-
Chương 380-382
Chương 380 Xu hướng mất kiểm soát
“Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua Tiết An, nhẹ nhàng hỏi.
Tuy rằng không biết vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại quan tâm đến loại tin đồn nội bộ công ty như vậy, nhưng Tiết An vẫn rụt đầu rụt cổ, khi nói chuyện cũng có chút rụt rè:
“Không phải là vô cớ, nghe nói hình như là hai người đó nói những lời không nên nói, nên mới bị Thịnh thiếu gia sa thải.”
Nói những lời không nên nói?
Còn có thể nói cái gì không nên nói?
Đơn giản là nói một ít lời nói xấu Giang Nguyệt, chọc giận Thịnh Cảnh Tây nên anh ta mới tức giận đưa ra quyết định đuổi việc.
Tiêu Kỳ Nhiên thở ra một hơi dài, đặt ngón tay lên mí mắt: “Tiết An, đưa cho tôi điếu thuốc.”
Một câu nói ngắn ngủi, lại giống như anh đã dùng hết sức lực và đưa ra một quyết định mà anh đã do dự rất lâu.
Tiết An đứng đối diện anh, chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu:
“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá khổ sở, có lẽ… có lẽ chỉ là chỗ ở tạm thời mà thôi.”
Hai người trưởng thành nếu không thân thiết, rốt cuộc có lý do gì mà phải khiến hai người đột nhiên ở cùng một chỗ, sớm chiều ở chung?
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Tiết An, nếu không biết nói chuyện thì tốt nhất không nên nói.”
Tiết An: “...”
Tiêu Kỳ Nhiên phiền lòng, suy nghĩ một lúc, chậm rãi lên tiếng, tự giễu như cam chịu số phận:
“Tôi quả thực không bằng Thịnh Cảnh Tây.”
Ít nhất trong chuyện thay Giang Nguyệt ra mặt, hắn thua xa Thịnh Cảnh Tây.
Hắn sẽ không hành động bốc đồng bất chấp hậu quả, cũng sẽ không trực tiếp giải quyết vấn đề. Với phong cách làm việc của hắn, chỉ có thể xác định mục tiêu trước, sau đó từng bước lên kế hoạch, cuối cùng hoàn thành mục đích.
Nhưng đến lúc đó, có lẽ đã quá muộn.
Tiết An trong lòng cũng rất buồn phiền: “Tiêu tổng, anh cũng đừng quá tự trách, phương thức xử sự của mỗi người đều không giống nhau mà.”
"Vậy cậu cảm thấy Giang Nguyệt sẽ thích loại nào hơn?"
Tiết An dừng lại, sau đó ấp úng: “Phương thức của Thịnh thiếu tuy rằng rất dễ đạt được cảm động, nhưng lại quá ngang ngược và va chạm, có vẻ không ổn trọng. Tiêu tổng làm việc rất thận trọng, rất đáng tin cậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên có thẻ xử lý tình huống một cách đồng đều, hai bên ai cũng không đắc tội.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng hắn không tốt như lời Tiết An nói, hắn chẳng qua là giỏi tính kế, quen với cảm giác có thể kiểm soát được mọi việc.
Nếu như một chuyện không có mười phần nắm chắc, hắn đều phải cân nhắc vài phần.
Nhưng trường hợp đối với cảm xúc thì không thể như vậy được.
Phụ nữ vốn rất dễ xúc động, họ yêu lãng mạn, thích một tình yêu bất chấp tất cả. Sự quan tâm không màng đến hậu quả sau này có thể kích thích họ khiến họ cảm thấy được tình yêu thật sự.
Thay vì thỏa hiệp tạm thời dưới sự tỉnh táo của lý trí, để đạt được hài lòng phía sau.
Thì chỉ có vì yêu mà xúc động đến mất đi lý trí, mới có thể gọi là yêu.
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng, ở phương diện tình cảm mình có thể làm tốt chuẩn bị sẽ không thua; Nhưng trên thực tế, hắn thua cả trận, thua triệt để…
…
Giang Nguyệt đã không uống thuốc được một thời gian.
Cô không nhớ chai thuốc đã hết từ khi nào, nhưng cô theo bản năng từ chối đến bệnh viện lấy thuốc.
Trước đây ở Hoa Thành, thỉnh thoảng cũng có tình huống nửa đêm bừng tỉnh, những ngày gần đây tần suất càng tăng lên.
Giang Nguyệt đã không nhớ được bao nhiêu lần cả người toàn mồ hôi lạnh bừng tĩnh từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà.
Đêm nay, cô mở mắt ra nhìn trần nhà tối đen như trước, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cổ họng giống như có lửa đang cháy.
Khát quá.
Cô ngồi dậy khỏi giường, muốn vào bếp lấy cốc nước.
Biệt thự của nhà họ Thịnh rất lớn, cô ở trong một phòng khách, cách nhà bếp một đoạn.
Cô không muốn đánh động người khác nên không bật đèn, giơ điện thoại di động, dựa vào ánh sáng yếu ớt của màn hình đi vào phòng bếp.
Để lấy nước, cô tiện tay đặt điện thoại di động lên mặt bàn bếp, cầm ấm lên, đổ nước vào ly.
Ánh sáng màn hình quá yếu và chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ trên bàn.
Mà cách đó không xa đang đặt một con dao gọt hoa quả dùng để cắt trái cây.
Đuôi dao bằng kim loại bóng loáng, bởi vì màn hình điện thoại mà phản chiếu ánh sáng bạc lấp lánh. Nó dường như đang dụ dỗ người đến cầm nó lên.
Giang Nguyệt nhìn chằm chằm một hồi lâu, mãi cho đến khi nước trong ly tràn ra, cô mới dừng động tác trong tay.
Như thể mất kiểm soát, bị cảm xúc nào đó thúc đẩy, cô từng bước đi qua, muốn cầm lấy con dao kia.
Đôi mắt của cô nhìn vào con dao trong lòng bàn tay, chầm chậm cởi bỏ bao bọc của lưỡi dao, như muốn tìm kiếm sự sống.
Hoặc là… cái chết.
Mãi cho đến khi vỏ dao rơi trên mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện lưỡi dao sắp chạm vào cổ tay mình.
Trạng thái xuất thần đột nhiên chuyển sang trạng thái tỉnh táo.
Sau khi nhận ra bản thân vừa định làm gì, tim Giang Nguyệt đập nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Tình trạng của cô đã rất nghiêm trọng rồi.
Cô ôm ngực, hai mắt mở to, cầm lấy điện thoại di động lên nhấn một dãy số trong vô thức.
Chưa đầy nửa phút, đầu óc cô đã tỉnh táo lại, thấy màn hình điện thoại còn chưa kết nối liền bình tĩnh bấm tắt.
Giang Nguyệt trong đầu liên tục ám chỉ mình không sao, cầm ly nước trở về phòng ngủ, vừa ngồi xuống giường, điện thoại di động vang lên.
“Em gặp phải ác mộng?” Người đàn ông chắc là đang ngủ mà bị cuộc gọi đánh thức, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi, nhưng có thể nghe ra sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh:
“Hay là gặp chuyện gì?”
Giang Nguyệt vốn cảm thấy linh hồn mình đang bồng bềnh, nhưng vừa nghe được giọng nói của anh, cả người liền rơi lại xuống mặt đất, trở về hiện tại.
“Không cẩn thận ấn nhầm.” Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như bình thường:
“Xin lỗi vì đã làm phiền, Tiêu tổng.”
Sau đó, cả hai đều không nói chuyện nữa.
Chỉ còn lại tiếng hơi thở truyền qua ống nghe điện thoại, hai người không nói nên lời, chỉ có im lặng.
Cuối cùng, chính Giang Nguyệt là người chủ động kết thúc cuộc gọi, nói chúc ngủ ngon.
Tiêu Kỳ Nhiên lại không thể ngủ được.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể xác định được vấn đề.
Cô chỉ nói có hai câu.
‘Không cẩn thận ấn nhầm.’
‘Xin lỗi vì đã làm phiền, Tiêu tổng.’
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mở ra, bỗng nhiên phát hiện ra vấn đề.
Cô gọi anh là Tiêu tổng.
Loại xưng hô lạnh nhạt mà lại xa cách này, anh đã thật lâu không nghe được từ miệng Giang Nguyệt, nhưng ở đêm khuya này, cô lại gọi anh một cách lạnh lùng như vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy tài liệu về chứng rối loạn lưỡng cực mà anh đã thu thập trước đó, đọc từng cái một.
Tầm mắt của anh dừng lại ở một trong những câu này:
[Bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng sẽ dần dần phát triển những sai lệch nghiêm trọng ở một khía cạnh và có thể gặp các triệu chứng như mất ngủ, co giật và cảm xúc cực độ.]
Đằng sau là một dòng đánh dấu màu đỏ đậm: [Nếu loại triệu chứng này xảy ra, cần phải kịp thời tìm cách điều trị y tế, nếu không sẽ dẫn đến xu hướng tự tử không kiểm soát được của bệnh nhân.]
Suốt đêm, Tiêu Kỳ Nhiên không thể ngủ được.
Anh muốn gọi lại cho Giang Nguyệt để hỏi thăm tình hình, nhưng lại lo lắng sẽ quấy rầy cô vừa mới ngủ.
Chờ đến khi màn đêm dần chuyển sang trắng, cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên mới không chống đỡ được buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Mặc dù đã ngủ nhưng lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, anh đang họp, bỗng nhiên điện thoại di động hiển thị lên một tin tức, anh cúi đầu liếc mắt một cái.
[Sốc! Nữ minh tinh hàng đầu Giang Nguyệt phát tác chứng rối loạn lưỡng cực, tự sát tại nhà riêng!]
--------------------------------
Tác giả:Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 6 tuần sau nha!
Chương 381 Điềm báo
Tiêu Kỳ Nhiên chợt bừng tỉnh, sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Việc đầu tiên khi anh mở mắt chính là mở điện thoại lên, lật xem hết tất cả những tin tức được đưa lên hôm nay, rồi gọi điện cho Tiết An. Sau khi xác định chỉ là một giấc mơ, anh mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.
Mặc dù đã tỉnh lại từ trong mơ, nhưng anh vẫn có một loại ảo giác không biết đây là thực hay mơ, anh hít một hơi thật sâu, anh gọi điện cho Tống Du.
Không nghĩ tới sáng sớm Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cho anh ta chỉ để hỏi về một giấc mơ, Tống Du nhịn không được cười nói:
“A Nhiên, nếu như tôi nhớ không lầm thì, cậu là một người theo chủ nghĩa duy vật nhỉ.”
Lúc trước khi Tống Du nghiên cứu tâm lý học tội phạm, anh ta nói giấc mơ có mối liên hệ nào đó với tiềm thức, vì thế anh ta còn đặc biệt lật xem qua các tác phẩm kinh điển về giải mã giấc mơ.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta đã học và áp dụng nó ra thực tế, khi gặp người khác anh ta sẽ hỏi đối phương đã mơ thấy gì, sau này anh ta còn bị trêu là ‘Người đầu tiên trong giới giải mã giấc mơ của Chu Công’.
Tống Du cũng không so đo, nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ đến, một ngày nào đó Tiêu Kỳ Nhiên lại tới tìm anh ta để giải mã giấc mơ của mình.
“Giấc mơ đều trái ngược, chứng tỏ bây giờ Giang Nguyệt không sao cả, cậu cũng đừng lo lắng lung tung.” Tống Du an ủi anh qua điện thoại:
“Đừng có suy nghĩ lung tung, lại tự mình làm rối mình thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Một lúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới cười nhẹ một tiếng: “Đúng thật là tôi có chút tẩu hoả nhập ma, nên hơi lo lắng.”
Hoá ra còn có một điều gì đó khủng khiếp hơn là việc cô rời khỏi anh.
Đó là việc cô rời khỏi thế giới này, từ đó trở đi, anh cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô xuất hiện ở bất cứ nơi đâu một lần nữa.
Sau khi bạn bè hàn huyên mấy câu, Tiêu Kỳ Nhiên chuẩn bị kết thúc cuộc điện thoại: “Cuộc điện thoại hôm nay của tôi hơi đường đột, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm.”
Tống Du lơ đãng, nói vào ống nghe: “Chuyện này rất bình thường. Khi có người mà bản thân quan tâm, đương nhiên cũng phải lo lắng hơn.”
“Tôi nghe nói gần đây cậu đang giúp người ta tìm người thân, là giúp Giang Nguyệt sao?” Tống Du biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Ừ, nhưng tôi không có manh mối gì hết, nếu cậu có manh mối gì thì hãy cố gắng cung cấp cho họ một chút.”
“Cậu yên tâm, nếu đã là bạn bè, tất nhiên có thể giúp thì sẽ giúp. Nhưng…” Giọng nói anh ta hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói:
“A Nhiên, phong cách âm thầm quan tâm người khác mà không làm gì này của cậu trông không hay ho chút nào.”
Tất cả mọi người đều ở trong giới, lại chơi với nhau lâu như vậy, ai mà không biết Tiêu Kỳ Nhiên là người chỉ coi trọng kết quả cuối cùng chứ?
Hao tâm phí sức đi quan tâm một đồ vật hư ảo như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.
Tiêu Kỳ Nhiên bị nhìn thấu tâm tư, anh cũng không cảm thấy khó chịu, giọng nói anh thản nhiên: “Tôi chỉ cảm thấy tôi nợ cô ấy quá nhiều, nghĩ làm thế nào mới có thể bù đắp cho cô ấy một chút.”
Hoá ra, tình yêu là thứ mà bản thân thường cảm thấy mắc nợ.
Tống Du làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra cậu cũng biết cậu nợ Giang Nguyệt đấy, tôi còn tưởng rằng hai tai Tiêu tổng không nhìn thấy chuyện ngoài cửa sổ nữa chứ.”
"Được rồi." Tiêu Kỳ Nhiên lười nghe anh ta công khai giễu cợt anh, anh liền cắt ngang lời anh ta: "Hả hê khi người khác gặp họa, không phải là hành vi nên có của một luật sư bào chữa chuyên nghiệp.”
"Tôi đây không tính là hành vi chuyên nghiệp, chỉ là cá nhân tôi không có tố chất." Tống Du nói có lý:
"Hơn nữa, hai chúng ta đều là kẻ thất bại, làm sao có thể gọi là hả hê khi người gặp họa chứ, nhiều nhất là ôm nhau sưởi ấm thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên: "..."
Tống Du cười không ngừng, nghe thấy đầu dây bên kia không còn động tĩnh, anh ta thấy đủ liền thu lại không tiếp tục nữa, nói đến đề tài khác:
"A Nhiên, hồi nhỏ tôi từng nuôi một con mèo.”
"Nó rất đáng yêu, cũng rất đẹp, toàn thân đều là lông xù, còn có một đôi mắt màu xanh ngọc. Tôi chơi với nó mỗi ngày, tôi nghĩ rằng nó cũng vô tư. Sau đó, một ngày nó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bác sĩ nói rằng nó mắc bệnh hiểm nghèo, mỗi ngày trôi qua rất đau đớn, nhưng nó không hề biểu hiện ra trước đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngơ ngác, anh hơi nhíu mày nói: "Cậu đang nói cái gì vậy?”
"A Nhiên, mèo là một loài động vật có thể chịu đựng được đau đớn." Tống Du ho nhẹ một tiếng, giọng nói dần dần trở nên nghiêm túc:
"Tuy rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng bình thường cậu cũng phải chú ý đến Giang Nguyệt nhiều hơn một chút.”
"Cô ấy rất giống mèo ở phương diện này, có thể chịu đựng được đau khổ, trước đây..."
Anh ta muốn nói chuyện lúc trước Giang Nguyệt một mình ở nhà sốt cao cũng không có đi tìm sự giúp đỡ, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn đột nhiên dừng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên: "Trước đây cái gì cơ?”
Tống Du: "… Không có gì, chỉ là lúc trước chúng tôi nói chuyện phiếm, tôi có thể cảm giác được cô ấy là một người quen với việc che giấu nỗi đau.”
Tiêu Kỳ Nhiên không hề nghi ngờ anh ta: "Ừ, biết rồi, tôi sẽ tận lực chú ý.”
Cuộc điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên kết thúc, Tống Du đặt điện thoại sang một bên, hít một hơi thật sâu, rồi anh ta lại cầm tập hồ sơ mới nhất lên.
Cũng không biết vì cái gì, vào lúc đó, anh ta không muốn nói với Tiêu Kỳ Nhiên, rằng là bản thân đã từng cứu Giang Nguyệt một lần.
Mặc dù hai người đã không còn khả năng, nhưng đã từng có một lần như vậy, anh ta từng làm thần hộ mệnh của cô, từng giúp đỡ cô một lần.
Đó là bí mật độc nhất trong trái tim của anh ta.
Phía trên bên trái của bàn làm việc, đặt gọn gàng một bản thỏa thuận ly hôn, anh ta đã ký xong từ trước.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Tống Du lại vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ "Bạch Hạc".
…
Không ở lại chỗ Thịnh Cảnh Tây quá lâu, Giang Nguyệt đề nghị muốn trở về biệt thự của mình, lý do là vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô ngủ không yên.
Đối với điểm này, Thịnh Cảnh Tây cảm động sâu sắc: "Khoảng thời gian trước ở khách sạn, tôi cũng ngủ không ngon giấc, tôi hiểu cảm giác này.”
Một số người không phù hợp với từ trường xung quanh, nếu ở lại đó quá lâu sẽ ăn không ngon ngủ không yên, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể: "Cô thu dọn đồ đạc đi, tôi sẽ chở em qua.”
Trên đường tới Thụy Uyển, Thịnh Cảnh Tây còn hỏi cô có cần gì không, cô lắc đầu nói không cần: "Bên kia cơ sở vật chất rất đầy đủ, ngoại trừ an ninh hơi kém một chút, thì những thứ khác đều rất tốt.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức nhíu mày, có chút khó tin nói: "An ninh kém một chút?”
"Ừ, lúc trước bên kia đã xảy ra một vụ đột nhập vào nhà đả thương người, may mắn là không xảy ra chuyện gì lớn." Giang Nguyệt thản nhiên nói:
"Bây giờ hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.”
Những kẻ đòi nợ đó sẽ không bao giờ đến nữa…
Thịnh Cảnh Tây vẫn cảm thấy kinh ngạc: "Tối hôm đó tôi còn đặc biệt lưu ý một chút, lúc chúng ta rời khỏi đã là mười một giờ đêm, xung quanh có ít nhất mười nhân viên bảo vệ tuần tra phụ cận, không giống như nơi an ninh kém.”
Giang Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô lại rơi vào trầm mặc.
Thịnh Cảnh Tây thấy cô có chút không yên lòng, vì thế nói: "Có phải cô đã lâu không trở về không, bên này đã có người chỉnh đốn rồi sao?”
Giang Nguyệt cúi đầu, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: "… Có lẽ vậy.”
Anh làm hết sức mình để bảo vệ cô chu toàn, trong vô số những chi tiết mà cô không biết.
Giang Nguyệt cảm thấy ngực rất nóng, hốc mắt cũng chua xót theo, lơ đãng nắm chặt ngón tay, ngay cả dùng sức hô hấp cũng không dám.
Ngày đó tuyết rơi cũng không tính là lớn, không bao lâu liền dừng lại, ngay cả tuyết đọng cũng chưa từng có.
Giang Nguyệt đứng trước cửa Thụy Uyển.
Cuối cùng cô cũng trở về nơi hai người họ từng ở.
Nơi chỉ có cô và Tiêu Kỳ Nhiên.
"Trở về rồi." Cô thì thầm với chính mình.
Chương 382 Camera
Sau khi chuyển về Thụy Uyển, tâm trạng u ám và thiếu sức sống trước đây của Giang Nguyệt mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Đây là điều mà bác sĩ tâm lý trước đây đã nói với cô, việc thư giãn trong một môi trường quen thuộc sẽ dễ dàng hơn và có tác dụng tích cực trong việc cải thiện tình trạng của cô.
Đúng lúc cuối tuần, sau khi tiễn Thịnh Cảnh Tây đi, Giang Nguyệt một mình quét dọn phòng.
Tuy trước đó căn nhà bỏ trống nhưng vẫn được giữ gìn rất sạch sẽ, Giang Nguyệt chỉ cần lau chùi bụi bặm từ trong ra ngoài đơn giản một chút mà cả căn phòng đã trông sáng sủa hơn nhiều.
Nhân lúc trời còn sớm, cô quyết định đi siêu thị để mua chút rau tươi và trái cây theo mùa, sau đó sẽ về nhà nấu ăn.
Thụy Uyển là khu nhà giàu, phần lớn xe ra vào đều là xe sang, điểm đón phương tiện công cộng cách đó một khoảng xa.
Cô đi bộ đến trạm xe buýt gần Thụy Uyển nhất, tới siêu thị mua đồ dùng hàng ngày và một ít hoa quả rau quả rồi trở về.
Khi Giang Nguyệt trở về thì đã là buổi chiều, bầu trời xám xịt, những đám mây lớn dày đặc che mất những tia nắng hiếm hoi.
Gió cũng vô thức thổi mạnh.
Lúc cô xuống xe buýt, dưới biển báo của trạm xe buýt có một bà lão, trước mặt bà bày một thùng nhựa màu đỏ, trong thùng cắm vài cành hoa, có lẽ vì thời tiết quá lạnh nên dáng hoa không còn đẹp, những bông hoa hơi rũ xuống.
Trong thời tiết lạnh như vậy, ban đầu Giang Nguyệt muốn vội vàng đi ngang qua, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy mu bàn tay thô ráp và nứt nẻ của bà lão, cô dừng lại, sau đó quay trở lại đó một lần nữa.
“Bà ơi, những bông hoa này tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô cúi người chỉ vào bông hoa trong thùng.
Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt mờ ảo, run rẩy vươn năm ngón tay.
“Một trăm rưỡi.”
“Bà gói hết lại cho cháu nhé, cháu mua hết.” Nói xong, cô cúi đầu tìm tiền trong ví rồi nói:
“Trời lạnh quá, bà mau về nhà, muộn chút nữa không có xe buýt đâu.”
Cô rút ra một tờ tiền mặt và đưa nó qua.
Bà cụ đưa tay nhận lấy, khom người bọc hoa trong thùng lại, buộc chúng lại với nhau bằng dây ruy băng.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
…
Giang Nguyệt về nhà, thời điểm mở cửa ra, hệ thống sưởi ấm trong phòng phả vào mặt, xua tan bớt cái lạnh trên người cô.
Giang Nguyệt cởi giày và áo khoác ra, ở cửa thay dép lê rồi xách đồ vào phòng bếp.
Cô sợ những bông hoa sẽ héo sớm nên vội vàng rửa sạch bình hoa, cắt tỉa đơn giản cành lá hoa rồi cắm vào bình, đặt trên chiếc bàn dễ thấy nhất trước cửa.
Giống như thói quen trước đây.
Giang Nguyệt đi vào phòng ngủ thay đồ rồi sau đó cô lại đi vào phòng bếp.
Cô cũng không đói lắm nên chỉ định làm món salad rau củ đơn giản, mái tóc buông xõa có chút vướng víu, cô tháo chiếc dây cột tóc màu đen trên cổ tay theo thói quen, vừa định buộc tóc lại thì trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên đưa vòng tóc cho cô.
Trước đó, anh luôn mang theo dây buộc tóc của cô.
“Ừm, cũng coi như thích ứng.”
“Đợi vài ngày nữa tuyết rơi, có thể đến đây ăn lẩu.”
“Đừng xem thường tôi, tay nghề nấu ăn của tôi rất tốt, đến lúc đó xào thêm mấy món ăn cho anh xem.”
Giang Nguyệt ngồi trước bàn, vừa ăn salad vừa gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Tây báo cáo tình hình, nói bên này mọi chuyện vẫn ổn, để anh ta và chú Thịnh yên tâm.
Điều cô không biết là từ lúc cô bước qua cửa, trong phòng lại có một đôi mắt khác đang lặng lẽ nhìn cô.
Khi nhận được nhắc nhở giám sát một lần nữa, Tiêu Kỳ Nhiên do dự hồi lâu mới bấm vào, anh lo lắng sẽ nhìn thấy hình ảnh Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây cùng nhau chuyển vào Thụy Uyển.
May mà Thịnh Cảnh Tây chỉ đưa Giang Nguyệt đến cửa, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.
Xem ra cô định ở đây một mình.
Tiết An báo cáo tình hình cho anh: “Gần đây Thịnh đổng cố ý để con trai học lớp học của ông ấy, gần đây Tiểu Thịnh tổng đều sẽ ở lại Bắc Thành học tập việc quản lý công ty, dư luận ở Hoa Thành còn chưa qua cơn bão, chị Giang Nguyệt tạm thời cũng sẽ ở lại chỗ này.”
“Biết rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp một tiếng, tay tự nhiên mở màn hình giám sát.
Trong phòng trống rỗng, vừa rồi anh thấy cô đi ra ngoài, chắc là đi mua sắm.
Sau một lúc, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn thấy Giang Nguyệt trở về, trên tay cô mang rất nhiều đồ, hình như còn mua mấy bông hoa.
Sau đó, anh thấy cô cắm hoa vào bình.
Cô vẫn thích cắm hoa, chơi cây cảnh trong nhà như trước.
Sau đó, anh thấy cô ngồi ở bàn ăn, vừa ăn tối vừa gọi điện thoại.
Màn hình không có âm thanh nhưng anh có thể nhìn thấy cô đang mỉm cười.
Anh không biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng rõ ràng cô rất hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu cảm gì, nâng ly trên bàn lên, uống sạch phần nước còn lại.
…
Chín giờ tối, Tiết An mở cửa bước vào hỏi khi nào anh sẽ rời đi.
“Cậu tan làm trước đi, lát nữa tôi sẽ bắt taxi.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói, liếc nhìn màn hình lần nữa, tựa hồ đặc biệt quan tâm đến chuyện trên máy tính.
Tiết An tò mò nhìn về phía máy tính mấy lần, khi nhìn thấy người phụ nữ trong video, cậu ta nhịn không được lên tiếng:
“Đây không phải là chị Giang Nguyệt sao?”
Tiết An vừa nói vừa nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của anh, cậu ta dần dần phản ứng lại: “À à, Tiêu tổng, ngài tiếp tục xem, tôi tan làm trước, tạm biệt.”
Khi Tiết An rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm giác như bị bắt quả tang, nội tâm anh không khỏi tự giễu.
Không cần người khác nhắc nhở thì anh cũng biết bây giờ mình cực kỳ giống một tên điên rình mò biến thái.
Tuy rằng trong biệt thự có gắn camera nhưng phòng ngủ và phòng tắm là không gian riêng tư, không có camera, thấy Giang Nguyệt vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Tiêu Kỳ Nhiên mới tắt máy tính.
Khi anh rời công ty, tòa nhà đã tối om, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt hơi mỏng.
Gió thu lạnh lẽo lùa vào, giống như muốn thổi vào tận xương tủy.
…
Trở lại Thụy Uyển ở quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, số lần Giang Nguyệt bừng tỉnh lúc nửa đêm cũng ít hơn trước. Nhưng cô vẫn hơi khó khăn khi chìm vào giấc ngủ, cô không muốn đến bệnh viện kê đơn thuốc nên chỉ tới hiệu thuốc mua chút melatonin.
Một khi tuyết rơi, thời tiết sẽ hạ nhiệt rất nhanh. Tuần trước còn mặc áo gió mà tuần này đã phải thay thành chiếc áo bông nặng nề, bằng không sẽ lạnh đến mức làm cho người ta đứng không vững, cả người run rẩy, ngay cả răng cũng run cầm cập.
Giang Nguyệt đứng ở ven đường yên lặng chờ xe buýt.
Sắp đến tháng mười hai: “Tú Nương” sẽ được công chiếu tại Lyon, dự kiến vào ngày 25 tháng 12.
Để tăng độ nổi tiếng và thu hút nhiều khán giả hơn, các diễn viên chính của phim phải đi tuyên truyền, mọi người dành toàn bộ hành trình từ tháng mười hai đến tháng một dành cho việc này.
Ứng Thừa Kỳ rất hưng phấn, trong cuộc họp sắp xếp, khuôn mặt anh ta rạng rỡ, tràn đầy mong đợi về việc ra mắt bộ phim.
“Vạn sự khỏi đầu nan. Bộ phim “Tú Nương” này tuyệt đối sẽ là một điểm sáng trong làng điện ảnh và truyền hình!”
“Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua Tiết An, nhẹ nhàng hỏi.
Tuy rằng không biết vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại quan tâm đến loại tin đồn nội bộ công ty như vậy, nhưng Tiết An vẫn rụt đầu rụt cổ, khi nói chuyện cũng có chút rụt rè:
“Không phải là vô cớ, nghe nói hình như là hai người đó nói những lời không nên nói, nên mới bị Thịnh thiếu gia sa thải.”
Nói những lời không nên nói?
Còn có thể nói cái gì không nên nói?
Đơn giản là nói một ít lời nói xấu Giang Nguyệt, chọc giận Thịnh Cảnh Tây nên anh ta mới tức giận đưa ra quyết định đuổi việc.
Tiêu Kỳ Nhiên thở ra một hơi dài, đặt ngón tay lên mí mắt: “Tiết An, đưa cho tôi điếu thuốc.”
Một câu nói ngắn ngủi, lại giống như anh đã dùng hết sức lực và đưa ra một quyết định mà anh đã do dự rất lâu.
Tiết An đứng đối diện anh, chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu:
“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá khổ sở, có lẽ… có lẽ chỉ là chỗ ở tạm thời mà thôi.”
Hai người trưởng thành nếu không thân thiết, rốt cuộc có lý do gì mà phải khiến hai người đột nhiên ở cùng một chỗ, sớm chiều ở chung?
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Tiết An, nếu không biết nói chuyện thì tốt nhất không nên nói.”
Tiết An: “...”
Tiêu Kỳ Nhiên phiền lòng, suy nghĩ một lúc, chậm rãi lên tiếng, tự giễu như cam chịu số phận:
“Tôi quả thực không bằng Thịnh Cảnh Tây.”
Ít nhất trong chuyện thay Giang Nguyệt ra mặt, hắn thua xa Thịnh Cảnh Tây.
Hắn sẽ không hành động bốc đồng bất chấp hậu quả, cũng sẽ không trực tiếp giải quyết vấn đề. Với phong cách làm việc của hắn, chỉ có thể xác định mục tiêu trước, sau đó từng bước lên kế hoạch, cuối cùng hoàn thành mục đích.
Nhưng đến lúc đó, có lẽ đã quá muộn.
Tiết An trong lòng cũng rất buồn phiền: “Tiêu tổng, anh cũng đừng quá tự trách, phương thức xử sự của mỗi người đều không giống nhau mà.”
"Vậy cậu cảm thấy Giang Nguyệt sẽ thích loại nào hơn?"
Tiết An dừng lại, sau đó ấp úng: “Phương thức của Thịnh thiếu tuy rằng rất dễ đạt được cảm động, nhưng lại quá ngang ngược và va chạm, có vẻ không ổn trọng. Tiêu tổng làm việc rất thận trọng, rất đáng tin cậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên có thẻ xử lý tình huống một cách đồng đều, hai bên ai cũng không đắc tội.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng hắn không tốt như lời Tiết An nói, hắn chẳng qua là giỏi tính kế, quen với cảm giác có thể kiểm soát được mọi việc.
Nếu như một chuyện không có mười phần nắm chắc, hắn đều phải cân nhắc vài phần.
Nhưng trường hợp đối với cảm xúc thì không thể như vậy được.
Phụ nữ vốn rất dễ xúc động, họ yêu lãng mạn, thích một tình yêu bất chấp tất cả. Sự quan tâm không màng đến hậu quả sau này có thể kích thích họ khiến họ cảm thấy được tình yêu thật sự.
Thay vì thỏa hiệp tạm thời dưới sự tỉnh táo của lý trí, để đạt được hài lòng phía sau.
Thì chỉ có vì yêu mà xúc động đến mất đi lý trí, mới có thể gọi là yêu.
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng, ở phương diện tình cảm mình có thể làm tốt chuẩn bị sẽ không thua; Nhưng trên thực tế, hắn thua cả trận, thua triệt để…
…
Giang Nguyệt đã không uống thuốc được một thời gian.
Cô không nhớ chai thuốc đã hết từ khi nào, nhưng cô theo bản năng từ chối đến bệnh viện lấy thuốc.
Trước đây ở Hoa Thành, thỉnh thoảng cũng có tình huống nửa đêm bừng tỉnh, những ngày gần đây tần suất càng tăng lên.
Giang Nguyệt đã không nhớ được bao nhiêu lần cả người toàn mồ hôi lạnh bừng tĩnh từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà.
Đêm nay, cô mở mắt ra nhìn trần nhà tối đen như trước, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong cổ họng giống như có lửa đang cháy.
Khát quá.
Cô ngồi dậy khỏi giường, muốn vào bếp lấy cốc nước.
Biệt thự của nhà họ Thịnh rất lớn, cô ở trong một phòng khách, cách nhà bếp một đoạn.
Cô không muốn đánh động người khác nên không bật đèn, giơ điện thoại di động, dựa vào ánh sáng yếu ớt của màn hình đi vào phòng bếp.
Để lấy nước, cô tiện tay đặt điện thoại di động lên mặt bàn bếp, cầm ấm lên, đổ nước vào ly.
Ánh sáng màn hình quá yếu và chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ trên bàn.
Mà cách đó không xa đang đặt một con dao gọt hoa quả dùng để cắt trái cây.
Đuôi dao bằng kim loại bóng loáng, bởi vì màn hình điện thoại mà phản chiếu ánh sáng bạc lấp lánh. Nó dường như đang dụ dỗ người đến cầm nó lên.
Giang Nguyệt nhìn chằm chằm một hồi lâu, mãi cho đến khi nước trong ly tràn ra, cô mới dừng động tác trong tay.
Như thể mất kiểm soát, bị cảm xúc nào đó thúc đẩy, cô từng bước đi qua, muốn cầm lấy con dao kia.
Đôi mắt của cô nhìn vào con dao trong lòng bàn tay, chầm chậm cởi bỏ bao bọc của lưỡi dao, như muốn tìm kiếm sự sống.
Hoặc là… cái chết.
Mãi cho đến khi vỏ dao rơi trên mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện lưỡi dao sắp chạm vào cổ tay mình.
Trạng thái xuất thần đột nhiên chuyển sang trạng thái tỉnh táo.
Sau khi nhận ra bản thân vừa định làm gì, tim Giang Nguyệt đập nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Tình trạng của cô đã rất nghiêm trọng rồi.
Cô ôm ngực, hai mắt mở to, cầm lấy điện thoại di động lên nhấn một dãy số trong vô thức.
Chưa đầy nửa phút, đầu óc cô đã tỉnh táo lại, thấy màn hình điện thoại còn chưa kết nối liền bình tĩnh bấm tắt.
Giang Nguyệt trong đầu liên tục ám chỉ mình không sao, cầm ly nước trở về phòng ngủ, vừa ngồi xuống giường, điện thoại di động vang lên.
“Em gặp phải ác mộng?” Người đàn ông chắc là đang ngủ mà bị cuộc gọi đánh thức, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi, nhưng có thể nghe ra sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh:
“Hay là gặp chuyện gì?”
Giang Nguyệt vốn cảm thấy linh hồn mình đang bồng bềnh, nhưng vừa nghe được giọng nói của anh, cả người liền rơi lại xuống mặt đất, trở về hiện tại.
“Không cẩn thận ấn nhầm.” Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như bình thường:
“Xin lỗi vì đã làm phiền, Tiêu tổng.”
Sau đó, cả hai đều không nói chuyện nữa.
Chỉ còn lại tiếng hơi thở truyền qua ống nghe điện thoại, hai người không nói nên lời, chỉ có im lặng.
Cuối cùng, chính Giang Nguyệt là người chủ động kết thúc cuộc gọi, nói chúc ngủ ngon.
Tiêu Kỳ Nhiên lại không thể ngủ được.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể xác định được vấn đề.
Cô chỉ nói có hai câu.
‘Không cẩn thận ấn nhầm.’
‘Xin lỗi vì đã làm phiền, Tiêu tổng.’
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mở ra, bỗng nhiên phát hiện ra vấn đề.
Cô gọi anh là Tiêu tổng.
Loại xưng hô lạnh nhạt mà lại xa cách này, anh đã thật lâu không nghe được từ miệng Giang Nguyệt, nhưng ở đêm khuya này, cô lại gọi anh một cách lạnh lùng như vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trên giường ngồi dậy, lấy tài liệu về chứng rối loạn lưỡng cực mà anh đã thu thập trước đó, đọc từng cái một.
Tầm mắt của anh dừng lại ở một trong những câu này:
[Bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng sẽ dần dần phát triển những sai lệch nghiêm trọng ở một khía cạnh và có thể gặp các triệu chứng như mất ngủ, co giật và cảm xúc cực độ.]
Đằng sau là một dòng đánh dấu màu đỏ đậm: [Nếu loại triệu chứng này xảy ra, cần phải kịp thời tìm cách điều trị y tế, nếu không sẽ dẫn đến xu hướng tự tử không kiểm soát được của bệnh nhân.]
Suốt đêm, Tiêu Kỳ Nhiên không thể ngủ được.
Anh muốn gọi lại cho Giang Nguyệt để hỏi thăm tình hình, nhưng lại lo lắng sẽ quấy rầy cô vừa mới ngủ.
Chờ đến khi màn đêm dần chuyển sang trắng, cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên mới không chống đỡ được buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Mặc dù đã ngủ nhưng lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, anh đang họp, bỗng nhiên điện thoại di động hiển thị lên một tin tức, anh cúi đầu liếc mắt một cái.
[Sốc! Nữ minh tinh hàng đầu Giang Nguyệt phát tác chứng rối loạn lưỡng cực, tự sát tại nhà riêng!]
--------------------------------
Tác giả:Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 6 tuần sau nha!
Chương 381 Điềm báo
Tiêu Kỳ Nhiên chợt bừng tỉnh, sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Việc đầu tiên khi anh mở mắt chính là mở điện thoại lên, lật xem hết tất cả những tin tức được đưa lên hôm nay, rồi gọi điện cho Tiết An. Sau khi xác định chỉ là một giấc mơ, anh mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.
Mặc dù đã tỉnh lại từ trong mơ, nhưng anh vẫn có một loại ảo giác không biết đây là thực hay mơ, anh hít một hơi thật sâu, anh gọi điện cho Tống Du.
Không nghĩ tới sáng sớm Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cho anh ta chỉ để hỏi về một giấc mơ, Tống Du nhịn không được cười nói:
“A Nhiên, nếu như tôi nhớ không lầm thì, cậu là một người theo chủ nghĩa duy vật nhỉ.”
Lúc trước khi Tống Du nghiên cứu tâm lý học tội phạm, anh ta nói giấc mơ có mối liên hệ nào đó với tiềm thức, vì thế anh ta còn đặc biệt lật xem qua các tác phẩm kinh điển về giải mã giấc mơ.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta đã học và áp dụng nó ra thực tế, khi gặp người khác anh ta sẽ hỏi đối phương đã mơ thấy gì, sau này anh ta còn bị trêu là ‘Người đầu tiên trong giới giải mã giấc mơ của Chu Công’.
Tống Du cũng không so đo, nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ đến, một ngày nào đó Tiêu Kỳ Nhiên lại tới tìm anh ta để giải mã giấc mơ của mình.
“Giấc mơ đều trái ngược, chứng tỏ bây giờ Giang Nguyệt không sao cả, cậu cũng đừng lo lắng lung tung.” Tống Du an ủi anh qua điện thoại:
“Đừng có suy nghĩ lung tung, lại tự mình làm rối mình thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
Một lúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới cười nhẹ một tiếng: “Đúng thật là tôi có chút tẩu hoả nhập ma, nên hơi lo lắng.”
Hoá ra còn có một điều gì đó khủng khiếp hơn là việc cô rời khỏi anh.
Đó là việc cô rời khỏi thế giới này, từ đó trở đi, anh cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô xuất hiện ở bất cứ nơi đâu một lần nữa.
Sau khi bạn bè hàn huyên mấy câu, Tiêu Kỳ Nhiên chuẩn bị kết thúc cuộc điện thoại: “Cuộc điện thoại hôm nay của tôi hơi đường đột, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm.”
Tống Du lơ đãng, nói vào ống nghe: “Chuyện này rất bình thường. Khi có người mà bản thân quan tâm, đương nhiên cũng phải lo lắng hơn.”
“Tôi nghe nói gần đây cậu đang giúp người ta tìm người thân, là giúp Giang Nguyệt sao?” Tống Du biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Ừ, nhưng tôi không có manh mối gì hết, nếu cậu có manh mối gì thì hãy cố gắng cung cấp cho họ một chút.”
“Cậu yên tâm, nếu đã là bạn bè, tất nhiên có thể giúp thì sẽ giúp. Nhưng…” Giọng nói anh ta hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói:
“A Nhiên, phong cách âm thầm quan tâm người khác mà không làm gì này của cậu trông không hay ho chút nào.”
Tất cả mọi người đều ở trong giới, lại chơi với nhau lâu như vậy, ai mà không biết Tiêu Kỳ Nhiên là người chỉ coi trọng kết quả cuối cùng chứ?
Hao tâm phí sức đi quan tâm một đồ vật hư ảo như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.
Tiêu Kỳ Nhiên bị nhìn thấu tâm tư, anh cũng không cảm thấy khó chịu, giọng nói anh thản nhiên: “Tôi chỉ cảm thấy tôi nợ cô ấy quá nhiều, nghĩ làm thế nào mới có thể bù đắp cho cô ấy một chút.”
Hoá ra, tình yêu là thứ mà bản thân thường cảm thấy mắc nợ.
Tống Du làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra cậu cũng biết cậu nợ Giang Nguyệt đấy, tôi còn tưởng rằng hai tai Tiêu tổng không nhìn thấy chuyện ngoài cửa sổ nữa chứ.”
"Được rồi." Tiêu Kỳ Nhiên lười nghe anh ta công khai giễu cợt anh, anh liền cắt ngang lời anh ta: "Hả hê khi người khác gặp họa, không phải là hành vi nên có của một luật sư bào chữa chuyên nghiệp.”
"Tôi đây không tính là hành vi chuyên nghiệp, chỉ là cá nhân tôi không có tố chất." Tống Du nói có lý:
"Hơn nữa, hai chúng ta đều là kẻ thất bại, làm sao có thể gọi là hả hê khi người gặp họa chứ, nhiều nhất là ôm nhau sưởi ấm thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên: "..."
Tống Du cười không ngừng, nghe thấy đầu dây bên kia không còn động tĩnh, anh ta thấy đủ liền thu lại không tiếp tục nữa, nói đến đề tài khác:
"A Nhiên, hồi nhỏ tôi từng nuôi một con mèo.”
"Nó rất đáng yêu, cũng rất đẹp, toàn thân đều là lông xù, còn có một đôi mắt màu xanh ngọc. Tôi chơi với nó mỗi ngày, tôi nghĩ rằng nó cũng vô tư. Sau đó, một ngày nó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bác sĩ nói rằng nó mắc bệnh hiểm nghèo, mỗi ngày trôi qua rất đau đớn, nhưng nó không hề biểu hiện ra trước đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngơ ngác, anh hơi nhíu mày nói: "Cậu đang nói cái gì vậy?”
"A Nhiên, mèo là một loài động vật có thể chịu đựng được đau đớn." Tống Du ho nhẹ một tiếng, giọng nói dần dần trở nên nghiêm túc:
"Tuy rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng bình thường cậu cũng phải chú ý đến Giang Nguyệt nhiều hơn một chút.”
"Cô ấy rất giống mèo ở phương diện này, có thể chịu đựng được đau khổ, trước đây..."
Anh ta muốn nói chuyện lúc trước Giang Nguyệt một mình ở nhà sốt cao cũng không có đi tìm sự giúp đỡ, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn đột nhiên dừng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên: "Trước đây cái gì cơ?”
Tống Du: "… Không có gì, chỉ là lúc trước chúng tôi nói chuyện phiếm, tôi có thể cảm giác được cô ấy là một người quen với việc che giấu nỗi đau.”
Tiêu Kỳ Nhiên không hề nghi ngờ anh ta: "Ừ, biết rồi, tôi sẽ tận lực chú ý.”
Cuộc điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên kết thúc, Tống Du đặt điện thoại sang một bên, hít một hơi thật sâu, rồi anh ta lại cầm tập hồ sơ mới nhất lên.
Cũng không biết vì cái gì, vào lúc đó, anh ta không muốn nói với Tiêu Kỳ Nhiên, rằng là bản thân đã từng cứu Giang Nguyệt một lần.
Mặc dù hai người đã không còn khả năng, nhưng đã từng có một lần như vậy, anh ta từng làm thần hộ mệnh của cô, từng giúp đỡ cô một lần.
Đó là bí mật độc nhất trong trái tim của anh ta.
Phía trên bên trái của bàn làm việc, đặt gọn gàng một bản thỏa thuận ly hôn, anh ta đã ký xong từ trước.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Tống Du lại vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ "Bạch Hạc".
…
Không ở lại chỗ Thịnh Cảnh Tây quá lâu, Giang Nguyệt đề nghị muốn trở về biệt thự của mình, lý do là vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, cô ngủ không yên.
Đối với điểm này, Thịnh Cảnh Tây cảm động sâu sắc: "Khoảng thời gian trước ở khách sạn, tôi cũng ngủ không ngon giấc, tôi hiểu cảm giác này.”
Một số người không phù hợp với từ trường xung quanh, nếu ở lại đó quá lâu sẽ ăn không ngon ngủ không yên, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể: "Cô thu dọn đồ đạc đi, tôi sẽ chở em qua.”
Trên đường tới Thụy Uyển, Thịnh Cảnh Tây còn hỏi cô có cần gì không, cô lắc đầu nói không cần: "Bên kia cơ sở vật chất rất đầy đủ, ngoại trừ an ninh hơi kém một chút, thì những thứ khác đều rất tốt.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức nhíu mày, có chút khó tin nói: "An ninh kém một chút?”
"Ừ, lúc trước bên kia đã xảy ra một vụ đột nhập vào nhà đả thương người, may mắn là không xảy ra chuyện gì lớn." Giang Nguyệt thản nhiên nói:
"Bây giờ hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.”
Những kẻ đòi nợ đó sẽ không bao giờ đến nữa…
Thịnh Cảnh Tây vẫn cảm thấy kinh ngạc: "Tối hôm đó tôi còn đặc biệt lưu ý một chút, lúc chúng ta rời khỏi đã là mười một giờ đêm, xung quanh có ít nhất mười nhân viên bảo vệ tuần tra phụ cận, không giống như nơi an ninh kém.”
Giang Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô lại rơi vào trầm mặc.
Thịnh Cảnh Tây thấy cô có chút không yên lòng, vì thế nói: "Có phải cô đã lâu không trở về không, bên này đã có người chỉnh đốn rồi sao?”
Giang Nguyệt cúi đầu, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: "… Có lẽ vậy.”
Anh làm hết sức mình để bảo vệ cô chu toàn, trong vô số những chi tiết mà cô không biết.
Giang Nguyệt cảm thấy ngực rất nóng, hốc mắt cũng chua xót theo, lơ đãng nắm chặt ngón tay, ngay cả dùng sức hô hấp cũng không dám.
Ngày đó tuyết rơi cũng không tính là lớn, không bao lâu liền dừng lại, ngay cả tuyết đọng cũng chưa từng có.
Giang Nguyệt đứng trước cửa Thụy Uyển.
Cuối cùng cô cũng trở về nơi hai người họ từng ở.
Nơi chỉ có cô và Tiêu Kỳ Nhiên.
"Trở về rồi." Cô thì thầm với chính mình.
Chương 382 Camera
Sau khi chuyển về Thụy Uyển, tâm trạng u ám và thiếu sức sống trước đây của Giang Nguyệt mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Đây là điều mà bác sĩ tâm lý trước đây đã nói với cô, việc thư giãn trong một môi trường quen thuộc sẽ dễ dàng hơn và có tác dụng tích cực trong việc cải thiện tình trạng của cô.
Đúng lúc cuối tuần, sau khi tiễn Thịnh Cảnh Tây đi, Giang Nguyệt một mình quét dọn phòng.
Tuy trước đó căn nhà bỏ trống nhưng vẫn được giữ gìn rất sạch sẽ, Giang Nguyệt chỉ cần lau chùi bụi bặm từ trong ra ngoài đơn giản một chút mà cả căn phòng đã trông sáng sủa hơn nhiều.
Nhân lúc trời còn sớm, cô quyết định đi siêu thị để mua chút rau tươi và trái cây theo mùa, sau đó sẽ về nhà nấu ăn.
Thụy Uyển là khu nhà giàu, phần lớn xe ra vào đều là xe sang, điểm đón phương tiện công cộng cách đó một khoảng xa.
Cô đi bộ đến trạm xe buýt gần Thụy Uyển nhất, tới siêu thị mua đồ dùng hàng ngày và một ít hoa quả rau quả rồi trở về.
Khi Giang Nguyệt trở về thì đã là buổi chiều, bầu trời xám xịt, những đám mây lớn dày đặc che mất những tia nắng hiếm hoi.
Gió cũng vô thức thổi mạnh.
Lúc cô xuống xe buýt, dưới biển báo của trạm xe buýt có một bà lão, trước mặt bà bày một thùng nhựa màu đỏ, trong thùng cắm vài cành hoa, có lẽ vì thời tiết quá lạnh nên dáng hoa không còn đẹp, những bông hoa hơi rũ xuống.
Trong thời tiết lạnh như vậy, ban đầu Giang Nguyệt muốn vội vàng đi ngang qua, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy mu bàn tay thô ráp và nứt nẻ của bà lão, cô dừng lại, sau đó quay trở lại đó một lần nữa.
“Bà ơi, những bông hoa này tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô cúi người chỉ vào bông hoa trong thùng.
Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt mờ ảo, run rẩy vươn năm ngón tay.
“Một trăm rưỡi.”
“Bà gói hết lại cho cháu nhé, cháu mua hết.” Nói xong, cô cúi đầu tìm tiền trong ví rồi nói:
“Trời lạnh quá, bà mau về nhà, muộn chút nữa không có xe buýt đâu.”
Cô rút ra một tờ tiền mặt và đưa nó qua.
Bà cụ đưa tay nhận lấy, khom người bọc hoa trong thùng lại, buộc chúng lại với nhau bằng dây ruy băng.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
…
Giang Nguyệt về nhà, thời điểm mở cửa ra, hệ thống sưởi ấm trong phòng phả vào mặt, xua tan bớt cái lạnh trên người cô.
Giang Nguyệt cởi giày và áo khoác ra, ở cửa thay dép lê rồi xách đồ vào phòng bếp.
Cô sợ những bông hoa sẽ héo sớm nên vội vàng rửa sạch bình hoa, cắt tỉa đơn giản cành lá hoa rồi cắm vào bình, đặt trên chiếc bàn dễ thấy nhất trước cửa.
Giống như thói quen trước đây.
Giang Nguyệt đi vào phòng ngủ thay đồ rồi sau đó cô lại đi vào phòng bếp.
Cô cũng không đói lắm nên chỉ định làm món salad rau củ đơn giản, mái tóc buông xõa có chút vướng víu, cô tháo chiếc dây cột tóc màu đen trên cổ tay theo thói quen, vừa định buộc tóc lại thì trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên đưa vòng tóc cho cô.
Trước đó, anh luôn mang theo dây buộc tóc của cô.
“Ừm, cũng coi như thích ứng.”
“Đợi vài ngày nữa tuyết rơi, có thể đến đây ăn lẩu.”
“Đừng xem thường tôi, tay nghề nấu ăn của tôi rất tốt, đến lúc đó xào thêm mấy món ăn cho anh xem.”
Giang Nguyệt ngồi trước bàn, vừa ăn salad vừa gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Tây báo cáo tình hình, nói bên này mọi chuyện vẫn ổn, để anh ta và chú Thịnh yên tâm.
Điều cô không biết là từ lúc cô bước qua cửa, trong phòng lại có một đôi mắt khác đang lặng lẽ nhìn cô.
Khi nhận được nhắc nhở giám sát một lần nữa, Tiêu Kỳ Nhiên do dự hồi lâu mới bấm vào, anh lo lắng sẽ nhìn thấy hình ảnh Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây cùng nhau chuyển vào Thụy Uyển.
May mà Thịnh Cảnh Tây chỉ đưa Giang Nguyệt đến cửa, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.
Xem ra cô định ở đây một mình.
Tiết An báo cáo tình hình cho anh: “Gần đây Thịnh đổng cố ý để con trai học lớp học của ông ấy, gần đây Tiểu Thịnh tổng đều sẽ ở lại Bắc Thành học tập việc quản lý công ty, dư luận ở Hoa Thành còn chưa qua cơn bão, chị Giang Nguyệt tạm thời cũng sẽ ở lại chỗ này.”
“Biết rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp một tiếng, tay tự nhiên mở màn hình giám sát.
Trong phòng trống rỗng, vừa rồi anh thấy cô đi ra ngoài, chắc là đi mua sắm.
Sau một lúc, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn thấy Giang Nguyệt trở về, trên tay cô mang rất nhiều đồ, hình như còn mua mấy bông hoa.
Sau đó, anh thấy cô cắm hoa vào bình.
Cô vẫn thích cắm hoa, chơi cây cảnh trong nhà như trước.
Sau đó, anh thấy cô ngồi ở bàn ăn, vừa ăn tối vừa gọi điện thoại.
Màn hình không có âm thanh nhưng anh có thể nhìn thấy cô đang mỉm cười.
Anh không biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng rõ ràng cô rất hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu cảm gì, nâng ly trên bàn lên, uống sạch phần nước còn lại.
…
Chín giờ tối, Tiết An mở cửa bước vào hỏi khi nào anh sẽ rời đi.
“Cậu tan làm trước đi, lát nữa tôi sẽ bắt taxi.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói, liếc nhìn màn hình lần nữa, tựa hồ đặc biệt quan tâm đến chuyện trên máy tính.
Tiết An tò mò nhìn về phía máy tính mấy lần, khi nhìn thấy người phụ nữ trong video, cậu ta nhịn không được lên tiếng:
“Đây không phải là chị Giang Nguyệt sao?”
Tiết An vừa nói vừa nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của anh, cậu ta dần dần phản ứng lại: “À à, Tiêu tổng, ngài tiếp tục xem, tôi tan làm trước, tạm biệt.”
Khi Tiết An rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm giác như bị bắt quả tang, nội tâm anh không khỏi tự giễu.
Không cần người khác nhắc nhở thì anh cũng biết bây giờ mình cực kỳ giống một tên điên rình mò biến thái.
Tuy rằng trong biệt thự có gắn camera nhưng phòng ngủ và phòng tắm là không gian riêng tư, không có camera, thấy Giang Nguyệt vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Tiêu Kỳ Nhiên mới tắt máy tính.
Khi anh rời công ty, tòa nhà đã tối om, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt hơi mỏng.
Gió thu lạnh lẽo lùa vào, giống như muốn thổi vào tận xương tủy.
…
Trở lại Thụy Uyển ở quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt, số lần Giang Nguyệt bừng tỉnh lúc nửa đêm cũng ít hơn trước. Nhưng cô vẫn hơi khó khăn khi chìm vào giấc ngủ, cô không muốn đến bệnh viện kê đơn thuốc nên chỉ tới hiệu thuốc mua chút melatonin.
Một khi tuyết rơi, thời tiết sẽ hạ nhiệt rất nhanh. Tuần trước còn mặc áo gió mà tuần này đã phải thay thành chiếc áo bông nặng nề, bằng không sẽ lạnh đến mức làm cho người ta đứng không vững, cả người run rẩy, ngay cả răng cũng run cầm cập.
Giang Nguyệt đứng ở ven đường yên lặng chờ xe buýt.
Sắp đến tháng mười hai: “Tú Nương” sẽ được công chiếu tại Lyon, dự kiến vào ngày 25 tháng 12.
Để tăng độ nổi tiếng và thu hút nhiều khán giả hơn, các diễn viên chính của phim phải đi tuyên truyền, mọi người dành toàn bộ hành trình từ tháng mười hai đến tháng một dành cho việc này.
Ứng Thừa Kỳ rất hưng phấn, trong cuộc họp sắp xếp, khuôn mặt anh ta rạng rỡ, tràn đầy mong đợi về việc ra mắt bộ phim.
“Vạn sự khỏi đầu nan. Bộ phim “Tú Nương” này tuyệt đối sẽ là một điểm sáng trong làng điện ảnh và truyền hình!”
Bình luận facebook