-
Chương 225-227
Chương 225 Anh có kế hoạch của riêng mình
“Nên làm như thế nào không cần tôi phải dạy cô, cô là một người thông minh, Giang Nguyệt.”
Lông mi Giang Nguyệt khẽ run lên.
Từng điều kiện Trần Tư Tề đưa ra đều rất hấp dẫn, nhưng mỗi bước đi đều giống như một cái bẫy, dụ Giang Nguyệt nhảy xuống.
“Trần tổng, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi không có năng lực làm hòn đá lót đường cho anh. Cho dù kết hôn với anh thì tôi cũng không có khả năng làm thuyết khách cho lão Thịnh tổng giúp anh.”
Ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua mặt Trần Tư Tề, giọng nói rất bình tĩnh nhưng có chút thâm ý:
“Trần tổng nói tôi là người thông minh, nhưng người thông minh sao lại có thể lựa chọn nhảy từ hố lửa này sang vực sâu khác chứ?”
Khóe môi Giang Nguyệt mang theo ý cười nhưng rõ ràng không phải xuất phát từ nội tâm, nó càng giống thiếu kiên nhẫn và không yên lòng.
Ẩn dụ này thật sự rất thích hợp, Trần Tư Tề không cảm thấy tức giận, trái lại cảm thấy rất thú vị, không khỏi cười rộ lên:
“Nhưng vực sâu vẫn tốt hơn hố lửa phải không?”
“Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.” Giang Nguyệt thản nhiên cười:
“Tôi không có hứng thú gả vào hào môn, cũng tự biết mình không có dưỡng dục của phu nhân nhà giàu. Thật sự sợ đắc tội người khác.”
Ý muốn rời đi của Giang Nguyệt rất rõ ràng, Trần Tư Tề cũng không tiếp tục giữ cô lại: “Cô không cần từ chối tôi quá sớm, cô có thời gian rất dài để suy nghĩ, tôi chờ cô hồi tâm chuyển ý bất cứ lúc nào.”
…
“Nghịch tử! Có phải anh chê nhà họ Tiêu chưa đủ loạn nên lại gây chuyện đúng không?”
Tiêu Viễn Phong ném mạnh chén trà lên bàn: “Hết Tần Di Di, rồi lại Giang Nguyệt. Hai người phụ nữ đều mang thai, anh thật sự muốn đảo lộn nhà họ Tiêu đúng không?”
Vì sự trở về của Tiêu Kỳ Nhiên mà gần đây nhà họ Tiêu vất vả lắm mới có chút khởi sắc, nhưng làn sóng scandal mới bùng nổ lại nói rằng Giang Nguyệt mang thai con của Tiêu Kỳ Nhiên, lập tức đẩy Tiêu Kỳ Nhiên vào tình thế bất lợi.
Bản thân nhà họ Tiêu là gia tộc cực kỳ coi trọng danh tiếng, chưa nói đến lục đục nội bộ công ty, hiện tại bị bên ngoài chỉ trích, điều này chẳng khác nào bị kẻ thù công kích, giật gấu vá vai.
Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội. Đương sự trái lại lại không thèm để ý.
Tiêu Kỳ Nhiên tiện tay túm cà vạt, ngữ khí rất nhạt, cũng không bị cảm xúc của Tiêu Viễn Phong ảnh hưởng:
“Chuyện Giang Nguyệt mang thai, bố xem lại tin tức thanh minh mới nhất là biết. Về phần Tần Di Di…”
Anh dừng lại một chút, nhếch môi, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải là bố ngầm đồng ý rồi sao. Thả dây dài mới có thể câu được con cá lớn.”
“Anh!” Tiêu Viễn Phong nghẹn lại, nhất thời hụt hơi đuối lý, một lúc lâu không nói được gì.
Tình cảm giữa hai cha con luôn luôn nhạt như nước lã, chỉ cần giao tiếp với nhau, không có lúc nào họ không cãi nhau.
Họ rõ ràng là cha con nhưng mỗi lần đều là cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, từ trước đến nay không ai phục ai.
Tiêu Kỳ Nhiên hút xong một điếu thuốc, mở điện thoại ra, đúng lúc thấy tin nhắn Tiết An gửi tới.
[Tiết An: Tiêu tổng, đã tra được người dùng số tiền lớn mua paparazzi lén theo dõi, địa chỉ IP cho thấy là biệt thự của Đàm Di Tông.]
Tiêu Kỳ Nhiên không ngạc nhiên với đáp án này.
Anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu đánh chữ: [Cất chứng cứ cho kỹ, đợi hạng mục cuối cùng kết thúc liền xử lý.]
Anh có kế hoạch của riêng mình.
[Tiết An: Còn có một chuyện nữa, hôm nay Trần Tư Tề hẹn gặp chị Giang Nguyệt, hai người ở chỗ riêng của anh ta nói chuyện rất lâu.]
Nghe vậy, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt, rõ ràng không vui.
Cho dù cần đàm phán chuyện ký kết hợp đồng thì cũng có thể nói chuyện với Trần Duyệt và bộ phận pháp lý của công ty, Trần Tư Tề làm như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?
[Giang Nguyệt bây giờ ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi.]
Tiết An nhanh chóng gửi tin nhắn đến: [Sau khi ra khỏi chỗ Trần Tư Tề, chị Giang Nguyệt đi thẳng tới chỗ quay phim, hiện tại ở bên bờ sông.]
Cô có thể bình tĩnh tiếp tục quay phim như vậy thì đoán chừng hai người cũng không nói chuyện gì quan trọng.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên bất giác giãn ra.
Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn phá vỡ thỏa thuận không đến trường quay.
Nhưng lúc này anh không nghênh ngang tới mà là lựa chọn khiêm tốn tới, không kinh động bất cứ ai.
Tiêu Kỳ Nhiên kêu tài xế lái xe đưa anh ra bờ sông, chuẩn bị chờ Giang Nguyệt quay xong chặn cô lại hỏi rốt cuộc Trần Tư Tề đã nói gì với cô.
…
Giang Nguyệt thật sự không để chuyện gặp Trần Tư Tề trong lòng. Sau khi ra khỏi quán trà cô liền đến phim trường để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Nội dung cảnh quay hôm nay là một cuộc chạy trốn, nữ chính Chu Nhược Oánh cần phải chạy trốn khắp nơi trên con thuyền bị cướp, tránh khỏi tầm mắt của những người đánh phá. Cuối cùng cô ấy trốn ở góc cabin hẹp của thuyền, cuộn mình ngủ một giấc, bình an vô sự đến bình minh, cập bến phà.
Đây là một cảnh hành động được thực hiện trên thuyền, đạo diễn hướng dẫn nhân viên. Sau nhiều lần kiểm tra từ trong ra ngoài, khi đảm bảo mọi thứ đều an toàn mới để cho diễn viên lục tục lên thuyền.
“Mọi người phải chú ý, quay phim an toàn là ưu tiên hàng đầu.” Đạo diễn vừa giơ loa vừa nhắc nhở diễn viên trong quá trình chạy phải chú ý, không được vô tình rơi xuống sông.
Tuy rằng đoạn sông này tương đối bằng phẳng nhưng nước rất sâu, nếu không cẩn thận mà ngã xuống cũng rất nguy hiểm.
Bối cảnh của phần này vốn dĩ có thể xử lý hậu kỳ màn xanh, nhưng vì muốn đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất, Ứng Thừa Kỳ đã lên kế hoạch quay thực tế, như vậy mới có thể làm nội dung được quay chân thực hơn.
Và đương nhiên là sự lựa chọn của anh ta là chính xác.
Thân tàu di chuyển trên sông vốn không ổn định như đất liền, diễn xuất cơ thể trên thuyền của các diễn viên đều do bản năng giữ thăng bằng, điều này vượt xa khả năng mà hậu kỳ có thể đạt được.
Biểu hiện của Giang Nguyệt vẫn xuất sắc như mọi khi, thể hiện được rõ nét sự hoang mang và hoảng sợ khi bị truy sát.
Nhất là những bước đi lảo đảo và đôi mắt căng thẳng đầy tơ máu đỏ, quả thực là thời khắc nổi bật chói sáng.
Khi nào một người phụ nữ quyến rũ nhất?
Tất nhiên là khi bất lực nhất.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn đánh sâu vào tâm hồn khiến người ta rất khó không bị cuốn theo.
Cảnh này cũng như vậy.
Nhìn cảnh phim quay ưng ý, Ứng Thừa Kỳ liên tục gật đầu: “Quá tuyệt, quả thực quá tuyệt! Đoạn này quả thật quá tuyệt vời!”
Diễn viên trên thuyền đang chờ phản hồi của đạo diễn ở trên bờ, một số diễn viên thậm chí hơi say sóng, khi biết được tin cảnh quay đã qua, họ không khỏi bắt đầu hoan hô.
Tiếng ồn ào lập tức vang lên bốn phía trên thuyền, hoàn mỹ che lấp một số âm thanh khác.
Bỗng nhiên, có người nghe thấy một tiếng “tõm” rất lớn, giống như tiếng nước sông bắn tung tóe.
Nhưng khi nhìn xuống thuyền, đã không còn bóng dáng.
Có người không rõ chuyện gì nhưng cũng có người đã phát hiện ra manh mối, suy đoán hỏi một câu:
“Có phải có thứ gì đó vừa rơi xuống nước không?”
Mọi người lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem thử có ai rơi xuống nước không, nhưng ai cũng bình yên vô sự.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người lại nhận ra rằng có một người đã biến mất.
Chương 226 Cứu hộ
Tiểu Diệp đang đứng trên bờ ôm khăn choàng tự dưng cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tự hỏi đêm nay có mưa to hay không, có nên thông báo cho đạo diễn Ứng kết thúc công việc trước hay không.
Giang Nguyệt sợ nhất là lạnh, cô cũng không thể dầm mưa.
Đạo diễn Ứng giơ bộ đàm lên, đang nói chuyện với người trên thuyền trên sông, cũng không biết đối phương nói cái gì, bỗng nhiên vẻ mặt anh ta kinh ngạc, suýt chút nữa làm rơi bộ đàm trong tay, anh ta cao giọng quát:
“Cậu nói cái gì, Giang Nguyệt rơi xuống nước rồi?”
Câu nói này cũng lọt vào tai Tiểu Diệp, cô ấy đang ngẩng đầu nhìn xem độ dày của mây có đạt tiêu chuẩn của một trận mưa lớn hay không.
Đột nhiên nghe được một câu này, đầu cô ấy bỗng nhiên như bị kẹt lại, thế nào cũng không quay đầu lại được.
Cô ấy mờ mịt quay đầu: “Ai rơi xuống nước vậy?”
“Giang Nguyệt! Giang Nguyệt rơi xuống nước rồi!” Sắc mặt đạo diễn Ứng lo lắng không thôi, lập tức lớn tiếng hô to, cơ thể chạy về hướng thuyền: “Mau tìm nhân viên cứu hộ, đi cứu người!”
Chiếc khăn choàng dệt kim trượt xuống khỏi khủy tay Tiểu Diệp, đôi mắt cô ấy lập tức mở to, đầu ong ong, suýt nữa cho rằng những gì vừa nghe là ảo giác.
Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt đờ đẫn: “Chị Giang Nguyệt... Không biết bơi.”
Toàn bộ đoàn làm phim vội vàng tập trung lại một chỗ, nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp được sắp xếp từ trước cũng đã xuống sông tìm người, đã năm phút trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì.
Mặt sông phẳng lặng, không một gợn sóng.
“Có phải là chúng ta nhầm rồi hay không, có thể chỉ là đồ vật rơi xuống, chúng ta đi chỗ khác tìm Giang Nguyệt đi?” Có người đề nghị.
Câu này rõ ràng không thuyết phục.
Lúc này, có người hiểu biết về nước bỗng nhiên hô một câu: “Người chết đuối có khả năng chìm xuống đáy nên không dễ tìm được, phải có thuyền tìm kiếm cứu nạn tìm kiếm trên diện rộng.”
Ngoài xa, một chiếc xe đậu trên đường cao tốc.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc chiếc áo trắng đơn giản và quần tây đen, dáng người cao lớn lạnh lùng, anh dựa vào cửa xe với vẻ mặt bình tĩnh, hút từng điếu thuốc.
Trông anh rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Nhìn từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn thấy một đám người đang tụ tập bên bờ sông không biết đang hoan hô hay làm cái gì, tóm lại rất ồn ào.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, bóp điếu thuốc trong tay, ánh mắt bình tĩnh không thể thấy rõ cảm xúc gì:
“Tiết An, đi qua xem một chút.”
Tiết An lập tức mở cửa xe, định rời khỏi ghế lái, nhưng Ứng Thừa Kỳ đã gọi cho anh ấy trước.
“Nghe đi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lướt qua màn hình, lại lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, ngón tay thon dài rút một điếu thuốc, dùng bật lửa châm thuốc.
“Trợ lý Tiết, hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể giúp tôi tìm mấy chiếc thuyền tìm kiếm cứu nạn được không? Chúng tôi đã gọi được xe cứu thương rồi.”
Lúc bộ phim này bắt đầu quay, Tiết An đã chào hỏi trước, nói rằng nếu Ứng Thừa Kỳ có cần gì thì cứ nói, Tiêu tổng sẽ giúp đỡ hết mức có thể.
Bây giờ xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời anh ta chỉ có thể nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên.
Giọng nói của Ưng Thừa Kỳ vẫn bình tĩnh nhưng lại có chút sốt ruột: “Có thể Giang Nguyệt bị rơi xuống nước rồi. Số lượng nhân viên tìm kiếm cứu nạn chúng tôi sắp xếp bên này không đủ, đến giờ vẫn chưa tìm được người.”
Tiết An mở loa ngoài, những lời Ứng Thừa Kỳ nói cũng phát ra rõ ràng.
Đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên chợt co rút lại, dừng lại không quá hai giây, bàn tay châm thuốc run lên không thể nhận ra.
Ngọn lửa trong bật lửa bay ra, anh sững sờ một lúc lâu không châm điếu thuốc.
“Tiêu tổng, chúng ta...” Tiết An vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời không có tiêu cự, tâm trạng thường ngày đã hỗn loạn.
“Sững người ra đó làm gì?” Tiêu Kỳ Nhiên có dự cảm không tốt, giọng nói nghe hơi khàn:
“Lập tức làm theo những lời Ứng Thừa Kỳ nói!”
Nói xong những lời này, người đàn ông lập tức vứt điếu thuốc trên tay, từ vạch ngăn cách đường lớn nhảy xuống, sải bước đi về phía trước, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất không như vậy.
Anh liều mình lao đến bờ sông, đám đông xung quanh lập tức tản ra, để lại một lối đi cho anh.
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, hơi thở cũng dồn dập vì bước đi vội vã, tầm mắt của anh rơi xuống mặt sông mênh mông vô tận. Nhân viên tìm kiếm không ngừng lặn xuống rồi lại nổi lên để tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.
Nước sông thật sự rất trong nhưng lại không thấy đáy, trong tầm mắt mênh mông vô cùng tịch mịch, không có bất kỳ thanh âm nào.
Yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Tiểu Diệp đứng trong đám người gào khóc, giọng nói cũng không khống chế được mà đứt quãng:
“Chị Giang Nguyệt không biết bơi... Tiêu tổng mau cứu, mau cứu chị ấy...”
Một câu nói gần như không hoàn chỉnh.
Ứng Thừa Kỳ cũng chen lên phía trước đám đông, mồ hôi đầm đìa. Anh ta vừa mới đứng vững bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, lúc há miệng muốn giải thích để cứu vớt thì người đàn ông đã nhanh chóng cởi âu phục, ném vào bờ.
“Tiêu...” Đạo diễn Ứng còn chưa kịp nói chữ thứ hai thì Tiêu Kỳ Nhiên đã giơ tay nới lỏng cổ áo, không chút do dự nhảy xuống.
Nước quá sâu, quá lạnh.
Đã đến mùa hè nhưng dòng sông này vẫn lạnh như băng, Tiêu Kỳ Nhiên bị nước lạnh bao bọc toàn thân trong nháy mắt, làn da tiếp xúc với nước lập tức run lên.
Anh sẽ tự tìm thấy cô!
…
Tốc độ làm việc của Tiết An có thể nói là thần tốc, nhanh chóng điều tất cả thuyền cứu sinh có thể thông báo được đến, còn vận dụng thiết bị chuyên nghiệp, chỉ để tìm được Giang Nguyệt.
Còn Tiêu Kỳ Nhiên đã lặn xuống đến lần thứ ba.
Vì ngâm trong nước nên áo sơ mi và quần đen của anh dán chặt lên da, tóc cũng ướt đẫm, nhưng anh lại không có chút cảm giác hay khó chịu.
“Tiêu tổng, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp đã mang theo thiết bị lặn xuống rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt làm ngơ trước những lời này, lấy mu bàn tay lau tóc vụn trên trán, chuẩn bị nhảy xuống nước tìm người một lần nữa.
Đúng lúc này, cách đó mấy chục mét, đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên một tiếng:
“Tìm được rồi!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nguyệt được mấy người kéo ra khỏi mặt nước, trái tim hốt hoảng bất định của Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mọi người cuống cuồng đưa Giang Nguyệt lên bờ, cô được quấn trong một chiếc chăn cứu sinh, cả người ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền.
Cơ thể cô lạnh cóng vì thân nhiệt bị hạ, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu.
Nhưng may mắn thay, vẫn còn hơi thở yếu ớt.
Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, trực tiếp nhận cô từ tay người khác, dùng sức ôm vào trong ngực.
Giang Nguyệt rất nhẹ.
Nhẹ như thể ôm một chiếc lông vũ trong tay.
Nhưng cô cũng rất nặng.
Nặng trĩu như thể anh đang ôm cả thế giới.
Suýt nữa, suýt nữa… cô đã rời đi.
Xe cứu thương đã chờ sẵn, Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt đi cực kỳ vững vàng, kịp thời đưa cô lên xe, sau đó cũng ngồi lên xe theo.
Bác sĩ sơ cứu tạm thời cho Giang Nguyệt, y tá cầm biểu mẫu trong tay hỏi anh: “Thưa anh, xin hỏi anh và cô gái này có quan hệ gì, chúng tôi cần lập biên bản.”
“Người thân!”
Chương 227 Ảo giác
Mây đen u ám kéo dài một ngày, như thể đã ấp ủ thật lâu, cuối cùng lúc này trời cũng đổ mưa rất to.
Nước mưa rửa sạch kính trên cửa sổ phòng bệnh, mưa dày đặc gần như không thấy rõ các tòa nhà bên ngoài, một khung cảnh mông lung.
Do được cấp cứu kịp thời nên Giang Nguyệt không bị tổn thương não do thiếu oxy quá lâu, đây có thể coi là điều may mắn.
Nhưng vì đuối nước nên cô vẫn hôn mê bất tỉnh. Sau khi cấp cứu, bác sĩ nói phải chờ một thời gian ngắn thì cô mới có thể tỉnh lại, trong lúc này nên có người túc trực bên cạnh.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở hành lang, toàn bộ áo sơ mi và quần tây đều đã ướt đẫm. Ngay cả dưới chân anh cũng đã có một vũng nước đọng.
Nhưng anh vẫn cao ngạo và quý phái như trước, không hề có một chút chật vật nào.
Người ở địa vị cao, khí thế quanh người rất khó che dấu, bệnh nhân và y tá đi ngang qua anh đều cúi đầu bước nhanh, không dám nán lại lâu hơn.
Họ sợ bị hiểu lầm là coi thường anh, không cẩn thận đắc tội người khác thì sẽ gây ra chuyện phiền toái.
Tiết An vội vàng mang theo một bộ quần áo khô ráo chỉnh tề tới, thuận tiện cho Tiêu Kỳ Nhiên thay.
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên thay xong quần áo, Tiết An mới do dự tiến lên trước, thấp giọng nói vài câu vào tai anh.
Trong phút chốc, sắc mặt anh lạnh xuống, trở nên cực kỳ nghiêm túc và lạnh lẽo.
“Tiêu tổng, ngài định làm thế nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn Tiết An không thể nắm bắt được suy nghĩ của ông chủ, tiếp tục nói:
“Tình huống này chúng ta cũng không có cách nào xác định được chính xác, dù sao đây cũng là quyết định của chị Giang Nguyệt.”
“Đối phương đã thú nhận rằng lúc đó ở trên thuyền quả thật ép buộc chị ấy, nhưng nhảy xuống sông là do tự chị ấy chọn.”
Khi biết được chân tướng việc Giang Nguyệt rơi xuống sông, Tiết An cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nhưng ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây thì lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Trong những năm qua, Tiết An chưa từng thấy người phụ nữ nào có cuộc sống khó khăn, lưu lạc như Giang Nguyệt.
Người đẹp kiều diễm như hoa hồng giống Giang Nguyệt nên được cẩn thận che chở ở trong nhà kính chứ không phải bị gió và sương giá vùi dập.
Nghe Tiết An nói xong, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, một lúc lâu không nói gì.
Trong phòng bệnh, Tiểu Diệp đang túc trực bên Giang Nguyệt, tuy rằng cô còn chưa tỉnh nhưng cô ấy cũng không rời đi nửa bước.
Nhìn Giang Nguyệt nằm trên giường bệnh yếu ớt như một tờ giấy, nước mắt Tiểu Diệp lăn xuống, trong lòng đau đớn như vỡ vụn.
Hôm nay nước sông rất lạnh, một người sợ lạnh như Giang Nguyệt lại bị ngâm trong nước lạnh lâu như vậy.
Tiểu Diệp thậm chí còn không dám nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng và bất lực lúc đó chứ đừng nói đến Giang Nguyệt đã tự mình trải qua chuyện này.
Khó có thể thực sự cảm nhận được nỗi đau như cắt da lúc đó.
Ông trời làm khổ Giang Nguyệt thật sự là quá lâu, keo kiệt đến mức không muốn cho cô một chút viên mãn trong cuộc đời này.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Tiết An được phân công công việc khác nên đã rời đi trước.
Tiêu Kỳ Nhiên tựa vào vách tường bệnh viện, im lặng đứng thật lâu.
Anh cảm giác được trái tim có một khoảnh khắc thắt lại và đau đớn, hít sâu một hơi, lúc này mới thật sự hiểu được cái gì gọi là mất mà lấy lại được.
Muộn hơn một chút thôi thì có thể cô đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Chưa bao giờ Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy biết ơn vì mình đã ở gần Giang Nguyệt như vậy, có thể kịp thời ôm lấy cô.
Nếu lúc đó anh không ở đó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cứu hộ không kịp thời? Nếu...
Nếu như vậy thì mọi thứ về Giang Nguyệt sẽ trở về con số không. Cô không còn có cảm xúc gì với anh nữa, càng đừng nói đến hận thù, chỉ cứ đột ngột rời khỏi thế giới này như vậy.
Không có người thân tổ chức tang lễ cho cô, không có bạn bè thân thiết đọc điếu văn cho cô. Ngay cả giới giải trí mà cô cảm thấy kiêu ngạo nhất cũng chỉ viết một cáo phó ngắn để bày tỏ nỗi đau và niềm thương tiếc.
Không lâu sau, cái tên “Giang Nguyệt” sẽ bị quên lãng trong tâm trí công chúng, như thể cô chưa từng đặt chân đến thế giới này.
Nhưng… anh sẽ nhớ cô.
Nghĩ đến những điều này, trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên sự đau đớn.
Sao cô có thể? Sao cô dám? Ai đã cho cô lá gan để cô muốn đi thì đi?
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh như băng, sắc mặt âm u đến dọa người.
…
Giang Nguyệt không biết mình ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy lúc mình nhảy xuống nước rất lạnh, giống như rót vào nước lạnh vào khe xương, lạnh đến mức khiến cả người cô đau đớn.
Cô chỉ giãy dụa trong nước một chút, sau đó thả lỏng toàn bộ dây thần kinh, hai tay duỗi ra, tùy ý để trọng lực làm cô rơi xuống không ngừng.
Cô là người muốn chết, vốn dĩ đã không có hy vọng sống nên đương nhiên cũng không gì đáng để giãy dụa.
Người ta nói rằng trước khi rời khỏi thế giới này, thứ cuối cùng mất đi là thính giác.
Vốn dĩ cô ở trong nước không nghe được âm thanh gì. Nhưng trong lúc hỗn loạn được cứu, cô nghe được thanh âm của một người đàn ông cực kỳ quen thuộc, cực kỳ khàn đặc, nhẹ giọng nói với cô một câu.
Giang Nguyệt không nghe rõ cụ thể câu nói là gì, nhưng cô mơ hồ nghe được từ ‘yêu’.
Không chân thật đến nỗi Giang Nguyệt cho rằng đó là ảo giác xuất hiện khi cô sắp chết.
Tiêu Kỳ Nhiên sao có thể nói ‘yêu’ cô?
Khi bệnh nhân rối loạn lưỡng cực suy sụp đến tột độ, họ sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, Kiều Cẩn Nhuận đã nói với cô như vậy.
Khi mở mắt ra, ánh đèn trong phòng bệnh rất mạnh, nước mắt Giang Nguyệt lập tức trào ra.
Cô chưa chết!
Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào đèn vài giây, cả người đau đớn khiến cô không khống chế được rên rỉ một tiếng.
“Chị Giang Nguyệt!” Tiểu Diệp ngồi trên ghế, vừa thấy cô tỉnh lại thì lập tức nước mắt lưng tròng, kích động vừa khóc vừa cười:
“Cuối cùng chị cũng tỉnh! Hu hu hu...”
Giang Nguyệt nhíu mày, nhìn cô ấy khóc như một đứa trẻ lại nhịn không được cười.
Dù gì cũng đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nhưng mỗi ngày trôi qua đều giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cảm xúc đều viết hết trên mặt.
“Chị muốn uống nước nóng.” Giang Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhìn đêm mưa đen kịt ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có những tia chớp lóe lên, cô từ từ thu hồi tầm mắt.
Giọng cô ngâm trong nước nên rất khàn, mỗi lời nói ra đều vô cùng vất vả, giống như là đang dùng hết khí lực toàn thân.
Tiểu Diệp lau nước mắt, nặn ra một nụ cười an ủi, lại vội vội vàng vàng rót nước cho cô, động tác cuống quít gấp gáp suýt nữa tràn nước ra ngoài.
“Từ từ thôi, không vội.” Giang Nguyệt không khỏi trấn an cô ấy, nói chậm rãi nhưng rất ôn hòa:
“Chị còn sống, đừng bày ra vẻ mặt như vậy.”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy khiến Tiểu Diệp suýt nữa lại muốn rơi nước mắt.
Giang Nguyệt vẫn trầm tĩnh như trước, hai tay ôm ly nước ấm uống từng ngụm nhỏ, vô cùng hưởng thụ cảm giác bình yên và tĩnh lặng lúc này.
Tiểu Diệp cũng yên lặng, thấy Giang Nguyệt uống nước xong, ân cần hỏi thêm: “Chị có muốn uống thêm nước nữa không, em rót cho chị một ly nữa.”
Bác sĩ nói chỉ cần Giang Nguyệt tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, sau khi kích động qua đi, Tiểu Diệp lại bắt đầu lẩm bẩm:
“Không nói những chuyện khác, hôm nay Tiêu tổng siêu đẹp trai, nhảy thẳng xuống nước muốn cứu chị đó.”
“Nếu không phải nhờ Tiêu tổng thì hôm nay nói không chừng chị sẽ làm mồi cho cá trên sông mất, thật đáng sợ.”
Tiểu Diệp nói xong lại nhớ tới điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra:
“Bây giờ em phải nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tĩnh Nghi và chị Trần, bảo họ không cần gấp gáp chạy qua đây. Bây giờ chị đã qua khỏi nguy hiểm rồi.”
“Nên làm như thế nào không cần tôi phải dạy cô, cô là một người thông minh, Giang Nguyệt.”
Lông mi Giang Nguyệt khẽ run lên.
Từng điều kiện Trần Tư Tề đưa ra đều rất hấp dẫn, nhưng mỗi bước đi đều giống như một cái bẫy, dụ Giang Nguyệt nhảy xuống.
“Trần tổng, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi không có năng lực làm hòn đá lót đường cho anh. Cho dù kết hôn với anh thì tôi cũng không có khả năng làm thuyết khách cho lão Thịnh tổng giúp anh.”
Ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua mặt Trần Tư Tề, giọng nói rất bình tĩnh nhưng có chút thâm ý:
“Trần tổng nói tôi là người thông minh, nhưng người thông minh sao lại có thể lựa chọn nhảy từ hố lửa này sang vực sâu khác chứ?”
Khóe môi Giang Nguyệt mang theo ý cười nhưng rõ ràng không phải xuất phát từ nội tâm, nó càng giống thiếu kiên nhẫn và không yên lòng.
Ẩn dụ này thật sự rất thích hợp, Trần Tư Tề không cảm thấy tức giận, trái lại cảm thấy rất thú vị, không khỏi cười rộ lên:
“Nhưng vực sâu vẫn tốt hơn hố lửa phải không?”
“Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.” Giang Nguyệt thản nhiên cười:
“Tôi không có hứng thú gả vào hào môn, cũng tự biết mình không có dưỡng dục của phu nhân nhà giàu. Thật sự sợ đắc tội người khác.”
Ý muốn rời đi của Giang Nguyệt rất rõ ràng, Trần Tư Tề cũng không tiếp tục giữ cô lại: “Cô không cần từ chối tôi quá sớm, cô có thời gian rất dài để suy nghĩ, tôi chờ cô hồi tâm chuyển ý bất cứ lúc nào.”
…
“Nghịch tử! Có phải anh chê nhà họ Tiêu chưa đủ loạn nên lại gây chuyện đúng không?”
Tiêu Viễn Phong ném mạnh chén trà lên bàn: “Hết Tần Di Di, rồi lại Giang Nguyệt. Hai người phụ nữ đều mang thai, anh thật sự muốn đảo lộn nhà họ Tiêu đúng không?”
Vì sự trở về của Tiêu Kỳ Nhiên mà gần đây nhà họ Tiêu vất vả lắm mới có chút khởi sắc, nhưng làn sóng scandal mới bùng nổ lại nói rằng Giang Nguyệt mang thai con của Tiêu Kỳ Nhiên, lập tức đẩy Tiêu Kỳ Nhiên vào tình thế bất lợi.
Bản thân nhà họ Tiêu là gia tộc cực kỳ coi trọng danh tiếng, chưa nói đến lục đục nội bộ công ty, hiện tại bị bên ngoài chỉ trích, điều này chẳng khác nào bị kẻ thù công kích, giật gấu vá vai.
Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội. Đương sự trái lại lại không thèm để ý.
Tiêu Kỳ Nhiên tiện tay túm cà vạt, ngữ khí rất nhạt, cũng không bị cảm xúc của Tiêu Viễn Phong ảnh hưởng:
“Chuyện Giang Nguyệt mang thai, bố xem lại tin tức thanh minh mới nhất là biết. Về phần Tần Di Di…”
Anh dừng lại một chút, nhếch môi, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải là bố ngầm đồng ý rồi sao. Thả dây dài mới có thể câu được con cá lớn.”
“Anh!” Tiêu Viễn Phong nghẹn lại, nhất thời hụt hơi đuối lý, một lúc lâu không nói được gì.
Tình cảm giữa hai cha con luôn luôn nhạt như nước lã, chỉ cần giao tiếp với nhau, không có lúc nào họ không cãi nhau.
Họ rõ ràng là cha con nhưng mỗi lần đều là cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, từ trước đến nay không ai phục ai.
Tiêu Kỳ Nhiên hút xong một điếu thuốc, mở điện thoại ra, đúng lúc thấy tin nhắn Tiết An gửi tới.
[Tiết An: Tiêu tổng, đã tra được người dùng số tiền lớn mua paparazzi lén theo dõi, địa chỉ IP cho thấy là biệt thự của Đàm Di Tông.]
Tiêu Kỳ Nhiên không ngạc nhiên với đáp án này.
Anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu đánh chữ: [Cất chứng cứ cho kỹ, đợi hạng mục cuối cùng kết thúc liền xử lý.]
Anh có kế hoạch của riêng mình.
[Tiết An: Còn có một chuyện nữa, hôm nay Trần Tư Tề hẹn gặp chị Giang Nguyệt, hai người ở chỗ riêng của anh ta nói chuyện rất lâu.]
Nghe vậy, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt, rõ ràng không vui.
Cho dù cần đàm phán chuyện ký kết hợp đồng thì cũng có thể nói chuyện với Trần Duyệt và bộ phận pháp lý của công ty, Trần Tư Tề làm như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì?
[Giang Nguyệt bây giờ ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi.]
Tiết An nhanh chóng gửi tin nhắn đến: [Sau khi ra khỏi chỗ Trần Tư Tề, chị Giang Nguyệt đi thẳng tới chỗ quay phim, hiện tại ở bên bờ sông.]
Cô có thể bình tĩnh tiếp tục quay phim như vậy thì đoán chừng hai người cũng không nói chuyện gì quan trọng.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên bất giác giãn ra.
Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn phá vỡ thỏa thuận không đến trường quay.
Nhưng lúc này anh không nghênh ngang tới mà là lựa chọn khiêm tốn tới, không kinh động bất cứ ai.
Tiêu Kỳ Nhiên kêu tài xế lái xe đưa anh ra bờ sông, chuẩn bị chờ Giang Nguyệt quay xong chặn cô lại hỏi rốt cuộc Trần Tư Tề đã nói gì với cô.
…
Giang Nguyệt thật sự không để chuyện gặp Trần Tư Tề trong lòng. Sau khi ra khỏi quán trà cô liền đến phim trường để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Nội dung cảnh quay hôm nay là một cuộc chạy trốn, nữ chính Chu Nhược Oánh cần phải chạy trốn khắp nơi trên con thuyền bị cướp, tránh khỏi tầm mắt của những người đánh phá. Cuối cùng cô ấy trốn ở góc cabin hẹp của thuyền, cuộn mình ngủ một giấc, bình an vô sự đến bình minh, cập bến phà.
Đây là một cảnh hành động được thực hiện trên thuyền, đạo diễn hướng dẫn nhân viên. Sau nhiều lần kiểm tra từ trong ra ngoài, khi đảm bảo mọi thứ đều an toàn mới để cho diễn viên lục tục lên thuyền.
“Mọi người phải chú ý, quay phim an toàn là ưu tiên hàng đầu.” Đạo diễn vừa giơ loa vừa nhắc nhở diễn viên trong quá trình chạy phải chú ý, không được vô tình rơi xuống sông.
Tuy rằng đoạn sông này tương đối bằng phẳng nhưng nước rất sâu, nếu không cẩn thận mà ngã xuống cũng rất nguy hiểm.
Bối cảnh của phần này vốn dĩ có thể xử lý hậu kỳ màn xanh, nhưng vì muốn đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất, Ứng Thừa Kỳ đã lên kế hoạch quay thực tế, như vậy mới có thể làm nội dung được quay chân thực hơn.
Và đương nhiên là sự lựa chọn của anh ta là chính xác.
Thân tàu di chuyển trên sông vốn không ổn định như đất liền, diễn xuất cơ thể trên thuyền của các diễn viên đều do bản năng giữ thăng bằng, điều này vượt xa khả năng mà hậu kỳ có thể đạt được.
Biểu hiện của Giang Nguyệt vẫn xuất sắc như mọi khi, thể hiện được rõ nét sự hoang mang và hoảng sợ khi bị truy sát.
Nhất là những bước đi lảo đảo và đôi mắt căng thẳng đầy tơ máu đỏ, quả thực là thời khắc nổi bật chói sáng.
Khi nào một người phụ nữ quyến rũ nhất?
Tất nhiên là khi bất lực nhất.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn đánh sâu vào tâm hồn khiến người ta rất khó không bị cuốn theo.
Cảnh này cũng như vậy.
Nhìn cảnh phim quay ưng ý, Ứng Thừa Kỳ liên tục gật đầu: “Quá tuyệt, quả thực quá tuyệt! Đoạn này quả thật quá tuyệt vời!”
Diễn viên trên thuyền đang chờ phản hồi của đạo diễn ở trên bờ, một số diễn viên thậm chí hơi say sóng, khi biết được tin cảnh quay đã qua, họ không khỏi bắt đầu hoan hô.
Tiếng ồn ào lập tức vang lên bốn phía trên thuyền, hoàn mỹ che lấp một số âm thanh khác.
Bỗng nhiên, có người nghe thấy một tiếng “tõm” rất lớn, giống như tiếng nước sông bắn tung tóe.
Nhưng khi nhìn xuống thuyền, đã không còn bóng dáng.
Có người không rõ chuyện gì nhưng cũng có người đã phát hiện ra manh mối, suy đoán hỏi một câu:
“Có phải có thứ gì đó vừa rơi xuống nước không?”
Mọi người lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem thử có ai rơi xuống nước không, nhưng ai cũng bình yên vô sự.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người lại nhận ra rằng có một người đã biến mất.
Chương 226 Cứu hộ
Tiểu Diệp đang đứng trên bờ ôm khăn choàng tự dưng cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tự hỏi đêm nay có mưa to hay không, có nên thông báo cho đạo diễn Ứng kết thúc công việc trước hay không.
Giang Nguyệt sợ nhất là lạnh, cô cũng không thể dầm mưa.
Đạo diễn Ứng giơ bộ đàm lên, đang nói chuyện với người trên thuyền trên sông, cũng không biết đối phương nói cái gì, bỗng nhiên vẻ mặt anh ta kinh ngạc, suýt chút nữa làm rơi bộ đàm trong tay, anh ta cao giọng quát:
“Cậu nói cái gì, Giang Nguyệt rơi xuống nước rồi?”
Câu nói này cũng lọt vào tai Tiểu Diệp, cô ấy đang ngẩng đầu nhìn xem độ dày của mây có đạt tiêu chuẩn của một trận mưa lớn hay không.
Đột nhiên nghe được một câu này, đầu cô ấy bỗng nhiên như bị kẹt lại, thế nào cũng không quay đầu lại được.
Cô ấy mờ mịt quay đầu: “Ai rơi xuống nước vậy?”
“Giang Nguyệt! Giang Nguyệt rơi xuống nước rồi!” Sắc mặt đạo diễn Ứng lo lắng không thôi, lập tức lớn tiếng hô to, cơ thể chạy về hướng thuyền: “Mau tìm nhân viên cứu hộ, đi cứu người!”
Chiếc khăn choàng dệt kim trượt xuống khỏi khủy tay Tiểu Diệp, đôi mắt cô ấy lập tức mở to, đầu ong ong, suýt nữa cho rằng những gì vừa nghe là ảo giác.
Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt đờ đẫn: “Chị Giang Nguyệt... Không biết bơi.”
Toàn bộ đoàn làm phim vội vàng tập trung lại một chỗ, nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp được sắp xếp từ trước cũng đã xuống sông tìm người, đã năm phút trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì.
Mặt sông phẳng lặng, không một gợn sóng.
“Có phải là chúng ta nhầm rồi hay không, có thể chỉ là đồ vật rơi xuống, chúng ta đi chỗ khác tìm Giang Nguyệt đi?” Có người đề nghị.
Câu này rõ ràng không thuyết phục.
Lúc này, có người hiểu biết về nước bỗng nhiên hô một câu: “Người chết đuối có khả năng chìm xuống đáy nên không dễ tìm được, phải có thuyền tìm kiếm cứu nạn tìm kiếm trên diện rộng.”
Ngoài xa, một chiếc xe đậu trên đường cao tốc.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc chiếc áo trắng đơn giản và quần tây đen, dáng người cao lớn lạnh lùng, anh dựa vào cửa xe với vẻ mặt bình tĩnh, hút từng điếu thuốc.
Trông anh rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Nhìn từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn thấy một đám người đang tụ tập bên bờ sông không biết đang hoan hô hay làm cái gì, tóm lại rất ồn ào.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, bóp điếu thuốc trong tay, ánh mắt bình tĩnh không thể thấy rõ cảm xúc gì:
“Tiết An, đi qua xem một chút.”
Tiết An lập tức mở cửa xe, định rời khỏi ghế lái, nhưng Ứng Thừa Kỳ đã gọi cho anh ấy trước.
“Nghe đi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lướt qua màn hình, lại lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, ngón tay thon dài rút một điếu thuốc, dùng bật lửa châm thuốc.
“Trợ lý Tiết, hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể giúp tôi tìm mấy chiếc thuyền tìm kiếm cứu nạn được không? Chúng tôi đã gọi được xe cứu thương rồi.”
Lúc bộ phim này bắt đầu quay, Tiết An đã chào hỏi trước, nói rằng nếu Ứng Thừa Kỳ có cần gì thì cứ nói, Tiêu tổng sẽ giúp đỡ hết mức có thể.
Bây giờ xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời anh ta chỉ có thể nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên.
Giọng nói của Ưng Thừa Kỳ vẫn bình tĩnh nhưng lại có chút sốt ruột: “Có thể Giang Nguyệt bị rơi xuống nước rồi. Số lượng nhân viên tìm kiếm cứu nạn chúng tôi sắp xếp bên này không đủ, đến giờ vẫn chưa tìm được người.”
Tiết An mở loa ngoài, những lời Ứng Thừa Kỳ nói cũng phát ra rõ ràng.
Đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên chợt co rút lại, dừng lại không quá hai giây, bàn tay châm thuốc run lên không thể nhận ra.
Ngọn lửa trong bật lửa bay ra, anh sững sờ một lúc lâu không châm điếu thuốc.
“Tiêu tổng, chúng ta...” Tiết An vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời không có tiêu cự, tâm trạng thường ngày đã hỗn loạn.
“Sững người ra đó làm gì?” Tiêu Kỳ Nhiên có dự cảm không tốt, giọng nói nghe hơi khàn:
“Lập tức làm theo những lời Ứng Thừa Kỳ nói!”
Nói xong những lời này, người đàn ông lập tức vứt điếu thuốc trên tay, từ vạch ngăn cách đường lớn nhảy xuống, sải bước đi về phía trước, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất không như vậy.
Anh liều mình lao đến bờ sông, đám đông xung quanh lập tức tản ra, để lại một lối đi cho anh.
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, hơi thở cũng dồn dập vì bước đi vội vã, tầm mắt của anh rơi xuống mặt sông mênh mông vô tận. Nhân viên tìm kiếm không ngừng lặn xuống rồi lại nổi lên để tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.
Nước sông thật sự rất trong nhưng lại không thấy đáy, trong tầm mắt mênh mông vô cùng tịch mịch, không có bất kỳ thanh âm nào.
Yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Tiểu Diệp đứng trong đám người gào khóc, giọng nói cũng không khống chế được mà đứt quãng:
“Chị Giang Nguyệt không biết bơi... Tiêu tổng mau cứu, mau cứu chị ấy...”
Một câu nói gần như không hoàn chỉnh.
Ứng Thừa Kỳ cũng chen lên phía trước đám đông, mồ hôi đầm đìa. Anh ta vừa mới đứng vững bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, lúc há miệng muốn giải thích để cứu vớt thì người đàn ông đã nhanh chóng cởi âu phục, ném vào bờ.
“Tiêu...” Đạo diễn Ứng còn chưa kịp nói chữ thứ hai thì Tiêu Kỳ Nhiên đã giơ tay nới lỏng cổ áo, không chút do dự nhảy xuống.
Nước quá sâu, quá lạnh.
Đã đến mùa hè nhưng dòng sông này vẫn lạnh như băng, Tiêu Kỳ Nhiên bị nước lạnh bao bọc toàn thân trong nháy mắt, làn da tiếp xúc với nước lập tức run lên.
Anh sẽ tự tìm thấy cô!
…
Tốc độ làm việc của Tiết An có thể nói là thần tốc, nhanh chóng điều tất cả thuyền cứu sinh có thể thông báo được đến, còn vận dụng thiết bị chuyên nghiệp, chỉ để tìm được Giang Nguyệt.
Còn Tiêu Kỳ Nhiên đã lặn xuống đến lần thứ ba.
Vì ngâm trong nước nên áo sơ mi và quần đen của anh dán chặt lên da, tóc cũng ướt đẫm, nhưng anh lại không có chút cảm giác hay khó chịu.
“Tiêu tổng, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp đã mang theo thiết bị lặn xuống rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt làm ngơ trước những lời này, lấy mu bàn tay lau tóc vụn trên trán, chuẩn bị nhảy xuống nước tìm người một lần nữa.
Đúng lúc này, cách đó mấy chục mét, đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên một tiếng:
“Tìm được rồi!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nguyệt được mấy người kéo ra khỏi mặt nước, trái tim hốt hoảng bất định của Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Mọi người cuống cuồng đưa Giang Nguyệt lên bờ, cô được quấn trong một chiếc chăn cứu sinh, cả người ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền.
Cơ thể cô lạnh cóng vì thân nhiệt bị hạ, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu.
Nhưng may mắn thay, vẫn còn hơi thở yếu ớt.
Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, trực tiếp nhận cô từ tay người khác, dùng sức ôm vào trong ngực.
Giang Nguyệt rất nhẹ.
Nhẹ như thể ôm một chiếc lông vũ trong tay.
Nhưng cô cũng rất nặng.
Nặng trĩu như thể anh đang ôm cả thế giới.
Suýt nữa, suýt nữa… cô đã rời đi.
Xe cứu thương đã chờ sẵn, Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt đi cực kỳ vững vàng, kịp thời đưa cô lên xe, sau đó cũng ngồi lên xe theo.
Bác sĩ sơ cứu tạm thời cho Giang Nguyệt, y tá cầm biểu mẫu trong tay hỏi anh: “Thưa anh, xin hỏi anh và cô gái này có quan hệ gì, chúng tôi cần lập biên bản.”
“Người thân!”
Chương 227 Ảo giác
Mây đen u ám kéo dài một ngày, như thể đã ấp ủ thật lâu, cuối cùng lúc này trời cũng đổ mưa rất to.
Nước mưa rửa sạch kính trên cửa sổ phòng bệnh, mưa dày đặc gần như không thấy rõ các tòa nhà bên ngoài, một khung cảnh mông lung.
Do được cấp cứu kịp thời nên Giang Nguyệt không bị tổn thương não do thiếu oxy quá lâu, đây có thể coi là điều may mắn.
Nhưng vì đuối nước nên cô vẫn hôn mê bất tỉnh. Sau khi cấp cứu, bác sĩ nói phải chờ một thời gian ngắn thì cô mới có thể tỉnh lại, trong lúc này nên có người túc trực bên cạnh.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở hành lang, toàn bộ áo sơ mi và quần tây đều đã ướt đẫm. Ngay cả dưới chân anh cũng đã có một vũng nước đọng.
Nhưng anh vẫn cao ngạo và quý phái như trước, không hề có một chút chật vật nào.
Người ở địa vị cao, khí thế quanh người rất khó che dấu, bệnh nhân và y tá đi ngang qua anh đều cúi đầu bước nhanh, không dám nán lại lâu hơn.
Họ sợ bị hiểu lầm là coi thường anh, không cẩn thận đắc tội người khác thì sẽ gây ra chuyện phiền toái.
Tiết An vội vàng mang theo một bộ quần áo khô ráo chỉnh tề tới, thuận tiện cho Tiêu Kỳ Nhiên thay.
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên thay xong quần áo, Tiết An mới do dự tiến lên trước, thấp giọng nói vài câu vào tai anh.
Trong phút chốc, sắc mặt anh lạnh xuống, trở nên cực kỳ nghiêm túc và lạnh lẽo.
“Tiêu tổng, ngài định làm thế nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn Tiết An không thể nắm bắt được suy nghĩ của ông chủ, tiếp tục nói:
“Tình huống này chúng ta cũng không có cách nào xác định được chính xác, dù sao đây cũng là quyết định của chị Giang Nguyệt.”
“Đối phương đã thú nhận rằng lúc đó ở trên thuyền quả thật ép buộc chị ấy, nhưng nhảy xuống sông là do tự chị ấy chọn.”
Khi biết được chân tướng việc Giang Nguyệt rơi xuống sông, Tiết An cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nhưng ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây thì lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Trong những năm qua, Tiết An chưa từng thấy người phụ nữ nào có cuộc sống khó khăn, lưu lạc như Giang Nguyệt.
Người đẹp kiều diễm như hoa hồng giống Giang Nguyệt nên được cẩn thận che chở ở trong nhà kính chứ không phải bị gió và sương giá vùi dập.
Nghe Tiết An nói xong, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, một lúc lâu không nói gì.
Trong phòng bệnh, Tiểu Diệp đang túc trực bên Giang Nguyệt, tuy rằng cô còn chưa tỉnh nhưng cô ấy cũng không rời đi nửa bước.
Nhìn Giang Nguyệt nằm trên giường bệnh yếu ớt như một tờ giấy, nước mắt Tiểu Diệp lăn xuống, trong lòng đau đớn như vỡ vụn.
Hôm nay nước sông rất lạnh, một người sợ lạnh như Giang Nguyệt lại bị ngâm trong nước lạnh lâu như vậy.
Tiểu Diệp thậm chí còn không dám nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng và bất lực lúc đó chứ đừng nói đến Giang Nguyệt đã tự mình trải qua chuyện này.
Khó có thể thực sự cảm nhận được nỗi đau như cắt da lúc đó.
Ông trời làm khổ Giang Nguyệt thật sự là quá lâu, keo kiệt đến mức không muốn cho cô một chút viên mãn trong cuộc đời này.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Tiết An được phân công công việc khác nên đã rời đi trước.
Tiêu Kỳ Nhiên tựa vào vách tường bệnh viện, im lặng đứng thật lâu.
Anh cảm giác được trái tim có một khoảnh khắc thắt lại và đau đớn, hít sâu một hơi, lúc này mới thật sự hiểu được cái gì gọi là mất mà lấy lại được.
Muộn hơn một chút thôi thì có thể cô đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Chưa bao giờ Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy biết ơn vì mình đã ở gần Giang Nguyệt như vậy, có thể kịp thời ôm lấy cô.
Nếu lúc đó anh không ở đó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cứu hộ không kịp thời? Nếu...
Nếu như vậy thì mọi thứ về Giang Nguyệt sẽ trở về con số không. Cô không còn có cảm xúc gì với anh nữa, càng đừng nói đến hận thù, chỉ cứ đột ngột rời khỏi thế giới này như vậy.
Không có người thân tổ chức tang lễ cho cô, không có bạn bè thân thiết đọc điếu văn cho cô. Ngay cả giới giải trí mà cô cảm thấy kiêu ngạo nhất cũng chỉ viết một cáo phó ngắn để bày tỏ nỗi đau và niềm thương tiếc.
Không lâu sau, cái tên “Giang Nguyệt” sẽ bị quên lãng trong tâm trí công chúng, như thể cô chưa từng đặt chân đến thế giới này.
Nhưng… anh sẽ nhớ cô.
Nghĩ đến những điều này, trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên sự đau đớn.
Sao cô có thể? Sao cô dám? Ai đã cho cô lá gan để cô muốn đi thì đi?
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh như băng, sắc mặt âm u đến dọa người.
…
Giang Nguyệt không biết mình ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy lúc mình nhảy xuống nước rất lạnh, giống như rót vào nước lạnh vào khe xương, lạnh đến mức khiến cả người cô đau đớn.
Cô chỉ giãy dụa trong nước một chút, sau đó thả lỏng toàn bộ dây thần kinh, hai tay duỗi ra, tùy ý để trọng lực làm cô rơi xuống không ngừng.
Cô là người muốn chết, vốn dĩ đã không có hy vọng sống nên đương nhiên cũng không gì đáng để giãy dụa.
Người ta nói rằng trước khi rời khỏi thế giới này, thứ cuối cùng mất đi là thính giác.
Vốn dĩ cô ở trong nước không nghe được âm thanh gì. Nhưng trong lúc hỗn loạn được cứu, cô nghe được thanh âm của một người đàn ông cực kỳ quen thuộc, cực kỳ khàn đặc, nhẹ giọng nói với cô một câu.
Giang Nguyệt không nghe rõ cụ thể câu nói là gì, nhưng cô mơ hồ nghe được từ ‘yêu’.
Không chân thật đến nỗi Giang Nguyệt cho rằng đó là ảo giác xuất hiện khi cô sắp chết.
Tiêu Kỳ Nhiên sao có thể nói ‘yêu’ cô?
Khi bệnh nhân rối loạn lưỡng cực suy sụp đến tột độ, họ sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, Kiều Cẩn Nhuận đã nói với cô như vậy.
Khi mở mắt ra, ánh đèn trong phòng bệnh rất mạnh, nước mắt Giang Nguyệt lập tức trào ra.
Cô chưa chết!
Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào đèn vài giây, cả người đau đớn khiến cô không khống chế được rên rỉ một tiếng.
“Chị Giang Nguyệt!” Tiểu Diệp ngồi trên ghế, vừa thấy cô tỉnh lại thì lập tức nước mắt lưng tròng, kích động vừa khóc vừa cười:
“Cuối cùng chị cũng tỉnh! Hu hu hu...”
Giang Nguyệt nhíu mày, nhìn cô ấy khóc như một đứa trẻ lại nhịn không được cười.
Dù gì cũng đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nhưng mỗi ngày trôi qua đều giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cảm xúc đều viết hết trên mặt.
“Chị muốn uống nước nóng.” Giang Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhìn đêm mưa đen kịt ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có những tia chớp lóe lên, cô từ từ thu hồi tầm mắt.
Giọng cô ngâm trong nước nên rất khàn, mỗi lời nói ra đều vô cùng vất vả, giống như là đang dùng hết khí lực toàn thân.
Tiểu Diệp lau nước mắt, nặn ra một nụ cười an ủi, lại vội vội vàng vàng rót nước cho cô, động tác cuống quít gấp gáp suýt nữa tràn nước ra ngoài.
“Từ từ thôi, không vội.” Giang Nguyệt không khỏi trấn an cô ấy, nói chậm rãi nhưng rất ôn hòa:
“Chị còn sống, đừng bày ra vẻ mặt như vậy.”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy khiến Tiểu Diệp suýt nữa lại muốn rơi nước mắt.
Giang Nguyệt vẫn trầm tĩnh như trước, hai tay ôm ly nước ấm uống từng ngụm nhỏ, vô cùng hưởng thụ cảm giác bình yên và tĩnh lặng lúc này.
Tiểu Diệp cũng yên lặng, thấy Giang Nguyệt uống nước xong, ân cần hỏi thêm: “Chị có muốn uống thêm nước nữa không, em rót cho chị một ly nữa.”
Bác sĩ nói chỉ cần Giang Nguyệt tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, sau khi kích động qua đi, Tiểu Diệp lại bắt đầu lẩm bẩm:
“Không nói những chuyện khác, hôm nay Tiêu tổng siêu đẹp trai, nhảy thẳng xuống nước muốn cứu chị đó.”
“Nếu không phải nhờ Tiêu tổng thì hôm nay nói không chừng chị sẽ làm mồi cho cá trên sông mất, thật đáng sợ.”
Tiểu Diệp nói xong lại nhớ tới điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra:
“Bây giờ em phải nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tĩnh Nghi và chị Trần, bảo họ không cần gấp gáp chạy qua đây. Bây giờ chị đã qua khỏi nguy hiểm rồi.”