-
Chương 86-90
Chương 86 Anh không thể đi
“Sao không nghe điện thoại?” Giang Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn, vô cùng dễ nghe.
Đầu ngón tay đang cầm di động của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.
Anh im lặng vài giây, dứt khoát ấn nghe máy, ngón tay thon dài ấn phím rảnh tay, cũng không tránh cô.
“Sao vậy?” Giọng của anh thấp xuống.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vừa khẩn trương vừa khiếp sợ của Tần Di Di: “A Nhiên, tối hôm qua em bị người ta tập kích...”
Nghe được câu này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhướng lên nhìn Giang Nguyệt một cái.
Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, dường như còn cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm điện thoại, muốn xem Tần Di Di còn có thể nói cái gì.
Yết hầu Tiêu Kỳ Nhiên khẽ lăn: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tần Di Di: “Là... là một người đàn ông, anh ta muốn làm nhục em.”
Cô ta nói đến đây thì lại bắt đầu khóc lóc, giọng nức nở: “Em đã báo cảnh sát rồi, hiện tại em đang ở đồn cảnh sát phối hợp điều tra.”
“A Nhiên, bây giờ anh có thể qua đây với em không? Em rất sợ hãi.”
Nghe cô ta nói xong, dường như Giang Nguyệt bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cô tiến lại gần, đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào nút đỏ.
Điện thoại bị ngắt máy.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày.
Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, dựa vào đầu giường nhìn cô rồi hỏi: “Tại sao lại cúp điện thoại của tôi?”
Giang Nguyệt từ từ thu tay lại, đôi mắt chưa tỉnh ngủ giờ phút này giống như một con mèo lười biếng, nói: “Anh không thể đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô: “Vì sao?”
Giang Nguyệt một lần nữa nằm thẳng trên giường, giọng điệu bình thản: “Hai tiếng nữa sẽ phải đi tới nhà họ Tiêu, thời gian không kịp.”
“Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn vắng mặt trong yến tiệc nhà họ Tiêu, ở bên cạnh Tần Di Di.”
Giang Nguyệt quay lưng lại, không nói chuyện với anh nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên từ từ thu hồi ánh mắt, theo thói quen lấy một điếu thuốc từ đầu giường ra, giơ lên hai giây rồi lại buông xuống, phiền não day day giữa hai lông mày.
Có thể thấy được rằng tâm trạng anh không tốt.
Vài giây sau, Tiêu Kỳ Nhiên xốc chăn lên, nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Tỷ lệ vóc người của anh rất tốt, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũng có thể nhìn thấy bờ vai rộng săn chắc và vòng eo với tỷ lệ vàng của anh.
Giang Nguyệt từng đọc được ở trên internet, hình như họ gọi vòng eo này của đàn ông là “eo chó đực”.
Cũng rất thích hợp, cô nghĩ vậy.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, tối hôm qua mệt mỏi thời gian dài, vì vậy sau khi cô nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi chuông đồng hồ báo thức reo lên thì cô mới dậy, kéo bước chân lười biếng đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ngang qua phòng khách, cô phát hiện Tiêu Kỳ Nhiên cũng ở đó.
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, khoanh chân dài, cánh tay đặt trên chỗ vịn ghế sô pha, cổ áo sơ mi hơi mở, vô cùng quý phái.
Tiêu Kỳ Nhiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu bình thản: “Mau chóng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, tiện thể xem ai là người của ai phái tới.”
“Lát nữa đến cục cảnh sát một chuyến, đón Tần Di Di ra rồi đưa cô ấy về nhà. Đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Trong lòng Giang Nguyệt liền hiểu, anh đang xử lý chuyện của Tần Di Di.
Chuyện tiệc tối cách đây không lâu còn chưa lắng xuống, hiện tại Tần Di Di lại bị tập kích, tất nhiên sẽ khơi dậy sự chú ý của dư luận.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, đầu ngón tay thỉnh thoảng ấn ấn mi tâm, dường như cảm thấy hơi phiền não với chuyện này.
Giang Nguyệt nhìn đã quen, trực tiếp đi vào phòng tắm, bắt đầu thực hiện một loạt các bước tẩy trang, dưỡng da, trang điểm.
Khi cô đi ra, có vẻ người đàn ông đã xử lý xong. Anh đã mặc tây trang, đi giày da, cà vạt ủi phẳng, cả người toát ra khí chất cao ngạo và xa cách.
“Tôi đi thay quần áo.” Giang Nguyệt biết anh sẵn sàng để về nhà họ Tiêu nên khẽ gật đầu, đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô vừa nhấc chân lên thì bỗng nhiên Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nói: “Làm sao cô biết được tôi nhất định sẽ lựa chọn quay về Tiêu gia?”
Giang Nguyệt dừng một chút nhưng vẫn đi vào phòng ngủ.
Cô không trả lời.
Mỗi năm Tiêu Viễn Phong đều tổ chức sinh nhật, mỗi lần đều yêu cầu người một nhà phải sum họp một lần.
Mặc dù quan hệ giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong vẫn luôn không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì mối quan hệ cha con cơ bản.
Nếu Tiêu Kỳ Nhiên vì Tần Di Di mà bỏ việc quay trở về nhà họ Tiêu, đến lúc đó người nhà họ Tiêu nhất định sẽ tìm cô ta gây chuyện.
Không chỉ Giang Nguyệt hiểu chuyện này.
Tiêu Kỳ Nhiên càng hiểu rõ hơn.
Nếu hắn quan tâm Tần Di Di thì tuyệt đối sẽ không để Tần Di Di trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Tiêu.
…
Ở Thụy Uyển không có quần áo của Giang Nguyệt, trang phục tham gia yến tiệc đương nhiên là do Tiêu Kỳ Nhiên tìm người giúp cô chuẩn bị từ sớm.
Trong tủ quần áo là một chiếc váy hoa oải hương màu tím, thiết kế lệch vai, thân trên ôm lấy dáng người cô, tà váy dài đến mắt cá chân.
Làn da Giang Nguyệt trắng nõn, màu sắc này càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Màu tím khiến cô có khí chất hào phóng và ung dung, xinh đẹp nói không nên lời.
Không thể không nói khẩu vị của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất cao cấp, cũng rất biết chọn.
Trước khi ra khỏi nhà, Giang Nguyệt xịt một ít nước hoa, mùi hoa trà trắng thoang thoảng, rất dễ chịu, đồng thời còn làm cho người ta an tâm.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà trắng.
Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở Hoa Thành, Giang Nguyệt có mua hộp hương liệu hình như cũng là mùi này.
Giống với loại cô muốn tặng cho Tống Du.
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nheo lại, liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, giấu vẻ mặt của anh trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Dường như phát giác được ánh mắt của anh, cô ngước mắt lên theo bản năng, nhưng đối phương lại không kiên nhẫn dời đi trước một bước, không khí xung quanh người anh rất lạnh.
Giang Nguyệt mờ mịt, không biết đang yên đang lành vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại trưng ra vẻ mặt như vậy.
Thật kỳ lạ.
Sau khi lái xe hơn ba tiếng, cuối cùng hai người cũng tới cửa nhà họ Tiêu trước mười hai giờ.
Giang Nguyệt xách làn váy, khéo léo khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên, bước chân hai người vô cùng ăn ý đi vào nhà họ Tiêu.
Trong bụi cây bên ngoài nhà, có ống kính của paparazzi không ngừng “tách tách”.
Thời điểm hai người đến nơi cũng là lúc ăn trưa.
Việc Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt khoan thai đến muộn khiến Tiêu Viễn Phong hơi không vui, sắc mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người.
Em gái Tiêu Viễn Phong là Tiêu Hòa và chồng bà ta, Bạch Nhạc Minh đều đang ngồi trên sô pha, đồng thời nhìn sang.
“Trên đường kẹt xe, cho nên trễ một chút.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình thản, không có chút phập phồng.
Giang Nguyệt bên cạnh nở nụ cười khéo léo, hai mắt cong cong, ở trước mặt những người này không có chút rối loạn: “Là do tôi chuẩn bị quá lâu nên ảnh hướng đến Tiêu tổng.”
Câu này rất hợp tình hợp lý, Tiêu Viễn Phong, người đang ngồi ở vị trí chính giữa, hơi giãn lông mày đang nhíu lại: “Vào đi.”
Sau khi hai người đến, bầu không khí rõ ràng căng thẳng hơn vừa rồi.
Tiêu Hòa vẫn luôn không thích Giang Nguyệt, cố ý điều chỉnh giọng nói, “Phụ nữ thích cái đẹp, thích ăn diện là điều dễ hiểu, nhưng làm chậm trễ chính sự là chuyện ngu ngốc.”
“Giang Nguyệt, cô còn nhỏ nên chưa hiểu quy củ, sau này phải lấy đại cục làm trọng, biết không?”
Rõ ràng là bà ta đang cố ý chê bai gia thế thấp kém của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cúi đầu, giọng nói nhu hòa, thuận theo ý của bà ta: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, cám ơn dì Tiêu đã dạy dỗ và chỉ bảo.”
Chương 87 Cha con bất hòa
Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói vài câu, khiến lời nói của bà ta như đánh vào bông.
Tiêu Hòa mím môi, còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Viễn Phong đã lên tiếng, không vui cũng không giận, vô cùng thâm ý: “Mọi người ngồi xuống đi, cả nhà cùng tụ tập ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng.”
Nói xong, Tiêu Viễn Phong cất bước, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế chính giữa.
Thấy Tiêu Viễn Phong mở miệng, mấy người lập tức không nói chuyện nữa, lần lượt ngồi quanh bàn, người hầu nhà họ Tiêu cũng lập tức bắt đầu bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra.
“A Nhiên, đi lên đưa mẹ cháu xuống ăn cơm đi.” Tiêu Hòa dùng giọng điệu thân mật chào hỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không nhúc nhích như trước, ngồi vững như núi Thái Sơn, hồi lâu không nói lời nào, cũng không thấy động tác đứng dậy.
Thấy anh bất động, Tiêu Hòa cũng lúng túng xoa tay, có chút xấu hổ không biết làm sao.
Thấy bầu không khí dần dần trở nên đông cứng lại, trước khi Tiêu Viễn Phong tức giận, Giang Nguyệt vội vàng đứng lên, nở nụ cười:
“Hay là để tôi đi lên gọi Tiêu phu nhân, đã một thời gian dài không gặp, Tiêu tổng chắc hẳn là có chuyện muốn tán gẫu với mọi người rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cầu thang.
Đợi đến khi cô đi đến góc đường, trong lòng Tiêu Hòa vẫn còn khó chịu, trút hết sự không vui vừa rồi lên người Giang Nguyệt:
“Cô ta thật sự coi mình là con dâu tương lai của nhà họ Tiêu sao? Làm bộ làm tịch, cũng không sợ khiến người ta chê cười hả.”
Nhà họ Tiêu rất lớn, nhưng giọng nói của Tiêu Hòa cũng không nhỏ, Giang Nguyệt nghe rất rõ ràng.
Bước chân lên bậc thang của cô dừng lại một giây, sau đó cô tiếp tục đi lên cầu thang với vẻ mặt bình thường, đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ra.
…
Năm đó Tô Gia Lan bị nhồi máu não ngoài ý muốn, tuy rằng cấp cứu kịp thời nhưng thân thể bà vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hai chân bị liệt không thể đi lại, nửa đời sau phải sống trên xe lăn, mọi chuyện đều phải có người chăm sóc.
Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, đùa nghịch mấy chậu hoa trước cửa sổ.
“Xin chào Tiêu phu nhân.”
Người phụ nữ trên xe lăn nghe được giọng nói ở phía sau, từ từ buông bình nước trong tay xuống, xoay xe lăn lại: “Về cùng với A Nhiên sao?”
Giang Nguyệt gật đầu, vẻ mặt ôn hòa khéo léo: “Lão Tiêu tổng gọi bác xuống ăn cơm, để tôi đẩy bác xuống lầu.”
Thấy Tô Gia Lan không nói gì, Giang Nguyệt đi tới, dùng ngón tay mảnh khảnh ấn vào tay cầm của xe lăn, ung dung đẩy xe lăn ra ngoài.
Ngay khi cô vừa định đẩy xe lăn ra khỏi phòng, Tô Gia Lan đang ngồi bỗng nhiên mở miệng, “Giang Nguyệt, cô là một cô gái tốt, tinh tế và chu đáo.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, lễ phép đáp lại: “Bác khách khí rồi, chăm sóc bác là chuyện tôi nên làm.”
“Ngươi đi theo A Nhiên lâu như vậy đã vất vả rồi. Cô có cảm thấy mệt mỏi không?”
Giang Nguyệt nắm chặt tay vịn, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Tôi là nhân viên của Tiêu tổng, có thể giúp được anh ấy là được, không có chuyện mệt hay không.”
Tô Gia Lan quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn rơi vào trên mặt Giang Nguyệt.
Sau khi nhìn một lúc, bà lại nhỏ giọng nói: “Tuổi của A Nhiên cũng không còn nhỏ, đã đến lúc lập gia đình rồi.”
Nghe được câu này, trái tim Giang Nguyệt hơi thắt lại.
Nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất tự nhiên, không có chút dao động, nghiêm túc lắng nghe.
Tô Gia Lan nói: “Cô là người phụ nữ đi theo A Nhiên lâu nhất, tôi muốn nhờ cô một chuyện.”
“Bác cứ nói ạ.”
Tô Gia Lan không thấy cảm xúc khác thường trên mặt cô, vì thế lại chậm rãi nói:
“Giúp tôi tìm kiếm xem xung quanh nó có cô gái nào thích hợp không, để tôi có thể sắp xếp cho nó kết hôn sớm một chút.”
Tuy rằng Giang Nguyệt đã đoán được trước nhưng lồng ngực vẫn là buồn bực khó tả.
Cô nghe thấy giọng nói của chính mình trả lời rất bình tĩnh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tô Gia Lan hài lòng gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ để A Nhiên cho cô một kết thúc tốt đẹp, cô muốn cái gì cũng được.”
“Dù sao cô cũng đã cứu tôi một mạng, nhà họ Tiêu chúng tôi không thể bạc đãi cô.”
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Giang Nguyệt đẩy Tô Gia Lan xuống lầu, bầu không khí dưới lầu đã hòa hoãn hơn so với lúc trước, mấy người tán gẫu rất hòa thuận.
Vẻ mặt Tiêu Viễn Phong hiền lành, không thấy sự lạnh lùng ban nãy, giọng điệu thân thiết: “Tiêu Hòa, năm nay khi nào Hạc Hạc trở về?”
Tiêu Hòa cười trả lời: “Con bé rất ham chơi, nó nói năm nay Tết mới về, hiện tại còn chưa chắc.”
“Mau giục nó về, một cô gái nhỏ như nó ở ngoài không an toàn.”
“...”
Trong cuộc trò chuyện ấm áp của gia đình, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, ngồi đó với tư thế lạnh lùng, rõ ràng là không hòa hợp với những người khác.
Trên bàn cơm cũng chỉ có những câu tán gẫu của những người khác, Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt vẫn luôn im lặng.
“A Nhiên, nghe nói gần đây cháu rất thân thiết với một cô gái mới ký hợp đồng với công ty cháu.” Đúng lúc này, chồng của Tiêu Hòa là Bạch Nhạc Minh đột nhiên chuyển chủ đề qua phía Tiêu Kỳ Nhiên.
“Hình như động tĩnh cũng không nhỏ, gần đây đang hẹn hò với cô gái đó sao?” Ngoài mặt Bạch Nhạc Minh tỏ ý trêu chọc nhưng thật ra lại cố ý khơi mào chủ đề trên bàn ăn.
Bạch Nhạc Minh cũng làm giám đốc điều hành trong một công ty giải trí, vì vậy đương nhiên ông ta đã nghe thấy những lời đàm tiếu.
Tiêu Hòa ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, nhịn không được đẩy cánh tay ông ta: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Bạch Nhạc Minh tiếp tục nói: “Gần đây truyền thông đưa tin không ít, nói bên cạnh A Nhiên có một cô gái, là một minh tinh mới ra mắt.”
Vài câu này về cơ bản đã giải thích được sự thật rằng Tần Di Di không có lai lịch gì, hoàn toàn dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên.
Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt Tiêu Viễn Phong cũng nhạt đi một chút, ánh mắt nghiêm túc rơi vào trên người Tiêu Kỳ Nhiên: “Có đúng vậy không?”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Đúng là có một cô gái như vậy, con rất thích.”
Nghe vậy, tay đang cầm ly của Giang Nguyệt bỗng nhiên siết chặt.
Nghe được anh thừa nhận, Tiêu Viễn Phong càng lạnh lùng, giọng điệu không vui: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng giao du với những người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng.”
“Không phải ai cũng có thể vào cửa nhà họ Tiêu.” Ông ta nói một cách lạnh lùng, dáng vẻ của một trưởng bối nghiêm nghị:
“Chơi đùa thì có thể, nhưng phải cắt đứt sớm một chút, nghe rõ chưa?”
Những lời này đang nói đến Tần Di Di, trên thực tế cũng đang nhắc nhở Giang Nguyệt. Người như họ không có khả năng gả vào nhà họ Tiêu.
Đối với lời cảnh cáo của Tiêu Viễn Phong, Tiêu Kỳ Nhiên lộ vẻ lười biếng, bưng cốc nước lên uống một hớp, căn bản không có ý định để lời cảnh cáo của cha mình trong lòng.
Ngay lúc này, điện thoại đặt trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên.
Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ngồi gần nhau, cô nhanh chóng nhìn lướt qua tên người gọi.
“Xin lỗi, con nghe điện thoại một chút.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong lên, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt Tiêu Viễn Phong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn một cái, trực tiếp nghe điện thoại trên bàn ăn.
“Ừ, tôi nghe.”
“Tôi sẽ nhanh về thôi, Di Di ngoan một chút, nghe lời.”
“Cho tôi hai tiếng, tôi đến ngay.”
Nghe được sự thân thiết và cưng chiều trong lời nói của anh, sắc mặt Tiêu Viễn Phong trầm xuống cực điểm, đập mạnh lên mặt bàn một cái, chiếc đĩa trên bàn phát ra âm thanh lanh lảnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đúng thật là vô pháp vô thiên!”
Chương 88 Cho chút tiền đuổi đi
Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của cha mình, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức ngước mắt lên, nhưng cũng đã kịp kết thúc cuộc gọi này:
“Bố cũng muốn nhúng tay vào chuyện con đang hẹn hò với ai sao?”
Khóe môi anh khẽ nhếch, lộ ra một chút khinh thường, dường như đang khiêu khích uy quyền của cha mình.
“Anh!” Trong mắt Tiêu Viễn Phong lộ ra lửa giận, đứng dậy phất tay áo rời khỏi bàn ăn, quay đầu hét một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh theo tôi đến thư phòng!”
Giang Nguyệt cúi đầu, cô cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy.
Bốn năm rồi, Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong chưa từng ngồi trên bàn ăn mà ăn uống một bữa cơm ngon lành.
Không phải chiến tranh lạnh, thì là cãi vã.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, hai cha con này chưa bao giờ bình yên.
Tiêu Kỳ Nhiên và cha anh không hòa thuận cũng không phải ngày một ngày hai, mấy người khác cũng thành thói quen, tiếp tục ngồi vào bàn ăn cơm.
Dưới sự hầu hạ của người giúp việc, Tô Gia Lan ăn xong bữa ăn, dùng khăn giấy lau khóe miệng một cách ưu nhã rồi mới nói một câu:
“Giang Nguyệt, nhờ cô đưa tôi trở về phòng.”
Giang Nguyệt không có hứng thú ăn tiếp, sau khi nghe vậy lập tức bỏ đũa xuống, đi tới phía sau Tô Gia Lan, đẩy xe lăn lại đưa bà trở về gác xép.
Khi đi ngang qua phòng làm việc, cô còn có thể nghe được tiếng cãi vã của hai cha con ở bên trong.
“Nếu anh tiếp tục làm loạn ở bên ngoài thì đừng về cái nhà này nữa!”
Cửa phòng không được đóng chặt, Giang Nguyệt vừa định đẩy nhanh Tô Gia Lan đi qua thì bên trong bỗng nhiên truyền đến một câu trách cứ của Tiêu Viễn Phong:
“Anh mau chóng phủi sạch quan hệ với Giang Nguyệt đi, không được thì cho thêm chút tiền đuổi đi.”
Giang Nguyệt ngẩn ra, lông mi khẽ rũ xuống.
Cô đi theo Tiêu Kỳ Nhiên Nhiều năm như vậy chỉ đổi lại một câu “Cho thêm chút tiền đuổi đi”.
Thật là một mối quan hệ lố bịch và tầm thường.
Động tác đẩy xe lăn của cô cũng khựng lại vài giây, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, đưa Tô Gia Lan trở lại phòng ngủ với vẻ tự nhiên.
“Tiêu phu nhân hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi xuống trước.” Giọng điệu của Giang Nguyệt bình tĩnh, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Giang Nguyệt, từ thái độ của cha A Nhiên thì cô chắc cũng có thể nhìn ra được.” Tô Gia Lan bỗng nhiên thở dài:
“Làm con dâu của nhà họ Tiêu không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ thân phận của A Nhiên rất đặc thù, nhà họ Tiêu cũng chỉ có một đứa con trai là nó.”
“Cô là một đứa trẻ thông minh, cái gì nên, cái gì không nên, cô hiểu phải không?”
Giang Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thật lâu sau, cô mới gật đầu một cách miễn cưỡng: “Tôi hiểu, cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở.”
…
Khi từ trong thư phòng đi ra, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ âm trầm, giữa hai lông mày hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Nói chính xác thì kể từ lúc trở lại nhà họ Tiêu, tâm trạng của anh đã luôn u ám.
Anh không muốn trở về nhà họ Tiêu. Nhưng mỗi lần lại không thể không trở về.
Khi đi ngang qua Giang Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nói một câu:
“Đi thôi.”
Giang Nguyệt lập tức đứng dậy đi theo.
Từ tốc độ bước chân có thể nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, Giang Nguyệt phải chạy một chút mới có thể đuổi kịp anh.
Khi đến chiếc xe đậu ngoài cổng biệt thự của nhà họ Tiêu, bước chân người đàn ông mới dừng lại.
Giang Nguyệt cuối cùng cũng đuổi kịp, chuyển động nhanh khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập, cô đứng sau lưng anh, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên cứng rắn, cổ áo sơ mi cởi ra hai nút áo, có phần không kiềm chế được.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, hít mạnh một hơi, khói thuốc phả ra từ đôi môi mỏng, lập tức làm mờ đi đôi mắt dài và hẹp của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng trước mặt mà nhìn anh.
Cả hai đều im lặng, không ai mở miệng nói câu nào.
“Trở về đi, Tần Di Di còn đang chờ anh.” Mãi cho đến Giang Nguyệt chịu không nổi bầu không khí yên lặng này, mới lên tiếng trước.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên bỏ điếu thuốc trên tay xuống, dùng một tay đè cổ tay Giang Nguyệt lại, xoay người đặt cô lên cửa xe.
Cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào cửa xe khiến lưng Giang Nguyệt run lên, đôi mắt cô khẽ chớp, vẻ mặt rất bình tĩnh và tự nhiên.
Cánh tay của người đàn ông nổi lên gân xanh, cảm xúc phức tạp trong đáy mắt: “Mẹ tôi đã nói gì với cô?”
Giang Nguyệt nhướng khóe mắt, nói: “Tiêu phu nhân nói tôi vất vả đi theo anh nhiều năm như vậy, về tiền tài sẽ không bạc đãi tôi.”
“Còn nữa, nói là tôi tìm cho anh vài cô gái thích hợp để có thể sắp xếp cho anh mau chóng kết hôn.”
Giang Nguyệt nói rất thẳng thắng, tự nhiên, nhưng với tư thế hiện tại, cô hầu như không có bất kỳ lực chống cự nào, chỉ có thể mặc cho Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì làm.
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Cho nên cô muốn bao nhiêu tiền? Bao nhiêu thì mới tính là không bạc đãi cô?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, toát lên một sự quyến rũ lạ thường.
Giang Nguyệt nhìn anh, yên lặng vài giây, bỗng nhiên cười, đôi mắt quyến rũ cong thành hình trăng lưỡi liềm:
“Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ, đây là chuyện mua bán lớn nha.”
Nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt hoạt bát của cô, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cúi đầu, trực tiếp chặn môi cô lại.
Giữa môi và răng có mùi rượu và thuốc lá, Giang Nguyệt hơi khó chịu nhíu mày, nhưng người đàn ông vẫn từ từ tới gần, cạy hàm răng của cô ra.
Sau đó hơi thở của anh áp chế từng nơi trong miệng cô, mạnh mẽ cướp đoạt.
Giống như đánh dấu chủ quyền của mình.
Cơ thể cô bị đặt trên cửa xe, lòng bàn tay Giang Nguyệt cuộn chặt lại theo bản năng, Tiêu Kỳ Nhiên dùng tay kia giữ chặt eo cô lại, vừa hôn cô vừa đưa người vào ghế sau của xe.
Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã quay cuồng rồi nằm trên ghế sau, trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Anh nghiêng người về phía trước, ép đôi chân dài của mình vào giữa hai chân cô, hôn cô ngày càng sâu hơn.
Anh ngậm môi cô, bàn tay to đang ôm lấy eo thon nhỏ tiến lên từng chút một, đầu ngón tay chạm vào bờ vai trắng lộ ra bên ngoài của cô, cô lập tức run lên.
“Đừng... Đừng ở trong xe.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn đi, trong hai mắt ẩn chứa cảm xúc động tình không cách nào khắc chế được, ngón tay anh đặt trên bờ vai trắng nõn của cô, nhanh chóng lưu lại dấu vết đỏ nhạt.
“Chỉ một lần thôi!”
Giọng nói của anh thật sự thật trầm ấm dễ nghe, cơ thể Giang Nguyệt cũng theo đó mà run lên, cô nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ anh một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, cả hai chìm vào bóng tối.
…
Người lái xe ăn trưa gần đó, khi đến gần xe thì phát hiện trong xe thỉnh thoảng rung lắc, hình như có người bên trong.
Anh ta đi tới hai bước, bỗng nhiên lại ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì lập tức cúi đầu đi ra xa, hòan toàn không dám đi qua quấy rầy.
Trên đường về, từ mặt đến cổ Giang Nguyệt đều đỏ bừng, cô cuộn mình trong lòng người đàn ông, không dám ngước mắt lên nhìn tài xế phía trước.
Trái lại, vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại rất vui vẻ, ngồi ở hàng ghế sau cùng với Giang Nguyệt, cởi âu phục ra đắp lên người cô, quấn cô kín mít, anh không muốn để lộ ra bất cứ khoảng da nào của cô.
Không muốn để cho người ta nhìn thấy dù chỉ một chút.
Đến khi sắp tới trung tâm Bắc Thành, tài xế mới hỏi một cách cẩn thận: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Đưa tôi đến cục cảnh sát trước, sau đó cậu đưa Giang Nguyệt về Thụy Uyển.”
Giang Nguyệt ở trong ngực anh, nghe được anh muốn tới cục cảnh sát thì khẽ run lên, cơ thể nóng rực vừa rồi như nguội đi.
Vài giây sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Anh… về Thụy Uyển với tôi được không?”
Chương 89 Bên nào quan trọng hơn
“Anh… về Thụy Uyển với tôi được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, rũ mắt nhìn cô.
Vai người phụ nữ vẫn lộ ra bên ngoài âu phục, làn da trắng nõn có chút chói mắt.
Ngay khi anh đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, là Tần Di Di gọi tới.
“A Nhiên, anh tới đâu rồi?”
Giọng nói tinh tế của cô gái truyền ra từ điện thoại, Giang Nguyệt ở trong ngực anh có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
Tiêu Kỳ Nhiên tựa lưng vào ghế, quai hàm của người đàn ông rõ ràng, yết hầu hơi lên xuống: “Vừa đến trung tâm thành phố.”
Anh thoáng cúi đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Giang Nguyệt, lại nói:
“Đến ngay đây.”
Ba chữ nhẹ nhàng, rất tùy ý.
Thế nhưng lời này cũng đủ biểu thị ý tứ anh sẽ từ chối yêu cầu vừa rồi của Giang Nguyệt.
Đến khi cúp máy, tay của Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý đặt lên cửa sổ xe, sắc mặt lạnh lùng, nói với tài xế: “Về Thụy Uyển trước.”
Đây nên được coi là sự thỏa hiệp của anh ta phải không? Cùng cô trở về Thụy Uyển trước, sau đó đến cục cảnh sát đón Tần Di Di.
Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên vẻ tự giễu.
Đáng lẽ cô phải đoán ra.
Mặc dù cô đã đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy nhưng anh cũng chưa từng thừa nhận thân phận của cô trước mặt người nhà.
Tuy nhiên Tiêu Kỳ Nhiên lại thản nhiên hào phóng nói thích Tần Di Di.
Mức độ quan trọng của cả hai có thể được nhìn thấy ngay lập tức.
Dường như tất cả mọi thứ đều đã có manh mối.
Sở dĩ hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên lựa chọn nhượng bộ cô, chẳng qua là do tối hôm qua và hôm nay cô lấy lòng anh, anh cho một chút ngọt ngào mà thôi.
Giang Nguyệt dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh đi thẳng đến chỗ Tần Di Di đi.”
Giang Nguyệt ngồi thẳng người, cởi áo khoác trên người ra, bình tĩnh dời ra khỏi ngực anh: “Tôi muốn về ngủ một lát.”
Thấy cô cố ý xa lánh mình, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên chuyển từ chiếc áo vest mà cô nhét vào trong lòng anh sang khuôn mặt của Giang Nguyệt.
Nhìn vài giây, tay anh đột nhiên nắm lấy mặt cô, đôi mắt thâm trầm: “Tức giận à?”
Trong nháy mắt đó, tim Giang Nguyệt đập hơi loạn, ánh mắt có chút mất tự nhiên, cô luôn cảm thấy lời nói của anh là đang thăm dò cô.
Thăm dò rốt cuộc cô có an phận thủ thường hay không.
Lúc Giang Nguyệt đến nhà họ Tiêu, son môi của cô đã bị Tiêu Kỳ Nhiên hôn không còn chút nào, chỉ còn màu hồng nhạt rất nhạt, cô bình tĩnh nói:
“Đã từ nhà họ Tiêu trở về, anh cũng nên đi đón Tần Di Di.”
“Tôi có cái gì mà tức giận, đương nhiên mọi chuyện đều phải ưu tiên theo sắp xếp của Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên nheo đôi mắt hẹp lại, nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi ngả người ra sau.
“Trong lòng cô biết rõ là tốt rồi.”
…
Trước khi xuống xe, Tiêu Kỳ Nhiên lấy chiếc áo vest đen mặc vào: “Về sớm nghỉ ngơi một chút.”
Người phụ nữ thậm chí không nhìn anh thêm một cái, trực tiếp kéo cửa sổ xe lại.
Sau khi xe chạy ra ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, cúi đầu rồi châm lửa.
Gần đây anh thực sự nghiện thuốc lá rất nặng.
Ngày đó ở hành lang, Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghe được một ít lời dặn dò của bác sĩ, nói đường hô hấp Giang Nguyệt bị bỏng vì cồn nên sẽ tương đối yếu ớt, mùi khói dầu và mùi hăng đều ảnh hưởng đến cô.
Anh kẹp điếu thuốc, một tay cắm vào trong túi quần, tay cầm điếu thuốc rũ xuống, thỉnh thoảng lại dùng đốt ngón tay búng tàn thuốc hai cái.
Đợi hút xong một điếu, anh ném vào thùng rác bên đường, đi thẳng vào đồn cảnh sát
Tần Di Di nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhào tới về phía anh: “A Nhiên, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó mấy giây, ánh mắt thâm thúy như giếng cổ, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Sao không về nhà?”
Kỳ thật Tiết An đã làm xong thủ tục giúp Tần Di Di, hoàn thành tất cả các giấy tờ cần thiết, kẻ định tấn công Tần Di Di cũng đã bị bắt, đang bị điều tra.
Nhưng Tần Di Di vẫn cứng đầu, nhất định phải ở cục cảnh sát chờ Tiêu Kỳ Nhiên tới đón cô ta, Tiết An cũng hết cách.
“Em đang chờ A Nhiên đến đón em.”
Giọng nói của Tần Di Di uất ức, khi ngửa mặt lên, trên mặt cô ta đầy nước mắt: “Em không làm gì cả, em thậm chí không biết ai muốn hại em!”
Biểu cảm vô cùng đáng thương.
Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành Tần Di Di hồi lâu, đồng ý sẽ giúp cô ta tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau nên cô ta yên tâm, trước khi đi còn túm lấy góc áo anh cầu xin: “A Nhiên, em cảm thấy chỗ này của em không an toàn.”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng mắt nhìn về phía tần Di Di: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Di Di cắn môi, tim đập thình thịch, nhưng cô ta vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: “A Nhiên, em muốn sống cùng với anh.”
“Chỉ có sống chung với anh thì em mới có thể an tâm được.”
Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước rất ngoan ngoãn, giống như một con thỏ trắng nhỏ được mọi người nhào nặn:
“Được không anh?”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên ngưng lại.
Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên xoa đầu Tần Di Di, giọng nói rất ôn hòa: “Tôi sẽ cử người tới canh giữ gần nhà em, em ngoan ngoãn ở lại đây.”
Nghe được ý từ chối trong lời nói của anh, trong mắt Tần Di Di hiện lên vẻ mất mát, vẫn không cam lòng: "A Nhiên, em không thể ở cùng anh sao?”
“Chị Giang Nguyệt đã chuyển ra khỏi Thụy Uyển rồi, không thể cho em qua đó với anh sao?”
Tần Di Di còn nắm góc áo anh, trong mắt hơi cầu xin: “A Nhiên, em muốn mỗi ngày đều được gặp anh.”
“Điều ước duy nhất của em là mỗi khi nhắm mắt lại hay mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh. Anh đồng ý với em được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, đối mặt với ánh mắt của Tần Di Di.
…
Giang Nguyệt được tài xế đưa về Thụy Uyển, trước khi xuống xe cô còn lễ phép nói cảm ơn tài xế.
Tài xế vui vẻ: “Giang tiểu thư, cô là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Cô không cần phải nói cảm ơn đến những người như tôi, tôi chỉ là tài xế giúp người ta lái xe mà thôi.”
Giang Nguyệt nghiêng người về phía trước, giơ tay vén lọn tóc gãy bên tai, nói một cách dịu dàng: “Anh lái xe vất vả cả đoạn đường rồi, nói một câu cảm ơn là điều tôi nên làm.”
“Trên đường có tuyết đọng, anh lái xe cẩn thận một chút.”
Trong mắt Giang Nguyệt, không có sự phân biệt thân phận hay địa vị, mọi người chỉ làm việc chăm chỉ để kiếm sống mà thôi.
Tất cả đều xứng đáng nhận được lời cảm ơn và sự tôn trọng.
Giang Nguyệt cũng không nhất định phải trở về Thụy Uyển, nhưng ngày hôm qua cô qua đêm ở đây nên có vài thứ rơi ở chỗ này.
Cô không muốn sau này lại phải tìm cơ hội để tới đây một chuyến, đến lúc đó lại gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lại thêm một số phiền toái không cần thiết.
Giang Nguyệt thay giày ở cửa, đi vào phòng ngủ bỏ quần áo và phụ kiện ngày hôm qua vào trong túi, đảm bảo không bỏ sót thứ gì rồi chuẩn bị rời khỏi Thụy Uyển.
Đúng lúc này, Tô Gia Lan lại gọi điện thoại cho cô.
Trái tim Giang Nguyệt đập dữ dội.
Cô ngập ngừng vài giây, nhưng vẫn nối máy: “Xin chào, Tiêu phu nhân.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Gia Lan: “Giang Nguyệt, vừa rồi cô và A Nhiên đi gấp quá, tôi quên dặn dò một chuyện.”
Giang Nguyệt: “Tiêu phu nhân cứ nói ạ.”
Tô Gia Lan: “Cô giúp tôi xử lý cô gái họ Tần gần đây bên cạnh A Nhiên, để cô ta tránh xa A Nhiên một chút.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi.
“Xin lỗi bác, đây là cuộc sống riêng tư của Tiêu tổng, tôi không tiện can thiệp.” Cô trả lời một cách chính thức và tự nhiên, khéo léo từ chối Tô Gia Lan.
Chương 90 Đau nhất
Dường như đã sớm đoán được Giang Nguyệt sẽ từ chối, Tô Gia Lan không ngạc nhiên, chỉ là trong giọng nói chứa ý cười, nói một cách ẩn ý:
“Cũng đúng, cô là người của A Nhiên, cũng không thể nghe lời tôi.”
Giang Nguyệt cầm điện thoại, cũng không giải thích gì, nhẹ giọng đáp: “Cám ơn Tiêu phu nhân đã hiểu.”
“A Nhiên nó...” Tô Gia Lan đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Tôi cũng rất khâm phục cô, trong lòng thích A Nhiên mà vẫn có thể nhìn nó thâm mật với người phụ nữ khác như vậy.”
Giang Nguyệt không nói gì.
Có tiếng động truyền từ phía Tô Gia Lan, hình như là tiếng tưới nước cho chậu cây:
“A Nhiên là đứa nhỏ như vậy, bất luận là yêu đương hay là kết hôn thì tất nhiên muốn tìm một cô gái có gia thế giàu sang, hiển hách.”
“Cô là một đứa trẻ ngoan, tôi cũng rất hài lòng với cô. Nếu A Nhiên không phải con trai đích tôn của nhà họ Tiêu thì tôi cũng sẽ đồng ý nếu cô làm con dâu tôi.”
Giang Nguyệt thờ ơ nghe, không đáp lại.
Cô đã ứng phó với Tô Gia Lan bốn năm, biết vị phu nhân này am hiểu nhất đó là dùng dịu dàng để tấn công.
Nhìn bà ta không tranh không đoạt nhưng trên thực tế lại là người biết suy tính hơn ai hết.
“Tôi cũng không làm khó cô nữa. Như vậy đi…” Tô Gia Lan lại đổi một phương pháp khác:
“Hai ngày nữa tôi sẽ tìm người làm ầm ĩ lên, cô phụ trách xoa dịu A Nhiên. Chuyện này với cô không khó đúng không?”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt sửng sốt.
Cô không biết Tô Gia Lan muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, Tô Gia Lan định ra tay với Tần Di Di.
Khoảng thời gian Giang Nguyệt ở bên Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã được chứng kiến một vài thủ đoạn của Tô Gia Lan.
Chẳng qua là tìm người gây ra hiểu lầm, sau đó châm lửa đốt người để tạo đà khiến Tần Di Di tự động rời khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Đến khi điện thoại ngắt máy, Giang Nguyệt vẫn còn bàng hoàng.
Cô ngơ ngẩn cất điện thoại, lúc xách đồ định ra khỏi cửa thì nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc trước mặt.
Tiêu Kỳ Nhiên đã trở lại.
Anh bước xuống xe, áo sơ mi không cài khuy, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Nhưng điều Giang Nguyệt không ngờ tới là trên xe còn có một người khác.
Chính là Tần Di Di, người đang thẹn thùng nắm tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trốn cũng trốn không thoát, Giang Nguyệt không thể làm gì khác ngoài việc đối mặt trực tiếp với họ, ô im lặng vài giây trước khi chào đón họ một cách bình tĩnh.
“Chào chị Giang Nguyệt.” Giọng nói Tần Di Di tinh tế, rất thanh thúy: “Chị muốn đi đâu vậy, có muốn em và A Nhiên đưa chị đi không?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi đã gọi xe rồi.”
Cô vừa định nhấc chân lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cô lại, sắc mặt không thay đổi: “Muốn làm gì?”
Giang Nguyệt nói: “Về nhà.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng trên người cô, nhìn cô đi ngang qua mình, anh đột nhiên nói: “Tôi muốn để Di Di ở lại Thụy Uyển.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Sau này tôi sẽ chuyển đến sống cùng cô ấy.”
Giang Nguyệt sững người trong hai giây.
Không biết sao, cô bỗng nhiên cảm thấy khó thở, có một loại cảm xúc khó hiểu bắt đầu lan tỏa trong ngực cô.
Anh muốn đưa Tần Di Di đến sống ở Thụy Uyển?
Sống trong ngôi nhà mà cô đã sống trong nhiều năm. “Ngôi nhà” chứa đầy những kỷ niệm của cô về Tiêu Kỳ Nhiên.
Có lẽ, cũng không thể gọi là nhà...
Giang Nguyệt cúi đầu, túi xách trong tay đột nhiên lỏng ra, rơi thẳng xuống đất.
“Chị Giang Nguyệt, đồ của chị bị rơi kìa.”
Tần Di Di thấy vẻ mặt Giang Nguyệt không đúng, bỗng nhiên đi tới, nhặt cái túi rơi trên mặt đất lên, nhét vào trong lòng bàn tay cô.
Nếu như không phải ý khoe khoang trên mặt cô ta quá mức rõ ràng, thì người khác còn cho rằng cô ta đang quan tâm Giang Nguyệt.
Khuôn mặt của cô ta hơi ngại ngùng: “Hôm qua không phải em gặp một chút sự cố sao? A Nhiên nói không yên tâm về em nên ở cùng nhau như vậy tương đối an toàn.”
“Hơn nữa, dù sao bọn em cũng đang yêu đương, ở chung với nhau cũng rất bình thường đúng không?” Cô ta nói, hai má bắt đầu ửng đỏ.
Giang Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, nắm chặt túi xách trong tay. “Ừ, vậy rất tốt.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, không có thăng trầm: “Tôi đi trước, cô cứ làm đi.”
Nói xong, cô đi về phía trước một bước, lại phát hiện bước chân vô cùng nặng nề, giống như bị một tảng đá nặng đè lên.
Tiến thêm một bước là vô cùng gian nan.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, đôi mắt lười biếng nhìn Giang Nguyệt tiếp tục đi tới ven đường.
Bóng lưng cô rất gầy yếu, nhưng bước chân lại rất cố chấp, nhất định không quay đầu lại nhìn một cái.
Đợi mấy phút, xe đến đón Giang Nguyệt đã đến, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, nói một cách gian nan: “Về nhà.”
Trợ lý mới quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ở cổng Thụy Uyển thì hơi ngạc nhiên.
Cô ấy quay đầu muốn nói với Giang Nguyệt một tiếng: “Chị Giang Nguyệt, sao Tiêu tổng lại…”
Trợ lý còn chưa dứt lời, quay đầu lại thì đã nhìn thấy hốc mắt Giang Nguyệt đỏ hoe, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, từ khóe mắt lăn xuống gò má, đập vào đầu gối của cô.
Khi cô khóc, hoàn toàn không có âm thanh nên người khác không thể phát hiện ra.
Chỉ có đầu vai khẽ run rẩy, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt một mảnh nhỏ.
“Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?” Trợ lý lập tức hoảng hốt, vội vàng rút khăn giấy đưa tới: “Có chuyện gì đau lòng sao? Hay có chỗ nào không thoải mái, có cần đến bệnh viện không?”
Giang Nguyệt bối rối lắc đầu, vô thức tiếp nhận khăn giấy, dùng khăn giấy lau nước mắt, lớp trang điểm trên mắt trộn lẫn nước mắt cũng được lau sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt tràn đầy cô đơn.
Nước mắt cô có chút đắng.
Có vài giọt dọc theo khóe miệng chảy vào khoang miệng, vị đắng được khuếch tán từng chút một.
Ngay cả cổ họng cũng nóng và cay.
Vài giờ trước, người đàn ông đó còn hôn môi cô…
Rõ ràng đã khỏi bệnh hẳn, nhưng bây giờ không hiểu sao Giang Nguyệt lại có ảo giác bị rượu làm nóng rát, từ cổ họng đau đến tận dạ dày, đau đớn khiến cô muốn co quắp cả người.
Về đến nhà, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật, như đi trên mây.
Có lẽ nên tắm nước nóng, tắm nước nóng xong thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, Giang Nguyệt nghĩ vậy.
Sau khi vào phòng tắm, cô cho nước nóng vào, ngâm cả người vào bồn tắm, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Sương mù bao quanh ánh mắt Giang Nguyệt dần dần trở nên mơ hồ.
Đầu óc cô rối bời, đưa tay lên sờ mặt, cũng không biết là sương mù hay nước mắt.
Nước mắt lại một lần nữa giàn giụa, cho đến khi cô khóc đến kiệt sức mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, cho đến khi nước trong bồn tắm trở nên lạnh lẽo, Giang Nguyệt cũng không hề hay biết, vẫn ngâm mình trong bồn tắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô sợ lạnh nhất, tiếp theo là sợ đau.
Nhưng cô không nghĩ tới, thì ra đau nhất cũng không phải là cái loại đau đớn bị người đòi nợ đánh cho bong tróc da thịt, mà là nỗi đau buốt thấu xương.
Loại đau đớn này vô hình, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.
Không biết ngủ bao lâu, Giang Nguyệt mơ hồ nghe được có người gọi tên cô.
Rất gấp gáp, rất hoảng loạn, mạnh mẽ.
Cô cảm thấy cả người không có sức lực gì, cố gắng nhấc mí mắt lên, chống người đứng dậy khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào, muốn đi ra mở cửa.
Tiếng gõ cửa rất vang lên, mỗi lúc một nặng hơn, Giang Nguyệt nghi ngờ đối phương sắp đập cửa.
Bước chân của cô rất mỏng manh, lảo đảo suýt nữa ngã xuống trước cửa.
“Sao không nghe điện thoại?” Giang Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn, vô cùng dễ nghe.
Đầu ngón tay đang cầm di động của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.
Anh im lặng vài giây, dứt khoát ấn nghe máy, ngón tay thon dài ấn phím rảnh tay, cũng không tránh cô.
“Sao vậy?” Giọng của anh thấp xuống.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vừa khẩn trương vừa khiếp sợ của Tần Di Di: “A Nhiên, tối hôm qua em bị người ta tập kích...”
Nghe được câu này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhướng lên nhìn Giang Nguyệt một cái.
Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, dường như còn cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm điện thoại, muốn xem Tần Di Di còn có thể nói cái gì.
Yết hầu Tiêu Kỳ Nhiên khẽ lăn: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tần Di Di: “Là... là một người đàn ông, anh ta muốn làm nhục em.”
Cô ta nói đến đây thì lại bắt đầu khóc lóc, giọng nức nở: “Em đã báo cảnh sát rồi, hiện tại em đang ở đồn cảnh sát phối hợp điều tra.”
“A Nhiên, bây giờ anh có thể qua đây với em không? Em rất sợ hãi.”
Nghe cô ta nói xong, dường như Giang Nguyệt bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cô tiến lại gần, đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào nút đỏ.
Điện thoại bị ngắt máy.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày.
Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, dựa vào đầu giường nhìn cô rồi hỏi: “Tại sao lại cúp điện thoại của tôi?”
Giang Nguyệt từ từ thu tay lại, đôi mắt chưa tỉnh ngủ giờ phút này giống như một con mèo lười biếng, nói: “Anh không thể đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô: “Vì sao?”
Giang Nguyệt một lần nữa nằm thẳng trên giường, giọng điệu bình thản: “Hai tiếng nữa sẽ phải đi tới nhà họ Tiêu, thời gian không kịp.”
“Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn vắng mặt trong yến tiệc nhà họ Tiêu, ở bên cạnh Tần Di Di.”
Giang Nguyệt quay lưng lại, không nói chuyện với anh nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên từ từ thu hồi ánh mắt, theo thói quen lấy một điếu thuốc từ đầu giường ra, giơ lên hai giây rồi lại buông xuống, phiền não day day giữa hai lông mày.
Có thể thấy được rằng tâm trạng anh không tốt.
Vài giây sau, Tiêu Kỳ Nhiên xốc chăn lên, nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Tỷ lệ vóc người của anh rất tốt, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũng có thể nhìn thấy bờ vai rộng săn chắc và vòng eo với tỷ lệ vàng của anh.
Giang Nguyệt từng đọc được ở trên internet, hình như họ gọi vòng eo này của đàn ông là “eo chó đực”.
Cũng rất thích hợp, cô nghĩ vậy.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, tối hôm qua mệt mỏi thời gian dài, vì vậy sau khi cô nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi chuông đồng hồ báo thức reo lên thì cô mới dậy, kéo bước chân lười biếng đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ngang qua phòng khách, cô phát hiện Tiêu Kỳ Nhiên cũng ở đó.
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, khoanh chân dài, cánh tay đặt trên chỗ vịn ghế sô pha, cổ áo sơ mi hơi mở, vô cùng quý phái.
Tiêu Kỳ Nhiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu bình thản: “Mau chóng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, tiện thể xem ai là người của ai phái tới.”
“Lát nữa đến cục cảnh sát một chuyến, đón Tần Di Di ra rồi đưa cô ấy về nhà. Đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Trong lòng Giang Nguyệt liền hiểu, anh đang xử lý chuyện của Tần Di Di.
Chuyện tiệc tối cách đây không lâu còn chưa lắng xuống, hiện tại Tần Di Di lại bị tập kích, tất nhiên sẽ khơi dậy sự chú ý của dư luận.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, đầu ngón tay thỉnh thoảng ấn ấn mi tâm, dường như cảm thấy hơi phiền não với chuyện này.
Giang Nguyệt nhìn đã quen, trực tiếp đi vào phòng tắm, bắt đầu thực hiện một loạt các bước tẩy trang, dưỡng da, trang điểm.
Khi cô đi ra, có vẻ người đàn ông đã xử lý xong. Anh đã mặc tây trang, đi giày da, cà vạt ủi phẳng, cả người toát ra khí chất cao ngạo và xa cách.
“Tôi đi thay quần áo.” Giang Nguyệt biết anh sẵn sàng để về nhà họ Tiêu nên khẽ gật đầu, đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô vừa nhấc chân lên thì bỗng nhiên Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nói: “Làm sao cô biết được tôi nhất định sẽ lựa chọn quay về Tiêu gia?”
Giang Nguyệt dừng một chút nhưng vẫn đi vào phòng ngủ.
Cô không trả lời.
Mỗi năm Tiêu Viễn Phong đều tổ chức sinh nhật, mỗi lần đều yêu cầu người một nhà phải sum họp một lần.
Mặc dù quan hệ giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong vẫn luôn không tốt, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì mối quan hệ cha con cơ bản.
Nếu Tiêu Kỳ Nhiên vì Tần Di Di mà bỏ việc quay trở về nhà họ Tiêu, đến lúc đó người nhà họ Tiêu nhất định sẽ tìm cô ta gây chuyện.
Không chỉ Giang Nguyệt hiểu chuyện này.
Tiêu Kỳ Nhiên càng hiểu rõ hơn.
Nếu hắn quan tâm Tần Di Di thì tuyệt đối sẽ không để Tần Di Di trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Tiêu.
…
Ở Thụy Uyển không có quần áo của Giang Nguyệt, trang phục tham gia yến tiệc đương nhiên là do Tiêu Kỳ Nhiên tìm người giúp cô chuẩn bị từ sớm.
Trong tủ quần áo là một chiếc váy hoa oải hương màu tím, thiết kế lệch vai, thân trên ôm lấy dáng người cô, tà váy dài đến mắt cá chân.
Làn da Giang Nguyệt trắng nõn, màu sắc này càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Màu tím khiến cô có khí chất hào phóng và ung dung, xinh đẹp nói không nên lời.
Không thể không nói khẩu vị của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất cao cấp, cũng rất biết chọn.
Trước khi ra khỏi nhà, Giang Nguyệt xịt một ít nước hoa, mùi hoa trà trắng thoang thoảng, rất dễ chịu, đồng thời còn làm cho người ta an tâm.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu đã có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà trắng.
Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở Hoa Thành, Giang Nguyệt có mua hộp hương liệu hình như cũng là mùi này.
Giống với loại cô muốn tặng cho Tống Du.
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nheo lại, liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, giấu vẻ mặt của anh trong bóng tối, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Dường như phát giác được ánh mắt của anh, cô ngước mắt lên theo bản năng, nhưng đối phương lại không kiên nhẫn dời đi trước một bước, không khí xung quanh người anh rất lạnh.
Giang Nguyệt mờ mịt, không biết đang yên đang lành vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại trưng ra vẻ mặt như vậy.
Thật kỳ lạ.
Sau khi lái xe hơn ba tiếng, cuối cùng hai người cũng tới cửa nhà họ Tiêu trước mười hai giờ.
Giang Nguyệt xách làn váy, khéo léo khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên, bước chân hai người vô cùng ăn ý đi vào nhà họ Tiêu.
Trong bụi cây bên ngoài nhà, có ống kính của paparazzi không ngừng “tách tách”.
Thời điểm hai người đến nơi cũng là lúc ăn trưa.
Việc Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt khoan thai đến muộn khiến Tiêu Viễn Phong hơi không vui, sắc mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người.
Em gái Tiêu Viễn Phong là Tiêu Hòa và chồng bà ta, Bạch Nhạc Minh đều đang ngồi trên sô pha, đồng thời nhìn sang.
“Trên đường kẹt xe, cho nên trễ một chút.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình thản, không có chút phập phồng.
Giang Nguyệt bên cạnh nở nụ cười khéo léo, hai mắt cong cong, ở trước mặt những người này không có chút rối loạn: “Là do tôi chuẩn bị quá lâu nên ảnh hướng đến Tiêu tổng.”
Câu này rất hợp tình hợp lý, Tiêu Viễn Phong, người đang ngồi ở vị trí chính giữa, hơi giãn lông mày đang nhíu lại: “Vào đi.”
Sau khi hai người đến, bầu không khí rõ ràng căng thẳng hơn vừa rồi.
Tiêu Hòa vẫn luôn không thích Giang Nguyệt, cố ý điều chỉnh giọng nói, “Phụ nữ thích cái đẹp, thích ăn diện là điều dễ hiểu, nhưng làm chậm trễ chính sự là chuyện ngu ngốc.”
“Giang Nguyệt, cô còn nhỏ nên chưa hiểu quy củ, sau này phải lấy đại cục làm trọng, biết không?”
Rõ ràng là bà ta đang cố ý chê bai gia thế thấp kém của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cúi đầu, giọng nói nhu hòa, thuận theo ý của bà ta: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, cám ơn dì Tiêu đã dạy dỗ và chỉ bảo.”
Chương 87 Cha con bất hòa
Giang Nguyệt nhẹ nhàng nói vài câu, khiến lời nói của bà ta như đánh vào bông.
Tiêu Hòa mím môi, còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Viễn Phong đã lên tiếng, không vui cũng không giận, vô cùng thâm ý: “Mọi người ngồi xuống đi, cả nhà cùng tụ tập ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng.”
Nói xong, Tiêu Viễn Phong cất bước, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế chính giữa.
Thấy Tiêu Viễn Phong mở miệng, mấy người lập tức không nói chuyện nữa, lần lượt ngồi quanh bàn, người hầu nhà họ Tiêu cũng lập tức bắt đầu bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra.
“A Nhiên, đi lên đưa mẹ cháu xuống ăn cơm đi.” Tiêu Hòa dùng giọng điệu thân mật chào hỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không nhúc nhích như trước, ngồi vững như núi Thái Sơn, hồi lâu không nói lời nào, cũng không thấy động tác đứng dậy.
Thấy anh bất động, Tiêu Hòa cũng lúng túng xoa tay, có chút xấu hổ không biết làm sao.
Thấy bầu không khí dần dần trở nên đông cứng lại, trước khi Tiêu Viễn Phong tức giận, Giang Nguyệt vội vàng đứng lên, nở nụ cười:
“Hay là để tôi đi lên gọi Tiêu phu nhân, đã một thời gian dài không gặp, Tiêu tổng chắc hẳn là có chuyện muốn tán gẫu với mọi người rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cầu thang.
Đợi đến khi cô đi đến góc đường, trong lòng Tiêu Hòa vẫn còn khó chịu, trút hết sự không vui vừa rồi lên người Giang Nguyệt:
“Cô ta thật sự coi mình là con dâu tương lai của nhà họ Tiêu sao? Làm bộ làm tịch, cũng không sợ khiến người ta chê cười hả.”
Nhà họ Tiêu rất lớn, nhưng giọng nói của Tiêu Hòa cũng không nhỏ, Giang Nguyệt nghe rất rõ ràng.
Bước chân lên bậc thang của cô dừng lại một giây, sau đó cô tiếp tục đi lên cầu thang với vẻ mặt bình thường, đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ra.
…
Năm đó Tô Gia Lan bị nhồi máu não ngoài ý muốn, tuy rằng cấp cứu kịp thời nhưng thân thể bà vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hai chân bị liệt không thể đi lại, nửa đời sau phải sống trên xe lăn, mọi chuyện đều phải có người chăm sóc.
Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, đùa nghịch mấy chậu hoa trước cửa sổ.
“Xin chào Tiêu phu nhân.”
Người phụ nữ trên xe lăn nghe được giọng nói ở phía sau, từ từ buông bình nước trong tay xuống, xoay xe lăn lại: “Về cùng với A Nhiên sao?”
Giang Nguyệt gật đầu, vẻ mặt ôn hòa khéo léo: “Lão Tiêu tổng gọi bác xuống ăn cơm, để tôi đẩy bác xuống lầu.”
Thấy Tô Gia Lan không nói gì, Giang Nguyệt đi tới, dùng ngón tay mảnh khảnh ấn vào tay cầm của xe lăn, ung dung đẩy xe lăn ra ngoài.
Ngay khi cô vừa định đẩy xe lăn ra khỏi phòng, Tô Gia Lan đang ngồi bỗng nhiên mở miệng, “Giang Nguyệt, cô là một cô gái tốt, tinh tế và chu đáo.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, lễ phép đáp lại: “Bác khách khí rồi, chăm sóc bác là chuyện tôi nên làm.”
“Ngươi đi theo A Nhiên lâu như vậy đã vất vả rồi. Cô có cảm thấy mệt mỏi không?”
Giang Nguyệt nắm chặt tay vịn, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Tôi là nhân viên của Tiêu tổng, có thể giúp được anh ấy là được, không có chuyện mệt hay không.”
Tô Gia Lan quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn rơi vào trên mặt Giang Nguyệt.
Sau khi nhìn một lúc, bà lại nhỏ giọng nói: “Tuổi của A Nhiên cũng không còn nhỏ, đã đến lúc lập gia đình rồi.”
Nghe được câu này, trái tim Giang Nguyệt hơi thắt lại.
Nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất tự nhiên, không có chút dao động, nghiêm túc lắng nghe.
Tô Gia Lan nói: “Cô là người phụ nữ đi theo A Nhiên lâu nhất, tôi muốn nhờ cô một chuyện.”
“Bác cứ nói ạ.”
Tô Gia Lan không thấy cảm xúc khác thường trên mặt cô, vì thế lại chậm rãi nói:
“Giúp tôi tìm kiếm xem xung quanh nó có cô gái nào thích hợp không, để tôi có thể sắp xếp cho nó kết hôn sớm một chút.”
Tuy rằng Giang Nguyệt đã đoán được trước nhưng lồng ngực vẫn là buồn bực khó tả.
Cô nghe thấy giọng nói của chính mình trả lời rất bình tĩnh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tô Gia Lan hài lòng gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ để A Nhiên cho cô một kết thúc tốt đẹp, cô muốn cái gì cũng được.”
“Dù sao cô cũng đã cứu tôi một mạng, nhà họ Tiêu chúng tôi không thể bạc đãi cô.”
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Giang Nguyệt đẩy Tô Gia Lan xuống lầu, bầu không khí dưới lầu đã hòa hoãn hơn so với lúc trước, mấy người tán gẫu rất hòa thuận.
Vẻ mặt Tiêu Viễn Phong hiền lành, không thấy sự lạnh lùng ban nãy, giọng điệu thân thiết: “Tiêu Hòa, năm nay khi nào Hạc Hạc trở về?”
Tiêu Hòa cười trả lời: “Con bé rất ham chơi, nó nói năm nay Tết mới về, hiện tại còn chưa chắc.”
“Mau giục nó về, một cô gái nhỏ như nó ở ngoài không an toàn.”
“...”
Trong cuộc trò chuyện ấm áp của gia đình, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, ngồi đó với tư thế lạnh lùng, rõ ràng là không hòa hợp với những người khác.
Trên bàn cơm cũng chỉ có những câu tán gẫu của những người khác, Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt vẫn luôn im lặng.
“A Nhiên, nghe nói gần đây cháu rất thân thiết với một cô gái mới ký hợp đồng với công ty cháu.” Đúng lúc này, chồng của Tiêu Hòa là Bạch Nhạc Minh đột nhiên chuyển chủ đề qua phía Tiêu Kỳ Nhiên.
“Hình như động tĩnh cũng không nhỏ, gần đây đang hẹn hò với cô gái đó sao?” Ngoài mặt Bạch Nhạc Minh tỏ ý trêu chọc nhưng thật ra lại cố ý khơi mào chủ đề trên bàn ăn.
Bạch Nhạc Minh cũng làm giám đốc điều hành trong một công ty giải trí, vì vậy đương nhiên ông ta đã nghe thấy những lời đàm tiếu.
Tiêu Hòa ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, nhịn không được đẩy cánh tay ông ta: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Bạch Nhạc Minh tiếp tục nói: “Gần đây truyền thông đưa tin không ít, nói bên cạnh A Nhiên có một cô gái, là một minh tinh mới ra mắt.”
Vài câu này về cơ bản đã giải thích được sự thật rằng Tần Di Di không có lai lịch gì, hoàn toàn dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên.
Lời này vừa nói ra, ý cười trên mặt Tiêu Viễn Phong cũng nhạt đi một chút, ánh mắt nghiêm túc rơi vào trên người Tiêu Kỳ Nhiên: “Có đúng vậy không?”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Đúng là có một cô gái như vậy, con rất thích.”
Nghe vậy, tay đang cầm ly của Giang Nguyệt bỗng nhiên siết chặt.
Nghe được anh thừa nhận, Tiêu Viễn Phong càng lạnh lùng, giọng điệu không vui: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng giao du với những người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng.”
“Không phải ai cũng có thể vào cửa nhà họ Tiêu.” Ông ta nói một cách lạnh lùng, dáng vẻ của một trưởng bối nghiêm nghị:
“Chơi đùa thì có thể, nhưng phải cắt đứt sớm một chút, nghe rõ chưa?”
Những lời này đang nói đến Tần Di Di, trên thực tế cũng đang nhắc nhở Giang Nguyệt. Người như họ không có khả năng gả vào nhà họ Tiêu.
Đối với lời cảnh cáo của Tiêu Viễn Phong, Tiêu Kỳ Nhiên lộ vẻ lười biếng, bưng cốc nước lên uống một hớp, căn bản không có ý định để lời cảnh cáo của cha mình trong lòng.
Ngay lúc này, điện thoại đặt trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên.
Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ngồi gần nhau, cô nhanh chóng nhìn lướt qua tên người gọi.
“Xin lỗi, con nghe điện thoại một chút.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong lên, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt Tiêu Viễn Phong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn một cái, trực tiếp nghe điện thoại trên bàn ăn.
“Ừ, tôi nghe.”
“Tôi sẽ nhanh về thôi, Di Di ngoan một chút, nghe lời.”
“Cho tôi hai tiếng, tôi đến ngay.”
Nghe được sự thân thiết và cưng chiều trong lời nói của anh, sắc mặt Tiêu Viễn Phong trầm xuống cực điểm, đập mạnh lên mặt bàn một cái, chiếc đĩa trên bàn phát ra âm thanh lanh lảnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đúng thật là vô pháp vô thiên!”
Chương 88 Cho chút tiền đuổi đi
Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của cha mình, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức ngước mắt lên, nhưng cũng đã kịp kết thúc cuộc gọi này:
“Bố cũng muốn nhúng tay vào chuyện con đang hẹn hò với ai sao?”
Khóe môi anh khẽ nhếch, lộ ra một chút khinh thường, dường như đang khiêu khích uy quyền của cha mình.
“Anh!” Trong mắt Tiêu Viễn Phong lộ ra lửa giận, đứng dậy phất tay áo rời khỏi bàn ăn, quay đầu hét một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh theo tôi đến thư phòng!”
Giang Nguyệt cúi đầu, cô cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy.
Bốn năm rồi, Tiêu Kỳ Nhiên và Tiêu Viễn Phong chưa từng ngồi trên bàn ăn mà ăn uống một bữa cơm ngon lành.
Không phải chiến tranh lạnh, thì là cãi vã.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, hai cha con này chưa bao giờ bình yên.
Tiêu Kỳ Nhiên và cha anh không hòa thuận cũng không phải ngày một ngày hai, mấy người khác cũng thành thói quen, tiếp tục ngồi vào bàn ăn cơm.
Dưới sự hầu hạ của người giúp việc, Tô Gia Lan ăn xong bữa ăn, dùng khăn giấy lau khóe miệng một cách ưu nhã rồi mới nói một câu:
“Giang Nguyệt, nhờ cô đưa tôi trở về phòng.”
Giang Nguyệt không có hứng thú ăn tiếp, sau khi nghe vậy lập tức bỏ đũa xuống, đi tới phía sau Tô Gia Lan, đẩy xe lăn lại đưa bà trở về gác xép.
Khi đi ngang qua phòng làm việc, cô còn có thể nghe được tiếng cãi vã của hai cha con ở bên trong.
“Nếu anh tiếp tục làm loạn ở bên ngoài thì đừng về cái nhà này nữa!”
Cửa phòng không được đóng chặt, Giang Nguyệt vừa định đẩy nhanh Tô Gia Lan đi qua thì bên trong bỗng nhiên truyền đến một câu trách cứ của Tiêu Viễn Phong:
“Anh mau chóng phủi sạch quan hệ với Giang Nguyệt đi, không được thì cho thêm chút tiền đuổi đi.”
Giang Nguyệt ngẩn ra, lông mi khẽ rũ xuống.
Cô đi theo Tiêu Kỳ Nhiên Nhiều năm như vậy chỉ đổi lại một câu “Cho thêm chút tiền đuổi đi”.
Thật là một mối quan hệ lố bịch và tầm thường.
Động tác đẩy xe lăn của cô cũng khựng lại vài giây, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, đưa Tô Gia Lan trở lại phòng ngủ với vẻ tự nhiên.
“Tiêu phu nhân hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi xuống trước.” Giọng điệu của Giang Nguyệt bình tĩnh, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Giang Nguyệt, từ thái độ của cha A Nhiên thì cô chắc cũng có thể nhìn ra được.” Tô Gia Lan bỗng nhiên thở dài:
“Làm con dâu của nhà họ Tiêu không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ thân phận của A Nhiên rất đặc thù, nhà họ Tiêu cũng chỉ có một đứa con trai là nó.”
“Cô là một đứa trẻ thông minh, cái gì nên, cái gì không nên, cô hiểu phải không?”
Giang Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thật lâu sau, cô mới gật đầu một cách miễn cưỡng: “Tôi hiểu, cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở.”
…
Khi từ trong thư phòng đi ra, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ âm trầm, giữa hai lông mày hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Nói chính xác thì kể từ lúc trở lại nhà họ Tiêu, tâm trạng của anh đã luôn u ám.
Anh không muốn trở về nhà họ Tiêu. Nhưng mỗi lần lại không thể không trở về.
Khi đi ngang qua Giang Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nói một câu:
“Đi thôi.”
Giang Nguyệt lập tức đứng dậy đi theo.
Từ tốc độ bước chân có thể nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, Giang Nguyệt phải chạy một chút mới có thể đuổi kịp anh.
Khi đến chiếc xe đậu ngoài cổng biệt thự của nhà họ Tiêu, bước chân người đàn ông mới dừng lại.
Giang Nguyệt cuối cùng cũng đuổi kịp, chuyển động nhanh khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập, cô đứng sau lưng anh, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên cứng rắn, cổ áo sơ mi cởi ra hai nút áo, có phần không kiềm chế được.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, hít mạnh một hơi, khói thuốc phả ra từ đôi môi mỏng, lập tức làm mờ đi đôi mắt dài và hẹp của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng trước mặt mà nhìn anh.
Cả hai đều im lặng, không ai mở miệng nói câu nào.
“Trở về đi, Tần Di Di còn đang chờ anh.” Mãi cho đến Giang Nguyệt chịu không nổi bầu không khí yên lặng này, mới lên tiếng trước.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên bỏ điếu thuốc trên tay xuống, dùng một tay đè cổ tay Giang Nguyệt lại, xoay người đặt cô lên cửa xe.
Cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào cửa xe khiến lưng Giang Nguyệt run lên, đôi mắt cô khẽ chớp, vẻ mặt rất bình tĩnh và tự nhiên.
Cánh tay của người đàn ông nổi lên gân xanh, cảm xúc phức tạp trong đáy mắt: “Mẹ tôi đã nói gì với cô?”
Giang Nguyệt nhướng khóe mắt, nói: “Tiêu phu nhân nói tôi vất vả đi theo anh nhiều năm như vậy, về tiền tài sẽ không bạc đãi tôi.”
“Còn nữa, nói là tôi tìm cho anh vài cô gái thích hợp để có thể sắp xếp cho anh mau chóng kết hôn.”
Giang Nguyệt nói rất thẳng thắng, tự nhiên, nhưng với tư thế hiện tại, cô hầu như không có bất kỳ lực chống cự nào, chỉ có thể mặc cho Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì làm.
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Cho nên cô muốn bao nhiêu tiền? Bao nhiêu thì mới tính là không bạc đãi cô?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, toát lên một sự quyến rũ lạ thường.
Giang Nguyệt nhìn anh, yên lặng vài giây, bỗng nhiên cười, đôi mắt quyến rũ cong thành hình trăng lưỡi liềm:
“Vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ, đây là chuyện mua bán lớn nha.”
Nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt hoạt bát của cô, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cúi đầu, trực tiếp chặn môi cô lại.
Giữa môi và răng có mùi rượu và thuốc lá, Giang Nguyệt hơi khó chịu nhíu mày, nhưng người đàn ông vẫn từ từ tới gần, cạy hàm răng của cô ra.
Sau đó hơi thở của anh áp chế từng nơi trong miệng cô, mạnh mẽ cướp đoạt.
Giống như đánh dấu chủ quyền của mình.
Cơ thể cô bị đặt trên cửa xe, lòng bàn tay Giang Nguyệt cuộn chặt lại theo bản năng, Tiêu Kỳ Nhiên dùng tay kia giữ chặt eo cô lại, vừa hôn cô vừa đưa người vào ghế sau của xe.
Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã quay cuồng rồi nằm trên ghế sau, trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Anh nghiêng người về phía trước, ép đôi chân dài của mình vào giữa hai chân cô, hôn cô ngày càng sâu hơn.
Anh ngậm môi cô, bàn tay to đang ôm lấy eo thon nhỏ tiến lên từng chút một, đầu ngón tay chạm vào bờ vai trắng lộ ra bên ngoài của cô, cô lập tức run lên.
“Đừng... Đừng ở trong xe.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn đi, trong hai mắt ẩn chứa cảm xúc động tình không cách nào khắc chế được, ngón tay anh đặt trên bờ vai trắng nõn của cô, nhanh chóng lưu lại dấu vết đỏ nhạt.
“Chỉ một lần thôi!”
Giọng nói của anh thật sự thật trầm ấm dễ nghe, cơ thể Giang Nguyệt cũng theo đó mà run lên, cô nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ anh một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, cả hai chìm vào bóng tối.
…
Người lái xe ăn trưa gần đó, khi đến gần xe thì phát hiện trong xe thỉnh thoảng rung lắc, hình như có người bên trong.
Anh ta đi tới hai bước, bỗng nhiên lại ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì lập tức cúi đầu đi ra xa, hòan toàn không dám đi qua quấy rầy.
Trên đường về, từ mặt đến cổ Giang Nguyệt đều đỏ bừng, cô cuộn mình trong lòng người đàn ông, không dám ngước mắt lên nhìn tài xế phía trước.
Trái lại, vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại rất vui vẻ, ngồi ở hàng ghế sau cùng với Giang Nguyệt, cởi âu phục ra đắp lên người cô, quấn cô kín mít, anh không muốn để lộ ra bất cứ khoảng da nào của cô.
Không muốn để cho người ta nhìn thấy dù chỉ một chút.
Đến khi sắp tới trung tâm Bắc Thành, tài xế mới hỏi một cách cẩn thận: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Đưa tôi đến cục cảnh sát trước, sau đó cậu đưa Giang Nguyệt về Thụy Uyển.”
Giang Nguyệt ở trong ngực anh, nghe được anh muốn tới cục cảnh sát thì khẽ run lên, cơ thể nóng rực vừa rồi như nguội đi.
Vài giây sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Anh… về Thụy Uyển với tôi được không?”
Chương 89 Bên nào quan trọng hơn
“Anh… về Thụy Uyển với tôi được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, rũ mắt nhìn cô.
Vai người phụ nữ vẫn lộ ra bên ngoài âu phục, làn da trắng nõn có chút chói mắt.
Ngay khi anh đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, là Tần Di Di gọi tới.
“A Nhiên, anh tới đâu rồi?”
Giọng nói tinh tế của cô gái truyền ra từ điện thoại, Giang Nguyệt ở trong ngực anh có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ.
Tiêu Kỳ Nhiên tựa lưng vào ghế, quai hàm của người đàn ông rõ ràng, yết hầu hơi lên xuống: “Vừa đến trung tâm thành phố.”
Anh thoáng cúi đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Giang Nguyệt, lại nói:
“Đến ngay đây.”
Ba chữ nhẹ nhàng, rất tùy ý.
Thế nhưng lời này cũng đủ biểu thị ý tứ anh sẽ từ chối yêu cầu vừa rồi của Giang Nguyệt.
Đến khi cúp máy, tay của Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý đặt lên cửa sổ xe, sắc mặt lạnh lùng, nói với tài xế: “Về Thụy Uyển trước.”
Đây nên được coi là sự thỏa hiệp của anh ta phải không? Cùng cô trở về Thụy Uyển trước, sau đó đến cục cảnh sát đón Tần Di Di.
Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên vẻ tự giễu.
Đáng lẽ cô phải đoán ra.
Mặc dù cô đã đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy nhưng anh cũng chưa từng thừa nhận thân phận của cô trước mặt người nhà.
Tuy nhiên Tiêu Kỳ Nhiên lại thản nhiên hào phóng nói thích Tần Di Di.
Mức độ quan trọng của cả hai có thể được nhìn thấy ngay lập tức.
Dường như tất cả mọi thứ đều đã có manh mối.
Sở dĩ hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên lựa chọn nhượng bộ cô, chẳng qua là do tối hôm qua và hôm nay cô lấy lòng anh, anh cho một chút ngọt ngào mà thôi.
Giang Nguyệt dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh đi thẳng đến chỗ Tần Di Di đi.”
Giang Nguyệt ngồi thẳng người, cởi áo khoác trên người ra, bình tĩnh dời ra khỏi ngực anh: “Tôi muốn về ngủ một lát.”
Thấy cô cố ý xa lánh mình, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên chuyển từ chiếc áo vest mà cô nhét vào trong lòng anh sang khuôn mặt của Giang Nguyệt.
Nhìn vài giây, tay anh đột nhiên nắm lấy mặt cô, đôi mắt thâm trầm: “Tức giận à?”
Trong nháy mắt đó, tim Giang Nguyệt đập hơi loạn, ánh mắt có chút mất tự nhiên, cô luôn cảm thấy lời nói của anh là đang thăm dò cô.
Thăm dò rốt cuộc cô có an phận thủ thường hay không.
Lúc Giang Nguyệt đến nhà họ Tiêu, son môi của cô đã bị Tiêu Kỳ Nhiên hôn không còn chút nào, chỉ còn màu hồng nhạt rất nhạt, cô bình tĩnh nói:
“Đã từ nhà họ Tiêu trở về, anh cũng nên đi đón Tần Di Di.”
“Tôi có cái gì mà tức giận, đương nhiên mọi chuyện đều phải ưu tiên theo sắp xếp của Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên nheo đôi mắt hẹp lại, nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi ngả người ra sau.
“Trong lòng cô biết rõ là tốt rồi.”
…
Trước khi xuống xe, Tiêu Kỳ Nhiên lấy chiếc áo vest đen mặc vào: “Về sớm nghỉ ngơi một chút.”
Người phụ nữ thậm chí không nhìn anh thêm một cái, trực tiếp kéo cửa sổ xe lại.
Sau khi xe chạy ra ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, cúi đầu rồi châm lửa.
Gần đây anh thực sự nghiện thuốc lá rất nặng.
Ngày đó ở hành lang, Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghe được một ít lời dặn dò của bác sĩ, nói đường hô hấp Giang Nguyệt bị bỏng vì cồn nên sẽ tương đối yếu ớt, mùi khói dầu và mùi hăng đều ảnh hưởng đến cô.
Anh kẹp điếu thuốc, một tay cắm vào trong túi quần, tay cầm điếu thuốc rũ xuống, thỉnh thoảng lại dùng đốt ngón tay búng tàn thuốc hai cái.
Đợi hút xong một điếu, anh ném vào thùng rác bên đường, đi thẳng vào đồn cảnh sát
Tần Di Di nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhào tới về phía anh: “A Nhiên, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó mấy giây, ánh mắt thâm thúy như giếng cổ, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Sao không về nhà?”
Kỳ thật Tiết An đã làm xong thủ tục giúp Tần Di Di, hoàn thành tất cả các giấy tờ cần thiết, kẻ định tấn công Tần Di Di cũng đã bị bắt, đang bị điều tra.
Nhưng Tần Di Di vẫn cứng đầu, nhất định phải ở cục cảnh sát chờ Tiêu Kỳ Nhiên tới đón cô ta, Tiết An cũng hết cách.
“Em đang chờ A Nhiên đến đón em.”
Giọng nói của Tần Di Di uất ức, khi ngửa mặt lên, trên mặt cô ta đầy nước mắt: “Em không làm gì cả, em thậm chí không biết ai muốn hại em!”
Biểu cảm vô cùng đáng thương.
Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành Tần Di Di hồi lâu, đồng ý sẽ giúp cô ta tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau nên cô ta yên tâm, trước khi đi còn túm lấy góc áo anh cầu xin: “A Nhiên, em cảm thấy chỗ này của em không an toàn.”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng mắt nhìn về phía tần Di Di: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Di Di cắn môi, tim đập thình thịch, nhưng cô ta vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: “A Nhiên, em muốn sống cùng với anh.”
“Chỉ có sống chung với anh thì em mới có thể an tâm được.”
Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước rất ngoan ngoãn, giống như một con thỏ trắng nhỏ được mọi người nhào nặn:
“Được không anh?”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên ngưng lại.
Một lúc lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên xoa đầu Tần Di Di, giọng nói rất ôn hòa: “Tôi sẽ cử người tới canh giữ gần nhà em, em ngoan ngoãn ở lại đây.”
Nghe được ý từ chối trong lời nói của anh, trong mắt Tần Di Di hiện lên vẻ mất mát, vẫn không cam lòng: "A Nhiên, em không thể ở cùng anh sao?”
“Chị Giang Nguyệt đã chuyển ra khỏi Thụy Uyển rồi, không thể cho em qua đó với anh sao?”
Tần Di Di còn nắm góc áo anh, trong mắt hơi cầu xin: “A Nhiên, em muốn mỗi ngày đều được gặp anh.”
“Điều ước duy nhất của em là mỗi khi nhắm mắt lại hay mở mắt ra đều có thể nhìn thấy anh. Anh đồng ý với em được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, đối mặt với ánh mắt của Tần Di Di.
…
Giang Nguyệt được tài xế đưa về Thụy Uyển, trước khi xuống xe cô còn lễ phép nói cảm ơn tài xế.
Tài xế vui vẻ: “Giang tiểu thư, cô là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Cô không cần phải nói cảm ơn đến những người như tôi, tôi chỉ là tài xế giúp người ta lái xe mà thôi.”
Giang Nguyệt nghiêng người về phía trước, giơ tay vén lọn tóc gãy bên tai, nói một cách dịu dàng: “Anh lái xe vất vả cả đoạn đường rồi, nói một câu cảm ơn là điều tôi nên làm.”
“Trên đường có tuyết đọng, anh lái xe cẩn thận một chút.”
Trong mắt Giang Nguyệt, không có sự phân biệt thân phận hay địa vị, mọi người chỉ làm việc chăm chỉ để kiếm sống mà thôi.
Tất cả đều xứng đáng nhận được lời cảm ơn và sự tôn trọng.
Giang Nguyệt cũng không nhất định phải trở về Thụy Uyển, nhưng ngày hôm qua cô qua đêm ở đây nên có vài thứ rơi ở chỗ này.
Cô không muốn sau này lại phải tìm cơ hội để tới đây một chuyến, đến lúc đó lại gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên, lại thêm một số phiền toái không cần thiết.
Giang Nguyệt thay giày ở cửa, đi vào phòng ngủ bỏ quần áo và phụ kiện ngày hôm qua vào trong túi, đảm bảo không bỏ sót thứ gì rồi chuẩn bị rời khỏi Thụy Uyển.
Đúng lúc này, Tô Gia Lan lại gọi điện thoại cho cô.
Trái tim Giang Nguyệt đập dữ dội.
Cô ngập ngừng vài giây, nhưng vẫn nối máy: “Xin chào, Tiêu phu nhân.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Gia Lan: “Giang Nguyệt, vừa rồi cô và A Nhiên đi gấp quá, tôi quên dặn dò một chuyện.”
Giang Nguyệt: “Tiêu phu nhân cứ nói ạ.”
Tô Gia Lan: “Cô giúp tôi xử lý cô gái họ Tần gần đây bên cạnh A Nhiên, để cô ta tránh xa A Nhiên một chút.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi.
“Xin lỗi bác, đây là cuộc sống riêng tư của Tiêu tổng, tôi không tiện can thiệp.” Cô trả lời một cách chính thức và tự nhiên, khéo léo từ chối Tô Gia Lan.
Chương 90 Đau nhất
Dường như đã sớm đoán được Giang Nguyệt sẽ từ chối, Tô Gia Lan không ngạc nhiên, chỉ là trong giọng nói chứa ý cười, nói một cách ẩn ý:
“Cũng đúng, cô là người của A Nhiên, cũng không thể nghe lời tôi.”
Giang Nguyệt cầm điện thoại, cũng không giải thích gì, nhẹ giọng đáp: “Cám ơn Tiêu phu nhân đã hiểu.”
“A Nhiên nó...” Tô Gia Lan đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Tôi cũng rất khâm phục cô, trong lòng thích A Nhiên mà vẫn có thể nhìn nó thâm mật với người phụ nữ khác như vậy.”
Giang Nguyệt không nói gì.
Có tiếng động truyền từ phía Tô Gia Lan, hình như là tiếng tưới nước cho chậu cây:
“A Nhiên là đứa nhỏ như vậy, bất luận là yêu đương hay là kết hôn thì tất nhiên muốn tìm một cô gái có gia thế giàu sang, hiển hách.”
“Cô là một đứa trẻ ngoan, tôi cũng rất hài lòng với cô. Nếu A Nhiên không phải con trai đích tôn của nhà họ Tiêu thì tôi cũng sẽ đồng ý nếu cô làm con dâu tôi.”
Giang Nguyệt thờ ơ nghe, không đáp lại.
Cô đã ứng phó với Tô Gia Lan bốn năm, biết vị phu nhân này am hiểu nhất đó là dùng dịu dàng để tấn công.
Nhìn bà ta không tranh không đoạt nhưng trên thực tế lại là người biết suy tính hơn ai hết.
“Tôi cũng không làm khó cô nữa. Như vậy đi…” Tô Gia Lan lại đổi một phương pháp khác:
“Hai ngày nữa tôi sẽ tìm người làm ầm ĩ lên, cô phụ trách xoa dịu A Nhiên. Chuyện này với cô không khó đúng không?”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt sửng sốt.
Cô không biết Tô Gia Lan muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, Tô Gia Lan định ra tay với Tần Di Di.
Khoảng thời gian Giang Nguyệt ở bên Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã được chứng kiến một vài thủ đoạn của Tô Gia Lan.
Chẳng qua là tìm người gây ra hiểu lầm, sau đó châm lửa đốt người để tạo đà khiến Tần Di Di tự động rời khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Đến khi điện thoại ngắt máy, Giang Nguyệt vẫn còn bàng hoàng.
Cô ngơ ngẩn cất điện thoại, lúc xách đồ định ra khỏi cửa thì nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc trước mặt.
Tiêu Kỳ Nhiên đã trở lại.
Anh bước xuống xe, áo sơ mi không cài khuy, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Nhưng điều Giang Nguyệt không ngờ tới là trên xe còn có một người khác.
Chính là Tần Di Di, người đang thẹn thùng nắm tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trốn cũng trốn không thoát, Giang Nguyệt không thể làm gì khác ngoài việc đối mặt trực tiếp với họ, ô im lặng vài giây trước khi chào đón họ một cách bình tĩnh.
“Chào chị Giang Nguyệt.” Giọng nói Tần Di Di tinh tế, rất thanh thúy: “Chị muốn đi đâu vậy, có muốn em và A Nhiên đưa chị đi không?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi đã gọi xe rồi.”
Cô vừa định nhấc chân lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cô lại, sắc mặt không thay đổi: “Muốn làm gì?”
Giang Nguyệt nói: “Về nhà.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng trên người cô, nhìn cô đi ngang qua mình, anh đột nhiên nói: “Tôi muốn để Di Di ở lại Thụy Uyển.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Sau này tôi sẽ chuyển đến sống cùng cô ấy.”
Giang Nguyệt sững người trong hai giây.
Không biết sao, cô bỗng nhiên cảm thấy khó thở, có một loại cảm xúc khó hiểu bắt đầu lan tỏa trong ngực cô.
Anh muốn đưa Tần Di Di đến sống ở Thụy Uyển?
Sống trong ngôi nhà mà cô đã sống trong nhiều năm. “Ngôi nhà” chứa đầy những kỷ niệm của cô về Tiêu Kỳ Nhiên.
Có lẽ, cũng không thể gọi là nhà...
Giang Nguyệt cúi đầu, túi xách trong tay đột nhiên lỏng ra, rơi thẳng xuống đất.
“Chị Giang Nguyệt, đồ của chị bị rơi kìa.”
Tần Di Di thấy vẻ mặt Giang Nguyệt không đúng, bỗng nhiên đi tới, nhặt cái túi rơi trên mặt đất lên, nhét vào trong lòng bàn tay cô.
Nếu như không phải ý khoe khoang trên mặt cô ta quá mức rõ ràng, thì người khác còn cho rằng cô ta đang quan tâm Giang Nguyệt.
Khuôn mặt của cô ta hơi ngại ngùng: “Hôm qua không phải em gặp một chút sự cố sao? A Nhiên nói không yên tâm về em nên ở cùng nhau như vậy tương đối an toàn.”
“Hơn nữa, dù sao bọn em cũng đang yêu đương, ở chung với nhau cũng rất bình thường đúng không?” Cô ta nói, hai má bắt đầu ửng đỏ.
Giang Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, nắm chặt túi xách trong tay. “Ừ, vậy rất tốt.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, không có thăng trầm: “Tôi đi trước, cô cứ làm đi.”
Nói xong, cô đi về phía trước một bước, lại phát hiện bước chân vô cùng nặng nề, giống như bị một tảng đá nặng đè lên.
Tiến thêm một bước là vô cùng gian nan.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, đôi mắt lười biếng nhìn Giang Nguyệt tiếp tục đi tới ven đường.
Bóng lưng cô rất gầy yếu, nhưng bước chân lại rất cố chấp, nhất định không quay đầu lại nhìn một cái.
Đợi mấy phút, xe đến đón Giang Nguyệt đã đến, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, nói một cách gian nan: “Về nhà.”
Trợ lý mới quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ở cổng Thụy Uyển thì hơi ngạc nhiên.
Cô ấy quay đầu muốn nói với Giang Nguyệt một tiếng: “Chị Giang Nguyệt, sao Tiêu tổng lại…”
Trợ lý còn chưa dứt lời, quay đầu lại thì đã nhìn thấy hốc mắt Giang Nguyệt đỏ hoe, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, từ khóe mắt lăn xuống gò má, đập vào đầu gối của cô.
Khi cô khóc, hoàn toàn không có âm thanh nên người khác không thể phát hiện ra.
Chỉ có đầu vai khẽ run rẩy, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt một mảnh nhỏ.
“Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?” Trợ lý lập tức hoảng hốt, vội vàng rút khăn giấy đưa tới: “Có chuyện gì đau lòng sao? Hay có chỗ nào không thoải mái, có cần đến bệnh viện không?”
Giang Nguyệt bối rối lắc đầu, vô thức tiếp nhận khăn giấy, dùng khăn giấy lau nước mắt, lớp trang điểm trên mắt trộn lẫn nước mắt cũng được lau sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt tràn đầy cô đơn.
Nước mắt cô có chút đắng.
Có vài giọt dọc theo khóe miệng chảy vào khoang miệng, vị đắng được khuếch tán từng chút một.
Ngay cả cổ họng cũng nóng và cay.
Vài giờ trước, người đàn ông đó còn hôn môi cô…
Rõ ràng đã khỏi bệnh hẳn, nhưng bây giờ không hiểu sao Giang Nguyệt lại có ảo giác bị rượu làm nóng rát, từ cổ họng đau đến tận dạ dày, đau đớn khiến cô muốn co quắp cả người.
Về đến nhà, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật, như đi trên mây.
Có lẽ nên tắm nước nóng, tắm nước nóng xong thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, Giang Nguyệt nghĩ vậy.
Sau khi vào phòng tắm, cô cho nước nóng vào, ngâm cả người vào bồn tắm, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Sương mù bao quanh ánh mắt Giang Nguyệt dần dần trở nên mơ hồ.
Đầu óc cô rối bời, đưa tay lên sờ mặt, cũng không biết là sương mù hay nước mắt.
Nước mắt lại một lần nữa giàn giụa, cho đến khi cô khóc đến kiệt sức mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, cho đến khi nước trong bồn tắm trở nên lạnh lẽo, Giang Nguyệt cũng không hề hay biết, vẫn ngâm mình trong bồn tắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô sợ lạnh nhất, tiếp theo là sợ đau.
Nhưng cô không nghĩ tới, thì ra đau nhất cũng không phải là cái loại đau đớn bị người đòi nợ đánh cho bong tróc da thịt, mà là nỗi đau buốt thấu xương.
Loại đau đớn này vô hình, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.
Không biết ngủ bao lâu, Giang Nguyệt mơ hồ nghe được có người gọi tên cô.
Rất gấp gáp, rất hoảng loạn, mạnh mẽ.
Cô cảm thấy cả người không có sức lực gì, cố gắng nhấc mí mắt lên, chống người đứng dậy khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào, muốn đi ra mở cửa.
Tiếng gõ cửa rất vang lên, mỗi lúc một nặng hơn, Giang Nguyệt nghi ngờ đối phương sắp đập cửa.
Bước chân của cô rất mỏng manh, lảo đảo suýt nữa ngã xuống trước cửa.