-
Chương 160-162
Chương 160: Tô Tử Du trúng tà
Trong phòng Túc Bảo, nhìn tất cả mọi người trầm mặc, Tô Tử Du do dự rồi giơ tay: “Anh vẫn còn một câu hỏi.”
Mọi người nhìn về phía cậu.
Tô Tử Du: “Ừm, sao hồi nãy phía sau cô Tô Cẩm Ngọc có nhiều quỷ vậy?”
Đầu Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm ầm một tiếng, rất nhiều quỷ ư??
Hai người họ vội nhìn vào máy quay--- Đâu có gì nhỉ?
Chỉ nghe Kỷ Trường đáp: “Bởi vì trên hồn thể của Tô Cẩm Ngọc có phước lành tỏa ánh sáng màu vàng, đây đều là phúc khí, cũng có thể nói là âm đức tràn đầy.”
“Nếu quỷ có được chút ánh sáng vàng này rồi lên đường đi đầu thai thì kiếp sau nhất định được sống cuộc đời đại phú đại quý, cho nên chúng nó đều muốn có được chút âm đức này.”
Túc Bảo giải thích: “Chẳng những bám theo mẹ, quỷ còn bám theo chị Tiểu Ngọc, vì vậy sư phụ mới kêu em giữ chị Tiểu Ngọc ngủ lại biệt thự đêm nay.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vậy!!
Tô Tử Du hỏi: “Vậy giờ bọn quỷ đó đâu hết rồi?”
Kỷ Trường đáp: “Chắc đang lang thang trong trang viên, bọn chúng khao khát có được ánh sáng vàng nên ta muốn xem thử chúng có thể tìm được mảnh vụn linh hồn của Tô Cẩm Ngọc hay không.”
“Dưới sự hấp dẫn của ánh sáng vàng, quỷ sẽ tụ tập về mỗi lúc một đông.”
“Nhưng yên tâm đi, ta đã bài bố Nhiếp Hồn Phiên trong phòng, chúng không vào được đâu.”
“Lát nữa ta sẽ xuống địa phủ một chuyến xem có điều tra thêm được gì không.”
Đám người Tô Nhạc Phi: “…”
Chúng quỷ: Thế bọn chúng chính là đám quỷ làm thuê cho Kỷ Trường hả?
Nửa đêm, Túc Bảo đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Tử Du cũng bị đuổi về phòng đi ngủ, nhưng máy quay phim của cậu bị giữ lại.
Trong phòng Tô Ý Thâm.
Tô Nhạc Phi xách một cái rương lớn đi tới, mở ra.
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Đây là gì?”
Tô Nhất Trần lấy từ trong rương ra một con búp bê, dịu giọng hỏi: “Đây là con búp bê em thích nhất hồi 3 tuổi, còn nhớ không?”
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu.
Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm cũng bắt đầu lấy đồ trong rương ra.
“Đây là chiếc túi và chiếc nhẫn mà em thích nhất năm 5 tuổi, hồi ấy em đỏm dáng lắm…”
“Đây là con thỏ bông em luôn ôm khi kiểm tra phát hiện ra bệnh máu trắng hồi 7 tuổi.”
Từ đấy trở đi, Tô Cẩm Ngọc phải làm vô số trị liệu. Để tránh bị nhiễm trùng, cô phải cách ly với rất nhiều thứ.
Cô chỉ có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ bằng kính của phòng bệnh.
Người nhà họ Tô muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt Tô Cẩm Ngọc, nhưng cô chỉ muốn khỏe mạnh trở lại, đó lại là thứ duy nhất họ không thể cho cô….
Tô Nhất Trần thấy cổ họng chua xót, nói: “Đây là hoa hướng dương mà Ngọc Nhi vui vẻ ôm chặt không buông sau khi hoàn thành đợt trị liệu thứ hai.”
Một bông hoa hướng dương ép khô đang nằm lặng lẽ trong rương đồ.
“Khi ấy cả nhà mình rất phấn khởi, còn tưởng chúng ta đã thắng được căn bệnh ma quỷ kia. Nhà mình đã chụp ảnh ở cổng trang viên để kỷ niệm.”
Tô Nhất Trần đặt tấm ảnh lên bàn.
Tô Cẩm Ngọc nhìn cô bé mặt mày tươi tắn với mái tóc ngắn như mới mọc mới trong tấm hình.
Bên cạnh cô bé là ba người anh trai và ba mẹ của họ.
Tô Nhất Trần lấy thêm rất nhiều món đồ ra, hầu hết đều là đồ chơi, mỗi món đồ đều có ý nghĩa rất đặc biệt.
Cô bé trong tấm hình cũng dần lớn lên, từ 7,8 tuổi đến mười mấy tuổi, hai mươi tuổi, mỗi năm đều có ảnh chụp sinh nhật.
Nhưng phần lớn ảnh đều được chụp trong phòng bệnh, tóc cô bé rụng hết nên không chịu chụp hình, các anh trai đã đặt cho cô bé rất nhiều bộ tóc giả….
Tô Cẩm Ngọc có thể nhìn thấy rõ hành trình trưởng thành từ một cô bé đến thiếu nữ đôi mươi qua những tấm hình.
“Đây là em thật ư?…”
Tô Cẩm Ngọc chạm vào tấm hình, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tựa như cô đang nhìn những trải nghiệm của mình ở kiếp trước, nhưng chẳng thể nhớ ra điều gì.
Tô Nhất Trần đặt đồ xuống, dịu giọng nói: “Chưa nhớ cũng không sao, từ từ rồi sẽ nhớ ra.”
Bọn họ quá nóng vội rồi.
Túc Bảo nói phải tìm đủ mảnh vụn linh hồn thì Tô Cẩm Ngọc mới khôi phục trí nhớ, nhưng anh và Tô Nhạc Phi, Tô Ý Thâm vẫn muốn thử xem những món đồ kỷ niệm này có thể gợi lại chút hồi ức nào trong đầu em gái anh không…
Tô Cẩm Ngọc nói: “Xin lỗi, em thật sự không có chút ấn tượng gì.”
Tô Nhạc Phi lập tức nói: “Nói gì vậy, không cần phải xin lỗi! Ngọc Nhi không bao giờ phải nói xin lỗi!”
Tô Ý Thâm cũng nói: “Muộn rồi, mau đi nghỉ ngơi.”
Tô Cẩm Ngọc muốn nói quỷ không cần nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ gật đầu rồi bay ra ngoài.
Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm vào máy quay, mãi đến khi bóng Tô Cẩm Ngọc biến mất.
“Ôi….Nếu có thể nhìn thấy Ngọc Nhi bằng mắt thường thì tốt rồi.” Tô Nhạc Phi nói.
Tô Ý Thâm cất máy quay đi, nói: “Gì cơ? Anh muốn nhìn thấy quỷ hả?”
Tô Nhạc Phi lẩm bẩm: “Không được à? Chẳng phải nhóc Tô Tử Du cũng nhìn được quỷ bằng mắt thường đó ư? Nói ra cũng kỳ lạ, sao chúng ta không nhìn được mà Tô Tử Du lại thường trông thấy quỷ nhỉ….”
Túc Bảo thì là cô bé đặc biệt nhất trên đời rồi, không cần thắc mắc vì sao cô bé nhìn thấy quỷ nữa.
Lẽ nào đúng như truyền thuyết, ‘thiên nhãn’ của trẻ con chưa hoàn toàn đóng lại nên khác với người lớn ư?
Tô Tử Du trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện bắt quỷ.
Bây giờ ba cậu, Túc Bảo và các chú đều nghĩ tới chuyện hồi phục trí nhớ cho cô Tô Cẩm Ngọc, nhưng cậu quan tâm tới chuyện của Túc Bảo hơn.
Phải nhanh chóng bắt quỷ lấp đầy hồ lô, nếu không thì…Cậu có thể mất đi em gái….
“Giả thiết ác quỷ là X, oán quỷ thông thường là Y, lệ quỷ là Z…”
Sư phụ của Túc Bảo đã nói rồi, hồn quỷ tụ tập về bên cạnh cô Tô Cẩm Ngọc sẽ ngày một nhiều.
Cậu chợt nghĩ ra một ý tưởng-----Vậy cậu có thể thiết kế một cái lưới bắt quỷ, quăng ra một cái là tóm gọn cả trăm Y không?
X và Z không thường thấy, nhưng Y thì rất nhiều nha!
Há chẳng phải chỉ một chốc đã hoàn thành việc lấp đầy hồ lô rồi ư?
“Tuyệt lắm!” Tô Tử Du lập tức ngồi dậy, bật đèn lên.
Vì Kỷ Trường nói quỷ sẽ không vào nhà nên Tô Tử Du không chút phòng bị, cứ vậy ngồi thiết kế…..
Bên ngoài trang viên nhà họ Tô, bọn quỷ đang dập dềnh bay lượn…
Một con mèo đen xù lông dựng đứng, meo một tiếng như bị dọa sợ rồi nhảy phốc lên tầng thượng nhà họ Tô.
Bỗng mèo đen như đụng vào thứ gì đó, bắt đầu đánh nhau.
Nhiếp Hồn Phiến được Kỷ Trường bài bố ở vị trí ẩn trên tầng thượng chẳng may bị đuôi của con mèo đen quét cho rớt luôn.
Mèo đen cất tiếng kêu quỷ dị, tiếp tục đánh nhau, sau đó mới sợ hãi chạy trốn khỏi tầng thượng rồi biến mất luôn ở vườn hoa.
Nửa đêm, Tô Tử Du vẫn đang múa bút thành văn, bỗng một cơn gió thoảng qua, sau lưng cậu bỗng xuất hiện một nữ quỷ mặc đồ đỏ.
Tô Tử Du cảm giác thấy điều bất thường. Thông qua sự phản chiếu của cánh cửa kính, Tô Tử Du vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu.
“.…”
“Á á á----”
Tiếng thét phá vỡ bầu trời đêm.
Tô Tử Du co cẳng chạy đi tìm Túc Bảo.
Chẳng ngờ vừa mở cửa phòng đã trông thấy hành lang lầu hai đông kín ‘người’, ít nhất phải có hai mươi đến ba mươi ‘người’.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn chúng nhất loạt quay đầu, nhìn Tô Tử Du hau háu.
Nửa đêm canh ba, một đám ‘người’ lặng yên không một tiếng động đứng thẳng đờ ở hành lang.
Ai gặp cảnh tượng này chẳng sợ muốn chết!
Da đầu Tô Tử Du tê dại, mắt nhìn thẳng phía trước, cậu làm bộ mộng du rồi run rẩy đi về phía phòng Túc Bảo.
Không thấy tao…Không thấy tao….Tô Tử Du âm thầm cầu cho bọn quỷ không nhìn thấy cậu.
Thế nhưng nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu bỗng trượt xuống như con rắn, đầu nó lơ lửng trước mặt Tô Tử Du, đôi mắt trợn trắng nhìn Tô Tử Du hau háu.
“Hi hihi…Bạn nhỏ, có phải ngươi có thể nhìn thấy ta không?”
Nữ quỷ thở vào tai Tô Tử Du.
Tô Tử Du chỉ biết làm bộ bị lác mắt, cứng ngắc đi về phía trước.
Nữ quỷ cười: “Có phải ngươi đang làm bộ mộng du không?….Ban nãy ngươi đang làm bài tập, nào có ngủ mà mộng du!!”
Nói rồi mặt nữ quỷ tách làm đôi, ánh mắt cũng trở nên vô cùng đáng sợ: “Xuống địa ngục với ta đi mà!”
Chương 161: Không sợ đối thủ là thần thánh, chỉ sợ đồng đội là heo
Tô Tử Du sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “Hu hu, em gái ơi….Cứu anh với em ơi!”
Cậu xuyên qua hồn thể của các quỷ hồn, bọn quỷ cùng phát ra tiếng hờ hờ hờ từ cổ họng, Tô Tử Du như đang liều mạng thoát khỏi những thây ma trong thời mạt thế.
Tô Tử Du ra sức chạy, cánh cửa phòng Túc Bảo gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, dù cậu chạy thế nào cũng không đến được.
Nghe thấy tiếng la hét, người đầu tiên ló đầu ra khỏi phòng là Mộc Quy Phàm, sau đó là Tô Nhất Trần.
Chỉ thấy Tô Tử Du đang chạy tới chạy lui ở hành lang vắng lặng, bộ dạng vô cùng quỷ dị, chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi đoạn hành lang đó.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chân Tô Tử Du, nói nhỏ: “Trúng tà rồi à?”
Tô Nhất Trần chau mày: “Có thể.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ đến Túc Bảo.
Nhưng….
Tiểu Túc Bảo ngoan của họ đang ngủ rất ngon.
Tô Nhất Trần: Còn 3- 4 tiếng nữa mới đến bình minh, chắc Tử Du có thể chống đỡ được mấy tiếng nhỉ?
(Tô Tử Du: Ba, con cảm ơn ba!)
Ngay lúc này, Tô Nhạc Phi bị đánh thức bởi tiếng ồn bỗng mở toang cánh cửa phòng.
Trông thấy Tô Tử Du đang vừa khóc vừa la, còn chạy vòng tròn quanh hành lang, Tô Nhạc Phi lơ mơ!!
“Tử Du, con đang làm gì thế?” Giọng Tô Nhạc Phi rất to.
Tô Tử Du kinh hãi, cả người bỗng run rẩy.
Khoảnh khắc này, hai mắt Tô Tử Du ngưng trệ, miệng cười hihi.
Nước miếng rớt ra từ miệng cậu chẳng khác nào đứa con trai ngốc nhà địa chủ.
“Hi hi hi!”
“A à à à a à!”
Tô Nhất Trần: “….”
Anh liếc nhìn Tô Nhạc Phi một cái, quả nhiên, không sợ đối thủ thần thánh, chỉ sợ đồng đội heo
Tô Nhạc Phi: “!!”
Mẹ…Mẹ kiếp….Có phải anh vừa làm chuyện gì không nên làm không?
Lẽ nào hồi nãy Tử Du bị mộng du?
Các cụ vẫn dạy không được gọi tên người đang mộng du.…Xong đời rồi, anh vừa gây họa rồi phải không???
Tô Nhạc Phi không dám lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói nhỏ: “Tôi đi gọi Túc Bảo dậy.”
Tô Nhất Trần gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Tô Tử Du đang giơ tay lên rồi nhào về phía anh, nước mắt nước mũi nước miếng rớt tong tong xuống sàn: “A à a à!”
Tô Nhất Trần: “…”
Bỗng dưng thấy hơi ghét bỏ đứa con trai ngốc này.
Tô Nhất Trần nắm vai Tô Tử Du, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Túc Bảo được Mộc Quy Phàm ẵm ra khỏi phòng.
Cô bé mơ màng dụi mắt, nói giọng mềm mại: “Ba ơi sao thế?”
Tô Tử Du lập tức nhào về phía Túc Bảo: “A à a à!”
Huhuhu!
Em gái ơi nhìn xem còn cứu được anh không!
Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu lại đã trông thấy nữ quỷ mặc đồ đỏ đang bắt đầu gặm cổ cậu…
Lùi lên chút nữa là gặm luôn cái đầu a à của cậu rồi…Không, gặm đầu cậu.
Ruột gan Tô Tử Du cồn cào như lửa đốt.
Túc Bảo sững sờ: “Ô, sao quỷ đều chạy vào nhà được hết vậy?”
Tô Nhạc Phi: “Đều…vào được hết?”
Một cơn gió thổi qua…
Không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, đến kim chỉ nam trong ‘cái chậu sắt’ ở cửa phòng Tô Tử Du cũng đang điên cuồng chuyển động.
Theo cách nói của Tô Tử Du, trường hợp này gọi là từ trường mất ổn định nghiêm trọng.
Tô Nhạc Phi vô thức lùi về sau một bước.
Ngay lúc này, sau lưng anh ấy truyền đến một giọng nói chết chóc: “Chàng ~ trai~ trẻ ~ ơi ~ giẫm lên chân ta rồi nè~”
Tô Nhạc Phi quay phắt đầu lại thì trông thấy một bà cụ mặc đồ liệm màu tím đậm.
“Mẹ kiếp!” Anh cuống quýt chạy lên trước, kết quả lại trông thấy một cô bé quỷ đứng trước mặt, cười hi hi: “Chú ơi, cùng chơi trò trốn tìm không nè?”
Tô Nhạc Phi: “….”
Sau sự xuất hiện của bà cụ và cô nhóc này, hành lang dần hiện lên rất nhiều ‘người’. Mặt ai nấy đều đờ đẫn, hai mắt phát ra ánh sáng âm u.
Một con quỷ sơ sinh vui vẻ bò trên đất, cuống rốn dài trên người nó kéo theo…một nữ quỷ có cái bụng nứt toác.
Tô Nhạc Phi: “!!”
Anh vội thôi miên mình thành người lác mắt, mặc niệm: Tôi không thấy gì hết….
Huhuhu, cho anh rút lại câu đã nói lúc tối.
Anh không bao giờ muốn trông thấy quỷ nữa đâu!!!
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc sải bước tới, chắn trước mặt Tô Nhạc Phi.
Tô Cẩm Ngọc chau mày, nhìn đăm đăm vào cô bé quỷ rủ chơi trốn tìm ban nãy, cảnh cáo: “Đi qua chỗ khác chơi!”
Tô Nhạc Phi ngẩn người….
Đây là em gái anh, là cô em gái mà anh thương yêu hai mươi năm trời…
Còn tưởng không bao giờ được gặp lại, chẳng ngờ giờ đây em ấy đang chắn trước người anh, giống như khi trước anh vẫn luôn bảo vệ em ấy.
Hốc mắt Tô Nhạc Phi đỏ hoe: “Ngọc Nhi….”
Anh, anh thu lại câu nói ban nãy!
Thấy quỷ cũng tốt lắm nha!
Những con quỷ mà anh khiếp sợ này, lại chính là linh hồn mà người thân của chúng tha thiết muốn nhìn thấy…
Cô bé quỷ bị Tô Cẩm Ngọc nhìn đăm đăm, đành phải lùi về sau.
Tô Cẩm Ngọc nước mắt lưng tròng: “Ngọc Nhi của anh năm giỏi quá, giờ đã biết bảo vệ anh rồi!”
Tô Cẩm Ngọc: Đại ca, như này hơi cường điệu rồi đấy….
Tô Nhất Trần chau mày. Sao thế này? Tô Nhạc Phi cũng có thể nhìn được quỷ rồi ư?
Còn anh và Mộc Quy Phàm thì chẳng trông thấy gì.
Mộc Quy Phàm dứt khoát đi lấy máy quay của Tô Tử Du.
Chẳng ngờ phát minh của cậu nhóc lại có ích đến vậy.
**
Ở một bên khác.
Túc Bảo đang nắm cổ chân nữ quỷ mặc đồ đỏ, toan kéo nó xuống khỏi người Tô Tử Du.
Lệ quỷ mặc đồ đỏ tức giận chửi mắng, nó cảm nhận được thể chất đặc biệt của Tô Tử Du, tuy sức hấp dẫn hơi yếu.
Nếu có thể nhập vào người Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn….
Đến lúc đó, nó có thể đi tìm kẻ đã hại chết nó để báo thù!
Chẳng ngờ lại có một con nhóc tới gây rối!
“Thả ta ra…!” Lệ quỷ hét chói tai: “Ta phải ăn ngươi!”
Lệ quỷ mặc đồ đỏ nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi sợ hãi kêu lên: “Túc Bảo cẩn thận!”
Tô Cẩm Ngọc không nghĩ gì đã nhào tới.
Túc Bảo lập tức giơ tay lên, lệ quỷ mặc đồ đỏ kêu thảm thiết vì bị ánh sáng từ sợi dây đỏ đánh bay ra ngoài.
Tô Nhạc Phi kinh ngạc nhìn sợi dây trên cổ tay Túc Bảo.
Một sợi dây trông rất tầm thường lại lợi hại vậy ư?
Hành lang bỗng chốc hỗn loạn, mấy con quỷ nhỏ như cô bé ban nãy chạy loạn rồi cười hi hi ha ha, bà cụ mặc đồ liệm ban nãy đứng tán dóc bên tai Tô Nhạc Phi, hỏi xin anh cho bà cụ thân thể.
Còn có quỷ sơ sinh bò dưới sàn, quỷ mẹ khó sinh buồn bã càm ràm, nói không muốn chết, ít nhất cũng phải tranh giành cho con mình chút phúc khí…..
Hành lang có khoảng ba mươi con quỷ già trẻ….
Mặt Tô Nhạc Phi và Tô Tử Du đều nhuốm vẻ kinh sợ.
Ngay lúc hỗn loạn nhất, một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, bọn quỷ chạy tán loạn như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm.
Áo choàng trắng của Kỷ Trường vẫn bay phấp phới trong hành lang lặng gió, tay hắn siết cổ lệ quỷ mặc đồ đỏ, chỉ nghe bụp một tiếng!
Lệ quỷ kêu chói tai rồi hóa thành sát khí, bay vào hồ lô linh hồn trong tay Túc Bảo.
Một số quỷ khác lần lượt chịu chung số phận như lệ quỷ ban nãy, hóa thành sát khí rồi bay vào hồ lô!
Ngay lúc này, có 7-8 mảnh vụn màu vàng bay lên như đom đóm.
Túc Bảo tròn mắt ngỡ ngàng: “Là mảnh vụn linh hồn của mẹ!”
Hóa ra, phương pháp của Kỷ Trường thật sự có ích.
Túc Bảo vội chạy tới bắt lấy mảnh vụn ở gần nhất rồi đặt vào hồn thể Tô Cẩm Ngọc.
Các mảnh vụn phát sáng khác nhấp nháy, từ từ bay về tập trung trên người Tô Cẩm Ngọc….
Trên hành lang chỉ còn sót lại vài con quỷ đang sợ hãi quỳ dưới đất, hét: “Đừng giết tôi!”
“Đừng giết con của tôi…”
Kỷ Trường thu tay về, lạnh lùng nhìn đám quỷ.
Hai mắt Tô Tử Du lấp lánh: Sư phụ của Túc Bảo ngầu quá!!
Cậu cũng muốn trở thành thiên tôn ngự quỷ ngầu như này!!
Túc Bảo mừng rơn, sư phụ của cô bé vừa ra tay đã tìm được 8 mảnh vụn linh hồn của mẹ bé.
“Sư phụ tuyệt quá! Sư phụ 666!”
Xem xem, cô bé con lại học thêm được từ mới ---- Từ vựng chất lượng cao của loài người!!
Tô Nhất Trần: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Kỷ Trường phất tay áo rồi đứng trước mặt mấy quỷ hồn còn sót lại.
Cô bé quỷ sợ hãi dán vào cái bụng đang nứt toác của quỷ mẹ, quỷ sơ sinh đang bò trên đất cũng bò về lòng quỷ mẹ…
Hai con quỷ nhỏ còn lại thì run như cầy sấy.
Quỷ mẹ đang ôm hai quỷ con khóc to: “Đừng thu ta vào hồ lô…. Ta, ta chỉ thương xót hai đứa con của mình, ta không cố tình lưu lại trần gian đâu…”
Bà cụ mặc đồ liệm cũng cúi đầu, nói: “Ta còn một câu chưa nói được với con trai ta….Để ta nói xong là được…Cầu xin ngươi!”
Chương 162: Sang chấn vì độ ngầu của Kỷ Trường
Tô Nhất Trần nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra thế này, Tô Nhạc Phi cũng nhìn thấy ma được ư?
Nhưng trong khi cả anh lẫn Mộc Quy Phàm đều chẳng nhìn thấy gì cả.
Mộc Quy Phàm chỉ nhìn lướt qua rồi đi thẳng một mạch vào phòng của Tô Tử Du, lấy máy ảnh của cậu đi.
Không ngờ phát minh của thằng nhóc này hữu dụng phết.
Một bên khác.
Túc Bảo đang tóm chặt chân của nữ quỷ mặc đồ đỏ hòng kéo nó ra khỏi người Tô Tử Du.
Con quỷ mặc đồ đỏ giận đùng đùng chửi bới om sòm. Bởi vì nó là ác quỷ nên nó cảm nhận được Tô Tử Du có thể chất đặc biệt, ở cậu có một sức hút gì đó tuy rất yếu nhưng lại hết sức hấp dẫn.
Nếu như chiếm được thân xác của Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn...
Đến lúc đó, nó sẽ có thể tìm đến kẻ đã hại chết mình để báo thù!
Ngờ đâu giữa chừng lại bị một đứa con nít phát đám!
"Thả ta ra!" Nữ quỷ mặc đồ đỏ hét chói tai: "Ta sẽ ăn ngươi!"
Nó vừa gào thét inh ỏi vừa nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi bàng hoàng quát to: "Túc Bảo, cẩn thận!"
Tô Cẩm Ngọc xông tới chỗ bé mà không chút nghĩ ngợi.
Túc Bảo ngay lập tức buông tay ra, thế là con quỷ mặc đồ đỏ rít gào thống thiết, bị vầng hào quang màu đỏ rực phát ra từ sợi dây cùng màu đánh văng ra ngoài.
Tô Nhạc Phi giật mình nhìn về phía sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo.
Hóa ra sợi dây đỏ trông tầm thường, chẳng có gì đặc biệt ấy lại đáng gờm đến thế ư?
Hành lang lúc này là một cảnh tượng rối như canh hẹ, càng lúc càng có nhiều con quỷ ùa ra: Nhóc quỷ nghịch ngợm trông như bé gái cười khúc khích chạy lăng xăng trong hành lang, bà cụ mặc áo liệm thì cứ luẩn quẩn xung quanh Tô Nhạc Phi mà trò chuyện, hỏi Tô Nhạc Phi có thể cho mình một cái xác người được không.
Có cả linh hồn đứa trẻ sơ sinh vui vẻ bò dưới đất, bà mẹ khó sinh thì đau khổ lải nhải rằng mình không muốn chết, ít nhất phải tranh thủ một chút may mắn cho con mình...
Những linh hồn vất vưởng hiện đang có mặt tại đây đông như mắc cửi, ước chừng lên đến hai, ba chục người!
Cả Tô Nhạc Phi lẫn Tô Tử Du đều lộ vẻ kinh hãi y như nhau.
Giữa lúc hỗn loạn nhất, một vầng sáng trắng chói mắt đột nhiên lóe lên, bọn âm quỷ hốt hoảng bỏ chạy tứ phía như thể vừa thấy gì đáng sợ lắm vậy.
Áo bào của Kỷ Trường không gió mà bay, hắn tóm lấy cổ con quỷ mặc đồ đỏ chỉ với một tay, sau đó một tiếng "xèo" vang lên.
Con quỷ gào thét, hóa thành sát khí bay về phía hồ lô linh hồn mà Túc Bảo đang cầm trên tay.
Tay áo bào của Kỷ Trường lại phấp phới, chỉ với một cái phất tay áo thôi mà toàn bộ âm quỷ trên hành lang không hẹn mà cùng kêu rên thảm thiết, hóa thành sát khí và bay hết vào hồ lô linh hồn.
Vào giây phút bọn âm quỷ biến thành sát khí, bảy, tám mảnh vỡ ánh vàng dâng lên, lơ lửng giữa hành lang như những con đom đóm.
Túc Bảo trợn to hai mắt: "Là mảnh vỡ linh hồn của mẹ!"
Hóa ra phương pháp của Kỷ Trường có tác dụng thật.
Túc Bảo vội vàng chạy đến, nắm lấy đốm sáng vàng gần mình nhất rồi bỏ vào cơ thể của Tô Cẩm Ngọc.
Những đốm sáng màu vàng rực ấy nhấp nháy, từ từ bay đến bên cạnh Tô Cẩm Ngọc rồi tập trung lại...
Chỉ còn dăm ba con âm quỷ trong hành lang, chúng nó đều sợ hãi quỳ mọp dưới đất mà van nài những lời như "Đừng giết ta!", "Đừng giết con ta!"...
Kỷ Trường dừng tay, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Tô Nhạc Phi: Ghét chết đi được, bị hắn giành hết hào quang rồi còn đâu...
Đôi mắt Tô Tử Du lấp la lấp lánh như chứa cả một bầu trời sao, sư phụ của Túc Bảo ngầu quá đi mất!
Cậu cũng muốn trở thành đấng thánh thần có phép ngự quỷ ngầu đét như vậy!
Túc Bảo thì vô cùng mừng rỡ, sư phụ vừa ra tay là tìm được tám mảnh vỡ linh hồn của mẹ ngay!
"Sư phụ phụ đỉnh của chóp! Sư phụ phụ 666!"
Nhìn kìa, bé con lại học được ngôn ngữ mới rồi - ngôn từ phong phú và đa dạng đỉnh cao của loài người.
Tô Nhất Trần: "..."
Mộc Quy Phàm: "..."
Kỷ Trường phất ống tay áo rộng lớn lên, sau đó chắp tay đứng trước mặt những con quỷ còn sót lại ở đây.
Bé gái sợ hãi sà tới chỗ người phụ nữ rách bụng, linh hồn trẻ sơ sinh đang bò dưới đất cũng bò về lồng ngực của nữ quỷ.
Hai đứa quỷ nhỏ thì đều run như cầy sấy.
Nữ quỷ ôm hai đứa quỷ nhỏ, òa khóc thật to: "Đừng thu ta mà... Do, do ta thương con quá thôi, chứ ta không cố ý vấn vương nhân gian đâu..."
Bà cụ mặc áo liệm cũng cúi đầu, ánh mắt lập lòe: "Ta vẫn còn một câu chưa kịp nói với con ta... Làm ơn cho ta nói nốt câu này thôi... Cầu xin ngươi..."
Trong phòng Túc Bảo, nhìn tất cả mọi người trầm mặc, Tô Tử Du do dự rồi giơ tay: “Anh vẫn còn một câu hỏi.”
Mọi người nhìn về phía cậu.
Tô Tử Du: “Ừm, sao hồi nãy phía sau cô Tô Cẩm Ngọc có nhiều quỷ vậy?”
Đầu Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm ầm một tiếng, rất nhiều quỷ ư??
Hai người họ vội nhìn vào máy quay--- Đâu có gì nhỉ?
Chỉ nghe Kỷ Trường đáp: “Bởi vì trên hồn thể của Tô Cẩm Ngọc có phước lành tỏa ánh sáng màu vàng, đây đều là phúc khí, cũng có thể nói là âm đức tràn đầy.”
“Nếu quỷ có được chút ánh sáng vàng này rồi lên đường đi đầu thai thì kiếp sau nhất định được sống cuộc đời đại phú đại quý, cho nên chúng nó đều muốn có được chút âm đức này.”
Túc Bảo giải thích: “Chẳng những bám theo mẹ, quỷ còn bám theo chị Tiểu Ngọc, vì vậy sư phụ mới kêu em giữ chị Tiểu Ngọc ngủ lại biệt thự đêm nay.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vậy!!
Tô Tử Du hỏi: “Vậy giờ bọn quỷ đó đâu hết rồi?”
Kỷ Trường đáp: “Chắc đang lang thang trong trang viên, bọn chúng khao khát có được ánh sáng vàng nên ta muốn xem thử chúng có thể tìm được mảnh vụn linh hồn của Tô Cẩm Ngọc hay không.”
“Dưới sự hấp dẫn của ánh sáng vàng, quỷ sẽ tụ tập về mỗi lúc một đông.”
“Nhưng yên tâm đi, ta đã bài bố Nhiếp Hồn Phiên trong phòng, chúng không vào được đâu.”
“Lát nữa ta sẽ xuống địa phủ một chuyến xem có điều tra thêm được gì không.”
Đám người Tô Nhạc Phi: “…”
Chúng quỷ: Thế bọn chúng chính là đám quỷ làm thuê cho Kỷ Trường hả?
Nửa đêm, Túc Bảo đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Tử Du cũng bị đuổi về phòng đi ngủ, nhưng máy quay phim của cậu bị giữ lại.
Trong phòng Tô Ý Thâm.
Tô Nhạc Phi xách một cái rương lớn đi tới, mở ra.
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Đây là gì?”
Tô Nhất Trần lấy từ trong rương ra một con búp bê, dịu giọng hỏi: “Đây là con búp bê em thích nhất hồi 3 tuổi, còn nhớ không?”
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu.
Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm cũng bắt đầu lấy đồ trong rương ra.
“Đây là chiếc túi và chiếc nhẫn mà em thích nhất năm 5 tuổi, hồi ấy em đỏm dáng lắm…”
“Đây là con thỏ bông em luôn ôm khi kiểm tra phát hiện ra bệnh máu trắng hồi 7 tuổi.”
Từ đấy trở đi, Tô Cẩm Ngọc phải làm vô số trị liệu. Để tránh bị nhiễm trùng, cô phải cách ly với rất nhiều thứ.
Cô chỉ có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ bằng kính của phòng bệnh.
Người nhà họ Tô muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt Tô Cẩm Ngọc, nhưng cô chỉ muốn khỏe mạnh trở lại, đó lại là thứ duy nhất họ không thể cho cô….
Tô Nhất Trần thấy cổ họng chua xót, nói: “Đây là hoa hướng dương mà Ngọc Nhi vui vẻ ôm chặt không buông sau khi hoàn thành đợt trị liệu thứ hai.”
Một bông hoa hướng dương ép khô đang nằm lặng lẽ trong rương đồ.
“Khi ấy cả nhà mình rất phấn khởi, còn tưởng chúng ta đã thắng được căn bệnh ma quỷ kia. Nhà mình đã chụp ảnh ở cổng trang viên để kỷ niệm.”
Tô Nhất Trần đặt tấm ảnh lên bàn.
Tô Cẩm Ngọc nhìn cô bé mặt mày tươi tắn với mái tóc ngắn như mới mọc mới trong tấm hình.
Bên cạnh cô bé là ba người anh trai và ba mẹ của họ.
Tô Nhất Trần lấy thêm rất nhiều món đồ ra, hầu hết đều là đồ chơi, mỗi món đồ đều có ý nghĩa rất đặc biệt.
Cô bé trong tấm hình cũng dần lớn lên, từ 7,8 tuổi đến mười mấy tuổi, hai mươi tuổi, mỗi năm đều có ảnh chụp sinh nhật.
Nhưng phần lớn ảnh đều được chụp trong phòng bệnh, tóc cô bé rụng hết nên không chịu chụp hình, các anh trai đã đặt cho cô bé rất nhiều bộ tóc giả….
Tô Cẩm Ngọc có thể nhìn thấy rõ hành trình trưởng thành từ một cô bé đến thiếu nữ đôi mươi qua những tấm hình.
“Đây là em thật ư?…”
Tô Cẩm Ngọc chạm vào tấm hình, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tựa như cô đang nhìn những trải nghiệm của mình ở kiếp trước, nhưng chẳng thể nhớ ra điều gì.
Tô Nhất Trần đặt đồ xuống, dịu giọng nói: “Chưa nhớ cũng không sao, từ từ rồi sẽ nhớ ra.”
Bọn họ quá nóng vội rồi.
Túc Bảo nói phải tìm đủ mảnh vụn linh hồn thì Tô Cẩm Ngọc mới khôi phục trí nhớ, nhưng anh và Tô Nhạc Phi, Tô Ý Thâm vẫn muốn thử xem những món đồ kỷ niệm này có thể gợi lại chút hồi ức nào trong đầu em gái anh không…
Tô Cẩm Ngọc nói: “Xin lỗi, em thật sự không có chút ấn tượng gì.”
Tô Nhạc Phi lập tức nói: “Nói gì vậy, không cần phải xin lỗi! Ngọc Nhi không bao giờ phải nói xin lỗi!”
Tô Ý Thâm cũng nói: “Muộn rồi, mau đi nghỉ ngơi.”
Tô Cẩm Ngọc muốn nói quỷ không cần nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ gật đầu rồi bay ra ngoài.
Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm vào máy quay, mãi đến khi bóng Tô Cẩm Ngọc biến mất.
“Ôi….Nếu có thể nhìn thấy Ngọc Nhi bằng mắt thường thì tốt rồi.” Tô Nhạc Phi nói.
Tô Ý Thâm cất máy quay đi, nói: “Gì cơ? Anh muốn nhìn thấy quỷ hả?”
Tô Nhạc Phi lẩm bẩm: “Không được à? Chẳng phải nhóc Tô Tử Du cũng nhìn được quỷ bằng mắt thường đó ư? Nói ra cũng kỳ lạ, sao chúng ta không nhìn được mà Tô Tử Du lại thường trông thấy quỷ nhỉ….”
Túc Bảo thì là cô bé đặc biệt nhất trên đời rồi, không cần thắc mắc vì sao cô bé nhìn thấy quỷ nữa.
Lẽ nào đúng như truyền thuyết, ‘thiên nhãn’ của trẻ con chưa hoàn toàn đóng lại nên khác với người lớn ư?
Tô Tử Du trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện bắt quỷ.
Bây giờ ba cậu, Túc Bảo và các chú đều nghĩ tới chuyện hồi phục trí nhớ cho cô Tô Cẩm Ngọc, nhưng cậu quan tâm tới chuyện của Túc Bảo hơn.
