-
Chương 229-230
Chương 229: Túc Bảo là thần y thật sao??
Đoạn video mới nhất ghi lại hình ảnh bà cụ Tô đang uống nước trong lúc tạm nghỉ và rạng rỡ nói: “Nhìn thấy chưa? Mẹ có thể đứng dậy được, còn có thể nhảy múa! Hết tất thảy đều là công lao của Túc Bảo!”
Đáy mắt bà cụ Tô đong đầy vẻ đắc ý: “Túc Bảo châm cứu chữa khỏi chân cho mẹ rồi, Túc Bảo nhà chúng ta đúng là bảo bối nhỏ mang phúc lành tới.”
Túc Bảo châm cứu ư??
Túc Bảo giúp bà cụ Tô đứng dậy sao??
Mấy anh em nhà họ Tô chỉ thấy kinh ngạc và không thể tin được.
Các anh em, còn ngây ra đó làm gì, khen ngợi đi thôi!
Mộc Quy Phàm: [666----Ai mà nghịch thiên đến mức có thể chữa khỏi cho bà cụ thế? À, hóa ra là con gái của ba à, vậy thì yên tâm rồi.]
Mọi người: “…”
Dứt khoát phớt lờ Mộc- không - đáng- được- nhắc -tới- Quy - Phàm.
Tô Nhất Trần: like.
Tô Tử Lâm: like.
Tô Dĩnh Nhạc: [Mẹ ơi, lợi hại quá, Túc Bảo luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho người khác nha!]
Tô Lạc: [Tuyệt----Chẳng ngờ Túc Bảo nhà chúng ta còn là thần y nhỏ!]
Tô Nhạc Phi: Hôm nay ăn đêm, ngũ công tử sẽ bao bữa tối ở buổi biểu diễn tối tại Giang Tân!
Tô Ý Thâm: [Chúc mừng phát tài! Nhân thể ấn like luôn giúp lão lục và lão thất. Xin gửi lời khen tới tiểu bảo bối nhà chúng ta….Túc Bảo ơi, hay là con tham gia cuộc thi giành vị trí trưởng khoa với cậu út luôn nha?
Mọi người xem xong: Ngã lăn.
Ông cụ Tô lại đăng thêm một video mới (tiếp tục quay 360 độ không góc chết).
Túc Bảo cầm điện thoại lên, tìm được một biểu tượng cảm xúc.
o?▽?o
Mọi người! !
Đáng yêu ! ! ?′ ?`??
Cô bé con của họ biết gửi tin nhắn rồi ư??
Ánh mắt Tô Nhất Trần chan chứa sự dịu dàng, anh quay một video bà cụ Tô nhảy múa, đồng thời còn có mấy người nhà họ Tô đang đứng ở quảng trường rồi đăng video lên vòng bạn bè.
Chưa đầy hai giây đã có rất nhiều người phản hồi.
? ? ?
? ? ? ?
? ? ? ? ?
Bà cụ Tô đã ngồi xe lăn được 5 năm, mấy ngày trước còn nghe nói bà vừa xuất viện.
Vậy mà bây giờ có thể đứng lên và nhảy ở quảng trường sao??
Cầu xin xem mặt thần y!!
Tô tổng, người nhà tôi mới hái được ít nấm rừng ở núi Trường Bạch, tôi gửi ít nấm tới cho anh được không?
Rốt cuộc là lão thần y nào thế, đúng là y thuật hơn người và nghịch thiên mà!
Xin hãy giới thiệu +1.
Xin hãy giới thiệu +2.
Nhà họ Trần vừa đón ông cụ Trần từ viện về, ai nấy đều mặt ủ mày chau vì lo lắng.
Ông cụ Trần chắc chắn đã bị mắc chứng Alzheimer, thần trí không tỉnh táo, hai mắt đờ đẫn, thậm chí còn quên cách ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh.
Sau vài ngày điều trị, ông cụ Trần đã được ra viện, hiện tại ông cụ có thể ăn, ngồi, nhưng hai chân không thể đứng dậy.
Vừa hay, con trai cả của nhà họ Trần đang lướt vòng bạn bè thì đột nhiên nhìn thấy những bài đăng mới của Tô Nhất Trần.
Anh ấy mở to hai mắt, vô thức đứng dậy.
Chẳng ngờ bà cụ Tô lại đứng dậy được??
Anh ấy vội lấy di động ra, toan gọi cho Tô Nhất Trần thì nhìn thấy tin nhắn Tô Nhất Trần gửi tới.
[Nghe nói ba anh xuất viện, tôi định ngày mai sẽ đến thăm, anh có thời gian không?]
Con trai cả nhà họ Trần run tay trả lời tin nhắn: [Có thời gian, chỉ cần Tô tổng tới thì lúc nào tôi cũng rảnh.]
Trước đây ông cụ Tô và ông cụ Trần ở cùng một đội sản xuất, hai người họ có chút giao tình. Nhà họ Tô và nhà họ Trần cũng có quan hệ hợp tác nên Tô Nhất Trần và con cả nhà họ Trần có thể xem như bạn lâu năm.
Lúc này, con cả nhà họ Trần - Trần Gia Khang chỉ hận không thể đưa ba mình bay tới nhà họ Tô, có điều xét thấy ông cụ Trần mới xuất viện nên anh ấy chỉ đành bấm bụng chờ đợi.
Ngày hôm sau.
Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đến thăm nhà họ Trần.
Trần Gia Khang đã sớm đứng chờ ngoài cửa, không ngờ Tô Nhất Trần còn dẫn theo một cô nhóc.
Trần Gia Khang chỉ gặp Túc Bảo một lần vào ngày sinh nhật của cô bé. Thấy Túc Bảo tới, anh ấy vội dặn người nhà tiếp đãi bé rồi nhanh chóng dẫn Tô Nhất Trần vào thư phòng.
Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tò mò đánh giá nhà họ Trần.
Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh nói: “Ông cụ Trần và ông ngoại con là bạn bè, khi trước hai người họ cùng cưỡi trâu tham gia sản xuất ở quê.”
Túc Bảo ồ một tiếng, tạm thời chưa hiểu tham gia sản xuất là cái gì nhưng có thể cưỡi trâu thì thật lợi hại.
Túc Bảo lập tức thấy ngưỡng mộ ông cụ Trần.
Cô bé lên tiếng hỏi: “Dì ơi, Túc Bảo có thể gặp ông cụ nhà mình không ạ?”
Người tiếp đãi Túc Bảo là Lô Thù Văn - vợ Trần Gia Khang.
Thấy Túc Bảo ngoan ngoãn, cô ấy rất yêu thích.
Rất nhiều bé tới nhà người lạ thường nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn phá hoại đồ đạc, nhưng Túc Bảo chỉ ngồi yên một chỗ, hai tay còn đặt ngay ngắn trên đầu gối, ai nhìn mà không yêu thích cho được!!
“Được nha con!” Lô Thù Văn nói: “Có điều ban nãy dì giúp việc mới đẩy xe lăn cho ông cụ tới vườn hoa thư giãn, chúng ta đi tới đó nhé!”
Túc Bảo gật đầu đáp: “Dạ.”
Lô Thù Văn nghe giọng nói non nớt của Túc Bảo mà trái tim như tan chảy, nỗi mệt mỏi chất chứa bao ngày qua đều hoàn toàn tan biến.
Trong vườn hoa.
Y tá biết nhà họ Trần có khách tới chơi, nghe nói là Tô tổng của nhà họ Tô.
Trần Gia Khang kêu chị ta đưa ông cụ Trần ra vườn thư giãn, chắc muốn dành thời gian nói chuyện với Tô tổng đây mà!!
Y tá chắc mẫm tạm thời sẽ không có người tới tìm mình.
Y tá cắn hạt dưa rồi tự tin vứt vỏ vào túi áo của mình, tay chị ta liên tục vuốt tin trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý tới ông cụ Trần.
Ông cụ Trần ngơ ngẩn như một đứa trẻ, hình như ông cụ cũng muốn ăn hạt dưa, duỗi tay huơ loạn xạ và nói gì đó không rõ ràng.
“Dưa….dưa…”
Y tá trừng mắt: “Cụ thế này rồi còn muốn ăn hạt dưa gì hả? Đi mà uống thuốc đi!”
Chị ta đùa dai, bốc vỏ hạt dưa trong túi rồi quăng lên đầu ông cụ Trần.
Ông cụ sợ hãi vội nhắm mắt lại.
Y tá cười híp mắt, vừa chơi điện thoại vừa cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ ra: “Nào, cụ già rồi răng không còn khỏe nữa, để tôi cắn vỡ giúp cụ nha.”
Chị ta nhổ một ngụm lớn nhân hạt dưa lên dép lê, thậm chí còn rắc ít cát lên.
“Đó, còn thêm ít muối cho cụ đó, ăn đi!”
Hiện giờ ông cụ Trần mắc bệnh suy giảm trí nhớ nên nào biết cái gì sạch cái gì bẩn.
Thấy y tá cho hạt dưa, ông cụ run rẩy nhận, còn vui mừng hớn hở như trẻ con.
Y tá cười nhạo rồi lấy di động ra chụp: “Mọi người nhìn ông già này đi, già rồi mất trí rồi nên chẳng hiểu gì cả, còn muốn ăn hạt dưa tôi nhổ ra đây này.”
“Ông già này quả nhiên vừa bẩn vừa buồn nôn mà.”
“Ôi, tôi vẫn còn quá tốt bụng. Đáng lẽ nên tè ra đống hạt dưa này mới phải.”
“Ha ha ha….”
Đáy mắt y tá chất chứa ác ý, chị ta nhìn ông cụ Trần bốc nắm hạt dưa chuẩn bị cho vào miệng…
Chương 230: Quỷ ác tâm
Ngay khi nắm hạt dưa sắp bị nhét vào miệng ông cụ Trần thì một vật màu đen bỗng nhiên bay tới từ bên cạnh, bộp một tiếng đánh vào cổ tay ông cụ.
Những hạt dưa bẩn thỉu trên tay ông cụ Trần lập tức rơi xuống, vương vãi khắp người.
Ông cụ sợ hãi đến mức hét lên.
Vật đen như mực rơi xuống thảm cỏ mềm trong luống hoa và lăn tròn hai vòng... hóa ra là một con rùa.
Hình như con rùa đã quen với những pha hành động ‘phóng’ đi như này, nó lật người một cách điêu luyện rồi nằm bất động.
Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ kiếp…..Túc Bảo 666!”
Tiểu Ngũ ló đầu ra khỏi túi thú cưng bằng bông, cao giọng hét lên: “Ta cứ ngỡ Lữ Bố là kẻ vô địch thiên hạ, nhưng không ngờ người này còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết! . .. Đại uy thiên long!"
..
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Lô Thù Văn ngẩn người, hết nhìn Túc Bảo và Tiểu Ngũ rồi lại nhìn con rùa đang nằm yên, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra chuyện gì.
Khi ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Trần, Lô Thù Văn kinh hãi, vội chạy tới.
Chỉ thấy khắp người ông cụ dính vỏ hạt dưa và thứ gì đó rất bẩn.
Lô Thù Văn cuống quýt phủi người giúp ông cụ Trần, nói: “Ba, ba không sao chứ?”
Một tay ông cụ Trần nắm lấy cổ tay còn lại của mình, ông cụ ấm ức nhìn Lô Thù Văn, miệng ú ớ nói gì đó.
Y tá sợ đến ngây người, Lô Thù Văn đến từ lúc nào thế này? Sao chị ta không hề phát hiện ra!!
Chị ta không kịp tắt di động mà nhét luôn vào túi, hoảng loạn đi lên trước để phủi quần áo ông cụ Trần.
“Ôi….Xin lỗi phu nhân, ban nãy tôi vội vào nhà vệ sinh quá, còn số hạt dưa này là do tôi lén cho ông cụ Trần vì thấy ông cụ muốn ăn từ lâu rồi….”
“Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông cụ Trần lại bị dính vỏ hạt dưa khắp người như này….”
Y tá trưng ra bản mặt áy náy.
Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, ngay từ đầu nhà họ Trần đã cảm thấy y tá này tốt nên mới chọn chị ta, hơn nữa chị ta còn ngầm ám chỉ việc mình thương ông cụ Trần nên mới lén đem quà vặt cho ông cụ-----Thông thường người thuê sẽ không bao giờ nghi ngờ điều gì.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Dì ơi, dì đang nói dối!”
Y tá ngẩn người, nhìn Túc Bảo đứng bên cạnh.
Con nhóc này chui từ xó xỉnh nào ra thế?? Thích lo chuyện bao đồng nhỉ!!
Y tá bày ra bộ dạng mù mờ: “Đâu có….cô nhóc ơi, cháu đừng ăn nói tùy tiện nha!”
Hồi nãy y tá chọn ngồi ở một góc trong vườn hoa - Nơi mà chị ta yên tâm rằng Lô Thù Văn sẽ không nhìn thấy.
Dẫu chết cũng không chịu thừa nhận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Còn lời của một con nhóc thì ai mà tin được cơ chứ!!
Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô ấy lại thấy lời giải thích của y tá không ổn lắm.
Lô Thù Văn chỉ đành nói: “Tinh thần ông cụ không tỉnh táo, chẳng phải đã dặn cô khi nào muốn đi vệ sinh thì đẩy ông cụ về rồi hẵng đi sau! Mỗi lần cô vào nhà vệ sinh ít nhất cũng mất 10 phút, lỡ như ông cụ xảy ra vấn đề gì thì phải làm thế nào?”
Mặt y tá lộ vẻ xót xa ân hận: “Vâng vâng! Là sơ suất của tôi, xin lỗi phu nhân, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý….Không không, tuyệt đối không có lần sau nữa ạ!”
Túc Bảo nhìn y tá chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Hồi nãy dì không hề vào nhà vệ sinh, dì đang cầm đồ gì đó đút cho ông cụ Trần ăn.”
Tuy cô bé không nhìn rõ, nhưng mẹ bé và sư phụ đều nhìn thấy rõ mồn một nha.
Mẹ và sư phụ của cô bé kêu bé lập tức ngăn động tác của ông cụ Trần nên bé mới quăng ngay cụ rùa ra.
Hơn nữa, bé nhìn thấy rõ con quỷ trên đầu dì này.
Sư phụ nói quỷ hồn này tên là quỷ ác tâm, nếu bị quỷ này bám thân thì ----dì này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.
Vừa trông thấy Kỷ Trường, phản ứng đầu tiên của quỷ ác tâm là tháo chạy, nhưng nó đã bị Kỷ Trường ấn cố định trên đầu y tá.
Y tá hối hận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mù mờ: “Ơ, ông cụ đang ăn hạt dưa mà….Đâu phải ăn gì khác…”
Túc Bảo chỉ tay vào dép lê dưới chân ông cụ Trần: “Thứ nhất, một chiếc dép lê của dì đang ở dưới chân ông cụ Trần, lẽ nào dì chỉ đeo một chiếc dép vào nhà vệ sinh sao?”
Y tá: “…”
Túc Bảo lại chỉ tay vào đống vỏ dưa vương vãi khắp mặt đất: “Thứ hai, ông cụ Trần không biết cắn hạt dưa, nhưng đống vỏ hạt dưa này rất nhiều và cũng rất sạch.”
Y tá: “…”
Túc Bảo lại chỉ vào một đống hạt dưa nhão nhoét trên mặt đất: “Thứ ba, nếu ông cụ Trần tự ăn hạt dưa thì đáng lý ra không thể vừa cắn hết một lượt để tách vỏ hạt sạch sẽ vừa nhổ hết nhân hạt dưa ra rồi ăn lại đâu nhỉ? Hơn nữa trong đống nhân hạt dưa này còn bị lẫn với cát nữa.”
Túc Bảo nói lại nguyên văn lời giải thích của Tô Cẩm Ngọc, đồng thời cũng thể hiện mình đã học được những kiến thức phân tích từ mẹ mình….
Y tá bày ra bộ dạng bị đổ oan, lắp bắp nói như một người vô cùng thành thật: “Cái này, dì cũng không rõ sao lại thế! Chẳng phải ban nãy dì vội vào nhà vệ sinh quá nên một chiếc dép bị bay luôn về phía chân ông cụ Trần ư…..”
“Ban đầu dì tách vỏ hạt dưa giúp ông cụ Trần nên vỏ hạt dưa mới sạch sẽ như vậy….Có thể lúc dì vào nhà vệ sinh, ông cụ nóng lòng muốn ăn nhân hạt dưa nên mới vớ cả nắm bỏ vào miệng chăng?”
Lô Thù Văn chau mày: “Thế cô giải thích thế nào về việc nhân hạt dưa bị lẫn cát?”
Y tá mấp máy miệng: “Chắc nhân hạt dưa rơi xuống đất rồi ông cụ Trần lại nhặt lên…”
Túc Bảo lắc đầu, nói nghiêm túc như người lớn: “Dì ơi dì nhìn đi? Nói dối ắt sẽ lộ sơ hở, ông cụ Trần ngồi trên xe lăn thì làm sao nhặt được đồ rơi trên đất? Người ngồi xe lăn không thể nào khom lưng nhặt đồ được.”
Ngày trước bà ngoại của cô bé cũng vậy nha, hễ rơi đồ là không sao nhặt được, luôn cần người khác nhặt giúp.
Cho nên lời giải thích ông cụ Trần làm rơi nhân hạt dưa xuống đất rồi bốc lên là không hợp lý.
Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc, đôi mắt của cô bé như biết nói ‘đúng không, mẹ?’
Tô Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái: “Bảo bối của mẹ thông minh quá, học rất nhanh nha!”
Lô Thù Văn chau mày nói: “Không sai, ông cụ tuyệt đối không thể khom lưng nhặt đồ được.”
Lần này y tá không tìm được lý do gì nữa.
Chị ta lại trưng ra bản mặt ‘tôi có lý nhưng tôi không có cách nào giải thích rõ ràng’, nóng ruột nói: “Ai ôi, cái này thì tôi thực sự không biết, cái này….Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ, hay là chúng ta kiểm tra camera?”
Y tá dám nói thế vì mấy ngày ở nhà họ Trần, chị ta đã biết rõ khu vực nào camera không thể ghi hình.
Lô Thù Văn cười lạnh: “Được thôi, đi kiểm tra camera.”
Trần Gia Khang và Tô Nhất Trần nghe thấy tiếng tranh cãi ngoài vườn, lúc hai người ra xem thì Lô Thù Văn đã quyết định xong xuôi chuyện kiểm tra camera.
Trần Gia Khang chau mày: “Có hiểu nhầm gì chăng?”
Y tá này do anh ấy lựa chọn kỹ càng từ công ty lớn chuyên nghiệp, chị ta nhận được rất nhiều lời khen ngợi và cũng là một trong ba y tá giỏi nhất được đóng dấu và chứng nhận trong ngành.
Lô Thù Văn nói: “Nếu là hiểu lầm, chỉ cần nhìn camera giám sát sẽ biết!”
Tô Nhất Trần kiên định đứng về phía Túc Bảo, nói: “Túc Bảo nhà chúng tôi sẽ không nói dối.”
Trần Gia Khang nghe vậy thì không nói gì thêm.
Kết quả kiểm tra là, camera không ghi được hình ảnh nơi y tá và ông cụ Trần ngồi ban nãy….
Hốc mắt y tá đỏ hoe, chị ta ấm ức nói: “Bỏ đi, người làm công việc chăm sóc như chúng tôi đây vẫn thường bị chủ nhà hiểu nhầm, chúng tôi đã quen rồi…”
Chị ta nhìn Túc Bảo, bất đắc dĩ nói: “Chắc cô nhóc này nhìn nhầm rồi, nhưng không sao, sau vụ việc lần này tôi cũng phải tự kiểm điểm bản thân, quả thực tôi đã quá bất cẩn, là lỗi của tôi.”
Túc Bảo: “…”
Tô Cẩm Ngọc bất bình: “Ta nhổ vào! Cũng tầm 40-50 tuổi rồi nhỉ, còn ra cái vẻ bạch liên hoa này! Đúng là xúi quẩy mà!”
Kỷ Trường híp mắt, nói: “Túc Bảo, kiểm tra di động của y tá.”
Túc Bảo lập tức quay đầu nhìn Tô Nhất Trần: “Cậu cả, kiểm tra di động của dì ấy.”
Tim y tá hẫng mất một nhịp, chị ta lập tức hoang mang….
Đoạn video mới nhất ghi lại hình ảnh bà cụ Tô đang uống nước trong lúc tạm nghỉ và rạng rỡ nói: “Nhìn thấy chưa? Mẹ có thể đứng dậy được, còn có thể nhảy múa! Hết tất thảy đều là công lao của Túc Bảo!”
Đáy mắt bà cụ Tô đong đầy vẻ đắc ý: “Túc Bảo châm cứu chữa khỏi chân cho mẹ rồi, Túc Bảo nhà chúng ta đúng là bảo bối nhỏ mang phúc lành tới.”
Túc Bảo châm cứu ư??
Túc Bảo giúp bà cụ Tô đứng dậy sao??
Mấy anh em nhà họ Tô chỉ thấy kinh ngạc và không thể tin được.
Các anh em, còn ngây ra đó làm gì, khen ngợi đi thôi!
Mộc Quy Phàm: [666----Ai mà nghịch thiên đến mức có thể chữa khỏi cho bà cụ thế? À, hóa ra là con gái của ba à, vậy thì yên tâm rồi.]
Mọi người: “…”
Dứt khoát phớt lờ Mộc- không - đáng- được- nhắc -tới- Quy - Phàm.
Tô Nhất Trần: like.
Tô Tử Lâm: like.
Tô Dĩnh Nhạc: [Mẹ ơi, lợi hại quá, Túc Bảo luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho người khác nha!]
Tô Lạc: [Tuyệt----Chẳng ngờ Túc Bảo nhà chúng ta còn là thần y nhỏ!]
Tô Nhạc Phi: Hôm nay ăn đêm, ngũ công tử sẽ bao bữa tối ở buổi biểu diễn tối tại Giang Tân!
Tô Ý Thâm: [Chúc mừng phát tài! Nhân thể ấn like luôn giúp lão lục và lão thất. Xin gửi lời khen tới tiểu bảo bối nhà chúng ta….Túc Bảo ơi, hay là con tham gia cuộc thi giành vị trí trưởng khoa với cậu út luôn nha?
Mọi người xem xong: Ngã lăn.
Ông cụ Tô lại đăng thêm một video mới (tiếp tục quay 360 độ không góc chết).
Túc Bảo cầm điện thoại lên, tìm được một biểu tượng cảm xúc.
o?▽?o
Mọi người! !
Đáng yêu ! ! ?′ ?`??
Cô bé con của họ biết gửi tin nhắn rồi ư??
Ánh mắt Tô Nhất Trần chan chứa sự dịu dàng, anh quay một video bà cụ Tô nhảy múa, đồng thời còn có mấy người nhà họ Tô đang đứng ở quảng trường rồi đăng video lên vòng bạn bè.
Chưa đầy hai giây đã có rất nhiều người phản hồi.
? ? ?
? ? ? ?
? ? ? ? ?
Bà cụ Tô đã ngồi xe lăn được 5 năm, mấy ngày trước còn nghe nói bà vừa xuất viện.
Vậy mà bây giờ có thể đứng lên và nhảy ở quảng trường sao??
Cầu xin xem mặt thần y!!
Tô tổng, người nhà tôi mới hái được ít nấm rừng ở núi Trường Bạch, tôi gửi ít nấm tới cho anh được không?
Rốt cuộc là lão thần y nào thế, đúng là y thuật hơn người và nghịch thiên mà!
Xin hãy giới thiệu +1.
Xin hãy giới thiệu +2.
Nhà họ Trần vừa đón ông cụ Trần từ viện về, ai nấy đều mặt ủ mày chau vì lo lắng.
Ông cụ Trần chắc chắn đã bị mắc chứng Alzheimer, thần trí không tỉnh táo, hai mắt đờ đẫn, thậm chí còn quên cách ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh.
Sau vài ngày điều trị, ông cụ Trần đã được ra viện, hiện tại ông cụ có thể ăn, ngồi, nhưng hai chân không thể đứng dậy.
Vừa hay, con trai cả của nhà họ Trần đang lướt vòng bạn bè thì đột nhiên nhìn thấy những bài đăng mới của Tô Nhất Trần.
Anh ấy mở to hai mắt, vô thức đứng dậy.
Chẳng ngờ bà cụ Tô lại đứng dậy được??
Anh ấy vội lấy di động ra, toan gọi cho Tô Nhất Trần thì nhìn thấy tin nhắn Tô Nhất Trần gửi tới.
[Nghe nói ba anh xuất viện, tôi định ngày mai sẽ đến thăm, anh có thời gian không?]
Con trai cả nhà họ Trần run tay trả lời tin nhắn: [Có thời gian, chỉ cần Tô tổng tới thì lúc nào tôi cũng rảnh.]
Trước đây ông cụ Tô và ông cụ Trần ở cùng một đội sản xuất, hai người họ có chút giao tình. Nhà họ Tô và nhà họ Trần cũng có quan hệ hợp tác nên Tô Nhất Trần và con cả nhà họ Trần có thể xem như bạn lâu năm.
Lúc này, con cả nhà họ Trần - Trần Gia Khang chỉ hận không thể đưa ba mình bay tới nhà họ Tô, có điều xét thấy ông cụ Trần mới xuất viện nên anh ấy chỉ đành bấm bụng chờ đợi.
Ngày hôm sau.
Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đến thăm nhà họ Trần.
Trần Gia Khang đã sớm đứng chờ ngoài cửa, không ngờ Tô Nhất Trần còn dẫn theo một cô nhóc.
Trần Gia Khang chỉ gặp Túc Bảo một lần vào ngày sinh nhật của cô bé. Thấy Túc Bảo tới, anh ấy vội dặn người nhà tiếp đãi bé rồi nhanh chóng dẫn Tô Nhất Trần vào thư phòng.
Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tò mò đánh giá nhà họ Trần.
Tô Cẩm Ngọc đứng bên cạnh nói: “Ông cụ Trần và ông ngoại con là bạn bè, khi trước hai người họ cùng cưỡi trâu tham gia sản xuất ở quê.”
Túc Bảo ồ một tiếng, tạm thời chưa hiểu tham gia sản xuất là cái gì nhưng có thể cưỡi trâu thì thật lợi hại.
Túc Bảo lập tức thấy ngưỡng mộ ông cụ Trần.
Cô bé lên tiếng hỏi: “Dì ơi, Túc Bảo có thể gặp ông cụ nhà mình không ạ?”
Người tiếp đãi Túc Bảo là Lô Thù Văn - vợ Trần Gia Khang.
Thấy Túc Bảo ngoan ngoãn, cô ấy rất yêu thích.
Rất nhiều bé tới nhà người lạ thường nhìn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn phá hoại đồ đạc, nhưng Túc Bảo chỉ ngồi yên một chỗ, hai tay còn đặt ngay ngắn trên đầu gối, ai nhìn mà không yêu thích cho được!!
“Được nha con!” Lô Thù Văn nói: “Có điều ban nãy dì giúp việc mới đẩy xe lăn cho ông cụ tới vườn hoa thư giãn, chúng ta đi tới đó nhé!”
Túc Bảo gật đầu đáp: “Dạ.”
Lô Thù Văn nghe giọng nói non nớt của Túc Bảo mà trái tim như tan chảy, nỗi mệt mỏi chất chứa bao ngày qua đều hoàn toàn tan biến.
Trong vườn hoa.
Y tá biết nhà họ Trần có khách tới chơi, nghe nói là Tô tổng của nhà họ Tô.
Trần Gia Khang kêu chị ta đưa ông cụ Trần ra vườn thư giãn, chắc muốn dành thời gian nói chuyện với Tô tổng đây mà!!
Y tá chắc mẫm tạm thời sẽ không có người tới tìm mình.
Y tá cắn hạt dưa rồi tự tin vứt vỏ vào túi áo của mình, tay chị ta liên tục vuốt tin trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý tới ông cụ Trần.
Ông cụ Trần ngơ ngẩn như một đứa trẻ, hình như ông cụ cũng muốn ăn hạt dưa, duỗi tay huơ loạn xạ và nói gì đó không rõ ràng.
“Dưa….dưa…”
Y tá trừng mắt: “Cụ thế này rồi còn muốn ăn hạt dưa gì hả? Đi mà uống thuốc đi!”
Chị ta đùa dai, bốc vỏ hạt dưa trong túi rồi quăng lên đầu ông cụ Trần.
Ông cụ sợ hãi vội nhắm mắt lại.
Y tá cười híp mắt, vừa chơi điện thoại vừa cắn hạt dưa rồi nhổ vỏ ra: “Nào, cụ già rồi răng không còn khỏe nữa, để tôi cắn vỡ giúp cụ nha.”
Chị ta nhổ một ngụm lớn nhân hạt dưa lên dép lê, thậm chí còn rắc ít cát lên.
“Đó, còn thêm ít muối cho cụ đó, ăn đi!”
Hiện giờ ông cụ Trần mắc bệnh suy giảm trí nhớ nên nào biết cái gì sạch cái gì bẩn.
Thấy y tá cho hạt dưa, ông cụ run rẩy nhận, còn vui mừng hớn hở như trẻ con.
Y tá cười nhạo rồi lấy di động ra chụp: “Mọi người nhìn ông già này đi, già rồi mất trí rồi nên chẳng hiểu gì cả, còn muốn ăn hạt dưa tôi nhổ ra đây này.”
“Ông già này quả nhiên vừa bẩn vừa buồn nôn mà.”
“Ôi, tôi vẫn còn quá tốt bụng. Đáng lẽ nên tè ra đống hạt dưa này mới phải.”
“Ha ha ha….”
Đáy mắt y tá chất chứa ác ý, chị ta nhìn ông cụ Trần bốc nắm hạt dưa chuẩn bị cho vào miệng…
Chương 230: Quỷ ác tâm
Ngay khi nắm hạt dưa sắp bị nhét vào miệng ông cụ Trần thì một vật màu đen bỗng nhiên bay tới từ bên cạnh, bộp một tiếng đánh vào cổ tay ông cụ.
Những hạt dưa bẩn thỉu trên tay ông cụ Trần lập tức rơi xuống, vương vãi khắp người.
Ông cụ sợ hãi đến mức hét lên.
Vật đen như mực rơi xuống thảm cỏ mềm trong luống hoa và lăn tròn hai vòng... hóa ra là một con rùa.
Hình như con rùa đã quen với những pha hành động ‘phóng’ đi như này, nó lật người một cách điêu luyện rồi nằm bất động.
Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ kiếp…..Túc Bảo 666!”
Tiểu Ngũ ló đầu ra khỏi túi thú cưng bằng bông, cao giọng hét lên: “Ta cứ ngỡ Lữ Bố là kẻ vô địch thiên hạ, nhưng không ngờ người này còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết! . .. Đại uy thiên long!"
..
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Lô Thù Văn ngẩn người, hết nhìn Túc Bảo và Tiểu Ngũ rồi lại nhìn con rùa đang nằm yên, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra chuyện gì.
Khi ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Trần, Lô Thù Văn kinh hãi, vội chạy tới.
Chỉ thấy khắp người ông cụ dính vỏ hạt dưa và thứ gì đó rất bẩn.
Lô Thù Văn cuống quýt phủi người giúp ông cụ Trần, nói: “Ba, ba không sao chứ?”
Một tay ông cụ Trần nắm lấy cổ tay còn lại của mình, ông cụ ấm ức nhìn Lô Thù Văn, miệng ú ớ nói gì đó.
Y tá sợ đến ngây người, Lô Thù Văn đến từ lúc nào thế này? Sao chị ta không hề phát hiện ra!!
Chị ta không kịp tắt di động mà nhét luôn vào túi, hoảng loạn đi lên trước để phủi quần áo ông cụ Trần.
“Ôi….Xin lỗi phu nhân, ban nãy tôi vội vào nhà vệ sinh quá, còn số hạt dưa này là do tôi lén cho ông cụ Trần vì thấy ông cụ muốn ăn từ lâu rồi….”
“Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông cụ Trần lại bị dính vỏ hạt dưa khắp người như này….”
Y tá trưng ra bản mặt áy náy.
Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, ngay từ đầu nhà họ Trần đã cảm thấy y tá này tốt nên mới chọn chị ta, hơn nữa chị ta còn ngầm ám chỉ việc mình thương ông cụ Trần nên mới lén đem quà vặt cho ông cụ-----Thông thường người thuê sẽ không bao giờ nghi ngờ điều gì.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Dì ơi, dì đang nói dối!”
Y tá ngẩn người, nhìn Túc Bảo đứng bên cạnh.
Con nhóc này chui từ xó xỉnh nào ra thế?? Thích lo chuyện bao đồng nhỉ!!
Y tá bày ra bộ dạng mù mờ: “Đâu có….cô nhóc ơi, cháu đừng ăn nói tùy tiện nha!”
Hồi nãy y tá chọn ngồi ở một góc trong vườn hoa - Nơi mà chị ta yên tâm rằng Lô Thù Văn sẽ không nhìn thấy.
Dẫu chết cũng không chịu thừa nhận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Còn lời của một con nhóc thì ai mà tin được cơ chứ!!
Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô ấy lại thấy lời giải thích của y tá không ổn lắm.
Lô Thù Văn chỉ đành nói: “Tinh thần ông cụ không tỉnh táo, chẳng phải đã dặn cô khi nào muốn đi vệ sinh thì đẩy ông cụ về rồi hẵng đi sau! Mỗi lần cô vào nhà vệ sinh ít nhất cũng mất 10 phút, lỡ như ông cụ xảy ra vấn đề gì thì phải làm thế nào?”
Mặt y tá lộ vẻ xót xa ân hận: “Vâng vâng! Là sơ suất của tôi, xin lỗi phu nhân, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý….Không không, tuyệt đối không có lần sau nữa ạ!”
Túc Bảo nhìn y tá chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Hồi nãy dì không hề vào nhà vệ sinh, dì đang cầm đồ gì đó đút cho ông cụ Trần ăn.”
Tuy cô bé không nhìn rõ, nhưng mẹ bé và sư phụ đều nhìn thấy rõ mồn một nha.
Mẹ và sư phụ của cô bé kêu bé lập tức ngăn động tác của ông cụ Trần nên bé mới quăng ngay cụ rùa ra.
Hơn nữa, bé nhìn thấy rõ con quỷ trên đầu dì này.
Sư phụ nói quỷ hồn này tên là quỷ ác tâm, nếu bị quỷ này bám thân thì ----dì này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.
Vừa trông thấy Kỷ Trường, phản ứng đầu tiên của quỷ ác tâm là tháo chạy, nhưng nó đã bị Kỷ Trường ấn cố định trên đầu y tá.
Y tá hối hận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mù mờ: “Ơ, ông cụ đang ăn hạt dưa mà….Đâu phải ăn gì khác…”
Túc Bảo chỉ tay vào dép lê dưới chân ông cụ Trần: “Thứ nhất, một chiếc dép lê của dì đang ở dưới chân ông cụ Trần, lẽ nào dì chỉ đeo một chiếc dép vào nhà vệ sinh sao?”
Y tá: “…”
Túc Bảo lại chỉ tay vào đống vỏ dưa vương vãi khắp mặt đất: “Thứ hai, ông cụ Trần không biết cắn hạt dưa, nhưng đống vỏ hạt dưa này rất nhiều và cũng rất sạch.”
Y tá: “…”
Túc Bảo lại chỉ vào một đống hạt dưa nhão nhoét trên mặt đất: “Thứ ba, nếu ông cụ Trần tự ăn hạt dưa thì đáng lý ra không thể vừa cắn hết một lượt để tách vỏ hạt sạch sẽ vừa nhổ hết nhân hạt dưa ra rồi ăn lại đâu nhỉ? Hơn nữa trong đống nhân hạt dưa này còn bị lẫn với cát nữa.”
Túc Bảo nói lại nguyên văn lời giải thích của Tô Cẩm Ngọc, đồng thời cũng thể hiện mình đã học được những kiến thức phân tích từ mẹ mình….
Y tá bày ra bộ dạng bị đổ oan, lắp bắp nói như một người vô cùng thành thật: “Cái này, dì cũng không rõ sao lại thế! Chẳng phải ban nãy dì vội vào nhà vệ sinh quá nên một chiếc dép bị bay luôn về phía chân ông cụ Trần ư…..”
“Ban đầu dì tách vỏ hạt dưa giúp ông cụ Trần nên vỏ hạt dưa mới sạch sẽ như vậy….Có thể lúc dì vào nhà vệ sinh, ông cụ nóng lòng muốn ăn nhân hạt dưa nên mới vớ cả nắm bỏ vào miệng chăng?”
Lô Thù Văn chau mày: “Thế cô giải thích thế nào về việc nhân hạt dưa bị lẫn cát?”
Y tá mấp máy miệng: “Chắc nhân hạt dưa rơi xuống đất rồi ông cụ Trần lại nhặt lên…”
Túc Bảo lắc đầu, nói nghiêm túc như người lớn: “Dì ơi dì nhìn đi? Nói dối ắt sẽ lộ sơ hở, ông cụ Trần ngồi trên xe lăn thì làm sao nhặt được đồ rơi trên đất? Người ngồi xe lăn không thể nào khom lưng nhặt đồ được.”
Ngày trước bà ngoại của cô bé cũng vậy nha, hễ rơi đồ là không sao nhặt được, luôn cần người khác nhặt giúp.
Cho nên lời giải thích ông cụ Trần làm rơi nhân hạt dưa xuống đất rồi bốc lên là không hợp lý.
Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc, đôi mắt của cô bé như biết nói ‘đúng không, mẹ?’
Tô Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái: “Bảo bối của mẹ thông minh quá, học rất nhanh nha!”
Lô Thù Văn chau mày nói: “Không sai, ông cụ tuyệt đối không thể khom lưng nhặt đồ được.”
Lần này y tá không tìm được lý do gì nữa.
Chị ta lại trưng ra bản mặt ‘tôi có lý nhưng tôi không có cách nào giải thích rõ ràng’, nóng ruột nói: “Ai ôi, cái này thì tôi thực sự không biết, cái này….Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ, hay là chúng ta kiểm tra camera?”
Y tá dám nói thế vì mấy ngày ở nhà họ Trần, chị ta đã biết rõ khu vực nào camera không thể ghi hình.
Lô Thù Văn cười lạnh: “Được thôi, đi kiểm tra camera.”
Trần Gia Khang và Tô Nhất Trần nghe thấy tiếng tranh cãi ngoài vườn, lúc hai người ra xem thì Lô Thù Văn đã quyết định xong xuôi chuyện kiểm tra camera.
Trần Gia Khang chau mày: “Có hiểu nhầm gì chăng?”
Y tá này do anh ấy lựa chọn kỹ càng từ công ty lớn chuyên nghiệp, chị ta nhận được rất nhiều lời khen ngợi và cũng là một trong ba y tá giỏi nhất được đóng dấu và chứng nhận trong ngành.
Lô Thù Văn nói: “Nếu là hiểu lầm, chỉ cần nhìn camera giám sát sẽ biết!”
Tô Nhất Trần kiên định đứng về phía Túc Bảo, nói: “Túc Bảo nhà chúng tôi sẽ không nói dối.”
Trần Gia Khang nghe vậy thì không nói gì thêm.
Kết quả kiểm tra là, camera không ghi được hình ảnh nơi y tá và ông cụ Trần ngồi ban nãy….
Hốc mắt y tá đỏ hoe, chị ta ấm ức nói: “Bỏ đi, người làm công việc chăm sóc như chúng tôi đây vẫn thường bị chủ nhà hiểu nhầm, chúng tôi đã quen rồi…”
Chị ta nhìn Túc Bảo, bất đắc dĩ nói: “Chắc cô nhóc này nhìn nhầm rồi, nhưng không sao, sau vụ việc lần này tôi cũng phải tự kiểm điểm bản thân, quả thực tôi đã quá bất cẩn, là lỗi của tôi.”
Túc Bảo: “…”
Tô Cẩm Ngọc bất bình: “Ta nhổ vào! Cũng tầm 40-50 tuổi rồi nhỉ, còn ra cái vẻ bạch liên hoa này! Đúng là xúi quẩy mà!”
Kỷ Trường híp mắt, nói: “Túc Bảo, kiểm tra di động của y tá.”
Túc Bảo lập tức quay đầu nhìn Tô Nhất Trần: “Cậu cả, kiểm tra di động của dì ấy.”
Tim y tá hẫng mất một nhịp, chị ta lập tức hoang mang….