-
Chương 228-230
Chương 228 Đồng ý
Hai tay Giang Nguyệt chống hai bên giường, nửa người trên dùng sức dựa vào đầu giường.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong phòng rất sáng, chiếu vào cơ thể cô càng thêm gầy gò.
Đến khi Tiểu Diệp nhắn tin xong, Giang Nguyệt nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Ai cứu chị?”
“Tiêu tổng đó.” Tiểu Diệp trả lời như chuyện hiển nhiên, thậm chí còn nói giúp Tiêu Kỳ Nhiên:
“Trải qua tai nạn lần này, xem ra trong lòng Tiêu tổng vẫn có chị, chị Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi y tá tới thay bình truyền dịch cho cô, cô mới mượn điện thoại Tiểu Diệp, không chút do dự khi gọi điện thoại cho Trần Tư Tề.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, dường như đối phương đã chờ đợi rất lâu.
Cô nói: “Tôi là Giang Nguyệt, về yêu cầu lần trước của Trần tổng, tôi có mấy điều kiện, không biết ngài có thể đáp ứng hay không.”
Trần Tư Tề: “Tôi xin rửa tai cung kính lắng nghe.”
Giang Nguyệt: “Thứ nhất, sau khi tôi và Giang San hủy hợp đồng, Trần tổng cũng sẽ ký hợp đồng với những người khác trong đoàn đội của tôi. Nhưng trong vòng một năm tới, bản thân tôi sẽ không nhận hợp tác mới dưới danh nghĩa nghệ sĩ của Hải Âm.”
Những người khác là bao gồm chị Trần, Tiểu Diệp, Tĩnh Nghi và những người khác. Điều kiện này để họ không bị mất chén cơm, phải có nguồn thu nhập kinh tế ổn định.
Trần Tư Tề: “Được.”
Chừng này người, anh ta nuôi được.
Giang Nguyệt nói thêm: “Thứ hai, quan hệ giữa tôi và Trần tổng phải rõ ràng. Tôi không chấp nhận ẩn hôn hay phương thức khác. Tôi muốn quang minh chính đại, mọi người trong giới đều phải biết quan hệ giữa tôi và anh.”
Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng: “Đây chính là điều tôi nên thấy vui mừng.”
Anh ta đồng ý rất sảng khoái, Giang Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nói:
“Cuối cùng, tôi muốn xác nhận một chút. Trần tổng thật sự có thể khiến Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ dây dưa với tôi nữa sao?”
Đây cũng là mối quan tâm lớn nhất của cô.
“Cô có thể yên tâm.” Trần Tư Tề cười trong vắt: “Cho dù nhà họ Tiêu một tay che trời thì nhà họ Trần cũng không phải hạng vô dụng, không đến mức để cho người ta bắt nạt phu nhân của Trần Tư Tề tôi.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh và tự nhiên: “Vậy thì bây giờ Trần tổng có thể đề cập đến điều kiện của anh.”
“Vừa rồi tôi đã nói rồi, điều thứ hai của cô là điều kiện của tôi.”
Giang Nguyệt cần Trần Tư Tề quang minh chính đại bảo vệ cô còn Trần Tư Tề cần công khai rầm rộ.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, đây là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Giang Nguyệt gật đầu, giọng nói dứt khoát: “Vậy tôi đồng ý với anh.”
…
Tiêu Kỳ Nhiên không đợi Giang Nguyệt tỉnh lại, anh còn có một bữa tiệc quan trọng, vậy nên đã vội vã đi từ rất sớm.
Bữa tiệc này hoặc có thể gọi là “Hồng Môn Yến” mới thích hợp hơn.
Chỉ là tạm thời còn rất khó có thể nói rõ rốt cuộc đây là “Hồng Môn Yến” của ai.
Tiết An đã sắp xếp trước tất cả các tài liệu và bằng chứng nên được sử dụng, đặt chúng ở ghế sau của xe.
Tiêu Kỳ Nhiên gác chân ngồi trên xe, xe chạy đều đều, anh mượn ánh sáng lập lòe của đèn đường bên ngoài, tiện tay lật xem hai trang của văn kiện đặt bên cạnh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Từ trước đến nay Bắc Thành luôn phồn hoa, khu nhà giàu vô số kể, chúng đều được mở ra để người giàu vui chơi hưởng thụ.
Xe chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì đến trước một tòa nhà yên tĩnh trang nhã, nhìn rất có phong cách nho sĩ.
Nhưng chỉ là kiểu tao nhã của người có tiền.
Đêm nay, một số nhân vật quan trọng nắm quyền lực dưới trướng nhà họ Tiêu tụ tập tại đây, nói rằng cùng nhau ăn một bữa.
Nhưng rốt cuộc ăn thức ăn gì, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Tiêu Kỳ Nhiên xuyên qua sảnh lớn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bước đi trầm ổn tới trước cửa phòng, nhân viên phục vụ gõ cửa cho anh.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mấy vị nguyên lão tập đoàn Tiêu thị bên trong đưa mắt nhìn sang, bầu không khí vui vẻ vừa rồi đột ngột ngưng lại.
Bên cạnh những người đàn ông này đều có một người phụ nữ. Một đám người xinh đẹp động lòng người, tranh đua nhan sắc như đóa hoa nở rộ, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, hương vị son phấn vô cùng nồng nặc.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thoáng chốc rơi vào người trong lòng Đàm Di Tông, hơi nhíu mày, trong mắt cũng không có vẻ bất ngờ.
Không biết vừa rồi ai kể chuyện cười, cô ta đang xấu hổ đến mức vùi mặt vào sâu trong ngực ông ta.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không lớn không nhỏ, nghe không ra cảm xúc gì, thoạt nhìn rất hòa nhã:
“Cũng không cần tránh mặt đâu, Di Di.”
Tần Di Di, người đang nằm trong vòng tay Đàm Di Tông, toàn thân đột nhiên cứng đờ, từ giọng điệu cười nửa miệng của Tiêu Kỳ Nhiên diễn giải được những ý nghĩa khác, trong lòng cô ta cảm thấy bối rối.
Chẳng lẽ anh đã biết từ lâu rồi?
Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Chú Đàm, tuổi lớn rồi thì nên chú ý cơ thể nhiều hơn, có một số phương diện cần tiết chế lại.”
Đàm Di Tông nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, ngữ khí ngạo mạn: “A Nhiên, nếu đã gọi tôi là chú thì chắc hẳn trong lòng cậu hiểu rõ có một số việc phải theo quy củ.”
Bầu không khí đóng băng trong giây lát.
Đối mặt với ý tứ cảnh cáo trong lời nói của ông ta, Tiêu Kỳ Nhiên không thèm để ý, trực tiếp ngồi ở chỗ trống cuối cùng trong phòng.
Vị trí này rất thiên vị, rõ ràng là bị người ta cố tình chừa lại, để cho người thừa kế nhà họ Tiêu như Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở đây, ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
Nhà họ Tiêu sắp bị đá ra ngoài.
Đàm Di Tông buông Tần Di Di trong ngực ra, để cô ta ngồi ở trên ghế, sau đó ông ta phủi quần áo, bày ra tư thế của nhân vật chính.
“Nếu đã đến đông đủ rồi, vậy thì nói về vấn đề gần đây của công ty đi.” Ông ta giơ tay lên: “Cũng để A Nhiên sớm có chuẩn bị.”
“Không vội.” Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách bình tĩnh, đặt tài liệu trong tay đặt ở trên bàn tròn, chuyển đến trước mặt Đàm Di Tông:
“Hay là ông cứ xem nội dung trong văn kiện này trước, xem xong nói tiếp vẫn kịp.”
Đàm Di Tông cau mày trước sự bình tĩnh của anh.
Đã là cá nằm trên thớt, sao còn làm bộ cao ngạo như vậy?
Đàm Di Tông mở ra xem hai trang đầu tiên, trong nháy mắt khuôn mặt vừa mới còn hồng hào của ông ta trở nên tái nhợt, ngón tay lật trang giấy bắt đầu run rẩy:
“Cậu…”
Thấy vậy, nụ cười đắc ý trên mặt một số cổ đông kỳ cựu xung quanh cũng tắt dần, cả đám quay mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc văn kiện này có cái gì mà có thể làm cho một người luôn vững vàng, ổn trọng như Đàm Di Tông lại biến thành sắc mặt khó coi như vậy?
Bữa tiệc hôm nay vốn dĩ nên là sân nhà của Đàm Di Tông mới đúng.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay, hai chân lười biếng duỗi ra, trên mặt thu lại ý cười, ngữ điệu chậm rãi:
“Các vị chú bác tiền bối, đã chọn chắc bên rồi?”
Lời nói của hắn làm cho người ta không rét mà run.
“A Nhiên, cậu cũng đừng quá tức giận. Cậu cũng biết tình trạng của tập đoàn bây giờ, cải tổ nội bộ cũng là để bảo vệ công ty, không cần oán hận như vậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười, khuỷu tay chống lên bàn tròn.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người vừa có ý hòa giải, thanh âm vẫn nhàn nhạt, lười biếng như trước:
“Tôi không tức giận, trái lại phải nên vui vẻ mới đúng.”
“Nhờ có các vị mà nhà họ Tiêu mới có thể hỗn loạn nhanh đến như vậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên nâng cằm về phía Đàm Di Tông: “Nếu không, thật đúng là không biết làm thế nào để thanh lý được đám sâu bướm các người.”
Chương 229 Đã muộn rồi
Những gì mà Tiêu Kỳ Nhiên chuẩn bị cho Đàm Di Tông là một “món quà” hoàn toàn bất ngờ.
Hoá ra Tiêu Kỳ Nhiên đã gài bẫy hắn từ rất lâu rồi.
Rất nhiều chứng cứ trong tài liệu này, chẳng hạn như thao túng thuế, sự biến chuyển của dòng vốn trong công ty, và một số hoạt động phạm pháp trong các dự án khác, đều được ghi lại rõ ràng.
Hoá ra, ông ta đã bị mắc bẫy, bị người đáng tuổi con cháu mình chơi đùa.
Đôi tay Đàm Di Tông run rẩy, nói chuyện cũng không rõ được: “Tiêu Kỳ Nhiên, cậu âm hiểm xảo trá như thế, cậu quên đây cũng là sản nghiệp của Tiêu gia nhà cậu rồi hay sao!”
“Ông nói những lời này nghe thú vị quá nhỉ.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nhìn về phía Đàm Di Tông, không nhaanh không chậm nói:
“Lúc ông dẫn theo mấy vị chú bác kia động thủ với Tiêu thị, sao lại không nhớ rõ đây là sản nghiệp của Tiêu gia tôi?”
Sắc mặt Đàm Di Tông trắng bệch không còn chút máu, tay cầm văn kiện siết chặt, giấy tờ vì bị dùng sức quá mạnh mà trở nên nhăn nhúm.
Ông ta không thể tin được, cũng không muốn đối mặt.
Ông trước giờ luôn tỏ ra tự tin, nhưng thật ra chỉ là từng bước từng bước sa vào tấm lưới mà Tiêu Kỳ Nhiên đã giăng sẵn.
Chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Những người phụ nữ xung quanh không hiểu chuyện gì, nhưng sắc mặt Tần Di Di rõ ràng còn tái nhợt hơn cả Đàm Di Tông.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng mình đã đặt cược nhầm bên.
Cô ta đã đánh giá sai năng lực của Tiêu Kỳ Nhiên.
Núp bóng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên lâu như vậy, Tần Di Di luôn luôn giúp Đàm Di Tông quan sát động tĩnh của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên dịu dàng, tỉ mỉ cũng từng khiến cô ta động lòng, nhưng anh dường như lại không hề quan tâm đến công việc của tập đoàn, và cũng chẳng hề nghiêm khắc như cô đã từng tưởng tượng.
Đàm Di Tông muốn đối phó với Tiêu Kỳ Nhiên, và Tiêu Kỳ Nhiên cũng chẳng sống sót được bao lâu, nên Tần Di Di chỉ có thể chọn cách từ bỏ.
Nhưng mãi đến bây giờ Tần Di Di mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ cô ta thấy đều chỉ là lớp ngụy trang của Tiêu Kỳ Nhiên.
Anh ta che giấu hoàn hảo đến mức cô không phát hiện ra chút sơ hở nào, chính vì thế mới lầm tưởng anh chỉ là một người thừa kế vô dụng.
Tần Di Di ngồi trên ghế, tay chân lạnh cóng, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy.
Cô ta còn muốn mở miệng gọi anh một tiếng “A Nhiên”, nhưng bầu không khí quá ngột ngạt trong căn phòng này khiến cho người ta không thể nào ngẩng đầu lên nổi, đành chỉ có thể im lặng.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên là rất bình tĩnh, anh lấy hộp thuốc lá ra từ trong túi, rồi châm lửa hút như không xem ai ra gì.
Anh thậm chí còn không hề nổi giận.
Không ai có thể tưởng tượng ra tình thế đảo ngược này.
Một lúc sau, Đàm Di Tông mới run rẩy, bắt đầu bào chữa để tự cứu lấy mình:
“A Nhiên, chú Đàm dù sao trước giờ cũng đều tận tâm tận lực trung thành với Tiêu gia, chuyện xảy ra với Tiêu gia mấy năm nay cũng chỉ là chú nhất thời hồ đồ thôi…”
Tiêu Kỳ Nhiên nhả ra một làn khói trắng, nhếch môi: “Bản thân tôi không có ý định hạ sát tâm, nhưng chú Đàm cũng không nên quá vội vàng như thế chứ, sự tình còn chưa lắng xuống, chú đã dám động đến người của tôi.”
Anh buông tay, tàn thuốc còn lại chưa cháy hết rơi xuống đất, anh giơ chân nghiền nát, tàn thuốc nhanh chóng biến thành một đám tro bụi.
Nghe xong lời này, Đàm Di Tông lập tức hối hận, lẽ ra ông ta không nên nghe những gì Tần Di Di thủ thỉ bên tai, nếu không bây giờ ông vẫn còn một con đường để sống.
“Người tôi phái đi không có ra tay với Giang Nguyệt, là chính cô ta, là cô ta…”
“Đủ rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên quát một tiếng, trong ánh mắt anh giờ đây chỉ có sự lạnh lùng cùng một lớp băng mỏng vây quanh.
Anh không muốn nghe Giang Nguyệt đã lựa chọn như thế nào.
Anh chỉ cần biết rằng kẻ nào đã cướp đi cọng rơm của cùng của cô, đẩy cô vào tuyệt cảnh, thế là đủ.
Giang Nguyệt có bệnh trong người, cô đương nhiên vô tội.
Một tên oắt con chưa tới ba mươi tuổi, khí thế hung hãn có thể đè bẹp đám lão già này khiến bọn họ không dám lên tiếng, thực tế chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể làm được.
Đã nói xong chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên Nhiên gật đầu nhìn đám người kia, còn chắp tay thể hiện phép tắc cũng như thái độ cuối cùng của bậc hậu bối, sau đó anh xoay người sải bước đi ra ngoài.
Mở cửa, ngồi vào trong xe.
Tiết An thấy anh đã quay trở lại, lập tức ngồi thẳng người.
Tiêu Kỳ Nhiên châm một điếu thuốc khác rồi rít một hơi thật sâu. Vừa rồi cả người anh căng thẳng, hiện tại thả lỏng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh đã chuẩn bị cho trận chiến có vẻ dễ dàng mà tàn khốc này quá lâu, lâu đến nỗi anh sắp quên luôn cả cách tháo chiếc mặt nạ của mình ra.
Tiết An cũng có thể hiểu rõ tâm tư của ông chủ nhà mình.
Trận chiến này thắng vang dội, tuy rằng là cách đấu là tổn thương địch một ngàn thì cũng tự tổn hại tám trăm, nhưng toàn bộ tập đonà đều chịu tổn thất khá lớn.
Cũng vừa đúng lúc tận dụng cơ hội này để phá dỡ và tái cơ cấu lại tổ chức, nắm lại quyền lực về tay mình và một lần nữa vận hành nó trở lại.
Kể từ bây giờ, tập đoàn Tiêu thị chính thức nằm trong tay của Tiêu Kỳ Nhiên.
Hiện tại, nếu Tiêu Viễn Phong muốn can thiệp vào quyết định của Tiêu Kỳ Nhiên, ông ta ít nhiều cũng phải xem xét tình hình chung của cả công ty.
“Giang Nguyệt tỉnh chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài, thuận miệng hỏi.
Tiết An cầm vô lăng, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cung kính trả lời: “Vừa rồi họ nói chị ấy đã tỉnh, không biết bây giờ đã ngủ chưa, anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
Giờ khắc này, Tiết An vô cùng hiểu rõ tâm tư của anh ta, biết hiện tại anh ta đang nghĩ về điều gì.
Vất vả cả đêm đấu đá với những lão già kia, hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên chỉ muốn gặp Giang Nguyệt.
Sau khi nghe Tiết An đề nghị, Tiêu Kỳ Nhiên không nói mình muốn gọi điện thoại, cũng không nói sẽ không gọi, anh chỉ cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn giờ giấc.
“Bây giờ mới mười giờ rưỡi, cô ấy có lẽ chưa ngủ nhỉ?” Anh thản nhiên hỏi, như thể không quan tâm nhiều lắm đến câu trả lời.
“Chắc chắn là chưa ngủ.” Tiết An trả lời vô cùng chắc chắn: “Người trẻ làm gì đã đi ngủ vào lúc mười giờ rưỡi, anh mau gọi điện thoại đi, tiện thể có thể hỏi thăm chị Giang Nguyệt vài câu luôn.”
Một lát sau, người đàn ông mới “Ừ” một tiếng, sau đó bấm số của Giang Nguyệt.
Đầu dây bên kia cũng không để anh chờ lâu, rất nhanh đã có người bắt máy, một giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: “Alo?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không có chút giao động nào, bình tĩnh và lãnh đạm: “Khoẻ hơn chưa?”
“... Khoẻ hơn nhiều rồi.” Lúc trả lời, giọng nói của Giang Nguyệt vẫn không khác gì lúc trước, chỉ là có chút khàn khàn, trong lúc nói còn ho thêm hai cái.
Sau đó, hai người họ không nói gì nữa, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Giang Nguyệt không hỏi vì sao anh lại cứu mình, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không hỏi cô vì sao lại chủ động nhảy sông.
Cả hai cứ như thể cứ mơ hồ cùng ăn ý như vậy.
Giang nguyệt cúi đầu, nhìn cái bóng ngồi trên giường của mình hiện lên trên mặt đất, bóng lưng rất rõ ràng, mỏng manh như thể sẽ bị gió thổi bay đi.
“Giang Nguyệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy điện thoại, cửa sổ xe mở ra một chút, gió từ bên ngoài thổi vào, giọng nói ấm áp vang lên khiến cho người ta cảm thấy thanh bình:
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau một chút, cô có rảnh không?”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt nở nụ cười, cô không trông mong gì, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Tiêu tổng, đã muộn rồi.” Giọng nói của cô không khác gì ngày thường: “Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”
Giang Nguyệt rõ ràng nói là cũng muộn rồi, nhưng không biết tại sao, Tiêu Kỳ Nhiên lại nghe ra một ý nghĩa khác từ lời nói của cô…
Tiêu tổng, đã quá muộn rồi!
Quá muộn rồi…
Anh vẫn còn hoang mang, nhưng cô đã cúp máy.
Không hề lưu luyến chút nào.
Nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên chút kinh ngạc lại mờ mịt.
Chương 230 Hoa hồng đỏ rực
Ngày quay cảnh quay cuối cùng của Giang Nguyệt của bộ phim này.
Khi đạo diễn hô: “Có thể qua”, thần kinh Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.
Như thể trút bỏ được gánh nặng.
“Chúc mừng Giang Nguyệt hoàn thành cảnh quay cuối cùng.”
“Xin chúc mừng! Chúc cô tiền đồ như gấm, phim mới ăn khách, sau này càng thêm nổi tiếng nha!”
“...”
Giữa những tiếng hoan hô và chúc phúc, Giang Nguyệt lại không cảm thấy quá vui mừng, cô chỉ cảm thấy gánh nặng trên đôi vai cuối cùng cũng có thể được trút bỏ, thay vào đó là sự nhẹ nhàng và thư thái không có gì sánh được.
Mỗi lần đóng một bộ phim, Giang Nguyệt đều coi đó là bộ phim cuối cùng trong sự nghiệp của mình mà dốc hết tâm trí để thể hiện sao cho hoàn hảo nhất có thể.
Từ nay về sau, trong sự nghiệp diễn xuất của cô, lại có thêm một tác phẩm để đời.
Giang Nguyệt cúi đầu thật sâu để chào tạm biệt các nhân viên trong đoàn làm phim: “Cảm ơn.”
Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi xúc động rơi lệ, chị Trần thì mỉm cười nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương.
Những người khác ở đây không biết, nhưng ba người bọn họ đều biết rất rõ, đây là bộ phim cuối cùng mà Giang Nguyệt đóng dưới trướng Giang San.
Từ nay về sau, mọi thứ về người và việc của Giang San đều sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Giang Nguyệt là nữ chính của bộ phim này, cô ấy quay xong cũng có nghĩa là bộ phim này đã hoàn tất, tất cả mọi người đều có thể kết thúc công việc ở đây.
Mọi người hoan hô vui mừng, một số nhà sản xuất và nhà đầu tư đang thảo luận xem nên tổ chức tiệc chúc mừng đóng máy ở đâu. Những người khác cũng lịch sự nói rằng về sau sẽ thường xuyên tụ tập cùng nhau, nếu có tài nguyên sẽ giới thiệu cho nhau.
Việc một bộ phim quay xong có nghĩa là tất cả những người đã cùng nhau tham gia bộ phim này sẽ sớm vẫy tay chào tạm biệt và sau đó đường ai nấy đi.
Cuộc sống quá bận rộn, tất cả mọi người đều chạy khắp nơi, chỉ có thể nghỉ ngơi trong phút chốc.
Giang Nguyệt rời khỏi tầm mắt của mọi người, đi vào phòng thay đồ giữa sự ồn ào náo nhiệt, thay lại bộ quần áo của chính mình.
Cô đã quen với việc mặc một chiếc áo thun màu trắng, kết hợp với một chiếc quần jean bó sát, trông rất khéo léo và đơn giản.
Khi Giang Nguyệt vừa bước ra, Lục Triển Ti đã ở bên ngoài, đi qua đi lại, hai tay đút vào túi quần, có vẻ như đang đợi cô.
Nhìn thấy Giang Nguyệt đi ra, anh ta bước tới.
“Giang Nguyệt, tối nay cô có rảnh không?”
Anh ta hỏi rất dè dặt, nhưng ánh mắt đã tố cáo anh ta: “Tôi đã đặt bàn ở một nhà hàng cách đây không xa, với phong cách mà cô sẽ rất thích. À đúng rồi, người lần trước bán hạt dẻ, dạo gần đây anh ta cũng mở một nhà hàng gần đó đó.”
Trực giác mách bảo Giang Nguyêt rằng Lục Triển Ti đang có một ý đồ khác.
Giang Nguyệt đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng không phải loại người không nhận thức được nhan sắc của mình.
Ngược lại, cô hiểu rất rõ về sức hút của mình đối với người khác giới, nếu không cô đã không chọn kiếm sống bằng nghề diễn viên này.
Món quà duy nhất mà thượng đế ban tặng cho cô chính là dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp và quyến rũ.
Từ nhỏ đến lớn Giang Nguyệt chưa từng thiếu người theo đuổi. Cô cũng chưa từng động lòng với ai, nhưng cô biết rất rõ ánh mắt phải lòng người khác trông như thế nào.
Ánh mắt của Lục Triển Ti bây giờ, chính là ánh mắt đó.
Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh, im lặng vài giây rồi khẽ mỉm cười: “Anh Lục, phim cũng quay xong rồi.”
“Đừng quá nhập tâm vào vai diễn nữa.” Cô nhẹ nhàng nói: “Câu chuyện của Chu Nhược Oánh đã kết thúc rồi, và đương nhiên, Tông Trì cũng vậy.”
Cô nói rất bí ẩn, khoé môi hơi nhếch lên, lộ vẻ vô tâm: “Cảm ơn anh Lục thời gian qua đã quan tâm chỉ dạy, tôi rất vinh dự khi được đóng phim cùng anh. Nếu sau này có tài nguyên tốt, chúng ta cùng nhau hợp tác tiếp nhé.”
Đây chính là ám chỉ rằng anh ta không nên đi xa thêm bước nào nữa.
Ánh mắt Lục Triển Ti nhìn khuôn mặt Giang Nguyệt, rất lâu không lên tiếng.
“Giang Nguyệt, cô biết không, cô phải cự tuyệt dứt khoát lên chút nữa.”
Lục Triển Ti mỉm cười, không phải không cam lòng vì bị cự tuyệt, mà chỉ cười thoải mái:
“Là đàn ông, tôi có thể giả bộ không hiểu ý của cô, cho rằng mình vẫn còn cơ hội.”
“Làm sao có thể?” Giang Nguyệt kinh ngạc che miệng, đôi mắt cong lên, trong lời nói đều chừa lại mặt mũi cho anh:
“Tôi không nghĩ anh Lục sẽ là người không biết chừng mực đâu.”
Lục Triển Ti là người thông minh, anh hiểu được vị trí cô dành cho anh trong lời nói vừa rồi, vì vậy gạt bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, giọng nói cũng trở nên thoải mái pha chút hài hước:
“Tôi không phải loại người như vậy, cũng không có nghĩa là những tên đàn ông khác sẽ không như thế. Chuyện đời thâm sâu phức tạp, tôi nhắc nhở cô cẩn thận một chút.”
Một người phụ nữ xinh đẹp và hiểu chuyện như Giang Nguyệt thật sự là một con mồi mỹ miều trong mắt đàn ông.
“Vậy tôi cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, hiếm khi vui tươi có chút ngượng ngùng:
“Dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, sẽ có người bảo vệ tôi.”
Ánh mắt của Lục Triển Ti khựng lại.
Anh ta sửng sốt vài giây, sau đó thản nhiên cười, giống như đã đoán được đáp án: “Là Tiêu tổng? Anh ta không phải là người mà cô nên dựa dẫm.”
“Cô cũng không nên…”
Lục Triển Ti muốn nói, cô cũng không nên là người như vậy.
“Không có gì là nên hay không nên.” Giọng điệu Giang Nguyệt nhẹ nhàng, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Lục Triển Ti, thấy được một mảnh đỏ rực, dự đoán được là ai đó sắp tới.
“Anh Lục, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi cũng muốn nói với anh…”
Cô vốn có ý định rời đi nên ngắt từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu nỗi đau của người khác, thì tốt nhất đừng khuyên gì cả.”
Câu gốc là: ‘Đừng khuyên người khác sống tử tế.’
Nhưng cô không phải là không tử tế, cô chỉ làm những việc "không tử tế" trong mắt công chúng mà thôi.
“Còn nữa, người đó không phải là Tiêu tổng!”
Sẽ không bao giờ có thể!
…
Giang Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, ở góc đường liền gặp phải Trần Tư Tề đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Lúc này, Giang Nguyệt mới làm bộ như vừa rồi không nhìn thấy anh nghe lén, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Nguyệt vừa nói vừa cười, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng.
Đó là bó hoa hồng Corolla được vận chuyển bằng máy bay tới, nó tươi đến mức phía trên còn đọng lại những giọt sương mai, như thể nó vừa được hái xong liền được gói lại rồi đem tặng cho cô.
Tinh tế và dịu dàng.
Người trong đoàn làm phim còn chưa đi hết, bó hoa hồng đỏ rực kia thực sự rất bắt mắt, đã có người chú ý mà nhìn chằm chằm sang bên này.
“Lần trước tặng cô hoa hồng, cô không lấy. Lần này tôi nghĩ cô sẽ không chối từ tôi nữa.” Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng, giọng điệu chắc nịch.
Giang Nguyệt cười, đôi vai run lên, ánh mắt lấp lánh, như thể rất hạnh phúc: “Cảm ơn anh. Sao anh biết tôi thích nó?”
“Không có phụ nữ nào là không thích nó cả.” Anh nhướng mày, giọng điệu ngang ngược.
Nhận được đáp án này, Giang Nguyệt lập tức bật cười.
Đây là cách để người giàu lấy lòng phụ nữ, không có gì khác ngoài hoa tươi, trang sức, quà tặng và những thứ tương tự.
Tóm lại, không có gì mà tiền không làm được.
Giống như theo đuổi những người phụ nữ khác, Giang Nguyệt cô cũng không khác họ là mấy.
Giang Nguyệt nhún vai, như thể không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Đến chúc mừng bộ phim của tôi đóng máy sao?”
Hai tay Giang Nguyệt chống hai bên giường, nửa người trên dùng sức dựa vào đầu giường.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong phòng rất sáng, chiếu vào cơ thể cô càng thêm gầy gò.
Đến khi Tiểu Diệp nhắn tin xong, Giang Nguyệt nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Ai cứu chị?”
“Tiêu tổng đó.” Tiểu Diệp trả lời như chuyện hiển nhiên, thậm chí còn nói giúp Tiêu Kỳ Nhiên:
“Trải qua tai nạn lần này, xem ra trong lòng Tiêu tổng vẫn có chị, chị Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi y tá tới thay bình truyền dịch cho cô, cô mới mượn điện thoại Tiểu Diệp, không chút do dự khi gọi điện thoại cho Trần Tư Tề.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, dường như đối phương đã chờ đợi rất lâu.
Cô nói: “Tôi là Giang Nguyệt, về yêu cầu lần trước của Trần tổng, tôi có mấy điều kiện, không biết ngài có thể đáp ứng hay không.”
Trần Tư Tề: “Tôi xin rửa tai cung kính lắng nghe.”
Giang Nguyệt: “Thứ nhất, sau khi tôi và Giang San hủy hợp đồng, Trần tổng cũng sẽ ký hợp đồng với những người khác trong đoàn đội của tôi. Nhưng trong vòng một năm tới, bản thân tôi sẽ không nhận hợp tác mới dưới danh nghĩa nghệ sĩ của Hải Âm.”
Những người khác là bao gồm chị Trần, Tiểu Diệp, Tĩnh Nghi và những người khác. Điều kiện này để họ không bị mất chén cơm, phải có nguồn thu nhập kinh tế ổn định.
Trần Tư Tề: “Được.”
Chừng này người, anh ta nuôi được.
Giang Nguyệt nói thêm: “Thứ hai, quan hệ giữa tôi và Trần tổng phải rõ ràng. Tôi không chấp nhận ẩn hôn hay phương thức khác. Tôi muốn quang minh chính đại, mọi người trong giới đều phải biết quan hệ giữa tôi và anh.”
Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng: “Đây chính là điều tôi nên thấy vui mừng.”
Anh ta đồng ý rất sảng khoái, Giang Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nói:
“Cuối cùng, tôi muốn xác nhận một chút. Trần tổng thật sự có thể khiến Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ dây dưa với tôi nữa sao?”
Đây cũng là mối quan tâm lớn nhất của cô.
“Cô có thể yên tâm.” Trần Tư Tề cười trong vắt: “Cho dù nhà họ Tiêu một tay che trời thì nhà họ Trần cũng không phải hạng vô dụng, không đến mức để cho người ta bắt nạt phu nhân của Trần Tư Tề tôi.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh và tự nhiên: “Vậy thì bây giờ Trần tổng có thể đề cập đến điều kiện của anh.”
“Vừa rồi tôi đã nói rồi, điều thứ hai của cô là điều kiện của tôi.”
Giang Nguyệt cần Trần Tư Tề quang minh chính đại bảo vệ cô còn Trần Tư Tề cần công khai rầm rộ.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, đây là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Giang Nguyệt gật đầu, giọng nói dứt khoát: “Vậy tôi đồng ý với anh.”
…
Tiêu Kỳ Nhiên không đợi Giang Nguyệt tỉnh lại, anh còn có một bữa tiệc quan trọng, vậy nên đã vội vã đi từ rất sớm.
Bữa tiệc này hoặc có thể gọi là “Hồng Môn Yến” mới thích hợp hơn.
Chỉ là tạm thời còn rất khó có thể nói rõ rốt cuộc đây là “Hồng Môn Yến” của ai.
Tiết An đã sắp xếp trước tất cả các tài liệu và bằng chứng nên được sử dụng, đặt chúng ở ghế sau của xe.
Tiêu Kỳ Nhiên gác chân ngồi trên xe, xe chạy đều đều, anh mượn ánh sáng lập lòe của đèn đường bên ngoài, tiện tay lật xem hai trang của văn kiện đặt bên cạnh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Từ trước đến nay Bắc Thành luôn phồn hoa, khu nhà giàu vô số kể, chúng đều được mở ra để người giàu vui chơi hưởng thụ.
Xe chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì đến trước một tòa nhà yên tĩnh trang nhã, nhìn rất có phong cách nho sĩ.
Nhưng chỉ là kiểu tao nhã của người có tiền.
Đêm nay, một số nhân vật quan trọng nắm quyền lực dưới trướng nhà họ Tiêu tụ tập tại đây, nói rằng cùng nhau ăn một bữa.
Nhưng rốt cuộc ăn thức ăn gì, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
Tiêu Kỳ Nhiên xuyên qua sảnh lớn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bước đi trầm ổn tới trước cửa phòng, nhân viên phục vụ gõ cửa cho anh.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mấy vị nguyên lão tập đoàn Tiêu thị bên trong đưa mắt nhìn sang, bầu không khí vui vẻ vừa rồi đột ngột ngưng lại.
Bên cạnh những người đàn ông này đều có một người phụ nữ. Một đám người xinh đẹp động lòng người, tranh đua nhan sắc như đóa hoa nở rộ, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, hương vị son phấn vô cùng nồng nặc.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thoáng chốc rơi vào người trong lòng Đàm Di Tông, hơi nhíu mày, trong mắt cũng không có vẻ bất ngờ.
Không biết vừa rồi ai kể chuyện cười, cô ta đang xấu hổ đến mức vùi mặt vào sâu trong ngực ông ta.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không lớn không nhỏ, nghe không ra cảm xúc gì, thoạt nhìn rất hòa nhã:
“Cũng không cần tránh mặt đâu, Di Di.”
Tần Di Di, người đang nằm trong vòng tay Đàm Di Tông, toàn thân đột nhiên cứng đờ, từ giọng điệu cười nửa miệng của Tiêu Kỳ Nhiên diễn giải được những ý nghĩa khác, trong lòng cô ta cảm thấy bối rối.
Chẳng lẽ anh đã biết từ lâu rồi?
Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Chú Đàm, tuổi lớn rồi thì nên chú ý cơ thể nhiều hơn, có một số phương diện cần tiết chế lại.”
Đàm Di Tông nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, ngữ khí ngạo mạn: “A Nhiên, nếu đã gọi tôi là chú thì chắc hẳn trong lòng cậu hiểu rõ có một số việc phải theo quy củ.”
Bầu không khí đóng băng trong giây lát.
Đối mặt với ý tứ cảnh cáo trong lời nói của ông ta, Tiêu Kỳ Nhiên không thèm để ý, trực tiếp ngồi ở chỗ trống cuối cùng trong phòng.
Vị trí này rất thiên vị, rõ ràng là bị người ta cố tình chừa lại, để cho người thừa kế nhà họ Tiêu như Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở đây, ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
Nhà họ Tiêu sắp bị đá ra ngoài.
Đàm Di Tông buông Tần Di Di trong ngực ra, để cô ta ngồi ở trên ghế, sau đó ông ta phủi quần áo, bày ra tư thế của nhân vật chính.
“Nếu đã đến đông đủ rồi, vậy thì nói về vấn đề gần đây của công ty đi.” Ông ta giơ tay lên: “Cũng để A Nhiên sớm có chuẩn bị.”
“Không vội.” Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách bình tĩnh, đặt tài liệu trong tay đặt ở trên bàn tròn, chuyển đến trước mặt Đàm Di Tông:
“Hay là ông cứ xem nội dung trong văn kiện này trước, xem xong nói tiếp vẫn kịp.”
Đàm Di Tông cau mày trước sự bình tĩnh của anh.
Đã là cá nằm trên thớt, sao còn làm bộ cao ngạo như vậy?
Đàm Di Tông mở ra xem hai trang đầu tiên, trong nháy mắt khuôn mặt vừa mới còn hồng hào của ông ta trở nên tái nhợt, ngón tay lật trang giấy bắt đầu run rẩy:
“Cậu…”
Thấy vậy, nụ cười đắc ý trên mặt một số cổ đông kỳ cựu xung quanh cũng tắt dần, cả đám quay mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc văn kiện này có cái gì mà có thể làm cho một người luôn vững vàng, ổn trọng như Đàm Di Tông lại biến thành sắc mặt khó coi như vậy?
Bữa tiệc hôm nay vốn dĩ nên là sân nhà của Đàm Di Tông mới đúng.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay, hai chân lười biếng duỗi ra, trên mặt thu lại ý cười, ngữ điệu chậm rãi:
“Các vị chú bác tiền bối, đã chọn chắc bên rồi?”
Lời nói của hắn làm cho người ta không rét mà run.
“A Nhiên, cậu cũng đừng quá tức giận. Cậu cũng biết tình trạng của tập đoàn bây giờ, cải tổ nội bộ cũng là để bảo vệ công ty, không cần oán hận như vậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười, khuỷu tay chống lên bàn tròn.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người vừa có ý hòa giải, thanh âm vẫn nhàn nhạt, lười biếng như trước:
“Tôi không tức giận, trái lại phải nên vui vẻ mới đúng.”
“Nhờ có các vị mà nhà họ Tiêu mới có thể hỗn loạn nhanh đến như vậy.”
Tiêu Kỳ Nhiên nâng cằm về phía Đàm Di Tông: “Nếu không, thật đúng là không biết làm thế nào để thanh lý được đám sâu bướm các người.”
Chương 229 Đã muộn rồi
Những gì mà Tiêu Kỳ Nhiên chuẩn bị cho Đàm Di Tông là một “món quà” hoàn toàn bất ngờ.
Hoá ra Tiêu Kỳ Nhiên đã gài bẫy hắn từ rất lâu rồi.
Rất nhiều chứng cứ trong tài liệu này, chẳng hạn như thao túng thuế, sự biến chuyển của dòng vốn trong công ty, và một số hoạt động phạm pháp trong các dự án khác, đều được ghi lại rõ ràng.
Hoá ra, ông ta đã bị mắc bẫy, bị người đáng tuổi con cháu mình chơi đùa.
Đôi tay Đàm Di Tông run rẩy, nói chuyện cũng không rõ được: “Tiêu Kỳ Nhiên, cậu âm hiểm xảo trá như thế, cậu quên đây cũng là sản nghiệp của Tiêu gia nhà cậu rồi hay sao!”
“Ông nói những lời này nghe thú vị quá nhỉ.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nhìn về phía Đàm Di Tông, không nhaanh không chậm nói:
“Lúc ông dẫn theo mấy vị chú bác kia động thủ với Tiêu thị, sao lại không nhớ rõ đây là sản nghiệp của Tiêu gia tôi?”
Sắc mặt Đàm Di Tông trắng bệch không còn chút máu, tay cầm văn kiện siết chặt, giấy tờ vì bị dùng sức quá mạnh mà trở nên nhăn nhúm.
Ông ta không thể tin được, cũng không muốn đối mặt.
Ông trước giờ luôn tỏ ra tự tin, nhưng thật ra chỉ là từng bước từng bước sa vào tấm lưới mà Tiêu Kỳ Nhiên đã giăng sẵn.
Chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Những người phụ nữ xung quanh không hiểu chuyện gì, nhưng sắc mặt Tần Di Di rõ ràng còn tái nhợt hơn cả Đàm Di Tông.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng mình đã đặt cược nhầm bên.
Cô ta đã đánh giá sai năng lực của Tiêu Kỳ Nhiên.
Núp bóng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên lâu như vậy, Tần Di Di luôn luôn giúp Đàm Di Tông quan sát động tĩnh của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên dịu dàng, tỉ mỉ cũng từng khiến cô ta động lòng, nhưng anh dường như lại không hề quan tâm đến công việc của tập đoàn, và cũng chẳng hề nghiêm khắc như cô đã từng tưởng tượng.
Đàm Di Tông muốn đối phó với Tiêu Kỳ Nhiên, và Tiêu Kỳ Nhiên cũng chẳng sống sót được bao lâu, nên Tần Di Di chỉ có thể chọn cách từ bỏ.
Nhưng mãi đến bây giờ Tần Di Di mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ cô ta thấy đều chỉ là lớp ngụy trang của Tiêu Kỳ Nhiên.
Anh ta che giấu hoàn hảo đến mức cô không phát hiện ra chút sơ hở nào, chính vì thế mới lầm tưởng anh chỉ là một người thừa kế vô dụng.
Tần Di Di ngồi trên ghế, tay chân lạnh cóng, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy.
Cô ta còn muốn mở miệng gọi anh một tiếng “A Nhiên”, nhưng bầu không khí quá ngột ngạt trong căn phòng này khiến cho người ta không thể nào ngẩng đầu lên nổi, đành chỉ có thể im lặng.
Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên là rất bình tĩnh, anh lấy hộp thuốc lá ra từ trong túi, rồi châm lửa hút như không xem ai ra gì.
Anh thậm chí còn không hề nổi giận.
Không ai có thể tưởng tượng ra tình thế đảo ngược này.
Một lúc sau, Đàm Di Tông mới run rẩy, bắt đầu bào chữa để tự cứu lấy mình:
“A Nhiên, chú Đàm dù sao trước giờ cũng đều tận tâm tận lực trung thành với Tiêu gia, chuyện xảy ra với Tiêu gia mấy năm nay cũng chỉ là chú nhất thời hồ đồ thôi…”
Tiêu Kỳ Nhiên nhả ra một làn khói trắng, nhếch môi: “Bản thân tôi không có ý định hạ sát tâm, nhưng chú Đàm cũng không nên quá vội vàng như thế chứ, sự tình còn chưa lắng xuống, chú đã dám động đến người của tôi.”
Anh buông tay, tàn thuốc còn lại chưa cháy hết rơi xuống đất, anh giơ chân nghiền nát, tàn thuốc nhanh chóng biến thành một đám tro bụi.
Nghe xong lời này, Đàm Di Tông lập tức hối hận, lẽ ra ông ta không nên nghe những gì Tần Di Di thủ thỉ bên tai, nếu không bây giờ ông vẫn còn một con đường để sống.
“Người tôi phái đi không có ra tay với Giang Nguyệt, là chính cô ta, là cô ta…”
“Đủ rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên quát một tiếng, trong ánh mắt anh giờ đây chỉ có sự lạnh lùng cùng một lớp băng mỏng vây quanh.
Anh không muốn nghe Giang Nguyệt đã lựa chọn như thế nào.
Anh chỉ cần biết rằng kẻ nào đã cướp đi cọng rơm của cùng của cô, đẩy cô vào tuyệt cảnh, thế là đủ.
Giang Nguyệt có bệnh trong người, cô đương nhiên vô tội.
Một tên oắt con chưa tới ba mươi tuổi, khí thế hung hãn có thể đè bẹp đám lão già này khiến bọn họ không dám lên tiếng, thực tế chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể làm được.
Đã nói xong chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên Nhiên gật đầu nhìn đám người kia, còn chắp tay thể hiện phép tắc cũng như thái độ cuối cùng của bậc hậu bối, sau đó anh xoay người sải bước đi ra ngoài.
Mở cửa, ngồi vào trong xe.
Tiết An thấy anh đã quay trở lại, lập tức ngồi thẳng người.
Tiêu Kỳ Nhiên châm một điếu thuốc khác rồi rít một hơi thật sâu. Vừa rồi cả người anh căng thẳng, hiện tại thả lỏng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh đã chuẩn bị cho trận chiến có vẻ dễ dàng mà tàn khốc này quá lâu, lâu đến nỗi anh sắp quên luôn cả cách tháo chiếc mặt nạ của mình ra.
Tiết An cũng có thể hiểu rõ tâm tư của ông chủ nhà mình.
Trận chiến này thắng vang dội, tuy rằng là cách đấu là tổn thương địch một ngàn thì cũng tự tổn hại tám trăm, nhưng toàn bộ tập đonà đều chịu tổn thất khá lớn.
Cũng vừa đúng lúc tận dụng cơ hội này để phá dỡ và tái cơ cấu lại tổ chức, nắm lại quyền lực về tay mình và một lần nữa vận hành nó trở lại.
Kể từ bây giờ, tập đoàn Tiêu thị chính thức nằm trong tay của Tiêu Kỳ Nhiên.
Hiện tại, nếu Tiêu Viễn Phong muốn can thiệp vào quyết định của Tiêu Kỳ Nhiên, ông ta ít nhiều cũng phải xem xét tình hình chung của cả công ty.
“Giang Nguyệt tỉnh chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa sổ cho khói bay ra ngoài, thuận miệng hỏi.
Tiết An cầm vô lăng, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, cung kính trả lời: “Vừa rồi họ nói chị ấy đã tỉnh, không biết bây giờ đã ngủ chưa, anh có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
Giờ khắc này, Tiết An vô cùng hiểu rõ tâm tư của anh ta, biết hiện tại anh ta đang nghĩ về điều gì.
Vất vả cả đêm đấu đá với những lão già kia, hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên chỉ muốn gặp Giang Nguyệt.
Sau khi nghe Tiết An đề nghị, Tiêu Kỳ Nhiên không nói mình muốn gọi điện thoại, cũng không nói sẽ không gọi, anh chỉ cầm điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn giờ giấc.
“Bây giờ mới mười giờ rưỡi, cô ấy có lẽ chưa ngủ nhỉ?” Anh thản nhiên hỏi, như thể không quan tâm nhiều lắm đến câu trả lời.
“Chắc chắn là chưa ngủ.” Tiết An trả lời vô cùng chắc chắn: “Người trẻ làm gì đã đi ngủ vào lúc mười giờ rưỡi, anh mau gọi điện thoại đi, tiện thể có thể hỏi thăm chị Giang Nguyệt vài câu luôn.”
Một lát sau, người đàn ông mới “Ừ” một tiếng, sau đó bấm số của Giang Nguyệt.
Đầu dây bên kia cũng không để anh chờ lâu, rất nhanh đã có người bắt máy, một giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: “Alo?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không có chút giao động nào, bình tĩnh và lãnh đạm: “Khoẻ hơn chưa?”
“... Khoẻ hơn nhiều rồi.” Lúc trả lời, giọng nói của Giang Nguyệt vẫn không khác gì lúc trước, chỉ là có chút khàn khàn, trong lúc nói còn ho thêm hai cái.
Sau đó, hai người họ không nói gì nữa, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Giang Nguyệt không hỏi vì sao anh lại cứu mình, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không hỏi cô vì sao lại chủ động nhảy sông.
Cả hai cứ như thể cứ mơ hồ cùng ăn ý như vậy.
Giang nguyệt cúi đầu, nhìn cái bóng ngồi trên giường của mình hiện lên trên mặt đất, bóng lưng rất rõ ràng, mỏng manh như thể sẽ bị gió thổi bay đi.
“Giang Nguyệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy điện thoại, cửa sổ xe mở ra một chút, gió từ bên ngoài thổi vào, giọng nói ấm áp vang lên khiến cho người ta cảm thấy thanh bình:
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau một chút, cô có rảnh không?”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt nở nụ cười, cô không trông mong gì, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Tiêu tổng, đã muộn rồi.” Giọng nói của cô không khác gì ngày thường: “Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”
Giang Nguyệt rõ ràng nói là cũng muộn rồi, nhưng không biết tại sao, Tiêu Kỳ Nhiên lại nghe ra một ý nghĩa khác từ lời nói của cô…
Tiêu tổng, đã quá muộn rồi!
Quá muộn rồi…
Anh vẫn còn hoang mang, nhưng cô đã cúp máy.
Không hề lưu luyến chút nào.
Nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên chút kinh ngạc lại mờ mịt.
Chương 230 Hoa hồng đỏ rực
Ngày quay cảnh quay cuối cùng của Giang Nguyệt của bộ phim này.
Khi đạo diễn hô: “Có thể qua”, thần kinh Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.
Như thể trút bỏ được gánh nặng.
“Chúc mừng Giang Nguyệt hoàn thành cảnh quay cuối cùng.”
“Xin chúc mừng! Chúc cô tiền đồ như gấm, phim mới ăn khách, sau này càng thêm nổi tiếng nha!”
“...”
Giữa những tiếng hoan hô và chúc phúc, Giang Nguyệt lại không cảm thấy quá vui mừng, cô chỉ cảm thấy gánh nặng trên đôi vai cuối cùng cũng có thể được trút bỏ, thay vào đó là sự nhẹ nhàng và thư thái không có gì sánh được.
Mỗi lần đóng một bộ phim, Giang Nguyệt đều coi đó là bộ phim cuối cùng trong sự nghiệp của mình mà dốc hết tâm trí để thể hiện sao cho hoàn hảo nhất có thể.
Từ nay về sau, trong sự nghiệp diễn xuất của cô, lại có thêm một tác phẩm để đời.
Giang Nguyệt cúi đầu thật sâu để chào tạm biệt các nhân viên trong đoàn làm phim: “Cảm ơn.”
Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi xúc động rơi lệ, chị Trần thì mỉm cười nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương.
Những người khác ở đây không biết, nhưng ba người bọn họ đều biết rất rõ, đây là bộ phim cuối cùng mà Giang Nguyệt đóng dưới trướng Giang San.
Từ nay về sau, mọi thứ về người và việc của Giang San đều sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Giang Nguyệt là nữ chính của bộ phim này, cô ấy quay xong cũng có nghĩa là bộ phim này đã hoàn tất, tất cả mọi người đều có thể kết thúc công việc ở đây.
Mọi người hoan hô vui mừng, một số nhà sản xuất và nhà đầu tư đang thảo luận xem nên tổ chức tiệc chúc mừng đóng máy ở đâu. Những người khác cũng lịch sự nói rằng về sau sẽ thường xuyên tụ tập cùng nhau, nếu có tài nguyên sẽ giới thiệu cho nhau.
Việc một bộ phim quay xong có nghĩa là tất cả những người đã cùng nhau tham gia bộ phim này sẽ sớm vẫy tay chào tạm biệt và sau đó đường ai nấy đi.
Cuộc sống quá bận rộn, tất cả mọi người đều chạy khắp nơi, chỉ có thể nghỉ ngơi trong phút chốc.
Giang Nguyệt rời khỏi tầm mắt của mọi người, đi vào phòng thay đồ giữa sự ồn ào náo nhiệt, thay lại bộ quần áo của chính mình.
Cô đã quen với việc mặc một chiếc áo thun màu trắng, kết hợp với một chiếc quần jean bó sát, trông rất khéo léo và đơn giản.
Khi Giang Nguyệt vừa bước ra, Lục Triển Ti đã ở bên ngoài, đi qua đi lại, hai tay đút vào túi quần, có vẻ như đang đợi cô.
Nhìn thấy Giang Nguyệt đi ra, anh ta bước tới.
“Giang Nguyệt, tối nay cô có rảnh không?”
Anh ta hỏi rất dè dặt, nhưng ánh mắt đã tố cáo anh ta: “Tôi đã đặt bàn ở một nhà hàng cách đây không xa, với phong cách mà cô sẽ rất thích. À đúng rồi, người lần trước bán hạt dẻ, dạo gần đây anh ta cũng mở một nhà hàng gần đó đó.”
Trực giác mách bảo Giang Nguyêt rằng Lục Triển Ti đang có một ý đồ khác.
Giang Nguyệt đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng không phải loại người không nhận thức được nhan sắc của mình.
Ngược lại, cô hiểu rất rõ về sức hút của mình đối với người khác giới, nếu không cô đã không chọn kiếm sống bằng nghề diễn viên này.
Món quà duy nhất mà thượng đế ban tặng cho cô chính là dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp và quyến rũ.
Từ nhỏ đến lớn Giang Nguyệt chưa từng thiếu người theo đuổi. Cô cũng chưa từng động lòng với ai, nhưng cô biết rất rõ ánh mắt phải lòng người khác trông như thế nào.
Ánh mắt của Lục Triển Ti bây giờ, chính là ánh mắt đó.
Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh, im lặng vài giây rồi khẽ mỉm cười: “Anh Lục, phim cũng quay xong rồi.”
“Đừng quá nhập tâm vào vai diễn nữa.” Cô nhẹ nhàng nói: “Câu chuyện của Chu Nhược Oánh đã kết thúc rồi, và đương nhiên, Tông Trì cũng vậy.”
Cô nói rất bí ẩn, khoé môi hơi nhếch lên, lộ vẻ vô tâm: “Cảm ơn anh Lục thời gian qua đã quan tâm chỉ dạy, tôi rất vinh dự khi được đóng phim cùng anh. Nếu sau này có tài nguyên tốt, chúng ta cùng nhau hợp tác tiếp nhé.”
Đây chính là ám chỉ rằng anh ta không nên đi xa thêm bước nào nữa.
Ánh mắt Lục Triển Ti nhìn khuôn mặt Giang Nguyệt, rất lâu không lên tiếng.
“Giang Nguyệt, cô biết không, cô phải cự tuyệt dứt khoát lên chút nữa.”
Lục Triển Ti mỉm cười, không phải không cam lòng vì bị cự tuyệt, mà chỉ cười thoải mái:
“Là đàn ông, tôi có thể giả bộ không hiểu ý của cô, cho rằng mình vẫn còn cơ hội.”
“Làm sao có thể?” Giang Nguyệt kinh ngạc che miệng, đôi mắt cong lên, trong lời nói đều chừa lại mặt mũi cho anh:
“Tôi không nghĩ anh Lục sẽ là người không biết chừng mực đâu.”
Lục Triển Ti là người thông minh, anh hiểu được vị trí cô dành cho anh trong lời nói vừa rồi, vì vậy gạt bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, giọng nói cũng trở nên thoải mái pha chút hài hước:
“Tôi không phải loại người như vậy, cũng không có nghĩa là những tên đàn ông khác sẽ không như thế. Chuyện đời thâm sâu phức tạp, tôi nhắc nhở cô cẩn thận một chút.”
Một người phụ nữ xinh đẹp và hiểu chuyện như Giang Nguyệt thật sự là một con mồi mỹ miều trong mắt đàn ông.
“Vậy tôi cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, hiếm khi vui tươi có chút ngượng ngùng:
“Dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, sẽ có người bảo vệ tôi.”
Ánh mắt của Lục Triển Ti khựng lại.
Anh ta sửng sốt vài giây, sau đó thản nhiên cười, giống như đã đoán được đáp án: “Là Tiêu tổng? Anh ta không phải là người mà cô nên dựa dẫm.”
“Cô cũng không nên…”
Lục Triển Ti muốn nói, cô cũng không nên là người như vậy.
“Không có gì là nên hay không nên.” Giọng điệu Giang Nguyệt nhẹ nhàng, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Lục Triển Ti, thấy được một mảnh đỏ rực, dự đoán được là ai đó sắp tới.
“Anh Lục, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi cũng muốn nói với anh…”
Cô vốn có ý định rời đi nên ngắt từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu nỗi đau của người khác, thì tốt nhất đừng khuyên gì cả.”
Câu gốc là: ‘Đừng khuyên người khác sống tử tế.’
Nhưng cô không phải là không tử tế, cô chỉ làm những việc "không tử tế" trong mắt công chúng mà thôi.
“Còn nữa, người đó không phải là Tiêu tổng!”
Sẽ không bao giờ có thể!
…
Giang Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, ở góc đường liền gặp phải Trần Tư Tề đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Lúc này, Giang Nguyệt mới làm bộ như vừa rồi không nhìn thấy anh nghe lén, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Nguyệt vừa nói vừa cười, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng.
Đó là bó hoa hồng Corolla được vận chuyển bằng máy bay tới, nó tươi đến mức phía trên còn đọng lại những giọt sương mai, như thể nó vừa được hái xong liền được gói lại rồi đem tặng cho cô.
Tinh tế và dịu dàng.
Người trong đoàn làm phim còn chưa đi hết, bó hoa hồng đỏ rực kia thực sự rất bắt mắt, đã có người chú ý mà nhìn chằm chằm sang bên này.
“Lần trước tặng cô hoa hồng, cô không lấy. Lần này tôi nghĩ cô sẽ không chối từ tôi nữa.” Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng, giọng điệu chắc nịch.
Giang Nguyệt cười, đôi vai run lên, ánh mắt lấp lánh, như thể rất hạnh phúc: “Cảm ơn anh. Sao anh biết tôi thích nó?”
“Không có phụ nữ nào là không thích nó cả.” Anh nhướng mày, giọng điệu ngang ngược.
Nhận được đáp án này, Giang Nguyệt lập tức bật cười.
Đây là cách để người giàu lấy lòng phụ nữ, không có gì khác ngoài hoa tươi, trang sức, quà tặng và những thứ tương tự.
Tóm lại, không có gì mà tiền không làm được.
Giống như theo đuổi những người phụ nữ khác, Giang Nguyệt cô cũng không khác họ là mấy.
Giang Nguyệt nhún vai, như thể không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Đến chúc mừng bộ phim của tôi đóng máy sao?”