• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tiểu quỷ và tổng giám đốc xã hội đen (1 Viewer)

  • Chương 2. Đồ mặt than

“Hạ Bạch Tâm chờ bọn tớ với chứ.” Vương Anh và Thiên Thiên vừa chạy vừa reo í ới.

“Các cậu có cần phải rêu rao tên tớ như vậy không hả?” Chạy tới bến xe buýt cô quay lại nhìn hai người bạn thân đang thở hồng hộc chạy tới.

“Cậu thật là, nhà có xe hơi không chịu đi mà cứ thích hành hạ đôi chân của mình thế hả?” Thiên Thiên chạy tới chu môi trách cô bạn thân đang nhìn mình cười tủm tỉm.

“Đó không phải xe nhà tớ, xe đến rồi kìa đi thôi.” Cô quay người bước lên xe buýt, Thiên Thiên và Vương Anh nhìn nhau lắc đầu rồi theo sau cô lên xe.

Trong một chiếc xe sang trọng.

“Tổng giám đốc việc kí hợp đồng với đại học Royar chúng ta tính sao ạ?” Thư kí Trần cung kính nhìn anh.

“Tôi sẽ đi.” Doãn Thiên Ân cầm xấp tài liệu về đại học Royar âm lãnh nói.

“Vâng ạ.” Thứ kí Trần cúi đầu rồi quay sang với tài xế. “Đến đại học Royar.”

Trường đại học Royar.

“Woa, cậu lại đứng đầu nữa kìa Bạch Tâm.” Thiên Thiên kéo tay cô chỉ vào bảng điểm reo lên.

“Lại sau cậu một bậc nữa rồi.” Vương Anh khoác tay lên vai cô thở dài.

“Hì hì… Ha ha… Thấy tớ lợi hại chưa.?” Cô hất tóc nhìn hai người bạn thân cười đầy đắc ý.

“Phải, lợi hại lắm, Tâm Tâm của chúng ta lợi hại lắm.” Vương Anh và Thiên Thiên cùng nhìn cô cười tà.

“Ơ, đừng làm càn nha, nè nè tránh xa tớ ra. Á nhột quá… ha… ha… ha..” Cô cố xoay người bỏ chạy khỏi hai người bạn thân.

“Chủ tịch doãn thật quý hóa quá, mời ngài đi theo lối này ạ.” Thầy hiệu trưởng cung kính cúi đầu.

Hôm nay Doãn Thiên Ân mặc một bộ âu phục đen sang trọng, nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng đến bức người cả người anh tản mát sự lạnh lùng uy nghiêm giống như người không quen thì chớ đến gần. Anh vẫn giữ im lặng không nói gì nhưng vẫn khiến cho hiệu trưởng phải run rẩy chảy mồ hôi hột.

“Bộp”, hiệu trưởng dường như bị hóa đá há hốc mồm nhìn cô gái nhỏ dám cả gan động vào anh đang ngồi bệch trên sàn. “Chết rồi, chắc hợp tác lần này gay to rồi. Cái con bé này từ đâu chạy tới không biết nữa…” Hiệu trưởng thầm reo lên trong lòng.

“Anh kia, mắt anh để làm cảnh à?” Hạ Bạch Tâm xoa xoa tiểu thí thí của mình trừng mắt nhìn anh.

Doãn Thiên Ân mặt tối sầm lại khi nghe cô chỉ trích mình, cô là người đầu tiên dám lớn tiếng với anh như vậy tay bất giác cuộn tròn lại thành nấm đấm. Thầy hiệu trưởng nhìn cảnh này chân run rẫy gần như ngã quỵ xuống đất. Ông hít một hơi thật sâu rồi định nói gì đó nhưng lại bị anh cắt lời. “Cô vừa bảo sao?” Âm khí lạnh lùng đến bức người của anh khiến cho những người đúng xung quanh anh toát cả mồ hôi.

“Trời ạ, cô gái này là ai mà dám chọc vào tổng giám đốc cơ chứ. Ngay cả giám đốc Hứa và trợ lí Đồng cũng không dám nhìn tổng giám đốc như thế. Hôm nay chắc cô bé này xui xẻo rồi.” Thư kí Trần trong lòng thở dài, thấp thỏm lo âu cho Hạ Bạch Tâm.

“Ha ha ha ha… Mắc cười quá, tôi nói vậy đó thì sao? Thấy người khác chạy đến không tránh đi mà còn đứng đó không phải mù chứ là gì.?” Nhìn vẻ mặt ngày càng đen như đít nồi của Doãn Thiên Ân khiến cô nhịn không được phá lên cười mà trả lời.

Nghe câu trả lời của cô, trong lòng mọi người dâng lên một cỗ sợ hãi đến tột cùng. Doãn Thiên Ân bây giờ như nổ tung, trước giờ anh không khiêng dè là nam hay nữ tất cả đụng phải anh đều phải chết. Anh vung tay lên định đánh vào mặt cô nhưng khi tay đưa lên được nữa chừng thì khựng lại khi nghe người ở phía trước gọi tên. “HẠ BẠCH TÂM cậu có đứng lại không thì bảo?” Tiếng của Thiên Thiên và Vương Anh từ xa vọng lại. Doãn Thiên Ân nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt đứng trước mặt mình lòng anh dâng lên một cỗ nghi ngờ, nhưng anh lại nhìn thấy sợi dây chuyền hình vương miện cô đang đeo. Chẳng lẽ là cô ấy, anh nhẹ nhàng đưa tay về phía sợi dây chuyền.

“AAAAA đồ mặt than biến thái.” Hai tay cô che trước ngực nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ. Cứ tưởng sẽ bị đánh nào ngờ khi mở mắt thấy hành động này của anh khiến cô hoài nghi anh có phải kẻ biến thái hay không.

“Có chuyện gì vậy Bạch tâm?” Vương Anh và Thiên Thiên chạy đến thì nghe tiếng hét của cô chạy vội chạy nhanh lại.

“Sợi dây chuyền của cô?” Doãn Thiên Ân không chấp nhặt khi nghe cô kêu anh là đồ mặt than biến thái mà anh vào ngay vấn đề anh thắc mắc.

“Sợi dây chuyền?” cô nâng sợi dây chuyền lên. “Cái này là do một người anh tặng tôi lúc còn nhỏ. Mà tại sao tôi phải nói với kẻ mặt than như anh chứ? Chúng ta đi thôi.” Cô quay người tránh khỏi tầm mắt của anh rồi kéo tay hai ngai người bạn thân bỏ đi.

“Một người anh tặng khi còn nhỏ?” Miệng anh nhếch lên một đường cong xinh đẹp hiếm hoi. “Chúng ta đi.” Doãn Thiên Ân lấy lại dang vẻ ban đầu dẫn đầu ra khỏi trường.

“Vậy chuyện hợp tác…” Hiệu trưởng sợ sệch hỏi anh.

“Ngày mai giám đốc Hứa sẽ đến.” Thư kí Trần trả lời.

“Không tôi sẽ đến.” Anh bỏ mặc sự ngạc nhiên của hiệu trưởng rồi lên xe cùng thư kí Trần. “Tôi đã bảo mà, tôi sẽ timg được em.” Doãn Thiên Ân tựa người ra sau ghế nhắm hai mắt suy nghĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom