-
Chương 386-390
Chương 386 Ăn lẩu
Đầu óc Giang Nguyệt hoàn toàn ngừng hoạt động, im lặng ngồi lại trước bàn, lấy nhiệt kế ra đo.
36,5 °C, là nhiệt độ bình thường.
Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng đã hết sốt, nhưng tại sao cô vẫn thấy chóng mặt, chân mềm nhũn?
Trước khi Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, Giang Nguyệt cảm thấy cả ngày mình đều xám xịt. Nhưng bây giờ, mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, nhưng cô lại cảm thấy mây đen dường như đã tan đi rất nhiều.
Như thể một góc bầu trời tối tăm đã được mở ra và ánh sáng tràn vào.
Mưa kéo dài liên tục suốt đêm và bắt đầu tạnh lúc bình minh.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt mở mắt, đi lấy điện thoại, liếc nhìn thời gian, trước tiên gửi cho Thịnh Cảnh Tây danh sách nguyên liệu cần dùng, bảo anh ta đến trước mười một giờ.
Đối phương trong điện thoại cằn nhằn một lúc lâu, nói rằng một bữa ăn sao lại cần nhiều nguyên liệu như vậy.
Giang Nguyệt không để ý tới hắn, sau khi gửi tin nhắn xong thì xoay người mở hộp thoại với Tiêu Kỳ Nhiên.
Ban đầu cô muốn hỏi khi nào anh sẽ tới, nhưng trước khi gửi tin nhắn đi, trên màn hình lại hiển thị dòng chữ: [Đang nhập]
Ngay sau đó, bên kia đã gửi tin nhắn trước.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Dậy rồi à?]
Giang Nguyệt đành phải âm thầm xóa tin nhắn mới gõ, đáp lại: "Dậy rồi".
[Tiêu Kỳ Nhiên: Tôi nên đến đó lúc mấy giờ?]
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nhận ra dù sao anh cũng chỉ tới đây ăn cơm, cũng không mong đợi anh làm gì, liền trả lời:
[Mấy giờ cũng được.]
Bên kia nhanh chóng trả lời.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Bây giờ đến được không?]
Bây giờ?
Giang Nguyệt có linh cảm, vội vàng xuống giường, xỏ dép chạy tới cửa sổ…
Bên ngoài bức tường biệt thự, một chiếc Maybach dài màu đen đang đậu.
Cô bối rối gãi tóc, cúi đầu nhìn điện thoại, đối phương đã gọi đến.
"Chào buổi sáng."
Mặc dù trong lòng đã có linh cảm, nhưng khi cô thực sự nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, cô vẫn rất kích động.
"... Chào, chào buổi sáng." Cô vô vớ cảm thấy khó chịu: "Anh đã đến cửa rồi à?"
“Ừ.” Khóe môi đối phương hình như nhếch lên, có vẻ tâm tình rất tốt: “Có phải quá sớm không?”
"...Hơi hơi."
Giang Nguyệt nói xong, trong lòng có một phỏng đoán mờ nhạt, có lẽ đêm qua anh không rời đi, cả đêm ở ngoài cửa.
Suy đoán này được xác định là sai khi cô mở cửa đón anh vào.
Vì anh đã thay quần áo.
Không còn là bộ vest công sở như ngày hôm qua nữa mà là một chiếc áo len trắng và quần kaki trông rất giản dị.
May là anh không ở bên ngoài cả đêm.
Tiêu Kỳ Nhiên thay giày ở hành lang và lịch sự ngồi trên ghế sofa, ra hiệu rằng cô có thể làm việc của mình và không cần lo lắng về anh.
Thật ra cũng không có gì phải lo lắng.
Ngoài Giang Nguyệt ra, chỉ có anh là người quen thuộc nhất với căn biệt thự này.
Nhưng vì phép lịch sự, Giang Nguyệt rót cho anh một ly nước rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Nghĩ tới lát nữa phải nấu ăn nên cô buộc tóc thành đuôi ngựa gọn gàng.
Khi bước ra, người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào ghế sofa, chỉ mở mí mắt nhìn cô khi nghe thấy tiếng động.
"Ngủ không ngon sao?" Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ hơi lười biếng của anh, thuận miệng hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi thẳng dậy, uống một ngụm nước trên bàn: “Ừ, trên xe ngủ không ngon.”
"... Anh thực sự đã ở ngoài cả đêm qua?"
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bộ dáng sửng sốt của Giang Nguyệt, cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi chỉ cảm thấy đi tới đi lui rất phiền phức.”
Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
"Anh có thể đến sau, không cần phải đợi ở đây, hơn nữa..."
Cô muốn nói, nếu như vậy thì cô nên để anh ở lại đây qua đêm, dù sao trong biệt thự cũng còn phòng trống.
Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn cô: "Tôi không muốn rời đi, nhưng hôm qua em không giữ tôi lại."
Giang Nguyệt: "..."
Anh thật vô lý.
Giang Nguyệt nhìn anh, do dự hỏi sao anh có thể thay quần áo, anh đâu có về.
"Để Tiết An mang tới." Anh dường như đoán được suy nghĩ của cô: “Tôi sợ em không thích đồ tôi mặc hôm qua.”
Cô không nói lời nào nhưng anh đã giải thích rõ ràng mọi thắc mắc của cô.
Đó là sự chu đáo.
Lúc này mới có tám giờ sáng, Giang Nguyệt thật sự nhịn không được, nói anh có thể vào phòng ngủ một giấc.
Rõ ràng đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ đơn giản, nhưng việc Tiêu Kỳ Nhiên dành quá nhiều thời gian cho nó khiến cô cảm thấy lo lắng.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không trốn tránh nhiều, anh thật sự cần nghỉ ngơi thật tốt, thản nhiên vào phòng dành cho khách để ngủ.
Mặc dù cách âm trong phòng rất tốt, nhưng Giang Nguyệt vẫn nhẹ nhàng di chuyển, cố gắng không tạo ra quá nhiều tiếng động.
Khoảng mười một giờ, Thịnh Cảnh Tây vênh váo tới nơi.
Vừa bước vào cửa, giọng nói của anh ta rất lớn, không hề có chút kiêng kỵ: "Nguyệt Nguyệt nhỏ bé, đến xem anh trai đã mang gì đến..."
“Suỵt!” Giang Nguyệt nghiêm túc chỉ ngón trỏ trước miệng: “Nhỏ giọng, đừng la lớn.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức ngậm giọng, vẻ mặt thần bí, cũng thấp giọng hỏi: "Sao thế, giấu đàn ông trong nhà à?"
Giang Nguyệt: "..."
Cô đang định nói không, nhưng Thịnh Cảnh Tây đã cúi đầu nhìn thấy đôi giày nam dư thừa trên thảm ngoài hành lang, vẻ mặt làm như đã hiểu, mỉm cười:
"Khỏi giải thích, tôi hiểu rồi."
… Anh ta hiểu gì chứ?
Tiêu Kỳ Nhiên ngủ một lát, khi tỉnh lại thì liếc nhìn đồng hồ, không ngờ đã mười một giờ.
Anh ngồi dậy khỏi giường, vuốt thẳng bộ quần áo nhăn nheo, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Thịnh Cảnh Tây tình cờ nhìn hắn, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Này anh bạn, anh tỉnh rồi. Tối qua hai người ngủ thế nào?"
Tiêu Kỳ Nhiên: "..."
Giang Nguyệt: "..."
Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa bực bội, trừng mắt dữ tợn nhìn Thịnh Cảnh Tây: "Anh im đi."
Thịnh Cảnh Tây đưa tay làm bộ đầu hàng: "Được, được, tôi im miệng, nghe lời Nguyệt Nguyệt."
Sau đó Giang Nguyệt xách đồ đi vào bếp.
Mặc dù lời đã nói xong nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn cảm thấy rất sốc.
Bề ngoài anh bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng lại có sóng lớn.
Sự hào phóng của Thịnh Cảnh Tây không chỉ khiến anh bị sốc, thậm chí còn có chút cảm thấy khâm phục.
Với tư cách là người đang theo đuổi, hắn thật sự rộng rãi thoải mái hơn anh.
Anh có chút xấu hổ về bản thân mình.
Sau một giấc ngủ ngon, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi giảm bớt, đứng dậy đi vào bếp giúp Giang Nguyệt, hai người phối hợp một cách tự nhiên.
"Lấy cho tôi cái đĩa."
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đưa cái đĩa qua, tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Khoảnh khắc khi da thịt vừa chạm nhau, bọn họ nhanh chóng buông ra.
Rõ ràng chỉ là một hành động vô ý, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Cô nhanh chóng quay lưng lại để ngăn anh không nhìn thấy dái tai mỏng ửng đỏ của cô.
Bàn tay to lớn với các đốt ngón tay rõ ràng hiện lên trong tâm trí cô, cô nhớ lại những hình ảnh tưởng tượng kia… trong vô số đêm…
Giang Nguyệt cảm thấy không chỉ dái tai, mà cả khuôn mặt của cô cũng nóng bừng.
Căn bếp rất rộng rãi, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút chật chội, rất khó để hít thở khi có thêm người.
“Ở đây không cần giúp đâu, anh có thể ra ngoài chờ.” Giang Nguyệt có chút không thoải mái, cô không muốn anh tiếp tục ở lại đây nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, nhưng anh cũng không ra khỏi nhà bếp, mà lẳng lặng đứng sau lưng cô.
Chương 387 Dị ứng sữa
Giang Nguyệt mở vòi nước, rửa sạch đĩa bằng nước lạnh, đồng thời rửa mu bàn tay cho sạch.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những cơn nóng trong lồng ngực, xoay người lại cầm cái đĩa, thì lại va vào một lồng ngực.
Cô theo phản xạ buông tay ra, chiếc đĩa trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Cẩn thận.”
Động tác của người đàn ông rất nhanh, anh nhanh chóng lấy chiếc đĩa rơi trong không khí bằng tay trái, nhấc nó lên từ bên cạnh cô, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh, dùng tay phải đỡ lấy vai cô.
Cô bị bị động mà ép vào vòng tay anh.
Cả khuôn mặt cô vùi vào ngực anh, cô có thể nghe rõ nhịp tim đang đập trong lồng ngực anh.
Tất cả âm thanh đều rất mạnh mẽ.
Lòng bàn tay anh nhân cơ hội ấn lưng cô xuống, để cô không thể dễ dàng thoát ra, mà chỉ có thể duy trì tư thế này.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đặt cằm lên vai Giang Nguyệt.
Cảm giác được ôm cô hoàn toàn trong vòng tay này khiến anh cảm thấy vô cùng thoả mãn, rất yên tâm.
Lúc này, cô chỉ thuộc về anh.
Anh nói: “Mấy ngày trước, tôi đã có một giấc mơ về em.”
Giang Nguyệt từ trong ngực ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Giấc mơ gì?”
Nhìn cô từ góc độ trên cao, cô như một chú chim nhỏ nép vào vòng tay anh.
Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Đó là một giấc mơ rất khủng khiếp, tồi tệ đến mức tôi không muốn nói về nó thêm một lần nào nữa.”
Không chỉ là anh không muốn, mà anh thậm chí còn không dám nói nó ra.
Anh sợ lời nói có thể biến thành sự thật.
Giang Nguyệt có chút không thoải mái khi ở gần anh như vậy, cô dùng lòng bàn tay đẩy ngực anh ra:
"Buông tôi ra…"
"Tại sao, em sợ bị người bên ngoài phát hiện sao?"
"Không phải… Vòi nước còn chưa tắt."
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, nhìn hai gò má đỏ ửng của Giang Nguyệt, không khỏi muốn cúi đầu hôn cô:
"Vì hai người vẫn chưa ở bên nhau, nên tôi vẫn còn cơ hội."
Nói xong, anh liền cúi xuống tìm kiếm môi cô.
Trước đôi mắt mờ sương của cô, anh khó có thể tiếp tục duy trì cái gọi là lễ phép lịch sự của một quý ông, chứ đừng nói đến sự tỉnh táo chết tiệt kia.
Cửa phòng bếp bị mở hé ra, có người lén nhìn vào bên trong, rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.
Thịnh Cảnh Tây dựa vào tấm cửa, không khỏi thầm nghĩ: Với sự nhiệt tình của hai người này, thì khi nào thì mới được ăn lẩu đây?
…
Lúc ra khỏi phòng bếp, mặt Giang Nguyệt đỏ bừng, hốc mắt cô ẩm ướt, dưới ánh mắt của Thịnh Cảnh Tây, cô chỉ có cảm giác muốn chui xuống đất.
Cô chắc chắn rằng anh ta tuyệt đối đã nghe lén!
Nồi lẩu đã được chuẩn bị xong từ lâu, các loại thả lẩu cũng đã được chuẩn bị, Giang Nguyệt làm thêm mấy món ăn tự nấu rồi cùng đặt lên bàn.
Giang Nguyệt chu đáo, chuẩn bị sẵn hai loại nước lẩu, để dù có muốn ăn cay hay không cũng đều có thể cân nhắc.
Đáy nồi nhanh chóng nóng lên, vài người cho rau thịt vào nồi rồi ngồi chờ ăn.
Lo lắng họ sẽ cảm thấy cay, nên Giang Nguyệt cẩn thận lấy hai cái ly rót sữa cho hai người để giảm bớt vị cay.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không cần rót cho tôi." Thịnh Cảnh Tây xua tay: "Tôi không uống sữa."
Giang Nguyệt hỏi: "Anh cũng bị dị ứng với sữa sao?”
Thịnh Cảnh Tây lắc đầu: "Đó là do mẹ tôi bị dị ứng với sữa, lâu dần tôi cũng không thích, tôi luôn cảm thấy nó có mùi lạ."
Chủ đề nhắc đến mẹ của Thịnh Cảnh Tây, khiến Giang Nguyệt lập tức có hứng thú: "Mẹ anh là người như thế nào, có tiện nói không?"
Cô rất tò mò về Lý Mộc Chỉ, người mà cô chưa gặp bao giờ.
Thịnh Cảnh Tây uống một ngụm nước cam, thản nhiên nói: "Không có gì bất tiện cả, nhưng tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ có thể nói những gì mà trong đầu vừa nghĩ ra thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhìn về phía Thịnh Cảnh Tây.
Về cách kể chuyện, cả Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt đều có thói quen rất đồng nhất.
Cả hai đều thích tự mình giải quyết vấn đề và nói bất cứ điều gì được nảy ra trong đầu.
"Bà ấy là một diễn viên kịch. Tôi nhớ bà ấy thường mặc trang phục và trang điểm trên khuôn mặt như là lúc bà ấy diễn xuất trong một bộ phim truyền hình vậy - trước hết, tôi có thể nói rằng bà ấy xinh đẹp hơn cô.”
Giang Nguyệt không nói nên lời: "… Tôi biết, anh đã nói điều này rất nhiều lần rồi.”
Cô không có ý định so sánh nhan sắc của mình với Lý Mộc Chỉ, nhưng Thịnh Cảnh Tây vẫn cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Cho dù anh ta đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ, nhưng trong suy nghĩ của anh ta, người đẹp nhất vẫn chính là mẹ của anh ta.
Bà luôn dịu dàng đằm thắm, tinh tế, và sẽ ôm anh ta sau buổi biểu diễn và hỏi anh ta ai là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.
Anh ta cũng sẽ ôm lấy vòng tay của mẹ, vòng tay qua cổ bà và nói rằng bà là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.
Rõ ràng câu trả lời luôn giống nhau, nhưng bà luôn cười rất hạnh phúc.
Bà tặng cho anh ta một món quà sinh nhật, là một chiếc xe đua đồ chơi điều khiển từ xa, anh ta vui mừng khôn xiết, cầm điều khiển từ xa mà chơi cả buổi chiều, cho đến khi điều khiển từ xa hết pin, bà mới nắm lấy tay anh ta đi đến cửa hàng để mua cả một hộp pin.
Đi ngang qua cửa hàng bán cá vàng, anh ta xin bà mua cho anh ta một vài con cá vàng nhỏ. Nhưng trong vòng một tuần tất cả những con cá vàng nhỏ ấy đều chết hết, anh ta bật khóc. Cuối cùng cha anh ta đã phải dỗ dành anh ta và ra lệnh cho anh ta không được nuôi động vật nhỏ trong tương lai nữa.
Không có lý do nào khác, chỉ là tuổi thọ của động vật nhỏ ngắn hơn người, nên lúc nó chết đi sẽ khiến cho mẹ anh ta buồn.
Khi lần đầu tiên tiếp xúc với từ "giấc mơ", anh ta vui vẻ nói với bà rằng ước mơ của anh ta là trở thành một tay đua xe. Bà tự hào nâng anh ta lên không trung, cười và nói rằng anh ta sẽ là tay đua giỏi nhất thế giới.
Đó rõ ràng là một ký ức tuổi thơ, nhưng khi Thịnh Cảnh Tây nhắc đến nó, nó vẫn hiện rất rõ trong tâm trí anh ta.
Thức ăn trong nồi đã chín rồi, Giang Nguyệt gắp một miếng thịt bò cho vào bát, cô lặng lẽ lắng nghe Thịnh Cảnh Tây kể chuyện.
Đáy nồi đang sôi sùng sục, cả căn phòng trở nên ấm áp.
Sau khi Thịnh Cảnh Tây nói xong, anh ta vô cớ cảm thấy buồn bực, nên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên hỏi:
"Này, anh có muốn uống một chút không?"
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Tùy, tôi bồi anh.”
Là một người đàn ông, anh không thể không nhận thấy sự cô đơn trong Thịnh Cảnh Tây.
Giang Nguyệt lên tiếng nói: "Trong nhà không có rượu.”
"Vậy tôi sẽ ra ngoài mua một ít.” Thịnh Cảnh Tây cảm thấy lồng ngực có chút ngột ngạt, nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút:
"Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi sẽ ra ngoài mua ít rượu.”
Sau khi Thịnh Cảnh Tây rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người là Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Giang Nguyệt đã gần no bụng, cô vặn nhỏ lửa lại, lại chậm rãi ăn thêm chút nữa.
Tiếp tục chủ đề vừa rồi, Giang Nguyệt nói chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên về một số chuyện đã xảy ra giữa cô và hai cha con nhà họ Thịnh, nói rằng cô đã thân thiết với họ như thế nào, cũng như sự việc trước đây khi đến thăm Trình Nghênh Xuân.
Chương 388 Mãi mãi là bao lâu?
Khi đó, rõ ràng Giang Nguyệt muốn học hỏi từ Trình Nghênh Xuân, nhưng cô lại tình cờ gặp được Tiêu Kỳ Nhiên, bị anh mỉa mai rằng cô cố tình đi theo anh.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ùng ục phát ra từ trong nồi.
Giang Nguyệt mỉm cười, giọng nói cô nhẹ nhàng tự nhiên: "Lúc đó lời nói của anh thật sự làm tôi rất tổn thương.”
"Tôi thật sự không biết anh và Tần Di Di đang ở đâu, tôi cảm thấy rất khó chịu khi bị hiểu lầm." Nói đến những chuyện đã qua từ lâu, Giang Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm:
"Nhưng may mà lúc đó vẫn còn nhiều việc phải làm, tôi không thể quá buồn bã.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng.
Anh nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lát, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Xin lỗi em…”
Anh có quá nhiều sự bất lực và hối hận, cứ quăng quật trong cổ họng, cuối cùng, chỉ có ba chữ này là thích hợp nhất và cũng là… bất lực nhất.
"Anh nói tôi chỉ biết nói 'cảm ơn', nhưng anh cũng vậy, chỉ có thể nói ‘xin lỗi’ thôi sao?"
Giang Nguyệt trêu chọc anh: "Nếu đã như vậy thì đừng có bắt bẻ tôi nữa.”
Một người luôn nói cảm ơn, và người kia luôn nói xin lỗi, cũng giống như mối quan hệ của họ vậy.
Một là cảm ơn, một là xin lỗi.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên hơi rũ xuống, giọng nói anh có chút kiềm chế, mang theo cảm giác đau đớn mà anh đang kìm nén:
"Xin lỗi, hành vi ban đầu của tôi quá cực đoan, tôi đã làm tổn thương em rất nhiều.”
Anh thực sự cảm thấy có lỗi, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm bản thân.
Cô rõ ràng là người anh yêu, nhưng anh lại liên tục sử dụng những lưỡi dao sắc bén để làm tổn thương cô, khiến cô rơi vào trạng thái bất lực và đau đớn.
Thật khó để anh có thể tha thứ cho chính mình.
Trên mặt Giang Nguyệt vẫn mỉm cười, nhưng sau khi anh nói xong, sắc mặt cô hơi nhạt đi, giọng nói của cô trở nên rất nhẹ nhàng:
"Mỗi người chúng ta đều là lần đầu tiên đến với thế giới này, nên rất khó để có thể làm đúng từng bước, thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng không sao cả.”
Giang Nguyệt cười, an ủi ngược lại anh: "Chỉ cần anh vẫn còn sống trong giây phút hiện tại, không thẹn với lòng là được.”
Vốn là chủ đề nên kết thúc ở đây.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy khó khăn:
"Nhưng tôi vẫn đang sống trong cảm giác tội lỗi, tôi không thể thoát ra được."
Giang Nguyệt im lặng một lát, cô có cảm giác như trái tim của mình đang bị ai bóp chặt lấy.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trầm thấp: "Kiếp này tôi không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng là tôi đã làm tổn thương người anh yêu nhất."
Ngay lúc đó, Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Anh ăn năn một cách vô cùng thành khẩn và nghiêm túc.
Hoá ra với tất cả những việc anh đã làm không chỉ làm tổn thương một mình cô.
Cũng chính lưỡi dao sắc bén đó đã hành hạ anh cả ngày lẫn đêm.
"Con người đều mắc phải nhiều sai lầm." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có chút cay đắng và lạnh lùng:
"Nhưng chỉ trong chuyện này, tôi đã quá sai, đế mức không thể tha thứ, gần như không thể hoà giải với chính mình."
"Tôi thậm chí còn không biết liệu tôi có thể bù đắp được điều đó hay không."
Giang Nguyệt hơi sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: "Tôi đã không trách anh nữa, đã lâu lắm rồi."
Con người đều có một cơ chế tự bảo vệ, với những quá khứ xa xôi, đau lòng đó đã dần phai nhạt theo dòng sông dài của thời gian.
Đồng thời, có những ký ức đẹp đẽ mới đã được lấp đầy, đang dần vá lại những phần bị đứt gãy. Mặc dù chúng sẽ không thể khôi phục được như cũ, nhưng dần dần không còn ngọn gió nào có thể lọt vào nữa.
Nó không hoàn hảo, cô gọi đó là một sự hoàn hảo không đạt tiêu chuẩn.
Giang Nguyệt bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt cô bình tĩnh: "Anh không cần quá tự trách mình, tôi đã tha thứ cho anh rồi."
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: "Cảm ơn em, nhưng sự tha thứ của em không đủ để bù đắp sự hối hận và tội lỗi của tôi. Tôi cũng không yêu cầu em tha thứ hay quên đi những điều đó…"
"Tôi chỉ mong em cho tôi một cơ hội để có thể mãi mãi bù đắp cho em, cho đến khi tôi cảm thấy không còn ân hận về tội lỗi của mình nữa."
Giang Nguyệt sửng sốt hai giây.
Anh đã sử dụng từ "mãi mãi".
Giang Nguyệt bất giác hỏi: "Mãi mãi là bao lâu?"
Tiêu Kỳ Nhiên sững sốt, sau đó anh ngước mắt lên cười: "Có nghĩa là rất lâu, rất lâu, mãi mãi...."
"Vậy mãi mãi là bao xa?"
Cô nghiêm túc hỏi, nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên dần dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và trịnh trọng.
Anh nói từng chữ, như thể đó là một lời hứa: "Từ bây giờ cho đến khi tôi chết."
Một lúc sau, Giang Nguyệt mới mỉm cười, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Sự vĩnh cửu mà anh nói đến cuối cùng cũng đã có thời hạn.
"Anh thật sự sẽ lên kế hoạch." Cô cúi đầu xuống, dùng khăn giấy lau khóe mắt, nói ra suy nghĩ của anh trong một câu:
"Mặc cho anh đang khoác lên mình một lớp ngoài là đang cố gắng bù đắp đi chăng nữa, thì anh bù đắp cho tôi đến chết sao?"
"Bị em phát hiện rồi." Tiêu Kỳ Nhiên cũng cười cười, ngồi lại gần cô hơn:
"Anh chỉ muốn làm chuyện này thôi, nhưng có thể hay không, còn phải nghe câu trả lời của em nữa.”
Giang Nguyệt giả vờ do dự: "Vậy tôi cần phải suy nghĩ kỹ một chút."
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất bình tĩnh, anh cũng không bận tâm đến đáp án: "Mặc kệ em có đồng ý hay không, thì anh vẫn sẽ đi theo con đường riêng của mình."
Giang Nguyệt: "… Vậy, anh hỏi tôi làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười tủm tỉm, ánh mắt anh rơi vào trên chiếc cốc mà Thịnh Cảnh Tây vừa dùng, ánh mắt anh hơi trầm xuống,
"Tôi còn có một thắc mắc."
"Anh hỏi đi."
"Em và Thịnh Cảnh Tây đã phát triển đến bước nào rồi, hai người…”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói xong, điện thoại đặt trên bàn đã rung lên mấy lần.
Trước khi ăn, Tiêu Kỳ Nhiên đã tắt điện thoại trước, lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, âm thanh rung lên rất rõ ràng.
Giang Nguyệt ân cần nói: "Anh trả lời điện thoại trước đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vốn không có ý định trả lời, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức lấy điện thoại rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi đến phòng khách cách xa bàn ăn, sau đó ấn nghe máy, đặt điện thoại lên tai: "Bác sĩ Kiều, anh nói đi."
Kiều Cẩn Nhuận: "Mấy ngày nay, tôi đã xem qua một số hồ sơ hiện có trong bệnh viện, mặc dù không tìm thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Giang Nguyệt, nhưng tôi lại có một ý tưởng khác."
"Tôi đã truy tìm hồ sơ đăng ký của những đứa trẻ sơ sinh năm đó và kiểm tra hết tất cả, bây giờ tôi có thể xác định rằng có năm đứa trẻ không rõ thông tin, ba trai hai gái.”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại: "Anh tiếp tục đi.”
"Và có một trong hai đứa trẻ sơ sinh gái không may đã chết vào đầu năm đó, tôi đã chuyển sang hồ sơ tử vong được đăng ký tại bệnh viện, thì bé gái duy nhất không rõ danh tính còn sót lại chỉ có thể là Giang Nguyệt. "
Sự thật đang ngày càng đến gần hơn!
Trái tim Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên treo lơ lửng trên không trung, anh bất giác nhìn về phía cánh cửa, xác định Giang Nguyệt không nghe lén, anh mới hạ giọng hỏi:
"Vậy mẹ của đứa bé gái đó tên là gì?"
…
Thịnh Cảnh Tây đã trở lại, còn mang theo rất nhiều rượu, xem ra là định uống đến say rồi mới chịu nghỉ.
Chương 389 Sự thật rất gần
Mặc dù hôm qua Giang Nguyệt đã hạ sốt, nhưng cảm lạnh vẫn chưa khỏi, chỉ có thể uống trà thay rượu.
Sau đó, cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên phải về phòng nghỉ, để hai người đàn ông tiếp tục uống rượu.
Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới hồi phục, tửu lượng cũng không tốt, nhưng vẫn có thể uống được vài ly.
Thế nhưng Thịnh Cảnh Tây hoàn toàn uống đến nghiện, chỉ sau vài ly thì mặt đã đỏ rồi, bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng tâm trạng của hắn cao hơn vừa rồi nhiều.
"Anh bạn, anh khá đẹp trai, nhưng không xứng với em gái tôi."
"Anh bạn, chuyện gia đình anh ổn không?"
"Tôi nói này anh bạn, anh có chơi xe đua không?"
“...”
Ban đầu, hắn vẫn kéo Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện vớ vẩn, nhưng sau đó phát triển thành hắn tự nói chuyện một mình, không cần đối phương trả lời.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ những lời vừa rồi của Kiều Cẩn Nhuận.
Anh hỏi Kiều Cẩn Nhuận có tìm được mẹ của bé gái không.
Kiều Cẩn Nhuận nói qua điện thoại: "Nếu tên đăng ký lúc đó chính xác thì mẹ của bé gái hẳn là 'Lý Mộc Chỉ'."
Cái tên này nghe có vẻ quen quen.
Những mảnh ký ức vụn vỡ hiện lên trong đầu anh, Tiêu Kỳ Nhiên không có ấn tượng sâu sắc, nhưng anh luôn cảm thấy mình đã nghe thấy ở đâu đó.
"Tuy nhiên, cô ấy đã chết khi sinh con, tung tích của đứa trẻ cũng không rõ ràng, không liên kết được các manh mối liên quan." Kiều Cẩm Nhiên nói ra lời này có chút không chắc chắn:
"Nhưng khi tôi tìm kiếm thông tin năm đó, tôi tìm được thông tin của một y tá đã nghỉ hưu chịu trách nhiệm đỡ đẻ, trên đó có thông tin liên lạc của đối phương..."
…
Thu hồi suy nghĩ của mình, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tiết An, bảo cậu ta kiểm tra thông tin cuộc sống của Lý Mộc Chỉ, xem có thể tìm được thông tin hữu ích nào hay không.
Thịnh Cảnh Tây một mình uống mấy ly, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhắn tin, ham vui thò đầu qua xem, liếc nhìn nội dung trên màn hình, không nhịn được hỏi:
"Anh kiểm tra mẹ tôi làm gì?"
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên.
"Anh nói gì?"
Thịnh Cảnh Tây say đến choáng váng, ngón tay gõ nhẹ vào màn hình: "Tôi nói - tại sao anh lại kiểm tra thông tin của mẹ tôi?"
Tiêu Kỳ Nhiên không thể tin được những gì mình vừa nghe: "Mẹ anh tên gì?"
"Lý Mộc Chỉ." Thịnh Cảnh Tây chuếnh choáng nói: "Mẹ tôi tên là Lý Mộc Chỉ, cho dù tôi uống một trăm chai rượu, tôi cũng không nhớ nhầm."
Đó là người mẹ yêu dấu của hắn.
…
Tiêu Kỳ Nhiên vội vàng rời đi, còn không đợi Giang Nguyệt tỉnh lại.
Sau khi rời khỏi Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế đi thẳng đến phố Hỷ Lạc, trên đường gọi điện cho Tiết An:
"Gửi cho tôi thông tin và hình ảnh liên quan đến Lý Mộc Chỉ ngay lập tức."
Sau khi vội vã đến phố Hỷ Lạc, anh gặp Kiều Cẩn Nhuận, trao đổi thông tin ngắn gọn.
Kiều Cẩn Nhuận nói với Tiêu Kỳ Nhiên rằng sau khi y tá đỡ đẻ nghỉ hưu, cô làm y tá trong một viện dưỡng lão trên phố Hỷ Lạc.
Hai người lại vội vã đến viện dưỡng lão, giải thích tình hình cho giám đốc, cuối cùng cũng tìm được y tá có thể đã tham gia đỡ đẻ năm đó.
Dì năm nay đã ngoài năm mươi nhưng tinh thần rất tốt, khi hai người tìm thấy thì dì đang dọn dẹp phòng.
“Ngày đó có rất nhiều thai phụ mắc chứng khó đẻ, tôi không nhớ rõ…” Dì dừng công việc trong tay, một tay đỡ eo, nheo mắt nhớ lại:
"Tuy nhiên, có một người khiến tôi ấn tượng sâu sắc."
"Cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy không giống những người phụ nữ xuất hiện ở nơi nhỏ bé này. Tuy bụng cô ấy rất to nhưng trông không khỏe mạnh chút nào. Thân hình cô ấy gầy gò..."
Nhắc đến người phụ nữ trong trí nhớ, dì cảm thấy có chút đau lòng:
“Tôi thực sự không biết sao cô ấy có thể sinh em bé.”
Kiều Cẩn Nhuận và Tiêu Kỳ Nhiên nhìn nhau, cả hai đều có suy đoán giống nhau.
Một người phụ nữ đẹp đến mức không thuộc về nơi này.
"Dì ngồi xuống chậm rãi nói." Kiều Cẩn Nhuận cầm lấy cây chổi trong tay, để dì ngồi trên ghế, chậm rãi nói.
Bà dì kể: “Người phụ nữ đó dường như biết trước rằng mình sẽ khó sinh. Trước khi vào phòng mổ, cô ấy đã nói với bác sĩ rằng con cô ấy đã tìm được người nhận nuôi, sẽ đến sau. Lúc đó chúng tôi đều thấy lạ, đứa trẻ còn chưa chào đời mà đã tìm thấy người nhận nuôi rồi?”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại: “Sau đó?”
“Sau đó… Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.” Bà dì lúng túng nói:
“Lúc đó trong bệnh viện có quá nhiều người, tôi thậm chí còn không kịp hỏi sau đó chuyện gì đã xảy ra với mẹ con người phụ nữ đó.”
Kiều Cẩn Nhuận bất lực xòe hai tay, mỉm cười nói: "Xem như cái gì cũng biết, nhưng lại giống như cái gì cũng không biết."
Thông tin rời rạc như nằm trên mây lại có sương mù, không thể xâu chuỗi lại với nhau.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy điện thoại di động ra, bực bội ấn đầu lưỡi vào răng, lại thúc giục Tiết An.
Cũng thật kỳ lạ, mặc dù bình thường Tiết An có ngu ngốc, nhưng khả năng làm việc của cậu ta luôn hoàn hảo. Thế nhưng lần này đợi cả nửa ngày, cậu ta vẫn không có thông tin phản hồi.
Đúng lúc hai người đang định nói lời cảm ơn rồi rời đi thì Tiết An gọi đến.
Tiết An: “Tiêu tổng, tin tức về Lý Mộc Chỉ… tôi không thể tìm ra. Giống như có người nào đó cố tình chặn lại, không có ghi chép lai lịch và thân phận liên quan.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên u ám: “Phát lương cho cậu đúng thật là phí mà, tìm một người cũng không tìm được.”
Tiết An: “...”
Cậu ta thật sự là khổ không thể nói.
Nếu là bình thường thì việc điều tra một số thông tin thế này chỉ mất vài phút. Nhưng lai lịch của đối phương rõ ràng là rất đặc biệt, nếu không sao lại không có dấu vết tồn tại.
Nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên đích thân ra lệnh, cậu ta sẽ hoài nghi trên đời này có người như vậy hay không.
Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại, lười nhấn nút cúp máy, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng.
Sự thật rất gần.
Nhưng lại rất xa.
Đúng lúc này, Tiết An đột nhiên hưng phấn hét lên: "Tiêu tổng, tôi tìm được rồi! Tôi tìm thấy một bức ảnh của đoàn kịch, một trong số đó hẳn là Lý Mộc Chỉ!"
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nghe rất bình tĩnh: "Lập tức gửi cho tôi."
Bà dì nheo mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ vào một người trong đó nói:
"Là cô ấy! Người phụ nữ đó trông như thế này! Khó trách cô ấy thanh nhã như vậy, hóa ra lại là diễn viên kịch."
Diễn viên kịch?
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt, bình tĩnh lại, kết hợp những thông tin anh có được từ trước đến nay với những câu chuyện mà Thịnh Cảnh Tây đề cập khi ăn lẩu.
Mặc áo choàng, diễn kịch, xinh đẹp, chết trẻ...
Anh đột nhiên mở mắt ra.
Giờ phút này, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên hiểu tại sao lần đầu tiên nghe thấy cái tên "Lý Mộc Chỉ" lại cảm thấy có chút quen thuộc…
Quán trà Niệm Chỉ!
Tin đồn trước đây, người ta thường nói là sự tồn tại của quán trà Niệm Chỉ là để tưởng nhớ người vợ yêu quý đã khuất của Thịnh Sóc Thành.
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên hiểu được tất cả những điều này, anh đột nhiên cúi đầu xuống và mỉm cười.
Hóa ra sự thật lại gần đến thế.
Chương 390 Tôi có chuyện muốn nói
Khi hạn chót việc học tập của Thịnh Cảnh Tây đến, Thịnh Sóc Thành giữ lời, bay thẳng về Bắc Thành để kiểm tra tình trạng học tập của anh ta.
Hôm nay là ngày Thịnh Sóc Thành đích thân đến công ty kiểm tra.
Tất cả nhân viên của tập đoàn Thịnh Thế đều biết rằng chủ tịch sắp đến, từng người một đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn hai cha con cùng nhau đi vào văn phòng, Giang Nguyệt rất nhàn nhã, ở trong phòng chờ bên ngoài đợi tin tức.
Trương Nghị cũng đi theo Giang Nguyệt chờ ở bên ngoài.
Trò chuyện một lúc, Trương Nghị vô tình nhắc tới một đề tài: "Lần này Thịnh tổng đến, ngoài việc kiểm tra tiến độ học tập của Thịnh thiếu, ông ấy còn tuyên bố quyền kế thừa tập đoàn."
Giang Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Chú Thịnh già rồi, thật sự không nên lúc nào cũng lo lắng về chuyện của công ty. Nên bắt đầu để Thịnh Cảnh Tây làm quen, chia sẻ áp lực cho chú ấy."
Dù sao sau này công ty cũng sẽ được giao lại cho Thịnh Cảnh Tây. Tuy người xưa có câu con cháu có phúc của con cháu, nhưng không ai muốn sự nghiệp mình dày công làm ra bị con cháu hủy hoại quá sớm, nên đều phải nghiêm khắc hơn.
Giang Nguyệt chớp chớp chớp mắt: "Chỉ là không biết Thịnh Cảnh Tây có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không, tôi cảm thấy anh ta đã học quản lý chỉ để sau này có thể chơi xe đua tốt hơn."
Suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn đã bị Giang Nguyệt nắm bắt triệt để.
Trương Nghị không khỏi cười thầm và ân cần tiết lộ với cô: “Ngoài tài sản thừa kế của Thịnh thiếu gia, Giang tiểu thư cũng có một phần."
Giang Nguyệt sững sờ hai giây, ngập ngừng hỏi: "Tôi? Có một phần?"
"Đúng vậy, cô cũng có một phần." Trương Nghị thẳng lưng, mỉm cười nhìn cô: "Thịnh tổng đặc biệt để riêng, bảo tôi thông báo trước cho cô để cô chuẩn bị tâm lý."
Trương Nghị đã ngoài ba mươi rồi, hắn đã ở cạnh Thịnh Sóc Thành nhiều năm, nếu thật sự nói ra, có thể coi hắn là một nửa trưởng bối của Giang Nguyệt, hắn sẽ không bao giờ nói dối, chuyện này rất có thể là sự thật.
"Không được!" Giang Nguyệt lập tức từ chối: "Cái này không thích hợp! Tôi chỉ là người ngoài, nếu tôi được chia tài sản của nhà họ Thịnh thì sẽ bị chỉ trích.”
Trương Nghị nói: “Thịnh tổng coi cô như người nhà, không phải người ngoài, cô có thể yên tâm nhận.”
Giang Nguyệt không thể thoải mái chút nào.
Cô bắt đầu cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng họp chờ hai người họ đi ra, sau đó thuyết phục Thịnh Sóc Thành đổi ý.
Đây không phải là một món quà đơn giản, cũng không phải cái gọi là sự quan tâm của người lớn dành cho, mà là sự chân thành coi cô như con gái.
Nhưng làm sao cô có thể có một người cha như Thịnh Sóc Thành?
Nửa giờ sau, cửa văn phòng mở ra, Thịnh Cảnh Tây đi ra, Giang Nguyệt bước nhanh tới.
Thịnh Cảnh Tây cười nói: "Lo lắng cho tôi như vậy à? Đừng lo lắng, tôi không sao cả..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Giang Nguyệt đã lướt ngang qua hắn với vẻ mặt nghiêm túc, đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, đóng cửa lại.
Thịnh Cảnh Tây: "..."
Được rồi, cô ấy không ở đây để chào đón hắn.
Cùng lúc đó, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thông tin truyền ra từ tập đoàn Thịnh Thế, sắc mặt trở nên tối tăm đến đáng sợ.
Không biết ai đã tiết lộ tin tức Thịnh Sóc Thành muốn chia một phần cổ phần của tập đoàn Thịnh Thế cho Giang Nguyệt, con trai duy nhất của ông là Thịnh Cảnh Tây cũng không phản đối, thậm chí còn rất vui khi chuyện đó xảy ra.
Có người đồn thổi, xem ra đây là cách đối xử với con dâu, nếu không với một doanh nghiệp như Tập đoàn Thịnh Thế thì làm sao có thể tùy tiện chia cổ phần cho người khác.
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hơi thở mình rối loạn.
…
Văn phòng tổng giám đốc Thịnh Thế.
Giang Nguyệt đi quá nhanh khiến hơi thở hơi hổn hển, sau khi đứng lại để điều chỉnh hô hấp, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Sóc Thành.
Vẻ mặt Thịnh Sóc Thành hiền lành, ánh mắt sâu thẳm, tay cầm bút.
Nhìn thấy Giang Nguyệt đi vào, ông nhếch môi, giọng nói chậm rãi: "Đến vừa lúc. Trương Nghị đã nói rõ ràng mọi chuyện với cháu chưa?"
Giang Nguyệt siết chặt ngón tay: "Trợ lý Trương đã nói một chút."
Thịnh Sóc Thành gật đầu, đem tài liệu trước mặt đưa cho Giang Nguyệt:
"Vậy thì chú sẽ không nói nhảm, đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, Thịnh Cảnh Tây vừa mới đọc rồi, nó không phản đối. Nếu cháu không có ý kiến, ký tên đi."
"Chú Thịnh, cháu không cần." Giang Nguyệt hạ quyết tâm, bình tĩnh từ chối: “Trong lòng cháu biết chú đối với cháu rất tốt, cháu không cần tài sản này chứng minh."
Nụ cười của Thịnh Sóc Thành nhạt đi một chút, lông mày khẽ nhíu lại: "Giang Nguyệt, trước đây chú đã nói từ nay về sau cháu sẽ là người nhà họ Thịnh. Đây là món quà nhỏ do chú Thịnh tặng cho cháu."
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Cháu biết nói ra điều này sẽ khiến chú thất vọng - nhưng cháu vẫn muốn chú sửa đổi hợp đồng chuyển nhượng tài sản."
“Nội dung hợp đồng cháu còn chưa đọc đã kiên quyết từ chối như vậy?" Giọng nói của Thịnh Sóc Thành trầm xuống:
"Không nhiều như cháu nghĩ, hoàn toàn có thể nhận."
Giang Nguyệt dừng lại, vừa định mở miệng tiếp tục phản bác thì điện thoại di động trong túi cô vang lên không một cách đúng lúc.
Cô từ chối cuộc gọi ngay lập tức nhưng đối phương vẫn tiếp tục gọi đến, không hề bỏ cuộc.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Giang Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghe máy nói:
"Tôi sẽ gọi lại sau, bây giờ tôi rất bận."
"Giang Nguyệt!" Tiêu Kỳ Nhiên gọi cô, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị nhất có thể:
“Nghe kỹ, em không được ở cạnh Thịnh Cảnh Tây."
Giang Nguyệt sững sờ, giống như không hiểu anh đột nhiên nói cái gì, theo phản xạ hỏi:
"Tại sao?"
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một hồi.
Anh thực sự còn chưa nghĩ ra phải nói cho Giang Nguyệt biết việc cô là con gái Thịnh Sóc Thành và là em gái ruột của Thịnh Cảnh Tây như thế nào.
Nói chính xác hơn, anh không biết khi Giang Nguyệt biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào.
Chỉ là anh lo lắng rằng nếu anh không nói rõ ràng sẽ dẫn đến sai lầm không thể sửa chữa được.
Anh trai và em gái sao có thể ở bên nhau đây?
Không thể!
Lúc này, Thịnh Sóc Thành mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"... Không.” Giang Nguyệt phản ứng lại, đang định cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên lại lên tiếng:
"Giang Nguyệt, đưa điện thoại cho Thịnh tổng. Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy."
Giọng anh nghiêm túc đến mức khó có thể bỏ qua: "Được không em? Tôi thực sự có việc rất quan trọng."
Giang Nguyệt dừng một chút, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Thịnh Sóc Thành:
"Tiêu Kỳ Nhiên muốn nói chuyện với chú."
Thịnh Sóc Thành cầm lấy điện thoại, nghe máy, lúc đầu vẻ mặt vẫn rất thoải mái nhưng sau khi nghe xong nội dung ở đầu bên kia điện thoại, ông dần dần trở nên nghiêm túc.
"Những gì cậu nói là sự thật?"
"Được, tôi hiểu rồi."
Giang Nguyệt bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, khoảng cách quá xa, cô không thể nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói gì với Thịnh Sóc Thành.
Thịnh Sóc Thành kết thúc cuộc gọi với Tiêu Kỳ Nhiên, ông đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nguyệt.
Trong ánh mắt đó, phần lớn là ngạc nhiên, phần còn lại là nghi ngờ.
"Gọi Thịnh Cảnh Tây, hai người đi bệnh viện với tôi, ngay bây giờ."
Đầu óc Giang Nguyệt hoàn toàn ngừng hoạt động, im lặng ngồi lại trước bàn, lấy nhiệt kế ra đo.
36,5 °C, là nhiệt độ bình thường.
Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng đã hết sốt, nhưng tại sao cô vẫn thấy chóng mặt, chân mềm nhũn?
Trước khi Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, Giang Nguyệt cảm thấy cả ngày mình đều xám xịt. Nhưng bây giờ, mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, nhưng cô lại cảm thấy mây đen dường như đã tan đi rất nhiều.
Như thể một góc bầu trời tối tăm đã được mở ra và ánh sáng tràn vào.
Mưa kéo dài liên tục suốt đêm và bắt đầu tạnh lúc bình minh.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt mở mắt, đi lấy điện thoại, liếc nhìn thời gian, trước tiên gửi cho Thịnh Cảnh Tây danh sách nguyên liệu cần dùng, bảo anh ta đến trước mười một giờ.
Đối phương trong điện thoại cằn nhằn một lúc lâu, nói rằng một bữa ăn sao lại cần nhiều nguyên liệu như vậy.
Giang Nguyệt không để ý tới hắn, sau khi gửi tin nhắn xong thì xoay người mở hộp thoại với Tiêu Kỳ Nhiên.
Ban đầu cô muốn hỏi khi nào anh sẽ tới, nhưng trước khi gửi tin nhắn đi, trên màn hình lại hiển thị dòng chữ: [Đang nhập]
Ngay sau đó, bên kia đã gửi tin nhắn trước.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Dậy rồi à?]
Giang Nguyệt đành phải âm thầm xóa tin nhắn mới gõ, đáp lại: "Dậy rồi".
[Tiêu Kỳ Nhiên: Tôi nên đến đó lúc mấy giờ?]
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nhận ra dù sao anh cũng chỉ tới đây ăn cơm, cũng không mong đợi anh làm gì, liền trả lời:
[Mấy giờ cũng được.]
Bên kia nhanh chóng trả lời.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Bây giờ đến được không?]
Bây giờ?
Giang Nguyệt có linh cảm, vội vàng xuống giường, xỏ dép chạy tới cửa sổ…
Bên ngoài bức tường biệt thự, một chiếc Maybach dài màu đen đang đậu.
Cô bối rối gãi tóc, cúi đầu nhìn điện thoại, đối phương đã gọi đến.
"Chào buổi sáng."
Mặc dù trong lòng đã có linh cảm, nhưng khi cô thực sự nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, cô vẫn rất kích động.
"... Chào, chào buổi sáng." Cô vô vớ cảm thấy khó chịu: "Anh đã đến cửa rồi à?"
“Ừ.” Khóe môi đối phương hình như nhếch lên, có vẻ tâm tình rất tốt: “Có phải quá sớm không?”
"...Hơi hơi."
Giang Nguyệt nói xong, trong lòng có một phỏng đoán mờ nhạt, có lẽ đêm qua anh không rời đi, cả đêm ở ngoài cửa.
Suy đoán này được xác định là sai khi cô mở cửa đón anh vào.
Vì anh đã thay quần áo.
Không còn là bộ vest công sở như ngày hôm qua nữa mà là một chiếc áo len trắng và quần kaki trông rất giản dị.
May là anh không ở bên ngoài cả đêm.
Tiêu Kỳ Nhiên thay giày ở hành lang và lịch sự ngồi trên ghế sofa, ra hiệu rằng cô có thể làm việc của mình và không cần lo lắng về anh.
Thật ra cũng không có gì phải lo lắng.
Ngoài Giang Nguyệt ra, chỉ có anh là người quen thuộc nhất với căn biệt thự này.
Nhưng vì phép lịch sự, Giang Nguyệt rót cho anh một ly nước rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Nghĩ tới lát nữa phải nấu ăn nên cô buộc tóc thành đuôi ngựa gọn gàng.
Khi bước ra, người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào ghế sofa, chỉ mở mí mắt nhìn cô khi nghe thấy tiếng động.
"Ngủ không ngon sao?" Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ hơi lười biếng của anh, thuận miệng hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi thẳng dậy, uống một ngụm nước trên bàn: “Ừ, trên xe ngủ không ngon.”
"... Anh thực sự đã ở ngoài cả đêm qua?"
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bộ dáng sửng sốt của Giang Nguyệt, cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi chỉ cảm thấy đi tới đi lui rất phiền phức.”
Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
"Anh có thể đến sau, không cần phải đợi ở đây, hơn nữa..."
Cô muốn nói, nếu như vậy thì cô nên để anh ở lại đây qua đêm, dù sao trong biệt thự cũng còn phòng trống.
Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn cô: "Tôi không muốn rời đi, nhưng hôm qua em không giữ tôi lại."
Giang Nguyệt: "..."
Anh thật vô lý.
Giang Nguyệt nhìn anh, do dự hỏi sao anh có thể thay quần áo, anh đâu có về.
"Để Tiết An mang tới." Anh dường như đoán được suy nghĩ của cô: “Tôi sợ em không thích đồ tôi mặc hôm qua.”
Cô không nói lời nào nhưng anh đã giải thích rõ ràng mọi thắc mắc của cô.
Đó là sự chu đáo.
Lúc này mới có tám giờ sáng, Giang Nguyệt thật sự nhịn không được, nói anh có thể vào phòng ngủ một giấc.
Rõ ràng đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ đơn giản, nhưng việc Tiêu Kỳ Nhiên dành quá nhiều thời gian cho nó khiến cô cảm thấy lo lắng.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không trốn tránh nhiều, anh thật sự cần nghỉ ngơi thật tốt, thản nhiên vào phòng dành cho khách để ngủ.
Mặc dù cách âm trong phòng rất tốt, nhưng Giang Nguyệt vẫn nhẹ nhàng di chuyển, cố gắng không tạo ra quá nhiều tiếng động.
Khoảng mười một giờ, Thịnh Cảnh Tây vênh váo tới nơi.
Vừa bước vào cửa, giọng nói của anh ta rất lớn, không hề có chút kiêng kỵ: "Nguyệt Nguyệt nhỏ bé, đến xem anh trai đã mang gì đến..."
“Suỵt!” Giang Nguyệt nghiêm túc chỉ ngón trỏ trước miệng: “Nhỏ giọng, đừng la lớn.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức ngậm giọng, vẻ mặt thần bí, cũng thấp giọng hỏi: "Sao thế, giấu đàn ông trong nhà à?"
Giang Nguyệt: "..."
Cô đang định nói không, nhưng Thịnh Cảnh Tây đã cúi đầu nhìn thấy đôi giày nam dư thừa trên thảm ngoài hành lang, vẻ mặt làm như đã hiểu, mỉm cười:
"Khỏi giải thích, tôi hiểu rồi."
… Anh ta hiểu gì chứ?
Tiêu Kỳ Nhiên ngủ một lát, khi tỉnh lại thì liếc nhìn đồng hồ, không ngờ đã mười một giờ.
Anh ngồi dậy khỏi giường, vuốt thẳng bộ quần áo nhăn nheo, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Thịnh Cảnh Tây tình cờ nhìn hắn, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Này anh bạn, anh tỉnh rồi. Tối qua hai người ngủ thế nào?"
Tiêu Kỳ Nhiên: "..."
Giang Nguyệt: "..."
Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa bực bội, trừng mắt dữ tợn nhìn Thịnh Cảnh Tây: "Anh im đi."
Thịnh Cảnh Tây đưa tay làm bộ đầu hàng: "Được, được, tôi im miệng, nghe lời Nguyệt Nguyệt."
Sau đó Giang Nguyệt xách đồ đi vào bếp.
Mặc dù lời đã nói xong nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn cảm thấy rất sốc.
Bề ngoài anh bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng lại có sóng lớn.
Sự hào phóng của Thịnh Cảnh Tây không chỉ khiến anh bị sốc, thậm chí còn có chút cảm thấy khâm phục.
Với tư cách là người đang theo đuổi, hắn thật sự rộng rãi thoải mái hơn anh.
Anh có chút xấu hổ về bản thân mình.
Sau một giấc ngủ ngon, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi giảm bớt, đứng dậy đi vào bếp giúp Giang Nguyệt, hai người phối hợp một cách tự nhiên.
"Lấy cho tôi cái đĩa."
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đưa cái đĩa qua, tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Khoảnh khắc khi da thịt vừa chạm nhau, bọn họ nhanh chóng buông ra.
Rõ ràng chỉ là một hành động vô ý, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Cô nhanh chóng quay lưng lại để ngăn anh không nhìn thấy dái tai mỏng ửng đỏ của cô.
Bàn tay to lớn với các đốt ngón tay rõ ràng hiện lên trong tâm trí cô, cô nhớ lại những hình ảnh tưởng tượng kia… trong vô số đêm…
Giang Nguyệt cảm thấy không chỉ dái tai, mà cả khuôn mặt của cô cũng nóng bừng.
Căn bếp rất rộng rãi, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút chật chội, rất khó để hít thở khi có thêm người.
“Ở đây không cần giúp đâu, anh có thể ra ngoài chờ.” Giang Nguyệt có chút không thoải mái, cô không muốn anh tiếp tục ở lại đây nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, nhưng anh cũng không ra khỏi nhà bếp, mà lẳng lặng đứng sau lưng cô.
Chương 387 Dị ứng sữa
Giang Nguyệt mở vòi nước, rửa sạch đĩa bằng nước lạnh, đồng thời rửa mu bàn tay cho sạch.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi những cơn nóng trong lồng ngực, xoay người lại cầm cái đĩa, thì lại va vào một lồng ngực.
Cô theo phản xạ buông tay ra, chiếc đĩa trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Cẩn thận.”
Động tác của người đàn ông rất nhanh, anh nhanh chóng lấy chiếc đĩa rơi trong không khí bằng tay trái, nhấc nó lên từ bên cạnh cô, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh, dùng tay phải đỡ lấy vai cô.
Cô bị bị động mà ép vào vòng tay anh.
Cả khuôn mặt cô vùi vào ngực anh, cô có thể nghe rõ nhịp tim đang đập trong lồng ngực anh.
Tất cả âm thanh đều rất mạnh mẽ.
Lòng bàn tay anh nhân cơ hội ấn lưng cô xuống, để cô không thể dễ dàng thoát ra, mà chỉ có thể duy trì tư thế này.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đặt cằm lên vai Giang Nguyệt.
Cảm giác được ôm cô hoàn toàn trong vòng tay này khiến anh cảm thấy vô cùng thoả mãn, rất yên tâm.
Lúc này, cô chỉ thuộc về anh.
Anh nói: “Mấy ngày trước, tôi đã có một giấc mơ về em.”
Giang Nguyệt từ trong ngực ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Giấc mơ gì?”
Nhìn cô từ góc độ trên cao, cô như một chú chim nhỏ nép vào vòng tay anh.
Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Đó là một giấc mơ rất khủng khiếp, tồi tệ đến mức tôi không muốn nói về nó thêm một lần nào nữa.”
Không chỉ là anh không muốn, mà anh thậm chí còn không dám nói nó ra.
Anh sợ lời nói có thể biến thành sự thật.
Giang Nguyệt có chút không thoải mái khi ở gần anh như vậy, cô dùng lòng bàn tay đẩy ngực anh ra:
"Buông tôi ra…"
"Tại sao, em sợ bị người bên ngoài phát hiện sao?"
"Không phải… Vòi nước còn chưa tắt."
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, nhìn hai gò má đỏ ửng của Giang Nguyệt, không khỏi muốn cúi đầu hôn cô:
"Vì hai người vẫn chưa ở bên nhau, nên tôi vẫn còn cơ hội."
Nói xong, anh liền cúi xuống tìm kiếm môi cô.
Trước đôi mắt mờ sương của cô, anh khó có thể tiếp tục duy trì cái gọi là lễ phép lịch sự của một quý ông, chứ đừng nói đến sự tỉnh táo chết tiệt kia.
Cửa phòng bếp bị mở hé ra, có người lén nhìn vào bên trong, rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.
Thịnh Cảnh Tây dựa vào tấm cửa, không khỏi thầm nghĩ: Với sự nhiệt tình của hai người này, thì khi nào thì mới được ăn lẩu đây?
…
Lúc ra khỏi phòng bếp, mặt Giang Nguyệt đỏ bừng, hốc mắt cô ẩm ướt, dưới ánh mắt của Thịnh Cảnh Tây, cô chỉ có cảm giác muốn chui xuống đất.
Cô chắc chắn rằng anh ta tuyệt đối đã nghe lén!
Nồi lẩu đã được chuẩn bị xong từ lâu, các loại thả lẩu cũng đã được chuẩn bị, Giang Nguyệt làm thêm mấy món ăn tự nấu rồi cùng đặt lên bàn.
Giang Nguyệt chu đáo, chuẩn bị sẵn hai loại nước lẩu, để dù có muốn ăn cay hay không cũng đều có thể cân nhắc.
Đáy nồi nhanh chóng nóng lên, vài người cho rau thịt vào nồi rồi ngồi chờ ăn.
Lo lắng họ sẽ cảm thấy cay, nên Giang Nguyệt cẩn thận lấy hai cái ly rót sữa cho hai người để giảm bớt vị cay.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng hai tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không cần rót cho tôi." Thịnh Cảnh Tây xua tay: "Tôi không uống sữa."
Giang Nguyệt hỏi: "Anh cũng bị dị ứng với sữa sao?”
Thịnh Cảnh Tây lắc đầu: "Đó là do mẹ tôi bị dị ứng với sữa, lâu dần tôi cũng không thích, tôi luôn cảm thấy nó có mùi lạ."
Chủ đề nhắc đến mẹ của Thịnh Cảnh Tây, khiến Giang Nguyệt lập tức có hứng thú: "Mẹ anh là người như thế nào, có tiện nói không?"
Cô rất tò mò về Lý Mộc Chỉ, người mà cô chưa gặp bao giờ.
Thịnh Cảnh Tây uống một ngụm nước cam, thản nhiên nói: "Không có gì bất tiện cả, nhưng tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ có thể nói những gì mà trong đầu vừa nghĩ ra thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhìn về phía Thịnh Cảnh Tây.
Về cách kể chuyện, cả Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt đều có thói quen rất đồng nhất.
Cả hai đều thích tự mình giải quyết vấn đề và nói bất cứ điều gì được nảy ra trong đầu.
"Bà ấy là một diễn viên kịch. Tôi nhớ bà ấy thường mặc trang phục và trang điểm trên khuôn mặt như là lúc bà ấy diễn xuất trong một bộ phim truyền hình vậy - trước hết, tôi có thể nói rằng bà ấy xinh đẹp hơn cô.”
Giang Nguyệt không nói nên lời: "… Tôi biết, anh đã nói điều này rất nhiều lần rồi.”
Cô không có ý định so sánh nhan sắc của mình với Lý Mộc Chỉ, nhưng Thịnh Cảnh Tây vẫn cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Cho dù anh ta đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ, nhưng trong suy nghĩ của anh ta, người đẹp nhất vẫn chính là mẹ của anh ta.
Bà luôn dịu dàng đằm thắm, tinh tế, và sẽ ôm anh ta sau buổi biểu diễn và hỏi anh ta ai là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.
Anh ta cũng sẽ ôm lấy vòng tay của mẹ, vòng tay qua cổ bà và nói rằng bà là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.
Rõ ràng câu trả lời luôn giống nhau, nhưng bà luôn cười rất hạnh phúc.
Bà tặng cho anh ta một món quà sinh nhật, là một chiếc xe đua đồ chơi điều khiển từ xa, anh ta vui mừng khôn xiết, cầm điều khiển từ xa mà chơi cả buổi chiều, cho đến khi điều khiển từ xa hết pin, bà mới nắm lấy tay anh ta đi đến cửa hàng để mua cả một hộp pin.
Đi ngang qua cửa hàng bán cá vàng, anh ta xin bà mua cho anh ta một vài con cá vàng nhỏ. Nhưng trong vòng một tuần tất cả những con cá vàng nhỏ ấy đều chết hết, anh ta bật khóc. Cuối cùng cha anh ta đã phải dỗ dành anh ta và ra lệnh cho anh ta không được nuôi động vật nhỏ trong tương lai nữa.
Không có lý do nào khác, chỉ là tuổi thọ của động vật nhỏ ngắn hơn người, nên lúc nó chết đi sẽ khiến cho mẹ anh ta buồn.
Khi lần đầu tiên tiếp xúc với từ "giấc mơ", anh ta vui vẻ nói với bà rằng ước mơ của anh ta là trở thành một tay đua xe. Bà tự hào nâng anh ta lên không trung, cười và nói rằng anh ta sẽ là tay đua giỏi nhất thế giới.
Đó rõ ràng là một ký ức tuổi thơ, nhưng khi Thịnh Cảnh Tây nhắc đến nó, nó vẫn hiện rất rõ trong tâm trí anh ta.
Thức ăn trong nồi đã chín rồi, Giang Nguyệt gắp một miếng thịt bò cho vào bát, cô lặng lẽ lắng nghe Thịnh Cảnh Tây kể chuyện.
Đáy nồi đang sôi sùng sục, cả căn phòng trở nên ấm áp.
Sau khi Thịnh Cảnh Tây nói xong, anh ta vô cớ cảm thấy buồn bực, nên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên hỏi:
"Này, anh có muốn uống một chút không?"
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Tùy, tôi bồi anh.”
Là một người đàn ông, anh không thể không nhận thấy sự cô đơn trong Thịnh Cảnh Tây.
Giang Nguyệt lên tiếng nói: "Trong nhà không có rượu.”
"Vậy tôi sẽ ra ngoài mua một ít.” Thịnh Cảnh Tây cảm thấy lồng ngực có chút ngột ngạt, nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút:
"Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi sẽ ra ngoài mua ít rượu.”
Sau khi Thịnh Cảnh Tây rời đi, trong nhà chỉ còn lại hai người là Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Giang Nguyệt đã gần no bụng, cô vặn nhỏ lửa lại, lại chậm rãi ăn thêm chút nữa.
Tiếp tục chủ đề vừa rồi, Giang Nguyệt nói chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên về một số chuyện đã xảy ra giữa cô và hai cha con nhà họ Thịnh, nói rằng cô đã thân thiết với họ như thế nào, cũng như sự việc trước đây khi đến thăm Trình Nghênh Xuân.
Chương 388 Mãi mãi là bao lâu?
Khi đó, rõ ràng Giang Nguyệt muốn học hỏi từ Trình Nghênh Xuân, nhưng cô lại tình cờ gặp được Tiêu Kỳ Nhiên, bị anh mỉa mai rằng cô cố tình đi theo anh.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ùng ục phát ra từ trong nồi.
Giang Nguyệt mỉm cười, giọng nói cô nhẹ nhàng tự nhiên: "Lúc đó lời nói của anh thật sự làm tôi rất tổn thương.”
"Tôi thật sự không biết anh và Tần Di Di đang ở đâu, tôi cảm thấy rất khó chịu khi bị hiểu lầm." Nói đến những chuyện đã qua từ lâu, Giang Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm:
"Nhưng may mà lúc đó vẫn còn nhiều việc phải làm, tôi không thể quá buồn bã.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng.
Anh nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lát, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Xin lỗi em…”
Anh có quá nhiều sự bất lực và hối hận, cứ quăng quật trong cổ họng, cuối cùng, chỉ có ba chữ này là thích hợp nhất và cũng là… bất lực nhất.
"Anh nói tôi chỉ biết nói 'cảm ơn', nhưng anh cũng vậy, chỉ có thể nói ‘xin lỗi’ thôi sao?"
Giang Nguyệt trêu chọc anh: "Nếu đã như vậy thì đừng có bắt bẻ tôi nữa.”
Một người luôn nói cảm ơn, và người kia luôn nói xin lỗi, cũng giống như mối quan hệ của họ vậy.
Một là cảm ơn, một là xin lỗi.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên hơi rũ xuống, giọng nói anh có chút kiềm chế, mang theo cảm giác đau đớn mà anh đang kìm nén:
"Xin lỗi, hành vi ban đầu của tôi quá cực đoan, tôi đã làm tổn thương em rất nhiều.”
Anh thực sự cảm thấy có lỗi, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm bản thân.
Cô rõ ràng là người anh yêu, nhưng anh lại liên tục sử dụng những lưỡi dao sắc bén để làm tổn thương cô, khiến cô rơi vào trạng thái bất lực và đau đớn.
Thật khó để anh có thể tha thứ cho chính mình.
Trên mặt Giang Nguyệt vẫn mỉm cười, nhưng sau khi anh nói xong, sắc mặt cô hơi nhạt đi, giọng nói của cô trở nên rất nhẹ nhàng:
"Mỗi người chúng ta đều là lần đầu tiên đến với thế giới này, nên rất khó để có thể làm đúng từng bước, thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng không sao cả.”
Giang Nguyệt cười, an ủi ngược lại anh: "Chỉ cần anh vẫn còn sống trong giây phút hiện tại, không thẹn với lòng là được.”
Vốn là chủ đề nên kết thúc ở đây.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy khó khăn:
"Nhưng tôi vẫn đang sống trong cảm giác tội lỗi, tôi không thể thoát ra được."
Giang Nguyệt im lặng một lát, cô có cảm giác như trái tim của mình đang bị ai bóp chặt lấy.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trầm thấp: "Kiếp này tôi không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng là tôi đã làm tổn thương người anh yêu nhất."
Ngay lúc đó, Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Anh ăn năn một cách vô cùng thành khẩn và nghiêm túc.
Hoá ra với tất cả những việc anh đã làm không chỉ làm tổn thương một mình cô.
Cũng chính lưỡi dao sắc bén đó đã hành hạ anh cả ngày lẫn đêm.
"Con người đều mắc phải nhiều sai lầm." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có chút cay đắng và lạnh lùng:
"Nhưng chỉ trong chuyện này, tôi đã quá sai, đế mức không thể tha thứ, gần như không thể hoà giải với chính mình."
"Tôi thậm chí còn không biết liệu tôi có thể bù đắp được điều đó hay không."
Giang Nguyệt hơi sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: "Tôi đã không trách anh nữa, đã lâu lắm rồi."
Con người đều có một cơ chế tự bảo vệ, với những quá khứ xa xôi, đau lòng đó đã dần phai nhạt theo dòng sông dài của thời gian.
Đồng thời, có những ký ức đẹp đẽ mới đã được lấp đầy, đang dần vá lại những phần bị đứt gãy. Mặc dù chúng sẽ không thể khôi phục được như cũ, nhưng dần dần không còn ngọn gió nào có thể lọt vào nữa.
Nó không hoàn hảo, cô gọi đó là một sự hoàn hảo không đạt tiêu chuẩn.
Giang Nguyệt bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt cô bình tĩnh: "Anh không cần quá tự trách mình, tôi đã tha thứ cho anh rồi."
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: "Cảm ơn em, nhưng sự tha thứ của em không đủ để bù đắp sự hối hận và tội lỗi của tôi. Tôi cũng không yêu cầu em tha thứ hay quên đi những điều đó…"
"Tôi chỉ mong em cho tôi một cơ hội để có thể mãi mãi bù đắp cho em, cho đến khi tôi cảm thấy không còn ân hận về tội lỗi của mình nữa."
Giang Nguyệt sửng sốt hai giây.
Anh đã sử dụng từ "mãi mãi".
Giang Nguyệt bất giác hỏi: "Mãi mãi là bao lâu?"
Tiêu Kỳ Nhiên sững sốt, sau đó anh ngước mắt lên cười: "Có nghĩa là rất lâu, rất lâu, mãi mãi...."
"Vậy mãi mãi là bao xa?"
Cô nghiêm túc hỏi, nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên dần dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và trịnh trọng.
Anh nói từng chữ, như thể đó là một lời hứa: "Từ bây giờ cho đến khi tôi chết."
Một lúc sau, Giang Nguyệt mới mỉm cười, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Sự vĩnh cửu mà anh nói đến cuối cùng cũng đã có thời hạn.
"Anh thật sự sẽ lên kế hoạch." Cô cúi đầu xuống, dùng khăn giấy lau khóe mắt, nói ra suy nghĩ của anh trong một câu:
"Mặc cho anh đang khoác lên mình một lớp ngoài là đang cố gắng bù đắp đi chăng nữa, thì anh bù đắp cho tôi đến chết sao?"
"Bị em phát hiện rồi." Tiêu Kỳ Nhiên cũng cười cười, ngồi lại gần cô hơn:
"Anh chỉ muốn làm chuyện này thôi, nhưng có thể hay không, còn phải nghe câu trả lời của em nữa.”
Giang Nguyệt giả vờ do dự: "Vậy tôi cần phải suy nghĩ kỹ một chút."
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất bình tĩnh, anh cũng không bận tâm đến đáp án: "Mặc kệ em có đồng ý hay không, thì anh vẫn sẽ đi theo con đường riêng của mình."
Giang Nguyệt: "… Vậy, anh hỏi tôi làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười tủm tỉm, ánh mắt anh rơi vào trên chiếc cốc mà Thịnh Cảnh Tây vừa dùng, ánh mắt anh hơi trầm xuống,
"Tôi còn có một thắc mắc."
"Anh hỏi đi."
"Em và Thịnh Cảnh Tây đã phát triển đến bước nào rồi, hai người…”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói xong, điện thoại đặt trên bàn đã rung lên mấy lần.
Trước khi ăn, Tiêu Kỳ Nhiên đã tắt điện thoại trước, lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, âm thanh rung lên rất rõ ràng.
Giang Nguyệt ân cần nói: "Anh trả lời điện thoại trước đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vốn không có ý định trả lời, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức lấy điện thoại rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi đến phòng khách cách xa bàn ăn, sau đó ấn nghe máy, đặt điện thoại lên tai: "Bác sĩ Kiều, anh nói đi."
Kiều Cẩn Nhuận: "Mấy ngày nay, tôi đã xem qua một số hồ sơ hiện có trong bệnh viện, mặc dù không tìm thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến Giang Nguyệt, nhưng tôi lại có một ý tưởng khác."
"Tôi đã truy tìm hồ sơ đăng ký của những đứa trẻ sơ sinh năm đó và kiểm tra hết tất cả, bây giờ tôi có thể xác định rằng có năm đứa trẻ không rõ thông tin, ba trai hai gái.”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại: "Anh tiếp tục đi.”
"Và có một trong hai đứa trẻ sơ sinh gái không may đã chết vào đầu năm đó, tôi đã chuyển sang hồ sơ tử vong được đăng ký tại bệnh viện, thì bé gái duy nhất không rõ danh tính còn sót lại chỉ có thể là Giang Nguyệt. "
Sự thật đang ngày càng đến gần hơn!
Trái tim Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên treo lơ lửng trên không trung, anh bất giác nhìn về phía cánh cửa, xác định Giang Nguyệt không nghe lén, anh mới hạ giọng hỏi:
"Vậy mẹ của đứa bé gái đó tên là gì?"
…
Thịnh Cảnh Tây đã trở lại, còn mang theo rất nhiều rượu, xem ra là định uống đến say rồi mới chịu nghỉ.
Chương 389 Sự thật rất gần
Mặc dù hôm qua Giang Nguyệt đã hạ sốt, nhưng cảm lạnh vẫn chưa khỏi, chỉ có thể uống trà thay rượu.
Sau đó, cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên phải về phòng nghỉ, để hai người đàn ông tiếp tục uống rượu.
Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới hồi phục, tửu lượng cũng không tốt, nhưng vẫn có thể uống được vài ly.
Thế nhưng Thịnh Cảnh Tây hoàn toàn uống đến nghiện, chỉ sau vài ly thì mặt đã đỏ rồi, bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng tâm trạng của hắn cao hơn vừa rồi nhiều.
"Anh bạn, anh khá đẹp trai, nhưng không xứng với em gái tôi."
"Anh bạn, chuyện gia đình anh ổn không?"
"Tôi nói này anh bạn, anh có chơi xe đua không?"
“...”
Ban đầu, hắn vẫn kéo Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện vớ vẩn, nhưng sau đó phát triển thành hắn tự nói chuyện một mình, không cần đối phương trả lời.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ những lời vừa rồi của Kiều Cẩn Nhuận.
Anh hỏi Kiều Cẩn Nhuận có tìm được mẹ của bé gái không.
Kiều Cẩn Nhuận nói qua điện thoại: "Nếu tên đăng ký lúc đó chính xác thì mẹ của bé gái hẳn là 'Lý Mộc Chỉ'."
Cái tên này nghe có vẻ quen quen.
Những mảnh ký ức vụn vỡ hiện lên trong đầu anh, Tiêu Kỳ Nhiên không có ấn tượng sâu sắc, nhưng anh luôn cảm thấy mình đã nghe thấy ở đâu đó.
"Tuy nhiên, cô ấy đã chết khi sinh con, tung tích của đứa trẻ cũng không rõ ràng, không liên kết được các manh mối liên quan." Kiều Cẩm Nhiên nói ra lời này có chút không chắc chắn:
"Nhưng khi tôi tìm kiếm thông tin năm đó, tôi tìm được thông tin của một y tá đã nghỉ hưu chịu trách nhiệm đỡ đẻ, trên đó có thông tin liên lạc của đối phương..."
…
Thu hồi suy nghĩ của mình, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tiết An, bảo cậu ta kiểm tra thông tin cuộc sống của Lý Mộc Chỉ, xem có thể tìm được thông tin hữu ích nào hay không.
Thịnh Cảnh Tây một mình uống mấy ly, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhắn tin, ham vui thò đầu qua xem, liếc nhìn nội dung trên màn hình, không nhịn được hỏi:
"Anh kiểm tra mẹ tôi làm gì?"
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu lên.
"Anh nói gì?"
Thịnh Cảnh Tây say đến choáng váng, ngón tay gõ nhẹ vào màn hình: "Tôi nói - tại sao anh lại kiểm tra thông tin của mẹ tôi?"
Tiêu Kỳ Nhiên không thể tin được những gì mình vừa nghe: "Mẹ anh tên gì?"
"Lý Mộc Chỉ." Thịnh Cảnh Tây chuếnh choáng nói: "Mẹ tôi tên là Lý Mộc Chỉ, cho dù tôi uống một trăm chai rượu, tôi cũng không nhớ nhầm."
Đó là người mẹ yêu dấu của hắn.
…
Tiêu Kỳ Nhiên vội vàng rời đi, còn không đợi Giang Nguyệt tỉnh lại.
Sau khi rời khỏi Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế đi thẳng đến phố Hỷ Lạc, trên đường gọi điện cho Tiết An:
"Gửi cho tôi thông tin và hình ảnh liên quan đến Lý Mộc Chỉ ngay lập tức."
Sau khi vội vã đến phố Hỷ Lạc, anh gặp Kiều Cẩn Nhuận, trao đổi thông tin ngắn gọn.
Kiều Cẩn Nhuận nói với Tiêu Kỳ Nhiên rằng sau khi y tá đỡ đẻ nghỉ hưu, cô làm y tá trong một viện dưỡng lão trên phố Hỷ Lạc.
Hai người lại vội vã đến viện dưỡng lão, giải thích tình hình cho giám đốc, cuối cùng cũng tìm được y tá có thể đã tham gia đỡ đẻ năm đó.
Dì năm nay đã ngoài năm mươi nhưng tinh thần rất tốt, khi hai người tìm thấy thì dì đang dọn dẹp phòng.
“Ngày đó có rất nhiều thai phụ mắc chứng khó đẻ, tôi không nhớ rõ…” Dì dừng công việc trong tay, một tay đỡ eo, nheo mắt nhớ lại:
"Tuy nhiên, có một người khiến tôi ấn tượng sâu sắc."
"Cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy không giống những người phụ nữ xuất hiện ở nơi nhỏ bé này. Tuy bụng cô ấy rất to nhưng trông không khỏe mạnh chút nào. Thân hình cô ấy gầy gò..."
Nhắc đến người phụ nữ trong trí nhớ, dì cảm thấy có chút đau lòng:
“Tôi thực sự không biết sao cô ấy có thể sinh em bé.”
Kiều Cẩn Nhuận và Tiêu Kỳ Nhiên nhìn nhau, cả hai đều có suy đoán giống nhau.
Một người phụ nữ đẹp đến mức không thuộc về nơi này.
"Dì ngồi xuống chậm rãi nói." Kiều Cẩn Nhuận cầm lấy cây chổi trong tay, để dì ngồi trên ghế, chậm rãi nói.
Bà dì kể: “Người phụ nữ đó dường như biết trước rằng mình sẽ khó sinh. Trước khi vào phòng mổ, cô ấy đã nói với bác sĩ rằng con cô ấy đã tìm được người nhận nuôi, sẽ đến sau. Lúc đó chúng tôi đều thấy lạ, đứa trẻ còn chưa chào đời mà đã tìm thấy người nhận nuôi rồi?”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu lại: “Sau đó?”
“Sau đó… Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.” Bà dì lúng túng nói:
“Lúc đó trong bệnh viện có quá nhiều người, tôi thậm chí còn không kịp hỏi sau đó chuyện gì đã xảy ra với mẹ con người phụ nữ đó.”
Kiều Cẩn Nhuận bất lực xòe hai tay, mỉm cười nói: "Xem như cái gì cũng biết, nhưng lại giống như cái gì cũng không biết."
Thông tin rời rạc như nằm trên mây lại có sương mù, không thể xâu chuỗi lại với nhau.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy điện thoại di động ra, bực bội ấn đầu lưỡi vào răng, lại thúc giục Tiết An.
Cũng thật kỳ lạ, mặc dù bình thường Tiết An có ngu ngốc, nhưng khả năng làm việc của cậu ta luôn hoàn hảo. Thế nhưng lần này đợi cả nửa ngày, cậu ta vẫn không có thông tin phản hồi.
Đúng lúc hai người đang định nói lời cảm ơn rồi rời đi thì Tiết An gọi đến.
Tiết An: “Tiêu tổng, tin tức về Lý Mộc Chỉ… tôi không thể tìm ra. Giống như có người nào đó cố tình chặn lại, không có ghi chép lai lịch và thân phận liên quan.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên u ám: “Phát lương cho cậu đúng thật là phí mà, tìm một người cũng không tìm được.”
Tiết An: “...”
Cậu ta thật sự là khổ không thể nói.
Nếu là bình thường thì việc điều tra một số thông tin thế này chỉ mất vài phút. Nhưng lai lịch của đối phương rõ ràng là rất đặc biệt, nếu không sao lại không có dấu vết tồn tại.
Nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên đích thân ra lệnh, cậu ta sẽ hoài nghi trên đời này có người như vậy hay không.
Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại, lười nhấn nút cúp máy, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng.
Sự thật rất gần.
Nhưng lại rất xa.
Đúng lúc này, Tiết An đột nhiên hưng phấn hét lên: "Tiêu tổng, tôi tìm được rồi! Tôi tìm thấy một bức ảnh của đoàn kịch, một trong số đó hẳn là Lý Mộc Chỉ!"
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nghe rất bình tĩnh: "Lập tức gửi cho tôi."
Bà dì nheo mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ vào một người trong đó nói:
"Là cô ấy! Người phụ nữ đó trông như thế này! Khó trách cô ấy thanh nhã như vậy, hóa ra lại là diễn viên kịch."
Diễn viên kịch?
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt, bình tĩnh lại, kết hợp những thông tin anh có được từ trước đến nay với những câu chuyện mà Thịnh Cảnh Tây đề cập khi ăn lẩu.
Mặc áo choàng, diễn kịch, xinh đẹp, chết trẻ...
Anh đột nhiên mở mắt ra.
Giờ phút này, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên hiểu tại sao lần đầu tiên nghe thấy cái tên "Lý Mộc Chỉ" lại cảm thấy có chút quen thuộc…
Quán trà Niệm Chỉ!
Tin đồn trước đây, người ta thường nói là sự tồn tại của quán trà Niệm Chỉ là để tưởng nhớ người vợ yêu quý đã khuất của Thịnh Sóc Thành.
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên hiểu được tất cả những điều này, anh đột nhiên cúi đầu xuống và mỉm cười.
Hóa ra sự thật lại gần đến thế.
Chương 390 Tôi có chuyện muốn nói
Khi hạn chót việc học tập của Thịnh Cảnh Tây đến, Thịnh Sóc Thành giữ lời, bay thẳng về Bắc Thành để kiểm tra tình trạng học tập của anh ta.
Hôm nay là ngày Thịnh Sóc Thành đích thân đến công ty kiểm tra.
Tất cả nhân viên của tập đoàn Thịnh Thế đều biết rằng chủ tịch sắp đến, từng người một đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn hai cha con cùng nhau đi vào văn phòng, Giang Nguyệt rất nhàn nhã, ở trong phòng chờ bên ngoài đợi tin tức.
Trương Nghị cũng đi theo Giang Nguyệt chờ ở bên ngoài.
Trò chuyện một lúc, Trương Nghị vô tình nhắc tới một đề tài: "Lần này Thịnh tổng đến, ngoài việc kiểm tra tiến độ học tập của Thịnh thiếu, ông ấy còn tuyên bố quyền kế thừa tập đoàn."
Giang Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Chú Thịnh già rồi, thật sự không nên lúc nào cũng lo lắng về chuyện của công ty. Nên bắt đầu để Thịnh Cảnh Tây làm quen, chia sẻ áp lực cho chú ấy."
Dù sao sau này công ty cũng sẽ được giao lại cho Thịnh Cảnh Tây. Tuy người xưa có câu con cháu có phúc của con cháu, nhưng không ai muốn sự nghiệp mình dày công làm ra bị con cháu hủy hoại quá sớm, nên đều phải nghiêm khắc hơn.
Giang Nguyệt chớp chớp chớp mắt: "Chỉ là không biết Thịnh Cảnh Tây có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không, tôi cảm thấy anh ta đã học quản lý chỉ để sau này có thể chơi xe đua tốt hơn."
Suy nghĩ nhỏ nhặt của hắn đã bị Giang Nguyệt nắm bắt triệt để.
Trương Nghị không khỏi cười thầm và ân cần tiết lộ với cô: “Ngoài tài sản thừa kế của Thịnh thiếu gia, Giang tiểu thư cũng có một phần."
Giang Nguyệt sững sờ hai giây, ngập ngừng hỏi: "Tôi? Có một phần?"
"Đúng vậy, cô cũng có một phần." Trương Nghị thẳng lưng, mỉm cười nhìn cô: "Thịnh tổng đặc biệt để riêng, bảo tôi thông báo trước cho cô để cô chuẩn bị tâm lý."
Trương Nghị đã ngoài ba mươi rồi, hắn đã ở cạnh Thịnh Sóc Thành nhiều năm, nếu thật sự nói ra, có thể coi hắn là một nửa trưởng bối của Giang Nguyệt, hắn sẽ không bao giờ nói dối, chuyện này rất có thể là sự thật.
"Không được!" Giang Nguyệt lập tức từ chối: "Cái này không thích hợp! Tôi chỉ là người ngoài, nếu tôi được chia tài sản của nhà họ Thịnh thì sẽ bị chỉ trích.”
Trương Nghị nói: “Thịnh tổng coi cô như người nhà, không phải người ngoài, cô có thể yên tâm nhận.”
Giang Nguyệt không thể thoải mái chút nào.
Cô bắt đầu cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng họp chờ hai người họ đi ra, sau đó thuyết phục Thịnh Sóc Thành đổi ý.
Đây không phải là một món quà đơn giản, cũng không phải cái gọi là sự quan tâm của người lớn dành cho, mà là sự chân thành coi cô như con gái.
Nhưng làm sao cô có thể có một người cha như Thịnh Sóc Thành?
Nửa giờ sau, cửa văn phòng mở ra, Thịnh Cảnh Tây đi ra, Giang Nguyệt bước nhanh tới.
Thịnh Cảnh Tây cười nói: "Lo lắng cho tôi như vậy à? Đừng lo lắng, tôi không sao cả..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Giang Nguyệt đã lướt ngang qua hắn với vẻ mặt nghiêm túc, đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, đóng cửa lại.
Thịnh Cảnh Tây: "..."
Được rồi, cô ấy không ở đây để chào đón hắn.
Cùng lúc đó, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thông tin truyền ra từ tập đoàn Thịnh Thế, sắc mặt trở nên tối tăm đến đáng sợ.
Không biết ai đã tiết lộ tin tức Thịnh Sóc Thành muốn chia một phần cổ phần của tập đoàn Thịnh Thế cho Giang Nguyệt, con trai duy nhất của ông là Thịnh Cảnh Tây cũng không phản đối, thậm chí còn rất vui khi chuyện đó xảy ra.
Có người đồn thổi, xem ra đây là cách đối xử với con dâu, nếu không với một doanh nghiệp như Tập đoàn Thịnh Thế thì làm sao có thể tùy tiện chia cổ phần cho người khác.
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hơi thở mình rối loạn.
…
Văn phòng tổng giám đốc Thịnh Thế.
Giang Nguyệt đi quá nhanh khiến hơi thở hơi hổn hển, sau khi đứng lại để điều chỉnh hô hấp, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Sóc Thành.
Vẻ mặt Thịnh Sóc Thành hiền lành, ánh mắt sâu thẳm, tay cầm bút.
Nhìn thấy Giang Nguyệt đi vào, ông nhếch môi, giọng nói chậm rãi: "Đến vừa lúc. Trương Nghị đã nói rõ ràng mọi chuyện với cháu chưa?"
Giang Nguyệt siết chặt ngón tay: "Trợ lý Trương đã nói một chút."
Thịnh Sóc Thành gật đầu, đem tài liệu trước mặt đưa cho Giang Nguyệt:
"Vậy thì chú sẽ không nói nhảm, đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, Thịnh Cảnh Tây vừa mới đọc rồi, nó không phản đối. Nếu cháu không có ý kiến, ký tên đi."
"Chú Thịnh, cháu không cần." Giang Nguyệt hạ quyết tâm, bình tĩnh từ chối: “Trong lòng cháu biết chú đối với cháu rất tốt, cháu không cần tài sản này chứng minh."
Nụ cười của Thịnh Sóc Thành nhạt đi một chút, lông mày khẽ nhíu lại: "Giang Nguyệt, trước đây chú đã nói từ nay về sau cháu sẽ là người nhà họ Thịnh. Đây là món quà nhỏ do chú Thịnh tặng cho cháu."
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Cháu biết nói ra điều này sẽ khiến chú thất vọng - nhưng cháu vẫn muốn chú sửa đổi hợp đồng chuyển nhượng tài sản."
“Nội dung hợp đồng cháu còn chưa đọc đã kiên quyết từ chối như vậy?" Giọng nói của Thịnh Sóc Thành trầm xuống:
"Không nhiều như cháu nghĩ, hoàn toàn có thể nhận."
Giang Nguyệt dừng lại, vừa định mở miệng tiếp tục phản bác thì điện thoại di động trong túi cô vang lên không một cách đúng lúc.
Cô từ chối cuộc gọi ngay lập tức nhưng đối phương vẫn tiếp tục gọi đến, không hề bỏ cuộc.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Giang Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghe máy nói:
"Tôi sẽ gọi lại sau, bây giờ tôi rất bận."
"Giang Nguyệt!" Tiêu Kỳ Nhiên gọi cô, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị nhất có thể:
“Nghe kỹ, em không được ở cạnh Thịnh Cảnh Tây."
Giang Nguyệt sững sờ, giống như không hiểu anh đột nhiên nói cái gì, theo phản xạ hỏi:
"Tại sao?"
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một hồi.
Anh thực sự còn chưa nghĩ ra phải nói cho Giang Nguyệt biết việc cô là con gái Thịnh Sóc Thành và là em gái ruột của Thịnh Cảnh Tây như thế nào.
Nói chính xác hơn, anh không biết khi Giang Nguyệt biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào.
Chỉ là anh lo lắng rằng nếu anh không nói rõ ràng sẽ dẫn đến sai lầm không thể sửa chữa được.
Anh trai và em gái sao có thể ở bên nhau đây?
Không thể!
Lúc này, Thịnh Sóc Thành mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"... Không.” Giang Nguyệt phản ứng lại, đang định cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên lại lên tiếng:
"Giang Nguyệt, đưa điện thoại cho Thịnh tổng. Tôi có chuyện muốn nói với ông ấy."
Giọng anh nghiêm túc đến mức khó có thể bỏ qua: "Được không em? Tôi thực sự có việc rất quan trọng."
Giang Nguyệt dừng một chút, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Thịnh Sóc Thành:
"Tiêu Kỳ Nhiên muốn nói chuyện với chú."
Thịnh Sóc Thành cầm lấy điện thoại, nghe máy, lúc đầu vẻ mặt vẫn rất thoải mái nhưng sau khi nghe xong nội dung ở đầu bên kia điện thoại, ông dần dần trở nên nghiêm túc.
"Những gì cậu nói là sự thật?"
"Được, tôi hiểu rồi."
Giang Nguyệt bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, khoảng cách quá xa, cô không thể nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên nói gì với Thịnh Sóc Thành.
Thịnh Sóc Thành kết thúc cuộc gọi với Tiêu Kỳ Nhiên, ông đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nguyệt.
Trong ánh mắt đó, phần lớn là ngạc nhiên, phần còn lại là nghi ngờ.
"Gọi Thịnh Cảnh Tây, hai người đi bệnh viện với tôi, ngay bây giờ."