Phải nhanh chóng bắt quỷ lấp đầy hồ lô, nếu không thì…Cậu có thể mất đi em gái….
“Giả thiết ác quỷ là X, oán quỷ thông thường là Y, lệ quỷ là Z…”
Sư phụ của Túc Bảo đã nói rồi, hồn quỷ tụ tập về bên cạnh cô Tô Cẩm Ngọc sẽ ngày một nhiều.
Cậu chợt nghĩ ra một ý tưởng-----Vậy cậu có thể thiết kế một cái lưới bắt quỷ, quăng ra một cái là tóm gọn cả trăm Y không?
X và Z không thường thấy, nhưng Y thì rất nhiều nha!
Há chẳng phải chỉ một chốc đã hoàn thành việc lấp đầy hồ lô rồi ư?
“Tuyệt lắm!” Tô Tử Du lập tức ngồi dậy, bật đèn lên.
Vì Kỷ Trường nói quỷ sẽ không vào nhà nên Tô Tử Du không chút phòng bị, cứ vậy ngồi thiết kế…..
Bên ngoài trang viên nhà họ Tô, bọn quỷ đang dập dềnh bay lượn…
Một con mèo đen xù lông dựng đứng, meo một tiếng như bị dọa sợ rồi nhảy phốc lên tầng thượng nhà họ Tô.
Bỗng mèo đen như đụng vào thứ gì đó, bắt đầu đánh nhau.
Nhiếp Hồn Phiến được Kỷ Trường bài bố ở vị trí ẩn trên tầng thượng chẳng may bị đuôi của con mèo đen quét cho rớt luôn.
Mèo đen cất tiếng kêu quỷ dị, tiếp tục đánh nhau, sau đó mới sợ hãi chạy trốn khỏi tầng thượng rồi biến mất luôn ở vườn hoa.
Nửa đêm, Tô Tử Du vẫn đang múa bút thành văn, bỗng một cơn gió thoảng qua, sau lưng cậu bỗng xuất hiện một nữ quỷ mặc đồ đỏ.
Tô Tử Du cảm giác thấy điều bất thường. Thông qua sự phản chiếu của cánh cửa kính, Tô Tử Du vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu.
“.…”
“Á á á----”
Tiếng thét phá vỡ bầu trời đêm.
Tô Tử Du co cẳng chạy đi tìm Túc Bảo.
Chẳng ngờ vừa mở cửa phòng đã trông thấy hành lang lầu hai đông kín ‘người’, ít nhất phải có hai mươi đến ba mươi ‘người’.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn chúng nhất loạt quay đầu, nhìn Tô Tử Du hau háu.
Nửa đêm canh ba, một đám ‘người’ lặng yên không một tiếng động đứng thẳng đờ ở hành lang.
Ai gặp cảnh tượng này chẳng sợ muốn chết!
Da đầu Tô Tử Du tê dại, mắt nhìn thẳng phía trước, cậu làm bộ mộng du rồi run rẩy đi về phía phòng Túc Bảo.
Không thấy tao…Không thấy tao….Tô Tử Du âm thầm cầu cho bọn quỷ không nhìn thấy cậu.
Thế nhưng nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu bỗng trượt xuống như con rắn, đầu nó lơ lửng trước mặt Tô Tử Du, đôi mắt trợn trắng nhìn Tô Tử Du hau háu.
“Hi hihi…Bạn nhỏ, có phải ngươi có thể nhìn thấy ta không?”
Nữ quỷ thở vào tai Tô Tử Du.
Tô Tử Du chỉ biết làm bộ bị lác mắt, cứng ngắc đi về phía trước.
Nữ quỷ cười: “Có phải ngươi đang làm bộ mộng du không?….Ban nãy ngươi đang làm bài tập, nào có ngủ mà mộng du!!”
Nói rồi mặt nữ quỷ tách làm đôi, ánh mắt cũng trở nên vô cùng đáng sợ: “Xuống địa ngục với ta đi mà!”
Chương 161: Không sợ đối thủ là thần thánh, chỉ sợ đồng đội là heo
Tô Tử Du sợ đến hồn bay phách tán, co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “Hu hu, em gái ơi….Cứu anh với em ơi!”
Cậu xuyên qua hồn thể của các quỷ hồn, bọn quỷ cùng phát ra tiếng hờ hờ hờ từ cổ họng, Tô Tử Du như đang liều mạng thoát khỏi những thây ma trong thời mạt thế.
Tô Tử Du ra sức chạy, cánh cửa phòng Túc Bảo gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, dù cậu chạy thế nào cũng không đến được.
Nghe thấy tiếng la hét, người đầu tiên ló đầu ra khỏi phòng là Mộc Quy Phàm, sau đó là Tô Nhất Trần.
Chỉ thấy Tô Tử Du đang chạy tới chạy lui ở hành lang vắng lặng, bộ dạng vô cùng quỷ dị, chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi đoạn hành lang đó.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào chân Tô Tử Du, nói nhỏ: “Trúng tà rồi à?”
Tô Nhất Trần chau mày: “Có thể.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức nghĩ đến Túc Bảo.
Nhưng….
Tiểu Túc Bảo ngoan của họ đang ngủ rất ngon.
Tô Nhất Trần: Còn 3- 4 tiếng nữa mới đến bình minh, chắc Tử Du có thể chống đỡ được mấy tiếng nhỉ?
(Tô Tử Du: Ba, con cảm ơn ba!)
Ngay lúc này, Tô Nhạc Phi bị đánh thức bởi tiếng ồn bỗng mở toang cánh cửa phòng.
Trông thấy Tô Tử Du đang vừa khóc vừa la, còn chạy vòng tròn quanh hành lang, Tô Nhạc Phi lơ mơ!!
“Tử Du, con đang làm gì thế?” Giọng Tô Nhạc Phi rất to.
Tô Tử Du kinh hãi, cả người bỗng run rẩy.
Khoảnh khắc này, hai mắt Tô Tử Du ngưng trệ, miệng cười hihi.
Nước miếng rớt ra từ miệng cậu chẳng khác nào đứa con trai ngốc nhà địa chủ.
“Hi hi hi!”
“A à à à a à!”
Tô Nhất Trần: “….”
Anh liếc nhìn Tô Nhạc Phi một cái, quả nhiên, không sợ đối thủ thần thánh, chỉ sợ đồng đội heo
Tô Nhạc Phi: “!!”
Mẹ…Mẹ kiếp….Có phải anh vừa làm chuyện gì không nên làm không?
Lẽ nào hồi nãy Tử Du bị mộng du?
Các cụ vẫn dạy không được gọi tên người đang mộng du.…Xong đời rồi, anh vừa gây họa rồi phải không???
Tô Nhạc Phi không dám lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói nhỏ: “Tôi đi gọi Túc Bảo dậy.”
Tô Nhất Trần gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Tô Tử Du đang giơ tay lên rồi nhào về phía anh, nước mắt nước mũi nước miếng rớt tong tong xuống sàn: “A à a à!”
Tô Nhất Trần: “…”
Bỗng dưng thấy hơi ghét bỏ đứa con trai ngốc này.
Tô Nhất Trần nắm vai Tô Tử Du, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Túc Bảo được Mộc Quy Phàm ẵm ra khỏi phòng.
Cô bé mơ màng dụi mắt, nói giọng mềm mại: “Ba ơi sao thế?”
Tô Tử Du lập tức nhào về phía Túc Bảo: “A à a à!”
Huhuhu!
Em gái ơi nhìn xem còn cứu được anh không!
Tô Tử Du vừa ngoảnh đầu lại đã trông thấy nữ quỷ mặc đồ đỏ đang bắt đầu gặm cổ cậu…
Lùi lên chút nữa là gặm luôn cái đầu a à của cậu rồi…Không, gặm đầu cậu.
Ruột gan Tô Tử Du cồn cào như lửa đốt.
Túc Bảo sững sờ: “Ô, sao quỷ đều chạy vào nhà được hết vậy?”
Tô Nhạc Phi: “Đều…vào được hết?”
Một cơn gió thổi qua…
Không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, đến kim chỉ nam trong ‘cái chậu sắt’ ở cửa phòng Tô Tử Du cũng đang điên cuồng chuyển động.
Theo cách nói của Tô Tử Du, trường hợp này gọi là từ trường mất ổn định nghiêm trọng.
Tô Nhạc Phi vô thức lùi về sau một bước.
Ngay lúc này, sau lưng anh ấy truyền đến một giọng nói chết chóc: “Chàng ~ trai~ trẻ ~ ơi ~ giẫm lên chân ta rồi nè~”
Tô Nhạc Phi quay phắt đầu lại thì trông thấy một bà cụ mặc đồ liệm màu tím đậm.
“Mẹ kiếp!” Anh cuống quýt chạy lên trước, kết quả lại trông thấy một cô bé quỷ đứng trước mặt, cười hi hi: “Chú ơi, cùng chơi trò trốn tìm không nè?”
Tô Nhạc Phi: “….”
Sau sự xuất hiện của bà cụ và cô nhóc này, hành lang dần hiện lên rất nhiều ‘người’. Mặt ai nấy đều đờ đẫn, hai mắt phát ra ánh sáng âm u.
Một con quỷ sơ sinh vui vẻ bò trên đất, cuống rốn dài trên người nó kéo theo…một nữ quỷ có cái bụng nứt toác.
Tô Nhạc Phi: “!!”
Anh vội thôi miên mình thành người lác mắt, mặc niệm: Tôi không thấy gì hết….
Huhuhu, cho anh rút lại câu đã nói lúc tối.
Anh không bao giờ muốn trông thấy quỷ nữa đâu!!!
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc sải bước tới, chắn trước mặt Tô Nhạc Phi.
Tô Cẩm Ngọc chau mày, nhìn đăm đăm vào cô bé quỷ rủ chơi trốn tìm ban nãy, cảnh cáo: “Đi qua chỗ khác chơi!”
Tô Nhạc Phi ngẩn người….
Đây là em gái anh, là cô em gái mà anh thương yêu hai mươi năm trời…
Còn tưởng không bao giờ được gặp lại, chẳng ngờ giờ đây em ấy đang chắn trước người anh, giống như khi trước anh vẫn luôn bảo vệ em ấy.
Hốc mắt Tô Nhạc Phi đỏ hoe: “Ngọc Nhi….”
Anh, anh thu lại câu nói ban nãy!
Thấy quỷ cũng tốt lắm nha!
Những con quỷ mà anh khiếp sợ này, lại chính là linh hồn mà người thân của chúng tha thiết muốn nhìn thấy…
Cô bé quỷ bị Tô Cẩm Ngọc nhìn đăm đăm, đành phải lùi về sau.
Tô Cẩm Ngọc nước mắt lưng tròng: “Ngọc Nhi của anh năm giỏi quá, giờ đã biết bảo vệ anh rồi!”
Tô Cẩm Ngọc: Đại ca, như này hơi cường điệu rồi đấy….
Tô Nhất Trần chau mày. Sao thế này? Tô Nhạc Phi cũng có thể nhìn được quỷ rồi ư?
Còn anh và Mộc Quy Phàm thì chẳng trông thấy gì.
Mộc Quy Phàm dứt khoát đi lấy máy quay của Tô Tử Du.
Chẳng ngờ phát minh của cậu nhóc lại có ích đến vậy.
**
Ở một bên khác.
Túc Bảo đang nắm cổ chân nữ quỷ mặc đồ đỏ, toan kéo nó xuống khỏi người Tô Tử Du.
Lệ quỷ mặc đồ đỏ tức giận chửi mắng, nó cảm nhận được thể chất đặc biệt của Tô Tử Du, tuy sức hấp dẫn hơi yếu.
Nếu có thể nhập vào người Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn….
Đến lúc đó, nó có thể đi tìm kẻ đã hại chết nó để báo thù!
Chẳng ngờ lại có một con nhóc tới gây rối!
“Thả ta ra…!” Lệ quỷ hét chói tai: “Ta phải ăn ngươi!”
Lệ quỷ mặc đồ đỏ nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi sợ hãi kêu lên: “Túc Bảo cẩn thận!”
Tô Cẩm Ngọc không nghĩ gì đã nhào tới.
Túc Bảo lập tức giơ tay lên, lệ quỷ mặc đồ đỏ kêu thảm thiết vì bị ánh sáng từ sợi dây đỏ đánh bay ra ngoài.
Tô Nhạc Phi kinh ngạc nhìn sợi dây trên cổ tay Túc Bảo.
Một sợi dây trông rất tầm thường lại lợi hại vậy ư?
Hành lang bỗng chốc hỗn loạn, mấy con quỷ nhỏ như cô bé ban nãy chạy loạn rồi cười hi hi ha ha, bà cụ mặc đồ liệm ban nãy đứng tán dóc bên tai Tô Nhạc Phi, hỏi xin anh cho bà cụ thân thể.
Còn có quỷ sơ sinh bò dưới sàn, quỷ mẹ khó sinh buồn bã càm ràm, nói không muốn chết, ít nhất cũng phải tranh giành cho con mình chút phúc khí…..
Hành lang có khoảng ba mươi con quỷ già trẻ….
Mặt Tô Nhạc Phi và Tô Tử Du đều nhuốm vẻ kinh sợ.
Ngay lúc hỗn loạn nhất, một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, bọn quỷ chạy tán loạn như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm.
Áo choàng trắng của Kỷ Trường vẫn bay phấp phới trong hành lang lặng gió, tay hắn siết cổ lệ quỷ mặc đồ đỏ, chỉ nghe bụp một tiếng!
Lệ quỷ kêu chói tai rồi hóa thành sát khí, bay vào hồ lô linh hồn trong tay Túc Bảo.
Một số quỷ khác lần lượt chịu chung số phận như lệ quỷ ban nãy, hóa thành sát khí rồi bay vào hồ lô!
Ngay lúc này, có 7-8 mảnh vụn màu vàng bay lên như đom đóm.
Túc Bảo tròn mắt ngỡ ngàng: “Là mảnh vụn linh hồn của mẹ!”
Hóa ra, phương pháp của Kỷ Trường thật sự có ích.
Túc Bảo vội chạy tới bắt lấy mảnh vụn ở gần nhất rồi đặt vào hồn thể Tô Cẩm Ngọc.
Các mảnh vụn phát sáng khác nhấp nháy, từ từ bay về tập trung trên người Tô Cẩm Ngọc….
Trên hành lang chỉ còn sót lại vài con quỷ đang sợ hãi quỳ dưới đất, hét: “Đừng giết tôi!”
“Đừng giết con của tôi…”
Kỷ Trường thu tay về, lạnh lùng nhìn đám quỷ.
Hai mắt Tô Tử Du lấp lánh: Sư phụ của Túc Bảo ngầu quá!!
Cậu cũng muốn trở thành thiên tôn ngự quỷ ngầu như này!!
Túc Bảo mừng rơn, sư phụ của cô bé vừa ra tay đã tìm được 8 mảnh vụn linh hồn của mẹ bé.
