-
Chương 532: Mê Hoặc
Viện Viện sợ đến tái mặt, cô bé như bị đóng đinh, không thể cử động.
Nữ quỷ mặc áo đỏ đội khăn trùm đầu màu đỏ bước từng bước lại gần và đặt tay lên vai Viện Viện.
Viện Viện cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như không thể thở được.
Cứu với, cô bé sắp chết à…?
Đôi mắt của Viện Viện đầy những giọt nước mắt sợ hãi.
"Nhìn kìa, ngươi thấy gì không?"
Nữ quỷ nắm lấy tay VIện Viện rồi ấn lên gương.
Viện Viện làm theo sự hướng dẫn của nữ quỷ một cách vô thức.
Trong gương có một người đàn ông mặc đồ đen đang lo lắng tìm kiếm một đứa trẻ, trên tay anh cầm một tấm ảnh, gương mặt của người trong ảnh chính là khuôn mặt của Viện Viện!
"Cậu cả Mộc Quy Phàm đang tìm con ư...?" Viện Viện hơi mơ hồ, vẻ mặt ngơ ngác.
"Ừ..." Người phụ nữ phía sau nói.
Cảnh tượng trong gương tiếp tục, người đàn ông cầm bức ảnh nói: "Đây là cháu gái của tôi... con bé rất quan trọng với tôi, hãy tìm con bé giúp tôi!"
Tất cả vệ sĩ đã được cử đi tìm Viện Viện…
Viện Viện ngơ ngác một lát, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Lúc này, có người lặng lẽ thay ảnh của cô bé bằng ảnh của Túc Bảo, một vệ sĩ đã dẫn Túc Bảo trở về trang viên nhà họ Tô.
Túc Bảo trong gương lộ ra nụ cười khinh thường kiêu ngạo, Viện Viện bỗng nhiên tức giận!
Cậu cả đang tìm cô bé mà! Túc Bảo thật không biết xấu hổ, dày mặt cướp mất vị trí của cô bé!
Theo sau cơn tức giận của Viện Viện, tấm gương đột nhiên tối sầm lại, chẳng bao lâu sau, trang viên sang trọng như lâu đài công chúa của nhà họ Tô lại xuất hiện.
Tảng đá to lớn và xấu xí phía trước tòa nhà chính đã biến mất, những bông hoa hướng dương yêu thích của Viện Viện được trồng trước cửa.
Có một cô bé từ con đường rải đá cuội phía trước trang viên tung tay chạy tới, cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng, trên tay cô bé cầm một bó hoa, khi nhìn thấy cô bé đi tới, bảo mẫu và vệ sĩ đứng hai bên đều cúi chào nói: “Xin chào cô Viện Viện!”
Viện Viện mở to mắt trước gương, cô bé trong gương là chính mình? !
Viện Viện trong gương đi vào trong trang viên, một bà cụ hiền lành mỉm cười: "Viện Viện đã về, con đói không? Bà nội sẽ nấu cơm cho con."
Đó là bà cụ Tô.
Bà cụ Tô mới xem thường Viện Viện sáng nay thôi, lúc này bà lại đang âu yếm ôm cô bé vào lòng, sai người giúp việc nhà họ Tô bưng bát đĩa vào.
Một dòng người giúp việc đều đặn từ bên ngoài bước vào, tất cả các món ăn đều chất đầy chiếc bàn dài trong phòng ăn.
“Bà nội không biết Viện Viện thích ăn gì nên đã chuẩn bị hết đồ ngon cho Viện Viện.” Bà cụ Tô nắm tay cô bé đi đến nhà ăn.
"Viện Viện muốn ăn gì thì ăn, ăn không hết chúng ta sẽ vứt đi!"
Viện Viện trong gương ngoan ngoãn nói: “Bà nội, lãng phí không tốt đâu, đem cho người ăn xin ven đường và công nhân vệ sinh chăm chỉ đi ạ.”
Bà cụ Tô liền khen: “Viện Viện thật tốt bụng!”
Lúc này, một người đàn ông cao ráo tuấn tú mặc đồng phục kỵ sĩ đi xuống lầu, chính là Mộc Quy Phàm.
“Cậu cả!” Viện Viện vui vẻ chạy tới.
Cậu cả bế cô bé lên và nói: "Viện Viện, nhanh ăn đi. Sau khi ăn no, cậu cả sẽ đưa con đi khu vui chơi!"
Khung cảnh trong gương thay đổi và họ đến công viên giải trí.
"Đây là công viên giải trí cậu cả xây dựng riêng cho con, con có thích không?" Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói: "Con muốn cho ai chơi cùng thì mời vào, không muốn thì cứ việc đuổi ra.”
Cô bé trong gương rất vui vẻ, tung tăng chạy vào công viên giải trí, nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ rực rỡ ánh đèn và vòng đu quay mộng mơ…
Tất cả là của cô bé!
Không những vậy, cậu cả của cô bé còn chơi đùa với cô bé trong suốt quá trình, cả khu vui chơi tràn ngập tiếng cười của họ…
Mọi người đều rất yêu quý cô bé, cô bé là công chúa nhỏ được cả thế giới yêu mến, cô bé có rất nhiều bạn bè ở trường, ngày nào mọi người cũng khen cô bé mặc quần áo đẹp và tranh nhau làm bạn với cô bé.
Còn cô chị gái độc ác kia thì không còn dám bắt nạt cô bé nữa, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà làm việc nhà, nhìn thấy cô bé sẽ quỳ xuống đất nói: “Xin chào tiểu thư.”
Viện Viện nhìn cảnh tượng trong gương mê mẩn đến mức quên mất nữ quỷ sau lưng mình.
Đầu ngón tay của nữ quỷ dần dần dài ra, đâm vào da cổ của cô bé…
Hình ảnh trong gương đột nhiên xoay chuyển, Túc Bảo bỗng xuất hiện với gương mặt hung dữ, bé dùng sức đẩy Viện Viện rồi nắm lấy tay Mộc Quy Phàm, hét lớn: “Đây là ba của em!”
Trong gương Viện Viện ngã xuống đất, cậu cả lao tới đỡ cô bé nhưng bị Túc Bảo kéo lại.
Túc Bảo hét lên: "Đừng giúp chị ấy! Những thứ này là của con! Dù llà của chị ấy thì cũng sẽ biến thành của con!"
Trong gương, Viện Viện vốn là công chúa nhỏ được cậu cả Mộc Quy Phàm cùng nhà họ Tô yêu quý nhất bỗng chốc bị Túc Bảo cướp đi hết tất thảy!
Không những vậy, Túc Bảo còn nhốt Viện Viện vào một nơi không ai để ý, bóp cổ Viện Viện một cách dã man và cắm những chiếc móng dài vào da thịt cô bé.
"Thả chị ra……" Viện Viện cảm nhận được sự đau đớn rất chân thật, sau đó òa khóc.
Túc Bảo cười đến là tà ác: “Chị mà đòi đấu với em hả? Em cướp hết mọi thứ của chị đấy, chị làm gì được em nào? Ha ha ha…”
Choang--
Gương vỡ rồi!
Viện Viện tỉnh lại từ trong mộng, khuôn mặt cô bé đầm đìa nước mắt.
Lúc này, trước mặt cô bé là một chiếc bàn học cũ kỹ, trên bàn là cuốn sách công chúa cũ nát đang bị lật úp, trên sách có một số chỗ mục nát được dán lại bằng băng dính.
Căn phòng cô bé đang đứng vô cùng chật hẹp, chiếc giường của cô bé cũng nhỏ đến đáng thương, trong nhà không có một món đồ mới nào, tất cả đều do chị gái độc ác ném cho khi chị gái không thèm chơi nữa.
Ba của Viện Viện rất giàu có nhưng ba luôn nói ba đã phải tiêu tốn nhiều tiền khi mua đồ cho chị gái rồi nên Viện Viện hãy dùng lại, đừng lãng phí….
Viện Viện lại nghĩ tới mọi thứ trong gương ban nãy.
Chênh lệch quá lớn, cô bé căn bản không thể tiếp nhận!
Mọi chuyện vừa xảy ra đều chân thực đến mức cô bé thậm chí còn không nghĩ đó là ảo ảnh mà cho rằng mọi chuyện chính là như vậy.
Mọi thứ ban đầu thuộc về cô bé, nhưng đứa em họ nhỏ bé của cô bé đã cướp đi mọi thứ của cô bé.
Cô bé luôn ở Đế Đô, con em họ Túc Bảo kia mãi bốn tuổi mới được đưa về từ Nam Thành.
Vốn dĩ cậu cả Mộc Quy Phàm đang đi tìm cô bé, nhưng Túc Bảo lại cướp mất cậu cả…
Nếu ban đầu nhà họ Tô không tìm được Túc Bảo và Túc Bảo chết ở Nam Thành thì cuối cùng chính cô bé mới là người xuất hiện trước mặt cậu cả và giành được tình yêu của cậu cả... Mọi thứ mà Túc Bảo đang có bây giờ vốn là của cô bé.
"Hehehehe..." Người phụ nữ quấn khăn trùm đầu màu đỏ sau lưng cười khúc khích: "Hiểu chưa? Đây gọi là kiếp trước và kiếp này."
Khuôn mặt người phụ nữ được che bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, nhưng Viện Viện lại cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm một cách khó hiểu.
“Ngươi có biết kiếp trước và kiếp này là gì không?” Người phụ nữ tiếp tục nói: “Kiếp trước, ngươi là công chúa được yêu chiều như trong gương, chính Túc Bảo đã xáo trộn sổ sinh tử và trao hết những gì tốt đẹp cho mình.”
Người phụ nữ nắm lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ và từ từ kéo nó xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ - khuôn mặt này có đôi nét giống người nhà họ Tô.
"Ta là Tô Cẩm Ngọc- con gái duy nhất của nhà họ Tô, kiếp trước ngươi là con gái của ta..." Trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia kỳ lạ: "Ở kiếp trước, mẹ của ngươi không phải là tiểu tam, mà là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Tô... Vốn dĩ ngươi có xuất thân sáng giá, còn có tám người cậu yêu thương ngươi... Chính Túc Bảo đã cướp đi tất cả của ngươi!"
Mẹ của ngươi vốn không phải tiểu tam - câu nói này đã đánh mạnh vào trái tim Viện Viện!
Tất cả sự ác ý mà cô bé cảm nhận được kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện đều bắt đầu từ câu nói 'mẹ của mày là tiểu tam'.
Nếu mẹ cô bé không phải là tiểu tam, nếu mẹ cô bé là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Tô thì cô bé đã không phải chịu đựng nỗi đau như bây giờ…
Sau đó Viện Viện nghĩ đến sự khác biệt giữa cô bé và Túc Bảo ở kiếp này.
Người phụ nữ rất hài lòng khi nhìn thấy sự oán giận và không cam lòng trong mắt Viện Viện.
"Chủ nhân của chúng ta một mực chống đối Túc Bảo, ngài ấy muốn bắt Túc Bảo về trừng phạt, nhưng lại bị Túc Bảo đánh trọng thương."
"Bây giờ chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi..."
"Chắc chắn ngươi đang hỏi tại sao lại là ngươi phải không? Bởi vì Túc Bảo đã thay thế thân phận của ngươi, lẽ ra ngươi mới là công chúa nhà họ Tô!"
"Bây giờ Túc Bảo chính là ác quỷ hóa thân..."
"Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi các kỹ năng, chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại ác quỷ và giành lại cuộc đời vốn thuộc về ngươi...!"
Viện Viện hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Hóa ra cô bé không phải con gái của tiểu tam, hóa ra mọi thứ của cô bé đều bị Túc Bảo lấy đi.
Mọi thứ Túc Bảo sở hữu bây giờ đều là của cô bé….
Nữ quỷ mặc áo đỏ đội khăn trùm đầu màu đỏ bước từng bước lại gần và đặt tay lên vai Viện Viện.
Viện Viện cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như không thể thở được.
Cứu với, cô bé sắp chết à…?
Đôi mắt của Viện Viện đầy những giọt nước mắt sợ hãi.
"Nhìn kìa, ngươi thấy gì không?"
Nữ quỷ nắm lấy tay VIện Viện rồi ấn lên gương.
Viện Viện làm theo sự hướng dẫn của nữ quỷ một cách vô thức.
Trong gương có một người đàn ông mặc đồ đen đang lo lắng tìm kiếm một đứa trẻ, trên tay anh cầm một tấm ảnh, gương mặt của người trong ảnh chính là khuôn mặt của Viện Viện!
"Cậu cả Mộc Quy Phàm đang tìm con ư...?" Viện Viện hơi mơ hồ, vẻ mặt ngơ ngác.
"Ừ..." Người phụ nữ phía sau nói.
Cảnh tượng trong gương tiếp tục, người đàn ông cầm bức ảnh nói: "Đây là cháu gái của tôi... con bé rất quan trọng với tôi, hãy tìm con bé giúp tôi!"
Tất cả vệ sĩ đã được cử đi tìm Viện Viện…
Viện Viện ngơ ngác một lát, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Lúc này, có người lặng lẽ thay ảnh của cô bé bằng ảnh của Túc Bảo, một vệ sĩ đã dẫn Túc Bảo trở về trang viên nhà họ Tô.
Túc Bảo trong gương lộ ra nụ cười khinh thường kiêu ngạo, Viện Viện bỗng nhiên tức giận!
Cậu cả đang tìm cô bé mà! Túc Bảo thật không biết xấu hổ, dày mặt cướp mất vị trí của cô bé!
Theo sau cơn tức giận của Viện Viện, tấm gương đột nhiên tối sầm lại, chẳng bao lâu sau, trang viên sang trọng như lâu đài công chúa của nhà họ Tô lại xuất hiện.
Tảng đá to lớn và xấu xí phía trước tòa nhà chính đã biến mất, những bông hoa hướng dương yêu thích của Viện Viện được trồng trước cửa.
Có một cô bé từ con đường rải đá cuội phía trước trang viên tung tay chạy tới, cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng, trên tay cô bé cầm một bó hoa, khi nhìn thấy cô bé đi tới, bảo mẫu và vệ sĩ đứng hai bên đều cúi chào nói: “Xin chào cô Viện Viện!”
Viện Viện mở to mắt trước gương, cô bé trong gương là chính mình? !
Viện Viện trong gương đi vào trong trang viên, một bà cụ hiền lành mỉm cười: "Viện Viện đã về, con đói không? Bà nội sẽ nấu cơm cho con."
Đó là bà cụ Tô.
Bà cụ Tô mới xem thường Viện Viện sáng nay thôi, lúc này bà lại đang âu yếm ôm cô bé vào lòng, sai người giúp việc nhà họ Tô bưng bát đĩa vào.
Một dòng người giúp việc đều đặn từ bên ngoài bước vào, tất cả các món ăn đều chất đầy chiếc bàn dài trong phòng ăn.
“Bà nội không biết Viện Viện thích ăn gì nên đã chuẩn bị hết đồ ngon cho Viện Viện.” Bà cụ Tô nắm tay cô bé đi đến nhà ăn.
"Viện Viện muốn ăn gì thì ăn, ăn không hết chúng ta sẽ vứt đi!"
Viện Viện trong gương ngoan ngoãn nói: “Bà nội, lãng phí không tốt đâu, đem cho người ăn xin ven đường và công nhân vệ sinh chăm chỉ đi ạ.”
Bà cụ Tô liền khen: “Viện Viện thật tốt bụng!”
Lúc này, một người đàn ông cao ráo tuấn tú mặc đồng phục kỵ sĩ đi xuống lầu, chính là Mộc Quy Phàm.
“Cậu cả!” Viện Viện vui vẻ chạy tới.
Cậu cả bế cô bé lên và nói: "Viện Viện, nhanh ăn đi. Sau khi ăn no, cậu cả sẽ đưa con đi khu vui chơi!"
Khung cảnh trong gương thay đổi và họ đến công viên giải trí.
"Đây là công viên giải trí cậu cả xây dựng riêng cho con, con có thích không?" Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói: "Con muốn cho ai chơi cùng thì mời vào, không muốn thì cứ việc đuổi ra.”
Cô bé trong gương rất vui vẻ, tung tăng chạy vào công viên giải trí, nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ rực rỡ ánh đèn và vòng đu quay mộng mơ…
Tất cả là của cô bé!
Không những vậy, cậu cả của cô bé còn chơi đùa với cô bé trong suốt quá trình, cả khu vui chơi tràn ngập tiếng cười của họ…
Mọi người đều rất yêu quý cô bé, cô bé là công chúa nhỏ được cả thế giới yêu mến, cô bé có rất nhiều bạn bè ở trường, ngày nào mọi người cũng khen cô bé mặc quần áo đẹp và tranh nhau làm bạn với cô bé.
Còn cô chị gái độc ác kia thì không còn dám bắt nạt cô bé nữa, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà làm việc nhà, nhìn thấy cô bé sẽ quỳ xuống đất nói: “Xin chào tiểu thư.”
Viện Viện nhìn cảnh tượng trong gương mê mẩn đến mức quên mất nữ quỷ sau lưng mình.
Đầu ngón tay của nữ quỷ dần dần dài ra, đâm vào da cổ của cô bé…
Hình ảnh trong gương đột nhiên xoay chuyển, Túc Bảo bỗng xuất hiện với gương mặt hung dữ, bé dùng sức đẩy Viện Viện rồi nắm lấy tay Mộc Quy Phàm, hét lớn: “Đây là ba của em!”
Trong gương Viện Viện ngã xuống đất, cậu cả lao tới đỡ cô bé nhưng bị Túc Bảo kéo lại.
Túc Bảo hét lên: "Đừng giúp chị ấy! Những thứ này là của con! Dù llà của chị ấy thì cũng sẽ biến thành của con!"
Trong gương, Viện Viện vốn là công chúa nhỏ được cậu cả Mộc Quy Phàm cùng nhà họ Tô yêu quý nhất bỗng chốc bị Túc Bảo cướp đi hết tất thảy!
Không những vậy, Túc Bảo còn nhốt Viện Viện vào một nơi không ai để ý, bóp cổ Viện Viện một cách dã man và cắm những chiếc móng dài vào da thịt cô bé.
"Thả chị ra……" Viện Viện cảm nhận được sự đau đớn rất chân thật, sau đó òa khóc.
Túc Bảo cười đến là tà ác: “Chị mà đòi đấu với em hả? Em cướp hết mọi thứ của chị đấy, chị làm gì được em nào? Ha ha ha…”
Choang--
Gương vỡ rồi!
Viện Viện tỉnh lại từ trong mộng, khuôn mặt cô bé đầm đìa nước mắt.
Lúc này, trước mặt cô bé là một chiếc bàn học cũ kỹ, trên bàn là cuốn sách công chúa cũ nát đang bị lật úp, trên sách có một số chỗ mục nát được dán lại bằng băng dính.
Căn phòng cô bé đang đứng vô cùng chật hẹp, chiếc giường của cô bé cũng nhỏ đến đáng thương, trong nhà không có một món đồ mới nào, tất cả đều do chị gái độc ác ném cho khi chị gái không thèm chơi nữa.
Ba của Viện Viện rất giàu có nhưng ba luôn nói ba đã phải tiêu tốn nhiều tiền khi mua đồ cho chị gái rồi nên Viện Viện hãy dùng lại, đừng lãng phí….
Viện Viện lại nghĩ tới mọi thứ trong gương ban nãy.
Chênh lệch quá lớn, cô bé căn bản không thể tiếp nhận!
Mọi chuyện vừa xảy ra đều chân thực đến mức cô bé thậm chí còn không nghĩ đó là ảo ảnh mà cho rằng mọi chuyện chính là như vậy.
Mọi thứ ban đầu thuộc về cô bé, nhưng đứa em họ nhỏ bé của cô bé đã cướp đi mọi thứ của cô bé.
Cô bé luôn ở Đế Đô, con em họ Túc Bảo kia mãi bốn tuổi mới được đưa về từ Nam Thành.
Vốn dĩ cậu cả Mộc Quy Phàm đang đi tìm cô bé, nhưng Túc Bảo lại cướp mất cậu cả…
Nếu ban đầu nhà họ Tô không tìm được Túc Bảo và Túc Bảo chết ở Nam Thành thì cuối cùng chính cô bé mới là người xuất hiện trước mặt cậu cả và giành được tình yêu của cậu cả... Mọi thứ mà Túc Bảo đang có bây giờ vốn là của cô bé.
"Hehehehe..." Người phụ nữ quấn khăn trùm đầu màu đỏ sau lưng cười khúc khích: "Hiểu chưa? Đây gọi là kiếp trước và kiếp này."
Khuôn mặt người phụ nữ được che bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, nhưng Viện Viện lại cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm một cách khó hiểu.
“Ngươi có biết kiếp trước và kiếp này là gì không?” Người phụ nữ tiếp tục nói: “Kiếp trước, ngươi là công chúa được yêu chiều như trong gương, chính Túc Bảo đã xáo trộn sổ sinh tử và trao hết những gì tốt đẹp cho mình.”
Người phụ nữ nắm lấy chiếc khăn trùm đầu màu đỏ và từ từ kéo nó xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ - khuôn mặt này có đôi nét giống người nhà họ Tô.
"Ta là Tô Cẩm Ngọc- con gái duy nhất của nhà họ Tô, kiếp trước ngươi là con gái của ta..." Trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia kỳ lạ: "Ở kiếp trước, mẹ của ngươi không phải là tiểu tam, mà là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Tô... Vốn dĩ ngươi có xuất thân sáng giá, còn có tám người cậu yêu thương ngươi... Chính Túc Bảo đã cướp đi tất cả của ngươi!"
Mẹ của ngươi vốn không phải tiểu tam - câu nói này đã đánh mạnh vào trái tim Viện Viện!
Tất cả sự ác ý mà cô bé cảm nhận được kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện đều bắt đầu từ câu nói 'mẹ của mày là tiểu tam'.
Nếu mẹ cô bé không phải là tiểu tam, nếu mẹ cô bé là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Tô thì cô bé đã không phải chịu đựng nỗi đau như bây giờ…
Sau đó Viện Viện nghĩ đến sự khác biệt giữa cô bé và Túc Bảo ở kiếp này.
Người phụ nữ rất hài lòng khi nhìn thấy sự oán giận và không cam lòng trong mắt Viện Viện.
"Chủ nhân của chúng ta một mực chống đối Túc Bảo, ngài ấy muốn bắt Túc Bảo về trừng phạt, nhưng lại bị Túc Bảo đánh trọng thương."
"Bây giờ chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi..."
"Chắc chắn ngươi đang hỏi tại sao lại là ngươi phải không? Bởi vì Túc Bảo đã thay thế thân phận của ngươi, lẽ ra ngươi mới là công chúa nhà họ Tô!"
"Bây giờ Túc Bảo chính là ác quỷ hóa thân..."
"Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi các kỹ năng, chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại ác quỷ và giành lại cuộc đời vốn thuộc về ngươi...!"
Viện Viện hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Hóa ra cô bé không phải con gái của tiểu tam, hóa ra mọi thứ của cô bé đều bị Túc Bảo lấy đi.
Mọi thứ Túc Bảo sở hữu bây giờ đều là của cô bé….