-
Chương 330: Bị phạt hết tiền cũng không khai ra anh, áo bông nhỏ của anh thật ấm áp
Cuối cùng, tất cả bao lì xì trong túi Túc Bảo đều bị bà cụ Tô lấy đi.
Nhìn chiếc túi trống rỗng, Túc Bảo không khỏi rơi nước mắt.
Ôi, hóa ra hậu quả khi làm sai lại nghiêm trọng đến thế.
Bao lì xì cô bé cất giấu hơn nửa năm đã không cánh mà bay mất rồi!!!
Cái giá phải trả khi làm sai quá lớn, sau này bé sẽ không bao giờ phá nhà nữa…
Tiểu Ngũ đứng trên vai Túc Bảo, nghiêng đầu.
“Ôi không, mất hết rồi! Túi trống rỗng, đầu óc trống rỗng, tay tôi trống rỗng, mọi thứ đều trống rỗng!”
Túc Bảo nghe vậy bèn bật khóc.
Tiền, tiền của bé!
Nghe thấy tiếng khóc của Túc Bảo, bà cụ Tô cố kìm lòng không trả lại tiền cho bé.
Làm người phải có giới hạn, giáo dục cũng phải có giới hạn, không được quay đầu, tuyệt đối không được….
Chỉ là, tim bà như tan vỡ.
Tiểu Ngũ đưa chân lại gần, đặt lên mặt Túc Bảo để an ủi: “Tài chính thiếu hụt, chân mày cau chặt, thời gian gấp gáp, ống quần chật… Chúc chị có một tương lai tươi sáng!”
Túc Bảo càng khóc to hơn.
Tô Tử Du nghe tiếng khóc tìm đến phòng Túc Bảo, khóe môi cậu khẽ giật.
Cậu lạnh lùng nói với Tiểu Ngũ: “Con kia, không biết an ủi thì đừng có an ủi!”
Tô Tử Chiến cũng tới, hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành rồi nói: “Đừng khóc, anh sẽ cho em toàn bộ tiền tiêu vặt của anh!”
Cậu chạy về phòng, lấy mấy con heo đất ra, đập vỡ rồi vơ lấy từng nắm tiền nhét vào túi của Túc Bảo.
Hân Hân: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi ư? Chị có, chị cho em hết!”
Cô bé lấy điện thoại di động ra, chuyển hết tiền trong một lần, chỉ để lại tiền duy trì tài khoản tối thiểu.
Tô Tử Tích cau mày, đưa khăn giấy cho Túc Bảo: “Đừng khóc nữa, rơi nước mắt vì mấy đồng lẻ ấy làm gì, thật mất mặt!”
Cùng lắm thì cậu cho Túc Bảo hết tiền của cậu, đối với cậu tiền chỉ là con số thôi, chẳng chút ý nghĩa gì.
Sao lại có người khóc vì thứ không có ý nghĩa như vậy nhỉ.
Tô Tử Du không nói nên lời, quay người trở về phòng.
Sau đó, cậu chuyển tiền cho Túc Bảo.
Túc Bảo vẫn đang nấc cục vì ban nãy khóc quá hăng.
Bé vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Em không cần tiền của anh chị, em muốn tự mình kiếm tiền….”
Hân đầu to nhìn Túc Bảo đầy thông cảm: “Em cứ giữ tiền đó đi, tốt xấu gì thì lần sau bị phạt còn có cái mà bồi thường, mấy trăm vạn đấy, đủ để đền tiền mấy lần nha!”
Nói xong, Hân Hân kiên định bồi thêm một câu: “Em yên tâm, sau này chị sẽ cho em toàn bộ bao lì xì của chị, đảm bảo đủ để bồi thường tiền cho em!”
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Tích: “…”
Tô Tử Chiến: “….”
Túc Bảo dần bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Cố Thất Thất.
Cố Thất Thất: “Alo, Túc Bảo à?”
Túc Bảo: “Chị Thất Thất, chị còn cần vệ sĩ nữa không ạ? Em đến đoàn làm phim với chị, một tháng có thể nhận lương một trăm triệu tệ không?”
Cố Thất Thất: “???”
Trước đây cô ấy nói vậy thôi chứ sao dám để tiểu tổ tông của nhà họ Tô đến đoàn phim cùng cô ấy.
Cố Thất Thất vội an ủi Túc Bảo một hồi rồi cúp điện thoại.
Túc Bảo: Xong rồi, tiền mất còn không thể kiếm được tiền mới.
Thảm quá!
Khi Mộc Quy Phàm trở về đã là buổi chiều, cảnh sát đã bắt được kẻ sát hại cô gái trong tủ quần áo, anh đang định đưa Túc Bảo đến đồn cảnh sát một chuyến.
Kết quả biết tin, Túc Bảo luôn cột túi tiền cực chặt lại thà chịu phạt hết tiền chứ không chịu khai tội của anh.
Mộc Quy Phàm thấy lòng ấm áp.
Thật không hổ là áo bông nhỏ của anh!
Mộc Quy Phàm không nói hai lời, lập tức lấy di động ra chuyển tiền cho Túc Bảo.
Không ngờ lại trông thấy tài khoản của bé đang có số dư hơn mấy trăm vạn tệ, hỏi ra mới biết mấy anh chị của bé mới cho bé tiền.
Lần bồi thường này mất đi vài cái phong bao mà kiếm được mấy trăm vạn tệ…
Thế là, Mộc Quy Phàm chuyển cho mấy đứa nhóc mấy bao lì xì lớn, xong xuôi mới ôm Túc Bảo ra khỏi nhà.
Bà cụ Tô đuổi theo hỏi: “Mộc Quy Phàm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu! Có phải cậu dạy Túc Bảo cạy khóa cửa không?”
Bước chân của Mộc chiến thần vẫn vững vàng, thoáng chốc đã biến mất ở cửa lớn nhà họ Tô.
Bà cụ Tô chửi rầm trời.
Tuy Túc Bảo không khai tội Mộc Quy Phàm. Nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết ông ba không đáng tin cậy này đã dạy Túc Bảo cạy cửa.
Mỗi ngày đều dạy cái gì không biết….
***
Đàm Chỉ Quân đã tỉnh lại, khi nhớ ra chuyện mình luôn ở cùng phòng với thi thể một cô gái trong hai tháng, cô ấy hoàn toàn sụp đổ.
Trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm.
Sau khi thăm Đàm Chỉ Quân xong, Túc Bảo cùng ba bé đến phòng giam để gặp hung thủ.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh như này, chắc chắn có sự hỗ trợ của Mộc Quy Phàm rồi.
Hung hủng là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đầu cạo trọc, đang ngồi trong phòng thẩm vấn với đôi tay bị còng.
Túc Bảo thả nữ quỷ ra, hỏi: “Chị gái vỡ bụng, chị còn nhớ chú kia không?”
Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tên hung thủ, mặt nó không có chút biểu cảm gì.
Người thẩm vấn bên trong hỏi: “Sao anh lại giết Đào Nghiêu Nghiêu?”
Cuối cùng nữ quỷ cũng có phản ứng khi nghe thấy cái tên này.
“Đào Nghiêu Nghiêu…” Nó bỗng nhớ ra, hình như tên nó là Đào Nghiêu Nghiêu!
Người đàn ông có vẻ buồn bã, đáp: “Bởi vì cô ấy không nghe lời.”
Thì ra hai người họ là người yêu nhưng hơn nhau chục tuổi.
Người đàn ông 35 tuổi, sở hữu vài căn hộ và kiếm thu nhập từ tiền thuê nhà hàng tháng.
Đào Nghiêu Nghiêu chỉ mới ngoài 22 tuổi, chưa có nguồn thu nhập ổn định.
Hai người có quan điểm khác nhau nên thường xuyên cãi vã, Đào Nghiêu Nghiêu còn rất thích ra ngoài chơi.
Dần dà, người đàn ông nghi ngờ Đào Nghiêu Nghiêu đang lừa dối mình nên đã giết người yêu trong cơn giận dữ khi hai người cãi vã.
Người đàn ông cúi đầu lau mặt: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giết cô ấy. Thật đấy, tôi quá nóng nảy nên lửa giận bốc lên đầu khi cãi nhau…”
“Trong cơn bốc đồng, tôi đã cầm cây cán bột đánh vào sau đầu cô ấy. Ai ngờ cô ấy lại…”
Chỉ đánh một đòn, Đào Nghiêu Nghiêu đã chết.
“Lúc đó tôi rất hoảng sợ, sau khi phát hiện ra cô ấy đã chết thật, tôi không biết phải làm sao. Có người gọi điện đến thuê nhà, tôi sợ lắm. Tôi thực sự không cố ý giết người, chỉ là lỡ tay giết người trong lúc nóng giận thôi… Ai bảo, ai bảo cô ấy ngoại tình trước!”
Việc tuyên án cho tội cố ý giết người và ngộ sát là hoàn toàn khác nhau!
Người thẩm vấn cau mày, nói: “Sao anh chắc chắn cô ấy đã ngoại tình?”
Người đàn ông chỉ mấp máy môi nhưng không nói gì.
Anh ta không chắc chắn, nếu có bằng chứng thì đã chẳng cần tranh cãi đúng sai với bạn gái rồi!
Nhưng anh ta quá hiểu các cô gái trẻ thời buổi này, vừa ham chơi lại lăng nhăng.
Một người thẩm vấn khác hỏi: “Sau khi giết Đào Nghiêu Nghiêu, anh đã làm gì?”
Sắc mặt người đàn ông bỗng tái nhợt, hồi lâu mới lên tiếng giải thích: “Sau khi nhận được cuộc điện thoại hỏi thuê nhà, tôi choàng tỉnh từ cơn nóng giận, sau đó không biết phải làm thế nào nên nhanh chóng khóa cửa rồi rời đi.”
Anh ta không gặp mặt người muốn tới xem nhà và thuê nhà kia.
“Ban đêm, sau khi bình tĩnh lại, tôi biết không thể cứu sống người yêu, nhưng tôi chưa cưới vợ sinh con, tôi không muốn vào tù, nên tôi đã….”
Anh ta do dự một chút, cuối cùng nói: “Tôi đã nghĩ cách giấu cô ấy đi để không ai phát hiện, tôi sợ nội tạng sẽ thối rữa và bốc mùi nên đã xử lý nội tạng trước.”
“Tôi đã ngâm cô ấy với muối…”
“Quê chúng tôi thường làm thịt xông khói để đón Tết nên việc xử lý nội tạng này không thành vấn đề với tôi. Tôi chỉ muốn ăn Tết trước, đợi khi nào lấy vợ sinh con nối dõi xong thì tôi nhất định sẽ đi đầu thú…”
Người thẩm vấn cười khẩy.
Vừa xuống tay giết hại bạn gái đã muốn tính chuyện lấy vợ sinh con rồi!
Bản tính thờ ơ thật khiến người khác phải khiếp sợ.
“Xử lý thi thể xong, dù chuyển ra ngoài bằng cách nào cũng bị mọi người nghi ngờ, vì vậy tôi dứt khoát không chuyển xác đi mà vừa hay có tủ quần áo để cất giấu.”
Giấu đi.
Sau đó cho người mới tới thuê nhà.
Người ngoài nhìn vào thấy nơi này có người mới tới thuê rồi thì nhất định sẽ không nghi ngờ gì hết.
Nhìn chiếc túi trống rỗng, Túc Bảo không khỏi rơi nước mắt.
Ôi, hóa ra hậu quả khi làm sai lại nghiêm trọng đến thế.
Bao lì xì cô bé cất giấu hơn nửa năm đã không cánh mà bay mất rồi!!!
Cái giá phải trả khi làm sai quá lớn, sau này bé sẽ không bao giờ phá nhà nữa…
Tiểu Ngũ đứng trên vai Túc Bảo, nghiêng đầu.
“Ôi không, mất hết rồi! Túi trống rỗng, đầu óc trống rỗng, tay tôi trống rỗng, mọi thứ đều trống rỗng!”
Túc Bảo nghe vậy bèn bật khóc.
Tiền, tiền của bé!
Nghe thấy tiếng khóc của Túc Bảo, bà cụ Tô cố kìm lòng không trả lại tiền cho bé.
Làm người phải có giới hạn, giáo dục cũng phải có giới hạn, không được quay đầu, tuyệt đối không được….
Chỉ là, tim bà như tan vỡ.
Tiểu Ngũ đưa chân lại gần, đặt lên mặt Túc Bảo để an ủi: “Tài chính thiếu hụt, chân mày cau chặt, thời gian gấp gáp, ống quần chật… Chúc chị có một tương lai tươi sáng!”
Túc Bảo càng khóc to hơn.
Tô Tử Du nghe tiếng khóc tìm đến phòng Túc Bảo, khóe môi cậu khẽ giật.
Cậu lạnh lùng nói với Tiểu Ngũ: “Con kia, không biết an ủi thì đừng có an ủi!”
Tô Tử Chiến cũng tới, hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành rồi nói: “Đừng khóc, anh sẽ cho em toàn bộ tiền tiêu vặt của anh!”
Cậu chạy về phòng, lấy mấy con heo đất ra, đập vỡ rồi vơ lấy từng nắm tiền nhét vào túi của Túc Bảo.
Hân Hân: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi ư? Chị có, chị cho em hết!”
Cô bé lấy điện thoại di động ra, chuyển hết tiền trong một lần, chỉ để lại tiền duy trì tài khoản tối thiểu.
Tô Tử Tích cau mày, đưa khăn giấy cho Túc Bảo: “Đừng khóc nữa, rơi nước mắt vì mấy đồng lẻ ấy làm gì, thật mất mặt!”
Cùng lắm thì cậu cho Túc Bảo hết tiền của cậu, đối với cậu tiền chỉ là con số thôi, chẳng chút ý nghĩa gì.
Sao lại có người khóc vì thứ không có ý nghĩa như vậy nhỉ.
Tô Tử Du không nói nên lời, quay người trở về phòng.
Sau đó, cậu chuyển tiền cho Túc Bảo.
Túc Bảo vẫn đang nấc cục vì ban nãy khóc quá hăng.
Bé vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Em không cần tiền của anh chị, em muốn tự mình kiếm tiền….”
Hân đầu to nhìn Túc Bảo đầy thông cảm: “Em cứ giữ tiền đó đi, tốt xấu gì thì lần sau bị phạt còn có cái mà bồi thường, mấy trăm vạn đấy, đủ để đền tiền mấy lần nha!”
Nói xong, Hân Hân kiên định bồi thêm một câu: “Em yên tâm, sau này chị sẽ cho em toàn bộ bao lì xì của chị, đảm bảo đủ để bồi thường tiền cho em!”
Tô Tử Du: “…”
Tô Tử Tích: “…”
Tô Tử Chiến: “….”
Túc Bảo dần bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Cố Thất Thất.
Cố Thất Thất: “Alo, Túc Bảo à?”
Túc Bảo: “Chị Thất Thất, chị còn cần vệ sĩ nữa không ạ? Em đến đoàn làm phim với chị, một tháng có thể nhận lương một trăm triệu tệ không?”
Cố Thất Thất: “???”
Trước đây cô ấy nói vậy thôi chứ sao dám để tiểu tổ tông của nhà họ Tô đến đoàn phim cùng cô ấy.
Cố Thất Thất vội an ủi Túc Bảo một hồi rồi cúp điện thoại.
Túc Bảo: Xong rồi, tiền mất còn không thể kiếm được tiền mới.
Thảm quá!
Khi Mộc Quy Phàm trở về đã là buổi chiều, cảnh sát đã bắt được kẻ sát hại cô gái trong tủ quần áo, anh đang định đưa Túc Bảo đến đồn cảnh sát một chuyến.
Kết quả biết tin, Túc Bảo luôn cột túi tiền cực chặt lại thà chịu phạt hết tiền chứ không chịu khai tội của anh.
Mộc Quy Phàm thấy lòng ấm áp.
Thật không hổ là áo bông nhỏ của anh!
Mộc Quy Phàm không nói hai lời, lập tức lấy di động ra chuyển tiền cho Túc Bảo.
Không ngờ lại trông thấy tài khoản của bé đang có số dư hơn mấy trăm vạn tệ, hỏi ra mới biết mấy anh chị của bé mới cho bé tiền.
Lần bồi thường này mất đi vài cái phong bao mà kiếm được mấy trăm vạn tệ…
Thế là, Mộc Quy Phàm chuyển cho mấy đứa nhóc mấy bao lì xì lớn, xong xuôi mới ôm Túc Bảo ra khỏi nhà.
Bà cụ Tô đuổi theo hỏi: “Mộc Quy Phàm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu! Có phải cậu dạy Túc Bảo cạy khóa cửa không?”
Bước chân của Mộc chiến thần vẫn vững vàng, thoáng chốc đã biến mất ở cửa lớn nhà họ Tô.
Bà cụ Tô chửi rầm trời.
Tuy Túc Bảo không khai tội Mộc Quy Phàm. Nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết ông ba không đáng tin cậy này đã dạy Túc Bảo cạy cửa.
Mỗi ngày đều dạy cái gì không biết….
***
Đàm Chỉ Quân đã tỉnh lại, khi nhớ ra chuyện mình luôn ở cùng phòng với thi thể một cô gái trong hai tháng, cô ấy hoàn toàn sụp đổ.
Trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm.
Sau khi thăm Đàm Chỉ Quân xong, Túc Bảo cùng ba bé đến phòng giam để gặp hung thủ.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh như này, chắc chắn có sự hỗ trợ của Mộc Quy Phàm rồi.
Hung hủng là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đầu cạo trọc, đang ngồi trong phòng thẩm vấn với đôi tay bị còng.
Túc Bảo thả nữ quỷ ra, hỏi: “Chị gái vỡ bụng, chị còn nhớ chú kia không?”
Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tên hung thủ, mặt nó không có chút biểu cảm gì.
Người thẩm vấn bên trong hỏi: “Sao anh lại giết Đào Nghiêu Nghiêu?”
Cuối cùng nữ quỷ cũng có phản ứng khi nghe thấy cái tên này.
“Đào Nghiêu Nghiêu…” Nó bỗng nhớ ra, hình như tên nó là Đào Nghiêu Nghiêu!
Người đàn ông có vẻ buồn bã, đáp: “Bởi vì cô ấy không nghe lời.”
Thì ra hai người họ là người yêu nhưng hơn nhau chục tuổi.
Người đàn ông 35 tuổi, sở hữu vài căn hộ và kiếm thu nhập từ tiền thuê nhà hàng tháng.
Đào Nghiêu Nghiêu chỉ mới ngoài 22 tuổi, chưa có nguồn thu nhập ổn định.
Hai người có quan điểm khác nhau nên thường xuyên cãi vã, Đào Nghiêu Nghiêu còn rất thích ra ngoài chơi.
Dần dà, người đàn ông nghi ngờ Đào Nghiêu Nghiêu đang lừa dối mình nên đã giết người yêu trong cơn giận dữ khi hai người cãi vã.
Người đàn ông cúi đầu lau mặt: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giết cô ấy. Thật đấy, tôi quá nóng nảy nên lửa giận bốc lên đầu khi cãi nhau…”
“Trong cơn bốc đồng, tôi đã cầm cây cán bột đánh vào sau đầu cô ấy. Ai ngờ cô ấy lại…”
Chỉ đánh một đòn, Đào Nghiêu Nghiêu đã chết.
“Lúc đó tôi rất hoảng sợ, sau khi phát hiện ra cô ấy đã chết thật, tôi không biết phải làm sao. Có người gọi điện đến thuê nhà, tôi sợ lắm. Tôi thực sự không cố ý giết người, chỉ là lỡ tay giết người trong lúc nóng giận thôi… Ai bảo, ai bảo cô ấy ngoại tình trước!”
Việc tuyên án cho tội cố ý giết người và ngộ sát là hoàn toàn khác nhau!
Người thẩm vấn cau mày, nói: “Sao anh chắc chắn cô ấy đã ngoại tình?”
Người đàn ông chỉ mấp máy môi nhưng không nói gì.
Anh ta không chắc chắn, nếu có bằng chứng thì đã chẳng cần tranh cãi đúng sai với bạn gái rồi!
Nhưng anh ta quá hiểu các cô gái trẻ thời buổi này, vừa ham chơi lại lăng nhăng.
Một người thẩm vấn khác hỏi: “Sau khi giết Đào Nghiêu Nghiêu, anh đã làm gì?”
Sắc mặt người đàn ông bỗng tái nhợt, hồi lâu mới lên tiếng giải thích: “Sau khi nhận được cuộc điện thoại hỏi thuê nhà, tôi choàng tỉnh từ cơn nóng giận, sau đó không biết phải làm thế nào nên nhanh chóng khóa cửa rồi rời đi.”
Anh ta không gặp mặt người muốn tới xem nhà và thuê nhà kia.
“Ban đêm, sau khi bình tĩnh lại, tôi biết không thể cứu sống người yêu, nhưng tôi chưa cưới vợ sinh con, tôi không muốn vào tù, nên tôi đã….”
Anh ta do dự một chút, cuối cùng nói: “Tôi đã nghĩ cách giấu cô ấy đi để không ai phát hiện, tôi sợ nội tạng sẽ thối rữa và bốc mùi nên đã xử lý nội tạng trước.”
“Tôi đã ngâm cô ấy với muối…”
“Quê chúng tôi thường làm thịt xông khói để đón Tết nên việc xử lý nội tạng này không thành vấn đề với tôi. Tôi chỉ muốn ăn Tết trước, đợi khi nào lấy vợ sinh con nối dõi xong thì tôi nhất định sẽ đi đầu thú…”
Người thẩm vấn cười khẩy.
Vừa xuống tay giết hại bạn gái đã muốn tính chuyện lấy vợ sinh con rồi!
Bản tính thờ ơ thật khiến người khác phải khiếp sợ.
“Xử lý thi thể xong, dù chuyển ra ngoài bằng cách nào cũng bị mọi người nghi ngờ, vì vậy tôi dứt khoát không chuyển xác đi mà vừa hay có tủ quần áo để cất giấu.”
Giấu đi.
Sau đó cho người mới tới thuê nhà.
Người ngoài nhìn vào thấy nơi này có người mới tới thuê rồi thì nhất định sẽ không nghi ngờ gì hết.