Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Chớp mắt lại đến tết, Mai Tử nhìn mọi nhà bận rộn chuẩn bị năm mới thì nhớ tới tết năm ngoái. Năm ngoái bởi vì bầy sói, tất cả mọi người không thể yên ổn đón năm mới, bây giờ cuối cùng cũng thái bình, thôn dân giống như muốn đem toàn bộ xui xẻo tích tụ trong hai năm phủi đi hết, đón chào một năm mới.
Mai Tử nương lại qua thăm Mai Tử, vừa tiến vào nhà nước mắt liền rơi xuống, nói con ở đây quá lạnh lẽo, vẫn nên cùng ta về nhà đi. Mai Tử lại kiên quyết không chịu, nói lỡ như hắn trở về mà không thấy con thì làm sao đây? Mai Tử nương không có cách nào, tết đến chỉ có thể đưa tới cho nàng chút bánh du giác*, tốt xấu gì cũng có chút không khí tết.
(*Là một loại há cảo dành cho năm mới. Nó được cho là giống loại bánh cổ tên là Kim Nguyên Bảo)
Tối 30, mọi nhà đốt pháo lên, trên đường náo nhiệt hẳn. Mai Tử nương tránh pháo đang cháy trên đường, dùng một cái khay đậy chén du giác từng bước từng bước hướng nhà Mai Tử mà đi. Ai dè vừa tiến vào sân đã thấy trong phòng đốt đèn, giấy trên song cửa dán hai chữ hồng phúc đang phản chiếu bóng của hai nữ nhân, mọi người đang ở bên trong nói đùa vui vẻ.
Mai Tử nương tiến vào phòng, chỉ thấy trên giường A Kim và Hồng Tảo cùng Mai Tử đang nói chuyện, mọi người cắn hạt dưa, ăn táo ướp, chân tay đều vùi trong chăn đệm, nhìn có vẻ rất vui thích hoà thuận vui vẻ.
A Kim thấy Mai Tử nương tiến vào nhà, vội vã đứng dậy, cười la ầm lên: "Mau lên, đến đây ấp chân, bên ngoài lạnh lắm."
Mai Tử nương vừa cười chào hỏi, vừa đem khay bánh du giác đặt lên bàn. Hồng Tảo nhìn thấy bánh du giác, không khỏi trêu ghẹo nói: "Rốt cuộc là mẹ thương khuê nữ a, đêm ba mươi đưa bánh du giác đến đấy."
Mai Tử vừa để mẹ mình lên giường, vừa cười nói: "A Kim vừa mang thịt heo cùng bánh du giác lại đây, bên ta còn làm bánh ngọt, táo ướp, chúng ta cùng nhau ăn a. Mẹ, mẹ nhanh nhanh lại đây ăn đi."
Mai Tử nương liền đến bên giường, nhìn hai vị khuê nữ cùng con mình một chút, cảm khái nói: "May mắn còn có các cháu, nếu không Mai Tử bên này thật cô quạnh."
A Kim và Hồng Tảo thấy mắt Mai Tử nương lại bắt đầu hồng, vội vã nói đùa an ủi một phen, tùy tiện nói chuyện nhà, cuối cùng cũng tránh được sang chuyện khác.
Qua năm nay, mùa đông cũng không sai biệt lắm liền trôi qua, khó khăn lắm tuyết mới tan hết. Mai Tử nghĩ lúc đó Tiêu Kinh Sơn nói ít thì một năm liền trở về, trong lòng mong đợi, mỗi ngày đều đứng ở khe núi nhìn về phương xa. Nhưng hôm nay đợi ngày mai đợi, đợi cho đến khi cây liễu đã ra mầm, đợi cho đến khi hoa bồ công anh đã theo gió bay đi, nhưng tung tích Tiêu Kinh Sơn vẫn không thấy đâu.
Mai Tử nắm chặt lấy tay nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi ba năm mới trở về sao?
Đang khó chịu như thế, chợt truyền tới tin tức nói mấy tiểu tử trong thôn ra ngoài đánh giặc đã trở về!
Đệ đệ Trần Hồng Vũ tên là Trần Hồng Hiểu cũng đã về đến, hơn nữa trên người còn mang theo phong thưởng, nói là hắn ở trong quân cũng không tệ, được cấp trên nhìn trúng. Sau này hắn muốn đi theo con đường nhà binh, lần này trở về chỉ thăm người thân mà thôi.
Lúc Trần Hồng Hiểu đi ra ngoài vẫn là một thanh niên nhà quê, hôm nay trở về đã khác xưa rất nhiều. Cao lớn khỏe mạnh, người cũng uy phong hơn nhiều, lúc nói chuyện lại thẳng thắn không vòng vèo. Trần gia lão Nhị dĩ nhiên là vui đến rơi nước mắt, kéo Trần Hồng Hiểu đông nhìn tây nhìn, nói con ta a, cuối cùng con cũng trở về rồi. Những thôn dân khác cũng tò mò, chạy đến nhà họ Trần hỏi Trần Hồng Hiểu việc này chuyện kia.
Trần Hồng Hiểu nói, bọn họ đi ra ngoài, lúc đầu không quá thuận lợi, đến mùa xuân năm ngoái chợt trở nên tốt hơn, phản quân bị tiêu diệt rất nhiều, binh bại như núi đổ, hôm nay đã lui về một góc, xem ra tình thế đã không xong rồi.
Thôn dân người nào cũng gật đầu khen ngợi, vui vẻ khoái trái vỗ bắp đùi nói, xem ra thiên hạ lại thái bình rồi. Nhưng sau khi vui vẻ, chợt nhớ tới nhà Tiêu Kinh Sơn đầu thôn có Mai Tử mỏi mắt chờ chồng trở về, thế là liền cẩn thận hỏi: "Ở bên ngoài ngươi có từng nhìn thấy Kinh Sơn đại ca không?"
Trần Hồng Hiểu sửng sốt: "Sao, Kinh Sơn đại ca cũng đi ra ngoài?"
Thôn dân thở dài, nhìn tình huống này chắc là không gặp rồi, Trần Hồng Hiểu tiểu tử này cũng không biết Kinh Sơn đi đâu, thế là mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn bất đắc dĩ.
Mai Tử nghe tin Trần Hồng Hiểu trở về liền thu thập xong xuôi chạy lại đây, vốn định hỏi một chút, ai dè lúc đến liền nghe thấy lời nói này, nhất thời cảm thấy bi ai, một câu cũng nói không nói quay đầu lủi thủi rời khỏi.
Đều là ra bên ngoài nhập ngũ, người ta đã trở về, bây giờ chàng lại đang ở đâu?
Vệc này cứ thế liền trôi qua, mọi người ngại Mai Tử biết sẽ buồn nên tận lực không nhắc tới chuyện Trần Hồng Hiểu trở về trước mặt Mai Tử. Nhưng lúc bình thường Mai Tử cùng A Kim nói chuyện, A Kim vẫn khó tránh khỏi việc nhắc tới tiền đồ của tiểu thúc nhà mình. Cứ đến lúc đó, Mai Tử chỉ có thể cười gượng nói vài câu. Đến lúc một mình ngồi đầu giường may vá, không để ý cây kim liền đâm vào đầu ngón tay. Nàng kinh ngạc nhìn giọt máu đỏ tươi chảy ra, nghĩ đến nếu Tiêu Kinh Sơn ở đây, bây giờ hắn sẽ rất lo lắng cho mình, vội vã tìm thuốc băng đầu ngón tay, có đúng không?
Nhưng hắn không có ở đây, hắn không có ở đây, không ai quan tâm nàng, thế là nàng cũng không muốn quan tâm, ngơ ngác nhìn máu chảy ra, sau đó nước mắt từ từ rơi xuống.
Lại qua được mấy ngày, muội muội Mai Tử - Chu Đào về nhà mẹ đẻ. Chu Đào ôm một Tiểu Tử mập mạp trong lòng, phía sau là một thanh niên thật thà. Thanh niên dắt lấy con lừa, mà con lừa này hơi giống con lừa nhà Mai Tử.
Thanh niên thật thà thấy Mai Tử thì thẹn thùng kêu một tiếng tỷ tỷ. Mai Tử vội vã đáp ứng, mời tiểu vợ chồng vào trong phòng ngồi.
Chu Đào so với lúc chưa gả ra ngoài càng trở nên mượt mà, người cũng trắng noãn ra, giống như một cái bánh trôi vậy. Tiểu Tử mập mạp trong lòng Chu Đào nháo không ngừng, một hồi khóc lớn một hồi đạp chân. Chu Đào dụ dỗ, hoàn toàn không còn tính tình cáu gắt khi còn là cô nương nữa.
Mai Tử nương thấy, vui mừng cực kỳ, nói đứa bé này cuối cùng cũng lớn, hiểu chuyện rồi.
Chu Đào thấy Mai Tử, nhàn nhạt gật đầu, kêu một tiếng tỷ tỷ rồi cũng không nói gì thêm. Mai Tử không để ý thái độ của nàng, trực tiếp đi qua ôm tiểu cháu ngoại. Tiểu cháu ngoại rất nặng, Mai Tử ôm trong lòng cảm thấy cánh tay nặng trĩu. Mai Tử duỗi đầu ngón tay ra trêu chọc tiểu cháu ngoại, bé tránh tránh, mở to mắt nhìn Mai Tử, mắt to lúng liếng, rất đáng yêu.
Chu Đào sai chồng nàng đi ra ngoài làm chuyện này chuyện kia, chồng nàng thế mà cũng rất nghe lời. Không nói hai lời liền ra khỏi cửa, thấy thế tiểu đệ A Thu há hốc miệng.
Mai Tử ở một bên cười, nghĩ thầm Chu Đào thật là có phúc, gặp được một nam nhân thật thà như vậy, có thể dung nhẫn tính tình của Chu Đào.
Chu Đào liếc nhìn Mai Tử, không tốt nói: "Tiêu Kinh Sơn người này thật chẳng ra sao, không nói tiếng nào cứ thế rời khỏi? Chờ hắn trở về thì phạt hắn nặng vào!"
Mai Tử nghe lời này, thu lại nụ cười: "Không sao, cũng không phải là không trở về."
Chu Đào thở dài: "Tỷ, tính tình tỷ tốt quá, làm cho hắn chạy mấy!"
A Thu trừng Chu Đào, không vui nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng nói như thế, đại tỷ phu vì bình định thiên hạ mới đi ra ngoài, hắn là nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên trong lòng là thiên hạ!"
Chu Đào trừng A Thu "phi" một tiếng: "Gì, chuyện ruộng đồng cơm áo không lo lại lo đi bình định thiên hạ, việc này có quan hệ gì đến chúng ta!"
A Thu rất không hài lòng, lớn tiếng nói: "Nhị tỷ, sau này đệ cũng muốn học đại tỷ phu, đi ra núi lớn, làm một phen đại sự!"
Chu Đào liếc A Thu một cái, không cho là đúng nói: "Mà thôi, đệ vẫn nên lo lớn lên nhanh nhanh rồi vội vã cưới vợ đi."
Đến tối, ba mẹ con nằm trên giường ngủ. Tiểu tử của Chu Đào không chịu yên, nửa đêm luôn khóc, Chu Đào không có cách nào đành ngồi dậy cho nó bú sữa. Mai Tử nương lớn tuổi, bị nháo tỉnh sau đó lại nằm vật xuống ngủ tiếp, nhưng Mai Tử không ngủ được, liền tựa vào giường nhìn Chu Đào cho đứa bé ăn.
Chu Đào đút hết sữa, liền lấy tay vỗ sau lưng đứa bé, dỗ nó ngủ. Ánh trăng bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Chu Đào, dáng vẻ nàng nhìn rất ấm áp an tường. Mai Tử không khỏi thở dài: "Chu Đào, cuối cùng muội cũng lớn."
Chu Đào ngẩng đầu liếc nhìn Mai Tử: "Tỷ, ta biết trước kia ta không hiểu chuyện, để tỷ chịu uất ức. Sau này ta lập gia đình, có bố chồng mẹ chồng, cũng chịu qua khổ cực, liền hiểu trước kia mình thật ương bướng, các người quá cưng chiều ta rồi."
Mai Tử nghe lời này, an ủi cười: "Chu Đào ngốc, thật ra ta đâu để ý những thứ kia, chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi."
Chu Đào suy nghĩ một chút, cũng cười: "Đúng vậy a, trước kia ta không hiểu chuyện, tỷ cũng không có tức giận ta."
Tỷ muội hai người cũng có chút không ngủ được, liền dứt khoát tựa vào đầu giường nói chuyện, nói về cuộc sống của mình rồi chuyện của nam nhân.
Nhắc tới Tiêu Kinh Sơn, Chu Đào cũng thay Mai Tử u sầu: "Hắn đi như thế, nếu còn trở về thì may, nhưng một khi hắn không trở về, sau này tỷ tính thế nào? Thật sự muốn tái giá sao?"
Mai Tử cười nói: "Thật ra việc này ta đã nghĩ rồi, tái giá thì không thể nào. Một ngày hắn chưa trở về, ta liền chờ hắn một ngày, nếu cả đời hắn không trở về, ta liền tìm một đứa bé không ai muốn nuôi dưỡng rồi lấy họ hắn, coi như là vì hắn mà duy trì nòi giống, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc ta lúc về già."
Chu Đào thấy Mai Tử nói đến chuyện lúc về già, chợt cảm thấy một trận chua xót, mắt cũng có chút hồng, kéo lấy tay Mai Tử an ủi nói: "Tỷ, không sợ, mặc kệ thế nào, còn có ta, còn có A Thu, nếu chưa đủ, còn có cháu ngoại tỷ đây."
Mai Tử vui mừng cầm tay Chu Đào đã có chút mập mạp: "Tỷ biết, không sao, hắn sẽ trở về ."
---------------
Chu Đào ôm đứa bé ngồi trên lưng lừa, nam nhân nhà nàng dắt lấy lừa ven theo con đường trong núi hướng chỗ xa mà đi. Con lừa vẫy vẫy đuôi, Chu Đào một tay ôm con một tay vẫy vẫy bọn họ: "Mẹ, tỷ, các người cũng trở về đi thôi, giờ còn sớm, đừng để bị cảm lạnh."
Mai Tử nương cùng Mai Tử và A Thu, miệng thì đáp ứng nhưng vẫn đứng ở khe núi vẫy tay với bọn họ. Mãi cho đến khi không thấy bóng lưng của bọn họ đâu nữa mọi người mới quyến luyến trở về.
Lúc đi đến cửa nhà Mai Tử, Mai Tử chợt ngẩng đầu, nhìn mẹ nói: "Mẹ, con muốn ra ngoài tìm hắn."
Mai Tử nương kinh ngạc: "Tìm hắn? Con muốn đi đâu tìm? Thiên hạ rộng lớn, con làm sao mà tìm?"
Mai Tử mê mang hướng nhìn dãy núi đầu xa: "Con cũng không biết phải đi đâu để tìm, nhưng con muốn ra ngoài tìm hắn."
Nàng nhẹ nhàng nói: "Con thật sự phải ở đây chờ hắn cả đời sao? Không, con muốn ra ngoài tìm hắn, dù hắn đã không còn trên nhân thế này, con cũng muốn đem tro cốt của hắn mang về."
Mai Tử quay đầu nhìn mẹ của mình, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Mặc kệ chân trời góc biển, con phải tìm cho được hắn. Nếu hắn không còn trên đời, con liền trở về giữ lấy bia mộ của hắn, nếu như hắn còn, con nhất định đem hắn trở về."
Mai Tử nương sửng sốt trong chốc lát, lại nhìn thần sắc trong trẻo mà kiên định của Mai Tử, cuối cùng cũng gật đầu, lầm bầm nói: "Cũng tốt, vậy con đi tìm hắn thôi."
Khuê nữ này, xem như là đang ở thôn Bích Thủy nhưng tâm đã sớm không còn ở đây.
Mai Tử nương lại qua thăm Mai Tử, vừa tiến vào nhà nước mắt liền rơi xuống, nói con ở đây quá lạnh lẽo, vẫn nên cùng ta về nhà đi. Mai Tử lại kiên quyết không chịu, nói lỡ như hắn trở về mà không thấy con thì làm sao đây? Mai Tử nương không có cách nào, tết đến chỉ có thể đưa tới cho nàng chút bánh du giác*, tốt xấu gì cũng có chút không khí tết.
(*Là một loại há cảo dành cho năm mới. Nó được cho là giống loại bánh cổ tên là Kim Nguyên Bảo)
Tối 30, mọi nhà đốt pháo lên, trên đường náo nhiệt hẳn. Mai Tử nương tránh pháo đang cháy trên đường, dùng một cái khay đậy chén du giác từng bước từng bước hướng nhà Mai Tử mà đi. Ai dè vừa tiến vào sân đã thấy trong phòng đốt đèn, giấy trên song cửa dán hai chữ hồng phúc đang phản chiếu bóng của hai nữ nhân, mọi người đang ở bên trong nói đùa vui vẻ.
Mai Tử nương tiến vào phòng, chỉ thấy trên giường A Kim và Hồng Tảo cùng Mai Tử đang nói chuyện, mọi người cắn hạt dưa, ăn táo ướp, chân tay đều vùi trong chăn đệm, nhìn có vẻ rất vui thích hoà thuận vui vẻ.
A Kim thấy Mai Tử nương tiến vào nhà, vội vã đứng dậy, cười la ầm lên: "Mau lên, đến đây ấp chân, bên ngoài lạnh lắm."
Mai Tử nương vừa cười chào hỏi, vừa đem khay bánh du giác đặt lên bàn. Hồng Tảo nhìn thấy bánh du giác, không khỏi trêu ghẹo nói: "Rốt cuộc là mẹ thương khuê nữ a, đêm ba mươi đưa bánh du giác đến đấy."
Mai Tử vừa để mẹ mình lên giường, vừa cười nói: "A Kim vừa mang thịt heo cùng bánh du giác lại đây, bên ta còn làm bánh ngọt, táo ướp, chúng ta cùng nhau ăn a. Mẹ, mẹ nhanh nhanh lại đây ăn đi."
Mai Tử nương liền đến bên giường, nhìn hai vị khuê nữ cùng con mình một chút, cảm khái nói: "May mắn còn có các cháu, nếu không Mai Tử bên này thật cô quạnh."
A Kim và Hồng Tảo thấy mắt Mai Tử nương lại bắt đầu hồng, vội vã nói đùa an ủi một phen, tùy tiện nói chuyện nhà, cuối cùng cũng tránh được sang chuyện khác.
Qua năm nay, mùa đông cũng không sai biệt lắm liền trôi qua, khó khăn lắm tuyết mới tan hết. Mai Tử nghĩ lúc đó Tiêu Kinh Sơn nói ít thì một năm liền trở về, trong lòng mong đợi, mỗi ngày đều đứng ở khe núi nhìn về phương xa. Nhưng hôm nay đợi ngày mai đợi, đợi cho đến khi cây liễu đã ra mầm, đợi cho đến khi hoa bồ công anh đã theo gió bay đi, nhưng tung tích Tiêu Kinh Sơn vẫn không thấy đâu.
Mai Tử nắm chặt lấy tay nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi ba năm mới trở về sao?
Đang khó chịu như thế, chợt truyền tới tin tức nói mấy tiểu tử trong thôn ra ngoài đánh giặc đã trở về!
Đệ đệ Trần Hồng Vũ tên là Trần Hồng Hiểu cũng đã về đến, hơn nữa trên người còn mang theo phong thưởng, nói là hắn ở trong quân cũng không tệ, được cấp trên nhìn trúng. Sau này hắn muốn đi theo con đường nhà binh, lần này trở về chỉ thăm người thân mà thôi.
Lúc Trần Hồng Hiểu đi ra ngoài vẫn là một thanh niên nhà quê, hôm nay trở về đã khác xưa rất nhiều. Cao lớn khỏe mạnh, người cũng uy phong hơn nhiều, lúc nói chuyện lại thẳng thắn không vòng vèo. Trần gia lão Nhị dĩ nhiên là vui đến rơi nước mắt, kéo Trần Hồng Hiểu đông nhìn tây nhìn, nói con ta a, cuối cùng con cũng trở về rồi. Những thôn dân khác cũng tò mò, chạy đến nhà họ Trần hỏi Trần Hồng Hiểu việc này chuyện kia.
Trần Hồng Hiểu nói, bọn họ đi ra ngoài, lúc đầu không quá thuận lợi, đến mùa xuân năm ngoái chợt trở nên tốt hơn, phản quân bị tiêu diệt rất nhiều, binh bại như núi đổ, hôm nay đã lui về một góc, xem ra tình thế đã không xong rồi.
Thôn dân người nào cũng gật đầu khen ngợi, vui vẻ khoái trái vỗ bắp đùi nói, xem ra thiên hạ lại thái bình rồi. Nhưng sau khi vui vẻ, chợt nhớ tới nhà Tiêu Kinh Sơn đầu thôn có Mai Tử mỏi mắt chờ chồng trở về, thế là liền cẩn thận hỏi: "Ở bên ngoài ngươi có từng nhìn thấy Kinh Sơn đại ca không?"
Trần Hồng Hiểu sửng sốt: "Sao, Kinh Sơn đại ca cũng đi ra ngoài?"
Thôn dân thở dài, nhìn tình huống này chắc là không gặp rồi, Trần Hồng Hiểu tiểu tử này cũng không biết Kinh Sơn đi đâu, thế là mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn bất đắc dĩ.
Mai Tử nghe tin Trần Hồng Hiểu trở về liền thu thập xong xuôi chạy lại đây, vốn định hỏi một chút, ai dè lúc đến liền nghe thấy lời nói này, nhất thời cảm thấy bi ai, một câu cũng nói không nói quay đầu lủi thủi rời khỏi.
Đều là ra bên ngoài nhập ngũ, người ta đã trở về, bây giờ chàng lại đang ở đâu?
Vệc này cứ thế liền trôi qua, mọi người ngại Mai Tử biết sẽ buồn nên tận lực không nhắc tới chuyện Trần Hồng Hiểu trở về trước mặt Mai Tử. Nhưng lúc bình thường Mai Tử cùng A Kim nói chuyện, A Kim vẫn khó tránh khỏi việc nhắc tới tiền đồ của tiểu thúc nhà mình. Cứ đến lúc đó, Mai Tử chỉ có thể cười gượng nói vài câu. Đến lúc một mình ngồi đầu giường may vá, không để ý cây kim liền đâm vào đầu ngón tay. Nàng kinh ngạc nhìn giọt máu đỏ tươi chảy ra, nghĩ đến nếu Tiêu Kinh Sơn ở đây, bây giờ hắn sẽ rất lo lắng cho mình, vội vã tìm thuốc băng đầu ngón tay, có đúng không?
Nhưng hắn không có ở đây, hắn không có ở đây, không ai quan tâm nàng, thế là nàng cũng không muốn quan tâm, ngơ ngác nhìn máu chảy ra, sau đó nước mắt từ từ rơi xuống.
Lại qua được mấy ngày, muội muội Mai Tử - Chu Đào về nhà mẹ đẻ. Chu Đào ôm một Tiểu Tử mập mạp trong lòng, phía sau là một thanh niên thật thà. Thanh niên dắt lấy con lừa, mà con lừa này hơi giống con lừa nhà Mai Tử.
Thanh niên thật thà thấy Mai Tử thì thẹn thùng kêu một tiếng tỷ tỷ. Mai Tử vội vã đáp ứng, mời tiểu vợ chồng vào trong phòng ngồi.
Chu Đào so với lúc chưa gả ra ngoài càng trở nên mượt mà, người cũng trắng noãn ra, giống như một cái bánh trôi vậy. Tiểu Tử mập mạp trong lòng Chu Đào nháo không ngừng, một hồi khóc lớn một hồi đạp chân. Chu Đào dụ dỗ, hoàn toàn không còn tính tình cáu gắt khi còn là cô nương nữa.
Mai Tử nương thấy, vui mừng cực kỳ, nói đứa bé này cuối cùng cũng lớn, hiểu chuyện rồi.
Chu Đào thấy Mai Tử, nhàn nhạt gật đầu, kêu một tiếng tỷ tỷ rồi cũng không nói gì thêm. Mai Tử không để ý thái độ của nàng, trực tiếp đi qua ôm tiểu cháu ngoại. Tiểu cháu ngoại rất nặng, Mai Tử ôm trong lòng cảm thấy cánh tay nặng trĩu. Mai Tử duỗi đầu ngón tay ra trêu chọc tiểu cháu ngoại, bé tránh tránh, mở to mắt nhìn Mai Tử, mắt to lúng liếng, rất đáng yêu.
Chu Đào sai chồng nàng đi ra ngoài làm chuyện này chuyện kia, chồng nàng thế mà cũng rất nghe lời. Không nói hai lời liền ra khỏi cửa, thấy thế tiểu đệ A Thu há hốc miệng.
Mai Tử ở một bên cười, nghĩ thầm Chu Đào thật là có phúc, gặp được một nam nhân thật thà như vậy, có thể dung nhẫn tính tình của Chu Đào.
Chu Đào liếc nhìn Mai Tử, không tốt nói: "Tiêu Kinh Sơn người này thật chẳng ra sao, không nói tiếng nào cứ thế rời khỏi? Chờ hắn trở về thì phạt hắn nặng vào!"
Mai Tử nghe lời này, thu lại nụ cười: "Không sao, cũng không phải là không trở về."
Chu Đào thở dài: "Tỷ, tính tình tỷ tốt quá, làm cho hắn chạy mấy!"
A Thu trừng Chu Đào, không vui nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng nói như thế, đại tỷ phu vì bình định thiên hạ mới đi ra ngoài, hắn là nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên trong lòng là thiên hạ!"
Chu Đào trừng A Thu "phi" một tiếng: "Gì, chuyện ruộng đồng cơm áo không lo lại lo đi bình định thiên hạ, việc này có quan hệ gì đến chúng ta!"
A Thu rất không hài lòng, lớn tiếng nói: "Nhị tỷ, sau này đệ cũng muốn học đại tỷ phu, đi ra núi lớn, làm một phen đại sự!"
Chu Đào liếc A Thu một cái, không cho là đúng nói: "Mà thôi, đệ vẫn nên lo lớn lên nhanh nhanh rồi vội vã cưới vợ đi."
Đến tối, ba mẹ con nằm trên giường ngủ. Tiểu tử của Chu Đào không chịu yên, nửa đêm luôn khóc, Chu Đào không có cách nào đành ngồi dậy cho nó bú sữa. Mai Tử nương lớn tuổi, bị nháo tỉnh sau đó lại nằm vật xuống ngủ tiếp, nhưng Mai Tử không ngủ được, liền tựa vào giường nhìn Chu Đào cho đứa bé ăn.
Chu Đào đút hết sữa, liền lấy tay vỗ sau lưng đứa bé, dỗ nó ngủ. Ánh trăng bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Chu Đào, dáng vẻ nàng nhìn rất ấm áp an tường. Mai Tử không khỏi thở dài: "Chu Đào, cuối cùng muội cũng lớn."
Chu Đào ngẩng đầu liếc nhìn Mai Tử: "Tỷ, ta biết trước kia ta không hiểu chuyện, để tỷ chịu uất ức. Sau này ta lập gia đình, có bố chồng mẹ chồng, cũng chịu qua khổ cực, liền hiểu trước kia mình thật ương bướng, các người quá cưng chiều ta rồi."
Mai Tử nghe lời này, an ủi cười: "Chu Đào ngốc, thật ra ta đâu để ý những thứ kia, chỉ cần muội vui vẻ là tốt rồi."
Chu Đào suy nghĩ một chút, cũng cười: "Đúng vậy a, trước kia ta không hiểu chuyện, tỷ cũng không có tức giận ta."
Tỷ muội hai người cũng có chút không ngủ được, liền dứt khoát tựa vào đầu giường nói chuyện, nói về cuộc sống của mình rồi chuyện của nam nhân.
Nhắc tới Tiêu Kinh Sơn, Chu Đào cũng thay Mai Tử u sầu: "Hắn đi như thế, nếu còn trở về thì may, nhưng một khi hắn không trở về, sau này tỷ tính thế nào? Thật sự muốn tái giá sao?"
Mai Tử cười nói: "Thật ra việc này ta đã nghĩ rồi, tái giá thì không thể nào. Một ngày hắn chưa trở về, ta liền chờ hắn một ngày, nếu cả đời hắn không trở về, ta liền tìm một đứa bé không ai muốn nuôi dưỡng rồi lấy họ hắn, coi như là vì hắn mà duy trì nòi giống, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc ta lúc về già."
Chu Đào thấy Mai Tử nói đến chuyện lúc về già, chợt cảm thấy một trận chua xót, mắt cũng có chút hồng, kéo lấy tay Mai Tử an ủi nói: "Tỷ, không sợ, mặc kệ thế nào, còn có ta, còn có A Thu, nếu chưa đủ, còn có cháu ngoại tỷ đây."
Mai Tử vui mừng cầm tay Chu Đào đã có chút mập mạp: "Tỷ biết, không sao, hắn sẽ trở về ."
---------------
Chu Đào ôm đứa bé ngồi trên lưng lừa, nam nhân nhà nàng dắt lấy lừa ven theo con đường trong núi hướng chỗ xa mà đi. Con lừa vẫy vẫy đuôi, Chu Đào một tay ôm con một tay vẫy vẫy bọn họ: "Mẹ, tỷ, các người cũng trở về đi thôi, giờ còn sớm, đừng để bị cảm lạnh."
Mai Tử nương cùng Mai Tử và A Thu, miệng thì đáp ứng nhưng vẫn đứng ở khe núi vẫy tay với bọn họ. Mãi cho đến khi không thấy bóng lưng của bọn họ đâu nữa mọi người mới quyến luyến trở về.
Lúc đi đến cửa nhà Mai Tử, Mai Tử chợt ngẩng đầu, nhìn mẹ nói: "Mẹ, con muốn ra ngoài tìm hắn."
Mai Tử nương kinh ngạc: "Tìm hắn? Con muốn đi đâu tìm? Thiên hạ rộng lớn, con làm sao mà tìm?"
Mai Tử mê mang hướng nhìn dãy núi đầu xa: "Con cũng không biết phải đi đâu để tìm, nhưng con muốn ra ngoài tìm hắn."
Nàng nhẹ nhàng nói: "Con thật sự phải ở đây chờ hắn cả đời sao? Không, con muốn ra ngoài tìm hắn, dù hắn đã không còn trên nhân thế này, con cũng muốn đem tro cốt của hắn mang về."
Mai Tử quay đầu nhìn mẹ của mình, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Mặc kệ chân trời góc biển, con phải tìm cho được hắn. Nếu hắn không còn trên đời, con liền trở về giữ lấy bia mộ của hắn, nếu như hắn còn, con nhất định đem hắn trở về."
Mai Tử nương sửng sốt trong chốc lát, lại nhìn thần sắc trong trẻo mà kiên định của Mai Tử, cuối cùng cũng gật đầu, lầm bầm nói: "Cũng tốt, vậy con đi tìm hắn thôi."
Khuê nữ này, xem như là đang ở thôn Bích Thủy nhưng tâm đã sớm không còn ở đây.
Bình luận facebook