-
Chương 223-224
Chương 223: Vạch trần hành vi độc ác
Hình như ông cụ Hác rất kích động, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
Túc Bảo khẽ vỗ lưng ông cụ: “Ông ơi đừng cuống!”
Lúc này, ông cụ Hác mới dễ thở hơn, nói: “Cô y tá tên Phàn Xảo Quyên này cực kỳ xấu xa!”
Tay ông cụ Hác vẫn run lẩy bẩy, nhưng một mực không chịu đặt xuống mà chỉ thẳng vào người y tá Quyên.
“Trực đêm ư? Tôi nhổ vào! Cô ta chỉ trải nệm ra là nằm nhoài lên giường tôi ngủ ngon lành, hễ nghe thấy tiếng người tới kiểm tra phòng là cô ta đứng dậy làm bộ đang kiểm tra cho tôi…”
“Tôi chảy nước miếng….Muốn nhờ cô ta lau giúp thì cô ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn…”
“Hôm qua đút cơm cho tôi, cô ta còn cố ý làm thìa canh tràn nước vào mũi tôi…”
“Mỗi khi thay đồ cho tôi, cô ta đều nhân cơ hội cấu véo tôi để phát tiết, móng tay cào vào người tôi…”
Ông cụ Hác càng nói càng thấy ấm ức, khuôn mặt già nua nhuốm vẻ đau buồn và kích động, hai mắt đục ngầu trừng to.
Hác tiên sinh ngẩn người nhìn ba mình…Tốt quá, tốt quá rồi!!
Đáy lòng y tá Quyên lạnh buốt, chị ta kinh hãi nói: “Tôi…tôi…tôi..”
Chị ta lắp bắp hồi lâu vẫn không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, sắc mặt Hác tiên sinh khó coi vô cùng.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới, cô y tá mà ông ta lựa chọn kỹ càng lại là loại người độc ác tới vậy.
Hác tiên sinh thấy y tá Quyên làm việc cho viện dưỡng lão Sâm Lâm nên thầm nghĩ khả năng chăm sóc người già của chị ta không thể nào tệ được..
Nghĩ tới đây, Hác tiên sinh lạnh lùng liếc nhìn viện trưởng Vu.
Viện trưởng Vu đã sớm trợn mắt há hốc mồm!
Đúng lúc này, Vạn Đảo cũng đem đoạn trích xuất từ camera tới rồi nói gì đó với Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm gật đầu, Vạn Đảo lập tức bật chức năng phản chiếu màn hình của điện thoại rồi chiếu hình ảnh từ camera lên ti vi.
Trong đoạn video trích xuất từ camera, ông cụ Hác đang kêu ư ư trong cổ họng, miệng chảy nước miếng, còn y tá Quyên thì tỏ vẻ thờ ơ và chán ghét.
Sau đó Túc Bảo đi lên, cầm khăn lau miệng cho ông cụ Hác, y tá Quyên lập tức trưng ra bản mặt hung dữ, mắng Túc Bảo đừng lo chuyện bao đồng.
Quả nhiên y hệt lời Túc Bảo đã nói!
Đoạn video tới đây là kết thúc, tuy không có hình ảnh ghi lại lý do y tá Quyên bị ngã, nhưng vẻ mặt hung dữ của chị ta ban nãy đủ để mọi người nhận ra chị ta tự ngã rồi đổ lỗi cho Túc Bảo.
“Người này quả thực quá xấu xa!”
“Trước mặt kiểu này, sau lưng lại kiểu khác, mẹ ơi, đáng sợ quá!”
“May mà tôi chưa mời chị ta chăm sóc người nhà mình…Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!”
Hác tiên sinh tức đến độ tái mặt.
Lúc nghe ông cụ Hác nói, Hác tiên sinh đã tức giận rồi, bây giờ tận mắt thấy hình ảnh từ camera, ông ta càng nổi trận lôi đình.
Hác tiên sinh bấm máy gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã có vài người tới dẫn y tá Quyên đi.
Y tá Quyên không ngừng hét to: “Tôi sai rồi! Hác tiên sinh, tôi sai thật rồi! Mấy ngày nay tôi quá mệt mỏi nên mới như vậy…Thật đấy, bình thường tôi không như thế đâu…”
Dù chị ta la hét thế nào thì Hác tiên sinh vẫn làm thinh.
Y tá Quyên vừa kinh hãi vừa hối hận, vùng vẫy khỏi tay mấy người kia rồi dập đầu xuống đất xin tha, tiếc thay Hác tiên sinh không hề bị lay động, cuối cùng y tá Quyên vẫn bị dẫn đi.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào trán của y tá Quyên.
Ấn đường chuyển sang màu đen, tất có họa đổ máu.
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm.
Dường như Mộc Quy Phàm hiểu được suy nghĩ của Túc Bảo, anh nói: “Lương thiện với kẻ ác chính là làm điều ác với người khác đấy con. Ông trời có mắt, ác giả ác báo, người đấy không đáng được thông cảm.”
Túc Bảo gật đầu, không nói gì thêm.
Ba là người tuyệt vời nhất trên đời, bé sẽ nghe lời ba!
Viện trưởng Vu lặng yên không một tiếng động đứng bên cạnh, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, hận không thể biến mình thành đám không khí.
Chợt nghe Mộc Quy Phàm nói: “Hôm nay ai làm con gái tôi không vui thì đừng hòng bỏ chạy.”
Màn hình TV lại nhấp nháy, lần này chiếu ‘công lao vĩ đại’ của viện trưởng Vu.
Sâm Lâm được thành lập cách đây bảy năm, ban đầu chỉ là một viện điều dưỡng nhỏ, nhưng viện dưỡng lão an tọa dưới chân rừng ở ngoại ô, không khí trong lành và giàu ion oxy âm nên dần dần trở thành lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu.
Sau khi bà cụ Tô đến viện Sâm Lâm để hồi phục sức khỏe vào năm năm trước, nhà họ Tô đã đầu tư rất nhiều tiền vào bệnh viện, nhờ đó viện dưỡng lão đã phát triển nhảy vọt, thu hút vô số khoản đầu tư, nhiều liên kết nghiên cứu và các nhân tài….
Viện dưỡng lão Sâm Lâm bỗng chốc nổi tiếng.
Vốn dĩ viện trưởng Vu chỉ là một người bán thiết bị phục hồi sức khỏe. Nhờ có xuất thân từ trường đại học y danh giá, sau khi vào viện dưỡng lão, ông cụ âm thầm bỏ tiền mua chức vụ, đồng thời cũng bồi dưỡng thêm kiến thức cần thiết và phát biểu vô số vài luận văn….
“32 bài luận văn trong 5 năm?” Một bác sĩ kinh ngạc thốt lên: “Nếu viết luận văn nghiêm túc và cẩn thận thì sau 3 năm chúng ta vẫn không thể hoàn thành một bài luận…”
Màn hình ti vi hiện lên bằng chứng cho thấy mấy chục bài luận văn đều do trợ lý viết giúp.
Cái danh chuyên gia của viện trưởng Vu chẳng qua đều dựa vào mấy người đàn anh cùng ngành và các giáo sư chuyên gia của ông cụ.
Điều khiến mọi người sốc hơn là, viện trưởng Vu còn tham gia vào tiếp thị đa cấp.
Vu Sâm Lâm đã chế tạo ra một thiết bị thổi sóng ngắn trông giống như một chiếc quạt điện. Chỉ cần dùng thiết bị này thổi thì có thể chữa được cơn đột quỵ, bệnh liệt nửa người, thậm chí người liệt hơn 10 năm vẫn có thể đứng dậy, ngoài ra dùng thiết bị này thổi vào người còn có tác dụng làm đẹp da, tiêu ẩm, giải độc... Nói tóm lại, thiết bị được quảng cáo là toàn năng.
Thiết bị thổi sóng ngắn này rất hot trong vòng bạn bè, chỉ cần kéo được thêm một tài khoản làm đại lý thì sẽ kiếm được tiền----
Hành vi thu lợi bất hợp pháp bằng cách phát triển nhân sự hoặc yêu cầu nhân viên phát triển phải trả một khoản phí nhất định để có được tư cách thành viên bị nghi ngờ là mô hình đa cấp.
Tóm lại, viện trưởng Vu là kẻ lừa gạt đội lốt chuyên gia, lừa cho mọi người xoay như chong chóng.
Đám người vây xem lập tức xôn xao.
Vu Sâm Lâm như rơi vào hầm băng lạnh giá.
Ông cụ bị bóc mẽ triệt để, lần này nhất định không thể lăn lộn trong ngành y được nữa rồi.
“Phao tin đồn nhảm….Tất cả đều là bịa đặt thôi!” Viện trưởng Vu nói.
Đúng lúc này, Tô Nhất Trần đi tới.
Viện trưởng Vu nhìn về phía anh, nói: “Nếu tôi giống như những gì đoạn video trên tivi vừa nói thì tại sao Tô tiên sinh lại yên tâm giao bà cụ Tô cho viện dưỡng lão của chúng tôi chứ?”
Viện trưởng Vu như trông thấy cọng cỏ cứu mạng, tha thiết nhìn Tô Nhất Trần----Hi vọng anh nể tình viện dưỡng lão tận tâm chăm sóc bà cụ Tô nhiều năm nay rồi bỏ qua cho ông cụ lần này!
Mọi người bắt đầu hồ nghi, đúng nha, nhà họ Tô đâu có tầm thường!!
Nếu Vu Sâm Lâm thực sự là kẻ lừa đảo thì tại sao bà cụ Tô còn ở viện dưỡng lão của ông cụ suốt 5 năm?
Lời của Tô Nhất Trần đã giải đáp mọi thắc mắc.
“Tập đoàn Tô Thị lớn như vậy, ai rảnh mà đi điều tra mấy chuyện nhỏ như kiến hôi đấy!”
Mua một nắm rau còn điều tra cả lai lịch của dì bán rau ư?
Trong mắt Tô Nhất Trần, Sâm Lâm là một viện dưỡng lão có quy mô khá lớn, bà cụ Tô sống trong viện dưỡng lão chỉ để thư giãn.
Hơn nữa khi bà cụ Tô ở viện dưỡng lão Sâm Lâm, các nhân viên nơi này cũng chăm sóc bà cụ rất tốt.
Nghe Tô Nhất Trần nói, mọi người há hốc miệng…..Kiến hôi ư….
Vu Sâm Lâm cảm thấy bị sỉ nhục, hóa ra trong mắt nhà họ Tô, ông cụ chỉ là một con kiến hôi, vậy mà ông cụ còn tưởng mình là ân nhân của nhà họ Tô cơ đấy!
Trong sự im lặng chết chóc, giọng nói trong trẻo của Túc Bảo bỗng vang lên: “Hóa ra là một kẻ lừa đảo, chả trách Túc Bảo luôn muốn cãi lại lời của ông cụ này!”
Thế nên không phải do cô bé phản nghịch, bé vẫn rất ngoan, chỉ tại ông cụ này quá xấu xa thôi.
Vu Sâm Lâm đỏ bừng mặt, vốn chẳng phải người có thân thế nổi bật hay kiến thức hơn người nên ông cụ luôn có biểu hiện giống kẻ tiểu nhân đắc ý. Bây giờ bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ, ông cụ chẳng còn mặt mũi nào đứng trước mặt người khác nữa.
“Được….được, nhà họ Tô các người giàu có lớn mạnh nên nói gì cũng đúng phải không? Tôi thừa nhận!”
Vu Sâm Lâm cố giữ chút tôn nghiêm cuối cùng rồi phất tay áo rời đi.
Mộc Quy Phàm nói: “Vạn Đảo, tiễn ông cụ một chặng đường, tiện thể tặng thêm suất ăn mười năm tù và một cái còng tay bằng vàng.”
Vạn Đảo: “Như vậy hình như chưa đủ sang trọng, tặng thêm cho ông cụ một cái thùng, một đôi dép và vài người bạn tốt cùng phòng giam nữa nhé!”
Vu Sâm Lâm xém chút nữa ngã ngửa.
“Các người…” Ông cụ đã thừa nhận hết rồi, bọn họ còn muốn gì nữa!
Vu Sâm Lâm vừa tức giận lại ấm ức, vừa không cam tâm lại hối hận, suýt chút nữa hộc máu mà chết…
Sau khi y tá Quyên bị dẫn đi, chứng chỉ chuyên môn điều dưỡng của chị ta bị thu hồi, chị ta còn bị đưa vào bảng danh sách đen công bố rộng rãi.
Đến các video trên các website phổ biến cũng vạch trần chị ta, hoàn toàn cắt đứt đường lui của chị ta sau này.
Sau khi được thả về nhà, y tá Quyên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Một gia tộc lớn dường ấy mà lại đối đầu với cô y tá vô danh tiểu tốt là mình! Cái đồ lòng dạ hẹp hòi!”
Nhà họ Tô lắm tiền như thế, có cần thiết phải so đo tính toán với một người lao động vất vả kiếm tiền như chị ta không?
Khi y tá Quyên đang oán giận thì đột nhiên một chiếc bao tải từ trên trời rơi xuống.
Chị ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người khác đánh đập dã man.
Sau một lát, đám người rời đi….
Y tá Quyên run rẩy xé bao tải, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Chị ta khóc không ra nước mắt, lê cái chân gần như bị đánh gãy về phía nhà.
Y tá Quyên chịu đựng cơn đau dữ dội và bước lên từng bước, cơn đau khiến chị ta không thể duỗi thẳng cổ, chỉ có thể nhìn cầu thang trước mặt.
Đúng lúc này, trước mặt chị ta bỗng xuất hiện một đôi chân!
Đồng tử y tá Quyên lập tức co lại!
Chương 224: Ác giả ác báo
Y tá Quyên suýt chút nữa đã hét chói tai, ngẩng phắt đầu lên----Liền nhìn thấy một ông cụ mặc đồ đen kiểu cũ đang nhìn chị ta đăm đăm.
Ông cụ chống gậy, sắc mặt trắng bệch.
Y tá Quyên thầm nghĩ: Ông cụ này khá quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nhưng chị ta không nhận ra, còn tưởng ‘người’ đứng trước mặt là cụ già nhà hàng xóm đi ra ngoài chơi, chị ta tức giận mắng to: “Thần kinh à? Nửa đêm không lo đi ngủ còn đứng lù lù ở đây thế hả!”
Y tá Quyên vừa vỗ ngực vừa chửi rầm trời.
Hồi nãy chị ta bị hù cho giật thót, chân cũng bị trẹo luôn, càng nghĩ chị ta càng tức giận.
“70-80 tuổi rồi còn ra đường lượn lờ lúc nửa đêm, mau đi xuống địa phủ đi được rồi đấy!”
Y tá Quyên bám vào tay vịn cầu thang đi lên. Khi đến gần ông cụ, chị ta còn mắng thêm một câu: “Cút đi! Đừng có chắn đường!”
Ông cụ từ từ đứng qua một bên.
Nhà y tá Quyên ở tầng năm, chân bị người ta đánh gãy mà không dám kêu la, giờ còn phải tự mình leo cầu thang bộ, lửa giận đã tích tụ trong lòng chị ta.
Kết quả, vừa đi lên góc cầu thang tầng ba đã nhìn thấy một cụ già đứng ở đầu cầu thang đang nhìn chằm chằm vào chị ta.
Lần này là một bà cụ.
Bà cụ này còn khoa trương hơn ông cụ ban nãy, bà mặc một bộ đồ trắng toát khiến y tá Quyên sợ đứng tim.
“Mẹ kiếp, một đám người đã cao tuổi rồi còn chưa đi đời nhà ma, chết rồi hay sao mà cứ mặc đồ tang thế hả!!” Y tá Quyên lại mắng tiếp.
Hôm nay y tá Quyên bị vạch trần bộ mặt thật, trên mạng tràn ngập tiếng mắng mỏ chị ta, từ nay chị ta không muốn phải làm bộ làm tịch nữa.
Lúc đi ngang qua bà cụ mặc đồ màu trắng, y tá Quyên còn trừng mắt một cái.
Lần trừng mắt này, y tá Quyên bỗng phát hiện ra bà cụ đang kiễng chân.
Tim y tá Quyên đập thình thịch-----Sao một bà cụ có thể đứng vững vàng bằng mũi chân như vậy chứ?
Y tá Quyên ngoảnh đầu nhìn lại, chợt phát hiện ra ông cụ ban nãy cũng đi theo sau chị ta từ lúc nào, đứng cách chị ta vài bước chân…..
Y tá Quyên vô cùng sợ hãi, ông cụ lặng lẽ đi theo chị ta từ lúc nào thế, sao không hề có tiếng động gì…Rõ ràng ông cụ chống gậy mà!!
Lưng y tá Quyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, chị ta sợ hãi đến mức kỳ tích y học cũng xuất hiện, tay kéo luôn cái chân bị đánh gãy rồi chạy nhanh như bay!
Về nhà! Chị ta phải về nhà!
Nhìn từng bậc thang hướng lên trên, y tá Quyên chỉ hi vọng không nhìn thấy thêm bất cứ ‘người’ nào nữa.
Ai ngờ sợ của nào trời trao của ấy, còn chưa tới tầng 4, y tá Quyên đã trông thấy một cụ già đang đứng ở góc cầu thang.
Lần này, cụ già mặc bộ quần áo bệnh nhân trong viện----Đâu có cụ già nào về đến nhà còn mặc đồ của bệnh viện, giờ khắc này y tá Quyên hoàn toàn phản ứng ra, chị ta gặp quỷ rồi!!
Nhìn gương mặt cụ già trước mặt, cuối cùng y tá Quyên cũng nhớ ra---Đây chẳng phải cụ già nhập viện lần trước và mới vừa làm phẫu thuật ung thư phổi đó ư?
Y tá Quyên sợ hãi lùi lại một bước, nhưng bên tai chị ta lại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Giẫm lên tôi rồi!”
Y tá Quyên quay phắt đầu lại, lông tơ toàn thân dựng đứng---Không biết từ lúc nào, ông cụ và bà cụ ban nãy cũng đi theo lên tầng 4 rồi!!
Y tá Quyên toan chạy lên tiếp, vừa quay đầu đã trông thấy ông cụ mặc đồ bệnh nhân đang đứng sáp vào chị ta!
“Y tá Quyên, tôi muốn ho ra đờm…Tôi khó chịu quá, giúp tôi với!”
Y tá Quyên như ngửi thấy mùi hôi thối…..
Đương nhiên chị ta hiểu vì sao ông cụ lại nói vậy.
Sau khi ông cụ này trải qua ca phẫu thuật ung thư phổi, bác sĩ dặn ông phải ho long đờm thường xuyên.
Làm y tá, chị ta phải giúp ông cụ đứng dậy ít nhất bảy tám lần một giờ, còn phải đặc biệt chú ý đến vết thương của ông cụ... Ai có thể làm được điều này?
Có mà mệt muốn chết!!
Thế là sau ngày đầu tiên, y tá Quyên đã ăn bơ làm biếng, chị ta không đổ cái chậu mà ông cụ ho và nhổ ra, người nhà với bác sĩ tới thăm thì chị ta nói hôm nay ông cụ đã ho rồi.
Ngày thứ ba, ông cụ ho mỗi lúc một dữ dội, hại cho y tá Quyên bị đánh thức lúc đang ngủ ban đêm!
Bất cứ ai mất ngủ ban đêm, nhất là bị đánh thức giữa đêm, đều sẽ cáu kỉnh.
Hễ tức giận, Y tá Quyên lại siết tay vào ống dẫn niệu của ông cụ----Sau phẫu thuật, bác sĩ sẽ thông đường tiết niệu rồi treo túi đựng ống thông ở đầu giường, các y tá sẽ được dặn dò thường xuyên kiểm tra túi đựng và đổ nước đi khi gần đầy---
Y tá Quyên bóp túi thông tiểu để nước tiểu chảy ngược lại.
Ngày hôm sau, ông cụ chết vì nhiễm trùng cấp tính.
Bác sĩ nói, nếu không ho ra đờm thì dễ bị nhiễm trùng. Các ca phẫu thuật ung thư phổi thường gặp trường hợp tử vong do nhiễm trùng sau khi mổ. Nghe bác sĩ giải thích, các gia đình rất đau buồn nhưng họ không hề nghĩ tới nguyên nhân khác dẫn đến cái chết của ông cụ.
Ồn ào, ồn ào, xem ông còn ồn được nữa không!
Y tá Quyên nhớ rõ, lúc thi thể ông cụ bị mang đi, chị ta còn lẩm bẩm mắng câu đó.
“A!” Y tá Quyên kêu chói tai rồi chạy điên cuồng, nhưng dẫu chị ta chạy thế nào cũng không lên được tầng 5.
Chị ta chạy hoài chạy mãi, nhưng cứ ngẩng đầu lên lại phát hiện ra mình đang ở lầu 3 hoặc lầu 4.
Ở mỗi góc cầu thang đều có một cụ già đang đứng chờ chị ta.
Mới đầu có 3 cụ già, sau đó tăng lên 5, 8, 10 cụ….
Y tá Quyên chạy đến mức cái chân gãy cũng bị hỏng luôn, cuối cùng kinh hãi cuộn tròn người trong góc cầu thang: "Đừng đến đây, đừng đến đây!"
Ngay lúc tuyệt vọng, y tá Quyên bỗng trông thấy một cô bé - Túc Bảo!
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Cứu dì với!”
Y tá Quyên vội vàng bò dậy, nhưng không thể bò ra khỏi tầng 3.
Túc Bảo mím môi nhìn chị ta, hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ông bà cụ tới tìm dì vì dì hại chết họ. Sao dì lại làm như vậy? Các ông bà cụ kia có thù oán gì với dì hả?”
Sắc mặt y tá Quyên tái nhợt, mặt đầm đìa mồ hôi, đồng tử giãn ra….Nhìn mặt chị ta cũng thấy kinh dị.
Y tá Quyên khóc nói: “Không, không có thù hận gì hết…”
Bà cụ mặc đồ trắng hỏi: “Thế tại sao cô ép tôi ăn phân, cuối cùng còn lấy gối đè tôi tắc thở mà chết!”
Y tá Quyên tuyệt vọng, run rẩy nói: "Tôi không cố ý, tôi chỉ quá mệt mỏi, tôi, tôi không có ác ý gì cả."
Túc Bảo mím môi.
Hại chết người ta rồi còn kêu không có ác ý ư?
Chỉ nghe thấy y tá Quyên khóc, nói: “Bởi vì chăm sóc người già quá khó khăn, tôi cực kỳ mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền để sống chứ…..”
Người già liệt giường và không thể tự chăm sóc bản thân thực ra cũng là gánh nặng cho con cái.
Về cơ bản, trong mười gia đình thì có bảy - tám gia đình vì chuyện này mà kiệt sức, có lẽ đám người nhà này cũng mong được giải thoát khỏi gánh nặng càng sớm càng tốt phải không?
Đó là lý do tại sao chị ta giết rất nhiều người già mà không hề bị phát hiện.
Sau này y tá Quyên cảm thấy chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao cũng là gánh nặng, đám con cái kia không thể xuống tay vì hai chữ đạo đức thì cứ để chị ta giải thoát giúp….
Chưa biết chừng, đám con cái kia còn thầm cảm ơn chị ta ấy chứ!
Gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc: “Dù dì muốn kiếm tiền để sống thì cũng đâu thể giết chết các ông bà cụ!”
“Hơn nữa, con cái của ông bà cụ chắc chắn không muốn ba mẹ họ qua đời.”
Y tá Quyên vừa khóc vừa nói: “Lúc đầu dì không như thế này đâu. Một tiền bối khác của dì đã dạy dì như vậy. Dì, dì thực sự, lúc đầu dì không như thế đâu… Dì thực sự không có ác ý, thật đấy..."
Thấy Túc Bảo làm thinh, y tá Quyên lại nhìn mấy ông bà cụ đứng trước mặt: “Các cụ chết đi thì con cái cụ mới được giải thoát, nếu các cụ cứ sống trên giường bệnh thì chắc chắn sẽ làm liên lụy tới con cái….Thay vì duy trì kiểu sống không bằng chết ấy, chi bằng xuống địa phủ, đúng không? Các cụ xem, tôi làm vậy vì nghĩ cho con cái các cụ thôi mà… ”
Túc Bảo không sao hiểu được cách giải thích lừa mình dối người của y tá Quyên.
Quỷ đáng sợ thật đấy, nhưng cô bé phát hiện ra….Có những người, lòng dạ còn đáng sợ hơn quỷ!
Cô bé mím môi, không muốn quan tâm tới chuyện này nữa.
Lẽ ra, cô bé nên khuyên các ông bà cụ này rời đi, đừng tiếp tục lưu lại tòa nhà này.
Nhưng giờ cô bé chỉ muốn bỏ đi.
Túc Bảo nghĩ là làm, quay người xuống lầu rồi đi luôn.
Y tá Quyên sợ quá đỗi, hoảng loạn ngã lăn xuống dưới: “Tiểu thư Túc Bảo, tiểu thư Túc Bảo!”
“Xin con đừng đi! Cứu dì với!”
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Lẽ nào con nhẫn tâm thấy chết không cứu ư!!”
“A---”
Túc Bảo xuống lầu, thấy Mộc Quy Phàm đang đứng chờ cô bé.
Trên lầu truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Hình như ông cụ Hác rất kích động, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
Túc Bảo khẽ vỗ lưng ông cụ: “Ông ơi đừng cuống!”
Lúc này, ông cụ Hác mới dễ thở hơn, nói: “Cô y tá tên Phàn Xảo Quyên này cực kỳ xấu xa!”
Tay ông cụ Hác vẫn run lẩy bẩy, nhưng một mực không chịu đặt xuống mà chỉ thẳng vào người y tá Quyên.
“Trực đêm ư? Tôi nhổ vào! Cô ta chỉ trải nệm ra là nằm nhoài lên giường tôi ngủ ngon lành, hễ nghe thấy tiếng người tới kiểm tra phòng là cô ta đứng dậy làm bộ đang kiểm tra cho tôi…”
“Tôi chảy nước miếng….Muốn nhờ cô ta lau giúp thì cô ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn…”
“Hôm qua đút cơm cho tôi, cô ta còn cố ý làm thìa canh tràn nước vào mũi tôi…”
“Mỗi khi thay đồ cho tôi, cô ta đều nhân cơ hội cấu véo tôi để phát tiết, móng tay cào vào người tôi…”
Ông cụ Hác càng nói càng thấy ấm ức, khuôn mặt già nua nhuốm vẻ đau buồn và kích động, hai mắt đục ngầu trừng to.
Hác tiên sinh ngẩn người nhìn ba mình…Tốt quá, tốt quá rồi!!
Đáy lòng y tá Quyên lạnh buốt, chị ta kinh hãi nói: “Tôi…tôi…tôi..”
Chị ta lắp bắp hồi lâu vẫn không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, sắc mặt Hác tiên sinh khó coi vô cùng.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới, cô y tá mà ông ta lựa chọn kỹ càng lại là loại người độc ác tới vậy.
Hác tiên sinh thấy y tá Quyên làm việc cho viện dưỡng lão Sâm Lâm nên thầm nghĩ khả năng chăm sóc người già của chị ta không thể nào tệ được..
Nghĩ tới đây, Hác tiên sinh lạnh lùng liếc nhìn viện trưởng Vu.
Viện trưởng Vu đã sớm trợn mắt há hốc mồm!
Đúng lúc này, Vạn Đảo cũng đem đoạn trích xuất từ camera tới rồi nói gì đó với Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm gật đầu, Vạn Đảo lập tức bật chức năng phản chiếu màn hình của điện thoại rồi chiếu hình ảnh từ camera lên ti vi.
Trong đoạn video trích xuất từ camera, ông cụ Hác đang kêu ư ư trong cổ họng, miệng chảy nước miếng, còn y tá Quyên thì tỏ vẻ thờ ơ và chán ghét.
Sau đó Túc Bảo đi lên, cầm khăn lau miệng cho ông cụ Hác, y tá Quyên lập tức trưng ra bản mặt hung dữ, mắng Túc Bảo đừng lo chuyện bao đồng.
Quả nhiên y hệt lời Túc Bảo đã nói!
Đoạn video tới đây là kết thúc, tuy không có hình ảnh ghi lại lý do y tá Quyên bị ngã, nhưng vẻ mặt hung dữ của chị ta ban nãy đủ để mọi người nhận ra chị ta tự ngã rồi đổ lỗi cho Túc Bảo.
“Người này quả thực quá xấu xa!”
“Trước mặt kiểu này, sau lưng lại kiểu khác, mẹ ơi, đáng sợ quá!”
“May mà tôi chưa mời chị ta chăm sóc người nhà mình…Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!”
Hác tiên sinh tức đến độ tái mặt.
Lúc nghe ông cụ Hác nói, Hác tiên sinh đã tức giận rồi, bây giờ tận mắt thấy hình ảnh từ camera, ông ta càng nổi trận lôi đình.
Hác tiên sinh bấm máy gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã có vài người tới dẫn y tá Quyên đi.
Y tá Quyên không ngừng hét to: “Tôi sai rồi! Hác tiên sinh, tôi sai thật rồi! Mấy ngày nay tôi quá mệt mỏi nên mới như vậy…Thật đấy, bình thường tôi không như thế đâu…”
Dù chị ta la hét thế nào thì Hác tiên sinh vẫn làm thinh.
Y tá Quyên vừa kinh hãi vừa hối hận, vùng vẫy khỏi tay mấy người kia rồi dập đầu xuống đất xin tha, tiếc thay Hác tiên sinh không hề bị lay động, cuối cùng y tá Quyên vẫn bị dẫn đi.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào trán của y tá Quyên.
Ấn đường chuyển sang màu đen, tất có họa đổ máu.
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm.
Dường như Mộc Quy Phàm hiểu được suy nghĩ của Túc Bảo, anh nói: “Lương thiện với kẻ ác chính là làm điều ác với người khác đấy con. Ông trời có mắt, ác giả ác báo, người đấy không đáng được thông cảm.”
Túc Bảo gật đầu, không nói gì thêm.
Ba là người tuyệt vời nhất trên đời, bé sẽ nghe lời ba!
Viện trưởng Vu lặng yên không một tiếng động đứng bên cạnh, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, hận không thể biến mình thành đám không khí.
Chợt nghe Mộc Quy Phàm nói: “Hôm nay ai làm con gái tôi không vui thì đừng hòng bỏ chạy.”
Màn hình TV lại nhấp nháy, lần này chiếu ‘công lao vĩ đại’ của viện trưởng Vu.
Sâm Lâm được thành lập cách đây bảy năm, ban đầu chỉ là một viện điều dưỡng nhỏ, nhưng viện dưỡng lão an tọa dưới chân rừng ở ngoại ô, không khí trong lành và giàu ion oxy âm nên dần dần trở thành lựa chọn hàng đầu của giới nhà giàu.
Sau khi bà cụ Tô đến viện Sâm Lâm để hồi phục sức khỏe vào năm năm trước, nhà họ Tô đã đầu tư rất nhiều tiền vào bệnh viện, nhờ đó viện dưỡng lão đã phát triển nhảy vọt, thu hút vô số khoản đầu tư, nhiều liên kết nghiên cứu và các nhân tài….
Viện dưỡng lão Sâm Lâm bỗng chốc nổi tiếng.
Vốn dĩ viện trưởng Vu chỉ là một người bán thiết bị phục hồi sức khỏe. Nhờ có xuất thân từ trường đại học y danh giá, sau khi vào viện dưỡng lão, ông cụ âm thầm bỏ tiền mua chức vụ, đồng thời cũng bồi dưỡng thêm kiến thức cần thiết và phát biểu vô số vài luận văn….
“32 bài luận văn trong 5 năm?” Một bác sĩ kinh ngạc thốt lên: “Nếu viết luận văn nghiêm túc và cẩn thận thì sau 3 năm chúng ta vẫn không thể hoàn thành một bài luận…”
Màn hình ti vi hiện lên bằng chứng cho thấy mấy chục bài luận văn đều do trợ lý viết giúp.
Cái danh chuyên gia của viện trưởng Vu chẳng qua đều dựa vào mấy người đàn anh cùng ngành và các giáo sư chuyên gia của ông cụ.
Điều khiến mọi người sốc hơn là, viện trưởng Vu còn tham gia vào tiếp thị đa cấp.
Vu Sâm Lâm đã chế tạo ra một thiết bị thổi sóng ngắn trông giống như một chiếc quạt điện. Chỉ cần dùng thiết bị này thổi thì có thể chữa được cơn đột quỵ, bệnh liệt nửa người, thậm chí người liệt hơn 10 năm vẫn có thể đứng dậy, ngoài ra dùng thiết bị này thổi vào người còn có tác dụng làm đẹp da, tiêu ẩm, giải độc... Nói tóm lại, thiết bị được quảng cáo là toàn năng.
Thiết bị thổi sóng ngắn này rất hot trong vòng bạn bè, chỉ cần kéo được thêm một tài khoản làm đại lý thì sẽ kiếm được tiền----
Hành vi thu lợi bất hợp pháp bằng cách phát triển nhân sự hoặc yêu cầu nhân viên phát triển phải trả một khoản phí nhất định để có được tư cách thành viên bị nghi ngờ là mô hình đa cấp.
Tóm lại, viện trưởng Vu là kẻ lừa gạt đội lốt chuyên gia, lừa cho mọi người xoay như chong chóng.
Đám người vây xem lập tức xôn xao.
Vu Sâm Lâm như rơi vào hầm băng lạnh giá.
Ông cụ bị bóc mẽ triệt để, lần này nhất định không thể lăn lộn trong ngành y được nữa rồi.
“Phao tin đồn nhảm….Tất cả đều là bịa đặt thôi!” Viện trưởng Vu nói.
Đúng lúc này, Tô Nhất Trần đi tới.
Viện trưởng Vu nhìn về phía anh, nói: “Nếu tôi giống như những gì đoạn video trên tivi vừa nói thì tại sao Tô tiên sinh lại yên tâm giao bà cụ Tô cho viện dưỡng lão của chúng tôi chứ?”
Viện trưởng Vu như trông thấy cọng cỏ cứu mạng, tha thiết nhìn Tô Nhất Trần----Hi vọng anh nể tình viện dưỡng lão tận tâm chăm sóc bà cụ Tô nhiều năm nay rồi bỏ qua cho ông cụ lần này!
Mọi người bắt đầu hồ nghi, đúng nha, nhà họ Tô đâu có tầm thường!!
Nếu Vu Sâm Lâm thực sự là kẻ lừa đảo thì tại sao bà cụ Tô còn ở viện dưỡng lão của ông cụ suốt 5 năm?
Lời của Tô Nhất Trần đã giải đáp mọi thắc mắc.
“Tập đoàn Tô Thị lớn như vậy, ai rảnh mà đi điều tra mấy chuyện nhỏ như kiến hôi đấy!”
Mua một nắm rau còn điều tra cả lai lịch của dì bán rau ư?
Trong mắt Tô Nhất Trần, Sâm Lâm là một viện dưỡng lão có quy mô khá lớn, bà cụ Tô sống trong viện dưỡng lão chỉ để thư giãn.
Hơn nữa khi bà cụ Tô ở viện dưỡng lão Sâm Lâm, các nhân viên nơi này cũng chăm sóc bà cụ rất tốt.
Nghe Tô Nhất Trần nói, mọi người há hốc miệng…..Kiến hôi ư….
Vu Sâm Lâm cảm thấy bị sỉ nhục, hóa ra trong mắt nhà họ Tô, ông cụ chỉ là một con kiến hôi, vậy mà ông cụ còn tưởng mình là ân nhân của nhà họ Tô cơ đấy!
Trong sự im lặng chết chóc, giọng nói trong trẻo của Túc Bảo bỗng vang lên: “Hóa ra là một kẻ lừa đảo, chả trách Túc Bảo luôn muốn cãi lại lời của ông cụ này!”
Thế nên không phải do cô bé phản nghịch, bé vẫn rất ngoan, chỉ tại ông cụ này quá xấu xa thôi.
Vu Sâm Lâm đỏ bừng mặt, vốn chẳng phải người có thân thế nổi bật hay kiến thức hơn người nên ông cụ luôn có biểu hiện giống kẻ tiểu nhân đắc ý. Bây giờ bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ, ông cụ chẳng còn mặt mũi nào đứng trước mặt người khác nữa.
“Được….được, nhà họ Tô các người giàu có lớn mạnh nên nói gì cũng đúng phải không? Tôi thừa nhận!”
Vu Sâm Lâm cố giữ chút tôn nghiêm cuối cùng rồi phất tay áo rời đi.
Mộc Quy Phàm nói: “Vạn Đảo, tiễn ông cụ một chặng đường, tiện thể tặng thêm suất ăn mười năm tù và một cái còng tay bằng vàng.”
Vạn Đảo: “Như vậy hình như chưa đủ sang trọng, tặng thêm cho ông cụ một cái thùng, một đôi dép và vài người bạn tốt cùng phòng giam nữa nhé!”
Vu Sâm Lâm xém chút nữa ngã ngửa.
“Các người…” Ông cụ đã thừa nhận hết rồi, bọn họ còn muốn gì nữa!
Vu Sâm Lâm vừa tức giận lại ấm ức, vừa không cam tâm lại hối hận, suýt chút nữa hộc máu mà chết…
Sau khi y tá Quyên bị dẫn đi, chứng chỉ chuyên môn điều dưỡng của chị ta bị thu hồi, chị ta còn bị đưa vào bảng danh sách đen công bố rộng rãi.
Đến các video trên các website phổ biến cũng vạch trần chị ta, hoàn toàn cắt đứt đường lui của chị ta sau này.
Sau khi được thả về nhà, y tá Quyên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Một gia tộc lớn dường ấy mà lại đối đầu với cô y tá vô danh tiểu tốt là mình! Cái đồ lòng dạ hẹp hòi!”
Nhà họ Tô lắm tiền như thế, có cần thiết phải so đo tính toán với một người lao động vất vả kiếm tiền như chị ta không?
Khi y tá Quyên đang oán giận thì đột nhiên một chiếc bao tải từ trên trời rơi xuống.
Chị ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người khác đánh đập dã man.
Sau một lát, đám người rời đi….
Y tá Quyên run rẩy xé bao tải, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Chị ta khóc không ra nước mắt, lê cái chân gần như bị đánh gãy về phía nhà.
Y tá Quyên chịu đựng cơn đau dữ dội và bước lên từng bước, cơn đau khiến chị ta không thể duỗi thẳng cổ, chỉ có thể nhìn cầu thang trước mặt.
Đúng lúc này, trước mặt chị ta bỗng xuất hiện một đôi chân!
Đồng tử y tá Quyên lập tức co lại!
Chương 224: Ác giả ác báo
Y tá Quyên suýt chút nữa đã hét chói tai, ngẩng phắt đầu lên----Liền nhìn thấy một ông cụ mặc đồ đen kiểu cũ đang nhìn chị ta đăm đăm.
Ông cụ chống gậy, sắc mặt trắng bệch.
Y tá Quyên thầm nghĩ: Ông cụ này khá quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nhưng chị ta không nhận ra, còn tưởng ‘người’ đứng trước mặt là cụ già nhà hàng xóm đi ra ngoài chơi, chị ta tức giận mắng to: “Thần kinh à? Nửa đêm không lo đi ngủ còn đứng lù lù ở đây thế hả!”
Y tá Quyên vừa vỗ ngực vừa chửi rầm trời.
Hồi nãy chị ta bị hù cho giật thót, chân cũng bị trẹo luôn, càng nghĩ chị ta càng tức giận.
“70-80 tuổi rồi còn ra đường lượn lờ lúc nửa đêm, mau đi xuống địa phủ đi được rồi đấy!”
Y tá Quyên bám vào tay vịn cầu thang đi lên. Khi đến gần ông cụ, chị ta còn mắng thêm một câu: “Cút đi! Đừng có chắn đường!”
Ông cụ từ từ đứng qua một bên.
Nhà y tá Quyên ở tầng năm, chân bị người ta đánh gãy mà không dám kêu la, giờ còn phải tự mình leo cầu thang bộ, lửa giận đã tích tụ trong lòng chị ta.
Kết quả, vừa đi lên góc cầu thang tầng ba đã nhìn thấy một cụ già đứng ở đầu cầu thang đang nhìn chằm chằm vào chị ta.
Lần này là một bà cụ.
Bà cụ này còn khoa trương hơn ông cụ ban nãy, bà mặc một bộ đồ trắng toát khiến y tá Quyên sợ đứng tim.
“Mẹ kiếp, một đám người đã cao tuổi rồi còn chưa đi đời nhà ma, chết rồi hay sao mà cứ mặc đồ tang thế hả!!” Y tá Quyên lại mắng tiếp.
Hôm nay y tá Quyên bị vạch trần bộ mặt thật, trên mạng tràn ngập tiếng mắng mỏ chị ta, từ nay chị ta không muốn phải làm bộ làm tịch nữa.
Lúc đi ngang qua bà cụ mặc đồ màu trắng, y tá Quyên còn trừng mắt một cái.
Lần trừng mắt này, y tá Quyên bỗng phát hiện ra bà cụ đang kiễng chân.
Tim y tá Quyên đập thình thịch-----Sao một bà cụ có thể đứng vững vàng bằng mũi chân như vậy chứ?
Y tá Quyên ngoảnh đầu nhìn lại, chợt phát hiện ra ông cụ ban nãy cũng đi theo sau chị ta từ lúc nào, đứng cách chị ta vài bước chân…..
Y tá Quyên vô cùng sợ hãi, ông cụ lặng lẽ đi theo chị ta từ lúc nào thế, sao không hề có tiếng động gì…Rõ ràng ông cụ chống gậy mà!!
Lưng y tá Quyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, chị ta sợ hãi đến mức kỳ tích y học cũng xuất hiện, tay kéo luôn cái chân bị đánh gãy rồi chạy nhanh như bay!
Về nhà! Chị ta phải về nhà!
Nhìn từng bậc thang hướng lên trên, y tá Quyên chỉ hi vọng không nhìn thấy thêm bất cứ ‘người’ nào nữa.
Ai ngờ sợ của nào trời trao của ấy, còn chưa tới tầng 4, y tá Quyên đã trông thấy một cụ già đang đứng ở góc cầu thang.
Lần này, cụ già mặc bộ quần áo bệnh nhân trong viện----Đâu có cụ già nào về đến nhà còn mặc đồ của bệnh viện, giờ khắc này y tá Quyên hoàn toàn phản ứng ra, chị ta gặp quỷ rồi!!
Nhìn gương mặt cụ già trước mặt, cuối cùng y tá Quyên cũng nhớ ra---Đây chẳng phải cụ già nhập viện lần trước và mới vừa làm phẫu thuật ung thư phổi đó ư?
Y tá Quyên sợ hãi lùi lại một bước, nhưng bên tai chị ta lại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Giẫm lên tôi rồi!”
Y tá Quyên quay phắt đầu lại, lông tơ toàn thân dựng đứng---Không biết từ lúc nào, ông cụ và bà cụ ban nãy cũng đi theo lên tầng 4 rồi!!
Y tá Quyên toan chạy lên tiếp, vừa quay đầu đã trông thấy ông cụ mặc đồ bệnh nhân đang đứng sáp vào chị ta!
“Y tá Quyên, tôi muốn ho ra đờm…Tôi khó chịu quá, giúp tôi với!”
Y tá Quyên như ngửi thấy mùi hôi thối…..
Đương nhiên chị ta hiểu vì sao ông cụ lại nói vậy.
Sau khi ông cụ này trải qua ca phẫu thuật ung thư phổi, bác sĩ dặn ông phải ho long đờm thường xuyên.
Làm y tá, chị ta phải giúp ông cụ đứng dậy ít nhất bảy tám lần một giờ, còn phải đặc biệt chú ý đến vết thương của ông cụ... Ai có thể làm được điều này?
Có mà mệt muốn chết!!
Thế là sau ngày đầu tiên, y tá Quyên đã ăn bơ làm biếng, chị ta không đổ cái chậu mà ông cụ ho và nhổ ra, người nhà với bác sĩ tới thăm thì chị ta nói hôm nay ông cụ đã ho rồi.
Ngày thứ ba, ông cụ ho mỗi lúc một dữ dội, hại cho y tá Quyên bị đánh thức lúc đang ngủ ban đêm!
Bất cứ ai mất ngủ ban đêm, nhất là bị đánh thức giữa đêm, đều sẽ cáu kỉnh.
Hễ tức giận, Y tá Quyên lại siết tay vào ống dẫn niệu của ông cụ----Sau phẫu thuật, bác sĩ sẽ thông đường tiết niệu rồi treo túi đựng ống thông ở đầu giường, các y tá sẽ được dặn dò thường xuyên kiểm tra túi đựng và đổ nước đi khi gần đầy---
Y tá Quyên bóp túi thông tiểu để nước tiểu chảy ngược lại.
Ngày hôm sau, ông cụ chết vì nhiễm trùng cấp tính.
Bác sĩ nói, nếu không ho ra đờm thì dễ bị nhiễm trùng. Các ca phẫu thuật ung thư phổi thường gặp trường hợp tử vong do nhiễm trùng sau khi mổ. Nghe bác sĩ giải thích, các gia đình rất đau buồn nhưng họ không hề nghĩ tới nguyên nhân khác dẫn đến cái chết của ông cụ.
Ồn ào, ồn ào, xem ông còn ồn được nữa không!
Y tá Quyên nhớ rõ, lúc thi thể ông cụ bị mang đi, chị ta còn lẩm bẩm mắng câu đó.
“A!” Y tá Quyên kêu chói tai rồi chạy điên cuồng, nhưng dẫu chị ta chạy thế nào cũng không lên được tầng 5.
Chị ta chạy hoài chạy mãi, nhưng cứ ngẩng đầu lên lại phát hiện ra mình đang ở lầu 3 hoặc lầu 4.
Ở mỗi góc cầu thang đều có một cụ già đang đứng chờ chị ta.
Mới đầu có 3 cụ già, sau đó tăng lên 5, 8, 10 cụ….
Y tá Quyên chạy đến mức cái chân gãy cũng bị hỏng luôn, cuối cùng kinh hãi cuộn tròn người trong góc cầu thang: "Đừng đến đây, đừng đến đây!"
Ngay lúc tuyệt vọng, y tá Quyên bỗng trông thấy một cô bé - Túc Bảo!
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Cứu dì với!”
Y tá Quyên vội vàng bò dậy, nhưng không thể bò ra khỏi tầng 3.
Túc Bảo mím môi nhìn chị ta, hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ông bà cụ tới tìm dì vì dì hại chết họ. Sao dì lại làm như vậy? Các ông bà cụ kia có thù oán gì với dì hả?”
Sắc mặt y tá Quyên tái nhợt, mặt đầm đìa mồ hôi, đồng tử giãn ra….Nhìn mặt chị ta cũng thấy kinh dị.
Y tá Quyên khóc nói: “Không, không có thù hận gì hết…”
Bà cụ mặc đồ trắng hỏi: “Thế tại sao cô ép tôi ăn phân, cuối cùng còn lấy gối đè tôi tắc thở mà chết!”
Y tá Quyên tuyệt vọng, run rẩy nói: "Tôi không cố ý, tôi chỉ quá mệt mỏi, tôi, tôi không có ác ý gì cả."
Túc Bảo mím môi.
Hại chết người ta rồi còn kêu không có ác ý ư?
Chỉ nghe thấy y tá Quyên khóc, nói: “Bởi vì chăm sóc người già quá khó khăn, tôi cực kỳ mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền để sống chứ…..”
Người già liệt giường và không thể tự chăm sóc bản thân thực ra cũng là gánh nặng cho con cái.
Về cơ bản, trong mười gia đình thì có bảy - tám gia đình vì chuyện này mà kiệt sức, có lẽ đám người nhà này cũng mong được giải thoát khỏi gánh nặng càng sớm càng tốt phải không?
Đó là lý do tại sao chị ta giết rất nhiều người già mà không hề bị phát hiện.
Sau này y tá Quyên cảm thấy chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao cũng là gánh nặng, đám con cái kia không thể xuống tay vì hai chữ đạo đức thì cứ để chị ta giải thoát giúp….
Chưa biết chừng, đám con cái kia còn thầm cảm ơn chị ta ấy chứ!
Gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc: “Dù dì muốn kiếm tiền để sống thì cũng đâu thể giết chết các ông bà cụ!”
“Hơn nữa, con cái của ông bà cụ chắc chắn không muốn ba mẹ họ qua đời.”
Y tá Quyên vừa khóc vừa nói: “Lúc đầu dì không như thế này đâu. Một tiền bối khác của dì đã dạy dì như vậy. Dì, dì thực sự, lúc đầu dì không như thế đâu… Dì thực sự không có ác ý, thật đấy..."
Thấy Túc Bảo làm thinh, y tá Quyên lại nhìn mấy ông bà cụ đứng trước mặt: “Các cụ chết đi thì con cái cụ mới được giải thoát, nếu các cụ cứ sống trên giường bệnh thì chắc chắn sẽ làm liên lụy tới con cái….Thay vì duy trì kiểu sống không bằng chết ấy, chi bằng xuống địa phủ, đúng không? Các cụ xem, tôi làm vậy vì nghĩ cho con cái các cụ thôi mà… ”
Túc Bảo không sao hiểu được cách giải thích lừa mình dối người của y tá Quyên.
Quỷ đáng sợ thật đấy, nhưng cô bé phát hiện ra….Có những người, lòng dạ còn đáng sợ hơn quỷ!
Cô bé mím môi, không muốn quan tâm tới chuyện này nữa.
Lẽ ra, cô bé nên khuyên các ông bà cụ này rời đi, đừng tiếp tục lưu lại tòa nhà này.
Nhưng giờ cô bé chỉ muốn bỏ đi.
Túc Bảo nghĩ là làm, quay người xuống lầu rồi đi luôn.
Y tá Quyên sợ quá đỗi, hoảng loạn ngã lăn xuống dưới: “Tiểu thư Túc Bảo, tiểu thư Túc Bảo!”
“Xin con đừng đi! Cứu dì với!”
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Lẽ nào con nhẫn tâm thấy chết không cứu ư!!”
“A---”
Túc Bảo xuống lầu, thấy Mộc Quy Phàm đang đứng chờ cô bé.
Trên lầu truyền tới tiếng kêu thảm thiết.