-
Chương 374-376
Chương 374: Đây mới là thứ con gái nên chơi nha
Túc Bảo chỉ vào ngôi nhà ma, vui vẻ nói với cậu ba: “Nhìn xem ~ đây mới là thứ con gái nên chơi nha!”
Tô Dĩnh Nhạc ôn hòa nho nhã đứng trước cửa nhà ma, mặc cho gió lạnh ùa qua.
Anh cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: “Túc Bảo, con có chắc chắn muốn chơi cái này không?”
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: “Dạ!”
Ảo tưởng của Tô Dĩnh Nhạc đã tan vỡ.
Chơi cái này, chi bằng chơi tàu lượn siêu tốc, máy nhảy và con lắc lớn...
Cậu ba mặt không đổi sắc, giọng vẫn dịu dàng: “Túc Bảo, con còn nhỏ, trẻ con không được vào nhà ma.”
Túc Bảo: “Tại sao trẻ con không được vào nhà ma?”
Cậu ba giải thích: “Vì sự phát triển tâm lý của trẻ chưa hoàn thiện nên rất dễ để lại bóng tối tâm lý”.
Túc Bảo:“Bóng tối tâm lý là gì?”
Cậu ba kiên nhẫn nói: “Đó là khi người ta bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tỷ như gặp cú sốc nào đó khiến tâm lý bị tổn thương, hoặc quá sợ hãi thứ gì đó… dẫn tới một số phản ứng căng thẳng.”
Tô Dĩnh Nhạc cố gắng hết sức đưa ra lời giải thích đơn giản bằng những từ ngữ mà trẻ con có thể hiểu được, đến giờ phút này, anh vẫn là cậu ba nho nhã dịu dàng.
Túc Bảo vỗ ngực đảm bảo: “Cậu ba yên tâm, chỉ có ma quỷ mới có bóng tối tâm lý, chúng ta không có đâu.”
Cậu ba: “..”
Anh nhìn vào thông tin du khách cần chú ý, chỉ vào dòng trên cùng, nói dối không chớp mắt: “Nhìn cái này đi con, trên này viết trẻ em không được phép chơi.”
Túc Bảo không biết chữ, chỉ có thể nhận ra con số 14, nói: “Thông tin trên này nói 14 tuổi không được chơi. Chúng ta không phải thiếu niên 14 tuổi!”
Bé 4 tuổi rưỡi, chị Hân Hân vừa tròn 6 tuổi, anh Tử Du 7 tuổi còn anh cả 9 tuổi.
Nhìn xem, không hề có đứa trẻ 14 tuổi.
Hân Hân: “Chính xác!”
Tô Tử Du hỏi: “Chú Ba, trong đó nói trẻ em dưới 14 tuổi cần có người giám hộ đi cùng mới được vào. Không nói trẻ em không được phép vào.”
Tô Dĩnh Nhạc: “...”
Tô Tử Chiến vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn hóng hớt chuyện vui, nói: “Chú, chú sợ sao?”
Tô Dĩnh Nhạc: “...”
Phàm là chuyện không giải quyết được, cứ tìm anh cả!
Tô Dĩnh Nhạc gửi tin nhắn cho anh trai nói: [Túc Bảo muốn chơi ngôi nhà ma, nhưng em không thuyết phục được con bé.]
Tô Nhất Trần: [Để con bé đi.]
Tô Dĩnh Nhạc:?
Tô Dĩnh Nhạc sợ điếng người: [Trò này đâu có phù hợp với trẻ con nhỉ?]
Trong điện thoại, Tô Nhất Trần ngẫm nghĩ một lát.
Quả thực người không nên hù dọa người.
[Em chờ chút.]
Tô Nhạc Phi thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao anh cả cũng là ba ruột của Tử Du và Tử Chiến, nếu anh ấy không cho chơi thì hai cậu nhóc kia nhất định phải nghe lời, nếu hai cậu nhóc không chơi thì Túc Bảo sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của các anh trai.
Nửa phút sau.
Tô Nhất Trần: [Ổn rồi, anh đã sắp xếp ổn thỏa, em trực tiếp đưa bọn nhóc vào đi.]
Tô Dĩnh Nhạc? ? ? ? ?
Mười phút sau.
Tô Dĩnh Nhạc dẫn theo bốn nhóc đứng ở cửa vào nhà ma tầng một.
Anh thậm chí không biết mình đã vào bằng cách nào!
Cái quái gì vậy!
Không phải nói người dưới 14 tuổi không được vào sao...
Tô Tử Du cũng nói: “Chú xem, con vừa mới nói đó thôi, dưới 14 tuổi cần có người lớn đi cùng, không có nghĩa là không được vào…”
Đang nói chuyện, Tô Tử Du đột nhiên cảm thấy cổ mình ớn lạnh, lập tức ngậm miệng lại.
Chính xác thì ngôi nhà ma này được gọi là: Trốn chạy khỏi mật thất ma quỷ.
Họ phải băng qua cửa ải đầu tiên, tìm các vật phẩm để qua cửa ải hoặc giải quyết vụ án giết người ở cửa ải đó mới có thể bước vào cửa ải tiếp theo, cứ vậy cho đến khi thành công trốn chạy.
Vừa rồi Tô Tử Du chỉ nghĩ đến việc tăng KPI cho em gái.
Lúc này đứng ở cửa của cửa ải thứ nhất, Tô Tử Du mới phát hiện ra bắp chân cậu hơi mềm.
Hân Hân vẫn hào hứng, vừa sợ vừa nóng lòng muốn thử.
Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra cậu hơi căng thẳng.
“Đừng sợ.” Tô Dĩnh Nhạc chỉ đành bấm bụng nói vậy, đồng thời nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Chắc cậu cả của con đã đánh tiếng trước với người thuộc bộ phận tổ chức trò chơi rồi, chắc sẽ không đáng sợ lắm đâu.”
Tô Dĩnh Nhạc biết rõ anh cả yêu chiều Túc Bảo đến phát cuồng, anh cả luôn tìm mọi cách để thỏa mãn những gì Túc Bảo muốn. Anh tin rằng, khi cho Túc Bảo tham gia trò chơi này, anh cả vẫn có chừng mực.
Anh cả nói đã sắp xếp thì chắc chắn trò chơi đã loại bỏ những thứ đáng sợ.
Vì thế, Tô Dĩnh Nhạc bắt đầu thấy yên tâm.
“Đi thôi.” Cậu ba đi đầu, quay lại an ủi Túc Bảo, “Đừng lo lắng, đã có cậu ba…”
Bỗng, một cơn gió mạnh gào thét, rèm cửa bị thổi bay dữ dội!
Chỉ trong tích tắc, gió thổi đổ một cây nến đỏ trên bàn.
Ngọn nến đỏ lăn đi một đoạn rồi dừng lại dưới chân Tô Dĩnh Nhạc.
Tô Dĩnh Nhạc: “...”
Lời còn chưa nói hết mắc kẹt trong cổ họng Tô Dĩnh Nhạc.
Túc Bảo an ủi: “Cậu ba đừng sợ, đừng sợ, chỉ là gió thôi!”
Tô Dĩnh Nhạc: “... Cậu ba không sợ…”
Thật xấu hổ, chẳng ngờ anh lại giật thót chỉ bởi tấm rèm cửa và cây nến.
Tô Dĩnh Nhạc chỉ cảm thấy hai tai đỏ hồng, anh cố bình tĩnh nhìn chung quanh.
Tô Tử Du cầm nhắc nhở thông quan, đọc lên: “Cửa ải thứ nhất tên là Tân lang mất tích, bối cảnh là thời cổ đại…”
“Năm XX, Lan tiểu thư - đích nữ của một gia đình giàu có, năm nay nàng ta hơn 20 tuổi, chưa lập gia đình, để tìm con rể cho con gái, viên ngoại đã đăng một cáo thị…”
Đại khái là: Ai cưới con gái nhà này sẽ nhận được của hồi môn một trăm nghìn lạng bạc, mười thước vải lụa, mười hộp đựng đồ trang sức bằng vàng bạc…
Theo lý mà nói, lẽ ra của hồi môn đáng giá như này phải có vô số người đến kén rể, nhưng đã một tháng trôi qua kể từ khi đăng cáo thị mà vẫn không có ai đến.
Hóa ra Lan tiểu thư không chỉ xấu xí mà mấu chốt là nàng ta có mệnh sát chồng, trước khi đăng cáo thị kén rể này, nàng ta đã trải qua bốn lần đính ước,nhưng cuối cùng, trước khi chính thức kết hôn, mấy nam nhân kia đều chết trong những hoàn cảnh bí ẩn khác nhau. .
Một người đột ngột chết bệnh, người khác lại bị táo rơi đè chết, một người bị chó cắn chết, người cuối cùng rơi xuống giếng mà chết.
Tiếng xấu của Lan tiểu thư đã truyền xa, chưa kịp kết hôn mà bên nam đều chết thảm như vậy thì còn lấy nàng ta làm gì?
Há chẳng phải để cả nhà trai bị nàng ta hại chết hay sao?
Trong hồ lô linh hồn, đám quỷ xui xẻo và quỷ đào hoa thò đầu ra.
Dì xấu xí hỏi: “Xấu hơn cả dì hả?”
Quỷ xui xẻo hỏi: “Lợi hại, gả cho ai người đó chết? Đúng là tiền bối của ta?”
Quỷ đào hoa: “Thật đáng thương. Chưa kịp tận hưởng niềm vui sướng khi ngủ cùng tân lang thì tân lang đã bỏ mạng, sao không ngủ một đêm hãy chết!”
Đám quỷ: “...”
Tưởng chỉ có tâm hồn lăng nhăng muốn nhiều người yêu mình còn thể xác không thích nhúng chàm chứ?
Từ bao giờ mà quỷ đào hoa biến thành thận đào hoa thế?
Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tô Tử Du: “Sau đó, có một thư sinh từ nơi khác đến dự thi. Vì chàng ta nghèo không một xu dính túi, không có tiền đến Kinh Thành thi nên mới nhận cáo thị kén rể này.”
Quỷ đào hoa chống cằm nói: “Thật nhàm chán, lại là một thư sinh đến Kinh thi cử. Mấy câu chuyện ngày xưa lúc nào cũng quanh quẩn chủ đề này.”
Tô Tử Du tiếp tục.
Thư sinh cầm cáo thị đến Lan phủ, viên ngoại rất hài lòng với thân phận của chàng ta, còn Lan tiểu thư thì hài lòng với vẻ ngoài tuấn tú của chàng ta.
“Để tránh đêm dài lắm mộng, họ đã kết hôn ngay đêm đó…”
“Lan gia tin rằng chỉ cần Lan tiểu thư thành hôn thì mọi lời nguyền sẽ bị phá bỏ.”
Địa điểm hai người kết hôn là ở Tam Tân Tứ Hợp Nguyên - một trong những của hồi môn, nơi này rất lớn, do đám cưới gấp rút nên trong phủ không có nhiều người, chỉ cho mang theo của hồi môn là bốn nha đầu, bốn tiểu tư và một người phụ nữ nấu ăn.
“Nhưng vào đêm tân hôn đã xảy ra chuyện. Đêm đó có gió lớn, tiếng la hét phát ra từ ngôi nhà mới.”
“Nói chính xác thì đó là tiếng hét của tân lang và tiếng xương gãy răng rắc.”
Đám nha hoàn tiểu tư nghĩ đến danh tiếng của Lan tiểu thư nên sợ hãi không thôi, không ai dám vào sân sau.
Mọi người đổ xô ra ngoài tìm người, sau khi người của quan phủ đến, ngôi nhà mới được mở ra trước bàn dân thiên hạ.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có hai người kinh hãi ngã ngửa tại chỗ, vẻ mặt dữ tợn… suýt nữa sợ chết khiếp.
Túc Bảo, Hân Hân và chúng quỷ nghe đến mê mẩn, vội vàng hỏi: “Nhìn thấy cái gì? Rốt cuộc bên trong cảnh tượng như thế nào???”
Chương 375: Tân lang biến mất
Tô Tử Du nhìn mấy dòng chữ phía sau trạm kiểm soát, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Phía trên nói, sau khi cửa mở ra mọi người tay gãy chân lìa rải rác khắp căn phòng, giống như là đã bị thứ gì đó gặm ăn sạch sẽ... Chỉ còn lại xương cốt máu chảy đầm đìa, cùng một chút da thịt chưa gặm hết..."
"Phản ứng đầu tiên của mọi người là nghĩ rằng tân nương có vấn đề, là quỷ dữ, đêm tân hôn đã gặm nhấm ăn sạch tân lang..."
Túc Bảo hỏi: "Không phải sao?
Tô Tử Du lắc đầu: "Sau lại phát hiện, cánh tay, xương đùi, xương sườn,... mọi thứ rải rác trên mặt đất đều là của tân nương... Nhưng mà ở chính giữa phòng tân nương mặc nguyên áo cưới đỏ thẫm đang treo lơ lửng …”
"Nói cho chính xác thì chỉ có một cái đầu treo ở trên đỉnh xà nhà, đầu lâu cùng áo cưới treo trên xà nhà, bên trong chiếc áo cưới treo lơ lửng trống không... Thi thể của tân nương bị phân thành nhiều mảnh, tân lang lại biến mất không có tung tích gì."
Nói cách khác trong phòng chỉ có một mình tân nương chết thảm, hài cốt trên mặt đất là của tân nương, cái đầu treo trên xà nhà cũng là tân nương.
“Đêm hôm đó, sau khi đi vào tam tiến tứ hợp viện cũng không có ai ra ngoài. Bây giờ nơi chúng ta đứng chính là chính giữa tân phòng của tân nương…”
Đọc đến đây chính Tô Tử Du cũng không khỏi hít sâu một hơi, đám người Túc Bảo đều ngẩng đầu lên theo bản năng , nhìn về phía xà ngang trên nóc nhà...
Cũng may, không có gì cả.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tô Tử Du nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là: Một là tìm được tân lang, hai là có thể trốn thoát khỏi tam tiến tứ hợp viện này trót lọt... Vậy thì coi như qua cửa thành công."
Hân Hân lập tức lùi về phía sau: "Vậy thì quá đơn giản, lúc nãy chúng ta vào trong này bằng đường nào thì bây giờ cứ lùi lại đường đó rồi ra ngoài là được rồi!”
Hey!
Hân đầu to cảm thấy rất vui vẻ vì sự thông minh của mình.
Tô Tử Du lắc đầu: "Không lui lại được nữa, chúng ta vừa vào trong thì “bức tường” sau lưng đã đóng lại ngay lập tức rồi.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên không phân biệt được vừa rồi mình đã vào đây từ đường nào nữa.
Chỉ nhớ lúc vào cửa, cánh cửa kia không bắt mắt lắm, hơi thấp, lúc ấy cũng không ai chú ý... cứ đi thẳng vào trong gian phòng này luôn.
“Mau ra khỏi gian phòng này trước đi." Tô Tử Du vội nói.
Đoàn người vội vàng đi về phía cửa phòng.
Gian phòng rất lớn, chia làm gian trong và gian ngoài, ở giữa có rèm cửa ngăn cách.
Nhìn thấy rèm châu, Túc Bảo vừa đi vừa kỳ quái hỏi: "Cổ đại cũng có rèm cửa sao?”
Trước kia bé xem phim truyền hình, màn che ở cổ đại đều làm bằng lụa mỏng.
Thường xuyên có người xấu muốn lén thổi thuốc mê sẽ lấy tay dính nước miếng đâm thủng ô cửa sổ.
Tô Tử Du sửng sốt: "Đúng vậy…”
Cổ đại không có rèm cửa, vậy lúc bọn họ vừa mới đến, gió đã thổi bay cái gì?
Mấy đứa nhỏ sợ tới mức thét lên chói tai - nói chính xác là Tô Tử Du và Hân Hân thét lên một tiếng chói tai, rồi tới Túc Bảo hét lên - sau đó cả đám vội chạy ra bên ngoài!
“Quỷ!!!”
Không có rèm cửa, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện, thứ vừa nãy bị gió thổi bay lên không phải là rèm cửa, mà đó chính là áo cưới của tân nương treo lơ lửng trên xà nhà!
Cậu ba quay đầu nhìn thoáng qua, đúng thật là không có cái rèm cửa nào ở đây cả, không có cái gì cả.
Vừa mới bị dọa nhảy dựng hết cả lên nhưng cũng không chú ý "rèm cửa" kia màu gì.
Vẻ mặt của cậu ba dần dần mất khống chế.
Không phải đại ca đã dọn dẹp rồi sao?
Không phải đã bỏ hết những thứ đóng vai quỷ và những đồ vật đáng sợ dọa người đi hết rồi sao?
Trước mắt đang xảy ra chuyện gì vậy…
Mọi người vừa đi vừa nghĩ mà đã đi ra tới bên ngoài tiểu viện.
Tô Việt Phi miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, duy trì hình tượng ôn nhuận như ngọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Tô Tử Du càng căng thẳng hơn.
Tô Tử Du và một tấc tóc vừa mới mọc ra được của Hân Hân đều dựng thẳng lên.
Túc Bảo thở hổn hển một hơi, hỏi: "Anh nhỏ, tam tiến tứ hợp viện rất lớn sao?”
Tô Tử Du mở bản đồ địa hình sau lưng ra nói:
“Tiểu viện này tổng cộng có hai mươi tám gian phòng, nhưng nếu chia theo hướng lớn, cũng chỉ có mấy gian phòng: đảo tọa phòng, chính phòng, nhĩ phòng, đông sương phòng, tây sương phòng, hậu tráo phòng.”
Đảo tọa phòng có sáu gian, tương đối nhỏ, ở vị trí hộ môn, theo thứ tự là người gác cổng, phòng thu chi, phòng tiếp khách, phòng cất trữ.
Từ đảo tọa phòng đi lên là nhị tiến viện, bên trong chính là viện tử chính, đối diện hướng bắc là chính phòng, hai bên là đông sương phòng và tây sương phòng, sau lưng chính phòng là tam tiến viện, gọi là hậu tráo phòng.
Chính phòng là nơi ở của chủ nhân viện tử, đông sương phòng có địa vị cao hơn tây sương phòng, đông - tây sương phòng là nơi ở của con cháu..
Phía sau là chỗ ở của nữ nhi, có đôi khi cũng gọi là hậu viện, nữ nhi muốn ra cửa sẽ đi qua chính phòng, giống như ý là đang “nhận sự giám sát của cha mẹ”.
"Chính phòng là nơi chúng ta vừa mới ra khỏi... Chính phòng bình thường chia làm ba gian, chỉ có gian ở giữa chính phòng mở cửa, gọi là nhà chính; hai phòng hai bên gian giữa mở cưới, một phòng là phòng ngủ còn gian còn lại là thư phòng.”
Túc Bảo mơ mơ màng màng gật đầu: “Đúng là một nhà giàu có.”
Hân Hân không hiểu: "Nói cái gì vậy, quá phức tạp, nghe không hiểu.”
Tô Tử Du chỉ vào nơi bọn họ mới ra khỏi đó: "Chúng ta vừa mới đi từ trong phòng đó ra ngoài đúng không, trong đó chính là là phòng ngủ, cũng là tân phòng của tân lang và tân nương. Gian ngoài là nhà chính, là gian dùng để ăn cơm uống trà, còn gian bên trái thì chúng ta chưa đi qua..."
Đối với Tô Tử Du mà nói thì những thứ như nhà chính, sương phòng, nhĩ phòng,... này rất dễ nhớ, bản đồ phân bố giống như đã được khắc vào trong não cậu vậy.
Tô Tử Du: "Thứ nhất, phải tìm được tân lang mất tích.”
Trong bối cảnh câu chuyện, tân nương chết thảm, tân lang lại mất tích không rõ lý do.
Nơi này là nhà ma, chắc chắn sẽ không làm những chuyện biến thái như chôn giấu “thi thể” xuống đất hay ném xuống giếng phi tang.
Vì vậy tân lang nhất định phải trốn ở một trong hai mươi tám gian phòng này.
Hân Hân trợn tròn mắt: "Làm như muốn là tìm được ấy!”
Tô Việt Phi đứng ở một bên, cả tóc tai lẫn tinh thần hỗn loạn trong gió.
Cũng không biết sao bản thân mình lại bước chân lên con tàu hải tặc này... Không, phải nói là con tàu quỷ mới đúng?
Anh nói: "Tam tiến tiểu viện cở cổ đại có diện tích rất lớn, bất quá nơi này là nhà ma, chắc chỉ mô phỏng lại theo tỷ lệ thôi, nơi này chắc cũng không lớn, tìm sẽ ra nhanh thôi.”
Đi hết cái viện này, chẳng lẽ không tìm được đường ra ngoài hay sao?
Ôm ý niệm như vậy trong đầu, mọi người quyết định bắt đầu tìm kiếm từ ngoài vào trong, trước hết ra ngoài tiến viện…
Cũng may tất cả cũng chỉ là dàn dựng, sáu gian phòng cũng chỉ như một cái phòng vệ sinh lớn, trưng bày một ít đạo cụ cũng tương đối đơn giản, rất nhanh đã tìm xong.
Bên ngoài đảo tọa phòng cũng chỉ có một con đường rất nhỏ hẹp, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết rồi, cũng không có gì cả.
Bình thường khi du khách đến chơi nhà ma, những nơi này ít nhiều đều sẽ sắp xếp người nấp ở đó, giả làm quỷ đột nhiên nhảy ra dọa du khách.
Hiện tại liếc mắt một cái cũng không có gì, yên tĩnh đến quỷ dị càng khiến tinh thần hoảng loạn thấm hơn vào người.
Huyệt thái dương Tô Việt Phi giật thình thịch.
Chắc chắn đại ca đã cho người dọn dẹp hết rồi, điều này tuyệt đối không sai, chỉ là sao bây giờ lại có vẻ còn đáng sợ hơn trước vậy…
Đã tìm xong đảo tọa phòng ở nhất tiến viện, khi Tô Việt Phi đẩy đại môn thì phát hiện thậm chí cánh cửa này còn khóa thật chặt, xem ra còn phải tìm được chìa khóa.
Mấy người tiếp tục, bước vào nhị tiến viện.
“Cái này gọi là nhị tiến môn." Tô Tử Du còn không quên giải thích: "Ở cổ đại hay nói nữ hài tử không được bước ra khỏi nhị môn ý là lấy cánh cửa này làm giới hạn, bọn họ không được ra khỏi đây.”
Cũng chỉ được hoạt động trong tiểu viện và hậu viện, phần lớn thời gian đều ở hậu viện.
Túc Bảo kinh ngạc nói: "Ngày nào cũng bị nhốt ở trong một nơi nhỏ hẹp như thế này không phải sẽ thấy rất khó chịu sao?”
Tô Việt Phi không khỏi mỉm cười: "Đối với chúng ta bây giờ nhìn thấy nơi này rất là nhỏ, nhưng đối với cổ đại thì những nhà giàu có hậu viện rất rộng rãi đấy, ở đó có đình nghỉ mát, có hoa viên, nếu quy mô lớn hơn nữa điểm thậm chí còn có hồ, giả..."
Giọng nói của anh như tiếng suối róc rách, dịu dàng dễ nghe, không nhanh không chậm tỏ vẻ trầm ổn, kiên nhẫn giải thích.
Nhưng mà qua khỏi tường bình phong vào nhị tiến môn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đối diện nhị tiến môn đột nhiên xuất hiện một bộ áo cưới đỏ thẫm đứng ở trước cửa chính phòng!
Thanh âm ôn nhuận của Tô Việt Phi đông cứng lại rồi cao giọng: "Giả... A á giả! Núi giả!”
Cậu ba dịu dàng ưu nhã lập tức vỡ vụ thành từng mảnh!
Tô Tử Du cũng nhảy dựng lên, Hân Hân lúc này cũng nhìn thấy, thét chói tai rồi “vù” một tiếng trốn ra sau lưng Túc Bảo, Tô Tử Du biến sắc, như phản xạ có điều kiện lập tức áp sát Túc Bảo.
“Quỷ... Quỷ quỷ quỷ!" Hân Hân sợ tới mức lắp bắp.
Vừa nãy khi bọn họ rời khỏi đây còn nhớ rất rõ là trước cửa chính phòng không hề có bộ váy cưới nào!
Chương 376: Quyết định khiến cậu ba hối hận nhất
Trước cửa chính phòng có một bộ váy cưới đứng đó.
Phải, chỉ có váy cưới, không có người.
Thế nhưng phần tay áo của bộ váy cưới đó đang bắt chéo trước bụng, thật giống như có người lễ nghi khuôn phép lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Quỷ xui xẻo sợ hãi kêu một tiếng: "Ta là quỷ, cũng bị dọa nhảy dựng cả lên!”
Quỷ nhu nhược nói với Túc Bảo: "Bảo bối, không được, chúng ta sẽ không chơi nữa, anh cõng em ra ngoài.”
Quỷ đào hoa duỗi đầu thật dài: "Ha ha ha, Bảo, thả tôi ra ngoài, để tôi vui vẻ chút đi nào bé cưng.”
Túc Bảo đè thấp giọng, chỉ nghe được tiếng thì thầm: "Xuỵt... đừng lên tiếng, đừng dọa cô ấy chạy mất... Cấm được dọa quỷ trong nhà ma!"
Nói xong tay không nhét mấy ác quỷ vào trong hồ lô.
Tô Tử Du nghe vậy, muốn khóc.
Cuối cùng là ai dọa ai đây?
Hẳn là chúng ta bị dọa sợ chạy được không nào?
Anh nhỏ vừa nhát gan vừa muốn tăng thêm can đảm, run giọng hỏi: "Túc Bảo, đây là quỷ sao? Là X hay là Y?”
Túc Bảo nhìn chằm chằm bộ áo cưới kia, lắc đầu "Không biết nữa.”
X là lệ quỷ sao? Hay là oán quỷ? Y lại đại biểu cho loại quỷ nào.
Tô Tử Du hiểu lầm, càng sợ hãi trong lòng, đến cả em gái cũng không phân biệt được con quỷ trước mặt là ác quỷ hay là lệ quỷ, xem ra con quỷ này rất mạnh!
Hay là… Không phải quỷ?
Sắc mặt Tô Việt Phi trắng bệch, bây giờ mới bình tĩnh nói: "Yên tâm, không phải quỷ gì đâu. Chỉ là một bộ quần áo thôi.”
Nhân viên giả quỷ đã đi hết rồi, không ngờ còn lấy ra một bộ quần áo.
Tô Việt Phi có chút bất đắc dĩ, lại có chút tức giận - lỡ như hù mấy đứa bé sợ chết khiếp thì làm sao bây giờ?
Chắc chắn đại ca đã dặn mọi người là không được hù dọa mấy đứa bé rồi, những nhân viên công tác này không hiểu sao.
Túc Bảo nghe Tô Việt Phi nói, gật đầu: "Đúng vậy, chắc gì là quỷ, cũng có thể là vật quỷ.”
Giống như dấu chân lần trước đi theo bố vậy.
Tô Tử Du đương nhiên cũng biết về hai dấu chân lần trước - mỗi lần em gái gặp quỷ cậu đều ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.
Lại là vật quỷ, có đôi khi vật quỷ còn kinh khủng hơn cả quỷ…
Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng: "Cho nên, vừa rồi bức “rèm cửa” mà gió thổi bay chính là nó sao?”
Hân Hân thò cái đầu ra, lá gan cũng bắt đầu to ra, kiêu ngạo nói: "Chúng ta cho một mồi lửa đốt nó đi! Cho nó chết!”
Tô Tử Chiến nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên thản nhiên nói: "Có lẽ là manh mối.”
Mọi người lại cảm thấy đúng.
Nhà ma mà, bất cứ đồ vật nào xuất hiện cũng chính là manh mối nhắc nhở đấy.
Bình thường trò chơi nào cũng có quy tắc này, không có thứ gì vô duyên vô cớ xuất hiện cả.
Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, nếu trước mắt không phải là quỷ trong trò chơi nhà ma mà là quỷ thật đấy?
Tô Việt Phi nói ra quyết định hối hận nhất đời này: "Đừng sợ, cậu ba qua đó xem thử.”
Nếu không phải quỷ thì tốt rồi - trên đời này làm sao có thể có nhiều quỷ như vậy...
Túc Bảo vội vàng kéo anh lại: "Cậu ba, để bé đi.”
Tô Việt Phi xoa xoa đầu bé, anh là người lớn, làm sao có thể để bé đi được.
Nói sao đây?
“Không sao, cậu ba không sợ.”
Vừa rồi chỉ là quá bất ngờ nên mới bị dọa thôi.
Túc Bảo lo lắng hỏi: "Thật sự không sợ sao?”
Tô Việt Phi buồn cười: "Ừ.”
Ít nhiều gì anh cũng là một người lớn, không phải như Tô Tử Du và Hân Hân, sợ tới mức trốn sau lưng Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu, cảm thấy cậu ba thật dũng cảm, dũng cảm hơn cậu tư nhiều!
“Cậu ba cẩn thận nha!" Túc Bảo nói: "Chúng ta đi theo phía sau.”
Tô Việt Phi: "Không cần đâu, mọi người ở đây đi, ngăn cái cánh cửa này lại.”
Bọn họ chỉ mới vào nhị tiến viện, còn chưa kiểm tra qua những gian phòng kia.
Nếu áo cưới là nhân viên công tác cố ý đặt ở cửa chính phòng để dụ bọn họ đi qua đó thì sao?
Thừa dịp bọn họ chỉ chú ý đến bên kia, sau đó lặng lẽ chạy đến tiền viện, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tìm thấy cái gì ở đây cả.
Túc Bảo nói nho nhỏ: "Chúng ta có thể khóa nhị tiến môn lại.”
Nhưng Tô Việt Phi đã đi về phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, từng bước tới gần áo cưới, thậm chí còn đánh giá một chút.
Áo cưới màu đỏ thẫm tươi đẹp, còn có nếp gấp, giống như mới làm ra.
Trên áo cưới có thêu hoa tinh xảo, mũ phượng khăn quàng vai, rất là đẹp.
Hai tay áo xếp ở phía trước bụng, xem ra hẳn là dùng dây thừng nhỏ hoặc là nút áo gì đó cố định lại.
Tô Việt Phi không khỏi nghĩ năng lực nghiệp vụ của nhà ma không tệ, làm đạo cụ rất là có tâm.
Anh đã đi tới trước mặt áo cưới, cách áo cưới chỉ có một cánh tay, Tô Việt Phi đánh giá áo cưới, chuẩn bị đi quanh một vòng xem có manh mối gì không.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy áo cưới cử động một chút.
Giống hệt như áo cưới đang cúi người, hành lễ chào với anh vậy.
Tô Việt Phi sửng sốt, nhìn áo cưới còn chưa đứng lên, thầm nghĩ làm sao làm được?
Sau khi nhìn gần anh mới phát hiện chung quanh áo cưới này không có giá áo chống đỡ, sau lưng cũng không có gì treo nó, dây thép hay dây cáp gì đó, không có gì cả.
Tô Việt Phi suy đoán trong áo cưới hẳn là có một cái giá treo quần áo gì đó, tuyệt đối không nghĩ tới nó còn có thể cúi người chào.
Lúc áo cưới cúi chào, sau lưng hơi cong, độ cong giống như người bình thường khom lưng, bên trong hoàn toàn không có giá phơi quần áo gì.
Lúc này, Tô Việt Phi nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà xa xôi: “Tướng công…”
Theo tiếng nói phát ra áo cưới cũng duỗi một ống tay áo ra, giống như đang oán giận sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn không nói mình đứng lên đi
Cậu ba: “...”
“...”
“!!!”
Túc Bảo chỉ vào ngôi nhà ma, vui vẻ nói với cậu ba: “Nhìn xem ~ đây mới là thứ con gái nên chơi nha!”
Tô Dĩnh Nhạc ôn hòa nho nhã đứng trước cửa nhà ma, mặc cho gió lạnh ùa qua.
Anh cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: “Túc Bảo, con có chắc chắn muốn chơi cái này không?”
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: “Dạ!”
Ảo tưởng của Tô Dĩnh Nhạc đã tan vỡ.
Chơi cái này, chi bằng chơi tàu lượn siêu tốc, máy nhảy và con lắc lớn...
Cậu ba mặt không đổi sắc, giọng vẫn dịu dàng: “Túc Bảo, con còn nhỏ, trẻ con không được vào nhà ma.”
Túc Bảo: “Tại sao trẻ con không được vào nhà ma?”
Cậu ba giải thích: “Vì sự phát triển tâm lý của trẻ chưa hoàn thiện nên rất dễ để lại bóng tối tâm lý”.
Túc Bảo:“Bóng tối tâm lý là gì?”
Cậu ba kiên nhẫn nói: “Đó là khi người ta bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tỷ như gặp cú sốc nào đó khiến tâm lý bị tổn thương, hoặc quá sợ hãi thứ gì đó… dẫn tới một số phản ứng căng thẳng.”
Tô Dĩnh Nhạc cố gắng hết sức đưa ra lời giải thích đơn giản bằng những từ ngữ mà trẻ con có thể hiểu được, đến giờ phút này, anh vẫn là cậu ba nho nhã dịu dàng.
Túc Bảo vỗ ngực đảm bảo: “Cậu ba yên tâm, chỉ có ma quỷ mới có bóng tối tâm lý, chúng ta không có đâu.”
Cậu ba: “..”
Anh nhìn vào thông tin du khách cần chú ý, chỉ vào dòng trên cùng, nói dối không chớp mắt: “Nhìn cái này đi con, trên này viết trẻ em không được phép chơi.”
Túc Bảo không biết chữ, chỉ có thể nhận ra con số 14, nói: “Thông tin trên này nói 14 tuổi không được chơi. Chúng ta không phải thiếu niên 14 tuổi!”
Bé 4 tuổi rưỡi, chị Hân Hân vừa tròn 6 tuổi, anh Tử Du 7 tuổi còn anh cả 9 tuổi.
Nhìn xem, không hề có đứa trẻ 14 tuổi.
Hân Hân: “Chính xác!”
Tô Tử Du hỏi: “Chú Ba, trong đó nói trẻ em dưới 14 tuổi cần có người giám hộ đi cùng mới được vào. Không nói trẻ em không được phép vào.”
Tô Dĩnh Nhạc: “...”
Tô Tử Chiến vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn hóng hớt chuyện vui, nói: “Chú, chú sợ sao?”
Tô Dĩnh Nhạc: “...”
Phàm là chuyện không giải quyết được, cứ tìm anh cả!
Tô Dĩnh Nhạc gửi tin nhắn cho anh trai nói: [Túc Bảo muốn chơi ngôi nhà ma, nhưng em không thuyết phục được con bé.]
Tô Nhất Trần: [Để con bé đi.]
Tô Dĩnh Nhạc:?
Tô Dĩnh Nhạc sợ điếng người: [Trò này đâu có phù hợp với trẻ con nhỉ?]
Trong điện thoại, Tô Nhất Trần ngẫm nghĩ một lát.
Quả thực người không nên hù dọa người.
[Em chờ chút.]
Tô Nhạc Phi thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao anh cả cũng là ba ruột của Tử Du và Tử Chiến, nếu anh ấy không cho chơi thì hai cậu nhóc kia nhất định phải nghe lời, nếu hai cậu nhóc không chơi thì Túc Bảo sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của các anh trai.
Nửa phút sau.
Tô Nhất Trần: [Ổn rồi, anh đã sắp xếp ổn thỏa, em trực tiếp đưa bọn nhóc vào đi.]
Tô Dĩnh Nhạc? ? ? ? ?
Mười phút sau.
Tô Dĩnh Nhạc dẫn theo bốn nhóc đứng ở cửa vào nhà ma tầng một.
Anh thậm chí không biết mình đã vào bằng cách nào!
Cái quái gì vậy!
Không phải nói người dưới 14 tuổi không được vào sao...
Tô Tử Du cũng nói: “Chú xem, con vừa mới nói đó thôi, dưới 14 tuổi cần có người lớn đi cùng, không có nghĩa là không được vào…”
Đang nói chuyện, Tô Tử Du đột nhiên cảm thấy cổ mình ớn lạnh, lập tức ngậm miệng lại.
Chính xác thì ngôi nhà ma này được gọi là: Trốn chạy khỏi mật thất ma quỷ.
Họ phải băng qua cửa ải đầu tiên, tìm các vật phẩm để qua cửa ải hoặc giải quyết vụ án giết người ở cửa ải đó mới có thể bước vào cửa ải tiếp theo, cứ vậy cho đến khi thành công trốn chạy.
Vừa rồi Tô Tử Du chỉ nghĩ đến việc tăng KPI cho em gái.
Lúc này đứng ở cửa của cửa ải thứ nhất, Tô Tử Du mới phát hiện ra bắp chân cậu hơi mềm.
Hân Hân vẫn hào hứng, vừa sợ vừa nóng lòng muốn thử.
Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra cậu hơi căng thẳng.
“Đừng sợ.” Tô Dĩnh Nhạc chỉ đành bấm bụng nói vậy, đồng thời nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Chắc cậu cả của con đã đánh tiếng trước với người thuộc bộ phận tổ chức trò chơi rồi, chắc sẽ không đáng sợ lắm đâu.”
Tô Dĩnh Nhạc biết rõ anh cả yêu chiều Túc Bảo đến phát cuồng, anh cả luôn tìm mọi cách để thỏa mãn những gì Túc Bảo muốn. Anh tin rằng, khi cho Túc Bảo tham gia trò chơi này, anh cả vẫn có chừng mực.
Anh cả nói đã sắp xếp thì chắc chắn trò chơi đã loại bỏ những thứ đáng sợ.
Vì thế, Tô Dĩnh Nhạc bắt đầu thấy yên tâm.
“Đi thôi.” Cậu ba đi đầu, quay lại an ủi Túc Bảo, “Đừng lo lắng, đã có cậu ba…”
Bỗng, một cơn gió mạnh gào thét, rèm cửa bị thổi bay dữ dội!
Chỉ trong tích tắc, gió thổi đổ một cây nến đỏ trên bàn.
Ngọn nến đỏ lăn đi một đoạn rồi dừng lại dưới chân Tô Dĩnh Nhạc.
Tô Dĩnh Nhạc: “...”
Lời còn chưa nói hết mắc kẹt trong cổ họng Tô Dĩnh Nhạc.
Túc Bảo an ủi: “Cậu ba đừng sợ, đừng sợ, chỉ là gió thôi!”
Tô Dĩnh Nhạc: “... Cậu ba không sợ…”
Thật xấu hổ, chẳng ngờ anh lại giật thót chỉ bởi tấm rèm cửa và cây nến.
Tô Dĩnh Nhạc chỉ cảm thấy hai tai đỏ hồng, anh cố bình tĩnh nhìn chung quanh.
Tô Tử Du cầm nhắc nhở thông quan, đọc lên: “Cửa ải thứ nhất tên là Tân lang mất tích, bối cảnh là thời cổ đại…”
“Năm XX, Lan tiểu thư - đích nữ của một gia đình giàu có, năm nay nàng ta hơn 20 tuổi, chưa lập gia đình, để tìm con rể cho con gái, viên ngoại đã đăng một cáo thị…”
Đại khái là: Ai cưới con gái nhà này sẽ nhận được của hồi môn một trăm nghìn lạng bạc, mười thước vải lụa, mười hộp đựng đồ trang sức bằng vàng bạc…
Theo lý mà nói, lẽ ra của hồi môn đáng giá như này phải có vô số người đến kén rể, nhưng đã một tháng trôi qua kể từ khi đăng cáo thị mà vẫn không có ai đến.
Hóa ra Lan tiểu thư không chỉ xấu xí mà mấu chốt là nàng ta có mệnh sát chồng, trước khi đăng cáo thị kén rể này, nàng ta đã trải qua bốn lần đính ước,nhưng cuối cùng, trước khi chính thức kết hôn, mấy nam nhân kia đều chết trong những hoàn cảnh bí ẩn khác nhau. .
Một người đột ngột chết bệnh, người khác lại bị táo rơi đè chết, một người bị chó cắn chết, người cuối cùng rơi xuống giếng mà chết.
Tiếng xấu của Lan tiểu thư đã truyền xa, chưa kịp kết hôn mà bên nam đều chết thảm như vậy thì còn lấy nàng ta làm gì?
Há chẳng phải để cả nhà trai bị nàng ta hại chết hay sao?
Trong hồ lô linh hồn, đám quỷ xui xẻo và quỷ đào hoa thò đầu ra.
Dì xấu xí hỏi: “Xấu hơn cả dì hả?”
Quỷ xui xẻo hỏi: “Lợi hại, gả cho ai người đó chết? Đúng là tiền bối của ta?”
Quỷ đào hoa: “Thật đáng thương. Chưa kịp tận hưởng niềm vui sướng khi ngủ cùng tân lang thì tân lang đã bỏ mạng, sao không ngủ một đêm hãy chết!”
Đám quỷ: “...”
Tưởng chỉ có tâm hồn lăng nhăng muốn nhiều người yêu mình còn thể xác không thích nhúng chàm chứ?
Từ bao giờ mà quỷ đào hoa biến thành thận đào hoa thế?
Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tô Tử Du: “Sau đó, có một thư sinh từ nơi khác đến dự thi. Vì chàng ta nghèo không một xu dính túi, không có tiền đến Kinh Thành thi nên mới nhận cáo thị kén rể này.”
Quỷ đào hoa chống cằm nói: “Thật nhàm chán, lại là một thư sinh đến Kinh thi cử. Mấy câu chuyện ngày xưa lúc nào cũng quanh quẩn chủ đề này.”
Tô Tử Du tiếp tục.
Thư sinh cầm cáo thị đến Lan phủ, viên ngoại rất hài lòng với thân phận của chàng ta, còn Lan tiểu thư thì hài lòng với vẻ ngoài tuấn tú của chàng ta.
“Để tránh đêm dài lắm mộng, họ đã kết hôn ngay đêm đó…”
“Lan gia tin rằng chỉ cần Lan tiểu thư thành hôn thì mọi lời nguyền sẽ bị phá bỏ.”
Địa điểm hai người kết hôn là ở Tam Tân Tứ Hợp Nguyên - một trong những của hồi môn, nơi này rất lớn, do đám cưới gấp rút nên trong phủ không có nhiều người, chỉ cho mang theo của hồi môn là bốn nha đầu, bốn tiểu tư và một người phụ nữ nấu ăn.
“Nhưng vào đêm tân hôn đã xảy ra chuyện. Đêm đó có gió lớn, tiếng la hét phát ra từ ngôi nhà mới.”
“Nói chính xác thì đó là tiếng hét của tân lang và tiếng xương gãy răng rắc.”
Đám nha hoàn tiểu tư nghĩ đến danh tiếng của Lan tiểu thư nên sợ hãi không thôi, không ai dám vào sân sau.
Mọi người đổ xô ra ngoài tìm người, sau khi người của quan phủ đến, ngôi nhà mới được mở ra trước bàn dân thiên hạ.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có hai người kinh hãi ngã ngửa tại chỗ, vẻ mặt dữ tợn… suýt nữa sợ chết khiếp.
Túc Bảo, Hân Hân và chúng quỷ nghe đến mê mẩn, vội vàng hỏi: “Nhìn thấy cái gì? Rốt cuộc bên trong cảnh tượng như thế nào???”
Chương 375: Tân lang biến mất
Tô Tử Du nhìn mấy dòng chữ phía sau trạm kiểm soát, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Phía trên nói, sau khi cửa mở ra mọi người tay gãy chân lìa rải rác khắp căn phòng, giống như là đã bị thứ gì đó gặm ăn sạch sẽ... Chỉ còn lại xương cốt máu chảy đầm đìa, cùng một chút da thịt chưa gặm hết..."
"Phản ứng đầu tiên của mọi người là nghĩ rằng tân nương có vấn đề, là quỷ dữ, đêm tân hôn đã gặm nhấm ăn sạch tân lang..."
Túc Bảo hỏi: "Không phải sao?
Tô Tử Du lắc đầu: "Sau lại phát hiện, cánh tay, xương đùi, xương sườn,... mọi thứ rải rác trên mặt đất đều là của tân nương... Nhưng mà ở chính giữa phòng tân nương mặc nguyên áo cưới đỏ thẫm đang treo lơ lửng …”
"Nói cho chính xác thì chỉ có một cái đầu treo ở trên đỉnh xà nhà, đầu lâu cùng áo cưới treo trên xà nhà, bên trong chiếc áo cưới treo lơ lửng trống không... Thi thể của tân nương bị phân thành nhiều mảnh, tân lang lại biến mất không có tung tích gì."
Nói cách khác trong phòng chỉ có một mình tân nương chết thảm, hài cốt trên mặt đất là của tân nương, cái đầu treo trên xà nhà cũng là tân nương.
“Đêm hôm đó, sau khi đi vào tam tiến tứ hợp viện cũng không có ai ra ngoài. Bây giờ nơi chúng ta đứng chính là chính giữa tân phòng của tân nương…”
Đọc đến đây chính Tô Tử Du cũng không khỏi hít sâu một hơi, đám người Túc Bảo đều ngẩng đầu lên theo bản năng , nhìn về phía xà ngang trên nóc nhà...
Cũng may, không có gì cả.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tô Tử Du nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là: Một là tìm được tân lang, hai là có thể trốn thoát khỏi tam tiến tứ hợp viện này trót lọt... Vậy thì coi như qua cửa thành công."
Hân Hân lập tức lùi về phía sau: "Vậy thì quá đơn giản, lúc nãy chúng ta vào trong này bằng đường nào thì bây giờ cứ lùi lại đường đó rồi ra ngoài là được rồi!”
Hey!
Hân đầu to cảm thấy rất vui vẻ vì sự thông minh của mình.
Tô Tử Du lắc đầu: "Không lui lại được nữa, chúng ta vừa vào trong thì “bức tường” sau lưng đã đóng lại ngay lập tức rồi.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên không phân biệt được vừa rồi mình đã vào đây từ đường nào nữa.
Chỉ nhớ lúc vào cửa, cánh cửa kia không bắt mắt lắm, hơi thấp, lúc ấy cũng không ai chú ý... cứ đi thẳng vào trong gian phòng này luôn.
“Mau ra khỏi gian phòng này trước đi." Tô Tử Du vội nói.
Đoàn người vội vàng đi về phía cửa phòng.
Gian phòng rất lớn, chia làm gian trong và gian ngoài, ở giữa có rèm cửa ngăn cách.
Nhìn thấy rèm châu, Túc Bảo vừa đi vừa kỳ quái hỏi: "Cổ đại cũng có rèm cửa sao?”
Trước kia bé xem phim truyền hình, màn che ở cổ đại đều làm bằng lụa mỏng.
Thường xuyên có người xấu muốn lén thổi thuốc mê sẽ lấy tay dính nước miếng đâm thủng ô cửa sổ.
Tô Tử Du sửng sốt: "Đúng vậy…”
Cổ đại không có rèm cửa, vậy lúc bọn họ vừa mới đến, gió đã thổi bay cái gì?
Mấy đứa nhỏ sợ tới mức thét lên chói tai - nói chính xác là Tô Tử Du và Hân Hân thét lên một tiếng chói tai, rồi tới Túc Bảo hét lên - sau đó cả đám vội chạy ra bên ngoài!
“Quỷ!!!”
Không có rèm cửa, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện, thứ vừa nãy bị gió thổi bay lên không phải là rèm cửa, mà đó chính là áo cưới của tân nương treo lơ lửng trên xà nhà!
Cậu ba quay đầu nhìn thoáng qua, đúng thật là không có cái rèm cửa nào ở đây cả, không có cái gì cả.
Vừa mới bị dọa nhảy dựng hết cả lên nhưng cũng không chú ý "rèm cửa" kia màu gì.
Vẻ mặt của cậu ba dần dần mất khống chế.
Không phải đại ca đã dọn dẹp rồi sao?
Không phải đã bỏ hết những thứ đóng vai quỷ và những đồ vật đáng sợ dọa người đi hết rồi sao?
Trước mắt đang xảy ra chuyện gì vậy…
Mọi người vừa đi vừa nghĩ mà đã đi ra tới bên ngoài tiểu viện.
Tô Việt Phi miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, duy trì hình tượng ôn nhuận như ngọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Tô Tử Du càng căng thẳng hơn.
Tô Tử Du và một tấc tóc vừa mới mọc ra được của Hân Hân đều dựng thẳng lên.
Túc Bảo thở hổn hển một hơi, hỏi: "Anh nhỏ, tam tiến tứ hợp viện rất lớn sao?”
Tô Tử Du mở bản đồ địa hình sau lưng ra nói:
“Tiểu viện này tổng cộng có hai mươi tám gian phòng, nhưng nếu chia theo hướng lớn, cũng chỉ có mấy gian phòng: đảo tọa phòng, chính phòng, nhĩ phòng, đông sương phòng, tây sương phòng, hậu tráo phòng.”
Đảo tọa phòng có sáu gian, tương đối nhỏ, ở vị trí hộ môn, theo thứ tự là người gác cổng, phòng thu chi, phòng tiếp khách, phòng cất trữ.
Từ đảo tọa phòng đi lên là nhị tiến viện, bên trong chính là viện tử chính, đối diện hướng bắc là chính phòng, hai bên là đông sương phòng và tây sương phòng, sau lưng chính phòng là tam tiến viện, gọi là hậu tráo phòng.
Chính phòng là nơi ở của chủ nhân viện tử, đông sương phòng có địa vị cao hơn tây sương phòng, đông - tây sương phòng là nơi ở của con cháu..
Phía sau là chỗ ở của nữ nhi, có đôi khi cũng gọi là hậu viện, nữ nhi muốn ra cửa sẽ đi qua chính phòng, giống như ý là đang “nhận sự giám sát của cha mẹ”.
"Chính phòng là nơi chúng ta vừa mới ra khỏi... Chính phòng bình thường chia làm ba gian, chỉ có gian ở giữa chính phòng mở cửa, gọi là nhà chính; hai phòng hai bên gian giữa mở cưới, một phòng là phòng ngủ còn gian còn lại là thư phòng.”
Túc Bảo mơ mơ màng màng gật đầu: “Đúng là một nhà giàu có.”
Hân Hân không hiểu: "Nói cái gì vậy, quá phức tạp, nghe không hiểu.”
Tô Tử Du chỉ vào nơi bọn họ mới ra khỏi đó: "Chúng ta vừa mới đi từ trong phòng đó ra ngoài đúng không, trong đó chính là là phòng ngủ, cũng là tân phòng của tân lang và tân nương. Gian ngoài là nhà chính, là gian dùng để ăn cơm uống trà, còn gian bên trái thì chúng ta chưa đi qua..."
Đối với Tô Tử Du mà nói thì những thứ như nhà chính, sương phòng, nhĩ phòng,... này rất dễ nhớ, bản đồ phân bố giống như đã được khắc vào trong não cậu vậy.
Tô Tử Du: "Thứ nhất, phải tìm được tân lang mất tích.”
Trong bối cảnh câu chuyện, tân nương chết thảm, tân lang lại mất tích không rõ lý do.
Nơi này là nhà ma, chắc chắn sẽ không làm những chuyện biến thái như chôn giấu “thi thể” xuống đất hay ném xuống giếng phi tang.
Vì vậy tân lang nhất định phải trốn ở một trong hai mươi tám gian phòng này.
Hân Hân trợn tròn mắt: "Làm như muốn là tìm được ấy!”
Tô Việt Phi đứng ở một bên, cả tóc tai lẫn tinh thần hỗn loạn trong gió.
Cũng không biết sao bản thân mình lại bước chân lên con tàu hải tặc này... Không, phải nói là con tàu quỷ mới đúng?
Anh nói: "Tam tiến tiểu viện cở cổ đại có diện tích rất lớn, bất quá nơi này là nhà ma, chắc chỉ mô phỏng lại theo tỷ lệ thôi, nơi này chắc cũng không lớn, tìm sẽ ra nhanh thôi.”
Đi hết cái viện này, chẳng lẽ không tìm được đường ra ngoài hay sao?
Ôm ý niệm như vậy trong đầu, mọi người quyết định bắt đầu tìm kiếm từ ngoài vào trong, trước hết ra ngoài tiến viện…
Cũng may tất cả cũng chỉ là dàn dựng, sáu gian phòng cũng chỉ như một cái phòng vệ sinh lớn, trưng bày một ít đạo cụ cũng tương đối đơn giản, rất nhanh đã tìm xong.
Bên ngoài đảo tọa phòng cũng chỉ có một con đường rất nhỏ hẹp, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết rồi, cũng không có gì cả.
Bình thường khi du khách đến chơi nhà ma, những nơi này ít nhiều đều sẽ sắp xếp người nấp ở đó, giả làm quỷ đột nhiên nhảy ra dọa du khách.
Hiện tại liếc mắt một cái cũng không có gì, yên tĩnh đến quỷ dị càng khiến tinh thần hoảng loạn thấm hơn vào người.
Huyệt thái dương Tô Việt Phi giật thình thịch.
Chắc chắn đại ca đã cho người dọn dẹp hết rồi, điều này tuyệt đối không sai, chỉ là sao bây giờ lại có vẻ còn đáng sợ hơn trước vậy…
Đã tìm xong đảo tọa phòng ở nhất tiến viện, khi Tô Việt Phi đẩy đại môn thì phát hiện thậm chí cánh cửa này còn khóa thật chặt, xem ra còn phải tìm được chìa khóa.
Mấy người tiếp tục, bước vào nhị tiến viện.
“Cái này gọi là nhị tiến môn." Tô Tử Du còn không quên giải thích: "Ở cổ đại hay nói nữ hài tử không được bước ra khỏi nhị môn ý là lấy cánh cửa này làm giới hạn, bọn họ không được ra khỏi đây.”
Cũng chỉ được hoạt động trong tiểu viện và hậu viện, phần lớn thời gian đều ở hậu viện.
Túc Bảo kinh ngạc nói: "Ngày nào cũng bị nhốt ở trong một nơi nhỏ hẹp như thế này không phải sẽ thấy rất khó chịu sao?”
Tô Việt Phi không khỏi mỉm cười: "Đối với chúng ta bây giờ nhìn thấy nơi này rất là nhỏ, nhưng đối với cổ đại thì những nhà giàu có hậu viện rất rộng rãi đấy, ở đó có đình nghỉ mát, có hoa viên, nếu quy mô lớn hơn nữa điểm thậm chí còn có hồ, giả..."
Giọng nói của anh như tiếng suối róc rách, dịu dàng dễ nghe, không nhanh không chậm tỏ vẻ trầm ổn, kiên nhẫn giải thích.
Nhưng mà qua khỏi tường bình phong vào nhị tiến môn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đối diện nhị tiến môn đột nhiên xuất hiện một bộ áo cưới đỏ thẫm đứng ở trước cửa chính phòng!
Thanh âm ôn nhuận của Tô Việt Phi đông cứng lại rồi cao giọng: "Giả... A á giả! Núi giả!”
Cậu ba dịu dàng ưu nhã lập tức vỡ vụ thành từng mảnh!
Tô Tử Du cũng nhảy dựng lên, Hân Hân lúc này cũng nhìn thấy, thét chói tai rồi “vù” một tiếng trốn ra sau lưng Túc Bảo, Tô Tử Du biến sắc, như phản xạ có điều kiện lập tức áp sát Túc Bảo.
“Quỷ... Quỷ quỷ quỷ!" Hân Hân sợ tới mức lắp bắp.
Vừa nãy khi bọn họ rời khỏi đây còn nhớ rất rõ là trước cửa chính phòng không hề có bộ váy cưới nào!
Chương 376: Quyết định khiến cậu ba hối hận nhất
Trước cửa chính phòng có một bộ váy cưới đứng đó.
Phải, chỉ có váy cưới, không có người.
Thế nhưng phần tay áo của bộ váy cưới đó đang bắt chéo trước bụng, thật giống như có người lễ nghi khuôn phép lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Quỷ xui xẻo sợ hãi kêu một tiếng: "Ta là quỷ, cũng bị dọa nhảy dựng cả lên!”
Quỷ nhu nhược nói với Túc Bảo: "Bảo bối, không được, chúng ta sẽ không chơi nữa, anh cõng em ra ngoài.”
Quỷ đào hoa duỗi đầu thật dài: "Ha ha ha, Bảo, thả tôi ra ngoài, để tôi vui vẻ chút đi nào bé cưng.”
Túc Bảo đè thấp giọng, chỉ nghe được tiếng thì thầm: "Xuỵt... đừng lên tiếng, đừng dọa cô ấy chạy mất... Cấm được dọa quỷ trong nhà ma!"
Nói xong tay không nhét mấy ác quỷ vào trong hồ lô.
Tô Tử Du nghe vậy, muốn khóc.
Cuối cùng là ai dọa ai đây?
Hẳn là chúng ta bị dọa sợ chạy được không nào?
Anh nhỏ vừa nhát gan vừa muốn tăng thêm can đảm, run giọng hỏi: "Túc Bảo, đây là quỷ sao? Là X hay là Y?”
Túc Bảo nhìn chằm chằm bộ áo cưới kia, lắc đầu "Không biết nữa.”
X là lệ quỷ sao? Hay là oán quỷ? Y lại đại biểu cho loại quỷ nào.
Tô Tử Du hiểu lầm, càng sợ hãi trong lòng, đến cả em gái cũng không phân biệt được con quỷ trước mặt là ác quỷ hay là lệ quỷ, xem ra con quỷ này rất mạnh!
Hay là… Không phải quỷ?
Sắc mặt Tô Việt Phi trắng bệch, bây giờ mới bình tĩnh nói: "Yên tâm, không phải quỷ gì đâu. Chỉ là một bộ quần áo thôi.”
Nhân viên giả quỷ đã đi hết rồi, không ngờ còn lấy ra một bộ quần áo.
Tô Việt Phi có chút bất đắc dĩ, lại có chút tức giận - lỡ như hù mấy đứa bé sợ chết khiếp thì làm sao bây giờ?
Chắc chắn đại ca đã dặn mọi người là không được hù dọa mấy đứa bé rồi, những nhân viên công tác này không hiểu sao.
Túc Bảo nghe Tô Việt Phi nói, gật đầu: "Đúng vậy, chắc gì là quỷ, cũng có thể là vật quỷ.”
Giống như dấu chân lần trước đi theo bố vậy.
Tô Tử Du đương nhiên cũng biết về hai dấu chân lần trước - mỗi lần em gái gặp quỷ cậu đều ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.
Lại là vật quỷ, có đôi khi vật quỷ còn kinh khủng hơn cả quỷ…
Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng: "Cho nên, vừa rồi bức “rèm cửa” mà gió thổi bay chính là nó sao?”
Hân Hân thò cái đầu ra, lá gan cũng bắt đầu to ra, kiêu ngạo nói: "Chúng ta cho một mồi lửa đốt nó đi! Cho nó chết!”
Tô Tử Chiến nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên thản nhiên nói: "Có lẽ là manh mối.”
Mọi người lại cảm thấy đúng.
Nhà ma mà, bất cứ đồ vật nào xuất hiện cũng chính là manh mối nhắc nhở đấy.
Bình thường trò chơi nào cũng có quy tắc này, không có thứ gì vô duyên vô cớ xuất hiện cả.
Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, nếu trước mắt không phải là quỷ trong trò chơi nhà ma mà là quỷ thật đấy?
Tô Việt Phi nói ra quyết định hối hận nhất đời này: "Đừng sợ, cậu ba qua đó xem thử.”
Nếu không phải quỷ thì tốt rồi - trên đời này làm sao có thể có nhiều quỷ như vậy...
Túc Bảo vội vàng kéo anh lại: "Cậu ba, để bé đi.”
Tô Việt Phi xoa xoa đầu bé, anh là người lớn, làm sao có thể để bé đi được.
Nói sao đây?
“Không sao, cậu ba không sợ.”
Vừa rồi chỉ là quá bất ngờ nên mới bị dọa thôi.
Túc Bảo lo lắng hỏi: "Thật sự không sợ sao?”
Tô Việt Phi buồn cười: "Ừ.”
Ít nhiều gì anh cũng là một người lớn, không phải như Tô Tử Du và Hân Hân, sợ tới mức trốn sau lưng Túc Bảo.
Túc Bảo gật đầu, cảm thấy cậu ba thật dũng cảm, dũng cảm hơn cậu tư nhiều!
“Cậu ba cẩn thận nha!" Túc Bảo nói: "Chúng ta đi theo phía sau.”
Tô Việt Phi: "Không cần đâu, mọi người ở đây đi, ngăn cái cánh cửa này lại.”
Bọn họ chỉ mới vào nhị tiến viện, còn chưa kiểm tra qua những gian phòng kia.
Nếu áo cưới là nhân viên công tác cố ý đặt ở cửa chính phòng để dụ bọn họ đi qua đó thì sao?
Thừa dịp bọn họ chỉ chú ý đến bên kia, sau đó lặng lẽ chạy đến tiền viện, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tìm thấy cái gì ở đây cả.
Túc Bảo nói nho nhỏ: "Chúng ta có thể khóa nhị tiến môn lại.”
Nhưng Tô Việt Phi đã đi về phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, từng bước tới gần áo cưới, thậm chí còn đánh giá một chút.
Áo cưới màu đỏ thẫm tươi đẹp, còn có nếp gấp, giống như mới làm ra.
Trên áo cưới có thêu hoa tinh xảo, mũ phượng khăn quàng vai, rất là đẹp.
Hai tay áo xếp ở phía trước bụng, xem ra hẳn là dùng dây thừng nhỏ hoặc là nút áo gì đó cố định lại.
Tô Việt Phi không khỏi nghĩ năng lực nghiệp vụ của nhà ma không tệ, làm đạo cụ rất là có tâm.
Anh đã đi tới trước mặt áo cưới, cách áo cưới chỉ có một cánh tay, Tô Việt Phi đánh giá áo cưới, chuẩn bị đi quanh một vòng xem có manh mối gì không.
Lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy áo cưới cử động một chút.
Giống hệt như áo cưới đang cúi người, hành lễ chào với anh vậy.
Tô Việt Phi sửng sốt, nhìn áo cưới còn chưa đứng lên, thầm nghĩ làm sao làm được?
Sau khi nhìn gần anh mới phát hiện chung quanh áo cưới này không có giá áo chống đỡ, sau lưng cũng không có gì treo nó, dây thép hay dây cáp gì đó, không có gì cả.
Tô Việt Phi suy đoán trong áo cưới hẳn là có một cái giá treo quần áo gì đó, tuyệt đối không nghĩ tới nó còn có thể cúi người chào.
Lúc áo cưới cúi chào, sau lưng hơi cong, độ cong giống như người bình thường khom lưng, bên trong hoàn toàn không có giá phơi quần áo gì.
Lúc này, Tô Việt Phi nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà xa xôi: “Tướng công…”
Theo tiếng nói phát ra áo cưới cũng duỗi một ống tay áo ra, giống như đang oán giận sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn không nói mình đứng lên đi
Cậu ba: “...”
“...”
“!!!”