-
Chương 379-380
Chương 379: Ai là tân lang của ta
Thấy nữ quỷ nhìn cậu ba, Túc Bảo ngẩn người hỏi: “Ai là tân lang của chị?”
Nữ quỷ lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh Nhạc, lẩm bẩm nói: “Tân lang của ta là ai…”
Tô Tử Du: “....”
Trong đầu Tô Tử Du vô thức vang lên đoạn nhạc Ai~là~Tân lang của ta~ Đừng bắt ta phải trông đông ngóng tây nữa. Đừng bắt ta phải ngồi đoán mỗi ngày nữa.
Ta là tân lang của nàng… A hihi~ Hãy đến với ta nhanh nào…..
Tô Tử Du lắc đầu kịch liệt, dừng lại, dừng lại, cậu đang nghĩ gì vậy, bây giờ có phải lúc hát không hả?
Chỉ nghe nữ quỷ lẩm bẩm nói: “Ta không biết, chỉ cần là nam nhân thì đều là tân lang của ta.”
Trong khoảng sân vắng lặng, giọng nói của nó càng trở nên rợn người.
Quỷ đào hoa tặc lưỡi: “Mẹ kiếp, chơi bời lăng nhăng hơn cả mình”.
Túc Bảo đành phải đổi câu hỏi: “Vậy chị đã chết như thế nào?”
Nữ quỷ: “ Ta không biết... Sau khi chết ta mới biết mình đã chết.”
Mọi người: “....”
Nói thế khác gì không nói...
Túc Bảo thở dài, phải làm sao đây, dùng búa tạ đập có thể giúp chị nữ quỷ này nhớ lại không?
Nhìn thấy Túc Bảo như muốn đánh mình, nữ quỷ vội vàng nói: “Chờ một chút, ta còn nhớ được một chút.”
Nữ quỷ cố gắng nhớ lại: “Ta với phu quân bái đường xong thì vào động phòng. Phu quân của ta vô tình chạm vào lửa... sau đó cây nến đổ lăn ra.”
“Trong bóng tối, ta hoảng sợ đi tìm phu quân thì nghe thấy tiếng lạo xạo như có ai đang gấp cái gì đó, sau đó phu quân ta hét lên”.
“Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình đang bị treo trên xà nhà…”
Giọng điệu của nữ quỷ vừa chất chứa sự oán hận vừa mang nét nhẹ nhàng đặc trưng của người cổ đại, nửa khuôn mặt nàng ta bị che, mọi người nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh.
Tô Tử Du phân tích: “Nếu Tân lang bị giết trong bóng tối thì cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết. Dù bị thứ gì đó ăn thịt... cũng phải có một ít máu, xương gì gì đó chứ nhỉ!”
Quỷ đào hoa tham gia phân tích: “Nhưng Tân lang lại biến mất. Điều này chứng tỏ Tân lang chính là kẻ sát nhân.”
Tô Tử Du cau mày, “Vậy tại sao lại có tiếng hét của Tân lang?”
Quỷ đào hoa chống cằm: “Lẽ nào tân lang cố ý hét lên để làm rối tình hình?”
Tô Tử Du: “Có thể... Nhưng tân lang không phải dã thú, không có khả năng ăn thịt người.”
Nói đến đây, Tô Tử Du nhận ra mình đang thảo luận thảm án với một nữ quỷ, cậu hoảng sợ lùi lại.
Quỷ đào hoa: “Tiếp tục đi, đừng dừng lại.”
Tô Tử Du: “...”
Nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ nghe được phân tích của Tô Tử Du từ xa, yếu ớt nói: “Không, tiếng kêu của phu quân ta là thật, không phải làm bộ…”
Mọi người chỉ cảm thấy như chìm trong sương mù.
Tô Tử Du lạnh lùng nói: “Tìm thêm manh mối đi.”
Tình huống trong ngôi nhà ma này là phá án để trốn thoát khỏi mật thất.
Hiện tại mọi người đã hiểu rõ, Tô Nhất Trần đã đánh tiếng trước với nhân viên nơi này nên căn nhà ma không còn nhân viên nào giả ma giả quỷ, nhưng âm dương cách biệt thế nào mà đám nhóc Túc Bảo lại vô tình gặp phải một nữ quỷ thật, hơn nữa tình huống của nữ quỷ cũng y hệt tình huống giả mà nhân viên tạo ra.
Dù tình huống thế nào, nếu nữ quỷ xuất hiện trong cảnh này thì tức là có điểm chung nào đó, ví dụ cảnh tượng trong nhà ma nhất định sẽ lưu lại một số manh mối có thể giúp suy luận và giải quyết vụ án.
Tô Tử Du gật đầu: “Trở về hiện trường vụ án!”
Tô Tử Chiến lắc đầu: “Kiểm tra hậu viện trước.”
Bọn họ đã kiểm tra trong nhà chính rồi, còn hậu viện thì chưa, nếu ai đó đang ẩn nấp ở hậu viện thì chẳng phải kẻ đó đang lặng lẽ theo dõi mọi hành động của bọn họ sao?
Cuối cùng mọi người đồng ý đi kiểm tra hậu viện trước.
Hiện tại mọi người đều cảm thấy có gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi hành động của mọi người. Để ngăn chặn thứ đó chạy ra từ hậu viện, mấy ác quỷ được Túc Bảo dặn dò đứng canh giữ cửa sân...
Túc Bảo lấy ra một sợi dây màu đỏ, một sợi quấn quanh đầu nữ quỷ, một sợi buộc chiếc váy cưới màu đỏ.
Sau đó, bé đưa sợi dây cho quỷ nhu nhược và nói: “Anh ơi, cầm nó cho em!”
Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, nói: “Được, anh cầm nó cho em.”
Một tay quỷ nhu nhược cầm sợi dây màu đỏ, tay kia giơ lên nhẹ nhàng xoa đầu Túc Bảo: “Cẩn thận.”
Túc Bảo gật đầu rồi kéo chiếc búa tạ màu tím vàng của bé.
Cách bố trí của hậu viện khá giống nhà chính, ở giữa là một gian phòng tương đối rộng, phòng nhỏ được chia làm phòng trong và phòng ngoài, một bên là phòng ngủ, một bên là phòng thêu thùa của nữ nhân.
Hai bên phòng khách có hai gian phòng, tương đối nhỏ, hẳn là nơi ở của người hầu.
Hai buồng phụ ở phía Đông vừa bị Túc Bảo đập vỡ một phòng, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đập nát, nhìn thoáng qua có thể thấy được bố cục bên trong.
Chỉ có hai chiếc giường nhỏ.
Buồng phụ còn lại cũng tương tự nhưng sạch sẽ hơn, ngoài ra còn có bồn tắm lớn.
Đám người đi về phía hai buồng phụ ở phía tây.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào một căn phòng, không khỏi nắm chặt cây búa màu tím vàng trong tay.
Tô Dĩnh Nhạc đẩy cửa phòng thứ nhất ra, bên trong rất bừa bộn, có một ít bàn ghế, chậu sắt các loại chất đống.
Kiểm tra một vòng nhưng cũng chẳng có gì.
Phòng cuối cùng.
Tô Dĩnh Nhạc toan mở cửa thì bị Túc Bảo ngăn lại: “Cậu ba, để con.”
Cậu ba vừa mới bị chiếc váy cưới màu đỏ dọa sợ, vốn dĩ cậu ba rất sợ nhưng anh là người lớn duy nhất ở đây nên đành phải bấm bụng bước lên trước.
Bây giờ Túc Bảo nói vậy, Tô Dĩnh Nhạc vô thức muốn lùi lại, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “Túc Bảo, đứng sau cậu ba, để cậu mở cửa.”
Túc Bảo nghiêng đầu: “Cậu ba, cậu chắc chứ?”
Tô Dĩnh Nhạc” “…”
Ban nãy Túc Bảo vừa hỏi câu tương tự thì anh bèn gặp quỷ.
Tô Dĩnh Nhạc khó nhọc nói: “Cậu ba….”
Túc Bảo khéo hiểu lòng người, nắm lấy bàn tay to lớn của cậu ba rồi đẩy cậu ba ra sau lưng bé để bảo vệ.
“Cứ để con mở đi! Mọi người đứng cách ra chút nha!”
Khi Túc Bảo nói những lời này, bé đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn phòng.
Bé đến đây!
Chắc chắn tân lang đang trốn trong này!
Túc Bảo vung cây búa vàng tím, chỉ một đòn đã đánh sập cửa.
Bé gái 4 tuổi thô bạo dỡ nhà.
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật, anh còn tưởng mình phải mở cửa...
Sau một cú đập, Túc Bảo lập tức lùi lại một bước và ném hết vũ khí ra ngoài: Llưới trói linh hồn, la bàn bát quái, v.v.
Tô Tử Du mở to mắt, chẳng ngờ cậu lại nhìn thấy một chiếc bánh bao màu vàng.
Ơ, bánh bao à? ?
Khói thuốc tan đi, bên trong im lìm.
Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, mọi người đều không khỏi cảm thấy tê dại.
Chỉ thấy trong căn phòng có hình nhân bằng giấy.
Trong phòng đầy những hình nhân bằng giấy, một số đứng ở cửa, số khác treo trên tường, một số lại nằm trên mặt đất...
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, trên má có một vòng đỏ tươi, ánh mắt họ như đang nhìn chằm chằm vào người khác, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Tô Tử Du sợ đến độ mềm cả chân, lắp bắp nói: “Cái này, cái này, hậu viện... Đây không phải nơi nữ quỷ ở...vậy sao lại có hình nhân giấy.”
Túc Bảo cẩn thận nhìn xung quanh, đôi tai nhỏ của bé dựng đứng như tai mèo.
Bé không cảm nhận được thứ gì trong phòng này, thực sự chỉ có những hình nhân giấy.
“Kỳ quái.” Túc Bảo hồ nghi giơ tay lên, nắm lấy cánh tay một hình nhân giấy...
Chương 380: Tân lang xuất hiện
Người giấy bị Túc Bảo kéo lên phát ra tiếng răng rắc, không biết có do thời gian quá lâu không mà vừa kéo đã mục nát.
Tô Tử Du nuốt nước miếng nói: “Kỳ quái, đây là người giấy thật sao?”
Cậu dè dặt đến gần Túc Bảo, nấp sau lưng bé, đưa tay nắm lấy cánh tay của người giấy.
Giấy rất thô, giòn và dễ vỡ khi chạm vào.
Có thể thấy người giấy đã ở đây rất lâu rồi.
“Anh có thể sờ được... Đây thật sự là người giấy? Chẳng lẽ là đạo cụ của căn nhà ma ư?”
Tô Tử Du lại xem thẻ quy tắc, nhưng không có lời giải thích nào về người giấy.
Chắc là đạo cụ của nhà ma nhỉ?
"Đi thôi." Túc Bảo đột nhiên nói.
Hân Hân chỉ mong rời đi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô bé là người đầu tiên đồng ý, mọi người cùng quay về cổng sân.
"Tiếp theo, chúng ta phải quay lại phòng tân hôn để kiểm tra." Tô Tử Du lo lắng nói.
Túc Bảo: “Dạ dạ!”
Trước khi bước ra khỏi sân, Túc Bảo đột nhiên quay người lại nhìn căn phòng chứa người giấy.
Mọi người quay trở lại ngôi nhà mới nơi họ bước vào lúc đầu, nhưng lần này dắt thêm một nữ quỷ.
Tất cả những điều này hệt như một giấc mơ, cậu ba dịu dàng như ngọc ngày càng hỗn loạn tâm trí.
Mọi người đang tìm kiếm bên trong ngôi nhà mới, Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, sao sau sân nhà chị lại có người giấy?"
Tô Tử Du vểnh tai lên.
Nữ quỷ hơi sửng sốt, nói: "Ta cũng không biết..."
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Nữ quỷ còn không biết chuyện này, chứng tỏ người giấy không nhắm vào nữ quỷ mà có thể là công cụ do nhân viên sắp xếp trong nhà ma.
Nếu đã là công cụ trong nhà ma thì không cần phải sợ hãi - Có bày trò thế nào cũng chỉ là đồ vật của trần gian, chỉ có nữ quỷ trước mặt mới là thứ không thuộc về trần gian.
Tô Tử Du lẩm bẩm: "Đạo cụ trong nhà ma thực sự rất chân thực. Những người giấy để ở đó lâu ngày khi chạm vào sẽ vỡ thành nhiều mảnh. Sao lại làm được điều này nhỉ?"
Hơn nữa, hễ chạm vào sẽ vỡ, như vậy tổn thất quá lớn, mỗi du khách đến thăm nhà ma đều chạm vào thì chẳng phải mỗi ngày đều phải bổ sung thêm đạo cụ sao?
"Tìm được rồi." Tô Tử Chiến đột nhiên nói.
Túc Bảo, Tô Tử Du, Hân Hân vội vàng chạy tới, cậu ba cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lập tức đi theo...
“Là một đống tro tàn.” Tô Tử Du ngồi xổm xuống, hồ nghi xoa trên tay “Tro từ giấy cháy ư?”
Nếu mô tả hiện trường là chính xác thì khi quan phủ mở cửa ra, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là tứ chi bị chặt rời, hài cốt trên mặt đất và tân nương bị treo cổ.
Không có khả năng kẻ giết người đốt giấy ngay tại chỗ đâu nhỉ?
Hân đầu to ôm đầu nói: "A... càng ngày càng khó hiểu. Chuyện gì thế này!"
Tô Tử Du nghe vậy nói: "Tiếp tục tìm."
Một lúc sau, mọi người tìm thấy cây nến rơi xuống đất, sợi chỉ đỏ treo trên cửa sổ và một khúc xương kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Tô Tử Du sửng sốt hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc liếc một cái, nói: "Trông giống như xương móng gà..."
Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, lúc bái đường có ăn chân gà không?”
Nữ quỷ lắc đầu.
Mọi người nhìn vào manh mối trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sợi dây đỏ, xương móng gà, một đống tro tàn.
Hân đầu to kêu lên: "Hay chúng ta đừng chơi nữa, quay về đi! Túc Bảo, cho chị mượn chiếc búa lớn của em. Chúng ta có thể đập nát bức tường và lao ra ngoài."
Tô Dĩnh Nhạc thầm nghĩ: Ý tưởng hay đấy!
Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không đi! Chúng ta nhất định phải tìm được tân lang."
Tô Tử Du: “Đúng!”
Trước mắt đánh giá, nơi này có thể là địa điểm giúp Túc Bảo tăng KPI mạnh đấy nha, không thể vứt KPI được!
"Đừng lo lắng, có Túc Bảo ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." Tô Tử Du không chắc chắn lắm, nhìn Túc Bảo: "Phải không em?"
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: "Dạ!"
Bé tin mình sẽ bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng...Có lẽ mọi người sẽ hoảng sợ một chút…
Quỷ đào hoa nghĩ nát cả óc: "Ta nghĩ hoài không ra. Vừa nãy chúng ta kiểm tra một vòng cũng không thấy anh chàng dễ thương nào ẩn trốn.”
Quỷ xui xẻo nói: "Đúng vậy, chúng ta tìm hết rồi, thật sự không có quỷ."
Túc Bảo ngẩng đầu, cười ngây thơ: "Cậu ba, chúng ta cần cậu giúp đỡ."
Tô Dĩnh Nhạc: "Ừ, cậu giúp được gì?"
Anh là người lớn duy nhất ở đây, anh nên giúp mọi người.
Túc Bảo: “Đóng vai tân lang nha?”
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Túc Bảo ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Đây chắc là một nghi lễ. Sau khi nghi thức hoàn thành, tân lang và tân nương đã cúng tế, bây giờ chúng ta cần khôi phục lại nghi thức."
Túc Bảo nói tiếp: “Cậu ba yên tâm, không phải bái đường thật với chị nữ quỷ đâu ạ!”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc như rớt xuống!
Sau đó, anh lại nghe Túc Bảo nói: "Trực tiếp vào phòng tân hôn cùng chị nữ quỷ đi ạ!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Anh cứng ngắc nhìn nữ quỷ đang bị quỷ nhu nhược kéo đi như cầm một quả bóng bay.
Đôi mắt Tô Tử Chiến hơi lóe lên, cậu bình tĩnh nói: "Chú ba, chú sợ à?"
Tô Tử Du tâm linh tương thông, lập tức khen ngợi: "Nói nhảm! Chú ba là cơ trưởng! Chú ấy bay tới bay lui trên trời, có chuyện gì là chú ấy chưa từng gặp đâu, sao có thể sợ chứ?"
Hân Hân vô ý tung ra đòn trí mạng, "Sợ chẳng phải rất bình thường sao? Chú ba không phải siêu nhân, sợ cũng không có gì xấu hổ cả."
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật.
Đám nhóc này…. bẫy chú ba hả?
Động phòng thì không có khả năng rồi, cho dù bắt anh nhảy từ máy bay trên bầu trời thì….
Túc Bảo: "Cậu ba~~~ làm ơn đi mà!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...Được."
"Hú hú~" Túc Bảo nhảy lên, phấn khích nói: "Vào phòng tân hôn nào!"
Làm hệt như có đám cưới ấy.
Tâm trí Tô Dĩnh Nhạc hỗn loạn trong gió, khi hoàn hồn, anh đã cầm sợi dây màu đỏ, đầu dây buộc một nữ quỷ, một người một quỷ đứng ở giữa phòng.
Nữ quỷ ngượng ngùng nói: "Tướng công..."
Mấy đứa trẻ trốn dưới gầm giường, Túc Bảo chắp tay nhỏ giọng nói: "Cậu ba, nhớ làm đổ cây nến!"
Tô Tử Du: "Chú ba, lên đi! Chú làm được mà!"
Hân đầu to: "Chú ba thật mạnh mẽ! Chú ba, cố lên!"
Tô Tử Chiến: “...” Tại sao cậu lại trốn dưới gầm giường với bọn nhóc này? ? ?
Những ngọn nến đỏ bập bùng trong phòng.
Từ lúc họ bước vào đến giờ, khung cảnh luôn mờ ảo, mọi ánh sáng đều đến từ nến, đèn lồng...
Đèn lồng đỏ và chân đèn được treo khắp nơi ngoài sân, còn đèn dầu và nến được thắp trong nhà.
Tô Dĩnh Nhạc cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh——
Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa?
Túc Bảo chắp hai tay nói: "Cậu ba, dứt khoát đập đi!"
Tô Dĩnh Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất!
Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Dĩnh Nhạc nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh!
Tiếp theo là tiếng hét của tân nương.
Tô Dĩnh Nhạc không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1,8 mét chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: "Túc Bảo!"
"Tới đây!"
"Hey, ngọn lửa tinh thần!"
Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng.
Một người giấy đang dán sau lưng Tô Dĩnh Nhạc!
Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người…
Thấy nữ quỷ nhìn cậu ba, Túc Bảo ngẩn người hỏi: “Ai là tân lang của chị?”
Nữ quỷ lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh Nhạc, lẩm bẩm nói: “Tân lang của ta là ai…”
Tô Tử Du: “....”
Trong đầu Tô Tử Du vô thức vang lên đoạn nhạc Ai~là~Tân lang của ta~ Đừng bắt ta phải trông đông ngóng tây nữa. Đừng bắt ta phải ngồi đoán mỗi ngày nữa.
Ta là tân lang của nàng… A hihi~ Hãy đến với ta nhanh nào…..
Tô Tử Du lắc đầu kịch liệt, dừng lại, dừng lại, cậu đang nghĩ gì vậy, bây giờ có phải lúc hát không hả?
Chỉ nghe nữ quỷ lẩm bẩm nói: “Ta không biết, chỉ cần là nam nhân thì đều là tân lang của ta.”
Trong khoảng sân vắng lặng, giọng nói của nó càng trở nên rợn người.
Quỷ đào hoa tặc lưỡi: “Mẹ kiếp, chơi bời lăng nhăng hơn cả mình”.
Túc Bảo đành phải đổi câu hỏi: “Vậy chị đã chết như thế nào?”
Nữ quỷ: “ Ta không biết... Sau khi chết ta mới biết mình đã chết.”
Mọi người: “....”
Nói thế khác gì không nói...
Túc Bảo thở dài, phải làm sao đây, dùng búa tạ đập có thể giúp chị nữ quỷ này nhớ lại không?
Nhìn thấy Túc Bảo như muốn đánh mình, nữ quỷ vội vàng nói: “Chờ một chút, ta còn nhớ được một chút.”
Nữ quỷ cố gắng nhớ lại: “Ta với phu quân bái đường xong thì vào động phòng. Phu quân của ta vô tình chạm vào lửa... sau đó cây nến đổ lăn ra.”
“Trong bóng tối, ta hoảng sợ đi tìm phu quân thì nghe thấy tiếng lạo xạo như có ai đang gấp cái gì đó, sau đó phu quân ta hét lên”.
“Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta thấy mình đang bị treo trên xà nhà…”
Giọng điệu của nữ quỷ vừa chất chứa sự oán hận vừa mang nét nhẹ nhàng đặc trưng của người cổ đại, nửa khuôn mặt nàng ta bị che, mọi người nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh.
Tô Tử Du phân tích: “Nếu Tân lang bị giết trong bóng tối thì cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết. Dù bị thứ gì đó ăn thịt... cũng phải có một ít máu, xương gì gì đó chứ nhỉ!”
Quỷ đào hoa tham gia phân tích: “Nhưng Tân lang lại biến mất. Điều này chứng tỏ Tân lang chính là kẻ sát nhân.”
Tô Tử Du cau mày, “Vậy tại sao lại có tiếng hét của Tân lang?”
Quỷ đào hoa chống cằm: “Lẽ nào tân lang cố ý hét lên để làm rối tình hình?”
Tô Tử Du: “Có thể... Nhưng tân lang không phải dã thú, không có khả năng ăn thịt người.”
Nói đến đây, Tô Tử Du nhận ra mình đang thảo luận thảm án với một nữ quỷ, cậu hoảng sợ lùi lại.
Quỷ đào hoa: “Tiếp tục đi, đừng dừng lại.”
Tô Tử Du: “...”
Nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ nghe được phân tích của Tô Tử Du từ xa, yếu ớt nói: “Không, tiếng kêu của phu quân ta là thật, không phải làm bộ…”
Mọi người chỉ cảm thấy như chìm trong sương mù.
Tô Tử Du lạnh lùng nói: “Tìm thêm manh mối đi.”
Tình huống trong ngôi nhà ma này là phá án để trốn thoát khỏi mật thất.
Hiện tại mọi người đã hiểu rõ, Tô Nhất Trần đã đánh tiếng trước với nhân viên nơi này nên căn nhà ma không còn nhân viên nào giả ma giả quỷ, nhưng âm dương cách biệt thế nào mà đám nhóc Túc Bảo lại vô tình gặp phải một nữ quỷ thật, hơn nữa tình huống của nữ quỷ cũng y hệt tình huống giả mà nhân viên tạo ra.
Dù tình huống thế nào, nếu nữ quỷ xuất hiện trong cảnh này thì tức là có điểm chung nào đó, ví dụ cảnh tượng trong nhà ma nhất định sẽ lưu lại một số manh mối có thể giúp suy luận và giải quyết vụ án.
Tô Tử Du gật đầu: “Trở về hiện trường vụ án!”
Tô Tử Chiến lắc đầu: “Kiểm tra hậu viện trước.”
Bọn họ đã kiểm tra trong nhà chính rồi, còn hậu viện thì chưa, nếu ai đó đang ẩn nấp ở hậu viện thì chẳng phải kẻ đó đang lặng lẽ theo dõi mọi hành động của bọn họ sao?
Cuối cùng mọi người đồng ý đi kiểm tra hậu viện trước.
Hiện tại mọi người đều cảm thấy có gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi hành động của mọi người. Để ngăn chặn thứ đó chạy ra từ hậu viện, mấy ác quỷ được Túc Bảo dặn dò đứng canh giữ cửa sân...
Túc Bảo lấy ra một sợi dây màu đỏ, một sợi quấn quanh đầu nữ quỷ, một sợi buộc chiếc váy cưới màu đỏ.
Sau đó, bé đưa sợi dây cho quỷ nhu nhược và nói: “Anh ơi, cầm nó cho em!”
Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, nói: “Được, anh cầm nó cho em.”
Một tay quỷ nhu nhược cầm sợi dây màu đỏ, tay kia giơ lên nhẹ nhàng xoa đầu Túc Bảo: “Cẩn thận.”
Túc Bảo gật đầu rồi kéo chiếc búa tạ màu tím vàng của bé.
Cách bố trí của hậu viện khá giống nhà chính, ở giữa là một gian phòng tương đối rộng, phòng nhỏ được chia làm phòng trong và phòng ngoài, một bên là phòng ngủ, một bên là phòng thêu thùa của nữ nhân.
Hai bên phòng khách có hai gian phòng, tương đối nhỏ, hẳn là nơi ở của người hầu.
Hai buồng phụ ở phía Đông vừa bị Túc Bảo đập vỡ một phòng, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đập nát, nhìn thoáng qua có thể thấy được bố cục bên trong.
Chỉ có hai chiếc giường nhỏ.
Buồng phụ còn lại cũng tương tự nhưng sạch sẽ hơn, ngoài ra còn có bồn tắm lớn.
Đám người đi về phía hai buồng phụ ở phía tây.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào một căn phòng, không khỏi nắm chặt cây búa màu tím vàng trong tay.
Tô Dĩnh Nhạc đẩy cửa phòng thứ nhất ra, bên trong rất bừa bộn, có một ít bàn ghế, chậu sắt các loại chất đống.
Kiểm tra một vòng nhưng cũng chẳng có gì.
Phòng cuối cùng.
Tô Dĩnh Nhạc toan mở cửa thì bị Túc Bảo ngăn lại: “Cậu ba, để con.”
Cậu ba vừa mới bị chiếc váy cưới màu đỏ dọa sợ, vốn dĩ cậu ba rất sợ nhưng anh là người lớn duy nhất ở đây nên đành phải bấm bụng bước lên trước.
Bây giờ Túc Bảo nói vậy, Tô Dĩnh Nhạc vô thức muốn lùi lại, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “Túc Bảo, đứng sau cậu ba, để cậu mở cửa.”
Túc Bảo nghiêng đầu: “Cậu ba, cậu chắc chứ?”
Tô Dĩnh Nhạc” “…”
Ban nãy Túc Bảo vừa hỏi câu tương tự thì anh bèn gặp quỷ.
Tô Dĩnh Nhạc khó nhọc nói: “Cậu ba….”
Túc Bảo khéo hiểu lòng người, nắm lấy bàn tay to lớn của cậu ba rồi đẩy cậu ba ra sau lưng bé để bảo vệ.
“Cứ để con mở đi! Mọi người đứng cách ra chút nha!”
Khi Túc Bảo nói những lời này, bé đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn phòng.
Bé đến đây!
Chắc chắn tân lang đang trốn trong này!
Túc Bảo vung cây búa vàng tím, chỉ một đòn đã đánh sập cửa.
Bé gái 4 tuổi thô bạo dỡ nhà.
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật, anh còn tưởng mình phải mở cửa...
Sau một cú đập, Túc Bảo lập tức lùi lại một bước và ném hết vũ khí ra ngoài: Llưới trói linh hồn, la bàn bát quái, v.v.
Tô Tử Du mở to mắt, chẳng ngờ cậu lại nhìn thấy một chiếc bánh bao màu vàng.
Ơ, bánh bao à? ?
Khói thuốc tan đi, bên trong im lìm.
Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, mọi người đều không khỏi cảm thấy tê dại.
Chỉ thấy trong căn phòng có hình nhân bằng giấy.
Trong phòng đầy những hình nhân bằng giấy, một số đứng ở cửa, số khác treo trên tường, một số lại nằm trên mặt đất...
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, trên má có một vòng đỏ tươi, ánh mắt họ như đang nhìn chằm chằm vào người khác, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Tô Tử Du sợ đến độ mềm cả chân, lắp bắp nói: “Cái này, cái này, hậu viện... Đây không phải nơi nữ quỷ ở...vậy sao lại có hình nhân giấy.”
Túc Bảo cẩn thận nhìn xung quanh, đôi tai nhỏ của bé dựng đứng như tai mèo.
Bé không cảm nhận được thứ gì trong phòng này, thực sự chỉ có những hình nhân giấy.
“Kỳ quái.” Túc Bảo hồ nghi giơ tay lên, nắm lấy cánh tay một hình nhân giấy...
Chương 380: Tân lang xuất hiện
Người giấy bị Túc Bảo kéo lên phát ra tiếng răng rắc, không biết có do thời gian quá lâu không mà vừa kéo đã mục nát.
Tô Tử Du nuốt nước miếng nói: “Kỳ quái, đây là người giấy thật sao?”
Cậu dè dặt đến gần Túc Bảo, nấp sau lưng bé, đưa tay nắm lấy cánh tay của người giấy.
Giấy rất thô, giòn và dễ vỡ khi chạm vào.
Có thể thấy người giấy đã ở đây rất lâu rồi.
“Anh có thể sờ được... Đây thật sự là người giấy? Chẳng lẽ là đạo cụ của căn nhà ma ư?”
Tô Tử Du lại xem thẻ quy tắc, nhưng không có lời giải thích nào về người giấy.
Chắc là đạo cụ của nhà ma nhỉ?
"Đi thôi." Túc Bảo đột nhiên nói.
Hân Hân chỉ mong rời đi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô bé là người đầu tiên đồng ý, mọi người cùng quay về cổng sân.
"Tiếp theo, chúng ta phải quay lại phòng tân hôn để kiểm tra." Tô Tử Du lo lắng nói.
Túc Bảo: “Dạ dạ!”
Trước khi bước ra khỏi sân, Túc Bảo đột nhiên quay người lại nhìn căn phòng chứa người giấy.
Mọi người quay trở lại ngôi nhà mới nơi họ bước vào lúc đầu, nhưng lần này dắt thêm một nữ quỷ.
Tất cả những điều này hệt như một giấc mơ, cậu ba dịu dàng như ngọc ngày càng hỗn loạn tâm trí.
Mọi người đang tìm kiếm bên trong ngôi nhà mới, Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, sao sau sân nhà chị lại có người giấy?"
Tô Tử Du vểnh tai lên.
Nữ quỷ hơi sửng sốt, nói: "Ta cũng không biết..."
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Nữ quỷ còn không biết chuyện này, chứng tỏ người giấy không nhắm vào nữ quỷ mà có thể là công cụ do nhân viên sắp xếp trong nhà ma.
Nếu đã là công cụ trong nhà ma thì không cần phải sợ hãi - Có bày trò thế nào cũng chỉ là đồ vật của trần gian, chỉ có nữ quỷ trước mặt mới là thứ không thuộc về trần gian.
Tô Tử Du lẩm bẩm: "Đạo cụ trong nhà ma thực sự rất chân thực. Những người giấy để ở đó lâu ngày khi chạm vào sẽ vỡ thành nhiều mảnh. Sao lại làm được điều này nhỉ?"
Hơn nữa, hễ chạm vào sẽ vỡ, như vậy tổn thất quá lớn, mỗi du khách đến thăm nhà ma đều chạm vào thì chẳng phải mỗi ngày đều phải bổ sung thêm đạo cụ sao?
"Tìm được rồi." Tô Tử Chiến đột nhiên nói.
Túc Bảo, Tô Tử Du, Hân Hân vội vàng chạy tới, cậu ba cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lập tức đi theo...
“Là một đống tro tàn.” Tô Tử Du ngồi xổm xuống, hồ nghi xoa trên tay “Tro từ giấy cháy ư?”
Nếu mô tả hiện trường là chính xác thì khi quan phủ mở cửa ra, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là tứ chi bị chặt rời, hài cốt trên mặt đất và tân nương bị treo cổ.
Không có khả năng kẻ giết người đốt giấy ngay tại chỗ đâu nhỉ?
Hân đầu to ôm đầu nói: "A... càng ngày càng khó hiểu. Chuyện gì thế này!"
Tô Tử Du nghe vậy nói: "Tiếp tục tìm."
Một lúc sau, mọi người tìm thấy cây nến rơi xuống đất, sợi chỉ đỏ treo trên cửa sổ và một khúc xương kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Tô Tử Du sửng sốt hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc liếc một cái, nói: "Trông giống như xương móng gà..."
Túc Bảo hỏi: “Chị tân nương, lúc bái đường có ăn chân gà không?”
Nữ quỷ lắc đầu.
Mọi người nhìn vào manh mối trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sợi dây đỏ, xương móng gà, một đống tro tàn.
Hân đầu to kêu lên: "Hay chúng ta đừng chơi nữa, quay về đi! Túc Bảo, cho chị mượn chiếc búa lớn của em. Chúng ta có thể đập nát bức tường và lao ra ngoài."
Tô Dĩnh Nhạc thầm nghĩ: Ý tưởng hay đấy!
Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không đi! Chúng ta nhất định phải tìm được tân lang."
Tô Tử Du: “Đúng!”
Trước mắt đánh giá, nơi này có thể là địa điểm giúp Túc Bảo tăng KPI mạnh đấy nha, không thể vứt KPI được!
"Đừng lo lắng, có Túc Bảo ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." Tô Tử Du không chắc chắn lắm, nhìn Túc Bảo: "Phải không em?"
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: "Dạ!"
Bé tin mình sẽ bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng...Có lẽ mọi người sẽ hoảng sợ một chút…
Quỷ đào hoa nghĩ nát cả óc: "Ta nghĩ hoài không ra. Vừa nãy chúng ta kiểm tra một vòng cũng không thấy anh chàng dễ thương nào ẩn trốn.”
Quỷ xui xẻo nói: "Đúng vậy, chúng ta tìm hết rồi, thật sự không có quỷ."
Túc Bảo ngẩng đầu, cười ngây thơ: "Cậu ba, chúng ta cần cậu giúp đỡ."
Tô Dĩnh Nhạc: "Ừ, cậu giúp được gì?"
Anh là người lớn duy nhất ở đây, anh nên giúp mọi người.
Túc Bảo: “Đóng vai tân lang nha?”
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Túc Bảo ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Đây chắc là một nghi lễ. Sau khi nghi thức hoàn thành, tân lang và tân nương đã cúng tế, bây giờ chúng ta cần khôi phục lại nghi thức."
Túc Bảo nói tiếp: “Cậu ba yên tâm, không phải bái đường thật với chị nữ quỷ đâu ạ!”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc như rớt xuống!
Sau đó, anh lại nghe Túc Bảo nói: "Trực tiếp vào phòng tân hôn cùng chị nữ quỷ đi ạ!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...".
Anh cứng ngắc nhìn nữ quỷ đang bị quỷ nhu nhược kéo đi như cầm một quả bóng bay.
Đôi mắt Tô Tử Chiến hơi lóe lên, cậu bình tĩnh nói: "Chú ba, chú sợ à?"
Tô Tử Du tâm linh tương thông, lập tức khen ngợi: "Nói nhảm! Chú ba là cơ trưởng! Chú ấy bay tới bay lui trên trời, có chuyện gì là chú ấy chưa từng gặp đâu, sao có thể sợ chứ?"
Hân Hân vô ý tung ra đòn trí mạng, "Sợ chẳng phải rất bình thường sao? Chú ba không phải siêu nhân, sợ cũng không có gì xấu hổ cả."
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật.
Đám nhóc này…. bẫy chú ba hả?
Động phòng thì không có khả năng rồi, cho dù bắt anh nhảy từ máy bay trên bầu trời thì….
Túc Bảo: "Cậu ba~~~ làm ơn đi mà!"
Tô Dĩnh Nhạc: "...Được."
"Hú hú~" Túc Bảo nhảy lên, phấn khích nói: "Vào phòng tân hôn nào!"
Làm hệt như có đám cưới ấy.
Tâm trí Tô Dĩnh Nhạc hỗn loạn trong gió, khi hoàn hồn, anh đã cầm sợi dây màu đỏ, đầu dây buộc một nữ quỷ, một người một quỷ đứng ở giữa phòng.
Nữ quỷ ngượng ngùng nói: "Tướng công..."
Mấy đứa trẻ trốn dưới gầm giường, Túc Bảo chắp tay nhỏ giọng nói: "Cậu ba, nhớ làm đổ cây nến!"
Tô Tử Du: "Chú ba, lên đi! Chú làm được mà!"
Hân đầu to: "Chú ba thật mạnh mẽ! Chú ba, cố lên!"
Tô Tử Chiến: “...” Tại sao cậu lại trốn dưới gầm giường với bọn nhóc này? ? ?
Những ngọn nến đỏ bập bùng trong phòng.
Từ lúc họ bước vào đến giờ, khung cảnh luôn mờ ảo, mọi ánh sáng đều đến từ nến, đèn lồng...
Đèn lồng đỏ và chân đèn được treo khắp nơi ngoài sân, còn đèn dầu và nến được thắp trong nhà.
Tô Dĩnh Nhạc cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh——
Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa?
Túc Bảo chắp hai tay nói: "Cậu ba, dứt khoát đập đi!"
Tô Dĩnh Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất!
Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Dĩnh Nhạc nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh!
Tiếp theo là tiếng hét của tân nương.
Tô Dĩnh Nhạc không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1,8 mét chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: "Túc Bảo!"
"Tới đây!"
"Hey, ngọn lửa tinh thần!"
Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng.
Một người giấy đang dán sau lưng Tô Dĩnh Nhạc!
Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người…