-
Chương 9
Trong điện thoại im ắng một lúc, chỉ còn lại tiếng tạp âm của luồng điện.
Lương Nghiên lên tiếng: “Tôi đây”.
“Tôi biết.”
Lương Nghiên không biết phải nói gì nữa.
Đầu kia cũng trầm mặc.
Lương Nghiên vô thức cọ cọ ngón tay, vài giây sau, cô nghiến răng nói: “Chú… Thẩm”.
“Khụ…”
Thẩm Phùng Nam sặc một cái ngoài dự đoán. Trương Bình bỗng giật mình: “Anh uống chậm một chút, ai giành với anh đâu, của anh cả mà”.
Trương Bình đưa cho anh một tờ giấy ăn nhưng Thẩm Phùng Nam không nhận. Anh nắm chặt di động, đặt chiếc cốc trong tay xuống.
Bên đó rất yên ắng.
Sau một lúc im lặng, tiếng cô khẽ khàng vọng tới.
“Lần trước… xin lỗi, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi.”
Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại.
Anh chợt nhận ra, cô đang nghiêm túc xin lỗi và cảm ơn, xưng hô “chú Thẩm” kia cũng là nghiêm túc. Có lẽ cô đã phải suy nghĩ rất lâu về danh xưng ấy, không khác gì lần trước gọi anh là “chú Sơn”.
Lương Nghiên 20 tuổi, còn Thẩm Phùng Nam năm nay 33, gọi là “chú” không có gì bất hợp lý cả.
Nhưng Lương Nghiên bỗng dưng gọi một cách nghiêm túc như vậy khiến anh không khỏi có phần kinh ngạc.
Trước kia anh đã được chứng kiến nhiều mặt của cô. Có lúc bồng bột, có khi lạnh lùng, thi thoảng cũng nghịch ngợm hài hước, nhưng dường như đều chưa từng trịnh trọng tới mức khiến người ta bối rối như thế này bao giờ.
Trương Bình thấy Thẩm Phùng Nam im lặng mãi, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ghé tai lại gần di động thì cũng chẳng nghe thấy gì cả. Anh ta bất chợt lẩm bẩm: “Chuyện gì thế? Nói đi chứ, hai người chơi trò ‘hữu thanh thắng vô thanh’ đấy à?”.
Thẩm Phùng Nam đẩy đầu anh ta qua một bên, áp chặt tai vào ống nghe và nói: “Ừm”.
Giọng anh không cao nhưng đủ để Lương Nghiên nghe thấy, cô vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
Những lời muốn nói đã nói xong, cô cũng không muốn quấy rầy anh nữa: “Vậy các anh tiếp tục ăn cơm đi, tôi cúp máy đây”.
“Được, tạm biệt.”
Lương Nghiên cũng nói: “Tạm biệt”.
Cúp máy rồi, cô để lại hai đồng xu, cảm ơn rồi nhẹ nhàng quay về.
Thẩm Phùng Nam trả lại di động cho Trương Bình.
“Nói gì mà nghiêm túc quá vậy?” Tâm trạng hóng chuyện của Trương Bình khó mà kiềm chế nổi.
Thẩm Phùng Nam mặc kệ anh ta, cúi đầu rót đầy một cốc bia rồi uống cạn sau hai hớp.
Trương Bình vẫn nhẫn nại: “Cô nhóc đó không tệ đâu, có lòng với anh lắm đấy. Thế nào, cảm giác được người ta nhớ thương có phải rất tuyệt không?”.
Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc qua một bên.
“Có gì mà tuyệt với không tuyệt.”
Anh vừa uống bia, giọng càng khàn đi. Anh chỉ đáp một câu hờ hững như thế rồi gọi ông chủ tới tính tiền.
Dọc đường trở về khách sạn, Trương Bình không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục thăm dò: “Cô nhóc đó vui lắm phải không. Anh không biết đấy thôi, lần trước anh đưa họ ra ngoài, rồi cả ngày không có tin tức gì, cô ấy cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần liền. Về sau lúc em tới báo tin, mặt cô ấy căng ra, xem ra thật sự lo lắng cho anh…”.
Nói tới đây, anh ta tổng kết một câu: “Em cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, chỉ là ăn mặc trông hơi giống con trai. Cô ấy rất tốt bụng. Anh Nam, anh bảo em nói có chuẩn không?”.
“Ngày mai mua vé trước đi.” Thẩm Phùng Nam hoàn toàn tảng lờ những lời nói của anh ta, đi thẳng vào chuyện chính.
Trương Bình ngẩn người: “Á? Mua ngày nào ạ?”.
“Cậu tự sắp xếp.”
“Ấy?” Trương Bình khó hiểu: “Ý anh là chúng ta đi lúc nào cũng được?”.
“Ừm.”
Trương Bình nhíu mày: “Chẳng phải vẫn còn hai đứa đầu sỏ chạy thoát sao? Không phải bắt về à?”.
“Thông tin về chúng tôi đã giao nộp cả rồi, chuyện về sau cảnh sát sẽ giải quyết.”
Trương Bình ồ lên rồi gật đầu: “Cũng phải, đâu thể bắt anh kiêm nhiệm cả việc bắt tội phạm được. Ngoài chút khiếm khuyết nhỏ xíu này ra thì chuyện này coi như đã thành công mỹ mãn. Tài liệu đã có được đầy đủ, khi về tòa soạn sẽ làm riêng một chuyên đề, coi như đặt dấu chấm hết”.
Hai người họ trở về khách sạn. Thẩm Phùng Nam đi tắm trước, còn Trương Bình thì chạy xuống lễ tân đặt một phòng có giường lớn.
Trở về, anh ta giao chìa khóa cho Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam không hiểu chuyện gì: “Ở đây chẳng phải có hai giường sao?”.
“Đại ca đã dặn dò em rất kỹ, nửa năm trời bắt anh sống trong xó xỉnh đó, anh ấy rất ái ngại. Đó, anh ấy dặn hôm nay anh được nằm cả giường, tha hồ lăn lộn.”
Nói tới đây, Trương Bình bỗng nhiên thở dài: “Haizz, có điều anh Nam, anh đáng thương quá, cô độc một mình, chẳng có cô nào lăn với anh”.
“…”
Kết quả của việc lắm lời là đầu bị u một cục.
Trương Bình ấm ức: “Em nói có sai đâu mà”.
Một ngày trước khi rời khỏi Du Thành, Lương Nghiên và Triệu Yên Tích đi dạo siêu thị, định mua cho bà ngoại vài bộ quần áo ấm phòng khi trời trở lạnh.
Dọc đường, Triệu Yên Tích hỏi Lương Nghiên còn bao nhiêu tiền.
Lương Nghiên không nói cụ thể, chỉ đáp một câu: “Đủ nuôi cậu”.
Triệu Yên Tích hoài nghi, cứ cảm thấy Lương Nghiên đang cố tính nói khoác để lảng tránh.
Mùa này vẫn chưa nhiều hàng bán quần áo mùa thu. Đi vài cửa hàng, Lương Nghiên chọn một chiếc áo bông màu đỏ tối rồi hỏi Triệu Yên Tích: “Cái này sao?”.
Triệu Yên Tích cũng cảm thấy không tệ. Nhân lúc nhân viên không chú ý, cô ấy lật lên xem giá tiền rồi đen mặt.
“Cái này không được đâu.”
“Mình thấy ổn mà.” Lương Nghiên nghiêm túc xem lại một lượt: “Chất lượng tốt, màu sắc cũng hợp nữa”.
Cô nói với nhân viên: “Gói bộ này lại, chúng tôi lấy”.
Triệu Yên Tích đứng sau lưng giật giật gấu áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bà ngoại nhất định không hy vọng trở về Nam An chúng ta chỉ uống gió để sống đâu”.
Lương Nghiên mặc kệ cô ấy, quẹt thẻ, ra khỏi cửa hàng mới nói: “Đừng lo bò trắng răng, mình đã khi nào để cậu phải uống gió chưa?”.
“Khi về chúng ta còn phải mua di động nữa, lại mất một khoản tiền.”
Lương Nghiên nói: “Không tốn kém đâu, mình đâu có mua cho cậu điện thoại xịn”.
Triệu Yên Tích bỗng nhiên trầm mặc. Lát sau cô ấy ngẩng đầu lên: “Lương Nghiên, có phải mình toàn liên lụy cậu không?”.
“Nói nhăng cuội gì thế.”
“Cậu đừng giấu mình, mình cũng không ngốc vậy đâu. Mình biết chút tiền ít ỏi mình để ở chỗ cậu tiêu hết lâu rồi. Bây giờ mình sắp thi nghiên cứu sinh, tiền thuê nhà ở Nam An lại đắt đỏ, chỉ dựa cả vào một mình cậu, năm nay cậu còn phải nộp học phí nữa.”
Giọng Triệu Yên Tích mỗi lúc một thấp hơn: “Mình vốn dĩ còn định cùng Trần Cừ sau này kiếm một khoản, thì cậu cũng đâu phải vất vả như vậy…”.
Lương Nghiên không ngờ cô ấy suy nghĩ nhiều như vậy, nghe xong trầm mặc một lúc mới nói: “Mình nói thật mà, cậu không phải băn khoăn. Khi nào thật sự tới đường cùng, mình sẽ dùng tới số tiền ông ta đưa”.
Triệu Yên Tích sững người, không nghĩ rằng Lương Nghiên sẽ nói câu ấy. Cô ấy biết “ông ta” trong lời của Lương Nghiên chính là Lương Việt Đình. Cô ấy có nông cạn tới mức nào thì cũng biết một sự thật là Lương Việt Đình không thiếu tiền. Nhưng trong ấn tượng của cô ấy, Lương Nghiên luôn rất cứng đầu về chuyện này, từ khi lên đại học đã không còn tiêu một đồng nào của nhà họ Lương nữa.
Bây giờ Lương Nghiên nói vậy ngược lại càng khiến Triệu Yên Tích thêm buồn. Cô ấy không nghĩ về tương lai nữa, quyết tâm tập trung ôn luyện trước, thi cử xong sẽ đi tìm việc.
Hai người họ lại mua thêm một bộ quần áo, sau đó đi mua va li.
Buổi tối, Lương Nghiên tắm rửa xong ngồi sấy khô tóc, Triệu Yên Tích nằm trên giường nhìn cô, nói với vẻ hơi kinh ngạc: “Lương Nghiên, tóc cậu lại dài ra rồi đấy”.
Lương Nghiên lên tiếng, không quay đầu lại: “Về sẽ cắt”.
“Đừng cắt được không?” Triệu Yên Tích nói: “Lương Nghiên, cậu để tóc dài đi, nhất định là đẹp lắm”.
Lương Nghiên thẳng thừng lờ đi câu nói ấy, Triệu Yên Tích hơi thất vọng.
Lương Nghiên tắt máy sấy, nằm lên giường, Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh nhìn cô và nói: “Mình nói thật đấy, trước đây tóc cậu dài xinh bao nhiêu, mọi người đều bảo thế”.
Thấy Lương Nghiên không nói gì, Triệu Yên Tích hơi thấp thỏm. Cô ấy dừng lại, cố làm ra vẻ thoải mái: “Mình không nói quá đâu. Cậu còn nhớ không, lúc đó nghỉ hè cậu về Du Thành thăm mình, mình đang học bù. Cậu tới trường mình, cậu không biết đâu mấy cậu con trai lớp mình đều hỏi thăm cậu. Hôm đó cậu mặc váy trắng, tết đuôi sam. Mình nhớ rõ lắm, cậu…”.
“Ngủ đi.”
Lương Nghiên tắt đèn.
Căn phòng bỗng chốc tối thui. Triệu Yên Tích há hốc miệng, nửa câu sau nghẹn lại nơi cổ họng.
Người đối diện không có động tĩnh gì. Triệu Yên Tích ngừng một lúc rồi thở dài trong thinh lặng.
Lương Nghiên, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì với cậu?
Vì sao chỉ riêng có chuyện này là cậu không chịu tâm sự với mình?
Triệu Yên Tích nghĩ rối loạn một lúc, chẳng được bao lâu đã lăn ra ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Triệu Yên Tích đang quét nhà thì đột nhiên có người gõ cửa.
Cô ấy mở cửa, bên ngoài có một phụ nữ với mái tóc xoăn dài, ăn mặc rất đẹp.
“Xin hỏi có phải Lương Nghiên quay về rồi không?”
Triệu Yên Tích sững sờ một chút rồi gật đầu, quay đầu gọi: “Lương Nghiên!”.
Lương Nghiên từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy người ngoài cửa thì bước chân hơi khựng lại.
“Nghiên Nghiên…” Đối phương có chút mừng rỡ: “Thì ra con về thật”.
Lương Nghiên bước qua chào: “Dì Lâm”.
Lâm Hiểu Thanh cười: “Con về khi nào vậy, sao không liên lạc với dì?”.
Lương Nghiên nói: “Chỉ ở lại vài ngày rồi sẽ đi ngay”.
“Nhanh vậy sao? Vậy đồ đạc của mẹ con…”
“Dì Lâm!” Lương Nghiên ngắt lời bà ta: “Mấy thứ đó dì xử lý đi”.
Lâm Hiểu Thanh ngẩn người: “Nghiên Nghiên, chẳng phải con nói sẽ đến lấy ư?”.
Lương Nghiên không đáp nữa.
Triệu Yên Tích lẳng lặng nắm lấy tay cô: “Hay là, mình về cùng cậu nhé”.
Lâm Hiểu Thanh lên tiếng: “Hoắc để dì mang qua cho con cũng được”.
“Không cần đâu, tôi vốn không cần.” Lương Nghiên nói thẳng.
Lâm Hiểu Thanh có phần khó xử. Bà ta là bạn của Thẩm Ngọc, cũng là bác sỹ của Thẩm Ngọc. Chút di vật cuối cùng của Thẩm Ngọc đều được bà ta cất giữ. Lương Nghiên đã mấy lần hứa sẽ qua lấy nhưng đều chỉ dừng lại ở nói miệng, lần này đã thẳng thừng từ chối không cần.
Họ trầm mặc một lúc rồi Lương Nghiên nói: “Dì Lâm, xin lỗi đã để dì phải giữ lâu như vậy, hôm nay về dì cứ vứt đi”.
“Nghiên Nghiên…” Lâm Hiểu Thanh nhíu mày, do dự một lát mới hạ thấp giọng nói: “Thật ra mẹ con có để lại cho con một bức thư, dì muốn định để con tự phát hiện ra”.
Thấy Lương Nghiên không có phản ứng gì, Lâm Hiểu Thanh liền rút bức thư từ trong túi xách ra đưa cho cô.
“Dẫu sao cũng là những lời cuối cùng của mẹ con, con không muốn xem sao?”
Triệu Yên Tích vội vàng nhận thư: “Cảm ơn dì Lâm”.
Lâm Hiểu Thanh nhìn Lương Nghiên một lát rồi nói: “Vậy dì đi trước. Nghiên Nghiên à, nếu con đổi ý thì cứ điện thoại cho dì, hoặc nhắn cho dì địa chỉ cũng được, dì sẽ gửi qua cho con. Ngoài ra, dì cũng đang giữ bệnh án của mẹ con. Nếu cần, dì gửi cả cho con một bản”.
Lương Nghiên không đáp, Triệu Yên Tích thì tốt bụng trả lời thay: “Vâng, cảm ơn dì Lâm”.
Lâm Hiểu Thanh đi được vài bước lại quay đầu, ngập ngừng định nói.
“Dì Lâm còn chuyện gì ạ?” Triệu Yên Tích hỏi.
Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ rồi vẫn quyết định dặn dò: “Nghiên Nghiên, con đừng quên phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ đấy”.
Lương Nghiên lên tiếng: “Tôi đây”.
“Tôi biết.”
Lương Nghiên không biết phải nói gì nữa.
Đầu kia cũng trầm mặc.
Lương Nghiên vô thức cọ cọ ngón tay, vài giây sau, cô nghiến răng nói: “Chú… Thẩm”.
“Khụ…”
Thẩm Phùng Nam sặc một cái ngoài dự đoán. Trương Bình bỗng giật mình: “Anh uống chậm một chút, ai giành với anh đâu, của anh cả mà”.
Trương Bình đưa cho anh một tờ giấy ăn nhưng Thẩm Phùng Nam không nhận. Anh nắm chặt di động, đặt chiếc cốc trong tay xuống.
Bên đó rất yên ắng.
Sau một lúc im lặng, tiếng cô khẽ khàng vọng tới.
“Lần trước… xin lỗi, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi.”
Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại.
Anh chợt nhận ra, cô đang nghiêm túc xin lỗi và cảm ơn, xưng hô “chú Thẩm” kia cũng là nghiêm túc. Có lẽ cô đã phải suy nghĩ rất lâu về danh xưng ấy, không khác gì lần trước gọi anh là “chú Sơn”.
Lương Nghiên 20 tuổi, còn Thẩm Phùng Nam năm nay 33, gọi là “chú” không có gì bất hợp lý cả.
Nhưng Lương Nghiên bỗng dưng gọi một cách nghiêm túc như vậy khiến anh không khỏi có phần kinh ngạc.
Trước kia anh đã được chứng kiến nhiều mặt của cô. Có lúc bồng bột, có khi lạnh lùng, thi thoảng cũng nghịch ngợm hài hước, nhưng dường như đều chưa từng trịnh trọng tới mức khiến người ta bối rối như thế này bao giờ.
Trương Bình thấy Thẩm Phùng Nam im lặng mãi, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ghé tai lại gần di động thì cũng chẳng nghe thấy gì cả. Anh ta bất chợt lẩm bẩm: “Chuyện gì thế? Nói đi chứ, hai người chơi trò ‘hữu thanh thắng vô thanh’ đấy à?”.
Thẩm Phùng Nam đẩy đầu anh ta qua một bên, áp chặt tai vào ống nghe và nói: “Ừm”.
Giọng anh không cao nhưng đủ để Lương Nghiên nghe thấy, cô vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
Những lời muốn nói đã nói xong, cô cũng không muốn quấy rầy anh nữa: “Vậy các anh tiếp tục ăn cơm đi, tôi cúp máy đây”.
“Được, tạm biệt.”
Lương Nghiên cũng nói: “Tạm biệt”.
Cúp máy rồi, cô để lại hai đồng xu, cảm ơn rồi nhẹ nhàng quay về.
Thẩm Phùng Nam trả lại di động cho Trương Bình.
“Nói gì mà nghiêm túc quá vậy?” Tâm trạng hóng chuyện của Trương Bình khó mà kiềm chế nổi.
Thẩm Phùng Nam mặc kệ anh ta, cúi đầu rót đầy một cốc bia rồi uống cạn sau hai hớp.
Trương Bình vẫn nhẫn nại: “Cô nhóc đó không tệ đâu, có lòng với anh lắm đấy. Thế nào, cảm giác được người ta nhớ thương có phải rất tuyệt không?”.
Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc qua một bên.
“Có gì mà tuyệt với không tuyệt.”
Anh vừa uống bia, giọng càng khàn đi. Anh chỉ đáp một câu hờ hững như thế rồi gọi ông chủ tới tính tiền.
Dọc đường trở về khách sạn, Trương Bình không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục thăm dò: “Cô nhóc đó vui lắm phải không. Anh không biết đấy thôi, lần trước anh đưa họ ra ngoài, rồi cả ngày không có tin tức gì, cô ấy cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần liền. Về sau lúc em tới báo tin, mặt cô ấy căng ra, xem ra thật sự lo lắng cho anh…”.
Nói tới đây, anh ta tổng kết một câu: “Em cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, chỉ là ăn mặc trông hơi giống con trai. Cô ấy rất tốt bụng. Anh Nam, anh bảo em nói có chuẩn không?”.
“Ngày mai mua vé trước đi.” Thẩm Phùng Nam hoàn toàn tảng lờ những lời nói của anh ta, đi thẳng vào chuyện chính.
Trương Bình ngẩn người: “Á? Mua ngày nào ạ?”.
“Cậu tự sắp xếp.”
“Ấy?” Trương Bình khó hiểu: “Ý anh là chúng ta đi lúc nào cũng được?”.
“Ừm.”
Trương Bình nhíu mày: “Chẳng phải vẫn còn hai đứa đầu sỏ chạy thoát sao? Không phải bắt về à?”.
“Thông tin về chúng tôi đã giao nộp cả rồi, chuyện về sau cảnh sát sẽ giải quyết.”
Trương Bình ồ lên rồi gật đầu: “Cũng phải, đâu thể bắt anh kiêm nhiệm cả việc bắt tội phạm được. Ngoài chút khiếm khuyết nhỏ xíu này ra thì chuyện này coi như đã thành công mỹ mãn. Tài liệu đã có được đầy đủ, khi về tòa soạn sẽ làm riêng một chuyên đề, coi như đặt dấu chấm hết”.
Hai người họ trở về khách sạn. Thẩm Phùng Nam đi tắm trước, còn Trương Bình thì chạy xuống lễ tân đặt một phòng có giường lớn.
Trở về, anh ta giao chìa khóa cho Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam không hiểu chuyện gì: “Ở đây chẳng phải có hai giường sao?”.
“Đại ca đã dặn dò em rất kỹ, nửa năm trời bắt anh sống trong xó xỉnh đó, anh ấy rất ái ngại. Đó, anh ấy dặn hôm nay anh được nằm cả giường, tha hồ lăn lộn.”
Nói tới đây, Trương Bình bỗng nhiên thở dài: “Haizz, có điều anh Nam, anh đáng thương quá, cô độc một mình, chẳng có cô nào lăn với anh”.
“…”
Kết quả của việc lắm lời là đầu bị u một cục.
Trương Bình ấm ức: “Em nói có sai đâu mà”.
Một ngày trước khi rời khỏi Du Thành, Lương Nghiên và Triệu Yên Tích đi dạo siêu thị, định mua cho bà ngoại vài bộ quần áo ấm phòng khi trời trở lạnh.
Dọc đường, Triệu Yên Tích hỏi Lương Nghiên còn bao nhiêu tiền.
Lương Nghiên không nói cụ thể, chỉ đáp một câu: “Đủ nuôi cậu”.
Triệu Yên Tích hoài nghi, cứ cảm thấy Lương Nghiên đang cố tính nói khoác để lảng tránh.
Mùa này vẫn chưa nhiều hàng bán quần áo mùa thu. Đi vài cửa hàng, Lương Nghiên chọn một chiếc áo bông màu đỏ tối rồi hỏi Triệu Yên Tích: “Cái này sao?”.
Triệu Yên Tích cũng cảm thấy không tệ. Nhân lúc nhân viên không chú ý, cô ấy lật lên xem giá tiền rồi đen mặt.
“Cái này không được đâu.”
“Mình thấy ổn mà.” Lương Nghiên nghiêm túc xem lại một lượt: “Chất lượng tốt, màu sắc cũng hợp nữa”.
Cô nói với nhân viên: “Gói bộ này lại, chúng tôi lấy”.
Triệu Yên Tích đứng sau lưng giật giật gấu áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bà ngoại nhất định không hy vọng trở về Nam An chúng ta chỉ uống gió để sống đâu”.
Lương Nghiên mặc kệ cô ấy, quẹt thẻ, ra khỏi cửa hàng mới nói: “Đừng lo bò trắng răng, mình đã khi nào để cậu phải uống gió chưa?”.
“Khi về chúng ta còn phải mua di động nữa, lại mất một khoản tiền.”
Lương Nghiên nói: “Không tốn kém đâu, mình đâu có mua cho cậu điện thoại xịn”.
Triệu Yên Tích bỗng nhiên trầm mặc. Lát sau cô ấy ngẩng đầu lên: “Lương Nghiên, có phải mình toàn liên lụy cậu không?”.
“Nói nhăng cuội gì thế.”
“Cậu đừng giấu mình, mình cũng không ngốc vậy đâu. Mình biết chút tiền ít ỏi mình để ở chỗ cậu tiêu hết lâu rồi. Bây giờ mình sắp thi nghiên cứu sinh, tiền thuê nhà ở Nam An lại đắt đỏ, chỉ dựa cả vào một mình cậu, năm nay cậu còn phải nộp học phí nữa.”
Giọng Triệu Yên Tích mỗi lúc một thấp hơn: “Mình vốn dĩ còn định cùng Trần Cừ sau này kiếm một khoản, thì cậu cũng đâu phải vất vả như vậy…”.
Lương Nghiên không ngờ cô ấy suy nghĩ nhiều như vậy, nghe xong trầm mặc một lúc mới nói: “Mình nói thật mà, cậu không phải băn khoăn. Khi nào thật sự tới đường cùng, mình sẽ dùng tới số tiền ông ta đưa”.
Triệu Yên Tích sững người, không nghĩ rằng Lương Nghiên sẽ nói câu ấy. Cô ấy biết “ông ta” trong lời của Lương Nghiên chính là Lương Việt Đình. Cô ấy có nông cạn tới mức nào thì cũng biết một sự thật là Lương Việt Đình không thiếu tiền. Nhưng trong ấn tượng của cô ấy, Lương Nghiên luôn rất cứng đầu về chuyện này, từ khi lên đại học đã không còn tiêu một đồng nào của nhà họ Lương nữa.
Bây giờ Lương Nghiên nói vậy ngược lại càng khiến Triệu Yên Tích thêm buồn. Cô ấy không nghĩ về tương lai nữa, quyết tâm tập trung ôn luyện trước, thi cử xong sẽ đi tìm việc.
Hai người họ lại mua thêm một bộ quần áo, sau đó đi mua va li.
Buổi tối, Lương Nghiên tắm rửa xong ngồi sấy khô tóc, Triệu Yên Tích nằm trên giường nhìn cô, nói với vẻ hơi kinh ngạc: “Lương Nghiên, tóc cậu lại dài ra rồi đấy”.
Lương Nghiên lên tiếng, không quay đầu lại: “Về sẽ cắt”.
“Đừng cắt được không?” Triệu Yên Tích nói: “Lương Nghiên, cậu để tóc dài đi, nhất định là đẹp lắm”.
Lương Nghiên thẳng thừng lờ đi câu nói ấy, Triệu Yên Tích hơi thất vọng.
Lương Nghiên tắt máy sấy, nằm lên giường, Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh nhìn cô và nói: “Mình nói thật đấy, trước đây tóc cậu dài xinh bao nhiêu, mọi người đều bảo thế”.
Thấy Lương Nghiên không nói gì, Triệu Yên Tích hơi thấp thỏm. Cô ấy dừng lại, cố làm ra vẻ thoải mái: “Mình không nói quá đâu. Cậu còn nhớ không, lúc đó nghỉ hè cậu về Du Thành thăm mình, mình đang học bù. Cậu tới trường mình, cậu không biết đâu mấy cậu con trai lớp mình đều hỏi thăm cậu. Hôm đó cậu mặc váy trắng, tết đuôi sam. Mình nhớ rõ lắm, cậu…”.
“Ngủ đi.”
Lương Nghiên tắt đèn.
Căn phòng bỗng chốc tối thui. Triệu Yên Tích há hốc miệng, nửa câu sau nghẹn lại nơi cổ họng.
Người đối diện không có động tĩnh gì. Triệu Yên Tích ngừng một lúc rồi thở dài trong thinh lặng.
