-
Chương 364-367
Chương 364 Mẹ hài lòng chưa?
Bệnh tình của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn chưa hồi phục, anh vẫn phải trở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.
Trong phòng bệnh, Tô Gia Lan đang ngồi xe lăn chờ anh.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đẩy cửa tiến vào, đáy mắt Tô Gia Lan lóe lên vẻ mừng rỡ: “A Nhiên, rốt cục con cũng trở về...”
“Con và cô ấy đã chia tay.”
Giọng điệu của anh lạnh như hầm băng: “Từ nay về sau, con sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Giang Nguyệt nữa.” Nói xong, anh lại nhếch môi cười lạnh:
“Như mẹ mong muốn.”
“Thật sao?” Tô Gia Lan không thể tin được.
Bà ta biết Tiêu Kỳ Nhiên đi tìm Giang Nguyệt, tuy rằng không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây chính là kết cục mà bà mong muốn:
“Nó sẽ không dây dưa với con nữa?”
“Là cô ấy không cần con nữa.” Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói ra những lời này, trái tim giống như bị một bàn tay bóp nghẹt lại:
“Cô ấy nói không muốn ở bên con nữa.”
“Ông trời phù hộ.” Tô Gia Lan kích động chắp hai tay lại: “Cuối cùng cô ta cũng làm được việc tốt, cũng coi như là tích phước đời này cho cô ta.”
Nhìn cảnh tượng này, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm.
Anh nhìn Tô Gia Lan đang vui mừng hạnh phúc kia, nở một nụ cười lạnh: “Hình như con càng đau khổ, thì mẹ sẽ càng hạnh phúc phải không?”
“Con nói cái gì vậy?”
Tô Gia Lan trừng mắt quát lên: “Mẹ là mẹ con! Mẹ có thể làm hại con sao? Bây giờ con không hiểu, nhưng chờ thêm vài năm nữa, con sẽ hiểu được tâm ý của người làm mẹ...”
“Vâng, con không hiểu.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, anh tiếp tục: “Đốt tập tranh của con, lại đuổi đi người con gái duy nhất mà con yêu, để con biến thành đứa con ngoan ngoãn được người người ca tụng, chính là tâm ý của mẹ.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, không có bất kì xúc cảm nào: “Không cho phép con làm những gì mình thích, chia cắt tình yêu của con, đây là trái tim cao cả của mẹ, giờ thì đúng như ý mẹ rồi!”
Thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất quái dị, Tô Gia Lan trong lòng sửng sốt, ngay lập tức mở miệng giải thích:
“Không phải là mẹ không cho con tự do yêu đương, là Giang Nguyệt kia thật sự không xứng với con. Xuất thân và tương lai của hai đứa cũng khác nhau, nếu bên nhau thì cả hai sẽ chịu thiệt thòi, con có hiểu được không?”
Bà ta lại tiếp tục khuyên nhủ: “Huống chi, cô ta là một đứa trẻ không cha không mẹ, xuất thân như vậy quá thấp kém, nếu gả vào nhà họ Tiêu chúng ta, sau này mặt mũi của con còn để cho ai xem?”
“Con nhìn bố con đi, còn không phải là tấm gương cho con hay sao?”
Bà nhắc tới Tiêu Viễn Phong, trong lòng cũng nhịn không được mà phẫn uất: “Rõ ràng trong nhà đã sắp xếp hôn nhân tương xứng cho ông ta, nhưng người đàn ông đó không nghe theo mà âm thầm ở bên ngoài nuôi dưỡng bồ nhí, để cho không khí trong nhà lúc nào cũng căng thẳng.”
“Con cũng không nên học theo ông ta, như vậy cuộc sống sau này của con cũng sẽ không hạnh phúc, A Nhiên, con có hiểu không?”
Đến bây giờ, Tô Gia Lan vẫn cảm thấy mình đúng.
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thật nực cười, anh gằn từng chữ: “Mẹ cho rằng con sẽ không làm như vậy sao? Nếu như mẹ ép con cưới người phụ nữ mà con không thích thì con cũng sẽ giống như bố, ở bên ngoài nuôi Giang Nguyệt, thể xác và tinh thần đều đặt ở trên người cô ấy, mà không phải là người phụ nữ trong cuộc hôn nhân hoang đường này!”
Tiêu Kỳ Nhiên gần như hét lên, đôi mắt của anh cũng đỏ bừng: “Đây là những gì mẹ muốn? Đứa con trai mẹ muốn, người chồng mà mẹ muốn, gia đình hạnh phúc, hòa thuận mà mẹ muốn!”
Tô Gia Lan thấy anh rống lên, cả người bà run rẩy, giống như bị dọa sợ.
Một lúc lâu sau, bà ta mới lắp bắp, trong giọng nói mang theo vẻ không thể tin được: “Mẹ là mẹ con, sao con có thể nói như vậy với mẹ?”
“Con nghĩ rằng mẹ muốn như thế lắm sao?” Tô Gia Lan nói, nước mắt cũng chảy xuống: “Mẹ chỉ là phụ nữ, chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà thôi...”
Nhìn mẹ mình khóc lóc thảm thiết, Tiêu Kỳ Nhiên phiền não nhắm mắt lại.
Làm sao mà anh lại không biết chứ?
Tô Gia Lan cũng có cái lý của riêng mình.
Bà chỉ là ở độ tuổi thích hợp, gả cho một người đàn ông có địa vị và thân phận tương xứng, có được một cuộc hôn nhân thoạt nhìn qua sáng sủa, hạnh phúc mỹ mãn mà thôi.
Nhưng Tô Gia Lan nào biết được, trước khi Tiêu Viễn Phong kết hôn, trong lòng đã có một bóng hồng.
Nếu như không phải vì cuộc hôn nhân này, chồng của bà hẳn là sẽ cùng một phụ nữ khác bên nhau đến hết cuộc đời.
Ở một góc độ nào đó, bà ta cũng thật đáng thương.
Tô Gia Lan hưởng thụ vinh hoa phú quý và luôn làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng cả đời này lại không hạnh phúc. Rõ ràng bà đã cần cù chăm sóc gia đình này, thậm chí bởi vì quá mệt mỏi mà hy sinh hai chân của mình, nhưng bà cũng không có một chút oán hận nào.
“A Nhiên, cho tới bây giờ bố con cũng chưa từng yêu mẹ, còn con là con trai mẹ, chẳng lẽ con cũng muốn bỏ mặc mẹ sao?”
Tô Gia Lan khóc lóc kéo tay áo Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, mẹ chỉ có con...”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Anh nhếch môi: “Từ nay về sau, con cũng sẽ giống như mẹ, sẽ không có hạnh phúc, chỉ có một cuộc hôn nhân gượng ép, sống mà như đã chết, mẹ đã hài lòng chưa?”
Tô Gia Lan thống khổ lắc đầu, bà thật sự không muốn Tiêu Kỳ Nhiên sống cuộc sống như vậy.
Trước đó, bà chưa từng cảm thấy hành động của mình là sai, nhưng khi bị Tiêu Kỳ Nhiên bức hỏi, Tô Gia Lan lại cóu cút hối hận trong lòng.
Bà có sai không?
...
Tô Gia Lan ở trong phòng khóc lóc không dứt, khiến Tiêu Kỳ Nhiên phát cáu, cuối cùng anh gọi người vào, bảo bọn họ đưa bà ấy đi, trong phòng bệnh mới khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Anh không ngừng hồi tưởng lại khoảnh khắc Giang Nguyệt từng câu từng chữ nói lời đoạn tuyệt với mình, mong mỏi tìm được chút biểu hiện dối lòng của cô.
Nhưng không.
Có lẽ lần này, giữa họ đã kết thúc thật rồi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ Nhiên không khống chế được siết chặt tay, rồi lại chầm chậm mở ra, bây giờ ngay cả việc hít thở thôi nhưng đối với anh cũng thật khó khăn.
Trong đầu vô vàn những suy nghĩ chồng chéo lên nhau, anh thậm chí còn không biết nên tìm giải pháp từ đâu.
Tự nhiên câu nói của Tô Gia Lan lại xoẹt qua tâm trí anh: “Chỉ là đứa con gái không cha không mẹ, xuất thân như vậy quá thấp kém”.
Bố mẹ Giang Nguyệt còn có thể là ai, chẳng lẽ không phải là đôi vợ chồng họ Giang kia?
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo lại, anh mới nhận ra vấn đề. Mặc dù Tô Gia Lan có khát vọng kiểm soát mạnh mẽ, nhưng dù sao bà cũng được sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, sự giáo dục nghiêm ngặt từ nhỏ khiến bà chưa bao giờ nói những lời thô tục, càng sẽ không bịa đặt sự thật sau lưng người khác.
Nói cách khác, những lời này của bà không phải là bịa đặt vô căn cứ.
Vậy cha mẹ của Giang Nguyệt là ai?
...
Thân thể Giang Nguyệt dần dần hồi phục, sau đó cô đã quay trở lại đoàn kịch, cuộc sống ngày thường dần dần quay về quỹ đạo cũ.
Lịch trình đóng phim vẫn như trước, cô hồi phục nhanh chóng và không mất nhiều thời gian để thích nghi với hiện tại. Ngoại trừ những động tác khó khăn và lòng bàn tay cũng không thể nắm chặt vật nặng ra, toàn bộ đều y hệt với trước kia.
Thịnh Cảnh Tây nhàn rỗi đến nhàm chán, thi thoảng anh ta sẽ đến xem Giang Nguyệt diễn kịch.
Và đôi khi chen vào vài câu bình phẩm.
“Còn chưa bằng mẹ tôi năm đó đâu.”
“Miễn cưỡng chấp nhận, cái này tạm được.”
“Trang điểm đậm quá, nhìn thật kỳ dị, có nhất thiết phải trang điểm đậm như vậy không? Nửa đêm đi đường ai nhìn vào mặt cô cũng bị cô dọa chết khiếp đấy!”
“...”
Anh ta luôn lẩm bẩm, Giang Nguyệt nghe nhiều đến phát mệt. Hôm nay Thịnh Cảnh Tây lại đến đây, cô liền bảo anh ta ở trong hậu trường chờ mình.
Chương 365 Tất cả những gì có thể làm anh đều đã làm
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Cảnh Tây đã xem qua các tiết mục do Giang Nguyệt đóng, trong đó có vở kịch kinh điển nhất của cô là Xuyên Đường Phong.
Mỗi lần diễn vở kịch này, Giang Nguyệt đều rơi nước mắt.
Cảm giác yêu mà không thể yêu luôn chạm đến sự mong manh và tiếc nuối sâu sắc nhất trong lòng con người.
Chờ Giang Nguyệt diễn xong tiết mục hôm nay, Thịnh Cảnh Tây ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở hậu trường. Một tay chống đầu, bắt chéo chân, nhàm chán mà chờ đợi cô.
Gương mặt của Thịnh Cảnh Tây thừa hưởng vẻ đẹp nam tính từ bố anh ta, cùng với sự dịu dàng tinh tế của người mẹ, dưới sự kết hợp hoàn hảo như vậy, anh ta đích thị là một nam thần đúng nghĩa.
Điểm trừ duy nhất là anh ta nói quá nhiều.
"Nếu còn chờ thêm nữa, tôi sẽ ngủ gục ở chỗ này mất." Thịnh Cảnh Tây thấy Giang Nguyệt kết thúc buổi diễn thì từ trên ghế đứng dậy, lấy tay chải chuốt lại mái tóc được tạo kiểu đẹp đẽ:
“Có đi “bay” không? Tôi đưa cô đi.”
Giang Nguyệt vừa nghe đã biết là anh ta không nhịn được nữa.
Cứ mỗi hai ba ngày Thịnh Cảnh Tây lại tới với lý do đến xem cô diễn kịch, tính ra cũng đã được một tuần rồi. Với tình yêu điên cuồng đối với chiếc xe đua của Thịnh Cảnh Tây, có thể nhịn đến lúc này mới bắt đầu nói bóng nói gió về chiếc xe, cũng thật sự là đang thử thách anh ta.
Nhưng càng hiểu thấu ý đồ của Thịnh Cảnh Tây, Giang Nguyệt lại càng không đi theo hướng như ý của anh ta: "Hôm nay tôi muốn đi đến cục cảnh sát.”
Nghe được câu này, mặt mày Thịnh Cảnh Tây bí xị, nhưng rồi cũng bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, tôi đi với cô.”
Giang Nguyệt nói Thịnh Cảnh Tây không cần đi theo, nhưng anh ta nói dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Giang Nguyệt xảy ra chuyện, cục cảnh sát bên kia bảo cô đặt sức khỏe lên hàng đầu, cuối tháng đến làm chứng là được.
Điều này dễ hơn Giang Nguyệt mong đợi.
Ban đầu, mối quan hệ của Trượng Trạch Văn đã làm rất tốt để chạy án, thế nhưng Thịnh Sóc Thành đã không bỏ qua cho anh ta. Đầu tiên là thu thập được chứng cứ video anh ta mua chuộc tài xế taxi, sau đó đem toàn bộ quá trình anh ta theo dõi Giang Nguyệt rồi động tay động chân với cô cung cấp cho cảnh sát.
Trước sự thật đã được phơi bày, cho dù Thượng Trạch Văn có bản lĩnh cỡ nào đi chăng nữa, bây giờ cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Ở Hoa Thành này, người có năng lực một tay che trời thật sự, chính là Thịnh Sóc Thành.
Sau khi Giang Nguyệt đến cục cảnh sát, không ngoài dự đoán nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, anh ăn mặc quý phái, áo choàng đen nghiêm nghị, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ là giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi cô quạnh.
Ngoài ra, còn có một người phụ nữ đi theo anh ta, là Ngu Vãn.
Hai tay Giang Nguyệt bất giác nắm chặt lại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Giang Nguyệt hướng về mình, Tiêu Kỳ Nhiên thoáng ngước mắt lên, nhưng cũng chỉ gật đầu chào hỏi cô theo phép lịch sự, rất nhanh sau đó lại quay sang chỗ khác.
Giống như hai người có quen biết với nhau, nhưng lại không quá thân thiết.
Không quá thân thiết? Họ từng có mối quan hệ thân thiết nhất.
Quen biết với nhau? Ngay cả một lần trao đổi ánh mắt mà bọn họ cũng không có.
Tiêu Kỳ Nhiên bước ngang qua Giang Nguyệt, chỉ có một mùi nước hoa nhàn nhạt âm thầm khuếch tán vào hơi thở run rẩy của cô.
Giang Nguyệt kiềm chế không nổi mà suýt rơi nước mắt.
Một số người có khả năng nhớ mùi hương, một mùi hương quen thuộc sẽ kéo con người vào một hồi ức đặc biệt.
Đây là nước hoa mà cô tặng cho anh, nhưng khi ấy anh nói mùi này đã dùng chán. Nhưng giờ đây, Giang Nguyệt lại có thể gặp lại nó một lần nữa.
Giống như một làn gió nhẹ, chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Giang Nguyệt sửng sốt, cô rủ mi mắt xuống điều chỉnh lại tâm trạng, khi ngẩng đầu lại lần nữa, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Giang Nguyệt." Ngu Vãn đi tới, sắc mặt cô ta tiều tụy, hai mắt đờ đẫn trống rỗng, đôi môi cũng tái nhợt, cả người giống như vừa chịu một đả kích thật lớn.
"Chúc mừng cô, Giang Nguyệt, thì ra anh ấy thật sự chỉ yêu một người." Ngu Vãn nói một câu không đầu không đuôi, cúi đầu đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bước vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng Thượng Trạch Văn đang bị còng tay, ngồi trên ghế.
“Bảo bối của tôi!” Anh ta vừa nhìn thấy Ngu Vãn thì huýt sáo một cái: "Rất vui được gặp lại em.”
Lúc này, cơ thể Ngu Vãn kịch liệt run rẩy, đây là phản ứng theo bản năng mà cô ta gần như không thể kiểm soát được.
Nhiều năm bị ức hiếp, sỉ nhục và tổn thương, khiến cô ta vừa nhìn thấy Thượng Trạch Văn thì sẽ sinh ra sợ hãi và áp lực theo bản năng.
"Thả lỏng đi, bảo bối." Nhìn thấy phản ứng sợ sệt của Ngu Vãn, anh ta vô cùng sung sướng: "Tiêu, tôi xin lỗi, vết thương của anh thế nào rồi?”
Thượng Trạch Văn cười điên loạn giống một kẻ tâm thần: "Tôi đã từng nghiên cứu qua thân thể con người, một dao kia của tôi vô cùng chính xác, chậc chậc, đúng là ‘hàng chất lượng cao’.”
Đối mặt với sự khiêu khích của Thượng Trạch Văn, Tiêu Kỳ Nhiên không hề có bất kì phản ứng nào.
Hôm nay, mục đích của anh là mang Ngu Vãn đến để nhận tội.
Thượng Trạch Văn phải vào tù, mà Ngu Vãn phạm tội đồng lõa, đương nhiên không thể thoát tội.
Trước khi thẩm vấn, Tiêu Kỳ Nhiên xuất trình báo cáo chẩn đoán tâm thần của Ngu Vãn, kết quả kiểm tra chứng minh cô ta bị rối loạn tâm thần cực kỳ nghiêm trọng, đây là do đả kích bên ngoài gây ra.
Điều này tương đương với việc Thượng Trạch Văn phải chịu thêm một tội trạng khác.
“Thôi nào!”
Thượng Trạch Văn tỏ ra không vui: "Tiêu, chúng ta từng là bạn bè, anh không nên bức ép tôi như vậy chứ.” Anh ta dừng một chút rồi cười cợt:
“Hơn nữa, nếu không phải có cô ấy giúp đỡ, làm sao tôi có thể bắt được bông hồng nhỏ của anh?”
“Là cô ấy cung cấp tin tức của Giang Nguyệt, đồng thời tình báo cho tôi về anh, để tôi may mắn khi anh không có ở đó mà “hành sự” với Giang Nguyệt.”
Ngu Vãn nắm chặt hai tay, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn Thượng Trạch Văn: "Câm miệng! Anh là một con quỷ chết tiệt, điên rồ và biến thái!”
"Chà, tôi thích lời khen này lắm đó." Thượng Trạch Văn liếm liếm môi: "Hơn nữa, không phải em chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tôi hay sao?”
"Bảo bối đã quên rằng chúng ta cùng nhau khiêu vũ trong nhiều đêm, mỗi một tấc da thịt của em, trắng trẻo kiều diễm lại xinh đẹp..."
"Im miệng! Im miệng ngay!” Ngu Vãn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng gào thét đến chói tai, trạng thái tinh thần đã suy sụp tột cùng:
“Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày!”
Cô ta xông tới bóp cổ Thượng Trạch Văn, làm cho mặt đối phương trở nên xanh xao dữ tợn, cảnh sát thấy thế vội vàng tách hai người bọn họ ra. Thượng Trạch Văn ho khan hai tiếng, vẫn cười lạnh:
"Bảo bối, cho dù em giết tôi, em cũng là con búp bê ngoan ngoãn nhất mà tôi từng nuôi.”
“Cút xuống địa ngục đi!” Môi Ngu Vãn run rẩy, tâm trạng đã hoàn toàn mất khống chế, giọng nói sắc bén gay gắt: "Tôi thừa nhận tất cả những gì tôi đã làm, nhưng tên khốn kia nhất định phải xuống địa ngục.”
Thượng Trạch Văn cười nhạt: "Là chúng ta cùng xuống địa ngục mới đúng.”
Ngu Vãn không khống chế được chính mình, lại xông lên vật lộn với anh ta, lúc bị tách ra lần nữa, trên mặt cô ta đã đẫm nước mắt, vừa khóc vừa cười, liên tục bảo Thượng Trạch Văn đi chết đi.
...
Giang Nguyệt đứng bên ngoài cửa kính trong suốt nhìn tất cả, môi cô mím lại, trong lòng không thể tin được những gì đang xảy ra.
Thì ra Ngu Vãn và Thượng Trạch Văn là cùng một phe.
Cho dù lúc đó không đúng thời điểm, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã lập tức bay tới Hoa Thành, huy động toàn lực đi ứng cứu Giang Nguyệt. Hiện tại anh dẫn theo Ngu Vãn đến nơi này, cũng là vì để cho người đã làm cô tổn thương hứng chịu lấy trừng phạt thích đáng.
Tất cả những gì anh có thể làm vì cô, anh đều đã làm.
Chương 366 Cuộc sống là vậy
Giang Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với Tiêu Kỳ Nhiên trong phòng thẩm vấn.
Anh nhìn cô, ánh mắt dường như đang nói với cô.
‘Những gì em phải chịu, tôi đã giúp em đòi lại rồi.’
Sau này, Giang Nguyệt sẽ không bị bất cứ kẻ nào mưu hại nữa, cô không cần phải lo lắng an toàn bản thân nữa, có thể dũng cảm tự do làm chính mình.
Lông mi Giang Nguyệt trong nháy mắt rung lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề, đau đớn, giống như bị cơn cuồng phong xối vào lồng ngực.
Kẻ xấu sa lưới pháp luật, vốn là chuyện vui vẻ.
Nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất buồn.
Kết quả xét xử cuối cùng, Thượng Trạch Văn bị kết án chung thân. Còn Ngu Vãn bởi vì tinh thần bị đả kích, tâm trí không ổn định, cần tiến tiến hành trị liệu tâm thần trước, sau đó lại định án.
Đây là kết quả tốt nhất.
Hơi thở Giang Nguyệt dồn dập, sau khi ký xác nhận, cô buông thõng hai cánh tay.
Sau đó, bàn tay lớn khác cầm lên chiếc bút mà cô vừa làm rơi, chậm rãi ký tên của mình vào một xác nhận khác.
Anh cũng là nạn nhân của vụ việc này.
Đứng ở phía sau Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy bóng lưng của anh rất chói mắt, cô biết phía dưới lớp quần áo kia có một vết sẹo, đó là vì cô mà có.
"Xong rồi à?" Thịnh Cảnh Tây dùng khuỷu tay đẩy đẩy Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Xong việc rồi thì về nhà đi, tôi đói bụng.”
Giang Nguyệt dừng lại vài giây, dời tầm mắt hướng về phía Thịnh Cảnh Tây, gật đầu trả lời: "Đi thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bọn họ.
Anh đã biết, người đứng bên cạnh Giang Nguyệt là đứa con trai duy nhất của Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây.
Tiết An nói với anh, Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây quen biết ở bệnh viện, hơn nữa xem ra Thịnh Sóc Thành có ý muốn tác hợp cho hai người bọn họ.
Lúc này, trái tim của Tiêu Kỳ Nhiên điềm tĩnh lạ thường, không một gợn sóng.
Thịnh Sóc Thành là một tiền bối đức cao trọng vọng, sau này cũng có khả năng bảo vệ che chở cho Giang Nguyệt. Trình Nghênh Xuân lại vô cùng thích cô, nếu cô về nhà họ thì cũng không lo bị bắt nạt.
Mà Thịnh Cảnh Tây lại là chàng thiếu gia của nhà họ Thịnh, tính cách anh ta hài hước lại thân thiện, có rất nhiều cô gái đã phải lòng anh ta.
Nếu cô ấy sống trong một gia đình như vậy, sau này cô sẽ rất hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nên chúc cho cô được hạnh phúc.
Anh đã từng trồng hoa hồng bằng trái tim của mình, và bây giờ anh sẽ dành tặng bông hoa đó cho một người khác.
Nhìn thấy Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây đang ghé sát vào nhau thì thầm vui vẻ, giờ khắc này Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ muốn hút thuốc.
Cảm giác khó chịu này gần như phá vỡ trái tim anh.
Lúc rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên thay Giang Nguyệt nói lời cảm ơn với nhân viên cảnh sát, sau đó quay sang dặn dò Thịnh Cảnh Tây:
“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Thịnh Cảnh Tây ngẩn ra.
Chờ sau khi Tiêu Kỳ Nhiên đi xa, lúc này anh ta mới hiểu rõ, hóa ra đối phương coi anh ta là tình địch.
"Anh ấy vừa nói gì với anh?" Giang Nguyệt từ phía xa nhìn thấy ban nãy Tiêu Kỳ Nhiên có nói gì đó với Thịnh Cảnh Tây, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên cô không nghe rõ.
Thịnh Cảnh Tây suy nghĩ một chút, nói ra phán đoán của mình: "Hình như anh ta nghĩ tôi và cô đang yêu nhau.”
Sau đó anh ta cảm thấy không ổn, vội vàng tiếp tục: "Cô có muốn tôi giải thích cho anh ta không?”
Giang Nguyệt dừng một chút, lắc đầu, nở nụ cười buồn bã: "Nếu như anh không ngại, vậy cứ để cho Tiêu Kỳ Nhiên hiểu lầm đi."
Thịnh Cảnh Tây ngây ngốc nhìn cô rất lâu mới thốt ra một câu: "Cô điên rồi."
Dù sao anh ta cũng độc thân, đương nhiên không có gì phải ngại, nhưng Thịnh Cảnh Tây cũng không phải là kẻ ngốc, hoàn toàn có thể nhìn ra được trong lòng Giang Nguyệt vẫn còn tình cảm với Tiêu Kỳ Nhiên.
“Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, đàn ông có thể mặt dày theo đuổi một người phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ấy phải độc thân. Đến lúc anh ta sẽ không theo đuổi cô nữa, cô không được đổ lỗi cho tôi đó.”
Giang Nguyệt cười khổ: “Sẽ không trách anh đâu.”
Nếu như vậy có thể làm cho Tiêu Kỳ Nhiên hết hy vọng, có thể làm cho cuộc sống của hai người bọn họ trở lại quỹ đạo ban đầu, thì đó là một hiểu lầm tốt hơn bao giờ hết.
Anh sẽ coi cô là bạn gái của người khác, như một người phụ nữ đã có chồng, một người phụ nữ đã kết hôn cùng người khác.
Anh sẽ không còn coi cô là bông hoa hồng kiều diễm, là tác phẩm nghệ thuật của anh ta, là tình yêu duy nhất của anh nữa.
Từ nay về sau mọi thứ lại quay về khởi điểm, vô số lời hứa hẹn cũng đành hóa hư không.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
...
Trên đường trở về, tâm trạng của Giang Nguyệt thực sự rất tệ.
Thịnh Cảnh Tây nhìn cô, không khỏi than thở: "Cô làm cho tôi nhớ lại cảm giác khi còn nhỏ.”
“Cảm giác thế nào?”
"Muốn dỗ dành để cho mẹ tôi vui vẻ, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu."
Giang Nguyệt bật cười vui vẻ: “Anh đang coi tôi như mẹ anh sao?”
Vốn chỉ là một câu đùa giỡn, nhưng Thịnh Cảnh Tây lại gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tôi đã cảm thấy cô giống mẹ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
"Anh không phải người đầu tiên nói như thế." Giang Nguyệt cũng gật đầu phụ họa: "Bà Trình và chú Trịnh cũng đã từng nói vậy.”
Thịnh Cảnh Tây vỗ tay một cái: "Đây không phải là trùng hợp sao, một người cảm thấy thì là ngẫu nhiên. Hai người cảm thấy thì là trùng hợp, nhưng ba người đều cảm thấy... Hay là, cô có khi nào lại là em gái ruột của tôi không?”
Giang Nguyệt bị logic của anh ta làm cho câm nín: "... Sao anh không nghĩ đến bởi vì tôi và mẹ của anh đều tham gia vào ngành diễn xuất, vì vậy khí chất sẽ hao hao nhau?”
"Nói như vậy cũng có lý." Thịnh Cảnh Tây cũng chỉ là bỗng dưng nảy ra suy nghĩ đó trong đầu, chuyện này đương nhiên không thể là sự thật.
Năm đó khi tìm được mẹ anh ta bị mất tích, cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, chuyện mang thai và sinh một đứa trẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy là phi lý. Hơn nữa cơ thể của bà cũng không thích hợp để sinh sản, nếu vẫn cương quyết mang thai thì sẽ là một xác hai mạng.
Thịnh Cảnh Tây tiếp tục: “Suýt chút nữa là đưa cô đi giám định ADN rồi.”
Giang Nguyệt cự tuyệt: “Anh Thịnh, anh tỉnh táo lại đi, từ nhỏ đến lớn tôi đã sống ở Bắc Thành, mẹ anh là người Hoa Thành, chúng ta không thể có bất kì quan hệ máu mủ nào với nhau.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng cảm thấy tiếc khi Thịnh phu nhân đã qua đời.”
Giang Nguyệt nhớ tới quyển "Giấc mộng đêm hè" đặt trên bàn, trong đó có câu " Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng", trong khoảng thời gian ngắn liền cảm khái:
“Tôi cũng muốn được tâm sự cùng Thịnh phu nhân, tin rằng dì ấy sẽ có thể cho tôi được nhiều lời khuyên bổ ích.”
Thịnh Cảnh Tây gối đầu lên tay, tựa vào lưng ghế: "Dù sao tôi cũng nhận cô là em gái của tôi rồi, không cần biết cô có quan hệ máu mủ hay không.”
Giang Nguyệt vừa cảm động vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Cô cười cái gì?" Thịnh Cảnh Tây khó hiểu cau mày.
"Tôi cười là những người có quan hệ thân cận hai mấy năm lại không có bất cứ can hệ với tôi, mà người không có quan hệ huyết thống với tôi, lại coi tôi như người thân. Cũng không biết là vinh hạnh hay bất hạnh.”
Trong lời nói của Giang Nguyệt đong đầy sự trống vắng cô đơn.
Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái: "Vậy có muốn tôi giúp tìm người nhà của cô không? Có lẽ họ cũng đang tìm cô.”
"Không cần." Giang Nguyệt im lặng nhếch khóe môi, đã sớm nghĩ ra đáp án: “Tôi đã không còn muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai nữa rồi.”
Từ khi Giang Nguyệt biết mình không phải người nhà họ Giang, trong đầu cô đã hiện ra vô số khả năng cha mẹ ruột bỏ rơi mình, hoặc là bởi vì áp lực kinh tế, hoặc là bởi vì trọng nam khinh nữ, hoặc là sự tồn tại của cô là một sai lầm trong đời họ...
Thay vì biết những sự thật làm cho bản thân đau khổ cả đời, thì thà rằng không biết gì cả, ít ra trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Tôi rất hài lòng với mình của hiện tại, không muốn bất cứ thay đổi nào nữa." Giang Nguyệt mỉm cười:
“Hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.”
Chương 367 Có đang hạnh phúc không?
“Phải hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.” Giang Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Tôi thấy hiện tại đã rất tốt, ít nhất tôi không cô độc.”
Cô không dám mong chờ hạnh phúc xa vời, có thể không cảm thấy cô đơn đã là hạnh phúc lắm rồi.
Thịnh Cảnh Tây nhìn Giang Nguyệt hồi lâu mới hỏi: “Vậy bệnh của cô thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Anh ta có vẻ không giỏi ăn nói lắm, cách nói chuyện rất vụng về và thẳng thừng: “Tôi đã điều tra một chút, biết chuyện cô bị chứng rối loạn lưỡng cực. Gần đây… đã ổn chưa?”
“Vẫn ổn.” Giang Nguyệt gật đầu: “Gần đây tôi uống thuốc đều đặn, tâm trạng ổn định.”
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.
Thật sự cô không hề ổn.
Dù ban ngày cô ấy có vui vẻ đến đâu, công việc bận rộn đến mức nào, đến khuya cô vẫn sẽ mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn thẳng lên trần nhà.
Mọi thứ vô cùng tịch mịch này, chung quanh trống rỗng chỉ còn lại cảm giác cô độc của mình, làm cho nàng luôn khao khát được ‘giải thoát’.
Cô giống như một đám mây, nhẹ đến mức không bao giờ có thể rơi xuống đất.
Lý do khiến cô bắt đầu dùng thuốc là vì chị Trần nhận ra có điều gì đó không ổn, vì vậy ép cô uống thuốc an thần đúng giờ, lo lắng về trạng thái cảm xúc của cô.
Giang Nguyệt luôn biểu hiện rất tích cực, nhưng cô không biết rằng trong mắt của cô đều là u ám, không còn vẻ lấp lánh như xưa nữa.
Cô giống như một ngọn nến đã thiêu đốt đến tận cùng, nhưng vẫn tiếp tục tự đốt cháy.
Kì thực đã là dầu hết đèn cạn.
Trong xe quá yên tĩnh, Thịnh Cảnh Tây bảo tài xế bật radio để nghe tin tức, nhưng vừa mở lên lại nghe thấy tin tức có liên quan đến Tiêu Kỳ Nhiên:
“Theo thông tin mới nhất, chủ tịch mới của tập đoàn Tiêu thị - Tiêu Kỳ Nhiên hiện đang đình chỉ mọi hoạt động của công ty vì lý do sức khỏe và trạng thái tinh thần không tốt. Tạm thời tất cả các công việc đều do người đại diện phụ trách.”
Giang Nguyệt siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào.
Sức khỏe kém? Trạng thái tinh thần không tốt?
Chẳng lẽ vết thương xấu đi sao?
Cô cụp mắt xuống, khắc chế xúc động muốn liên lạc với anh.
“Tắt đi, ồn ào quá.” Thịnh Cảnh Tây nhận thấy được cảm xúc của Giang Nguyệt, lại mở miệng bảo tài xế tắt radio.
Trong xe yên tĩnh.
Thịnh Cảnh Tây không nhịn được nữa, chủ động hỏi cô: “Có muốn hỏi một chút hay không...”
“Không hỏi.” Vẻ mặt Giang Nguyệt bình tĩnh: “Không liên quan gì đến tôi.”
“Tôi còn chưa nói là ai mà.” Thịnh Cảnh Tây bất đắc dĩ đỡ trán: “Đang yên đang lành, tại sao lại tự gây khó dễ cho chính mình?”
“Tôi không có tự gây khó dễ gì cả.” Giang Nguyệt trả lời: “Tôi chỉ đưa ra quyết định phù hợp nhất mà thôi.”
Những gì Giang Nguyệt nói có vẻ có lý, nhưng Thịnh Cảnh Tây lại không nghĩ vậy.
Thịnh Cảnh Tây thật sự không biết an ủi người khác, vì vậy liền đề nghị dẫn Giang Nguyệt đến chỗ đua xe:
“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, để cho cô cảm nhận cô cảm nhận tiếng động cơ gầm rú một chút nhé?”
Giang Nguyệt rút ra khỏi cảm xúc ảm đạm, nhìn anh cười nói: “Anh luôn nhớ đến bằng lái xe nhỉ?”
Thịnh Cảnh Tây nói: “Nếu là thật lòng yêu thích, làm sao nỡ buông xuống.”
Giang Nguyệt thất thần trong chốc lát, vài giây sau mới lắc đầu cười trả lời hắn: “Đây là câu duy nhất có triết lý trong miệng Thịnh đại thiếu gia nói ra.”
“Tôi vẫn luôn rất triết lý, chỉ do cô không quan sát tỉ mỉ đó thôi.” Thịnh Cảnh Tây nhún vai:
“Có mang theo bằng lái xe của tôi không? Tôi dẫn cô đi gặp bảo bối của tôi.”
Giang Nguyệt chưa bao giờ biết rằng Hoa Thành có một đường đua khổng lồ như vậy, đường đua kéo dài đến tận ngọn núi, với những lá cờ sặc sỡ tung bay ở lưng chừng núi.
Gió ở đây mạnh hơn ở bên trong thành phố sầm uất, tóc của Giang Nguyệt tung bay khắp nơi, cô chỉ đơn giản tháo dây buộc tóc, để mái tóc đen xõa xuống.
Đến nơi, Thịnh Cảnh Tây như bị bơm đầy máu gà, cả người mặt mày hớn hở, thuần thục lấy chìa khóa xe từ trong túi ra:
“Lên nào, tôi chở cô đi dạo mấy vòng.”
Anh leo vào chiếc xe đua công thức đã được cải tiến, sau đó huýt sáo với Giang Nguyệt, bảo cô mau lên xe.
Giang Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô dùng lực mạnh một chút, khi cửa xe đóng lại phát ra tiếng va chạm rất lớn.
Tiếng “bang” khiến mặt Thịnh Cảnh Tây nhăn lại, trong lòng đau xót: “Nhẹ một chút, bảo bối của tôi.”
Giang Nguyệt không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Bảo bối cái gì mà bảo bối, ăn nói cẩn thận đó.”
“Gì, cô bị bệnh à?” Thịnh Cảnh Tây tức giận trợn mắt: “Ai gọi cô? Ý tôi bảo là cô đóng cửa nhẹ tay chút, kẻo làm tổn thương chiếc xe bảo bối của tôi.”
Giang Nguyệt: “... Ồ.”
Thật hiếm khi cô cũng có thể mắc lỗi một lần.
Giang Nguyệt thắt dây an toàn, quay đầu báo cáo với Thịnh Cảnh Tây: “Tôi đã chuẩn bị xong, lái đi.”
Nể mặt Giang Nguyệt giúp mình lấy được bằng lái xe, anh nhẫn nhịn: “Lúc xuống xe nhớ dịu dàng với bảo bối của tôi đó.”
Nói xong, Thịnh Cảnh Tây khởi động xe, động cơ bắt đầu nóng lên: “Cô ngồi vững chưa? Kỹ năng lái xe của tôi hơi bị tuyệt ấy.”
Giang Nguyệt lắc lắc giấy phép lái xe trong tay nhắc nhở anh: “Lái xe an toàn là trên hết.”
Khi tốc độ xe tăng lên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc trống rỗng. Tất cả mọi suy nghĩ đều bị chiếc xe bỏ lại sau đầu, chỉ còn lại khung cảnh thay đổi trước mắt và tiếng gió rít bên tai.
Thân xe trôi đi, Giang Nguyệt cảm nhận được adrenaline tăng vọt, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lúc đó cô cảm thấy như mình sắp chết.
“Thật sảng khoái!” Thịnh Cảnh Tây hét lên trong gió: “Cùng tôi hét lên đi. Sảng khoái!”
Giang Nguyệt mở to hai mắt nhìn khoảng đất bằng phẳng rộng mở trước mặt dần dần thu hẹp lại, sau đó cọ xát, trôi dạt ở các góc khác nhau, bánh xe thỉnh thoảng phát ra âm thanh, toàn thân cô cảm thấy hưng phấn.
“Thật sảng khoái!”
Cô nhắm mắt lại, cảm thụ gió xẹt qua mặt, thổi tung mái tóc của cô, cả người giống như đã rời khỏi thân thể, linh hồn cũng dần dần thoát ra khỏi cơ thể.
Dường như cái chết đang vẫy tay chào cô.
Khóe môi Giang Nguyệt từng chút từng chút cong lên, ý niệm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Cô cảm thấy mình rất nhanh sẽ bước vào nơi mà vô số lần cô muốn đến.
…
Khi chiếc xe dừng lại, Giang Nguyệt từ từ mở mắt ra.
“Chúng ta đã lên tới đỉnh núi rồi.” Thịnh Cảnh Tây quay đầu nhìn cô, cười toe toét:
“Vừa rồi có cảm thấy rất sảng khoái hay không, tất cả đều bỏ lại phía sau.”
Giang Nguyệt gật đầu đồng ý: “Ừ, cảm thấy rất nhẹ nhõm, cái gì cũng không cần nghĩ tới.”
“Cô rất có năng khiếu đấy, đến học đua xe với tôi đi.”
Thịnh Cảnh Tây nháy mắt với cô, nhưng trong lòng Giang Nguyệt biết anh đang nói đùa:
“Không được, tôi lái không tốt, dễ xảy ra chuyện.”
“Vậy vẫn là quên đi.” Thịnh Cảnh Tây lập tức đổi giọng: “Bé gái đừng chơi trò này, gió thổi rát mặt, tổn thương da.”
Giang Nguyệt mỉm cười.
Trong lòng cô cũng rất rõ ràng, nếu như là để cho cô chơi môn thể thao mạo hiểm này. Rất có thể trong khoảnh khắc trống rỗng cực độ đó cô đã một cước đạp chân ga, trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ như vậy.
…
Dưới chân núi.
Tiết An vẫn đang tận tình khuyên bảo: “Tiêu tổng, giấy phép lái xe của ngài bị thu hồi. Hơn nữa đua xe cũng cần giấy phép lái xe đặc biệt cho xe đua, anh không được phép lái.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ không tốt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên đỉnh núi.
Vừa rồi cô lên xe của người đàn ông đó, lúc này hai người đang đứng chung một chỗ, từ trên cao nhìn xuống dưới thưởng thức phong cảnh.
Đây là cuộc sống mới của cô ấy…
--------------------------------
Tác giả:Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện nha.
Cám ơn bạn Anh Nhi, Thang tu, Hoàng Thiện, Cẩm Tú... và những bạn đã tặng xu thưởng khích lệ nha!
Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 6 tuần sau ạ.
Bệnh tình của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn chưa hồi phục, anh vẫn phải trở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.
Trong phòng bệnh, Tô Gia Lan đang ngồi xe lăn chờ anh.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đẩy cửa tiến vào, đáy mắt Tô Gia Lan lóe lên vẻ mừng rỡ: “A Nhiên, rốt cục con cũng trở về...”
“Con và cô ấy đã chia tay.”
Giọng điệu của anh lạnh như hầm băng: “Từ nay về sau, con sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Giang Nguyệt nữa.” Nói xong, anh lại nhếch môi cười lạnh:
“Như mẹ mong muốn.”
“Thật sao?” Tô Gia Lan không thể tin được.
Bà ta biết Tiêu Kỳ Nhiên đi tìm Giang Nguyệt, tuy rằng không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây chính là kết cục mà bà mong muốn:
“Nó sẽ không dây dưa với con nữa?”
“Là cô ấy không cần con nữa.” Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói ra những lời này, trái tim giống như bị một bàn tay bóp nghẹt lại:
“Cô ấy nói không muốn ở bên con nữa.”
“Ông trời phù hộ.” Tô Gia Lan kích động chắp hai tay lại: “Cuối cùng cô ta cũng làm được việc tốt, cũng coi như là tích phước đời này cho cô ta.”
Nhìn cảnh tượng này, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm.
Anh nhìn Tô Gia Lan đang vui mừng hạnh phúc kia, nở một nụ cười lạnh: “Hình như con càng đau khổ, thì mẹ sẽ càng hạnh phúc phải không?”
“Con nói cái gì vậy?”
Tô Gia Lan trừng mắt quát lên: “Mẹ là mẹ con! Mẹ có thể làm hại con sao? Bây giờ con không hiểu, nhưng chờ thêm vài năm nữa, con sẽ hiểu được tâm ý của người làm mẹ...”
“Vâng, con không hiểu.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, anh tiếp tục: “Đốt tập tranh của con, lại đuổi đi người con gái duy nhất mà con yêu, để con biến thành đứa con ngoan ngoãn được người người ca tụng, chính là tâm ý của mẹ.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, không có bất kì xúc cảm nào: “Không cho phép con làm những gì mình thích, chia cắt tình yêu của con, đây là trái tim cao cả của mẹ, giờ thì đúng như ý mẹ rồi!”
Thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất quái dị, Tô Gia Lan trong lòng sửng sốt, ngay lập tức mở miệng giải thích:
“Không phải là mẹ không cho con tự do yêu đương, là Giang Nguyệt kia thật sự không xứng với con. Xuất thân và tương lai của hai đứa cũng khác nhau, nếu bên nhau thì cả hai sẽ chịu thiệt thòi, con có hiểu được không?”
Bà ta lại tiếp tục khuyên nhủ: “Huống chi, cô ta là một đứa trẻ không cha không mẹ, xuất thân như vậy quá thấp kém, nếu gả vào nhà họ Tiêu chúng ta, sau này mặt mũi của con còn để cho ai xem?”
“Con nhìn bố con đi, còn không phải là tấm gương cho con hay sao?”
Bà nhắc tới Tiêu Viễn Phong, trong lòng cũng nhịn không được mà phẫn uất: “Rõ ràng trong nhà đã sắp xếp hôn nhân tương xứng cho ông ta, nhưng người đàn ông đó không nghe theo mà âm thầm ở bên ngoài nuôi dưỡng bồ nhí, để cho không khí trong nhà lúc nào cũng căng thẳng.”
“Con cũng không nên học theo ông ta, như vậy cuộc sống sau này của con cũng sẽ không hạnh phúc, A Nhiên, con có hiểu không?”
Đến bây giờ, Tô Gia Lan vẫn cảm thấy mình đúng.
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thật nực cười, anh gằn từng chữ: “Mẹ cho rằng con sẽ không làm như vậy sao? Nếu như mẹ ép con cưới người phụ nữ mà con không thích thì con cũng sẽ giống như bố, ở bên ngoài nuôi Giang Nguyệt, thể xác và tinh thần đều đặt ở trên người cô ấy, mà không phải là người phụ nữ trong cuộc hôn nhân hoang đường này!”
Tiêu Kỳ Nhiên gần như hét lên, đôi mắt của anh cũng đỏ bừng: “Đây là những gì mẹ muốn? Đứa con trai mẹ muốn, người chồng mà mẹ muốn, gia đình hạnh phúc, hòa thuận mà mẹ muốn!”
Tô Gia Lan thấy anh rống lên, cả người bà run rẩy, giống như bị dọa sợ.
Một lúc lâu sau, bà ta mới lắp bắp, trong giọng nói mang theo vẻ không thể tin được: “Mẹ là mẹ con, sao con có thể nói như vậy với mẹ?”
“Con nghĩ rằng mẹ muốn như thế lắm sao?” Tô Gia Lan nói, nước mắt cũng chảy xuống: “Mẹ chỉ là phụ nữ, chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà thôi...”
Nhìn mẹ mình khóc lóc thảm thiết, Tiêu Kỳ Nhiên phiền não nhắm mắt lại.
Làm sao mà anh lại không biết chứ?
Tô Gia Lan cũng có cái lý của riêng mình.
Bà chỉ là ở độ tuổi thích hợp, gả cho một người đàn ông có địa vị và thân phận tương xứng, có được một cuộc hôn nhân thoạt nhìn qua sáng sủa, hạnh phúc mỹ mãn mà thôi.
Nhưng Tô Gia Lan nào biết được, trước khi Tiêu Viễn Phong kết hôn, trong lòng đã có một bóng hồng.
Nếu như không phải vì cuộc hôn nhân này, chồng của bà hẳn là sẽ cùng một phụ nữ khác bên nhau đến hết cuộc đời.
Ở một góc độ nào đó, bà ta cũng thật đáng thương.
Tô Gia Lan hưởng thụ vinh hoa phú quý và luôn làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng cả đời này lại không hạnh phúc. Rõ ràng bà đã cần cù chăm sóc gia đình này, thậm chí bởi vì quá mệt mỏi mà hy sinh hai chân của mình, nhưng bà cũng không có một chút oán hận nào.
“A Nhiên, cho tới bây giờ bố con cũng chưa từng yêu mẹ, còn con là con trai mẹ, chẳng lẽ con cũng muốn bỏ mặc mẹ sao?”
Tô Gia Lan khóc lóc kéo tay áo Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, mẹ chỉ có con...”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Anh nhếch môi: “Từ nay về sau, con cũng sẽ giống như mẹ, sẽ không có hạnh phúc, chỉ có một cuộc hôn nhân gượng ép, sống mà như đã chết, mẹ đã hài lòng chưa?”
Tô Gia Lan thống khổ lắc đầu, bà thật sự không muốn Tiêu Kỳ Nhiên sống cuộc sống như vậy.
Trước đó, bà chưa từng cảm thấy hành động của mình là sai, nhưng khi bị Tiêu Kỳ Nhiên bức hỏi, Tô Gia Lan lại cóu cút hối hận trong lòng.
Bà có sai không?
...
Tô Gia Lan ở trong phòng khóc lóc không dứt, khiến Tiêu Kỳ Nhiên phát cáu, cuối cùng anh gọi người vào, bảo bọn họ đưa bà ấy đi, trong phòng bệnh mới khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Anh không ngừng hồi tưởng lại khoảnh khắc Giang Nguyệt từng câu từng chữ nói lời đoạn tuyệt với mình, mong mỏi tìm được chút biểu hiện dối lòng của cô.
Nhưng không.
Có lẽ lần này, giữa họ đã kết thúc thật rồi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ Nhiên không khống chế được siết chặt tay, rồi lại chầm chậm mở ra, bây giờ ngay cả việc hít thở thôi nhưng đối với anh cũng thật khó khăn.
Trong đầu vô vàn những suy nghĩ chồng chéo lên nhau, anh thậm chí còn không biết nên tìm giải pháp từ đâu.
Tự nhiên câu nói của Tô Gia Lan lại xoẹt qua tâm trí anh: “Chỉ là đứa con gái không cha không mẹ, xuất thân như vậy quá thấp kém”.
Bố mẹ Giang Nguyệt còn có thể là ai, chẳng lẽ không phải là đôi vợ chồng họ Giang kia?
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo lại, anh mới nhận ra vấn đề. Mặc dù Tô Gia Lan có khát vọng kiểm soát mạnh mẽ, nhưng dù sao bà cũng được sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, sự giáo dục nghiêm ngặt từ nhỏ khiến bà chưa bao giờ nói những lời thô tục, càng sẽ không bịa đặt sự thật sau lưng người khác.
Nói cách khác, những lời này của bà không phải là bịa đặt vô căn cứ.
Vậy cha mẹ của Giang Nguyệt là ai?
...
Thân thể Giang Nguyệt dần dần hồi phục, sau đó cô đã quay trở lại đoàn kịch, cuộc sống ngày thường dần dần quay về quỹ đạo cũ.
Lịch trình đóng phim vẫn như trước, cô hồi phục nhanh chóng và không mất nhiều thời gian để thích nghi với hiện tại. Ngoại trừ những động tác khó khăn và lòng bàn tay cũng không thể nắm chặt vật nặng ra, toàn bộ đều y hệt với trước kia.
Thịnh Cảnh Tây nhàn rỗi đến nhàm chán, thi thoảng anh ta sẽ đến xem Giang Nguyệt diễn kịch.
Và đôi khi chen vào vài câu bình phẩm.
“Còn chưa bằng mẹ tôi năm đó đâu.”
“Miễn cưỡng chấp nhận, cái này tạm được.”
“Trang điểm đậm quá, nhìn thật kỳ dị, có nhất thiết phải trang điểm đậm như vậy không? Nửa đêm đi đường ai nhìn vào mặt cô cũng bị cô dọa chết khiếp đấy!”
“...”
Anh ta luôn lẩm bẩm, Giang Nguyệt nghe nhiều đến phát mệt. Hôm nay Thịnh Cảnh Tây lại đến đây, cô liền bảo anh ta ở trong hậu trường chờ mình.
Chương 365 Tất cả những gì có thể làm anh đều đã làm
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Cảnh Tây đã xem qua các tiết mục do Giang Nguyệt đóng, trong đó có vở kịch kinh điển nhất của cô là Xuyên Đường Phong.
Mỗi lần diễn vở kịch này, Giang Nguyệt đều rơi nước mắt.
Cảm giác yêu mà không thể yêu luôn chạm đến sự mong manh và tiếc nuối sâu sắc nhất trong lòng con người.
Chờ Giang Nguyệt diễn xong tiết mục hôm nay, Thịnh Cảnh Tây ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở hậu trường. Một tay chống đầu, bắt chéo chân, nhàm chán mà chờ đợi cô.
Gương mặt của Thịnh Cảnh Tây thừa hưởng vẻ đẹp nam tính từ bố anh ta, cùng với sự dịu dàng tinh tế của người mẹ, dưới sự kết hợp hoàn hảo như vậy, anh ta đích thị là một nam thần đúng nghĩa.
Điểm trừ duy nhất là anh ta nói quá nhiều.
"Nếu còn chờ thêm nữa, tôi sẽ ngủ gục ở chỗ này mất." Thịnh Cảnh Tây thấy Giang Nguyệt kết thúc buổi diễn thì từ trên ghế đứng dậy, lấy tay chải chuốt lại mái tóc được tạo kiểu đẹp đẽ:
“Có đi “bay” không? Tôi đưa cô đi.”
Giang Nguyệt vừa nghe đã biết là anh ta không nhịn được nữa.
Cứ mỗi hai ba ngày Thịnh Cảnh Tây lại tới với lý do đến xem cô diễn kịch, tính ra cũng đã được một tuần rồi. Với tình yêu điên cuồng đối với chiếc xe đua của Thịnh Cảnh Tây, có thể nhịn đến lúc này mới bắt đầu nói bóng nói gió về chiếc xe, cũng thật sự là đang thử thách anh ta.
Nhưng càng hiểu thấu ý đồ của Thịnh Cảnh Tây, Giang Nguyệt lại càng không đi theo hướng như ý của anh ta: "Hôm nay tôi muốn đi đến cục cảnh sát.”
Nghe được câu này, mặt mày Thịnh Cảnh Tây bí xị, nhưng rồi cũng bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, tôi đi với cô.”
Giang Nguyệt nói Thịnh Cảnh Tây không cần đi theo, nhưng anh ta nói dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Giang Nguyệt xảy ra chuyện, cục cảnh sát bên kia bảo cô đặt sức khỏe lên hàng đầu, cuối tháng đến làm chứng là được.
Điều này dễ hơn Giang Nguyệt mong đợi.
Ban đầu, mối quan hệ của Trượng Trạch Văn đã làm rất tốt để chạy án, thế nhưng Thịnh Sóc Thành đã không bỏ qua cho anh ta. Đầu tiên là thu thập được chứng cứ video anh ta mua chuộc tài xế taxi, sau đó đem toàn bộ quá trình anh ta theo dõi Giang Nguyệt rồi động tay động chân với cô cung cấp cho cảnh sát.
Trước sự thật đã được phơi bày, cho dù Thượng Trạch Văn có bản lĩnh cỡ nào đi chăng nữa, bây giờ cũng chỉ có thể cúi đầu nhận tội.
Ở Hoa Thành này, người có năng lực một tay che trời thật sự, chính là Thịnh Sóc Thành.
Sau khi Giang Nguyệt đến cục cảnh sát, không ngoài dự đoán nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, anh ăn mặc quý phái, áo choàng đen nghiêm nghị, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ là giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi cô quạnh.
Ngoài ra, còn có một người phụ nữ đi theo anh ta, là Ngu Vãn.
Hai tay Giang Nguyệt bất giác nắm chặt lại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Giang Nguyệt hướng về mình, Tiêu Kỳ Nhiên thoáng ngước mắt lên, nhưng cũng chỉ gật đầu chào hỏi cô theo phép lịch sự, rất nhanh sau đó lại quay sang chỗ khác.
Giống như hai người có quen biết với nhau, nhưng lại không quá thân thiết.
Không quá thân thiết? Họ từng có mối quan hệ thân thiết nhất.
Quen biết với nhau? Ngay cả một lần trao đổi ánh mắt mà bọn họ cũng không có.
Tiêu Kỳ Nhiên bước ngang qua Giang Nguyệt, chỉ có một mùi nước hoa nhàn nhạt âm thầm khuếch tán vào hơi thở run rẩy của cô.
Giang Nguyệt kiềm chế không nổi mà suýt rơi nước mắt.
Một số người có khả năng nhớ mùi hương, một mùi hương quen thuộc sẽ kéo con người vào một hồi ức đặc biệt.
Đây là nước hoa mà cô tặng cho anh, nhưng khi ấy anh nói mùi này đã dùng chán. Nhưng giờ đây, Giang Nguyệt lại có thể gặp lại nó một lần nữa.
Giống như một làn gió nhẹ, chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Giang Nguyệt sửng sốt, cô rủ mi mắt xuống điều chỉnh lại tâm trạng, khi ngẩng đầu lại lần nữa, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Giang Nguyệt." Ngu Vãn đi tới, sắc mặt cô ta tiều tụy, hai mắt đờ đẫn trống rỗng, đôi môi cũng tái nhợt, cả người giống như vừa chịu một đả kích thật lớn.
"Chúc mừng cô, Giang Nguyệt, thì ra anh ấy thật sự chỉ yêu một người." Ngu Vãn nói một câu không đầu không đuôi, cúi đầu đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bước vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng Thượng Trạch Văn đang bị còng tay, ngồi trên ghế.
“Bảo bối của tôi!” Anh ta vừa nhìn thấy Ngu Vãn thì huýt sáo một cái: "Rất vui được gặp lại em.”
Lúc này, cơ thể Ngu Vãn kịch liệt run rẩy, đây là phản ứng theo bản năng mà cô ta gần như không thể kiểm soát được.
Nhiều năm bị ức hiếp, sỉ nhục và tổn thương, khiến cô ta vừa nhìn thấy Thượng Trạch Văn thì sẽ sinh ra sợ hãi và áp lực theo bản năng.
"Thả lỏng đi, bảo bối." Nhìn thấy phản ứng sợ sệt của Ngu Vãn, anh ta vô cùng sung sướng: "Tiêu, tôi xin lỗi, vết thương của anh thế nào rồi?”
Thượng Trạch Văn cười điên loạn giống một kẻ tâm thần: "Tôi đã từng nghiên cứu qua thân thể con người, một dao kia của tôi vô cùng chính xác, chậc chậc, đúng là ‘hàng chất lượng cao’.”
Đối mặt với sự khiêu khích của Thượng Trạch Văn, Tiêu Kỳ Nhiên không hề có bất kì phản ứng nào.
Hôm nay, mục đích của anh là mang Ngu Vãn đến để nhận tội.
Thượng Trạch Văn phải vào tù, mà Ngu Vãn phạm tội đồng lõa, đương nhiên không thể thoát tội.
Trước khi thẩm vấn, Tiêu Kỳ Nhiên xuất trình báo cáo chẩn đoán tâm thần của Ngu Vãn, kết quả kiểm tra chứng minh cô ta bị rối loạn tâm thần cực kỳ nghiêm trọng, đây là do đả kích bên ngoài gây ra.
Điều này tương đương với việc Thượng Trạch Văn phải chịu thêm một tội trạng khác.
“Thôi nào!”
Thượng Trạch Văn tỏ ra không vui: "Tiêu, chúng ta từng là bạn bè, anh không nên bức ép tôi như vậy chứ.” Anh ta dừng một chút rồi cười cợt:
“Hơn nữa, nếu không phải có cô ấy giúp đỡ, làm sao tôi có thể bắt được bông hồng nhỏ của anh?”
“Là cô ấy cung cấp tin tức của Giang Nguyệt, đồng thời tình báo cho tôi về anh, để tôi may mắn khi anh không có ở đó mà “hành sự” với Giang Nguyệt.”
Ngu Vãn nắm chặt hai tay, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn Thượng Trạch Văn: "Câm miệng! Anh là một con quỷ chết tiệt, điên rồ và biến thái!”
"Chà, tôi thích lời khen này lắm đó." Thượng Trạch Văn liếm liếm môi: "Hơn nữa, không phải em chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tôi hay sao?”
"Bảo bối đã quên rằng chúng ta cùng nhau khiêu vũ trong nhiều đêm, mỗi một tấc da thịt của em, trắng trẻo kiều diễm lại xinh đẹp..."
"Im miệng! Im miệng ngay!” Ngu Vãn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng gào thét đến chói tai, trạng thái tinh thần đã suy sụp tột cùng:
“Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày!”
Cô ta xông tới bóp cổ Thượng Trạch Văn, làm cho mặt đối phương trở nên xanh xao dữ tợn, cảnh sát thấy thế vội vàng tách hai người bọn họ ra. Thượng Trạch Văn ho khan hai tiếng, vẫn cười lạnh:
"Bảo bối, cho dù em giết tôi, em cũng là con búp bê ngoan ngoãn nhất mà tôi từng nuôi.”
“Cút xuống địa ngục đi!” Môi Ngu Vãn run rẩy, tâm trạng đã hoàn toàn mất khống chế, giọng nói sắc bén gay gắt: "Tôi thừa nhận tất cả những gì tôi đã làm, nhưng tên khốn kia nhất định phải xuống địa ngục.”
Thượng Trạch Văn cười nhạt: "Là chúng ta cùng xuống địa ngục mới đúng.”
Ngu Vãn không khống chế được chính mình, lại xông lên vật lộn với anh ta, lúc bị tách ra lần nữa, trên mặt cô ta đã đẫm nước mắt, vừa khóc vừa cười, liên tục bảo Thượng Trạch Văn đi chết đi.
...
Giang Nguyệt đứng bên ngoài cửa kính trong suốt nhìn tất cả, môi cô mím lại, trong lòng không thể tin được những gì đang xảy ra.
Thì ra Ngu Vãn và Thượng Trạch Văn là cùng một phe.
Cho dù lúc đó không đúng thời điểm, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã lập tức bay tới Hoa Thành, huy động toàn lực đi ứng cứu Giang Nguyệt. Hiện tại anh dẫn theo Ngu Vãn đến nơi này, cũng là vì để cho người đã làm cô tổn thương hứng chịu lấy trừng phạt thích đáng.
Tất cả những gì anh có thể làm vì cô, anh đều đã làm.
Chương 366 Cuộc sống là vậy
Giang Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với Tiêu Kỳ Nhiên trong phòng thẩm vấn.
Anh nhìn cô, ánh mắt dường như đang nói với cô.
‘Những gì em phải chịu, tôi đã giúp em đòi lại rồi.’
Sau này, Giang Nguyệt sẽ không bị bất cứ kẻ nào mưu hại nữa, cô không cần phải lo lắng an toàn bản thân nữa, có thể dũng cảm tự do làm chính mình.
Lông mi Giang Nguyệt trong nháy mắt rung lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề, đau đớn, giống như bị cơn cuồng phong xối vào lồng ngực.
Kẻ xấu sa lưới pháp luật, vốn là chuyện vui vẻ.
Nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất buồn.
Kết quả xét xử cuối cùng, Thượng Trạch Văn bị kết án chung thân. Còn Ngu Vãn bởi vì tinh thần bị đả kích, tâm trí không ổn định, cần tiến tiến hành trị liệu tâm thần trước, sau đó lại định án.
Đây là kết quả tốt nhất.
Hơi thở Giang Nguyệt dồn dập, sau khi ký xác nhận, cô buông thõng hai cánh tay.
Sau đó, bàn tay lớn khác cầm lên chiếc bút mà cô vừa làm rơi, chậm rãi ký tên của mình vào một xác nhận khác.
Anh cũng là nạn nhân của vụ việc này.
Đứng ở phía sau Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy bóng lưng của anh rất chói mắt, cô biết phía dưới lớp quần áo kia có một vết sẹo, đó là vì cô mà có.
"Xong rồi à?" Thịnh Cảnh Tây dùng khuỷu tay đẩy đẩy Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Xong việc rồi thì về nhà đi, tôi đói bụng.”
Giang Nguyệt dừng lại vài giây, dời tầm mắt hướng về phía Thịnh Cảnh Tây, gật đầu trả lời: "Đi thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bọn họ.
Anh đã biết, người đứng bên cạnh Giang Nguyệt là đứa con trai duy nhất của Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây.
Tiết An nói với anh, Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây quen biết ở bệnh viện, hơn nữa xem ra Thịnh Sóc Thành có ý muốn tác hợp cho hai người bọn họ.
Lúc này, trái tim của Tiêu Kỳ Nhiên điềm tĩnh lạ thường, không một gợn sóng.
Thịnh Sóc Thành là một tiền bối đức cao trọng vọng, sau này cũng có khả năng bảo vệ che chở cho Giang Nguyệt. Trình Nghênh Xuân lại vô cùng thích cô, nếu cô về nhà họ thì cũng không lo bị bắt nạt.
Mà Thịnh Cảnh Tây lại là chàng thiếu gia của nhà họ Thịnh, tính cách anh ta hài hước lại thân thiện, có rất nhiều cô gái đã phải lòng anh ta.
Nếu cô ấy sống trong một gia đình như vậy, sau này cô sẽ rất hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nên chúc cho cô được hạnh phúc.
Anh đã từng trồng hoa hồng bằng trái tim của mình, và bây giờ anh sẽ dành tặng bông hoa đó cho một người khác.
Nhìn thấy Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây đang ghé sát vào nhau thì thầm vui vẻ, giờ khắc này Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ muốn hút thuốc.
Cảm giác khó chịu này gần như phá vỡ trái tim anh.
Lúc rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên thay Giang Nguyệt nói lời cảm ơn với nhân viên cảnh sát, sau đó quay sang dặn dò Thịnh Cảnh Tây:
“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Thịnh Cảnh Tây ngẩn ra.
Chờ sau khi Tiêu Kỳ Nhiên đi xa, lúc này anh ta mới hiểu rõ, hóa ra đối phương coi anh ta là tình địch.
"Anh ấy vừa nói gì với anh?" Giang Nguyệt từ phía xa nhìn thấy ban nãy Tiêu Kỳ Nhiên có nói gì đó với Thịnh Cảnh Tây, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên cô không nghe rõ.
Thịnh Cảnh Tây suy nghĩ một chút, nói ra phán đoán của mình: "Hình như anh ta nghĩ tôi và cô đang yêu nhau.”
Sau đó anh ta cảm thấy không ổn, vội vàng tiếp tục: "Cô có muốn tôi giải thích cho anh ta không?”
Giang Nguyệt dừng một chút, lắc đầu, nở nụ cười buồn bã: "Nếu như anh không ngại, vậy cứ để cho Tiêu Kỳ Nhiên hiểu lầm đi."
Thịnh Cảnh Tây ngây ngốc nhìn cô rất lâu mới thốt ra một câu: "Cô điên rồi."
Dù sao anh ta cũng độc thân, đương nhiên không có gì phải ngại, nhưng Thịnh Cảnh Tây cũng không phải là kẻ ngốc, hoàn toàn có thể nhìn ra được trong lòng Giang Nguyệt vẫn còn tình cảm với Tiêu Kỳ Nhiên.
“Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, đàn ông có thể mặt dày theo đuổi một người phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ấy phải độc thân. Đến lúc anh ta sẽ không theo đuổi cô nữa, cô không được đổ lỗi cho tôi đó.”
Giang Nguyệt cười khổ: “Sẽ không trách anh đâu.”
Nếu như vậy có thể làm cho Tiêu Kỳ Nhiên hết hy vọng, có thể làm cho cuộc sống của hai người bọn họ trở lại quỹ đạo ban đầu, thì đó là một hiểu lầm tốt hơn bao giờ hết.
Anh sẽ coi cô là bạn gái của người khác, như một người phụ nữ đã có chồng, một người phụ nữ đã kết hôn cùng người khác.
Anh sẽ không còn coi cô là bông hoa hồng kiều diễm, là tác phẩm nghệ thuật của anh ta, là tình yêu duy nhất của anh nữa.
Từ nay về sau mọi thứ lại quay về khởi điểm, vô số lời hứa hẹn cũng đành hóa hư không.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
...
Trên đường trở về, tâm trạng của Giang Nguyệt thực sự rất tệ.
Thịnh Cảnh Tây nhìn cô, không khỏi than thở: "Cô làm cho tôi nhớ lại cảm giác khi còn nhỏ.”
“Cảm giác thế nào?”
"Muốn dỗ dành để cho mẹ tôi vui vẻ, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu."
Giang Nguyệt bật cười vui vẻ: “Anh đang coi tôi như mẹ anh sao?”
Vốn chỉ là một câu đùa giỡn, nhưng Thịnh Cảnh Tây lại gật đầu liên tục: "Đúng vậy, tôi đã cảm thấy cô giống mẹ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
"Anh không phải người đầu tiên nói như thế." Giang Nguyệt cũng gật đầu phụ họa: "Bà Trình và chú Trịnh cũng đã từng nói vậy.”
Thịnh Cảnh Tây vỗ tay một cái: "Đây không phải là trùng hợp sao, một người cảm thấy thì là ngẫu nhiên. Hai người cảm thấy thì là trùng hợp, nhưng ba người đều cảm thấy... Hay là, cô có khi nào lại là em gái ruột của tôi không?”
Giang Nguyệt bị logic của anh ta làm cho câm nín: "... Sao anh không nghĩ đến bởi vì tôi và mẹ của anh đều tham gia vào ngành diễn xuất, vì vậy khí chất sẽ hao hao nhau?”
"Nói như vậy cũng có lý." Thịnh Cảnh Tây cũng chỉ là bỗng dưng nảy ra suy nghĩ đó trong đầu, chuyện này đương nhiên không thể là sự thật.
Năm đó khi tìm được mẹ anh ta bị mất tích, cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, chuyện mang thai và sinh một đứa trẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy là phi lý. Hơn nữa cơ thể của bà cũng không thích hợp để sinh sản, nếu vẫn cương quyết mang thai thì sẽ là một xác hai mạng.
Thịnh Cảnh Tây tiếp tục: “Suýt chút nữa là đưa cô đi giám định ADN rồi.”
Giang Nguyệt cự tuyệt: “Anh Thịnh, anh tỉnh táo lại đi, từ nhỏ đến lớn tôi đã sống ở Bắc Thành, mẹ anh là người Hoa Thành, chúng ta không thể có bất kì quan hệ máu mủ nào với nhau.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng cảm thấy tiếc khi Thịnh phu nhân đã qua đời.”
Giang Nguyệt nhớ tới quyển "Giấc mộng đêm hè" đặt trên bàn, trong đó có câu " Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng", trong khoảng thời gian ngắn liền cảm khái:
“Tôi cũng muốn được tâm sự cùng Thịnh phu nhân, tin rằng dì ấy sẽ có thể cho tôi được nhiều lời khuyên bổ ích.”
Thịnh Cảnh Tây gối đầu lên tay, tựa vào lưng ghế: "Dù sao tôi cũng nhận cô là em gái của tôi rồi, không cần biết cô có quan hệ máu mủ hay không.”
Giang Nguyệt vừa cảm động vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Cô cười cái gì?" Thịnh Cảnh Tây khó hiểu cau mày.
"Tôi cười là những người có quan hệ thân cận hai mấy năm lại không có bất cứ can hệ với tôi, mà người không có quan hệ huyết thống với tôi, lại coi tôi như người thân. Cũng không biết là vinh hạnh hay bất hạnh.”
Trong lời nói của Giang Nguyệt đong đầy sự trống vắng cô đơn.
Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái: "Vậy có muốn tôi giúp tìm người nhà của cô không? Có lẽ họ cũng đang tìm cô.”
"Không cần." Giang Nguyệt im lặng nhếch khóe môi, đã sớm nghĩ ra đáp án: “Tôi đã không còn muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai nữa rồi.”
Từ khi Giang Nguyệt biết mình không phải người nhà họ Giang, trong đầu cô đã hiện ra vô số khả năng cha mẹ ruột bỏ rơi mình, hoặc là bởi vì áp lực kinh tế, hoặc là bởi vì trọng nam khinh nữ, hoặc là sự tồn tại của cô là một sai lầm trong đời họ...
Thay vì biết những sự thật làm cho bản thân đau khổ cả đời, thì thà rằng không biết gì cả, ít ra trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Tôi rất hài lòng với mình của hiện tại, không muốn bất cứ thay đổi nào nữa." Giang Nguyệt mỉm cười:
“Hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.”
Chương 367 Có đang hạnh phúc không?
“Phải hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.” Giang Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Tôi thấy hiện tại đã rất tốt, ít nhất tôi không cô độc.”
Cô không dám mong chờ hạnh phúc xa vời, có thể không cảm thấy cô đơn đã là hạnh phúc lắm rồi.
Thịnh Cảnh Tây nhìn Giang Nguyệt hồi lâu mới hỏi: “Vậy bệnh của cô thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Anh ta có vẻ không giỏi ăn nói lắm, cách nói chuyện rất vụng về và thẳng thừng: “Tôi đã điều tra một chút, biết chuyện cô bị chứng rối loạn lưỡng cực. Gần đây… đã ổn chưa?”
“Vẫn ổn.” Giang Nguyệt gật đầu: “Gần đây tôi uống thuốc đều đặn, tâm trạng ổn định.”
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.
Thật sự cô không hề ổn.
Dù ban ngày cô ấy có vui vẻ đến đâu, công việc bận rộn đến mức nào, đến khuya cô vẫn sẽ mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn thẳng lên trần nhà.
Mọi thứ vô cùng tịch mịch này, chung quanh trống rỗng chỉ còn lại cảm giác cô độc của mình, làm cho nàng luôn khao khát được ‘giải thoát’.
Cô giống như một đám mây, nhẹ đến mức không bao giờ có thể rơi xuống đất.
Lý do khiến cô bắt đầu dùng thuốc là vì chị Trần nhận ra có điều gì đó không ổn, vì vậy ép cô uống thuốc an thần đúng giờ, lo lắng về trạng thái cảm xúc của cô.
Giang Nguyệt luôn biểu hiện rất tích cực, nhưng cô không biết rằng trong mắt của cô đều là u ám, không còn vẻ lấp lánh như xưa nữa.
Cô giống như một ngọn nến đã thiêu đốt đến tận cùng, nhưng vẫn tiếp tục tự đốt cháy.
Kì thực đã là dầu hết đèn cạn.
Trong xe quá yên tĩnh, Thịnh Cảnh Tây bảo tài xế bật radio để nghe tin tức, nhưng vừa mở lên lại nghe thấy tin tức có liên quan đến Tiêu Kỳ Nhiên:
“Theo thông tin mới nhất, chủ tịch mới của tập đoàn Tiêu thị - Tiêu Kỳ Nhiên hiện đang đình chỉ mọi hoạt động của công ty vì lý do sức khỏe và trạng thái tinh thần không tốt. Tạm thời tất cả các công việc đều do người đại diện phụ trách.”
Giang Nguyệt siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào.
Sức khỏe kém? Trạng thái tinh thần không tốt?
Chẳng lẽ vết thương xấu đi sao?
Cô cụp mắt xuống, khắc chế xúc động muốn liên lạc với anh.
“Tắt đi, ồn ào quá.” Thịnh Cảnh Tây nhận thấy được cảm xúc của Giang Nguyệt, lại mở miệng bảo tài xế tắt radio.
Trong xe yên tĩnh.
Thịnh Cảnh Tây không nhịn được nữa, chủ động hỏi cô: “Có muốn hỏi một chút hay không...”
“Không hỏi.” Vẻ mặt Giang Nguyệt bình tĩnh: “Không liên quan gì đến tôi.”
“Tôi còn chưa nói là ai mà.” Thịnh Cảnh Tây bất đắc dĩ đỡ trán: “Đang yên đang lành, tại sao lại tự gây khó dễ cho chính mình?”
“Tôi không có tự gây khó dễ gì cả.” Giang Nguyệt trả lời: “Tôi chỉ đưa ra quyết định phù hợp nhất mà thôi.”
Những gì Giang Nguyệt nói có vẻ có lý, nhưng Thịnh Cảnh Tây lại không nghĩ vậy.
Thịnh Cảnh Tây thật sự không biết an ủi người khác, vì vậy liền đề nghị dẫn Giang Nguyệt đến chỗ đua xe:
“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, để cho cô cảm nhận cô cảm nhận tiếng động cơ gầm rú một chút nhé?”
Giang Nguyệt rút ra khỏi cảm xúc ảm đạm, nhìn anh cười nói: “Anh luôn nhớ đến bằng lái xe nhỉ?”
Thịnh Cảnh Tây nói: “Nếu là thật lòng yêu thích, làm sao nỡ buông xuống.”
Giang Nguyệt thất thần trong chốc lát, vài giây sau mới lắc đầu cười trả lời hắn: “Đây là câu duy nhất có triết lý trong miệng Thịnh đại thiếu gia nói ra.”
“Tôi vẫn luôn rất triết lý, chỉ do cô không quan sát tỉ mỉ đó thôi.” Thịnh Cảnh Tây nhún vai:
“Có mang theo bằng lái xe của tôi không? Tôi dẫn cô đi gặp bảo bối của tôi.”
Giang Nguyệt chưa bao giờ biết rằng Hoa Thành có một đường đua khổng lồ như vậy, đường đua kéo dài đến tận ngọn núi, với những lá cờ sặc sỡ tung bay ở lưng chừng núi.
Gió ở đây mạnh hơn ở bên trong thành phố sầm uất, tóc của Giang Nguyệt tung bay khắp nơi, cô chỉ đơn giản tháo dây buộc tóc, để mái tóc đen xõa xuống.
Đến nơi, Thịnh Cảnh Tây như bị bơm đầy máu gà, cả người mặt mày hớn hở, thuần thục lấy chìa khóa xe từ trong túi ra:
“Lên nào, tôi chở cô đi dạo mấy vòng.”
Anh leo vào chiếc xe đua công thức đã được cải tiến, sau đó huýt sáo với Giang Nguyệt, bảo cô mau lên xe.
Giang Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô dùng lực mạnh một chút, khi cửa xe đóng lại phát ra tiếng va chạm rất lớn.
Tiếng “bang” khiến mặt Thịnh Cảnh Tây nhăn lại, trong lòng đau xót: “Nhẹ một chút, bảo bối của tôi.”
Giang Nguyệt không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Bảo bối cái gì mà bảo bối, ăn nói cẩn thận đó.”
“Gì, cô bị bệnh à?” Thịnh Cảnh Tây tức giận trợn mắt: “Ai gọi cô? Ý tôi bảo là cô đóng cửa nhẹ tay chút, kẻo làm tổn thương chiếc xe bảo bối của tôi.”
Giang Nguyệt: “... Ồ.”
Thật hiếm khi cô cũng có thể mắc lỗi một lần.
Giang Nguyệt thắt dây an toàn, quay đầu báo cáo với Thịnh Cảnh Tây: “Tôi đã chuẩn bị xong, lái đi.”
Nể mặt Giang Nguyệt giúp mình lấy được bằng lái xe, anh nhẫn nhịn: “Lúc xuống xe nhớ dịu dàng với bảo bối của tôi đó.”
Nói xong, Thịnh Cảnh Tây khởi động xe, động cơ bắt đầu nóng lên: “Cô ngồi vững chưa? Kỹ năng lái xe của tôi hơi bị tuyệt ấy.”
Giang Nguyệt lắc lắc giấy phép lái xe trong tay nhắc nhở anh: “Lái xe an toàn là trên hết.”
Khi tốc độ xe tăng lên, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc trống rỗng. Tất cả mọi suy nghĩ đều bị chiếc xe bỏ lại sau đầu, chỉ còn lại khung cảnh thay đổi trước mắt và tiếng gió rít bên tai.
Thân xe trôi đi, Giang Nguyệt cảm nhận được adrenaline tăng vọt, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lúc đó cô cảm thấy như mình sắp chết.
“Thật sảng khoái!” Thịnh Cảnh Tây hét lên trong gió: “Cùng tôi hét lên đi. Sảng khoái!”
Giang Nguyệt mở to hai mắt nhìn khoảng đất bằng phẳng rộng mở trước mặt dần dần thu hẹp lại, sau đó cọ xát, trôi dạt ở các góc khác nhau, bánh xe thỉnh thoảng phát ra âm thanh, toàn thân cô cảm thấy hưng phấn.
“Thật sảng khoái!”
Cô nhắm mắt lại, cảm thụ gió xẹt qua mặt, thổi tung mái tóc của cô, cả người giống như đã rời khỏi thân thể, linh hồn cũng dần dần thoát ra khỏi cơ thể.
Dường như cái chết đang vẫy tay chào cô.
Khóe môi Giang Nguyệt từng chút từng chút cong lên, ý niệm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Cô cảm thấy mình rất nhanh sẽ bước vào nơi mà vô số lần cô muốn đến.
…
Khi chiếc xe dừng lại, Giang Nguyệt từ từ mở mắt ra.
“Chúng ta đã lên tới đỉnh núi rồi.” Thịnh Cảnh Tây quay đầu nhìn cô, cười toe toét:
“Vừa rồi có cảm thấy rất sảng khoái hay không, tất cả đều bỏ lại phía sau.”
Giang Nguyệt gật đầu đồng ý: “Ừ, cảm thấy rất nhẹ nhõm, cái gì cũng không cần nghĩ tới.”
“Cô rất có năng khiếu đấy, đến học đua xe với tôi đi.”
Thịnh Cảnh Tây nháy mắt với cô, nhưng trong lòng Giang Nguyệt biết anh đang nói đùa:
“Không được, tôi lái không tốt, dễ xảy ra chuyện.”
“Vậy vẫn là quên đi.” Thịnh Cảnh Tây lập tức đổi giọng: “Bé gái đừng chơi trò này, gió thổi rát mặt, tổn thương da.”
Giang Nguyệt mỉm cười.
Trong lòng cô cũng rất rõ ràng, nếu như là để cho cô chơi môn thể thao mạo hiểm này. Rất có thể trong khoảnh khắc trống rỗng cực độ đó cô đã một cước đạp chân ga, trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ như vậy.
…
Dưới chân núi.
Tiết An vẫn đang tận tình khuyên bảo: “Tiêu tổng, giấy phép lái xe của ngài bị thu hồi. Hơn nữa đua xe cũng cần giấy phép lái xe đặc biệt cho xe đua, anh không được phép lái.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “...”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ không tốt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên đỉnh núi.
Vừa rồi cô lên xe của người đàn ông đó, lúc này hai người đang đứng chung một chỗ, từ trên cao nhìn xuống dưới thưởng thức phong cảnh.
Đây là cuộc sống mới của cô ấy…
--------------------------------
Tác giả:Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện nha.
Cám ơn bạn Anh Nhi, Thang tu, Hoàng Thiện, Cẩm Tú... và những bạn đã tặng xu thưởng khích lệ nha!
Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 6 tuần sau ạ.
Bình luận facebook