Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1062
Editor: May
Giọng nói của Cố Ninh Thư dừng một chút, sau đó tiếp tục nói với đầu kia điện thoại: "Mà phía sau mỗi một trang, đều viết ba chữ "Trình Thi Đồng"."
Cố Trừng Tịch trầm mặc một lát, sau đó cầm lấy điện thoại đứng dậy, chậm rãi đi ra phòng làm việc, trầm giọng nói: "Quyển sổ đó ở chỗ của chú??"
"Vâng." Cố Ninh Thư cười cười, tiếp tục nói với anh: "Khi đó em vừa mới chuyển trường, nữ sinh ngồi ở phía trước em kia, đúng lúc tên Trình Thi Đồng."
"..." Cố Trừng Tịch đi đến trên hành lang ngoài văn phòng, nghiêng dựa ở góc tường, ánh mắt nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.
"Xuất phát từ hiếu kỳ, em quan sát cô ấy vài ngày, muốn biết một người nữ sinh như vậy, đối với anh mà nói, rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, lại có thể khiến cho anh đều viết tên cô ấy lên mỗi một trang giấy." Sau khi Cố Ninh Thư nói xong câu nói kia, chờ nửa ngày, cũng không có đợi được Cố Trừng Tịch tiếp tục nói chuyện, vì vậy liền cười nói: "Cô ấy xác thực... Hết sức đặc biệt."
"Chú gọi điện thoại cho tôi, chính là vì nói với tôi chú là gặp được cô ấy như thế nào sao??" Cố Trừng Tịch ngắt lời anh.
Cố Trừng Tịch anh cũng không muốn nghe tình yêu của cậu ta đã bắt đầu như thế nào.
"Không phải." Giọng nói Cố Ninh Thư dừng lại một lát, sau đó có chút cô đơn hỏi: "Em chỉ muốn hỏi, đã nhiều năm như vậy, anh còn thích cô ấy không??"
"..." Cố Trừng Tịch cảm thấy cuộc điện thoại này có chút không giải thích được.
"Nếu như... em chết... anh có thể giúp em chăm sóc cô ấy không??" Câu cuối cùng này của Cố Ninh Thư, nói rất nhẹ rất nhẹ.
Nhưng cho dù là nhẹ như thế, anh cũng vẫn nghe được.
Cố Trừng Tịch nhíu lông mày lại, có chút nghi ngờ hỏi đầu kia điện thoại: "Chú làm sao vậy, bệnh máu chậm đông cũng không phải là bệnh nan y gì mà."
"Đúng, bệnh máu chậm đông không phải." Cố Ninh Thư yên tĩnh hô hấp, chậm rãi nói: "Nhưng bệnh này thì phải."
"..."
Cố Trừng Tịch tiếp tục trầm mặc.
"Có thể chứ, anh trai..." Cố Ninh Thư thấp giọng hỏi anh.
"Không được." Cố Trừng Tịch có chút bực bội đáp lại cậu ta một câu: "Bỏ qua một bên những thứ không nói khác, dù chú chết, cô ấy cũng vẫn có cuộc sống của chính cô ấy, cô ấy sẽ gặp được những người khác, cũng có thể sẽ yêu những người khác, sao chú có thể xác định tôi có thể thay chú chăm sóc tốt cô ấy, lại nói, tôi có thể chăm sóc cô ấy cái gì, giúp cô ấy cẩn thận phân biệt rõ bạn trai nhiệm kế tiếp tốt hay xấu ư??"
Giọng nói của Cố Ninh Thư dừng một chút, sau đó tiếp tục nói với đầu kia điện thoại: "Mà phía sau mỗi một trang, đều viết ba chữ "Trình Thi Đồng"."
Cố Trừng Tịch trầm mặc một lát, sau đó cầm lấy điện thoại đứng dậy, chậm rãi đi ra phòng làm việc, trầm giọng nói: "Quyển sổ đó ở chỗ của chú??"
"Vâng." Cố Ninh Thư cười cười, tiếp tục nói với anh: "Khi đó em vừa mới chuyển trường, nữ sinh ngồi ở phía trước em kia, đúng lúc tên Trình Thi Đồng."
"..." Cố Trừng Tịch đi đến trên hành lang ngoài văn phòng, nghiêng dựa ở góc tường, ánh mắt nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.
"Xuất phát từ hiếu kỳ, em quan sát cô ấy vài ngày, muốn biết một người nữ sinh như vậy, đối với anh mà nói, rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, lại có thể khiến cho anh đều viết tên cô ấy lên mỗi một trang giấy." Sau khi Cố Ninh Thư nói xong câu nói kia, chờ nửa ngày, cũng không có đợi được Cố Trừng Tịch tiếp tục nói chuyện, vì vậy liền cười nói: "Cô ấy xác thực... Hết sức đặc biệt."
"Chú gọi điện thoại cho tôi, chính là vì nói với tôi chú là gặp được cô ấy như thế nào sao??" Cố Trừng Tịch ngắt lời anh.
Cố Trừng Tịch anh cũng không muốn nghe tình yêu của cậu ta đã bắt đầu như thế nào.
"Không phải." Giọng nói Cố Ninh Thư dừng lại một lát, sau đó có chút cô đơn hỏi: "Em chỉ muốn hỏi, đã nhiều năm như vậy, anh còn thích cô ấy không??"
"..." Cố Trừng Tịch cảm thấy cuộc điện thoại này có chút không giải thích được.
"Nếu như... em chết... anh có thể giúp em chăm sóc cô ấy không??" Câu cuối cùng này của Cố Ninh Thư, nói rất nhẹ rất nhẹ.
Nhưng cho dù là nhẹ như thế, anh cũng vẫn nghe được.
Cố Trừng Tịch nhíu lông mày lại, có chút nghi ngờ hỏi đầu kia điện thoại: "Chú làm sao vậy, bệnh máu chậm đông cũng không phải là bệnh nan y gì mà."
"Đúng, bệnh máu chậm đông không phải." Cố Ninh Thư yên tĩnh hô hấp, chậm rãi nói: "Nhưng bệnh này thì phải."
"..."
Cố Trừng Tịch tiếp tục trầm mặc.
"Có thể chứ, anh trai..." Cố Ninh Thư thấp giọng hỏi anh.
"Không được." Cố Trừng Tịch có chút bực bội đáp lại cậu ta một câu: "Bỏ qua một bên những thứ không nói khác, dù chú chết, cô ấy cũng vẫn có cuộc sống của chính cô ấy, cô ấy sẽ gặp được những người khác, cũng có thể sẽ yêu những người khác, sao chú có thể xác định tôi có thể thay chú chăm sóc tốt cô ấy, lại nói, tôi có thể chăm sóc cô ấy cái gì, giúp cô ấy cẩn thận phân biệt rõ bạn trai nhiệm kế tiếp tốt hay xấu ư??"
Bình luận facebook