-
Chương 151-155
Chương 151 Hôn mê
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp đi tới trước mặt bác sĩ, lạnh nhạt đáp: “Tôi là người nhà của bệnh nhân.”
Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, hơi nhíu mày, giọng điệu trách cứ: “Bản thân bệnh nhân có tiền sử bệnh tim mạch, không thể bị kích động, gia đình anh đã chăm sóc bệnh nhân như thế nào vậy?”
Bác sĩ vừa dứt lời, Tần Di Di liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng cô run lên, cúi đầu thấp hơn, trầm mặc không nói gì.
Trước đây Tô Gia Lan bởi vì nhồi máu não mà phải ngồi xe lăn, dẫn đến thân thể thiếu vận động và rèn luyện, tim mạch không hoạt động linh hoạt. Lần này tâm tình dao động đã ảnh hưởng trực tiếp đến tim, cung cấp không đủ máu lên não dẫn đến hôn mê đột ngột.
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng nghe bác sĩ dặn dò xong, chỉ hỏi một câu: “Khi nào mẹ tôi có thể tỉnh lại?”
“Việc này không dễ nói, phải xem tình huống sơ tán máu đông của bệnh nhân.” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu:
“Bản thân bệnh nhân trước đây đã có tiền sử tắc mạch máu, dẫn đến nhồi máu não, vẫn chưa hồi phục tốt. Hiện tại lại rơi vào tình trạng này, bệnh tình cũng trở nên trầm trọng hơn.”
Trước khi rời đi, bác sĩ nói thêm: “Tìm một nhân viên y tế chăm sóc cẩn thận, tốt nhất là người trước đây có kinh nghiệm chăm sóc, như vậy bệnh nhân có thể phục hồi nhanh hơn.”
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Di Di nghe được một câu này của bác sĩ, ánh mắt sáng rực lên, thẳng lưng bước lên phía trước, vẻ mặt thành khẩn:
“A Nhiên, để cho em chăm sóc bác gái đi, em nhất định sẽ chăm sóc bác thật cẩn thận.”
“Có thể chăm sóc tốt thật không?” Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm nhìn Tần Di Di, trực tiếp từ chối cô:
“Với sự kiên nhẫn của em, chỉ sợ không quá ba ngày, em đã không thể làm nổi nữa.”
“Nếu mẹ tôi lại xảy ra chuyện, em có thể gánh vác nổi trách nhiệm này hay không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nói rất ngắn gọn, câu hỏi khiến cho thân thể Tần Di Di nhất thời cứng đờ, tâm tình có chút chột dạ.
Cô chỉ là muốn biểu hiện bản thân trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lưu lại ấn tượng tốt với anh, cũng không suy nghĩ quá nhiều về cái gì khác.
Tần Di Di là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nhà, cha mẹ cũng tương đối yêu thương bảo bọc. Cô ta làm sao có thể chăm sóc cho người khác, huống hồ là bệnh nhân có tiền sử bệnh tim mạch?
Nhìn cô rơi vào trầm mặc, ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Nhiên rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa rít một hơi dài, anh mới chậm rãi nói:
“Tuần sau có đợt huấn luyện dã ngoại dành cho nghệ sĩ mới, nhớ tham gia.”
Ý tứ này của anh chính là đẩy Tần Di Di ra xa khỏi việc này.
Trong lòng Tần Di Di đột nhiên hoảng hốt, đôi mắt ướt át đáng thương: “A Nhiên, anh muốn đuổi em đi sao?”
“Chỉ là sắp xếp công việc bình thường thôi, đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, không thay đổi sắc mặt:
“Tôi đã nói rồi, bây giờ em cần phải học hỏi và trưởng thành.”
Một câu nói này của Tiêu Kỳ Nhiên làm cho Tần Di Di nhất thời không biết nên nói gì.
Về việc đào tạo nghệ sĩ ở bên ngoài, trước đó cô cũng đã nghe các nghệ sĩ khác trong công ty phàn nàn qua, nói rằng mỗi người mới đều phải tham gia khóa huấn luyện này.
Chu kỳ đào tạo dài ngày, áp lực đào tạo lớn, môi trường đào tạo lại không tốt.
‘Di Di đáng yêu như vậy, chắc là Tiêu tổng sẽ thương tiếc Di Di, không để cô ấy phải chịu khổ đâu.’
Ở thời điểm đó, nghệ sĩ Giang San đều hùa theo mà trêu chọc Tần Di Di, lúc đó Tần Di Di cũng rất tin tưởng mấy lời nói như vậy, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Nhưng bây giờ, tất cả đều giống như dằn mặt cô.
Nghĩ đến cảnh tham gia huấn luyện, mấy người ở trong công ty chắc chắn sẽ bàn tán về mình, Tần Di Di liền cảm thấy khó chịu, không chịu được lập tức cầu xin: “A Nhiên, em có thể không tham gia huấn luyện không?”
“Ở công ty cũng có thể tiến hành huấn luyện mà, em cam đoan sẽ nghiêm túc học tập, thành tích nhất định không thua kém so với tham gia huấn luyện đào tạo bên ngoài.” Đôi mắt của cô tràn đầy sự chân thành, không ngừng cầu xin anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đút một tay trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, hai mắt chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Tần Di Di một cái, nhưng lại mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng đồng hồ kêu tích tắc, còn lại không hề có một chút âm thanh dư thừa nào.
Qua mấy giây, Tần Di Di rốt cục cũng nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi, A Nhiên, em sẽ ngoan ngoãn đi tham gia huấn luyện.”
Trong lòng Tần Di Di hiểu rất rõ ràng, nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, vậy nhất định phải nghe lời anh.
Người đàn ông thờ ơ vứt tàn thuốc, ngữ điệu thong thả, sắc mặt cũng khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, bất động như núi:
“Tôi sẽ nói bọn họ đặc biệt để ý đến em, em cũng không cần quá áp lực.”
Nghe vậy, tâm tình đè nén vừa rồi của Tần Di Di mới có chuyển biến tốt đẹp.
Cô nhu thuận gật gật đầu.
…
Giang Nguyệt đeo khẩu trang, vành mũ đè rất thấp, vừa mới từ phòng chụp hình của Vitaly đi ra.
Ba ngày sau sẽ công bố người phát ngôn thương hiệu của năm mới, thương hiệu phải phát hành thông báo, cho nên phải nhanh chóng chụp ảnh tuyên truyền.
Phía sau còn phải chuẩn bị rất nhiều bữa tiệc lớn, một loạt sắp xếp đã được định sẵn dẫn đến thời gian thực hiện có chút gấp gáp.
Cũng may năng lực chuyên môn của Giang Nguyệt rất tốt, thành công vượt qua mọi cửa ải. Chụp ảnh cũng không tốn bao nhiêu thời gian, ngay cả nhiếp ảnh gia hàng đầu của Vitaly cũng khen ngợi Giang Nguyệt không dứt miệng.
“Giang tiểu thư, cô thật sự là người mẫu mang lại cảm giác thành tựu nhất mà tôi từng chụp.”
Trong mắt nhiếp ảnh gia tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Hầu như ảnh chụp không có vấn đề gì, có vẻ như thời gian chỉnh sửa hình ảnh sau này sẽ rất đơn giản đây.”
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Nguyệt được nhiếp ảnh gia khen ngợi.
Cảm giác ống kính của Giang Nguyệt luôn rất mạnh, mỗi lần chụp ảnh tuyên truyền thương hiệu, cô luôn là người có tỷ lệ sai sót thấp nhất, đối với cô những phông nền, vật liệu hỗ trợ người mẫu mà hậu cần đã chuẩn bị kỹ càng chẳng qua chỉ là thêm hoa trên gấm, phụ họa cho cô mà thôi.
“Thế nào, thuận lợi không chị?”
Thấy Giang Nguyệt vừa đi ra, Tĩnh Nghi ở bên ngoài chờ đợi liền tiến lên đưa khăn choàng cho cô.
Tuy rằng nhiệt độ ở Hoa Thành dễ chịu, nhưng đến xế chiều vẫn có chút lạnh lẽo, Tĩnh Nghi sợ Giang Nguyệt chịu lạnh, vì vậy đã mang thêm bình nước giữ ấm cho cô.
“Không có vấn đề gì cả, chờ sau khi bộ phim ra mắt chị sẽ nói chị Trần phối hợp với thương hiệu, cùng nhau tuyên truyền.” Giang Nguyệt nhận lấy bình nước, mở nắp uống một ngụm.
Không quá nóng, là nhiệt độ vừa vặn có thể uống.
Giang Nguyệt choàng khăn quanh người, mỉm cười: “Tĩnh Nghi, bây giờ em đã đủ tư cách trở thành trợ lý rồi.”
Còn nhớ lúc mới bắt đầu, Tĩnh Nghi được điều đến bên cạnh Giang Nguyệt vẫn là một trợ lý còn non trẻ, hiện tại đã chín chắn, có thể không cần cô nhắc nhở nữa, mọi chuyện đều có thể tự mình hoàn thành rất tốt.
Tĩnh Nghi ngửa mặt cười cười với Giang Nguyệt, vẻ mặt vui tươi: “Chị Giang Nguyệt nói như vậy, có phải là ý bảo rằng em có thể phát triển hơn rồi không?”
Cô nàng nghĩ đến cái gì đó, nhất thời kích động: “Có phải em đã có thể tăng lương không?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tĩnh Nghi, Giang Nguyệt không nhịn được cười: “Chị sẽ giúp em nói tốt vài câu với chị Trần.”
“Cảm ơn chị Giang Nguyệt!” Ánh mắt Tĩnh Nghi sáng ngời, vẻ mặt vui vẻ: “Nếu như có thể tăng lương thì em có thể tích góp tiền để chuẩn bị mua nhà ở Hoa Thành rồi.”
Tuy rằng tuổi của Tĩnh Nghi còn nhỏ, nhưng kế hoạch tương lai rất rõ ràng: “Ba em bị bệnh thấp khớp, chân mẹ em cũng không tốt, mùa đông ở Bắc Thành quá lạnh, hai vợ chồng họ chắc chắn không chịu nổi.”
“Chờ đến khi trong tay em có chút tiền rồi, em sẽ lập tức mua một căn nhà lớn ở Hoa Thành, sau đó đón ba mẹ đến đây, để hai người họ sống chung với em.”
“Đến lúc đó lại xem có thể gặp được người thích hợp hay không, sau đó có thể kết hôn rồi định cư ở Hoa Thành này luôn.”
Giang Nguyệt chăm chú lắng nghe, nhịn không được mỉm cười theo: “Một kế hoạch cho tương lai rất tốt.”
“Còn chị Giang Nguyệt thì sao?”
Tĩnh Nghi sau khi nói xong kế hoạch của mình, lại nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, chớp chớp mắt: “Chị Giang Nguyệt dự định tương lai sau này sẽ như thế nào?”
Chương 152 Ăn một bữa cơm chung
Tĩnh Nghi hỏi như vậy, Giang Nguyệt mới nghiêm túc suy nghĩ lại một lúc.
Trước kia cô cũng có đến tương lai của mình một cách nghiêm túc, nhưng sau này có quá nhiều chuyện xảy ra, cô liền không còn kế hoạch nào nữa.
“Chị Giang Nguyệt?” Tĩnh Nghi thấy cô im lặng hồi lâu không nói gì liền gọi cô một tiếng, lúc này mới khiến cô tỉnh táo lại: “Chị đang suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Giang Nguyệt cười cười, giơ hai ngón tay chọc chọc trán Tĩnh Nghi: “Tôi đang nghĩ, chị Trần nên tăng lương cho em bao nhiêu thì em mới có thể sớm mua nhà ở Hoa Thành.”
Tĩnh Nghi tươi cười rạng rỡ: “Tiền ấy mà, càng nhiều thì càng tốt.”
Tiền, tất nhiên, càng nhiều thì càng tốt.
Đối với kế hoạch trong tương lai, Giang Nguyệt hiện tại vẫn chưa có ý tưởng gì.
Cô đang rất hài lòng với tình hình hiện tại.
Không cần lo lắng đề phòng, càng không cần a dua nịnh nọt, tất cả đều thuận theo tự nhiên, cuộc sống thật sự rất sảng khoái, có loại cảm giác tùy tính tiêu sái.
Buổi tối gió rất thoáng đãng và mát mẻ, Giang Nguyệt hít sâu một hơi thật sâu, cô cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy hơi mát.
Hai người đang chuẩn bị trở về, điện thoại di động trong túi xách Giang Nguyệt rung lên.
Khi nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt Giang Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Bác sĩ Kiều?”
Giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận vẫn lưu loát và sắc bén như trước, phía sau còn có tiếng gió rất nhỏ: “Tôi vừa mới đến Hoa Thành, có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
“Sao anh lại tới Hoa Thành?”
Tiếng cười nhàn nhạt của Kiều Cẩn Nhuận theo ống nghe truyền tới: “Chẳng lẽ tôi không thể tới đây sao?”
“Đương nhiên không phải ý đó rồi.”
“Ngày mai phải mở một cuộc hội thảo y khoa ở Hoa Thành, tôi tới đây công tác để tham gia hội thảo.” Kiều Cẩn Nhuận giải thích cho cô.
Nghe vậy, Giang Nguyệt ngay lập tức hiểu ra.
Thông qua tiếng loa phát thanh từ trong điện thoại vọng lại, có thể nghe thấy Kiều Cẩn Nhuận đang ở sân bay, Giang Nguyệt liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Bác sĩ Kiều ngàn dặm xa xôi tới đây, chúng ta đương nhiên phải cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.”
...
Khi Giang Nguyệt đi tới địa điểm đã hẹn, Kiều Cẩn Nhuận đã đặt chỗ từ trước, đang đợi cô.
Bởi vì thời gian không còn sớm nên để thuận tiện cô liền trực tiếp đặt một nhà hàng cách khách sạn của Kiều Cẩn Nhuận tương đối gần.
Trong lúc chờ Giang Nguyệt, Kiều Cẩn Nhuận đã gọi món trước. Ngay khi anh khép lại thực đơn, điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn nhận được một tin nhắn.
[Giang Nguyệt: Tôi đến rồi, anh ngồi ở đâu?]
Kiều Cẩn Nhuận ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám người, chỉ nhìn thấy Giang Nguyệt đang đứng trước cửa kính, cô mặc đồ kín đáo lịch sự. Nhưng vẫn khó có thể che giấu được dáng người uyển chuyển của cô.
Giang Nguyệt còn chưa tẩy trang, lúc này dưới lớp mũ là khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt sáng ngời và có thần thái.
Kiều Cẩn Nhuận đưa tay vẫy vẫy, người phụ nữ ngay lập tức nhìn thấy anh, nở nụ cười thật tươi đi về phía anh, ngồi xuống đối diện anh.
“Bác sĩ Kiều, anh mặc quá dày.”
Giang Nguyệt vừa ngồi xuống, liền chú ý tới chiếc áo khoác lông vũ anh để lên trên chiếc ghế bên cạnh, không khỏi nở nụ cười:
“Ở đây nhiệt độ rất cao, anh mặc áo khoác lông đi trên đường, sẽ giống như một người quái dị.”
Kiều Cẩn Nhuận thấp giọng nở nụ cười, ngược lại có chút lơ đãng nói: “Xuân đi thu đến, chúng ta phải thuận theo quy luật của tự nhiên.”
Có quái dị hay không không quan trọng, miễn là cơ thể khỏe mạnh mới quan trọng.
Đồ ăn bên Hoa Thành tương đối thanh đạm, Kiều Cẩn Nhuận đẩy thực đơn đến trước mặt cô:
“Vừa rồi tôi có gọi mấy món, cô xem có thêm món gì muốn ăn hay không, tôi mời cô.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu nha.” Giang Nguyệt cười cười, nhận lấy thực đơn.
Kiều Cẩn Nhuận đưa tay ra, mang theo mùi hương đặc biệt sạch sẽ khô ráo của anh, vừa giống mùi chanh, lại giống như mùi lá bạc hà.
Làm cho người khác cảm thấy rất sạch sẽ.
Buổi chụp hình hôm nay đã khiến cô tiêu hao rất nhiều sức lực, kéo dài đến lúc này, bụng cô chính xác vô cùng trống rỗng.
Khi gọi món xong, Giang Nguyệt dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng có thể ăn.”
Kiều Cẩn Nhuận trầm mặc một lát, suy nghĩ một chút mới mở miệng chủ động hỏi: “Tôi không hiểu lắm... Cô vừa mới quay phim xong à?”
Giọng điệu khiêm tốn của anh khiến Giang Nguyệt không nhịn được mà bật cười, nhưng lại cố ý đè nén: “Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà bác sĩ Kiều không biết?”
“Xin lỗi, dù sao công việc của minh tinh cũng không phải ai cũng biết.” Kiều Cẩn Nhuận nghiêm túc trả lời:
“Nếu có bất kỳ cuốn sách nào có liên quan, cô có thể giới thiệu cho tôi xem.”
Giang Nguyệt cố hết sức mím khóe môi xuống, nhưng vẫn không khống chế được, ý cười từng chút từng chút từ khóe môi cô lộ ra, hai mắt sáng ngời.
Cô cười rất đáng yêu, đôi mắt sáng lộ ra vài phần giảo hoạt, vô cùng linh động sáng ngời:
“Nếu bác sĩ Kiều cảm thấy hứng thú, tôi có thể trực tiếp cung cấp cho anh một khóa học miễn phí.”
“Tất nhiên, nội dung trong khóa học phải được bảo mật.” Cô vừa nhỏ giọng nói, một bên lắc lư ngón tay, vô cùng vui vẻ.
Rất hiếm khi thấy được cô tùy ý làm nũng như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Có thể thấy gần đây tâm tình của cô rất tốt.”
So với lúc trước, sự cô đơn và phiền muộn giữa hai hàng lông mày đã ít đi rất nhiều.
Hai người nói chuyện một lúc, đồ ăn trên bàn cũng gần như là đầy đủ, bắt đầu động đũa ăn.
“Khi nào bác sĩ Kiều trở về?”
Tay cầm đũa của Kiều Cẩn Nhuận rất đẹp, đó là một đôi bàn tay trời sinh của bác sĩ phẫu thuật, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng rất vui mắt.
“Khoảng một tuần sau.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô, lại hỏi cô một câu: “Còn cô thì sao, khi nào quay trở về Bắc thành?”
Giang Nguyệt hơi cúi mặt xuống, suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Công việc ở đây tiến triển tương đối thuận lợi, trước mắt không có ý định quay về.”
Nghe được đáp án này, Kiều Cẩn Nhuận trầm ngâm, sau đó mỉm cười: “Ừ, có thể nhìn ra được cô sống ở đây rất thoải mái.”
Giang Nguyệt nâng ly lên, giơ lên trước mặt hai người, chất lỏng trong ly lắc lư một chút: “Cám ơn bác sĩ Kiều.”
Mặc dù Kiều Cẩn Nhuận không nói, Giang Nguyệt cũng có thể cảm nhận được, anh rất quan tâm đến cô.
Cho dù là xuất phát từ trách nhiệm của một bác sĩ cũng được, hay là xuất phát từ thân phận của một người bạn cũng được. Dù là cái nào, cô cũng nên cảm ơn anh.
Uống mấy ly rượu xuống bụng, Giang Nguyệt có chút say.
Thật ra tửu lượng của Giang Nguyệt rất tốt, nhưng bởi vì thời gian gần đây đều không có xã giao, tửu lượng của cô rõ ràng đã không còn được như trước.
Kiều Cẩn Nhuận thấy hai má cô ửng hồng, còn có vành tai ửng đỏ, cẩn thận hỏi:
“Cô say rồi? Có muốn tôi đưa cô về không?”
Giang Nguyệt lắc đầu.
Cô có hơi say, nhưng còn không đến mức không thể tự mình về nhà.
Kiều Cẩn Nhuận rất lịch sự đổi rượu thành nước, một lần nữa đổi cho cô một ly, để cô giải rượu.
Sau đó, anh đột nhiên mở miệng: “Hai đêm trước, Tô Gia Lan đột nhiên ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chuyện này cô biết không?”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, đáy mắt tràn đầy sự nghi hoặc: “Tiêu phu nhân xảy ra chuyện gì sao?”
Gần đây cô không chú ý đến tin tức ở Bắc Thành, cũng không ai nói với cô về chuyện này.
“Ừ, tôi nghe các đồng nghiệp trong khoa nói. Hình như bà ấy bị lời nói làm cho kích động. Không thể khống chế được cảm xúc, bệnh cũ tái phát, hiện tại vẫn còn đang hôn mê.”
Giang Nguyệt chớp mắt mấy cái, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó ở trong phòng thử quần áo, Tiểu Diệp nói Tần Di Di muốn về Tiêu gia gặp cha mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên.
Chương 153 Tóc em rối rồi
Liên kết hai sự kiện này, Giang Nguyệt có thể đoán được chắc hẳn Tần Di Di đã nói gì đó với Tô Gia Lan khiến bà kích động.
Tô Gia Lan gặp chuyện không may, nhìn như chuyện ngoài ý muốn nhưng Giang Nguyệt cảm thấy chuyện này là hoàn toàn hợp lý.
Cô cẩn thận ở chung với Tô Gia Lan nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có cách nào khiến bà vui lòng, chứ đừng nói đến Tần Di Di được sủng mà kiêu kia.
Tính cách cô ta bốc đồng, hơn nữa Tô Gia Lan nói chuyện cay nghiệt, hai người rất khó mà không xảy ra xung đột.
Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt không hề thay đổi, thuận miệng nói một câu: “Cơ thể Tiêu phu nhân đã bị bệnh nhiều năm, bình thường phải chú ý sức khỏe nhiều hơn.”
Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên nhìn cô một cái, thấy trên mặt cô không có bất kỳ dao động nào: “Bà ấy là người nhà của Tiêu Kỳ Nhiên, tôi tưởng cô sẽ phải lo lắng một chút.”
“Tại sao tôi phải lo lắng?” Giang Nguyệt nhấm một ngụm trà nóng, từ từ tựa vào ghế: “Đó là mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, không phải mẹ tôi.”
Lúc cô nói những lời này, trong mắt không hề có cảm xúc, bình thản giống như đang nói về người không có quan hệ gì với mình.
Kiều Cẩn Nhuận chần chừ trong giây lát, sau đó bình tĩnh xin lỗi: “Là tôi nghĩ nhiều rồi, cô không cần để ý đâu.”
“Không sao.” Giang Nguyệt lắc đầu, cười tự giễu một tiếng:
“Hành động lúc trước của tôi, có phải khiến cho người ta cảm thấy chắc hẳn tôi sẽ rất khó buông bỏ đúng không?”
“Đúng vậy.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời rất dứt khoát: “Cô không giống người có thể từ bỏ một cách dứt khoát như vậy.”
Giang Nguyệt nở nụ cười.
Vốn dĩ, cô là người cực kỳ để ý đến chuyện tình cảm nên thật sự không thể buông bỏ nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa, ở bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên mấy năm, bất luận là Tô Gia Lan hay là Tiêu Viễn Phong, hoặc những người có liên quan khác, ít nhiều Giang Nguyệt cũng từng ở chung với họ.
Ngay cả lúc Tô Gia Lan bị nhồi máu não cần người chăm sóc, cô cũng chưa từng oán giận một câu, tỉ mỉ quan tâm chăm sóc bà, đối xử với bà như con gái ruột đối xử với mẹ mình vậy.
Giang Nguyệt tự hỏi, từ trước đến nay cô đối xử với những người đó rất chân thành. Nhưng có ai từng tôn trọng cô dù chỉ một chút chưa?
Nghĩ đến những điều này, cho dù cô mềm lòng hơn nữa thì cũng có thể trở nên sắc đá.
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại, tiếp tục lẩm bẩm: “Lòng người làm bằng xương bằng thịt, tôi cũng không phải nô lệ, không cần phải dốc lòng làm việc vất vả vì nhà họ mà không oán hận.”
“Cho dù nuôi một con chó thì cũng nên cho nó một khúc xương, chứ không phải liên tục sỉ nhục và châm chọc nó.”
Nói đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt có chút ảm đạm, nhếch môi giễu cợt.
Cô yêu Tiêu Kỳ Nhiên!
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể để cuộc đời của mình không có chút tôn nghiêm nào.
Kiều Cẩn Nhuận suy nghĩ một lúc, cảm giác được tâm trạng cô sa sút, anh ta hơi áy náy mở miệng:
“Xin lỗi, tôi nhắc tới chuyện khiến cô không vui rồi.”
Khóe môi Giang Nguyệt nhếch lên: “Tôi không cảm thấy không vui. Thậm chí cảm thấy tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt. Hiện tại tôi đã rất hài lòng rồi.”
Tuy rằng cô cười, nhưng Kiều Cẩn Nhuận có thể thấy rõ vành mắt ửng đỏ của cô.
Cô ở Giang San bốn năm nhưng lại rơi vào kết quả bị vứt bỏ như bây giờ, thật như là một chuyện cười.
Bốn năm này, cô mới sâu sắc tỉnh táo nhận ra một đạo lý.
Trái tim của một số người, không bao giờ có thể ấm lên được.
Đến khi hai người ăn cơm xong, bên ngoài bỗng nhiên lạnh xuống, bầu trời xám xịt, mây đen bao phủ.
“Xem ra ngày mai trời sẽ mưa.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn thoáng bầu trời, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong túi, sau đó lấy ra một hộp thuốc.
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn, là một loại thuốc mà Kiều Cẩn Nhuận đã kê cho cô trước đó.
“Cô đã uống hết thuốc lúc trước tôi kê cho cô chưa?”
Kiều Cẩn Nhuận bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, Giang Nguyệt lập tức cảm thấy chột dạ, ánh mắt theo đó lóe lên: “Chuyện đó...”
Gần đây cô rất bận, sao có thể quan tâm đến việc uống thuốc được chứ? Ăn được đúng giờ ba bữa cũng là phải nhờ chị Trần và những người khác ép cô ăn.
“Biết cô sẽ không để tâm mà!”
Kiều Cẩn Nhuận cực kỳ bất đắc dĩ cười, nhét thuốc trong tay mình và một chai trà gừng vừa mua vào trong tay cô.
“Tối nay cô uống rượu, trước kia cô bị loét dạ dày, rượu có thể sẽ kích thích dạ dày, thuốc này sẽ khiến cô dễ chịu hơn.”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn trà gừng còn ấm trong tay.
Trà gừng làm ấm dạ dày, cũng làm ấm lòng.
Giang Nguyệt ngước mắt lên, hít mũi, cô luôn cảm thấy có luồng hơi ấm tỏa ra trong ngực mình.
Thời điểm cô rơi vào đường cùng, Kiều Cẩn Nhuận cũng là người đã bình tĩnh an ủi cô để cô từng bước thoát khỏi tình trạng khó khăn và bế tắc.
Cô nói: “Bác sĩ Kiều, anh thật tận tâm, đi công tác còn nhớ đến bệnh nhân của mình nữa.”
“Chuyện này không liên quan gì đến công việc.” Kiều Cẩn Nhuận nói đơn giản.
Trước khi rời khỏi Bắc Thành, anh đã nghĩ đến có thể sẽ gặp Giang Nguyệt, thuốc này cũng được nhét vào túi trước khi đi.
Cô gái Giang Nguyệt này cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt.
Đó là không bao giờ coi trọng bản thân.
Cô đa sầu đa cảm, tình cảm tinh tế, biết chăm sóc người khác. Kiểu người này thường che giấu cảm xúc của bản thân rất sâu, ít khi biểu lộ hỉ nộ ái ố.
Sự sụp đổ cảm xúc trong thời gian qua là một dấu hiệu.
Lúc tạm biệt, Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi nói dài dòng, dặn dò cô gần đây phải chú ý đến cơ thể, đừng vì công việc bận rộn mà bỏ qua một số phản ứng của cơ thể.
“Cơ thể là vốn liếng để tiếp tục phấn đấu.” Kiều Cẩn Nhuận cốc đầu cô: “Hiểu chưa, cô bé.”
Kiều Cẩn Nhuận lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, cũng cao hơn cô một chút, lúc cốc vào đầu cô đặc biệt cưng chiều, trong mắt vừa bất đắc dĩ vừa thỏa hiệp.
Bị anh ta dặn dò như vậy, Giang Nguyệt lại thẳng lưng, trả lời vô cùng trịnh trọng: “Yes, sir! Tôi sẽ làm theo lời dạy của bác sĩ Kiều.”
Nhìn thấy dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của cô, Kiều Cẩn cười một tiếng: “Sau này cô có thể gọi tôi là Cẩn Nhuận, không cần nghiêm túc như vậy.”
“Tôi cũng sẽ cảm thấy áp lực nếu luôn bị ràng buộc quan hệ bác sĩ và bệnh nhân khi ở chung đó.”
Giang Nguyệt suy nghĩ vài giây, chớp mắt, lộ ra nụ cười một lần nữa: “Được, nhưng tôi cảm thấy gọi bác sĩ Kiều sẽ thú vị hơn.”
Giống như một cách gọi thân thiết cho một mối quan hệ cụ thể.
Dáng vẻ của cô rất nghiêm túc, khiến Kiều Cẩn Nhuận nhịn không được bật cười.
“Ừ, cô thích gọi thế nào cũng được.” Âm thanh của anh ôn hòa, dịu dàng làm cho người ta không tự chủ được mà lưu luyến.
Anh nói xong, cúi đầu nhìn thoáng đồng hồ đeo tay: “Đã muộn rồi, ngày mai tôi phải đi họp sớm, có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần, lát nữa Tiểu Diệp sẽ tới.” Giang Nguyệt lắc đầu, cô biết từ trước đến nay Kiều Cẩn Nhuận luôn làm việc nghiêm túc:
“Anh mau về đi, ngày mai họp đừng ngủ gật đó.”
Đi hai bước, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại nhìn cô một cái.
Giang Nguyệt đứng tại chỗ, khoác một chiếc khăn choàng lông nhung nhìn anh rời đi, thấy anh quay người lại liền cười vẫy tay với anh ta.
“Tạm biệt bác sĩ Kiều!”
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến sau tai, bước chân Kiều Cẩn Nhuận hơi dừng lại.
Nhìn gió vuốt ve mái tóc dài lộn xộn của Giang Nguyệt, thỉnh thoảng lướt qua khóe môi cô, anh bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đi qua chỉnh lại cho cô.
Nhưng bàn tay đang nhét trong túi của anh chỉ nhúc nhích một chút, sau đó lại nhét nó lại một lần nữa lại, nhếch môi cười.
“Giang Nguyệt, tóc cô rối rồi…” Kiều Cẩn Nhuận thì thầm.
Chương 154 Để hai chị em đoàn tụ
Khi Vitaly tiết lộ thông báo về người phát ngôn toàn cầu, không chỉ có Hoa Thành mà cả Bắc Thành cũng xôn xao.
Giang Nguyệt được điều đến chi nhánh Hoa Thành, một số người ở tổng bộ Giang San bày thái độ chờ xem kịch vui.
Theo ý kiến của họ, sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên không thể nghi ngờ là đang hạn chế hoạt động Giang Nguyệt. Có phong sát cô hay không đều dựa vào một câu nói của anh.
Nhưng họ không hề ngờ tới, Giang Nguyệt chỉ mới rời khỏi Bắc Thành một tháng mà lại có thể dựa vào sức mình để chiếm được thương hiệu có uy tín nhất trong ngành, trực tiếp trở thành người phát ngôn toàn cầu do Vitaly chỉ định.
Những nhân viên kêu gọi bỏ việc đến chi nhánh Hoa Thành trước đó bắt đầu đổ xô đi tìm nhân sự để thảo luận về phân công công việc.
Trong nháy mắt, chi nhánh ở Hoa Thành từ một mớ hỗn độn không người hỏi thăm, nhảy vọt thành bánh bao thơm ngon mà mọi người đều đổ xô đến.
Bộ phận nhân sự bị làm phiền đến mức không có cách nào khác, nhịn không được rống to trong phòng làm việc: “Lúc trước không phải mấy người nói không đi sao, sao bây giờ lại đổi ý!”
Chạy theo xu hướng là chuyện bình thường trên đời.
Tần Di Di đang huấn luyện bên ngoài nghe được tin này, tức giận đến dậm chân, phẫn nộ cắn môi, trong lòng phiền muộn không nói nên lời.
Mỗi năm, hình thức đào tạo người mới của Giang San đều không giống nhau, nhưng thường là sắp xếp ở nơi hẻo lánh để nâng cao sự tập trung của nghệ sĩ, cũng như bồi dưỡng phẩm chất chịu thương chịu khó.
Vốn dĩ ở nơi hẻo lánh này cũng đã đủ khiến Tần Di Di khó chịu, bây giờ lại biết được Giang Nguyệt thuận lợi ở Hoa Thành, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên đã tìm người chào hỏi, nói huấn luyện cho Tần Di Di có thể thoải mái một chút, nhưng cô ta vẫn cảm thấy trong lòng có chênh lệch.
Dựa vào cái gì cô ta phải chịu khổ chịu cực, còn Giang Nguyệt lại sống thuận buồm xuôi gió như vậy?
Trong lúc huấn luyện, Tần Di Di không ngừng lướt điện thoại, nhìn tất cả tin tức đều thuộc về Giang Nguyệt, tâm trạng ghen tị của cô ta tăng vọt như cỏ dại.
Hôm đó, Tần Di Di nhận được một cuộc gọi.
“Cô Tần, bây giờ cô có đang bận không?” Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, trong giọng nói còn có vẻ nịnh hót.
Trong giây lát, Tần Di Di không nhớ ra đối phương là ai: “Anh là ai?”
“Cô quên rồi, tôi là Giang Dự, em trai ruột của Giang Nguyệt.”
Giang Dự cho rằng Tần Di Di không nhớ mình, vội vàng gật đầu khom lưng giải thích: “Lúc ấy khi vào công ty là do cô Tần hướng dẫn tôi làm việc, tôi đều nhớ rõ.”
“Tôi có một việc, muốn nhờ cô Tần giúp một tay.”
Tần Di Di nhớ lại, thì ra là đứa em trai cờ bạc bê tha của Giang Nguyệt.
Gương mặt cô ta lập tức hiện lên sự chán ghét, cô ta sốt ruột định cúp điện thoại:
“Tôi đang làm việc, đừng tùy tiện quấy rầy.”
Một giây trước khi cô ta ấn phím cúp máy, giọng Giang Dự lại vang lên: “Thật sự xin lỗi, nhưng cô Tần có thể đưa địa chỉ của chị tôi cho tôi hay không?”
Động tác cúp máy của Tần Di Di dừng lại trong chốc lát.
“Lần trước không phải là vì Tiêu tổng đuổi việc tôi sao? Tôi thật sự là không có cách nào khác, cho nên mới vay một ít tiền...”
“Cho nên, anh muốn tôi trả tiền giúp anh?” Tần Di Di không kiên nhẫn.
“Cô Tần không có liên quan gì đến tôi, sao tôi có thể để cô trả giúp được.”
Giang Dự nuốt nước miếng, sau đó vội vàng nói: “Tôi muốn tìm chị tôi, chị ấy nhất định có thể giúp tôi trả tiền.”
“Cô Tần chắc hẳn có địa chỉ của chị tôi chứ, có thể nói cho tôi vị trí hiện tại của chị tôi cho tôi được không?”
Tần Di Di cầm điện thoại, nghĩ đến điều gì đó, trong lòng lập tức có tính toán.
“Nếu là như vậy, tôi có thể đưa cho anh.”
Âm thanh của Tần Di Di trong trẻo, nghe có vẻ đơn thuần: “Tuy nhiên, gần đây anh cũng không thể đi tìm chị Giang Nguyệt được.”
“Gần đây sự nghiệp của chị ấy rất thuận lợi, lấy được đại diện của thương hiệu hàng đầu. Cuối tháng này sẽ tham gia lễ kỷ niệm trăm năm của thương hiệu. Nếu anh làm ầm ĩ như trước đây thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy, nói không chừng hợp đồng đại diện của chị ấy sẽ hoàn toàn bị hủy mất.”
Nghe đến đây, nụ cười nịnh hót của Giang Dự đông cứng lại.
Cậu ta phải trốn chui trốn lủi như một con chuột trên đường vì nợ nần mà người phụ nữ đê tiện kia lại sống thoải mái như vậy?
Nghĩ đến đây, Giang Dự nắm chặt tay.
Lúc này nếu Giang Nguyệt không cho cậu ta mấy trăm triệu, cậu ta nhất định sẽ quậy một trận ra trò.
Tần Di Di giả vờ nói với giọng điệu lo lắng, dịu dàng khuyên nhủ nói: “Hai người là người một nhà, nên đóng cửa xử lý vấn đề, nhất định không nên làm loạn khó coi như vậy, chị Giang Nguyệt nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Có phải gần đây anh không có tiền đúng không? Tôi có thể chuyển tiền vé máy bay cho anh, coi như là giúp chị Giang Nguyệt một chút, để hai chị em các anh đoàn tụ.”
“Được, được, cô Tần, cô thật sự là người tốt.” Ngoài miệng Giang Dự lấy lòng Tần Di Di, nhưng trong lòng đã căn hận đến cực điểm, điên cuồng chửi mắng Giang Nguyệt.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Di Di gửi tin nhắn vị trí hiện tại của Giang Nguyệt cho Giang Dự, kèm theo chi phí vé máy bay.
Giang Dự nhếch miệng cười, vừa đặt vé máy bay đi Hoa Thành thì có một người bạn ở sòng bạc gọi tới.
“Anh Giang, mấy ngày nay anh cũng không đến chơi, có phải hết tiền rồi không, tiền nợ lần trước còn chưa trả đâu đấy.”
Giang Dự trợn trắng mắt, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nào nào, hai ngày nữa tôi sẽ tới. Tôi sắp đi tìm chị gái tôi để lấy tiền, chị gái của tôi có rất nhiều tiền!”
Mấy người trong sòng bạc cũng biết bối cảnh của Giang Dự, nghe được câu này đều sảng khoái: “Chị của anh không phải đã nói không cho anh tiền à? Sao giờ lại cho rồi?”
“Chị ta dám!” Giang Dự cao giọng, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường và khinh miệt:
“Chị ta là đàn bà, sinh ra là để nhà họ Giang chúng tôi lợi dụng, tiền kiếm được không cho tôi tiêu thì cho ai tiêu?”
Đầu dây bên kia trêu ghẹo anh ta: “Ôi, nếu chị ta thật sự không cho thì sao?”
“Nếu chị ta không cho, tôi sẽ cho mọi người biết rằng chị ta là một con đ-ĩ dựa dẫm vào đàn ông để kiếm tiền.”
Giang Dự không kiêng nể gì, lúc nói còn nở nụ cười đê tiện: “Đến khi chị ta thật sự không có bản lĩnh kiếm tiền nữa, tôi dẫn chị ta tới cho các anh em sảng khoái.”
“Ôi chao, vậy chờ ngày anh Giang sắp xếp nha!”
Giang Dự đánh mất chính mình theo từng tiếng ‘anh Giang’: “Không thành vấn đề, chờ đến lúc đó ai coi trọng chị ta, cưới chị ta làm vợ cũng được.”
…
Tô Gia Lan tạm thời không tỉnh lại được, Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp hai bảo mẫu trong nhà tới chăm sóc, cũng coi như an bài thỏa đáng.
Sau khi Tô Gia Lan vượt qua giai đoạn nguy hiểm vào mấy ngày trước, Tiêu Kỳ Nhiên trở về thay âu phục, tiếp tục công việc mới.
Gần đây chi nhánh Hoa Thành gây ra rất nhiều rắc rối, Tiết An cũng kịp thời báo lại tin tức cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, đôi chân dài của anh được bao bọc trong chiếc quần âu, chiếc áo sơ mi được làm thủ công với họa tiết cực kỳ tinh xảo, đôi mắt anh lãnh đạm và sâu thẳm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“À đúng rồi, cuối tháng còn có lễ kỷ niệm trăm năm thương hiệu Vitaly, đến lúc đó anh phải tham dự.”
Những cuộc xã giao khác đã được đẩy đi, nhưng một trong những nhân vật chính lần này là Giang Nguyệt - nghệ sĩ dưới trướng Giang San, với tư cách là một ông chủ đầu tư, Tiêu Kỳ Nhiên không có lý do gì để không đi.
Chương 155 Chờ rắc đường
“Lần này chị Giang Nguyệt là tâm điểm chú ý, Tiêu tổng nên đến đó.” Tiết An cung kính nói, ngụ ý dù sao Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải lộ diện.
“Hơn nữa, Trần tổng cũng được mời tham dự.”
Trần tổng này, đương nhiên là đang nói Trần Tư Tề.
“Biết rồi.” Vẻ mặt người đàn ông ngưng trọng lạnh lùng, ngón tay chuyển động bút, một đôi mắt đen vô tình vô dục, từ đầu đến cuối chưa từng nâng lên.
Anh lật trang giấy được gấp lại trong tay, tờ giấy vang lên một tiếng rồi liền bị gạt sang một bên.
Trên màn hình máy tính là bài đăng tuyên truyền của người phát ngôn do tài khoản chính thức của Vitaly đăng tải, đính kèm là một bức ảnh Giang Nguyệt mặc một chiếc váy cổ điển.
Bên dưới là một bữa tiệc đầy màu sắc của người hâm mộ:
[Nguyệt Nguyệt quá xinh đẹp! Xin chúc mừng Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã nhận được sự chứng thực hàng đầu!]
[Vitaly có tầm nhìn, năm nay thương hiệu quần áo mà tôi mua sẽ là của bọn họ hết!]
[Liếm màn hình... Nữ thần mặc quần áo phong cách nào cũng đẹp hết, ban tổ chức đừng keo kiệt như vậy, đăng thêm ảnh đi, tôi thích xem!]
[Nghe người trong cuộc nói Trần tổng cũng sẽ tham dự lễ kỷ niệm, chẳng lẽ đôi tình nhân sẽ chung khung hình sao? Người chờ đợi rắc đường đang mừng như điên!]
[…]
Đầu bút trong tay Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại trên mặt giấy, nói một cách hời hợt:
“Đặt vé cho ngày mai, tiện thể trả lời mời của Vitaly.”
Điều này có nghĩa là anh đã đồng ý.
Tiết An đáp lại, trong lòng yên lặng nghĩ, nếu ông chủ nhà mình không đến, e rằng nội dung truyền thông nóng hổi tiếp theo sẽ là Giang Nguyệt và Trần Tư Tề tham dự buổi lễ trọng đại.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Lịch trình của Vitaly rất kín, để chuẩn bị cho tiệc kỷ niệm trăm năm, Giang Nguyệt cũng không nghỉ ngơi, liều mạng đi đi lại lại giữa công việc và nhà.
Ngay cả Trần Duyệt cũng từ lúc đầu vui mừng khôn xiết đến bất đắc dĩ than thở: “Dù sao cũng là một thương hiệu lớn, sao tìm người phát ngôn lại muộn như vậy?”
Nếu có nhiều thời gian, công việc quay phim và tuyên truyền có thể được tiến hành một cách có trật tự, bây giờ phải rút ngắn xuống còn nửa tháng để hoàn thành, còn phải làm thật hoàn hảo, dù sao nhìn thế nào cũng thấy là vội vàng.
Giang Nguyệt ngoan ngoãn để chuyên viên trang điểm tạo hình cho mình, vừa nhắm mắt lại trả lời: “Cho nên lần này chúng ta rất may mắn.”
Gần đây khi tiếp xúc với nhân viên Vitaly, Giang Nguyệt cũng nghe được một chút tin tức nội bộ, biết được thì ra người phát ngôn trước đó bỗng nhiên xảy ra chuyện nên vị trí này mới tạm thời trống.
Về phần người phát ngôn ban đầu là ai, người biết chuyện cũng không nhiều.
Giang Nguyệt không có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy, có thể đoán được thương hiệu này không muốn tiết lộ ra bên ngoài, cho nên cô biết điều mà không hỏi thăm.
Giới giải trí là như vậy, nhìn bề ngoài thì mọi người có vẻ là bạn bè. Nhưng thực chất nếu vì những thứ liên quan đến lợi ích, nếu đi quá giới hạn thì rất dễ chọc giận người khác dẫn đến thiêu thân.
Lúc cần hồ đồ thì phải hồ đồ.
Sau khi quay tuyên truyền xong, chị Trần giúp cô chỉnh lại váy và kiểu tóc, thuận miệng nói:
“Có phải em không cầm điện thoại đúng không? Tiểu Diệp nói điện thoại của em cứ đổ chuông mãi, một số điện thoại gọi đến mười mấy cuộc nên em ấy đã nghe giúp em.”
Giang Nguyệt hơi mệt, mở chai ra uống một ngụm nước: “Ai tìm em vậy?”
“Tiểu Diệp nói đối phương gọi đến đã chửi rủa, còn nói sẽ khiến em sống không yên.” Chị Trần nói xong, lại nói:
“Chị đoán đó là antifan của em, gọi đến cố tình chọc tức em thôi.”
Nghề này của họ là thế, chuyện bị quấy rối và nhận được lời ác ý là những phiền phức không thể tránh khỏi.
Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ ấn huyệt thái dương hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không phải em không biết, Tiểu Diệp chưa từng thua ở phương diện mắng chửi bao giờ.” Chị Trần cũng không để ý, cười nói: “Tiểu Diệp đã mắng thì em cứ yên tâm.”
Giang Nguyệt nhịn không được mỉm cười theo.
Đúng như vậy.
Lúc trước khi tuyển Tiểu Diệp đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Khi đó Giang Nguyệt vừa từ trên xe công vụ đi xuống nên không chú ý, kết quả suýt nữa bị fan cuồng đột nhiên lao ra làm bị thương.
Đúng lúc Tiểu Diệp đến phỏng vấn gặp được, cô ấy luyện taekwondo, thân thủ rất tốt, trực tiếp túm tóc người đàn ông kia, kéo anh ta ra vô cùng bá đạo.
Cô ấy mắng thậm tệ đến mức khiến tên thanh niên phải khóc theo đúng nghĩa đen.
Vì thế trong lúc phỏng vấn nhìn thấy Tiểu Diệp, Giang Nguyệt quyết định nhận cô ấy ngay lập tức.
Có cô gái như vậy bên người, Giang Nguyệt có cảm giác an toàn và vững chắc.
“Tính Tiểu Diệp phô trương, đôi khi điều đó lại dễ gây hại cho em ấy.” Giang Nguyệt sau khi uống nước xong nhẹ giọng nói: “Tĩnh Nghi điềm đạm bình tĩnh, hai người đúng lúc bổ sung cho nhau.”
“Đúng vậy.” Chị Trần nhìn vẻ mặt thoải mái của Giang Nguyệt, cười hỏi : “Thế nào, gần đây cảm thấy vui không?”
Giang Nguyệt mỉm cười: “Rất vui vẻ ạ.”
Đây là sự thật.
Sự thoải mái gần đây đã khiến chất lượng giấc ngủ của Giang Nguyệt thậm chí còn tốt hơn trước đây rất nhiều.
Thân phận người phát ngôn của Vitaly sẽ là chìa khóa để cô mở ra thương hiệu cao cấp, lễ kỷ niệm một trăm năm vào cuối tháng càng là một khởi đầu tốt.
Giang Nguyệt cũng đã lên sẵn kế hoạch cho tương lai thật tốt.
Dựa vào công ty quản lý thì có thể làm nghệ sĩ nổi tiếng cả đời, nhưng rủi ro rất lớn.
Cô đã mệt mỏi với những tháng ngày sóng gió và lang thang đó rồi. Cô muốn tự lập, biến mình thành người bất cứ lúc nào cũng có thể bất khả chiến bại.
Giang Nguyệt muốn ổn định, nên phải kiên định, càng phải có tương lai.
…
Cuối tháng.
Lễ kỷ niệm trăm năm của Vitaly được tổ chức trực tiếp tại Hoa Thành, tin tức này vừa được công bố đã khiến một nửa giới thời trang chấn động.
Vào ngày tổ chức lễ kỷ niệm, toàn bộ Hoa Thành đã quy tụ rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành thời trang, cũng như các thương hiệu nặng ký, cùng nhau đến chúc mừng Vitaly.
Địa điểm tổ chức được đặt trên tầng cao nhất của khách sạn Fly Blossom.
Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi đi vào đại sảnh khách sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, một tay cô xách làn váy, tao nhã bước tới trước thang máy dành cho khách mời VIP.
Vừa đứng vững, cô liền chú ý tới người đàn ông cũng đang đợi thang máy, cô khựng lại trong giây lát.
Lúc này, người đàn ông dường như đã cảm nhận được điều gì đó, từ từ xoay người lại.
Ánh mắt Giang Nguyệt lướt qua cúc áo cuối cùng của người đàn ông, sau đó chậm rãi đi lên, lướt qua cằm anh, rồi đến môi anh, cuối cùng rơi vào trong mắt anh.
Với lời mời của Vitaly cộng thêm thân phận của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cũng không bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây.
Đúng lúc này, thang máy cũng đến.
Hai người gần như cất bước cùng lúc, nhưng nhận ra điều gì đó nên dừng lại.
Giang Nguyệt phản xạ có điều kiện mở miệng:
“Mời Tiêu tổng đi trước.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, nói một cách lạnh lùng: “Lady first.”
Giang Nguyệt mím môi, không muốn cứ nhường đi nhường lại với anh ở chỗ này, nếu người khác nhìn thấy lại phỏng đoán lung tung, vì thế cô xách làn váy, bước vào thang máy.
Người đàn ông cũng theo sát phía sau.
Sau khi hai người bước vào thang máy, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Trong thang máy rất yên tĩnh, Giang Nguyệt chủ động vươn tay: “Tiêu tổng.”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, gật đầu: “Gần đây biểu hiện không tệ.”
Vừa nói, Tiêu Kỳ Nhiên cũng vươn tay ra.
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp đi tới trước mặt bác sĩ, lạnh nhạt đáp: “Tôi là người nhà của bệnh nhân.”
Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, hơi nhíu mày, giọng điệu trách cứ: “Bản thân bệnh nhân có tiền sử bệnh tim mạch, không thể bị kích động, gia đình anh đã chăm sóc bệnh nhân như thế nào vậy?”
Bác sĩ vừa dứt lời, Tần Di Di liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng cô run lên, cúi đầu thấp hơn, trầm mặc không nói gì.
Trước đây Tô Gia Lan bởi vì nhồi máu não mà phải ngồi xe lăn, dẫn đến thân thể thiếu vận động và rèn luyện, tim mạch không hoạt động linh hoạt. Lần này tâm tình dao động đã ảnh hưởng trực tiếp đến tim, cung cấp không đủ máu lên não dẫn đến hôn mê đột ngột.
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng nghe bác sĩ dặn dò xong, chỉ hỏi một câu: “Khi nào mẹ tôi có thể tỉnh lại?”
“Việc này không dễ nói, phải xem tình huống sơ tán máu đông của bệnh nhân.” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu:
“Bản thân bệnh nhân trước đây đã có tiền sử tắc mạch máu, dẫn đến nhồi máu não, vẫn chưa hồi phục tốt. Hiện tại lại rơi vào tình trạng này, bệnh tình cũng trở nên trầm trọng hơn.”
Trước khi rời đi, bác sĩ nói thêm: “Tìm một nhân viên y tế chăm sóc cẩn thận, tốt nhất là người trước đây có kinh nghiệm chăm sóc, như vậy bệnh nhân có thể phục hồi nhanh hơn.”
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Di Di nghe được một câu này của bác sĩ, ánh mắt sáng rực lên, thẳng lưng bước lên phía trước, vẻ mặt thành khẩn:
“A Nhiên, để cho em chăm sóc bác gái đi, em nhất định sẽ chăm sóc bác thật cẩn thận.”
“Có thể chăm sóc tốt thật không?” Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm nhìn Tần Di Di, trực tiếp từ chối cô:
“Với sự kiên nhẫn của em, chỉ sợ không quá ba ngày, em đã không thể làm nổi nữa.”
“Nếu mẹ tôi lại xảy ra chuyện, em có thể gánh vác nổi trách nhiệm này hay không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nói rất ngắn gọn, câu hỏi khiến cho thân thể Tần Di Di nhất thời cứng đờ, tâm tình có chút chột dạ.
Cô chỉ là muốn biểu hiện bản thân trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lưu lại ấn tượng tốt với anh, cũng không suy nghĩ quá nhiều về cái gì khác.
Tần Di Di là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nhà, cha mẹ cũng tương đối yêu thương bảo bọc. Cô ta làm sao có thể chăm sóc cho người khác, huống hồ là bệnh nhân có tiền sử bệnh tim mạch?
Nhìn cô rơi vào trầm mặc, ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Nhiên rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa rít một hơi dài, anh mới chậm rãi nói:
“Tuần sau có đợt huấn luyện dã ngoại dành cho nghệ sĩ mới, nhớ tham gia.”
Ý tứ này của anh chính là đẩy Tần Di Di ra xa khỏi việc này.
Trong lòng Tần Di Di đột nhiên hoảng hốt, đôi mắt ướt át đáng thương: “A Nhiên, anh muốn đuổi em đi sao?”
“Chỉ là sắp xếp công việc bình thường thôi, đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, không thay đổi sắc mặt:
“Tôi đã nói rồi, bây giờ em cần phải học hỏi và trưởng thành.”
Một câu nói này của Tiêu Kỳ Nhiên làm cho Tần Di Di nhất thời không biết nên nói gì.
Về việc đào tạo nghệ sĩ ở bên ngoài, trước đó cô cũng đã nghe các nghệ sĩ khác trong công ty phàn nàn qua, nói rằng mỗi người mới đều phải tham gia khóa huấn luyện này.
Chu kỳ đào tạo dài ngày, áp lực đào tạo lớn, môi trường đào tạo lại không tốt.
‘Di Di đáng yêu như vậy, chắc là Tiêu tổng sẽ thương tiếc Di Di, không để cô ấy phải chịu khổ đâu.’
Ở thời điểm đó, nghệ sĩ Giang San đều hùa theo mà trêu chọc Tần Di Di, lúc đó Tần Di Di cũng rất tin tưởng mấy lời nói như vậy, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Nhưng bây giờ, tất cả đều giống như dằn mặt cô.
Nghĩ đến cảnh tham gia huấn luyện, mấy người ở trong công ty chắc chắn sẽ bàn tán về mình, Tần Di Di liền cảm thấy khó chịu, không chịu được lập tức cầu xin: “A Nhiên, em có thể không tham gia huấn luyện không?”
“Ở công ty cũng có thể tiến hành huấn luyện mà, em cam đoan sẽ nghiêm túc học tập, thành tích nhất định không thua kém so với tham gia huấn luyện đào tạo bên ngoài.” Đôi mắt của cô tràn đầy sự chân thành, không ngừng cầu xin anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đút một tay trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, hai mắt chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Tần Di Di một cái, nhưng lại mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng đồng hồ kêu tích tắc, còn lại không hề có một chút âm thanh dư thừa nào.
Qua mấy giây, Tần Di Di rốt cục cũng nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi, A Nhiên, em sẽ ngoan ngoãn đi tham gia huấn luyện.”
Trong lòng Tần Di Di hiểu rất rõ ràng, nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, vậy nhất định phải nghe lời anh.
Người đàn ông thờ ơ vứt tàn thuốc, ngữ điệu thong thả, sắc mặt cũng khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, bất động như núi:
“Tôi sẽ nói bọn họ đặc biệt để ý đến em, em cũng không cần quá áp lực.”
Nghe vậy, tâm tình đè nén vừa rồi của Tần Di Di mới có chuyển biến tốt đẹp.
Cô nhu thuận gật gật đầu.
…
Giang Nguyệt đeo khẩu trang, vành mũ đè rất thấp, vừa mới từ phòng chụp hình của Vitaly đi ra.
Ba ngày sau sẽ công bố người phát ngôn thương hiệu của năm mới, thương hiệu phải phát hành thông báo, cho nên phải nhanh chóng chụp ảnh tuyên truyền.
Phía sau còn phải chuẩn bị rất nhiều bữa tiệc lớn, một loạt sắp xếp đã được định sẵn dẫn đến thời gian thực hiện có chút gấp gáp.
Cũng may năng lực chuyên môn của Giang Nguyệt rất tốt, thành công vượt qua mọi cửa ải. Chụp ảnh cũng không tốn bao nhiêu thời gian, ngay cả nhiếp ảnh gia hàng đầu của Vitaly cũng khen ngợi Giang Nguyệt không dứt miệng.
“Giang tiểu thư, cô thật sự là người mẫu mang lại cảm giác thành tựu nhất mà tôi từng chụp.”
Trong mắt nhiếp ảnh gia tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Hầu như ảnh chụp không có vấn đề gì, có vẻ như thời gian chỉnh sửa hình ảnh sau này sẽ rất đơn giản đây.”
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Nguyệt được nhiếp ảnh gia khen ngợi.
Cảm giác ống kính của Giang Nguyệt luôn rất mạnh, mỗi lần chụp ảnh tuyên truyền thương hiệu, cô luôn là người có tỷ lệ sai sót thấp nhất, đối với cô những phông nền, vật liệu hỗ trợ người mẫu mà hậu cần đã chuẩn bị kỹ càng chẳng qua chỉ là thêm hoa trên gấm, phụ họa cho cô mà thôi.
“Thế nào, thuận lợi không chị?”
Thấy Giang Nguyệt vừa đi ra, Tĩnh Nghi ở bên ngoài chờ đợi liền tiến lên đưa khăn choàng cho cô.
Tuy rằng nhiệt độ ở Hoa Thành dễ chịu, nhưng đến xế chiều vẫn có chút lạnh lẽo, Tĩnh Nghi sợ Giang Nguyệt chịu lạnh, vì vậy đã mang thêm bình nước giữ ấm cho cô.
“Không có vấn đề gì cả, chờ sau khi bộ phim ra mắt chị sẽ nói chị Trần phối hợp với thương hiệu, cùng nhau tuyên truyền.” Giang Nguyệt nhận lấy bình nước, mở nắp uống một ngụm.
Không quá nóng, là nhiệt độ vừa vặn có thể uống.
Giang Nguyệt choàng khăn quanh người, mỉm cười: “Tĩnh Nghi, bây giờ em đã đủ tư cách trở thành trợ lý rồi.”
Còn nhớ lúc mới bắt đầu, Tĩnh Nghi được điều đến bên cạnh Giang Nguyệt vẫn là một trợ lý còn non trẻ, hiện tại đã chín chắn, có thể không cần cô nhắc nhở nữa, mọi chuyện đều có thể tự mình hoàn thành rất tốt.
Tĩnh Nghi ngửa mặt cười cười với Giang Nguyệt, vẻ mặt vui tươi: “Chị Giang Nguyệt nói như vậy, có phải là ý bảo rằng em có thể phát triển hơn rồi không?”
Cô nàng nghĩ đến cái gì đó, nhất thời kích động: “Có phải em đã có thể tăng lương không?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tĩnh Nghi, Giang Nguyệt không nhịn được cười: “Chị sẽ giúp em nói tốt vài câu với chị Trần.”
“Cảm ơn chị Giang Nguyệt!” Ánh mắt Tĩnh Nghi sáng ngời, vẻ mặt vui vẻ: “Nếu như có thể tăng lương thì em có thể tích góp tiền để chuẩn bị mua nhà ở Hoa Thành rồi.”
Tuy rằng tuổi của Tĩnh Nghi còn nhỏ, nhưng kế hoạch tương lai rất rõ ràng: “Ba em bị bệnh thấp khớp, chân mẹ em cũng không tốt, mùa đông ở Bắc Thành quá lạnh, hai vợ chồng họ chắc chắn không chịu nổi.”
“Chờ đến khi trong tay em có chút tiền rồi, em sẽ lập tức mua một căn nhà lớn ở Hoa Thành, sau đó đón ba mẹ đến đây, để hai người họ sống chung với em.”
“Đến lúc đó lại xem có thể gặp được người thích hợp hay không, sau đó có thể kết hôn rồi định cư ở Hoa Thành này luôn.”
Giang Nguyệt chăm chú lắng nghe, nhịn không được mỉm cười theo: “Một kế hoạch cho tương lai rất tốt.”
“Còn chị Giang Nguyệt thì sao?”
Tĩnh Nghi sau khi nói xong kế hoạch của mình, lại nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, chớp chớp mắt: “Chị Giang Nguyệt dự định tương lai sau này sẽ như thế nào?”
Chương 152 Ăn một bữa cơm chung
Tĩnh Nghi hỏi như vậy, Giang Nguyệt mới nghiêm túc suy nghĩ lại một lúc.
Trước kia cô cũng có đến tương lai của mình một cách nghiêm túc, nhưng sau này có quá nhiều chuyện xảy ra, cô liền không còn kế hoạch nào nữa.
“Chị Giang Nguyệt?” Tĩnh Nghi thấy cô im lặng hồi lâu không nói gì liền gọi cô một tiếng, lúc này mới khiến cô tỉnh táo lại: “Chị đang suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Giang Nguyệt cười cười, giơ hai ngón tay chọc chọc trán Tĩnh Nghi: “Tôi đang nghĩ, chị Trần nên tăng lương cho em bao nhiêu thì em mới có thể sớm mua nhà ở Hoa Thành.”
Tĩnh Nghi tươi cười rạng rỡ: “Tiền ấy mà, càng nhiều thì càng tốt.”
Tiền, tất nhiên, càng nhiều thì càng tốt.
Đối với kế hoạch trong tương lai, Giang Nguyệt hiện tại vẫn chưa có ý tưởng gì.
Cô đang rất hài lòng với tình hình hiện tại.
Không cần lo lắng đề phòng, càng không cần a dua nịnh nọt, tất cả đều thuận theo tự nhiên, cuộc sống thật sự rất sảng khoái, có loại cảm giác tùy tính tiêu sái.
Buổi tối gió rất thoáng đãng và mát mẻ, Giang Nguyệt hít sâu một hơi thật sâu, cô cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy hơi mát.
Hai người đang chuẩn bị trở về, điện thoại di động trong túi xách Giang Nguyệt rung lên.
Khi nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt Giang Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Bác sĩ Kiều?”
Giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận vẫn lưu loát và sắc bén như trước, phía sau còn có tiếng gió rất nhỏ: “Tôi vừa mới đến Hoa Thành, có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
“Sao anh lại tới Hoa Thành?”
Tiếng cười nhàn nhạt của Kiều Cẩn Nhuận theo ống nghe truyền tới: “Chẳng lẽ tôi không thể tới đây sao?”
“Đương nhiên không phải ý đó rồi.”
“Ngày mai phải mở một cuộc hội thảo y khoa ở Hoa Thành, tôi tới đây công tác để tham gia hội thảo.” Kiều Cẩn Nhuận giải thích cho cô.
Nghe vậy, Giang Nguyệt ngay lập tức hiểu ra.
Thông qua tiếng loa phát thanh từ trong điện thoại vọng lại, có thể nghe thấy Kiều Cẩn Nhuận đang ở sân bay, Giang Nguyệt liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Bác sĩ Kiều ngàn dặm xa xôi tới đây, chúng ta đương nhiên phải cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.”
...
Khi Giang Nguyệt đi tới địa điểm đã hẹn, Kiều Cẩn Nhuận đã đặt chỗ từ trước, đang đợi cô.
Bởi vì thời gian không còn sớm nên để thuận tiện cô liền trực tiếp đặt một nhà hàng cách khách sạn của Kiều Cẩn Nhuận tương đối gần.
Trong lúc chờ Giang Nguyệt, Kiều Cẩn Nhuận đã gọi món trước. Ngay khi anh khép lại thực đơn, điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn nhận được một tin nhắn.
[Giang Nguyệt: Tôi đến rồi, anh ngồi ở đâu?]
Kiều Cẩn Nhuận ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám người, chỉ nhìn thấy Giang Nguyệt đang đứng trước cửa kính, cô mặc đồ kín đáo lịch sự. Nhưng vẫn khó có thể che giấu được dáng người uyển chuyển của cô.
Giang Nguyệt còn chưa tẩy trang, lúc này dưới lớp mũ là khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt sáng ngời và có thần thái.
Kiều Cẩn Nhuận đưa tay vẫy vẫy, người phụ nữ ngay lập tức nhìn thấy anh, nở nụ cười thật tươi đi về phía anh, ngồi xuống đối diện anh.
“Bác sĩ Kiều, anh mặc quá dày.”
Giang Nguyệt vừa ngồi xuống, liền chú ý tới chiếc áo khoác lông vũ anh để lên trên chiếc ghế bên cạnh, không khỏi nở nụ cười:
“Ở đây nhiệt độ rất cao, anh mặc áo khoác lông đi trên đường, sẽ giống như một người quái dị.”
Kiều Cẩn Nhuận thấp giọng nở nụ cười, ngược lại có chút lơ đãng nói: “Xuân đi thu đến, chúng ta phải thuận theo quy luật của tự nhiên.”
Có quái dị hay không không quan trọng, miễn là cơ thể khỏe mạnh mới quan trọng.
Đồ ăn bên Hoa Thành tương đối thanh đạm, Kiều Cẩn Nhuận đẩy thực đơn đến trước mặt cô:
“Vừa rồi tôi có gọi mấy món, cô xem có thêm món gì muốn ăn hay không, tôi mời cô.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu nha.” Giang Nguyệt cười cười, nhận lấy thực đơn.
Kiều Cẩn Nhuận đưa tay ra, mang theo mùi hương đặc biệt sạch sẽ khô ráo của anh, vừa giống mùi chanh, lại giống như mùi lá bạc hà.
Làm cho người khác cảm thấy rất sạch sẽ.
Buổi chụp hình hôm nay đã khiến cô tiêu hao rất nhiều sức lực, kéo dài đến lúc này, bụng cô chính xác vô cùng trống rỗng.
Khi gọi món xong, Giang Nguyệt dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng có thể ăn.”
Kiều Cẩn Nhuận trầm mặc một lát, suy nghĩ một chút mới mở miệng chủ động hỏi: “Tôi không hiểu lắm... Cô vừa mới quay phim xong à?”
Giọng điệu khiêm tốn của anh khiến Giang Nguyệt không nhịn được mà bật cười, nhưng lại cố ý đè nén: “Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà bác sĩ Kiều không biết?”
“Xin lỗi, dù sao công việc của minh tinh cũng không phải ai cũng biết.” Kiều Cẩn Nhuận nghiêm túc trả lời:
“Nếu có bất kỳ cuốn sách nào có liên quan, cô có thể giới thiệu cho tôi xem.”
Giang Nguyệt cố hết sức mím khóe môi xuống, nhưng vẫn không khống chế được, ý cười từng chút từng chút từ khóe môi cô lộ ra, hai mắt sáng ngời.
Cô cười rất đáng yêu, đôi mắt sáng lộ ra vài phần giảo hoạt, vô cùng linh động sáng ngời:
“Nếu bác sĩ Kiều cảm thấy hứng thú, tôi có thể trực tiếp cung cấp cho anh một khóa học miễn phí.”
“Tất nhiên, nội dung trong khóa học phải được bảo mật.” Cô vừa nhỏ giọng nói, một bên lắc lư ngón tay, vô cùng vui vẻ.
Rất hiếm khi thấy được cô tùy ý làm nũng như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Có thể thấy gần đây tâm tình của cô rất tốt.”
So với lúc trước, sự cô đơn và phiền muộn giữa hai hàng lông mày đã ít đi rất nhiều.
Hai người nói chuyện một lúc, đồ ăn trên bàn cũng gần như là đầy đủ, bắt đầu động đũa ăn.
“Khi nào bác sĩ Kiều trở về?”
Tay cầm đũa của Kiều Cẩn Nhuận rất đẹp, đó là một đôi bàn tay trời sinh của bác sĩ phẫu thuật, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng rất vui mắt.
“Khoảng một tuần sau.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô, lại hỏi cô một câu: “Còn cô thì sao, khi nào quay trở về Bắc thành?”
Giang Nguyệt hơi cúi mặt xuống, suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Công việc ở đây tiến triển tương đối thuận lợi, trước mắt không có ý định quay về.”
Nghe được đáp án này, Kiều Cẩn Nhuận trầm ngâm, sau đó mỉm cười: “Ừ, có thể nhìn ra được cô sống ở đây rất thoải mái.”
Giang Nguyệt nâng ly lên, giơ lên trước mặt hai người, chất lỏng trong ly lắc lư một chút: “Cám ơn bác sĩ Kiều.”
Mặc dù Kiều Cẩn Nhuận không nói, Giang Nguyệt cũng có thể cảm nhận được, anh rất quan tâm đến cô.
Cho dù là xuất phát từ trách nhiệm của một bác sĩ cũng được, hay là xuất phát từ thân phận của một người bạn cũng được. Dù là cái nào, cô cũng nên cảm ơn anh.
Uống mấy ly rượu xuống bụng, Giang Nguyệt có chút say.
Thật ra tửu lượng của Giang Nguyệt rất tốt, nhưng bởi vì thời gian gần đây đều không có xã giao, tửu lượng của cô rõ ràng đã không còn được như trước.
Kiều Cẩn Nhuận thấy hai má cô ửng hồng, còn có vành tai ửng đỏ, cẩn thận hỏi:
“Cô say rồi? Có muốn tôi đưa cô về không?”
Giang Nguyệt lắc đầu.
Cô có hơi say, nhưng còn không đến mức không thể tự mình về nhà.
Kiều Cẩn Nhuận rất lịch sự đổi rượu thành nước, một lần nữa đổi cho cô một ly, để cô giải rượu.
Sau đó, anh đột nhiên mở miệng: “Hai đêm trước, Tô Gia Lan đột nhiên ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chuyện này cô biết không?”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, đáy mắt tràn đầy sự nghi hoặc: “Tiêu phu nhân xảy ra chuyện gì sao?”
Gần đây cô không chú ý đến tin tức ở Bắc Thành, cũng không ai nói với cô về chuyện này.
“Ừ, tôi nghe các đồng nghiệp trong khoa nói. Hình như bà ấy bị lời nói làm cho kích động. Không thể khống chế được cảm xúc, bệnh cũ tái phát, hiện tại vẫn còn đang hôn mê.”
Giang Nguyệt chớp mắt mấy cái, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó ở trong phòng thử quần áo, Tiểu Diệp nói Tần Di Di muốn về Tiêu gia gặp cha mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên.
Chương 153 Tóc em rối rồi
Liên kết hai sự kiện này, Giang Nguyệt có thể đoán được chắc hẳn Tần Di Di đã nói gì đó với Tô Gia Lan khiến bà kích động.
Tô Gia Lan gặp chuyện không may, nhìn như chuyện ngoài ý muốn nhưng Giang Nguyệt cảm thấy chuyện này là hoàn toàn hợp lý.
Cô cẩn thận ở chung với Tô Gia Lan nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có cách nào khiến bà vui lòng, chứ đừng nói đến Tần Di Di được sủng mà kiêu kia.
Tính cách cô ta bốc đồng, hơn nữa Tô Gia Lan nói chuyện cay nghiệt, hai người rất khó mà không xảy ra xung đột.
Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt không hề thay đổi, thuận miệng nói một câu: “Cơ thể Tiêu phu nhân đã bị bệnh nhiều năm, bình thường phải chú ý sức khỏe nhiều hơn.”
Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên nhìn cô một cái, thấy trên mặt cô không có bất kỳ dao động nào: “Bà ấy là người nhà của Tiêu Kỳ Nhiên, tôi tưởng cô sẽ phải lo lắng một chút.”
“Tại sao tôi phải lo lắng?” Giang Nguyệt nhấm một ngụm trà nóng, từ từ tựa vào ghế: “Đó là mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, không phải mẹ tôi.”
Lúc cô nói những lời này, trong mắt không hề có cảm xúc, bình thản giống như đang nói về người không có quan hệ gì với mình.
Kiều Cẩn Nhuận chần chừ trong giây lát, sau đó bình tĩnh xin lỗi: “Là tôi nghĩ nhiều rồi, cô không cần để ý đâu.”
“Không sao.” Giang Nguyệt lắc đầu, cười tự giễu một tiếng:
“Hành động lúc trước của tôi, có phải khiến cho người ta cảm thấy chắc hẳn tôi sẽ rất khó buông bỏ đúng không?”
“Đúng vậy.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời rất dứt khoát: “Cô không giống người có thể từ bỏ một cách dứt khoát như vậy.”
Giang Nguyệt nở nụ cười.
Vốn dĩ, cô là người cực kỳ để ý đến chuyện tình cảm nên thật sự không thể buông bỏ nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa, ở bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên mấy năm, bất luận là Tô Gia Lan hay là Tiêu Viễn Phong, hoặc những người có liên quan khác, ít nhiều Giang Nguyệt cũng từng ở chung với họ.
Ngay cả lúc Tô Gia Lan bị nhồi máu não cần người chăm sóc, cô cũng chưa từng oán giận một câu, tỉ mỉ quan tâm chăm sóc bà, đối xử với bà như con gái ruột đối xử với mẹ mình vậy.
Giang Nguyệt tự hỏi, từ trước đến nay cô đối xử với những người đó rất chân thành. Nhưng có ai từng tôn trọng cô dù chỉ một chút chưa?
Nghĩ đến những điều này, cho dù cô mềm lòng hơn nữa thì cũng có thể trở nên sắc đá.
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại, tiếp tục lẩm bẩm: “Lòng người làm bằng xương bằng thịt, tôi cũng không phải nô lệ, không cần phải dốc lòng làm việc vất vả vì nhà họ mà không oán hận.”
“Cho dù nuôi một con chó thì cũng nên cho nó một khúc xương, chứ không phải liên tục sỉ nhục và châm chọc nó.”
Nói đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt có chút ảm đạm, nhếch môi giễu cợt.
Cô yêu Tiêu Kỳ Nhiên!
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể để cuộc đời của mình không có chút tôn nghiêm nào.
Kiều Cẩn Nhuận suy nghĩ một lúc, cảm giác được tâm trạng cô sa sút, anh ta hơi áy náy mở miệng:
“Xin lỗi, tôi nhắc tới chuyện khiến cô không vui rồi.”
Khóe môi Giang Nguyệt nhếch lên: “Tôi không cảm thấy không vui. Thậm chí cảm thấy tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt. Hiện tại tôi đã rất hài lòng rồi.”
Tuy rằng cô cười, nhưng Kiều Cẩn Nhuận có thể thấy rõ vành mắt ửng đỏ của cô.
Cô ở Giang San bốn năm nhưng lại rơi vào kết quả bị vứt bỏ như bây giờ, thật như là một chuyện cười.
Bốn năm này, cô mới sâu sắc tỉnh táo nhận ra một đạo lý.
Trái tim của một số người, không bao giờ có thể ấm lên được.
Đến khi hai người ăn cơm xong, bên ngoài bỗng nhiên lạnh xuống, bầu trời xám xịt, mây đen bao phủ.
“Xem ra ngày mai trời sẽ mưa.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn thoáng bầu trời, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong túi, sau đó lấy ra một hộp thuốc.
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn, là một loại thuốc mà Kiều Cẩn Nhuận đã kê cho cô trước đó.
“Cô đã uống hết thuốc lúc trước tôi kê cho cô chưa?”
Kiều Cẩn Nhuận bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, Giang Nguyệt lập tức cảm thấy chột dạ, ánh mắt theo đó lóe lên: “Chuyện đó...”
Gần đây cô rất bận, sao có thể quan tâm đến việc uống thuốc được chứ? Ăn được đúng giờ ba bữa cũng là phải nhờ chị Trần và những người khác ép cô ăn.
“Biết cô sẽ không để tâm mà!”
Kiều Cẩn Nhuận cực kỳ bất đắc dĩ cười, nhét thuốc trong tay mình và một chai trà gừng vừa mua vào trong tay cô.
“Tối nay cô uống rượu, trước kia cô bị loét dạ dày, rượu có thể sẽ kích thích dạ dày, thuốc này sẽ khiến cô dễ chịu hơn.”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn trà gừng còn ấm trong tay.
Trà gừng làm ấm dạ dày, cũng làm ấm lòng.
Giang Nguyệt ngước mắt lên, hít mũi, cô luôn cảm thấy có luồng hơi ấm tỏa ra trong ngực mình.
Thời điểm cô rơi vào đường cùng, Kiều Cẩn Nhuận cũng là người đã bình tĩnh an ủi cô để cô từng bước thoát khỏi tình trạng khó khăn và bế tắc.
Cô nói: “Bác sĩ Kiều, anh thật tận tâm, đi công tác còn nhớ đến bệnh nhân của mình nữa.”
“Chuyện này không liên quan gì đến công việc.” Kiều Cẩn Nhuận nói đơn giản.
Trước khi rời khỏi Bắc Thành, anh đã nghĩ đến có thể sẽ gặp Giang Nguyệt, thuốc này cũng được nhét vào túi trước khi đi.
Cô gái Giang Nguyệt này cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt.
Đó là không bao giờ coi trọng bản thân.
Cô đa sầu đa cảm, tình cảm tinh tế, biết chăm sóc người khác. Kiểu người này thường che giấu cảm xúc của bản thân rất sâu, ít khi biểu lộ hỉ nộ ái ố.
Sự sụp đổ cảm xúc trong thời gian qua là một dấu hiệu.
Lúc tạm biệt, Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi nói dài dòng, dặn dò cô gần đây phải chú ý đến cơ thể, đừng vì công việc bận rộn mà bỏ qua một số phản ứng của cơ thể.
“Cơ thể là vốn liếng để tiếp tục phấn đấu.” Kiều Cẩn Nhuận cốc đầu cô: “Hiểu chưa, cô bé.”
Kiều Cẩn Nhuận lớn hơn Giang Nguyệt mấy tuổi, cũng cao hơn cô một chút, lúc cốc vào đầu cô đặc biệt cưng chiều, trong mắt vừa bất đắc dĩ vừa thỏa hiệp.
Bị anh ta dặn dò như vậy, Giang Nguyệt lại thẳng lưng, trả lời vô cùng trịnh trọng: “Yes, sir! Tôi sẽ làm theo lời dạy của bác sĩ Kiều.”
Nhìn thấy dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của cô, Kiều Cẩn cười một tiếng: “Sau này cô có thể gọi tôi là Cẩn Nhuận, không cần nghiêm túc như vậy.”
“Tôi cũng sẽ cảm thấy áp lực nếu luôn bị ràng buộc quan hệ bác sĩ và bệnh nhân khi ở chung đó.”
Giang Nguyệt suy nghĩ vài giây, chớp mắt, lộ ra nụ cười một lần nữa: “Được, nhưng tôi cảm thấy gọi bác sĩ Kiều sẽ thú vị hơn.”
Giống như một cách gọi thân thiết cho một mối quan hệ cụ thể.
Dáng vẻ của cô rất nghiêm túc, khiến Kiều Cẩn Nhuận nhịn không được bật cười.
“Ừ, cô thích gọi thế nào cũng được.” Âm thanh của anh ôn hòa, dịu dàng làm cho người ta không tự chủ được mà lưu luyến.
Anh nói xong, cúi đầu nhìn thoáng đồng hồ đeo tay: “Đã muộn rồi, ngày mai tôi phải đi họp sớm, có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần, lát nữa Tiểu Diệp sẽ tới.” Giang Nguyệt lắc đầu, cô biết từ trước đến nay Kiều Cẩn Nhuận luôn làm việc nghiêm túc:
“Anh mau về đi, ngày mai họp đừng ngủ gật đó.”
Đi hai bước, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại nhìn cô một cái.
Giang Nguyệt đứng tại chỗ, khoác một chiếc khăn choàng lông nhung nhìn anh rời đi, thấy anh quay người lại liền cười vẫy tay với anh ta.
“Tạm biệt bác sĩ Kiều!”
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến sau tai, bước chân Kiều Cẩn Nhuận hơi dừng lại.
Nhìn gió vuốt ve mái tóc dài lộn xộn của Giang Nguyệt, thỉnh thoảng lướt qua khóe môi cô, anh bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đi qua chỉnh lại cho cô.
Nhưng bàn tay đang nhét trong túi của anh chỉ nhúc nhích một chút, sau đó lại nhét nó lại một lần nữa lại, nhếch môi cười.
“Giang Nguyệt, tóc cô rối rồi…” Kiều Cẩn Nhuận thì thầm.
Chương 154 Để hai chị em đoàn tụ
Khi Vitaly tiết lộ thông báo về người phát ngôn toàn cầu, không chỉ có Hoa Thành mà cả Bắc Thành cũng xôn xao.
Giang Nguyệt được điều đến chi nhánh Hoa Thành, một số người ở tổng bộ Giang San bày thái độ chờ xem kịch vui.
Theo ý kiến của họ, sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên không thể nghi ngờ là đang hạn chế hoạt động Giang Nguyệt. Có phong sát cô hay không đều dựa vào một câu nói của anh.
Nhưng họ không hề ngờ tới, Giang Nguyệt chỉ mới rời khỏi Bắc Thành một tháng mà lại có thể dựa vào sức mình để chiếm được thương hiệu có uy tín nhất trong ngành, trực tiếp trở thành người phát ngôn toàn cầu do Vitaly chỉ định.
Những nhân viên kêu gọi bỏ việc đến chi nhánh Hoa Thành trước đó bắt đầu đổ xô đi tìm nhân sự để thảo luận về phân công công việc.
Trong nháy mắt, chi nhánh ở Hoa Thành từ một mớ hỗn độn không người hỏi thăm, nhảy vọt thành bánh bao thơm ngon mà mọi người đều đổ xô đến.
Bộ phận nhân sự bị làm phiền đến mức không có cách nào khác, nhịn không được rống to trong phòng làm việc: “Lúc trước không phải mấy người nói không đi sao, sao bây giờ lại đổi ý!”
Chạy theo xu hướng là chuyện bình thường trên đời.
Tần Di Di đang huấn luyện bên ngoài nghe được tin này, tức giận đến dậm chân, phẫn nộ cắn môi, trong lòng phiền muộn không nói nên lời.
Mỗi năm, hình thức đào tạo người mới của Giang San đều không giống nhau, nhưng thường là sắp xếp ở nơi hẻo lánh để nâng cao sự tập trung của nghệ sĩ, cũng như bồi dưỡng phẩm chất chịu thương chịu khó.
Vốn dĩ ở nơi hẻo lánh này cũng đã đủ khiến Tần Di Di khó chịu, bây giờ lại biết được Giang Nguyệt thuận lợi ở Hoa Thành, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên đã tìm người chào hỏi, nói huấn luyện cho Tần Di Di có thể thoải mái một chút, nhưng cô ta vẫn cảm thấy trong lòng có chênh lệch.
Dựa vào cái gì cô ta phải chịu khổ chịu cực, còn Giang Nguyệt lại sống thuận buồm xuôi gió như vậy?
Trong lúc huấn luyện, Tần Di Di không ngừng lướt điện thoại, nhìn tất cả tin tức đều thuộc về Giang Nguyệt, tâm trạng ghen tị của cô ta tăng vọt như cỏ dại.
Hôm đó, Tần Di Di nhận được một cuộc gọi.
“Cô Tần, bây giờ cô có đang bận không?” Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, trong giọng nói còn có vẻ nịnh hót.
Trong giây lát, Tần Di Di không nhớ ra đối phương là ai: “Anh là ai?”
“Cô quên rồi, tôi là Giang Dự, em trai ruột của Giang Nguyệt.”
Giang Dự cho rằng Tần Di Di không nhớ mình, vội vàng gật đầu khom lưng giải thích: “Lúc ấy khi vào công ty là do cô Tần hướng dẫn tôi làm việc, tôi đều nhớ rõ.”
“Tôi có một việc, muốn nhờ cô Tần giúp một tay.”
Tần Di Di nhớ lại, thì ra là đứa em trai cờ bạc bê tha của Giang Nguyệt.
Gương mặt cô ta lập tức hiện lên sự chán ghét, cô ta sốt ruột định cúp điện thoại:
“Tôi đang làm việc, đừng tùy tiện quấy rầy.”
Một giây trước khi cô ta ấn phím cúp máy, giọng Giang Dự lại vang lên: “Thật sự xin lỗi, nhưng cô Tần có thể đưa địa chỉ của chị tôi cho tôi hay không?”
Động tác cúp máy của Tần Di Di dừng lại trong chốc lát.
“Lần trước không phải là vì Tiêu tổng đuổi việc tôi sao? Tôi thật sự là không có cách nào khác, cho nên mới vay một ít tiền...”
“Cho nên, anh muốn tôi trả tiền giúp anh?” Tần Di Di không kiên nhẫn.
“Cô Tần không có liên quan gì đến tôi, sao tôi có thể để cô trả giúp được.”
Giang Dự nuốt nước miếng, sau đó vội vàng nói: “Tôi muốn tìm chị tôi, chị ấy nhất định có thể giúp tôi trả tiền.”
“Cô Tần chắc hẳn có địa chỉ của chị tôi chứ, có thể nói cho tôi vị trí hiện tại của chị tôi cho tôi được không?”
Tần Di Di cầm điện thoại, nghĩ đến điều gì đó, trong lòng lập tức có tính toán.
“Nếu là như vậy, tôi có thể đưa cho anh.”
Âm thanh của Tần Di Di trong trẻo, nghe có vẻ đơn thuần: “Tuy nhiên, gần đây anh cũng không thể đi tìm chị Giang Nguyệt được.”
“Gần đây sự nghiệp của chị ấy rất thuận lợi, lấy được đại diện của thương hiệu hàng đầu. Cuối tháng này sẽ tham gia lễ kỷ niệm trăm năm của thương hiệu. Nếu anh làm ầm ĩ như trước đây thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy, nói không chừng hợp đồng đại diện của chị ấy sẽ hoàn toàn bị hủy mất.”
Nghe đến đây, nụ cười nịnh hót của Giang Dự đông cứng lại.
Cậu ta phải trốn chui trốn lủi như một con chuột trên đường vì nợ nần mà người phụ nữ đê tiện kia lại sống thoải mái như vậy?
Nghĩ đến đây, Giang Dự nắm chặt tay.
Lúc này nếu Giang Nguyệt không cho cậu ta mấy trăm triệu, cậu ta nhất định sẽ quậy một trận ra trò.
Tần Di Di giả vờ nói với giọng điệu lo lắng, dịu dàng khuyên nhủ nói: “Hai người là người một nhà, nên đóng cửa xử lý vấn đề, nhất định không nên làm loạn khó coi như vậy, chị Giang Nguyệt nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Có phải gần đây anh không có tiền đúng không? Tôi có thể chuyển tiền vé máy bay cho anh, coi như là giúp chị Giang Nguyệt một chút, để hai chị em các anh đoàn tụ.”
“Được, được, cô Tần, cô thật sự là người tốt.” Ngoài miệng Giang Dự lấy lòng Tần Di Di, nhưng trong lòng đã căn hận đến cực điểm, điên cuồng chửi mắng Giang Nguyệt.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Di Di gửi tin nhắn vị trí hiện tại của Giang Nguyệt cho Giang Dự, kèm theo chi phí vé máy bay.
Giang Dự nhếch miệng cười, vừa đặt vé máy bay đi Hoa Thành thì có một người bạn ở sòng bạc gọi tới.
“Anh Giang, mấy ngày nay anh cũng không đến chơi, có phải hết tiền rồi không, tiền nợ lần trước còn chưa trả đâu đấy.”
Giang Dự trợn trắng mắt, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nào nào, hai ngày nữa tôi sẽ tới. Tôi sắp đi tìm chị gái tôi để lấy tiền, chị gái của tôi có rất nhiều tiền!”
Mấy người trong sòng bạc cũng biết bối cảnh của Giang Dự, nghe được câu này đều sảng khoái: “Chị của anh không phải đã nói không cho anh tiền à? Sao giờ lại cho rồi?”
“Chị ta dám!” Giang Dự cao giọng, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường và khinh miệt:
“Chị ta là đàn bà, sinh ra là để nhà họ Giang chúng tôi lợi dụng, tiền kiếm được không cho tôi tiêu thì cho ai tiêu?”
Đầu dây bên kia trêu ghẹo anh ta: “Ôi, nếu chị ta thật sự không cho thì sao?”
“Nếu chị ta không cho, tôi sẽ cho mọi người biết rằng chị ta là một con đ-ĩ dựa dẫm vào đàn ông để kiếm tiền.”
Giang Dự không kiêng nể gì, lúc nói còn nở nụ cười đê tiện: “Đến khi chị ta thật sự không có bản lĩnh kiếm tiền nữa, tôi dẫn chị ta tới cho các anh em sảng khoái.”
“Ôi chao, vậy chờ ngày anh Giang sắp xếp nha!”
Giang Dự đánh mất chính mình theo từng tiếng ‘anh Giang’: “Không thành vấn đề, chờ đến lúc đó ai coi trọng chị ta, cưới chị ta làm vợ cũng được.”
…
Tô Gia Lan tạm thời không tỉnh lại được, Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp hai bảo mẫu trong nhà tới chăm sóc, cũng coi như an bài thỏa đáng.
Sau khi Tô Gia Lan vượt qua giai đoạn nguy hiểm vào mấy ngày trước, Tiêu Kỳ Nhiên trở về thay âu phục, tiếp tục công việc mới.
Gần đây chi nhánh Hoa Thành gây ra rất nhiều rắc rối, Tiết An cũng kịp thời báo lại tin tức cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, đôi chân dài của anh được bao bọc trong chiếc quần âu, chiếc áo sơ mi được làm thủ công với họa tiết cực kỳ tinh xảo, đôi mắt anh lãnh đạm và sâu thẳm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“À đúng rồi, cuối tháng còn có lễ kỷ niệm trăm năm thương hiệu Vitaly, đến lúc đó anh phải tham dự.”
Những cuộc xã giao khác đã được đẩy đi, nhưng một trong những nhân vật chính lần này là Giang Nguyệt - nghệ sĩ dưới trướng Giang San, với tư cách là một ông chủ đầu tư, Tiêu Kỳ Nhiên không có lý do gì để không đi.
Chương 155 Chờ rắc đường
“Lần này chị Giang Nguyệt là tâm điểm chú ý, Tiêu tổng nên đến đó.” Tiết An cung kính nói, ngụ ý dù sao Tiêu Kỳ Nhiên cũng phải lộ diện.
“Hơn nữa, Trần tổng cũng được mời tham dự.”
Trần tổng này, đương nhiên là đang nói Trần Tư Tề.
“Biết rồi.” Vẻ mặt người đàn ông ngưng trọng lạnh lùng, ngón tay chuyển động bút, một đôi mắt đen vô tình vô dục, từ đầu đến cuối chưa từng nâng lên.
Anh lật trang giấy được gấp lại trong tay, tờ giấy vang lên một tiếng rồi liền bị gạt sang một bên.
Trên màn hình máy tính là bài đăng tuyên truyền của người phát ngôn do tài khoản chính thức của Vitaly đăng tải, đính kèm là một bức ảnh Giang Nguyệt mặc một chiếc váy cổ điển.
Bên dưới là một bữa tiệc đầy màu sắc của người hâm mộ:
[Nguyệt Nguyệt quá xinh đẹp! Xin chúc mừng Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã nhận được sự chứng thực hàng đầu!]
[Vitaly có tầm nhìn, năm nay thương hiệu quần áo mà tôi mua sẽ là của bọn họ hết!]
[Liếm màn hình... Nữ thần mặc quần áo phong cách nào cũng đẹp hết, ban tổ chức đừng keo kiệt như vậy, đăng thêm ảnh đi, tôi thích xem!]
[Nghe người trong cuộc nói Trần tổng cũng sẽ tham dự lễ kỷ niệm, chẳng lẽ đôi tình nhân sẽ chung khung hình sao? Người chờ đợi rắc đường đang mừng như điên!]
[…]
Đầu bút trong tay Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại trên mặt giấy, nói một cách hời hợt:
“Đặt vé cho ngày mai, tiện thể trả lời mời của Vitaly.”
Điều này có nghĩa là anh đã đồng ý.
Tiết An đáp lại, trong lòng yên lặng nghĩ, nếu ông chủ nhà mình không đến, e rằng nội dung truyền thông nóng hổi tiếp theo sẽ là Giang Nguyệt và Trần Tư Tề tham dự buổi lễ trọng đại.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Lịch trình của Vitaly rất kín, để chuẩn bị cho tiệc kỷ niệm trăm năm, Giang Nguyệt cũng không nghỉ ngơi, liều mạng đi đi lại lại giữa công việc và nhà.
Ngay cả Trần Duyệt cũng từ lúc đầu vui mừng khôn xiết đến bất đắc dĩ than thở: “Dù sao cũng là một thương hiệu lớn, sao tìm người phát ngôn lại muộn như vậy?”
Nếu có nhiều thời gian, công việc quay phim và tuyên truyền có thể được tiến hành một cách có trật tự, bây giờ phải rút ngắn xuống còn nửa tháng để hoàn thành, còn phải làm thật hoàn hảo, dù sao nhìn thế nào cũng thấy là vội vàng.
Giang Nguyệt ngoan ngoãn để chuyên viên trang điểm tạo hình cho mình, vừa nhắm mắt lại trả lời: “Cho nên lần này chúng ta rất may mắn.”
Gần đây khi tiếp xúc với nhân viên Vitaly, Giang Nguyệt cũng nghe được một chút tin tức nội bộ, biết được thì ra người phát ngôn trước đó bỗng nhiên xảy ra chuyện nên vị trí này mới tạm thời trống.
Về phần người phát ngôn ban đầu là ai, người biết chuyện cũng không nhiều.
Giang Nguyệt không có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy, có thể đoán được thương hiệu này không muốn tiết lộ ra bên ngoài, cho nên cô biết điều mà không hỏi thăm.
Giới giải trí là như vậy, nhìn bề ngoài thì mọi người có vẻ là bạn bè. Nhưng thực chất nếu vì những thứ liên quan đến lợi ích, nếu đi quá giới hạn thì rất dễ chọc giận người khác dẫn đến thiêu thân.
Lúc cần hồ đồ thì phải hồ đồ.
Sau khi quay tuyên truyền xong, chị Trần giúp cô chỉnh lại váy và kiểu tóc, thuận miệng nói:
“Có phải em không cầm điện thoại đúng không? Tiểu Diệp nói điện thoại của em cứ đổ chuông mãi, một số điện thoại gọi đến mười mấy cuộc nên em ấy đã nghe giúp em.”
Giang Nguyệt hơi mệt, mở chai ra uống một ngụm nước: “Ai tìm em vậy?”
“Tiểu Diệp nói đối phương gọi đến đã chửi rủa, còn nói sẽ khiến em sống không yên.” Chị Trần nói xong, lại nói:
“Chị đoán đó là antifan của em, gọi đến cố tình chọc tức em thôi.”
Nghề này của họ là thế, chuyện bị quấy rối và nhận được lời ác ý là những phiền phức không thể tránh khỏi.
Giang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ ấn huyệt thái dương hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không phải em không biết, Tiểu Diệp chưa từng thua ở phương diện mắng chửi bao giờ.” Chị Trần cũng không để ý, cười nói: “Tiểu Diệp đã mắng thì em cứ yên tâm.”
Giang Nguyệt nhịn không được mỉm cười theo.
Đúng như vậy.
Lúc trước khi tuyển Tiểu Diệp đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Khi đó Giang Nguyệt vừa từ trên xe công vụ đi xuống nên không chú ý, kết quả suýt nữa bị fan cuồng đột nhiên lao ra làm bị thương.
Đúng lúc Tiểu Diệp đến phỏng vấn gặp được, cô ấy luyện taekwondo, thân thủ rất tốt, trực tiếp túm tóc người đàn ông kia, kéo anh ta ra vô cùng bá đạo.
Cô ấy mắng thậm tệ đến mức khiến tên thanh niên phải khóc theo đúng nghĩa đen.
Vì thế trong lúc phỏng vấn nhìn thấy Tiểu Diệp, Giang Nguyệt quyết định nhận cô ấy ngay lập tức.
Có cô gái như vậy bên người, Giang Nguyệt có cảm giác an toàn và vững chắc.
“Tính Tiểu Diệp phô trương, đôi khi điều đó lại dễ gây hại cho em ấy.” Giang Nguyệt sau khi uống nước xong nhẹ giọng nói: “Tĩnh Nghi điềm đạm bình tĩnh, hai người đúng lúc bổ sung cho nhau.”
“Đúng vậy.” Chị Trần nhìn vẻ mặt thoải mái của Giang Nguyệt, cười hỏi : “Thế nào, gần đây cảm thấy vui không?”
Giang Nguyệt mỉm cười: “Rất vui vẻ ạ.”
Đây là sự thật.
Sự thoải mái gần đây đã khiến chất lượng giấc ngủ của Giang Nguyệt thậm chí còn tốt hơn trước đây rất nhiều.
Thân phận người phát ngôn của Vitaly sẽ là chìa khóa để cô mở ra thương hiệu cao cấp, lễ kỷ niệm một trăm năm vào cuối tháng càng là một khởi đầu tốt.
Giang Nguyệt cũng đã lên sẵn kế hoạch cho tương lai thật tốt.
Dựa vào công ty quản lý thì có thể làm nghệ sĩ nổi tiếng cả đời, nhưng rủi ro rất lớn.
Cô đã mệt mỏi với những tháng ngày sóng gió và lang thang đó rồi. Cô muốn tự lập, biến mình thành người bất cứ lúc nào cũng có thể bất khả chiến bại.
Giang Nguyệt muốn ổn định, nên phải kiên định, càng phải có tương lai.
…
Cuối tháng.
Lễ kỷ niệm trăm năm của Vitaly được tổ chức trực tiếp tại Hoa Thành, tin tức này vừa được công bố đã khiến một nửa giới thời trang chấn động.
Vào ngày tổ chức lễ kỷ niệm, toàn bộ Hoa Thành đã quy tụ rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành thời trang, cũng như các thương hiệu nặng ký, cùng nhau đến chúc mừng Vitaly.
Địa điểm tổ chức được đặt trên tầng cao nhất của khách sạn Fly Blossom.
Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi đi vào đại sảnh khách sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, một tay cô xách làn váy, tao nhã bước tới trước thang máy dành cho khách mời VIP.
Vừa đứng vững, cô liền chú ý tới người đàn ông cũng đang đợi thang máy, cô khựng lại trong giây lát.
Lúc này, người đàn ông dường như đã cảm nhận được điều gì đó, từ từ xoay người lại.
Ánh mắt Giang Nguyệt lướt qua cúc áo cuối cùng của người đàn ông, sau đó chậm rãi đi lên, lướt qua cằm anh, rồi đến môi anh, cuối cùng rơi vào trong mắt anh.
Với lời mời của Vitaly cộng thêm thân phận của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cũng không bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây.
Đúng lúc này, thang máy cũng đến.
Hai người gần như cất bước cùng lúc, nhưng nhận ra điều gì đó nên dừng lại.
Giang Nguyệt phản xạ có điều kiện mở miệng:
“Mời Tiêu tổng đi trước.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, nói một cách lạnh lùng: “Lady first.”
Giang Nguyệt mím môi, không muốn cứ nhường đi nhường lại với anh ở chỗ này, nếu người khác nhìn thấy lại phỏng đoán lung tung, vì thế cô xách làn váy, bước vào thang máy.
Người đàn ông cũng theo sát phía sau.
Sau khi hai người bước vào thang máy, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Trong thang máy rất yên tĩnh, Giang Nguyệt chủ động vươn tay: “Tiêu tổng.”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, gật đầu: “Gần đây biểu hiện không tệ.”
Vừa nói, Tiêu Kỳ Nhiên cũng vươn tay ra.