nói muốn dừng lại, cứ thế đi miết.
Thật ra sân vận động này không yên tĩnh, còn rất nhiều người khác, cũng có tiếng ồn ào nhưng Lương Nghiên vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Ở bên cạnh Thẩm Phùng Nam, cô thường xuyên có cảm giác này. Thật ra họ không trò chuyện giao lưu quá nhiều, cũng không làm chuyện gì đặc biệt, chỉ là ăn cùng nhau vài bữa cơm, đi cùng nhau một quãng đường.
Lương Nghiên chưa bao giờ suy nghĩ nguyên nhân sâu xa bên trong, cô cảm thấy không cần thiết.
Thoải mái là được.
Nếu đã thoải mái như vậy, chi bằng tỏ tình đi.
Lương Nghiên nhìn ngọn đèn trước mặt, suy nghĩ ấy chợt bật ra, cô bèn dừng bước.
Vừa hay đi đến bục diễn thuyết, đèn sáng rực trên đỉnh đầu, không gian xung quanh cũng sáng sủa hơn. Ánh sáng tốt, địa điểm tốt, hướng gió tốt, đêm nay cũng đẹp, thiên thời địa lợi, chỉ còn thiếu nhân hòa thôi.
Thẩm Phùng Nam tiến thêm một bước mới phát hiện ra, quay người lại: “Sao vậy?”.
“Thẩm Phùng Nam.” Lương Nghiên đứng thẳng người nhìn anh.
“Ừ?”
Anh đi tới trước mặt cô: “Mệt rồi à?”. Anh nhìn xung quanh, rồi chỉ lên bục: “Qua đó nghỉ chút nhé”.
Thẩm Phùng Nam đi trước một bước.
Lương Nghiên mấp máy môi.
“Thẩm Phùng Nam…” Giọng cô khẽ khàng bay trong gió, không lên bổng, không xuống trầm.
Thẩm Phùng Nam quay đầu, cô quay mặt về phía ánh sáng, một khuôn mặt rất sạch sẽ.
Cô nói: “Em có thể làm bạn gái của anh không?”.
Gió càng lớn, tiếng ồn càng lắng dần.
Gần đó vang lên tiếng nhạc, đó là bài “Going out” quen thuộc. Đây là tiếng chuông của tòa nhà tự học, báo hiệu đã 9 giờ 50 phút.
Đôi ba sinh viên trên sân lần lượt ra về.
Ánh mắt Lương Nghiên chưa hề rời khỏi Thẩm Phùng Nam. Anh cũng đang nhìn cô.
Giữa họ là một khoảng cách rất ngắn, nhưng không ai bước qua.
Thẩm Phùng Nam quay lưng về phía ánh sáng, Lương Nghiên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.
Đợi một lát, Lương Nghiên nghĩ, có phải quá đường đột không? Có khi anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Khoảng hai giây sau, cô nói: “Không cần trả lời ngay bây giờ. Anh có thể suy nghĩ thật kỹ, tuần sau hãy nói cho em biết câu trả lời”.
Cô quay đầu nhìn, trên sân đã không còn một ai.
“Em phải đi đón Triệu Yên Tích đây.”
Lần này cô quyết định đi trước. Thẩm Phùng Nam nhìn chằm chằm theo bóng cô một lúc, rồi sải bước đi theo.
Dọc đường tới phòng học, họ vẫn đi chung, nhưng không còn nhắc đến chủ đề này nữa.
Sáng sớm ngày thứ Sáu, Lương Nghiên đã vội vã tới trường.
Địa điểm hội nghị nằm ở phòng hội nghị lớn tòa nhà phía Bắc. Khi cô tới, các sinh viên khác cũng lục tục đến theo, đều đang bận rộn chuẩn bị. Cô cũng tất bật theo họ.
Khoảng mười lăm phút sau, có một sinh viên nam chạy qua nói: “Có hai người mới tới, là quay phim hôm nay thì phải”.
Lương Nghiên vừa nghe xong đã bỏ bảng điểm danh trong tay xuống. Đang định đi qua thì nhìn thấy em gái trong hội sinh viên lao tới như gió: “Á, chính là anh quay phim lần trước, người có vóc dáng cực man ấy!”.
“Thật sao?” Cô gái khác ghé tới: “Không phải chứ?”.
“Chính là anh ấy, quả thực là đàn ông kinh người.” Cô em gái kích động, hạ thấp giọng nói: “Tớ phải ngủ được với anh ấy, đừng cản tớ!”.
Lương Nghiên: “…”.
Cơn kích động của cô em ấy còn chưa hết, Thẩm Phùng Nam đã xách túi máy móc bước vào phòng, theo sau anh là Phùng Nguyên.
Lương Nghiên gạt đầu cô bé kia ra, đi vượt qua, hướng về phía Thẩm Phùng Nam.
Anh cũng đã nhìn thấy Lương Nghiên, nhưng người chào hỏi trước lại là Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên vừa nhìn đã nhận ra Lương Nghiên: “Cô đấy à, cô mặc thế này tôi suýt nữa không nhận ra đấy”.
Lương Nghiên cười: “Phải, tôi qua giúp đỡ”.
Cô di chuyển tầm mắt, nhìn Thẩm Phùng Nam: “Các anh tới hơi sớm một chút”.
Thẩm Phùng Nam đặt túi đồ xuống, nói: “Phải làm quen hội trường một chút”.
“Ừm.”
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, ai làm việc người nấy.
Người dự hội nghị đều là các học giả trong và ngoài nước, ghế khán giả được lấp đầy bởi các nghiên cứu sinh. Lương Nghiên giỏi nhất là tiếng Anh và tiếng Pháp, tiếng Đức hơi kém hơn, nhưng cũng đủ để làm phiên dịch cho buổi hội nghị này.
Có lẽ tinh thần mọi người buổi sáng đều tốt, mỗi học giả đều phát biểu rất dài. Ngoài thời gian nghỉ giữa giờ để uống cốc nước, Lương Nghiên gần như không được nghỉ ngơi.
Hôm nay cô ăn mặc nghiêm chỉnh, không còn những bộ quần áo rộng rãi thoải mái như mọi ngày. Sau khi kết thúc buổi sáng, cô gần như đã không ngồi nổi nữa.
Nhưng trong góc quay của Thẩm Phùng Nam, biểu cảm ấy không hề thể hiện ra.
Cô vẫn vậy, ngồi nghiêm chỉnh, ngữ điệu không nhanh không chậm, câu nào cũng rất trơn tru.
Cô khi làm việc thật nghiêm túc.
Anh nhìn qua ống kính, nhớ lại buổi tối hôm đó.
Sau khi kết thúc buổi sáng, mọi người có hai tiếng nghỉ ngơi và ăn trưa.
Học viên đã đặt đồ ăn nhanh cho những người tới giúp đỡ, một bữa cơm bình thường của nhà hàng Yoshiyona.
Lương Nghiên đi vệ sinh quay về, nhìn thấy mọi người đều đang ăn cơm trước cửa phòng hội nghị, bèn cầm hai phần đi vào.
Bên trong hội trường rất trống trải, thế nên mọi ngóc ngách bên trong đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phùng Nguyên không có mặt, Thẩm Phùng Nam ngồi đó thay ống kính, bên cạnh anh có một cô gái búi tóc tỏi.
Lương Nghiên nhận ra ngay cô em của hội sinh viên, người đã nói muốn ngủ với Thẩm Phùng Nam.
Cô bé tay cầm một hộp cơm, ngồi đó tha thiết nói gì đó.
Mặt anh bị che khuất nên Lương Nghiên không nhìn thấy.
Khoảng cách này không quá gần, họ đang nói gì cô cũng không nghe rõ.
Lương Nghiên đứng bên cạnh cửa một lúc rồi bước qua.
Cô bé kia phát hiện có người đi tới bèn quay đầu nhìn. Thấy cô, cô bé lè lưỡi cười: “Chị Lương, anh đẹp trai chụp ảnh đẹp lắm”.
“Thế à?” Lương Nghiên không nhìn Thẩm Phùng Nam, chỉ nói: “Ban nãy anh Trần Nhượng hình như đang tìm em, có việc gấp”.
“Thật ạ?”
Cô bé sốt sắng, theo đuổi quan trọng nhưng công việc cũng quan trọng. Cô ấy là sinh viên giỏi đẳng cấp, cả ba việc học hành, yêu đương, công việc đều không bỏ dở việc gì. Nghe thấy câu này, cô bé lập tức nói: “Chào anh thợ ảnh” rồi lao đi như bay, cả hộp cơm trong tay cũng quên bỏ xuống.
Lương Nghiên quay đầu lại, cúi xuống nhìn Thẩm Phùng Nam đang ngồi một góc.
Ánh mắt họ chạm vào nhau.
Lương Nghiên không có biểu cảm gì, cũng không nói gì, đặt hai phần cơm ở đó rồi đi ra ngoài.
Chưa được mấy bước, tay cô đã bị giữ lại.
Lòng bàn tay anh rất nóng, bước chân Lương Nghiên khựng lại.
“Em giận à?”
Chất giọng trầm khàn của anh vọng tới.
Lương Nghiên quay đầu lại: “Đúng thế”.
Cô vẫn vậy, chuyện gì cũng thẳng thắn thừa nhận, kể cả giận dữ.
Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn cô một lúc, tay hơi siết chặt. Hai giây sau, anh khẽ nói: “Anh đồng ý”.
Lương Nghiên nhíu mày: “Gì chứ?”.
Thẩm Phùng Nam không trả lời. Anh nhìn cô, vào lúc Lương Nghiên chuẩn bị lên tiếng hỏi lại thì anh kéo tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…
Bình luận facebook