Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Hắn tự tìm đến mà, phụ thân hắn là Thành chủ cũng không thể trách người khác được, ha ha ha.”
…
Nghe thấy tiếng cười vang không kiêng dè gì phía sau, Mộc Hàn Yên nhếch miệng cười khẩy. Đến lúc đó, ai bị đánh cho bầm dập còn chưa chắc đâu.
Sau khi Mộc Hàn Yên về phòng của mình, nàng phát hiện ra có người đã đợi mình ở đó.
Là phụ thân nàng, Mộc Duệ An.
Mộc Duệ An thấy Mộc Hàn Yên trở về, sắc mặt lạnh như băng, thản nhiên nói: “Nghe nói con chấp nhận lời khiêu chiến của Mộc Phong.”
“Vâng.” Mộc Hàn Yên nhìn người phụ thân đã lâu không gặp, trong lòng phức tạp. Tại sao kiếp trước mình lại không nhìn thấy sự lo lắng lóe lên trong ánh mắt của phụ thân?
“Cái này, cho con.” Trên mặt Mộc Duệ An vẫn rất thản nhiên, không có biểu cảm gì, giọng nói cũng lạnh nhạt, thờ ơ tới cực điểm.
Mộc Hàn Yên sửng sốt nhận lấy, sau khi nhìn rõ vật trong tay, trong lòng lập tức thấy ấm áp, sống mũi cay cay, nước mắt suýt chút nữa trào ra. Là Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan. Đúng ra thì phải gọi là Tẩy Tủy Đan. Tuy rằng nó vẫn thua xa Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan thật trong truyền thuyết, thế nhưng công hiệu cũng không phải tầm thường, có tác dụng tương tự như Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan thật, chỉ là hiệu quả nhỏ hơn rất nhiều. Vì thế người đời gọi Tẩy Tủy Đan này là Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan hoặc là Tiểu Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan.
“Phụ thân, thứ này quá quý giá, con…” Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết thứ này quý giá như thế nào đối với gia tộc. Thế hệ đệ tử của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này, bao gồm cả Mộc Phong và Mộc Thành. Vậy mà bây giờ Mộc Duệ An gánh áp lực, đưa đan dược quý giá này cho nàng – kẻ mà mọi người đều cho rằng hắn là một tên công tử bột phế vật. Có thể nghĩ được, tất cả mọi người đều cho rằng đây là lãng phí, nhất định sẽ gây không ít phiền toái cho phụ thân.
“Chỉ là ta không muốn con thua quá khó coi, làm mất mặt ta.” Mộc Duệ An thô bạo cắt ngang lời nói của Mộc Hàn Yên, nhanh chóng đứng dậy. Ông không nhìn Mộc Hàn Yên thêm một cái đã đi thẳng ra ngoài.
Mộc Hàn Yên nhìn bóng lưng của phụ thân, nước mắt lại lẳng lặng chảy xuống.
Tại sao, tại sao kiếp trước nàng không phát hiện đằng sau những hành động hời hợt của phụ thân là một tình thương thầm kín. Bản thân mình lại luôn oán hận người, tức giận người. Mộc Hàn Yên vùi sâu trong sự áy náy và tự trách mình, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
Nào ngờ, những hành động này của nàng đều lọt vào mắt của Mộc Duệ An đang nấp bên ngoài chưa rời khỏi. Đương nhiên Mộc Duệ An cho rằng nàng đang đau lòng vì thái độ lạnh nhạt của phụ thân đối với nàng.
Mộc Duệ An nhìn nữ nhi mình khóc như vậy, trong lòng quả thật như mèo cào. Ông ước gì có thể đánh cho mình hai cái bạt tai. Lúc nãy mình nói năng thô bạo như thế làm gì, phải dịu dàng một chút chứ.
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc ngà thon dài vươn tới, nắm lấy lỗ tai ông ấy, kéo ra khỏi viện này.
Ra khỏi viện, Mộc Duệ An nghiến răng chịu đựng: “Phu nhân, mau buông tay ra, để người khác nhìn thấy không hay đâu. Dù sao ta cũng là Thành chủ, chừa cho ta chút mặt mũi được không?”
“Hừ.” Chủ nhân của bàn tay ngọc ngà thon dài này đương nhiên là Việt Phàm Linh. Bà rút tay lại, lườm Mộc Duệ An một cái. Cái lườm này chứa đủ loại phong tình, nhìn đến nỗi lòng dạ Mộc Duệ An ngứa ngáy.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
…
Nghe thấy tiếng cười vang không kiêng dè gì phía sau, Mộc Hàn Yên nhếch miệng cười khẩy. Đến lúc đó, ai bị đánh cho bầm dập còn chưa chắc đâu.
Sau khi Mộc Hàn Yên về phòng của mình, nàng phát hiện ra có người đã đợi mình ở đó.
Là phụ thân nàng, Mộc Duệ An.
Mộc Duệ An thấy Mộc Hàn Yên trở về, sắc mặt lạnh như băng, thản nhiên nói: “Nghe nói con chấp nhận lời khiêu chiến của Mộc Phong.”
“Vâng.” Mộc Hàn Yên nhìn người phụ thân đã lâu không gặp, trong lòng phức tạp. Tại sao kiếp trước mình lại không nhìn thấy sự lo lắng lóe lên trong ánh mắt của phụ thân?
“Cái này, cho con.” Trên mặt Mộc Duệ An vẫn rất thản nhiên, không có biểu cảm gì, giọng nói cũng lạnh nhạt, thờ ơ tới cực điểm.
Mộc Hàn Yên sửng sốt nhận lấy, sau khi nhìn rõ vật trong tay, trong lòng lập tức thấy ấm áp, sống mũi cay cay, nước mắt suýt chút nữa trào ra. Là Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan. Đúng ra thì phải gọi là Tẩy Tủy Đan. Tuy rằng nó vẫn thua xa Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan thật trong truyền thuyết, thế nhưng công hiệu cũng không phải tầm thường, có tác dụng tương tự như Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan thật, chỉ là hiệu quả nhỏ hơn rất nhiều. Vì thế người đời gọi Tẩy Tủy Đan này là Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan hoặc là Tiểu Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan.
“Phụ thân, thứ này quá quý giá, con…” Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết thứ này quý giá như thế nào đối với gia tộc. Thế hệ đệ tử của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào viên Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này, bao gồm cả Mộc Phong và Mộc Thành. Vậy mà bây giờ Mộc Duệ An gánh áp lực, đưa đan dược quý giá này cho nàng – kẻ mà mọi người đều cho rằng hắn là một tên công tử bột phế vật. Có thể nghĩ được, tất cả mọi người đều cho rằng đây là lãng phí, nhất định sẽ gây không ít phiền toái cho phụ thân.
“Chỉ là ta không muốn con thua quá khó coi, làm mất mặt ta.” Mộc Duệ An thô bạo cắt ngang lời nói của Mộc Hàn Yên, nhanh chóng đứng dậy. Ông không nhìn Mộc Hàn Yên thêm một cái đã đi thẳng ra ngoài.
Mộc Hàn Yên nhìn bóng lưng của phụ thân, nước mắt lại lẳng lặng chảy xuống.
Tại sao, tại sao kiếp trước nàng không phát hiện đằng sau những hành động hời hợt của phụ thân là một tình thương thầm kín. Bản thân mình lại luôn oán hận người, tức giận người. Mộc Hàn Yên vùi sâu trong sự áy náy và tự trách mình, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
Nào ngờ, những hành động này của nàng đều lọt vào mắt của Mộc Duệ An đang nấp bên ngoài chưa rời khỏi. Đương nhiên Mộc Duệ An cho rằng nàng đang đau lòng vì thái độ lạnh nhạt của phụ thân đối với nàng.
Mộc Duệ An nhìn nữ nhi mình khóc như vậy, trong lòng quả thật như mèo cào. Ông ước gì có thể đánh cho mình hai cái bạt tai. Lúc nãy mình nói năng thô bạo như thế làm gì, phải dịu dàng một chút chứ.
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc ngà thon dài vươn tới, nắm lấy lỗ tai ông ấy, kéo ra khỏi viện này.
Ra khỏi viện, Mộc Duệ An nghiến răng chịu đựng: “Phu nhân, mau buông tay ra, để người khác nhìn thấy không hay đâu. Dù sao ta cũng là Thành chủ, chừa cho ta chút mặt mũi được không?”
“Hừ.” Chủ nhân của bàn tay ngọc ngà thon dài này đương nhiên là Việt Phàm Linh. Bà rút tay lại, lườm Mộc Duệ An một cái. Cái lườm này chứa đủ loại phong tình, nhìn đến nỗi lòng dạ Mộc Duệ An ngứa ngáy.
Bình luận facebook