• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 231-233

Chương 231 Không nhất định làm được

“Anh đặc biệt đến chúc mừng tôi đóng máy sao?”

Giang Nguyệt vừa cười, vừa nói ngửa mặt lên nhìn Trần Tư Tề, lông mày hơi nhướng lên.

Nhìn ngược lại trông rất thân mật, ngữ điệu của cô hơi cao, nhưng nghe kỹ lại như có ý làm nũng: “Muốn mời tôi ăn một bữa cơm thịnh soạn sao?”

Ánh mắt Trần Tư Tề chăm chú nhìn cô, nhìn nụ cười ngọt ngào không thể chê được vào đâu của cô, nhịn không được mà cười trêu chọc:

“Giang Nguyệt, thẳng thắn mà nói, giao dịch với cô không lỗ một chút nào.”

Đây rõ ràng chỉ là một cuộc hôn nhân trên hình thức, chỉ cần thực hiện đầy đủ nghĩa vụ là được, nhưng cô lại khiến cho anh cảm thấy như đang yêu đương một cách rất chân thật vậy.

“Cô cứ như vậy, không có một người đàn ông nào có thể kiềm lòng được.” Trần Tư Tề nhận xét một cách rất thành thật: “Khó trách…”

Khó trách Tiêu Kỳ Nhiên lại không nỡ buông tay.

“Được rồi, nếu anh nói là tới để chúc mừng, thì đừng nói những chuyện làm mất hứng nữa.”

Giang Nguyệt cười khanh khách, lập tức cắt ngang lời mà Trần Tư Tề định nói, cất bước đi ra ngoài:

“Anh chắc là đã chuẩn bị bất ngờ rồi chứ? Hôm nay tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh vậy.”

Cô đột nhiên trở nên cường thế, thế nhưng lại có chút hương vị đặc biệt ở bên trong đó.

Giống như một con mèo hoang nhỏ, lúc thì ngoan ngoãn, lúc thì lại bá đạo kiêu kỳ.

Sau khi nói với chị Trần bên kia một tiếng, Giang Nguyệt rời đi cùng Trần Tư Tề một cách tự nhiên dưới con mắt của một số người.

Cầu thang ở bên ngoài trường quay hơi hẹp, Giang Nguyệt đang ôm bó hoa hồng lớn, nên có chút không thấy rõ được bậc thang, thế nên Trần Tư Tề đảm nhiệm vai trò dẫn đường, nắm tay cô từng bước đi xuống.

Giang Nguyệt dừng lại một chút, sau đó hào phóng nắm lấy bàn tay anh ta: “Cám ơn Trần tổng.”

“Cô cứ gọi thẳng tên đi, như vậy thân mật hơn một chút.” Giọng anh ta rất vui vẻ.

“Được, Tư Tề.” Giang Nguyệt rất tự nhiên mà mở miệng, ngay cả khi gọi tên của anh ta, giọng nói của cô vẫn uyển chuyển và quyến rũ.

Chiếc xe Mercedes của Trần Tư Tề dừng ở trước cửa.

Đi tới bên cạnh xe, Trần Tư Tề giúp cô mở cửa xe phía sau, một tay giữ cửa xe, bảo cô đặt bó hoa hồng vào.

Khi Giang Nguyệt nhoài người ra từ hàng ghế sau, cô thoáng nhìn thấy một chiếc xe Maybach có mui màu bạc ở bên kia đường.

Chủ nhân của chiếc xe từ hàng ghế sau đi xuống, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, với hai nút trên cùng cởi hờ, sải bước đi về phía cô.

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, ánh mắt dừng trên người Giang Nguyệt, gần như đồng thời híp mắt lại, ngữ khí vẫn hung hăng như cũ:

“Đi theo tôi.”

Trần Tư Tề đứng sang một bên, nhớ lại chút cường ngạnh đột nhiên vừa rồi của Giang Nguyệt, thì ra học được từ trên người người đàn ông này.

Người ta nói rằng nếu ở cùng với một người quá lâu, thì hai người ở một số phương diện nào đó khó tránh khỏi sẽ có điểm tương đồng.

Không khỏi nói, ngược lại hai người cũng có vài phần giống nhau.

Giang Nguyệt đối mặt với bầu không khí giằng co này, cô chỉ cười nói: “Tiêu tổng, tôi không rảnh.”

Cô từ chối một cách rất dứt khoát, thậm chí còn lười tìm lý do để từ chối hắn mà nói thẳng:

“Tôi muốn hẹn hò với Trần Tư Tề, có gì để sau hẵng nói.”

Sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trầm xuống.

Giang Nguyệt quay mặt về phía Trần Tư Tề, mỉm cười hỏi anh ta: “Tư Tề, anh nói có đúng không?”

Trần Tư Tề biết, đây là Giang Nguyệt đang nhắc nhở anh ta, đến phiên anh ta thực hiện nghĩa vụ của mình.

“Tiêu tổng, phiền anh tránh một chút.” Giọng Trần Tư Tề không mặn cũng không nhạt nói:

“Hôm nay là ngày đóng máy của Giang Nguyệt, tôi muốn dẫn cô ấy đi ăn mừng, đã đặt trước phòng ăn rồi.”

“Nếu như anh vẫn còn có chuyện khác, thì anh có thể hẹn lại lần sau.” Trần Tư Tề vẫn rất phong độ nhẹ nhàng như trước, nhưng trong giọng nói đã có ý cảnh cáo.

Tiêu Kỳ Nhiên không kiên nhẫn mà liếm hàm răng sau, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như trước, chỉ trầm mặc mà nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, hắn đã hết nhẫn nại:

“Anh ta đồng ý điều kiện gì của cô, mà cô lại ân cần dâng lên như vậy?”

Tiêu Kỳ Nhiên giống như con dã thú ra vẻ nho sĩ, cuối cùng hắn cũng xé rách chiếc mặt nạ kia ra.

Đúng vậy, bây giờ mới giống hắn.

“Không cần phải hỏi, là thứ Tiêu tổng không cho tôi nổi.” Giang Nguyệt thản nhiên cười nói:

“Cho nên, hiện tại chúng tôi có thể đi chưa?”

Giang Nguyệt mặc dù là đang mỉm cười, nhưng đôi mắt của cô được bao phủ bởi một tầng lạnh giá xa cách, ngăn cách anh ở bên ngoài.

Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay đều không cúi đầu quá lâu, hắn nhìn Giang Nguyệt chằm chằm vài giây, rồi cười lạnh một tiếng, quyết đoán lui về phía sau nửa bước.

Giang Nguyệt lộ ra nụ cười, đi lên phía trước cực kỳ tự nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Tư Tề, giống như cô đã từng nắm lấy cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên vậy:

“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt Tiêu tổng.”

Trong khoảnh khắc khi mà cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt lập tức biến mất, phảng phất như nụ cười xán lạn cùng ngọt ngào vừa rồi của cô giống như chỉ là một tia thoáng qua thôi.

Thêm một giây nữa cũng dư thừa.

Hai người đều không chủ động nói chuyện trước, vẫn là Trần Tư Tề lái xe đi được khoảng một lúc, mới cảm khái nói:

“Cái này có chút không giống với tưởng tượng của tôi.”

“Sao lại không giống?” Giang Nguyệt quay đầu hỏi anh ta.

Trần Tư Tề thẳng thắn nói: “Lúc trước tôi rất tò mò, tôi chưa bao giờ thấy ai nói xấu tình nhân của mình đến mức này.”

Đám người này muốn phụ nữ, xinh đẹp, quyến rũ, trong sáng, đáng yêu…

Tóm lại chỉ cần có tiền, thì muốn loại phụ nữ nào mà chả được.

Thấy hợp thì giữ bên người, không hợp thì cứ đưa tiền vứt đi là được, không cần phải quá tính toán chi li.

Còn loại người như Tiêu Kỳ Nhiên, vừa muốn chế giễu lại vừa muốn chiếm đoạt, thật sự là hiếm thấy.

Giang Nguyệt chỉ cười cười.

Thấy cô không quá muốn tiếp tục đề tài này, Trần Tư Tề liền chuyển chủ đề:

“Lúc trước cô từ chối tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên lại đồng ý?”

Giang Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Hiện tại mục đích của anh đều đã đạt được, còn hỏi lý do của tôi làm gì.”

“Chỉ là tôi có chút tò mò. Nghe nói ngày cô gọi điện, là cô vừa xảy ra tai nạn đuối nước, được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.”

Trần Tư Tề nắm lấy vô lăng, giọng nói dịu dàng: “Tôi còn tính muốn qua thăm cô, cô đã gọi điện thoại tới trước, còn đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Giống như cô đột nhiên thông suốt hết tất cả vậy.”

Giang Nguyệt cũng không phủ nhận: “Đúng là tôi đã nghĩ thông suốt.”

Trần Tư Tề hỏi: “Nghĩ như thế nào?”

Giang Nguyệt không kiêng dè nói: “Chính là giống như anh nói, người ở tầng dưới cùng như tôi nếu chỉ dựa vào chính mình, thì cả đời này tôi đều không có khả năng thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.”

“Vừa rồi anh cũng thấy, nếu như không có anh ở đây, tôi có thể sẽ bị hắn trực tiếp kéo vào trong xe, làm sao còn có cơ hội phản kháng.”

Giữa các giai cấp với nhau đúng là có một khoảng cách khác.

“Nếu Trần tổng…” Giang Nguyệt hơi dừng lại, đổi giọng nói: “Nếu như anh có thể chống lại Tiêu Kỳ Nhiên, lại có thể đảm bảo cho tôi một cuộc sống ổn định, thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối.”

Cô lại cười, nhưng lúc này giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Hơn nữa, thời hạn hiệu lực không phải chỉ có ba năm thôi sao, tôi có thể chờ được.”

Trần Tư Tề liếc nhìn Giang Nguyệt một cái.

Anh ta ngược lại là muốn nói là, với tính cách đáng yêu lại vừa dịu dàng của cô như vậy, hơn nữa còn có vẻ đẹp được ông trời ưu ái của cô, ba năm nữa anh ta cũng không chắc là sẽ thả cô đi.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên làm không được, thì anh ta cũng không nhất định có thể làm được.

Nhưng Trần Tư Tề cũng không nói ra.



Trên đường trở về, bầu không khí trên chiếc xe Maybach mui bạc bị kìm nén đến đáng sợ.

Tiết An đang lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, cân nhắc vài lần, xây dựng tâm lý, cậu ta mới lấy hết dũng khí hỏi Tiêu Kỳ Nhiên là hắn định đi đâu.

Tiêu Kỳ Nhiên hút hết điếu này đến điếu khác, lúc hắn muốn hút thêm một điếu nữa, thì trong hộp đã trống rỗng.
Chương 232 Cảm giác nghi thức

Nhìn hộp thuốc lá trống rỗng trong lòng bàn tay, Tiêu Kỳ Nhiên thầm mắng một tiếng, tâm tình phiền não hiện tại của anh đã sắp đạt đến đỉnh điểm.

Nghĩ đến vừa rồi Giang Nguyệt ở trên mặt nịnh nọt vậy mà lại nở cười thật dối trá, lòng bàn tay anh siết chặt, hộp thuốc lá bị anh bóp nát.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên loay hoay tìm thuốc lá mà vẫn không tìm được một điếu thuốc nào, Tiết An sợ hãi đưa hộp thuốc của mình qua:

“Tiêu tổng, anh muốn hút này không?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Anh liếc mắt nhìn tờ giấy bọc ngoài hộp thuốc đã bị bóp đến nhăn nhúm, cuối cùng vẫn đón lấy điếu thuốc.

Khi sương khói tản ra bốn phía, phiền não trong lòng anh mới được giảm đi một chút.

“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá sốt ruột.” Tiết An thấy hai hàng lông mày của anh nhíu chặt một chút, vì thế khuyên nhủ: “Chị Giang Nguyệt đoán chừng là cố ý chọc anh tức giận thôi.”

“Có ý gì?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, trong ngữ điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Anh nghĩ đi, lúc trước Trần tổng lợi dụng chị ấy như vậy. Chị Giang Nguyệt là một người khôn khéo, làm sao có thể có tình cảm tốt đối với một người lợi dụng mình ?”

Lúc Tiết An phân tích cũng không quên liếc nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên, biểu cảm của anh vẫn luôn lãnh đạm như trước.

Thoạt nhìn có vẻ như là không quan tâm chút nào, nhưng lại làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ thật sự trong lòng anh.

“Chị Giang Nguyệt luôn suy nghĩ thấu đáo, lại biết chừng mực, chắc chắn không thể tùy tiện thân thiết với người đàn ông khác như vậy, vừa rồi nụ cười của chị ấy rất giả, so với lúc tham gia liên hoan phim nụ cười còn giả hơn nhiều.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi trên khóe môi Giang Nguyệt, đúng là không quá chân thật.

Nhưng cô có từng cười chân thật tự nhiên sao?

Anh không có ấn tượng gì.

Nhưng ít nhất nụ cười đó là không.

...

Chờ đến khi ngồi yên vị trong nhà hàng, Trần Tư Tề đưa cho Giang Nguyệt một bản hợp đồng, bên trong ghi rõ thỏa thuận giữa hai người.

Điều khoản vô cùng rõ ràng.

Nội dung cũng chỉ có vài điều, chủ yếu là cô cùng với Trần Tư Tề trải qua các hành động nên có của một cặp tình nhân, sau đó cô công bố thân phận của mình, để cho mọi người đều biết cô sắp trở thành vợ của Trần Tư Tề.

Giang Nguyệt nghiêm túc đọc hết một lượt, không chút do dự ký tên, ký xong liền ngẩng mặt cười: “Thì ra thứ được chuẩn bị lại là cái này.”

“Cô không hài lòng?” Trần Tư Tề hỏi cô.

“Có chút đi.” Giang Nguyệt cười một tiếng: “Có một loại cảm giác có được tự do trong thời gian ngắn ngủi, rồi lại bị trói buộc.”

Trần Tư Tề rót nước trà cho cô, động tác tao nhã: “Tôi sẽ không khống chế quá mức cuộc sống riêng tư của cô, chỉ cần duy trì màn kịch này trước mặt người ngoài là được.”

“Được rồi. Quả nhiên làm người không thể có tự do tuyệt đối, đều chỉ là đang khiêu vũ với xiềng xích dưới chân mà thôi.” Giang Nguyệt cười cười, nhận lấy ly nước trà từ tay đối phương, uống xuống một ngụm.

Hợp đồng này, cô ký rất dễ dàng.

Dễ dàng hơn cô nghĩ.

Hình như cũng không khó tiếp nhận đến vậy.

“Tôi nói ngắn gọn với cô về lịch trình tiếp theo.” Trần Tư Tề ngồi thẳng người, giọng điệu mang theo tính chất công việc:

“Kế tiếp sẽ dẫn cô đi gặp cha mẹ tôi, sau đó chính là quá trình đính hôn, lĩnh chứng.”

“Ngày tổ chức hôn lễ dự kiến vào tháng 9 năm nay, cô cảm thấy thế nào?”

Trần Tư Tề rất nghiêm túc thảo luận về những thứ cần chuẩn bị cho ngày cưới với Giang Nguyệt, còn thân mật hỏi ý kiến và suy nghĩ của cô:

“Cô có ý tưởng gì không, quà tặng có muốn tự mình chọn không? Phù dâu thì như thế nào, có chọn được người phù hợp chưa?”

“Về phần váy cưới, có thể tìm nhà thiết kế riêng để họ gấp rút làm, tuần này cô có muốn đi xem kiểu dáng luôn không?”

Trong chuyện tổ chức hôn lễ, vốn đều là con gái sẽ để ý hơn con trai một chút, nhưng Giang Nguyệt rõ ràng lại không có hứng thú trong việc này: “Thế nào cũng được, tùy anh chọn đi.”

