• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (6 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương 146 Trong lòng cô biết rõ

Bây giờ cũng không còn sớm, trong khách sạn chỉ cung cấp bữa tối nhẹ, Giang Nguyệt cũng không kén ăn nên gọi một bát cháo rau củ.

Phòng khách phòng tổng thống rất yên tĩnh, Giang Nguyệt mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc búi cao, cúi đầu húp cháo. Thìa đụng vào vách bát, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

Rất thư thả!

Nhưng cô không hề biết là người đàn ông nằm trên giường chính đã tỉnh lại.

Tiêu Kỳ Nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn các loại hội nghị cùng xã giao, trách nhiệm của người thừa kế Tiêu gia đè lên người hắn, không cho phép hắn lơ là một giây phút nào.

Vừa xong cuộc họp cuối cùng, hắn lập tức bay tới Hoa Thành, trên góc áo thậm chí còn dính gió lạnh của Bắc Thành.

Đã như thế, nhưng cũng không có ai cảm động vì hắn.

Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, nhặt hộp thuốc lá bên cạnh giường, từ từ châm thuốc.

Hắn hít một hơi thuốc, mới cảm thấy có chút tỉnh táo hơn.

Trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp trong sáng của Giang Nguyệt. Khi làn khói tan đi, khuôn mặt bình tĩnh và lãnh đạm của anh lộ ra, mặt hơi cúi xuống, không thấy rõ cảm xúc thật sự của hắn.

Chắc cô đã nhân cơ hội này để chuồn đi rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ.

Khi nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện trong tầm mắt của mình, hắn sững sờ hai giây.

Thân hình nhỏ nhắn của cô ngồi trên ghế, gương mặt trắng ngần, thanh lệ. Có một cảm giác dịu dàng lười biếng.

Giang Nguyệt đang cầm thìa trong tay cũng sửng sốt.

Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh rồi?

Trong tay Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn cầm điếu thuốc, vẻ mặt có chút tùy ý, khói bốc ra từ đầu ngón tay từng chút một.

“Sao cô còn ở đây?” Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự khàn khàn mệt mỏi: “Không phải không muốn ở lại với tôi sao?”

Trong lòng Giang Nguyệt căng thẳng, lập tức đáp lại: “Tôi đang chuẩn bị rời đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Chuẩn bị rời đi mà còn thay cả đồ ngủ?”

Giang Nguyệt: ...

Cô cúi đầu nhìn bộ dáng chuẩn bị đi ngủ của mình, thật sự rất khó giải thích rõ ràng.

Giang Nguyệt lúng túng xoa xoa tay, bắt đầu tìm cho mình lời biện bạch:

“Chuyện là… anh bất tỉnh ở hành lang khách sạn, quản lý khách sạn van xin tôi ở lại chăm sóc anh.”

“Đây là cách chăm sóc của cô đó hả?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên nửa chén cháo còn lại trước mặt cô.

Giang Nguyệt càng quẫn bách hơn, cố chấp nói: "... Chăm sóc người khác thì cũng sẽ mệt vậy. Huống chi tôi còn chưa ăn tối đã bị anh đưa đến đây."

Nghe có vẻ rất đáng thương.

“Ừ, là lỗi của tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng cười cười: “Cô ăn cái gì vậy?”

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, cảm giác được người đàn ông này so với trước kia dịu dàng hơn một chút.

"Cháo rau củ."

Bữa tối Giang Nguyệt luôn ăn rất ít, cháo chỉ ăn được một nữa đã không ăn thêm nổi nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên đi qua, đem điếu thuốc còn sót lại trong tay dập tắt trong gạt tàn, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn:

“Không ăn nữa?”

“Tôi no rồi.” Giang Nguyệt thành thật trả lời.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi xuống đối diện Giang Nguyệt, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, trực tiếp cầm lấy chén trước mặt cô, dùng thìa cô vừa dùng bắt đầu ăn cháo.

Toàn thân người đàn ông toát ra vẻ cao quý, mặc dù áo sơ mi trên người hơi nhăn nhưng vẫn toát ra khí chất quý tộc thanh cao.

Nhưng anh cứ như vậy mà ăn hết phần cháo thừa của cô, chờ đến khi chén đặt trở lại mặt bàn, đã không còn một giọt.

Giang Nguyệt: “... Thật ra, anh có thể bảo khách sạn đem lên thêm một phần mới.”

Không cần thiết phải ăn cùng một bát cháo và dùng chung một chiếc thìa với cô.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói: "Không cần, tôi không đói lắm. ”

Nói xong, anh định châm thuốc, lại nhớ tới chuyện cổ họng Giang Nguyệt bị tổn thương lúc trước, ngón tay muốn mở hộp thuốc lại dừng lại, lại đút hộp vào trong túi.

Giang Nguyệt lúc này mới mở miệng: “Bác sĩ nói anh mệt mỏi quá mức, cần nghỉ ngơi thật tốt, gần đây anh rất bận rộn à?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt không nhanh không chậm dừng trên mặt cô: “Không phải chuyện cô nên quan tâm.”

Giang Nguyệt: …

Đúng thật là không nói chuyện bình thường với người đàn ông này.

Giang Nguyệt đứng dậy liếc nhìn đồng hồ: "Tiêu tổng, cũng muộn rồi, tôi về phòng khách nghỉ ngơi trước, sáng mai tôi sẽ rời đi."

Đã tắm rửa thay đồ ngủ xong xuôi rồi, cũng không thể đuổi cô đi như thế này đúng không?

Lúc trước cũng không phải Giang Nguyệt chưa từng đi công tác với Tiêu Kỳ Nhiên. Dù sao cũng không ngủ chung phòng, cho nên cô cảm thấy không có gì đáng để quan tâm.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô tùy tiện sắp xếp mọi việc một cách tự nhiên, tâm tình có chút vi diệu, vì thế hỏi một câu:

“Ai cho phép cô ở lại đây?”

Thần sắc Giang Nguyệt không thay đổi, khoanh tay trước ngực, bắt chước bộ dáng của Tiêu Kỳ Nhiên khi nãy, mặt mũi trầm xuống:

“Phòng tổng thống của khách sạn còn không chứa được cô sao?”

“Lúc nãy Tiêu tổng đã nói như vậy đó!”

Cô bắt chước rất sinh động, Tiêu Kỳ Nhiên có chút không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng che giấu nụ cười:

“Cô diễn rất chân thật.”

Giang Nguyệt nhún nhún vai, tự nói: “Vậy tôi có thể ngủ ở đây một đêm phải không?”

"Có thể." Khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên hơi nâng lên, ý vị không rõ cười cười: “Muốn ngủ thì ngủ đi.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Giang Nguyệt vui vẻ đi đến phòng dành cho khách.

Cô còn chưa đi được hai bước, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân đều đều, trong lòng chùng xuống, định chạy nhanh vào phòng dành cho khách, nhưng bước chân của người đàn ông phía sau còn nhanh hơn cô.

Một giây sau, eo của cô bị người đàn ông giữ chặt, anh xoay người cô lại, bàn tay to ấn xuống gáy cô.

Nụ hôn của anh không hề có đường lối gì, chỉ tùy ý va chạm, mùi thơm của cháo cùng vị đắng của thuốc lá còn chưa tan, quấy rầy đầu lưỡi cô.

Khuôn mặt Giang Nguyệt lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt đấm vào ngực hắn.

Người đàn ông không nóng vội, cô càng đấm, anh càng hôn càng sâu, ngay cả cơ hội cho cô hít thở cũng không chừa.

Giang Nguyệt sắp chết ngạt, nước mắt giàn giụa, bị anh chèn ép đến gần như hít thở không thông.

Đợi đến khi người đàn ông đòi hỏi đủ, mới chậm rãi buông cô ra.

Giang Nguyệt thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cánh môi đã có chút sưng lên.

Anh nâng cằm cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, trong con ngươi tràn đầy dục vọng không thể bỏ xuống.

/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/

Giang Nguyệt hít sâu mấy lần, sau đó mới lạnh nhạt nhìn anh hỏi: “Tiêu tổng nhiệt tình hôn tôi như vậy, là định cưới tôi làm Tiêu phu nhân sao?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bởi vì dục vọng đánh úp mà khàn khàn, trầm thấp mà từ tính:

“Tôi có tính toán này hay không, phải xem cô có cố gắng đủ hay không đã.”

Giang Nguyệt mím môi, cảm giác nóng rát từ trong miệng truyền đến khiến cô có chút khó chịu: "Không được, cố gắng thế nào cũng vô ích."

Cô bình tĩnh nói, đưa tay lau đi chỗ vừa rồi bị anh cưỡng hôn: “Muốn làm Tiêu phu nhân của anh, không chỉ phải làm vừa lòng anh, mà còn phải hài lòng cả Tiêu phu nhân và lão Tiêu tổng. Quá khó khăn rồi. Tôi biết tự lượng sức mình.”

Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc chốc lát, trong lời nói có chút ý tứ: "Thì ra trong lòng cô cái gì cũng biết."
Chương 147 Tin tốt

"Tôi đương nhiên là biết."

Giang Nguyệt cúi mặt xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Cánh cửa Tiêu gia vừa cao vừa rộng. Loại người chật vật dưới tầng đáy như tôi, có thể sờ đến mép cửa cũng là tiêu hao hết phước phần tổ tiên để lại rồi.”

“Nhưng tôi thật sự muốn kết hôn.” Giang Nguyệt hít mũi, có chút nghẹn ngào: “Từ nhỏ tôi đã hy vọng có một gia đình trọn vẹn, có một cuộc hôn nhân có tình yêu, bình thản sống qua ngày.”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.

Hắn biết quá khứ của Giang Nguyệt, biết nỗi đau và vết sẹo của cô, tự nhiên cũng biết cô muốn cái gì.

Cô muốn có một mái nhà!

Một mái nhà không có chửi rủa và cãi vã, không thiên vị và thờ ơ, càng không có áp bức và nô lệ.

“Tôi không có ý định trèo cao gả cho Tiêu tổng. Vì vậy, làm ơn tha cho tôi đi.” Giang Nguyệt cúi mặt xuống thấp hơn, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, chưa đầy một tháng, cô dường như lại gầy đi rất nhiều.

“Cô muốn kết hôn như vậy là đã tìm được đối tượng thích hợp rồi?”

Điều đáng ngạc nhiên là Tiêu Kỳ Nhiên lúc này lại không hề chế nhạo cô mà chỉ hỏi một câu như vậy.

Giang Nguyệt cắn cắn môi: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi cùng Tiêu tổng cứ tiếp tục dây dưa mờ ám như vậy, cả đời này tôi cũng sẽ không tìm được thích hợp.”

Quan trọng nhất là trái tim của cô sẽ luôn bị trói buộc với anh, ngày càng lúng sâu hơn.

“Cùng với tôi dây dưa mờ ám?” Tiêu Kỳ Nhiên cười nói:

“Bốn năm nay, tôi để cho người ta truyền tin tức tiêu cực về cô hay là làm xấu hình ảnh của cô?”

Giang Nguyệt im lặng không đáp.

Bốn năm qua, Tiêu Kỳ Nhiên thực sự đã bảo vệ cô rất tốt.

Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, có chút tự giễu: “Cho dù là bên ngoài có suy đoán lung tung, tôi cũng chưa bao giờ cho phép bọn họ được viết bậy bạ cái gì.”

Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc lạnh nhạt, rũ mắt chú ý tới cổ áo ngủ Giang Nguyệt thoáng mở rộng, đưa tay giúp cô kéo nó lại.

Sự dịu dàng bất ngờ của anh khiến Giang Nguyệt có chút sững sờ.

Giang Nguyệt do dự một chút, lại tìm đề tài khác: “Anh tới Hoa Thành có chuyện gì à?”

“Thấy cô chơi đủ rồi, định đến giúp cô thu dọn cục diện rối rắm này.”

"Vì sao?"

"Không phải cô muốn thử điều hành công ty sao?" Tiêu Kỳ Nhiên buông cổ áo ngủ của cô ra, ngước mắt nhìn cô:

“Tiến độ của công ty không thể liên tục kéo dài, cô chắc cũng rõ ràng."

“Nếu đã cho cô cô đi trải nghiệm, phần còn lại nên mau chóng đi vào quỹ đạo.”

Giang Nguyệt hơi nhướng mắt nhìn anh.

Tiêu Kỳ Nhiên nói những lời này một cách cực kỳ cưng chiều, như thể đang suy nghĩ vì cô.

Có anh ở đây, cũng không cần lo lắng công ty sẽ xảy ra vấn đề gì.

Nhưng cô vẫn muốn thử.

Cô muốn dựa vào bản lĩnh của mình để điều hành công ty, muốn dựa vào năng lực của mình từng chút một hoàn thành mục tiêu.

Chứ không phải là dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên.

Bản chất của Giang Nguyệt là một bông hồng cao ngạo, không muốn trở thành hoa tầm gửi dựa vào người khác.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là chị Trần gọi tới.

Giang Nguyệt bắt máy, giọng nói của chị Trần ở đầu dây bên kia rất hưng phấn, cố gắng đè nén giọng nói mà hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, chị không làm phiền gì đến em chứ?”

"Không có, em vừa mới ăn tối xong." Giang Nguyệt dịu dàng trả lời, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái.

Chị Trần nghe động tĩnh bên trong điện thoại, xác định mình không quấy rầy cái gì, mới mừng rỡ mở miệng:

“Bên Vitaly vừa liên hệ với chị, nói muốn cùng chúng ta nói chuyện hợp tác đó.”

Giang Nguyệt đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức che miệng, không thể tin kêu lên:

“Sao lại đột nhiên như vậy?”

“Berry nhìn thấy ảnh chụp của em, nói em đã thay đổi rất nhiều so với bốn năm trước. Có nét quyến rũ cổ điển mà họ muốn. Cô ấy muốn cùng em bàn bạc về người phát ngôn cho quý sau.”

Berry là người của bộ phận PR bên Vitaly, chịu trách nhiệm chính trong việc lựa chọn người phát ngôn của thương hiệu.

Vài năm trước, khi Giang Nguyệt và Vitaly đề nghị hợp tác, cô vẫn là phong cách táo bạo, gợi cảm của Âu Mỹ.

Nhưng bây giờ Giang Nguyệt trải qua thời gian lắng đọng, bắt đầu có một sự quyến rũ nữ tính tự nhiên.

Cởi bỏ sự nóng bỏng rực lửa, dần dần lộ ra khí chất chân thực nhất.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giang Nguyệt sung sướng nhảy cẫng lên. Cô thậm chí còn muốn cao hứng nhảy múa tại chỗ.

Còn người đàn ông nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn cô.

“Nghe được tin gì mà vui vẻ đến vậy?”

Giang Nguyệt không kiềm chế được cảm xúc, khóe môi cong lên: "Bộ phận PR của Vitaly đã liên hệ với chị Trần, nói muốn bàn với tôi về chuyện đại diện thương hiệu. ”

“Có lẽ, tôi đã không cần anh giúp thu dọn đống hỗn độn này nữa rồi.”

Vẻ mặt cô hứng trí bừng bừng, ánh mắt trong veo, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy dã tâm.

Xem ra, cuộc sống của cô cũng không chỉ giới hạn ở hôn nhân.

Còn có những thách thức lớn hơn.

Giang Nguyệt vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại, sau đó nở một nụ cười, nhéo nhéo mi tâm:

“Vậy là tôi đã đánh giá thấp rồi.”

Anh giơ tay vuốt mái tóc xõa trên mặt Giang Nguyệt: “Càng ngày càng có bản lĩnh, làm cho người khác có chút chờ mong đó.”

Trái tim Giang Nguyệt lập tức nhảy loạn, lòng bàn tay không tự chủ được cuộn lại.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên khen ngợi cô như vậy.

Khi Giang San mới thành lập trong những năm đầu tiên, Giang Nguyệt làm ra chút thành tựu nhỏ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ khen cô hai câu.

Lúc ấy cô đã cực kỳ vui vẻ.

Nhưng bây giờ nghe thấy, lại giống như là một loại tán thưởng đối với sủng vật hắn nuôi dưỡng.

Không thể mềm lòng!

Nụ cười trên mặt Giang Nguyệt thoáng qua, lại trở nên xa lạ mà lễ phép, vẻ mặt bình tĩnh:

“Cám ơn Tiêu tổng, tôi về phòng ngủ trước đây, chúc ngủ ngon.”

Nói xong, cô liền dùng tốc độ sét đánh, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Tiêu Kỳ Nhiên: …

Mấy cô gái trẻ bây giờ đều có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy sao?

Cũng may cho cô là hôm nay anh thật sự rất mệt, không có nhàn rỗi mà tiếp tục chơi trò trốn tìm với cô. Tắm rửa xong Tiêu Kỳ Nhiên lại nằm lên giường.

Vốn định tới giúp cô nàng, ai ngờ cô đã có thể tự tay nắm bắt được cơ hội vào phút cuối cùng.

Tiêu Kỳ Nhiên ấn ngón tay vào huyệt thái dương, nhớ tới bộ dáng hồn nhiên đáng yêu vừa rồi của Giang Nguyệt, nhịn không được bật cười.

Điện thoại di động ở đầu giường rung lên hai cái, Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi suy nghĩ, chậm rãi cầm lên xem.

[Tần Di Di: A Nhiên, anh đừng giận em nữa được không? Em rất nhớ anh. Sau này em sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, anh có thể tha thứ cho em không?]

Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua, không trả lời.

Ngay sau đó, Tần Di Di lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Tần Di Di: Hôm nay bác gái điện thoại cho em, muốn hẹn gặp riêng em một lần.]

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại hai giây, trong mắt dần trở nên tối tăm.

Tô Gia Lan biết rõ thời gian này Tiêu Kỳ Nhiên đang bận công tác, hầu như không ở Bắc Thành.

Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời ngắn gọn.



Tần Di Di cầm điện thoại di động, tim đập loạn xạ. Nhìn những tin nhắn gửi đi mà không có phản hồi, tâm tình cô cũng từng chút từng chút chìm xuống.

Tô Gia Lan chủ động hẹn gặp cô, đây là một chuyện tốt. Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không có ở đây, cô rất lo lắng Tô Gia Lan sẽ cố ý gây khó dễ cho mình.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn không có tin nhắn đến, trong lòng Tần Di Di càng ngày càng bối rối, thiếu chút nữa xúc động gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Nhưng cô không dám.

Cô sợ lại chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên.

Ngay khi Tần Di Di cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không trả lời nữa, màn hình điện thoại lại nhảy ra một tin nhắn, khiến cô ta mừng rỡ không thôi.

[A Nhiên: Ngày mai tôi trở về. Gửi tôi địa chỉ.]
Chương 148 Bảo bối mà hắn muốn bảo vệ

Sáng hôm sau, khi Giang Nguyệt ở phòng dành cho khách tỉnh dậy, phòng ngủ chính đã trống rỗng.

Lúc cô ra khỏi khách sạn, thuận miệng hỏi lễ tân một câu, biết được Tiêu Kỳ Nhiên đã đặt vé máy bay từ sáng sớm để trở về Bắc Thành.

Hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Thậm chí cũng không biết hắn chạy tới đây là vì cái gì, rồi lại vội vã rời đi như vậy.

Nhưng mà đi rồi cũng tốt.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên ở lại chỗ này, không chừng sẽ còn muốn làm khó dễ cô nữa.

Biết tên khốn kiếp đó đã rời đi, Giang Nguyệt cũng không cần phải vội vã làm gì. Cô ở trong khách sạn chậm rãi ăn sáng, sau đó mới trở về công ty.

Vốn dĩ chị Trần đã chuẩn bị sẵn tinh thần như lâm đại địch, kết quả lại chỉ có một mình Giang Nguyệt trở về.

Chị Trần không khỏi kinh ngạc mà hỏi: “Tiêu tổng đâu?”

Giang Nguyệt: “Sáng sớm trở về Bắc thành, chắc là có việc gấp.”

Nghe vậy, trong lòng chị Trần thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Kỳ Nhiên bay một mạch đến đây, theo suy đoán của chị Trần, chín phần mười là đến kiểm tra tình hình hoạt động của chi nhánh.

Chi nhánh tại Hoa Thành đến nay vẫn chưa đạt được thành tích gì, sợ rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không hài lòng, chị Trần đã phải lo lắng cả đêm.

Giang Nguyệt vươn vai, xoay cổ một chút rồi nói: “Chị Trần, hôm qua chị nói bên PR của Vitaly liên lạc với chị, còn có thông tin gì khác không?”

Chị Trần hoàn hồn, gật gật đầu: “Sáng sớm nay Berry đã gửi cho chị văn kiện hợp tác rồi. Để chị đưa cho em xem.”

Berry là một người rất có mắt nhìn. Khi nhìn thấy bức ảnh kia của Giang Nguyệt, cô nàng còn có chút không thể tin tưởng người trong ảnh lại đúng là Giang Nguyệt.

Rõ ràng mắt, mũi, miệng của Giang Nguyệt đều không có thay đổi nhiều so với mấy năm trước, nhưng khí chất tổng thể lại mang lại cảm giác rất khác nhau.

Berry không có thông tin liên lạc của chị Trần, ảnh chụp cũng là thông qua đối tác khác gửi tới, mất rất nhiều công sức mới liên lạc được.

Vì biểu đạt thành ý, Berry thậm chí còn tự mình gọi điện thoại đến.

“Giang tiểu thư, mấy năm không có liên lạc, sự biến hóa của cô thật khiến cho tôi kinh ngạc!”

Tính cách Berry tương đối hướng ngoại, nói chuyện rất nhiệt tình: “Lúc trước cho rằng cô theo đuổi phong cách gợi cảm của Âu Mỹ, vẫn không thể có cơ hội hợp tác với cô, trong lòng tôi luôn cảm thấy rất hối hận.”

“Bức ảnh nghệ thuật dân quốc của cô thật sự làm cho tôi kinh diễm. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ là đại sứ thương hiệu sáng giá nhất của chúng tôi trong năm sau!”

Giọng nói của Berry không thể trìu mến hơn: “Ngoài ra, chúng tôi cũng rất háo hức mong được gặp cô tại lễ kỷ niệm một trăm năm thương hiệu của Vitaly vào cuối tháng tới.”

Cô thể nghe ra, Vitaly rất hài lòng với trạng thái hiện tại của Giang Nguyệt, nóng lòng muốn để cô trở thành người phát ngôn thương hiệu tại châu Á của nhà bọn họ trong năm nay.

Kỳ thật Giang Nguyệt cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ tới chỉ là chị Trần chỉ là ngẫu hứng chụp mấy tấm ảnh theo thói quen nghiệp vụ của chị, cô lại liền có thể trở thành ứng cử viên sáng giá nhất trong mắt Berry.

Theo lời của chị Trần, đây là tự mình phải tạo ra cơ hội cho mình.

Sau khi Giang Nguyệt nói chuyện điện thoại với Berry xong, liền bắt gặp ánh mắt đầy sùng bái của Tĩnh Nghi đang nhìn cô.

“Chị Giang Nguyệt quá oách rồi. Dễ dàng như vậy liền lấy được danh phận người đại diện của thương hiệu quốc tế.”

Trong ngành của họ, cơ hội là chỉ có thể gặp phải không thể cầu. Nhưng điều quan trọng nhất là khi cơ hội đến, có đủ năng lực và sự tự tin để tiếp nhận nó.

Nếu không, dù là cơ hội ngàn năm có một, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tuột khỏi tay.

Cơ hội và nỗ lực, cả hai đều không thể thiếu.

“Nhưng mà cũng do thương hiệu của bọn họ quá không nhạy bén rồi. Lần trước chúng ta cùng bọn họ thương lượng hợp tác đã là hai năm trước. Hai năm nay bọn họ đều chưa từng chú ý tới xu hướng trong giới giải trí sao?”

Tiểu Diệp hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Cho dù là đến cuối cùng không ký hợp đồng với chị Giang Nguyệt, cũng là tổn thất của nhà bọn họ thôi.”

Cô vừa dứt lời, chị Trần liền gõ đầu cô một cái: “Đừng nói lung tung, khứu giác của tư bản vốn dĩ nhạy cảm hơn em tưởng tượng rất nhiều, cách bọn họ cân nhắc ưu và nhược điểm, so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều.”

Những nhận xét đó của Berry chỉ là một ý kiến phiến diện mà thôi.

Tư bản đứng đằng sau đều chỉ quan tâm đến lợi ích, trong trường hợp không thể đảm bảo rủi ro, sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định.

Giang Nguyệt cười cười, trịnh trọng nói: “Lần này chúng ta chính là may mắn mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn rồi.”

Vừa rồi Berry trong cuộc điện thoại có đề cập, năm nay là kỷ niệm 100 năm thành lập thương hiệu Vitaly. Lúc bọn họ mới thành lập, chính là chuyên thiết kế trang phục cho quý tộc thời Dân Quốc.

Và lễ kỷ niệm trăm năm năm nay, tự nhiên cũng dự định lấy “tôn vinh cổ điển” làm chủ đề. Thiết kế một loại trang phục dân quốc cải tiến mới cho thương hiệu để làm một làn sóng tuyên truyền sang trọng và mạnh mẽ.

Mà bức ảnh chụp nhanh Giang Nguyệt trong trang phục dân quốc kia quả thực chính là ‘Viên Ngọc Phương Đông’ trong mắt tư bản.

Lần này, Giang Nguyệt thật sự là tình cờ mới có thể đạt được sự chú ý như vậy.

“Vừa rồi Berry nói, lát nữa sẽ phái người mang sản phẩm cao cấp của Vitaly đến, để chúng ta chọn trước, chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trăm năm thành lập.”

Nghe được câu này, chị Trần vui mừng khôn xiết: “Berry còn mời em tham gia tiệc kỷ niệm trăm năm thành lập của thương hiệu?”

Giang Nguyệt cười rạng rỡ, ánh mắt cũng cong thành trăng lưỡi liềm: “Đúng vậy, chị Trần, ngày tốt đẹp của chúng ta đã đến rồi.”

Điều này có nghĩa là họ có thể nhanh chóng tăng mức độ tiếp xúc, các nguồn lực và hợp tác phía sau chắc chắn sẽ dễ dàng có được hơn.

Chị Trần cười đến mức sắp không thể khép miệng lại được.

Đến khi người của Berry mang trang phục cao cấp của Vitaly đến, Giang Nguyệt liền đi vào phòng thử quần áo, bắt đầu lựa chọn và mặc thử.

Không chỉ vậy, ngay cả nhân viên kinh doanh của Vitaly cũng tự mình đến thăm, nói là hôm nay để Giang Nguyệt chọn ra lễ phục, thuận tiện đem hợp đồng đại diện ký kết luôn.

Có thể nói là nước chảy thành sông, một bước là thành.

Chị Trần đi theo người nhân viên kia vào phòng họp, còn Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi thì ở lại xem Giang Nguyệt thay lễ phục.

Trong lúc chờ đợi, Tiểu Diệp cúi đầu lướt điện thoại để giết thời gian.

Đột nhiên nhìn thấy một tin tức, cô nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Khó trách sáng sớm Tiêu tổng đã phải vội vã chạy về. Thì ra là hôm nay muốn dẫn Tần Di Di về nhà gặp cha mẹ.”

Lúc trước Tiểu Diệp làm việc dưới tay Tần Di Di, đương nhiên cũng có kết bạn với tài khoản của cô ta, nên cũng thấy được nội dung cô đăng lên mạng xã hội cá nhân:

[Hôm nay sẽ chính thức đến gặp mặt phụ huynh, thật là chờ mong nha!]

Tiểu Diệp dè biểu đọc nó một lần, đọc xong thì liền nhịn không được trợn trắng mắt:

“Thật không biết cô ta lấy tự tin này ở đâu ra. Không biết có thể phân chia cho tôi một chút hay không?”

“Tần Di Di muốn đi gặp cha mẹ của Tiêu tổng à?” Tĩnh Nghi sững sờ: “Cô ta thật sự có thể gả vào Tiêu gia sao?”

Mắt Tiểu Diệp cũng không ngước lên, mở miêgnj trả lời:

“Cô ta đây là đang tự dát vàng lên mặt mình, bị hoang tưởng đó. Cô ta tuyệt đối không có khả năng bước được vào cửa của nhà họ Tiêu!”

Đứng trong phòng thử đồ, Giang Nguyệt nhìn mình trong gương. Cô có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi ở bên ngoài.

Hèn chi sáng sớm đã phải vội vã quay về Bắc Thành, thì ra là vì chạy về che chở cho Tần Di Di, sợ cô ta bị ông bà Tiêu gây khó dễ.

Giang Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.

Thật đúng là bảo bối mà hắn muốn bảo vệ trong lòng, không cho phép một chút thương tổn nào.
Chương 149 Đối tượng kết hôn

Biệt thự của Tiêu gia ở Bắc Thành.

Ở Bắc Thành, Tiêu gia là gia tộc hiếm hoi có thể xưng là hào môn quý tộc. Gia tộc của họ thật sự có huyết thống của quý tộc chính thống.

Cũng là bởi vì như thế, biệt thự của Tiêu gia cũng tương đối xa hoa tao nhã, từ bên ngoài nhìn lại đều vô cùng khí phái.

Tần Di Di ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, hít thở sâu vài lần để nhịp tim của cô bình tĩnh lại một chút.

Đây chính là Tiêu gia.

Tiêu gia mà cả Bắc Thành đều phải sợ hãi.

Cửa xe chậm rãi mở ra, đôi chân dài của Tiêu Kỳ Nhiên bước xuống, vững vàng đứng ở bên cạnh xe.

Một lúc sau Tần Di Di mới kịp phản ứng, hốt hoảng xuống xe, đưa tay cho Tiêu Kỳ Nhiên:

“A Nhiên, em…”

“Sợ sao? Nếu sợ, bây giờ có thể quay về.”

Tần Di Di theo bản năng lắc đầu: “Em không sợ.”

Dù sao cũng đã hạ quyết tâm gả cho Tiêu Kỳ Nhiên, hiện tại cô ta còn sợ cái gì?

Hơn nữa, Tiêu Kỳ Nhiên đã hứa sẽ hỗ trợ cô ta, vì vậy cô ta không có gì phải sợ nữa.

Trước khi đến, Tiêu Kỳ Nhiên đã cùng cô nó rõ ràng, Tiêu gia cần một con dâu hiểu chuyện nghe lời, mà hắn cũng cần một người vợ nhu thuận ngoan ngoãn.

Chỉ cần cô có thể được hai vị trưởng lão nhà họ Tiêu chấp nhận, thì có thể vinh quang gả vào nhà họ Tiêu, từ nay về sau yên tâm làm Tiêu thiếu phu nhân rồi.

Tần Di Di cực kỳ tin tưởng bản thân mình sẽ là người thích hợp cho vị trí này.

Tiêu Kỳ Nhiên thâm thúy nhìn cô ta một cái, trầm giọng nói: “Vậy thì đi thôi.”

“Vâng.”

Tần Di Di mím môi, giơ tay tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, cố hết sức tỏ ra ưu nhã dịu dàng.

Lần trước ở trước mặt Tô Gia Lan, cô đã làm trò hề, lần này tuyệt đối không được phạm sai lầm nữa.

Vừa rồi cô nghe tài xế nói, hôm nay bố của Tiêu Kỳ Nhiên - Tiêu Viễn Phong cũng ở nhà. Trong lòng Tần Di Di càng có chút mong chờ.

Nói không chừng, Tiêu Viễn Phong còn dễ gần hơn Tô Gia Lan đúng không?

Biệt thự của Tiêu gia được bao quanh bởi cả một khu vườn, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, các giống trong và ngoài trước đều có.

Đây là sở thích của Tô Gia Lan.

Chậu cây được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đều được cắt tỉa cẩn thận.

Tần Di Di vừa đi theo Tiêu Kỳ Nhiên, vừa đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, liên tục nhớ lại những chi tiết mà Giang Nguyệt đã nói với cô trước đây.

“Mẹ, con mang Di Di tới.”

Sau khi đi vài bước, Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, bình tĩnh nói với chiếc xe lăn cách đó không xa.

Buổi chiều, khi mặt trời đã không còn quá chói chang, ở ngoài trời đùa nghịch những hoa cỏ này đã trở thành thói quen của Tô Gia Lan.

Nghe được động tĩnh phía sau, bà cũng không có lập tức xoay người, chỉ buông kéo trong tay xuống, quay đầu lại liếc mắt một cái.

“Lại đây.” Giọng điệu đều đều, không nghe ra cảm xúc.

Trong lòng Tần Di Di căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười đoan trang: “Cháu chào bác gái. Chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Rất vui được gặp lại bác ạ.”

“Tôi lại không vui lắm khi gặp lại cô đó.” Tô Giai Lan ho nhẹ một tiếng, không thèm nể mặt: “A Nhiên, bố con đang đợi con ở thư phòng, con qua đó đi.”

Không ngờ vừa mới đến đã bị tách ra, trái tim của Tần Di Di đập lỡ một nhịp, vô thức siết chặt tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.

Tần Di Di không muốn anh đi.

Nhưng người đàn ông chỉ yên lặng nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi rút tay ra, cực kỳ bình tĩnh nói:

“Vâng, bây giờ con sẽ qua đó. Để Di Di ở lại đây cùng với mẹ nhé.”

“A Nhiên, anh đừng đi…” Tần Di Di cả kinh, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Cô không dám ở một mình với Tô Gia Lan!

Nghe được trong lời nói của cô nàng có chút miễn cưỡng, Tô Giai Lan hơi nhướng mi, thờ ơ nhìn vào trên người cô:

“Có tâm tư muốn gả vào Tiêu gia, mà lại ngay cả lá gan nói chuyện với tôi cũng không có sao?”

Bị kích động như vậy, Tần Di Di cắn răng, trong lòng lập tức đưa ra quyết định.

Tần Di Di đứng tại chỗ, cố gượng cười với Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, anh bận việc vậy thì đi đi, em ở lại nói chuyện với bác gái.”

Mặc dù giọng điệu của Tô Gia Lan có chút nặng nề, nhưng lời bà nói cũng không sai.

Nếu cô muốn gả cho Tiêu Kỳ Nhiên, vậy sau này việc giao tiếp với Tô Gia Lan là không thể tránh khỏi. Cô không thể lúc nào cũng trốn tránh được.

Huống chi, cô cũng cần một cơ hội để khôi phục lại ấn tượng đã mất trước mặt Tô Gia Lan.

Thấy Tần Di Di đáp ứng, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân rời đi.

Ngay cả người chăm sóc của Tô Gia Lan cũng không lại gần, chỉ có hai người bọn họ.

Tô Gia Lan một lần nữa cầm kéo lên, chậm rãi tiếp tục cắt tỉa từng chậu cây trước mặt.

Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, những chậu cây đang phát triển rất tốt, một số cành đã đơm nụ hoa, tràn đầy sức sống.

Tần Di Di đứng ở một bên không tìm được chuyện gì để nói, đành phải chủ động cười tìm đề tài bắt chuyện:

“Bông hoa này sinh trưởng thật tốt, hai ngày nữa nhất định sẽ nở rồi.”

Cô vừa dứt lời, ánh mắt Tô Giai Lan trở nên lạnh lẽo, không chút do dự giơ kéo lên cắt đứt cành hoa.

“Cạch” một tiếng, nụ hoa rơi xuống đất, chỉ còn lại cành trơ trụi, thật đáng tiếc.

Tần Di Di nhìn hoa rơi xuống đất, trong lòng run lên, khẩn trương nuốt nước miếng.

“Cho dù sinh trưởng tốt như thế nào, nếu tôi không muốn nó nở hoa, thì cả đời nó đều không thể nở được.”

Tô Gia Lan lạnh lùng: “Còn chưa tới lúc ra hoa, nhưng đã cố ý khoe sắc, cô không cảm thấy nên tỉa đi sao?”

Trong lời nói này có ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.

Tần Di Di nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, một lần nữa nở nụ cười, nói:

“Bác gái nói rất đúng. Hoa nở sớm dễ tàn, vẫn là nên theo ý của bác thì tốt hơn.”

Tô Gia Lan đương nhiên nghe được ý lấy lòng trong lời nói của Tần Di Di, mặt lại không đổi sắc lạnh nhạt nói:

“Trong vườn nhà tôi chỉ trồng hai loại hoa, một loại hiếm và đắt tiền, loại còn lại là vì dễ nuôi.”

“Loại hoa dại mà lại cảm tưởng mình là hoa quý cao ngạo thì không thể tồn tại ở vườn được.”

Tô Gia Lan rốt cục ngẩng đầu nhìn Tần Di Di, gằn từng chữ mà nói.

Sắc mặt Tần Di Di cứng đờ.

Đây là đang âm thầm châm chọc cô ta.

Tần Di Di mím môi, nụ cười trở nên gượng gạo: “Bác có kiến thức sâu về hoa cỏ như vậy. Nếu có cơ hội cháu thật muốn được nghe bác nói nhiều hơn.”

“Cô thật sự muốn nghe sao?” Giọng điệu của Tô Gia Lan sâu kín:

“Tần Di Di, cô không phải là người phụ nữ đầu tiên muốn gả cho A Nhiên.”

“Người lúc trước tăm phương ngàn kế muốn lấy lòng tôi là Giang Nguyệt.”

Rõ ràng Tô Gia Lan đang ngồi trên xe lăn, nhưng lại dường như cao hơn Tần Di Di cả một cái đầu. Cảm giác bị áp bức mạnh mẽ làm cho Tần Di Di không thể không cúi đầu xuống.

“Cô ngu xuẩn hơn Giang Nguyệt rất nhiều, lại tự cao tự đại hơn Giang Nguyệt.” Tô Gia Lan châm chọc nói:

“Quan trọng nhất là, cô còn không có được năng lực như Giang Nguyệt.”

Tô Gia Lan càng nói, sắc mặt của Tần Di Di càng trở nên tái nhợt.

“Năng lực của Giang Nguyệt trong giới giải trí tôi cũng đã nghe nói, còn cô thì sao?”

Bà nói rất thẳng thừng và sắc bén: “Không có A Nhiên, cô có thể làm ra trò trống gì?”

Từng câu từng chữ, đều là đem Tần Di Di so sánh cùng với Giang Nguyệt.

Tần Di Di nghiến răng, nghe thấy những lời sỉ nhục này, nhịn không được mở miệng chống đối:

“Nếu bác gái cảm thấy chị Giang Nguyệt tốt hơn cháu về mọi mặt, vì sao không để cho chị ấy gả vào Tiêu gia đi?”
Chương 150 Kích động

Nghe được câu hỏi của Tần Di Di, ánh mắt Tô Gia Lan đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạo nói:

“Cô ấy quả thật thích hợp để kết hôn với A Nhiên hơn cô, cũng hiểu cách đối nhân xử thế hơn cô.”

Những lời khó nghe của Tô Gia Lan lọt vào tai, Tần Di Di siết chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy là đó là một sự sỉ nhục lớn.

Rõ ràng người được Tiêu Kỳ Nhiên mang về gặp cha mẹ chính là cô, vì sao phải nhắc đi nhắc lại Giang Nguyệt nhiều lần trước mặt cô như vậy?

“Nhưng vậy thì sao, các người đều là những người tầng dưới chót mà thôi.”

Tô Gia Lan nói một cách bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại hiện rõ sự chán ghét: “Loại người như cô, dựa vào tổ tiên của mình, vĩnh viễn không thể lên đài được. Vì thế mơ tưởng dựa vào việc kết hôn để một bước lên trời, thay đổi mạng số của mình.”

Tô Gia Lan nói xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, hung hăng ném cái kéo trong tay ra ngoài. Trên mặt càng thêm không kiên nhẫn, thanh âm bỗng nhiên trở nên sắc bén:

“Tôi chán ghét nhất là những người như cô, vừa hèn mọn lại thấp kém!”

Tần Di Di bị dọa sợ, không khỏi kêu lên một tiếng, lui về phía sau vài bước, ánh mắt mang theo sợ hãi, tim nhảy lên cổ họng…

Tô Gia Lan chắc chắn là một kẻ điên!

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Tần Di Di chính là bà ta là một kẻ điên thật sự!

“Cô có ánh mắt gì vậy?”

Tô Gia Lan nhận ra sự chán ghét và sợ hãi trong mắt cô, bỗng nhiên đồng tử phóng đại, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhịn không được trợn trắng mắt:

“Cô… Đồ khốn khiếp...”



Trong thư phòng của biệt thự Tiêu gia.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, sắc mặt thoạt nhìn rất tự nhiên, dường như không chút lo lắng tình trạng của hai người trong hoa viên.

“Gần đây trông anh rất mệt mỏi.” Tiêu Viễn Phong tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng vẫn nhạy bén như trước: “Tôi nghe Tiết An nói, gần đây anh đang dồn lịch trình?”

Bản thân sản nghiệp tiêu gia rất lớn, không chỉ tập trung ở Bắc Thành mà còn thâm nhập vào nhiều quốc gia và thành phố khác nhau.

Vào đầu mỗi năm, Tiêu Kỳ Nhiên với tư cách là người thừa kế của Tiêu gia, tất nhiên phải đi công tác tiến hành thị sát còn sắp xếp một loạt lịch trình làm việc.

Mà Tiêu Kỳ Nhiên gần đây dường như rất “chuyên nghiệp”, không ngủ không nghỉ, bận rộn qua lại khắp nơi, căn bản không cho mình cơ hội để thở dốc.

“Vì cái công ty không đáng giá kia, mà khiến cho anh sẵn sàng tốn bao nhiêu sức lực?"

Trong tất cả tài sản dưới danh nghĩa Tiêu Kỳ Nhiên, Giang San có thể được coi là một trong những sản nghiệp không đáng giá nhất.

Đương nhiên, cũng là một tay hắn đảm nhận tất cả.

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, đôi mắt tràn đầy tơ máu không giấu được vẻ mệt mỏi, có thể nhìn ra được gần đây hắn không ngủ được bao nhiêu.

Nghe ra trong lời nói của Tiêu Viễn Phong mang ý thăm dò, Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng “Ừ” một tiếng: “Một tay gầy dựng, tự nhiên là phải để ý nhiều hơn một chút rồi.”

Những từ này nghe có vẻ mang đầy ý nghĩa sâu sắc.

Tiêu Viễn Phong ánh mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, góc độ thư phòng vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong hoa viên cách đó không xa.

“Không cho anh cưới Giang Nguyệt, anh liền tìm một nữ nhân còn kém hơn cô ta tới là cố ý để chọc giận chúng ta đúng không?”

Tiêu Viễn Phong trừng mắt nhìn hắn, con ngươi đen kịt như vực sâu: “Chút thủ đoạn này của anh, lừa gạt mẹ anh chứ không lừa được tôi.”

“Bố bây giờ lớn tuổi rồi, cũng đừng quá đa nghi như vậy.” Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách hời hợt: “Nếu con không thực sự thích thì tự nhiên sẽ không mang về.”

Tiêu Viễn Phong hừ lạnh một tiếng, ý tứ không rõ.

“Nếu đã thích, vậy thì nuôi đi.” Một lát sau, Tiêu Viễn Phong híp mắt, không thèm để ý nói: “Mấy người phụ nữ mà thôi, Tiêu gia nuôi được.”

Nghe thấy thế, Tiêu Kỳ Nhiên cau mày khó nhận ra.

“Chỉ cần không phải là vấn đề về nguyên tắc, nhắm mắt làm ngơ liền sẽ qua đi.”

Nói xong, ông ta ho khan hai tiếng, “A Nhiên, đều là đàn ông, ở phía tình cảm cá nhân, tôi sẽ không hà khắc với anh như mẹ anh. Anh hiểu không?”

Ý tứ trong lời nói, không cần suy nghĩ cũng biết.

Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, vẻ mặt không hề thay đổi, đôi mắt rũ xuống, giọng điệu mười phần thờ ơ nói: “Ở phương diện này, bố thật sự có quyền lên tiếng.”

Cũng bởi vì câu nói này của Tiêu Kỳ Nhiên mà không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống đến mức đóng băng, sắc mặt Tiêu Viễn Phong trở nên u ám rõ rệt.

“Tiêu Kỳ Nhiên! Anh là đồ bất hiếu!”

Thanh âm Tiêu Viễn Phong trở nên lạnh lùng, giọng trầm thấp tràn đầy uy áp, mang theo áp bách nói: “Tôi còn chưa tới phiên anh quản giáo!”

Cảm thấy được không khí áp bức từ cha mình, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ung dung như trước, sắc mặt không chút rối loạn:

“Trước khi bố quản giáo con, bố nên suy nghĩ một chút, nên giấu diếm chút chuyện nhục nhã kia của mình như thế nào đi.”

Hắn đứng dậy lấy tay sửa sang lại âu phục của mình, thanh âm mười phần lạnh nhạt nói: “Trong lòng bố phải biết rõ, sớm không nên nhúng tay vào chuyện riêng tư của con.”

“Anh dám uy hiếp tôi?” Sắc mặt Tiêu Viễn Phong càng thêm âm trầm, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Đừng quên, hiện tại ở Tiêu gia còn chưa tới phiên anh quyết định!”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, lười cùng ông ta tiếp tục đối đáp, xoay người định rời khỏi thư phòng.

Nhìn bóng lưng dứt khoát của Tiêu Kỳ Nhiên, đôi mắt thâm trầm của Tiêu Viễn Phong xen lẫn chút cảm xúc phức tạp, đột nhiên mở miệng:

“Anh không phải là muốn cưới Giang Nguyệt sao? Tôi đồng ý.”

Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Hồi lâu, hắn mới thong thả xoay người, nhếch môi vừa định cái gì đó thì người chăm sóc tùy thân của Tô Gia Lan đã vội vã chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt:

“Lão gia, thiếu gia, phu nhân… bà ấy đột nhiên ngất xỉu!”

Tiêu Viễn Phong cùng Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhau, cuộc trò chuyện lập tức dừng lại. Vẻ mặt hai người đều trở nên rất nghiêm túc, gần như cùng một lúc lao ra khỏi cửa .



Trong hành lang bệnh viện.

Tần Di Di đứng ở cửa cũng sắp đem hai mắt khóc sưng lên, ngay cả thở cũng không ra hơi: “A Nhiên, em thật sự không có cố ý chọc giận bác gái, anh phải tin tưởng em...”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Tần Di Di, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng nhạt đi.

Tư thái như từ trên cao nhìn xuống, khí thế đặc biệt độc đoán.

Tần Di Di cúi đầu, một lúc lâu vẫn không nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng trấn an cô, trong lòng cô vô cùng bối rối.

Cô cũng không ngờ rằng mình chẳng qua chỉ là chống đối hai câu, vậy mà Tô Gia Lan lại bị tức đến nhồi máu cơ tim đột ngột.

Tô Gia Lan đã được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc đó xung quanh cũng không có ai khác nên cô ta trở thành nghi phạm lớn nhất.

“A Nhiên, em...”

“Được rồi, không cần khóc nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tần Di Di, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn:

“Nếu không làm sai chuyện gì, liền không cần lo lắng bị hiểu lầm.”

“Chờ mẹ tôi tỉnh lại, hết thảy sẽ biết kết quả.”

Nghe được câu này, Tần Di Di trong lòng lộp bộp một tiếng, cũng không có so với vừa rồi tốt hơn bao nhiêu.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên biết cô lúc nãy đã nói gì với Tô Gia Lan, đoán chắc sẽ trực tiếp đuổi cô ra khỏi Giang San, thậm chí là phong sát cô.

Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, Tần Di Di rùng mình một cái.

Cô thậm chí còn âm thầm cầu nguyện, Tô Gia Lan tốt nhất là không thể tỉnh nữa.

Ca phẫu thuật cấp cứu kéo dài hơn ba giờ, đợi đến tối muộn, cửa phòng mổ mới mở ra.

“Người nhà bệnh nhân đâu? Đến đây.”

Nhìn gương mặt lạnh lùng của bác sĩ, trái tim Tần Di Di đều vọt lên cổ họng.



--------------------------------
Tác giả:Mọi người đoán thử xem Tần Di Di đã nói gì với mẹ nam9 đến mức bà ấy phải ngất xỉu nào? ┐(´~`)┌

Cám ơn mọi người đã ủng hộ. Đặc biệt cám ơn bạn Nhi Uyển Thái, Hà Thanh, Như Thảo, doan Quyen Anh, Văn Chính Trần... đã tặng xu thưởng khích lệ mình nhé.
Hôm nay mình bận quá nên không tăng chương được. Nhưng bù lại ngày thứ bảy sẽ đăng 6 chương, chủ nhật sẽ đăng 7 chương nha.
❤️❤️❤️
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom