-
Chương 92: Mỗi người đều có suy nghĩ riêng
“Ai da, cậu em Tần à, sao giờ cậu mới tới? Mau vào đi, mau vào, rượu tôi đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi cậu đến thôi đấy! Ha ha…”
Cửa phòng VIP mở ra, một âm thanh có vẻ nhiệt tình truyền ra.
Tần Khải đứng sau lưng tên có râu, thiếu chút rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Trong phòng VIP không phải ai khác, mà chính là Ngô Quảng đang ngồi đó.
Không chỉ có Ngô Quảng, mà chuyện khiến Tần Khải cảm thấy mở rộng tầm mắt chính là Lý Tiếu Lai cũng ở đây.
Hai người này tụ lại với nhau, không làm khó dễ gì Tần Khải là đã không tệ rồi.
Lúc này lại còn nhiệt tình như thế, ai không biết còn tưởng Tần Khải và bọn họ mới là bạn bè thân thiết.
Có vấn đề…
Tần Khải suy nghĩ, lập tức phản ứng lại.
Hai người này, hơn phân nửa là kiểu chuột chúc tết gà, không có lòng tốt gì!
“Thì ra là anh Ngô à, sao mời tôi đến mà không nói thẳng, còn làm ra vẻ thần bí như vậy”. Tần Khải tươi cười như gió xuân, bước chân không chậm không vội đi vào phòng VIP.
Tuy tạm thời không biết rốt cuộc Ngô Quảng đang chơi trò gì, nhưng nếu Ngô Quảng đã thích diễn thì Tần Khải cũng chơi đùa cùng hắn ta thôi, dù sao cũng rảnh rỗi buồn chán.
Lý Tiếu Lai cũng tươi cười, chỉ là có Ngô Quảng ở đây, hắn ta cũng chỉ là cười xòa.
Tên có râu nhận lệnh “mời” Tần Khải đến, cũng không nhìn ra được ý cười trên mặt ba người họ gượng ép thế nào.
“Ồ? Râu ria, không phải đã dặn là nghiêm túc kính cẩn mời cậu em Tần đến à? Cậu làm gì vậy!”
Trong lúc mơ hồ, tên có râu còn chưa kịp phản ứng, Ngô Quảng đã lạnh lùng nhìn hắn ta.
Ánh mắt Tần Khải cũng có chút trêu đùa.
Hai người đều không phải người dễ chọc, bị bọn họ nhìn chằm chằm, tên có râu giật mình run rẩy, còn chưa nghĩ được giải thích thế nào, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.
“Tôi, cậu Ngô...” tôi đây…”
“Ha ha, không sao, chúng tôi chỉ là đùa thôi, đàn em của anh Ngô có thân thủ cũng không tệ đấy”.
Tên có râu đang khổ sở thì Tần Khải cười lên tiếng khi đặt mông xuống ghế, chủ động giải vây giúp hắn ta.
“Đúng đúng đúng! Anh Tần nói đúng!”. Nghe vậy, tên có râu ngây người, rồi vội gật đầu.
Hắn ta cũng không ngờ Tần Khải chẳng những không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mà còn tốt bụng cứu hắn ta một mạng.
“Ra là vậy à? Được, xuống đi”.
Ngô Quảng ngoài mặt cười nhưng khóe mắt nhìn Tần Khải có chút nghi ngờ và e dè.
Ngô Quảng không phải tên ngốc, tên có râu không phải người thường.
Khi còn trẻ, tên có râu đã từng tham gia đội lính đánh thuê ở nước ngoài, thân kinh bách chiến.
Nhưng ánh mắt tên có râu nhìn Tần Khải vừa nãy, rõ ràng là đang sợ gì đó.
Ngô Quảng không nói, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.
“Cho nên anh Ngô à, hai người các anh, lần này mời tôi đến là…”, Tần Khải nói một nửa, vẻ mặt cười nhạt.
“Chuyện này à, đương nhiên là để giải thích những hiểu lầm trước kia giữa chúng ta, nhưng quan trọng nhất là, cá nhân tôi rất tán thưởng năng lực và nhân phẩm của cậu em Tần, cũng rất muốn kết giao với cậu em Tần”.
Vẻ mặt Ngô Quảng cười tủm tỉm, mắt nhìn thấy Tần Khải vươn tay, khóe mắt hắn ta vội ra hiệu cho Lý Tiếu Lai ngồi bên cạnh.
Lý Tiếu Lai ngây người, lúc này gượng cười bưng bình rượu, rót rượu cho Tần Khải.
“Cậu em Tần, mời!”
Ngô Quảng cầm ly rượu, chạm vào ly rượu của Tần Khải.
Tần Khải muốn thăm dò ý của Ngô Quảng, cố ý nâng ly rượu của mình cao hơn.
Thấy vậy, Ngô Quảng khẽ cười, nhưng khi hai người chạm ly, ánh mắt cậu Ngô này vẫn có chút không vui.
Mâu thuẫn giữa Lý Tiếu Lai và Tần Khải không ít, bị Ngô Quảng kéo đến uống rượu, Lý Tiếu Lai cười càng thêm gượng ép hơn.
Một ly rượu vào bụng, Ngô Quảng nhìn người bên cạnh, lúc này mới lên tiếng nói với Tần Khải.
“Cậu em Tần, thực không dám giấu, Tiếu Lai là thuộc hạ làm việc dưới trướng tôi, cũng là anh em tốt, bạn tốt của tôi, biết cậu ta gây rắc rối cho cậu, tôi đã dạy dỗ tên nhóc đó một trận rồi”.
“Ồ? Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh Ngô rồi?”
Tần Khải nâng ly rượu, cười đầy thâm ý.
Ngô Quảng như giẫm phải đinh, vẻ mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta đã tươi cười lại: “Không cần không cần, cậu em Tần nói lời này, chẳng phải khách sáo quá rồi sao? Tiếu Lai, cậu tự phạt ba ly, xem như xin lỗi cậu em Tần đi”.
“Tôi… Được, tôi uống”.
Ánh mắt Lý Tiếu Lai không vui, nhưng bị Ngô Quảng nhìn chằm chằm, hắn ta mới đổi lời.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Lý lại bị ép cúi đầu trước một tên nhà quê, Lý Tiếu Lai mấy lần không nhịn được muốn bộc phát.
Nếu không phải nể mặt Ngô Quảng, Lý Tiếu Lai không dám đắc tội thì chỉ sợ là hắn ta đã lật bàn, tức giận bỏ đi, sao nuốt nổi cơn giận này chứ.
Rượu nóng vào cổ họng, trong lòng Lý Tiếu Lai càng lúc càng khó chịu.
Hắn ta mê Triệu Băng Linh không phải ngày một ngày hai, sớm đã xem Triệu Băng Linh như bảo vật trong túi rồi.
Bảo hắn ta cúi đầu với Tần Khải thì đồng nghĩa khiến Lý Tiếu Lai này bị cắm cái sừng trên đầu rồi.
Lý Tiếu Lai tức tối nín nhịn, chỉ hận không thể trở mặt với Tần Khải.
Hắn ta tự nghĩ mình che giấu tốt, Tần Khải cũng không uống không ít rượu.
Nhưng Tần Khải bên này, sớm đã nhìn thấy rõ.
Chỉ là tạm thời không biết hai người này đang định làm gì, Tần Khải cố ý giả vờ ngu ngơ, không vạch trần lời nói dối của bọn họ.
“Rượu cũng phạt rồi, cậu em Tần, nếu cậu vẫn chưa nguôi giận, tôi bảo Lý Tiếu Lai xin lỗi, bồi thường cho cậu được không?”, Ngô Quảng giẫm chân Lý Tiếu ở dưới bàn, ngoài mặt thì vô cùng hòa nhã với Tần Khải.
Lý Tiếu Lai cười hùa theo, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khó chịu không cam.
“Xin lỗi, xin lỗi được đấy! Ha ha, ý này không tệ, con người mà, làm sai thì phải trả giá, anh Ngô, anh thấy đúng chứ?”, Tàn Khả giả vờ như không nhìn ra, cười híp mắt.
Lời này nghe thì rất ôn hòa, nhưng rõ ràng có ẩn ý.
Chèn ép Lý Tiếu Lai, khiến hắn ta khó chịu không vui, lại còn đánh đến người Ngô Quảng.
“Mẹ nó…”
“Tiếu Lai, cậu uống nhiều rồi!”
Lý Tiếu Lai không kiềm được cơn giận, lập tức đứng dậy.
Hắn ta vừa đứng dậy đã bị Ngô Quảng kéo ra sau.
“Cậu nói gì vậy? Mọi người đều là anh em, ngồi ăn uống vui vẻ, cậu nói con mẹ ai, hả?”
Ngô Quảng đập bàn, lạnh mặt hừ một tiếng.
Lý Tiếu Lai bị ngắt lời, hai mắt trợn tròn, mặt tức giận đỏ bừng, hoàn toàn không dám phản bác.
“Bây giờ, lập tức xin lỗi cậu em Tần đi”.
Không đợi Lý Tiếu Lai phản bác, Ngô Quảng giẫm vào chân hắn ta dưới bàn xem như nhắc nhở và cảnh báo.
Lý Tiếu Lai nhếch miệng, ánh mắt nhìn Tần Khải chằm chằm, thở dốc.
Tần Khải như không nhìn ra Lý Tiếu Lai tức giận, anh cười híp trông khá là vui sướng.
Tần Khải mượn cơ hội làm Lý Tiếu Lai mất mặt, thuận tiện thăm dò Ngô Quảng, có thể nói là một mũi tên hai mục đích.
Ngô Quảng chỉ nghĩ là Tần Khải lòng dạ hẹp hòi, ngoài mặt tức giận với Lý Tiếu Lai nhưng trong lòng thì lại cười khinh Tần Khải.
Căn bản là kẻ ngu ngốc, loại hồ đồ thiếu kiên nhẫn, không đủ chín chắn!
Dù bị Ngô Quảng bắt ép, Lý Tiếu Lai cũng không chịu cúi đầu.
Ba người im lặng, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Cửa phòng VIP mở ra, một âm thanh có vẻ nhiệt tình truyền ra.
Tần Khải đứng sau lưng tên có râu, thiếu chút rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Trong phòng VIP không phải ai khác, mà chính là Ngô Quảng đang ngồi đó.
Không chỉ có Ngô Quảng, mà chuyện khiến Tần Khải cảm thấy mở rộng tầm mắt chính là Lý Tiếu Lai cũng ở đây.
Hai người này tụ lại với nhau, không làm khó dễ gì Tần Khải là đã không tệ rồi.
Lúc này lại còn nhiệt tình như thế, ai không biết còn tưởng Tần Khải và bọn họ mới là bạn bè thân thiết.
Có vấn đề…
Tần Khải suy nghĩ, lập tức phản ứng lại.
Hai người này, hơn phân nửa là kiểu chuột chúc tết gà, không có lòng tốt gì!
“Thì ra là anh Ngô à, sao mời tôi đến mà không nói thẳng, còn làm ra vẻ thần bí như vậy”. Tần Khải tươi cười như gió xuân, bước chân không chậm không vội đi vào phòng VIP.
Tuy tạm thời không biết rốt cuộc Ngô Quảng đang chơi trò gì, nhưng nếu Ngô Quảng đã thích diễn thì Tần Khải cũng chơi đùa cùng hắn ta thôi, dù sao cũng rảnh rỗi buồn chán.
Lý Tiếu Lai cũng tươi cười, chỉ là có Ngô Quảng ở đây, hắn ta cũng chỉ là cười xòa.
Tên có râu nhận lệnh “mời” Tần Khải đến, cũng không nhìn ra được ý cười trên mặt ba người họ gượng ép thế nào.
“Ồ? Râu ria, không phải đã dặn là nghiêm túc kính cẩn mời cậu em Tần đến à? Cậu làm gì vậy!”
Trong lúc mơ hồ, tên có râu còn chưa kịp phản ứng, Ngô Quảng đã lạnh lùng nhìn hắn ta.
Ánh mắt Tần Khải cũng có chút trêu đùa.
Hai người đều không phải người dễ chọc, bị bọn họ nhìn chằm chằm, tên có râu giật mình run rẩy, còn chưa nghĩ được giải thích thế nào, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.
“Tôi, cậu Ngô...” tôi đây…”
“Ha ha, không sao, chúng tôi chỉ là đùa thôi, đàn em của anh Ngô có thân thủ cũng không tệ đấy”.
Tên có râu đang khổ sở thì Tần Khải cười lên tiếng khi đặt mông xuống ghế, chủ động giải vây giúp hắn ta.
“Đúng đúng đúng! Anh Tần nói đúng!”. Nghe vậy, tên có râu ngây người, rồi vội gật đầu.
Hắn ta cũng không ngờ Tần Khải chẳng những không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mà còn tốt bụng cứu hắn ta một mạng.
“Ra là vậy à? Được, xuống đi”.
Ngô Quảng ngoài mặt cười nhưng khóe mắt nhìn Tần Khải có chút nghi ngờ và e dè.
Ngô Quảng không phải tên ngốc, tên có râu không phải người thường.
Khi còn trẻ, tên có râu đã từng tham gia đội lính đánh thuê ở nước ngoài, thân kinh bách chiến.
Nhưng ánh mắt tên có râu nhìn Tần Khải vừa nãy, rõ ràng là đang sợ gì đó.
Ngô Quảng không nói, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.
“Cho nên anh Ngô à, hai người các anh, lần này mời tôi đến là…”, Tần Khải nói một nửa, vẻ mặt cười nhạt.
“Chuyện này à, đương nhiên là để giải thích những hiểu lầm trước kia giữa chúng ta, nhưng quan trọng nhất là, cá nhân tôi rất tán thưởng năng lực và nhân phẩm của cậu em Tần, cũng rất muốn kết giao với cậu em Tần”.
Vẻ mặt Ngô Quảng cười tủm tỉm, mắt nhìn thấy Tần Khải vươn tay, khóe mắt hắn ta vội ra hiệu cho Lý Tiếu Lai ngồi bên cạnh.
Lý Tiếu Lai ngây người, lúc này gượng cười bưng bình rượu, rót rượu cho Tần Khải.
“Cậu em Tần, mời!”
Ngô Quảng cầm ly rượu, chạm vào ly rượu của Tần Khải.
Tần Khải muốn thăm dò ý của Ngô Quảng, cố ý nâng ly rượu của mình cao hơn.
Thấy vậy, Ngô Quảng khẽ cười, nhưng khi hai người chạm ly, ánh mắt cậu Ngô này vẫn có chút không vui.
Mâu thuẫn giữa Lý Tiếu Lai và Tần Khải không ít, bị Ngô Quảng kéo đến uống rượu, Lý Tiếu Lai cười càng thêm gượng ép hơn.
Một ly rượu vào bụng, Ngô Quảng nhìn người bên cạnh, lúc này mới lên tiếng nói với Tần Khải.
“Cậu em Tần, thực không dám giấu, Tiếu Lai là thuộc hạ làm việc dưới trướng tôi, cũng là anh em tốt, bạn tốt của tôi, biết cậu ta gây rắc rối cho cậu, tôi đã dạy dỗ tên nhóc đó một trận rồi”.
“Ồ? Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh Ngô rồi?”
Tần Khải nâng ly rượu, cười đầy thâm ý.
Ngô Quảng như giẫm phải đinh, vẻ mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta đã tươi cười lại: “Không cần không cần, cậu em Tần nói lời này, chẳng phải khách sáo quá rồi sao? Tiếu Lai, cậu tự phạt ba ly, xem như xin lỗi cậu em Tần đi”.
“Tôi… Được, tôi uống”.
Ánh mắt Lý Tiếu Lai không vui, nhưng bị Ngô Quảng nhìn chằm chằm, hắn ta mới đổi lời.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Lý lại bị ép cúi đầu trước một tên nhà quê, Lý Tiếu Lai mấy lần không nhịn được muốn bộc phát.
Nếu không phải nể mặt Ngô Quảng, Lý Tiếu Lai không dám đắc tội thì chỉ sợ là hắn ta đã lật bàn, tức giận bỏ đi, sao nuốt nổi cơn giận này chứ.
Rượu nóng vào cổ họng, trong lòng Lý Tiếu Lai càng lúc càng khó chịu.
Hắn ta mê Triệu Băng Linh không phải ngày một ngày hai, sớm đã xem Triệu Băng Linh như bảo vật trong túi rồi.
Bảo hắn ta cúi đầu với Tần Khải thì đồng nghĩa khiến Lý Tiếu Lai này bị cắm cái sừng trên đầu rồi.
Lý Tiếu Lai tức tối nín nhịn, chỉ hận không thể trở mặt với Tần Khải.
Hắn ta tự nghĩ mình che giấu tốt, Tần Khải cũng không uống không ít rượu.
Nhưng Tần Khải bên này, sớm đã nhìn thấy rõ.
Chỉ là tạm thời không biết hai người này đang định làm gì, Tần Khải cố ý giả vờ ngu ngơ, không vạch trần lời nói dối của bọn họ.
“Rượu cũng phạt rồi, cậu em Tần, nếu cậu vẫn chưa nguôi giận, tôi bảo Lý Tiếu Lai xin lỗi, bồi thường cho cậu được không?”, Ngô Quảng giẫm chân Lý Tiếu ở dưới bàn, ngoài mặt thì vô cùng hòa nhã với Tần Khải.
Lý Tiếu Lai cười hùa theo, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khó chịu không cam.
“Xin lỗi, xin lỗi được đấy! Ha ha, ý này không tệ, con người mà, làm sai thì phải trả giá, anh Ngô, anh thấy đúng chứ?”, Tàn Khả giả vờ như không nhìn ra, cười híp mắt.
Lời này nghe thì rất ôn hòa, nhưng rõ ràng có ẩn ý.
Chèn ép Lý Tiếu Lai, khiến hắn ta khó chịu không vui, lại còn đánh đến người Ngô Quảng.
“Mẹ nó…”
“Tiếu Lai, cậu uống nhiều rồi!”
Lý Tiếu Lai không kiềm được cơn giận, lập tức đứng dậy.
Hắn ta vừa đứng dậy đã bị Ngô Quảng kéo ra sau.
“Cậu nói gì vậy? Mọi người đều là anh em, ngồi ăn uống vui vẻ, cậu nói con mẹ ai, hả?”
Ngô Quảng đập bàn, lạnh mặt hừ một tiếng.
Lý Tiếu Lai bị ngắt lời, hai mắt trợn tròn, mặt tức giận đỏ bừng, hoàn toàn không dám phản bác.
“Bây giờ, lập tức xin lỗi cậu em Tần đi”.
Không đợi Lý Tiếu Lai phản bác, Ngô Quảng giẫm vào chân hắn ta dưới bàn xem như nhắc nhở và cảnh báo.
Lý Tiếu Lai nhếch miệng, ánh mắt nhìn Tần Khải chằm chằm, thở dốc.
Tần Khải như không nhìn ra Lý Tiếu Lai tức giận, anh cười híp trông khá là vui sướng.
Tần Khải mượn cơ hội làm Lý Tiếu Lai mất mặt, thuận tiện thăm dò Ngô Quảng, có thể nói là một mũi tên hai mục đích.
Ngô Quảng chỉ nghĩ là Tần Khải lòng dạ hẹp hòi, ngoài mặt tức giận với Lý Tiếu Lai nhưng trong lòng thì lại cười khinh Tần Khải.
Căn bản là kẻ ngu ngốc, loại hồ đồ thiếu kiên nhẫn, không đủ chín chắn!
Dù bị Ngô Quảng bắt ép, Lý Tiếu Lai cũng không chịu cúi đầu.
Ba người im lặng, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Bình luận facebook