• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiểu phú bà (5 Viewers)

  • Chương 126

Cắt xong tóc, Chu Mộ Tu đưa Bộ Hành đến MOCO lấy mẫu giày đem tới xưởng giày Bella ở Trác Chu.
Trên đường, Bộ Hành không nói gì, chỉ ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
Chu Mộ Tu cho rằng cô lo lắng chuyện của MOCO, trấn an, “Em yên tâm, Dương Minh đã làm xưởng trưởng mười năm ở Bella, rất có kinh nghiệm. Anh ta nói làm được, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Bộ Hành gật đầu, cô đương nhiên là tin tưởng rồi.
Lần này phát sinh chuyện khiến cô có ý tưởng mới. Nếu có một nhà xưởng thuộc về MOCO, trong tương lai cho dù là vẽ mẫu thiết kế hay sản xuất với số lượng hàng lớn cũng sẽ không bị động. Nếu thành lập một nhà xưởng thì nói dễ hơn làm? Chỉ sợ thành lập nhà xưởng bây giờ còn khó khăn hơn cả thành lập MOCO rất nhiều.
Cô đem ý tưởng này nói cho Chu Mộ Tu.
Chu Mộ Tu suy tư một lát rồi trả lời cô: “Chuyện làm nhà xưởng vẫn nên chờ MOCO phát triển mạnh hơn rồi hãy tính, sau này đơn đặt hàng em làm ở Bella đi, Bella cũng nhận đơn đặt hàng từ công ty khác, vì cái gì mà em lại không làm chứ? Em không cần phải kiêng kỵ gì.”
Thật ra, Chu Mộ Tu sợ cô mệt mỏi, muốn thành lập một nhà xưởng phải tốn thật nhiều tâm tư. Hiện tại bây giờ mở xưởng cũng hơi sớm thật, nếu sau này có cơ hội, anh giúp cô cũng chưa muộn.
Bộ Hành cũng chỉ nghĩ thôi vì cô vẫn đang còn thiếu nhiều kinh nghiệm, công ty vừa mới thành lập, cô cũng không còn sức để mở nhà xưởng. Nhà xưởng yêu cầu người có tài, cô quyết định việc này cũng không vội, khi nào tìm được người thích hợp rồi sẽ tính.
Rất nhanh, bọn họ tới nhà xưởng Bella.
Nhà xưởng theo chu kỳ được nghỉ nửa này, nên hôm nay vẫn đi làm bình thường.
Xưởng trưởng Dương Minh nhìn thấy vợ chồng Tiểu Chu tổng đích thân cầm mẫu giày đến, trong lòng rất kinh ngạc, có liên quan gì đến vợ của ông chủ sao? Không khỏi thắc mắc đơn đặt hàng này rốt cuộc từ đâu ra.
Chu Mộ Tu đưa mẫu cho Dương Minh.
Dương Minh nhìn kỹ mẫu, lưỡi giày dệt nhãn hiệu: MOCO.
Anh ta cảm thấy rất quen, không khỏi ngạc nhiên mà buột miệng thốt ra: “Nhãn hiệu này tôi đã từng thấy!”
Bộ Hành bỗng kinh ngạc, giày của mình không phải nổi tiếng như vậy chứ?
Dương Minh giải thích: “Lần trước có đơn đặt hàng của nước ngoài lấy nhãn hiệu này làm tham chiếu, bọn họ yêu cầu hình dáng giống nhau, giúp vẽ mẫu thiết kế cho bọn họ, đế cũng giống thế này.”
Chu Mộ Tu hỏi giống với suy nghĩ trong lòng Bộ Hành: “Giày ở đâu?”
Dương Minh lập tức gọi người đem giày anh ta vừa mới nhắc đến.
Một đôi là sản phẩm năm ngoái, một đôi của năm nay họ đã lấy giày MOCO để tham khảo, hãng này cũng là nhãn hiệu quen thuộc đối với người trong nghề.
Chu Mộ Tu liếc mắt nhìn Bộ Hành, cười nói: “Hóa ra vợ anh lợi hại như vậy. Anh sao lại có cảm giác mình đang giúp đối thủ cạnh tranh với mình vậy nhỉ?”
Bộ Hành nhìn vẻ mặt kinh dị của Dương Minh, trong lòng hơi ngại, Chu Mộ Tu này lại bắt đầu Chu Công bán dưa rồi đấy, cũng không biết chọn nơi mà thể hiện!
