-
Chương 122-126
Chương 122: Đối phương muốn bồi thường bao nhiêu tiền?
Tô Tử Du sởn hết cả da gà da vịt, chỉ tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng, khoa tay múa chân trên đầu thôi mà cậu đã rùng mình rồi.
"Cái đồ, cái đồ biến thái!" Nhóc Tử Du không kìm được chửi ầm lên.
Nữ quỷ không thèm để ý tới lời chửi mắng của cậu, vẫn ngoác mồm cười khục khặc.
Túc Bảo sực nhớ ra một chuyện, lại hỏi: "Đúng rồi, sao dì lại theo ba con về thế ạ?"
Nữ quỷ này chết trên boong du thuyền ở một vùng biển xa xôi, đáng lý ra không thể nào về được.
Bấy giờ nữ quỷ mới nhìn về phía Mộc Quy Phàm một cách oán hận.
Mộc Quy Phàm không chờ nó nói gì đã hờ hững bảo: "Địa điểm làm nhiệm vụ của ba lần này là trên biển, tình cờ lên chiếc du thuyền kia, chắc nó cứ thế mà theo ba về đấy."
Nữ quỷ ôm đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm, từ cổ họng bật ra những tiếng ồm ồm, nhếch mép thành một nụ cười vô cùng rùng rợn.
"Ngươi nói dối." Nữ quỷ cười khục khặc: "Ngươi sợ con gái ngươi ghét ngươi, sợ ngươi chứ gì... Khà khà khà..."
"Nhóc con, để ta kể cho ngươi nghe. Trên du thuyền, ba ngươi đã sát hại người vô tội, một con bé tuổi xấp xỉ ngươi trốn trên xe hắn... bị hắn 'Đoàng!'... bắn một phát súng đấy..."
Nữ quỷ ôm đầu mình, diễn tả lại cảnh vỡ đầu.
"Thê thảm lắm, thê thảm lắm!"
"Một đứa trẻ thì có tội tình gì chứ?"
"Thế mà hắn vẫn nỡ lòng xuống tay, ba ngươi là một tên ác ma đấy! Khà khà khà!"
"Nhờ chuyện đó mà ta mới phát hiện ba ngươi chính tên ẻo lả đã chém đầu ta khi xưa..."
Thế là nó bám theo anh về đây.
Ban đầu nữ quỷ không thể ra khỏi vùng biển đó thật, nhưng nó đã không còn bị giam cầm nữa kể từ khi nuốt chửng linh hồn của bé gái chết thảm kia.
Đương nhiên nó phải cảm ơn Mộc Quy Phàm vì điều đó rồi.
Nữ quỷ ôm đầu, cử động cơ thể làm phát ra tiếng rắc rắc đáng sợ, mắt cứ nhìn chòng chọc vào Mộc Quy Phàm.
Tình cờ đó lại là hướng đặt máy quay, Tô Tử Du sợ tới mức lưng cứng đờ vì cái nhìn đăm đăm của nó.
Trong chốc lát, nữ quỷ bỗng dưng gào thét chói tai, hóa thành một luồng sát khí màu đen rồi bị thu vào hồ lô linh hồn.
Túc Bảo giơ bàn tay nhỏ bé lên, lặng lẽ nhìn sợi dây đỏ và hồ lô linh hồn trên cổ tay.
Khuôn mặt bé không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, điềm tĩnh đến mức khiến người ta rùng mình.
"Túc Bảo ơi?" Mộc Quy Phàm nhanh chóng lại gần chỗ bé.
Túc Bảo vẫn còn bị bủa vây bởi tâm trạng u ám, mất mát và giận dữ ấy, bé thẫn thờ nhìn Mộc Quy Phàm.
Lòng Mộc Quy Phàm trĩu nặng, anh mím môi: "Túc Bảo, để ba giải thích đã."
Bé con vẫn hiểu lầm anh ư?
Bé sợ anh... Sau này không còn gần gũi với anh nữa ư?
Ngay sau đó, Mộc Quy Phàm đột nhiên thấy Túc Bảo nhắm nghiền mắt, ngã vào lòng Kỷ Trường.
Mộc Quy Phàm vội vàng bước tới, kịp thời ôm chầm bé về trước khi bé ngã xuống.
Do không xem màn hình máy quay nữa nên anh không nhìn thấy Kỷ Trường, vươn tay ôm lấy Túc Bảo rồi đi ngay.
Kỷ Trường chỉ thấy một bàn tay vồ tới, thế là bé con trong lòng không thấy đâu nữa.
Kỷ Trường: "..." Này có biết phép lịch sự là gì không đấy?
Quỷ trong nhà đã bị bắt đi sạch, bấy giờ Tô Tử Du mới thật sự yên lòng. Hồi nãy thần kinh cậu căng như dây đàn nên bây giờ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, chân cậu cũng bủn rủn cả ra.
Tô Ý Thâm vác theo hòm thuốc vừa tới trước cửa, đã thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi ra ngoài.
"?"
"Đợi đã..."
Tô Nhất Trần giữ chặt em trai: "Không cần đuổi theo, Túc Bảo không có việc gì."
Anh đã nhìn thấy sư phụ của nhóc con ở trong video, nhìn thì có vẻ cũng đối xử với Túc Bảo rất tốt nên có lẽ đối phương sẽ không để Túc Bảo xảy ra chuyện gì đâu.
Tô Tử Du buồn ngủ dụi dụi hai mắt: "Chú út à, sao chú lại chậm chạp thế..."
Tô Ý Thâm nói: "Nửa đêm có ca bệnh cần điều trị gấp, chú vừa đi được nửa đường đã nhận được điện thoại từ ba con rồi."
Người bệnh bị anh đẩy lại cho chủ nhiệm khoa hết, xe lái như đang bay, lốp xe cũng toé lên tia lửa, cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt là như nào vậy?
Tô Ý Thâm nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Nhất Trần vỗ vai Tô Ý Thâm, cất bước rời đi.
Tô Tử Du theo sát phía sau, ôm máy quay phim, cũng vỗ vỗ… Cánh tay của Tô Ý Thâm (bởi vì không cao như vậy).
Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Hân Hân vẫn đang ngủ ngáy khò khò.
Ngoài ra còn có một người giúp việc đang nằm bất tỉnh ở trên mặt đất.
Ngay sau đó chú Nhiếp đi tới, kéo người giúp việc rời đi.
Tô Ý Thâm: "???"
"????"
**
Ánh mặt trời sáng bừng, Hân Hân mơ mơ màng màng bò dậy, ngây ngốc nhìn Tiểu Ngũ ở bên ngoài ban công.
Một lúc lâu sau bong bóng buồn ngủ mới vỡ tung, cô bé nhìn trái nhìn phải.
"Ơ, Túc Bảo đâu rồi nhỉ?"
Cô bé bò dậy chạy ra ngoài, lại phát hiện bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Hân Hân mờ mịt, ngủ một giấc dậy, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy quản gia, Hân Hân lập tức hỏi: "Bác Nhiếp ơi, Túc Bảo đâu rồi ạ?"
Chú Nhiếp làm động tác im lặng: "Tiểu thư Túc Bảo đang bệnh, đừng ầm ĩ..."
Hân Hân đợi và đợi, nhưng đợi cả một ngày cũng không thấy Túc Bảo tỉnh lại, sắc mặt của những người lớn trong nhà cũng càng ngày càng trầm...
**
Túc Bảo không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại trời vẫn còn tối.
Bé khó hiểu bò dậy, nhìn một vòng xung quanh.
Đây là đâu vậy?
Kỷ Trường khoanh chân ngồi giữa không trung, thấy Túc Bảo trợn mắt, hắn gập sách lại: "Tỉnh rồi à?"
Hắn bay qua, sờ lên trán Túc Bảo.
Túc Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, lầu bầu nói: "Sư phụ, người cũng đâu phải là con người, không cảm nhận được nhiệt độ, người sờ như vậy thì có cảm giác được gì không ạ?"
Kỷ Trường thuận thế vươn ngón tay ra chọc vào đầu bé: "Sư phụ mà còn cần phải cảm nhận nhiệt độ hả? Con vừa nhấc mông lên là ta đã biết con muốn đánh rắm rồi, chỉ cần sờ trán con là ta sẽ biết được con có khoẻ hay không."
Túc Bảo cười ha ha: "Sư phụ, có ngài mới đánh rắm í!"
Kỷ Trường bật cười lắc đầu.
Nhóc con này, phun ra một ngụm máu lại hao tổn tâm trí quá mức, bản thân bé ngủ ngáy khò khò nhưng cả nhà đều bị bé doạ sợ chết khiếp.
Lúc này cửa bị đẩy ra, bà cụ Tô bưng một chén cháo thịt nạc rau cải đi vào, hương thơm phả vào mặt.
"Túc Bảo, con tỉnh rồi à?" Bà cụ Tô vui mừng nói.
Nước miếng của Túc Bảo ứa ra, bé chỉ cảm thấy cực kỳ đói bụng, vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Bà ngoại ơi, con đói bụng quá đi."
Bà cụ Tô lại mừng đến phát khóc: "Được, được được, bà ngoại sẽ đi làm món ngon cho con!"
Túc Bảo lập tức giơ tay lên: "Con muốn ăn cà tím kho tộ, còn có gà kho tương, và cả và cả, thịt bò thái sợi... Không đúng, bò khô thái lát... Cũng không đúng..."
Bà cụ Tô cười nói: "Là thịt bò khô thái lát mỏng."
Túc Bảo gật đầu nhỏ lịa lịa: "Dạ dạ!"
Bà cụ Tô nhìn nhóc con tràn trề sức sống, trái tim treo lơ lửng mới tạm hạ xuống.
Bà ấy cẩn thận lau nước mắt, quả thật rất sợ bé cưng ngoan ngoãn vừa mới trở về của mình cũng sẽ rời bỏ bà ấy như vậy...
Túc Bảo thấy bà cụ Tô khóc, vội vàng ôm lấy bà ấy mềm mại nói: "Túc Bảo lại làm bà ngoại lo lắng phải không ạ? Con xin lỗi bà ngoại!"
Bà cụ Tô càng không kìm được nước mắt.
Bé ngoan của bà thật là ngoan ngoãn!
Nếu lại “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, bà ấy sẽ không chịu nổi mất.
"Túc Bảo, phải thật khoẻ mạnh!" Bà ngoại xoa đầu Túc Bảo: "Phải lớn lên trong vui vẻ hạnh phúc và bình an vô sự..."
Nếu có thể dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy sự bình an vô sự cho nhóc con, bắt bà ấy phải chết luôn ngay bây giờ cũng được.
Túc Bảo: "Dạ dạ! Bà ngoại cũng vậy nhé."
Bà cụ Tô cong môi cười: "Bà ngoại già rồi, không lớn được nữa!"
Túc Bảo kiên định nói: "Bà có thể!"
Cuối cùng bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười thật to.
"Được được, bà ngoại cũng sẽ lớn lên cùng với Túc Bảo."
Một già một trẻ nhìn nhau, đều nhếch miệng cười toe toét.
Sau khi bà cụ Tô xuống dưới tầng, Mộc Quy Phàm lập tức bước vào.
"Túc Bảo?" Anh khẽ gọi.
Sự kiêu ngạo và ngang ngược bướng bỉnh thường ngày đã biến mất, bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa, cánh tay buông thõng xuống hai bên, môi cũng mím thành một đường thẳng giống như một bé ngoan to xác đã làm sai vậy.
Túc Bảo do dự một chút, hỏi: "Ba, có phải ba gặp rắc rối gì rồi không? Đối phương muốn chúng ta đền bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Mộc Quy Phàm: "?"
Chương 123: Chúng ta cùng nhau cố lên
Túc Bảo nhìn người ba không bớt việc của mình bằng vẻ mặt rối rắm.
Không thể trách bé lại nghĩ như vậy được, quả thật là trước kia ba quá 'kiêu ngạo' luôn á!
Hiện giờ lại cúi đầu xuống cứ như thể mình đã làm sai vậy.
Túc Bảo nói: "Con không có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng mà ba không cần lo lắng đâu, nếu không đủ tiền, Túc Bảo sẽ mượn của cậu cả."
Sau đó bé sẽ nỗ lực làm việc để trả nợ.
Cái câu đó là như thế nào ấy nhỉ? Ừm... Ba nợ con gái trả.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, không nhịn được cười khẽ: "Túc Bảo, ba không nợ tiền."
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, cứ tưởng rằng bé cưng ngoan ngoãn không cần mình nữa, cũng không thích một người ba như anh chứ… Không ngờ bé lại nói muốn giúp anh 'trả nợ'.
Túc Bảo khó hiểu: "Thế ba làm sao vậy á? Người trẻ tuổi không nên ủ rũ cụp đuôi như vậy nha!"
Đáy mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, anh ngồi xổm xuống mép giường, nhìn thẳng vào hai mắt Túc Bảo: "Ngày hôm qua nữ quỷ kia đã nói về ba như vậy, con không sợ ba à?"
Túc Bảo lắc đầu: "Con tin tưởng ba, chắc ba không phải là loại người đó đâu."
Ông ngoại và cậu cả đều nói, ba là một vị thần giám hộ, còn lâu mới là ma quỷ nhé.
Mộc Quy Phàm ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim như được lấp đầy trong nháy mắt, trở nên ấm áp mềm mại.
"Cảm ơn bé ngoan." Mộc Quy Phàm duỗi tay, gõ nhẹ lên cái mũi của bé.
Túc Bảo lập tức che mũi lại như thể sợ ngứa, cười khanh khách: "Không có gì!"
Tuy rằng bé con vô tư tin tưởng mình nhưng Mộc Quy Phàm cảm thấy mình vẫn cần phải nói rõ mọi chuyện ra.
Anh ngồi ở mép giường, duỗi người nằm xuống, vô cùng nhẹ nhàng nói: "Lại đây nằm với ba nào."
Túc Bảo lập tức ngã người xuống, đầu nhỏ gối lên vai của Mộc Quy Phàm. Hai chân duỗi hết ra, tay nhỏ dang thật rộng, quả thật bé đã nằm thẳng tắp lự.
Mộc Quy Phàm gác tay ra sau đầu, nói: "Khoảng thời gian trước ba có đi thực hiện một nhiệm vụ. Nội dung cụ thể thì không tiện nói cho con biết nhưng Túc Bảo chỉ cần nhớ rằng, ba tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với quốc gia và nhân dân là được."
Túc Bảo: "Dạ dạ!"
Mộc Quy Phàm tiếp tục nói: "Cô bé kia bị khống chế, trong người đeo bom."
Anh chỉ gói gọn trong một câu, nhưng thực tế trên người cô bé kia không phải là loại bom thông thường mà là một quả bom được cấy vào trong cơ thể, không thì anh cũng chẳng đến mức không tháo dỡ được như vậy...
Cô nhóc mới bảy tuổi, rất gầy yếu, trông không lớn hơn Túc Bảo là bao.
Cô bé đã tận mắt nhìn thấy ba mẹ và chị gái của mình đã chết như thế nào, vốn dĩ cô bé định lợi dụng lòng trắc ẩn của anh để nổ chết anh nhưng đến phút cuối lại khóc lóc nói với anh rằng mình không muốn chết...
"Ba bảo cô bé ấy trốn lên xe trước." Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm nóc nhà, giọng nói nặng nề: "Còn đồng ý với cô bé ấy, nhất định sẽ cứu cô bé ra."
"Nhưng mà ba đã nuốt lời."
Ánh mắt Mộc Quy Phàm hơi tối, tình hình rất nguy cấp, anh chỉ hơi sơ suất thôi đã bị tên thủ lĩnh khủng bố trèo lên xe việt dã rồi.
"Phát súng đó của ba không nhắm về phía cô bé ấy, chỉ bắn về phía tên khốn nạn kia thôi. Chẳng qua cô bé ấy cũng theo vậy mà mất mạng... Cho nên tối hôm qua nữ quỷ kia vẫn chưa nói hết."
Túc Bảo hiểu được, lẩm bẩm nói: "Con biết ngay mà, dì ôm đầu kia thật là xấu xa."
Cục bột nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Quy Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Ba, có phải ba đau buồn lắm hay không?"
Yết hầu Mộc Quy Phàm hơi thắt lại, giọng nói trở nên khàn khàn: "Ừm. Là ba vẫn chưa đủ mạnh mẽ."
Túc Bảo nhìn ba mình, có hơi ngơ ngẩn.
Thì ra ba cũng giống như bé ư? Cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy lồng ngực khó chịu.
"Vậy thì ba có tiếp tục làm thần giám hộ nữa không ạ?" Túc Bảo đột nhiên hỏi.
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn nhìn bé, kiên định gật đầu: "Có chứ."
Trước kia chỉ là vì quốc gia, bởi vì anh cô độc một mình, không có vướng bận, hiện tại lại càng hiểu được ý nghĩa của việc bảo vệ… Anh có cô con gái khiến anh phải vướng bận.
Có quốc mới có gia, anh muốn cho bé ngoan của anh được thoải mái trưởng thành dưới ánh mặt trời.
Dường như Túc Bảo có hơi hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Vậy sau này nếu ba lại nhìn thấy mấy chuyện không vui đó, trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu sao ạ?"
Mộc Quy Phàm nở nụ cười: "Có chứ, nhưng mà không sao cả. Những việc mà mỗi người chúng ta đang làm thì đều có ý nghĩa riêng của mình. Trước kia ba làm xong nhiệm vụ trở về sẽ đi ăn một cây kem thật bự... Sau đó những chuyện không vui sẽ tan biến hết."
Dưới ánh đèn bập bùng, Túc Bảo bỗng nhiên hiểu rõ.
Cảm giác rầu rĩ trong lòng cũng lập tức biến mất không còn chút gì nữa.
"Dạ vâng!" Túc Bảo xoay người bò dậy, giơ ngón tay cái lên, dùng sức ấn vào giữa lông mày của Mộc Quy Phàm giống như đóng dấu, nói: "Ba thật là ngầu!"
"Chúng ta cùng nhau cố lên!"
Mộc Quy Phàm khẽ cười rộ lên, giơ cánh tay lên kéo nhóc con xuống dưới, ấn chặt bờ vai cù qua cù lại.
"Chọc léc chọc léc nè!" Anh nói.
Túc Bảo vừa cười ha ha ha đến không thở nổi, vừa la to: "Ánh sáng chớp nhoáng, biu biu biu!*"
(*) Một câu nói hay xuất hiện trong các tập phim hoạt hình Shin - cậu bé bút chì
Mộc Quy Phàm làm bộ trúng đạn, ngã sang bên cạnh: "Ặc... Ba thua rồi!"
Túc Bảo lập tức bò dậy, lại cù léc Mộc Quy Phàm khắp nơi.
Ngay khi một lớn một nhỏ đang hi hi ha ha, bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào.
"Gì đây?" Bà ấy trừng mắt: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy hả, lát nữa mà bé con cười đến không thở nổi thì phải làm sao?"
Mộc Quy Phàm sờ mũi, ngồi thẳng dậy.
"Vâng, dạ dạ dạ." Anh nói: "Con sai rồi."
Túc Bảo cũng ngồi thẳng dậy theo, tay nhỏ đặt lên đầu gối, gật đầu như giã tỏi: "Dạ dạ dạ, con sai rồi con sai rồi!"
Bà cụ Tô vừa tức vừa buồn cười: "Xuống dưới ăn cơm!"
Dưới tầng.
Hân Hân đứng trên cái ghế ở cạnh bàn, gắp đồ ăn thoăn thoắt, mãi đến khi lấp đầy cái bát hình con mèo của Túc Bảo mới chịu ngồi xuống.
Ông cụ Tô cau mày, nghiêm khắc nói: "Em gái con muốn ăn gì thì cứ để cho con bé tự gắp, con gắp cho em gái con nhiều thế để làm gì chứ hả?"
Lại nhìn về phía Tô Tử Du: "Với cả, mọi người vẫn chưa ngồi vào chỗ, sao con lại tự ăn trước thế hả?"
Tô Tử Du ngoan ngoãn đặt đũa xuống, nói thầm: "Ông nội, ông không cần phải nghiêm khắc như vậy với bọn con đâu..."
Ông cụ Tô hừ một tiếng, theo bản năng nói: "Ông đối xử với ai cũng nghiêm khắc như vậy hết..."
Tô Nhất Trần, Hân Hân và Tô Tử Du đều nhìn ông ấy với biểu cảm 'con không tin'.
Lúc này Túc Bảo xuống dưới, ông cụ Tô nhìn cục bột nhỏ nhảy nhót tung tăng, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn buông xuống.
"Túc Bảo hả, nào, qua đây ăn cơm." Ông cụ gắp một miếng giò heo.
Tô Nhất Trần nắm chặt nắm tay, đặt ở bên môi: "Khụ."
Hân Hân và Tô Tử Du: "Khụ khụ khụ khụ!"
Ông cụ Tô: "..."
Cơm nước xong, Túc Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình, nằm liệt trên sô pha không muốn động đậy.
Bỗng nhiên, bé chợt nhớ tới câu nói 'ăn một cây kem thật bự' của ba mình!
Nhóc con lập tức bò dậy, áp sát vào Mộc Quy Phàm thấp giọng nói: "Ba, ngày mai chúng ta có thể đi ăn cây kem to bự được không?"
Mộc Quy Phàm liếc mắt nhìn bé một cái, cũng hạ giọng nói: "Được, nhưng đừng nói cho bà ngoại của con biết đấy."
Bà cụ Tô bưng đĩa trái cây đi tới, híp mắt hỏi: "Hai người lại đang lén lút âm mưu gì đấy hả?"
Túc Bảo quay qua nhìn, trái cây?
Lập tức cất bước chạy trốn!
"Bà ngoại, con ăn no rồi, no thật rồi mà! Nếu còn ăn nữa, đồ ăn sẽ lòi ra khỏi mông con mất!"
Vừa dứt lời, bóng người nhỏ bé cũng chạy mất hút như một làn khói.
Bà cụ Tô: "..."
Mộc Quy Phàm nhìn thẳng mắt, nói: "Con cũng lên tầng đây."
Bà cụ Tô: "Đứng lại."
Bước chân Mộc Quy Phàm khựng lại, quay đầu nhìn: "Sao thế ạ?"
Bà cụ Tô không có biểu cảm gì cả: "Ăn hết đĩa trái cây này đi."
Mộc Quy Phàm: "..."
"..."
Chương 124: Hai ba con 'không lương tâm', vừa ăn dưa vừa xem trò hay
Hôm sau, dưới sự giám sát chặt chẽ của bà cụ Tô, Mộc Quy Phàm mang theo Túc Bảo trốn đi.
Đích đến: Trung tâm thương mại.
Hàng năm trên quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại vẫn luôn có một chiếc xe bán kem cắm cọc ở đó.
"Ba đã ăn kem của nhà này được mười năm rồi." Mộc Quy Phàm mở cửa xe việt dã ra, đồng thời nói: "Loại kem ngon nhất ở Kinh Thị này."
Túc Bảo đã gấp không chờ nổi: "Kem! Kem! Túc Bảo thích ăn kem nhất!"
Xe việt dã lao vút qua chiếc xe buýt của trường mẫu giáo.
Hân Hân đang ngồi cạnh cửa sổ xe lập tức nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ tủi hờn… Hình như ban nãy cô bé nghe thấy tiếng của Túc Bảo!
Bé đã nói là 'kem, kem'!
Hu hu, cô bé cũng muốn có một người ba sẽ dẫn cô bé lẻn đi ăn kem!
Hân Hân tỏ vẻ: Không thể nhìn nổi em gái vui sướng như vậy, hy vọng em ấy sẽ mau chóng đến trường!
o( 一︿ 一+)o
**
Quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, bởi vì hôm nay là thứ hai nên ở đây khá vắng người.
Mộc Quy Phàm lấy cho Túc Bảo một ‘cây kem siêu bự’, bên trên rắc các loại hạt thơm ngon và một lớp mứt việt quất ngọt nhưng không ngấy.
Lớp kem mềm mại và lớp mứt không quá ngọt, dần dần tan chảy ở trong miệng, khiến người ta cũng cảm thấy sung sướng theo!
"Ngon quá!" Túc Bảo vui đến hai mắt sáng ngời, giống như toàn bộ ngân hà đều nằm trong mắt bé vậy.
Hai ba con chẳng thèm chú ý hình tượng mà ngồi trên thành bồn hoa.
Mộc Quy Phàm rất cao, hai chân duỗi thẳng ngồi ở mép bồn hoa, chân trái vắt lên chân phải, vẫn mặc bộ đồ màu đen tuyền, nhìn từ xa giống như một ngọn đèn đường nghiêng ngả.
Túc Bảo thì lại ngồi ngồi ở bên cạnh bồn hoa, cũng vắt chân trái lên chân phải, hai cái chân nhỏ ngắn cũn trắng trẻo mập mạp, nhìn giống như một cục bột đã được nhào kỹ, đáng yêu vô ngần.
Những người xung quanh đều không nhịn được mà bị hai ba con này thu hút, cứ ngoái đầu lại liên tiếp, còn có một chị gái bị đập đầu vào cửa kính của trung tâm thương mại nữa.
Túc Bảo liếm vết kem ở khóe miệng, lắc đầu nói: "Chậc chậc, ba, có phải ba như này được gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt không ạ?"
Bé nghiêng đầu, tinh ranh ma mãnh.
Mộc Quy Phàm giơ tay chọc vào trán của bé: "Sao con biết chị gái đó không phải đang nhìn con chứ hả?"
Túc Bảo ‘ầu’ một tiếng: "Hình như cũng đúng!"
Mộc Quy Phàm không nhịn được bật cười, nhóc con này thật là thú vị.
Anh giương mắt nhìn qua, vẫn là bồn hoa quen thuộc, trung tâm thương mại quen thuộc.
Nhưng lại không giống như trước đây, hiện tại bên cạnh anh có một cục bột nhỏ đáng yêu cùng ngồi ăn kem với anh.
Dường như con đường đến tương lai cũng không còn buồn tẻ và khó đi như vậy nữa.
Lúc này, Túc Bảo chợt “ồ” lên một tiếng, chỉ vào quán cà phê cách đó không xa.
"Là dì Tân Tử Manh kìa!" Bé nói.
Mộc Quy Phàm cũng nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài trong tầng một của quán cà phê, mở máy tính ra, vừa uống cà phê vừa phơi nắng vừa làm việc.
Anh hỏi: "Ai thế?"
Túc Bảo kéo Mộc Quy Phàm đi qua đó: "Là dì mà trước đó con với cậu cả cùng đi bắt quỷ hộ á!"
Bắt quỷ?
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, để mặc bé Túc Bảo dẫn mình đi vào quán cà phê.
Trên cửa quán cà phê có treo một chiếc chuông gió, anh bất chợt đụng trúng, vội vàng cúi đầu.
Nhân viên cửa hàng trợn trừng mắt.
Túc Bảo vội vàng nói: "Xin lỗi ạ! Ba của con quá cao, có đụng hỏng chuông gió không ạ? Nếu bị hư thì con sẽ đền tiền."
Nói xong bé lấy một cái bao lì xì từ trong túi xách nhỏ của mình ra.
Đây là các bao lì xì khác nhau mà bé đã nhận được vào hôm sinh nhật của mình.
Bao lì xì mà cậu cả và ông ngoại bà ngoại cho là dày nhất, riêng vỏ bao lì xì thôi mở ra đã dài cả mét rồi.
Còn lại chính là do các vị khách tới chúc mừng đã tặng cho bé, hiện tại Túc Bảo ra ngoài toàn mang theo mấy bao lì xì khá nhỏ này thôi...
Cục bột nhỏ cầm bao lì xì, vẻ mặt đau đớn.
Thấy cục bột nhỏ thật sự rút một bao lì xì ra đưa cho mình, nhân viên cửa hàng vội vàng nói: "À, không, không cần đâu, không bị đụng hỏng..."
Tiểu Túc Bảo lập tức nhét bao lì xì vào trong túi, vội vàng nói: "Dạ được!"
Nhân viên cửa hàng: "...?"
Bé đáng yêu à, bé có thể hơi kiên trì thêm một giây được không?
Túc Bảo chạy đến bên cạnh Tân Tử Manh, giơ tay chào hỏi: "Hi! Dì Tân, mình lại gặp nhau rồi nè!"
Tân Tử Manh tập trung nhìn vào, vừa mừng vừa sợ: "Là Túc Bảo hả! Sao con lại tới đây?"
Túc Bảo chỉ vào Mộc Quy Phàm ở sau lưng: "Con và ba tới đây ăn kem ạ!"
Tân Tử Manh vội vàng đứng lên, chào hỏi: "Xin chào, xin chào."
Mộc Quy Phàm gật đầu, lười biếng đáp lại một câu “chào cô”.
Túc Bảo ló đầu thăm dò: "Dì Tân, dì đang làm việc ạ?"
Trên mặt Tân Tử Manh hiện lên nụ cười, hiện giờ cô ấy vừa tự tin lại vừa mạnh mẽ, trên người như thể toả ra ánh sáng vậy.
Cô ấy bế Túc Bảo lên ngồi cùng với mình, chỉ vào máy tính nói: "Dì đang viết tiểu thuyết."
Túc Bảo: "À, ý là viết một cuốn truyện ấy ạ?"
Tân Tử Manh cười: "Đúng vậy."
Túc Bảo đã hiểu, chỉ vào mấy chữ trên màn hình, đọc lia lịa: "Anh em hồ lô: Ngày xửa ngày xưa, có bảy anh em hồ lô và một người ông... "
Tân Tử Manh sửng sốt, suýt chút nữa bị bé chọc cười ngất: "Gì vậy chứ, đây là ‘kiều thê phát sóng trực tiếp, đế quốc tổng tài rưng rưng xin ôm một cái’."
Túc Bảo nghi hoặc: "Ai rưng rưng xin ôm một cái ạ?"
Tân Tử Manh: "Tổng tài."
Túc Bảo: "Tổng tài là ai ạ?"
Tân Tử Manh cứng họng, chợt hai mắt sáng lên: "Giống như cậu cả của con đó, một chú cực kỳ lợi hại cực kỳ giàu có mà lại còn rất đẹp trai nữa. "
Túc Bảo càng thêm khó hiểu: "Thế chú đó lợi hại như vậy thì sao lại muốn rưng rưng xin ôm một cái ạ?"
Tân Tử Manh: "Ờm..."
Cô ấy biết giải thích với nhóc con vì nó là ngôn tình máu chó ngập đầu thế nào đây?
Trong khi Tân Tử Manh đang lúng túng, bỗng nhiên một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào từ bên ngoài, rầm một tiếng, ném thẳng một xấp tài liệu lên bàn cà phê!
Túc Bảo ngẩng đầu, chỉ thấy một ông chú với khuôn mặt có hơi rám nắng đứng ở trước mặt, đang trừng mắt nhìn Tân Tử Manh.
"Con bé này là ai? Anh ta là ai?" Người đàn ông chỉ vào Túc Bảo và Mộc Quy Phàm.
Ngón tay Mộc Quy Phàm khẽ động, danh thiếp đang cắm trên ghế dài của quán cà phê lập tức bay ra ngoài, hất mạnh ngón tay của người đàn ông sang bên cạnh.
Người đàn ông ăn đau ôm lấy ngón tay: "Anh!"
Mộc Quy Phàm ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bức người trào hết ra ngoài.
"Nói chuyện cho cẩn thận." Mộc Quy Phàm nói: "Tính tình tôi không được tốt, không thích người khác chỉ vào tôi và con gái của tôi."
Người đàn ông sợ hãi không dám lên tiếng.
Anh ta chỉ có thể nín cục tức mà quay đầu lại, chĩa lửa đạn về phía Tân Tử Manh: "Cô nói đi, bọn họ là ai?"
Tân Tử Manh nhíu mày, vội vàng xin lỗi Mộc Quy Phàm, cũng ôm Túc Bảo đặt xuống bên cạnh anh.
"Xin lỗi, tôi có chút chuyện nhà cần phải giải quyết một chút."
Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo không muốn đi, vì vậy anh vắt chéo hai chân, lười nhác dựa lưng vào sofa, hừ một tiếng.
Tân Tử Manh kéo người đàn ông qua một bên, cả giận nói: "Anh làm loạn đủ chưa hả? Đây là bạn của tôi!"
Người này không phải ai khác mà chính là chồng của Tân Tử Manh.
Chồng của Tân Tử Manh cười lạnh: "Bạn? Tôi thì thấy giống thằng bồ của cô hơn đấy! Bảo sao giờ lưng cô lại cứng như vậy, được lắm, thì ra là đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồi! Cô có còn muốn giữ thể diện không hả?"
Tân Tử Manh tức chết đi được, ăn nói khó nghe quá rồi đó!
"Giữ cho mồm miệng sạch sẽ giùm tôi! "Tân Tử Manh lạnh giọng ném xuống một câu, không thèm để ý đến anh ta, xoay người định rời đi.
Không ngờ chồng của cô ấy lại chặn ở trước mặt, hỏi: "Khoan đã, cô bán nhà rồi hả?"
Tân Tử Manh không có biểu cảm gì cả: "Nhà của tôi, bán hay không là quyền tự do của tôi, liên quan gì đến anh?"
Chồng của cô ấy tức điên lên, gằn giọng nói: "Sao lại không liên quan đến tôi? Cái nhà đó cũng là của tôi nữa nhé!"
Tân Tử Manh ôm tay, ánh mắt lạnh lùng kinh thường tựa như một bà hoàng: "Anh ư? Anh có gì để chứng minh không? Anh có đưa tiền đặt cọc hay đóng phí hàng tháng không? Hay là anh đã gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà?"
"Cô!" Chồng của Tân Tử Manh suýt chút nữa hộc máu.
Trên ghế sofa dài, Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ăn hết kem, Mộc Quy Phàm cầm lấy một miếng dưa hấu, nhặt hết hạt dưa hấu ra sau đó đưa cho Túc Bảo.
Một lớn một nhỏ, vừa nhìn Tân Tử Manh cãi nhau với chồng, vừa đồng bộ gặm dưa hấu.
Mộc Quy Phàm: "Chậc chậc."
Túc Bảo cũng nối tiếp: "Chậc chậc chậc!"
Hai ba con 'không lương tâm', vừa ăn dưa vừa xem trò hay...
Chương 125: Tài sản chung của hai vợ chồng
Chồng của Tân Tử Manh cực kỳ bực bội, nhưng anh ta có còn làm được gì nữa đâu, chỉ biết cắn răng nhịn cơn bực tức xuống bụng mà thôi.
Anh ta chìa tay ra, gào thét inh ỏi: "Thôi được rồi, tôi chả rỗi hơi đâu mà cãi nhau với cô! Bán quách căn nhà chỉ vì muốn hơn thua với tôi, tôi đến cạn lời với cô luôn đấy! Chuyện lớn như thế mà cũng không chịu bàn bạc trước với tôi một tiếng, bộ cô không sợ bị người khác lừa đảo à? Còn nữa, cô còn mua biệt thự nữa đúng không? Đưa chìa khóa cho tôi!"
Tân Tử Manh khoanh hai tay trước ngực, hùng hổ không kém ai: "Mắc mớ gì tôi phải đưa chìa khóa cho anh chứ? Cút! Chẳng phải mấy người cứ ra rả bảo thích ở nông thôn còn gì, thế thì đi đi chứ!"
"Ngay từ đầu tôi đã nói rõ với anh rằng tiền của tôi, nhà của tôi là của tôi, không dính một xu nào của anh hết!"
Lúc này, cái giọng oang oang của mẹ chồng của Tân Tử Manh vọng tới trong khi còn chưa thấy bóng dáng bà ta đâu: "Đây là tài sản chung của vợ chồng cơ mà! Làm gì có chuyện không dính một xu nào chứ? Dù là nhà hay tiền thì một nửa đều thuộc về con tôi cả!"
Mẹ chồng Tân Tử Manh trợn mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ.
Bà ta tức chết đi được!
Bọn họ ở nông thôn chờ lâu ơi là lâu mà vẫn chẳng thấy Tân Tử Manh vác mặt tới cầu xin bọn họ quay về đâu cả, đã thế con khốn này còn gói ghém hết đồ đạc của bọn họ mà vứt về nữa mới ghê chứ.
Nghe nói Tân Tử Manh còn mua cả biệt thự nữa, đúng là cứng đầu cứng cổ, khuyên hết nước hết cái cũng không chịu nghe, tức chết bà ta rồi!
"Tôi mệt rồi, không muốn cãi nhau với cô đâu. Đưa chìa khóa cho chúng tôi, tôi muốn về nghỉ ngơi!" Mẹ chồng Tân Tử Manh bực bội quát tháo.
Tân Tử Manh giơ tay lên, đẩy mẹ chồng mình ra mà không chút ngại ngần, say đó cười khẩy: "Đòi vào nhà tôi ư? Vậy thì cầu xin tôi đi!"
Cô giẫm trên đôi giày cao gót cộp cộp ngồi trở về chiếc ghế dài một cách khinh thường, thấy ngay hai ba con đang hào hứng xem trò hay.
Thậm chí Túc Bảo còn đầu tàu vỗ tay bôm bốp: "Dì Tân ngầu quá xá!"
Tân Tử Manh: "..."
"Chúng ta đi thôi!" Tân Tử Manh cất máy tính vào túi xách, thể hiện sự bực bội và cụt hứng của mình ra mặt: "Mất hết cả tâm trạng."
Mộc Quy Phàm đứng lên, nhẹ nhàng bế Túc Bảo rồi ôm bé vào lòng bằng một tay.
Thấy Tân Tử Manh muốn bỏ đi thật, có vẻ tên chồng của cô ấy thấy bẽ mặt quá hay sao mà chuyển sang bặm trợn đe dọa: "Được! Cô được lắm! Hôm nay cô mà dám bước ra khỏi đây, cô có tin tôi ly hôn với cô ngay không!"
Tân Tử Manh xách túi đựng máy tính đi tính tiền rồi bỏ đi, không thèm ngoảnh lại lấy một lần nào.
Chồng Tân Tử Manh: "..."
Thái độ của Tân Tử Manh làm anh ta sượng trân chẳng biết phải làm sao, không còn cách nào khác, anh ta đành cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn, bỏ ra khỏi đây.
Mẹ chồng Tân Tử Manh tức điên người đến nỗi tăng huyết áp, xây xẩm mặt mày.
"Ly hôn! Ly hôn với nó mau!" Bà ta giận dữ hét.
Chồng của Tân Tử Manh tỏ ra cáu kỉnh: "Mấy năm qua toàn cô ta kiếm được tiền cả, ly hôn thì con biết lấy gì mà ăn đây!"
Nào ngờ mẹ chồng lại phản bác: "Ai nói? Mẹ đã hỏi luật sư rồi, miễn là thu nhập kiếm được sau khi kết hôn, không cần biết là con kiếm được hay cô ta kiếm được thì tất cả đều thuộc về tài sản chung của vợ chồng cả."
Mẹ chồng Tân Tử Manh cười đắc chí: "Cho dù sau khi kết hôn, con không kiếm được một đồng nào thì tất cả số tiền mà cô ta kiếm được đều sẽ có thể chia một nửa cho con cả. Luật là như thế mà!"
Bởi vậy mà về cơ bản, cho dù Tân Tử Manh có phải là người mua biệt thự hay không thì vẫn phải chia cho chồng cô ấy mà thôi.
Chồng Tân Tử Manh trông vui mừng đến là rõ: "Thật không? Mẹ hỏi họ rồi à?"
Mẹ chồng Tân Tử Manh khẳng định: "Tất nhiên rồi!"
Chồng Tân Tử Manh ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt quá!
Mỗi khi cãi nhau, anh ta đều không dám đòi ly hôn thật cũng vì những năm qua quả thật anh ta là kẻ không có tiếng nói nhất trong nhà, chưa lần nào tự thân vận động, kiếm được một đồng tiền nào cả.
Ban đầu anh ta cứ ngỡ mình sẽ không được phân chia tài sản nếu ly hôn.
Còn giờ thì sao?
Chồng Tân Tử Manh nhếch mép: "Vậy thì con sẽ kiện cô ta và đòi ly hôn với cô ta, để xem đến lúc đó cô ta sẽ hối hận cỡ nào! Cầu xin con quay lại thế nào!"
Đợi Tân Tử Manh khóc lóc ăn năn đủ rồi, anh ta sẽ từ bi tái hôn với cô ấy.
**
Nhóm ba người Túc Bảo đi trên đường phố.
Túc Bảo tò mò hỏi: "Dì ơi, dì cũng muốn ly hôn ạ?"
Trẻ con còn nhỏ, chẳng hiểu nổi tại sao người lớn lại thích ly hôn đến thế.
Bé thấy Tân Tử Manh lắc đầu: "Không đâu con à."
Trước đó cô ấy cũng từng hỏi thăm về việc này và đúng y như rằng, nếu ly hôn thì toàn bộ số tiền mà cô ấy kiếm được sẽ bị xếp vào tài sản chung của vợ chồng, số tiền đó sẽ được chia một nửa cho chồng.
Nói cách khác, không cần biết tình trạng thực tế ra sao, miễn là thu nhập trong hôn nhân thì đều tính là tài sản chung cả.
Theo luật, thường thì cô ấy sẽ phải chia cho đối phương một nửa tài sản của mình cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Luật như này thật sự đem lại rất nhiều bất công trong trường hợp của Tân Tử Manh.
Nhưng mà... Dường như họ đã bỏ quên mất một chuyện vô cùng quan trọng...
Túc Bảo lại càng không nghĩ tới, bé hỏi tiếp: "Thế dì Tân không sợ chú ly hôn với dì ạ?"
Tân Tử Manh chế nhạo: "Một là anh ta không dám, hai là cho dù anh ta dám nộp đơn ly hôn thật thì dì cũng không sợ."
Thứ nhất, dễ gì mà cái nhà đó chịu thả cô ấy đi.
Dù gì chồng cô ấy cũng quá là vô dụng, không còn Tân Tử Manh ở bên thì anh ta còn làm được gì khác ngoài ăn bám ba mẹ chứ?
Và mẹ chồng Tân Tử Manh cũng thừa biết điều đó. Bà ta đâu muốn anh ta sống bám mình mãi, tất nhiên bà ta sẽ bấu víu cô ấy không chịu thả rồi.
Thứ hai, Tân Tử Manh tự tin mình sẽ vượt qua sóng gió này!
Đến ngã tư giao với quảng trường, cũng đã đến lúc Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đi về. Túc Bảo vẫy tay chào tạm biệt Tân Tử Manh: "Tạm biết dì Tân ạ, dì Tân cố lên nha!"
Tân Tử Manh gật đầu một cách chắc nịch: "Ừ! Cố lên!"
**
Vừa về đến nhà, quả nhiên Tân Tử Manh nhận được cuộc gọi từ một luật sư. Luật sư thông báo rằng chồng cô ấy đã ra tòa nộp đơn ly hôn, yêu cầu thảo luận về vấn đề phân chia tài sản đấy."
"Có gì đâu mà phải thảo luận." Tân Tử Manh đang soi gương định tẩy trang thì nghe vậy, cô ấy lại cầm cây son lên tô lại, hết há miệng to để tô son đến bặm môi.
Luật sư ở đầu dây bên kia nhắc nhở: "Là thế này, tôi đã nghe chồng cô trình bày tình trạng thu nhập của gia đình cô trong thời kỳ hôn nhân. Cô Tân, tôi phải nhắc nhở cô một chuyện, đó là mặc dù kể từ thời điểm kết hôn, chỉ có mình cô trong gia đình có thu nhập nhưng khi ly hôn, chồng cô vẫn có quyền được chia một nửa tài sản, bao gồm cả căn biệt thự mà cô vừa mua."
Tân Tử Manh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, từ tốn trả lời: "Vậy chắc chắn tên chồng quý hóa đó của tôi cũng chưa nói với anh rằng, số tài khoản đã chuyển tiền nhuận bút cho tôi là của mẹ tôi nhỉ?"
"Chúng tôi đã kết hôn với nhau được ba năm, ai nói người kiếm ra tiền luôn là tôi chứ? Tôi là đàn bà con gái, làm gì có bản lĩnh nào, số tiền đó toàn là ba mẹ tôi cho cả đấy."
"Tiền ba mẹ cho thì đâu thể tính là tài sản chung được!"
"Anh ta muốn ly hôn thì được thôi, tôi sẽ đến đó ngay."
Dứt lời, Tân Tử Manh cúp điện thoại cái rụp.
Ở đầu dây bên kia, chồng Tân Tử Manh bàng hoàng đến nỗi sắp rớt cả hàm sau khi nghe cuộc gọi của hai người qua loa ngoài.
Mẹ chồng Tân Tử Manh hốt hoảng la lên: "Nghĩa là sao? Sao lại không tính là tài sản chung chứ?"
Luật sư bối rối hỏi: "Tất cả số tiền mà anh nhận được trước đó đều được chuyển từ thẻ mẹ vợ anh qua tài khoản của anh à?"
Chồng Tân Tử Manh: "Đúng vậy..."
Lúc cả hai mới vừa kết hôn, Tân Tử Manh ký hợp đồng làm tác giả sáng tác với một trang web nhỏ nhưng do bản hợp đồng của trang web ấy quá khắt khe, yêu cầu Tân Tử Manh chỉ viết bài và đăng tải độc quyền tại trang web của họ với thông tin trên thẻ căn cước công dân.
Nói cách khác, không được sự cho phép của họ, Tân Tử Manh tuyệt đối không được viết sách cho những trang web khác.
Tân Tử Manh không còn cách nào, đành phải lén lút dùng thẻ căn cước của mẹ mình để đăng ký tại trang web hiện tại, sử dụng một bút danh khác và viết từng tác phẩm một.
Sau này, tài khoản ấy của mẹ Tân Tử Manh đều do anh ta giữ và chuyển tiền từ đó đến nay... Sao lại...
Luật sư bảo: "Vậy thì hết cách rồi. Vợ anh dùng thông tin trên thẻ căn cước của mẹ anh để đăng ký bút danh, tiền nhuận bút cũng được gửi đến tài khoản của mẹ cô ấy. Như vậy thì khi tiến hành chứng thực, số tiền này sẽ thật sự thuộc về mẹ cô ấy, chuyển cho các anh dùng thì xem như tài sản được ba mẹ cho, không liên quan gì đến hai người cả."
Hai mẹ con ngây ra như phỗng.
Mẹ chồng Tân Tử Manh hoang mang lớn tiếng chất vấn: "Nhưng chính nó là người kiếm tiền cơ mà! Có phải mẹ nó đâu! Bọn nó nói dóc đấy!"
Luật sư: "Hai người có bằng chứng chứng minh không? Nói thì hơi khó nghe, nhưng chỉ cần vợ anh và mẹ vợ anh thống nhất lời khai thì hai người không còn cách nào nữa đâu."
Nói xong, luật sư không muốn quan tâm đến bọn họ nữa, đứng dậy bỏ đi ngay.
Mẹ chồng Tân Tử Manh run cầm cập: "Không công bằng... Thế này không công bằng!"
Nhiều tiền như thế cơ mà, sao bọn họ lại không được chia lấy một đồng nào chứ?
Lẽ nào họ phải quay về cầu xin Tân Tử Manh thật ư?
Không, không thể nào, Tân Tử Manh mới là kẻ phải bị bà ta vứt bỏ!
Chương 126: Hối hận đến mức hộc máu, quỳ xuống cầu xin tha thứ
Tân Tử Manh nhận đơn khởi kiện, đồng ý ly hôn.
Còn mẹ của Tân Tử Manh thì sao?
Từ trước đến nay, bà ấy luôn thích đọc sách của Tân Tử Manh, là fan trung thành số một của con gái mình.
Mẹ Tân Tử Manh có thể đọc vanh vách những tình tiết trong truyện, thậm chí bà ấy còn nhớ rõ hơn cả Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh cũng đã đưa chiếc máy tính trước đó cho mẹ, mẹ cô ấy viết một chương mới ngay trước mặt nhân viên giám định, nội dung của chương ấy vô cùng liền mạch với cốt truyện trong cuốn sách mới của Tân Tử Manh.
Cô ấy thầm cổ vũ mẹ mình, bà ấy quả là đỉnh của chóp!
Tổng kết lại, sau khi trải qua nhiều cuộc điều tra, tác giả của những cuốn sách ấy đã được chứng minh là mẹ của Tân Tử Manh, tiền thì do mẹ Tân Tử Manh cho con gái vì thấy con gái chịu nhiều cực khổ.
Bởi vì căn biệt thự đứng tên Tân Tử Manh, thuộc về bất động sản được ba mẹ tặng nên không dính dáng gì tới nhà chồng.
Còn chưa mở phiên tòa mà chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã biết trước kết cục của mình: Họ thật sự không được chia một cắc bạc nào cả!
À không, có thể vẫn được chia, bởi vì mỗi tháng Tân Tử Manh còn được nhận từ mười mấy đến hai mươi tệ tiền nhuận bút từ trang web lắm bẫy mà cô ấy đăng ký trước đó, nhiều năm qua cũng được một nghìn bốn trăm tệ. Từ đó đến nay, Tân Tử Manh chưa bao giờ động vào số tiền ấy, bởi vậy mà họ đã được chia bảy trăm hai mươi tệ rưỡi.
Nhưng bảy trăm hai mươi tệ rưỡi này thì làm được trò trống gì cơ chứ?
Tân Tử Manh có tiền gửi tiết kiệm lên đến hàng triệu và một căn biệt thự kia kìa! Không ngoa khi nói rằng cô ấy là một người phụ nữ giàu có, miễn là cô ấy liên tục hành nghề sáng tác, mấy năm nữa số tiền trong sổ tiết kiệm của Tân Tử Manh sẽ lại tăng thêm vài triệu.
Nếu như ly hôn thật thì bọn họ lỗ quá nhiều!
Đã thế bọn họ còn không giành được quyền nuôi con nữa!
Nếu muốn thăm đứa trẻ thì họ phải lo nịnh nọt Tân Tử Manh, sau này đứa trẻ lớn lên, nó mà biết ba nó là hạng người như vậy thì đời nào chịu cho anh ta tiền dưỡng già...
Ngay lúc ấy, chồng Tân Tử Manh vô cùng ân hận, quỳ xuống trước mặt Tân Tử Manh ngay lập tức: "Vợ à, anh sai rồi, trước đó anh làm vậy cũng vì giận quá mụ đầu cả thôi, chứ thật ra anh chưa bao giờ muốn ly hôn với em cả... Anh vẫn yêu em nhiều lắm..."
Mẹ chồng Tân Tử Manh mất hết mặt mũi, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài gượng gạo xin lỗi: "Tiểu Manh à, mẹ làm vậy là không đúng, đây không phải già quá lẩm cẩm mà là mẹ hồ đồ quá! Tất cả mọi chuyện đều là mẹ giật dây A Minh cả, chứ vốn dĩ nó không chịu ly hôn với con đâu..."
Bà già này rất thông minh, vừa mở miệng đã ôm hết sai lầm về mình.
Để rồi khi Tân Tử Manh mềm lòng, bọn họ sẽ lập tức rút đơn kiện, không ly hôn nữa.
Vợ chồng với nhau ngót nghét cũng mấy năm trời, có con nhỏ cả rồi. Ai cũng nói cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, sau này bà ta bảo con trai dỗ dành vợ nhiều vào là qua chuyện thôi...
Không ngờ Tân Tử Manh lại cầm túi xách giẫm giày cao gót tiến lên một bước, trông cô ấy khí thế vô cùng.
"Đợi ra tòa thì muốn nói gì thì nói!"
"À đúng rồi, tôi quên nói cho mấy người biết một chuyện, đồng hồ đeo tay của cả hai đứa con tôi đều có chức năng ghi âm. Nếu mấy người âm thầm nói gì không nên nói với hai đứa nhỏ thì tôi có quyền hạn chế quyền thăm con của hai người đấy!"
Tân Tử Manh nghênh ngang rời khỏi đây như một nữ hoàng kiêu hãnh, bỏ lại tên chồng và mẹ của anh ta thầm ói máu vì ân hận.
**
Một thời gian sau đó.
Tân Tử Manh hào hứng gọi điện kể chuyện này cho Túc Bảo nghe, người thì hai ba chục tuổi, đứa thì ba bốn tuổi nấu cháo điện thoại với nhau thật lâu, ai không biết còn tưởng người ở đầu dây bên kia là bạn thân cùng lứa của họ.
Tân Tử Manh còn mua một loạt quà cáp gửi đến nhà họ Tô để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Túc Bảo cười nói: "Dạ, con biết rồi ạ, tạm biệt dì Tân nha…"
Sau khi cúp điện thoại, bé Túc Bảo đột nhiên nghiệm ra việc tìm được ba có ý nghĩa lớn lao nhường nào.
Như bây giờ đây, ngày nào bé cũng cảm thấy hạnh phúc cả.
Kỷ Trường đứng cạnh lên tiếng: "Tân Tử Manh thay đổi nhiều thật đấy!"
Cũng phải thôi, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy ma mà, không sang chấn mới là lạ.
Túc Bảo: "Dạ dạ, đúng rồi đó ạ! Dì Tân rất dũng cảm, không sợ khó khăn!"
Kỷ Trường cười nhạo: "Giờ vui rồi đấy hả? Nhưng chẳng mấy nữa con sẽ hết vui thôi, vì con phải chuẩn bị đi nhà trẻ rồi."
Chậc, hắn từng có dịp đi ngang qua nhà trẻ một lần, tình hình ở đó một lời khó nói hết.
Đứa con nít nào không muốn đi học thì khóc bù lu bù loa, đứa nào đứa nấy trong lớp cũng mặt chụ ụ một cục.
Không ngờ Túc Bảo lại nhảy lên, phấn khích nói: "Thật không ạ? Con sắp được đi nhà trẻ rồi ạ? Cuối cùng con cũng được đi nhà trẻ rồi!"
Kỷ Trường: "..."
Túc Bảo tung ta tung tăng ra ngoài.
Bấy giờ Kỷ Trường mới chìa lòng bàn tay ra, một linh hồn lớn chừng ngón tay cái đứng trên lòng bàn tay hắn.
"Túc Bảo đang sống rất tốt, cô yên tâm rồi chứ?"
Linh hồn cô gái lớn chừng ngón tay cái này chính là Tô Cẩm Ngọc.
Tô Cẩm Ngọc chăm chú dõi theo bóng dáng Túc Bảo xa dần, nói với giọng đầy van nài: "Tôi thật sự không thể gặp Túc Bảo lần cuối ư?"
Kỷ Trường lắc đầu: "Không được."
"Đáng lẽ ra cô phải đầu thai vào nửa năm trước nhưng lại kéo dài đến tận bây giờ, lần này tôi phải mạo hiểm lắm mới có thể mang cô theo đấy, cô mà gặp Túc Bảo thì tôi khó kiểm soát lắm."
Tô Cẩm Ngọc làm biểu cảm đưa đám: "Mịa... Không còn cách nào nữa ư? Như trùng sinh á?"
Kỷ Trường: "..."
Tô Cẩm Ngọc: "Không thì cho linh hồn tôi xuyên vào thân xác khác cũng được!"
Khóe môi Kỷ Trường co rúm.
"Cô đọc truyện nhiều quá đấy!" Hắn trợn trắng mắt.
Tô Cẩm Ngọc quỳ dưới đất khóc hu hu: "Xuyên vào thai nhi cũng được... Cho tôi vào kịch bản [Tôi vô địch từ trong bụng mẹ] đi mà... À không, cho tôi đầu thai chỗ nào gần gần thôi, đừng xóa ký ức của tôi, được không?"
Kỷ Trường thu Tô Cẩm Ngọc vào ngay và luôn.
"..."
**
Túc Bảo chuẩn bị đi nhà trẻ, bà cụ Tô lại bắt đầu bề bộn công việc, mặc dù có thể đặt làm tên để dán trên đồng phục nhưng bà cụ cứ thích tự tay làm.
Ông cụ Tô cầm bút, tự mình viết một trăm tờ dán lớp và họ tên của Túc Bảo còn bà cụ Tô thì dán nhãn cho từng chiếc áo đồng phục, áo thường phục một.
Hân Hân thề thốt: "Mọi người cứ tin vào con! Có con đây, không ai dám bắt nạt Túc Bảo đâu!"
Một ngày trước khi qua ngày nghỉ mồng một tháng năm, toàn bộ thành viên trong nhà họ Tô đều về nhà để tổ chức tiệc chúc mừng Túc Bảo đi học.
Đỉnh cao là Tô Nhạc Phi còn mua mấy thùng pháo hoa, bắn đùng đùng đoàng đoàng hết hai tiếng đồng hồ...
**
Tay run chân rẩy trong niềm hăng say hứng khởi, cuối cùng Túc Bảo cũng được đeo trên lưng chiếc cặp nhỏ của mình, bước lên xe buýt đưa đón của nhà trường!
Bé thì hào hứng khôn xiết, trong khi cả đoàn già trẻ nhà họ Tô thì theo sau chiếc xe đưa đón ấy.
Trường tiểu học Quốc tế Ngũ Tượng và trường mầm non Quốc Tế Ngũ Tượng được xây cùng chỗ, đối diện nhà trẻ chính là trường tiểu học, chỉ cách nhau một đường đi ở giữa.
Sau khi xuống xe, Tô Tử Du rướn cổ lên quan sát nhưng tiếc là chẳng thấy được gì cả, còn những người khác trong nhà họ Tô thì mon men đi tới hàng rào sắt ngoài nhà trẻ của Túc Bảo.
Bọn họ nhìn dáo dác khắp nơi, nhân lúc không có ai ở đây, bà cụ Tô nắm lấy hàng rào sắt, nhoài người tới mà nhìn lén.
Ông cụ Tô chắp tay sau lưng, nghiêm mặt quở trách: "Còn ra thể thống gì nữa..."
Song, ngay sau đó, chính ông cụ cũng rướn người tới rình coi.
Tô Nhạc Phi thì nằm hẳn trên hàng rào sắt, dí sát mặt vào hàng rào, thở dài thườn thượt như muốn trút cả tim gan phèo phổi ra ngoài: "Con bé lớn nhanh kinh khủng, sao chưa gì đã phải đi nhà trẻ rồi..."
Thấy một hàng người nhìn lén, khóe môi Tô Nhất Trần co rúm.
Anh khoác trên mình bộ tây trang phẳng phiu, thản nhiên bảo: "Về thôi, chúng ta phải tin tưởng Túc Bảo chứ."
Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn về phía đó, thế rồi anh xoay người rời đi.
Trong nhà trẻ, tại văn phòng hiệu trưởng.
Mộc Quy Phàm cười híp mắt: "...Do đó, tôi cho rằng nhà trường cần phải bố trí một buổi kiểm tra chống nổ cho nhà trẻ."
Hiệu trưởng: "Dạ dạ, anh nói chí phải."
Mộc Quy Phàm: "Vậy thì, tôi sẽ đảm nhận chức huấn luyện viên."
Hiệu trưởng vừa mừng vừa thấp thỏm không yên: "Dạ được... Được được ạ! Anh nói gì cũng đúng hết!"
Chiến thần - sắp đổi nghề làm thần côn - Mộc hài lòng ra về.
Hiệu trưởng: "..."
Ông ấy lau mồ hôi lạnh, quyết định sẽ tự mình theo dõi Túc Bảo, cô bé mới tới này không thể xảy ra vấn đề gì được...
Tô Tử Du sởn hết cả da gà da vịt, chỉ tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng, khoa tay múa chân trên đầu thôi mà cậu đã rùng mình rồi.
"Cái đồ, cái đồ biến thái!" Nhóc Tử Du không kìm được chửi ầm lên.
Nữ quỷ không thèm để ý tới lời chửi mắng của cậu, vẫn ngoác mồm cười khục khặc.
Túc Bảo sực nhớ ra một chuyện, lại hỏi: "Đúng rồi, sao dì lại theo ba con về thế ạ?"
Nữ quỷ này chết trên boong du thuyền ở một vùng biển xa xôi, đáng lý ra không thể nào về được.
Bấy giờ nữ quỷ mới nhìn về phía Mộc Quy Phàm một cách oán hận.
Mộc Quy Phàm không chờ nó nói gì đã hờ hững bảo: "Địa điểm làm nhiệm vụ của ba lần này là trên biển, tình cờ lên chiếc du thuyền kia, chắc nó cứ thế mà theo ba về đấy."
Nữ quỷ ôm đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm, từ cổ họng bật ra những tiếng ồm ồm, nhếch mép thành một nụ cười vô cùng rùng rợn.
"Ngươi nói dối." Nữ quỷ cười khục khặc: "Ngươi sợ con gái ngươi ghét ngươi, sợ ngươi chứ gì... Khà khà khà..."
"Nhóc con, để ta kể cho ngươi nghe. Trên du thuyền, ba ngươi đã sát hại người vô tội, một con bé tuổi xấp xỉ ngươi trốn trên xe hắn... bị hắn 'Đoàng!'... bắn một phát súng đấy..."
Nữ quỷ ôm đầu mình, diễn tả lại cảnh vỡ đầu.
"Thê thảm lắm, thê thảm lắm!"
"Một đứa trẻ thì có tội tình gì chứ?"
"Thế mà hắn vẫn nỡ lòng xuống tay, ba ngươi là một tên ác ma đấy! Khà khà khà!"
"Nhờ chuyện đó mà ta mới phát hiện ba ngươi chính tên ẻo lả đã chém đầu ta khi xưa..."
Thế là nó bám theo anh về đây.
Ban đầu nữ quỷ không thể ra khỏi vùng biển đó thật, nhưng nó đã không còn bị giam cầm nữa kể từ khi nuốt chửng linh hồn của bé gái chết thảm kia.
Đương nhiên nó phải cảm ơn Mộc Quy Phàm vì điều đó rồi.
Nữ quỷ ôm đầu, cử động cơ thể làm phát ra tiếng rắc rắc đáng sợ, mắt cứ nhìn chòng chọc vào Mộc Quy Phàm.
Tình cờ đó lại là hướng đặt máy quay, Tô Tử Du sợ tới mức lưng cứng đờ vì cái nhìn đăm đăm của nó.
Trong chốc lát, nữ quỷ bỗng dưng gào thét chói tai, hóa thành một luồng sát khí màu đen rồi bị thu vào hồ lô linh hồn.
Túc Bảo giơ bàn tay nhỏ bé lên, lặng lẽ nhìn sợi dây đỏ và hồ lô linh hồn trên cổ tay.
Khuôn mặt bé không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, điềm tĩnh đến mức khiến người ta rùng mình.
"Túc Bảo ơi?" Mộc Quy Phàm nhanh chóng lại gần chỗ bé.
Túc Bảo vẫn còn bị bủa vây bởi tâm trạng u ám, mất mát và giận dữ ấy, bé thẫn thờ nhìn Mộc Quy Phàm.
Lòng Mộc Quy Phàm trĩu nặng, anh mím môi: "Túc Bảo, để ba giải thích đã."
Bé con vẫn hiểu lầm anh ư?
Bé sợ anh... Sau này không còn gần gũi với anh nữa ư?
Ngay sau đó, Mộc Quy Phàm đột nhiên thấy Túc Bảo nhắm nghiền mắt, ngã vào lòng Kỷ Trường.
Mộc Quy Phàm vội vàng bước tới, kịp thời ôm chầm bé về trước khi bé ngã xuống.
Do không xem màn hình máy quay nữa nên anh không nhìn thấy Kỷ Trường, vươn tay ôm lấy Túc Bảo rồi đi ngay.
Kỷ Trường chỉ thấy một bàn tay vồ tới, thế là bé con trong lòng không thấy đâu nữa.
Kỷ Trường: "..." Này có biết phép lịch sự là gì không đấy?
Quỷ trong nhà đã bị bắt đi sạch, bấy giờ Tô Tử Du mới thật sự yên lòng. Hồi nãy thần kinh cậu căng như dây đàn nên bây giờ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, chân cậu cũng bủn rủn cả ra.
Tô Ý Thâm vác theo hòm thuốc vừa tới trước cửa, đã thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo đi ra ngoài.
"?"
"Đợi đã..."
Tô Nhất Trần giữ chặt em trai: "Không cần đuổi theo, Túc Bảo không có việc gì."
Anh đã nhìn thấy sư phụ của nhóc con ở trong video, nhìn thì có vẻ cũng đối xử với Túc Bảo rất tốt nên có lẽ đối phương sẽ không để Túc Bảo xảy ra chuyện gì đâu.
Tô Tử Du buồn ngủ dụi dụi hai mắt: "Chú út à, sao chú lại chậm chạp thế..."
Tô Ý Thâm nói: "Nửa đêm có ca bệnh cần điều trị gấp, chú vừa đi được nửa đường đã nhận được điện thoại từ ba con rồi."
Người bệnh bị anh đẩy lại cho chủ nhiệm khoa hết, xe lái như đang bay, lốp xe cũng toé lên tia lửa, cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng chuyện đang diễn ra trước mắt là như nào vậy?
Tô Ý Thâm nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Nhất Trần vỗ vai Tô Ý Thâm, cất bước rời đi.
Tô Tử Du theo sát phía sau, ôm máy quay phim, cũng vỗ vỗ… Cánh tay của Tô Ý Thâm (bởi vì không cao như vậy).
Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Hân Hân vẫn đang ngủ ngáy khò khò.
Ngoài ra còn có một người giúp việc đang nằm bất tỉnh ở trên mặt đất.
Ngay sau đó chú Nhiếp đi tới, kéo người giúp việc rời đi.
Tô Ý Thâm: "???"
"????"
**
Ánh mặt trời sáng bừng, Hân Hân mơ mơ màng màng bò dậy, ngây ngốc nhìn Tiểu Ngũ ở bên ngoài ban công.
Một lúc lâu sau bong bóng buồn ngủ mới vỡ tung, cô bé nhìn trái nhìn phải.
"Ơ, Túc Bảo đâu rồi nhỉ?"
Cô bé bò dậy chạy ra ngoài, lại phát hiện bầu không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Hân Hân mờ mịt, ngủ một giấc dậy, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy quản gia, Hân Hân lập tức hỏi: "Bác Nhiếp ơi, Túc Bảo đâu rồi ạ?"
Chú Nhiếp làm động tác im lặng: "Tiểu thư Túc Bảo đang bệnh, đừng ầm ĩ..."
Hân Hân đợi và đợi, nhưng đợi cả một ngày cũng không thấy Túc Bảo tỉnh lại, sắc mặt của những người lớn trong nhà cũng càng ngày càng trầm...
**
Túc Bảo không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại trời vẫn còn tối.
Bé khó hiểu bò dậy, nhìn một vòng xung quanh.
Đây là đâu vậy?
Kỷ Trường khoanh chân ngồi giữa không trung, thấy Túc Bảo trợn mắt, hắn gập sách lại: "Tỉnh rồi à?"
Hắn bay qua, sờ lên trán Túc Bảo.
Túc Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, lầu bầu nói: "Sư phụ, người cũng đâu phải là con người, không cảm nhận được nhiệt độ, người sờ như vậy thì có cảm giác được gì không ạ?"
Kỷ Trường thuận thế vươn ngón tay ra chọc vào đầu bé: "Sư phụ mà còn cần phải cảm nhận nhiệt độ hả? Con vừa nhấc mông lên là ta đã biết con muốn đánh rắm rồi, chỉ cần sờ trán con là ta sẽ biết được con có khoẻ hay không."
Túc Bảo cười ha ha: "Sư phụ, có ngài mới đánh rắm í!"
Kỷ Trường bật cười lắc đầu.
Nhóc con này, phun ra một ngụm máu lại hao tổn tâm trí quá mức, bản thân bé ngủ ngáy khò khò nhưng cả nhà đều bị bé doạ sợ chết khiếp.
Lúc này cửa bị đẩy ra, bà cụ Tô bưng một chén cháo thịt nạc rau cải đi vào, hương thơm phả vào mặt.
"Túc Bảo, con tỉnh rồi à?" Bà cụ Tô vui mừng nói.
Nước miếng của Túc Bảo ứa ra, bé chỉ cảm thấy cực kỳ đói bụng, vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Bà ngoại ơi, con đói bụng quá đi."
Bà cụ Tô lại mừng đến phát khóc: "Được, được được, bà ngoại sẽ đi làm món ngon cho con!"
Túc Bảo lập tức giơ tay lên: "Con muốn ăn cà tím kho tộ, còn có gà kho tương, và cả và cả, thịt bò thái sợi... Không đúng, bò khô thái lát... Cũng không đúng..."
Bà cụ Tô cười nói: "Là thịt bò khô thái lát mỏng."
Túc Bảo gật đầu nhỏ lịa lịa: "Dạ dạ!"
Bà cụ Tô nhìn nhóc con tràn trề sức sống, trái tim treo lơ lửng mới tạm hạ xuống.
Bà ấy cẩn thận lau nước mắt, quả thật rất sợ bé cưng ngoan ngoãn vừa mới trở về của mình cũng sẽ rời bỏ bà ấy như vậy...
Túc Bảo thấy bà cụ Tô khóc, vội vàng ôm lấy bà ấy mềm mại nói: "Túc Bảo lại làm bà ngoại lo lắng phải không ạ? Con xin lỗi bà ngoại!"
Bà cụ Tô càng không kìm được nước mắt.
Bé ngoan của bà thật là ngoan ngoãn!
Nếu lại “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, bà ấy sẽ không chịu nổi mất.
"Túc Bảo, phải thật khoẻ mạnh!" Bà ngoại xoa đầu Túc Bảo: "Phải lớn lên trong vui vẻ hạnh phúc và bình an vô sự..."
Nếu có thể dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy sự bình an vô sự cho nhóc con, bắt bà ấy phải chết luôn ngay bây giờ cũng được.
Túc Bảo: "Dạ dạ! Bà ngoại cũng vậy nhé."
Bà cụ Tô cong môi cười: "Bà ngoại già rồi, không lớn được nữa!"
Túc Bảo kiên định nói: "Bà có thể!"
Cuối cùng bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười thật to.
"Được được, bà ngoại cũng sẽ lớn lên cùng với Túc Bảo."
Một già một trẻ nhìn nhau, đều nhếch miệng cười toe toét.
Sau khi bà cụ Tô xuống dưới tầng, Mộc Quy Phàm lập tức bước vào.
"Túc Bảo?" Anh khẽ gọi.
Sự kiêu ngạo và ngang ngược bướng bỉnh thường ngày đã biến mất, bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa, cánh tay buông thõng xuống hai bên, môi cũng mím thành một đường thẳng giống như một bé ngoan to xác đã làm sai vậy.
Túc Bảo do dự một chút, hỏi: "Ba, có phải ba gặp rắc rối gì rồi không? Đối phương muốn chúng ta đền bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Mộc Quy Phàm: "?"
Chương 123: Chúng ta cùng nhau cố lên
Túc Bảo nhìn người ba không bớt việc của mình bằng vẻ mặt rối rắm.
Không thể trách bé lại nghĩ như vậy được, quả thật là trước kia ba quá 'kiêu ngạo' luôn á!
Hiện giờ lại cúi đầu xuống cứ như thể mình đã làm sai vậy.
Túc Bảo nói: "Con không có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng mà ba không cần lo lắng đâu, nếu không đủ tiền, Túc Bảo sẽ mượn của cậu cả."
Sau đó bé sẽ nỗ lực làm việc để trả nợ.
Cái câu đó là như thế nào ấy nhỉ? Ừm... Ba nợ con gái trả.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, không nhịn được cười khẽ: "Túc Bảo, ba không nợ tiền."
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, cứ tưởng rằng bé cưng ngoan ngoãn không cần mình nữa, cũng không thích một người ba như anh chứ… Không ngờ bé lại nói muốn giúp anh 'trả nợ'.
Túc Bảo khó hiểu: "Thế ba làm sao vậy á? Người trẻ tuổi không nên ủ rũ cụp đuôi như vậy nha!"
Đáy mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, anh ngồi xổm xuống mép giường, nhìn thẳng vào hai mắt Túc Bảo: "Ngày hôm qua nữ quỷ kia đã nói về ba như vậy, con không sợ ba à?"
Túc Bảo lắc đầu: "Con tin tưởng ba, chắc ba không phải là loại người đó đâu."
Ông ngoại và cậu cả đều nói, ba là một vị thần giám hộ, còn lâu mới là ma quỷ nhé.
Mộc Quy Phàm ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim như được lấp đầy trong nháy mắt, trở nên ấm áp mềm mại.
"Cảm ơn bé ngoan." Mộc Quy Phàm duỗi tay, gõ nhẹ lên cái mũi của bé.
Túc Bảo lập tức che mũi lại như thể sợ ngứa, cười khanh khách: "Không có gì!"
Tuy rằng bé con vô tư tin tưởng mình nhưng Mộc Quy Phàm cảm thấy mình vẫn cần phải nói rõ mọi chuyện ra.
Anh ngồi ở mép giường, duỗi người nằm xuống, vô cùng nhẹ nhàng nói: "Lại đây nằm với ba nào."
Túc Bảo lập tức ngã người xuống, đầu nhỏ gối lên vai của Mộc Quy Phàm. Hai chân duỗi hết ra, tay nhỏ dang thật rộng, quả thật bé đã nằm thẳng tắp lự.
Mộc Quy Phàm gác tay ra sau đầu, nói: "Khoảng thời gian trước ba có đi thực hiện một nhiệm vụ. Nội dung cụ thể thì không tiện nói cho con biết nhưng Túc Bảo chỉ cần nhớ rằng, ba tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với quốc gia và nhân dân là được."
Túc Bảo: "Dạ dạ!"
Mộc Quy Phàm tiếp tục nói: "Cô bé kia bị khống chế, trong người đeo bom."
Anh chỉ gói gọn trong một câu, nhưng thực tế trên người cô bé kia không phải là loại bom thông thường mà là một quả bom được cấy vào trong cơ thể, không thì anh cũng chẳng đến mức không tháo dỡ được như vậy...
Cô nhóc mới bảy tuổi, rất gầy yếu, trông không lớn hơn Túc Bảo là bao.
Cô bé đã tận mắt nhìn thấy ba mẹ và chị gái của mình đã chết như thế nào, vốn dĩ cô bé định lợi dụng lòng trắc ẩn của anh để nổ chết anh nhưng đến phút cuối lại khóc lóc nói với anh rằng mình không muốn chết...
"Ba bảo cô bé ấy trốn lên xe trước." Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm nóc nhà, giọng nói nặng nề: "Còn đồng ý với cô bé ấy, nhất định sẽ cứu cô bé ra."
"Nhưng mà ba đã nuốt lời."
Ánh mắt Mộc Quy Phàm hơi tối, tình hình rất nguy cấp, anh chỉ hơi sơ suất thôi đã bị tên thủ lĩnh khủng bố trèo lên xe việt dã rồi.
"Phát súng đó của ba không nhắm về phía cô bé ấy, chỉ bắn về phía tên khốn nạn kia thôi. Chẳng qua cô bé ấy cũng theo vậy mà mất mạng... Cho nên tối hôm qua nữ quỷ kia vẫn chưa nói hết."
Túc Bảo hiểu được, lẩm bẩm nói: "Con biết ngay mà, dì ôm đầu kia thật là xấu xa."
Cục bột nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Quy Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Ba, có phải ba đau buồn lắm hay không?"
Yết hầu Mộc Quy Phàm hơi thắt lại, giọng nói trở nên khàn khàn: "Ừm. Là ba vẫn chưa đủ mạnh mẽ."
Túc Bảo nhìn ba mình, có hơi ngơ ngẩn.
Thì ra ba cũng giống như bé ư? Cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy lồng ngực khó chịu.
"Vậy thì ba có tiếp tục làm thần giám hộ nữa không ạ?" Túc Bảo đột nhiên hỏi.
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn nhìn bé, kiên định gật đầu: "Có chứ."
Trước kia chỉ là vì quốc gia, bởi vì anh cô độc một mình, không có vướng bận, hiện tại lại càng hiểu được ý nghĩa của việc bảo vệ… Anh có cô con gái khiến anh phải vướng bận.
Có quốc mới có gia, anh muốn cho bé ngoan của anh được thoải mái trưởng thành dưới ánh mặt trời.
Dường như Túc Bảo có hơi hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Vậy sau này nếu ba lại nhìn thấy mấy chuyện không vui đó, trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu sao ạ?"
Mộc Quy Phàm nở nụ cười: "Có chứ, nhưng mà không sao cả. Những việc mà mỗi người chúng ta đang làm thì đều có ý nghĩa riêng của mình. Trước kia ba làm xong nhiệm vụ trở về sẽ đi ăn một cây kem thật bự... Sau đó những chuyện không vui sẽ tan biến hết."
Dưới ánh đèn bập bùng, Túc Bảo bỗng nhiên hiểu rõ.
Cảm giác rầu rĩ trong lòng cũng lập tức biến mất không còn chút gì nữa.
"Dạ vâng!" Túc Bảo xoay người bò dậy, giơ ngón tay cái lên, dùng sức ấn vào giữa lông mày của Mộc Quy Phàm giống như đóng dấu, nói: "Ba thật là ngầu!"
"Chúng ta cùng nhau cố lên!"
Mộc Quy Phàm khẽ cười rộ lên, giơ cánh tay lên kéo nhóc con xuống dưới, ấn chặt bờ vai cù qua cù lại.
"Chọc léc chọc léc nè!" Anh nói.
Túc Bảo vừa cười ha ha ha đến không thở nổi, vừa la to: "Ánh sáng chớp nhoáng, biu biu biu!*"
(*) Một câu nói hay xuất hiện trong các tập phim hoạt hình Shin - cậu bé bút chì
Mộc Quy Phàm làm bộ trúng đạn, ngã sang bên cạnh: "Ặc... Ba thua rồi!"
Túc Bảo lập tức bò dậy, lại cù léc Mộc Quy Phàm khắp nơi.
Ngay khi một lớn một nhỏ đang hi hi ha ha, bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào.
"Gì đây?" Bà ấy trừng mắt: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy hả, lát nữa mà bé con cười đến không thở nổi thì phải làm sao?"
Mộc Quy Phàm sờ mũi, ngồi thẳng dậy.
"Vâng, dạ dạ dạ." Anh nói: "Con sai rồi."
Túc Bảo cũng ngồi thẳng dậy theo, tay nhỏ đặt lên đầu gối, gật đầu như giã tỏi: "Dạ dạ dạ, con sai rồi con sai rồi!"
Bà cụ Tô vừa tức vừa buồn cười: "Xuống dưới ăn cơm!"
Dưới tầng.
Hân Hân đứng trên cái ghế ở cạnh bàn, gắp đồ ăn thoăn thoắt, mãi đến khi lấp đầy cái bát hình con mèo của Túc Bảo mới chịu ngồi xuống.
Ông cụ Tô cau mày, nghiêm khắc nói: "Em gái con muốn ăn gì thì cứ để cho con bé tự gắp, con gắp cho em gái con nhiều thế để làm gì chứ hả?"
Lại nhìn về phía Tô Tử Du: "Với cả, mọi người vẫn chưa ngồi vào chỗ, sao con lại tự ăn trước thế hả?"
Tô Tử Du ngoan ngoãn đặt đũa xuống, nói thầm: "Ông nội, ông không cần phải nghiêm khắc như vậy với bọn con đâu..."
Ông cụ Tô hừ một tiếng, theo bản năng nói: "Ông đối xử với ai cũng nghiêm khắc như vậy hết..."
Tô Nhất Trần, Hân Hân và Tô Tử Du đều nhìn ông ấy với biểu cảm 'con không tin'.
Lúc này Túc Bảo xuống dưới, ông cụ Tô nhìn cục bột nhỏ nhảy nhót tung tăng, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn buông xuống.
"Túc Bảo hả, nào, qua đây ăn cơm." Ông cụ gắp một miếng giò heo.
Tô Nhất Trần nắm chặt nắm tay, đặt ở bên môi: "Khụ."
Hân Hân và Tô Tử Du: "Khụ khụ khụ khụ!"
Ông cụ Tô: "..."
Cơm nước xong, Túc Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình, nằm liệt trên sô pha không muốn động đậy.
Bỗng nhiên, bé chợt nhớ tới câu nói 'ăn một cây kem thật bự' của ba mình!
Nhóc con lập tức bò dậy, áp sát vào Mộc Quy Phàm thấp giọng nói: "Ba, ngày mai chúng ta có thể đi ăn cây kem to bự được không?"
Mộc Quy Phàm liếc mắt nhìn bé một cái, cũng hạ giọng nói: "Được, nhưng đừng nói cho bà ngoại của con biết đấy."
Bà cụ Tô bưng đĩa trái cây đi tới, híp mắt hỏi: "Hai người lại đang lén lút âm mưu gì đấy hả?"
Túc Bảo quay qua nhìn, trái cây?
Lập tức cất bước chạy trốn!
"Bà ngoại, con ăn no rồi, no thật rồi mà! Nếu còn ăn nữa, đồ ăn sẽ lòi ra khỏi mông con mất!"
Vừa dứt lời, bóng người nhỏ bé cũng chạy mất hút như một làn khói.
Bà cụ Tô: "..."
Mộc Quy Phàm nhìn thẳng mắt, nói: "Con cũng lên tầng đây."
Bà cụ Tô: "Đứng lại."
Bước chân Mộc Quy Phàm khựng lại, quay đầu nhìn: "Sao thế ạ?"
Bà cụ Tô không có biểu cảm gì cả: "Ăn hết đĩa trái cây này đi."
Mộc Quy Phàm: "..."
"..."
Chương 124: Hai ba con 'không lương tâm', vừa ăn dưa vừa xem trò hay
Hôm sau, dưới sự giám sát chặt chẽ của bà cụ Tô, Mộc Quy Phàm mang theo Túc Bảo trốn đi.
Đích đến: Trung tâm thương mại.
Hàng năm trên quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại vẫn luôn có một chiếc xe bán kem cắm cọc ở đó.
"Ba đã ăn kem của nhà này được mười năm rồi." Mộc Quy Phàm mở cửa xe việt dã ra, đồng thời nói: "Loại kem ngon nhất ở Kinh Thị này."
Túc Bảo đã gấp không chờ nổi: "Kem! Kem! Túc Bảo thích ăn kem nhất!"
Xe việt dã lao vút qua chiếc xe buýt của trường mẫu giáo.
Hân Hân đang ngồi cạnh cửa sổ xe lập tức nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ tủi hờn… Hình như ban nãy cô bé nghe thấy tiếng của Túc Bảo!
Bé đã nói là 'kem, kem'!
Hu hu, cô bé cũng muốn có một người ba sẽ dẫn cô bé lẻn đi ăn kem!
Hân Hân tỏ vẻ: Không thể nhìn nổi em gái vui sướng như vậy, hy vọng em ấy sẽ mau chóng đến trường!
o( 一︿ 一+)o
**
Quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, bởi vì hôm nay là thứ hai nên ở đây khá vắng người.
Mộc Quy Phàm lấy cho Túc Bảo một ‘cây kem siêu bự’, bên trên rắc các loại hạt thơm ngon và một lớp mứt việt quất ngọt nhưng không ngấy.
Lớp kem mềm mại và lớp mứt không quá ngọt, dần dần tan chảy ở trong miệng, khiến người ta cũng cảm thấy sung sướng theo!
"Ngon quá!" Túc Bảo vui đến hai mắt sáng ngời, giống như toàn bộ ngân hà đều nằm trong mắt bé vậy.
Hai ba con chẳng thèm chú ý hình tượng mà ngồi trên thành bồn hoa.
Mộc Quy Phàm rất cao, hai chân duỗi thẳng ngồi ở mép bồn hoa, chân trái vắt lên chân phải, vẫn mặc bộ đồ màu đen tuyền, nhìn từ xa giống như một ngọn đèn đường nghiêng ngả.
Túc Bảo thì lại ngồi ngồi ở bên cạnh bồn hoa, cũng vắt chân trái lên chân phải, hai cái chân nhỏ ngắn cũn trắng trẻo mập mạp, nhìn giống như một cục bột đã được nhào kỹ, đáng yêu vô ngần.
Những người xung quanh đều không nhịn được mà bị hai ba con này thu hút, cứ ngoái đầu lại liên tiếp, còn có một chị gái bị đập đầu vào cửa kính của trung tâm thương mại nữa.
Túc Bảo liếm vết kem ở khóe miệng, lắc đầu nói: "Chậc chậc, ba, có phải ba như này được gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt không ạ?"
Bé nghiêng đầu, tinh ranh ma mãnh.
Mộc Quy Phàm giơ tay chọc vào trán của bé: "Sao con biết chị gái đó không phải đang nhìn con chứ hả?"
Túc Bảo ‘ầu’ một tiếng: "Hình như cũng đúng!"
Mộc Quy Phàm không nhịn được bật cười, nhóc con này thật là thú vị.
Anh giương mắt nhìn qua, vẫn là bồn hoa quen thuộc, trung tâm thương mại quen thuộc.
Nhưng lại không giống như trước đây, hiện tại bên cạnh anh có một cục bột nhỏ đáng yêu cùng ngồi ăn kem với anh.
Dường như con đường đến tương lai cũng không còn buồn tẻ và khó đi như vậy nữa.
Lúc này, Túc Bảo chợt “ồ” lên một tiếng, chỉ vào quán cà phê cách đó không xa.
"Là dì Tân Tử Manh kìa!" Bé nói.
Mộc Quy Phàm cũng nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài trong tầng một của quán cà phê, mở máy tính ra, vừa uống cà phê vừa phơi nắng vừa làm việc.
Anh hỏi: "Ai thế?"
Túc Bảo kéo Mộc Quy Phàm đi qua đó: "Là dì mà trước đó con với cậu cả cùng đi bắt quỷ hộ á!"
Bắt quỷ?
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, để mặc bé Túc Bảo dẫn mình đi vào quán cà phê.
Trên cửa quán cà phê có treo một chiếc chuông gió, anh bất chợt đụng trúng, vội vàng cúi đầu.
Nhân viên cửa hàng trợn trừng mắt.
Túc Bảo vội vàng nói: "Xin lỗi ạ! Ba của con quá cao, có đụng hỏng chuông gió không ạ? Nếu bị hư thì con sẽ đền tiền."
Nói xong bé lấy một cái bao lì xì từ trong túi xách nhỏ của mình ra.
Đây là các bao lì xì khác nhau mà bé đã nhận được vào hôm sinh nhật của mình.
Bao lì xì mà cậu cả và ông ngoại bà ngoại cho là dày nhất, riêng vỏ bao lì xì thôi mở ra đã dài cả mét rồi.
Còn lại chính là do các vị khách tới chúc mừng đã tặng cho bé, hiện tại Túc Bảo ra ngoài toàn mang theo mấy bao lì xì khá nhỏ này thôi...
Cục bột nhỏ cầm bao lì xì, vẻ mặt đau đớn.
Thấy cục bột nhỏ thật sự rút một bao lì xì ra đưa cho mình, nhân viên cửa hàng vội vàng nói: "À, không, không cần đâu, không bị đụng hỏng..."
Tiểu Túc Bảo lập tức nhét bao lì xì vào trong túi, vội vàng nói: "Dạ được!"
Nhân viên cửa hàng: "...?"
Bé đáng yêu à, bé có thể hơi kiên trì thêm một giây được không?
Túc Bảo chạy đến bên cạnh Tân Tử Manh, giơ tay chào hỏi: "Hi! Dì Tân, mình lại gặp nhau rồi nè!"
Tân Tử Manh tập trung nhìn vào, vừa mừng vừa sợ: "Là Túc Bảo hả! Sao con lại tới đây?"
Túc Bảo chỉ vào Mộc Quy Phàm ở sau lưng: "Con và ba tới đây ăn kem ạ!"
Tân Tử Manh vội vàng đứng lên, chào hỏi: "Xin chào, xin chào."
Mộc Quy Phàm gật đầu, lười biếng đáp lại một câu “chào cô”.
Túc Bảo ló đầu thăm dò: "Dì Tân, dì đang làm việc ạ?"
Trên mặt Tân Tử Manh hiện lên nụ cười, hiện giờ cô ấy vừa tự tin lại vừa mạnh mẽ, trên người như thể toả ra ánh sáng vậy.
Cô ấy bế Túc Bảo lên ngồi cùng với mình, chỉ vào máy tính nói: "Dì đang viết tiểu thuyết."
Túc Bảo: "À, ý là viết một cuốn truyện ấy ạ?"
Tân Tử Manh cười: "Đúng vậy."
Túc Bảo đã hiểu, chỉ vào mấy chữ trên màn hình, đọc lia lịa: "Anh em hồ lô: Ngày xửa ngày xưa, có bảy anh em hồ lô và một người ông... "
Tân Tử Manh sửng sốt, suýt chút nữa bị bé chọc cười ngất: "Gì vậy chứ, đây là ‘kiều thê phát sóng trực tiếp, đế quốc tổng tài rưng rưng xin ôm một cái’."
Túc Bảo nghi hoặc: "Ai rưng rưng xin ôm một cái ạ?"
Tân Tử Manh: "Tổng tài."
Túc Bảo: "Tổng tài là ai ạ?"
Tân Tử Manh cứng họng, chợt hai mắt sáng lên: "Giống như cậu cả của con đó, một chú cực kỳ lợi hại cực kỳ giàu có mà lại còn rất đẹp trai nữa. "
Túc Bảo càng thêm khó hiểu: "Thế chú đó lợi hại như vậy thì sao lại muốn rưng rưng xin ôm một cái ạ?"
Tân Tử Manh: "Ờm..."
Cô ấy biết giải thích với nhóc con vì nó là ngôn tình máu chó ngập đầu thế nào đây?
Trong khi Tân Tử Manh đang lúng túng, bỗng nhiên một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào từ bên ngoài, rầm một tiếng, ném thẳng một xấp tài liệu lên bàn cà phê!
Túc Bảo ngẩng đầu, chỉ thấy một ông chú với khuôn mặt có hơi rám nắng đứng ở trước mặt, đang trừng mắt nhìn Tân Tử Manh.
"Con bé này là ai? Anh ta là ai?" Người đàn ông chỉ vào Túc Bảo và Mộc Quy Phàm.
Ngón tay Mộc Quy Phàm khẽ động, danh thiếp đang cắm trên ghế dài của quán cà phê lập tức bay ra ngoài, hất mạnh ngón tay của người đàn ông sang bên cạnh.
Người đàn ông ăn đau ôm lấy ngón tay: "Anh!"
Mộc Quy Phàm ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bức người trào hết ra ngoài.
"Nói chuyện cho cẩn thận." Mộc Quy Phàm nói: "Tính tình tôi không được tốt, không thích người khác chỉ vào tôi và con gái của tôi."
Người đàn ông sợ hãi không dám lên tiếng.
Anh ta chỉ có thể nín cục tức mà quay đầu lại, chĩa lửa đạn về phía Tân Tử Manh: "Cô nói đi, bọn họ là ai?"
Tân Tử Manh nhíu mày, vội vàng xin lỗi Mộc Quy Phàm, cũng ôm Túc Bảo đặt xuống bên cạnh anh.
"Xin lỗi, tôi có chút chuyện nhà cần phải giải quyết một chút."
Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo không muốn đi, vì vậy anh vắt chéo hai chân, lười nhác dựa lưng vào sofa, hừ một tiếng.
Tân Tử Manh kéo người đàn ông qua một bên, cả giận nói: "Anh làm loạn đủ chưa hả? Đây là bạn của tôi!"
Người này không phải ai khác mà chính là chồng của Tân Tử Manh.
Chồng của Tân Tử Manh cười lạnh: "Bạn? Tôi thì thấy giống thằng bồ của cô hơn đấy! Bảo sao giờ lưng cô lại cứng như vậy, được lắm, thì ra là đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồi! Cô có còn muốn giữ thể diện không hả?"
Tân Tử Manh tức chết đi được, ăn nói khó nghe quá rồi đó!
"Giữ cho mồm miệng sạch sẽ giùm tôi! "Tân Tử Manh lạnh giọng ném xuống một câu, không thèm để ý đến anh ta, xoay người định rời đi.
Không ngờ chồng của cô ấy lại chặn ở trước mặt, hỏi: "Khoan đã, cô bán nhà rồi hả?"
Tân Tử Manh không có biểu cảm gì cả: "Nhà của tôi, bán hay không là quyền tự do của tôi, liên quan gì đến anh?"
Chồng của cô ấy tức điên lên, gằn giọng nói: "Sao lại không liên quan đến tôi? Cái nhà đó cũng là của tôi nữa nhé!"
Tân Tử Manh ôm tay, ánh mắt lạnh lùng kinh thường tựa như một bà hoàng: "Anh ư? Anh có gì để chứng minh không? Anh có đưa tiền đặt cọc hay đóng phí hàng tháng không? Hay là anh đã gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà?"
"Cô!" Chồng của Tân Tử Manh suýt chút nữa hộc máu.
Trên ghế sofa dài, Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ăn hết kem, Mộc Quy Phàm cầm lấy một miếng dưa hấu, nhặt hết hạt dưa hấu ra sau đó đưa cho Túc Bảo.
Một lớn một nhỏ, vừa nhìn Tân Tử Manh cãi nhau với chồng, vừa đồng bộ gặm dưa hấu.
Mộc Quy Phàm: "Chậc chậc."
Túc Bảo cũng nối tiếp: "Chậc chậc chậc!"
Hai ba con 'không lương tâm', vừa ăn dưa vừa xem trò hay...
Chương 125: Tài sản chung của hai vợ chồng
Chồng của Tân Tử Manh cực kỳ bực bội, nhưng anh ta có còn làm được gì nữa đâu, chỉ biết cắn răng nhịn cơn bực tức xuống bụng mà thôi.
Anh ta chìa tay ra, gào thét inh ỏi: "Thôi được rồi, tôi chả rỗi hơi đâu mà cãi nhau với cô! Bán quách căn nhà chỉ vì muốn hơn thua với tôi, tôi đến cạn lời với cô luôn đấy! Chuyện lớn như thế mà cũng không chịu bàn bạc trước với tôi một tiếng, bộ cô không sợ bị người khác lừa đảo à? Còn nữa, cô còn mua biệt thự nữa đúng không? Đưa chìa khóa cho tôi!"
Tân Tử Manh khoanh hai tay trước ngực, hùng hổ không kém ai: "Mắc mớ gì tôi phải đưa chìa khóa cho anh chứ? Cút! Chẳng phải mấy người cứ ra rả bảo thích ở nông thôn còn gì, thế thì đi đi chứ!"
"Ngay từ đầu tôi đã nói rõ với anh rằng tiền của tôi, nhà của tôi là của tôi, không dính một xu nào của anh hết!"
Lúc này, cái giọng oang oang của mẹ chồng của Tân Tử Manh vọng tới trong khi còn chưa thấy bóng dáng bà ta đâu: "Đây là tài sản chung của vợ chồng cơ mà! Làm gì có chuyện không dính một xu nào chứ? Dù là nhà hay tiền thì một nửa đều thuộc về con tôi cả!"
Mẹ chồng Tân Tử Manh trợn mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ.
Bà ta tức chết đi được!
Bọn họ ở nông thôn chờ lâu ơi là lâu mà vẫn chẳng thấy Tân Tử Manh vác mặt tới cầu xin bọn họ quay về đâu cả, đã thế con khốn này còn gói ghém hết đồ đạc của bọn họ mà vứt về nữa mới ghê chứ.
Nghe nói Tân Tử Manh còn mua cả biệt thự nữa, đúng là cứng đầu cứng cổ, khuyên hết nước hết cái cũng không chịu nghe, tức chết bà ta rồi!
"Tôi mệt rồi, không muốn cãi nhau với cô đâu. Đưa chìa khóa cho chúng tôi, tôi muốn về nghỉ ngơi!" Mẹ chồng Tân Tử Manh bực bội quát tháo.
Tân Tử Manh giơ tay lên, đẩy mẹ chồng mình ra mà không chút ngại ngần, say đó cười khẩy: "Đòi vào nhà tôi ư? Vậy thì cầu xin tôi đi!"
Cô giẫm trên đôi giày cao gót cộp cộp ngồi trở về chiếc ghế dài một cách khinh thường, thấy ngay hai ba con đang hào hứng xem trò hay.
Thậm chí Túc Bảo còn đầu tàu vỗ tay bôm bốp: "Dì Tân ngầu quá xá!"
Tân Tử Manh: "..."
"Chúng ta đi thôi!" Tân Tử Manh cất máy tính vào túi xách, thể hiện sự bực bội và cụt hứng của mình ra mặt: "Mất hết cả tâm trạng."
Mộc Quy Phàm đứng lên, nhẹ nhàng bế Túc Bảo rồi ôm bé vào lòng bằng một tay.
Thấy Tân Tử Manh muốn bỏ đi thật, có vẻ tên chồng của cô ấy thấy bẽ mặt quá hay sao mà chuyển sang bặm trợn đe dọa: "Được! Cô được lắm! Hôm nay cô mà dám bước ra khỏi đây, cô có tin tôi ly hôn với cô ngay không!"
Tân Tử Manh xách túi đựng máy tính đi tính tiền rồi bỏ đi, không thèm ngoảnh lại lấy một lần nào.
Chồng Tân Tử Manh: "..."
Thái độ của Tân Tử Manh làm anh ta sượng trân chẳng biết phải làm sao, không còn cách nào khác, anh ta đành cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn, bỏ ra khỏi đây.
Mẹ chồng Tân Tử Manh tức điên người đến nỗi tăng huyết áp, xây xẩm mặt mày.
"Ly hôn! Ly hôn với nó mau!" Bà ta giận dữ hét.
Chồng của Tân Tử Manh tỏ ra cáu kỉnh: "Mấy năm qua toàn cô ta kiếm được tiền cả, ly hôn thì con biết lấy gì mà ăn đây!"
Nào ngờ mẹ chồng lại phản bác: "Ai nói? Mẹ đã hỏi luật sư rồi, miễn là thu nhập kiếm được sau khi kết hôn, không cần biết là con kiếm được hay cô ta kiếm được thì tất cả đều thuộc về tài sản chung của vợ chồng cả."
Mẹ chồng Tân Tử Manh cười đắc chí: "Cho dù sau khi kết hôn, con không kiếm được một đồng nào thì tất cả số tiền mà cô ta kiếm được đều sẽ có thể chia một nửa cho con cả. Luật là như thế mà!"
Bởi vậy mà về cơ bản, cho dù Tân Tử Manh có phải là người mua biệt thự hay không thì vẫn phải chia cho chồng cô ấy mà thôi.
Chồng Tân Tử Manh trông vui mừng đến là rõ: "Thật không? Mẹ hỏi họ rồi à?"
Mẹ chồng Tân Tử Manh khẳng định: "Tất nhiên rồi!"
Chồng Tân Tử Manh ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt quá!
Mỗi khi cãi nhau, anh ta đều không dám đòi ly hôn thật cũng vì những năm qua quả thật anh ta là kẻ không có tiếng nói nhất trong nhà, chưa lần nào tự thân vận động, kiếm được một đồng tiền nào cả.
Ban đầu anh ta cứ ngỡ mình sẽ không được phân chia tài sản nếu ly hôn.
Còn giờ thì sao?
Chồng Tân Tử Manh nhếch mép: "Vậy thì con sẽ kiện cô ta và đòi ly hôn với cô ta, để xem đến lúc đó cô ta sẽ hối hận cỡ nào! Cầu xin con quay lại thế nào!"
Đợi Tân Tử Manh khóc lóc ăn năn đủ rồi, anh ta sẽ từ bi tái hôn với cô ấy.
**
Nhóm ba người Túc Bảo đi trên đường phố.
Túc Bảo tò mò hỏi: "Dì ơi, dì cũng muốn ly hôn ạ?"
Trẻ con còn nhỏ, chẳng hiểu nổi tại sao người lớn lại thích ly hôn đến thế.
Bé thấy Tân Tử Manh lắc đầu: "Không đâu con à."
Trước đó cô ấy cũng từng hỏi thăm về việc này và đúng y như rằng, nếu ly hôn thì toàn bộ số tiền mà cô ấy kiếm được sẽ bị xếp vào tài sản chung của vợ chồng, số tiền đó sẽ được chia một nửa cho chồng.
Nói cách khác, không cần biết tình trạng thực tế ra sao, miễn là thu nhập trong hôn nhân thì đều tính là tài sản chung cả.
Theo luật, thường thì cô ấy sẽ phải chia cho đối phương một nửa tài sản của mình cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Luật như này thật sự đem lại rất nhiều bất công trong trường hợp của Tân Tử Manh.
Nhưng mà... Dường như họ đã bỏ quên mất một chuyện vô cùng quan trọng...
Túc Bảo lại càng không nghĩ tới, bé hỏi tiếp: "Thế dì Tân không sợ chú ly hôn với dì ạ?"
Tân Tử Manh chế nhạo: "Một là anh ta không dám, hai là cho dù anh ta dám nộp đơn ly hôn thật thì dì cũng không sợ."
Thứ nhất, dễ gì mà cái nhà đó chịu thả cô ấy đi.
Dù gì chồng cô ấy cũng quá là vô dụng, không còn Tân Tử Manh ở bên thì anh ta còn làm được gì khác ngoài ăn bám ba mẹ chứ?
Và mẹ chồng Tân Tử Manh cũng thừa biết điều đó. Bà ta đâu muốn anh ta sống bám mình mãi, tất nhiên bà ta sẽ bấu víu cô ấy không chịu thả rồi.
Thứ hai, Tân Tử Manh tự tin mình sẽ vượt qua sóng gió này!
Đến ngã tư giao với quảng trường, cũng đã đến lúc Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đi về. Túc Bảo vẫy tay chào tạm biệt Tân Tử Manh: "Tạm biết dì Tân ạ, dì Tân cố lên nha!"
Tân Tử Manh gật đầu một cách chắc nịch: "Ừ! Cố lên!"
**
Vừa về đến nhà, quả nhiên Tân Tử Manh nhận được cuộc gọi từ một luật sư. Luật sư thông báo rằng chồng cô ấy đã ra tòa nộp đơn ly hôn, yêu cầu thảo luận về vấn đề phân chia tài sản đấy."
"Có gì đâu mà phải thảo luận." Tân Tử Manh đang soi gương định tẩy trang thì nghe vậy, cô ấy lại cầm cây son lên tô lại, hết há miệng to để tô son đến bặm môi.
Luật sư ở đầu dây bên kia nhắc nhở: "Là thế này, tôi đã nghe chồng cô trình bày tình trạng thu nhập của gia đình cô trong thời kỳ hôn nhân. Cô Tân, tôi phải nhắc nhở cô một chuyện, đó là mặc dù kể từ thời điểm kết hôn, chỉ có mình cô trong gia đình có thu nhập nhưng khi ly hôn, chồng cô vẫn có quyền được chia một nửa tài sản, bao gồm cả căn biệt thự mà cô vừa mua."
Tân Tử Manh khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, từ tốn trả lời: "Vậy chắc chắn tên chồng quý hóa đó của tôi cũng chưa nói với anh rằng, số tài khoản đã chuyển tiền nhuận bút cho tôi là của mẹ tôi nhỉ?"
"Chúng tôi đã kết hôn với nhau được ba năm, ai nói người kiếm ra tiền luôn là tôi chứ? Tôi là đàn bà con gái, làm gì có bản lĩnh nào, số tiền đó toàn là ba mẹ tôi cho cả đấy."
"Tiền ba mẹ cho thì đâu thể tính là tài sản chung được!"
"Anh ta muốn ly hôn thì được thôi, tôi sẽ đến đó ngay."
Dứt lời, Tân Tử Manh cúp điện thoại cái rụp.
Ở đầu dây bên kia, chồng Tân Tử Manh bàng hoàng đến nỗi sắp rớt cả hàm sau khi nghe cuộc gọi của hai người qua loa ngoài.
Mẹ chồng Tân Tử Manh hốt hoảng la lên: "Nghĩa là sao? Sao lại không tính là tài sản chung chứ?"
Luật sư bối rối hỏi: "Tất cả số tiền mà anh nhận được trước đó đều được chuyển từ thẻ mẹ vợ anh qua tài khoản của anh à?"
Chồng Tân Tử Manh: "Đúng vậy..."
Lúc cả hai mới vừa kết hôn, Tân Tử Manh ký hợp đồng làm tác giả sáng tác với một trang web nhỏ nhưng do bản hợp đồng của trang web ấy quá khắt khe, yêu cầu Tân Tử Manh chỉ viết bài và đăng tải độc quyền tại trang web của họ với thông tin trên thẻ căn cước công dân.
Nói cách khác, không được sự cho phép của họ, Tân Tử Manh tuyệt đối không được viết sách cho những trang web khác.
Tân Tử Manh không còn cách nào, đành phải lén lút dùng thẻ căn cước của mẹ mình để đăng ký tại trang web hiện tại, sử dụng một bút danh khác và viết từng tác phẩm một.
Sau này, tài khoản ấy của mẹ Tân Tử Manh đều do anh ta giữ và chuyển tiền từ đó đến nay... Sao lại...
Luật sư bảo: "Vậy thì hết cách rồi. Vợ anh dùng thông tin trên thẻ căn cước của mẹ anh để đăng ký bút danh, tiền nhuận bút cũng được gửi đến tài khoản của mẹ cô ấy. Như vậy thì khi tiến hành chứng thực, số tiền này sẽ thật sự thuộc về mẹ cô ấy, chuyển cho các anh dùng thì xem như tài sản được ba mẹ cho, không liên quan gì đến hai người cả."
Hai mẹ con ngây ra như phỗng.
Mẹ chồng Tân Tử Manh hoang mang lớn tiếng chất vấn: "Nhưng chính nó là người kiếm tiền cơ mà! Có phải mẹ nó đâu! Bọn nó nói dóc đấy!"
Luật sư: "Hai người có bằng chứng chứng minh không? Nói thì hơi khó nghe, nhưng chỉ cần vợ anh và mẹ vợ anh thống nhất lời khai thì hai người không còn cách nào nữa đâu."
Nói xong, luật sư không muốn quan tâm đến bọn họ nữa, đứng dậy bỏ đi ngay.
Mẹ chồng Tân Tử Manh run cầm cập: "Không công bằng... Thế này không công bằng!"
Nhiều tiền như thế cơ mà, sao bọn họ lại không được chia lấy một đồng nào chứ?
Lẽ nào họ phải quay về cầu xin Tân Tử Manh thật ư?
Không, không thể nào, Tân Tử Manh mới là kẻ phải bị bà ta vứt bỏ!
Chương 126: Hối hận đến mức hộc máu, quỳ xuống cầu xin tha thứ
Tân Tử Manh nhận đơn khởi kiện, đồng ý ly hôn.
Còn mẹ của Tân Tử Manh thì sao?
Từ trước đến nay, bà ấy luôn thích đọc sách của Tân Tử Manh, là fan trung thành số một của con gái mình.
Mẹ Tân Tử Manh có thể đọc vanh vách những tình tiết trong truyện, thậm chí bà ấy còn nhớ rõ hơn cả Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh cũng đã đưa chiếc máy tính trước đó cho mẹ, mẹ cô ấy viết một chương mới ngay trước mặt nhân viên giám định, nội dung của chương ấy vô cùng liền mạch với cốt truyện trong cuốn sách mới của Tân Tử Manh.
Cô ấy thầm cổ vũ mẹ mình, bà ấy quả là đỉnh của chóp!
Tổng kết lại, sau khi trải qua nhiều cuộc điều tra, tác giả của những cuốn sách ấy đã được chứng minh là mẹ của Tân Tử Manh, tiền thì do mẹ Tân Tử Manh cho con gái vì thấy con gái chịu nhiều cực khổ.
Bởi vì căn biệt thự đứng tên Tân Tử Manh, thuộc về bất động sản được ba mẹ tặng nên không dính dáng gì tới nhà chồng.
Còn chưa mở phiên tòa mà chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã biết trước kết cục của mình: Họ thật sự không được chia một cắc bạc nào cả!
À không, có thể vẫn được chia, bởi vì mỗi tháng Tân Tử Manh còn được nhận từ mười mấy đến hai mươi tệ tiền nhuận bút từ trang web lắm bẫy mà cô ấy đăng ký trước đó, nhiều năm qua cũng được một nghìn bốn trăm tệ. Từ đó đến nay, Tân Tử Manh chưa bao giờ động vào số tiền ấy, bởi vậy mà họ đã được chia bảy trăm hai mươi tệ rưỡi.
Nhưng bảy trăm hai mươi tệ rưỡi này thì làm được trò trống gì cơ chứ?
Tân Tử Manh có tiền gửi tiết kiệm lên đến hàng triệu và một căn biệt thự kia kìa! Không ngoa khi nói rằng cô ấy là một người phụ nữ giàu có, miễn là cô ấy liên tục hành nghề sáng tác, mấy năm nữa số tiền trong sổ tiết kiệm của Tân Tử Manh sẽ lại tăng thêm vài triệu.
Nếu như ly hôn thật thì bọn họ lỗ quá nhiều!
Đã thế bọn họ còn không giành được quyền nuôi con nữa!
Nếu muốn thăm đứa trẻ thì họ phải lo nịnh nọt Tân Tử Manh, sau này đứa trẻ lớn lên, nó mà biết ba nó là hạng người như vậy thì đời nào chịu cho anh ta tiền dưỡng già...
Ngay lúc ấy, chồng Tân Tử Manh vô cùng ân hận, quỳ xuống trước mặt Tân Tử Manh ngay lập tức: "Vợ à, anh sai rồi, trước đó anh làm vậy cũng vì giận quá mụ đầu cả thôi, chứ thật ra anh chưa bao giờ muốn ly hôn với em cả... Anh vẫn yêu em nhiều lắm..."
Mẹ chồng Tân Tử Manh mất hết mặt mũi, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài gượng gạo xin lỗi: "Tiểu Manh à, mẹ làm vậy là không đúng, đây không phải già quá lẩm cẩm mà là mẹ hồ đồ quá! Tất cả mọi chuyện đều là mẹ giật dây A Minh cả, chứ vốn dĩ nó không chịu ly hôn với con đâu..."
Bà già này rất thông minh, vừa mở miệng đã ôm hết sai lầm về mình.
Để rồi khi Tân Tử Manh mềm lòng, bọn họ sẽ lập tức rút đơn kiện, không ly hôn nữa.
Vợ chồng với nhau ngót nghét cũng mấy năm trời, có con nhỏ cả rồi. Ai cũng nói cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, sau này bà ta bảo con trai dỗ dành vợ nhiều vào là qua chuyện thôi...
Không ngờ Tân Tử Manh lại cầm túi xách giẫm giày cao gót tiến lên một bước, trông cô ấy khí thế vô cùng.
"Đợi ra tòa thì muốn nói gì thì nói!"
"À đúng rồi, tôi quên nói cho mấy người biết một chuyện, đồng hồ đeo tay của cả hai đứa con tôi đều có chức năng ghi âm. Nếu mấy người âm thầm nói gì không nên nói với hai đứa nhỏ thì tôi có quyền hạn chế quyền thăm con của hai người đấy!"
Tân Tử Manh nghênh ngang rời khỏi đây như một nữ hoàng kiêu hãnh, bỏ lại tên chồng và mẹ của anh ta thầm ói máu vì ân hận.
**
Một thời gian sau đó.
Tân Tử Manh hào hứng gọi điện kể chuyện này cho Túc Bảo nghe, người thì hai ba chục tuổi, đứa thì ba bốn tuổi nấu cháo điện thoại với nhau thật lâu, ai không biết còn tưởng người ở đầu dây bên kia là bạn thân cùng lứa của họ.
Tân Tử Manh còn mua một loạt quà cáp gửi đến nhà họ Tô để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Túc Bảo cười nói: "Dạ, con biết rồi ạ, tạm biệt dì Tân nha…"
Sau khi cúp điện thoại, bé Túc Bảo đột nhiên nghiệm ra việc tìm được ba có ý nghĩa lớn lao nhường nào.
Như bây giờ đây, ngày nào bé cũng cảm thấy hạnh phúc cả.
Kỷ Trường đứng cạnh lên tiếng: "Tân Tử Manh thay đổi nhiều thật đấy!"
Cũng phải thôi, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy ma mà, không sang chấn mới là lạ.
Túc Bảo: "Dạ dạ, đúng rồi đó ạ! Dì Tân rất dũng cảm, không sợ khó khăn!"
Kỷ Trường cười nhạo: "Giờ vui rồi đấy hả? Nhưng chẳng mấy nữa con sẽ hết vui thôi, vì con phải chuẩn bị đi nhà trẻ rồi."
Chậc, hắn từng có dịp đi ngang qua nhà trẻ một lần, tình hình ở đó một lời khó nói hết.
Đứa con nít nào không muốn đi học thì khóc bù lu bù loa, đứa nào đứa nấy trong lớp cũng mặt chụ ụ một cục.
Không ngờ Túc Bảo lại nhảy lên, phấn khích nói: "Thật không ạ? Con sắp được đi nhà trẻ rồi ạ? Cuối cùng con cũng được đi nhà trẻ rồi!"
Kỷ Trường: "..."
Túc Bảo tung ta tung tăng ra ngoài.
Bấy giờ Kỷ Trường mới chìa lòng bàn tay ra, một linh hồn lớn chừng ngón tay cái đứng trên lòng bàn tay hắn.
"Túc Bảo đang sống rất tốt, cô yên tâm rồi chứ?"
Linh hồn cô gái lớn chừng ngón tay cái này chính là Tô Cẩm Ngọc.
Tô Cẩm Ngọc chăm chú dõi theo bóng dáng Túc Bảo xa dần, nói với giọng đầy van nài: "Tôi thật sự không thể gặp Túc Bảo lần cuối ư?"
Kỷ Trường lắc đầu: "Không được."
"Đáng lẽ ra cô phải đầu thai vào nửa năm trước nhưng lại kéo dài đến tận bây giờ, lần này tôi phải mạo hiểm lắm mới có thể mang cô theo đấy, cô mà gặp Túc Bảo thì tôi khó kiểm soát lắm."
Tô Cẩm Ngọc làm biểu cảm đưa đám: "Mịa... Không còn cách nào nữa ư? Như trùng sinh á?"
Kỷ Trường: "..."
Tô Cẩm Ngọc: "Không thì cho linh hồn tôi xuyên vào thân xác khác cũng được!"
Khóe môi Kỷ Trường co rúm.
"Cô đọc truyện nhiều quá đấy!" Hắn trợn trắng mắt.
Tô Cẩm Ngọc quỳ dưới đất khóc hu hu: "Xuyên vào thai nhi cũng được... Cho tôi vào kịch bản [Tôi vô địch từ trong bụng mẹ] đi mà... À không, cho tôi đầu thai chỗ nào gần gần thôi, đừng xóa ký ức của tôi, được không?"
Kỷ Trường thu Tô Cẩm Ngọc vào ngay và luôn.
"..."
**
Túc Bảo chuẩn bị đi nhà trẻ, bà cụ Tô lại bắt đầu bề bộn công việc, mặc dù có thể đặt làm tên để dán trên đồng phục nhưng bà cụ cứ thích tự tay làm.
Ông cụ Tô cầm bút, tự mình viết một trăm tờ dán lớp và họ tên của Túc Bảo còn bà cụ Tô thì dán nhãn cho từng chiếc áo đồng phục, áo thường phục một.
Hân Hân thề thốt: "Mọi người cứ tin vào con! Có con đây, không ai dám bắt nạt Túc Bảo đâu!"
Một ngày trước khi qua ngày nghỉ mồng một tháng năm, toàn bộ thành viên trong nhà họ Tô đều về nhà để tổ chức tiệc chúc mừng Túc Bảo đi học.
Đỉnh cao là Tô Nhạc Phi còn mua mấy thùng pháo hoa, bắn đùng đùng đoàng đoàng hết hai tiếng đồng hồ...
**
Tay run chân rẩy trong niềm hăng say hứng khởi, cuối cùng Túc Bảo cũng được đeo trên lưng chiếc cặp nhỏ của mình, bước lên xe buýt đưa đón của nhà trường!
Bé thì hào hứng khôn xiết, trong khi cả đoàn già trẻ nhà họ Tô thì theo sau chiếc xe đưa đón ấy.
Trường tiểu học Quốc tế Ngũ Tượng và trường mầm non Quốc Tế Ngũ Tượng được xây cùng chỗ, đối diện nhà trẻ chính là trường tiểu học, chỉ cách nhau một đường đi ở giữa.
Sau khi xuống xe, Tô Tử Du rướn cổ lên quan sát nhưng tiếc là chẳng thấy được gì cả, còn những người khác trong nhà họ Tô thì mon men đi tới hàng rào sắt ngoài nhà trẻ của Túc Bảo.
Bọn họ nhìn dáo dác khắp nơi, nhân lúc không có ai ở đây, bà cụ Tô nắm lấy hàng rào sắt, nhoài người tới mà nhìn lén.
Ông cụ Tô chắp tay sau lưng, nghiêm mặt quở trách: "Còn ra thể thống gì nữa..."
Song, ngay sau đó, chính ông cụ cũng rướn người tới rình coi.
Tô Nhạc Phi thì nằm hẳn trên hàng rào sắt, dí sát mặt vào hàng rào, thở dài thườn thượt như muốn trút cả tim gan phèo phổi ra ngoài: "Con bé lớn nhanh kinh khủng, sao chưa gì đã phải đi nhà trẻ rồi..."
Thấy một hàng người nhìn lén, khóe môi Tô Nhất Trần co rúm.
Anh khoác trên mình bộ tây trang phẳng phiu, thản nhiên bảo: "Về thôi, chúng ta phải tin tưởng Túc Bảo chứ."
Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn về phía đó, thế rồi anh xoay người rời đi.
Trong nhà trẻ, tại văn phòng hiệu trưởng.
Mộc Quy Phàm cười híp mắt: "...Do đó, tôi cho rằng nhà trường cần phải bố trí một buổi kiểm tra chống nổ cho nhà trẻ."
Hiệu trưởng: "Dạ dạ, anh nói chí phải."
Mộc Quy Phàm: "Vậy thì, tôi sẽ đảm nhận chức huấn luyện viên."
Hiệu trưởng vừa mừng vừa thấp thỏm không yên: "Dạ được... Được được ạ! Anh nói gì cũng đúng hết!"
Chiến thần - sắp đổi nghề làm thần côn - Mộc hài lòng ra về.
Hiệu trưởng: "..."
Ông ấy lau mồ hôi lạnh, quyết định sẽ tự mình theo dõi Túc Bảo, cô bé mới tới này không thể xảy ra vấn đề gì được...