Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33-35
Cô gái xinh đẹp đứng dậy chỉnh trang lại quần áo trên người. Cũng may hôm nay cô chọn một chiếc váy dáng dài, vừa vặn có thể che đi mấy vết xước mới xuất hiện ở chân. Cô thử bước đi mấy bước, cảm giác cũng không tệ lắm. Tuy cảm giác đau đớn ở chân khiến bước đi của cô có phần hơi kém tự nhiên, nhưng nếu không quá để ý thì cũng khó có thể phát hiện ra.
Hàn Giai Tuệ gật đầu mỉm cười lịch sự với thanh niên vừa điều khiển chiếc xe moto mới va vào cô, ra ý rằng cô không sao cả, dù gì thì cô cũng không có ý định bắt đền anh ta. Rồi nhanh chóng rảo bước về phía tòa nhà 81 tầng nguy nga trước mặt.
Trong phòng họp,
Dù đã đến giờ, nhưng vị chủ tọa ung dung ngồi kia vẫn chưa có ý định ra hiệu cho trợ lý triển khai. Anh một tay chống cằm, nhàn nhã nhìn về phía cửa chính, ánh mắt vô tình không để lộ chút cảm xúc nào. Vẫn là vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm như mọi khi, khiến cho người khác khó mà đoán định. Mặc dù, rõ ràng là trong lòng anh đang thấp thỏm chờ đợi một điều gì đó, nóng giống như có lửa đốt.
Đến khi, một cô gái xinh đẹp bước vào, nét mặt tươi tắn, thần thái đoan trang, thì ánh mắt lãnh lẽo của anh mới dịu đi vài phần rõ rệt.
Trong suốt cuộc họp, người đàn ông không một lần liếc nhìn tập tài liệu mở rộng trước mặt, cũng không mấy để ý đến những nội dung được đề cập tới. Dành toàn bộ sự chú ý của mình cho cô gái nhỏ ngồi phía bên dưới. Từng cái nhấc tay, đặt chân, từng biểu hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy, đều lọt vào ánh mắt say đắm sóng tình của anh.
Hôm nay cô thật đẹp. Tư thái tao nhã, đoan trang, không phải sự màu mè tô vẽ, mà là vẻ đẹp tự nhiên trời sinh thuần khiết. Anh ngắm nhìn gương mặt sáng như trăng tròn, như ngọc trong không tỳ vết. Cô đang nhìn chăm chú vào tập tài liệu trước mặt, hai mắt mở to tự nhiên, hàng mi cong vút chớp chớp động lòng người. Đôi môi đào tươi tắn được tô điểm bởi một lớp son nhẹ, màu son thời thượng, toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Nếu ở đây không có sự xuất hiện của gần ba chục nhân viên cấp cao hai công ty, thì anh đã không ngần ngại mà lao tới hôn trọn đôi môi rạng rỡ kia. Thật chỉ muốn dừng họp ngay lập tức.
Hàn Giai Tuệ từ lúc bước vào đã tự điều khiển lý trí không được nhìn về phía đó. Cho nên trong suốt quá trình cô chỉ cố gắng tập trung vào nội dung được đề cập, không để những suy nghĩ vẩn vơ khác chi phối đầu óc. Thỉnh thoảng, dưới chân truyền đến một cơn đau, do va chạm lúc nãy để lại vài vết thương nhỏ, cộng thêm việc ngồi lâu trên đôi giày cao gót, khiến cho cô hơi nhức mỏi. Vô thức co chân lên, tạo dáng ngồi bắt chéo chân, khiến cho tà váy bị kéo cao lên một chút, để lộ những vệt xước đỏ ở bắp chân. Vì da cô rất trắng, nên những vệt xước dài này thực sự nổi bật.
Tổng giám đốc liếc mắt nhìn sang, trợ lý Lục Nghị liền thông báo nghỉ giải lao mười lăm phút. Mọi người kéo nhau ra khỏi phòng họp, cuộc họp này khá căng thẳng, chủ yếu đều liên quan đến các số liệu, cho nên hầu hết nhân viên đã đi rót cafe uống cho tỉnh táo. Vì vừa nãy, trước khi sang đây, Hàn Giai Tuệ đã uống một cốc cafe cho nên bây giờ cô không muốn uống thêm nữa.
Xung quanh không còn ai, cô đứng dậy, định đi về phía cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vận động một chút cũng khiến mạch máu dưới chân lưu thông tốt hơn, đi giày cao gót lâu cũng bớt mỏi. Bỗng nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng nói ấm áp
"Giai Tuệ, chân em sao vậy?"
Đây là lần đầu tiên họ chạm măt nhau, từ sau khi trở về từ Thành phố A. Phong Thừa Vũ có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng khi phát hiện ra chân cô bị thương thì mọi sự quan tâm của anh lại đổ dồn vào vết thương ấy. Còn Hàn Giai Tuệ ban đầu thoáng chút bối rối, nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, bằng một giọng lạnh nhạt đáp lại anh
"Không sao. Cảm ơn Phong tổng đã quan tâm"
Phong Thừa Vũ một lượt liếc ngang. Ở đây không còn ai, sao cô lại phải giữ thái độ xã giao với anh như thế?
Nhận thấy người đàn ông trước mặt đang định ngồi xuống đưa tay ra nâng chân cô lên để xem xét vết thương dưới chân cô, Hàn Giai Tuệ giật mình, theo phản xạ lùi lại mấy bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa vạn lần xa cách
"Phong tổng, xin anh lịch sự"
Lúc này, Phong Thừa Vũ đủ nhận ra, sự lạnh lẽo trong ánh mắt của cô cùng với giọng nói xã giao xa cách này không phải là cô vì sợ có người bất chợt vào đây mà phát hiện ra mối quan hệ của họ. Mà chính là cô, không muốn có chút liên hệ nào với anh.
Nhưng rõ ràng, lần cuối họ ở bên nhau, đều là trạng thái hết sức tốt đẹp, thậm chí cô còn chủ động hôn anh, để anh tùy ý chăm sóc cho cô. Vậy mà giờ đây, người con gái đang đứng trước mặt anh lại như là một người hoàn toàn khác vậy.
"Giai Tuệ, em sao vậy?"
"Không có gì, nhưng mà tôi và Phong tổng không thân thiết, xưng hô như vậy quả thực không hợp lý. Phong tổng xưng hô xã giao là được rồi."
Nói xong, Hàn Giai Tuệ quay người đi thẳng ra ngoài.
Ít phút sau, cuộc họp tiếp tục, tuy nhiên, không có sự tham gia của Phong tổng nữa. Mọi người tiếp tục đưa ra những ý kiến về hạng mục sắp tới. Chỉ có một cô gái ngồi thất thần nhìn về vị trí chiếc ghế trống trên kia.
Phong Thừa Vũ đứng trước cửa sổ lớn sát mặt sàn trong phòng làm việc riêng. Ánh mắt lộ rõ vẻ ưu tư hướng thẳng ra quảng trường thành phố phồn hoa.
Hàn Giai Tuệ tại sao lại đột nhiên tỏ ra xa cách với anh, một mực phủ nhận mối quan hệ của hai người như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì những gì anh bày tỏ chưa đủ khiến cô cảm thấy tin tưởng nơi anh? Hay vì sau khi trở về Lục thành, anh đã không một lần liên lạc với cô, nên cô cảm thấy thiếu an toàn trong chuyện tình cảm này chăng?
Đúng.
Có lẽ chính vì như thế!
Lẽ ra anh không nên im hơi lặng tiếng như thế. Lúc đầu chỉ là vì anh cho cô thời gian để nhìn nhận rõ tình cảm của bản thân. Sau này là bởi anh tự tin rằng cô dù thế nào cũng không thể không rung động trước một người đàn ông tuyệt mỹ như anh. Nhìn đi nhìn lại, anh đâu có điểm gì có thể chê chứ?
Chẳng phải phụ nữ đều muốn gả cho một người đàn ông có thể cho họ cảm giác an toàn, khoác lên mình danh dưng "bà Phong" cao quý, ai dám động vào? Có sự đảm bảo về mặt tài chính, cái này thì khỏi phải nhắc tới, anh đây không có nhiều cái gì hơn là nhiều tiền. Còn xét về giá trị phẩm chất, tuy là một đại tổng tài thao túng giới kinh doanh, trên thương trường, có thể anh là người lãnh khốc vô tình, làm việc chỉ coi trọng lợi ích cá nhân, không bao giờ chừa lại đường lui cho đối thủ. Nhưng mà trong giới thượng lưu, danh tiếng của anh vẫn được nhắc tới kèm theo những tính từ như chính trực, đáng tin cậy, đời tư tuy kín tiếng nhưng hoàn toàn trong sạch.
Không chỉ có thế, tạo hóa cũng quá ưu ái cho anh rồi, hào phóng ban cho anh khuôn mặt yêu nghiệt này. Từng đường nét hài hòa, vừa vặn, không điểm khuyết cũng không có nét nào dư thừa.
Hơn nữa, anh cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với cô, một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý.
Nếu chỉ vì mấy ngày xa cách làm cô cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, vậy thì anh sẽ để cô ở gần bên anh, mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, mỗi ngày đều để cô cảm nhận sự quan tâm của anh dành cho riêng cô.
***************************
Nhận được chỉ đạo của Phong Thừa Vũ nên Lục Nghị cố tình kéo dài cuộc họp ngày hôm nay đến tận tối. Tan họp, nhìn đồng hồ cũng sắp 8 giờ tối, Hàn Giai Tuệ bước ra đại sảnh hít thở một hơi, không khí bên ngoài ít nhiều cũng không ngột ngạt như trong phòng họp kín bưng kia. Đang tính gọi một chiếc taxi để về nhà thì một luồng ánh sáng le lói rọi vào khuôn mặt xinh đẹp. Chói mắt, Hàn Giai Tuệ nheo mắt nhìn. Một chiếc SUV thương vụ màu đen đỗ lại ngay trước mặt cô.
Người đàn ông mở cửa sau bước đến
"Anh đưa em về"
Phong Thừa Vũ đã xem lại camera ở bên ngoài công ty lúc sáng, biết cô không lái xe tới, chân lại bị đau nên cố tình gác lại mấy văn kiện quan trọng chỉ để đưa cô về. Vậy mà đáp lại lòng tốt của anh chỉ là một giọng điệu thờ ơ, lạnh nhạt
"Không cần"
"Muộn rồi, chân em đang bị đau, đừng bướng bỉnh nữa"
Hàn Giai Tuệ lơ đễnh nhìn về phía ánh đèn xa xa hắt sáng cả một đoạn đường, vờ như không nghe thấy những gì anh nói.
"Có chuyện gì chúng ta lên xe rồi nói"
Phong Thừa Vũ nắm lấy tay cô nhưng ngay lập tức bị gạt phắt ra
"Phong tổng, tôi không muốn lên xe của anh, anh không nghe thấy tôi nói là không cần à? Chẳng lẽ anh không cần giữ lại mặt mũi, bị từ chối vẫn cố tình đeo bám, hay là anh rảnh rỗi đến mức thấy nhân viên nữ nào không có xe thì đều nhiệt tình đưa về?"
Hàn Giai Tuệ tỏ rõ thái độ, buông ra mấy câu đều mang giọng điệu mỉa mai. Cô không muốn dây dưa gì với người đàn ông này nữa, vạn lần không muốn. Cho nên tốt nhất là nên nói huỵch toẹt ra, tỏ rõ thái độ, để cho anh ta cảm thấy ghét cô mà tránh xa cô.
Phong Thừa Vũ nghe xong một tràng từ cô thì đáy mắt lạnh như băng, khiến Hàn Giai Tuệ đứng đó cũng lạnh sống lưng.
May sao, đúng lúc đó, lại có một chiếc taxi đi tới, Hàn Giai Tuệ lập tức giơ tay ra vẫy. Chiếc taxi nhận được tín hiệu liền tấp vào lề đường, chờ cô. Một ngày ngồi nguyên trong phòng họp cộng với vết thương lúc sáng khiến chân cô bước đi không vững, mới bước được hai bước đã bị loạng choạng. Thấy Phong Thừa Vũ đưa tay ra định đỡ lấy cô, Hàn Giai Tuệ nhanh nhẹn cúi xuống tháo đôi giày cao hơn mười centimet dưới chân, rồi cứ thế mà đi chân trần bước lên taxi đi thẳng.
Trên đường về nhà, Phong Thừa Vũ vẫn giữ nguyên khuôn mặt khó chịu từ lúc bị cô gái kia gạt ra, ánh mắt như hàng vạn mũi dao muốn phóng ra ngoài, đôi lông mày cau chặt lại tạo thành hình một dãy núi nhỏ giữa trán.
"Từ ngày mai cậu hãy điều tổ dự án đó sang Phong thị làm việc, không được thiếu bất kỳ người nào"
Lục Nghị đang lái xe, nghe xong liền nhận ra cố nhân xưa có câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" quả thực không sai tí nào. Tổng giám đốc của anh bao nhiêu năm lạnh lùng với phụ nữ mà giờ cũng phải dùng hạ kế này để kéo một cô gái lại gần mình. Nhưng mà, điều này vốn chưa từng có tiền lệ, biết phải nói thế nào với họ chứ?
"Nhưng lấy lý do là gì mới được chứ?"
"Lấy lý do gì là việc của cậu, sáng ngày mai, khi tôi đến công ty, họ phải có mặt đầy đủ cho tôi"
Như này chẳng phải là cố tình làm khó trợ lý sao? Lục Nghị muốn than vãn vài câu, nhưng nhìn nét mặt đăm đăm của Phong Thừa Vũ qua kính chiếu hậu, anh ta lại không dám nói thêm câu gì, lẳng lặng lái xe về Hoàng Thịnh.
Đúng như yêu cầu của Phong Thừa Vũ, sáng anh đến công ty đã thấy bóng hồng xinh đẹp của anh vừa bước vào thang máy. Khoé môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười, thoáng qua thật nhanh rồi vụt tắt, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt mọi ngày. Xem ra trợ lý đặc biệt của anh làm việc không tồi, cũng nên xem xét tăng lương cho cậu ta rồi.
Hàn Giai Tuệ ban đầu không cam tâm sang đây làm việc, cô nộp đơn xin rút khỏi dự án này, nhưng phần vì công ty đang thiếu hụt nhân sự, phần vì thiết kế dự án lần này có rất nhiều ý tưởng sáng tạo của cô. Cho nên mọi lý do cô đưa ra đều không được chấp thuận.
Vì lợi ích chung của công ty nên cô cũng miễn cưỡng bản thân không cố tìm cách thoái thác nữa.
Hàn Giai Tuệ ngồi trước bàn làm việc, hướng mắt ra phía cửa, mấy ngày nay cô ở đây cũng không chạm mặt Tổng giám đốc lấy một lần. Cũng phải thôi, anh ta bận rộn như thế, có mọc thêm ba đầu sáu tay may ra mới giải quyết hết khối lượng công việc khổng lồ ấy. Còn phải dành thời gian chăm lo cho vợ sắp cưới, lấy đâu ra thời gian để ý đến cô nữa.
Hàn Giai Tuệ cười nhạt, cứ như vậy là tốt nhất. Không nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt đấy của anh ta, không nghe mấy câu quan tâm đầy tính sát thương của anh ta nữa, trái tim cô cũng sẽ ngoan ngoãn mà thôi nhói lên những đợt châm chích như kim đâm. Cũng chỉ tại cô quá đa cảm, mới vậy thôi mà đã đem lòng yêu người ta, mang hết tâm can ra mà gửi gắm. Một khắc rung động nhất thời, lại chớm mầm tương tư nở rộ trong lòng. Cuối cùng, vẫn là cô chọn sai người để trao chân tình.
Có những lúc, cô không thể ngăn được con tim mình thôi nhớ về anh, thôi nhớ về những ngày tháng tưởng chừng như viển vông ấy, ánh mắt thâm tình anh nhìn cô, thứ cảm giác an toàn cô cảm nhận được khi ở trong vòng tay anh, nụ hôn ngọt ngào, những động chạm cơ thể khiến cô lần đầu tiên không thể điều khiển được lý trí.
Suy cho cùng, dù là bản thân cô có tình cảm với anh, nhưng nếu đã là duyên lầm, cô cũng nguyện không vì một chữ tình mà trao thân trao tâm.
Cô tự nhủ, thời điểm này, cô chỉ nên tập trung vào công việc, phát triển sự nghiệp, đừng nên nghĩ đến những thứ khác. Dự án này là hợp tác quan trọng của công ty cô, khẳng định năng lực và vị thế của QT trong ngành, cho nên không thể xảy ra sai sót gì. Phong thị là tập đoàn lớn, nếu hợp tác thất bại, đồng nghĩa với việc công ty thiết kế nhỏ này sẽ quay trở về vạch xuất phát.
Hàn Giai Tuệ tập trung sửa từng chi tiết nhỏ trên bản vẽ điện tử, đến lúc ngẩng mặt lên đã thấy xung quanh không còn một ai. Cô nhìn đồng hồ, tám rưỡi, chắc mọi người đã tranh thủ ra ngoài ăn tối. Lúc nãy hình như mấy người cũng có rủ cô nhưng cô đang bận nên chỉ kịp lắc đầu rồi lại tập trung làm việc tiếp. Lúc này cũng không đói lắm, cô ngả đầu ra sau thư giãn một chút, không ngờ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mọi người ăn tối xong quay trở lại, căn phòng tĩnh lặng bỗng chốc lại ồn ào tiếng nói cười. Hàn Giai Tuệ bị đánh thức bởi tiếng động, từ từ mở mắt ra.
"Giai Tuệ, mọi người không biết cô cũng đi mua đồ ăn, nên đã mua cho cô một xuất"
Hàn Giai Tuệ đưa tay nhận lấy hộp cơm nóng mà Tiểu Liên mua cho cô
"Cảm ơn nhé, tôi đã ăn gì đâu"
"Gì kia?"
Tiểu Liên chỉ tay sang góc bàn làm việc của Giai Tuệ, trên đó đặt một hộp bánh ngọt xinh xắn. Kiểu dáng này chắc chắn là một hãng bánh ngọt cao cấp, hộp giấy cầu kỳ, chiếc bánh trang trí cũng hết sức tinh tế.
Hàn Giai Tuệ còn chưa biết phải nói sao cho phải thì một đồng nghiệp khác lại gọi cô
"Giai Tuệ, cô đóng kín cửa sổ như này không thấy ngột ngạt à? Tôi mở hé ra một chút nhé. Đúng là bên ngoài cũng hơi lạnh thật, nhưng cô có chăn rồi mà"
"Cô mang cả chăn đi làm đấy à?"
Lúc này, Hàn Giai Tuệ mới nhìn xuống, trên người cô phủ một chiếc chăn mỏng màu xám, loại chăn nhỏ gọn tiện lợi thường dùng ở văn phòng. Tất nhiên đây không phải là chăn của cô, cô cũng không đóng cửa sổ, càng không mua bánh ngọt. Vậy thì...
Cô chợt hiểu ra điều gì đó.
"Tiểu Liên, chẳng phải cô vẫn thích ăn bánh ngọt sao? Cho cô này"
Hàn Giai Tuệ tươi cười đẩy hộp bánh về phía Tiểu Liên. Tiểu Liên nhìn hộp bánh kem xinh xắn, bên trên lớp kem trắng muốt còn có mấy miếng dâu tây nhìn vô cùng ngon mắt, tỏ ra khó hiểu
"Sao cô mua bánh ngọt mà lại không ăn thế?"
Hàn Giai Tuệ không biết phải nói sao, thật ra cô không giỏi nói dối, còn nói thật thì lại không thể. Chỉ đành im lặng cầm chiếc chăn đi đến trước mặt một cô gái đang lau màn hình của bảng vẽ điện tử
"Na Na, có phải cô đang cần một cái gì đó để lau màn hình không? Dùng cái này đi"
Na Na ngẩng mặt lên nhìn chiếc chăn tơ tằm mà Giai Tuệ mang tới. Không chỉ cô ấy mà cả phòng đều sửng sốt nhìn Hàn Giai Tuệ như muốn hỏi liệu trong lúc họ rời khỏi đây cô có lỡ uống nhầm thuốc gì không.
Không.
Cô không uống nhầm thuốc.
Người uống nhầm thuốc có lẽ là tên đàn ông mặt dày kia, đã có tình nhân rồi còn giả vờ tỏ ra quan tâm đến cô làm gì cơ chứ?
Đàn ông trên đời này đều mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa như thế sao? Nếu cô không phát hiện ra chuyện anh ta có vợ sắp cưới, thì chắc anh ta vẫn sẽ dùng bộ mặt giả dối này để cảm hoá cô. Thật là đốn mạt.
Hàn Giai Tuệ gật đầu mỉm cười lịch sự với thanh niên vừa điều khiển chiếc xe moto mới va vào cô, ra ý rằng cô không sao cả, dù gì thì cô cũng không có ý định bắt đền anh ta. Rồi nhanh chóng rảo bước về phía tòa nhà 81 tầng nguy nga trước mặt.
Trong phòng họp,
Dù đã đến giờ, nhưng vị chủ tọa ung dung ngồi kia vẫn chưa có ý định ra hiệu cho trợ lý triển khai. Anh một tay chống cằm, nhàn nhã nhìn về phía cửa chính, ánh mắt vô tình không để lộ chút cảm xúc nào. Vẫn là vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm như mọi khi, khiến cho người khác khó mà đoán định. Mặc dù, rõ ràng là trong lòng anh đang thấp thỏm chờ đợi một điều gì đó, nóng giống như có lửa đốt.
Đến khi, một cô gái xinh đẹp bước vào, nét mặt tươi tắn, thần thái đoan trang, thì ánh mắt lãnh lẽo của anh mới dịu đi vài phần rõ rệt.
Trong suốt cuộc họp, người đàn ông không một lần liếc nhìn tập tài liệu mở rộng trước mặt, cũng không mấy để ý đến những nội dung được đề cập tới. Dành toàn bộ sự chú ý của mình cho cô gái nhỏ ngồi phía bên dưới. Từng cái nhấc tay, đặt chân, từng biểu hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy, đều lọt vào ánh mắt say đắm sóng tình của anh.
Hôm nay cô thật đẹp. Tư thái tao nhã, đoan trang, không phải sự màu mè tô vẽ, mà là vẻ đẹp tự nhiên trời sinh thuần khiết. Anh ngắm nhìn gương mặt sáng như trăng tròn, như ngọc trong không tỳ vết. Cô đang nhìn chăm chú vào tập tài liệu trước mặt, hai mắt mở to tự nhiên, hàng mi cong vút chớp chớp động lòng người. Đôi môi đào tươi tắn được tô điểm bởi một lớp son nhẹ, màu son thời thượng, toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Nếu ở đây không có sự xuất hiện của gần ba chục nhân viên cấp cao hai công ty, thì anh đã không ngần ngại mà lao tới hôn trọn đôi môi rạng rỡ kia. Thật chỉ muốn dừng họp ngay lập tức.
Hàn Giai Tuệ từ lúc bước vào đã tự điều khiển lý trí không được nhìn về phía đó. Cho nên trong suốt quá trình cô chỉ cố gắng tập trung vào nội dung được đề cập, không để những suy nghĩ vẩn vơ khác chi phối đầu óc. Thỉnh thoảng, dưới chân truyền đến một cơn đau, do va chạm lúc nãy để lại vài vết thương nhỏ, cộng thêm việc ngồi lâu trên đôi giày cao gót, khiến cho cô hơi nhức mỏi. Vô thức co chân lên, tạo dáng ngồi bắt chéo chân, khiến cho tà váy bị kéo cao lên một chút, để lộ những vệt xước đỏ ở bắp chân. Vì da cô rất trắng, nên những vệt xước dài này thực sự nổi bật.
Tổng giám đốc liếc mắt nhìn sang, trợ lý Lục Nghị liền thông báo nghỉ giải lao mười lăm phút. Mọi người kéo nhau ra khỏi phòng họp, cuộc họp này khá căng thẳng, chủ yếu đều liên quan đến các số liệu, cho nên hầu hết nhân viên đã đi rót cafe uống cho tỉnh táo. Vì vừa nãy, trước khi sang đây, Hàn Giai Tuệ đã uống một cốc cafe cho nên bây giờ cô không muốn uống thêm nữa.
Xung quanh không còn ai, cô đứng dậy, định đi về phía cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vận động một chút cũng khiến mạch máu dưới chân lưu thông tốt hơn, đi giày cao gót lâu cũng bớt mỏi. Bỗng nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng nói ấm áp
"Giai Tuệ, chân em sao vậy?"
Đây là lần đầu tiên họ chạm măt nhau, từ sau khi trở về từ Thành phố A. Phong Thừa Vũ có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng khi phát hiện ra chân cô bị thương thì mọi sự quan tâm của anh lại đổ dồn vào vết thương ấy. Còn Hàn Giai Tuệ ban đầu thoáng chút bối rối, nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, bằng một giọng lạnh nhạt đáp lại anh
"Không sao. Cảm ơn Phong tổng đã quan tâm"
Phong Thừa Vũ một lượt liếc ngang. Ở đây không còn ai, sao cô lại phải giữ thái độ xã giao với anh như thế?
Nhận thấy người đàn ông trước mặt đang định ngồi xuống đưa tay ra nâng chân cô lên để xem xét vết thương dưới chân cô, Hàn Giai Tuệ giật mình, theo phản xạ lùi lại mấy bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa vạn lần xa cách
"Phong tổng, xin anh lịch sự"
Lúc này, Phong Thừa Vũ đủ nhận ra, sự lạnh lẽo trong ánh mắt của cô cùng với giọng nói xã giao xa cách này không phải là cô vì sợ có người bất chợt vào đây mà phát hiện ra mối quan hệ của họ. Mà chính là cô, không muốn có chút liên hệ nào với anh.
Nhưng rõ ràng, lần cuối họ ở bên nhau, đều là trạng thái hết sức tốt đẹp, thậm chí cô còn chủ động hôn anh, để anh tùy ý chăm sóc cho cô. Vậy mà giờ đây, người con gái đang đứng trước mặt anh lại như là một người hoàn toàn khác vậy.
"Giai Tuệ, em sao vậy?"
"Không có gì, nhưng mà tôi và Phong tổng không thân thiết, xưng hô như vậy quả thực không hợp lý. Phong tổng xưng hô xã giao là được rồi."
Nói xong, Hàn Giai Tuệ quay người đi thẳng ra ngoài.
Ít phút sau, cuộc họp tiếp tục, tuy nhiên, không có sự tham gia của Phong tổng nữa. Mọi người tiếp tục đưa ra những ý kiến về hạng mục sắp tới. Chỉ có một cô gái ngồi thất thần nhìn về vị trí chiếc ghế trống trên kia.
Phong Thừa Vũ đứng trước cửa sổ lớn sát mặt sàn trong phòng làm việc riêng. Ánh mắt lộ rõ vẻ ưu tư hướng thẳng ra quảng trường thành phố phồn hoa.
Hàn Giai Tuệ tại sao lại đột nhiên tỏ ra xa cách với anh, một mực phủ nhận mối quan hệ của hai người như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì những gì anh bày tỏ chưa đủ khiến cô cảm thấy tin tưởng nơi anh? Hay vì sau khi trở về Lục thành, anh đã không một lần liên lạc với cô, nên cô cảm thấy thiếu an toàn trong chuyện tình cảm này chăng?
Đúng.
Có lẽ chính vì như thế!
Lẽ ra anh không nên im hơi lặng tiếng như thế. Lúc đầu chỉ là vì anh cho cô thời gian để nhìn nhận rõ tình cảm của bản thân. Sau này là bởi anh tự tin rằng cô dù thế nào cũng không thể không rung động trước một người đàn ông tuyệt mỹ như anh. Nhìn đi nhìn lại, anh đâu có điểm gì có thể chê chứ?
Chẳng phải phụ nữ đều muốn gả cho một người đàn ông có thể cho họ cảm giác an toàn, khoác lên mình danh dưng "bà Phong" cao quý, ai dám động vào? Có sự đảm bảo về mặt tài chính, cái này thì khỏi phải nhắc tới, anh đây không có nhiều cái gì hơn là nhiều tiền. Còn xét về giá trị phẩm chất, tuy là một đại tổng tài thao túng giới kinh doanh, trên thương trường, có thể anh là người lãnh khốc vô tình, làm việc chỉ coi trọng lợi ích cá nhân, không bao giờ chừa lại đường lui cho đối thủ. Nhưng mà trong giới thượng lưu, danh tiếng của anh vẫn được nhắc tới kèm theo những tính từ như chính trực, đáng tin cậy, đời tư tuy kín tiếng nhưng hoàn toàn trong sạch.
Không chỉ có thế, tạo hóa cũng quá ưu ái cho anh rồi, hào phóng ban cho anh khuôn mặt yêu nghiệt này. Từng đường nét hài hòa, vừa vặn, không điểm khuyết cũng không có nét nào dư thừa.
Hơn nữa, anh cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với cô, một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý.
Nếu chỉ vì mấy ngày xa cách làm cô cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, vậy thì anh sẽ để cô ở gần bên anh, mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, mỗi ngày đều để cô cảm nhận sự quan tâm của anh dành cho riêng cô.
***************************
Nhận được chỉ đạo của Phong Thừa Vũ nên Lục Nghị cố tình kéo dài cuộc họp ngày hôm nay đến tận tối. Tan họp, nhìn đồng hồ cũng sắp 8 giờ tối, Hàn Giai Tuệ bước ra đại sảnh hít thở một hơi, không khí bên ngoài ít nhiều cũng không ngột ngạt như trong phòng họp kín bưng kia. Đang tính gọi một chiếc taxi để về nhà thì một luồng ánh sáng le lói rọi vào khuôn mặt xinh đẹp. Chói mắt, Hàn Giai Tuệ nheo mắt nhìn. Một chiếc SUV thương vụ màu đen đỗ lại ngay trước mặt cô.
Người đàn ông mở cửa sau bước đến
"Anh đưa em về"
Phong Thừa Vũ đã xem lại camera ở bên ngoài công ty lúc sáng, biết cô không lái xe tới, chân lại bị đau nên cố tình gác lại mấy văn kiện quan trọng chỉ để đưa cô về. Vậy mà đáp lại lòng tốt của anh chỉ là một giọng điệu thờ ơ, lạnh nhạt
"Không cần"
"Muộn rồi, chân em đang bị đau, đừng bướng bỉnh nữa"
Hàn Giai Tuệ lơ đễnh nhìn về phía ánh đèn xa xa hắt sáng cả một đoạn đường, vờ như không nghe thấy những gì anh nói.
