-
Chương 21-25
Chương 21 Thực sự rẻ tiền
Nhìn thấy Giang Nguyệt đột nhiên xuất hiện, mấy người sắc mặt đều rất khác.
Nhất là Tần Di Di, ngay khi nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, sắc mặt càng là thêm cứng ngắc và khó coi vài phần.
Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Giang Nguyệt, vẻ mặt mừng rỡ như điên, không hề cố kỵ trực tiếp đặt tay lên vai của Giang Nguyệt. Ôm cô một cái rất tình cảm.
“Giang Nguyệt, tôi biết cô nhất định sẽ đến mà.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào tay Hứa Ngôn Sâm, trong đôi mắt lạnh nhạt không có cảm xúc gì:
“Anh Hứa dường như có quan hệ rất tốt với nghệ sĩ của công ty tôi nhỉ?”
“Nói đúng một chút, đem hai chữ ‘dường như’ bỏ đi.”
Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Giang Nguyệt tới, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh cười tủm tỉm nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:
“Mối quan hệ của chúng tôi đúng là rất tốt. Tiêu tổng ghen à?”
Lúc hỏi ra miệng miệng câu này, ánh mắt Hứa Ngôn Sâm vừa rồi còn cà lơ phất phơ, lại mang theo vài phần thâm ý.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của hắn, mặt Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc, thậm chí còn cười cười: “Anh Hứa, không thể đùa giỡn như vậy đâu!”
Tần Di Di nghe bọn họ đối thoại, trái tim cũng treo lơ lửng trên không. Đến khi nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, trái tim treo lơ lửng mới buông xuống.
Cho dù Giang Nguyệt và nhà thiết kế Swee có quan hệ tốt thì đã sao? Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ đứng về phía cô.
Giang Nguyệt không có thời gian quan tâm hai người này đâm chọt lẫn nhau. Chỉ mở miệng lạnh nhạt nói:
“Nói cho tôi biết các người dự định quay chụp thế nào, tôi sẽ dạy cho Tần Di Di.”
Nghe được câu này, Hứa Ngôn Sâm cũng bất chấp việc tiếp tục đọ mắt với Tiêu Tiêu Kỳ Nhiên, rõ ràng sửng sốt hai giây, không thể tin nhìn Giang Nguyệt mà nói:
“Bà chị của tôi ơi, tôi gọi chị đến đây đâu phải để chị làm giáo viên?”
Thì ra Giang Nguyệt là bởi vì nhận điện thoại của Hứa Ngôn Sâm, lúc này mới chạy tới.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm thúy, âm trầm, rơi vào trên người Giang Nguyệt, không phát hiện rằng lông mày của mình đã nhíu lại.
Giang Nguyệt không nhìn biểu tình nghẹn họng của Hứa Ngôn Sâm, mím môi nói: “Tôi tới hỗ trợ, nếu anh không cần, tôi sẽ đi.”
Nói xong, cô nàng nhấc chân định rời đi.
“Đừng, đừng, lão tổ tông, cô đừng đi mà!”
Hứa Ngôn Sâm thấy Giang Nguyệt kiên quyết như vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi, vội vàng giữ chặt cô, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt:
“Cần! Chúng tôi rất cần Giang đại minh tinh đến chỉ đạo mà.”
Hứa Ngôn Sâm vừa rồi chỉ là nhất thời nổi giận, cũng không có ý thật muốn làm hỏng cảnh quay.
Hắn vốn định để Giang Nguyệt tới thay Tần Di Di, thế nhưng đối phương lại không có ý nghĩ này, hắn cũng đành phải từ bỏ:
“Vậy chờ sau khi quay xong, cô phải mời tôi ăn cơm bồi thường đó.”
“Được.” Giang Nguyệt trả lời rất dứt khoát, liếc nhìn đồng hồ: “Điều kiện tiên quyết là buổi quay phải kết thúc lúc sáu giờ.”
Rõ ràng hai người có quan hệ rất tốt.
Nhìn Hứa Ngôn Sâm vừa rồi còn dầu muối không vào lại lấy lòng Giang Nguyệt như thế, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm như mực, không phân biệt được cảm xúc.
Hai người nói hai ba câu liền đưa ra quyết định.
Giang Nguyệt lúc này mới lãnh đạm quét mắt về phía Tần Di Di, ngữ khí không gợn sóng:
“Tần Di Di, cô trở về phòng trang điểm trang điểm lại đi, mười phút sau ra quay.”
Tần Di Di vẫn đứng trên đài quay phim, sắc mặt đã rất cứng đờ, nhất là khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Giang Nguyệt, cô cố chấp rất lâu không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tần Di Di theo bản năng nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, muốn xem thử anh có ý gì không.
Nhưng đối phương thoạt nhìn bình tĩnh không có ý định nói gì, chỉ là lông mày nhất thời nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có vẻ như Tiêu Kỳ Nhiên đã đồng ý.
Tần Di Di đành phải hít hít mũi, ngoan ngoãn đáp: “Vậy thì phiền chị Giang Nguyệt rồi.”
Mặc dù nội tâm cô nàng có bất mãn, nhưng Tần Di Di rất hiểu quan sát sắc mặt, cũng am hiểu nhất là giả vờ ngoan ngoãn.
…
Có Giang Nguyệt chỉ đạo, Tần Di Di hiển nhiên không còn luống cuống khẩn trương như vừa rồi.
Mỗi một động tác quay phim đều do Giang Nguyệt đích thân chỉ đạo, thậm chí cô còn giúp Tần Di Di chỉnh sửa ngoại hình để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất.
Cả một bộ ảnh được chụp, vừa đủ tươm tất.
Dùng lời của Hứa Ngôn Sâm mà nói chính là: “Tuy rằng vẫn rất thối rữa, nhưng ít nhất cũng có thể dùng được.”
Nghe được đánh giá như vậy, Tần Di Di cắn cắn môi, trong lòng phẫn hận như cỏ dại mọc lên, không khỏi nhìn Giang Nguyệt mấy lần.
Dựa vào cái gì?
Quay xong, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói với Tần Di Di một câu: “Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tần Di Di cắn môi, hai mắt ngấn nước, tỏ vẻ chân thành: “Cám ơn chị Giang Nguyệt, hôm nay chị lại dạy dỗ em rất nhiều rồi.”
Giang Nguyệt khẽ cau mày, không có tâm trạng cùng cô ta nói nhảm:
“Tôi đi vệ sinh một chút, cô đi tìm Tiêu tổng đi, anh ấy hẳn là còn đang chờ cô.”
Nói xong, cũng không để ý thần sắc Tần Di Di, đi về phía toilet.
Đi vào phòng toilet, Giang Nguyệt thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng thả lỏng một chút.
Hứa Ngôn Sâm còn ở bên ngoài chờ cô, Giang Nguyệt ấn nút xả nước, mở cửa ra liền ra khỏi phòng.
Kết quả là vừa mở cửa, đôi chân dài của người đàn ông lại bất ngờ chen vào, áp suất không khí quá lớn khiến cô phải lùi lại.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức ngẩn ra.
“Tiêu tổng, anh đi nhầm rồi, đây là toilet nữ.”
Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô làm giáo viên đến nghiện rồi sao? Tưởng rằng tôi không biết đọc chữ à?”
Không gian trong phòng vệ sinh rất nhỏ hẹp, thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên chen vào, gần như không có chỗ để cử động.
Tiếp xúc gần như vậy, Giang Nguyệt cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà lại lạnh lùng kia, lông mi cô khẽ run.
Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nếu Tiêu tổng đã biết đây là nhà vệ sinh nữ, vậy nên nhanh chóng đi ra ngoài đi. Để tránh cho người khác nhìn thấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, nửa ngày không nói gì, qua một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng:
“Cô sợ bị người khác nhìn thấy, hay là sợ bị Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy?”
Giang Nguyệt trong lòng trầm xuống.
“Tôi và Hứa Ngôn Sâm là bạn bè. Tiêu tổng hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt gằn từng chữ, bình tĩnh nói.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, độ cong khóe môi càng sâu, ý châm chọc càng rõ ràng: “Loại bạn bè nào, loại có thể lên giường à?”
Móng tay Giang Nguyệt từng chút từng chút cắm vào lòng bàn tay, nhịn xuống sự khó chịu cực độ trong lòng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là miễn cưỡng kéo môi:
“Vẫn chưa đến mức đó, nhưng cái này chắc cũng không liên quan gì đến anh!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt Giang Nguyệt nói xong câu đó, khí tức trên người Tiêu Kỳ Nhiên càng lạnh lùng vài phần, nhưng khóe môi vẫn như cũ nhếch lên:
“Giang Nguyệt, cô thật đúng là không đáng bao nhiêu tiền.”
“Tôi có đáng tiền hay không, Tiêu tổng so với tôi không phải còn rõ ràng hơn sao.”
Giang Nguyệt không thèm cùng hắn tranh cãi, mở miệng bỏ lại câu này, đang chuẩn bị đẩy hắn ra.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, bất ngờ ấn cô lên vách tường toilet, nền gạch lạnh lẽo chạm vào lưng khiến Giang Nguyệt rùng mình.
“Giang Nguyệt, sau lưng tôi cô còn có bao nhiêu người đàn ông hả?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, còn lộ ra vài phần đùa giỡn:
“Cô cứ dục vọng bất mãn như vậy, cũng không sợ bị paparazzi chụp được phơi bày cô sao?”
Giang Nguyệt hô hấp cứng lại, tức giận giãy dụa, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại đè chặt, không để cho cô trốn thoát.
“Trả lời tôi, Giang Nguyệt.”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, hàn ý nơi đáy mắt như muốn lan tràn ra:
“Cô rẻ tiền như vậy, ai cũng có thể ngủ cùng đúng không?”
Chương 22 Không muốn ai hiểu lầm?
Hô hấp Giang Nguyệt bởi vì những lời này mà trở nên dồn dập, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay run lên.
Cô cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều đau muốn chết, đang muốn mở miệng thì tiếng rung động điện thoại ngột vang lên, không đúng lúc kẹp giữa hai người.
Là điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt vài giây, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn nút nghe.
Điện thoại là Tần Di Di gọi tới, thanh âm mềm mại lập tức truyền ra: “A Nhiên, bọn họ muốn đóng cửa, anh ở đâu, em đi tìm anh nha?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, thanh âm không lạnh như lúc nói chuyện với Giang Nguyệt, mà ôn hòa tỉ mỉ:
“Cô đứng tại chỗ chờ, tôi sẽ tới ngay.”
Cúp điện thoại, anh không chút do dự buông Giang Nguyệt ra, chán ghét lau đi lòng bàn tay vừa chạm vào cô, hừ lạnh một tiếng:
“Bản lĩnh leo lên giường đàn ông của cô ngày càng cao rồi nhỉ?”
“Bây giờ cô khiến tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm.”
Hắn nói xong thì liền quay đầu cất bước đi ra ngoài, không ngoảnh lại một cái.
Giang Nguyệt dựa vào vách tường toilet, vừa rồi lực của Tiêu Kỳ Nhiên quá lớn, lưng cô đều bị vách tường làm đau.
Nhưng đau nhất, không phải là ở lưng.
Cô nhắm mắt lại, sau khi ổn định tâm tư, mới làm như không có chuyện gì, từ trong toilet đi ra.
Vừa bước ra khỏi toilet, Hứa Ngôn Sâm đang chờ ở cửa liền trực tiếp đặt tay lên vai cô.
Giọng điệu của anh mang theo ý bất mãn:
“Lâu như vậy, tôi còn tưởng cô bị rớt xuống toilet rồi, đang chuẩn bị tìm người đến vớt cô lên đó.”
Giang Nguyệt suy tư một lát, yên lặng kéo bàn tay đang đặt trên vai mình xuống:
“Bên ngoài nhiều người, bị nhìn thấy sẽ không tốt.”
Thấy giọng điệu và thái độ của cô đột nhiên không đúng, vẻ mặt Hứa Ngôn Sâm lập tức trở nên cổ quái:
“Cô đi vệ sinh rồi đem não của mình ném vào trong toilet luôn rồi à?”
Giang Nguyệt: ...
Cô ra vẻ trấn tĩnh mở miệng: “Cách đây không lâu tôi vừa vướng tin đồn, không muốn bị người khác hiểu lầm nữa.”
Hứa Ngôn Sâm hừ lạnh một tiếng, giống như nhìn thấu hết thảy, nửa đùa nửa thật mà hỏi:
“Là không muốn để cho người khác hiểu lầm, hay là không muốn để cho ông chủ của cô hiểu lầm? Giang Nguyệt, từ khi nào cô đối xử với tôi như vậy rồi?”
Giang Nguyệt dừng một chút, không có phản bác ngay, chỉ là lông mi khẽ run.
Đại đa số mọi người đều cho rằng, Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm là vì lúc trước khi chọn người mẫu cho Swee, vừa gặp đã quen. Nhưng thật ra, hai người họ đã biết nhau từ lâu.
Lúc ấy là ở quán bar, Giang Nguyệt ngồi ở trong góc, đội mũ che gần hết khuôn mặt, không biết mệt mỏi uống hết cốc này đến cốc khác.
Bầu không khí của quán bar rất tốt, tất cả mọi người đắm mình trong niềm vui và thư giãn, không ai chú ý đến cô.
Nhưng Hứa Ngôn Sâm lại liếc mắt một cái liền thấy được.
Theo lời kể sau đó của Hứa Ngôn Sâm, lúc ấy Giang Nguyệt rõ ràng chính là đã uống say, hai gò má hồng hồng của cô trở nên rất quyến rũ, nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng khiến người lạ không nên đến gần.
Sau đó lại trở thành quan hệ hợp tác trong công việc, hai người qua lại trở thành bạn rượu, thỉnh thoảng lại cùng nhau hẹn nhau ra ngoài uống rượu, quan hệ cũng càng ngày càng thân.
Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi này của anh, chỉ nói: “Còn muốn đi ăn hay không?”
Hứa Ngôn Sâm biết tính tình của cô, lập tức ngậm miệng lại, không tiếp tục trêu chọc cô, cười tủm tỉm kéo cô đi ra ngoài.
Đi tới cửa studio, lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di.
“Chị Giang Nguyệt, cảm ơn chị và anh Hứa đã chiếu cố và giúp đỡ, vừa vặn đã đến giờ cơm tối, không bằng mời mọi người cùng nhau đi ăn rồi ngồi nói chuyện phiếm?”
Tần Di Di dịu giọng, trong lời nói tràn đầy chân thành: “Hai người đồng ý đi ăn với em, được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên cạnh, thần sắc bất động.
Giang Nguyệt mím môi, vừa định mở miệng từ chối, Hứa Ngôn Sâm ở một đã giành trước một bước:
“Được, vậy thì cùng nhau đi, nhiều người cũng náo nhiệt.”
Hắn đáp ứng rất sảng khoái, Giang Nguyệt lại nhíu mày.
Hứa Ngôn Sâm đoán được Giang Nguyệt muốn nói cái gì, vội vàng đến gần cô nhỏ giọng nói:
“Có món hời không nhận mới là kẻ ngốc, nhân cơ hội này, hung hăng tống tiền bọn họ một phen!”
Giang Nguyệt: ...
Nhìn Hứa Ngôn Sâm vụng trộm nháy mắt với mình, không biết vì cái gì, cô có một loại dự cảm không tốt.
…
Chỗ ăn cơm là Tiêu Kỳ Nhiên đã đặt trước, một nhà hàng cao cấp trước đây hắn thường xuyên dẫn Giang Nguyệt tới.
Gian phòng quen thuộc, thức ăn quen thuộc, chỉ là người ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, đã đổi thành Tần Di Di.
“Không biết sở thích và kiêng kỵ của chị Giang Nguyệt và anh Hứa, nên em liền gọi chút món ăn thông thường, hy vọng hai người sẽ không ghét bỏ.”
Tần Di Di nở nụ cười tươi, nghiễm nhiên là một bộ dáng của bà chủ đãi khách.
Mà thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên ở một bên vẫn lãnh đạm như trước.
Hứa Ngôn Sâm cười cợt nhả: “Không ghét bỏ, người khác bỏ tiền mời ăn cơm, làm sao có thể ghét bỏ được.”
Anh ngẩng đầu vẫy tay với người phục vụ đi vào: “Ở đây có trà xanh không, loại nào ngon nhất ấy.”
Người phục vụ lễ phép gật đầu, lập tức bưng một bình trà tới bàn của bọn họ.
Tần Di Di không biết nên tò mò hỏi một câu: “Anh Hứa bình thường rất thích uống trà sao?”
Để kéo gần mối quan hệ, cô nàng cố gắng tìm chủ đề: “Nhà ông ngoại tôi trồng trà, nếu anh Hứa thích, tôi có thể nhờ gia đình gửi một ít trà tươi lên biếu anh.”
Hứa Ngôn Sâm bưng chén trà ên uống một ngụm, sau đó gần như ngay lập tức cau mày, nhấp một ngụm nữa, lại trợn mắt:
“Cái quái gì vậy, thật sự là vừa khó uống vừa khó ngửi.”
Từ trước đến đây hắn là người thích gì nói đó, đương nhiên cũng sẽ không cố kỵ gì. Ánh mắt Hứa Ngôn Sâm nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi đối diện, ý vị thâm trường:
“Cũng không biết trà xanh này có cái gì ngon mà Tiêu tổng lại thích như vậy.”
“Quả nhiên là ông chủ lớn, khẩu vị thật là độc đáo!”
Lời này vừa nói ra miệng, Tần Di Di cho dù là ngốc hơn nữa, cũng không có khả năng nghe không hiểu.
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, sắc mặt Tần Di Di trong nháy mắt trắng bệch, trên mặt vốn mang theo nụ cười cũng trở nên cứng ngắc:
“Thì ra anh Hứa không thích, vậy thì quên đi.”
“Tôi thích hay không không quan trọng, chẳng phải Tiêu tổng thích là đủ rồi sao.”
Hứa Ngôn Sâm nhún nhún vai, lại quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, thờ ơ nói:
“Sao còn chưa mang thức ăn lên? Tôi sắp chết đói rồi.”
Bị Hứa Ngôn Sâm công khai nhục nhã như vậy, Tần Di Di tức giận đến đỏ mặt, thế nhưng không còn cách nào khác, đành phải phẫn hận cắn cắn môi, im lặng.
Giang Nguyệt nhìn một màn này, theo bản năng giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như cũ, cũng không bị lời nói của Hứa Ngôn Sâm ảnh hưởng, chỉ là khẽ nhấp một ngụm trà, ngữ khí thản nhiên:
“Tôi lại cảm thấy trà này cũng không tệ, mỗi người đều có sở thích của riêng mình.”
Nghe được câu này, sắc mặt Tần Di Di dịu đi mấy phần.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một tình tiết nhỏ, nhưng ai biết Hứa Ngôn Sâm còn chơi chưa đủ, trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại chèn ép Tần Di Di, khiến mức cô nàng đều sắp khóc.
Giữa bữa ăn điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên rung lên, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tần Di Di không thể nhịn nổi nữa, rốt cục lớn gan mở miệng hỏi ngược lại:
“Anh Hứa, xin hỏi em có từng đắc tội với anh sao?”
Chương 23 Sẽ gây ra chết người
Giọng của Tần Di Di run rẩy, ánh mắt cũng đỏ hồng:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu anh có gì bất mãn với em, xin hãy nói thẳng cho em biết.”
Nhìn cô gái nhỏ đáng thương trước mặt, Hứa Ngôn Sâm không có chút mềm lòng, chỉ thờ ơ nhướng mày:
“Tôi không có bất mãn gì với cô, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Chẳng qua là người mẫu tôi chọn giữa chừng bị thay đổi thành một người mẫu nửa vời, trong lòng có khó chịu mà thôi.”
Khuôn mặt Tần Di Di lập tức một trận xanh trắng, bị nghẹn đến không nói nên lời.
Vừa lúc đó, người phục vụ khui một chai rượu mang lên.
Hứa Ngôn Sâm còn chưa nói hết lời, trong nháy mắt nhìn thấy rượu, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nhớ tới cái gì liền chỉ vào bình rượu kia.
“Như vậy đi, nếu cô uống rượu, tôi sẽ tha cho cô.” Hắn khoát khoát tay, ngữ khí tùy ý nói:
“Dùng rượu thay lời xin lỗi, thế nào?”
Những lời này vừa nói ra, nụ cười của Tần Di Di đột nhiên trở nên gượng gạo:
“Xin lỗi anh Hứa, tôi bị dị ứng rượu, không uống được rượu.”
Cô nói xong, còn khẩn trương nhìn thoáng qua ngoài cửa. Sao Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa trở lại chứ.
Nghe Tần Di Di nói như vậy, Hứa Ngôn Sâm mở to hai mắt, dường như rất kinh ngạc: “Cô thật sự bị dị ứng rượu?”
“Thật sự.” Tần Di Di cuống quít gật đầu, ánh mắt khẩn cầu.
“Như vậy à...”
Ngữ khí Hứa Ngôn Sâm trở nên tiếc hận,ần Di Di trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kết quả hắn lại chuyển đề tài…
“Tôi không tin, trừ phi… cô thử uống một chút cho tôi xem đi.”
Tần Di Di không khỏi nhìn ly rượu được đẩy tới trước mặt, bờ môi bắt đầu run rẩy.
Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên đẩy cửa đi vào.
Tần Di Di lập tức giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, giọng nói đều mang theo nức nở cùng run rẩy:
“A Nhiên, anh Hứa bảo em uống rượu tạ tội, nhưng anh biết đó, em không thể uống rượu. “
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày lại, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc, mới lạnh nhạt nói:
“Di Di bị dị ứng rượu, nếu uống sẽ có nguy cơ mất mạng. Anh Hứa đừng làm khó cô ấy, tôi thay cô ấy uống.”
Nói xong, thần sắc hắn trấn định, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy hắn bảo vệ Tần Di Di như vậy, Giang Nguyệt cúi đầu, chỉ cảm thấy ngực có một tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thở nổi.
“Thì ra Tiêu tổng biết, phản ứng dị ứng có thể gây ra chết người nha.”
Hứa Ngôn Sâm cả buổi đều cợt nhả, giờ phút này sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, gằn từng chữ nói:
“Vậy anh bảo Tần Di Di ép Giang Nguyệt uống đồ uống có chứa sữa, sẽ không sợ cô ấy mất mạng sao?”
Lông mi Giang Nguyệt run lên, thật lâu không rơi xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng thở của mọi người.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên mới truyền đến, không mặn không nhạt:
“Di Di không ép cô ấy, chính là cô ấy nhất định muốn uống để chứng minh bản thân.”
Tiêu Kỳ Nhiên khinh miệt: “Mình muốn tìm chết, còn đổ tội cho người khác, thật đúng là ngu xuẩn.”
Hứa Ngôn Sâm thiếu chút nữa thở không được, lời tục tĩu đều muốn phun ra.
Bữa cơm này không cần thiết phải tiếp tục nữa, Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mang theo Tần Di Di rời khỏi phòng ăn.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Hứa Ngôn Sâm tức giận muốn ném chén dĩa trước mặt.
“Bộ đồ ăn ở đây, một bộ tám chữ số.” Giang Nguyệt ngước mắt lên, đúng lúc dùng một câu ngăn cản hắn.
“Giang Nguyệt, cô thật sự làm cho người ta hận sắt không thành thép.” Hứa Ngôn Sâm phẫn hận cắn răng:
“Cô không thấy trà xanh kia sắp cưỡi trên cổ cô sao, còn ở đây làm ninja rùa?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tiền tôi nợ còn chưa trả hết, chọc giận bọn họ không có chỗ tốt.”
“Tôi cho cô mượn!” Hứa Ngôn Sâm kích động nói: “Bao nhiêu tiền? Ông đây cho cô mượn hết!”
Nghe vậy, Giang Nguyệt nhướng mi, nhàn nhạt trả lời: “30 tỷ, chuyển khoản hay quẹt thẻ?”
Nghe được con số này, Hứa Ngôn Sâm hầu như không chớp mắt một cái liền nói: “Cố lên, từ từ trả nợ, tôi tin tưởng cô.”
Giang Nguyệt: …
Mặc dù bữa ăn này ít hơn hai người, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai người họ tiếp tục ăn.
Thậm chí bầu không khí còn thoải mái hơn trước rất nhiều, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, sau đó gọi vài chai rượu.
“Giang Nguyệt, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.” Hứa Ngôn Sâm bưng rượu uống một ngụm, lại tiếp tục nói:
“Người sáng suốt hiện tại đều nhìn ra được, ông chủ của cô là có tình mới, tính toán vứt bỏ tình cũ như cô rồi.”
“Trong tình huống này, ngoại trừ yếu tố tình cảm cá nhân, cô cũng phải nghĩ đến đường lui của cô.”
Hứa Ngôn Sâm nheo mắt lại, tửu lượng của anh bình thường, vừa ăn vừa uống nên hiện tại đã có chút say.
Giang Nguyệt sững sờ nhìn chén trước mặt, chậm rãi nói: “Tôi có thể có đường lui gì đây?”
Cô không có gì trong tay, càng không có đường lui.
Thứ duy nhất có được chính là bản lĩnh bốn năm nay lăn lộn ở Giang San mà luyện ra.
Nhưng không có Giang San cho cô cơ hội, bản lĩnh này của cô ở toàn bộ Bắc Thành, cũng không có đất dụng võ.
“Cô có thể tự mở một công ty đào tạo.”
Hứa Ngôn Sâm lắc lắc ly rượu, giọng nói bắt đầu hàm hồ:
“Hôm nay lúc cô dậy cho trà xanh kia, rất chuyên nghiệp đó. Cô có thể tự mình dẫn nghệ sĩ, như vậy nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Anh càng nói càng hăng hái: “Dựa vào kinh nghiệm của cô, đừng nói là tạo ra những nghệ sĩ ưu tú như cô, tạo ra một vài nghệ sĩ đạt huy chương vàng luôn cũng là chuyện dễ dàng.”
“Đến lúc đó cô tự mình làm ông chủ, còn cần bị Tiêu Kỳ Nhiên chọc tức sao?”
Giang Nguyệt nghe Hứa Ngôn Sâm vẽ cho cô một kế hoạch tương lai tốt đẹp, thật lâu không nói gì, chỉ là như có điều suy nghĩ.
Trên đường trở về, Giang Nguyệt một đường thất thần.
Tuy rằng Hứa Ngôn Sâm uống say, nhưng đề nghị của hắn lại rất khả thi.
Cô ấy đã từng có ý nghĩ này, dù sao trong nghề này, ăn chính là cơm của thanh xuân. Cho dù bây giờ cô được hoan nghênh, cũng không có nghĩa cô sẽ được hoan nghênh cả đời.
Tuổi tác dễ dàng trôi qua, dung nhan dễ già, trên thế giới này không có cái gì sẽ không hết hạn.
Những thứ dễ hết hạn cũng bao gồm cả… cảm xúc.
…
Sau khi chào tạm biệt Hứa Ngôn Sâm, Giang Nguyệt đeo khẩu trang, đội mũ rồi bắt taxi về nhà, tài xế chạy xe đêm cũng không nhận ra cô.
Dọc theo đường đi cô đều suy nghĩ lung tung, đợi khi tài xế đưa đến trước nhà, cô vẫn ngồi ở hàng ghế sau không nhúc nhích.
“Cô gái, đến rồi.”
Bị tài xế nhắc nhở như vậy, Giang Nguyệt mới phản ứng lại, vội vàng trả tiền, sau đó mở cửa xuống xe.
Bởi vì uống chút rượu, ý thức của Giang Nguyệt có chút tan rã. Hơn nữa đầu óc lơ đãng nghĩ đến việc thành lập công ty quản lý, lúc cô bước lên bậc thang, thiếu chút nữa té ngã.
Một bàn tay to đỡ bả vai của cô, Giang Nguyệt ổn định thân hình, ngẩng đầu lên, chân thành định nói cảm ơn.
“Cảm…”
Nhưng chữ ‘ơn’ còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói của cô đã bị chặn lại trong cổ họng khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm quen thuộc của người đàn ông.
Tiêu Kỳ Nhiên thân cao, chân dài. Bộ vest đặt may tối màu vừa vặn với anh, bóng dáng trực tiếp bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Giang Nguyệt đứng ở ngược sáng nhìn anh, lại không thấy rõ được ánh mắt của anh.
“Đêm nay Hứa Ngôn Sâm không phải muốn ngủ cùng cô sao? Sao lại trở về đây?”
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh thấu xương, dội thẳng lên đầu Giang Nguyệt, khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Chương 24 Cô không có nhà
"Tại sao cô lại bày ra biểu cảm này? Là đã ngủ rồi mới trở về?"
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói, đáy mắt lại cất giấu một tia châm chọc:
“Xem ra năng lực của Hứa Ngôn Sâm rất tầm thường, thời gian còn rất ngắn.”
Nghe hắn nhục nhã mình, lòng bàn tay Giang Nguyệt từng chút một siết chặt, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, run giọng nói:
"Tiêu Kỳ Nhiên, ở trong mắt anh tôi là người như vậy sao?”
"Không phải hôm nay cô tự mình nói vậy à?"
Tiêu Kỳ Nhiên cúi người tới gần mặt Giang Nguyệt, trong bóng đêm thanh âm càng thêm lạnh lùng:
“Còn chưa tới bước đó, vậy không phải là chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi sao?”
Giang Nguyệt nghẹn giọng.
Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên đặc biệt lạnh lẽo, thấy cô không nói lời nào, càng cho rằng cô đang chấp nhận lời nói của anh.
Ánh mắt anh càng ngày càng âm trầm: "Giang Nguyệt, có phải cô quá nuông chiều cô, nên mới trở nên không biết điều như vậy?”
Nuông chiều cô?
Giang Nguyệt cho rằng mình nghe lầm, liền ngước mắt lên nhìn hắn.
"Tôi nói cho cô biết, trước khi trả hết nợ với Giang San, cô tốt nhất nên cùng đám đàn ông tục tĩu kia của cô sạch sẽ một chút!”
Ánh mắt của hắn tràn đầy lạnh lẽo, trong lòng Giang Nguyệt không khỏi run lên.
“Đừng làm cái gì dơ bẩn khiến cho Giang San phải mất mặt mũi!”
Giang Nguyệt hé miệng, muốn nói mình không có người đàn ông nào khác. Nhưng nhìn gương mặt phẫn nộ kia của Tiên Kỳ Nhiên, cô lại cảm thấy chẳng có gì đáng để giải thích cả.
Nếu hắn ta đã định tội cô như vậy, cô còn có thể nói gì nữa đây?
Giang Nguyệt gắt gao chạm vào hàm răng dưới, không muốn để lộ cảm xúc của mình. Thế nhưng hốc mắt cô đã bất giác đỏ lên từ lúc nào.
“Tôi dơ bẩn, tôi rẻ tiền?”
Giang Nguyệt kéo kéo cổ họng, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo tiếng run rẩy sụp đổ:
“Vậy còn anh thì sao? Anh ngủ với Tần Di Di, rồi lại tới ngủ với tôi, anh không bẩn, không rẻ tiền hả?”
Giọng nói của cô khàn khàn khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên sững lại, cúi xuống nhìn cô.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, khuôn mặt của Giang Nguyệt càng thêm trắng bệch, hai mắt rưng rưng, nhưng lại bướng bỉnh không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô không được khóc, nếu khóc là thua!
Giang Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, nhìn người đàn ông mà cô đã dùng cả thể xác và tinh thần làm bạn bốn năm này.
Cô vốn tưởng rằng ở chung với anh lâu như vậy, đối với anh đã đủ hiểu biết.
Nhưng mãi cho đến hôm nay, cô mới nhận ra rằng cô chưa bao giờ thực sự hiểu biết về anh.
Sự xa lạ đột ngột của Tiêu Kỳ Nhiên khiến Giang Nguyệt cảm thấy đau xót.
Cô nhắm mắt lại, không nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nữa, lo lắng cảm xúc trong mắt sẽ làm bại lộ tình cảm chân thật của mình.
Trong trò chơi kim chủ này, nếu cô dám nổi lên tham lam không nên có, như vậy tất cả những gì cô có được đều sẽ hóa thành bong bóng.
“Ai nói với cô là tôi ngủ với Tần Di Di?" Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo:
"Giang Nguyệt, bớt suy đoán chuyện của tôi đi, không liên quan gì đến cô.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt chậm lại một chút, bĩu môi: "Vậy cũng phiền Tiêu tổng bớt quản chuyện của tôi đi, không liên quan gì đến anh.”
Nói xong, cô liền chuẩn bị vòng qua Tiêu Kỳ Nhiên đi lên trên lầu.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, nhấc gót đi theo cô, ngay lúc cô định đóng cửa lại, anh liền sải bước chen vào.
"Tiêu tổng, đây là nhà tôi!"
Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh lùng, không có một chút độ ấm, kiên quyết đứng ở cửa, không cho hắn đi thêm bước nào.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không để lời nói trục xuất của cô ở trong lòng, mà nói:
"Căn nhà này là tôi bỏ tiền ra mua để cho cô mượn ở, cô nói đây là nhà của ai?”
Cả người Giang Nguyệt cứng đờ.
Đúng vậy, cô suýt chút nữa quên mất. Từ sau khi gia đình cô bán căn nhà ở Bắc Thành để trả nợ, cô ngay cả "nhà" đứng tên mình cũng không có.
Đến căn nhà mà cô đã sống trong bốn năm này, cũng không có chút liên quan gì đến cô.
Lòng bàn tay Giang Nguyệt siết chặt, nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên một hồi lâu, cuối cùng rũ mi xuống, từ bỏ ý định chống lại anh, thỏa hiệp xoay người đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh, cô ôm chăn gối đi ra, đặt trên ghế sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên đã đi vào phòng khách, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô ra vào, hừ lạnh một tiếng: “Cô định để tôi ngủ trên sô pha?”
Giang Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên mà đáp: “Tiêu tổng đương nhiên là phải ngủ trong phòng rồi. Là tôi ngủ trên sô pha!”
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô, cười chế nhạo: "Có thằng đàn ông khác liền bày ra bộ dáng rụt rè, muốn vạch rõ giới hạn với tôi?”
Giang Nguyệt không để ý tới hắn, tiếp tục tự mình sửa sang lại sofa.
Thấy cô phớt lờ mình, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy khó chịu nói không nên lời, hắn tùy tiện cởi nút cổ áo, bước tới nắm lấy cằm Giang Nguyệt.
"Trả lời tôi, Giang Nguyệt." Trong mắt anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả?”
Cằm bị nắm có chút đau đớn, nhưng ánh mắt Giang Nguyệt vẫn lạnh lùng không chút lay động. Giống như người vừa rồi mất khống chế ở dưới lầu không phải là cô.
“Tôi nói thì Tiêu tổng sẽ tin sao?” Cô chịu đựng đau đớn trên cằm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên có thể ngửi thấy mùi hoa hồng quen thuộc trên người cô, trong lòng càng thêm khó chịu.
Anh nhớ rõ lúc đó khoảng cách giữa Hứa Ngôn Sâm và Giang Nguyệt cũng rất gần, người đàn ông kia hẳn cũng có thể ngửi thấy.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Giang Nguyệt mím môi nói: "Nếu Tiêu tổng chê tôi bẩn, hiện tại nên đi tìm Tần Di Di đi.”
Nhìn nhau một lát, Tiêu Kỳ Nhiên buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt u ám mang theo khinh miệt rõ ràng:
“Di Di quá sạch sẽ, tôi không nỡ chạm vào cô ấy.”
“Còn cô không giống vậy. Cô là tự mình dâng tới cửa, cô nói xem cô có bẩn không?”
Lông mi Giang Nguyệt run lên, không cách nào phản bác lại lời sỉ nhục này.
Vào đêm mưa bốn năm trước, cô đúng là người đã bò lên xe anh mà cầu xin.
Bởi vì lúc ấy đã là cùng đường, chỉ có một con đường chết.
Mà chủ nhân của chiếc Maybach kia, là khả năng cứu rỗi duy nhất mà Giang Nguyệt có được.
Anh trả hết nợ cho cô, cho cô cơ hội học tập, cho cô tài nguyên diễn xuất, để cho cô có thể sống một cách hào nhoáng và tử tế hơn.
Thay vì tiếp tục làm con chuột lang chạy trốn khắp nơi để trốn nợ.
Anh đã cứu cô!
Thấy Giang Nguyệt ngẩn người, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, không hài lòng với sự phân tâm của cô. Anh cúi người đặt môi lên cổ cô, từng chút một hôn lên.
Xúc cảm truyền đến từ cổ khiến Giang Nguyệt nhịn không được hít một hơi lạnh, bàn tay to lớn của người đàn ông ấn chặt eo cô, hô hấp trở nên gấp gáp.
Hơi nóng của anh thổi qua xương quai xanh của cô, hai chân cô lập tức bắt đầu nhũn ra, cả người giống như dây leo, xụi lơ gục trên vai anh.
Bốn năm ở chung, Giang Nguyệt mẫn cảm ở chỗ nào, Tiêu Kỳ Nhiên đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ cần hơi dụng tâm một chút là đã có thể trêu chọc được cô.
Hô hấp của cô rối loạn, bàn tay to của người đàn ông từ dưới vạt áo từng chút một luồn vào, dùng ngón tay vuốt ve, linh hoạt cởi khóa áo trên lưng cô.
Tiếng khóa áo bằng kim loại bung ra vang lên khiến Giang Nguyệt trong nháy mắt tỉnh táo.
Cô đột nhiên đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen một mực, thâm trầm u ám, sự phản kháng của cô khiến anh rất không vui. Anh vừa định muốn nói gì đó thì điện thoại trong túi áo vest lại rung lên một cách không đúng lúc.
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, mấy giây sau mới lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi đến, nhíu mày.
“Đừng lên tiếng!”
Tiêu Kỳ Nhiên ra lệnh cho Giang Nguyệt, sau đó mới nhận điện thoại.
Giang Nguyệt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cúi đầu nhìn quần áo xộc xệch của mình, trong lòng không khỏi chua xót.
Bọn họ giống như là đang lén lút?
P.s: Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead). Bạn nào không chờ được thì cứ ngủ sớm rồi mai đọc nha. Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện
Chương 25 Bù nhìn điển hình
“A Nhiên, đến giờ kể chuyện rồi!” Giọng nói ngọt và và mềm mại, truyền ra rất rõ ràng từ trong điện thoại.
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cảm xúc trong mắt anh chuyển từ thiếu kiên nhẫn sang dịu dàng từng chút một.
Ngay cả giọng nói cũng dường như trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi còn đang ở bên ngoài, đợi tôi mười phút nhé?”
“Anh còn chưa về nhà sao? A Nhiên, buổi tối lái xe không an toàn, anh nhớ lái xe chậm chút, an toàn là quan trọng nhất.” Giọng nói của mỏng manh, là giọng điệu làm nũng của đứa trẻ:
“Bù lại, tối nay anh phải kể cho em nghe hai câu chuyện mới được đó.”
“Được.” Tiêu Kỳ Nhiên ngữ khí ôn nhu, trong thanh âm tràn đầy sủng nịnh.
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, trái tim như bị kiến cắn, dày đặc cay đắng cùng đau đớn, truyền đến chỗ sâu nhất.
Cô thu hai tay buông thõng bên người, chậm rãi xoay người, nhặt chăn lên đi về phòng ngủ.
Trực giác nói cho cô biết, đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không ở lại chỗ của cô nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngước mắt lên, nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia. Anh đứng tại chỗ chừng một phút, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Giang Nguyệt đang đứng trong phòng ngủ thay quần áo, nghe thấy tiếng đóng cửa, động tác cởi cúc áo của cô hơi dừng lại. Sau đó lại như không có việc gì cởi áo, tùy ý ném vào sọt quần áo.
…
Hiệu suất của Swee rất cao, không đến một tuần liền đổi poster tuyên truyền của quý mới. Phản ứng rõ ràng phân luồng, có tiếng mắng không ngừng, cũng có người khen không dứt.
Việc người mới lại nhận được đại ngôn nhiều tên tuổi lớn như vậy, có dư luận như vậy tự nhiên là hợp tình hợp lý.
Đột nhiên, không biết là ai, có người tung ra một tấm ảnh. Chính là hình ảnh Giang Nguyệt tay cầm tay dạy Tần Di Di từng động tác.
Bức ảnh này lập tức bị đẩy lên vị trí hàng đầu, vốn còn có một chút bình luận khen ngợi, giờ bắt đầu nghiêng hẳn sang một bên.
"Tôi còn tự hỏi sao bộ dáng này có chút quen thuộc, thì ra là Giang Nguyệt nhà ta chỉ đạo nha. Khó trách tôi cảm thấy có chút là lạ.”
“Tần Di Di này mờ nhạt như vậy, không có chút tài năng gì, còn phải để Giang Nguyệt tự mình chỉ đạo. Đây không phải là bù nhìn điển hình sao?”
“Giang San vậy mà cũng giữ một kẻ vô dụng như vậy? Ông chủ của Giang San bị mù rồi à? Mẫu chụp như vậy khiến đồ mặc trên người giống như hàng chợ á.”
“Tôi nhớ rõ Giang Nguyệt là người mẫu ban đầu của Swee, sao giờ lại phải đi chỉ dạy lại cho người khác rồi?”
"Đau lòng cho Giang Nguyệt nhà tôi quá, rõ ràng ưu tú như vậy, lại luôn bị người khi dễ."
"..."
Trên mạng có rất nhiều lời chửi mắng Tần Di Di, Giang Nguyệt càng xem càng cau chặt mày.
Vừa lúc đó, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Thế nào, anh của cô có phải là rất lợi hại không?”
Đầy dây bên kia là thái độ dương dương tự đắc của Hứa Ngôn Sâm: “Hôm nay cô đã xem tiêu đề lớn nhất chưa? Ảnh là do anh đây gửi đó! Con nhỏ trà xanh kia chắc hiện tại đang khóc lóc muốn rời khỏi giới giải trí rồi đúng không?”
Giang Nguyệt xoa xoa mi tâm: "Không biết, tôi không để ý!”
Bây giờ cô làm gì có thời gian để quan tâm đến Tần Di Di?
Xác suất Tần Di Di rời khỏi giới là không lớn, nhưng cô có thể dự cảm được, ngọn lửa này rất nhanh sẽ cháy lên đầu cô.
Quả nhiên, chị Trần đã gọi điện thoại, bảo cô đăng bài nói rõ lúc ấy cô chỉ là đưa ra một số lời khuyên với tư cách là một tiền bối, không phải là người hướng dẫn toàn bộ quá trình.
Không chỉ vậy, còn phải tương tác với Tần Di Di trên các nền tảng mạng xã hội, cho công chúng thấy mình và Tần Di Di có quan hệ rất tốt.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, là bên quan hệ công chúng của Giang San yêu cầu.
“Giang Nguyệt, hôm đó không phải chị đã nói em đừng đi rồi sao? Giờ em nhìn xem, lại bị cô ta dùng làm bàn đạp rồi!” Chị Trần thở dài, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ:
"Nếu cứ tiếp tục nâng cô ấy như vậy, em cũng sẽ bị lạnh nhạt đến mức không có người hỏi đến mất.”
Trong giới giải trí này, sức nóng đại diện cho giá trị. Hot bao nhiêu thì có thể tạo ra giá trị bấy nhiêu.
Giống như lần này Tần Di Di náo loạn, nhìn như ảnh hưởng rất lớn đến cô ta. Nhưng chỉ cần Giang Nguyệt là người có ảnh hưởng ra mặt thanh minh, rất nhanh có thể hóa nguy hiểm thành phúc lợi.
Giang Nguyệt luôn rộng lượng với người khác, trước đây cô cũng không ít lần giúp đỡ mấy nghệ sĩ nhỏ dưới trướng Giang San.
Cho nên lần này bộ phận quan hệ công chúng cũng định để cô trực tiếp ra mặt giải quyết vấn đề.
"Người tốt thì bị ức hiếp, ngựa tốt thì bị người khác cưỡi." Chị Trần thở dài không thôi:
"Cô gái của chị ơi, em cũng quá tốt bụng rồi. Em sẵn sàng giúp người khác mà không có ý kiến gì. Nhưng em có nghĩ tới, sau này em xảy ra chuyện, ai có thể giúp em đây?”
Tần Di Di?
Không cần nghĩ, Giang Nguyệt đều biết là không có khả năng.
Im lặng một hồi, Giang Nguyệt nhàn nhạt nói: "Lần này em không giúp nữa, để quan hệ công chúng nghĩ biện pháp khác đi."
Chị Trần nói đúng.
Cô tốt bụng, nhưng không phải là một kẻ ngốc, sẽ giúp đỡ bất cứ ai.
Về phần Tần Di Di, cho dù cô không ra mặt hỗ trợ. Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp cô ấy xử lý, không cần cô ở chỗ này phân phát lòng tốt.
Quả nhiên đúng như Giang Nguyệt dự đoán, sau khi cô từ chối ra mặt, Tiêu Kỳ Nhiên liền bỏ ra số tiền cực lớn mua bức ảnh này, những bình luận tiêu cực về Tần Di Di đã bị xóa khỏi toàn bộ Internet.
Tuy rằng đã có dự liệu, nhưng sau khi thấy được thủ đoạn của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt vẫn khó tránh khỏi thất thần.
Chỉ cần hắn muốn, dù bất cứ ai cũng có thể trở nên nổi tiếng. Ví dụ như Tần Di Di. Cũng không thể không nói đến, chẳng hạn như Giang Nguyệt cô.
Giang Nguyệt đã suy nghĩ về điều này cả ngày, rất khó tĩnh tâm làm việc.
Đến chạng vạng, trợ lý nhỏ nói có người chờ cô ở cổng công ty, nói tìm cô có việc gấp.
Giang Nguyệt nghi hoặc, nhưng vẫn xuống lầu nhìn một chút.
Khi nhìn thấy bóng dáng lén lút của Giang Dự lảng vảng trước cửa công ty, trong lòng Giang Nguyệt lập tức căng thẳng.
Gần như đồng thời, cô lắc mình trốn sau cây xanh ở cửa lớn, xác định đối phương không phát hiện mình, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Dự.
“Giang Dự, em đến công ty chị làm gì?” Cô che điện thoại, giọng nói rất thấp: "Có chuyện gì trong điện thoại không nói được sao?”
Ngữ khí Giang Dự nóng nảy, giọng điệu gấp gápt: "Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, bảy trăm triệu kia tôi không rút ra được. Tôi lấy tiền đâu trả nợ bây giờ?”
Đóng băng thẻ ngân hàng?
Giang Nguyệt kinh ngạc, còn chưa nghĩ ra dụng ý Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì Giang Dự đã nhìn thấy chỗ cô đang trốn. Hắn lập tức chạy vọt tới.
Giang Dự dùng sức kéo cánh tay của Giang Nguyệt, vẻ mặt nóng vội: "Giang Nguyệt, có phải chị chọc Tiêu Kỳ Nhiên mất hứng không?”
Thấy mình bị phát hiện, Giang Nguyệt cắn cắn môi, dùng sức hất tay Giang Dự ra, sắc mặt lạnh lùng:
“Chị không biết. Em đi mà hỏi hắn đi!”
Nói xong, liền chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
Nhưng Giang Dự không thể để cô đi, hắn ta rất khỏe, gắt gao túm lấy cánh tay cô, tức giận nói:
"Giang Nguyệt, chị muốn giết chết tôi à? Có phải chị bảo Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng thẻ của tôi không?”
Cảm giác đau đớn trên cánh tay truyền đến, Giang Nguyệt giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được.
Cô đang rất lo lắng, lo rằng sẽ bị người khác nhìn thấy, trong giọng nói mang theo tức giận:
“Nếu em còn không buông tay, chị sẽ tự tay tống em vào tù đó!”
“Chị là con khốn! Tôi liền biết ngay chị không phải là loại tốt đẹp gì…”
Sắc mặt Giang Dự lập tức trở nên dữ tợn, đưa tay định tát vào mặt Giang Nguyệt.
Đúng lúc này, bàn tay đang vung lên cao của Giang dự bị người ta giữ lại, một giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên:
“Công khai bắt nạt phụ nữ như vậy, cũng không biết xấu hổ sao?”
Nhìn thấy Giang Nguyệt đột nhiên xuất hiện, mấy người sắc mặt đều rất khác.
Nhất là Tần Di Di, ngay khi nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, sắc mặt càng là thêm cứng ngắc và khó coi vài phần.
Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Giang Nguyệt, vẻ mặt mừng rỡ như điên, không hề cố kỵ trực tiếp đặt tay lên vai của Giang Nguyệt. Ôm cô một cái rất tình cảm.
“Giang Nguyệt, tôi biết cô nhất định sẽ đến mà.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào tay Hứa Ngôn Sâm, trong đôi mắt lạnh nhạt không có cảm xúc gì:
“Anh Hứa dường như có quan hệ rất tốt với nghệ sĩ của công ty tôi nhỉ?”
“Nói đúng một chút, đem hai chữ ‘dường như’ bỏ đi.”
Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Giang Nguyệt tới, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh cười tủm tỉm nhìn Tiêu Kỳ Nhiên:
“Mối quan hệ của chúng tôi đúng là rất tốt. Tiêu tổng ghen à?”
Lúc hỏi ra miệng miệng câu này, ánh mắt Hứa Ngôn Sâm vừa rồi còn cà lơ phất phơ, lại mang theo vài phần thâm ý.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của hắn, mặt Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc, thậm chí còn cười cười: “Anh Hứa, không thể đùa giỡn như vậy đâu!”
Tần Di Di nghe bọn họ đối thoại, trái tim cũng treo lơ lửng trên không. Đến khi nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, trái tim treo lơ lửng mới buông xuống.
Cho dù Giang Nguyệt và nhà thiết kế Swee có quan hệ tốt thì đã sao? Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ đứng về phía cô.
Giang Nguyệt không có thời gian quan tâm hai người này đâm chọt lẫn nhau. Chỉ mở miệng lạnh nhạt nói:
“Nói cho tôi biết các người dự định quay chụp thế nào, tôi sẽ dạy cho Tần Di Di.”
Nghe được câu này, Hứa Ngôn Sâm cũng bất chấp việc tiếp tục đọ mắt với Tiêu Tiêu Kỳ Nhiên, rõ ràng sửng sốt hai giây, không thể tin nhìn Giang Nguyệt mà nói:
“Bà chị của tôi ơi, tôi gọi chị đến đây đâu phải để chị làm giáo viên?”
Thì ra Giang Nguyệt là bởi vì nhận điện thoại của Hứa Ngôn Sâm, lúc này mới chạy tới.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm thúy, âm trầm, rơi vào trên người Giang Nguyệt, không phát hiện rằng lông mày của mình đã nhíu lại.
Giang Nguyệt không nhìn biểu tình nghẹn họng của Hứa Ngôn Sâm, mím môi nói: “Tôi tới hỗ trợ, nếu anh không cần, tôi sẽ đi.”
Nói xong, cô nàng nhấc chân định rời đi.
“Đừng, đừng, lão tổ tông, cô đừng đi mà!”
Hứa Ngôn Sâm thấy Giang Nguyệt kiên quyết như vậy, sắc mặt nhất thời thay đổi, vội vàng giữ chặt cô, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt:
“Cần! Chúng tôi rất cần Giang đại minh tinh đến chỉ đạo mà.”
Hứa Ngôn Sâm vừa rồi chỉ là nhất thời nổi giận, cũng không có ý thật muốn làm hỏng cảnh quay.
Hắn vốn định để Giang Nguyệt tới thay Tần Di Di, thế nhưng đối phương lại không có ý nghĩ này, hắn cũng đành phải từ bỏ:
“Vậy chờ sau khi quay xong, cô phải mời tôi ăn cơm bồi thường đó.”
“Được.” Giang Nguyệt trả lời rất dứt khoát, liếc nhìn đồng hồ: “Điều kiện tiên quyết là buổi quay phải kết thúc lúc sáu giờ.”
Rõ ràng hai người có quan hệ rất tốt.
Nhìn Hứa Ngôn Sâm vừa rồi còn dầu muối không vào lại lấy lòng Giang Nguyệt như thế, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm như mực, không phân biệt được cảm xúc.
Hai người nói hai ba câu liền đưa ra quyết định.
Giang Nguyệt lúc này mới lãnh đạm quét mắt về phía Tần Di Di, ngữ khí không gợn sóng:
“Tần Di Di, cô trở về phòng trang điểm trang điểm lại đi, mười phút sau ra quay.”
Tần Di Di vẫn đứng trên đài quay phim, sắc mặt đã rất cứng đờ, nhất là khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Giang Nguyệt, cô cố chấp rất lâu không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tần Di Di theo bản năng nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, muốn xem thử anh có ý gì không.
Nhưng đối phương thoạt nhìn bình tĩnh không có ý định nói gì, chỉ là lông mày nhất thời nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có vẻ như Tiêu Kỳ Nhiên đã đồng ý.
Tần Di Di đành phải hít hít mũi, ngoan ngoãn đáp: “Vậy thì phiền chị Giang Nguyệt rồi.”
Mặc dù nội tâm cô nàng có bất mãn, nhưng Tần Di Di rất hiểu quan sát sắc mặt, cũng am hiểu nhất là giả vờ ngoan ngoãn.
…
Có Giang Nguyệt chỉ đạo, Tần Di Di hiển nhiên không còn luống cuống khẩn trương như vừa rồi.
Mỗi một động tác quay phim đều do Giang Nguyệt đích thân chỉ đạo, thậm chí cô còn giúp Tần Di Di chỉnh sửa ngoại hình để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất.
Cả một bộ ảnh được chụp, vừa đủ tươm tất.
Dùng lời của Hứa Ngôn Sâm mà nói chính là: “Tuy rằng vẫn rất thối rữa, nhưng ít nhất cũng có thể dùng được.”
Nghe được đánh giá như vậy, Tần Di Di cắn cắn môi, trong lòng phẫn hận như cỏ dại mọc lên, không khỏi nhìn Giang Nguyệt mấy lần.
Dựa vào cái gì?
Quay xong, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói với Tần Di Di một câu: “Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tần Di Di cắn môi, hai mắt ngấn nước, tỏ vẻ chân thành: “Cám ơn chị Giang Nguyệt, hôm nay chị lại dạy dỗ em rất nhiều rồi.”
Giang Nguyệt khẽ cau mày, không có tâm trạng cùng cô ta nói nhảm:
“Tôi đi vệ sinh một chút, cô đi tìm Tiêu tổng đi, anh ấy hẳn là còn đang chờ cô.”
Nói xong, cũng không để ý thần sắc Tần Di Di, đi về phía toilet.
Đi vào phòng toilet, Giang Nguyệt thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng thả lỏng một chút.
Hứa Ngôn Sâm còn ở bên ngoài chờ cô, Giang Nguyệt ấn nút xả nước, mở cửa ra liền ra khỏi phòng.
Kết quả là vừa mở cửa, đôi chân dài của người đàn ông lại bất ngờ chen vào, áp suất không khí quá lớn khiến cô phải lùi lại.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức ngẩn ra.
“Tiêu tổng, anh đi nhầm rồi, đây là toilet nữ.”
Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô làm giáo viên đến nghiện rồi sao? Tưởng rằng tôi không biết đọc chữ à?”
Không gian trong phòng vệ sinh rất nhỏ hẹp, thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên chen vào, gần như không có chỗ để cử động.
Tiếp xúc gần như vậy, Giang Nguyệt cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà lại lạnh lùng kia, lông mi cô khẽ run.
Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nếu Tiêu tổng đã biết đây là nhà vệ sinh nữ, vậy nên nhanh chóng đi ra ngoài đi. Để tránh cho người khác nhìn thấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, nửa ngày không nói gì, qua một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng:
“Cô sợ bị người khác nhìn thấy, hay là sợ bị Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy?”
Giang Nguyệt trong lòng trầm xuống.
“Tôi và Hứa Ngôn Sâm là bạn bè. Tiêu tổng hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt gằn từng chữ, bình tĩnh nói.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, độ cong khóe môi càng sâu, ý châm chọc càng rõ ràng: “Loại bạn bè nào, loại có thể lên giường à?”
Móng tay Giang Nguyệt từng chút từng chút cắm vào lòng bàn tay, nhịn xuống sự khó chịu cực độ trong lòng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là miễn cưỡng kéo môi:
“Vẫn chưa đến mức đó, nhưng cái này chắc cũng không liên quan gì đến anh!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong nháy mắt Giang Nguyệt nói xong câu đó, khí tức trên người Tiêu Kỳ Nhiên càng lạnh lùng vài phần, nhưng khóe môi vẫn như cũ nhếch lên:
“Giang Nguyệt, cô thật đúng là không đáng bao nhiêu tiền.”
“Tôi có đáng tiền hay không, Tiêu tổng so với tôi không phải còn rõ ràng hơn sao.”
Giang Nguyệt không thèm cùng hắn tranh cãi, mở miệng bỏ lại câu này, đang chuẩn bị đẩy hắn ra.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, bất ngờ ấn cô lên vách tường toilet, nền gạch lạnh lẽo chạm vào lưng khiến Giang Nguyệt rùng mình.
“Giang Nguyệt, sau lưng tôi cô còn có bao nhiêu người đàn ông hả?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, còn lộ ra vài phần đùa giỡn:
“Cô cứ dục vọng bất mãn như vậy, cũng không sợ bị paparazzi chụp được phơi bày cô sao?”
Giang Nguyệt hô hấp cứng lại, tức giận giãy dụa, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại đè chặt, không để cho cô trốn thoát.
“Trả lời tôi, Giang Nguyệt.”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, hàn ý nơi đáy mắt như muốn lan tràn ra:
“Cô rẻ tiền như vậy, ai cũng có thể ngủ cùng đúng không?”
Chương 22 Không muốn ai hiểu lầm?
Hô hấp Giang Nguyệt bởi vì những lời này mà trở nên dồn dập, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay run lên.
Cô cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều đau muốn chết, đang muốn mở miệng thì tiếng rung động điện thoại ngột vang lên, không đúng lúc kẹp giữa hai người.
Là điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt vài giây, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn nút nghe.
Điện thoại là Tần Di Di gọi tới, thanh âm mềm mại lập tức truyền ra: “A Nhiên, bọn họ muốn đóng cửa, anh ở đâu, em đi tìm anh nha?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, thanh âm không lạnh như lúc nói chuyện với Giang Nguyệt, mà ôn hòa tỉ mỉ:
“Cô đứng tại chỗ chờ, tôi sẽ tới ngay.”
Cúp điện thoại, anh không chút do dự buông Giang Nguyệt ra, chán ghét lau đi lòng bàn tay vừa chạm vào cô, hừ lạnh một tiếng:
“Bản lĩnh leo lên giường đàn ông của cô ngày càng cao rồi nhỉ?”
“Bây giờ cô khiến tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm.”
Hắn nói xong thì liền quay đầu cất bước đi ra ngoài, không ngoảnh lại một cái.
Giang Nguyệt dựa vào vách tường toilet, vừa rồi lực của Tiêu Kỳ Nhiên quá lớn, lưng cô đều bị vách tường làm đau.
Nhưng đau nhất, không phải là ở lưng.
Cô nhắm mắt lại, sau khi ổn định tâm tư, mới làm như không có chuyện gì, từ trong toilet đi ra.
Vừa bước ra khỏi toilet, Hứa Ngôn Sâm đang chờ ở cửa liền trực tiếp đặt tay lên vai cô.
Giọng điệu của anh mang theo ý bất mãn:
“Lâu như vậy, tôi còn tưởng cô bị rớt xuống toilet rồi, đang chuẩn bị tìm người đến vớt cô lên đó.”
Giang Nguyệt suy tư một lát, yên lặng kéo bàn tay đang đặt trên vai mình xuống:
“Bên ngoài nhiều người, bị nhìn thấy sẽ không tốt.”
Thấy giọng điệu và thái độ của cô đột nhiên không đúng, vẻ mặt Hứa Ngôn Sâm lập tức trở nên cổ quái:
“Cô đi vệ sinh rồi đem não của mình ném vào trong toilet luôn rồi à?”
Giang Nguyệt: ...
Cô ra vẻ trấn tĩnh mở miệng: “Cách đây không lâu tôi vừa vướng tin đồn, không muốn bị người khác hiểu lầm nữa.”
