• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (5 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Hạnh phúc giản đơn

"Tôi đã sớm biết mà. Tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy…”

Giang Dự bối rối, bắt đầu run rẩy lẩm bẩm nói một mình: "Tiêu Kỳ Nhiên làm sao có thể ở chung với loại như chị lâu được. Chị chỉ là một con khốn đê điện mà thôi. Sau khi chơi chán thế nào cũng bị vứt bỏ.”

Giang Nguyệt nghe những lời cay nghiệt này, lông mày hơi nhíu lại:

“Em muốn mắng thế nào thì mắng, nhưng từ nay về sau, chị không có tiền đưa cho em nữa đâu.”

“Còn nếu em chê chị bẩn như vậy, thì cứ coi như không có người chị như chị là được!”

Lúc nói những lời này, đồng tử Giang Nguyệt run lên, nhưng rất nhanh dùng cảm xúc che dấu tốt, vẫn như cũ là bộ dáng lạnh như băng không cho người khác đến gần.

Giang Nguyệt đứng thẳng tắp, bờ vai mảnh khảnh thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng lại kiêu hãnh hiên ngang.

Giống như một hòn đảo biệt lập lênh đênh trên biển, không có ai để nương tựa.

Cô rũ mắt xuống không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn đồng hồ: "Chị phải tiếp tục quay phim, em mau rời khỏi đây đi. Nếu không chị sẽ gọi bảo vệ!”

Nhưng Giang Nguyệt còn chưa đi được một bước, đã bị Giang Dự túm lấy.

"Chị, chị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không quen biết ông chủ nào khác?"

Ánh mắt hắn háo hức, giọng điệu trở nên gấp gáp, hắn nắm chặt tay Giang Nguyệt:

“Chị xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn, chị tùy tiện chọn thêm một người khác nữa không phải là được rồi sao?”

Đây là nói đàn ông muốn ngủ với Giang Nguyệt không ít.

"Chị, nếu sau này chị không kiếm được tiền, chị em chúng ta sẽ sống như thế nào đây?"

Hắn làm như đau lòng nhắm mắt lại, suýt chút nữa thì sắp khóc: “Không thể trả hết các khoản nợ đó, những người đó sẽ giết chết hai người chúng ta mất.”

“Đó là tiền em nợ bọn họ, không phải chị. Bọn họ sẽ không giết chị!”

Giang Nguyệt lãnh đạm bẻ từng ngón tay của hắn ra, gằn từng chữ:

“Vẫn là em nên tự suy nghĩ đi, sau khi không thể hút máu từ trên người chị nữ, thì em sẽ sống thế nào?”



Giang Nguyệt khi quay phim luôn luôn nghiêm túc, đúng sau thời gian nghỉ ngơi quy định sẽ trở lại trường quay.

Bé trợ lý vội vàng chạy ra đón cô: “Chị sắp dọa chết em rồi. Chị đi lâu như vậy, em còn tưởng rằng chị gặp chuyện không may gì rồi.”

Giang Nguyệt gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "Sắp bắt đầu quay rồi à?"

“Còn ba phút nữa. Chị Giang Nguyệt, em sẽ trang điểm lại cho chị một chút đi.”

Bé trợ lý tươi cười ngọt ngào, Giang Nguyệt nhếch môi: “Vậy thì phiền em vậy.”

Sau khi quay xong, cả người Giang Nguyệt mệt mỏi ngồi trong xe đưa đón. Tâm tình so với bình thường sa sút không ít, có chút không yên lòng.

Bé trợ lý cảm thấy chắc do hôm nay cô đóng cảnh hành động quá mệt mỏi, suy nghĩ một chút rồi đề nghị:

“Chị Giang Nguyệt, nếu tâm trạng không tốt, chị có thể thử ăn thứ mình thích, tâm trạng sẽ tốt lên ngay lập tức.”

Giang Nguyệt nhấc mí mắt lên, đăm chiêu hỏi một câu: "Ăn đồ yêu thích thì tâm trạng sẽ tốt hơn sao?"

“Đúng vậy.” Trợ lý nhỏ không rõ lý do, nghiêng đầu trả lời: "Mỗi lần em cãi nhau với bạn trai, anh ấy sẽ mua cho em một chiếc bánh ngọt nhỏ."

“Anh ấy luôn có thể chọn được hương vị mà em thích. Ngay khi em ăn bánh ngọt, sẽ cảm thấy tức giận cũng không quan trọng như vậy. Quan trọng nhất là được hạnh phúc bên nhau.”

Lúc trợ lý nhỏ nói chuyện, trên mặt bất giác hiện lên một tia vui sướng, khuôn mặt nhỏ có chút mập mạp kia nhìn đặc biệt đáng yêu.

Giang Nguyệt mím môi, đuôi mắt lộ ra vài phần hâm mộ nhàn nhạt.

Thật là một hạnh phúc giản dị và bình thường.

Giang Nguyệt cũng muốn có nó biết bao.



Sau khi trở về từ đoàn làm phim, Giang Nguyệt rẽ vào siêu thị, mua một đống rau và thịt tươi.

Nhớ lại những gì bé trợ lý nói, Giang Nguyệt trầm tư một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Điện thoại qua rất lâu mới được người bắt máy. Người đàn ông có chút không kiên nhẫn, giọng nói từ trong ống nghe truyền ra, trầm thấp lãnh đạm:

“Có việc gì?”

Từ tiếng violon khác phát ra từ trong điện thoại, có thể phán đoán Tiêu Kỳ Nhiên hiện tại hẳn là đang ở nhà hàng tây.

Nếu như không đoán sai, ngồi đối diện anh chắc là Tần Di Di.

Giang Nguyệt còn chưa kịp xác nhận suy đoán của mình, giọng nói lanh lảnh của Tần Di Di đã vang lên:

"Là điện thoại liên quan đến công việc ạ?”

Tiêu Kỳ Nhiên thuận miệng "Ừ" một tiếng, giọng điệu tùy ý bình thản nói vào điện thoại: "Tôi rất bận rộn, có việc nói thẳng.”

Hiển nhiên là cùng Giang Nguyệt nói chuyện thì hắn cũng không có ý định tránh Tần Di Di.

Giang Nguyệt rũ mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, cô nghe thấy giọng nói của mình vô cùng hèn mọn, chậm rãi nói:

"Tối nay có về được không, tôi mua chút đồ ăn."

"Tôi đang ăn cơm." Một câu nói bình thản của anh trực tiếp từ chối cô: “Không thể ăn gì khác được.”

Hô hấp của Giang Nguyệt nhất thời căng thẳng.

Điện thoại không cúp, hai người cứ như vậy nghe tiếng hít thở của nhau, áp lực nói không nên lời.

“Tôi nay tôi sẽ đợi, đợi đến khi anh về mới thôi.”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, sau khi nói ra những lời này, lập tức bối rối cúp điện thoại.

Cô không dám nghe câu trả lời của Tiêu Kỳ Nhiên.



Tuy rằng Giang Nguyệt không nắm chắc Tiêu Kỳ Nhiên có trở về hay không. Thế nhưng cô vẫn nấu một bàn thức ăn, bày ở trên bàn ăn.

Một bàn lớn đầy ắp các món ăn trông cực kỳ thịnh soạn khiến người ta nhịn không được muốn thưởng thức chúng.

Giang Nguyệt ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm từng đĩa thức ăn kia, ánh mắt bắt đầu chậm rãi trở nên trống rỗng.

Cô đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên.

Từ 7 giờ, đợi đến 12 giờ.

Trong khoảng khắc khi kim giây của đồng hồ vượt qua số 12, Giang Nguyệt tự cười nhạo bản thân. Yên lặng đứng dậy, bưng từng đĩa lên.

Đêm nay, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không trở về.

Động tác của cô rất dứt khoát, không có một chút do dự, đổ dĩa thức ăn vào thùng rác.

Chỉ trong chốc lát, bàn ăn vừa rồi bày đầy đĩa, giờ phút này sạch sẽ, ngay cả một giọt dầu mỡ cũng không có.

Dường như bữa ăn thịnh soạn trên bàn chỉ là hình ảnh hoang đường chưa từng tồn tại.

Cũng giống như cảm xúc của cô.

Chờ rửa xong tất cả bát đĩa, Giang Nguyệt không phân biệt được là tê dại hay buồn ngủ, cô cứng ngắc duỗi người, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Đúng lúc này, có người ở cửa đang khóa nhập mật mã.

Giang Nguyệt giật mình, cửa phòng vừa bị mở ra, cô quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Tiêu Kỳ Nhiên dường như đã vội vã quay trở lại, hơi lạnh ban đêm vẫn trộn lẫn với bộ quần áo của anh, hơi thở lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm cả căn phòng.

Hai người nhìn nhau một giây, con ngươi Giang Nguyệt khẽ nhúc nhích, theo bản năng cụp mắt xuống.

"Không phải bảo tôi trở về ăn cơm sao?"

Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, vẻ mặt lạnh nhạt không khác gì bình thường.

"Tôi tưởng anh không về, nên đã đổ đi rồi!” Cô cúi đầu, lạnh nhạt trả lời: “Đã muộn như vậy, tôi cảm thấy anh chắc là ăn no rồi.”

Đã ăn no. No đến nỗi không thể ăn bất cứ thứ gì khác…

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, rất khó để nhận ra cảm xúc trong đôi mắt đen của anh.

"Giang Nguyệt, ngẩng đầu nhìn tôi,."

Anh cởi bỏ bộ âu phục, xắn tay áo sơ mi, để lộ một phần cánh tay rắn chắc.

Giang Nguyệt có thể nhìn rõ từng đường vân máu của anh, kéo dài đến tận mu bàn tay. Đường gân hơi nổi lên, tràn đầy cám dỗ.

“Đây là cô cố ý đem thức ăn đổ đi, định để cho tôi nhịn đói à?”
Chương 32 Lâu không chạm vào, liền muốn? (H)

Giang Nguyệt nâng mắt lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, lạnh nhạt chống lại ánh mắt của hắn:

“Không phải trước đó anh cùng Tần Di Di đã ăn cơm rồi sao, sao có thể đói được?”

Lúc nói ra lời này, trong lòng còn có một chút oán hận mà chính cô cũng không nhận ra. Nó cũng chỉ thoáng qua mà thôi, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị xem nhẹ rồi bỏ qua.

Khóe mắt cùng lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên vốn đã lạnh lùng, lúc này càng thêm thâm trầm hơn:

“Lúc đó không có khẩu vị, ăn không nhiều lắm. Hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.”

Giang Nguyệt biết đây là ý nghĩa gì.

Từ một khắc vừa rồi, ý tứ trong lời nói của hai người bọn họ, sớm đã không còn là ăn cơm nữa rồi.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên u ám, nhưng trong đó lại như có lửa bốc cháy.

Vốn tưởng rằng đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không về, Giang Nguyệt vừa mới thay xong váy ngủ, đang chuẩn bị lên giường.

Một đôi chân dài trắng nõn lộ ra, dây áo mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào. Da thịt trước ngực trắng như tuyết. Đường nét hoàn mỹ kiêu hãnh hấp dẫn trí tưởng tượng của người ta, còn có vài sợi tóc bị mắc kẹt trong khe rãnh kia, dụ dỗ lòng người.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên tối hơn.

Giang Nguyệt rũ mắt, cắn cắn môi: “Hiện tại không có gì để ăn, tôi đổ hết vào thùng rác rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên không thèm để ý, tùy ý cởi nút áo sơ mi, đôi mắt nhuộm một tầng tối tăm.

Anh đi thẳng đến, bàn tay đặt trên lưng cô, ôm cô vào lòng.

Thanh âm của anh đè nén khàn khàn: "Cô nói thử xem tôi muốn ăn cái gì, hửh?”

Tay Giang Nguyệt bị ép đặt trước ngực anh, cô cuộn tròn trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu đang lên xuống của anh, còn có hơi thở phập phồng.

Giang Nguyệt ngửi thấy trên người hắn khí tức lạnh lẽo quen thuộc, đây là thứ bình thường cô khao khát nhất.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hôm nay nó lại vô cớ xen lẫn hương dâu tây ngọt ngào.

Không phải hương vị của cô!

Giang Nguyệt lập tức cảm thấy có chút mâu thuẫn, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại từng bước đẩy cô vào tường, không cho cô giãy dụa.

Tiêu Kỳ Nhiên còn nhớ rõ trong điện thoại. Giọng điệu Giang Nguyệt quyết tuyệt bảo hắn trở về. Vì vậy giọng nói của hắn không khỏi mang theo ý cười mà nói:

“Mấy ngày không được tôi chạm vào, liền muốn rồi?”

Lông mi Giang Nguyệt run lên.

Cô không biết Tiêu Kỳ Nhiên lấy từ đâu ra kết luận này, nhưng tay anh đã đặt lên eo cô, tâm tình có vẻ rất tốt:

“Nếu đã như vậy, hôm nay cô liền chủ động một chút đi.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt người đàn ông. Chiếc cổ thon dài của cô ưỡn lên, cả người giống như một con thiên nga trắng cao quý, bỗng nhiên nở nụ cười, ngũ quan xinh đẹp quyến rũ:

“Vậy anh đi tắm trước đi..."

Giang Nguyệt hiếm khi có giọng điệu làm nũng. Cổ họng Tiêu Kỳ Nhiên giật giật.

Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng đó là lời mời nhiệt tình của Giang Nguyệt, nhưng thực ra cô chỉ là không chịu nổi mùi của phụ nữ khác trên người anh mà thôi.

Nó sẽ khiến cô ghê tởm đến nỗi cô thậm chí không muốn diễn vở kịch này.

Thấy anh đứng yên, Giang Nguyệt dứt khoát kiễng chân, hôn khóe miệng hắn một cái để trấn an, bắt đầu thúc giục: “Mau lên.”

Âm cuối Giang Nguyệt kéo nhẹ, mang theo chút lười biếng trong vô thức.

Con ngươi Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm tối lại, hai tay vòng qua eo cô không nỡ buông ra, môi mỏng mát lạnh cọ sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn:

“Ngoan, cùng nhau tắm đi.”

Giang Nguyệt vốn là cự tuyệt. Tắm với anh ta thì không chỉ là tắm nữa rồi.

Nhưng một khi Tiêu Kỳ Nhiên hứng lên, bất kỳ sự phản kháng nào của cô đều là vô dụng.



Lúc bị Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng tắm ôm ra, Giang Nguyệt cả người đều ẩm ướt.

Toàn thân cô giống như là một con cá mới vớt lên bờ, ngực phập phồng thở dốc, yếu ớt cuộn tròn trong vòng tay anh.

Tắm rửa gần hai tiếng đồng hồ, nhưng hứng thú của người đàn ông không hề giảm đi chút nào.

Anh bế cô đến bên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng lau người cho cô, sấy tóc cho cô.

Gió nóng thổi qua, cả người Giang Nguyệt ấm áp hẳn. Cô mơ mơ màng màng ôm lấy eo hắn, trán cọ cọ vào lồng ngực hắn.

“Buồn ngủ quá.” Giọng nói của cô rất mềm mại, nỉ non mang theo chút kiều mị: “Có thể ngủ được không?”

Cổ họng Tiêu Kỳ Nhiên lăn lộn, thanh âm khàn khàn: "Không vội, còn chưa làm chuyện chính mà.”

Bàn tay to của anh đặt ở bên tai cô, nhẹ nhàng véo vành tai cô, ngón tay thô ráp khiến toàn thân Giang Nguyệt run lên.

Nơi nhạy cảm nhất của cô là tai.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi người, đôi môi mỏng một đường hôn xuống, đầu tiên là mũi cô, sau đó là hai má, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Môi Giang Nguyệt mềm mại, hôn rất thích.

Không gian cứ thế dần dần bị thiêu đốt…

Một phen lăn qua lăn lại, chiếc váy ngủ vừa mới mặc trên người cô lại xộc xệch. Dây áo từ bả vai trượt xuống khuỷu tay, lộ ra bả vai trơn bóng và xương quai xanh, cùng với một mảng lớn xuân quang tuyết trắng.

Tiêu Kỳ Nhiên cúi nhìn xuống, đôi mắt anh dần bị sự nóng bỏng xâm chiếm

Mấy lần trêu chọc của anh khiến Giang Nguyệt đã sớm mất đi cảm giác buồn ngủ. Cô dùng đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông cách mình rất gần, có chút thất thần.

“Nguyệt Nguyệt, chớ phân tâm.”

Nửa người trên của người đàn ông dựa vào giường, giọng nói khàn khàn, bàn tay to hướng dẫn bàn tay nhỏ bé của cô, từng chút một chạm xuống phía dưới.

Khi tay cô chạm vào hơi nóng như thiêu như đốt kia, lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, nhưng rồi từ từ giãn ra.

Cô luôn biết cách làm hài lòng anh.

“Nguyệt Nguyệt, lên đi.”

Hô hấp của hắn nặng nề, phát ra hormone nam tính nồng nặc, tràn ngập toàn bộ gian phòng. Thân thể Giang Nguyệt run nhè nhẹ.

Hôm nay cô cực kỳ hợp tác.

Tiêu Kỳ Nhiên ấn vòng eo của Giang Nguyệt, nhìn cô đắm chìm trong khoái cảm, đôi mắt trong veo dần trở nên mơ hồ. Cuối cùng thể lực Giang Nguyệt không chống đỡ nổi, ngã nhào trong vòng tay anh.

Thưởng thức đủ sự chủ động của cô, người đàn ông đột nhiên giữ chân cô lại, nhấc bổng cô lên không trung.

Chỉ một giây sau, Giang Nguyệt đã bị Tiêu Kỳ Nhiên lật lại, đè lên giường.

Đôi mắt đẹp của người dưới thân anh khép hờ, bên môi thỉnh thoảng phát ra tiếng ngâm nga, trên gương mặt có một chút ửng đỏ.

Mọi thứ đều khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên trở nên điên cuồng.

Giọng nói của cô mềm mại đến tận xương tủy, gọi đi gọi lại tên anh: "Tiêu Kỳ Nhiên... Kỳ Nhiên..."

"Gọi tôi là A Nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, kề sát vào bên tai cô, phả hơi thở vào tai cô:

"Bé ngoan, mau gọi tôi là A Nhiên đi.”

"A Nhiên..." Cô thì thầm theo lời anh, chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.

Đêm nay, Tiêu Kỳ Nhiên chưa từng dừng lại, mặc cho Giang Nguyệt nhiều lần khóc lóc van xin.



Triền miên kết thúc.

Giang Nguyệt cả người mệt mỏi, lại không có chút buồn ngủ nào, chỉ là dựa vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, cảm nhận hơi thở của người đàn ông này.

Người đàn ông duy nhất cô từng rung động và có tình cảm.

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, giống như đã ngủ say, gương mặt lạnh lùng cứng rắn khó có được vẻ ôn hòa.

Sự si mê cùng quyến luyến trong mắt Giang Nguyệt từng chút một phai nhạt, trở lại vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.

Cô nhớ rõ vừa rồi khi đến đỉnh khoái lạc, anh buộc cô phải gọi anh là “A Nhiên”.

Nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt cũng chưa bao giờ gọi anh như vậy. Nhưng Tần Di Di thì lại rất nhanh đã được gọi cái tên này.

Đang lúc xuất thần, người đàn ông nhắm mắt lại bỗng nhiên hỏi một câu, giọng nói có chút trầm khàn:

"Còn chưa ngủ à?”

Giang Nguyệt giật mình, không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa ngủ. Cô ngước nhìn lên liền đụng phải đôi mắt đen láy của anh. Giang Nguyệt thấy hắn không ngủ, liền nảy ra một ý.
Chương 33 Trước khi tôi chán em

"Tiêu Kỳ Nhiên, tôi..."

Tiêu Kỳ Nhiên nghe thấy giọng điệu máy móc của cô liền phiền lòng, không kiên nhẫn nhéo nhéo mi tâm:

“Chuyện gì mà nhất định phải nói bây giờ?”

Phong tình vạn chủng của cô gái này đến nhanh, đi cũng nhanh. Nó giống như mặt hàng phiên bản giới hạn, chỉ được bày bán trong một thời gian nhất định vậy.

"Ừ, nhất định phải nói ngay bây giờ." Giang Nguyệt nghiêm túc nói:

“Tôi dự định cùng chị Trần mở một công ty quản lý, sau đó chuyển trọng tâm công việc sang công ty mới.”

Rõ ràng Giang Nguyệt nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng liền đột ngột giảm xuống. Bầu không khí ái muội khi nãy cũng tan biến.

Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, giống như nghe được trò cười: “Cô mở công ty quản lý? Muốn tự mình làm ông chủ?”

Sắc mặt Giang Nguyệt rất bình tĩnh, giống như nghe không hiểu ý tứ châm chọc trong lời nói của hắn:

“Bước tiếp theo của Giang San hẳn là phải mạ vàng cho Tần Di Di, để cho cô ấy trở thành nữ diễn viên hàng đầu trong giới, đúng không?”

Khóe miệng Tiêu Kỳ Nhiên Từ từ nhếch lên, cười lạnh nói: “Coi như cô thông minh.”

"Không có, chỉ là tương đối quen thuộc thôi."

Giang Nguyệt khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó không có chứa bao nhiêu cảm xúc thật sự:

"Năm đó Tiêu tổng cũng bồi dưỡng tôi như vậy mà. Tôi đương nhiên phải rõ ràng rồi.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng tối đi, hắn đè nén tức giận, lạnh lùng nói: “Cô đang chơi tôi sao?”

“Tôi làm sao dám!” Giang Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn:

“Tôi chỉ cảm thấy, nếu tôi ở lại Giang San sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của Tần Di Di.”

Ai cũng có thể nhìn ra được, Giang Nguyệt chỉ cần còn ở Giang San một ngày, thì Tần Di Di không thể an ổn phát triển được.

Không để ý đến vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt tiếp tục nói:

“Tôi đã tính thử rồi. Nếu công ty quản lý này được mở, tôi có thể nhanh chóng trả lại liền cho anh hơn.”

“Trả nợ càng sớm, tôi càng có thể rời khỏi Giang San sớm.” Giọng nói của Giang Nguyệt bình tĩnh thản nhiên: “Đây chẳng phải cũng là điều Tiêu tổng muốn sao?”

Giang Nguyệt nói một câu, sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên liền khó coi thêm một phần.

Gân xanh trên trán Tiêu Kỳ Nhiên hơi nổi lên, mơ hồ hiện ra cảm xúc trong lòng.

Anh uể oải nheo mắt, nhìn cô vài giây rồi đột nhiên cười khẩy.

“Trách không được vừa rồi phối hợp như vậy, thì ra là cô đã có mưu đồ từ trước.”

Hiện tại, coi như là Giang Nguyệt có ngốc hơn nữa, cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông này.

“Cô ghen tị vì tôi đối với Tần Di Di quá tốt đúng không?” Tiêu Kỳ Nhiên tặc lưỡi, lạnh giọng nói:

“Cũng không cần dùng thủ đoạn như vậy tranh sủng. Tôi khinh thường thủ đoạn như vậy.”

“Là anh nghĩ nhiều rồi.” Giang Nguyệt lạnh nhạt: “Nếu nói tôi có mục đích gì đó, thì chính là chuyện tôi vừa mới nói. Tôi muốn mở một công ty quản lý riêng.”

Đây là điều duy nhất Giang Nguyệt cần Tiêu Kỳ Nhiên giúp.

Bầu không khí lạnh đến cực điểm, ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên âm lãnh, đưa tay nắm chặt cằm cô.

Rõ ràng vừa rồi mới thân mật với nhau, nhưng quan hệ của hai người vẫn luôn cứng ngắc như vậy.

Tiêu Kỳ Nhiên thô lỗ cắn môi cô, mạnh mẽ và hung hăng chiếm lấy nó. Răng và môi chạm vào nhau, Giang Nguyệt liếm sạch mùi vị của máu.

"Đau." Cô nhịn không được than một tiếng, khóe mắt đỏ hoe.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên thô lỗ với cô như vậy. Khác với sự tỉ mỉ và dịu dàng trước đây, chỉ còn lại chiếm đoạt, mang ý nghĩa trừng phạt mạnh mẽ.

Bàn tay to của anh nhéo eo cô, cô đau đến thở hổn hển, nhưng người đàn ông lại chặn môi cô lại.

Hơi thở của Giang Nguyệt lộn xộn, gần như ngạt thở. Gương mặt cũng bởi vì thiếu oxy mà đỏ bừng.

Nhưng người đàn ông này không hề có chút mềm lòng, đến khi Giang Nguyệt hết hơi thì mới buông cô ra.

Trong nháy mắt đạt được tự do, Giang Nguyệt ho khan, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

“Cô đủ lông đủ cánh rồi, liền muốn tự lập công ty?”

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, hạ thấp giọng, giọng điệu lạnh như băng: "Giang Nguyệt, nếu cô thiếu tiền như vậy, sao không tính tiền theo số lần ngủ với tôi đi."

“Một lần một trăm triệu, làm không?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, trong lời nói không cần che dấu sự châm chọc:

"Tranh thủ lúc tôi còn chưa chán cô, cô vẫn có thể kiếm được không ít tiền đâu.”

Giang Nguyệt im lặng một lúc.

Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng Giang Nguyệt nhất định sẽ bị những lời này chọc giận.

Nhưng hình như Giang Nguyệt chỉ suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên, cười thật tươi với Tiêu Kỳ Nhiên:

“Được, vậy phiền Tiêu tổng hãy thanh toán chi phí lần này đi!”

Lòng tự trọng?

Lần trước Tiêu Kỳ Nhiên không phải đã nói rồi sao? Giang Nguyệt cô làm gì còn cần có lòng tự trọng nữa !!!



Tiêu Kỳ Nhiên tức giận, đóng sầm cửa rời đi.

Giang Nguyệt ngồi trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, cho đến khi điện thoại di động rung lên một cái.

Là tin nhắn thông báo của ngân hàng. Tài khoản được cộng thêm 100 triệu.

Cô nhìn chằm chằm ánh sáng trên màn hình, nhếch môi cười ra tiếng, thanh âm có chút thê lương.

Dường như cuộc sống cô bây giờ không khác gì trước đây là mấy.

Vẫn là tan vỡ, nhục nhã, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Còn có một câu cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên lưu lại.

“Rẻ tiền!”



Ngày hôm sau, Giang Nguyệt vẫn vào đoàn quay phim như thường lệ.

Khi chuyên gia trang điểm trang điểm cho Giang Nguyệt, liền chú ý đến đôi môi sưng lên của cô.

"Chị bị dị ứng ạ?”

Giang Nguyệt hàm hồ gật đầu: "Ừ, gần đây có chút nóng trong người, có thể là môi bị sưng.”

Bé trợ lý rất thức thời, lập tức đưa ly nước tới.

Giang Nguyệt nói cảm ơn. Sau đó vừa uống nước vừa liếc nhìn lịch trình, phát hiện hôm nay là sinh nhật của Đoàn Dật Bác, đại thiếu gia nhà họ Đoàn.

Lúc trước Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên thường xuyên tham gia các bữa tiệc cùng nhau. Vì vậy cô cũng có gặp Đoàn Dật Bác mấy lần, tán gẫu vài câu.

Vì gia thế lớn nên tính cách trước giờ của Đoàn Dật Bác khá kiêu ngạo và buông thả.

Nhưng ngoại trừ việc nói chuyện quá thẳng ra, thì anh ta cũng là người không tồi.

Ở lần gặp mặt gần đây nhất, Đoàn Dật Bác liền cố ý mời cô đến dự sinh nhật trước, bảo cô phải nhớ kỹ ngày sinh nhật của anh ta.

Giang Nguyệt liếc nhìn thời gian, thầm nghĩ quay xong chắc cũng kịp đến chúc mừng.

“Tiểu Diệp, lát nữa tranh thủ thời gian chuẩn bị giúp chị một phần quà. Chị cần phải tăng quà sinh nhật cho Đoàn thiếu gia.”

Tham gia tiệc sinh nhật thì đương nhiên Giang Nguyệt không thể đi tay không rồi.

Bé trợ lý gật đầu, vỗ ngực nói: “Chị Giang Nguyệt, chị yên tâm quay phim đi. Lát nữa em sẽ đi trung tâm thương mại giúp chị chọn một món quà thật thích hợp.”

Giang Nguyệt gật đầu, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác.

Cô đến tham gia tiệc sinh nhật của Đoàn thiếu, vậy có cần thông báo cho Tiêu Kỳ Nhiên hay không?

Quên đi! Chờ quay phim xong rồi tính sau vậy!



Trong phòng lớn nhất của một quán bar.

Trong phòng, nam nữ ngồi cùng nhau, trên mặt đều tràn đầy tươi cười. Đoàn Dật Bác ngồi ở chính giữa, bị mọi người vây quanh. Trên đầu hắn còn đội một cái mũ sinh nhật kỳ quái, nhìn có chút buồn cười.

Ở một bên ghế sô pha khác, Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đó. Cô gái nhỏ bên cạnh anh thì thẹn thùng rụt rè. Cô nàng ôm chặt lấy cánh tay anh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Với kinh nghiệm của lần trước, mọi người đều biết rằng cô gái Tiêu Kỳ Nhiên mang đến lần này là bảo vật trong lòng anh ta, không ai dám đùa giỡn.

Nhưng Đoàn Dật Bác không sợ.

Hắn đã có chút say, lảo đảo đứng lên, cầm ly rượu đi đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, cúi người nhìn khuôn mặt cô gái bên cạnh anh.

Cô bé trắng trẻo, sạch sẽ, trông còn rất trẻ, đôi mắt giống như thỏ, khiến người ta dễ dàng yêu thích.

Nhưng, cô nàng không phải Giang Nguyệt.
Chương 34 Bạn gái

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Di Di, Đoàn Dật Bác hơi khựng lại, cổ quái nhìn thoáng qua Tiêu Kỳ Nhiên.

"Mẹ kiếp, ai đây?"

Đoàn Dật Bác bốc phát tính tình ngang ngược. Từ trước đến nay, hắn nói chuyện không cần nể nang bất cứ ai.

Vẻ mặt Đoàn Dật Bác thất vọng: “Không phải trước đó đã nói rồi sao? Đến khi sinh nhật tôi, cậu phải dẫn Giang Nguyệt tới cùng chứ?”

Có thể thấy việc Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tần Di Di đến đây khiến Đoàn Dật bác rất không hài lòng.

Lời này vừa dứt, phòng riêng trở nên yên tĩnh, Tần Di Di vốn nhút nhát, giờ phút này cũng sững người, bất an cắn môi, giật giật ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.

Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tần Di Di để trấn an, sau đó lạnh nhạt nói với Đoàn Dật Bác:

“Hôm nay đến chúc mừng sinh nhật cậu đều là người nhà, dẫn cô ấy đến làm gì.”

Đoàn Dật Bác cũng không khách khí hỏi lại: “Giang Nguyệt không phải là người nhà sao?”

Anh nhíu mày, tức giận đến mức muốn gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, muốn gọi cô qua.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có chút thay đổi, chỉ là giữa hai lông mày hơi cau lại.

Tần Di Di ngồi rất gần Tiêu Kỳ Nhiên và có thể dễ dàng quan sát những thay đổi trên khuôn mặt anh.

Cô nhìn ra được, lúc nhắc tới Giang Nguyệt, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên không dễ nhìn cho lắm.

Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "A Nhiên, Đoàn thiếu hình như không muốn gặp em. Anh nên dẫn chị Giang Nguyệt tới, chị ấy thích hợp hơn em.”

Tiêu Kỳ Nhiên đưa tay đẩy đĩa trái cây có dâu tây tươi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài gõ gõ mép đĩa: “Cậu ta muốn gặp ai, liên quan gì đến tôi?”

“Tôi mang cô đến, thì cô cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây. Không cần sợ bất cứ ai.”

Giọng điệu của hắn tản mạn lười biếng, ánh mắt như không có việc gì đảo mắt nhìn về phía Đoàn Dật Bác một cái.

Lúc này Tần Di Di mới ngửa mặt lộ ra một nụ cười vô hại, cầm một quả dâu tây, bỏ vào trong miệng.

Nước từ những quả dâu tây vừa cắn trượt xuống miệng, thơm và ngọt.

Trong khi ăn, Tần Di Di nhịn không được lén nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

Đường cong gương mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn hoàn mỹ, khí chất cao quý giữa hai hàng lông mày cũng rất quyến rũ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta phải xuýt xoa.

Vừa rồi vẻ mặt ghét bỏ của Đoàn Dật Bác làm cho Tần Di Di có chút không thoải mái, nhưng lại nhớ tới câu trả lời của Tiêu Kỳ Nhiên, tâm tình lại tốt hơn không ít.

Cho dù thanh danh Giang Nguyệt có lớn hơn nữa, năng lực có ưu việt hơn nữa, nhân duyên có tốt đến đâu thì đã thế nào? Người Tiêu Kỳ Nhiên thích hiện tại không phải là Tần Di Di cô sao?

Chỉ cần có Tiêu Kỳ Nhiên, những người khác tính là cái gì?

Đoàn Dật Bác đi tới một góc không có người, mở điện thoại tìm đoạn chat với Giang Nguyệt, gọi video qua.

Bên này, Giang Nguyệt vừa mới quay phim xong. Đang do dự có nên gọi điện cho Tiêu Kỳ Nhiên để hỏi thăm tình hình hay không thì cuộc gọi video của Đoàn Dật Bác hiện lên.

“Giang Nguyệt, cô đang ở đâu?”

Khuôn mặt phóng đãng không kiềm chế của Đoàn Dật Bác đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Trên đầu đội một chiếc mũ sinh nhật màu sắc không đúng kích cỡ, trông rất buồn cười.

Giang Nguyệt vừa mới kết thúc công việc ở đây, sự mệt mỏi trong mắt rất nhanh thu liễm, trước ống kính lộ ra nụ cười lễ phép:

"Xin lỗi Đoàn Thiếu, hôm nay tôi có cảnh quay phải quay, hiện tại tôi chạy tới thì vẫn kịp chứ?”

"Mau lên, mọi người đều đã tới rồi. Tôi chờ cô. Khi đến phải tự phạt ba ly đó.”

Đoàn Dật Bác cũng không coi trọng, tùy ý nói: "Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, Tiêu Kỳ Nhiên dẫn một cô gái không quen biết tới đây. Ngồi một chỗ không nói tiếng nào. Thật nhàm chán!”

Nghe được câu này, bàn tay Giang Nguyệt vô thức cuộn lại một chút.

“Tiêu Kỳ Nhiên đã tới rồi sao?”

Đoàn Dật Bác không nghĩ nhiều, trực tiếp chuyển góc quay sang chế độ camera sau, nhắm vào Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di đang ngồi cách đó không xa.

Hai người ngồi cách nhau rất gần, vừa vặn nhìn thấy Tần Di Di đang ăn dâu tây cười với Tiêu Kỳ Nhiên.

"Đúng vậy, tới được một lát rồi. Hai người luôn ghé vào nhau nhỏ giọng nói thầm, cũng không biết có cái gì để nói."

Đoàn Dật Bác thần kinh thẳng, nói chuyện cũng không hề suy nghĩ: “Không biết, còn tưởng rằng hai người này đang yêu nhau.”

Vừa nói ra, anh ta liền ý thức được điều gì đó, vỗ trán: "Không đúng nha, Giang Nguyệt, Kỳ Nhiên không phải đang hẹn hò với cô sao? Hắn sao lại dẫn nữ nhân khác tới đây?”

Hiện tại, coi như là Đoàn Dật Bác chậm chạp hơn nữa, cũng ý thức được có vấn đề, ngượng ngùng nói: “Cái đó… Cậu ta không phải là đang ngoại tình, đúng không?”

Nói là ngoại tình thật ra đều có chút gượng ép. Đàn ông trong giới như bọn họ, ôm trái ôm phải rất bình thường. Đây là bởi vì Đoàn Dật Bác có quan hệ tốt với Giang Nguyệt nên mới đứng về phía cô mà nói.

Giang Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên đã đi tới, thần sắc bình tĩnh đáp:

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi và cô ấy chưa từng hẹn hò!”

Nói xong, cuộc gọi video bị cắt đứt.

Giang Nguyệt nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông vừa lướt qua điện thoại, mím môi.

Tiệc sinh nhật tối nay, có lẽ cô không nên đến nữa rồi.

Mặc dù không đến, nhưng thành ý vẫn phải có.

Giang Nguyệt phân phó Tiểu Diệp, phái người đem quà tặng đã chuẩn bị trước đưa qua đó.

Sau đó lại lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn chúc mừng sinh nhật, sau khi chắc rằng nội dung tin nhắn đã ổn thì mới gửi đi.

Đoàn Dật Bác cũng không có truy vấn cô vì sao không tới.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Giang Nguyệt.

Đoàn Dật Bác tính tình thẳng thắn, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc. Thái độ của Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng như vậy, nếu hắn còn cố ý để cho cô xuất hiện tại bữa tiệc, vậy thì vui vẻ của mọi người sẽ bị phá hỏng. Hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.

Cô không đáng.

"Chị Giang Nguyệt, sao chị lại không đến chỗ Đoàn thiếu?"

Sau khi Tiểu Diệp sắp xếp xong, tò mò quay đầu từ ghế phụ hỏi Giang Nguyệt:

"Đoàn thiếu gia có vẻ khá thích chị đó. Chị không đi, anh ấy sẽ không vui nhỉ."

Giang Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, không trả lời.

Cô muốn nói Đoàn thiếu sở dĩ thích cô, tám chín phần mười là bởi vì mối quan hệ với Tiêu Kỳ Nhiên.

Tin tưởng không bao lâu nữa, Tần Di Di cũng có thể cùng bọn họ trở nên hòa hợp.



Trong phòng riêng, Đoàn Dật Bác tâm tình vẫn có chút khó chịu. Thế nhưng Đoàn gia dù sao cũng trêu chọc không nổi Tiêu gia, tức giận cũng phải tự buồn bực, không thể phát tác lung tung.

Nhìn ra sắc mặt Đoàn Dật Bác không tốt, Tiêu Kỳ Nhiên nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: "Nhiều người tổ chức sinh nhật cho cậu như vậy, cậu còn bày ra mặt thối như vậy là đang bất mãn với ai? ”

Đoàn Dật Bác liếc mắt nhìn Tần Di Di vẫn đang cúi đầu, thanh âm khinh thường:

“Kỳ Nhiên còn nhớ hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi vốn rất là vui vẻ.”

“Cuối cùng cậu lại mang them một đứa con gái đến ngồi đựt một chỗ, nói cũng không nói được một câu. Đây là có ý gì?”

Đoàn Dật Bác đã rất ẩn nhẫn, nhưng những gì anh ta nói vẫn đầy mùi thuốc súng, như đang muốn cãi nhau.

Những người tới đều là người quen, thấy tình thế không ổn liền vội vàng hòa giải:

“Được rồi, Đoạn thiếu, hôm nay là sinh nhật cậu. Đừng làm mất hứng.”

“Cậu đừng trách cô bé ít nói. Gái ngoan ngây thơ sẽ sợ người lạ mà. Quen rồi thì sẽ nói nhiều hơn thôi.”

“Kỳ Nhiên cũng coi cậu là anh em. Chẳng phải vừa mới đổi bạn gái không phải đã liền dẫn đến cho cậu xem sao?”
Chương 35 A Nhiên gặp chuyện không may

Nghe thấy cụm từ "bạn gái", nhịp tim của Tần Di Di đột nhiên tăng nhanh, cô vô cớ nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, muốn xem anh sẽ có phản ứng gì.

Tiêu Kỳ Nhiên đang nâng ly rượu lên giữa không trung, đột nhiên dừng lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm người vừa rồi nói ra câu nói kia.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, người nọ có chút không được tự nhiên, xấu hổ gãi gãi đầu: “Kỳ Nhiên, có phải tôi nói sai gì rồi không?”

Trầm mặc một lát, Tiêu Kỳ Nhiên đưa ly rượu lên miệng, lạnh giọng thản nhiên hỏi: "Tôi từng có bạn gái sao?"

Người nọ lập tức hiểu ra, cười xin lỗi: “Đúng vậy, đúng vậy, là tôi bất cẩn. Không phải là mới đổi bạn gái, mà là dẫn bạn gái đến.”

Mọi người trong giới đều biết, trước kia Tiêu Kỳ Nhiên đã từng nhiều lần mang Giang Nguyệt theo cùng. Tuy rằng không có biểu thị rõ ràng mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng rất nhiều người cũng đã chấp nhận.

Hiện giờ thái độ này của Tiêu Kỳ Nhiên, mọi người lập tức hiểu ra. Đối với Giang Nguyệt lúc trước cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Còn với chuyện vừa rồi nói Tần Di Di là bạn gái anh, Tiêu Kỳ Nhiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Nhưng thường thì thái độ như vậy, ở trong mắt mọi người tương đương với mặc định.

Tần Di Di ở bên cạnh tâm trạng vô cùng kích động, cô ôm chặt cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên, toàn bộ thân thể đều muốn dán vào trong ngực hắn.

“Làm sao vậy?” Tiêu Kỳ Nhiên phát hiện có điểm khác thường, rũ mắt xuống hỏi.

Tần Di Di lắc đầu, trong đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái: "Không có, em chỉ cảm thấy, anh là một người rất tốt.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại.

Anh là người tốt sao?

Hắn rũ mắt, đáy mắt chậm rãi trở nên thâm thúy, dưới ánh đèn trong phòng, rất khó thấy rõ cảm xúc thật sự của hắn.

Khung cảnh phía sau dần dần nóng lên, Tần Di Di cũng không chật vật như lúc đầu, thỉnh thoảng còn có thể cùng những người này nói chuyện.

Giữa chừng, cô nàng đi vào nhà vệ sinh và gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt.

Tần Di Di: [Chị Giang Nguyệt, chị có ở đó không?]

Rất nhanh, Giang Nguyệt trả lời: [Có chuyện gì vậy?]

Tần Di Di: [Hôm nay là sinh nhật của Đoàn thiếu. A Nhiên dẫn em đến để chúc mừng sinh nhật anh ấy. Nhưng em không quen biết những người ở đây, không thể hòa nhập với họ. Em muốn hỏi chị Giang Nguyệt có thể cho em chút lời khuyên không?]

Sau khi gửi nó đi, còn thêm một biểu tượng cảm xúc lè lưỡi dễ thương.

Không quá mấy giây, Giang Nguyệt đã nhanh chóng trả lời: [Có Tiêu Kỳ Nhiên đi cùng, anh ấy sẽ giúp cô giải vây.]

Một hàng chữ không mặn không nhạt, không có cảm xúc thăng trầm, chẳng khác gì bản thân Giang Nguyệt.

Tần Di Di cắn môi, nhìn dòng chữ kia, trong lòng có chút phiền muộn, trực tiếp xóa lịch sử trò chuyện, sau đó mới ra khỏi toilet, trở lại phòng riêng.



Sau khi trả lời tin nhắn của Tần Di Di, Giang Nguyệt vốn định đi ngủ, nhưng lại lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu vẫn ngủ không được, ngược lại càng ngày càng tỉnh.

Cuối cùng cô từ trên giường ngồi dậy, gọi điện thoại cho Hứa Ngôn Sâm, rủ anh đến chỗ cũ uống rượu.



"Cái này là đang khoe khoang với cô đó, cô còn có thể chịu được sao?"

Hứa Ngôn Sâm nhìn lịch sử trò chuyện, đập mạnh bàn một cái khiến người bên cạnh kinh hãi nhìn sang.

Vì không để người khác phát hiện, Giang Nguyệt đành phải kéo mũ, trừng mắt với Hứa Ngôn Sâm: "Đừng có ồn ào."

Chỉ là đi ra ngoài để thư giãn, Giang Nguyệt còn không có ý định bị người nhận ra.

Hứa Ngôn Sâm rất khó chịu, trợn mắt đều muốn lật lên trời, cầm ly vodka uống một hơi cạn sạch. Kết quả cay đến mức anh nhe răng trợn mắt, còn không quên mắng:

“Thật đúng là một cặp trà xanh kết hợp với chó. Thiên trường địa cửu nha.”

Giang Nguyệt hẹn Hứa Ngôn Sâm đi ra là vì muốn uống rượu, không muốn cùng anh làm bà tám sau lưng nói xấu người khác, giống như oán phụ.

Mi tâm cô hơi nhíu lại, ra hiệu cho anh đừng xúc động như vậy.

“Tôi nói đang yên đang lành, cô không bồi kim chủ của cô, còn rảnh rỗi cùng tôi ra ngoài uống rượu, thì ra là Kim chủ lại đi bồi trà xanh rồi.”

Hắn lại gọi một ly rượu, trong giọng nói đã bắt đầu có chút ngà ngà: “Cô còn định chịu ủy khuất này đến bao giờ? Hả, Ninja rùa Giang Nguyệt?”

Mồm miệng Hứa Ngôn Sâm trước sau như một, Giang Nguyệt cũng đã quen rồi.

Cô nâng ly rượu lên, chạm vào ly của anh một chút, giọng điệu thanh đạm tùy ý: "Tôi chuẩn bị đạp kim chủ đi rồi, chúc mừng trước một chút đi.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hứa Ngôn Sâm sáng ngời: "Cô rốt cuộc cùng thông não rồi à? Không còn yêu đương mù quáng nữa, cũng đã chịu rời khỏi cái tên đàn ông chó má kia?”

Giang Nguyệt: "..."

Cô được tính là yêu đương mù quáng gì chứ? Cùng lắm là một người đáng thương không ai yêu mà thôi.

Hứa Ngôn Sâm nói một cách hùng hồn, đầu lưỡi của anh cũng đã bắt đầu ấp úng:

“Đáng ra cô phải làm như vậy từ lâu rồi. Tên Tiêu Kỳ Nhiên kia ngoài trừ việc có chút tiền ra. Thì có điểm nào đáng để cô coi trọng chứ?”

“Ôn nhu không có. Săn sóc cũng không. Cô cứ phải đâm đầu vào đó làm gì?” Hứa Ngôn Sâm nhướng mí mắt nhìn cô: “Lần này thật sự quyết định ra đi rồi chứ?”

"Ừ, quyết định rồi." Giang Nguyệt ừ một tiếng, uống cạn rượu trong ly.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa Ngôn Sâm.

Trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia, một chút ướt át cũng không có, quyết tuyệt mà dứt khoát.

Hứa Ngôn Sâm: “Đã thông báo cho ông chủ của cô chưa.”

Giang Nguyệt: “Thông báo rồi, nhưng anh ta không đồng ý.”

"Vậy cô còn..." Hứa Ngôn Sâm dừng một chút, còn chưa nói hết lời, Giang Nguyệt đã thản nhiên nhún vai:

“Hắn có đồng ý hay không cũng không quan trọng.”

Đôi mắt cô lúc này sáng rực rỡ, giống như những ngôi sao chói lọi trên bầu trời đêm.

“Đủ hào khí!” Hứa Ngôn Sâm vỗ vỗ bả vai Giang Nguyệt:

"Đã như vậy, đoạn ghi âm quý giá kia của tôi, về sau cũng không thể dùng để uy hiếp cô nữa rồi. Thật đáng tiếc..."

Giang Nguyệt cười cười, đang định bảo anh xóa đi, điện thoại của cô lại rung lên.

Cô liếc tên người gọi. Là Tần Di Di.

Bây giờ là mười giờ tối, dựa theo sở thích của đám bạn Tiêu Kỳ Nhiên lúc trước, cuộc vui chắc chỉ vừa mới bắt đầu, đang chơi náo nhiệt, lúc này Tần Di Di gọi cho cô làm gì?

Giang Nguyệt hơi nhíu mày, do dự có nên nhận hay không.

"Này, cô không nghe điện thoại sao?" Hứa Ngôn Sâm giật điện thoại của cô, mơ mơ màng màng nút trả lời, còn bật loa ngoài.

Giang Nguyệt: ...

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói hoảng hốt của Tần Di Di từ trong ống nghe truyền đến, ngữ khí hỗn loạn, giống như đang khóc: "Chị Giang Nguyệt, chị mau tới đây, A Nhiên xảy ra chuyện rồi!"



Tiệc rượu với Hứa Ngôn Sâm mới tiến hành được một nửa, Giang Nguyệt liền vội vàng rời đi, nói là có việc gấp, lần sau hẹn lại.

Hứa Ngôn Sâm nhìn chằm chằm vào ly rượu trống rỗng ở phía đối diện, đợi cho đến khi bóng dáng của Giang Nguyệt biến mất ở cửa quán bar, anh mới bất lực thở dài và lẩm bẩm một mình.

"Xem ra, file ghi âm kia còn phải giữ lại, sau này sẽ còn hữu dụng."



Giang Nguyệt uống rượu không thể lái xe, chỉ có thể bắt taxi chạy tới chỗcủa đám người Tiêu Kỳ Nhiên. Dọc theo đường đi vẫn thúc giục tài xế lái xe nhanh lên một chút.

Xe vừa dừng lại, Giang Nguyệt mở cửa xe liền vọt vào cửa chính câu lạc bộ, đi thẳng đến phòng riêng mà Tần Di Di đã gửi tới.

Kết quả chạy quá gấp, không cẩn thận đụng phải một người.

Giang Nguyệt dừng một chút, phản ứng đầu tiên là xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi không cẩn thận đụng phải. ”

Chờ đứng vững thân thể, nhìn thấy mặt đối phương, đồng tử của cô trong nháy mắt co rút, theo bản năng vươn tay ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom