Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Không hổ là thế gia giàu sang quyền quý, một con điểu sư chỉ có hình dáng của điểu sư mà cũng có thể ra giá cao như vậy, nếu là điểu sư thật sự thì sẽ đưa ra mức giá cao như thế nào chứ?” Khúc Sơn Linh vừa cảm khái vừa tiếc nuối nói.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, sớm biết như vậy thì chúng nên tìm người diễn trò trước, như thế còn có thể nâng giá lên một chút nữa.” Mộc Hàn Yên cũng tiếc nuối nói.
Khúc Sơn Linh ngây người nhìn Mộc Hàn Yên, trong lòng suy nghĩ nghiêm túc một vấn đề: Rốt cuộc ta là kẻ bịp bợm hay hắn là kẻ bịp bợm đây?
Phiên đấu giá kết thúc, hai người Chu Nghệ và Ngô Tùng Hưng liền cáo từ rời khỏi thương hội Nam Yên. Chu Nghệ đấu giá thành công được con điểu sư như mong muốn, tất nhiên là tâm trạng không tệ, hào phóng thanh toán hai mươi vạn tiền cọc rồi trở về kinh thành. Vốn dĩ đã nói rõ là chờ hắn ta phái người đưa khoản tiền còn lại đến rồi mới mang điểu sư đi, nhưng Mộc Hàn Yên và Mộc Nam thương lượng một hồi bèn hào phóng vung tay để hắn ta mang điểu sư đi trước.
Địa vị của Chu gia ở kinh thành không kém tông gia Mộc thị là bao, Mộc Hàn Yên không hề lo lắng bọn họ sẽ quỵt nợ, hơn nữa con điểu sư kia lại không phải dị thú chân chính, sức sống cũng không quá mạnh, lỡ không cẩn thận nuôi nó chết thì làm thế nào, nàng còn lâu mới tự tìm rắc rối cho mình.
Chu Nghệ quá đỗi vui mừng, tất nhiên lại đánh giá cao thương hội Nam Yên thêm vài phần.
Tuy Ngô Tùng Hưng của quận thành Nam Khê đấu giá thất bại nhưng hắn cũng không quá thất vọng.
Lần này hắn tới thành Hắc Thạch mục đích chính vẫn là tìm hiểu thực hư về thương hội Nam Yên, hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp: Tuy hiện nay thực lực của thương hội Nam Yên này xem ra cũng bình thường, nhưng hành sự có lý lẽ, có quy củ và đúng mực, quả là đại khí hiếm có. Mà tên Khúc Sơn Linh này xem ra cũng có tài năng và học vấn thật sự, người khác không nhìn ra Khúc Sơn Linh đã dùng tụ khí truyền âm với Mộc Hàn Yên nhưng hắn nhìn ra được, hắn biết sở dĩ Mộc Hàn Yên đột nhiên thay đổi chủ ý, tại thời khắc quan trọng sắp từ bỏ lại thêm một nghìn lượng để đấu giá quả trứng điểu sư, đều là xuất phát từ sự gợi ý của ông ta.
Có Khúc Sơn Linh trấn giữ, có khế ước của học viện Long Nham, lại thêm bản thân thương hội Nam Yên hành sự công bằng chính trực, đợi một thời gian nữa là nhất định có thể gây dựng được một mảnh trời riêng.
Mà ngoại trừ thương hội Nam Yên ra, hắn còn có một thu hoạch lớn hơn, đó chính là Mộc Hàn Yên.
Trước khi tới thành Hắc Thạch, hắn đã tìm hiểu trước một chút về con người và phong tục của thành Hắc Thạch, đã nghe qua đại danh ăn chơi trác táng, ngu ngốc bất tài của Mộc Hàn Yên, sau khi đến đây hắn mới biết cái danh ăn chơi trác táng này vang dội như thế nào. Thế nhưng lúc tận mắt nhìn thấy Mộc Hàn Yên hành sự, hắn mới cảm thấy vị Đại công tử của nhà Thành chủ này hình như hoàn toàn không giống với lời đồn đại.
Có vài phần tác phong ăn chơi trác táng, hành sự cũng rất điên cuồng cay độc nhưng lại khiến người khác không thể ghét nổi. Nếu nói đến ngu ngốc bất tài, nhìn hắn nhẹ nhàng bỡn cợt đám người Triệu Tứ tiểu thư trong lòng bàn tay, ai dám nói hắn là kẻ ngu ngốc bất tài? Mấy câu Mộc Hàn Yên nói với hắn và Chu Nghệ lúc nãy lại càng cho thấy Mộc Hàn Yên xảo quyệt, láu cá vô cùng, người như vậy, còn ai có thể nói là kẻ ngu ngốc.
Nói chung, hắn không hiểu rốt cuộc Mộc Hàn Yên là người như thế nào, chỉ có thể xác định một điểm, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng nên đắc tội với vị công tử ăn chơi trác táng này, đám người Triệu Tứ tiểu thư chính là bài học kinh nghiệm. Trừ khi ngươi có sở thích trần truồng chạy rông.
Phiên đấu giá kết thúc, những tiểu thương khác cũng đường ai nấy đi, vừa đi vừa hưng phấn thì thầm bàn tán, có điều không phải là bàn tán về phiên đấu giá lúc nãy mà là bàn tán xem vóc dáng hay làn da của Triệu Tứ tiểu thư đẹp, quả thực quá quyến rũ, khiến người khác phải hồi tưởng lại. Tên tiểu thương mập kia nghe thấy lời bàn tán của bọn họ cũng mặt mày hớn hở, nhưng rõ ràng lại có chút thất thần, không biết là đang hồi tưởng về vóc dáng đẹp đẽ của ai.
…
“Hàn Yên bái kiến Tam trưởng lão.” Lúc này Mộc Hàn Yên mới tiến lên hành lễ với Tam trưởng lão.
Thực ra lúc Tam trưởng lão lên tiếng bảo Chu Khải che mặt lại, Mộc Hàn Yên đã nhìn thấy ông ta rồi, nhưng biết rằng ông ta luôn không có thiện cảm tốt đẹp gì với mình nên Mộc Hàn Yên cũng không có hứng thú nhận gáo nước lạnh tạt vào mặt, chờ đến bây giờ mới chào hỏi.
“Ừ, hôm nay làm rất tốt, không để Mộc gia chúng ta mất mặt.” Tam trưởng lão gật đầu nói, tuy vẫn là vẻ mặt lạnh lùng nhưng lời nói ra lại dễ nghe hơn trước kia nhiều.
*********************************
“Không hổ là thế gia giàu sang quyền quý, một con điểu sư chỉ có hình dáng của điểu sư mà cũng có thể ra giá cao như vậy, nếu là điểu sư thật sự thì sẽ đưa ra mức giá cao như thế nào chứ?” Khúc Sơn Linh vừa cảm khái vừa tiếc nuối nói.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, sớm biết như vậy thì chúng nên tìm người diễn trò trước, như thế còn có thể nâng giá lên một chút nữa.” Mộc Hàn Yên cũng tiếc nuối nói.
Khúc Sơn Linh ngây người nhìn Mộc Hàn Yên, trong lòng suy nghĩ nghiêm túc một vấn đề: Rốt cuộc ta là kẻ bịp bợm hay hắn là kẻ bịp bợm đây?
Phiên đấu giá kết thúc, hai người Chu Nghệ và Ngô Tùng Hưng liền cáo từ rời khỏi thương hội Nam Yên. Chu Nghệ đấu giá thành công được con điểu sư như mong muốn, tất nhiên là tâm trạng không tệ, hào phóng thanh toán hai mươi vạn tiền cọc rồi trở về kinh thành. Vốn dĩ đã nói rõ là chờ hắn ta phái người đưa khoản tiền còn lại đến rồi mới mang điểu sư đi, nhưng Mộc Hàn Yên và Mộc Nam thương lượng một hồi bèn hào phóng vung tay để hắn ta mang điểu sư đi trước.
Địa vị của Chu gia ở kinh thành không kém tông gia Mộc thị là bao, Mộc Hàn Yên không hề lo lắng bọn họ sẽ quỵt nợ, hơn nữa con điểu sư kia lại không phải dị thú chân chính, sức sống cũng không quá mạnh, lỡ không cẩn thận nuôi nó chết thì làm thế nào, nàng còn lâu mới tự tìm rắc rối cho mình.
Chu Nghệ quá đỗi vui mừng, tất nhiên lại đánh giá cao thương hội Nam Yên thêm vài phần.
Tuy Ngô Tùng Hưng của quận thành Nam Khê đấu giá thất bại nhưng hắn cũng không quá thất vọng.
Lần này hắn tới thành Hắc Thạch mục đích chính vẫn là tìm hiểu thực hư về thương hội Nam Yên, hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp: Tuy hiện nay thực lực của thương hội Nam Yên này xem ra cũng bình thường, nhưng hành sự có lý lẽ, có quy củ và đúng mực, quả là đại khí hiếm có. Mà tên Khúc Sơn Linh này xem ra cũng có tài năng và học vấn thật sự, người khác không nhìn ra Khúc Sơn Linh đã dùng tụ khí truyền âm với Mộc Hàn Yên nhưng hắn nhìn ra được, hắn biết sở dĩ Mộc Hàn Yên đột nhiên thay đổi chủ ý, tại thời khắc quan trọng sắp từ bỏ lại thêm một nghìn lượng để đấu giá quả trứng điểu sư, đều là xuất phát từ sự gợi ý của ông ta.
Có Khúc Sơn Linh trấn giữ, có khế ước của học viện Long Nham, lại thêm bản thân thương hội Nam Yên hành sự công bằng chính trực, đợi một thời gian nữa là nhất định có thể gây dựng được một mảnh trời riêng.
Mà ngoại trừ thương hội Nam Yên ra, hắn còn có một thu hoạch lớn hơn, đó chính là Mộc Hàn Yên.
Trước khi tới thành Hắc Thạch, hắn đã tìm hiểu trước một chút về con người và phong tục của thành Hắc Thạch, đã nghe qua đại danh ăn chơi trác táng, ngu ngốc bất tài của Mộc Hàn Yên, sau khi đến đây hắn mới biết cái danh ăn chơi trác táng này vang dội như thế nào. Thế nhưng lúc tận mắt nhìn thấy Mộc Hàn Yên hành sự, hắn mới cảm thấy vị Đại công tử của nhà Thành chủ này hình như hoàn toàn không giống với lời đồn đại.
Có vài phần tác phong ăn chơi trác táng, hành sự cũng rất điên cuồng cay độc nhưng lại khiến người khác không thể ghét nổi. Nếu nói đến ngu ngốc bất tài, nhìn hắn nhẹ nhàng bỡn cợt đám người Triệu Tứ tiểu thư trong lòng bàn tay, ai dám nói hắn là kẻ ngu ngốc bất tài? Mấy câu Mộc Hàn Yên nói với hắn và Chu Nghệ lúc nãy lại càng cho thấy Mộc Hàn Yên xảo quyệt, láu cá vô cùng, người như vậy, còn ai có thể nói là kẻ ngu ngốc.
Nói chung, hắn không hiểu rốt cuộc Mộc Hàn Yên là người như thế nào, chỉ có thể xác định một điểm, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng nên đắc tội với vị công tử ăn chơi trác táng này, đám người Triệu Tứ tiểu thư chính là bài học kinh nghiệm. Trừ khi ngươi có sở thích trần truồng chạy rông.
Phiên đấu giá kết thúc, những tiểu thương khác cũng đường ai nấy đi, vừa đi vừa hưng phấn thì thầm bàn tán, có điều không phải là bàn tán về phiên đấu giá lúc nãy mà là bàn tán xem vóc dáng hay làn da của Triệu Tứ tiểu thư đẹp, quả thực quá quyến rũ, khiến người khác phải hồi tưởng lại. Tên tiểu thương mập kia nghe thấy lời bàn tán của bọn họ cũng mặt mày hớn hở, nhưng rõ ràng lại có chút thất thần, không biết là đang hồi tưởng về vóc dáng đẹp đẽ của ai.
…
“Hàn Yên bái kiến Tam trưởng lão.” Lúc này Mộc Hàn Yên mới tiến lên hành lễ với Tam trưởng lão.
Thực ra lúc Tam trưởng lão lên tiếng bảo Chu Khải che mặt lại, Mộc Hàn Yên đã nhìn thấy ông ta rồi, nhưng biết rằng ông ta luôn không có thiện cảm tốt đẹp gì với mình nên Mộc Hàn Yên cũng không có hứng thú nhận gáo nước lạnh tạt vào mặt, chờ đến bây giờ mới chào hỏi.
“Ừ, hôm nay làm rất tốt, không để Mộc gia chúng ta mất mặt.” Tam trưởng lão gật đầu nói, tuy vẫn là vẻ mặt lạnh lùng nhưng lời nói ra lại dễ nghe hơn trước kia nhiều.
Bình luận facebook