Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Sáng thứ sáu, mọi người tập trung ở công ty, Bella tổng cộng có hai mươi người vừa đủ một xe, xe được công ty hỗ trợ.
Địa điểm do Bộ Hành tìm, từ sau buổi đặt hàng, cô đã nhắc với Tô Mạn Lệ muốn tổ chức hoạt động dã ngoại, Tô Mạn Lệ lập tức đồng ý. Cô đã từng nói mời mọi người đi Nam Phụng để tự hái hoa quả, lần này đúng là một cơ hội tốt.
Vì thế cô đã liên lạc với người môi giới bất động sản tên Tiểu Lưu, Tiểu Lưu làm việc rất đáng tin cậy, tự mình đi khảo sát rồi chụp ảnh gửi cho cô xem.
Cô và Tô Mạn Lệ xem qua, đều nhất trí cao.
Địa điểm đến là một biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình, nói chính xác hơn đây giống như một nông trại.
Xe đi hơn một giờ thì đến nơi, mọi người đi ra từ bãi đỗ xe, đi qua một vườn cây ăn trái xanh tươi rộng lớn và một cây cầu bằng đá dài, bốn phía đều thấy đủ loại nông sản, rau cỏ, cách đó không xa còn có được vây quanh bởi hàng rào các loại cây lâu năm.
Không khí tươi mát, tầm nhìn thoáng đãng, mọi người ở trên xe còn có vẻ buồn tẻ, hiện giờ ai cũng vui vẻ, phấn chấn lên.
Khi mọi người đi bộ đến sân rộng của khu biệt thự, “Wow” kinh ngạc, cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
Tôn Hiểu Hiểu rất kích động, hưng phấn mà nói: “Nơi này thật tuyệt!”
Chu Dung Dung chạy đến bên hồ bơi, có điểm nóng lòng muốn thử, giả bộ tư thế nhảy cầu, làm mọi người không nhịn được cười.
Bộ Hành đối với sự giới thiệu của Tiểu Lưu rất thực vừa lòng, cảnh thật ở đây còn đẹp hơn so với những bức ảnh anh ta chụp.
Cô hy vọng thông qua hoạt động lần này sẽ xóa bỏ khoảng cách của mọi người với nhau, lãnh đạo và nhân viên giảm bớt mâu thuẫn, tăng cường sự gắn kết.
Năng lực của mỗi người rất nhỏ, ngay cả cô cũng không thể làm được tất cả mọi việc. Đối với một công ty mà nói, không thể phủ nhận tầm quan trọng của làm việc nhóm, mọi nỗ lực hướng về một chỗ, công việc sẽ hiệu quả hơn.
Đặc biệt cô sau này còn muốn dẫn dắt nhóm mình ít nhất hai mùa nữa, mặt khác đây cũng là một bài học để cô lãnh đạo MOCO trong tương lai. Cho nên, cô nghĩ những hoạt động tập thể như thế này là điều tất yếu.
Mọi người đi dần vào trong biệt thự, bắt đầu tham quan.
Tô Mạn Lệ cũng rất hứng thú mà nhìn bao quát cả nhà, lúc sau gọi mọi người lại.
Trước mặt mọi người cô cười nói với Bộ Hành: “Chị hôm nay đến đây chủ yếu để hưởng thụ, em lên kế hoạch đi, nói như thế nào chị và mọi người sẽ làm thế ấy.”
Bộ Hành thể hiện thái độ hối hận, “Em cũng đang định nói đợt này em sẽ lười biếng, gửi gắm hết cho chị Mạn Lệ đấy!”
Tô Mạn Lệ từ đáy lòng nói: “Em là người ở Nam Phụng, cũng có thể coi như là chủ nhà, chị và mọi người đều là khách, nghe theo chủ là điều đương nhiên.”
Triệu Văn xoa xoa tay, “Đúng vậy, Bộ Hành cô nhanh lên kế hoạch đi! Chúng tôi ngồi không yên được nữa rồi!”
Tất cả mọi người đều hưởng ứng.
Thật ra lúc trước nói muốn đi dã ngoại, có vài người đã phát bực vì chiếm mất ngày nghỉ của họ, không muốn tham gia. Nhưng bây giờ mọi người đang ở nơi bình thường không có được, hít thở không khí trong lành, đặc biệt vừa rồi tham quan biệt thự, điều kiện rất tốt, còn có các trò chơi, đây chính là một chuyến nghỉ ngơi tuyệt vời, mọi người lập tức mỗi người một lời cảm xúc dần tăng lên.
Bộ Hành vỗ vỗ tay, “Như vậy đi! Chúng ta phân phòng trước, để mọi người hãy cất hành lý, còn mang đồ gì theo thì tùy mỗi người.”
“Được!”
“Chúng ta có tổng cộng hai mươi người, mười bốn nữ và sáu nam. Tầng dưới bên trái có một phòng cực lớn, trong đó có một chiếc giường rất lớn, sáu nam ở chung với nhau trong phòng đó, có được không ạ?”
Điền Quân là người hướng ngoại nhất trong sáu người con trai, lập tức nói: “Không thành vấn đề, bên cạnh đó có phòng bi-a, phòng cờ, bên phải còn có karaoke, còn ai quan tâm đến việc ngủ đâu cơ chứ!”
Mọi người sôi nổi lên.
Bộ Hành cười, “Trên tầng có bảy phòng, vừa đủ cho hai người một phòng, mọi người tự do chọn bạn cùng phòng, có ai có ý kiến khác không?”
“Không có!”
“Được, bây giờ là chín rưỡi”, Bộ Hành mắt nhìn đồng hồ, “Cho mọi người mười phút, lên tầng chọn phòng, ainđến trước được chọn trước. Mười phút sau tập trung xuống dưới, nam giới do Phạm Văn Hiên phụ trách, tự do chọn lựa, bắt gà vịt ngan ngỗng, hoặc câu cá, ăn trưa trông cậy hết vào mọi người. Nhóm nữ của thời trang trẻ em do Viên tỷ phụ trách, đi ra vườn ngắt rau, giày trẻ em bên này chúng ta đi hái trái cây. Đến mười giờ năm mươi trở lại đây, bắt đầu làm cơm trưa.”
Cô nhướng mày cười, “Làm đồ ăn cho bữa trưa, tổ thời trang trẻ em và tổ giày trẻ em có muốn thi không? Chị Mạn Lệ và một người trong nông trại sẽ làm giám khảo. Nhóm nào thua sẽ bị phạt, hình thức phạt do đội thắng quyết định. Cho nên, mọi người ở nhà có bản lĩnh gì, nấu gì ngon, ngàn vạn lần xin đừng bủn xỉn, hãy thể hiện ra hết!”
Nghe xong, mọi người đều phấn chấn và khẩn trương nóng lòng muốn thi đấu.
“Ok!” Trước mắt Bộ Hành rất vừa lòng với sự hào hứng tham gia của mọi người, dùng giọng trịnh trọng đùa với mọi người: “Thưa các vị nữ sĩ và các tiên sinh, mời mọi người bắt đầu hành động!”
Các cô gái quả nhiên vui cười ồn ào đi lên hướng tầng trên để giành phòng.
Phạm Văn Hiên dẫn các nhóm nam giới đi ra cửa, bắt đầu đi câu cá bắt gà.
Dưới tầng chỉ còn Tô Mạn Lệ và Bộ Hành.
Hai người ngồi trên sô pha, Tô Mạn Lệ cắt dưa ở trên bàn, chậm rãi ăn.
“Ồ, dưa rất ngọt, quả nhiên trái cây ở Nam Phụng vẫn là ngon nhất. Mai chị phải mua một ít đem về mới được!” Tô Mạn lệ tán thưởng, đưa cho Bộ Hành một miếng.
“Cảm ơn chị.” Bộ Hành duỗi tay nhận, cắn một miếng.
Thật sự rất ngọt, nó làm cô nhớ đến những trái dưa ở trong vườn ông bà nội khi cô còn bé.
“Bộ Hành, lần trước em nói không làm lâu dài ở Trác Chu, nghĩa là sao vậy?”
Tô Mạn Lệ ngẩng đầu nhìn cô, “Em biết đấy, sau này nếu em lấy Chu tổng, em quản lý toàn bộ trung tâm thiết kế cũng không phải việc gì khó.”
Bộ Hành cười, “Em muốn xây dựng thương hiệu cho riêng mình.”
Tô Mạn Lệ suy tư gì đó, cô ấy nói vậy ý muốn chính mình làm bà chủ sao?
Cũng đúng, cô ấy có tài, lại quyết đoán, thêm nữa hiện giờ lại có Tiểu Chu tổng làm hậu thuẫn cho cô ấy, tại sao lại không gây dựng thương hiệu cho mình kia chứ?
Tô Mạn Lệ hoàn toàn yên lòng, thân thiết mà nói: “Chúng ta cũng lên tầng đi, không biết lũ nha đầu kia để lại phòng nào cho chúng ta!”
“Vâng.”
Bộ Hành đứng lên.
Chờ mọi người chọn phòng ra tới, mọi người chia tổ bắt đầu hành động.
Hái rau và hái quả không mất nhiều thời gian, nên mọi người vừa làm việc vừa chụp ảnh.
Thời tiết của tháng sáu, mặc dù có ánh nắng, nhưng ở đây cây cối nhiều, tầm mắt lại không có các tòa nhà cao tầng, cây xanh như một hồ nước nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, khiến cho không khí rất mát mẻ.
Chỉ chớp mắt đã đến 10 giờ năm mươi phút.
Mọi người trở lại biệt thự với đầy chiến lợi phẩm.
Nhóm nam giới câu được hai con cá, bắt một con gà và một con vịt, nhờ người trong nông trại làm thịt.
Rửa rau, rửa trái cây, mọi người ngay ngắn trật tự mà bận rộn.
Phòng bếp có hai cái bếp, mỗi tổ một cái, ai nấu ăn tốt thì lần lượt đi vào nấu.
Chỉ trong chốc lại, nhóm giày trẻ em đã gặp bất lợi hơn so với nhóm thời trang trẻ em.
Bộ Hành nấu ăn cũng không phải giỏi lắm, thế nhưng cũng coi như nhân vật chủ lực, Triệu Văn nấu ăn tốt hơn so với cô, còn ba người kia đối với nấu nướng thì dốt đặc cán mai.
Chủ lực của thời trang trẻ em lại là một vị nam giới, thấy anh cắt rau đã thấy là một tay già đời, khi nói chuyện mới biết gia đình anh có cửa hàng cơm, anh từ nhỏ đã hỗ trợ cho bộ phận nhà bếp.
Bộ Hành đã lâu không nấu ăn, hôm nay cô làm món gà cùng địa tam tiên, nếm nếm, tỏ vẻ hài lòng.
Lâu lâu mới làm đồ ăn, cô chụp một bức ảnh gửi cho Chu Mộ Tu, viết: Em làm.
(Continue....)
Địa điểm do Bộ Hành tìm, từ sau buổi đặt hàng, cô đã nhắc với Tô Mạn Lệ muốn tổ chức hoạt động dã ngoại, Tô Mạn Lệ lập tức đồng ý. Cô đã từng nói mời mọi người đi Nam Phụng để tự hái hoa quả, lần này đúng là một cơ hội tốt.
Vì thế cô đã liên lạc với người môi giới bất động sản tên Tiểu Lưu, Tiểu Lưu làm việc rất đáng tin cậy, tự mình đi khảo sát rồi chụp ảnh gửi cho cô xem.
Cô và Tô Mạn Lệ xem qua, đều nhất trí cao.
Địa điểm đến là một biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình, nói chính xác hơn đây giống như một nông trại.
Xe đi hơn một giờ thì đến nơi, mọi người đi ra từ bãi đỗ xe, đi qua một vườn cây ăn trái xanh tươi rộng lớn và một cây cầu bằng đá dài, bốn phía đều thấy đủ loại nông sản, rau cỏ, cách đó không xa còn có được vây quanh bởi hàng rào các loại cây lâu năm.
Không khí tươi mát, tầm nhìn thoáng đãng, mọi người ở trên xe còn có vẻ buồn tẻ, hiện giờ ai cũng vui vẻ, phấn chấn lên.
Khi mọi người đi bộ đến sân rộng của khu biệt thự, “Wow” kinh ngạc, cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
Tôn Hiểu Hiểu rất kích động, hưng phấn mà nói: “Nơi này thật tuyệt!”
Chu Dung Dung chạy đến bên hồ bơi, có điểm nóng lòng muốn thử, giả bộ tư thế nhảy cầu, làm mọi người không nhịn được cười.
Bộ Hành đối với sự giới thiệu của Tiểu Lưu rất thực vừa lòng, cảnh thật ở đây còn đẹp hơn so với những bức ảnh anh ta chụp.
Cô hy vọng thông qua hoạt động lần này sẽ xóa bỏ khoảng cách của mọi người với nhau, lãnh đạo và nhân viên giảm bớt mâu thuẫn, tăng cường sự gắn kết.
Năng lực của mỗi người rất nhỏ, ngay cả cô cũng không thể làm được tất cả mọi việc. Đối với một công ty mà nói, không thể phủ nhận tầm quan trọng của làm việc nhóm, mọi nỗ lực hướng về một chỗ, công việc sẽ hiệu quả hơn.
Đặc biệt cô sau này còn muốn dẫn dắt nhóm mình ít nhất hai mùa nữa, mặt khác đây cũng là một bài học để cô lãnh đạo MOCO trong tương lai. Cho nên, cô nghĩ những hoạt động tập thể như thế này là điều tất yếu.
Mọi người đi dần vào trong biệt thự, bắt đầu tham quan.
Tô Mạn Lệ cũng rất hứng thú mà nhìn bao quát cả nhà, lúc sau gọi mọi người lại.
Trước mặt mọi người cô cười nói với Bộ Hành: “Chị hôm nay đến đây chủ yếu để hưởng thụ, em lên kế hoạch đi, nói như thế nào chị và mọi người sẽ làm thế ấy.”
Bộ Hành thể hiện thái độ hối hận, “Em cũng đang định nói đợt này em sẽ lười biếng, gửi gắm hết cho chị Mạn Lệ đấy!”
Tô Mạn Lệ từ đáy lòng nói: “Em là người ở Nam Phụng, cũng có thể coi như là chủ nhà, chị và mọi người đều là khách, nghe theo chủ là điều đương nhiên.”
Triệu Văn xoa xoa tay, “Đúng vậy, Bộ Hành cô nhanh lên kế hoạch đi! Chúng tôi ngồi không yên được nữa rồi!”
Tất cả mọi người đều hưởng ứng.
Thật ra lúc trước nói muốn đi dã ngoại, có vài người đã phát bực vì chiếm mất ngày nghỉ của họ, không muốn tham gia. Nhưng bây giờ mọi người đang ở nơi bình thường không có được, hít thở không khí trong lành, đặc biệt vừa rồi tham quan biệt thự, điều kiện rất tốt, còn có các trò chơi, đây chính là một chuyến nghỉ ngơi tuyệt vời, mọi người lập tức mỗi người một lời cảm xúc dần tăng lên.
Bộ Hành vỗ vỗ tay, “Như vậy đi! Chúng ta phân phòng trước, để mọi người hãy cất hành lý, còn mang đồ gì theo thì tùy mỗi người.”
“Được!”
“Chúng ta có tổng cộng hai mươi người, mười bốn nữ và sáu nam. Tầng dưới bên trái có một phòng cực lớn, trong đó có một chiếc giường rất lớn, sáu nam ở chung với nhau trong phòng đó, có được không ạ?”
Điền Quân là người hướng ngoại nhất trong sáu người con trai, lập tức nói: “Không thành vấn đề, bên cạnh đó có phòng bi-a, phòng cờ, bên phải còn có karaoke, còn ai quan tâm đến việc ngủ đâu cơ chứ!”
Mọi người sôi nổi lên.
Bộ Hành cười, “Trên tầng có bảy phòng, vừa đủ cho hai người một phòng, mọi người tự do chọn bạn cùng phòng, có ai có ý kiến khác không?”
“Không có!”
“Được, bây giờ là chín rưỡi”, Bộ Hành mắt nhìn đồng hồ, “Cho mọi người mười phút, lên tầng chọn phòng, ainđến trước được chọn trước. Mười phút sau tập trung xuống dưới, nam giới do Phạm Văn Hiên phụ trách, tự do chọn lựa, bắt gà vịt ngan ngỗng, hoặc câu cá, ăn trưa trông cậy hết vào mọi người. Nhóm nữ của thời trang trẻ em do Viên tỷ phụ trách, đi ra vườn ngắt rau, giày trẻ em bên này chúng ta đi hái trái cây. Đến mười giờ năm mươi trở lại đây, bắt đầu làm cơm trưa.”
Cô nhướng mày cười, “Làm đồ ăn cho bữa trưa, tổ thời trang trẻ em và tổ giày trẻ em có muốn thi không? Chị Mạn Lệ và một người trong nông trại sẽ làm giám khảo. Nhóm nào thua sẽ bị phạt, hình thức phạt do đội thắng quyết định. Cho nên, mọi người ở nhà có bản lĩnh gì, nấu gì ngon, ngàn vạn lần xin đừng bủn xỉn, hãy thể hiện ra hết!”
Nghe xong, mọi người đều phấn chấn và khẩn trương nóng lòng muốn thi đấu.
“Ok!” Trước mắt Bộ Hành rất vừa lòng với sự hào hứng tham gia của mọi người, dùng giọng trịnh trọng đùa với mọi người: “Thưa các vị nữ sĩ và các tiên sinh, mời mọi người bắt đầu hành động!”
Các cô gái quả nhiên vui cười ồn ào đi lên hướng tầng trên để giành phòng.
Phạm Văn Hiên dẫn các nhóm nam giới đi ra cửa, bắt đầu đi câu cá bắt gà.
Dưới tầng chỉ còn Tô Mạn Lệ và Bộ Hành.
Hai người ngồi trên sô pha, Tô Mạn Lệ cắt dưa ở trên bàn, chậm rãi ăn.
“Ồ, dưa rất ngọt, quả nhiên trái cây ở Nam Phụng vẫn là ngon nhất. Mai chị phải mua một ít đem về mới được!” Tô Mạn lệ tán thưởng, đưa cho Bộ Hành một miếng.
“Cảm ơn chị.” Bộ Hành duỗi tay nhận, cắn một miếng.
Thật sự rất ngọt, nó làm cô nhớ đến những trái dưa ở trong vườn ông bà nội khi cô còn bé.
“Bộ Hành, lần trước em nói không làm lâu dài ở Trác Chu, nghĩa là sao vậy?”
Tô Mạn Lệ ngẩng đầu nhìn cô, “Em biết đấy, sau này nếu em lấy Chu tổng, em quản lý toàn bộ trung tâm thiết kế cũng không phải việc gì khó.”
Bộ Hành cười, “Em muốn xây dựng thương hiệu cho riêng mình.”
Tô Mạn Lệ suy tư gì đó, cô ấy nói vậy ý muốn chính mình làm bà chủ sao?
Cũng đúng, cô ấy có tài, lại quyết đoán, thêm nữa hiện giờ lại có Tiểu Chu tổng làm hậu thuẫn cho cô ấy, tại sao lại không gây dựng thương hiệu cho mình kia chứ?
Tô Mạn Lệ hoàn toàn yên lòng, thân thiết mà nói: “Chúng ta cũng lên tầng đi, không biết lũ nha đầu kia để lại phòng nào cho chúng ta!”
“Vâng.”
Bộ Hành đứng lên.
Chờ mọi người chọn phòng ra tới, mọi người chia tổ bắt đầu hành động.
Hái rau và hái quả không mất nhiều thời gian, nên mọi người vừa làm việc vừa chụp ảnh.
Thời tiết của tháng sáu, mặc dù có ánh nắng, nhưng ở đây cây cối nhiều, tầm mắt lại không có các tòa nhà cao tầng, cây xanh như một hồ nước nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, khiến cho không khí rất mát mẻ.
Chỉ chớp mắt đã đến 10 giờ năm mươi phút.
Mọi người trở lại biệt thự với đầy chiến lợi phẩm.
Nhóm nam giới câu được hai con cá, bắt một con gà và một con vịt, nhờ người trong nông trại làm thịt.
Rửa rau, rửa trái cây, mọi người ngay ngắn trật tự mà bận rộn.
Phòng bếp có hai cái bếp, mỗi tổ một cái, ai nấu ăn tốt thì lần lượt đi vào nấu.
Chỉ trong chốc lại, nhóm giày trẻ em đã gặp bất lợi hơn so với nhóm thời trang trẻ em.
Bộ Hành nấu ăn cũng không phải giỏi lắm, thế nhưng cũng coi như nhân vật chủ lực, Triệu Văn nấu ăn tốt hơn so với cô, còn ba người kia đối với nấu nướng thì dốt đặc cán mai.
Chủ lực của thời trang trẻ em lại là một vị nam giới, thấy anh cắt rau đã thấy là một tay già đời, khi nói chuyện mới biết gia đình anh có cửa hàng cơm, anh từ nhỏ đã hỗ trợ cho bộ phận nhà bếp.
Bộ Hành đã lâu không nấu ăn, hôm nay cô làm món gà cùng địa tam tiên, nếm nếm, tỏ vẻ hài lòng.
Lâu lâu mới làm đồ ăn, cô chụp một bức ảnh gửi cho Chu Mộ Tu, viết: Em làm.
(Continue....)