"Có chuyện gì chúng ta lên xe rồi nói"
Phong Thừa Vũ nắm lấy tay cô nhưng ngay lập tức bị gạt phắt ra
"Phong tổng, tôi không muốn lên xe của anh, anh không nghe thấy tôi nói là không cần à? Chẳng lẽ anh không cần giữ lại mặt mũi, bị từ chối vẫn cố tình đeo bám, hay là anh rảnh rỗi đến mức thấy nhân viên nữ nào không có xe thì đều nhiệt tình đưa về?"
Hàn Giai Tuệ tỏ rõ thái độ, buông ra mấy câu đều mang giọng điệu mỉa mai. Cô không muốn dây dưa gì với người đàn ông này nữa, vạn lần không muốn. Cho nên tốt nhất là nên nói huỵch toẹt ra, tỏ rõ thái độ, để cho anh ta cảm thấy ghét cô mà tránh xa cô.
Phong Thừa Vũ nghe xong một tràng từ cô thì đáy mắt lạnh như băng, khiến Hàn Giai Tuệ đứng đó cũng lạnh sống lưng.
May sao, đúng lúc đó, lại có một chiếc taxi đi tới, Hàn Giai Tuệ lập tức giơ tay ra vẫy. Chiếc taxi nhận được tín hiệu liền tấp vào lề đường, chờ cô. Một ngày ngồi nguyên trong phòng họp cộng với vết thương lúc sáng khiến chân cô bước đi không vững, mới bước được hai bước đã bị loạng choạng. Thấy Phong Thừa Vũ đưa tay ra định đỡ lấy cô, Hàn Giai Tuệ nhanh nhẹn cúi xuống tháo đôi giày cao hơn mười centimet dưới chân, rồi cứ thế mà đi chân trần bước lên taxi đi thẳng.
Trên đường về nhà, Phong Thừa Vũ vẫn giữ nguyên khuôn mặt khó chịu từ lúc bị cô gái kia gạt ra, ánh mắt như hàng vạn mũi dao muốn phóng ra ngoài, đôi lông mày cau chặt lại tạo thành hình một dãy núi nhỏ giữa trán.
"Từ ngày mai cậu hãy điều tổ dự án đó sang Phong thị làm việc, không được thiếu bất kỳ người nào"
Lục Nghị đang lái xe, nghe xong liền nhận ra cố nhân xưa có câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" quả thực không sai tí nào. Tổng giám đốc của anh bao nhiêu năm lạnh lùng với phụ nữ mà giờ cũng phải dùng hạ kế này để kéo một cô gái lại gần mình. Nhưng mà, điều này vốn chưa từng có tiền lệ, biết phải nói thế nào với họ chứ?
"Nhưng lấy lý do là gì mới được chứ?"
"Lấy lý do gì là việc của cậu, sáng ngày mai, khi tôi đến công ty, họ phải có mặt đầy đủ cho tôi"
Như này chẳng phải là cố tình làm khó trợ lý sao? Lục Nghị muốn than vãn vài câu, nhưng nhìn nét mặt đăm đăm của Phong Thừa Vũ qua kính chiếu hậu, anh ta lại không dám nói thêm câu gì, lẳng lặng lái xe về Hoàng Thịnh.
Đúng như yêu cầu của Phong Thừa Vũ, sáng anh đến công ty đã thấy bóng hồng xinh đẹp của anh vừa bước vào thang máy. Khoé môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười, thoáng qua thật nhanh rồi vụt tắt, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt mọi ngày. Xem ra trợ lý đặc biệt của anh làm việc không tồi, cũng nên xem xét tăng lương cho cậu ta rồi.
Hàn Giai Tuệ ban đầu không cam tâm sang đây làm việc, cô nộp đơn xin rút khỏi dự án này, nhưng phần vì công ty đang thiếu hụt nhân sự, phần vì thiết kế dự án lần này có rất nhiều ý tưởng sáng tạo của cô. Cho nên mọi lý do cô đưa ra đều không được chấp thuận.
Vì lợi ích chung của công ty nên cô cũng miễn cưỡng bản thân không cố tìm cách thoái thác nữa.
Hàn Giai Tuệ ngồi trước bàn làm việc, hướng mắt ra phía cửa, mấy ngày nay cô ở đây cũng không chạm mặt Tổng giám đốc lấy một lần. Cũng phải thôi, anh ta bận rộn như thế, có mọc thêm ba đầu sáu tay may ra mới giải quyết hết khối lượng công việc khổng lồ ấy. Còn phải dành thời gian chăm lo cho vợ sắp cưới, lấy đâu ra thời gian để ý đến cô nữa.
Hàn Giai Tuệ cười nhạt, cứ như vậy là tốt nhất. Không nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt đấy của anh ta, không nghe mấy câu quan tâm đầy tính sát thương của anh ta nữa, trái tim cô cũng sẽ ngoan ngoãn mà thôi nhói lên những đợt châm chích như kim đâm. Cũng chỉ tại cô quá đa cảm, mới vậy thôi mà đã đem lòng yêu người ta, mang hết tâm can ra mà gửi gắm. Một khắc rung động nhất thời, lại chớm mầm tương tư nở rộ trong lòng. Cuối cùng, vẫn là cô chọn sai người để trao chân tình.
Có những lúc, cô không thể ngăn được con tim mình thôi nhớ về anh, thôi nhớ về những ngày tháng tưởng chừng như viển vông ấy, ánh mắt thâm tình anh nhìn cô, thứ cảm giác an toàn cô cảm nhận được khi ở trong vòng tay anh, nụ hôn ngọt ngào, những động chạm cơ thể khiến cô lần đầu tiên không thể điều khiển được lý trí.
Suy cho cùng, dù là bản thân cô có tình cảm với anh, nhưng nếu đã là duyên lầm, cô cũng nguyện không vì một chữ tình mà trao thân trao tâm.
Cô tự nhủ, thời điểm này, cô chỉ nên tập trung vào công việc, phát triển sự nghiệp, đừng nên nghĩ đến những thứ khác. Dự án này là hợp tác quan trọng của công ty cô, khẳng định năng lực và vị thế của QT trong ngành, cho nên không thể xảy ra sai sót gì. Phong thị là tập đoàn lớn, nếu hợp tác thất bại, đồng nghĩa với việc công ty thiết kế nhỏ này sẽ quay trở về vạch xuất phát.
Hàn Giai Tuệ tập trung sửa từng chi tiết nhỏ trên bản vẽ điện tử, đến lúc ngẩng mặt lên đã thấy xung quanh không còn một ai. Cô nhìn đồng hồ, tám rưỡi, chắc mọi người đã tranh thủ ra ngoài ăn tối. Lúc nãy hình như mấy người cũng có rủ cô nhưng cô đang bận nên chỉ kịp lắc đầu rồi lại tập trung làm việc tiếp. Lúc này cũng không đói lắm, cô ngả đầu ra sau thư giãn một chút, không ngờ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mọi người ăn tối xong quay trở lại, căn phòng tĩnh lặng bỗng chốc lại ồn ào tiếng nói cười. Hàn Giai Tuệ bị đánh thức bởi tiếng động, từ từ mở mắt ra.
"Giai Tuệ, mọi người không biết cô cũng đi mua đồ ăn, nên đã mua cho cô một xuất"
Hàn Giai Tuệ đưa tay nhận lấy hộp cơm nóng mà Tiểu Liên mua cho cô
"Cảm ơn nhé, tôi đã ăn gì đâu"
"Gì kia?"
Tiểu Liên chỉ tay sang góc bàn làm việc của Giai Tuệ, trên đó đặt một hộp bánh ngọt xinh xắn. Kiểu dáng này chắc chắn là một hãng bánh ngọt cao cấp, hộp giấy cầu kỳ, chiếc bánh trang trí cũng hết sức tinh tế.
Hàn Giai Tuệ còn chưa biết phải nói sao cho phải thì một đồng nghiệp khác lại gọi cô
"Giai Tuệ, cô đóng kín cửa sổ như này không thấy ngột ngạt à? Tôi mở hé ra một chút nhé. Đúng là bên ngoài cũng hơi lạnh thật, nhưng cô có chăn rồi mà"
"Cô mang cả chăn đi làm đấy à?"
Lúc này, Hàn Giai Tuệ mới nhìn xuống, trên người cô phủ một chiếc chăn mỏng màu xám, loại chăn nhỏ gọn tiện lợi thường dùng ở văn phòng. Tất nhiên đây không phải là chăn của cô, cô cũng không đóng cửa sổ, càng không mua bánh ngọt. Vậy thì...
Cô chợt hiểu ra điều gì đó.
"Tiểu Liên, chẳng phải cô vẫn thích ăn bánh ngọt sao? Cho cô này"
Hàn Giai Tuệ tươi cười đẩy hộp bánh về phía Tiểu Liên. Tiểu Liên nhìn hộp bánh kem xinh xắn, bên trên lớp kem trắng muốt còn có mấy miếng dâu tây nhìn vô cùng ngon mắt, tỏ ra khó hiểu
"Sao cô mua bánh ngọt mà lại không ăn thế?"
Hàn Giai Tuệ không biết phải nói sao, thật ra cô không giỏi nói dối, còn nói thật thì lại không thể. Chỉ đành im lặng cầm chiếc chăn đi đến trước mặt một cô gái đang lau màn hình của bảng vẽ điện tử
"Na Na, có phải cô đang cần một cái gì đó để lau màn hình không? Dùng cái này đi"
Na Na ngẩng mặt lên nhìn chiếc chăn tơ tằm mà Giai Tuệ mang tới. Không chỉ cô ấy mà cả phòng đều sửng sốt nhìn Hàn Giai Tuệ như muốn hỏi liệu trong lúc họ rời khỏi đây cô có lỡ uống nhầm thuốc gì không.
Không.
Cô không uống nhầm thuốc.
Người uống nhầm thuốc có lẽ là tên đàn ông mặt dày kia, đã có tình nhân rồi còn giả vờ tỏ ra quan tâm đến cô làm gì cơ chứ?
Đàn ông trên đời này đều mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa như thế sao? Nếu cô không phát hiện ra chuyện anh ta có vợ sắp cưới, thì chắc anh ta vẫn sẽ dùng bộ mặt giả dối này để cảm hoá cô. Thật là đốn mạt.
Bình luận facebook