-
Chương 450-453
Chương 450: Ngoan, cắn tôi này
Chó săn đã đỡ hơn mấy ngày trước, đơn thuốc của Túc Bảo có tác dụng.
Khi bà cụ Tô gọi nó ăn cơm, nó miễn cưỡng di chuyển tới, hình như nó cũng sợ ăn.
Dạ dày của nó bị đốt cháy bởi thuốc diệt chuột, bây giờ việc ăn uống đối với nó không còn là niềm vui nữa.
Bà cụ Tô đặt bát cơm xuống, tay trái giữ lấy con chó săn, tay phải cầm thìa múc cơm nhét vào miệng chó săn.
"Ăn nhiều vào. Thuốc Túc Bảo kê cho mày ở đây. Tao thấy dạo này mày khỏe khoắn hơn nhiều rồi.”
"Không ăn càng đau bụng. Ăn cho ngon đi, mấy ngày nữa dạ dày của mày nhất định sẽ hết đau."
"Túc Bảo đã cân đo cho mày rồi, với thân hình của mày, ăn hết thau cơm này nhất định sẽ không sao, nhất định phải ăn hết."
Mỗi một câu nói bà lại đút cho chú chó một muôi cơm.
Bà ngoại cho chó ăn hết miếng này đến miếng khác.
Chó săn: "..."
Nó buộc phải nuốt xuống, hơn nửa thay thức ăn đã vào bụng, không thể ăn thêm được nữa.
Bà Tô kiên trì nói: "Ăn no chưa? Không, mày chưa no đâu!"
Sau đó, bà mở miệng và tiếp tục đút nó ăn.
Chó săn: "..."
Ông cụ Tô: "..."
Ông ấy buồn cười không nói nên lời, bà già này nhàn rỗi quá sinh nông nổi.
Nhưng ông ấy không dám nói thẳng.
Ông cụ Tô đứng dậy vươn vai, chắp tay sau lưng bước tới chỗ bà cụ Tô, thấy dáng vẻ khó nhọc của bà, ông ấy giúp bà bưng cái bát trên sàn lên.
Hai ông bà lão rất hứng thú ngồi xổm ở cửa cho chó ăn.
Chó săn trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, cuối cùng cũng ăn hết thau đồ ăn thuốc hầm thịt xương rồi.
Ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, bà cụ Tô cũng không hề nhận ra rằng lông của nó đã bóng hơn mấy ngày trước, trông cũng chắc khỏe hơn một chút.
“Vẫn còn gầy quá đi.” Bà Tô lắc đầu: “Có muốn thêm chút nữa không?”
Chó săn: "..."
Nó quay đầu lại và nhìn Thủ Vọng đang híp mắt phơi nắng.
Thủ Vọng quay đầu đi, đừng nhìn tôi, tôi cũng không thể ăn được nữa.
Lúc này, tai chó săn đột nhiên dựng lên, vẻ mặt ngoan ngoãn một giây trước đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cửa.
Bà cụ Tô quay lại nhìn nhưng chẳng có gì cả.
“Mày đang nhìn gì thế?” Bà tò mò hỏi.
Chó săn đột nhiên đứng dậy sủa dữ dội.
Ông cụ Tô ngạc nhiên và nói: "Chuyện gì vậy?"
Con chó sủa về phía cửa, nhưng không có ai ở cửa.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bà cụ Tô hoảng sợ, luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ có “người” xuất hiện trước mặt mình.
Ông cụ Tô thì thầm: "Vào trước đi!"
Ông gọi chú Nhiếp đến, chú Nhiếp dẫn đội bảo vệ kiểm tra toàn bộ trang viên nhà họ Tô, không có gì bất thường cả.
Ông cụ Tô an ủi: “Bây giờ đã trưa rồi, không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bà cụ Tô ậm ừ nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không hề giảm bớt.
Dù bây giờ đã là buổi trưa nhưng thời tiết đã chuyển lạnh, dù ngoài trời nắng chói chang nhưng trong nhà vẫn luôn có cảm giác se lạnh.
Bên ngoài chó săn sủa vang, trang viên của nhà họ Tô, hai con chó nuôi ở bên ngoài cũng không vào.
Bà cụ Tô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp phải một đôi mắt, trong lòng sợ hãi thắt lại, sau đó tức giận nói: "Huyền Linh, mày ngồi xổm ở chỗ này làm cái gì?"
Huyền Linh nhìn chằm chằm vào hành lang, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ, như đang cảnh báo điều gì đó.
Bà cụ Tô nhìn lại hành lang, da đầu tê dại.
Hành lang trống rỗng, chẳng có gì cả...
Không ai nhìn thấy, ở cuối hành lang có một người phụ nữ đang đứng thẳng, mặc đồ trắng, mái tóc xõa dài rũ rượi, đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào bà lão.
Ả ta đưa tay ra và bay về phía bà cụ Tô…
Huyền Linh đột nhiên kêu lên một tiếng, lao về phía trước!
Nhưng vô dụng.
Ma nữ xuyên qua Huyền Linh, dùng hai tay siết cổ bà cụ Tô...
Túc Bảo vừa mới ngủ trưa dậy ở trường mẫu giáo đã thấy chú Nhiếp vội vàng đến đón bé.
Bé còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác hỏi: "Hả? Chú Nhiếp đến đón em à?"
Bé ngủ một giấc đến tận lúc tan học rồi sao?
Nhưng bé nghe thấy chú Nhiếp thì thầm: "Cô chủ nhỏ, về nhanh đi... bà ngoại của cô đột nhiên ngã bệnh!"
Túc Bảo lập tức tỉnh táo lại, thậm chí còn không mang giày đã chạy ra ngoài, chú Nhiếp nhặt giày đuổi theo: "Cô chủ nhỏ, đợi đã!"
Kỷ Trường bay bên cạnh an ủi bé: "Đừng lo lắng, bà cụ không nhanh vậy đâu... Ngoan, đi giày vào trước đi, trời trở lạnh rồi!"
Túc Bảo nhảy lên xe, chú Nhiếp không khỏi kinh ngạc, bây giờ ông ấy thật sự không đuổi kịp một đứa bé nữa rồi, ông ấy già rồi…
Khi xe chạy về nhà họ Tô, vẻ mặt Túc Bảo đầy lo lắng, bé chợt nhận ra ba của mình lái xe giỏi cỡ nào.
Nếu là ba lái xe thì giờ họ đã về đến nhà rồi!
Bé lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc đếm đầu ngón tay.
Chú Nhiếp nhìn thấy bé đang nghịch ngón tay, cau mày như một người lớn nhỏ hỏi: "Tại sao bà lại bị ốm? Hôm nay ở nhà có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"
Chú Nhiếp kể: “Vào buổi trưa, bà cụ đang cho con chó săn ở trước cửa nhà chính ăn, con chó săn đột nhiên sủa inh ỏi. Ông cụ lo có kẻ trộm trèo tường vào nên nhờ chúng tôi giúp đi kiểm tra xung quanh thì thấy mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng sau khi vào trong nhà thì đã thấy bà cụ ngã xuống.”
Túc Bảo hỏi: "Bà ấy ngã thẳng xuống? Hay là từ từ gục xuống?"
Chú Nhiếp suy nghĩ một lúc, "Bà ấy ngã thẳng xuống."
Túc Bảo cau mày càng chặt hơn.
Lúc này mi tâm của bà cụ Tô đã đen lại, môi tím tái, bà cụ nhìn chằm chằm la mắng vào không khí trước mặt với vẻ mặt kinh hoàng, như thể bà ấy bị điên vậy.
Đột nhiên bà cụ mở miệng, cắn mạnh vào lưỡi, máu phun ra.
Mọi người đều sửng sốt, vội vàng cạy miệng bà cụ ra, bác sĩ gia đình lo lắng đến toát mồ hôi: "Triệu chứng của bà cụ giống như bệnh động kinh, chúng ta không được để bà cụ cắn vào lưỡi được!"
Nhưng bà cụ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn phát ra âm thanh kèn kẹt, ông cụ Tô kinh hồn bạt vía - sợ bà sẽ cắn đứt đầu lưỡi mất!
Ông mạnh tay véo thật mạnh vào má bà cụ Tô, rồi ngoáy miệng bà, định đưa tay vào để bà cắn mình.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả bác sĩ gia đình dùng đến kỹ thuật chuyên môn cũng không thể mở miệng bà ra được.
Nhìn thấy bà cụ sắp cắn đứt lưỡi.
Đột nhiên một bóng người nhỏ bé vội vàng lao tới, tát vào mặt bà và hét lên: "Bà ngoại ơi! Dậy đi!"
Bà cụ Tô bàng hoàng.
Lần đầu tiên bà cụ nhìn thấy một nữ ma đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nữ ma lè cái lưỡi dài, thất khiếu chảy đầy máu tươi, tay bóp cổ bà.
Bà đương nhiên không chịu nhượng bộ, bắt đầu đánh nhau với ma nữ, sau đó cắn vào tay của ả ta, định sẽ xé một mảnh da của ả xuống…
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay nho nhỏ giáng một cái tát xuống.
Bà cụ Tô sửng sốt một lát, tầm mắt chợt trở nên rõ ràng, đâu đó không có ma nữ nào cả, chỉ có những người vẻ mặt lo lắng đang móc miệng bà.
Dì Ngô: "Bà cụ, mau mở miệng!"
Ông cụ: "Bà già chết tiệt, sao bà lại tự cắn mình? Bà muốn thì cắn tôi này!"
Túc Bảo: “Bà ngoại, mau tỉnh lại đi!”
Bà cụ Tô không nhịn được há miệng, nhưng bà chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn ở đầu lưỡi thì bàn tay hôi hám của ông cụ Tô đã đút vào.
"?"
Vẻ mặt ông cụ Tô đau khổ, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, không cắn nữa! Muốn thì cắn tay tôi này, tôi da dày thịt béo.”
Chương 451: Bà đồng, Vu thuật
Ông cụ Tô đổ mồ hôi đầm đìa, ban nãy tay ông vừa mới chộp bát cơm của con chó, còn chưa rửa sạch... Có mùi thuốc bắc.
Bà cụ Tô giả vờ cắn một phát, bà cứ tưởng ông cụ Tô sẽ rút tay lại nhưng không ngờ ông cụ lại nhét tay vào tận cổ họng bà.
"Này..." Bà cụ Tô nắm lấy tay ông cụ Tô, cố gắng rút ra nhưng ông cụ càng muốn phân cao thấp.
Bà cụ Tô: "..."
Bà muốn chém ông già này bằng tay không!
"Ú ú ú…!" Bà cụ Tô trợn mắt, miệng ú ớ.
Ông cụ Tô: Ôi thế này thì mình càng không thể rút tay.
Túc Bảo nắm lấy tay ông cụ Tô, vội vàng nói: "Ông ngoại, bà ngoại con ổn rồi, ông mau rút tay ra đi..."
Ông cụ Tô lo lắng xác nhận: “Con chắc chứ?”
Túc Bảo: "Dạ! Chắc ạ!"
Ông cụ Tô lắc đầu: "Ông ngoại không dám chắc, chúng ta chờ xem tình hình thế nào đã."
Bà cụ Tô tát mạnh vào đầu chồng.
Bốp!
Ông cụ Tô lập tức thu tay lại, nói: "Lần này thì chắc rồi."
Mọi người: "..."
Cuối cùng thì bà cụ Tô cũng có thể nói được, tức giận mắng: "Ông đúng là hồ đồ…."
Lưỡi bà đau quá.
Túc Bảo ấn vào mu bàn tay của bà ngoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Bà ngoại, đừng cử động."
Vừa rồi bé chạy vội quá nên không kịp mang cặp theo, đương nhiên không có lá bùa để dùng.
Tất nhiên, bé có thể quay lại phòng để lấy vài lá bùa, nhưng Túc Bảo không dám rời mắt khỏi bà ngoại bé.
Bé ngó nghiêng, cầm chiếc ly trên bàn lên, lấy khăn giấy ra và dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc lên khăn.
Sau đó bé ném khăn giấy vào ly, khăn giấy lập tức bốc cháy, Túc Bảo không buồn nghĩ ngợi mà lập tức ghé chiếc ly sát mũi bà cụ Tô.
Chiếc khăn giấy đang bốc cháy nhưng lúc này lại không có chút khói nào, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông đen bị hút ra khỏi mũi bà cụ Tô...
Kỷ Trường ở một bên há hốc miệng.
Vẽ bùa trên giấy? !
Phải biết rằng bùa cần được vẽ trên giấy dùng riêng cho việc vẽ bùa, nhưng những cao thủ chân chính có thể tùy theo tình hình mà phát huy tài năng của mình, ngay cả một hòn đá hay một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ sắc bén trong tay.
Nhưng Túc Bảo mới bốn tuổi!
Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, lòng bỗng hơi u sầu.
Có lẽ, một ngày không xa, cô bé con không cần người sư phụ này nữa….
Bác sĩ gia đình đứng bên cạnh sửng sốt nhìn chiếc cốc rồi lại nhìn chiếc khăn giấy bị đốt thành tro.
Ô, tiểu tiểu thư nhà họ Tô có thể làm được phép thuật ư?
Ông cụ Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Nhiếp.
Chú Nhiếp ra hiệu mời: "Cảm ơn bác sĩ Tôn đã vất vả, mời đi hướng này!"
Bác sĩ Tôn nói: “Tuy bà cụ đã tỉnh nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra…”
Chú Nhiếp: "Được rồi! Lần này cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ bác sĩ giúp đỡ kịp thời nên bà cụ mới không gặp tai nạn..."
Nghe chú Nhiếp khen không tiếc lời, bác sĩ Tôn lâng lâng đến độ bị đuổi đi mà không hề hay biết.
Vừa bước ra khỏi nhà, bác sĩ Tôn nhìn thấy con chó lớn đang nằm ở cửa, ông nhớ tới lời kể ban nãy của ông cụ Tô: Sau khi cho chó ăn, bà cụ Tô đột nhiên bị bệnh.
Bác sĩ Tôn vỡ lẽ, có thể sợi lông trên mũi của bà cụ Tô là lông chó...
Mọi thứ đã được giải thích hợp lý, con chó bị rụng lông và bà cụ Tô vô tình hít phải lông chó, có thể gây ra một số triệu chứng dị ứng.
Về việc tiểu tiểu thư nhà họ Tô dùng cốc hút sợi lông trong mũi bà cụ cũng có nguyên lý giống như giác hơi nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, đúng là như vậy.
Bác sĩ Tôn tự thuyết phục bản thân, sau đó dặn chú Nhiếp chú ý vệ sinh cho chó rồi rời đi.
Trong phòng, bà cụ Tô súc miệng, rửa mặt, chỉ cảm thấy lưỡi đau hơn.
Túc Bảo tìm một vòng cũng không thấy nữ quỷ mà bà cụ Tô nhắc tới, bé không khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Sư phụ." Túc Bảo chắp tay, thấp giọng hỏi: "Thật sự có nữ quỷ sao?"
Kỷ Trường gật đầu: "Chắc là vậy, hai con chó và Cái Chuông đều gầm lên. Hiện tại chúng ta nên xác nhận nữ quỷ này đã vào nhà như thế nào."
Túc Bảo đã vẽ bùa và đặt ở tám địa điểm trong trang viên nhà họ Tô, những người khác nhìn thấy chỉ tưởng bé vẽ nguệch ngoạc, nhưng thực chất đó đều là bùa có phép thuật.
Theo lý thì không có hồn ma nào có thể vào trang viên, trừ phi Túc Bảo cho phép.
“Cho phép…” Túc Bảo cầm vài sợi tóc trong tay, chạy ra cửa hỏi con chó: “Bá Tổng, đây là lông của em à?”
Con chó lùi lại và gầm lên với sợi lông trên tay Túc Bảo.
Kỷ Trường cười lạnh nói: "Không phải của nó, xem ra đối phương thật sự có thủ đoạn gì đó."
Túc Bảo đột nhiên nói: "Sư phụ, hai cái bàn chải lợi hại thật ạ?"
Túc Bảo luôn nghe thấy mọi người nhắc tới hai cái bàn chải.
Nhưng lần trước khi ba bé bắt được ông chú hói đầu, bé nhìn kỹ thì không thấy cái bàn chải nào trên người chú đó.
Lần ấy bé quên không hỏi, giờ mới nhớ ra.
Kỷ Trường không biết trong đầu cô bé con đang nghĩ gì, chỉ đoán bé đang nhớ tới Trần Thương Vũ, hắn đáp: "Khó nói lắm. Túc Bảo, con có biết về Vu thuật không?"
Kỷ Trường nói tiếp: "Vu thuật là một phương pháp nhờ vào sức mạnh thần bí để tác động hoặc điều khiển người hoặc vật nào đó. Trong số các Vu thuật, có hai thứ rất lợi hại, được gọi là nghi thức giáng thần và thần chú."
“Họ có 8 loại phép thuật chính như: cầu mưa, thần phán vu thuật - nhân danh thần phán xét tội ác của người khác, vu thuật điềm báo, dự đoán ý trời và những gì sẽ xảy ra, còn có vu thuật xua đuổi tà ma, vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật thạch cổ, vu thuật chiêu hồn.”
“Trong đó bùa chú và vu thuật thạch cổ có một loại gọi là Hạ Giáng Đầu…”
Hiện nay, những thứ này không còn phân biệt rõ ràng, có người còn gọi những thứ này là pháp thuật của bà đồng. Có điều, đâu có bà đồng nào làm ra những chuyện nham hiểm như vậy...
Hạ Giáng Đầu còn gọi là Giáng Đầu thuật.
Thông qua việc cho người khác ăn hoặc tiếp xúc với một vật bị nguyền rủa nào đó, khiến người kia thay đổi thói quen, từ đó kiểm soát tâm trí hoặc cơ thể của người trúng thuật Hạ Giáng Đầu để đạt được mục đích nào đó.
Kỷ Trường nói: "Bây giờ mấy thứ này rất khó giải thích rõ ràng, thế giới loài người ngày nay đã không còn giống như trước nữa. Người có thể phân biệt rõ mấy thứ này không còn nhiều."
Túc Bảo cảm thấy có gì khó phân rõ đâu?
Bé chắp tay đếm: "Đây không phải đều giống như những gì sư phụ dạy sao? Túc Bảo cũng có thể vẽ bùa hoa đào để cầu phúc, khác gì vu thuật cầu mưa đâu? Tương ứng với vu thuật điềm báo, Túc Bảo biết bói quẻ. Còn vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật chiêu hồn thì Túc Bảo cũng biết vẽ bùa trừ tà với gọi hồn quỷ đó thôi.”
Cái nào vu thuật có thì bé cũng vẽ được qua lá bùa, chỉ có điều sư phụ dạy bé không thể ếm bùa người khác hoặc làm hại người khác.
Vì vậy, nếu thích, khi tức giận bé cũng có thể la hét, vẽ vòng tròn và nguyền rủa!
Bé thực sự biết cách vẽ vòng tròn đó nha!
Chương 452: Phát điên ở nơi công cộng
Túc Bảo đang cùng Tô Tử Du thảo luận về Vu thuật và Hạ Giáng Đầu, đột nhiên Kỷ Trường nói: "Tuy nhiên, nếu Hạ Giáng Đầu bị phá giải thì kẻ bày ra vu thuật sẽ bị phản phệ."
Khỏi cần bói quẻ, thầy trò Túc Bảo không hẹn mà cùng đoán được ai là kẻ dùng thuật Hạ Giáng Đầu, nhưng lại không biết Diêu Thi Duyệt giờ này ra sao…
Về phần Diêu Thi Duyệt, sau khi dùng thuật Hạ Giáng Đầu, cô ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn.
Cô ta quyết tâm gả vào nhà họ Tô!
Bà cụ Tô là mẹ chồng tương lai của cô ta nên đương nhiên phải khiến bà quên đi những chuyện xấu của cô ta, bà cụ chỉ cần nhớ tới điểm tốt của cô ta là được rồi!
Cô ta có Tiên Gia là chỗ dựa, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ không làm hại đến bà cụ Tô mà chỉ khiến bà đổ bệnh và mơ màng chút thôi, đồng thời bà cụ sẽ quên đi chuyện xảy ra khi tiêm phòng cho Túc Bảo.
Sau đó, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ khiến bà cụ Tô có thiện cảm với cô ta một cách không nguyên cớ, việc cô ta cần làm tiếp theo là xuất hiện ở hội khiêu vũ ở quảng trường và chiếm được tình cảm của lão phu nhân——
Chính là thứ tình cảm yêu thích đến độ không phải cô ta thì không ai có thể làm con dâu cả của nhà họ Tô!
Diêu Thi Duyệt chắc mẩm việc cô ta trở thành mợ cả của nhà họ Tô chỉ là vấn đề thời gian, chậm nhất là không quá nửa tháng.
Có rất nhiều tiện nhân muốn bước chân vào nhà họ Tô, nhưng ai tự tin bằng Diêu Thi Duyệt cơ chứ?
Đâu chỉ có Tiên Gia, cô ta còn có thêm hai trợ công đắc lực là Tô Tử Du và Tô Tử Chiến, cô ta rành rành là nữ chính trong câu chuyện ‘Cô vợ xinh đẹp với hai bảo bối mà’.
Diêu Thi Duyệt đang ngâm nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ, cầm một tách cà phê ra khỏi phòng trà, bước lên đôi giày cao gót một cách tao nhã và nhịp nhàng.
Một y tá mỉm cười chào hỏi: "Bác sĩ Diêu, hôm nay cô vui thế!"
Diêu Thi Duyệt mỉm cười gật đầu: “Có ngày nào tôi không vui đâu?”
Bệnh viện tư nhân không có nhiều người, trong giờ nghỉ trưa, mọi người tụ tập ở phòng nghỉ của khoa, vừa ăn vừa cười.
Nhìn thấy Diêu Thi Duyệt đi vào, mọi người lập tức nhìn về phía cô ta.
Mọi người đều rất quý mến Diêu Thi Duyệt, bởi trong mắt họ, cô bác sĩ mới này là người trí thức, lịch thiệp, hào phóng, chẳng những tốt bụng với người khác mà kiến thức chuyên môn còn rất vững vàng.
Có người mỉm cười chào đón Diêu Thi Duyệt, có người hỏi đùa cô ta sau giờ làm có thời gian đi ăn chung không.
Diêu Thi Duyệt cười nói: “Tôi không có thời gian, tôi phải về đón con.”
Đồ ăn trong miệng mấy nam bác sĩ bỗng phun ra, họ trợn mắt há hốc miệng: "Bác sĩ Diêu, cô sinh con khi nào vậy? Không, không phải cô chưa kết hôn sao?"
Diêu Thi Duyệt nói: “Tôi đã kết hôn và các con tôi đang học tiểu học”.
Lần này, đến chủ nhiệm khoa cũng ngạc nhiên: “Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc tới, cũng chưa thấy chồng con cô bao giờ nhỉ?”
Các bác sĩ đều thầm nghĩ: Nếu một người phụ nữ xinh đẹp như bác sĩ Diêu đã kết hôn thì chồng cô ấy nên đón cô ấy và đưa cô ấy đi làm mỗi ngày.
Diêu Thi Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân tao nhã khép lại, cô ta nhấp một ngụm cà phê rồi mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, chú đã gặp rồi đấy! Mọi người cũng đều thấy chồng con tôi rồi mà."
Nghe vậy, tất cả nhân viên trong khoa đều kéo đến bàn tán!
Bác sĩ Diêu vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cô ấy còn ‘nhảy dù’ vào viện này từ một bệnh viện chuyên khoa công lập ở tỉnh H. Ngay cả phó chủ nhiệm của khoa cũng có thiện cảm với cô ấy, mới tới viện được nửa tháng mà bác sĩ Diêu đã được xưng danh hoa khôi bệnh viện.
Ai cũng tưởng cô ta độc thân nhưng không ngờ cô ta không chỉ đã kết hôn mà các con của cô ta đã học tiểu học?
"Là ai?"
"Chúng tôi gặp khi nào? Bác sĩ Diêu, xin đừng chơi trò đánh đố nữa!"
"Cô nói nhanh đi!"
Diêu Thi Duyệt nói: "Không phải cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô đã nằm ở viện chúng ta một thời gian sao? Tôi là bác dâu cả của Tô Tử Tích."
Cô ta mỉm cười vuốt ve lọn tóc quanh tai: “Mọi người đều đã gặp Tô tổng rồi nhỉ, anh ấy là chồng tôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khoa đều chấn động.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là Diêu Thi Duyệt đang chém gió.
Nhưng nhìn khuôn mặt trí thức và thanh tú của cô ta không hề có vẻ dối trá...
“Uầy, không phải chứ?” Một y tá kinh ngạc, ngày đó cô ấy đã nhìn thấy Tô tổng.
Chính là người đàn ông chỉ ngồi một chỗ đã có thể khiến mọi thứ quanh anh trở nên mờ nhạt! Là người đàn ông mà họ chỉ dám liếc nhìn một lần!
“Thật hay giả đấy, sao tôi chưa từng nghe bác sĩ Diêu nói điều này trước đây ~” Một y tá chua chát nói.
Diêu Thi Duyệt không quan tâm: “Lúc đó tôi mới đến đây, bố mẹ chồng muốn tôi không tiết lộ thân phận gia đình chồng tôi, để tránh viện trưởng bị làm khó. Hai đứa trẻ cần học kèm ở trường tiểu học, tôi về để chăm lo cho tụi nhỏ, nếu không tôi càng muốn lập thành tựu ở khoa não của bệnh viện tỉnh H."
Nói xong, cô ta đặt tách cà phê xuống và tỏ ra thoải mái, như thể những gì cô ta vừa nói thực ra chỉ là chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày.
Bộ dạng của cô ta khiến các đồng nghiệp không thể không tin lời cô ta vừa nói...
Cô y tá vừa nói chua chát ban nãy cong môi: "Tôi không tin..."
Cũng chính lúc này, thuật Hạ Giáng Đầu bị phá giải.
Diêu Thi Duyệt đang khoe khoang đột nhiên trợn mắt, cắn lưỡi!
Cô ta đứng dậy, lao tới mấy bước về phía nữ y tá vừa nói không tin rồi đưa tay bóp cổ cô ấy!
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt rất đáng sợ, cô ta hung tợn nói: "Sao cô không tin tôi! Cô ghen tị với tôi à! Nói cho tôi biết, cô muốn quyến rũ Tô tổng đúng không? Đồ khốn, cô xứng không?!"
Diêu Thi Duyệt vừa bóp cổ vừa lắc trong khi cô y tá kia liên tục vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi giày cao gót của Diêu Thi Duyệt cọ vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người đều choáng váng và không kịp phản ứng!
Bác sĩ Diêu trước mặt họ không còn trí thức và thanh lịch như vừa rồi nữa! ?
Giờ cô ta giống như một ác quỷ!
Diêu Thi Duyệt bóp cổ mạnh đến độ cô ấy tá kia tím tái mặt mày, gần như nghẹt thở.
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn và nhào tới kéo hai người ra, nhưng Diêu Thi Duyệt đang phát điên còn nữ y tá kia thì bị cô ta bóp cổ đến gần chết.
Cuối cùng sau khi rút được một tay Diêu Thi Duyệt ra, cô ta bất ngờ tát vào mặt nữ y tá và chửi: "Cô chính là một con hồ li tinh muốn dụ dỗ người khác mà thôi! Cô nghĩ cô có thể cướp được anh ấy ư? Tiện nhân!"
"Cô cho rằng mình có thể thắng tôi sao? Tuy tôi không phải con dâu nhà họ Tô, nhưng cuối cùng cũng có thể gả vào nhà họ Tô! Cô tưởng mình là ai! Muốn tranh giành với tôi, cô xứng ư?"
Mọi người sửng sốt: Ý… ý gì thế?
Không phải cô ta vừa nói cô ta là con dâu nhà họ Tô, con cô ta đang học tiểu học sao?
Tại sao bây giờ cô ta lại nói mình chưa gả vào nhà họ Tô...
Nữ y tá vừa thở một hơi lại bị tát, cô ấy chưa bao giờ chịu ấm ức như hôm nay
Cô ấy ngay lập tức tát lại Diêu Thi Duyệt.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau dữ dội đến nỗi tóc tai bù xù như tổ quạ.
Các đồng nghiệp đều như đang nằm mơ, người phụ nữ trước mặt này còn gì là tri thức với tao nhã, trông cô ta giống như tiện nhân, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Một nhóm người tụ tập trước cửa văn phòng khoa, nhiều người dùng điện thoại di động quay video.
Đến lúc Diêu Thi Duyệt hoàn hồn thì đã muộn rồi!
Cô ta ngây người nhìn mọi thứ trước mặt, khi nhìn thấy mình trông như một con chó điên trong hình phản chiếu của cửa kính, cô ta lập tức ngã xuống!
Chuyện gì đã xảy ra thế? !
Chẳng ngờ vừa nãy cô ta lại mất hết lí trí, lẽ nào thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta bị phá giải ư?
Cô ta đã sớm bói quẻ, không có người nào trong nhà họ Tô biết pháp thuật, điều đó là không thể, tuyệt đối không thể!
Chương 453: Tiên Gia của Diêu Thi Duyệt
Diêu Thi Duyệt cũng biết nhà họ Tô không giống những gia đình giàu có khác, họ tuyệt đối không mời các thầy Phong Thủy đến trấn giữ hay đối đãi như thượng khách.
Nếu nhà họ Tô không có ai biết pháp thuật cũng không mời thầy phong thủy trấn giữ thì sao lại có thể phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta…
Diêu Thi Duyệt xấu hổ đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài, đôi giày cao gót của cô ta cũng gãy gót, cô ta cố gắng dùng tay chải tóc nhưng tóc vẫn rối bù như một bà điên.
Lúc này, hình tượng cao ngạo, trí thức, tao nhã và xinh đẹp của cô ta đã hoàn toàn tan thành mây khói cho dù sau này cô ta có làm bộ nghiêm túc thì trong ấn tượng của mọi người, cô ta cũng chẳng còn là bác sĩ Diêu trước đây nữa.
Diêu Thi Duyệt cuối cùng cũng chạy thoát khỏi phòng nghỉ của khoa, sau khi đóng cửa lại, cô ta hoàn toàn phát điên.
"Chết tiệt... ai đã phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của mình!"
Đối phương thật độc ác! Hại cô ta bẽ mặt quá chừng!
"Đừng để tôi biết kẻ đó là ai...!"
Diêu Thi Duyệt lập tức lấy ra mấy vật thể màu đen bóng loáng, bói quẻ đoán xem đối phương là ai!
Diêu Thi Duyệt đương nhiên không có năng lực thực sự, cô ta chẳng qua chỉ là nước lã tầm thường, những gì cô ta có được ngày hôm nay đều nhờ dựa giẫm Tiên Gia của cô ta.
Quẻ bói quăng xuống mà đợi hồi lâu vẫn không đoán ra được đối phương là ai, toàn bộ ngọc bội Diêu Thi Duyệt bỏ bao tiền bạc để mua đều vỡ nát.
Trong lòng cô ta chấn động: “Ai mà lợi hại đến mức ngay cả mình cũng không bói quẻ được thế nhỉ?”
Phía sau Diêu Thi Duyệt, chẳng biết lúc nào xuất hiện một bóng người màu trắng.
Nó lạnh lùng nhìn Diêu Thi Duyệt, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.
Diêu Thi Duyệt cảm giác được cái gì đó, vội vàng xoay người rồi quỳ rạp xuống: "Tiên Gia, xin người giúp con bói quẻ này, xem xem ai đang cản đường con..."
Nếu Kỷ Trường và Túc Bảo ở đây, bọn họ nhất định có thể nói ra, kẻ trước mặt không phải Tiên Gia gì mà chỉ là một loại quỷ hồn đặc biệt.
Quỷ hồn cau mày nói: “Không phải lúc nào muốn bói quẻ cũng thành công đâu.”
"Bói quẻ hại vận mệnh, người càng hay bói quẻ thì mệnh ngày càng mỏng. Ngươi nên biết rằng điều này là trái với thiên lí, thiên cơ không được tiết lộ mà."
Diêu Thi Duyệt không muốn nghe những đạo lí lớn lao này từ Tiên Gia.
Cái gì mà càng chăm bói quẻ thì mệnh càng mỏng, cô ta bói quẻ bấy lâu mà vẫn sống yên ổn đó thôi!
Hơn nữa, hiện tại sức khỏe của cô ta rất tốt và chả gặp biến cố gì.
Đạo lí thiên cơ không thể tiết lộ càng hoang đường hơn, nếu không thể tiết lộ thì sao lại có người biết bói quẻ đoán mệnh xuất hiện?
Diêu Thi Duyệt cúi đầu, chân thành nói: "Con rõ rồi Tiên Gia, nhưng lần này là ngoại lệ. Xin hãy giúp con một lần nữa... nếu không, người có thể cho con biết phải làm gì tiếp theo không? Xin hãy giúp con."
Quỷ hồn nhìn chằm chằm vào cô ta mà không nói một lời.
Nếu không phải vì thứ mà nó muốn…
Ánh mắt nó hơi lóe lên, nói: "Đối phương rất lợi hại, ta khuyên ngươi nên dừng lại."
Diêu Thi Duyệt nhất định không chịu nhượng bộ, sao có thể dừng lại?
Cô ta đã vất vả mười năm, mười năm là khái niệm gì chứ?
Từ năm 19 tuổi, từ gương mặt trẻ xinh tràn trề sức sống.
Cho đến năm 29 tuổi, 10 năm tuổi trẻ đang từng ngày trôi qua, cô tanỗ lực như vậy thì sao có thể bỏ cuộc?
Diêu Thi Duyệt đưa tay ra: "Tiên Gia, người muốn con làm gì cũng được, xin hãy chỉ cho con một con đường rõ ràng!"
Tiên Gia cuối cùng cũng nhượng bộ: “Vì sự thành khẩn của ngươi…”
“Ta chỉ có thể cho ngươi một gợi ý thôi nhé: Là một đứa trẻ.”
Nói xong, quỷ hồn ấn vào cổ tay Diêu Thi Duyệt rồi biến mất.
Diêu Thi Duyệt ngẩng đầu, ngồi trên ghế, cau mày suy nghĩ.
Đứa trẻ?
Tiên Gia muốn ám chỉ hai đứa con đang sống trong nhà họ Tô của chị gái cô ta ư?
Diêu Thi Duyệt lập tức đứng dậy, trước tiên lên tầng trên lấy thứ gì đó, sau đó vội vàng đi về phía trường tiểu học quốc tế Ngũ Tượng.
Cô ta đang đi đón hai đứa con của mình!
Bây giờ danh tiếng trong khoa của cô ta đã bị hủy hoại.
Nhưng không sao cả, khi cô ta xuất hiện ở đây cùng chồng và hai con, cô ta sẽ khiến họ học cách im lặng!
Chó săn đã đỡ hơn mấy ngày trước, đơn thuốc của Túc Bảo có tác dụng.
Khi bà cụ Tô gọi nó ăn cơm, nó miễn cưỡng di chuyển tới, hình như nó cũng sợ ăn.
Dạ dày của nó bị đốt cháy bởi thuốc diệt chuột, bây giờ việc ăn uống đối với nó không còn là niềm vui nữa.
Bà cụ Tô đặt bát cơm xuống, tay trái giữ lấy con chó săn, tay phải cầm thìa múc cơm nhét vào miệng chó săn.
"Ăn nhiều vào. Thuốc Túc Bảo kê cho mày ở đây. Tao thấy dạo này mày khỏe khoắn hơn nhiều rồi.”
"Không ăn càng đau bụng. Ăn cho ngon đi, mấy ngày nữa dạ dày của mày nhất định sẽ hết đau."
"Túc Bảo đã cân đo cho mày rồi, với thân hình của mày, ăn hết thau cơm này nhất định sẽ không sao, nhất định phải ăn hết."
Mỗi một câu nói bà lại đút cho chú chó một muôi cơm.
Bà ngoại cho chó ăn hết miếng này đến miếng khác.
Chó săn: "..."
Nó buộc phải nuốt xuống, hơn nửa thay thức ăn đã vào bụng, không thể ăn thêm được nữa.
Bà Tô kiên trì nói: "Ăn no chưa? Không, mày chưa no đâu!"
Sau đó, bà mở miệng và tiếp tục đút nó ăn.
Chó săn: "..."
Ông cụ Tô: "..."
Ông ấy buồn cười không nói nên lời, bà già này nhàn rỗi quá sinh nông nổi.
Nhưng ông ấy không dám nói thẳng.
Ông cụ Tô đứng dậy vươn vai, chắp tay sau lưng bước tới chỗ bà cụ Tô, thấy dáng vẻ khó nhọc của bà, ông ấy giúp bà bưng cái bát trên sàn lên.
Hai ông bà lão rất hứng thú ngồi xổm ở cửa cho chó ăn.
Chó săn trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, cuối cùng cũng ăn hết thau đồ ăn thuốc hầm thịt xương rồi.
Ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, bà cụ Tô cũng không hề nhận ra rằng lông của nó đã bóng hơn mấy ngày trước, trông cũng chắc khỏe hơn một chút.
“Vẫn còn gầy quá đi.” Bà Tô lắc đầu: “Có muốn thêm chút nữa không?”
Chó săn: "..."
Nó quay đầu lại và nhìn Thủ Vọng đang híp mắt phơi nắng.
Thủ Vọng quay đầu đi, đừng nhìn tôi, tôi cũng không thể ăn được nữa.
Lúc này, tai chó săn đột nhiên dựng lên, vẻ mặt ngoan ngoãn một giây trước đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cửa.
Bà cụ Tô quay lại nhìn nhưng chẳng có gì cả.
“Mày đang nhìn gì thế?” Bà tò mò hỏi.
Chó săn đột nhiên đứng dậy sủa dữ dội.
Ông cụ Tô ngạc nhiên và nói: "Chuyện gì vậy?"
Con chó sủa về phía cửa, nhưng không có ai ở cửa.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bà cụ Tô hoảng sợ, luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ có “người” xuất hiện trước mặt mình.
Ông cụ Tô thì thầm: "Vào trước đi!"
Ông gọi chú Nhiếp đến, chú Nhiếp dẫn đội bảo vệ kiểm tra toàn bộ trang viên nhà họ Tô, không có gì bất thường cả.
Ông cụ Tô an ủi: “Bây giờ đã trưa rồi, không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bà cụ Tô ậm ừ nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không hề giảm bớt.
Dù bây giờ đã là buổi trưa nhưng thời tiết đã chuyển lạnh, dù ngoài trời nắng chói chang nhưng trong nhà vẫn luôn có cảm giác se lạnh.
Bên ngoài chó săn sủa vang, trang viên của nhà họ Tô, hai con chó nuôi ở bên ngoài cũng không vào.
Bà cụ Tô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp phải một đôi mắt, trong lòng sợ hãi thắt lại, sau đó tức giận nói: "Huyền Linh, mày ngồi xổm ở chỗ này làm cái gì?"
Huyền Linh nhìn chằm chằm vào hành lang, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ, như đang cảnh báo điều gì đó.
Bà cụ Tô nhìn lại hành lang, da đầu tê dại.
Hành lang trống rỗng, chẳng có gì cả...
Không ai nhìn thấy, ở cuối hành lang có một người phụ nữ đang đứng thẳng, mặc đồ trắng, mái tóc xõa dài rũ rượi, đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào bà lão.
Ả ta đưa tay ra và bay về phía bà cụ Tô…
Huyền Linh đột nhiên kêu lên một tiếng, lao về phía trước!
Nhưng vô dụng.
Ma nữ xuyên qua Huyền Linh, dùng hai tay siết cổ bà cụ Tô...
Túc Bảo vừa mới ngủ trưa dậy ở trường mẫu giáo đã thấy chú Nhiếp vội vàng đến đón bé.
Bé còn chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác hỏi: "Hả? Chú Nhiếp đến đón em à?"
Bé ngủ một giấc đến tận lúc tan học rồi sao?
Nhưng bé nghe thấy chú Nhiếp thì thầm: "Cô chủ nhỏ, về nhanh đi... bà ngoại của cô đột nhiên ngã bệnh!"
Túc Bảo lập tức tỉnh táo lại, thậm chí còn không mang giày đã chạy ra ngoài, chú Nhiếp nhặt giày đuổi theo: "Cô chủ nhỏ, đợi đã!"
Kỷ Trường bay bên cạnh an ủi bé: "Đừng lo lắng, bà cụ không nhanh vậy đâu... Ngoan, đi giày vào trước đi, trời trở lạnh rồi!"
Túc Bảo nhảy lên xe, chú Nhiếp không khỏi kinh ngạc, bây giờ ông ấy thật sự không đuổi kịp một đứa bé nữa rồi, ông ấy già rồi…
Khi xe chạy về nhà họ Tô, vẻ mặt Túc Bảo đầy lo lắng, bé chợt nhận ra ba của mình lái xe giỏi cỡ nào.
Nếu là ba lái xe thì giờ họ đã về đến nhà rồi!
Bé lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc đếm đầu ngón tay.
Chú Nhiếp nhìn thấy bé đang nghịch ngón tay, cau mày như một người lớn nhỏ hỏi: "Tại sao bà lại bị ốm? Hôm nay ở nhà có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"
Chú Nhiếp kể: “Vào buổi trưa, bà cụ đang cho con chó săn ở trước cửa nhà chính ăn, con chó săn đột nhiên sủa inh ỏi. Ông cụ lo có kẻ trộm trèo tường vào nên nhờ chúng tôi giúp đi kiểm tra xung quanh thì thấy mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng sau khi vào trong nhà thì đã thấy bà cụ ngã xuống.”
Túc Bảo hỏi: "Bà ấy ngã thẳng xuống? Hay là từ từ gục xuống?"
Chú Nhiếp suy nghĩ một lúc, "Bà ấy ngã thẳng xuống."
Túc Bảo cau mày càng chặt hơn.
Lúc này mi tâm của bà cụ Tô đã đen lại, môi tím tái, bà cụ nhìn chằm chằm la mắng vào không khí trước mặt với vẻ mặt kinh hoàng, như thể bà ấy bị điên vậy.
Đột nhiên bà cụ mở miệng, cắn mạnh vào lưỡi, máu phun ra.
Mọi người đều sửng sốt, vội vàng cạy miệng bà cụ ra, bác sĩ gia đình lo lắng đến toát mồ hôi: "Triệu chứng của bà cụ giống như bệnh động kinh, chúng ta không được để bà cụ cắn vào lưỡi được!"
Nhưng bà cụ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn phát ra âm thanh kèn kẹt, ông cụ Tô kinh hồn bạt vía - sợ bà sẽ cắn đứt đầu lưỡi mất!
Ông mạnh tay véo thật mạnh vào má bà cụ Tô, rồi ngoáy miệng bà, định đưa tay vào để bà cắn mình.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả bác sĩ gia đình dùng đến kỹ thuật chuyên môn cũng không thể mở miệng bà ra được.
Nhìn thấy bà cụ sắp cắn đứt lưỡi.
Đột nhiên một bóng người nhỏ bé vội vàng lao tới, tát vào mặt bà và hét lên: "Bà ngoại ơi! Dậy đi!"
Bà cụ Tô bàng hoàng.
Lần đầu tiên bà cụ nhìn thấy một nữ ma đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nữ ma lè cái lưỡi dài, thất khiếu chảy đầy máu tươi, tay bóp cổ bà.
Bà đương nhiên không chịu nhượng bộ, bắt đầu đánh nhau với ma nữ, sau đó cắn vào tay của ả ta, định sẽ xé một mảnh da của ả xuống…
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay nho nhỏ giáng một cái tát xuống.
Bà cụ Tô sửng sốt một lát, tầm mắt chợt trở nên rõ ràng, đâu đó không có ma nữ nào cả, chỉ có những người vẻ mặt lo lắng đang móc miệng bà.
Dì Ngô: "Bà cụ, mau mở miệng!"
Ông cụ: "Bà già chết tiệt, sao bà lại tự cắn mình? Bà muốn thì cắn tôi này!"
Túc Bảo: “Bà ngoại, mau tỉnh lại đi!”
Bà cụ Tô không nhịn được há miệng, nhưng bà chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn ở đầu lưỡi thì bàn tay hôi hám của ông cụ Tô đã đút vào.
"?"
Vẻ mặt ông cụ Tô đau khổ, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, không cắn nữa! Muốn thì cắn tay tôi này, tôi da dày thịt béo.”
Chương 451: Bà đồng, Vu thuật
Ông cụ Tô đổ mồ hôi đầm đìa, ban nãy tay ông vừa mới chộp bát cơm của con chó, còn chưa rửa sạch... Có mùi thuốc bắc.
Bà cụ Tô giả vờ cắn một phát, bà cứ tưởng ông cụ Tô sẽ rút tay lại nhưng không ngờ ông cụ lại nhét tay vào tận cổ họng bà.
"Này..." Bà cụ Tô nắm lấy tay ông cụ Tô, cố gắng rút ra nhưng ông cụ càng muốn phân cao thấp.
Bà cụ Tô: "..."
Bà muốn chém ông già này bằng tay không!
"Ú ú ú…!" Bà cụ Tô trợn mắt, miệng ú ớ.
Ông cụ Tô: Ôi thế này thì mình càng không thể rút tay.
Túc Bảo nắm lấy tay ông cụ Tô, vội vàng nói: "Ông ngoại, bà ngoại con ổn rồi, ông mau rút tay ra đi..."
Ông cụ Tô lo lắng xác nhận: “Con chắc chứ?”
Túc Bảo: "Dạ! Chắc ạ!"
Ông cụ Tô lắc đầu: "Ông ngoại không dám chắc, chúng ta chờ xem tình hình thế nào đã."
Bà cụ Tô tát mạnh vào đầu chồng.
Bốp!
Ông cụ Tô lập tức thu tay lại, nói: "Lần này thì chắc rồi."
Mọi người: "..."
Cuối cùng thì bà cụ Tô cũng có thể nói được, tức giận mắng: "Ông đúng là hồ đồ…."
Lưỡi bà đau quá.
Túc Bảo ấn vào mu bàn tay của bà ngoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Bà ngoại, đừng cử động."
Vừa rồi bé chạy vội quá nên không kịp mang cặp theo, đương nhiên không có lá bùa để dùng.
Tất nhiên, bé có thể quay lại phòng để lấy vài lá bùa, nhưng Túc Bảo không dám rời mắt khỏi bà ngoại bé.
Bé ngó nghiêng, cầm chiếc ly trên bàn lên, lấy khăn giấy ra và dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc lên khăn.
Sau đó bé ném khăn giấy vào ly, khăn giấy lập tức bốc cháy, Túc Bảo không buồn nghĩ ngợi mà lập tức ghé chiếc ly sát mũi bà cụ Tô.
Chiếc khăn giấy đang bốc cháy nhưng lúc này lại không có chút khói nào, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông đen bị hút ra khỏi mũi bà cụ Tô...
Kỷ Trường ở một bên há hốc miệng.
Vẽ bùa trên giấy? !
Phải biết rằng bùa cần được vẽ trên giấy dùng riêng cho việc vẽ bùa, nhưng những cao thủ chân chính có thể tùy theo tình hình mà phát huy tài năng của mình, ngay cả một hòn đá hay một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ sắc bén trong tay.
Nhưng Túc Bảo mới bốn tuổi!
Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, lòng bỗng hơi u sầu.
Có lẽ, một ngày không xa, cô bé con không cần người sư phụ này nữa….
Bác sĩ gia đình đứng bên cạnh sửng sốt nhìn chiếc cốc rồi lại nhìn chiếc khăn giấy bị đốt thành tro.
Ô, tiểu tiểu thư nhà họ Tô có thể làm được phép thuật ư?
Ông cụ Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Nhiếp.
Chú Nhiếp ra hiệu mời: "Cảm ơn bác sĩ Tôn đã vất vả, mời đi hướng này!"
Bác sĩ Tôn nói: “Tuy bà cụ đã tỉnh nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra…”
Chú Nhiếp: "Được rồi! Lần này cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ bác sĩ giúp đỡ kịp thời nên bà cụ mới không gặp tai nạn..."
Nghe chú Nhiếp khen không tiếc lời, bác sĩ Tôn lâng lâng đến độ bị đuổi đi mà không hề hay biết.
Vừa bước ra khỏi nhà, bác sĩ Tôn nhìn thấy con chó lớn đang nằm ở cửa, ông nhớ tới lời kể ban nãy của ông cụ Tô: Sau khi cho chó ăn, bà cụ Tô đột nhiên bị bệnh.
Bác sĩ Tôn vỡ lẽ, có thể sợi lông trên mũi của bà cụ Tô là lông chó...
Mọi thứ đã được giải thích hợp lý, con chó bị rụng lông và bà cụ Tô vô tình hít phải lông chó, có thể gây ra một số triệu chứng dị ứng.
Về việc tiểu tiểu thư nhà họ Tô dùng cốc hút sợi lông trong mũi bà cụ cũng có nguyên lý giống như giác hơi nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, đúng là như vậy.
Bác sĩ Tôn tự thuyết phục bản thân, sau đó dặn chú Nhiếp chú ý vệ sinh cho chó rồi rời đi.
Trong phòng, bà cụ Tô súc miệng, rửa mặt, chỉ cảm thấy lưỡi đau hơn.
Túc Bảo tìm một vòng cũng không thấy nữ quỷ mà bà cụ Tô nhắc tới, bé không khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Sư phụ." Túc Bảo chắp tay, thấp giọng hỏi: "Thật sự có nữ quỷ sao?"
Kỷ Trường gật đầu: "Chắc là vậy, hai con chó và Cái Chuông đều gầm lên. Hiện tại chúng ta nên xác nhận nữ quỷ này đã vào nhà như thế nào."
Túc Bảo đã vẽ bùa và đặt ở tám địa điểm trong trang viên nhà họ Tô, những người khác nhìn thấy chỉ tưởng bé vẽ nguệch ngoạc, nhưng thực chất đó đều là bùa có phép thuật.
Theo lý thì không có hồn ma nào có thể vào trang viên, trừ phi Túc Bảo cho phép.
“Cho phép…” Túc Bảo cầm vài sợi tóc trong tay, chạy ra cửa hỏi con chó: “Bá Tổng, đây là lông của em à?”
Con chó lùi lại và gầm lên với sợi lông trên tay Túc Bảo.
Kỷ Trường cười lạnh nói: "Không phải của nó, xem ra đối phương thật sự có thủ đoạn gì đó."
Túc Bảo đột nhiên nói: "Sư phụ, hai cái bàn chải lợi hại thật ạ?"
Túc Bảo luôn nghe thấy mọi người nhắc tới hai cái bàn chải.
Nhưng lần trước khi ba bé bắt được ông chú hói đầu, bé nhìn kỹ thì không thấy cái bàn chải nào trên người chú đó.
Lần ấy bé quên không hỏi, giờ mới nhớ ra.
Kỷ Trường không biết trong đầu cô bé con đang nghĩ gì, chỉ đoán bé đang nhớ tới Trần Thương Vũ, hắn đáp: "Khó nói lắm. Túc Bảo, con có biết về Vu thuật không?"
Kỷ Trường nói tiếp: "Vu thuật là một phương pháp nhờ vào sức mạnh thần bí để tác động hoặc điều khiển người hoặc vật nào đó. Trong số các Vu thuật, có hai thứ rất lợi hại, được gọi là nghi thức giáng thần và thần chú."
“Họ có 8 loại phép thuật chính như: cầu mưa, thần phán vu thuật - nhân danh thần phán xét tội ác của người khác, vu thuật điềm báo, dự đoán ý trời và những gì sẽ xảy ra, còn có vu thuật xua đuổi tà ma, vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật thạch cổ, vu thuật chiêu hồn.”
“Trong đó bùa chú và vu thuật thạch cổ có một loại gọi là Hạ Giáng Đầu…”
Hiện nay, những thứ này không còn phân biệt rõ ràng, có người còn gọi những thứ này là pháp thuật của bà đồng. Có điều, đâu có bà đồng nào làm ra những chuyện nham hiểm như vậy...
Hạ Giáng Đầu còn gọi là Giáng Đầu thuật.
Thông qua việc cho người khác ăn hoặc tiếp xúc với một vật bị nguyền rủa nào đó, khiến người kia thay đổi thói quen, từ đó kiểm soát tâm trí hoặc cơ thể của người trúng thuật Hạ Giáng Đầu để đạt được mục đích nào đó.
Kỷ Trường nói: "Bây giờ mấy thứ này rất khó giải thích rõ ràng, thế giới loài người ngày nay đã không còn giống như trước nữa. Người có thể phân biệt rõ mấy thứ này không còn nhiều."
Túc Bảo cảm thấy có gì khó phân rõ đâu?
Bé chắp tay đếm: "Đây không phải đều giống như những gì sư phụ dạy sao? Túc Bảo cũng có thể vẽ bùa hoa đào để cầu phúc, khác gì vu thuật cầu mưa đâu? Tương ứng với vu thuật điềm báo, Túc Bảo biết bói quẻ. Còn vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật chiêu hồn thì Túc Bảo cũng biết vẽ bùa trừ tà với gọi hồn quỷ đó thôi.”
Cái nào vu thuật có thì bé cũng vẽ được qua lá bùa, chỉ có điều sư phụ dạy bé không thể ếm bùa người khác hoặc làm hại người khác.
Vì vậy, nếu thích, khi tức giận bé cũng có thể la hét, vẽ vòng tròn và nguyền rủa!
Bé thực sự biết cách vẽ vòng tròn đó nha!
Chương 452: Phát điên ở nơi công cộng
Túc Bảo đang cùng Tô Tử Du thảo luận về Vu thuật và Hạ Giáng Đầu, đột nhiên Kỷ Trường nói: "Tuy nhiên, nếu Hạ Giáng Đầu bị phá giải thì kẻ bày ra vu thuật sẽ bị phản phệ."
Khỏi cần bói quẻ, thầy trò Túc Bảo không hẹn mà cùng đoán được ai là kẻ dùng thuật Hạ Giáng Đầu, nhưng lại không biết Diêu Thi Duyệt giờ này ra sao…
Về phần Diêu Thi Duyệt, sau khi dùng thuật Hạ Giáng Đầu, cô ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn.
Cô ta quyết tâm gả vào nhà họ Tô!
Bà cụ Tô là mẹ chồng tương lai của cô ta nên đương nhiên phải khiến bà quên đi những chuyện xấu của cô ta, bà cụ chỉ cần nhớ tới điểm tốt của cô ta là được rồi!
Cô ta có Tiên Gia là chỗ dựa, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ không làm hại đến bà cụ Tô mà chỉ khiến bà đổ bệnh và mơ màng chút thôi, đồng thời bà cụ sẽ quên đi chuyện xảy ra khi tiêm phòng cho Túc Bảo.
Sau đó, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ khiến bà cụ Tô có thiện cảm với cô ta một cách không nguyên cớ, việc cô ta cần làm tiếp theo là xuất hiện ở hội khiêu vũ ở quảng trường và chiếm được tình cảm của lão phu nhân——
Chính là thứ tình cảm yêu thích đến độ không phải cô ta thì không ai có thể làm con dâu cả của nhà họ Tô!
Diêu Thi Duyệt chắc mẩm việc cô ta trở thành mợ cả của nhà họ Tô chỉ là vấn đề thời gian, chậm nhất là không quá nửa tháng.
Có rất nhiều tiện nhân muốn bước chân vào nhà họ Tô, nhưng ai tự tin bằng Diêu Thi Duyệt cơ chứ?
Đâu chỉ có Tiên Gia, cô ta còn có thêm hai trợ công đắc lực là Tô Tử Du và Tô Tử Chiến, cô ta rành rành là nữ chính trong câu chuyện ‘Cô vợ xinh đẹp với hai bảo bối mà’.
Diêu Thi Duyệt đang ngâm nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ, cầm một tách cà phê ra khỏi phòng trà, bước lên đôi giày cao gót một cách tao nhã và nhịp nhàng.
Một y tá mỉm cười chào hỏi: "Bác sĩ Diêu, hôm nay cô vui thế!"
Diêu Thi Duyệt mỉm cười gật đầu: “Có ngày nào tôi không vui đâu?”
Bệnh viện tư nhân không có nhiều người, trong giờ nghỉ trưa, mọi người tụ tập ở phòng nghỉ của khoa, vừa ăn vừa cười.
Nhìn thấy Diêu Thi Duyệt đi vào, mọi người lập tức nhìn về phía cô ta.
Mọi người đều rất quý mến Diêu Thi Duyệt, bởi trong mắt họ, cô bác sĩ mới này là người trí thức, lịch thiệp, hào phóng, chẳng những tốt bụng với người khác mà kiến thức chuyên môn còn rất vững vàng.
Có người mỉm cười chào đón Diêu Thi Duyệt, có người hỏi đùa cô ta sau giờ làm có thời gian đi ăn chung không.
Diêu Thi Duyệt cười nói: “Tôi không có thời gian, tôi phải về đón con.”
Đồ ăn trong miệng mấy nam bác sĩ bỗng phun ra, họ trợn mắt há hốc miệng: "Bác sĩ Diêu, cô sinh con khi nào vậy? Không, không phải cô chưa kết hôn sao?"
Diêu Thi Duyệt nói: “Tôi đã kết hôn và các con tôi đang học tiểu học”.
Lần này, đến chủ nhiệm khoa cũng ngạc nhiên: “Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc tới, cũng chưa thấy chồng con cô bao giờ nhỉ?”
Các bác sĩ đều thầm nghĩ: Nếu một người phụ nữ xinh đẹp như bác sĩ Diêu đã kết hôn thì chồng cô ấy nên đón cô ấy và đưa cô ấy đi làm mỗi ngày.
Diêu Thi Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân tao nhã khép lại, cô ta nhấp một ngụm cà phê rồi mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, chú đã gặp rồi đấy! Mọi người cũng đều thấy chồng con tôi rồi mà."
Nghe vậy, tất cả nhân viên trong khoa đều kéo đến bàn tán!
Bác sĩ Diêu vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cô ấy còn ‘nhảy dù’ vào viện này từ một bệnh viện chuyên khoa công lập ở tỉnh H. Ngay cả phó chủ nhiệm của khoa cũng có thiện cảm với cô ấy, mới tới viện được nửa tháng mà bác sĩ Diêu đã được xưng danh hoa khôi bệnh viện.
Ai cũng tưởng cô ta độc thân nhưng không ngờ cô ta không chỉ đã kết hôn mà các con của cô ta đã học tiểu học?
"Là ai?"
"Chúng tôi gặp khi nào? Bác sĩ Diêu, xin đừng chơi trò đánh đố nữa!"
"Cô nói nhanh đi!"
Diêu Thi Duyệt nói: "Không phải cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô đã nằm ở viện chúng ta một thời gian sao? Tôi là bác dâu cả của Tô Tử Tích."
Cô ta mỉm cười vuốt ve lọn tóc quanh tai: “Mọi người đều đã gặp Tô tổng rồi nhỉ, anh ấy là chồng tôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khoa đều chấn động.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là Diêu Thi Duyệt đang chém gió.
Nhưng nhìn khuôn mặt trí thức và thanh tú của cô ta không hề có vẻ dối trá...
“Uầy, không phải chứ?” Một y tá kinh ngạc, ngày đó cô ấy đã nhìn thấy Tô tổng.
Chính là người đàn ông chỉ ngồi một chỗ đã có thể khiến mọi thứ quanh anh trở nên mờ nhạt! Là người đàn ông mà họ chỉ dám liếc nhìn một lần!
“Thật hay giả đấy, sao tôi chưa từng nghe bác sĩ Diêu nói điều này trước đây ~” Một y tá chua chát nói.
Diêu Thi Duyệt không quan tâm: “Lúc đó tôi mới đến đây, bố mẹ chồng muốn tôi không tiết lộ thân phận gia đình chồng tôi, để tránh viện trưởng bị làm khó. Hai đứa trẻ cần học kèm ở trường tiểu học, tôi về để chăm lo cho tụi nhỏ, nếu không tôi càng muốn lập thành tựu ở khoa não của bệnh viện tỉnh H."
Nói xong, cô ta đặt tách cà phê xuống và tỏ ra thoải mái, như thể những gì cô ta vừa nói thực ra chỉ là chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày.
Bộ dạng của cô ta khiến các đồng nghiệp không thể không tin lời cô ta vừa nói...
Cô y tá vừa nói chua chát ban nãy cong môi: "Tôi không tin..."
Cũng chính lúc này, thuật Hạ Giáng Đầu bị phá giải.
Diêu Thi Duyệt đang khoe khoang đột nhiên trợn mắt, cắn lưỡi!
Cô ta đứng dậy, lao tới mấy bước về phía nữ y tá vừa nói không tin rồi đưa tay bóp cổ cô ấy!
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt rất đáng sợ, cô ta hung tợn nói: "Sao cô không tin tôi! Cô ghen tị với tôi à! Nói cho tôi biết, cô muốn quyến rũ Tô tổng đúng không? Đồ khốn, cô xứng không?!"
Diêu Thi Duyệt vừa bóp cổ vừa lắc trong khi cô y tá kia liên tục vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi giày cao gót của Diêu Thi Duyệt cọ vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người đều choáng váng và không kịp phản ứng!
Bác sĩ Diêu trước mặt họ không còn trí thức và thanh lịch như vừa rồi nữa! ?
Giờ cô ta giống như một ác quỷ!
Diêu Thi Duyệt bóp cổ mạnh đến độ cô ấy tá kia tím tái mặt mày, gần như nghẹt thở.
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn và nhào tới kéo hai người ra, nhưng Diêu Thi Duyệt đang phát điên còn nữ y tá kia thì bị cô ta bóp cổ đến gần chết.
Cuối cùng sau khi rút được một tay Diêu Thi Duyệt ra, cô ta bất ngờ tát vào mặt nữ y tá và chửi: "Cô chính là một con hồ li tinh muốn dụ dỗ người khác mà thôi! Cô nghĩ cô có thể cướp được anh ấy ư? Tiện nhân!"
"Cô cho rằng mình có thể thắng tôi sao? Tuy tôi không phải con dâu nhà họ Tô, nhưng cuối cùng cũng có thể gả vào nhà họ Tô! Cô tưởng mình là ai! Muốn tranh giành với tôi, cô xứng ư?"
Mọi người sửng sốt: Ý… ý gì thế?
Không phải cô ta vừa nói cô ta là con dâu nhà họ Tô, con cô ta đang học tiểu học sao?
Tại sao bây giờ cô ta lại nói mình chưa gả vào nhà họ Tô...
Nữ y tá vừa thở một hơi lại bị tát, cô ấy chưa bao giờ chịu ấm ức như hôm nay
Cô ấy ngay lập tức tát lại Diêu Thi Duyệt.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau dữ dội đến nỗi tóc tai bù xù như tổ quạ.
Các đồng nghiệp đều như đang nằm mơ, người phụ nữ trước mặt này còn gì là tri thức với tao nhã, trông cô ta giống như tiện nhân, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Một nhóm người tụ tập trước cửa văn phòng khoa, nhiều người dùng điện thoại di động quay video.
Đến lúc Diêu Thi Duyệt hoàn hồn thì đã muộn rồi!
Cô ta ngây người nhìn mọi thứ trước mặt, khi nhìn thấy mình trông như một con chó điên trong hình phản chiếu của cửa kính, cô ta lập tức ngã xuống!
Chuyện gì đã xảy ra thế? !
Chẳng ngờ vừa nãy cô ta lại mất hết lí trí, lẽ nào thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta bị phá giải ư?
Cô ta đã sớm bói quẻ, không có người nào trong nhà họ Tô biết pháp thuật, điều đó là không thể, tuyệt đối không thể!
Chương 453: Tiên Gia của Diêu Thi Duyệt
Diêu Thi Duyệt cũng biết nhà họ Tô không giống những gia đình giàu có khác, họ tuyệt đối không mời các thầy Phong Thủy đến trấn giữ hay đối đãi như thượng khách.
Nếu nhà họ Tô không có ai biết pháp thuật cũng không mời thầy phong thủy trấn giữ thì sao lại có thể phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta…
Diêu Thi Duyệt xấu hổ đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài, đôi giày cao gót của cô ta cũng gãy gót, cô ta cố gắng dùng tay chải tóc nhưng tóc vẫn rối bù như một bà điên.
Lúc này, hình tượng cao ngạo, trí thức, tao nhã và xinh đẹp của cô ta đã hoàn toàn tan thành mây khói cho dù sau này cô ta có làm bộ nghiêm túc thì trong ấn tượng của mọi người, cô ta cũng chẳng còn là bác sĩ Diêu trước đây nữa.
Diêu Thi Duyệt cuối cùng cũng chạy thoát khỏi phòng nghỉ của khoa, sau khi đóng cửa lại, cô ta hoàn toàn phát điên.
"Chết tiệt... ai đã phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của mình!"
Đối phương thật độc ác! Hại cô ta bẽ mặt quá chừng!
"Đừng để tôi biết kẻ đó là ai...!"
Diêu Thi Duyệt lập tức lấy ra mấy vật thể màu đen bóng loáng, bói quẻ đoán xem đối phương là ai!
Diêu Thi Duyệt đương nhiên không có năng lực thực sự, cô ta chẳng qua chỉ là nước lã tầm thường, những gì cô ta có được ngày hôm nay đều nhờ dựa giẫm Tiên Gia của cô ta.
Quẻ bói quăng xuống mà đợi hồi lâu vẫn không đoán ra được đối phương là ai, toàn bộ ngọc bội Diêu Thi Duyệt bỏ bao tiền bạc để mua đều vỡ nát.
Trong lòng cô ta chấn động: “Ai mà lợi hại đến mức ngay cả mình cũng không bói quẻ được thế nhỉ?”
Phía sau Diêu Thi Duyệt, chẳng biết lúc nào xuất hiện một bóng người màu trắng.
Nó lạnh lùng nhìn Diêu Thi Duyệt, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.
Diêu Thi Duyệt cảm giác được cái gì đó, vội vàng xoay người rồi quỳ rạp xuống: "Tiên Gia, xin người giúp con bói quẻ này, xem xem ai đang cản đường con..."
Nếu Kỷ Trường và Túc Bảo ở đây, bọn họ nhất định có thể nói ra, kẻ trước mặt không phải Tiên Gia gì mà chỉ là một loại quỷ hồn đặc biệt.
Quỷ hồn cau mày nói: “Không phải lúc nào muốn bói quẻ cũng thành công đâu.”
"Bói quẻ hại vận mệnh, người càng hay bói quẻ thì mệnh ngày càng mỏng. Ngươi nên biết rằng điều này là trái với thiên lí, thiên cơ không được tiết lộ mà."
Diêu Thi Duyệt không muốn nghe những đạo lí lớn lao này từ Tiên Gia.
Cái gì mà càng chăm bói quẻ thì mệnh càng mỏng, cô ta bói quẻ bấy lâu mà vẫn sống yên ổn đó thôi!
Hơn nữa, hiện tại sức khỏe của cô ta rất tốt và chả gặp biến cố gì.
Đạo lí thiên cơ không thể tiết lộ càng hoang đường hơn, nếu không thể tiết lộ thì sao lại có người biết bói quẻ đoán mệnh xuất hiện?
Diêu Thi Duyệt cúi đầu, chân thành nói: "Con rõ rồi Tiên Gia, nhưng lần này là ngoại lệ. Xin hãy giúp con một lần nữa... nếu không, người có thể cho con biết phải làm gì tiếp theo không? Xin hãy giúp con."
Quỷ hồn nhìn chằm chằm vào cô ta mà không nói một lời.
Nếu không phải vì thứ mà nó muốn…
Ánh mắt nó hơi lóe lên, nói: "Đối phương rất lợi hại, ta khuyên ngươi nên dừng lại."
Diêu Thi Duyệt nhất định không chịu nhượng bộ, sao có thể dừng lại?
Cô ta đã vất vả mười năm, mười năm là khái niệm gì chứ?
Từ năm 19 tuổi, từ gương mặt trẻ xinh tràn trề sức sống.
Cho đến năm 29 tuổi, 10 năm tuổi trẻ đang từng ngày trôi qua, cô tanỗ lực như vậy thì sao có thể bỏ cuộc?
Diêu Thi Duyệt đưa tay ra: "Tiên Gia, người muốn con làm gì cũng được, xin hãy chỉ cho con một con đường rõ ràng!"
Tiên Gia cuối cùng cũng nhượng bộ: “Vì sự thành khẩn của ngươi…”
“Ta chỉ có thể cho ngươi một gợi ý thôi nhé: Là một đứa trẻ.”
Nói xong, quỷ hồn ấn vào cổ tay Diêu Thi Duyệt rồi biến mất.
Diêu Thi Duyệt ngẩng đầu, ngồi trên ghế, cau mày suy nghĩ.
Đứa trẻ?
Tiên Gia muốn ám chỉ hai đứa con đang sống trong nhà họ Tô của chị gái cô ta ư?
Diêu Thi Duyệt lập tức đứng dậy, trước tiên lên tầng trên lấy thứ gì đó, sau đó vội vàng đi về phía trường tiểu học quốc tế Ngũ Tượng.
Cô ta đang đi đón hai đứa con của mình!
Bây giờ danh tiếng trong khoa của cô ta đã bị hủy hoại.
Nhưng không sao cả, khi cô ta xuất hiện ở đây cùng chồng và hai con, cô ta sẽ khiến họ học cách im lặng!