-
Chương 539: Bị bà cụ Tô trục xuất
Viện Viện bưng một đĩa bánh ngọt, vô cùng thuận lợi chen tới trước mặt bà cụ Tô. Con bé nghĩ thầm trong đầu, quả nhiên giống như lời mẹ quỷ từng nói, chỉ cần ném quả cầu thủy tinh đi, mọi chuyện sẽ xuôi chèo mát mái ngay!
Nghĩ tới đây, Viện Viện chợt tự tin hơn nhiều.
“Bà nội ơi!” Con bé ngoan ngoãn giơ đĩa bánh lên: “Viện Viện thấy bà có vẻ không vui nên mang bánh ngọt tới này, bà mau ăn đi, tâm trạng sẽ tốt lên nhiều đấy ạ.”
Bấy giờ, bà cụ Tô đang hồn vía lên mây, đúng lúc này, trước mặt lại thình lình xuất hiện một đĩa bánh ngọt. Bà ấy không kiềm nổi, để lộ sự chán ghét nơi đáy mắt, quát khẽ: “Mang đi đi! Tôi không thích ăn ngọt.”
Viện Viện làm nũng: “Bà nội đừng từ chối Viện Viện mà, mẹ cháu bảo, lúc nào thấy tâm trạng không tốt, chỉ cần ăn chút đồ ngọt là lập tức vui lên ngay thôi! Với cả bà nội có thể nói cho Viện Viện biết bà đang buồn rầu vì chuyện gì được không? Viện Viện có thể an ủi bà nè!”
Bà cụ Tô cực kỳ bài xích cái kiểu này: “Tôi ăn ngọt sẽ ói, cháu mau cầm đi đi!”
Chẳng biết là ai nghiền đến nổi ăn tận ba tháng bánh trôi ngọt nữa…
Viện Viện không bỏ cuộc đâu, mẹ quỷ nói rồi, mọi chuyện sẽ trở nên thuận lợi ngay thôi. Mẹ quỷ còn bảo đám ác quỷ đó sẽ không làm tổn thương đến những người khác, chỉ nhắm đúng mỗi Túc Bảo, thế nên không chừng bây giờ, Túc Bảo đã bị ác quỷ xé thành trăm mảnh rồi á!
Vì vậy, dù bây giờ bà cụ Tô không thích cô bé cũng chẳng sao, chờ họ biết bản thân đã bị Túc Bảo chơi ngải, mê hoặc, nhất định sẽ cảm ơn cô bé rối rít cho xem.
“Bà nội ơi…”
Vốn bà cụ Tô còn nể mặt Viện Viện chỉ là một đứa nhỏ, không muốn làm cô bé thấy xấu hổ, ai mà có dè con nhóc này lại chẳng khác gì con đỉa, cứ mặt dày quấn lấy bà ấy hoài không buông.
Lúc này, bà cụ Tô chịu hết nổi, trừng mắt quát: “Cút! Đã bảo cút đi cơ mà, có nghe hiểu tiếng người không? Nhóc là ai mà dám gọi tôi là bà nội, nhà tôi với nhà nhóc có quan hệ gì với nhau không mà gọi?”
Mộc Mỹ Hoa bị tiếng quát lớn này đả thông trí não, đầu óc vẫn còn mơ màng vì vừa bị quỷ ám tức tốc tỉnh táo lại hoàn toàn. Cô ta vội xông lên, nói: “Ôi chao, bà cụ Tô à, sao bà lại nổi giận đùng đùng như vậy thế? Tính ra thì tôi và gia chủ Mộc cũng là chị em họ với nhau, suy cho cùng cũng là họ hàng thân thích mà… Với cả Viện Viện vẫn còn nhỏ, bà đừng so đo với con bé làm gì!”
Lúc này, Diêu Linh Nguyệt mặt không biến sắc bước về phía Viện Viện.
Tống ra ngoài!
Rác rưởi phải bị quét ra ngoài mới đúng!
Viện Viện vừa thấy Diêu Linh Nguyệt tới là sợ run, vô thức co giò bỏ chạy. Ai ngờ chớp mắt một cái Diêu Linh Nguyệt đã xách cô bé lên, thuần thục quăng ra ngoài.
Mộc Mỹ Hoa giật mình: “Cô…”
Diêu Linh Nguyệt lại xoay người, thẳng tay ném cô ta ra luôn.
Bịch!
Bịch!
Cả hai mẹ con bị ném ngã sõng soài trên bãi cỏ.
Mọi người ngạc nhiên quay sang nhìn.
Mộc Mỹ Hoa ôm chân, khóe mắt đỏ bừng, giả vờ đáng thương nói: “Xin lỗi bà cụ Tô, là bọn tôi sai… Viện Viện thấy bà không được vui, tốt bụng muốn lấy bánh cho bà ăn, không ngờ bà lại không ăn được đồ ngọt…”
Viện Viện cũng nghẹn ngào: “Xin lỗi bà nội, là Viện Viện không tốt.”
Xem ra hai mẹ con nhà này đã quên béng mất năm lần đuổi giết trước của bà cụ Tô rồi.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng rất khó hiểu, chỉ là lấy bánh ngọt mời bà cụ Tô thôi mà, nếu bà cụ Tô không thích có thể từ chối, sao lại đuổi cổ người ta ra như vậy…
Hành động này không đúng chút nào hết.
Bà cụ Tô đang lo lắng cho Túc Bảo, đang yên đang lành lại bị Tô Nhất Trần gọi xuống, đương nhiên bà ấy sẽ cảm thấy không yên lòng. Giờ lại thêm chuyện này, lửa giận lập tức bùng lên, lại không có chỗ phát tiết.
Bà ấy cố gắng kìm nén cơn giận, liếc nhìn Mộc Mỹ Hoa, đặng hỏi: “Mấy người nói vậy là sao, chẳng lẽ bà lão như tôi lại so đo với một đứa nhỏ chỉ vì một đĩa bánh ngọt? Ý cả cô là bà lão này không biết lý lẽ đúng không? Này, tôi già thế này rồi, cô đừng kiếm chuyện với một bà cụ như tôi chứ!”
Mộc Mỹ Hoa há miệng lắp bắp: “Không phải đâu, tôi không hề có ý đó…”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cũng phải, có thể hãm hại vợ cũ của Lâm Thế Hiền thành ra như thế, hẳn là cũng khá thông minh! Thế cô sẽ nhận được lợi lộc gì khi nói xấu một bà lão như tôi trước mặt mọi người vậy?”
Những lời này… Mộc Mỹ Hoa biết đáp lại thế nào đây?!
Nghe vậy, mọi người quay sang nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.\
Ồ, hóa ra là cô ta, kẻ thứ ba thảm hại nhất thế giới đó ư?
Tốn công tốn sức cả đời chen chân vào gia đình người ta, đuổi vợ trước của Lâm Thế Hiền đi, kết quả thì sao, sống ở nhà họ Lâm mà lúc nào cũng bần cùng không chịu nổi, muốn mua một cái vòng tay mà phải lấy vòng tay của mình ra thế chấp mới mua nổi.
Thế mà vẫn thường xuyên dẫn con gái tham gia các buổi tiệc trà, nói thật, hai mẹ con nhà họ đúng là thảo mai từ trong xương, hơn nữa đứa nhỏ còn mưa dầm thấm đất, trò giỏi hơn thầy luôn.
Bà Tô lại nói: “Nghe bảo Lâm Thế Hiền cưỡng ép cô năm nay phải sinh cho gã một thằng cu đúng không? Hầy, số cô khổ quá nhỉ, con gái dạy không nên thân, con trai thì sinh không nổi, chẳng bù với con dâu của tôi, một lần là đủ cả đôi.”
Mộc Mỹ Hoa: “...”
Bà cụ Tô: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, sợ Lâm Thế Hiền bỏ rơi mình nên mới năm lần bảy lượt tới nịnh bợ nhà tôi chứ gì? Lần trước tôi đã nói rõ với cô rồi mà, hồi Mộc Quy Phàm bảy tuổi, lang thang khắp nơi tìm kiếm gia đình cô, gia đình cô lại chuyển nhà, thế nên hai bên đã không còn quan hệ thân thích, giữa cô và nhà họ Tô càng không liên quan gì tới nhau hết, rốt cuộc là đầu óc cô có bình thường không, sao cứ mò tới nhà họ Tô bọn tôi làm gì vậy?”
Mộc Mỹ Hoa xấu hổ đỏ cả mặt, ngập ngừng nói: “Chuyện Tiểu Phàm tới tìm nhà tôi hồi còn nhỏ tôi thật sự không biết gì…”
Bà cụ Tô ngạc nhiên hỏi lại: “Cô không biết hả? Sao lạ vậy ta, lúc trước cô còn bảo quan hệ giữa mình và Tiểu Phàm rất tốt, từng học chung với nhau cơ mà?”
Mộc Mỹ Hoa: “...”
Thật sự đủ lắm rồi…
Viện Viện dè dặt đứng dậy, ra vẻ yếu đuối, đáng thương cầu xin: “Bà nội, bà đừng nói nữa mà… Xin lỗi, đều là lỗi của Viện Viện, Viện Viện không biết bà không ăn được đồ ngọt…”
Hai mắt con nhóc đỏ bừng, hoảng loạn đan tay vào nhau, ra chiều luống cuống lắm.
Bà cụ Tô vẫn bình tĩnh đáp lời: “Không phải không thích, mà phải xem người đưa là ai, lỡ đâu tôi ăn đồ của cháu, cái bị cháu ăn vạ, khăng khăng đòi nhận tôi làm bà nội, thế là tôi lỗ nặng rồi còn gì, cháu thấy đúng không?”
Xung quanh chợt vang lên tiếng cười chẳng biết của ai.
Nghe thấy những lời này của bà cụ Tô, mọi người lập tức hiểu thấu mọi chuyện.
Hóa ra hai mẹ con Mộc Mỹ Hoa này tính lợi dụng quan hệ họ hàng xa tít tắp với Mộc Quy Phàm, âm mưu bắt quàng làm họ với nhà họ Tô hả?
“Đúng là cạn lời, kẻ thứ ba mãi mãi là kẻ thứ ba, không làm được gì đứng đắn nên hồn cả!”
“Mới tí tuổi đầu mà đã bắt chước mẹ y như đúc, xem ra là bị dạy hư rồi. Nói thật có cho vàng tôi cũng không dám ăn bánh ngọt mà đứa nhỏ đó bưng tới đâu.”
Viện Viện hận đến nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc bà ấy có thù oán gì với cô bé vậy? Tại sao bà già đó lúc nào cũng thấy cô bé chướng mắt chứ?
Đáng lý ra phải là Túc Bảo chết đi, họ bàng hoàng tỉnh ngộ chứ?
Đúng lúc này, một chiếc xe đổ rác chạy tới, Vạn Bát Thực nhảy xuống xe, chẳng nói chẳng rằng tóm cổ Viện Viện và Mộc Mỹ Hoa lôi ra ngoài.
Gia chủ ra lệnh, trục xuất hai tên rác rưởi ra khỏi đảo.
Tất nhiên phải chấp hành nghiêm chỉnh rồi!
Nghĩ tới đây, Viện Viện chợt tự tin hơn nhiều.
“Bà nội ơi!” Con bé ngoan ngoãn giơ đĩa bánh lên: “Viện Viện thấy bà có vẻ không vui nên mang bánh ngọt tới này, bà mau ăn đi, tâm trạng sẽ tốt lên nhiều đấy ạ.”
Bấy giờ, bà cụ Tô đang hồn vía lên mây, đúng lúc này, trước mặt lại thình lình xuất hiện một đĩa bánh ngọt. Bà ấy không kiềm nổi, để lộ sự chán ghét nơi đáy mắt, quát khẽ: “Mang đi đi! Tôi không thích ăn ngọt.”
Viện Viện làm nũng: “Bà nội đừng từ chối Viện Viện mà, mẹ cháu bảo, lúc nào thấy tâm trạng không tốt, chỉ cần ăn chút đồ ngọt là lập tức vui lên ngay thôi! Với cả bà nội có thể nói cho Viện Viện biết bà đang buồn rầu vì chuyện gì được không? Viện Viện có thể an ủi bà nè!”
Bà cụ Tô cực kỳ bài xích cái kiểu này: “Tôi ăn ngọt sẽ ói, cháu mau cầm đi đi!”
Chẳng biết là ai nghiền đến nổi ăn tận ba tháng bánh trôi ngọt nữa…
Viện Viện không bỏ cuộc đâu, mẹ quỷ nói rồi, mọi chuyện sẽ trở nên thuận lợi ngay thôi. Mẹ quỷ còn bảo đám ác quỷ đó sẽ không làm tổn thương đến những người khác, chỉ nhắm đúng mỗi Túc Bảo, thế nên không chừng bây giờ, Túc Bảo đã bị ác quỷ xé thành trăm mảnh rồi á!
Vì vậy, dù bây giờ bà cụ Tô không thích cô bé cũng chẳng sao, chờ họ biết bản thân đã bị Túc Bảo chơi ngải, mê hoặc, nhất định sẽ cảm ơn cô bé rối rít cho xem.
“Bà nội ơi…”
Vốn bà cụ Tô còn nể mặt Viện Viện chỉ là một đứa nhỏ, không muốn làm cô bé thấy xấu hổ, ai mà có dè con nhóc này lại chẳng khác gì con đỉa, cứ mặt dày quấn lấy bà ấy hoài không buông.
Lúc này, bà cụ Tô chịu hết nổi, trừng mắt quát: “Cút! Đã bảo cút đi cơ mà, có nghe hiểu tiếng người không? Nhóc là ai mà dám gọi tôi là bà nội, nhà tôi với nhà nhóc có quan hệ gì với nhau không mà gọi?”
Mộc Mỹ Hoa bị tiếng quát lớn này đả thông trí não, đầu óc vẫn còn mơ màng vì vừa bị quỷ ám tức tốc tỉnh táo lại hoàn toàn. Cô ta vội xông lên, nói: “Ôi chao, bà cụ Tô à, sao bà lại nổi giận đùng đùng như vậy thế? Tính ra thì tôi và gia chủ Mộc cũng là chị em họ với nhau, suy cho cùng cũng là họ hàng thân thích mà… Với cả Viện Viện vẫn còn nhỏ, bà đừng so đo với con bé làm gì!”
Lúc này, Diêu Linh Nguyệt mặt không biến sắc bước về phía Viện Viện.
Tống ra ngoài!
Rác rưởi phải bị quét ra ngoài mới đúng!
Viện Viện vừa thấy Diêu Linh Nguyệt tới là sợ run, vô thức co giò bỏ chạy. Ai ngờ chớp mắt một cái Diêu Linh Nguyệt đã xách cô bé lên, thuần thục quăng ra ngoài.
Mộc Mỹ Hoa giật mình: “Cô…”
Diêu Linh Nguyệt lại xoay người, thẳng tay ném cô ta ra luôn.
Bịch!
Bịch!
Cả hai mẹ con bị ném ngã sõng soài trên bãi cỏ.
Mọi người ngạc nhiên quay sang nhìn.
Mộc Mỹ Hoa ôm chân, khóe mắt đỏ bừng, giả vờ đáng thương nói: “Xin lỗi bà cụ Tô, là bọn tôi sai… Viện Viện thấy bà không được vui, tốt bụng muốn lấy bánh cho bà ăn, không ngờ bà lại không ăn được đồ ngọt…”
Viện Viện cũng nghẹn ngào: “Xin lỗi bà nội, là Viện Viện không tốt.”
Xem ra hai mẹ con nhà này đã quên béng mất năm lần đuổi giết trước của bà cụ Tô rồi.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng rất khó hiểu, chỉ là lấy bánh ngọt mời bà cụ Tô thôi mà, nếu bà cụ Tô không thích có thể từ chối, sao lại đuổi cổ người ta ra như vậy…
Hành động này không đúng chút nào hết.
Bà cụ Tô đang lo lắng cho Túc Bảo, đang yên đang lành lại bị Tô Nhất Trần gọi xuống, đương nhiên bà ấy sẽ cảm thấy không yên lòng. Giờ lại thêm chuyện này, lửa giận lập tức bùng lên, lại không có chỗ phát tiết.
Bà ấy cố gắng kìm nén cơn giận, liếc nhìn Mộc Mỹ Hoa, đặng hỏi: “Mấy người nói vậy là sao, chẳng lẽ bà lão như tôi lại so đo với một đứa nhỏ chỉ vì một đĩa bánh ngọt? Ý cả cô là bà lão này không biết lý lẽ đúng không? Này, tôi già thế này rồi, cô đừng kiếm chuyện với một bà cụ như tôi chứ!”
Mộc Mỹ Hoa há miệng lắp bắp: “Không phải đâu, tôi không hề có ý đó…”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cũng phải, có thể hãm hại vợ cũ của Lâm Thế Hiền thành ra như thế, hẳn là cũng khá thông minh! Thế cô sẽ nhận được lợi lộc gì khi nói xấu một bà lão như tôi trước mặt mọi người vậy?”
Những lời này… Mộc Mỹ Hoa biết đáp lại thế nào đây?!
Nghe vậy, mọi người quay sang nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.\
Ồ, hóa ra là cô ta, kẻ thứ ba thảm hại nhất thế giới đó ư?
Tốn công tốn sức cả đời chen chân vào gia đình người ta, đuổi vợ trước của Lâm Thế Hiền đi, kết quả thì sao, sống ở nhà họ Lâm mà lúc nào cũng bần cùng không chịu nổi, muốn mua một cái vòng tay mà phải lấy vòng tay của mình ra thế chấp mới mua nổi.
Thế mà vẫn thường xuyên dẫn con gái tham gia các buổi tiệc trà, nói thật, hai mẹ con nhà họ đúng là thảo mai từ trong xương, hơn nữa đứa nhỏ còn mưa dầm thấm đất, trò giỏi hơn thầy luôn.
Bà Tô lại nói: “Nghe bảo Lâm Thế Hiền cưỡng ép cô năm nay phải sinh cho gã một thằng cu đúng không? Hầy, số cô khổ quá nhỉ, con gái dạy không nên thân, con trai thì sinh không nổi, chẳng bù với con dâu của tôi, một lần là đủ cả đôi.”
Mộc Mỹ Hoa: “...”
Bà cụ Tô: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, sợ Lâm Thế Hiền bỏ rơi mình nên mới năm lần bảy lượt tới nịnh bợ nhà tôi chứ gì? Lần trước tôi đã nói rõ với cô rồi mà, hồi Mộc Quy Phàm bảy tuổi, lang thang khắp nơi tìm kiếm gia đình cô, gia đình cô lại chuyển nhà, thế nên hai bên đã không còn quan hệ thân thích, giữa cô và nhà họ Tô càng không liên quan gì tới nhau hết, rốt cuộc là đầu óc cô có bình thường không, sao cứ mò tới nhà họ Tô bọn tôi làm gì vậy?”
Mộc Mỹ Hoa xấu hổ đỏ cả mặt, ngập ngừng nói: “Chuyện Tiểu Phàm tới tìm nhà tôi hồi còn nhỏ tôi thật sự không biết gì…”
Bà cụ Tô ngạc nhiên hỏi lại: “Cô không biết hả? Sao lạ vậy ta, lúc trước cô còn bảo quan hệ giữa mình và Tiểu Phàm rất tốt, từng học chung với nhau cơ mà?”
Mộc Mỹ Hoa: “...”
Thật sự đủ lắm rồi…
Viện Viện dè dặt đứng dậy, ra vẻ yếu đuối, đáng thương cầu xin: “Bà nội, bà đừng nói nữa mà… Xin lỗi, đều là lỗi của Viện Viện, Viện Viện không biết bà không ăn được đồ ngọt…”
Hai mắt con nhóc đỏ bừng, hoảng loạn đan tay vào nhau, ra chiều luống cuống lắm.
Bà cụ Tô vẫn bình tĩnh đáp lời: “Không phải không thích, mà phải xem người đưa là ai, lỡ đâu tôi ăn đồ của cháu, cái bị cháu ăn vạ, khăng khăng đòi nhận tôi làm bà nội, thế là tôi lỗ nặng rồi còn gì, cháu thấy đúng không?”
Xung quanh chợt vang lên tiếng cười chẳng biết của ai.
Nghe thấy những lời này của bà cụ Tô, mọi người lập tức hiểu thấu mọi chuyện.
Hóa ra hai mẹ con Mộc Mỹ Hoa này tính lợi dụng quan hệ họ hàng xa tít tắp với Mộc Quy Phàm, âm mưu bắt quàng làm họ với nhà họ Tô hả?
“Đúng là cạn lời, kẻ thứ ba mãi mãi là kẻ thứ ba, không làm được gì đứng đắn nên hồn cả!”
“Mới tí tuổi đầu mà đã bắt chước mẹ y như đúc, xem ra là bị dạy hư rồi. Nói thật có cho vàng tôi cũng không dám ăn bánh ngọt mà đứa nhỏ đó bưng tới đâu.”
Viện Viện hận đến nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc bà ấy có thù oán gì với cô bé vậy? Tại sao bà già đó lúc nào cũng thấy cô bé chướng mắt chứ?
Đáng lý ra phải là Túc Bảo chết đi, họ bàng hoàng tỉnh ngộ chứ?
Đúng lúc này, một chiếc xe đổ rác chạy tới, Vạn Bát Thực nhảy xuống xe, chẳng nói chẳng rằng tóm cổ Viện Viện và Mộc Mỹ Hoa lôi ra ngoài.
Gia chủ ra lệnh, trục xuất hai tên rác rưởi ra khỏi đảo.
Tất nhiên phải chấp hành nghiêm chỉnh rồi!