Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-32
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Cô gái xinh đẹp một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Căn phòng yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, mấy khóm hoa khẽ rung rinh theo cơn gió mát lành.
Sau giấc ngủ dài, Hàn Giai Tuệ cảm thấy bụng đói ngấu. Đành vén chăn xuống bếp nấu tạm món gì đó. Cô mở tủ lạnh, bên trong không nhiều thực phẩm tươi, chủ yếu là snack, đồ ăn vặt và thực phẩm đóng gói. Đúng là thời gian vừa rồi, cả cô và Lộ Khiết đều rất bận, tăng ca đến muộn, hầu như toàn ăn uống qua loa bên ngoài rồi mới về nhà. Cho nên tủ lạnh trống trơn như thế này cũng không có gì là lạ.
Hàn Giai Tuệ lật mở các ngăn tủ lạnh, nhớ đến chiếc tủ lạnh đầy ăm ắp đồ ăn ngon lành ở Thành phố A mà không khỏi bật cười. Ước gì cô có phép thuật hoán đổi, chắc chắn cô sẽ hoán đổi chiếc tủ lạnh này của cô, đổi lấy chiếc tủ lạnh của "bà nội trợ chu đáo" kia.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng, cô cũng có thể tìm được chút thịt bò và rau cải xanh. Nếu nấu một bát mỳ thịt bò thì cũng không tệ. Hàn Giai Tuệ bắt đầu lạch cạch trong bếp. Lúc lâu sau bưng ra một tô mỳ thịt bò bốc khói nghi ngút.
Cô gắp một miếng mỳ cho vào miệng. Không tệ lắm. Nhưng có lẽ lúc ốm khẩu vị có chút thay đổi, sẽ kén ăn hơn bình thường. Cho nên lúc này, Hàn Giai Tuệ cảm thấy cô ăn bát mỳ này chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, chứ không hề cảm nhận được hương vị thơm ngon gì. Kỹ thuật nấu ăn của cô không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không thể nói là dở tệ. Chẳng lẽ, khi bị ốm, cô lại kén ăn vậy sao?
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Cô gắp một miếng mỳ cho vào miệng. Không tệ lắm. Nhưng có lẽ lúc ốm khẩu vị có chút thay đổi, sẽ kén ăn hơn bình thường. Cho nên lúc này, Hàn Giai Tuệ cảm thấy cô ăn bát mỳ này chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, chứ không hề cảm nhận được hương vị thơm ngon gì. Kỹ thuật nấu ăn của cô không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không thể nói là dở tệ. Chẳng lẽ, khi bị ốm, cô lại kén ăn vậy sao?
Đâu có!
Lần trước, ở Thành phố A, dù bị cảm lạnh phát sốt, cô vẫn có thể ăn hết ba bát cơm. Bữa cơm Phong Thừa Vũ nấu ra, đều không còn thừa lại chút gì. Chẳng lẽ là vì tay nghề đầu bếp thượng hạng của anh ta thực sự có thể mở được nhà hàng 5* , hay vì thứ cô cảm nhận được trong bữa ăn đó là tâm tư của anh ta đặt vào đó?
Ơ kìa, khoan đã, anh ta thì có tâm tư gì với cô chứ? Chẳng phải chỉ là bản năng đàn ông, thích chinh phục cảm giác mới lạ sao? Cô nghe nói, từ xưa đến giờ, bản tính của đàn ông vẫn luôn là như vậy, dù có người phụ nữ nào hay chưa thì cũng không khỏi ham mê mới mẻ, thích vờn ong đuổi bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhất là ở thời đại hiện nay, lại là kiểu đàn ông nhan sắc ngút trời mà tài năng vô hạn như Phong Thừa Vũ.
Dù điều đó không hợp luân thường đạo lý cho lắm, nhưng cũng không có gì là lạ cả.
Chỉ là Hàn Giai Tuệ không chấp nhận được điều đó!
Hàn Giai Tuệ cố ăn hết bát mỳ lấy sức rồi mở tủ thuốc lấy vài viên thuốc. Cơ thể cô vốn tính hàn, đêm qua để nước lạnh chảy qua người lâu như vậy, nếu không uống thuốc thì ngày mai e rằng cô khó mà xuống giường chứ đừng nói là đến công ty.
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Xong xuôi, cô thu dọn bát đũa rồi bỏ vào bồn rửa. Cô mở vòi nước, một dòng nước man mát chảy qua tay. Hàn Giai Tuệ nhớ lại, cách đây không lâu, có một người đàn ông tự xắn tay áo rửa bát, nhất định không cho mười ngón tay của cô đụng nước.
Lúc này, cô chợt cảm thấy tò mò vì hành động tưởng chừng như rất đơn thuần đó của anh.
Hàn Giai Tuệ đứng cười ngây ngốc. Chẳng lẽ Phong thị phát triển lớn mạnh như vậy, mà Tổng giám đốc Tập đoàn vẫn có thói quen tự tay vào bếp làm công việc nội trợ. Không phải chứ? Nghe nói, khối lượng công việc ở Tập đoàn này rất nhiều, chỉ một nhân viên văn phòng bình thường thôi cũng rất bận rộn. Lãnh đạo cấp cao của họ còn thường xuyên phải tiếp đối tác, đi đàm phán ngoài giờ hành chính. Cho nên chuyện Tổng giám đốc có thời gian để chăm lo chuyện nhà cửa là điều phi lý.
Chắc chắn không thể. Hoàn toàn không.
Vậy thì chỉ có thể, đó là một chiêu thức tán gái, đại loại gọi là "lấy nhu khắc cương". Dùng hình tượng người đàn ông ấm áp, ôn nhu, để hạ gục trái tim đối phương. Là phái yếu, có cô gái nào lại đủ năng lực từ chối những hành động chăm sóc ân cần như vậy chứ. Chỉ một hành động quan tâm nho nhỏ cũng đã khiến mọi cô gái không thể cưỡng lại được. Nữa là hàng loạt những hành động chỉ xuất hiện trong những bộ phim ngôn tình.
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Cuộc đời này, giữa muôn vạn mối nhân duyên, có thể cảm nhận được một tấm chân tình của đối phương dành cho mình. Quả thực là một điều may mắn. Nếu người trao cho cô tấm chân tình này là kẻ chưa cùng người con gái khác hẹn ước, trên người không vương hình bóng nữ nhân nào, thì cô cũng nguyện ý để trái tim mình thuận theo tự nhiên mà rung động, nguyện ý dành cảm xúc thiếu nữ lần đầu biết yêu để trao gửi, nguyện ý dùng tháng năm thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời mình để hết lòng yêu đương.
Chỉ tiếc là...
Cô chua chát, một tấm chân tình giả dối.
Đàn ông đã sắp có vợ, mà vẫn còn cố ý sắp đặt những màn tình tứ, bày mưu tính kế để ve vãn phụ nữ. Nam nhân trên đời, chẳng lẽ không còn một ai tốt đẹp nữa sao?
Hàn Giai Tuệ, cô nghĩ rồi, sau này tốt nhất là cô đừng nên yêu ai cả. Một đời làm con mèo nhỏ bám lấy chân Hàn Đông Quân hưởng phúc lợi từ QT, đầu tựa vào vai Phùng Lộ Khiết xin chút tình thương mến thương.
Cuộc đời như vậy, an yên sung sướng biết bao nhiêu.
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Sáng sớm hôm sau, trước cửa công ty QT xuất hiện một chiếc xe sang trọng đỗ bên kia đường. Người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa kính, đưa ánh mắt thâm trầm dõi theo mọi động tĩnh bên ngoài. Anh cầm điện thoại lên ấn nút gọi, vẫn là tín hiệu không thể kết nối như bao cuộc gọi trước đó.
Khuôn mặt đẹp đẽ tựa điêu khắc từ từ biến sắc, lộ ra trạng thái không mấy vui vẻ, đối lông mày khẽ nhíu chặt, ánh mắt tối sầm như biển cả trước cơn sóng dữ.
Ít phút sau khi cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ công sở màu xanh pastel dịu dàng bước vào đại sảnh, chiếc xế hộp tiền tỉ đó cũng nổ máy rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc.
Hàn Giai Tuệ bước vào phòng làm việc, hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh pastel thanh lịch, tinh tế. Thiết kế liền thân ôm sát cơ thể, khoe trọn vẻ đẹp ba vòng quyến rũ, đai váy thắt nơ ở giữa tôn lên vòng eo con kiến mềm mại. Thật biết cách đốt mắt người nhìn. Sắc mặt mệt mỏi hôm qua cũng được khéo léo che đi bằng lớp trang điểm nhẹ, phô bày vẻ đẹp tự nhiên trời phú, vô cùng cuốn hút.
Cô vừa bước chân vào phòng đã bị mọi người vây lấy hỏi thăm. Nghe nói hôm qua cô bị ốm, mọi người còn định hôm nay sẽ tới thăm. Vậy mà sáng nay cô đã đến công ty.
"Chỉ là cảm mạo bình thường thôi, cảm ơn mọi người"
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Phòng làm việc bỗng chốc náo nhiệt vô cùng. Phải nói là Hàn Giai Tuệ luôn mang theo làn gió tươi mới đến đây, khiến cho không khí trong phòng giảm bớt phần nào sự căng thẳng vốn có.
Cộp ... Cộp ... Cộp ...
Tiếng giày da càng lúc càng gần. Mọi người hướng mắt ra cửa.
Phó giám đốc Hứa Vỹ Đình bước tới, đứng giữa cửa phòng làm việc. Giọng nói có phần gấp gáp
"Mọi người chú ý. Tổ dự án Tổ hợp thương mại dịch vụ ở trung tâm thành phố hợp tác cùng Tập đoàn Phong thị chuẩn bị sẵn sàng mọi hồ sơ liên quan, lát nữa cùng tôi sang đó"
Cô nhớ không nhầm, dự án này đang trong thời gian kiểm duyệt hồ sơ lần cuối, còn chưa bước vào giai đoạn triển khai. Nếu không có vấn đề nghiêm trọng phát sinh thì chẳng có lý do gì mà họ phải sang đó cả. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
"Anh Hứa. Có vấn đề gì sao? Dự án này sang giữa tháng sau mới bắt đầu triển khai mà"
"Tôi cũng không rõ nữa, họ nói có vài hạng mục cần triển khai sớm để làm marketing. Mọi người nhanh tay chuẩn bị, nửa tiếng nữa chúng ta xuất phát"
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Haizzz...
Xem ra, ông trời đang đùa giỡn với trái tim mong manh này của cô. Cô còn đang muốn quên đi hình bóng của anh ta, vậy mà còn bắt cô tự tìm tới.
Cô đã muốn cả đời này không nhìn thấy người đàn ông ấy nữa, người đàn ông đầu tiên trong đời gieo vào tim cô thứ tình cảm đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi. Cô muốn chôn vùi thứ cảm xúc ngây ngô, dại khờ lần đầu tiên của mình thật sâu trong mảnh đất ký ức xa xôi, mãi mãi không nhớ đến, không nghĩ về.
Nếu duyên số đã trớ trêu như vậy, thì cô cũng chỉ có một cách duy nhất là tự mình đối mặt. Có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ là lơ anh ta đi, coi anh ta như không khí là được thôi mà. Chẳng phải cô trước giờ điều giỏi nhất là che giấu cảm xúc của mình hay sao.
Nghĩ vậy, Hàn Giai Tuệ sắp xếp đống tài liệu trên bàn, rồi đứng dậy đi rót một cốc cafe.
**************************
Tập đoàn Phong thị,
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Phòng tổng giám đốc,
Người đàn ông uy dũng ngồi trên bàn làm việc lớn, ánh mắt như chiến thần muốn mang theo cuồng phong bão tố nhấn chìm tòa nhà 81 tầng này. Từ lúc bước chân vào đại sảnh, Phong Thừa Vũ đã mang nét mặt uy nghiêm khiến nhân viên trong Tập đoàn ai nấy đều cảm thấy không rét mà run, chỉ có thể khấn Phật cầu Trời rằng đừng nên xảy ra sai sót gì trong lúc Tổng giám đốc của họ đang khó ở.
Anh ném một tập hồ sơ lên mặt bàn
"Cậu tìm một hạng mục nào đó của dự án với QT để triển khai gấp. Gọi họ một giờ nữa sang họp"
Lục Nghị tròn mắt, cầm tập hồ sơ lật xem. Cậu đi theo Phong Thừa Vũ đã mấy năm, chưa từng thấy anh dừng dự án trọng điểm để triển khai gấp trước tiến độ dự án cỏn con với một công ty nhỏ. Có gì đó không đúng cho lắm, hay cậu nghe nhầm?
"Triển khai gấp dự án của QT sao?"
"Cậu có cần thôi việc để đi khám tai không?"
Giọng Phong Thừa Vũ rét lạnh, không khí giảm kịch mức. Rõ ràng trời mới chỉ chớm thu mà Lục Nghị lại thấy lạnh như đang đứng giữa mùa đông phương Bắc. Người đàn ông này sáng nay mới được vớt từ hầm băng ra sao?
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Thế rồi, dáng người cao lớn, âu phục nghiêm trang, bước thẳng về phía phòng họp, ngoái đầu lại
"Bốn mươi năm phút"
Bên ngoài phòng họp, mấy thư ký đi đi lại lại chuẩn bị cho cuộc họp sắp diễn ra. Họ to nhỏ thì thầm với nhau rằng, hiếm khi thấy Tổng giám đốc thường ngày bận rộn đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi của họ, hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi ngồi chờ một cuộc họp không mấy quan trọng trước tận bốn mươi năm phút. Mà mấy cuộc họp như thế này, bình thường chỉ có Trợ lý Tổng giám đốc và Trưởng bộ phận tham gia. Hôm nay đích thân Tổng giám đốc tham dự, không biết đã xảy ra sự cố nghiêm trọng gì.
*************************
Sáng nay, vì vẫn chưa thực sự khỏe hẳn nên Hàn Giai Tuệ không lái xe. Cô bắt taxi tới công ty, giờ lại bắt taxi đến Phong thị.
Giờ này là giờ cao điểm, đường phố khá đông đúc, xe cộ chật kín. Tập đoàn Phong thị còn là một tập đoàn lớn, cho nên mấy tuyến đường xung quanh đều rất khó di chuyển vào giờ này. Xe taxi của cô khó khăn lắm mới tới được gần đó, nhưng lại không thể sang đường để vào đại sảnh.
"Đường đông quá. Chi bằng cô đi bộ sang đường cho nhanh. Ở đây có lối dành cho người đi bộ"
Tài xế taxi sốt ruột nhìn cô gái xinh đẹp qua gương chiếu hậu
Thấy tài xế dùng xe ở lối sang đường dành cho người đi bộ, Hàn Giai Tuệ cũng không làm khó anh ta, trả tiền rồi bước xuống.
Kétttttttt .........
Rầm!
Một chiếc moto chạy tốc độ cao từ đằng kia đi tới, dù lái xe đã phản xạ phanh lại nhưng ít nhiều vẫn va phải cô gái vừa bước xuống khỏi xe taxi, khiến cô ngã ra đường.
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Cô gái xinh đẹp một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Căn phòng yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, mấy khóm hoa khẽ rung rinh theo cơn gió mát lành.
Sau giấc ngủ dài, Hàn Giai Tuệ cảm thấy bụng đói ngấu. Đành vén chăn xuống bếp nấu tạm món gì đó. Cô mở tủ lạnh, bên trong không nhiều thực phẩm tươi, chủ yếu là snack, đồ ăn vặt và thực phẩm đóng gói. Đúng là thời gian vừa rồi, cả cô và Lộ Khiết đều rất bận, tăng ca đến muộn, hầu như toàn ăn uống qua loa bên ngoài rồi mới về nhà. Cho nên tủ lạnh trống trơn như thế này cũng không có gì là lạ.
Hàn Giai Tuệ lật mở các ngăn tủ lạnh, nhớ đến chiếc tủ lạnh đầy ăm ắp đồ ăn ngon lành ở Thành phố A mà không khỏi bật cười. Ước gì cô có phép thuật hoán đổi, chắc chắn cô sẽ hoán đổi chiếc tủ lạnh này của cô, đổi lấy chiếc tủ lạnh của "bà nội trợ chu đáo" kia.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng, cô cũng có thể tìm được chút thịt bò và rau cải xanh. Nếu nấu một bát mỳ thịt bò thì cũng không tệ. Hàn Giai Tuệ bắt đầu lạch cạch trong bếp. Lúc lâu sau bưng ra một tô mỳ thịt bò bốc khói nghi ngút.
Cô gắp một miếng mỳ cho vào miệng. Không tệ lắm. Nhưng có lẽ lúc ốm khẩu vị có chút thay đổi, sẽ kén ăn hơn bình thường. Cho nên lúc này, Hàn Giai Tuệ cảm thấy cô ăn bát mỳ này chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, chứ không hề cảm nhận được hương vị thơm ngon gì. Kỹ thuật nấu ăn của cô không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không thể nói là dở tệ. Chẳng lẽ, khi bị ốm, cô lại kén ăn vậy sao?
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Cô gắp một miếng mỳ cho vào miệng. Không tệ lắm. Nhưng có lẽ lúc ốm khẩu vị có chút thay đổi, sẽ kén ăn hơn bình thường. Cho nên lúc này, Hàn Giai Tuệ cảm thấy cô ăn bát mỳ này chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, chứ không hề cảm nhận được hương vị thơm ngon gì. Kỹ thuật nấu ăn của cô không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không thể nói là dở tệ. Chẳng lẽ, khi bị ốm, cô lại kén ăn vậy sao?
Đâu có!
Lần trước, ở Thành phố A, dù bị cảm lạnh phát sốt, cô vẫn có thể ăn hết ba bát cơm. Bữa cơm Phong Thừa Vũ nấu ra, đều không còn thừa lại chút gì. Chẳng lẽ là vì tay nghề đầu bếp thượng hạng của anh ta thực sự có thể mở được nhà hàng 5* , hay vì thứ cô cảm nhận được trong bữa ăn đó là tâm tư của anh ta đặt vào đó?
Ơ kìa, khoan đã, anh ta thì có tâm tư gì với cô chứ? Chẳng phải chỉ là bản năng đàn ông, thích chinh phục cảm giác mới lạ sao? Cô nghe nói, từ xưa đến giờ, bản tính của đàn ông vẫn luôn là như vậy, dù có người phụ nữ nào hay chưa thì cũng không khỏi ham mê mới mẻ, thích vờn ong đuổi bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhất là ở thời đại hiện nay, lại là kiểu đàn ông nhan sắc ngút trời mà tài năng vô hạn như Phong Thừa Vũ.
Dù điều đó không hợp luân thường đạo lý cho lắm, nhưng cũng không có gì là lạ cả.
Chỉ là Hàn Giai Tuệ không chấp nhận được điều đó!
Hàn Giai Tuệ cố ăn hết bát mỳ lấy sức rồi mở tủ thuốc lấy vài viên thuốc. Cơ thể cô vốn tính hàn, đêm qua để nước lạnh chảy qua người lâu như vậy, nếu không uống thuốc thì ngày mai e rằng cô khó mà xuống giường chứ đừng nói là đến công ty.
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Xong xuôi, cô thu dọn bát đũa rồi bỏ vào bồn rửa. Cô mở vòi nước, một dòng nước man mát chảy qua tay. Hàn Giai Tuệ nhớ lại, cách đây không lâu, có một người đàn ông tự xắn tay áo rửa bát, nhất định không cho mười ngón tay của cô đụng nước.
Lúc này, cô chợt cảm thấy tò mò vì hành động tưởng chừng như rất đơn thuần đó của anh.
Hàn Giai Tuệ đứng cười ngây ngốc. Chẳng lẽ Phong thị phát triển lớn mạnh như vậy, mà Tổng giám đốc Tập đoàn vẫn có thói quen tự tay vào bếp làm công việc nội trợ. Không phải chứ? Nghe nói, khối lượng công việc ở Tập đoàn này rất nhiều, chỉ một nhân viên văn phòng bình thường thôi cũng rất bận rộn. Lãnh đạo cấp cao của họ còn thường xuyên phải tiếp đối tác, đi đàm phán ngoài giờ hành chính. Cho nên chuyện Tổng giám đốc có thời gian để chăm lo chuyện nhà cửa là điều phi lý.
Chắc chắn không thể. Hoàn toàn không.
Vậy thì chỉ có thể, đó là một chiêu thức tán gái, đại loại gọi là "lấy nhu khắc cương". Dùng hình tượng người đàn ông ấm áp, ôn nhu, để hạ gục trái tim đối phương. Là phái yếu, có cô gái nào lại đủ năng lực từ chối những hành động chăm sóc ân cần như vậy chứ. Chỉ một hành động quan tâm nho nhỏ cũng đã khiến mọi cô gái không thể cưỡng lại được. Nữa là hàng loạt những hành động chỉ xuất hiện trong những bộ phim ngôn tình.
CHƯƠNG 31: TẤM CHÂN TÌNH GIẢ DỐI
Cuộc đời này, giữa muôn vạn mối nhân duyên, có thể cảm nhận được một tấm chân tình của đối phương dành cho mình. Quả thực là một điều may mắn. Nếu người trao cho cô tấm chân tình này là kẻ chưa cùng người con gái khác hẹn ước, trên người không vương hình bóng nữ nhân nào, thì cô cũng nguyện ý để trái tim mình thuận theo tự nhiên mà rung động, nguyện ý dành cảm xúc thiếu nữ lần đầu biết yêu để trao gửi, nguyện ý dùng tháng năm thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời mình để hết lòng yêu đương.
Chỉ tiếc là...
Cô chua chát, một tấm chân tình giả dối.
Đàn ông đã sắp có vợ, mà vẫn còn cố ý sắp đặt những màn tình tứ, bày mưu tính kế để ve vãn phụ nữ. Nam nhân trên đời, chẳng lẽ không còn một ai tốt đẹp nữa sao?
Hàn Giai Tuệ, cô nghĩ rồi, sau này tốt nhất là cô đừng nên yêu ai cả. Một đời làm con mèo nhỏ bám lấy chân Hàn Đông Quân hưởng phúc lợi từ QT, đầu tựa vào vai Phùng Lộ Khiết xin chút tình thương mến thương.
Cuộc đời như vậy, an yên sung sướng biết bao nhiêu.
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Sáng sớm hôm sau, trước cửa công ty QT xuất hiện một chiếc xe sang trọng đỗ bên kia đường. Người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa kính, đưa ánh mắt thâm trầm dõi theo mọi động tĩnh bên ngoài. Anh cầm điện thoại lên ấn nút gọi, vẫn là tín hiệu không thể kết nối như bao cuộc gọi trước đó.
Khuôn mặt đẹp đẽ tựa điêu khắc từ từ biến sắc, lộ ra trạng thái không mấy vui vẻ, đối lông mày khẽ nhíu chặt, ánh mắt tối sầm như biển cả trước cơn sóng dữ.
Ít phút sau khi cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ công sở màu xanh pastel dịu dàng bước vào đại sảnh, chiếc xế hộp tiền tỉ đó cũng nổ máy rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc.
Hàn Giai Tuệ bước vào phòng làm việc, hôm nay cô mặc chiếc váy màu xanh pastel thanh lịch, tinh tế. Thiết kế liền thân ôm sát cơ thể, khoe trọn vẻ đẹp ba vòng quyến rũ, đai váy thắt nơ ở giữa tôn lên vòng eo con kiến mềm mại. Thật biết cách đốt mắt người nhìn. Sắc mặt mệt mỏi hôm qua cũng được khéo léo che đi bằng lớp trang điểm nhẹ, phô bày vẻ đẹp tự nhiên trời phú, vô cùng cuốn hút.
Cô vừa bước chân vào phòng đã bị mọi người vây lấy hỏi thăm. Nghe nói hôm qua cô bị ốm, mọi người còn định hôm nay sẽ tới thăm. Vậy mà sáng nay cô đã đến công ty.
"Chỉ là cảm mạo bình thường thôi, cảm ơn mọi người"
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Phòng làm việc bỗng chốc náo nhiệt vô cùng. Phải nói là Hàn Giai Tuệ luôn mang theo làn gió tươi mới đến đây, khiến cho không khí trong phòng giảm bớt phần nào sự căng thẳng vốn có.
Cộp ... Cộp ... Cộp ...
Tiếng giày da càng lúc càng gần. Mọi người hướng mắt ra cửa.
Phó giám đốc Hứa Vỹ Đình bước tới, đứng giữa cửa phòng làm việc. Giọng nói có phần gấp gáp
"Mọi người chú ý. Tổ dự án Tổ hợp thương mại dịch vụ ở trung tâm thành phố hợp tác cùng Tập đoàn Phong thị chuẩn bị sẵn sàng mọi hồ sơ liên quan, lát nữa cùng tôi sang đó"
Cô nhớ không nhầm, dự án này đang trong thời gian kiểm duyệt hồ sơ lần cuối, còn chưa bước vào giai đoạn triển khai. Nếu không có vấn đề nghiêm trọng phát sinh thì chẳng có lý do gì mà họ phải sang đó cả. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
"Anh Hứa. Có vấn đề gì sao? Dự án này sang giữa tháng sau mới bắt đầu triển khai mà"
"Tôi cũng không rõ nữa, họ nói có vài hạng mục cần triển khai sớm để làm marketing. Mọi người nhanh tay chuẩn bị, nửa tiếng nữa chúng ta xuất phát"
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Haizzz...
Xem ra, ông trời đang đùa giỡn với trái tim mong manh này của cô. Cô còn đang muốn quên đi hình bóng của anh ta, vậy mà còn bắt cô tự tìm tới.
Cô đã muốn cả đời này không nhìn thấy người đàn ông ấy nữa, người đàn ông đầu tiên trong đời gieo vào tim cô thứ tình cảm đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi. Cô muốn chôn vùi thứ cảm xúc ngây ngô, dại khờ lần đầu tiên của mình thật sâu trong mảnh đất ký ức xa xôi, mãi mãi không nhớ đến, không nghĩ về.
Nếu duyên số đã trớ trêu như vậy, thì cô cũng chỉ có một cách duy nhất là tự mình đối mặt. Có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ là lơ anh ta đi, coi anh ta như không khí là được thôi mà. Chẳng phải cô trước giờ điều giỏi nhất là che giấu cảm xúc của mình hay sao.
Nghĩ vậy, Hàn Giai Tuệ sắp xếp đống tài liệu trên bàn, rồi đứng dậy đi rót một cốc cafe.
**************************
Tập đoàn Phong thị,
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Phòng tổng giám đốc,
Người đàn ông uy dũng ngồi trên bàn làm việc lớn, ánh mắt như chiến thần muốn mang theo cuồng phong bão tố nhấn chìm tòa nhà 81 tầng này. Từ lúc bước chân vào đại sảnh, Phong Thừa Vũ đã mang nét mặt uy nghiêm khiến nhân viên trong Tập đoàn ai nấy đều cảm thấy không rét mà run, chỉ có thể khấn Phật cầu Trời rằng đừng nên xảy ra sai sót gì trong lúc Tổng giám đốc của họ đang khó ở.
Anh ném một tập hồ sơ lên mặt bàn
"Cậu tìm một hạng mục nào đó của dự án với QT để triển khai gấp. Gọi họ một giờ nữa sang họp"
Lục Nghị tròn mắt, cầm tập hồ sơ lật xem. Cậu đi theo Phong Thừa Vũ đã mấy năm, chưa từng thấy anh dừng dự án trọng điểm để triển khai gấp trước tiến độ dự án cỏn con với một công ty nhỏ. Có gì đó không đúng cho lắm, hay cậu nghe nhầm?
"Triển khai gấp dự án của QT sao?"
"Cậu có cần thôi việc để đi khám tai không?"
Giọng Phong Thừa Vũ rét lạnh, không khí giảm kịch mức. Rõ ràng trời mới chỉ chớm thu mà Lục Nghị lại thấy lạnh như đang đứng giữa mùa đông phương Bắc. Người đàn ông này sáng nay mới được vớt từ hầm băng ra sao?
CHƯƠNG 32: ÔNG TRỜI ĐANG ĐÙA GIỠN
Thế rồi, dáng người cao lớn, âu phục nghiêm trang, bước thẳng về phía phòng họp, ngoái đầu lại
"Bốn mươi năm phút"
Bên ngoài phòng họp, mấy thư ký đi đi lại lại chuẩn bị cho cuộc họp sắp diễn ra. Họ to nhỏ thì thầm với nhau rằng, hiếm khi thấy Tổng giám đốc thường ngày bận rộn đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi của họ, hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi ngồi chờ một cuộc họp không mấy quan trọng trước tận bốn mươi năm phút. Mà mấy cuộc họp như thế này, bình thường chỉ có Trợ lý Tổng giám đốc và Trưởng bộ phận tham gia. Hôm nay đích thân Tổng giám đốc tham dự, không biết đã xảy ra sự cố nghiêm trọng gì.
*************************
Sáng nay, vì vẫn chưa thực sự khỏe hẳn nên Hàn Giai Tuệ không lái xe. Cô bắt taxi tới công ty, giờ lại bắt taxi đến Phong thị.
Giờ này là giờ cao điểm, đường phố khá đông đúc, xe cộ chật kín. Tập đoàn Phong thị còn là một tập đoàn lớn, cho nên mấy tuyến đường xung quanh đều rất khó di chuyển vào giờ này. Xe taxi của cô khó khăn lắm mới tới được gần đó, nhưng lại không thể sang đường để vào đại sảnh.
"Đường đông quá. Chi bằng cô đi bộ sang đường cho nhanh. Ở đây có lối dành cho người đi bộ"
Tài xế taxi sốt ruột nhìn cô gái xinh đẹp qua gương chiếu hậu
Thấy tài xế dùng xe ở lối sang đường dành cho người đi bộ, Hàn Giai Tuệ cũng không làm khó anh ta, trả tiền rồi bước xuống.
Kétttttttt .........
Rầm!
Một chiếc moto chạy tốc độ cao từ đằng kia đi tới, dù lái xe đã phản xạ phanh lại nhưng ít nhiều vẫn va phải cô gái vừa bước xuống khỏi xe taxi, khiến cô ngã ra đường.