Lương Nghiên, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì với cậu?
Vì sao chỉ riêng có chuyện này là cậu không chịu tâm sự với mình?
Triệu Yên Tích nghĩ rối loạn một lúc, chẳng được bao lâu đã lăn ra ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Triệu Yên Tích đang quét nhà thì đột nhiên có người gõ cửa.
Cô ấy mở cửa, bên ngoài có một phụ nữ với mái tóc xoăn dài, ăn mặc rất đẹp.
“Xin hỏi có phải Lương Nghiên quay về rồi không?”
Triệu Yên Tích sững sờ một chút rồi gật đầu, quay đầu gọi: “Lương Nghiên!”.
Lương Nghiên từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy người ngoài cửa thì bước chân hơi khựng lại.
“Nghiên Nghiên…” Đối phương có chút mừng rỡ: “Thì ra con về thật”.
Lương Nghiên bước qua chào: “Dì Lâm”.
Lâm Hiểu Thanh cười: “Con về khi nào vậy, sao không liên lạc với dì?”.
Lương Nghiên nói: “Chỉ ở lại vài ngày rồi sẽ đi ngay”.
“Nhanh vậy sao? Vậy đồ đạc của mẹ con…”
“Dì Lâm!” Lương Nghiên ngắt lời bà ta: “Mấy thứ đó dì xử lý đi”.
Lâm Hiểu Thanh ngẩn người: “Nghiên Nghiên, chẳng phải con nói sẽ đến lấy ư?”.
Lương Nghiên không đáp nữa.
Triệu Yên Tích lẳng lặng nắm lấy tay cô: “Hay là, mình về cùng cậu nhé”.
Lâm Hiểu Thanh lên tiếng: “Hoắc để dì mang qua cho con cũng được”.
“Không cần đâu, tôi vốn không cần.” Lương Nghiên nói thẳng.
Lâm Hiểu Thanh có phần khó xử. Bà ta là bạn của Thẩm Ngọc, cũng là bác sỹ của Thẩm Ngọc. Chút di vật cuối cùng của Thẩm Ngọc đều được bà ta cất giữ. Lương Nghiên đã mấy lần hứa sẽ qua lấy nhưng đều chỉ dừng lại ở nói miệng, lần này đã thẳng thừng từ chối không cần.
Họ trầm mặc một lúc rồi Lương Nghiên nói: “Dì Lâm, xin lỗi đã để dì phải giữ lâu như vậy, hôm nay về dì cứ vứt đi”.
“Nghiên Nghiên…” Lâm Hiểu Thanh nhíu mày, do dự một lát mới hạ thấp giọng nói: “Thật ra mẹ con có để lại cho con một bức thư, dì muốn định để con tự phát hiện ra”.
Thấy Lương Nghiên không có phản ứng gì, Lâm Hiểu Thanh liền rút bức thư từ trong túi xách ra đưa cho cô.
“Dẫu sao cũng là những lời cuối cùng của mẹ con, con không muốn xem sao?”
Triệu Yên Tích vội vàng nhận thư: “Cảm ơn dì Lâm”.
Lâm Hiểu Thanh nhìn Lương Nghiên một lát rồi nói: “Vậy dì đi trước. Nghiên Nghiên à, nếu con đổi ý thì cứ điện thoại cho dì, hoặc nhắn cho dì địa chỉ cũng được, dì sẽ gửi qua cho con. Ngoài ra, dì cũng đang giữ bệnh án của mẹ con. Nếu cần, dì gửi cả cho con một bản”.
Lương Nghiên không đáp, Triệu Yên Tích thì tốt bụng trả lời thay: “Vâng, cảm ơn dì Lâm”.
Lâm Hiểu Thanh đi được vài bước lại quay đầu, ngập ngừng định nói.
“Dì Lâm còn chuyện gì ạ?” Triệu Yên Tích hỏi.
Lâm Hiểu Thanh suy nghĩ rồi vẫn quyết định dặn dò: “Nghiên Nghiên, con đừng quên phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ đấy”.
Bình luận facebook