Trần Tư Tề dừng một chút, trách cứ một câu: “Rõ ràng là phụ nữ đối với những thứ này để ý hơn đàn ông chúng tôi, tại sao tôi lại cảm thấy cô không có một chút quan tâm cảm giác nghi thức này vậy?”

Cảm giác nghi thức?

Giang Nguyệt nghe được từ này, cảm thấy rất buồn cười.

Cuối cùng cô không còn tỏ ra nhạt nhẽo như vậy, bắt đầu kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé đã không nhận được quà tặng từ khi còn nhỏ, sinh nhật cũng không thể ăn bánh, năm mới cũng không có phong bì màu đỏ.”

“Duy nhất vào ngày sinh nhật em trai, mới có thể được chia cho một chén mì trường thọ cùng với một quả trứng nằm trên đó.”

Cô nói xong, lại cười hỏi lại: “Anh cảm thấy một cô bé như vậy còn có thể có cảm giác nghi thức gì khác?”

Trần Tư Tề lẳng lặng lắng nghe, một lát sau mới mở miệng: “Xin lỗi.”

“Có gì phải xin lỗi.” Giang Nguyệt cười: "Mỗi người đều có số phận khác nhau, có người cần bong bóng phấn, dải ruy băng vàng, hoa hồng đỏ để tạo ra cảm giác nghi thức lãng mạn, nhưng có người chỉ cần nghĩ biện pháp để tiếp tục sống.”

“Chỉ là mục tiêu theo đuổi khác nhau, không cần phải phân ra ai cao quý hơn ai, anh nói xem có đúng hay không?”

Lời này nói ra có vài phần ý tứ tự lừa mình dối người.

Lần đầu tiên Trần Tư Tề đối mặt với một người phụ nữ như vậy, trầm mặc đến không nói nên lời.

Cô rõ ràng cười rất sáng lạn hoàn mỹ, nhưng đáy mắt lại vô cùng bi thương, có nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Trong khoảnh khắc, Trần Tư Tề bỗng nhiên có chút hối hận vì đã chọn Giang Nguyệt.

Cô giống như một hạt giống đã trải qua vô số đau khổ từ khi bắt đầu.

Đợi rất vất vả mới có thể trở thành một bông hồng mềm mại, nhưng lại phát hiện thứ nghênh đón cô không phải là ấm áp, mà là một trận cuồng phong bão táp không ngừng đánh thẳng vào cô.

Cô đang nở rộ, cũng đang héo úa.

Thậm chí còn làm cho người ta có cảm giác ngày mai cô sẽ lập tức trở nên lung lay tàn lụi.

Khi đã trễ, Trần Tư Tề lái xe đưa Giang Nguyệt về.

Lúc sắp xuống dưới lầu, Giang Nguyệt chủ động đề nghị xuống xe trước: “Hiện tại bộ phim ‘Tú Nương’ vẫn chưa ra rạp, tôi sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ phim này, đừng để xảy ra scandal tiêu cực nữa.”

Trần Tư Tề cũng hiểu băn khoăn của Giang Nguyệt, vì thế dừng xe thả cô xuống, thuận tiện thông báo với cô vài ngày nữa sẽ dẫn cô về nhà gặp cha mẹ, Giang Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

Nội dung của bản hợp đồng phải được tuân thủ.

Nhìn thấy người đã rời đi, Giang Nguyệt mới thở phào một hơi, nhấc chân đi về phía trước.

Ở tầng dưới của căn hộ, cô nhìn thấy chiếc Maybach một lần nữa.

Ngoài ra còn có biển số xe mà cô không thể nào quên.

Giang Nguyệt bây giờ có chút hối hận, vừa rồi tại sao không để Trần Tư Tề đưa cô đến dưới lầu chung cư.

Bây giờ thì hay rồi, cô phải một mình đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.

Dưới lầu rất yên tĩnh, không có người, mà chiếc xe cũng yên tĩnh dừng ở đó.

Trực giác nói cho cô biết, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe nhất định đã nhìn thấy cô.

Chẳng qua là anh đang chờ cô chủ động đi qua mà thôi.

Tiêu Kỳ Nhiên rất thích cảm giác kiểm soát người khác.

Giang Nguyệt đi qua từng bước một, muốn nhanh chóng vòng qua xe, nhưng người đàn ông đã xuống xe, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.

Cô nhất thời đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không được.

Hai người cứ như vậy hai mặt nhìn nhau.

Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng, hiện tại dưới tình huống này, Giang Nguyệt ít nhất sẽ nói cái gì đó.

Nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh, trong đôi mắt không có bất kỳ màu sắc cảm xúc dư thừa nào, một câu cũng không nói.

Chỉ im lặng chờ đợi.

Khoảng cách giữa hai người không quá lớn, Tiêu Kỳ Nhiên ngửi thấy mùi hoa hồng tươi trong không khí. Đoán chắc là bó hoa hồng lúc trước Trần Tư Tề ôm đến tặng Giang Nguyệt, bây giờ mùi hương còn vương lại trên người cô.

Nghĩ đến bó hoa hồng đỏ rực kia, huyệt thái dương của Tiêu Kỳ Nhiên hung hăng nhảy lên một chút.

Đỏ đến chói mắt!
Chương 233 Vô liêm sỉ

Hai người giằng co ở dưới lầu như vậy.

Giang Nguyệt đợi đến khi cảm thấy mệt mỏi, cô mới ngáp một cái: "Tiêu tổng, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, tôi lên lầu trước vậy.”

Khi cô nhấc chân đi ngang qua trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, anh nắm lấy cánh tay cô:

“Cùng Trần Tư Tề làm gì mà khiến cô mệt mỏi như vậy?”

Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói điều này, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố gắng để có được một đáp án từ chỗ cô.

Giang Nguyệt cười, chậm rãi rút cổ tay mảnh khảnh của mình ra, dùng tay kia nhẹ nhàng chà xát vết đỏ vừa hằn lên đó.

“Tiêu tổng cảm thấy làm cái gì thì chính là làm cái đó.”

Cô đối với chuyện tự chứng minh trong sạch, từ trước đến nay không có quá nhiều nhiệt tình:

“Hai ngày nay tôi có hơi cảm lạnh, mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi, tôi thực sự không mở nổi nữa, xin thứ lỗi.”

“Giang Nguyệt!”

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên rất bình thản, chỉ phun ra hai chữ này, lại có một loại cảnh cáo không thể hiện ra sự tức giận nhưng lại vô cùng có uy lực.

Bước chân Giang Nguyệt hơi dừng lại, ngửa mặt cười nói: “Tôi ở đây.”

Nụ cười đó không khác gì bình thường, nhưng rõ ràng là giả tạo.

Tiêu Kỳ Nhiên hờ hững nhìn cô, lại thản nhiên mở miệng: “Tôi cho rằng, cô cả đời chỉ hạ mình xuống một lần, cũng chỉ đê tiện một lần, nhưng tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của cô.”

Anh rũ mắt, trong lời nói không khỏi có vài phần châm chọc: “Là giường của hắn ngủ thoải mái hơn?”

Giang Nguyệt vẫn cười, nhún nhún vai: “Cứ cho là vậy đi, giường của anh ấy, tôi ngủ rất yên ổn.”

Những lời này tựa như châm ngòi cho dây phát nổ giữa hai người, tính nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn biến mất hầu như không còn sót lại gì, vẻ mặt anh cũng lập tức trở nên lạnh lùng, đưa tay ra, những đầu ngón tay hơi dùng sức bóp cằm cô:

“Tôi đã nói rồi, đừng làm mình bẩn như vậy.”

Lực của anh rất lớn, bóp hai gò má cô có chút đau.

“Có quan hệ gì với anh?” Nụ cười của Giang Nguyệt rốt cục cũng lạnh xuống, không chút do dự hất cánh tay anh ra:

“Tôi không còn nợ anh nữa, Tiêu Kỳ Nhiên.”

Người đàn ông hơi lung lay trong chớp mắt.

“Tôi dây dưa, không sạch sẽ, ở cùng một chỗ với ai, lại lên giường của ai, những thứ này đều không phiền đến Tiêu tổng quan tâm.”

Ánh mắt cô cũng không nâng một chút, chỉ lấy tay đem mái tóc bị gió thổi bay nhẹ nhàng vuốt ra sau tai, lộ ra sườn mặt cực đẹp.

Động tác rất đơn giản, lại là một loại cảm giác mỹ nhân lười biếng khó có thể hình dung.

Nhưng cũng khiến cho đối phương cảm nhận được chân thật người trước mắt không thuộc về anh.

“Không muốn làm tình nhân của tôi. Nhưng lại nguyện ý làm người của Trần Tư Tề?” Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên khắc nghiệt:

“Đều là khách quý của cô, chẳng lẽ khách cũ không dễ lấy lòng hơn khách mới à?”

Im lặng một hồi, Giang Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: “Anh nhầm rồi, tôi không phải là tình nhân của anh ấy.”

“Như thế nào, ngay cả tình nhân cũng không bằng?” Lời Tiêu Kỳ Nhiên nói ra, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc.

“Bây giờ tôi là vị hôn thê của anh ấy, Tiêu tổng.” Giang Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái: “Nếu như không tin, anh có thể tự mình đến tìm Trần Tư Tề lấy bằng chứng.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, độ cong khóe môi lập tức trở cứng ngắc.

Anh nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt trong vài giây như thể cố gắng phân biệt tính xác thực của lời nói của cô.

Mà ánh mắt cô cũng thản nhiên chống lại anh.

Có vẻ như đang nói, tin hay không cũng được, dù sao đó là sự thật.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn Giang Nguyệt hồi lâu, dần dần tin tưởng câu nói kinh thiên động địa vừa rồi của cô, đôi môi mỏng mím lại, giọng điệu lạnh lùng:

“Từ khi nào hai người lại thông đồng với nhau?”

Lời lẽ giống như một người chồng đang chất vấn người vợ ngoại tình.

“Tôi độc thân, anh ấy chưa lập gia đình, cái gì gọi là thông đồng, nói thật khó nghe.” Giang Nguyệt trả lời bình thường:

“Huống chi, Tiêu tổng lúc trước không phải cũng cùng với Tần Di Di anh anh em em đó sao?”

Biến cố của Tiêu gia, Giang Nguyệt đã nghe nói, cô biết hiện tại cơ cấu của toàn bộ tập đoàn Tiêu thị đã sụp đổ, đây chính là thời điểm suy yếu của Tiêu gia.

Tình huống cụ thể bên trong Giang Nguyệt không biết, nhưng cô biết được Tần Di Di chỉ là một quân cờ dùng để giám sát và theo dõi Tiêu Kỳ Nhiên, cô vẫn cảm thấy có chút cảm thán.

Quả nhiên, đàn ông vẫn nên cẩn thận với mỹ nhân kế.

“Tiêu tổng có thể ban ngày đi với một người, buổi tối lại đi với một người khác, chẳng lẽ tôi không thể?” Giang Nguyệt ngẩng mặt lên mỉm cười với anh.

Tiêu Kỳ Nhiên đến gần cô, thân thể từ trong ra ngoài tỏa ra một cảm giác lạnh lùng.

Im lặng.

Thời gian hai người ở cùng một chỗ nặng nề kéo dài, khiến người ta đem tất cả kiên nhẫn đều tiêu hao hết, chỉ còn lại phiền não.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một hồi, cuối cùng hé môi, thốt ra một đánh giá ngắn gọn:

“Vô liêm sỉ!”

Chiếc Maybach sau đó liền di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Dưới lầu chỉ còn lại một mình Giang Nguyệt, cô mới ý thức được khung cảnh xung quanh trống trải yên tĩnh đến mức nào.

Đèn đường lờ mờ, trong bóng tối phản chiếu khóe mắt cô ướt đẫm.

/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Re ad Me (IOS: WeRead)/



Sau khi quay phim, cuộc sống căng thẳng và cấp bách đã kết thúc.

Không có công việc, không có lịch trình, cũng không cần chạy cho kịp thời gian, Giang Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy bản thân giống như một tiểu thần tiên vô lo vô nghĩ.

Ngày hôm nay, Giang Nguyệt rất thoải mái ngủ đến khi bản thân tự nhiên tỉnh lại, lười biếng từ trong phòng ngủ đi ra.

Tiểu Diệp chắc là đã cùng chị Trần trở về công ty bàn giao nội dung công việc, cả nhà chỉ có một mình cô.

Cô bước vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng.

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, chuông điện thoại di động trong phòng khách liền reo lên, tiếng chuông vang lên rất lâu.

Giang Nguyệt nhanh chóng dùng khăn mặt lau nước trên tay, liếc mắt nhìn tên người gọi, là Trần Tư Tề, cô dùng ngón trỏ trượt phải nghe máy.

Âm thanh ở đầu kia rất sảng khoái, nghe có vẻ như chủ nhân của âm thanh tâm trạng đang rất tốt: “Đang làm gì vậy?”

“Vừa mới rửa mặt.” Giang Nguyệt vừa trả lời anh, vừa tiếp tục dùng khăn lau nước trên mặt: “Hôm nay có sắp xếp gì không?”

Từ sau khi ký hợp đồng, Trần Tư Tề một lần cũng không quấy rầy cô.

Thỏa thuận hôn nhân này cô ký cũng thoải mái, cả ngày không có việc gì làm, cô cảm thấy nội tâm cũng có chút băn khoăn.

“Ngày hôm qua tôi đã nói chuyện về cô với gia đình tôi, hai vị trong nhà muốn gặp cô một lần.”

Giang Nguyệt trong lòng biết rõ, đây chính là giai đoạn gặp phụ huynh.

“Cho tôi một tiếng.” Cô đặt khăn về vị trí cũ rồi quay về phòng ngủ của mình: “Tôi cần thời gian để trang điểm, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà anh.”

“Có thể cho cô hai giờ, đến lúc đó tôi ở dưới lầu chờ cô.” Trần Tư Tề cười nói: “Tôi biết làm đẹp cần có thời gian, tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi.”

Đây chính là phong độ của một quý ông.

Giang Nguyệt nói đùa rằng mặt mộc của mình cũng rất đẹp, chờ có cơ hội có thể chứng minh cho anh thấy.

Trần Tư Tề bày tỏ tin tưởng không nghi ngờ gì.

Hai tiếng sau, Giang Nguyệt theo thời gian đã thỏa thuận, thay quần áo xong đi xuống lầu, xe của Trần Tư Tề đã chờ sẵn.

Giang Nguyệt lên xe, lười biếng dựa vào ghế phụ, lại chậm rãi thắt dây an toàn: "Được rồi, có thể xuất phát.”

Trần Tư Tề ghé mắt nhìn cô một cái.

Bộ váy dài màu be chiết eo quá đầu gối, phía trên không có điểm xuyết dư thừa gì, trước ngực có hai hàng nút, là loại thời trang có chút trang trọng.

Không quá sơ sài, cũng không quá phô trương, mái tóc dài được buộc lên sau đầu, rất có dáng vẻ nữ tính dịu dàng.

Ngay cả trang điểm cũng rất mềm mại, rất thích hợp để gặp người lớn.

Trên xe, Trần Tư Tề kể đơn giản bối cảnh gia đình anh với Giang Nguyệt.

Mấy năm trước mẹ anh bị bệnh qua đời, cha anh cưới một người phụ nữ khác, xem như là mẹ kế của anh. Nhưng mà hai người bọn họ rất ít giao tiếp, căn bản cũng chỉ là chào hỏi qua loa.

“Bọn họ sẽ không quá can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi. Jôm nay cũng chỉ là dựa theo quy trình, muốn trước khi kết hôn cùng nhau ăn một bữa cơm, cô cũng không cần khẩn trương.” Trần Tư Tề cầm vô lăng, ngữ khí tương đối tùy ý.

Giang Nguyệt có thể cảm nhận được từ vài câu ít ỏi của Trần Tư Tề, anh không thích người mẹ kế này lắm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom