Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Mai Tử cùng mẹ nói chuyện xong, lại lấy nước mang cho Tiêu Kinh Sơn để hắn uống. Tiêu Kinh Sơn nhận lấy cũng uống một miệng lớn, vừa uống vừa nói: "Ngày mai làm thêm nửa ngày nữa chắc là xong."
Mai Tử nhìn xung quanh lúa ngã xuống từng hàng, gật đầu nói: "Đúng vậy, lại đi đập lúa thêm vài ngày nữa là có lương thực để cất rồi."
Tiêu Kinh Sơn nhìn khuôn mặt Mai Tử có vẻ mơ ước, an ủi nàng nói: "Chờ khi nào ta rãnh rỗi, lại đi săn, kiếm thêm bạc cho nàng đổi một ít lương thực về ăn dần."
Mai Tử nghe hắn nói như thế trong lòng ấm áp, cười nói: "Còn muốn nuôi thêm gà đẻ trứng."
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Đó là đương nhiên, nàng nuôi gà cũng rất tốt."
Mai Tử cười liếc hắn một cái, được một đòi mười: "Còn muốn nuôi heo nữa."
Tiêu Kinh Sơn nhướng nhướng lông mày, nhưng mà vẫn đáp ứng nói: "Cũng được."
Mai Tử mím môi cười, đánh giá thần sắc của hắn nói tiếp: "Còn muốn nuôi em bé."
Tiêu Kinh Sơn đang định nhướng nhướng lông mày lập tức đứng hình không nhúc nhích, ngạc nhiên nhìn Mai Tử, một lúc sau thần sắc hắn mới dần dần khôi phục lại bình thường. Khôi phục bình thường xong liền từ từ nâng khóe môi cười ra tiếng. Khuôn mặt hắn ngày thường kiên nghị, vẻ mặt cứng rắn, hôm nay cười đến lông mày dày đều giản ra, giống như băng tuyết tan chảy, như gió xuân tháng ba thổi phất vào mặt, hạnh phúc.
"Được." Hắn mang theo nụ cười, ở giữa đồng ruộng vàng óng ả, dịu dàng nói với nàng như thế.
Mai Tử cảm thấy tim mình như muốn nở hoa, ngọt ngào dâng lên, nàng xấu hổ quay đầu đi, nắm lấy ly nước nói: "Ta đi cất ly." Nói xong thân thể liền chạy đi.
Đi tới, thấy muội muội nàng Chu Đào cầm trong tay cái khăn phẩy phẩy cho mát, nghiêng mắt nhìn nàng.
Trong lòng Mai Tử không thích sắc mặt này của Chu Đào, để ly gỗ xuống trở về làm việc. Ai dè Chu Đào gọi nàng lại, lành lạnh nói: "Lập gia đình đúng là có khác, ở đồng ruộng cũng có thể tình nồng ý đậm ."
Mai Tử quay đầu nhìn nàng một cái, nói: "Chờ thu hoạch xong, không phải muội cũng đi lập gia đình rồi sao."
Sắc mặt Chu Đào càng không dễ nhìn, nhìn xuống nam nhân đang cong người đưa lưỡi hái gặt lấy lúa ở đằng xa, cười chế nhạo nói: "Đều là con gái, mẹ lại thương ngươi hơn, tìm cho ngươi một người tốt ở gần đây, lại muốn đem ta đến cái thôn Hồng Anh Tử không biết là tốt hay là xấu kia!"
Mai Tử nghe lời này, khuôn mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng nói: "Chu Đào, chẳng lẽ muội quên lúc đó ta xuất giá như thế nào rồi sao? Bây giờ cần gì nói những lời như vậy, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, lúc nhỏ muội cũng từng đi theo ta gọi một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ. Hôm nay lớn rồi? Chẳng lẽ muội muốn nhìn thấy ta thật sự treo cổ ở trên cây lúc đó muội mới vui vẻ sao?"
Chu Đào nghe lời này, lúc đầu trên khuôn mặt còn có chút xúc động, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng lên, vung bím tóc, hất mặt nói: "Ngươi gả cho nam nhân tốt, muốn nói gì thì nói, ta không tranh cãi cùng ngươi." Nói xong cầm lưỡi hái lên bước đi.
Mai Tử vẫn đứng đó sửng sốt một hồi, lúc này mới trở lại ruộng bắt đầu gặt tiếp.
Mọi người làm việc đến khi trời tối mới dừng tay lại. Mai Tử nương muốn giữ hai vợ chồng Mai Tử lại cùng nhau ăn cơm tối. Trong lòng Mai Tử không thích thái đội kia của Chu Đào, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Tiêu Kinh Sơn nói: "Mẹ, không cần đâu, cơm buổi sáng trong nhà còn dư, lại có một ít canh thịt trong nồi nếu để đến ngày mai sợ hỏng mất."
Trong lòng Mai Tử biết Tiêu Kinh Sơn nói dối, nhưng không nói ra, ngược lại phụ họa theo: "Đúng vậy, mẹ, lúc ra ngoài vội vàng quên bỏ vào trong hầm, phải về ăn a."
A Thu ở bên cạnh làm việc cả một ngày, vừa mệt lại vừa đói, nghe Mai Tử nói liền đến bên cạnh mẹ nhỏ giọng nói thầm: "Mẹ, con cũng muốn ăn canh thịt."
Mai Tử nương nhăn mặt nhìn nó nói: "Ăn cái gì mà ăn, ăn nhiều vào thải ra càng nhiều chứ được gì!"
Nói xong lời này, bà lại xoay người tươi cười, nhìn Mai Tử nói: "Nếu vậy, các con về ăn đi, hôm nay mệt mỏi cả ngày, nhớ ăn no rồi đi nghỉ."
Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn vâng dạ một tiếng rồi đứng dậy chào mẹ quay về nhà.
Kỳ thật buổi sáng trong nhà cái gì cũng không còn dư lại, Mai Tử nhìn phòng bếp lạnh tanh cười nhìn Tiêu Kinh Sơn trêu ghẹo nói: "Canh thịt đâu rồi, ta cũng muốn ăn."
Tiêu Kinh Sơn đến gần nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Mai Tử, ôn nhu nói: "Canh thịt không có, chỉ có tiểu Mai Tử đây thôi."
Mai Tử nhẹ "Hừ" một tiếng, cầm củi bắt đầu mồi lửa nấu cơm, Tiêu Kinh Sơn giúp nàng lấy bánh bột ngô ở trong hầm ra. Hai người ăn một ít cháo loãng cùng bánh bột ngô qua buổi tối.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên tảng đá dưới gốc cây. Mai Tử nghĩ đây là lần đầu hắn cầm lưỡi hái, sợ tay hắn bị đau, kéo lại nhìn xem, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhướng lông mày nhìn nàng cười.
Mai Tử lập tức hiểu được, tay người ta cầm cung tên, đánh qua quyền, da dày thịt béo, một cái lưỡi hái nho nhỏ làm sao có thể làm rách tay hắn được chứ. Nàng e thẹn ném tay hắn xuống, ai dè Tiêu Kinh Sơn lại không buông, lật tay cầm lấy tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mai Tử cảm thấy được hắn nắn như vậy rất thoải mái. Nàng tựa vào cánh tay rắn chắc của hắn, nhắm nhẹ mắt để hắn tùy ít xoa. Tay Tiêu Kinh Sơn lại từ ngón tay của nàng xoa lên, vuốt ve bả vai, xoa nhẹ. Đem cả người nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa bóp lưng nàng. Xoa bóp hết phía sau lưng, bàn tay to kia liền từ từ dời đến trước ngực nàng.
Ngực của nàng không lớn không nhỏ mềm mại, bị hắn cách quần áo giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Thế là tiểu Mai Tử vốn đang nhắm hờ mắt có chút ngại ngại, đầu ở trên cánh tay rắn chắc của Tiêu Kinh Sơn cọ cọ.
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng ở bên tai nàng nhỏ tiếng: "Thế nào?"
Trong lòng Mai Tử có gì đó nóng lên, bắp chân rã rời, vô lực dựa vào cánh tay hắn, nhỏ giọng yêu kiều nói: "Chân không còn chút lực nào nữa."
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Không sao, ta ôm nàng." Vừa nói vừa đem cả người nàng ôm ở vào lòng.
Mai Tử kêu lên một tiếng nho nhỏ, nháy mắt đã té vào lòng hắn rồi. Nhất thời tim nhảy lên một cái, chân không còn sức, chỉ có thể vịn cánh tay hắn xụi lơ tựa vào trên ngực hắn.
Tiêu Kinh Sơn ôm nàng giống như ôm một đứa bé, để đầu nàng dựa lên lồng ngực mình, lại dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
Mai Tử chớp chớp mắt, từ trong lòng hắn nhìn bầu trời đêm. Bầu trời đêm có vô vàng tinh linh lấp lánh tỏa sáng rất đẹp.
Mai Tử chợt nhớ tới lúc nhỏ, khi phụ thân nàng còn sống, người cũng ôm nàng ngắm sao như thế. Lúc đó trong nhà còn khá giả, lúc đó mẹ đối với nàng cũng rất tối, lúc đó muội muội Chu Đào còn chạy theo gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Bầu trời sao vẫn như cũ nhưng con người đã không còn như lúc trước nữa rồi.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng trầm mặc, ôn nhu hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"
Mai Tử lắc lắc đầu: "Không nghĩ cái gì cả, đang ngắm sao."
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn nàng: "Ngắm sao cũng có thể chảy nước mắt sao?"
Mai Tử vội vã lấy tay sờ má, lúc này mới phát hiện mình thực sự chảy nước mắt, thế là cười xoa xoa mặt nói: "Thật không sao, chỉ là nhớ tới chuyện lúc nhỏ."
Tiêu Kinh Sơn đưa tay lên giúp nàng lau nước mắt, cúi đầu nói: "Ta không biết vì sao, hóa ra là nhớ phụ thân rồi hả ?"
Mai Tử nghe thấy lời này thật ngượng ngùng. Nàng cũng không còn là đứa bé, làm sao có thể vì nhớ phụ thân mà khóc. Thế là đem má vùi vào trong lòng hắn, nhẹn tiếng nói: "Không phải đâu, ta đang suy nghĩ chuyện khác."
Tiêu Kinh Sơn không muốn nàng ưu phiền, nâng mặt nàng lên, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Mai Tử nhớ tới muội muội mình hôm nay nói những lời kia với mình, nhìn sắc mặt hắn nói: "Không có gì... Chu Đào phải gả ra ngoài rồi."
Tiêu Kinh Sơn nhướng cặp lông mày dày "À" một tiếng.
Mai Tử duỗi ngón tay chọc chọc lồng ngực hắn: "À cái gì mà à, chàng nghĩ thế nào?"
Tiêu Kinh Sơn cảm thấy buồn cười: "Nàng ấy xuất giá, ta phải nghĩ như thế nào?"
Mai Tử giương mắt nhìn, chỉ thấy hắn cười đầy thâm ý, chợt nhận ra hắn hiểu được tâm tư nho nhỏ của nàng, nhất thời mắc cỡ đỏ mặt, nói nhỏ: "Ta không có ý gì khác. . . . . ."
Thực sự không có ý muốn thử hắn.
Tiêu Kinh Sơn gật đầu nói: "Ừ, ta hiểu, nàng chỉ muốn nói Chu Đào phải gả mà thôi, có thể có ý tứ gì đây." Hắn trầm ngâm hạ giọng nói: "Hôm nay kiếm được một ít bạc trắng, lấy ra cho muội muội nàng mua thêm một ít đồ cưới đi, cũng tránh cho mẹ lo lắng nhiều, như thế nào?"
Mai Tử nghe vậy, trong lòng nhất thời ấm áp, nhưng lại có chút áy náy. Kỳ thật mẹ lo lắng thu hoạch lúa chính là vì có thể bán lương thực ra ngoài kiếm chút tiền, như vậy cũng có thể mua đồ cưới cho Chu Đào, cho nàng chút thể diện. Nhưng với chút ít đất đai trong nhà, lương thực thu hoạch cũng có hạn, lo được miếng ăn cũng đã khó rồi, bán ra ngoài thì có chút chật vật. Mai Tử đã gả ra ngoài, có gia đình riêng của mình, không phải cứ muốn giúp nhà mẹ là giúp. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn nói vậy là xuất phát từ ý tốt cùng quan tâm, nhưng mà gia đình nhỏ này của nàng cũng không có của cải gì, chỉ có một chút ít tiền, nếu lấy ra dùng như vậy nàng lại cảm thấy rất áy náy với Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu Kinh Sơn nhìn ra tâm tư của tiểu nương tử nhà mình, vỗ vỗ lưng nàng an ủi nói: "Làm con rể giúp nhà mẹ vợ đó là chuyện nên làm, huống chi tương lai chúng ta còn dài, ta sẽ không để nàng đói rách đâu, nàng đừng lo."
Mai Tử ôm lấy hắn, cảm động nói: "Ta biết, chàng nói như vậy còn không phải vì ta sao? việc này cứ nghe theo chàng là được."
Mai Tử nhìn xung quanh lúa ngã xuống từng hàng, gật đầu nói: "Đúng vậy, lại đi đập lúa thêm vài ngày nữa là có lương thực để cất rồi."
Tiêu Kinh Sơn nhìn khuôn mặt Mai Tử có vẻ mơ ước, an ủi nàng nói: "Chờ khi nào ta rãnh rỗi, lại đi săn, kiếm thêm bạc cho nàng đổi một ít lương thực về ăn dần."
Mai Tử nghe hắn nói như thế trong lòng ấm áp, cười nói: "Còn muốn nuôi thêm gà đẻ trứng."
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Đó là đương nhiên, nàng nuôi gà cũng rất tốt."
Mai Tử cười liếc hắn một cái, được một đòi mười: "Còn muốn nuôi heo nữa."
Tiêu Kinh Sơn nhướng nhướng lông mày, nhưng mà vẫn đáp ứng nói: "Cũng được."
Mai Tử mím môi cười, đánh giá thần sắc của hắn nói tiếp: "Còn muốn nuôi em bé."
Tiêu Kinh Sơn đang định nhướng nhướng lông mày lập tức đứng hình không nhúc nhích, ngạc nhiên nhìn Mai Tử, một lúc sau thần sắc hắn mới dần dần khôi phục lại bình thường. Khôi phục bình thường xong liền từ từ nâng khóe môi cười ra tiếng. Khuôn mặt hắn ngày thường kiên nghị, vẻ mặt cứng rắn, hôm nay cười đến lông mày dày đều giản ra, giống như băng tuyết tan chảy, như gió xuân tháng ba thổi phất vào mặt, hạnh phúc.
"Được." Hắn mang theo nụ cười, ở giữa đồng ruộng vàng óng ả, dịu dàng nói với nàng như thế.
Mai Tử cảm thấy tim mình như muốn nở hoa, ngọt ngào dâng lên, nàng xấu hổ quay đầu đi, nắm lấy ly nước nói: "Ta đi cất ly." Nói xong thân thể liền chạy đi.
Đi tới, thấy muội muội nàng Chu Đào cầm trong tay cái khăn phẩy phẩy cho mát, nghiêng mắt nhìn nàng.
Trong lòng Mai Tử không thích sắc mặt này của Chu Đào, để ly gỗ xuống trở về làm việc. Ai dè Chu Đào gọi nàng lại, lành lạnh nói: "Lập gia đình đúng là có khác, ở đồng ruộng cũng có thể tình nồng ý đậm ."
Mai Tử quay đầu nhìn nàng một cái, nói: "Chờ thu hoạch xong, không phải muội cũng đi lập gia đình rồi sao."
Sắc mặt Chu Đào càng không dễ nhìn, nhìn xuống nam nhân đang cong người đưa lưỡi hái gặt lấy lúa ở đằng xa, cười chế nhạo nói: "Đều là con gái, mẹ lại thương ngươi hơn, tìm cho ngươi một người tốt ở gần đây, lại muốn đem ta đến cái thôn Hồng Anh Tử không biết là tốt hay là xấu kia!"
Mai Tử nghe lời này, khuôn mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng nói: "Chu Đào, chẳng lẽ muội quên lúc đó ta xuất giá như thế nào rồi sao? Bây giờ cần gì nói những lời như vậy, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, lúc nhỏ muội cũng từng đi theo ta gọi một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ. Hôm nay lớn rồi? Chẳng lẽ muội muốn nhìn thấy ta thật sự treo cổ ở trên cây lúc đó muội mới vui vẻ sao?"
Chu Đào nghe lời này, lúc đầu trên khuôn mặt còn có chút xúc động, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng lên, vung bím tóc, hất mặt nói: "Ngươi gả cho nam nhân tốt, muốn nói gì thì nói, ta không tranh cãi cùng ngươi." Nói xong cầm lưỡi hái lên bước đi.
Mai Tử vẫn đứng đó sửng sốt một hồi, lúc này mới trở lại ruộng bắt đầu gặt tiếp.
Mọi người làm việc đến khi trời tối mới dừng tay lại. Mai Tử nương muốn giữ hai vợ chồng Mai Tử lại cùng nhau ăn cơm tối. Trong lòng Mai Tử không thích thái đội kia của Chu Đào, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Tiêu Kinh Sơn nói: "Mẹ, không cần đâu, cơm buổi sáng trong nhà còn dư, lại có một ít canh thịt trong nồi nếu để đến ngày mai sợ hỏng mất."
Trong lòng Mai Tử biết Tiêu Kinh Sơn nói dối, nhưng không nói ra, ngược lại phụ họa theo: "Đúng vậy, mẹ, lúc ra ngoài vội vàng quên bỏ vào trong hầm, phải về ăn a."
A Thu ở bên cạnh làm việc cả một ngày, vừa mệt lại vừa đói, nghe Mai Tử nói liền đến bên cạnh mẹ nhỏ giọng nói thầm: "Mẹ, con cũng muốn ăn canh thịt."
Mai Tử nương nhăn mặt nhìn nó nói: "Ăn cái gì mà ăn, ăn nhiều vào thải ra càng nhiều chứ được gì!"
Nói xong lời này, bà lại xoay người tươi cười, nhìn Mai Tử nói: "Nếu vậy, các con về ăn đi, hôm nay mệt mỏi cả ngày, nhớ ăn no rồi đi nghỉ."
Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn vâng dạ một tiếng rồi đứng dậy chào mẹ quay về nhà.
Kỳ thật buổi sáng trong nhà cái gì cũng không còn dư lại, Mai Tử nhìn phòng bếp lạnh tanh cười nhìn Tiêu Kinh Sơn trêu ghẹo nói: "Canh thịt đâu rồi, ta cũng muốn ăn."
Tiêu Kinh Sơn đến gần nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Mai Tử, ôn nhu nói: "Canh thịt không có, chỉ có tiểu Mai Tử đây thôi."
Mai Tử nhẹ "Hừ" một tiếng, cầm củi bắt đầu mồi lửa nấu cơm, Tiêu Kinh Sơn giúp nàng lấy bánh bột ngô ở trong hầm ra. Hai người ăn một ít cháo loãng cùng bánh bột ngô qua buổi tối.
Ăn cơm xong, hai người ngồi trên tảng đá dưới gốc cây. Mai Tử nghĩ đây là lần đầu hắn cầm lưỡi hái, sợ tay hắn bị đau, kéo lại nhìn xem, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhướng lông mày nhìn nàng cười.
Mai Tử lập tức hiểu được, tay người ta cầm cung tên, đánh qua quyền, da dày thịt béo, một cái lưỡi hái nho nhỏ làm sao có thể làm rách tay hắn được chứ. Nàng e thẹn ném tay hắn xuống, ai dè Tiêu Kinh Sơn lại không buông, lật tay cầm lấy tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mai Tử cảm thấy được hắn nắn như vậy rất thoải mái. Nàng tựa vào cánh tay rắn chắc của hắn, nhắm nhẹ mắt để hắn tùy ít xoa. Tay Tiêu Kinh Sơn lại từ ngón tay của nàng xoa lên, vuốt ve bả vai, xoa nhẹ. Đem cả người nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa bóp lưng nàng. Xoa bóp hết phía sau lưng, bàn tay to kia liền từ từ dời đến trước ngực nàng.
Ngực của nàng không lớn không nhỏ mềm mại, bị hắn cách quần áo giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Thế là tiểu Mai Tử vốn đang nhắm hờ mắt có chút ngại ngại, đầu ở trên cánh tay rắn chắc của Tiêu Kinh Sơn cọ cọ.
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng ở bên tai nàng nhỏ tiếng: "Thế nào?"
Trong lòng Mai Tử có gì đó nóng lên, bắp chân rã rời, vô lực dựa vào cánh tay hắn, nhỏ giọng yêu kiều nói: "Chân không còn chút lực nào nữa."
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Không sao, ta ôm nàng." Vừa nói vừa đem cả người nàng ôm ở vào lòng.
Mai Tử kêu lên một tiếng nho nhỏ, nháy mắt đã té vào lòng hắn rồi. Nhất thời tim nhảy lên một cái, chân không còn sức, chỉ có thể vịn cánh tay hắn xụi lơ tựa vào trên ngực hắn.
Tiêu Kinh Sơn ôm nàng giống như ôm một đứa bé, để đầu nàng dựa lên lồng ngực mình, lại dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
Mai Tử chớp chớp mắt, từ trong lòng hắn nhìn bầu trời đêm. Bầu trời đêm có vô vàng tinh linh lấp lánh tỏa sáng rất đẹp.
Mai Tử chợt nhớ tới lúc nhỏ, khi phụ thân nàng còn sống, người cũng ôm nàng ngắm sao như thế. Lúc đó trong nhà còn khá giả, lúc đó mẹ đối với nàng cũng rất tối, lúc đó muội muội Chu Đào còn chạy theo gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Bầu trời sao vẫn như cũ nhưng con người đã không còn như lúc trước nữa rồi.
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng trầm mặc, ôn nhu hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"
Mai Tử lắc lắc đầu: "Không nghĩ cái gì cả, đang ngắm sao."
Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn nàng: "Ngắm sao cũng có thể chảy nước mắt sao?"
Mai Tử vội vã lấy tay sờ má, lúc này mới phát hiện mình thực sự chảy nước mắt, thế là cười xoa xoa mặt nói: "Thật không sao, chỉ là nhớ tới chuyện lúc nhỏ."
Tiêu Kinh Sơn đưa tay lên giúp nàng lau nước mắt, cúi đầu nói: "Ta không biết vì sao, hóa ra là nhớ phụ thân rồi hả ?"
Mai Tử nghe thấy lời này thật ngượng ngùng. Nàng cũng không còn là đứa bé, làm sao có thể vì nhớ phụ thân mà khóc. Thế là đem má vùi vào trong lòng hắn, nhẹn tiếng nói: "Không phải đâu, ta đang suy nghĩ chuyện khác."
Tiêu Kinh Sơn không muốn nàng ưu phiền, nâng mặt nàng lên, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Mai Tử nhớ tới muội muội mình hôm nay nói những lời kia với mình, nhìn sắc mặt hắn nói: "Không có gì... Chu Đào phải gả ra ngoài rồi."
Tiêu Kinh Sơn nhướng cặp lông mày dày "À" một tiếng.
Mai Tử duỗi ngón tay chọc chọc lồng ngực hắn: "À cái gì mà à, chàng nghĩ thế nào?"
Tiêu Kinh Sơn cảm thấy buồn cười: "Nàng ấy xuất giá, ta phải nghĩ như thế nào?"
Mai Tử giương mắt nhìn, chỉ thấy hắn cười đầy thâm ý, chợt nhận ra hắn hiểu được tâm tư nho nhỏ của nàng, nhất thời mắc cỡ đỏ mặt, nói nhỏ: "Ta không có ý gì khác. . . . . ."
Thực sự không có ý muốn thử hắn.
Tiêu Kinh Sơn gật đầu nói: "Ừ, ta hiểu, nàng chỉ muốn nói Chu Đào phải gả mà thôi, có thể có ý tứ gì đây." Hắn trầm ngâm hạ giọng nói: "Hôm nay kiếm được một ít bạc trắng, lấy ra cho muội muội nàng mua thêm một ít đồ cưới đi, cũng tránh cho mẹ lo lắng nhiều, như thế nào?"
Mai Tử nghe vậy, trong lòng nhất thời ấm áp, nhưng lại có chút áy náy. Kỳ thật mẹ lo lắng thu hoạch lúa chính là vì có thể bán lương thực ra ngoài kiếm chút tiền, như vậy cũng có thể mua đồ cưới cho Chu Đào, cho nàng chút thể diện. Nhưng với chút ít đất đai trong nhà, lương thực thu hoạch cũng có hạn, lo được miếng ăn cũng đã khó rồi, bán ra ngoài thì có chút chật vật. Mai Tử đã gả ra ngoài, có gia đình riêng của mình, không phải cứ muốn giúp nhà mẹ là giúp. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn nói vậy là xuất phát từ ý tốt cùng quan tâm, nhưng mà gia đình nhỏ này của nàng cũng không có của cải gì, chỉ có một chút ít tiền, nếu lấy ra dùng như vậy nàng lại cảm thấy rất áy náy với Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu Kinh Sơn nhìn ra tâm tư của tiểu nương tử nhà mình, vỗ vỗ lưng nàng an ủi nói: "Làm con rể giúp nhà mẹ vợ đó là chuyện nên làm, huống chi tương lai chúng ta còn dài, ta sẽ không để nàng đói rách đâu, nàng đừng lo."
Mai Tử ôm lấy hắn, cảm động nói: "Ta biết, chàng nói như vậy còn không phải vì ta sao? việc này cứ nghe theo chàng là được."
Bình luận facebook