Hứa Ngôn Sâm hừ lạnh một tiếng, giống như nhìn thấu hết thảy, nửa đùa nửa thật mà hỏi:
“Là không muốn để cho người khác hiểu lầm, hay là không muốn để cho ông chủ của cô hiểu lầm? Giang Nguyệt, từ khi nào cô đối xử với tôi như vậy rồi?”
Giang Nguyệt dừng một chút, không có phản bác ngay, chỉ là lông mi khẽ run.
Đại đa số mọi người đều cho rằng, Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm là vì lúc trước khi chọn người mẫu cho Swee, vừa gặp đã quen. Nhưng thật ra, hai người họ đã biết nhau từ lâu.
Lúc ấy là ở quán bar, Giang Nguyệt ngồi ở trong góc, đội mũ che gần hết khuôn mặt, không biết mệt mỏi uống hết cốc này đến cốc khác.
Bầu không khí của quán bar rất tốt, tất cả mọi người đắm mình trong niềm vui và thư giãn, không ai chú ý đến cô.
Nhưng Hứa Ngôn Sâm lại liếc mắt một cái liền thấy được.
Theo lời kể sau đó của Hứa Ngôn Sâm, lúc ấy Giang Nguyệt rõ ràng chính là đã uống say, hai gò má hồng hồng của cô trở nên rất quyến rũ, nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng khiến người lạ không nên đến gần.
Sau đó lại trở thành quan hệ hợp tác trong công việc, hai người qua lại trở thành bạn rượu, thỉnh thoảng lại cùng nhau hẹn nhau ra ngoài uống rượu, quan hệ cũng càng ngày càng thân.
Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi này của anh, chỉ nói: “Còn muốn đi ăn hay không?”
Hứa Ngôn Sâm biết tính tình của cô, lập tức ngậm miệng lại, không tiếp tục trêu chọc cô, cười tủm tỉm kéo cô đi ra ngoài.
Đi tới cửa studio, lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di.
“Chị Giang Nguyệt, cảm ơn chị và anh Hứa đã chiếu cố và giúp đỡ, vừa vặn đã đến giờ cơm tối, không bằng mời mọi người cùng nhau đi ăn rồi ngồi nói chuyện phiếm?”
Tần Di Di dịu giọng, trong lời nói tràn đầy chân thành: “Hai người đồng ý đi ăn với em, được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên cạnh, thần sắc bất động.
Giang Nguyệt mím môi, vừa định mở miệng từ chối, Hứa Ngôn Sâm ở một đã giành trước một bước:
“Được, vậy thì cùng nhau đi, nhiều người cũng náo nhiệt.”
Hắn đáp ứng rất sảng khoái, Giang Nguyệt lại nhíu mày.
Hứa Ngôn Sâm đoán được Giang Nguyệt muốn nói cái gì, vội vàng đến gần cô nhỏ giọng nói:
“Có món hời không nhận mới là kẻ ngốc, nhân cơ hội này, hung hăng tống tiền bọn họ một phen!”
Giang Nguyệt: ...
Nhìn Hứa Ngôn Sâm vụng trộm nháy mắt với mình, không biết vì cái gì, cô có một loại dự cảm không tốt.
…
Chỗ ăn cơm là Tiêu Kỳ Nhiên đã đặt trước, một nhà hàng cao cấp trước đây hắn thường xuyên dẫn Giang Nguyệt tới.
Gian phòng quen thuộc, thức ăn quen thuộc, chỉ là người ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, đã đổi thành Tần Di Di.
“Không biết sở thích và kiêng kỵ của chị Giang Nguyệt và anh Hứa, nên em liền gọi chút món ăn thông thường, hy vọng hai người sẽ không ghét bỏ.”
Tần Di Di nở nụ cười tươi, nghiễm nhiên là một bộ dáng của bà chủ đãi khách.
Mà thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên ở một bên vẫn lãnh đạm như trước.
Hứa Ngôn Sâm cười cợt nhả: “Không ghét bỏ, người khác bỏ tiền mời ăn cơm, làm sao có thể ghét bỏ được.”
Anh ngẩng đầu vẫy tay với người phục vụ đi vào: “Ở đây có trà xanh không, loại nào ngon nhất ấy.”
Người phục vụ lễ phép gật đầu, lập tức bưng một bình trà tới bàn của bọn họ.
Tần Di Di không biết nên tò mò hỏi một câu: “Anh Hứa bình thường rất thích uống trà sao?”
Để kéo gần mối quan hệ, cô nàng cố gắng tìm chủ đề: “Nhà ông ngoại tôi trồng trà, nếu anh Hứa thích, tôi có thể nhờ gia đình gửi một ít trà tươi lên biếu anh.”
Hứa Ngôn Sâm bưng chén trà ên uống một ngụm, sau đó gần như ngay lập tức cau mày, nhấp một ngụm nữa, lại trợn mắt:
“Cái quái gì vậy, thật sự là vừa khó uống vừa khó ngửi.”
Từ trước đến đây hắn là người thích gì nói đó, đương nhiên cũng sẽ không cố kỵ gì. Ánh mắt Hứa Ngôn Sâm nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi đối diện, ý vị thâm trường:
“Cũng không biết trà xanh này có cái gì ngon mà Tiêu tổng lại thích như vậy.”
“Quả nhiên là ông chủ lớn, khẩu vị thật là độc đáo!”
Lời này vừa nói ra miệng, Tần Di Di cho dù là ngốc hơn nữa, cũng không có khả năng nghe không hiểu.
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, sắc mặt Tần Di Di trong nháy mắt trắng bệch, trên mặt vốn mang theo nụ cười cũng trở nên cứng ngắc:
“Thì ra anh Hứa không thích, vậy thì quên đi.”
“Tôi thích hay không không quan trọng, chẳng phải Tiêu tổng thích là đủ rồi sao.”
Hứa Ngôn Sâm nhún nhún vai, lại quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, thờ ơ nói:
“Sao còn chưa mang thức ăn lên? Tôi sắp chết đói rồi.”
Bị Hứa Ngôn Sâm công khai nhục nhã như vậy, Tần Di Di tức giận đến đỏ mặt, thế nhưng không còn cách nào khác, đành phải phẫn hận cắn cắn môi, im lặng.
Giang Nguyệt nhìn một màn này, theo bản năng giương mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như cũ, cũng không bị lời nói của Hứa Ngôn Sâm ảnh hưởng, chỉ là khẽ nhấp một ngụm trà, ngữ khí thản nhiên:
“Tôi lại cảm thấy trà này cũng không tệ, mỗi người đều có sở thích của riêng mình.”
Nghe được câu này, sắc mặt Tần Di Di dịu đi mấy phần.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một tình tiết nhỏ, nhưng ai biết Hứa Ngôn Sâm còn chơi chưa đủ, trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại chèn ép Tần Di Di, khiến mức cô nàng đều sắp khóc.
Giữa bữa ăn điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên rung lên, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tần Di Di không thể nhịn nổi nữa, rốt cục lớn gan mở miệng hỏi ngược lại:
“Anh Hứa, xin hỏi em có từng đắc tội với anh sao?”
Chương 23 Sẽ gây ra chết người
Giọng của Tần Di Di run rẩy, ánh mắt cũng đỏ hồng:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu anh có gì bất mãn với em, xin hãy nói thẳng cho em biết.”
Nhìn cô gái nhỏ đáng thương trước mặt, Hứa Ngôn Sâm không có chút mềm lòng, chỉ thờ ơ nhướng mày:
“Tôi không có bất mãn gì với cô, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Chẳng qua là người mẫu tôi chọn giữa chừng bị thay đổi thành một người mẫu nửa vời, trong lòng có khó chịu mà thôi.”
Khuôn mặt Tần Di Di lập tức một trận xanh trắng, bị nghẹn đến không nói nên lời.
Vừa lúc đó, người phục vụ khui một chai rượu mang lên.
Hứa Ngôn Sâm còn chưa nói hết lời, trong nháy mắt nhìn thấy rượu, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nhớ tới cái gì liền chỉ vào bình rượu kia.
“Như vậy đi, nếu cô uống rượu, tôi sẽ tha cho cô.” Hắn khoát khoát tay, ngữ khí tùy ý nói:
“Dùng rượu thay lời xin lỗi, thế nào?”
Những lời này vừa nói ra, nụ cười của Tần Di Di đột nhiên trở nên gượng gạo:
“Xin lỗi anh Hứa, tôi bị dị ứng rượu, không uống được rượu.”
Cô nói xong, còn khẩn trương nhìn thoáng qua ngoài cửa. Sao Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa trở lại chứ.
Nghe Tần Di Di nói như vậy, Hứa Ngôn Sâm mở to hai mắt, dường như rất kinh ngạc: “Cô thật sự bị dị ứng rượu?”
“Thật sự.” Tần Di Di cuống quít gật đầu, ánh mắt khẩn cầu.
“Như vậy à...”
Ngữ khí Hứa Ngôn Sâm trở nên tiếc hận,ần Di Di trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kết quả hắn lại chuyển đề tài…
“Tôi không tin, trừ phi… cô thử uống một chút cho tôi xem đi.”
Tần Di Di không khỏi nhìn ly rượu được đẩy tới trước mặt, bờ môi bắt đầu run rẩy.
Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên đẩy cửa đi vào.
Tần Di Di lập tức giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, giọng nói đều mang theo nức nở cùng run rẩy:
“A Nhiên, anh Hứa bảo em uống rượu tạ tội, nhưng anh biết đó, em không thể uống rượu. “
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày lại, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc, mới lạnh nhạt nói:
“Di Di bị dị ứng rượu, nếu uống sẽ có nguy cơ mất mạng. Anh Hứa đừng làm khó cô ấy, tôi thay cô ấy uống.”
Nói xong, thần sắc hắn trấn định, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy hắn bảo vệ Tần Di Di như vậy, Giang Nguyệt cúi đầu, chỉ cảm thấy ngực có một tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thở nổi.
“Thì ra Tiêu tổng biết, phản ứng dị ứng có thể gây ra chết người nha.”
Hứa Ngôn Sâm cả buổi đều cợt nhả, giờ phút này sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, gằn từng chữ nói:
“Vậy anh bảo Tần Di Di ép Giang Nguyệt uống đồ uống có chứa sữa, sẽ không sợ cô ấy mất mạng sao?”
Lông mi Giang Nguyệt run lên, thật lâu không rơi xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng thở của mọi người.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên mới truyền đến, không mặn không nhạt:
“Di Di không ép cô ấy, chính là cô ấy nhất định muốn uống để chứng minh bản thân.”
Tiêu Kỳ Nhiên khinh miệt: “Mình muốn tìm chết, còn đổ tội cho người khác, thật đúng là ngu xuẩn.”
Hứa Ngôn Sâm thiếu chút nữa thở không được, lời tục tĩu đều muốn phun ra.
Bữa cơm này không cần thiết phải tiếp tục nữa, Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mang theo Tần Di Di rời khỏi phòng ăn.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Hứa Ngôn Sâm tức giận muốn ném chén dĩa trước mặt.
“Bộ đồ ăn ở đây, một bộ tám chữ số.” Giang Nguyệt ngước mắt lên, đúng lúc dùng một câu ngăn cản hắn.
“Giang Nguyệt, cô thật sự làm cho người ta hận sắt không thành thép.” Hứa Ngôn Sâm phẫn hận cắn răng:
“Cô không thấy trà xanh kia sắp cưỡi trên cổ cô sao, còn ở đây làm ninja rùa?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tiền tôi nợ còn chưa trả hết, chọc giận bọn họ không có chỗ tốt.”
“Tôi cho cô mượn!” Hứa Ngôn Sâm kích động nói: “Bao nhiêu tiền? Ông đây cho cô mượn hết!”
Nghe vậy, Giang Nguyệt nhướng mi, nhàn nhạt trả lời: “30 tỷ, chuyển khoản hay quẹt thẻ?”
Nghe được con số này, Hứa Ngôn Sâm hầu như không chớp mắt một cái liền nói: “Cố lên, từ từ trả nợ, tôi tin tưởng cô.”
Giang Nguyệt: …
Mặc dù bữa ăn này ít hơn hai người, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai người họ tiếp tục ăn.
Thậm chí bầu không khí còn thoải mái hơn trước rất nhiều, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, sau đó gọi vài chai rượu.
“Giang Nguyệt, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.” Hứa Ngôn Sâm bưng rượu uống một ngụm, lại tiếp tục nói:
“Người sáng suốt hiện tại đều nhìn ra được, ông chủ của cô là có tình mới, tính toán vứt bỏ tình cũ như cô rồi.”
“Trong tình huống này, ngoại trừ yếu tố tình cảm cá nhân, cô cũng phải nghĩ đến đường lui của cô.”
Hứa Ngôn Sâm nheo mắt lại, tửu lượng của anh bình thường, vừa ăn vừa uống nên hiện tại đã có chút say.
Giang Nguyệt sững sờ nhìn chén trước mặt, chậm rãi nói: “Tôi có thể có đường lui gì đây?”
Cô không có gì trong tay, càng không có đường lui.
Thứ duy nhất có được chính là bản lĩnh bốn năm nay lăn lộn ở Giang San mà luyện ra.
Nhưng không có Giang San cho cô cơ hội, bản lĩnh này của cô ở toàn bộ Bắc Thành, cũng không có đất dụng võ.
“Cô có thể tự mở một công ty đào tạo.”
Hứa Ngôn Sâm lắc lắc ly rượu, giọng nói bắt đầu hàm hồ:
“Hôm nay lúc cô dậy cho trà xanh kia, rất chuyên nghiệp đó. Cô có thể tự mình dẫn nghệ sĩ, như vậy nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Anh càng nói càng hăng hái: “Dựa vào kinh nghiệm của cô, đừng nói là tạo ra những nghệ sĩ ưu tú như cô, tạo ra một vài nghệ sĩ đạt huy chương vàng luôn cũng là chuyện dễ dàng.”
“Đến lúc đó cô tự mình làm ông chủ, còn cần bị Tiêu Kỳ Nhiên chọc tức sao?”
Giang Nguyệt nghe Hứa Ngôn Sâm vẽ cho cô một kế hoạch tương lai tốt đẹp, thật lâu không nói gì, chỉ là như có điều suy nghĩ.
Trên đường trở về, Giang Nguyệt một đường thất thần.
Tuy rằng Hứa Ngôn Sâm uống say, nhưng đề nghị của hắn lại rất khả thi.
Cô ấy đã từng có ý nghĩ này, dù sao trong nghề này, ăn chính là cơm của thanh xuân. Cho dù bây giờ cô được hoan nghênh, cũng không có nghĩa cô sẽ được hoan nghênh cả đời.
Tuổi tác dễ dàng trôi qua, dung nhan dễ già, trên thế giới này không có cái gì sẽ không hết hạn.
Những thứ dễ hết hạn cũng bao gồm cả… cảm xúc.
…
Sau khi chào tạm biệt Hứa Ngôn Sâm, Giang Nguyệt đeo khẩu trang, đội mũ rồi bắt taxi về nhà, tài xế chạy xe đêm cũng không nhận ra cô.
Dọc theo đường đi cô đều suy nghĩ lung tung, đợi khi tài xế đưa đến trước nhà, cô vẫn ngồi ở hàng ghế sau không nhúc nhích.
“Cô gái, đến rồi.”
Bị tài xế nhắc nhở như vậy, Giang Nguyệt mới phản ứng lại, vội vàng trả tiền, sau đó mở cửa xuống xe.
Bởi vì uống chút rượu, ý thức của Giang Nguyệt có chút tan rã. Hơn nữa đầu óc lơ đãng nghĩ đến việc thành lập công ty quản lý, lúc cô bước lên bậc thang, thiếu chút nữa té ngã.
Một bàn tay to đỡ bả vai của cô, Giang Nguyệt ổn định thân hình, ngẩng đầu lên, chân thành định nói cảm ơn.
“Cảm…”
Nhưng chữ ‘ơn’ còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói của cô đã bị chặn lại trong cổ họng khi nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm quen thuộc của người đàn ông.
Tiêu Kỳ Nhiên thân cao, chân dài. Bộ vest đặt may tối màu vừa vặn với anh, bóng dáng trực tiếp bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Giang Nguyệt đứng ở ngược sáng nhìn anh, lại không thấy rõ được ánh mắt của anh.
“Đêm nay Hứa Ngôn Sâm không phải muốn ngủ cùng cô sao? Sao lại trở về đây?”
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh thấu xương, dội thẳng lên đầu Giang Nguyệt, khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, hô hấp đều trở nên khó khăn.
Chương 24 Cô không có nhà
"Tại sao cô lại bày ra biểu cảm này? Là đã ngủ rồi mới trở về?"
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói, đáy mắt lại cất giấu một tia châm chọc:
“Xem ra năng lực của Hứa Ngôn Sâm rất tầm thường, thời gian còn rất ngắn.”
Nghe hắn nhục nhã mình, lòng bàn tay Giang Nguyệt từng chút một siết chặt, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, run giọng nói:
"Tiêu Kỳ Nhiên, ở trong mắt anh tôi là người như vậy sao?”
"Không phải hôm nay cô tự mình nói vậy à?"
Tiêu Kỳ Nhiên cúi người tới gần mặt Giang Nguyệt, trong bóng đêm thanh âm càng thêm lạnh lùng:
“Còn chưa tới bước đó, vậy không phải là chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi sao?”
Giang Nguyệt nghẹn giọng.
Mặt mày Tiêu Kỳ Nhiên đặc biệt lạnh lẽo, thấy cô không nói lời nào, càng cho rằng cô đang chấp nhận lời nói của anh.
Ánh mắt anh càng ngày càng âm trầm: "Giang Nguyệt, có phải cô quá nuông chiều cô, nên mới trở nên không biết điều như vậy?”
Nuông chiều cô?
Giang Nguyệt cho rằng mình nghe lầm, liền ngước mắt lên nhìn hắn.
"Tôi nói cho cô biết, trước khi trả hết nợ với Giang San, cô tốt nhất nên cùng đám đàn ông tục tĩu kia của cô sạch sẽ một chút!”
Ánh mắt của hắn tràn đầy lạnh lẽo, trong lòng Giang Nguyệt không khỏi run lên.
“Đừng làm cái gì dơ bẩn khiến cho Giang San phải mất mặt mũi!”
Giang Nguyệt hé miệng, muốn nói mình không có người đàn ông nào khác. Nhưng nhìn gương mặt phẫn nộ kia của Tiên Kỳ Nhiên, cô lại cảm thấy chẳng có gì đáng để giải thích cả.
Nếu hắn ta đã định tội cô như vậy, cô còn có thể nói gì nữa đây?
Giang Nguyệt gắt gao chạm vào hàm răng dưới, không muốn để lộ cảm xúc của mình. Thế nhưng hốc mắt cô đã bất giác đỏ lên từ lúc nào.
“Tôi dơ bẩn, tôi rẻ tiền?”
Giang Nguyệt kéo kéo cổ họng, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo tiếng run rẩy sụp đổ:
“Vậy còn anh thì sao? Anh ngủ với Tần Di Di, rồi lại tới ngủ với tôi, anh không bẩn, không rẻ tiền hả?”
Giọng nói của cô khàn khàn khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên sững lại, cúi xuống nhìn cô.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, khuôn mặt của Giang Nguyệt càng thêm trắng bệch, hai mắt rưng rưng, nhưng lại bướng bỉnh không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô không được khóc, nếu khóc là thua!
Giang Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, nhìn người đàn ông mà cô đã dùng cả thể xác và tinh thần làm bạn bốn năm này.
Cô vốn tưởng rằng ở chung với anh lâu như vậy, đối với anh đã đủ hiểu biết.
Nhưng mãi cho đến hôm nay, cô mới nhận ra rằng cô chưa bao giờ thực sự hiểu biết về anh.
Sự xa lạ đột ngột của Tiêu Kỳ Nhiên khiến Giang Nguyệt cảm thấy đau xót.
Cô nhắm mắt lại, không nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nữa, lo lắng cảm xúc trong mắt sẽ làm bại lộ tình cảm chân thật của mình.
Trong trò chơi kim chủ này, nếu cô dám nổi lên tham lam không nên có, như vậy tất cả những gì cô có được đều sẽ hóa thành bong bóng.
“Ai nói với cô là tôi ngủ với Tần Di Di?" Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo:
"Giang Nguyệt, bớt suy đoán chuyện của tôi đi, không liên quan gì đến cô.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt chậm lại một chút, bĩu môi: "Vậy cũng phiền Tiêu tổng bớt quản chuyện của tôi đi, không liên quan gì đến anh.”
Nói xong, cô liền chuẩn bị vòng qua Tiêu Kỳ Nhiên đi lên trên lầu.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, nhấc gót đi theo cô, ngay lúc cô định đóng cửa lại, anh liền sải bước chen vào.
"Tiêu tổng, đây là nhà tôi!"
Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh lùng, không có một chút độ ấm, kiên quyết đứng ở cửa, không cho hắn đi thêm bước nào.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không để lời nói trục xuất của cô ở trong lòng, mà nói:
"Căn nhà này là tôi bỏ tiền ra mua để cho cô mượn ở, cô nói đây là nhà của ai?”
Cả người Giang Nguyệt cứng đờ.
Đúng vậy, cô suýt chút nữa quên mất. Từ sau khi gia đình cô bán căn nhà ở Bắc Thành để trả nợ, cô ngay cả "nhà" đứng tên mình cũng không có.
Đến căn nhà mà cô đã sống trong bốn năm này, cũng không có chút liên quan gì đến cô.
Lòng bàn tay Giang Nguyệt siết chặt, nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên một hồi lâu, cuối cùng rũ mi xuống, từ bỏ ý định chống lại anh, thỏa hiệp xoay người đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh, cô ôm chăn gối đi ra, đặt trên ghế sô pha.
Tiêu Kỳ Nhiên đã đi vào phòng khách, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô ra vào, hừ lạnh một tiếng: “Cô định để tôi ngủ trên sô pha?”
Giang Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên mà đáp: “Tiêu tổng đương nhiên là phải ngủ trong phòng rồi. Là tôi ngủ trên sô pha!”
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô, cười chế nhạo: "Có thằng đàn ông khác liền bày ra bộ dáng rụt rè, muốn vạch rõ giới hạn với tôi?”
Giang Nguyệt không để ý tới hắn, tiếp tục tự mình sửa sang lại sofa.
Thấy cô phớt lờ mình, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy khó chịu nói không nên lời, hắn tùy tiện cởi nút cổ áo, bước tới nắm lấy cằm Giang Nguyệt.
"Trả lời tôi, Giang Nguyệt." Trong mắt anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả?”
Cằm bị nắm có chút đau đớn, nhưng ánh mắt Giang Nguyệt vẫn lạnh lùng không chút lay động. Giống như người vừa rồi mất khống chế ở dưới lầu không phải là cô.
“Tôi nói thì Tiêu tổng sẽ tin sao?” Cô chịu đựng đau đớn trên cằm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên có thể ngửi thấy mùi hoa hồng quen thuộc trên người cô, trong lòng càng thêm khó chịu.
Anh nhớ rõ lúc đó khoảng cách giữa Hứa Ngôn Sâm và Giang Nguyệt cũng rất gần, người đàn ông kia hẳn cũng có thể ngửi thấy.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Giang Nguyệt mím môi nói: "Nếu Tiêu tổng chê tôi bẩn, hiện tại nên đi tìm Tần Di Di đi.”
Nhìn nhau một lát, Tiêu Kỳ Nhiên buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt u ám mang theo khinh miệt rõ ràng:
“Di Di quá sạch sẽ, tôi không nỡ chạm vào cô ấy.”
“Còn cô không giống vậy. Cô là tự mình dâng tới cửa, cô nói xem cô có bẩn không?”
Lông mi Giang Nguyệt run lên, không cách nào phản bác lại lời sỉ nhục này.
Vào đêm mưa bốn năm trước, cô đúng là người đã bò lên xe anh mà cầu xin.
Bởi vì lúc ấy đã là cùng đường, chỉ có một con đường chết.
Mà chủ nhân của chiếc Maybach kia, là khả năng cứu rỗi duy nhất mà Giang Nguyệt có được.
Anh trả hết nợ cho cô, cho cô cơ hội học tập, cho cô tài nguyên diễn xuất, để cho cô có thể sống một cách hào nhoáng và tử tế hơn.
Thay vì tiếp tục làm con chuột lang chạy trốn khắp nơi để trốn nợ.
Anh đã cứu cô!
Thấy Giang Nguyệt ngẩn người, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, không hài lòng với sự phân tâm của cô. Anh cúi người đặt môi lên cổ cô, từng chút một hôn lên.
Xúc cảm truyền đến từ cổ khiến Giang Nguyệt nhịn không được hít một hơi lạnh, bàn tay to lớn của người đàn ông ấn chặt eo cô, hô hấp trở nên gấp gáp.
Hơi nóng của anh thổi qua xương quai xanh của cô, hai chân cô lập tức bắt đầu nhũn ra, cả người giống như dây leo, xụi lơ gục trên vai anh.
Bốn năm ở chung, Giang Nguyệt mẫn cảm ở chỗ nào, Tiêu Kỳ Nhiên đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ cần hơi dụng tâm một chút là đã có thể trêu chọc được cô.
Hô hấp của cô rối loạn, bàn tay to của người đàn ông từ dưới vạt áo từng chút một luồn vào, dùng ngón tay vuốt ve, linh hoạt cởi khóa áo trên lưng cô.
Tiếng khóa áo bằng kim loại bung ra vang lên khiến Giang Nguyệt trong nháy mắt tỉnh táo.
Cô đột nhiên đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen một mực, thâm trầm u ám, sự phản kháng của cô khiến anh rất không vui. Anh vừa định muốn nói gì đó thì điện thoại trong túi áo vest lại rung lên một cách không đúng lúc.
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, mấy giây sau mới lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi đến, nhíu mày.
“Đừng lên tiếng!”
Tiêu Kỳ Nhiên ra lệnh cho Giang Nguyệt, sau đó mới nhận điện thoại.
Giang Nguyệt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cúi đầu nhìn quần áo xộc xệch của mình, trong lòng không khỏi chua xót.
Bọn họ giống như là đang lén lút?
P.s: Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead). Bạn nào không chờ được thì cứ ngủ sớm rồi mai đọc nha. Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện
Chương 25 Bù nhìn điển hình
“A Nhiên, đến giờ kể chuyện rồi!” Giọng nói ngọt và và mềm mại, truyền ra rất rõ ràng từ trong điện thoại.
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cảm xúc trong mắt anh chuyển từ thiếu kiên nhẫn sang dịu dàng từng chút một.
Ngay cả giọng nói cũng dường như trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi còn đang ở bên ngoài, đợi tôi mười phút nhé?”
“Anh còn chưa về nhà sao? A Nhiên, buổi tối lái xe không an toàn, anh nhớ lái xe chậm chút, an toàn là quan trọng nhất.” Giọng nói của mỏng manh, là giọng điệu làm nũng của đứa trẻ:
“Bù lại, tối nay anh phải kể cho em nghe hai câu chuyện mới được đó.”
“Được.” Tiêu Kỳ Nhiên ngữ khí ôn nhu, trong thanh âm tràn đầy sủng nịnh.
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, trái tim như bị kiến cắn, dày đặc cay đắng cùng đau đớn, truyền đến chỗ sâu nhất.
Cô thu hai tay buông thõng bên người, chậm rãi xoay người, nhặt chăn lên đi về phòng ngủ.
Trực giác nói cho cô biết, đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không ở lại chỗ của cô nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngước mắt lên, nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia. Anh đứng tại chỗ chừng một phút, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Giang Nguyệt đang đứng trong phòng ngủ thay quần áo, nghe thấy tiếng đóng cửa, động tác cởi cúc áo của cô hơi dừng lại. Sau đó lại như không có việc gì cởi áo, tùy ý ném vào sọt quần áo.
…
Hiệu suất của Swee rất cao, không đến một tuần liền đổi poster tuyên truyền của quý mới. Phản ứng rõ ràng phân luồng, có tiếng mắng không ngừng, cũng có người khen không dứt.
Việc người mới lại nhận được đại ngôn nhiều tên tuổi lớn như vậy, có dư luận như vậy tự nhiên là hợp tình hợp lý.
Đột nhiên, không biết là ai, có người tung ra một tấm ảnh. Chính là hình ảnh Giang Nguyệt tay cầm tay dạy Tần Di Di từng động tác.
Bức ảnh này lập tức bị đẩy lên vị trí hàng đầu, vốn còn có một chút bình luận khen ngợi, giờ bắt đầu nghiêng hẳn sang một bên.
"Tôi còn tự hỏi sao bộ dáng này có chút quen thuộc, thì ra là Giang Nguyệt nhà ta chỉ đạo nha. Khó trách tôi cảm thấy có chút là lạ.”
“Tần Di Di này mờ nhạt như vậy, không có chút tài năng gì, còn phải để Giang Nguyệt tự mình chỉ đạo. Đây không phải là bù nhìn điển hình sao?”
“Giang San vậy mà cũng giữ một kẻ vô dụng như vậy? Ông chủ của Giang San bị mù rồi à? Mẫu chụp như vậy khiến đồ mặc trên người giống như hàng chợ á.”
“Tôi nhớ rõ Giang Nguyệt là người mẫu ban đầu của Swee, sao giờ lại phải đi chỉ dạy lại cho người khác rồi?”
"Đau lòng cho Giang Nguyệt nhà tôi quá, rõ ràng ưu tú như vậy, lại luôn bị người khi dễ."
"..."
Trên mạng có rất nhiều lời chửi mắng Tần Di Di, Giang Nguyệt càng xem càng cau chặt mày.
Vừa lúc đó, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Thế nào, anh của cô có phải là rất lợi hại không?”
Đầy dây bên kia là thái độ dương dương tự đắc của Hứa Ngôn Sâm: “Hôm nay cô đã xem tiêu đề lớn nhất chưa? Ảnh là do anh đây gửi đó! Con nhỏ trà xanh kia chắc hiện tại đang khóc lóc muốn rời khỏi giới giải trí rồi đúng không?”
Giang Nguyệt xoa xoa mi tâm: "Không biết, tôi không để ý!”
Bây giờ cô làm gì có thời gian để quan tâm đến Tần Di Di?
Xác suất Tần Di Di rời khỏi giới là không lớn, nhưng cô có thể dự cảm được, ngọn lửa này rất nhanh sẽ cháy lên đầu cô.
Quả nhiên, chị Trần đã gọi điện thoại, bảo cô đăng bài nói rõ lúc ấy cô chỉ là đưa ra một số lời khuyên với tư cách là một tiền bối, không phải là người hướng dẫn toàn bộ quá trình.
Không chỉ vậy, còn phải tương tác với Tần Di Di trên các nền tảng mạng xã hội, cho công chúng thấy mình và Tần Di Di có quan hệ rất tốt.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, là bên quan hệ công chúng của Giang San yêu cầu.
“Giang Nguyệt, hôm đó không phải chị đã nói em đừng đi rồi sao? Giờ em nhìn xem, lại bị cô ta dùng làm bàn đạp rồi!” Chị Trần thở dài, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ:
"Nếu cứ tiếp tục nâng cô ấy như vậy, em cũng sẽ bị lạnh nhạt đến mức không có người hỏi đến mất.”
Trong giới giải trí này, sức nóng đại diện cho giá trị. Hot bao nhiêu thì có thể tạo ra giá trị bấy nhiêu.
Giống như lần này Tần Di Di náo loạn, nhìn như ảnh hưởng rất lớn đến cô ta. Nhưng chỉ cần Giang Nguyệt là người có ảnh hưởng ra mặt thanh minh, rất nhanh có thể hóa nguy hiểm thành phúc lợi.
Giang Nguyệt luôn rộng lượng với người khác, trước đây cô cũng không ít lần giúp đỡ mấy nghệ sĩ nhỏ dưới trướng Giang San.
Cho nên lần này bộ phận quan hệ công chúng cũng định để cô trực tiếp ra mặt giải quyết vấn đề.
"Người tốt thì bị ức hiếp, ngựa tốt thì bị người khác cưỡi." Chị Trần thở dài không thôi:
"Cô gái của chị ơi, em cũng quá tốt bụng rồi. Em sẵn sàng giúp người khác mà không có ý kiến gì. Nhưng em có nghĩ tới, sau này em xảy ra chuyện, ai có thể giúp em đây?”
Tần Di Di?
Không cần nghĩ, Giang Nguyệt đều biết là không có khả năng.
Im lặng một hồi, Giang Nguyệt nhàn nhạt nói: "Lần này em không giúp nữa, để quan hệ công chúng nghĩ biện pháp khác đi."
Chị Trần nói đúng.
Cô tốt bụng, nhưng không phải là một kẻ ngốc, sẽ giúp đỡ bất cứ ai.
Về phần Tần Di Di, cho dù cô không ra mặt hỗ trợ. Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp cô ấy xử lý, không cần cô ở chỗ này phân phát lòng tốt.
Quả nhiên đúng như Giang Nguyệt dự đoán, sau khi cô từ chối ra mặt, Tiêu Kỳ Nhiên liền bỏ ra số tiền cực lớn mua bức ảnh này, những bình luận tiêu cực về Tần Di Di đã bị xóa khỏi toàn bộ Internet.
Tuy rằng đã có dự liệu, nhưng sau khi thấy được thủ đoạn của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt vẫn khó tránh khỏi thất thần.
Chỉ cần hắn muốn, dù bất cứ ai cũng có thể trở nên nổi tiếng. Ví dụ như Tần Di Di. Cũng không thể không nói đến, chẳng hạn như Giang Nguyệt cô.
Giang Nguyệt đã suy nghĩ về điều này cả ngày, rất khó tĩnh tâm làm việc.
Đến chạng vạng, trợ lý nhỏ nói có người chờ cô ở cổng công ty, nói tìm cô có việc gấp.
Giang Nguyệt nghi hoặc, nhưng vẫn xuống lầu nhìn một chút.
Khi nhìn thấy bóng dáng lén lút của Giang Dự lảng vảng trước cửa công ty, trong lòng Giang Nguyệt lập tức căng thẳng.
Gần như đồng thời, cô lắc mình trốn sau cây xanh ở cửa lớn, xác định đối phương không phát hiện mình, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Dự.
“Giang Dự, em đến công ty chị làm gì?” Cô che điện thoại, giọng nói rất thấp: "Có chuyện gì trong điện thoại không nói được sao?”
Ngữ khí Giang Dự nóng nảy, giọng điệu gấp gápt: "Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, bảy trăm triệu kia tôi không rút ra được. Tôi lấy tiền đâu trả nợ bây giờ?”
Đóng băng thẻ ngân hàng?
Giang Nguyệt kinh ngạc, còn chưa nghĩ ra dụng ý Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì Giang Dự đã nhìn thấy chỗ cô đang trốn. Hắn lập tức chạy vọt tới.
Giang Dự dùng sức kéo cánh tay của Giang Nguyệt, vẻ mặt nóng vội: "Giang Nguyệt, có phải chị chọc Tiêu Kỳ Nhiên mất hứng không?”
Thấy mình bị phát hiện, Giang Nguyệt cắn cắn môi, dùng sức hất tay Giang Dự ra, sắc mặt lạnh lùng:
“Chị không biết. Em đi mà hỏi hắn đi!”
Nói xong, liền chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
Nhưng Giang Dự không thể để cô đi, hắn ta rất khỏe, gắt gao túm lấy cánh tay cô, tức giận nói:
"Giang Nguyệt, chị muốn giết chết tôi à? Có phải chị bảo Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng thẻ của tôi không?”
Cảm giác đau đớn trên cánh tay truyền đến, Giang Nguyệt giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được.
Cô đang rất lo lắng, lo rằng sẽ bị người khác nhìn thấy, trong giọng nói mang theo tức giận:
“Nếu em còn không buông tay, chị sẽ tự tay tống em vào tù đó!”
“Chị là con khốn! Tôi liền biết ngay chị không phải là loại tốt đẹp gì…”
Sắc mặt Giang Dự lập tức trở nên dữ tợn, đưa tay định tát vào mặt Giang Nguyệt.
Đúng lúc này, bàn tay đang vung lên cao của Giang dự bị người ta giữ lại, một giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên:
“Công khai bắt nạt phụ nữ như vậy, cũng không biết xấu hổ sao?”