Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Tư Dung, Mộc Hàn Yên có chút hoài nghi, đây thực sự là Tư Dung – Kiếm Yêu nổi danh bởi những thủ đoạn vô tình nham hiểm tàn nhẫn sao? Xem ra, lần này sống lại không chỉ có bản thân nàng thay đổi, mà rất nhiều người khác cũng bị nàng thay đổi theo.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc.” Hoa Nguyệt đứng bên cạnh, mặt không chút cảm xúc lạnh lùng nói một câu.
“Huynh tự nói mình đấy hả? Lần trước chỉ bảo huynh đi cầm chân kẻ khác thôi, thế mà huynh lại liều mạng đánh nhau với hắn ta, rốt cục ai mới là kẻ làm chuyện ngu ngốc?” Tư Dung nhìn Hoa Nguyệt bằng ánh mắt khinh bỉ, nói bằng giọng chê bai.
Khóe miệng Hoa Nguyệt khẽ giật, hắn lặng lẽ cúi đầu nhưng trong lòng lại rung động một hồi, hiển nhiên là hắn đang nhớ tới những lời Mộc Hàn Yên nói lúc đó.
Trong lòng Mộc Hàn Yên cười thầm, cách hai người này nói chuyện với nhau thật là thú vị. Tiếp đó nàng dẫn đầu đi thẳng về phía trước, nhưng không phải đi ra khỏi phủ Thành chủ, mà là đi tới hậu viện.
Tuy Mộc Duệ An vừa là Thành chủ của thành Hắc Thạch, vừa là chủ nhân của Mộc gia, nhưng hai vị trí này không thể lẫn lộn làm một. Phủ Thành chủ và Tộc phủ của Mộc thị được xây riêng biệt, nhưng hậu viện thì nối liền với nhau, đi qua cánh cửa nhỏ ở hậu viện phủ Thành chủ là tới Tộc phủ của Mộc thị rồi.
“Không phải là đi bắt nạt kẻ khác sao?” Tư Dung hỏi bằng giọng hoài nghi, nhận thấy sắc mặt Mộc Hàn Yên không tốt, hắn bèn lập tức chữa lời: “À, không phải, là đi tìm bảo bối để gia tăng tu vi.”
“Ngươi biết phải tìm ở đâu ư?” Mộc Hàn Yên hỏi. Đương nhiên sắc mặt nàng rất khó coi, nàng đang băn khoăn một vấn đề, Tư Dung vốn xấu tính, sẽ không bị nàng làm cho xấu tính hơn chứ? Chẳng lẽ sau này người ta nói Yêu Kiếm nham hiểm giảo hoạt là vì đi theo thiếu gia của Mộc gia lâu ngày nên được “rèn giũa” ra cái tính tự mình gây họa?
Lúc này Mộc Hàn Yên vẫn chưa biết cái miệng gở của mình lại nói đúng, chẳng qua nàng chỉ nghĩ lung tung thế thôi. Về sau mỗi khi người ta nhắc tới Kiếm Yêu Tư Dung nham hiểm giảo hoạt, tiếng tăm lừng lẫy, tất cả đều đổ hết trách nhiệm lên đầu Mộc Hàn Yên, cho rằng Tư Dung đã chịu ảnh hưởng quá lớn từ Mộc Hàn Yên. Khi ấy trong lòng Mộc Hàn Yên ấm ức lắm nhưng không nói ra được. Mặc dù nàng cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng cái chính là phải trách bản thân Tư Dung đã có mầm mống bất chính mới đúng!
Tư Dung lắc đầu, thành Hắc Thạch vốn không lớn, cũng chưa đến mức phồn hoa, tuy cũng có thể tìm được một số vật tu luyện ở trong chợ, nhưng chất lượng không cao, không giúp ích được nhiều cho Mộc Hàn Yên của hiện tại.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Hàn Yên giống hệt như người đã luyện tập thành thục. Tư Dung đã thấy được quá nhiều bất ngờ từ trên người nàng, vị công tử bột vô dụng này càng lúc càng khiến hắn cảm thấy thần bí, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng theo sau.
Lúc này, quả thật là Mộc Hàn Yên đã có tính toán. Nếu như nàng nhớ không nhầm, sẽ có một bảo vật xuất hiện ngay trong khoảng thời gian này, vậy thì đúng lúc có thể giúp nàng gia tăng thực lực.
Nàng phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!
Mà Mộc Hàn Yên cũng không ngờ lần này đi tìm bảo vật lại gặp được người đó, người mà nàng đã đụng trúng ở cổng thành vào hôm đó sau trận mưa sao băng, là người… dây dưa không dứt với nàng trong kiếp này, cũng là người nàng coi như báu vật, người trong lòng nàng: Dạ Lan Phong.
Hộ vệ canh trước cổng từng được may mắn chứng kiến màn tỷ thí giữa Mộc Hàn Yên và Mộc Phong, vừa nhìn thấy nàng đi tới, hắn ta vội cung kính hành lễ, không dám hỏi thêm câu nào.
Đến Tộc phủ của Mộc thị, Mộc Hàn Yên đi thẳng tới tiểu viện hẻo lánh, cũng chính là nơi ở của Mộc Nam. Bảo vật mà nàng muốn tìm có liên quan đến Mộc Nam, bắt buộc phải tới tìm hắn mới được.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Đừng làm chuyện ngu ngốc.” Hoa Nguyệt đứng bên cạnh, mặt không chút cảm xúc lạnh lùng nói một câu.
“Huynh tự nói mình đấy hả? Lần trước chỉ bảo huynh đi cầm chân kẻ khác thôi, thế mà huynh lại liều mạng đánh nhau với hắn ta, rốt cục ai mới là kẻ làm chuyện ngu ngốc?” Tư Dung nhìn Hoa Nguyệt bằng ánh mắt khinh bỉ, nói bằng giọng chê bai.
Khóe miệng Hoa Nguyệt khẽ giật, hắn lặng lẽ cúi đầu nhưng trong lòng lại rung động một hồi, hiển nhiên là hắn đang nhớ tới những lời Mộc Hàn Yên nói lúc đó.
Trong lòng Mộc Hàn Yên cười thầm, cách hai người này nói chuyện với nhau thật là thú vị. Tiếp đó nàng dẫn đầu đi thẳng về phía trước, nhưng không phải đi ra khỏi phủ Thành chủ, mà là đi tới hậu viện.
Tuy Mộc Duệ An vừa là Thành chủ của thành Hắc Thạch, vừa là chủ nhân của Mộc gia, nhưng hai vị trí này không thể lẫn lộn làm một. Phủ Thành chủ và Tộc phủ của Mộc thị được xây riêng biệt, nhưng hậu viện thì nối liền với nhau, đi qua cánh cửa nhỏ ở hậu viện phủ Thành chủ là tới Tộc phủ của Mộc thị rồi.
“Không phải là đi bắt nạt kẻ khác sao?” Tư Dung hỏi bằng giọng hoài nghi, nhận thấy sắc mặt Mộc Hàn Yên không tốt, hắn bèn lập tức chữa lời: “À, không phải, là đi tìm bảo bối để gia tăng tu vi.”
“Ngươi biết phải tìm ở đâu ư?” Mộc Hàn Yên hỏi. Đương nhiên sắc mặt nàng rất khó coi, nàng đang băn khoăn một vấn đề, Tư Dung vốn xấu tính, sẽ không bị nàng làm cho xấu tính hơn chứ? Chẳng lẽ sau này người ta nói Yêu Kiếm nham hiểm giảo hoạt là vì đi theo thiếu gia của Mộc gia lâu ngày nên được “rèn giũa” ra cái tính tự mình gây họa?
Lúc này Mộc Hàn Yên vẫn chưa biết cái miệng gở của mình lại nói đúng, chẳng qua nàng chỉ nghĩ lung tung thế thôi. Về sau mỗi khi người ta nhắc tới Kiếm Yêu Tư Dung nham hiểm giảo hoạt, tiếng tăm lừng lẫy, tất cả đều đổ hết trách nhiệm lên đầu Mộc Hàn Yên, cho rằng Tư Dung đã chịu ảnh hưởng quá lớn từ Mộc Hàn Yên. Khi ấy trong lòng Mộc Hàn Yên ấm ức lắm nhưng không nói ra được. Mặc dù nàng cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng cái chính là phải trách bản thân Tư Dung đã có mầm mống bất chính mới đúng!
Tư Dung lắc đầu, thành Hắc Thạch vốn không lớn, cũng chưa đến mức phồn hoa, tuy cũng có thể tìm được một số vật tu luyện ở trong chợ, nhưng chất lượng không cao, không giúp ích được nhiều cho Mộc Hàn Yên của hiện tại.
Nhìn dáng vẻ của Mộc Hàn Yên giống hệt như người đã luyện tập thành thục. Tư Dung đã thấy được quá nhiều bất ngờ từ trên người nàng, vị công tử bột vô dụng này càng lúc càng khiến hắn cảm thấy thần bí, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng theo sau.
Lúc này, quả thật là Mộc Hàn Yên đã có tính toán. Nếu như nàng nhớ không nhầm, sẽ có một bảo vật xuất hiện ngay trong khoảng thời gian này, vậy thì đúng lúc có thể giúp nàng gia tăng thực lực.
Nàng phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!
Mà Mộc Hàn Yên cũng không ngờ lần này đi tìm bảo vật lại gặp được người đó, người mà nàng đã đụng trúng ở cổng thành vào hôm đó sau trận mưa sao băng, là người… dây dưa không dứt với nàng trong kiếp này, cũng là người nàng coi như báu vật, người trong lòng nàng: Dạ Lan Phong.
Hộ vệ canh trước cổng từng được may mắn chứng kiến màn tỷ thí giữa Mộc Hàn Yên và Mộc Phong, vừa nhìn thấy nàng đi tới, hắn ta vội cung kính hành lễ, không dám hỏi thêm câu nào.
Đến Tộc phủ của Mộc thị, Mộc Hàn Yên đi thẳng tới tiểu viện hẻo lánh, cũng chính là nơi ở của Mộc Nam. Bảo vật mà nàng muốn tìm có liên quan đến Mộc Nam, bắt buộc phải tới tìm hắn mới được.
Bình luận facebook