Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1109
Editor: May
Sau khi mấy người bác si rời đi, ba Cố Ninh Thư một phen kéo mẹ Cố Ninh Thư co quắp trên mặt đất lên, đỡ bà đến trên ghế dựa, sau đó nửa ngồi ở trước mặt bà, ánh mắt thẳng tắp nhìn bà hỏi: "Bà nói cho tôi biết, bà làm sao biết chuyện của Trừng Tịch và Tĩnh Lan??"
Mẹ Cố Ninh Thư nghiêng đầu đi, càng không ngừng lau nước mắt, môi khẽ hơi giương ra, lại là một câu nói cũng không có nói ra.
"Nói!!" Ba Cố Ninh Thư trực tiếp rống to một tiếng.
Trình Thi Đồng và mẹ Cố Ninh Thư bị một tiếng rống này của ông hù dọa đến thân thể run lên.
Mẹ Cố Ninh Thư bỗng chốc liền dừng khóc thút thít, bà trợn tròn mắt nhìn ba Cố Ninh Thư ngồi xổm ở trước mặt mình, một hồi lâu sau, cuối cùng nhếch miệng, gào khóc ra: "Năm đó...lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy ông, liền đặc biệt đặc biệt thích ông, khi đó liền muốn cả đời này không ông sẽ không gả... Tôi tìm mấy người bạn thân, điều tra tình huống của ông một chút... Biết rõ khi đó, ông có một người bạn gái, chính là... Chính là mẹ Trừng Tịch... Hơn nữa giống như đều sắp muốn đàm hôn luận gả... Sau đó... Sau đó vì chia rẽ các người, tôi liền... Tôi liền... Lấy danh nghĩa của ông hẹn mẹ Trừng Tịch ra ngoài, sau đó... Sau đó..."
Giọng nói bà dừng lại, tựa hồ là không dám nói tiếp...
"Sau đó như thế nào??" Ba Cố Ninh Thư nheo mắt lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bà.
"Sau đó thả thuốc ngủ ở trong nước của bà ấy, sau khi bà ấy ngất đi... Kêu mấy người bạn kia, nâng bà ấy đến trong phòng đã thuê trước đó... tôi... tôi cởi quần áo của bà ấy ra, sau đó tìm một người... Đẹp trai... Nằm ở bên người bà ấy, lại... Lại để cho bạn bè dùng điện thoại khách sạn gọi tới đơn vị của ông, nói có chuyện để cho ông nhanh tới... Lại sau đó... Lại sau đó chính là như ông nhìn thấy vậy..."
Giọng nói mẹ Cố Ninh Thư càng ngày càng nhỏ...
Ba Cố Ninh Thư lại là toát một thân mồ hôi lạnh.
Ông còn nhớ rõ chính mình năm đó lúc vội vã đuổi tới khách sạn, liền nhìn thấy Tĩnh Lan và một người đàn ông xa lạ quần áo không chỉnh tề nằm cùng một chỗ, khi đó bà mơ mơ màng màng tựa hồ mới vừa tỉnh ngủ, người đàn ông kia đưa lưng về phía chính mình, nói với bà ấy bảo bà ấy sinh hạ đứa bé ra, ông ta thừa nhận, ngàn vạn đừng để con ông ta theo họ người đàn ông khác...
Mà "người đàn ông khác" kia... Nói chính là ông...
Sau khi mấy người bác si rời đi, ba Cố Ninh Thư một phen kéo mẹ Cố Ninh Thư co quắp trên mặt đất lên, đỡ bà đến trên ghế dựa, sau đó nửa ngồi ở trước mặt bà, ánh mắt thẳng tắp nhìn bà hỏi: "Bà nói cho tôi biết, bà làm sao biết chuyện của Trừng Tịch và Tĩnh Lan??"
Mẹ Cố Ninh Thư nghiêng đầu đi, càng không ngừng lau nước mắt, môi khẽ hơi giương ra, lại là một câu nói cũng không có nói ra.
"Nói!!" Ba Cố Ninh Thư trực tiếp rống to một tiếng.
Trình Thi Đồng và mẹ Cố Ninh Thư bị một tiếng rống này của ông hù dọa đến thân thể run lên.
Mẹ Cố Ninh Thư bỗng chốc liền dừng khóc thút thít, bà trợn tròn mắt nhìn ba Cố Ninh Thư ngồi xổm ở trước mặt mình, một hồi lâu sau, cuối cùng nhếch miệng, gào khóc ra: "Năm đó...lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy ông, liền đặc biệt đặc biệt thích ông, khi đó liền muốn cả đời này không ông sẽ không gả... Tôi tìm mấy người bạn thân, điều tra tình huống của ông một chút... Biết rõ khi đó, ông có một người bạn gái, chính là... Chính là mẹ Trừng Tịch... Hơn nữa giống như đều sắp muốn đàm hôn luận gả... Sau đó... Sau đó vì chia rẽ các người, tôi liền... Tôi liền... Lấy danh nghĩa của ông hẹn mẹ Trừng Tịch ra ngoài, sau đó... Sau đó..."
Giọng nói bà dừng lại, tựa hồ là không dám nói tiếp...
"Sau đó như thế nào??" Ba Cố Ninh Thư nheo mắt lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bà.
"Sau đó thả thuốc ngủ ở trong nước của bà ấy, sau khi bà ấy ngất đi... Kêu mấy người bạn kia, nâng bà ấy đến trong phòng đã thuê trước đó... tôi... tôi cởi quần áo của bà ấy ra, sau đó tìm một người... Đẹp trai... Nằm ở bên người bà ấy, lại... Lại để cho bạn bè dùng điện thoại khách sạn gọi tới đơn vị của ông, nói có chuyện để cho ông nhanh tới... Lại sau đó... Lại sau đó chính là như ông nhìn thấy vậy..."
Giọng nói mẹ Cố Ninh Thư càng ngày càng nhỏ...
Ba Cố Ninh Thư lại là toát một thân mồ hôi lạnh.
Ông còn nhớ rõ chính mình năm đó lúc vội vã đuổi tới khách sạn, liền nhìn thấy Tĩnh Lan và một người đàn ông xa lạ quần áo không chỉnh tề nằm cùng một chỗ, khi đó bà mơ mơ màng màng tựa hồ mới vừa tỉnh ngủ, người đàn ông kia đưa lưng về phía chính mình, nói với bà ấy bảo bà ấy sinh hạ đứa bé ra, ông ta thừa nhận, ngàn vạn đừng để con ông ta theo họ người đàn ông khác...
Mà "người đàn ông khác" kia... Nói chính là ông...
Bình luận facebook