Không khỏi trừng mắt với anh, ngữ khí lộ vẻ uy hiếp, “Hiện tại anh đổi ý vẫn còn kịp!”
Chu Mộ Tu sờ sờ cằm, trêu ghẹo nói: “Anh phải suy nghĩ lại, không có lại vác đá nện chân mình.”
Thật ra, hai người đều biết, trước mắt giày của Bella và MOCO không cùng phong cách, hai hãng hai phong cách khác nhau, sản phẩm cũng không giống nhau.
Bộ Hành cố ý kích anh, “Nói không chừng sau này MOCO cũng chạy đua với Bella, làm các loại giày thời trang linh tinh.”
Chu Mộ Tu liếc cô không khỏi cười rộ lên, nếu MOCO về sau lớn mạnh, phải làm đa dạng sản phẩm thậm chí lấn sân sang thời trang trẻ em cũng không phải không có khả năng.
Anh không e ngại gì, ngược lại lại mong chờ tương lai hai người cạnh tranh với nhau.
Dương Minh nhìn hai người, trong lòng tò mò hỏi, “Nhãn hiêj này là………”
Chu Mộ Tu ngữ khí nhàn nhạt, rồi lại lộ ra tự hào: “Đây là nhãn hiệu của vợ tôi.”
Dương Minh hiểu ra, “Ô” thật dài một tiếng, không kìm nén được nhìn Bộ Hành.
Trêu chọc nói: “Không nghĩ tới nhãn hiệu này đi ra cả nước ngoài, kiến thức của tôi vẫn đang còn hạn hẹp quá!”
Lời nói này đương nhiên hơi khoa trương. Nhưng hôm nay nếu không phải Dương Minh nhắc đến, Bộ Hành cũng không nghĩ giày của mình được một nhãn hiệu khác tham khảo.
Kiểu tham khảo này không phải là sao chép, đặc biệt trong ngành sản xuất giày loại tham khảo này cũng rất nhiều.
Thực tế, mỗi lần MOCO có sản phẩm mới, một thời gian sau lướt qua Taobao, có rất nhiều mẫu na ná được bày bán.
Tuy nói MOCO hiện tại chỉ là nhãn hiệu online, lại bị không ít các cửa hàng khác tham khảo mẫu, đủ thấy nó cũng có một phong cách riêng.
Bộ Hành khiêm tốn vài câu, cẩn thận xem giày của nhãn hiệu kia, đế giày đã được thay đổi, nhưng kiểu dáng nhìn chung là giống nhau.
Cô nhấn mạnh đến việc sản xuất hai nghìn bốn trăm đôi giày, đem phương thức liên hệ cung ứng nguyên vật liệu cho Dương Minh nói: “Dương xưởng trưởng báo giá bao nhiêu ạ?”
Đây là đơn hàng của vợ ông chủ, Dương Minh không khỏi chần chờ.
Chu Mộ Tu hỏi Bộ Hành: “Nhà xưởng kia báo giá bao nhiêu?”
“52.”
Anh xoay mặt lại hỏi Dương Minh, “Anh thì sao?”
Dương Minh nhìn Chu Mộ Tu, “Vậy….. Cũng 52.”
Bộ Hành cười, “Hàng yêu cầu sản xuất nhanh, các anh lại sản xuất tốt hơn, Dương xưởng trưởng cứ tính giá như bình thường đi, không cần kiêng kỵ gì.”
Chu Mộ Tu nhìn Dương Minh gật gật đầu.
Dương Minh do dự một chút nói: “Nếu là đơn đặt hàng của người khác, chúng tôi báo giá 55.”
Bộ Hành suy nghĩ, bình thường giá 55 cũng không chênh lệch lắm. Nhưng đây là đơn hàng gấp, Dương Minh đưa ra giá đó chỉ e vẫn chưa có lời.
Cô chủ động nói: “Tính 57 đi.”
Thời gian gấp gáp, chênh nhau có vài giá cũng không đáng bao tiền, nhưng công nhân vì điều này lại vất vả hơn. Cho nên, chút tiền ấy cô cũng không muốn kỳ kèo.
Chu Mộ Tu cũng đúng lúc đồng tình, “Vậy tính 57.”
Trên đường về nhà, Bộ Hành báo cho Hứa Thành biết tình hình, Hứa Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn có Trác Chu cứu nguy.
10 giờ sáng ngày hôm sau, Dương Minh gọi điện thoại cho Bộ Hành, báo cho cô hàng mẫu đã làm xong. Bộ Hành yêu cầu anh ta gửi ảnh cho cô xem, bởi vì nguyên liệu sản xuất đế ban đầu không còn, nên dùng nguyên liệu tương tự khác, nhưng bản hình không thay đổi so với lúc đầu.
Bộ Hành lập tức cho xác nhận.
Đến chiều người của xưởng đem nguyên liệu sản xuất đế giày trở về, Dương Minh chụp ảnh gửi Bộ Hành xác nhận. Bộ Hành xem xét thấy không có vấn đề gì, trong xưởng một giây cũng không chậm trễ liền bắt đầu sản xuất.
Lúc sau, Bộ Hành cũng tiện đường đi qua xưởng xem một lần, Hứa Thành đến khi đóng gói cũng qua xưởng xem hàng hóa.
Dương Minh có sự quyết đoán cùng sự phân công tăng ca đã giao hàng trước một ngày, một xe hàng kéo đến kho hàng của MOCO ở Bạch Lộ.
MOCO báo thứ bảy hôm nay sẽ lên đơn, toàn công ty cuối tuần đều phải đến tăng ca.
Bộ Hành chưa đến 9 giờ đã đến công ty.
Hoạt động bắt đầu lúc 10 giờ, hiện tại đang vào thời điểm đếm ngược.
Tất cả mọi người có chút khẩn trương, Bộ Hành cũng không ngoại lệ, bận rộn chuẩn bị lâu như vậy, ai cũng lo lắng lưu lượng không như mình mong muốn hoặc là đơn hàng quá ít.
10 giờ vừa đến, biểu tượng đơn đặt hàng mới trên màn hình máy tính của nhân viên chăm sóc khách hàng không ngừng tăng lên.
Tuy rằng đã lên dự án từ lúc trước, nhân viên hành chính và các nhà thiết kế hôm nay cũng đảm đương vị trí chăm sóc khách hàng, bốn người vẫn luôn bận rộn đánh máy không ngừng, thời gian uống nước cũng không có.
Thời gian kết thúc là vào 9 giờ sáng chủ nhật, lượng hàng bán ra được hơn bốn nghìn đôi.
Khởi đầu thuận lợi thế này, doanh số sau này dự đoán sẽ tăng không ngừng. Bộ Hành gọi điện thoại cho Dương Minh, bổ sung thêm năm nghìn đôi.
Trải qua lần hoạt động lớn này, cửa hàng MOCO nhanh chóng tích góp nhân khí, từ một hai mẫu kéo theo sức bán của toàn bộ các mẫu khác của cửa hàng, trong tháng trở thành cửa hàng có doanh số bán chạy nhất trong các cửa hàng giày trẻ em.
Đồng thời, MOCO cũng được nhiều người mua online biết đến.
Rất nhanh chóng, tin tức của Giang Vi Vi cùng con trai ba tuổi tham gia một đoạn quảng cáo cũng được truyền thông nhắc đến.
Quả Quả hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, đẹp trai nhất trong nhóm mấy đứa trẻ tham gia quảng cáo. Tuy tính cách tương đối trầm tĩnh, nhưng cho dù cậu bé khóc hay cười hoặc là nói mấy câu ngọng líu cũng có thể lấy được cảm tình của các chị gái.
Giang Vi Vi đã từng đóng phim, ngoại trừ năm đó bị phơi ra chuyện thị phi, cô cũng sống rất khép kín, nên mọi người cũng không biết tính cách và con người cô như thế nào.
Ở đoạn quảng cáo đầu tiên, dù là diễn nhưng vẫn cho người khác cảm giác rất chân thật, thực lực Giang Vi Vi không ai có thể nghi ngờ.
Mà mấy cái tiết mục quảng cáo này một tháng trước lại đồn là quảng cáo cho nhãn hiệu sữa bột, trước đó hai ngày, trên Weibo lại tuyên bố quảng cáo cho nhãn hiệu thời trang trẻ em và Bella của tập đoàn Trác Chu.
Ở tiết mục đầu tiêm, có cảnh mọi người tập trung, các mẹ và các con đều mặc đồ của Bella, áo T trắng cùng quần jean kết hợp với giày thể thao trắng. Chỉ có Quả Quả và Giang Vi Vi là khác, chân mang một đôi giày màu đỏ hình như của nhãn hiệu khác.
Kỳ lạ chính là, chương trình thế nhưng chưa công bố mã giày của hai người, nhưng lại mô tả rất chi tiết, gót giày thêu hai chữ MOCO sáng chói.
Lần này mặc kệ là do vô tình hay cố ý người xem đều phát hiện, lập tức tìm kiếm nhãn hiệu này.
Vì thế, khi tập hai được phát sóng, MOCO và Bella cùng nhau ở trên hot search, hot search được tìm kiếm với nội dung #MOCO có gian tình với #Bella.
Hơn nữa, có người nhanh chóng tìm ra, MOCO chính là nhãn hiệu của vợ ông chủ Trác Chu, khó trách có thể trong tiết mục tài trợ của Bella lại xen vào nhãn hiệu khác như vậy.
Bộ Hành đối với việc này lại hoàn toàn không biết gì.
Cô nhìn thấy đoạn quảng cáo đầu tiên, lúc ấy còn thắc mắc sao Bella tài trợ mà không nghe Chu Mộ Tu nhắc đến việc này.
Cô hỏi anh, thì Chu Mộ Tu chỉ nói công ty cũng vừa mới quyết đinh, không nói gì thêm nữa.
Đến tiết mục thứ hai Bộ Hành còn chưa xem, ngày hôm sau cô đến MOCO nghe nhân viên chăm sóc khách hàng hưng phấn thảo luận mới biết được.
Mà cũng trong ngày hôm đó, doanh số tăng vọt lên gấp ba lần.
Mọi người không e dè mà ở trước mặt cô cảm thán, “Chu tiên sinh quả thực rất tốn sức lực!”
Hứa Thành cùng cô bàn bạc sau đó lên đơn với nhà xưởng Bella.
Cô không còn kịp chờ để về nhà hỏi Chu Mộ Tu, mà lập tức đến Trác Chu tìm anh khi anh phải tăng ca ngày thứ bảy.
Cô vội vàng đẩy cửa phòng làm việc của anh, thấy anh đang ngồi bên trong cùng các vị quản lý nói chuyện, vội cười cười xin lỗi, đóng cửa lại.
Cửa lại lập tức mở ra, anh đóng cửa lại, trên mặt mang theo một chút nôn nóng: “Em có chuyện gì thế? Không phải em đang ở MOCO sao?”
Bộ Hành bình tĩnh lại, cong khóe miệng lên hỏi: “Anh thông đồng cùng Giang Vi Vi sao?”
Giang Vi Vi có một lần mang theo Quả Quả đến công ty cô chơi, đã nhìn trúng đôi giày bằng vải màu đỏ kia. Bởi vì chưa đánh số, Gianh Vi Vi liền nói muốn để Quả Quả đi đôi giày đó, lúc ấy chính cô cũng lấy một đôi số ba mươi bảy.
Bộ Hành chỉ cho rằng cô ấy thích, cũng không nghĩ nhiều, đâu biết cô sẽ đi trong tiết mục quảng cáo.
Chu Mộ Tu lập tức biết cô đến vì chuyện gì, thấy cô không giống như đang không vui, nên cũng yên lòng.
Sờ sờ tóc cô từ từ nói: “Xem doanh số của MOCO hiện giờ, sau này muốn trở thành một nhãn hiệu lớn cũng là điều tất nhiên. Anh chỉ dùng tài nguyên có sẵn trên tay cùng một chút tâm tư của nam nhân giúp đẩy nhanh tiến trình lên thôi.”
Bộ Hành nhíu mày, “Tâm tư nam nhân sao?”
Chu Mộ Tu cười, “Tâm tư của nam nhân, chính là tìm mọi cách để cho vợ mình vui.”
Bộ Hành tức khắc á khẩu, giờ phút này nói “Cảm ơn” cũng có vẻ rất khách khí.
Trong lòng lại cảm động đến tột đỉnh, đời này cô còn mong muốn gì nữa chứ.
Từ đây, giày MOCO bắt đầu được mọi ngưởi biết đến, từ minh tinh đến người qua đường, hầu như ai cũng có một đôi, trở thành trào lưu dạo phố phối hợp được các kiểu quần áo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom