-
Chương 290: Con gái hiếu kính bao nhiêu thì con trai vẫn cứ tốt hơn
Vừa về tới nhà, Vương tiểu thư đã nhận được cuộc gọi từ nghĩa trang.
560 ngàn tệ giảm mạnh xuống còn 370 ngàn tệ trong vòng chưa đầy một giờ?
Chuyện bất thường ắt có điều khuất tất!
Người ở bên kia điện thoại vẫn nhiệt tình nói: "Tôi đã xin giảm giá cả buổi sáng đấy. Cô mau đến chốt mua đi, chậm trễ là không còn đâu. Ưu đãi lớn thế này đúng là quá hời mà! Giờ tôi ghi tên để giữ chỗ cho cô trước nhé!”
Vương tiểu thư: “….”
Cô ấy thận trọng nói: "Lát nữa tôi qua xem rồi nói sau."
Nói xong cô ấy cúp máy.
Tên em trai nghe vậy thì vô cùng lo lắng: "Chị ơi, sao còn phải xem lại nữa? Chị nên nhanh chóng đặt mua với cô ấy đi! Lát nữa người ta bán hết đấy!"
“Giảm được 200 ngàn tệ đấy, chị khỏi cần đi vay tiền nữa, số tiền dư ra có thể cho em vay mua xe!”
Vương tiểu thư mệt mỏi đứng dậy nói: “Chị tự đi, em không cần đi nữa.”
Nhưng em trai cô ấy lập tức đứng dậy, nói: "Sao có thể như vậy được? Đây là chọn đất xây mộ cho ba chúng ta đấy.. Em là con trai của ba, sao có thể mặc kệ chuyện này?"
Vương tiểu thư chẳng buồn ngăn cản em trai, dứt khoát ra khỏi nhà.
Ở tầng dưới, hai chị em gặp ông bà Vương vừa đi dạo về, ông cụ Vương hỏi: “Sao lại đi ra ngoài nữa?”
Em trai Vương tiểu thư lập tức nói: “Không có gì đâu, ba đừng bận tâm!”
Bà cụ Vương nhìn Vương tiểu thư, hỏi: "Gia gia, sao vậy con?"
Vương Gia Gia nói: "Mẹ, không sao, lát nữa tụi con quay về mới mua đồ ăn, ba mẹ về trước đi!"
Sau đó, hai chị em họ rời đi.
Vài ông bà cụ đang đi dạo quanh đó dừng lại, nói: "Con trai và con gái của ông thật hiếu thảo. Tụi nó đi đâu thế?"
Ông cụ Vương lắc đầu cười nói: “Chắc là đi đặt mua đất cho tôi, nghe đâu mua ở nghĩa trang Thanh Sơn!”
Người trong khu chung cư đều biết chuyện ông cụ Vương mắc bệnh ung thư, thi nhau an ủi: “Ôi, ông đừng cả nghĩ. Ông xem, ông vừa ốm đã có con trai bận tối mắt tối mũi lo cho ông, nào trả tiền viện phí, nào túc trực chăm ông ở viện, đúng không? Hiếm có đứa con trai nào hiếu thảo vậy đấy, giờ lại còn đi đặt mua đất xây mộ cho ông nữa chứ.”
Mấy ông bà cụ này thản nhiên nói về chuyện sống chết như đang nói đùa.
“Nghĩa trang Thanh Sơn tốt lắm. Ông xem chỗ đó toàn người nhà giàu chọn xây mộ, ông thật may mắn khi có một đứa con trai như vậy..."
“Ôi, con trai ông có bản lĩnh thật đấy!”
Ông cụ Vương hưởng thụ sự ngưỡng mộ và khen ngợi từ người khác, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đương nhiên ông cụ sẽ không tiết lộ cho người khác biết, tiền viện phí của ông cụ hoàn toàn do con gái chi trả, người túc trực chăm sóc ông cụ ở viện ban đêm cũng là cô con gái này.
Bà cụ Vương cố nhịn không nói gì, sau đó kéo chồng rời đi.
Đến nhà, bà cụ không khỏi phàn nàn: “Gia Gia chi nhiều tiền như vậy mà ông không nói gì, suốt ngày chỉ thấy con trai tốt đẹp.”
Ông cụ Vương mất hứng, nói: “Lẽ nào Nghị Quang không tốt ư?”
Nói gì thì nói, ông cụ Vương luôn cảm thấy đây đều là những chuyện mà con gái ông nên làm. Dù con trai ông thi thoảng mới tới thăm được một lần, nhưng ông luôn thấy con trai mình tốt.
Phải biết rằng, bao nhiêu người đau ốm nhưng con trai bận đi làm xa còn không về thăm được!
Con trai ông cụ thì sao? Chẳng những tới viện thăm ông, còn đến nghĩa trang chọn đất cho ông, bao nhiêu người không so được với con trai của ông cụ đấy!
Bà cụ Vương chau mày, nói: “Tôi không nói Nghị Quang không tốt, nhưng lúc ông nằm viện, Gia Gia bận bịu luôn chân luôn tay. Buổi tối thức đêm chăm ông cũng là con bé, ban ngày vừa đi làm vừa mang đồ ăn tới cho ông cũng là con bé!”
Gia Gia sợ bà mệt mỏi nên không cho bà vào viện chăm chồng buổi tối.
Gia Gia nói hai chị em sẽ thay phiên chăm ba. Kết quả, Nghị Quang kêu ban ngày bận đi làm, nếu tối thức trông ở viện sẽ không có tinh thần làm việc.
Còn kêu bà cụ vào viện, gì mà trực đêm ở viện có khác gì ngủ trong viện đâu.
Chồng bà cũng có ý này.
Sau đó, Gia Gia không đành lòng để bà vất vả nên tự đi chăm ba một mình, cứ vậy mà cố gắng vượt qua bao ngày.
“Nếu để Gia Gia nghe được mấy lời ông nói ban nãy thì con bé có buồn không hả?”
Nếu không phải vì ông cụ Vương bị ung thư, vạch trần lời nói dối khiến ông buồn bã lại ảnh hưởng tới bệnh tình thì ban nãy bà cụ đã nói cho mấy ông bà cụ kia nghe sự thật rồi.
Ông cụ Vương không đồng tình, nói: “Đây chẳng phải điều mà một đứa con gái nên làm ư? Có gì đáng phải kể ra! Tôi cảnh cáo bà, đừng nói năng bừa bãi với mấy bà lão trong chung cư. Họ mà biết Nghị Quang nhà chúng ta không có tiền thì còn ai dám gả con cho Nghị Quang nữa!”
Bà cụ Vương lạnh lòng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Cũng đúng, con trai bà chưa kết hôn. Nếu để người ta biết Nghị Quang vừa lười vừa vô tích sự, đến chăm sóc người ba bị ung thư cũng không chịu thì ai dám gả cho con trai bà nữa?
Chỉ đành để con gái bà chịu thiệt chút thôi.
Có điều, bà cụ Vương vẫn càm ràm: “Lúc trước Gia Gia quá mệt mỏi, nói muốn thuê y tá chăm sóc thì ông lại không chịu.”
Ai ngờ ông cụ Vương nói: “Mời y tá gì hả? Để người khác biết được còn tưởng nhà chúng ta không có con gái đấy!”
Bà cụ Vương: “…”
Hoàn toàn câm nín.
Bà cụ tức giận mắng: “Hồ đồ!”
Không ai trông thấy, trên đầu ông cụ Vương có một quỷ hồn đang nằm nhoài.
Nó cười khúc khích, nói: “Không sai, ta chính là quỷ hồ đồ!”
Cả một nhà hồ đồ, nó yêu muốn chết!
Tên con trai hồ đồ, không biết hiếu thảo với ba mẹ, không biết quyết chí tự cường, cái gì cũng chìa tay ra đòi với xin.
Hai ông bà cụ hồ đồ, cảm thấy con gái có bản lĩnh sống tốt, con trai thì nghèo khổ, con gái giúp đỡ con trai là điều nên làm.
Nhưng hồ đồ nhất vẫn là Vương Gia Gia. Biết rõ mấy người trong nhà này đều là quỷ hút máu, nhưng không muốn so đo với ba mẹ già và em trai không hiểu chuyện. Chỉ biết chăm lo cho cái nhà này mà để mặc gia đình của riêng mình thành một mớ hỗn độn.
Đúng là quá hồ đồ, đợi ông cụ Vương chết, nó sẽ chuyển sang người Vương Gia Gia.
Quỷ hồ đồ bắt chéo chân và ngân nga một vở opera.
**
Nhà họ Tô đã chuyển mộ về nghĩa trang thường.
Giám đốc kinh doanh bên nghĩa trang này tròn mắt ngỡ ngàng.
Mấy ngày trước, giám đốc kinh doanh của nghĩa trang Thanh Sơn còn đắc ý khoe thành tích tốt đẹp, tiền hoa hồng và ý định mua ô tô mới với ông ta.
Giám đốc kinh doanh của nghĩa trang Thanh Sơn đi tới đâu cũng khoe mộ gia tộc của nhà họ Tô, chỉ cần nhà họ Tô còn đặt mộ ở đó ngày nào thì bọn họ không phải lo chuyện thành tích.
Kết quả, hôm nay nhà họ Tô bỗng nhiên chuyển mộ tới nghĩa trang thường.
Giám đốc kinh doanh của nghĩa trang thường họ Triệu. Lúc này ông ta dè dặt mời nhà họ Tô vào trong nói chuyện.
Vì nhà họ Tô quyết định chuyển mộ quá gấp nên bia mộ chưa thể làm xong khâu chạm khắc.
Giám đốc Triệu lau mồ hôi nói: "Tô tiên sinh, bia mộ... vẫn chưa làm xong..."
Tô Nhất Trần nói: “Không thành vấn đề, làm xong trước bốn giờ chiều là được.”
Giám đốc Triệu gật đầu liên tục: “Chắc chắn làm xong, chắc chắn làm xong.”
Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Chờ chút ạ!”
Cô bé nhìn tổ tiên bên cạnh.
Mấy đạo sĩ được mời tới không chuyên nghiệp nên bé phải nắm tay tổ tiên suốt chặng đường di chuyển.
Trên đường đi, cô bé hỏi tổ tiên muốn loại mộ thế nào.
Tổ tiên nói, muốn một ngôi mộ hình đám mây cát tường.
Còn mộ của các tổ tiên đã đi đầu thai khác…… Lão nói liền một mạch mười hình dạng khác nhau, hình như xây lên là để lão ngắm nhìn.
Túc Bảo xòe tay đếm: “Tổ tiên nói muốn có một ngôi mộ có hình đám mây cát tường. Nhìn hình chữ nhật đã chán rồi! Tổ tiên còn nói rằng Tứ tổ muốn xây mộ hình chiếc nơ bướm, Tứ Tổ phu nhân muốn hình bông hoa, bà cố cố nội muốn hình phượng, ông cố cố nội muốn hình rồng…”
560 ngàn tệ giảm mạnh xuống còn 370 ngàn tệ trong vòng chưa đầy một giờ?
Chuyện bất thường ắt có điều khuất tất!
Người ở bên kia điện thoại vẫn nhiệt tình nói: "Tôi đã xin giảm giá cả buổi sáng đấy. Cô mau đến chốt mua đi, chậm trễ là không còn đâu. Ưu đãi lớn thế này đúng là quá hời mà! Giờ tôi ghi tên để giữ chỗ cho cô trước nhé!”
Vương tiểu thư: “….”
Cô ấy thận trọng nói: "Lát nữa tôi qua xem rồi nói sau."
Nói xong cô ấy cúp máy.
Tên em trai nghe vậy thì vô cùng lo lắng: "Chị ơi, sao còn phải xem lại nữa? Chị nên nhanh chóng đặt mua với cô ấy đi! Lát nữa người ta bán hết đấy!"
“Giảm được 200 ngàn tệ đấy, chị khỏi cần đi vay tiền nữa, số tiền dư ra có thể cho em vay mua xe!”
Vương tiểu thư mệt mỏi đứng dậy nói: “Chị tự đi, em không cần đi nữa.”
Nhưng em trai cô ấy lập tức đứng dậy, nói: "Sao có thể như vậy được? Đây là chọn đất xây mộ cho ba chúng ta đấy.. Em là con trai của ba, sao có thể mặc kệ chuyện này?"
Vương tiểu thư chẳng buồn ngăn cản em trai, dứt khoát ra khỏi nhà.
Ở tầng dưới, hai chị em gặp ông bà Vương vừa đi dạo về, ông cụ Vương hỏi: “Sao lại đi ra ngoài nữa?”
Em trai Vương tiểu thư lập tức nói: “Không có gì đâu, ba đừng bận tâm!”
Bà cụ Vương nhìn Vương tiểu thư, hỏi: "Gia gia, sao vậy con?"
Vương Gia Gia nói: "Mẹ, không sao, lát nữa tụi con quay về mới mua đồ ăn, ba mẹ về trước đi!"
Sau đó, hai chị em họ rời đi.
Vài ông bà cụ đang đi dạo quanh đó dừng lại, nói: "Con trai và con gái của ông thật hiếu thảo. Tụi nó đi đâu thế?"
Ông cụ Vương lắc đầu cười nói: “Chắc là đi đặt mua đất cho tôi, nghe đâu mua ở nghĩa trang Thanh Sơn!”
Người trong khu chung cư đều biết chuyện ông cụ Vương mắc bệnh ung thư, thi nhau an ủi: “Ôi, ông đừng cả nghĩ. Ông xem, ông vừa ốm đã có con trai bận tối mắt tối mũi lo cho ông, nào trả tiền viện phí, nào túc trực chăm ông ở viện, đúng không? Hiếm có đứa con trai nào hiếu thảo vậy đấy, giờ lại còn đi đặt mua đất xây mộ cho ông nữa chứ.”
Mấy ông bà cụ này thản nhiên nói về chuyện sống chết như đang nói đùa.
“Nghĩa trang Thanh Sơn tốt lắm. Ông xem chỗ đó toàn người nhà giàu chọn xây mộ, ông thật may mắn khi có một đứa con trai như vậy..."
“Ôi, con trai ông có bản lĩnh thật đấy!”
Ông cụ Vương hưởng thụ sự ngưỡng mộ và khen ngợi từ người khác, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đương nhiên ông cụ sẽ không tiết lộ cho người khác biết, tiền viện phí của ông cụ hoàn toàn do con gái chi trả, người túc trực chăm sóc ông cụ ở viện ban đêm cũng là cô con gái này.
Bà cụ Vương cố nhịn không nói gì, sau đó kéo chồng rời đi.
Đến nhà, bà cụ không khỏi phàn nàn: “Gia Gia chi nhiều tiền như vậy mà ông không nói gì, suốt ngày chỉ thấy con trai tốt đẹp.”
Ông cụ Vương mất hứng, nói: “Lẽ nào Nghị Quang không tốt ư?”
Nói gì thì nói, ông cụ Vương luôn cảm thấy đây đều là những chuyện mà con gái ông nên làm. Dù con trai ông thi thoảng mới tới thăm được một lần, nhưng ông luôn thấy con trai mình tốt.
Phải biết rằng, bao nhiêu người đau ốm nhưng con trai bận đi làm xa còn không về thăm được!
Con trai ông cụ thì sao? Chẳng những tới viện thăm ông, còn đến nghĩa trang chọn đất cho ông, bao nhiêu người không so được với con trai của ông cụ đấy!
Bà cụ Vương chau mày, nói: “Tôi không nói Nghị Quang không tốt, nhưng lúc ông nằm viện, Gia Gia bận bịu luôn chân luôn tay. Buổi tối thức đêm chăm ông cũng là con bé, ban ngày vừa đi làm vừa mang đồ ăn tới cho ông cũng là con bé!”
Gia Gia sợ bà mệt mỏi nên không cho bà vào viện chăm chồng buổi tối.
Gia Gia nói hai chị em sẽ thay phiên chăm ba. Kết quả, Nghị Quang kêu ban ngày bận đi làm, nếu tối thức trông ở viện sẽ không có tinh thần làm việc.
Còn kêu bà cụ vào viện, gì mà trực đêm ở viện có khác gì ngủ trong viện đâu.
Chồng bà cũng có ý này.
Sau đó, Gia Gia không đành lòng để bà vất vả nên tự đi chăm ba một mình, cứ vậy mà cố gắng vượt qua bao ngày.
“Nếu để Gia Gia nghe được mấy lời ông nói ban nãy thì con bé có buồn không hả?”
Nếu không phải vì ông cụ Vương bị ung thư, vạch trần lời nói dối khiến ông buồn bã lại ảnh hưởng tới bệnh tình thì ban nãy bà cụ đã nói cho mấy ông bà cụ kia nghe sự thật rồi.
Ông cụ Vương không đồng tình, nói: “Đây chẳng phải điều mà một đứa con gái nên làm ư? Có gì đáng phải kể ra! Tôi cảnh cáo bà, đừng nói năng bừa bãi với mấy bà lão trong chung cư. Họ mà biết Nghị Quang nhà chúng ta không có tiền thì còn ai dám gả con cho Nghị Quang nữa!”
Bà cụ Vương lạnh lòng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Cũng đúng, con trai bà chưa kết hôn. Nếu để người ta biết Nghị Quang vừa lười vừa vô tích sự, đến chăm sóc người ba bị ung thư cũng không chịu thì ai dám gả cho con trai bà nữa?
Chỉ đành để con gái bà chịu thiệt chút thôi.
Có điều, bà cụ Vương vẫn càm ràm: “Lúc trước Gia Gia quá mệt mỏi, nói muốn thuê y tá chăm sóc thì ông lại không chịu.”
Ai ngờ ông cụ Vương nói: “Mời y tá gì hả? Để người khác biết được còn tưởng nhà chúng ta không có con gái đấy!”
Bà cụ Vương: “…”
Hoàn toàn câm nín.
Bà cụ tức giận mắng: “Hồ đồ!”
Không ai trông thấy, trên đầu ông cụ Vương có một quỷ hồn đang nằm nhoài.
Nó cười khúc khích, nói: “Không sai, ta chính là quỷ hồ đồ!”
Cả một nhà hồ đồ, nó yêu muốn chết!
Tên con trai hồ đồ, không biết hiếu thảo với ba mẹ, không biết quyết chí tự cường, cái gì cũng chìa tay ra đòi với xin.
Hai ông bà cụ hồ đồ, cảm thấy con gái có bản lĩnh sống tốt, con trai thì nghèo khổ, con gái giúp đỡ con trai là điều nên làm.
Nhưng hồ đồ nhất vẫn là Vương Gia Gia. Biết rõ mấy người trong nhà này đều là quỷ hút máu, nhưng không muốn so đo với ba mẹ già và em trai không hiểu chuyện. Chỉ biết chăm lo cho cái nhà này mà để mặc gia đình của riêng mình thành một mớ hỗn độn.
Đúng là quá hồ đồ, đợi ông cụ Vương chết, nó sẽ chuyển sang người Vương Gia Gia.
Quỷ hồ đồ bắt chéo chân và ngân nga một vở opera.
**
Nhà họ Tô đã chuyển mộ về nghĩa trang thường.
Giám đốc kinh doanh bên nghĩa trang này tròn mắt ngỡ ngàng.
Mấy ngày trước, giám đốc kinh doanh của nghĩa trang Thanh Sơn còn đắc ý khoe thành tích tốt đẹp, tiền hoa hồng và ý định mua ô tô mới với ông ta.
Giám đốc kinh doanh của nghĩa trang Thanh Sơn đi tới đâu cũng khoe mộ gia tộc của nhà họ Tô, chỉ cần nhà họ Tô còn đặt mộ ở đó ngày nào thì bọn họ không phải lo chuyện thành tích.
Kết quả, hôm nay nhà họ Tô bỗng nhiên chuyển mộ tới nghĩa trang thường.
Giám đốc kinh doanh của nghĩa trang thường họ Triệu. Lúc này ông ta dè dặt mời nhà họ Tô vào trong nói chuyện.
Vì nhà họ Tô quyết định chuyển mộ quá gấp nên bia mộ chưa thể làm xong khâu chạm khắc.
Giám đốc Triệu lau mồ hôi nói: "Tô tiên sinh, bia mộ... vẫn chưa làm xong..."
Tô Nhất Trần nói: “Không thành vấn đề, làm xong trước bốn giờ chiều là được.”
Giám đốc Triệu gật đầu liên tục: “Chắc chắn làm xong, chắc chắn làm xong.”
Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Chờ chút ạ!”
Cô bé nhìn tổ tiên bên cạnh.
Mấy đạo sĩ được mời tới không chuyên nghiệp nên bé phải nắm tay tổ tiên suốt chặng đường di chuyển.
Trên đường đi, cô bé hỏi tổ tiên muốn loại mộ thế nào.
Tổ tiên nói, muốn một ngôi mộ hình đám mây cát tường.
Còn mộ của các tổ tiên đã đi đầu thai khác…… Lão nói liền một mạch mười hình dạng khác nhau, hình như xây lên là để lão ngắm nhìn.
Túc Bảo xòe tay đếm: “Tổ tiên nói muốn có một ngôi mộ có hình đám mây cát tường. Nhìn hình chữ nhật đã chán rồi! Tổ tiên còn nói rằng Tứ tổ muốn xây mộ hình chiếc nơ bướm, Tứ Tổ phu nhân muốn hình bông hoa, bà cố cố nội muốn hình phượng, ông cố cố nội muốn hình rồng…”