-
Chương 442-443
Chương 442: Con chim khó chịu nhất
Bác sĩ nữ kia hơi ngẩn người ra.
Là thật sự ngẩn người, cô ta không ngờ rằng Tô Nhất Trần lại xuất sắc như vậy!
Khí chất lạnh lẽo, thành thục chững chạc, khí thế hùng mạnh, không chỉ có vẻ ngoài nổi bật mà ngay cả mọi hành động của anh cũng cho thấy đây là một nhân vật rất mạnh mẽ.
Trên đời có rất nhiều đàn ông đẹp mắt, cũng có rất nhiều đàn ông vừa chuyên nghiệp vừa có thành tựu.
Nhưng thường những người đàn ông đẹp mắt chỉ có bề ngoài nổi bật, sự nghiệp không có gì khởi sắc hoặc thậm chí còn không có công việc, mà đa số đàn ông có sự nghiệp có thành tựu lại đều dầu mỡ, bụng bia còn lớn hơn cả bụng phụ nữ mang thai năm tháng.
Người vừa to cao vừa đẹp trai xuất chúng như vậy, năng lực lại thuộc top đầu thế này tuyệt đối không gặp nhiều trên đời đâu!
Một người đàn ông như thế này mà chị cô ta lại tình nguyện từ bỏ? Cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu!
Cũng may chiếc đồng hồ kia bây giờ đang trong tay cô ta…
Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt trong đầu bác sĩ nữ kia.
Cô ta làm như vừa giật mình, gật nhẹ đầu nói: “Tôi tên Diêu Thi Duyệt, bác sĩ Lý đi phẫu thuật, thủ tục xuất viện cho bệnh nhân hôm nay do tôi làm.”
Cô ta khôi phục vẻ mặt “lạnh nhạt”, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung.
Tô Nhất Trần còn chưa nói gì cô ta đã đi đến bên cạnh Tô Tử Tích nói: “Nào bạn nhỏ, lại kiểm tra một chút trước khi xuất viện là cháu có thể về nhà rồi.”
Tô Tử Tích không tình nguyện nói nhỏ: “Không phải vừa rồi đã làm rồi sao…”
Chưa từng thấy xuất viện phải kiểm tra nhiều như vậy…
Diêu Thi Duyệt cười cười, đặt bệnh án lên bàn rồi cầm ống nghe lên, thái độ rất tốt: “Ai bảo cháu là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô chứ, viện trưởng đã gọi chúng tôi mấy lần để dặn phải chăm sóc thật chu đáo, đương nhiên cô phải tận tâm rồi.”
Lời này nói như đang muốn thể hiện tất cả những gì cô ta làm đều do viện trưởng phân phó, thậm chí còn mang theo sự bất khuất xuất trần… Nhìn đi, tôi cũng không muốn kiểm tra thêm chút nào, nhưng viện trưởng đã ra lệnh, tôi cũng hết cách.
Dù sao Túc Bảo cũng không nghe hiểu ý của những lời này.
Chẳng qua cô bé cảm thấy những lời này khiến người khác nghe vào không thoải mái chút nào.
Cô bé nhìn chằm chằm bác sĩ nữ một lúc, thắc mắc hỏi: “Cô bác sĩ, tay cô rất khó chịu sao? Tại sao phải nâng cao tay như vậy, thỉnh thoảng lại còn cố ý lắc một cái nữa, chẳng lẽ làm vậy là thể hiện sự chuyên nghiệp khi kiểm tra sao?”
Túc Bảo không hiểu, cô bé chỉ cảm thấy cái cô này kiểm tra thì không kiểm tra mà còn thỉnh thoảng hơi nâng tay lên, giống như bác sĩ nâng tay lên lúc giải phẫu ở trong tivi vậy.
Cậu nhỏ nói bác sĩ phải giơ tay trong phòng chuẩn bị phẫu thuật là vì sau khi rửa tay trừ độc rồi, giơ tay sẽ có tác dụng duy trì trạng thái vô khuẩn… gì đó gì đó, đại khái là ý như vậy!
Nhưng cô bác sĩ này cũng đâu có đang phẫu thuật…
Vì lời của Túc Bảo mà Tô Tử Lâm cũng quay đầu lại nhìn Diêu Thi Duyệt.
Không nói còn không chú ý, bây giờ anh cũng cảm thấy động tác này của cô ta đúng là hơi thừa.
Diêu Thi Duyệt hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ừm… Thói quen của cô, đôi khi làm phẫu thuật…”
Túc Bảo lắc đầu: “Nhưng cậu nhỏ của cháu nói lúc bác sĩ phẫu thuật không mang đồng hồ trang sức nha, cô bác sĩ, nếu là thói quen của cô thì sao lại đeo đồng hồ chứ!”
Diêu Thi Duyệt giơ tay như vậy là vì muốn Tô Nhất Trần chú ý đến đồng hồ trên tay mình, vừa rồi lúc cô ta vào đã không chú ý nên không biết Tô Nhất Trần có nhìn thấy đồng hồ trên tay mình không.
Sau khi đi vào Tô Nhất Trần cúi đầu xuống không nhìn cô ta nữa, cô ta hết cách, đành phải lắc tay nhiều thêm mấy lần, nếu không ra khỏi bệnh viện cô ta có thể đi đâu để ngẫu nhiên gặp phải Tô Nhất Trần nữa?
Bây giờ Túc Bảo nhắc đến đồng hồ, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi… Chiếc đồng hồ này do một người rất quan trọng tặng cô, vì là đồng hồ nam nên cô đeo hơi lỏng… Cô theo thói quen nâng tay lên mà thôi.”
Tô Tử Tích, Tô Tử Du: “…”
Sao mà trả lời như ông nói gà bà nói vịt quá vậy, vừa sai vừa không sai.
Mạch suy nghĩ của Túc Bảo rất rõ ràng, hai mắt bé phát sáng: “Cô bác sĩ, vừa rồi cô cũng đâu có nói như vậy, vừa rồi cô nói là thói quen khi phẫu thuật nên mới quen nâng tay, bây giờ lại nói do đồng hồ lỏng… Rốt cuộc là do lí do nào?”
Diêu Thi Duyệt: “…”
Cô ta ước gì đứa nhóc này chỉ nhắc đến chuyện đồng hồ chứ không nói những thứ vả mặt mình thế này.
Túc Bảo lại hỏi: “Cô Diêu, cô thật sự là bác sĩ sao?”
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt nhìn về phía cô bé: “Ừm? Đương nhiên, vì sao cháu lại hỏi vậy?”
Túc Bảo lắc đầu: “Cháu cảm thấy cô không phải bác sĩ.”
Kỷ Trường ở bên cạnh trực tiếp chỉ dạy tại chỗ: “Đây chắc không phải bác sĩ thi đậu đàng hoàng, bệnh viện tư nhân vốn không chăn chẽ như bệnh viện công, thậm chí ở bệnh viện sẽ xuất hiện những chuyên gia giả.”
“Nhưng trên người cô gái này cũng không sạch sẽ, giữa mi tâm cũng đen.”
Túc Bảo gật đầu: “Lòng dạ hiểm độc.”
Dưới sự dạy dỗ của bố Mộc, Túc Bảo đã không còn tuân theo câu nói làm người phải lễ phép nữa, trước kia cho dù là người tốt hay người xấu bé đều lễ phép, bây giờ… Đối phương là người tốt có khi bé sẽ lễ phép, đối phương không phải người tốt bé sẽ không nói chuyện lễ phép với người ta.
Cho nên đối với Diêu Thi Duyệt mà nói, Túc Bảo hoàn toàn không có chút lễ phép nào, hỏi người ta có phải bác sĩ không, còn nói người ta lòng dạ hiểm độc… Thật khiến người khác khó chịu.
Cô ta dứt khoát im lặng, “vô cùng chuyên nghiệp” kiểm tra cho Tô Tử Tích, chuyện người khác làm trong năm phút, cô ta lại kiểm tra hết những mười lăm phút.
Sau đó bắt đầu ghi chép loạt xoạt trên giấy xuất viện, viết tên và số điện thoại của mình lên giấy: “Sau khi xuất viện, nếu bệnh nhân không thoải mái ở đâu có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được, bây giờ là tôi và bác sĩ Lý phụ trách Tô Tử Tích… Ừm, bác sĩ Lý vướng lịch phẫu thuật nên khá bận, mọi người có việc gì có thể gọi cho tôi.”
Tô Tử Lâm không nói gì, sau khi nhận đơn cũng không nhìn, nhét chung tờ giấy đó vào trong túi tài liệu với những giấy tờ khác.
“Đi thôi!” Anh nói.
Diêu Thi Duyệt hơi nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn người này cũng không nói, chỉ cần một hai câu khách sáo thì cô ta còn có thể nói tiếp chuyện đến nhà thăm bệnh.
Cô ta đành phải nói: “Đúng rồi anh Tô, vì thân phận đặc thù của cậu chủ Tô nên viện trưởng chúng tôi đã đặc biệt thông báo phải chăm sóc thật tốt. Cho nên sau khi cậu chủ Tô xuất viện, một trong những bác sĩ phụ trách là tôi sẽ đến nhà thăm khám. Dù sao cậu chủ Tô cũng phẫu thuật não, vẫn cần tái khám. Thời gian là một tuần, một tháng, nửa năm sau khi xuất viện…”
Tô Tử Lâm từ chối: “Không cần.”
Nhà bọn họ có bác sĩ là Tô Ý Thâm, ngày nào cũng có thể thăm khám, không cần một tuần, một tháng hay nửa năm lại để người ngoài phải ghé qua.
Diêu Thi Duyệt lập tức im lặng.
Trong lòng cô ta có chút khó chịu, bình thường bác sĩ sẽ không đến tận nhà thăm khám cho bệnh nhân, sẽ chỉ dặn dò bệnh nhân sau khi xuất hiện thì đến bệnh viện theo thời gian cố định để tái khám.
Cô ta chủ động ngỏ lời, vốn đã có cảm giác mình mong ngóng muốn đến thăm khám.
Không ngờ lại bị từ chối.
Diêu Thi Duyệt ổn định tâm trạng rồi mới có thể tiếp tục với thiết lập bác sĩ nữ lạnh lùng của mình, cô ta gật đầu nói: “Vậy được, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”
Cô ta không thể nóng vội được, sau này chỉ có thể tìm cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ.
Hai tay Diêu Thi Duyệt đút túi áo khoác, cười nói với Tô Tử Tích: “Chúc mừng cháu xuất viện. Hôm nay em trai em gái cháu đến đón cháu xuất viện sao? Em gái cháu thật đáng yêu.”
Cô ta nói, vì để thể hiện mình rất bình dị gần gũi mà còn đưa tay ra muốn xoa đầu Túc Bảo.
Dường như từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều rất cưng chiều đứa bé này, trước tiên cô ta phải được lòng đứa bé này đã.
Túc Bảo nghiêng đầu đi.
Sau lưng cô bé, không biết Tiểu Ngũ đã kéo khóa balo thú cưng ra từ lúc nào, nó ngậm quần áo Túc Bảo rồi trèo lên đứng trên vai cô bé.
Diêu Thi Duyệt không chạm được vào Túc Bảo, cô ta vừa sợ vừa ngạc nhiên nói: “Ồ, đây là cháu nuôi sao? Thật là một con vẹt ngoan ngoãn!”
Tiểu Ngũ làm động tác trợn trắng mắt (đáng tiếc chim không thể trợn mắt): “Ôi ôi, giả vờ thật tốt nha! Có dám giả thêm chút nữa không!”
Nói xong nó còn cố ý vươn móng vuốt của mình ra, gật gù đắc ý nói: “Ừm ừm, năm giờ! Năm giờ! Đồng hồ lớn của tôi! Không có gì ngạc nhiên, không có gì nguy hiểm, lại năm giờ rồi! Đến thời gian uống trà á!”
Hai câu cuối còn nói tiếng Quảng Đông… Hành động nâng móng lên được phát huy vô cùng chuẩn chỉnh.
Sắc mặt Diêu Thi Duyệt cứng đờ.
Con vẹt chết tiệt này… Đáng ghét, làm người khác vô cùng khó chịu!
Vừa rồi cô ta còn mới khen nó ngoan nữa!
Chương 443: Không có chiêu trò cũ, chỉ có phản chiêu trò…
Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng cười nói: “Con vẹt này thật thú vị.”
Nói xong, cô ta vô thức đưa tay chạm vào con vẹt để thể hiện sự hào phóng và không so đo những bất bình trong quá khứ.
Tuy nhiên, cô ta không hiểu thói quen của loài vẹt.
Đừng tùy tiện chạm vào một con vẹt, nó sẽ cắn người.
Tiểu Ngũ không buồn nghĩ gì mà tát Diêu Thi Duyệt một cái thật mạnh, Diêu Thi Duyệt kinh hãi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Tiểu Ngũ: "Chậc chậc, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả? Thiên Long hùng mạnh!!!"
Diêu Thi Duyệt: "..."
Mọi người: "..."
Tô Tử Du cười lớn: "Ha ha! Tiểu Ngũ hay lắm!"
Từ lâu cậu đã không ưa dì bác sĩ này, tuy dì ấy không nói gì, cũng không cố ý đóng vai hoa sen trắng trước mặt ba cậu.
Nhưng cậu luôn cảm thấy dì ấy ở đây vì ba cậu.
"Đi thôi, đi thôi! Tử Tích!" Tô Tử Du không muốn ở lại nữa.
Tô Tử Tích đã thay xong quần áo, nhảy xuống giường nói: "Đi thôi!"
Không ngờ vừa nhảy xuống, cậu đã dẫm phải ống đo nhịp tim.
Không rõ tại sao lại đen đủi quá chừng, Tô Tử Tích chỉ giẫm nhẹ một cái mà máy đo điện tâm đồ trên chiếc bàn cạnh đầu giường đã bị đánh đổ.
Màn hình ECG trông hơi giống chiếc TV đen trắng của những năm 1970 và 1980, màn hình này hơi nặng.
Tô Tử Tích giật mình, nhưng thay vì nện vào chân cậu, máy đo điện tâm đồ lại rơi vào ngón chân của Diêu Thi Duyệt.
"A..." Diêu Thi Duyệt hét lên, đau đớn nói: "Nên..."
Tô Tử Tích quay đầu lại, Diêu Thi Duyệt bỗng đổi lời: "Hôm khác tôi sẽ đề nghị y tá chú ý đến dây cáp của máy đo điện tâm đồ..."
Mọi người đều phớt lờ cô ta, Túc Bảo bế Tiểu Ngũ, Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo, Tô Tử Lâm ôm Tô Tử Tích, Tô Nhất Trần đứng dậy ôm Túc Bảo vào lòng.
Trong khoảng thời gian đi công tác, anh không gặp được Túc Bảo, bây giờ trở về, anh luôn cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ.
Diêu Thi Duyệt đứng một mình trong phòng bệnh, xấu hổ vô cùng.
“Đáng chết…” Cô ta cắn răng, “Có gì ghê gớm chứ, xem thường người khác quá đấy!”
"Sẽ có một ngày tôi thành công bước vào nhà họ Tô và trở thành thành viên của gia đình các người!"
Chưa kể, nhà họ Tô còn có hai đứa con mang dòng máu nhà họ Diêu!
Cô ta sẽ kiên nhẫn, cứ chờ mà xem!
Ra khỏi bệnh viện.
Tô Tử Lâm im lặng liếc nhìn anh trai mình, ngập ngừng nói: "Anh ơi, chiếc đồng hồ đó hình như là của anh."
Tô Tử Tích đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đúng vậy, bác cả của cậu quả thực có một chiếc đồng hồ như thế, bác cả cất nó trong phòng làm việc.
Tô Tử Du sửng sốt một lúc rồi bừng tỉnh ngộ: "Chiếc đồng hồ màu tím đó! Con cứ nói sao trông quen mắt thế, hóa ra nó giống hệt chiếc đồng hồ của ba nhỉ!"
Tô Tử Lâm do dự nói: "Năm ấy, phiên bản của chiếc đồng hồ màu tím kia chỉ có hai chiếc."
Hai chiếc đồng hồ có một chút khác biệt.
Bởi vì chiếc đồng hồ màu tím đầu tiên do Tô Cẩm Ngọc chọn cho Tô Nhất Trần nên Tô Nhất Trần luôn thích đeo nó trên tay.
Sau này chiếc đồng hồ bị mất, và đã tìm lại được.
Trong khoảng thời gian chưa tìm lại được đồng hồ, Tô Nhất Trần đã mua chiếc đồng hồ thứ hai, nào ngờ chiếc đồng hồ bị mất có thể quay trở lại, nó không chỉ trở lại một mình, mà còn quay về nhà họ Tô cùng một đứa bé - chính là Tô Tử Chiến.
Khi ấy nhà họ Tô chả hiểu chuyện gì, nhưng sắc mặt Tô Nhất Trần không ổn lắm, anh chẳng những đưa đứa bé về mà còn gửi đi xét nghiệm quan hệ cha con, kết quả khiến mọi người trong nhà họ Tô đều chấn động: Đứa bé đúng là con trai của Tô Nhất Trần.
Về sau, có một khoảng thời gian Tô Nhất Trần luôn tìm kiếm ai đấy, nhưng không tìm thấy người đã gửi đứa trẻ, hoàn toàn không có manh mối, anh chỉ cất chiếc đồng hồ màu tím vừa mua đi, tiếp tục đeo chiếc đồng hồ ban đầu.
“Sau đó, đồng hồ của anh cả lại bị mất, Tô Tử Du tiếp tục xuất hiện ở nhà họ Tô như cách mà Tô Tử Chiến được gửi tới, nhưng lần này đồng hồ không quay trở lại.”
Tô Tử Lâm vốn ít nói, anh chỉ tóm tắt chuyện năm xưa trong vài câu, không quá chi tiết.
Tô Tử Du: “Ơ…”
Vậy có nghĩa là cậu không chui ra từ ống nghiệm? ?
Cậu cũng được mẹ sinh ra...
Tô Tử Lâm nhìn Tô Nhất Trần: "Anh ơi, anh không lấy lại chiếc đồng hồ đó sao?"
Đó là chiếc đồng hồ mà chính tay em gái chúng ta đã chọn.
Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: "Anh sẽ lấy lại."
Tô Tử Du bày ra bộ dạng ‘một lời khó nói hết’, mãi đến khi về tới trang viên nhà họ Tô, cậu mới do dự nói: "Ba, ba và người phụ nữ kia sẽ không có câu chuyện tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối đấy chứ?”
Tô Nhất Trần liếc Tô Tử Du một cái, lạnh lùng nói: "Không có."
Túc Bảo quay đầu lại tò mò hỏi: “Tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối là gì thế ạ?”
Tô Tử Du nói: "Chính là những chuyện tình lãng mạn ấy mà. Nữ chính và nam chính có tình một đêm, sau đó nam chính đưa cho nữ chính một chiếc đồng hồ và yêu cầu cô ấy hãy tìm mình! Nữ chính không chịu, khi rời khỏi khách sạn, nữ chính bị cô bạn thân trông thấy, cô gái này đã cướp chiếc đồng hồ từ nữ chính.”
“Nữ chính thanh cao nên không cần tín vật của nam chính!”
"Sau khi xong việc, vệ sĩ của nam chính đến. Khi nhìn thấy cô bạn thân cầm đồng hồ của nam chính, anh ta đã nhầm cô bạn thân này với nữ chính và nói ‘Xin chào, thưa phu nhân’!"
Túc Bảo: "...?"
Tô Nhất Trần: "..."
Tiểu Ngũ nghe rất có hứng thú: "Sau đó! Sau đó thì sao nào!"
Tô Tử Du tiếp tục nói: "Thì ra nam chính có việc nên vội vàng rời khỏi khách sạn, đồng thời bảo vệ sĩ quay lại đón một người phụ nữ, còn nói người phụ nữ đang cầm đồng hồ của nam chính chính là vợ tương lai của tổng tài."
“Cô bạn thân mừng muốn chết, cầm đồng hồ theo vệ sĩ lên xe, lòng âm thầm thề sẽ giết nữ chính để giữ kín bí mật và đảm bảo vị trí phu nhân tổng tài!”
"Chính là chiêu trò cũ ấy đấy! Ban đầu nam chính nhận sai người! Tóm lại nữ phụ đã thay thế nữ chính!"
Tô Tử Du càng nói càng tức giận, nếu thật sự là như vậy thì cậu và anh trai cậu chính là con cờ trong chiêu trò của nữ phụ.
Cuốn sách này nên có tên là ‘Hai lần mang thai và hai bảo bối của kiều thê nhà tổng tài’.
Túc Bảo nói: "Woa!" Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng bé cảm thấy rất lợi hại.
Tiểu Ngũ nói: “Ồ!” Tuy rằng không hiểu, nhưng sau này có thể lôi ra ngồi lê đôi mách kể cho thiên hạ cùng nghe.
Tô Tử Du lo lắng nhìn ba mình: "Ba, ba sẽ làm như vậy à?"
Tô Nhất Trần bước qua cửa, nói với con trai: "Ở chỗ ba, chỉ có phản chiêu trò."
Những cuốn truyện Ngọc Nhi đọc khi bị ốm... Anh cũng lặng lẽ đọc hết rồi...
Cuộc sống thực tế lấy đâu ra nhiều chiêu trò như vậy.
Nếu có thì chỉ có thủ đoạn của anh mà thôi, đến tâm tư của Diêu Thi Duyệt cũng không nhìn thấu thì sao anh có thể làm chủ tịch của Tô Thị?
Bác sĩ nữ kia hơi ngẩn người ra.
Là thật sự ngẩn người, cô ta không ngờ rằng Tô Nhất Trần lại xuất sắc như vậy!
Khí chất lạnh lẽo, thành thục chững chạc, khí thế hùng mạnh, không chỉ có vẻ ngoài nổi bật mà ngay cả mọi hành động của anh cũng cho thấy đây là một nhân vật rất mạnh mẽ.
Trên đời có rất nhiều đàn ông đẹp mắt, cũng có rất nhiều đàn ông vừa chuyên nghiệp vừa có thành tựu.
Nhưng thường những người đàn ông đẹp mắt chỉ có bề ngoài nổi bật, sự nghiệp không có gì khởi sắc hoặc thậm chí còn không có công việc, mà đa số đàn ông có sự nghiệp có thành tựu lại đều dầu mỡ, bụng bia còn lớn hơn cả bụng phụ nữ mang thai năm tháng.
Người vừa to cao vừa đẹp trai xuất chúng như vậy, năng lực lại thuộc top đầu thế này tuyệt đối không gặp nhiều trên đời đâu!
Một người đàn ông như thế này mà chị cô ta lại tình nguyện từ bỏ? Cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu!
Cũng may chiếc đồng hồ kia bây giờ đang trong tay cô ta…
Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt trong đầu bác sĩ nữ kia.
Cô ta làm như vừa giật mình, gật nhẹ đầu nói: “Tôi tên Diêu Thi Duyệt, bác sĩ Lý đi phẫu thuật, thủ tục xuất viện cho bệnh nhân hôm nay do tôi làm.”
Cô ta khôi phục vẻ mặt “lạnh nhạt”, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung.
Tô Nhất Trần còn chưa nói gì cô ta đã đi đến bên cạnh Tô Tử Tích nói: “Nào bạn nhỏ, lại kiểm tra một chút trước khi xuất viện là cháu có thể về nhà rồi.”
Tô Tử Tích không tình nguyện nói nhỏ: “Không phải vừa rồi đã làm rồi sao…”
Chưa từng thấy xuất viện phải kiểm tra nhiều như vậy…
Diêu Thi Duyệt cười cười, đặt bệnh án lên bàn rồi cầm ống nghe lên, thái độ rất tốt: “Ai bảo cháu là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô chứ, viện trưởng đã gọi chúng tôi mấy lần để dặn phải chăm sóc thật chu đáo, đương nhiên cô phải tận tâm rồi.”
Lời này nói như đang muốn thể hiện tất cả những gì cô ta làm đều do viện trưởng phân phó, thậm chí còn mang theo sự bất khuất xuất trần… Nhìn đi, tôi cũng không muốn kiểm tra thêm chút nào, nhưng viện trưởng đã ra lệnh, tôi cũng hết cách.
Dù sao Túc Bảo cũng không nghe hiểu ý của những lời này.
Chẳng qua cô bé cảm thấy những lời này khiến người khác nghe vào không thoải mái chút nào.
Cô bé nhìn chằm chằm bác sĩ nữ một lúc, thắc mắc hỏi: “Cô bác sĩ, tay cô rất khó chịu sao? Tại sao phải nâng cao tay như vậy, thỉnh thoảng lại còn cố ý lắc một cái nữa, chẳng lẽ làm vậy là thể hiện sự chuyên nghiệp khi kiểm tra sao?”
Túc Bảo không hiểu, cô bé chỉ cảm thấy cái cô này kiểm tra thì không kiểm tra mà còn thỉnh thoảng hơi nâng tay lên, giống như bác sĩ nâng tay lên lúc giải phẫu ở trong tivi vậy.
Cậu nhỏ nói bác sĩ phải giơ tay trong phòng chuẩn bị phẫu thuật là vì sau khi rửa tay trừ độc rồi, giơ tay sẽ có tác dụng duy trì trạng thái vô khuẩn… gì đó gì đó, đại khái là ý như vậy!
Nhưng cô bác sĩ này cũng đâu có đang phẫu thuật…
Vì lời của Túc Bảo mà Tô Tử Lâm cũng quay đầu lại nhìn Diêu Thi Duyệt.
Không nói còn không chú ý, bây giờ anh cũng cảm thấy động tác này của cô ta đúng là hơi thừa.
Diêu Thi Duyệt hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ừm… Thói quen của cô, đôi khi làm phẫu thuật…”
Túc Bảo lắc đầu: “Nhưng cậu nhỏ của cháu nói lúc bác sĩ phẫu thuật không mang đồng hồ trang sức nha, cô bác sĩ, nếu là thói quen của cô thì sao lại đeo đồng hồ chứ!”
Diêu Thi Duyệt giơ tay như vậy là vì muốn Tô Nhất Trần chú ý đến đồng hồ trên tay mình, vừa rồi lúc cô ta vào đã không chú ý nên không biết Tô Nhất Trần có nhìn thấy đồng hồ trên tay mình không.
Sau khi đi vào Tô Nhất Trần cúi đầu xuống không nhìn cô ta nữa, cô ta hết cách, đành phải lắc tay nhiều thêm mấy lần, nếu không ra khỏi bệnh viện cô ta có thể đi đâu để ngẫu nhiên gặp phải Tô Nhất Trần nữa?
Bây giờ Túc Bảo nhắc đến đồng hồ, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi… Chiếc đồng hồ này do một người rất quan trọng tặng cô, vì là đồng hồ nam nên cô đeo hơi lỏng… Cô theo thói quen nâng tay lên mà thôi.”
Tô Tử Tích, Tô Tử Du: “…”
Sao mà trả lời như ông nói gà bà nói vịt quá vậy, vừa sai vừa không sai.
Mạch suy nghĩ của Túc Bảo rất rõ ràng, hai mắt bé phát sáng: “Cô bác sĩ, vừa rồi cô cũng đâu có nói như vậy, vừa rồi cô nói là thói quen khi phẫu thuật nên mới quen nâng tay, bây giờ lại nói do đồng hồ lỏng… Rốt cuộc là do lí do nào?”
Diêu Thi Duyệt: “…”
Cô ta ước gì đứa nhóc này chỉ nhắc đến chuyện đồng hồ chứ không nói những thứ vả mặt mình thế này.
Túc Bảo lại hỏi: “Cô Diêu, cô thật sự là bác sĩ sao?”
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt nhìn về phía cô bé: “Ừm? Đương nhiên, vì sao cháu lại hỏi vậy?”
Túc Bảo lắc đầu: “Cháu cảm thấy cô không phải bác sĩ.”
Kỷ Trường ở bên cạnh trực tiếp chỉ dạy tại chỗ: “Đây chắc không phải bác sĩ thi đậu đàng hoàng, bệnh viện tư nhân vốn không chăn chẽ như bệnh viện công, thậm chí ở bệnh viện sẽ xuất hiện những chuyên gia giả.”
“Nhưng trên người cô gái này cũng không sạch sẽ, giữa mi tâm cũng đen.”
Túc Bảo gật đầu: “Lòng dạ hiểm độc.”
Dưới sự dạy dỗ của bố Mộc, Túc Bảo đã không còn tuân theo câu nói làm người phải lễ phép nữa, trước kia cho dù là người tốt hay người xấu bé đều lễ phép, bây giờ… Đối phương là người tốt có khi bé sẽ lễ phép, đối phương không phải người tốt bé sẽ không nói chuyện lễ phép với người ta.
Cho nên đối với Diêu Thi Duyệt mà nói, Túc Bảo hoàn toàn không có chút lễ phép nào, hỏi người ta có phải bác sĩ không, còn nói người ta lòng dạ hiểm độc… Thật khiến người khác khó chịu.
Cô ta dứt khoát im lặng, “vô cùng chuyên nghiệp” kiểm tra cho Tô Tử Tích, chuyện người khác làm trong năm phút, cô ta lại kiểm tra hết những mười lăm phút.
Sau đó bắt đầu ghi chép loạt xoạt trên giấy xuất viện, viết tên và số điện thoại của mình lên giấy: “Sau khi xuất viện, nếu bệnh nhân không thoải mái ở đâu có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được, bây giờ là tôi và bác sĩ Lý phụ trách Tô Tử Tích… Ừm, bác sĩ Lý vướng lịch phẫu thuật nên khá bận, mọi người có việc gì có thể gọi cho tôi.”
Tô Tử Lâm không nói gì, sau khi nhận đơn cũng không nhìn, nhét chung tờ giấy đó vào trong túi tài liệu với những giấy tờ khác.
“Đi thôi!” Anh nói.
Diêu Thi Duyệt hơi nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn người này cũng không nói, chỉ cần một hai câu khách sáo thì cô ta còn có thể nói tiếp chuyện đến nhà thăm bệnh.
Cô ta đành phải nói: “Đúng rồi anh Tô, vì thân phận đặc thù của cậu chủ Tô nên viện trưởng chúng tôi đã đặc biệt thông báo phải chăm sóc thật tốt. Cho nên sau khi cậu chủ Tô xuất viện, một trong những bác sĩ phụ trách là tôi sẽ đến nhà thăm khám. Dù sao cậu chủ Tô cũng phẫu thuật não, vẫn cần tái khám. Thời gian là một tuần, một tháng, nửa năm sau khi xuất viện…”
Tô Tử Lâm từ chối: “Không cần.”
Nhà bọn họ có bác sĩ là Tô Ý Thâm, ngày nào cũng có thể thăm khám, không cần một tuần, một tháng hay nửa năm lại để người ngoài phải ghé qua.
Diêu Thi Duyệt lập tức im lặng.
Trong lòng cô ta có chút khó chịu, bình thường bác sĩ sẽ không đến tận nhà thăm khám cho bệnh nhân, sẽ chỉ dặn dò bệnh nhân sau khi xuất hiện thì đến bệnh viện theo thời gian cố định để tái khám.
Cô ta chủ động ngỏ lời, vốn đã có cảm giác mình mong ngóng muốn đến thăm khám.
Không ngờ lại bị từ chối.
Diêu Thi Duyệt ổn định tâm trạng rồi mới có thể tiếp tục với thiết lập bác sĩ nữ lạnh lùng của mình, cô ta gật đầu nói: “Vậy được, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”
Cô ta không thể nóng vội được, sau này chỉ có thể tìm cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ.
Hai tay Diêu Thi Duyệt đút túi áo khoác, cười nói với Tô Tử Tích: “Chúc mừng cháu xuất viện. Hôm nay em trai em gái cháu đến đón cháu xuất viện sao? Em gái cháu thật đáng yêu.”
Cô ta nói, vì để thể hiện mình rất bình dị gần gũi mà còn đưa tay ra muốn xoa đầu Túc Bảo.
Dường như từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều rất cưng chiều đứa bé này, trước tiên cô ta phải được lòng đứa bé này đã.
Túc Bảo nghiêng đầu đi.
Sau lưng cô bé, không biết Tiểu Ngũ đã kéo khóa balo thú cưng ra từ lúc nào, nó ngậm quần áo Túc Bảo rồi trèo lên đứng trên vai cô bé.
Diêu Thi Duyệt không chạm được vào Túc Bảo, cô ta vừa sợ vừa ngạc nhiên nói: “Ồ, đây là cháu nuôi sao? Thật là một con vẹt ngoan ngoãn!”
Tiểu Ngũ làm động tác trợn trắng mắt (đáng tiếc chim không thể trợn mắt): “Ôi ôi, giả vờ thật tốt nha! Có dám giả thêm chút nữa không!”
Nói xong nó còn cố ý vươn móng vuốt của mình ra, gật gù đắc ý nói: “Ừm ừm, năm giờ! Năm giờ! Đồng hồ lớn của tôi! Không có gì ngạc nhiên, không có gì nguy hiểm, lại năm giờ rồi! Đến thời gian uống trà á!”
Hai câu cuối còn nói tiếng Quảng Đông… Hành động nâng móng lên được phát huy vô cùng chuẩn chỉnh.
Sắc mặt Diêu Thi Duyệt cứng đờ.
Con vẹt chết tiệt này… Đáng ghét, làm người khác vô cùng khó chịu!
Vừa rồi cô ta còn mới khen nó ngoan nữa!
Chương 443: Không có chiêu trò cũ, chỉ có phản chiêu trò…
Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng cười nói: “Con vẹt này thật thú vị.”
Nói xong, cô ta vô thức đưa tay chạm vào con vẹt để thể hiện sự hào phóng và không so đo những bất bình trong quá khứ.
Tuy nhiên, cô ta không hiểu thói quen của loài vẹt.
Đừng tùy tiện chạm vào một con vẹt, nó sẽ cắn người.
Tiểu Ngũ không buồn nghĩ gì mà tát Diêu Thi Duyệt một cái thật mạnh, Diêu Thi Duyệt kinh hãi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Tiểu Ngũ: "Chậc chậc, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả? Thiên Long hùng mạnh!!!"
Diêu Thi Duyệt: "..."
Mọi người: "..."
Tô Tử Du cười lớn: "Ha ha! Tiểu Ngũ hay lắm!"
Từ lâu cậu đã không ưa dì bác sĩ này, tuy dì ấy không nói gì, cũng không cố ý đóng vai hoa sen trắng trước mặt ba cậu.
Nhưng cậu luôn cảm thấy dì ấy ở đây vì ba cậu.
"Đi thôi, đi thôi! Tử Tích!" Tô Tử Du không muốn ở lại nữa.
Tô Tử Tích đã thay xong quần áo, nhảy xuống giường nói: "Đi thôi!"
Không ngờ vừa nhảy xuống, cậu đã dẫm phải ống đo nhịp tim.
Không rõ tại sao lại đen đủi quá chừng, Tô Tử Tích chỉ giẫm nhẹ một cái mà máy đo điện tâm đồ trên chiếc bàn cạnh đầu giường đã bị đánh đổ.
Màn hình ECG trông hơi giống chiếc TV đen trắng của những năm 1970 và 1980, màn hình này hơi nặng.
Tô Tử Tích giật mình, nhưng thay vì nện vào chân cậu, máy đo điện tâm đồ lại rơi vào ngón chân của Diêu Thi Duyệt.
"A..." Diêu Thi Duyệt hét lên, đau đớn nói: "Nên..."
Tô Tử Tích quay đầu lại, Diêu Thi Duyệt bỗng đổi lời: "Hôm khác tôi sẽ đề nghị y tá chú ý đến dây cáp của máy đo điện tâm đồ..."
Mọi người đều phớt lờ cô ta, Túc Bảo bế Tiểu Ngũ, Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo, Tô Tử Lâm ôm Tô Tử Tích, Tô Nhất Trần đứng dậy ôm Túc Bảo vào lòng.
Trong khoảng thời gian đi công tác, anh không gặp được Túc Bảo, bây giờ trở về, anh luôn cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ.
Diêu Thi Duyệt đứng một mình trong phòng bệnh, xấu hổ vô cùng.
“Đáng chết…” Cô ta cắn răng, “Có gì ghê gớm chứ, xem thường người khác quá đấy!”
"Sẽ có một ngày tôi thành công bước vào nhà họ Tô và trở thành thành viên của gia đình các người!"
Chưa kể, nhà họ Tô còn có hai đứa con mang dòng máu nhà họ Diêu!
Cô ta sẽ kiên nhẫn, cứ chờ mà xem!
Ra khỏi bệnh viện.
Tô Tử Lâm im lặng liếc nhìn anh trai mình, ngập ngừng nói: "Anh ơi, chiếc đồng hồ đó hình như là của anh."
Tô Tử Tích đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đúng vậy, bác cả của cậu quả thực có một chiếc đồng hồ như thế, bác cả cất nó trong phòng làm việc.
Tô Tử Du sửng sốt một lúc rồi bừng tỉnh ngộ: "Chiếc đồng hồ màu tím đó! Con cứ nói sao trông quen mắt thế, hóa ra nó giống hệt chiếc đồng hồ của ba nhỉ!"
Tô Tử Lâm do dự nói: "Năm ấy, phiên bản của chiếc đồng hồ màu tím kia chỉ có hai chiếc."
Hai chiếc đồng hồ có một chút khác biệt.
Bởi vì chiếc đồng hồ màu tím đầu tiên do Tô Cẩm Ngọc chọn cho Tô Nhất Trần nên Tô Nhất Trần luôn thích đeo nó trên tay.
Sau này chiếc đồng hồ bị mất, và đã tìm lại được.
Trong khoảng thời gian chưa tìm lại được đồng hồ, Tô Nhất Trần đã mua chiếc đồng hồ thứ hai, nào ngờ chiếc đồng hồ bị mất có thể quay trở lại, nó không chỉ trở lại một mình, mà còn quay về nhà họ Tô cùng một đứa bé - chính là Tô Tử Chiến.
Khi ấy nhà họ Tô chả hiểu chuyện gì, nhưng sắc mặt Tô Nhất Trần không ổn lắm, anh chẳng những đưa đứa bé về mà còn gửi đi xét nghiệm quan hệ cha con, kết quả khiến mọi người trong nhà họ Tô đều chấn động: Đứa bé đúng là con trai của Tô Nhất Trần.
Về sau, có một khoảng thời gian Tô Nhất Trần luôn tìm kiếm ai đấy, nhưng không tìm thấy người đã gửi đứa trẻ, hoàn toàn không có manh mối, anh chỉ cất chiếc đồng hồ màu tím vừa mua đi, tiếp tục đeo chiếc đồng hồ ban đầu.
“Sau đó, đồng hồ của anh cả lại bị mất, Tô Tử Du tiếp tục xuất hiện ở nhà họ Tô như cách mà Tô Tử Chiến được gửi tới, nhưng lần này đồng hồ không quay trở lại.”
Tô Tử Lâm vốn ít nói, anh chỉ tóm tắt chuyện năm xưa trong vài câu, không quá chi tiết.
Tô Tử Du: “Ơ…”
Vậy có nghĩa là cậu không chui ra từ ống nghiệm? ?
Cậu cũng được mẹ sinh ra...
Tô Tử Lâm nhìn Tô Nhất Trần: "Anh ơi, anh không lấy lại chiếc đồng hồ đó sao?"
Đó là chiếc đồng hồ mà chính tay em gái chúng ta đã chọn.
Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: "Anh sẽ lấy lại."
Tô Tử Du bày ra bộ dạng ‘một lời khó nói hết’, mãi đến khi về tới trang viên nhà họ Tô, cậu mới do dự nói: "Ba, ba và người phụ nữ kia sẽ không có câu chuyện tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối đấy chứ?”
Tô Nhất Trần liếc Tô Tử Du một cái, lạnh lùng nói: "Không có."
Túc Bảo quay đầu lại tò mò hỏi: “Tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối là gì thế ạ?”
Tô Tử Du nói: "Chính là những chuyện tình lãng mạn ấy mà. Nữ chính và nam chính có tình một đêm, sau đó nam chính đưa cho nữ chính một chiếc đồng hồ và yêu cầu cô ấy hãy tìm mình! Nữ chính không chịu, khi rời khỏi khách sạn, nữ chính bị cô bạn thân trông thấy, cô gái này đã cướp chiếc đồng hồ từ nữ chính.”
“Nữ chính thanh cao nên không cần tín vật của nam chính!”
"Sau khi xong việc, vệ sĩ của nam chính đến. Khi nhìn thấy cô bạn thân cầm đồng hồ của nam chính, anh ta đã nhầm cô bạn thân này với nữ chính và nói ‘Xin chào, thưa phu nhân’!"
Túc Bảo: "...?"
Tô Nhất Trần: "..."
Tiểu Ngũ nghe rất có hứng thú: "Sau đó! Sau đó thì sao nào!"
Tô Tử Du tiếp tục nói: "Thì ra nam chính có việc nên vội vàng rời khỏi khách sạn, đồng thời bảo vệ sĩ quay lại đón một người phụ nữ, còn nói người phụ nữ đang cầm đồng hồ của nam chính chính là vợ tương lai của tổng tài."
“Cô bạn thân mừng muốn chết, cầm đồng hồ theo vệ sĩ lên xe, lòng âm thầm thề sẽ giết nữ chính để giữ kín bí mật và đảm bảo vị trí phu nhân tổng tài!”
"Chính là chiêu trò cũ ấy đấy! Ban đầu nam chính nhận sai người! Tóm lại nữ phụ đã thay thế nữ chính!"
Tô Tử Du càng nói càng tức giận, nếu thật sự là như vậy thì cậu và anh trai cậu chính là con cờ trong chiêu trò của nữ phụ.
Cuốn sách này nên có tên là ‘Hai lần mang thai và hai bảo bối của kiều thê nhà tổng tài’.
Túc Bảo nói: "Woa!" Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng bé cảm thấy rất lợi hại.
Tiểu Ngũ nói: “Ồ!” Tuy rằng không hiểu, nhưng sau này có thể lôi ra ngồi lê đôi mách kể cho thiên hạ cùng nghe.
Tô Tử Du lo lắng nhìn ba mình: "Ba, ba sẽ làm như vậy à?"
Tô Nhất Trần bước qua cửa, nói với con trai: "Ở chỗ ba, chỉ có phản chiêu trò."
Những cuốn truyện Ngọc Nhi đọc khi bị ốm... Anh cũng lặng lẽ đọc hết rồi...
Cuộc sống thực tế lấy đâu ra nhiều chiêu trò như vậy.
Nếu có thì chỉ có thủ đoạn của anh mà thôi, đến tâm tư của Diêu Thi Duyệt cũng không nhìn thấu thì sao anh có thể làm chủ tịch của Tô Thị?