“Sư phụ tuyệt quá! Sư phụ 666!”
Xem xem, cô bé con lại học thêm được từ mới ---- Từ vựng chất lượng cao của loài người!!
Tô Nhất Trần: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Kỷ Trường phất tay áo rồi đứng trước mặt mấy quỷ hồn còn sót lại.
Cô bé quỷ sợ hãi dán vào cái bụng đang nứt toác của quỷ mẹ, quỷ sơ sinh đang bò trên đất cũng bò về lòng quỷ mẹ…
Hai con quỷ nhỏ còn lại thì run như cầy sấy.
Quỷ mẹ đang ôm hai quỷ con khóc to: “Đừng thu ta vào hồ lô…. Ta, ta chỉ thương xót hai đứa con của mình, ta không cố tình lưu lại trần gian đâu…”
Bà cụ mặc đồ liệm cũng cúi đầu, nói: “Ta còn một câu chưa nói được với con trai ta….Để ta nói xong là được…Cầu xin ngươi!”
Chương 162: Sang chấn vì độ ngầu của Kỷ Trường
Tô Nhất Trần nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra thế này, Tô Nhạc Phi cũng nhìn thấy ma được ư?
Nhưng trong khi cả anh lẫn Mộc Quy Phàm đều chẳng nhìn thấy gì cả.
Mộc Quy Phàm chỉ nhìn lướt qua rồi đi thẳng một mạch vào phòng của Tô Tử Du, lấy máy ảnh của cậu đi.
Không ngờ phát minh của thằng nhóc này hữu dụng phết.
Một bên khác.
Túc Bảo đang tóm chặt chân của nữ quỷ mặc đồ đỏ hòng kéo nó ra khỏi người Tô Tử Du.
Con quỷ mặc đồ đỏ giận đùng đùng chửi bới om sòm. Bởi vì nó là ác quỷ nên nó cảm nhận được Tô Tử Du có thể chất đặc biệt, ở cậu có một sức hút gì đó tuy rất yếu nhưng lại hết sức hấp dẫn.
Nếu như chiếm được thân xác của Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn...
Đến lúc đó, nó sẽ có thể tìm đến kẻ đã hại chết mình để báo thù!
Ngờ đâu giữa chừng lại bị một đứa con nít phát đám!
"Thả ta ra!" Nữ quỷ mặc đồ đỏ hét chói tai: "Ta sẽ ăn ngươi!"
Nó vừa gào thét inh ỏi vừa nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi bàng hoàng quát to: "Túc Bảo, cẩn thận!"
Tô Cẩm Ngọc xông tới chỗ bé mà không chút nghĩ ngợi.
Túc Bảo ngay lập tức buông tay ra, thế là con quỷ mặc đồ đỏ rít gào thống thiết, bị vầng hào quang màu đỏ rực phát ra từ sợi dây cùng màu đánh văng ra ngoài.
Tô Nhạc Phi giật mình nhìn về phía sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo.
Hóa ra sợi dây đỏ trông tầm thường, chẳng có gì đặc biệt ấy lại đáng gờm đến thế ư?
Hành lang lúc này là một cảnh tượng rối như canh hẹ, càng lúc càng có nhiều con quỷ ùa ra: Nhóc quỷ nghịch ngợm trông như bé gái cười khúc khích chạy lăng xăng trong hành lang, bà cụ mặc áo liệm thì cứ luẩn quẩn xung quanh Tô Nhạc Phi mà trò chuyện, hỏi Tô Nhạc Phi có thể cho mình một cái xác người được không.
Có cả linh hồn đứa trẻ sơ sinh vui vẻ bò dưới đất, bà mẹ khó sinh thì đau khổ lải nhải rằng mình không muốn chết, ít nhất phải tranh thủ một chút may mắn cho con mình...
Những linh hồn vất vưởng hiện đang có mặt tại đây đông như mắc cửi, ước chừng lên đến hai, ba chục người!
Cả Tô Nhạc Phi lẫn Tô Tử Du đều lộ vẻ kinh hãi y như nhau.
Giữa lúc hỗn loạn nhất, một vầng sáng trắng chói mắt đột nhiên lóe lên, bọn âm quỷ hốt hoảng bỏ chạy tứ phía như thể vừa thấy gì đáng sợ lắm vậy.
Áo bào của Kỷ Trường không gió mà bay, hắn tóm lấy cổ con quỷ mặc đồ đỏ chỉ với một tay, sau đó một tiếng "xèo" vang lên.
Con quỷ gào thét, hóa thành sát khí bay về phía hồ lô linh hồn mà Túc Bảo đang cầm trên tay.
Tay áo bào của Kỷ Trường lại phấp phới, chỉ với một cái phất tay áo thôi mà toàn bộ âm quỷ trên hành lang không hẹn mà cùng kêu rên thảm thiết, hóa thành sát khí và bay hết vào hồ lô linh hồn.
Vào giây phút bọn âm quỷ biến thành sát khí, bảy, tám mảnh vỡ ánh vàng dâng lên, lơ lửng giữa hành lang như những con đom đóm.
Túc Bảo trợn to hai mắt: "Là mảnh vỡ linh hồn của mẹ!"
Hóa ra phương pháp của Kỷ Trường có tác dụng thật.
Túc Bảo vội vàng chạy đến, nắm lấy đốm sáng vàng gần mình nhất rồi bỏ vào cơ thể của Tô Cẩm Ngọc.
Những đốm sáng màu vàng rực ấy nhấp nháy, từ từ bay đến bên cạnh Tô Cẩm Ngọc rồi tập trung lại...
Chỉ còn dăm ba con âm quỷ trong hành lang, chúng nó đều sợ hãi quỳ mọp dưới đất mà van nài những lời như "Đừng giết ta!", "Đừng giết con ta!"...
Kỷ Trường dừng tay, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Tô Nhạc Phi: Ghét chết đi được, bị hắn giành hết hào quang rồi còn đâu...
Đôi mắt Tô Tử Du lấp la lấp lánh như chứa cả một bầu trời sao, sư phụ của Túc Bảo ngầu quá đi mất!
Cậu cũng muốn trở thành đấng thánh thần có phép ngự quỷ ngầu đét như vậy!
Túc Bảo thì vô cùng mừng rỡ, sư phụ vừa ra tay là tìm được tám mảnh vỡ linh hồn của mẹ ngay!
"Sư phụ phụ đỉnh của chóp! Sư phụ phụ 666!"
Nhìn kìa, bé con lại học được ngôn ngữ mới rồi - ngôn từ phong phú và đa dạng đỉnh cao của loài người.
Tô Nhất Trần: "..."
Mộc Quy Phàm: "..."
Kỷ Trường phất ống tay áo rộng lớn lên, sau đó chắp tay đứng trước mặt những con quỷ còn sót lại ở đây.
Bé gái sợ hãi sà tới chỗ người phụ nữ rách bụng, linh hồn trẻ sơ sinh đang bò dưới đất cũng bò về lồng ngực của nữ quỷ.
Hai đứa quỷ nhỏ thì đều run như cầy sấy.
Nữ quỷ ôm hai đứa quỷ nhỏ, òa khóc thật to: "Đừng thu ta mà... Do, do ta thương con quá thôi, chứ ta không cố ý vấn vương nhân gian đâu..."
Bà cụ mặc áo liệm cũng cúi đầu, ánh mắt lập lòe: "Ta vẫn còn một câu chưa kịp nói với con ta... Làm ơn cho ta nói nốt câu này thôi... Cầu xin ngươi..."