-
Chương 91: Người tiêu phí trong khu VIP
“Chán thật, chẳng thú vị gì”.
Tần Khải bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa trong văn phòng bộ phận tiếp thị thị trường, thở dài.
Dường như sợ Tần Khải làm khó mình, Vương Kỳ trốn cả một buổi chiều cũng không xuất hiện.
Để Tần Khải cảm thấy rất nhàm chán nhưng lại chẳng thể làm gì.
Thấy sắp đến năm giờ rưỡi, Tần Khải thu dọn cặp của mình, chạy nhanh đến chỗ thang máy.
Với anh, cuộc sống sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan quả thật quá mức nhàm chán.
Tần Khải nhìn đông ngó tây trước cửa tòa nhà công ty.
Lúc này nếu cô vợ hờ kia, chẳng những có thể ngắm người đẹp, còn có thể quá giang một đoạn, có thể gọi là một phát trúng hai đích.
Nhưng Tần Khải đợi một hồi không những không đợi được Triệu Băng Linh mà ngược lại đợi được một vị khách không mời mà đến.
Tiếng gió rít gào ập đến, Tần Khải lùi về sau một bước theo bản năng, nhìn thấy một chiếc xe bánh mì chạy đến.
Chiếc xe chạy đến trước mặt Tần Khải thì cấp tốc dừng lại.
Không đợi Tần Khải đứng vững, cửa xe đã được hạ xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông có râu đeo kính râm, mặt đầy thịt thò đầu ra khỏi chiếc xe: “Anh là Tần Khải à? Ông chủ bọn tôi mời anh, đi với chúng tôi một chuyến, lên xe đi”.
Bắt cóc tống tiền?
Tần Khải nhíu mày, đối phương cũng không có ý gì tốt.
Anh đã thấy không ít thủ đoạn như vậy trên tivi.
Theo lý, chỉ cần lên xe đa phần sẽ chẳng có kết cục tốt, không chừng còn nộp mạng ấy chứ.
Suy nghĩ xoay chuyển, Tần Khải lý trí đưa ra quyết định.
Lên xe!
Người có bản lĩnh thì không sợ gì.
“Đi thôi”.
Cả người tựa vào hàng ghế sau, Tần Khải hệt như bước vào nhà mình vậy.
Mặt chẳng để lộ ra vẻ sợ hãi, còn cười hi hi ha ha.
Mấy vệ sĩ trong xe có tướng mạo hung dữ, cơ thể cường tráng đều đồng loạt há hốc miệng nhìn chằm chằm Tần Khải.
Vẻ mặt ngớ ra như phát hiện ra châu lục mới.
Vốn dĩ cứ nghĩ Tần Khải là một người kiên cường không chịu thua, còn phải dùng chút thủ đoạn, họ hoàn toàn không ngờ Tần Khải lại phối hợp với mình như vậy.
Nhất là người đàn ông có râu lái xe đó, hắn vô thức xoa mắt, không yên tâm nhìn ra ngoài cửa xe một cái, sợ mình nhìn lầm.
Cho dù là người nhát cáy cũng nên giãy giụa chút chứ.
Nhưng Tần Khải thì ngược lại, dường như tính tình rất tốt, thậm chí còn hơi ngốc.
Sau khi phản ứng lại, mọi người đều nhìn Tần Khải lắc đầu như nhìn tên ngốc.
“Này, có biết bọn tôi là ai không mà dám lên xe của bọn tôi, ha ha…”, người đàn ông có râu đạp chân ga, lạnh mặt giả vờ hung dữ.
Mấy người bên cạnh Tần Khải cũng đều cười nhạo.
Một người đàn ông cao lớn lấy con dao sắc bén ra, bộ dạng có vẻ như muốn kề vào người Tần Khải.
Dù như thế, sắc mặt Tần Khải cũng chẳng thay đổi.
“Nhàm chán”.
Lạnh nhạt nhìn đám người này, Tần Khải tựa đầu vào đằng sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt một đám hung thần.
“Đệch, anh này? Có phải tên này bị ngu không vậy?”
“Bắt nhầm người rồi sao? Tôi thấy đầu óc tên này có vấn đề nhỉ?”
…
Đám người nhìn Tần Khải chằm chằm, ánh mắt lộ ra vẻ ngờ vực.
Người đàn ông có râu chợt đạp phanh, mở hình trong điện thoại, đối chiếu với mặt của Tần Khải một lúc rồi lẩm bẩm: “Không nhầm mà nhỉ, chính là tên này, bọn mày nhìn đi, nó cười lên hơi nham hiểm, có cảm giác thiếu đòn. Đúng là hắn rồi”.
“Lái xe cho cẩn thận, đừng tự chuốc vạ vào thân, lát nữa tôi mà không vui, các anh sẽ xui đấy”.
Mọi người còn đang lao nhao nói thì nghe Tần Khải như đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi nói một câu.
“Ôi đệch, mày nghĩ mày là ai thế? Dám đe dọa bọn tao à?”
“Đây chính là thiếu đòn đấy! Cứ đánh trước một trận rồi tính”.
“Đúng thế, lên xe của bọn tao rồi mà còn dám lớn lối? Tao thấy mày chán sống rồi đấy”.
…
Một đám người vốn dĩ chẳng xem Tần Khải ra gì, vừa nghe Tần Khải nói thế đều cười mỉa.
Người đàn ông cao lớn cầm dao lạnh lùng lắc con dao trong tay.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn dọa Tần Khải, để anh biết sợ.
Nhưng không ngờ khi tay hắn đặt lên cổ Tần Khải, con dao vốn dĩ định kề lên cổ đột nhiên không bay mà bay.
Gặp ma rồi?
Dao của mình đâu?
Tầm mắt người đàn ông dời sang chỗ khác, ngay sau đó hắn mới cảm nhận được trên cổ hơi lạnh.
Tần Khải vẫn còn đang nhắm mắt nhưng chỉ khác là lúc này trong tay Tần Khải còn cầm con dao của hắn.
Con dao sáng loáng đang kề lên cổ hắn.
“Anh định làm như vậy sao?”
Tần Khải cố ý kề con dao xuống dưới một chút, cướp híp mắt nói.
“Tôi… anh hai, tôi sai rồi”.
Người đàn ông nín thở, sắc mặt khó coi đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đám người vốn dĩ không thấy Tần Khải đáng sợ gì lúc này đã đổi sắc, như gặp phải đại địch.
“Đệch, thả thằng ba ra, nếu không tao đâm chết mày đấy”.
“Mau bỏ dao xuống, nếu không mày chết chắc”.
…
Sau khi phản ứng lại, một đám người mới cảm thấy Tần Khải không hề tầm thường.
Đối diện với mấy lời đe dọa này, Tần Khải chỉ cười nhạt.
“Giết tôi? Chỉ dựa vào đám loắt choắt các anh à? Đừng đùa nữa, lái xe cho cẩn thận, nếu không tôi không ngại rạch một đường lên cổ hắn đâu”.
Nói rồi Tần Khải mở mắt ra.
Người đàn ông có râu bị Tần Khải nhìn chăm chăm, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng quay đầu lại khởi động xe.
Những người khác thấy đại ca không nói gì cũng trở nên thành thật.
Mọi người cũng không gây chuyện nữa, Tần Khải cũng vui vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người đàn ông cao lớn cảm nhận được sự uy hiếp trên cổ biến mất, cúi đầu nhìn thì thấy con dao trong tay Tần Khải không biết đã ở trong tay hắn từ lúc nào.
Người đàn ông cao lớn biến sắc, cả người co đến sát mép cửa xe, ánh mắt nhìn Tần Khải có vẻ hơi kiêng dè.
Thế là trong xe xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Đám bắt cóc hung dữ sắc mặt khó coi như gặp phải kẻ thù.
Tần Khải là con tin thì lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cực kỳ quái lạ.
Mười mấy phút sau, chiếc xe dừng lại, người đàn ông có râu nhìn Tần Khải như đã ngủ say, thận trọng nói: “Đến rồi, tỉnh đi?”
Người đàn ông có râu mà còn như thế, những người khác càng không dám làm gì.
Tận mắt thấy Tần Khải ra uy, đám người này nhìn Tần Khải như nhìn ôn thần, chỉ ước gì Tần Khải mau mau xuống xe.
“Đến rồi à? Tôi còn chưa ngủ đủ mà”.
Tần Khải hoạt động cái cổ, cười híp mắt nhìn người đàn ông có râu, lúc này mới chậm rãi xuống xe.
Vừa thấy Tần Khải không có ý làm khó họ, mọi người mới thở phào.
“Anh à, đi bên này”.
Người đàn ông có râu làm ra vẻ bình tĩnh dẫn đường cho Tần Khải.
Tần Khải ung dung đi theo phía sau.
Nơi này không phải nơi nào khác mà là khu giải trí Thái Tử, một trong các nơi đốt tiền có tiếng ở Trung Hải.
Người đàn ông có râu cũng không dám đắc tội với Tần Khải, một đường dẫn Tần Khải vào cổng khu giải trí tiêu khiển.
Sau khi người đàn ông có râu chào lễ tân, hai người đi vào thang máy.
Đến lúc này Tần Khải hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư.
Trong Bách Lạc Viên, từ tầng ba trở lên đều là khu VIP, chỉ mở cho thành viên VIP.
Người có thể tiêu phí ở khu VIP không nói có bản lĩnh hơn người gì, nhưng chắc chắn không giàu thì cũng cao sang, không có ngoại lệ.
Tần Khải bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa trong văn phòng bộ phận tiếp thị thị trường, thở dài.
Dường như sợ Tần Khải làm khó mình, Vương Kỳ trốn cả một buổi chiều cũng không xuất hiện.
Để Tần Khải cảm thấy rất nhàm chán nhưng lại chẳng thể làm gì.
Thấy sắp đến năm giờ rưỡi, Tần Khải thu dọn cặp của mình, chạy nhanh đến chỗ thang máy.
Với anh, cuộc sống sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan quả thật quá mức nhàm chán.
Tần Khải nhìn đông ngó tây trước cửa tòa nhà công ty.
Lúc này nếu cô vợ hờ kia, chẳng những có thể ngắm người đẹp, còn có thể quá giang một đoạn, có thể gọi là một phát trúng hai đích.
Nhưng Tần Khải đợi một hồi không những không đợi được Triệu Băng Linh mà ngược lại đợi được một vị khách không mời mà đến.
Tiếng gió rít gào ập đến, Tần Khải lùi về sau một bước theo bản năng, nhìn thấy một chiếc xe bánh mì chạy đến.
Chiếc xe chạy đến trước mặt Tần Khải thì cấp tốc dừng lại.
Không đợi Tần Khải đứng vững, cửa xe đã được hạ xuống.
Chỉ thấy một người đàn ông có râu đeo kính râm, mặt đầy thịt thò đầu ra khỏi chiếc xe: “Anh là Tần Khải à? Ông chủ bọn tôi mời anh, đi với chúng tôi một chuyến, lên xe đi”.
Bắt cóc tống tiền?
Tần Khải nhíu mày, đối phương cũng không có ý gì tốt.
Anh đã thấy không ít thủ đoạn như vậy trên tivi.
Theo lý, chỉ cần lên xe đa phần sẽ chẳng có kết cục tốt, không chừng còn nộp mạng ấy chứ.
Suy nghĩ xoay chuyển, Tần Khải lý trí đưa ra quyết định.
Lên xe!
Người có bản lĩnh thì không sợ gì.
“Đi thôi”.
Cả người tựa vào hàng ghế sau, Tần Khải hệt như bước vào nhà mình vậy.
Mặt chẳng để lộ ra vẻ sợ hãi, còn cười hi hi ha ha.
Mấy vệ sĩ trong xe có tướng mạo hung dữ, cơ thể cường tráng đều đồng loạt há hốc miệng nhìn chằm chằm Tần Khải.
Vẻ mặt ngớ ra như phát hiện ra châu lục mới.
Vốn dĩ cứ nghĩ Tần Khải là một người kiên cường không chịu thua, còn phải dùng chút thủ đoạn, họ hoàn toàn không ngờ Tần Khải lại phối hợp với mình như vậy.
Nhất là người đàn ông có râu lái xe đó, hắn vô thức xoa mắt, không yên tâm nhìn ra ngoài cửa xe một cái, sợ mình nhìn lầm.
Cho dù là người nhát cáy cũng nên giãy giụa chút chứ.
Nhưng Tần Khải thì ngược lại, dường như tính tình rất tốt, thậm chí còn hơi ngốc.
Sau khi phản ứng lại, mọi người đều nhìn Tần Khải lắc đầu như nhìn tên ngốc.
“Này, có biết bọn tôi là ai không mà dám lên xe của bọn tôi, ha ha…”, người đàn ông có râu đạp chân ga, lạnh mặt giả vờ hung dữ.
Mấy người bên cạnh Tần Khải cũng đều cười nhạo.
Một người đàn ông cao lớn lấy con dao sắc bén ra, bộ dạng có vẻ như muốn kề vào người Tần Khải.
Dù như thế, sắc mặt Tần Khải cũng chẳng thay đổi.
“Nhàm chán”.
Lạnh nhạt nhìn đám người này, Tần Khải tựa đầu vào đằng sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt một đám hung thần.
“Đệch, anh này? Có phải tên này bị ngu không vậy?”
“Bắt nhầm người rồi sao? Tôi thấy đầu óc tên này có vấn đề nhỉ?”
…
Đám người nhìn Tần Khải chằm chằm, ánh mắt lộ ra vẻ ngờ vực.
Người đàn ông có râu chợt đạp phanh, mở hình trong điện thoại, đối chiếu với mặt của Tần Khải một lúc rồi lẩm bẩm: “Không nhầm mà nhỉ, chính là tên này, bọn mày nhìn đi, nó cười lên hơi nham hiểm, có cảm giác thiếu đòn. Đúng là hắn rồi”.
“Lái xe cho cẩn thận, đừng tự chuốc vạ vào thân, lát nữa tôi mà không vui, các anh sẽ xui đấy”.
Mọi người còn đang lao nhao nói thì nghe Tần Khải như đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi nói một câu.
“Ôi đệch, mày nghĩ mày là ai thế? Dám đe dọa bọn tao à?”
“Đây chính là thiếu đòn đấy! Cứ đánh trước một trận rồi tính”.
“Đúng thế, lên xe của bọn tao rồi mà còn dám lớn lối? Tao thấy mày chán sống rồi đấy”.
…
Một đám người vốn dĩ chẳng xem Tần Khải ra gì, vừa nghe Tần Khải nói thế đều cười mỉa.
Người đàn ông cao lớn cầm dao lạnh lùng lắc con dao trong tay.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn dọa Tần Khải, để anh biết sợ.
Nhưng không ngờ khi tay hắn đặt lên cổ Tần Khải, con dao vốn dĩ định kề lên cổ đột nhiên không bay mà bay.
Gặp ma rồi?
Dao của mình đâu?
Tầm mắt người đàn ông dời sang chỗ khác, ngay sau đó hắn mới cảm nhận được trên cổ hơi lạnh.
Tần Khải vẫn còn đang nhắm mắt nhưng chỉ khác là lúc này trong tay Tần Khải còn cầm con dao của hắn.
Con dao sáng loáng đang kề lên cổ hắn.
“Anh định làm như vậy sao?”
Tần Khải cố ý kề con dao xuống dưới một chút, cướp híp mắt nói.
“Tôi… anh hai, tôi sai rồi”.
Người đàn ông nín thở, sắc mặt khó coi đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đám người vốn dĩ không thấy Tần Khải đáng sợ gì lúc này đã đổi sắc, như gặp phải đại địch.
“Đệch, thả thằng ba ra, nếu không tao đâm chết mày đấy”.
“Mau bỏ dao xuống, nếu không mày chết chắc”.
…
Sau khi phản ứng lại, một đám người mới cảm thấy Tần Khải không hề tầm thường.
Đối diện với mấy lời đe dọa này, Tần Khải chỉ cười nhạt.
“Giết tôi? Chỉ dựa vào đám loắt choắt các anh à? Đừng đùa nữa, lái xe cho cẩn thận, nếu không tôi không ngại rạch một đường lên cổ hắn đâu”.
Nói rồi Tần Khải mở mắt ra.
Người đàn ông có râu bị Tần Khải nhìn chăm chăm, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng quay đầu lại khởi động xe.
Những người khác thấy đại ca không nói gì cũng trở nên thành thật.
Mọi người cũng không gây chuyện nữa, Tần Khải cũng vui vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người đàn ông cao lớn cảm nhận được sự uy hiếp trên cổ biến mất, cúi đầu nhìn thì thấy con dao trong tay Tần Khải không biết đã ở trong tay hắn từ lúc nào.
Người đàn ông cao lớn biến sắc, cả người co đến sát mép cửa xe, ánh mắt nhìn Tần Khải có vẻ hơi kiêng dè.
Thế là trong xe xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Đám bắt cóc hung dữ sắc mặt khó coi như gặp phải kẻ thù.
Tần Khải là con tin thì lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cực kỳ quái lạ.
Mười mấy phút sau, chiếc xe dừng lại, người đàn ông có râu nhìn Tần Khải như đã ngủ say, thận trọng nói: “Đến rồi, tỉnh đi?”
Người đàn ông có râu mà còn như thế, những người khác càng không dám làm gì.
Tận mắt thấy Tần Khải ra uy, đám người này nhìn Tần Khải như nhìn ôn thần, chỉ ước gì Tần Khải mau mau xuống xe.
“Đến rồi à? Tôi còn chưa ngủ đủ mà”.
Tần Khải hoạt động cái cổ, cười híp mắt nhìn người đàn ông có râu, lúc này mới chậm rãi xuống xe.
Vừa thấy Tần Khải không có ý làm khó họ, mọi người mới thở phào.
“Anh à, đi bên này”.
Người đàn ông có râu làm ra vẻ bình tĩnh dẫn đường cho Tần Khải.
Tần Khải ung dung đi theo phía sau.
Nơi này không phải nơi nào khác mà là khu giải trí Thái Tử, một trong các nơi đốt tiền có tiếng ở Trung Hải.
Người đàn ông có râu cũng không dám đắc tội với Tần Khải, một đường dẫn Tần Khải vào cổng khu giải trí tiêu khiển.
Sau khi người đàn ông có râu chào lễ tân, hai người đi vào thang máy.
Đến lúc này Tần Khải hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư.
Trong Bách Lạc Viên, từ tầng ba trở lên đều là khu VIP, chỉ mở cho thành viên VIP.
Người có thể tiêu phí ở khu VIP không nói có bản lĩnh hơn người gì, nhưng chắc chắn không giàu thì cũng cao sang, không có ngoại lệ.