Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Sau khi tan học, tốp ba tốp năm các bạn học ào ra cổng trường, hưng phấn thảo luận đủ loại chuyện về đại hội thể thao ngày hôm nay.
Kiều Sâm mặc áo thể thao, mang túi quai chéo, kéo dài bước chân biếng nhác, cà lơ phất phơ bước đi trên đường cái.
Thân ảnh của cậu dưới ánh trời chiều dát lên một tầng vàng chói.
Vừa mới kết thúc nhảy xa, có mấy nữ sinh muốn đưa nước cho cậu, Kiều Sâm cũng không thèm nhìn một cái, đương nhiên trong đó có cả Thời Hiểu.
Thời Hiểu chạy hai ba bước mới đuổi kịp Kiều Sâm: “Xế chiều hôm nay cậu thi nhảy xa, rất lợi hại.”
Kiều Sâm nhàn nhạt lườm cô một cái, dời ánh mắt mặc kệ cô.
“Kiều Sâm, một lát nữa cậu định đi đâu?”
“Liên quan gì đến cậu”
Kiều Sâm nói xong tăng nhanh bước chân, Thời Hiểu chỉ có thể chạy chậm trên đường mới có thể đuổi tới trước mặt cậu.
Lại đi thêm mười mấy mét, Kiều Sâm rốt cục không kiên nhẫn dừng bước: “ Cuối cùng thì cậu muốn gì?”
“Mình chỉ là…” Thời Hiểu từ sau lưng đem chai nước khoáng ra đưa cho cậu.
“Từ nãy đến giờ, cậu một ngụm nước cũng chưa uống, mà thời tiết bây giờ rất nóng, sau khi vận động mạnh xong, nhất định phải bổ sung đủ nước mới được…”
Kiều Sâm liếc mắt, lúc Thời Hiểu miên man lải nhải nói một tràng phổ cập kiến thức về vận dộng, cậu trực tiếp đoạt ấy chai nước khoáng trong tay cô, ngửa đầu thô lỗ uống, rất nhanh toàn bộ nước trong chai đã bị cậu uống hết sạch.
Nước từ khóe miệng cậu tràn ra ngoài, chảy xuống cổ, trôi tuột vào trong áo.
Nhìn qua, vô cùng gợi cảm.
Uống xong nguyên một chai nước khoáng, Kiều Sâm cầm chai nước không, lung lay ngay trước mặt Thời Hiểu, sau đó tiện tay quăng đi, chai nước lăn vài vòng, nằm lăn lóc ngay bên vệ đường.
“Uống xong rồi, cậu cũng lăn được rồi đấy.” Thanh âm của cậu mang theo từng tia lạnh lẽo, mặt không biểu tình xoay người rời đi.
Thời Hiểu chạy tới cúi người nhặt chai nước lên, ném vào thùng rác.
Kiều Sâm liếc mắt xem thường, xoay người ròi đi.
“Sâm ca.”
Có người đàn ông kêu tên Kiều Sâm một tiếng.
Thời Hiểu nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở một vườn hoa cách đó không xa có mấy người đàn ông đi tới, xăm người, nhuộm tóc, vừa nhìn là biết không giống như những người đứng đắn gì, đương nhiên càng không phải là học sinh trong trường.
“Ừm.” Kiều Sâm đi về phía bọn họ.
“Đêm nay chơi chỗ nào?”
“Vẫn ở chỗ cũ.”
“Em gái xinh đẹp này, là ai vậy?” Một tên tóc vàng ánh mắt hèn mọn đánh giá Thời Hiểu một chút, hoi Kiều Sâm: “Bạn gái của Sâm ca?”
“Không phải.”Kiều Sâm lạnh lùng nói.
Tóc vàng nhíu mày, cười một mặt xấu xa hỏi Thời Hiểu: “Em gái, có bạn trai chưa hả?”
Thời Hiểu sợ hãi lùi về sau, lắc đầu.
“Vậy thì tốt, cùng với mấy anh trai này đi đến quán bar chơi thôi.” Tóc vàng nói xong tiến lên một bước, muốn kéo cổ tay Thời Hiểu.
Kiều Sâm đi tới, ngăn trước mặt tóc vàng, trầm giọng nói: “Cậu ấy không đi.”
Thời Hiểu cực kì sợ, vô thức đứng trốn phía sau lưng Kiều Sâm.
“Sâm ca, cái này không có ý gì cả, nhưng cô ta cũng không phải bạn gái của anh, mọi người chỉ muốn chơi đùa với nhau thôi mà.”
“Cậu ấy không muốn đi.”
Tóc vàng khá tức giận khi thấy Kiều Sâm ngang ngược ngăn cản, nhìn về phía Thời Hiểu, hỏi: “Em gái, có muốn cùng bọn này đi chơi không?”
“Tôi…”
Kiều Sâm quay đầu, trừng mắt uy hiếp cô một chút.
Thời Hiểu nghe lời lắc đầu: “Tôi không đi.”
Cô giật giật góc áo Kiều Sâm, nơm nớp lo sợ hỏi: “Kiều Sâm, cậu cũng đừng đi, có được không?”
Tiếng nói run rẩy, mang theo vài phần khẩn cầu đáng thương.
“A, cô em gái này, còn muốn quản Sâm ca?” Mấy tên đàn ông sau lưng Kiều Sâm nở nụ cười.
Kiều Sâm thầm mắng một câu, nói với bọn người kia: “Mấy ngươi chờ tôi.”
Nói xong cậu kéo lấy ống tay áo Thời Hiểu, sít sao cầm chặt cánh tay trắng nõn của cô, một đường vừa lôi vừa túm, đưa cô đi về phía trường học.
Bước chân Kiều Sâm rất dài, Thời Hiểu hơi không theo kịp, đi đến mức lảo đảo.
Lúc Kiều Sâm ngừng lại, cả người cô đều nhào vào trên người cậu.
Cô vội vàng lùi về sau mấy bước, sắc mặt bất giác ửng đỏ.
“Sau bảy giờ không được phép ra khỏi cửa trường.”
“Chao ôi.”
Nhìn bóng lưng Kiều Sâm, Thời Hiểu hơi không rõ có chuyện gì, cô dừng lại một chút, vẫn là kiên nhẫn đuổi theo cậu: “Kiều Sâm, bọn họ là bạn tốt của cậu sao?”
“Cũng không tính như vậy.” Kiều Sâm nói: “Chỉ là chơi với nhau mà thôi.”
Kiều Sâm quay đầu, khinh miệt nhìn Thời Hiểu một cá: “Tôi không chơi với bọn họ, thì chơi với ai, với cậu sao?”
Giọng nói Thời Hiểu đình trệ: “Mình…”
Kiều Sâm cười lạnh một tiếng, quay lưng đi về phía cổng trường: “Đừng có đi theo tôi nữa, nếu không tôi đánh cậu đấy.”
Thời Hiểu vẫn còn muốn đi theo cậu, cậu xoay người lại, làm bộ hướng nắm đấm xông về phía Thời Hiểu, hung tợn nói: “Ông đây sẽ đánh người thật!”
Thời Hiểu sợ hãi ôm lấy đầu.
Kiều Sâm buông nắm đấm xuống, đẩy bả vai nhỏ bé yếu ớt của cô: “Mau về đi, đừng có đi theo.”
Nhìn bóng lưng đang dần xa của cậu, dưới ánh trời chiều, cô đơn không chút sinh khí.
Thời Hiểu không biết dũng khí xuất hiện từ đâu, hô lớn: “Kiều Sâm, mình đi chơi với cậu, được không?”
Hô xong, cô há miệng thở dốc, nhịp tim không thể kìm chế được.
Tay Kiều Sâm mò mò vào trong túi quần, hơi dừng bước mấy giây.
Một trận gió lớn thổi qua, cuốn lên vài phiến lá khô vàng.
Thời Hiểu đột nhiên đỏ mắt.
Kiều Sâm rốt cục vẫn cất bước rời đi, quyết tuyệt, không quay đầu lại nhìn.
….
Ban đêm, Sở Sở từ phòng tự học buổi tối quay trở về phòng ngủ ký túc xá, nhìn thấy một mình Thời Hiểu ngồi trên giường ngẩn người, ngay cả giờ tự học cũng không lên lớp.
Sở Sở đặt cái túi xách xuống cái bàn của mình, cầm lấy ly nước uống một gụm, chỉ nghe Thời Hiểu nói: “Sở Sở, Kiều Sâm là anh trai của cậu sao?”
Chuyện này đã không còn là bí mật, bạn học trong lớp truyền nhau, chuyện nhà bọn họ từng được báo chí đưa tin, không dấu giếm càng không gạt được.
Sở Sở gật nhẹ đầu.
“Sở Sở, Kiều Sâm chỉnh cậu đến như vậy, cậu chắc là hận cậu ấy muốn chết nhỉ.”
Sở Sở lại rót thêm một ly nước cho mình, thì thào nói: “Không hận.”
Không hận nổi, bới vì cậu ấy không phải cố ý.
Cậu ấy chỉ là…rất khổ sở.
“Sở Sở, hôm nay mình nhìn thấy Kiều Sâm ở chung một chỗ với một đám xã hội đen.”
“Xã hội đen?”
Thời Hiểu gật gật đầu, vẻ mặt lo láng: “Dáng vẻ mấy tên đó rất lưu manh, nhìn qua không phải là người tốt, bọn họ còn muốn đi đến quan bar, mình sợ Kiều Sâm theo bọn họ đi gây chuyện.”
Sở Sở do dự rất lâu, rốt cục cầm điện thoại đi ra ban công, gọi điện thoại cho Kiều Ngôn Thương.
Đêm đó là một đêm dài, Sở Sở nhận được điện thoại của Sở Vân Tụ, cô nắm chặt điện thoại, mặc thêm đồ lên ra khỏi ký túc, đứng trên hành lang nghe máy.
Sở Vân Tụ nói cho cô, Kiều Ngôn Thương đưa Kiều Sâm từ quán bar trở về, hai cha con bộc phát cãi nhau một trận lớn, Kiều Ngôn Thương đánh đứa con trai phản nghịch của mình một trận. Bây giờ Kiều Sâm đã đạp cửa rời nhà đi.
Sở Sở nhíu nhíu lông mày, có chút hối hận vì đem chuyện nói nói cho người lớn trong nhà. Vốn hy vọng Kiều Ngôn Thương và Kiều Sâm sẽ thoải mái nói chuyện với nhau, nhưng ông đối xử với Kiều Sâm không đánh thì mắng, tính tình Kiều Sâm lại dữ dằn, cứng đối cứng, lưỡng bại câu thương.(*)
(*) cả hai bên đều chịu thiệt, đều cùng bị tổn thương.
Âm thanh Sở Vân Tụ nghiêm túc: “Về sau nếu có chuyện như vậy xảy ra, con đừng có nhúng tay vào.”
Sở Sở trầm mặc không trả lời, mũi chân di di vòng tròn trên mặt đất.
Sở Vân Tụ tiếp tục nói: “Con cho rằng tên nghịch tử đó sẽ nhớ ân tình của con sao, con có biết ban nãy nó đã nói hai mẹ con chúng ta cái dạng người xấu xa gì đó, quá sức khó nghe.”
”Khó nghe, thì mẹ….đừng nghe là được.” Sở Sở khó khăn phản kích bà.
“Con coi nó là anh trai, nó có xem con là em gái sao?” Sở Vân Tụ hừ lạnh một tiếng: “Đừng có ở đó mặt nóng dán mông lạnh nữa”
Sở Sở không thể nói được gì.
Sở Sở cúp điện thoại, trong ngực cảm giác thật khó chịu.
Cô không muốn tranh cái gì của Kiều Sâm cả, cô làm chuyện gì, cũng cảm thấy hổ thẹn với anh ấy.
Rạng sáng ngày thứ hai, Kiều Sâm tới phòng học, vừa vào đến cửa đã nghiêm nghị liếc nhìn Sở Sở.
Sở Sở đang đọc thơ từ sáng sớm, nhìn thấy cậu hùng hùng hổ hổ đi về phía mình, cô theo bản năng lùi về sau.
“Cô đi ra cho tôi.”
Cậu vô cùng không khí phách rống cô một tiếng, quay người rời khỏi phòng học, tiện thể phẫn uất đá mạnh cái cửa phòng học.
Sở Sở cơ hồ theo bản năng xoay người nhìn vào vị trí của Lục Xuyên, trống rỗng, anh vẫn chưa tới trường học.
Lương Thiên ngồi cùng bàn kéo kéo Sở Sở: “Nếu không thì đừng đi, cậu cứ ngây ngốc ở phòng học, mình không tin, trong phòng học cậu ta có thể làm được gì.”
Nhưng Sở Sở do dự mấy giây, vẫn đi theo Kiều Sâm ra khỏi phòng học.
Trên hành lang, Sở Sở đuổi kịp Kiều Sâm: “Chú Kiều…lại đánh cậu?”
Kiều Sâm quay đầu lạnh lùng dò xét nhìn cô, trào phúng trả lời: “Đúng vậy đó, bây giờ cô cao hứng chưa, cảm ơn cô ban cho, lão tử bị đánh.”
“Tôi không hề cố ý.” Sở Sở vụng về giải thích: “Tôi không biết chú Kiều có thể làm như vậy…”
Cô càng sốt ruột, đầu lười càng không thể vuốt thẳng: “Thật sự…xin lỗi.”
Cô chỉ là hy vọng Kiều Sâm không cùng đám người xấu xa kia gây chuyện, đi theo bọn họ học thói xấu, cô chỉ muốn chú Kiều quản cậu mà thôi.
Kiều Sâm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hận ý: “Cô nhớ cho kỹ, cô họ Sở, không phải họ Kiều, mẹ nó bớt can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không thì cho dù có là Lục Xuyên, cũng không thể bảo vệ được cô đâu.”
Kiều Sâm nói xong xoay người rời đi, Sở Sở gắt gao cắn chặt môi dưới, vào lúc cậu chuyển sang rẻ vào hành lang, đột nhiên gọi cậu lại, gian nan nói ra: “Cậu cho rằng…tôi muốn….muốn được gọi là Kiều Sở sao?”
Bước chân Kiều Sâm dừng lại, cậu chưa từng nghe thấy âm thanh Sở Sở run rẩy mà kiềm chế lúc nói chuyện như thế này.
“Thế nhưng tôi có thể được chọn lựa sao?” Cô đi qua, run rẩy bắt lấy ống tay áo của Kiều Sâm, kích động nói ra: “Kiều, cậu…nói cho tôi, tôi có thể chọn sao?”
Tim Kiều Sâm run run, cậu nhắm mặt lại, hít sâu.
“Cho dù có cố ý hay không…”
Một giây sau, cậu dùng sức hất tay Sở Sở ra, cắn răng trừng mắt nhìn cô, gằn từng chữ nói: “Mặc kệ cô có cố ý hay không, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không.”
Kiều Sâm rời đi, Sở Sở dựa lưng vào vách tường, miệng mở lớn hô hấp vô cùng khó khăn, thiếu dưỡng khí, thân thể cô co lại không nhịn được run rẩy, co lại một khối nhỏ.
Sở Sở, cô không giết bác gái, nhưng bác gái lại vì cô mà chết.
Cô sinh ra, vốn đã là có tội.
Góc của hành lanh, Lục Xuyên dựa lưng vào tường, một tay cầm bóng rổ, một tay khác tháo xuống tai nghe đang đeo trên tai.
Anh nghiêng mặt qua, ngước mắt nhìn Sở Sở đang đau khổ dựa lưng vào tường, lặng yên trong chốc lát.
Không nói gì, anh cất bước, xoay người rời đi.
Buổi sáng đại hội thể thao vừa mới bắt đầu, Kiều Sâm cùng mấy người anh em ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lục Xuyên đứng một bên hành lang, một tay mò vào trong tú quần, nghiên người sang, lạnh lùng nhàn nhạt nhìn về phía cậu.
“Kiều Sâm, đến sân thượng.”
Anh nói xong, đi sượt qua người cậu.
Beta: Doãn Uyển Du
Sau khi tan học, tốp ba tốp năm các bạn học ào ra cổng trường, hưng phấn thảo luận đủ loại chuyện về đại hội thể thao ngày hôm nay.
Kiều Sâm mặc áo thể thao, mang túi quai chéo, kéo dài bước chân biếng nhác, cà lơ phất phơ bước đi trên đường cái.
Thân ảnh của cậu dưới ánh trời chiều dát lên một tầng vàng chói.
Vừa mới kết thúc nhảy xa, có mấy nữ sinh muốn đưa nước cho cậu, Kiều Sâm cũng không thèm nhìn một cái, đương nhiên trong đó có cả Thời Hiểu.
Thời Hiểu chạy hai ba bước mới đuổi kịp Kiều Sâm: “Xế chiều hôm nay cậu thi nhảy xa, rất lợi hại.”
Kiều Sâm nhàn nhạt lườm cô một cái, dời ánh mắt mặc kệ cô.
“Kiều Sâm, một lát nữa cậu định đi đâu?”
“Liên quan gì đến cậu”
Kiều Sâm nói xong tăng nhanh bước chân, Thời Hiểu chỉ có thể chạy chậm trên đường mới có thể đuổi tới trước mặt cậu.
Lại đi thêm mười mấy mét, Kiều Sâm rốt cục không kiên nhẫn dừng bước: “ Cuối cùng thì cậu muốn gì?”
“Mình chỉ là…” Thời Hiểu từ sau lưng đem chai nước khoáng ra đưa cho cậu.
“Từ nãy đến giờ, cậu một ngụm nước cũng chưa uống, mà thời tiết bây giờ rất nóng, sau khi vận động mạnh xong, nhất định phải bổ sung đủ nước mới được…”
Kiều Sâm liếc mắt, lúc Thời Hiểu miên man lải nhải nói một tràng phổ cập kiến thức về vận dộng, cậu trực tiếp đoạt ấy chai nước khoáng trong tay cô, ngửa đầu thô lỗ uống, rất nhanh toàn bộ nước trong chai đã bị cậu uống hết sạch.
Nước từ khóe miệng cậu tràn ra ngoài, chảy xuống cổ, trôi tuột vào trong áo.
Nhìn qua, vô cùng gợi cảm.
Uống xong nguyên một chai nước khoáng, Kiều Sâm cầm chai nước không, lung lay ngay trước mặt Thời Hiểu, sau đó tiện tay quăng đi, chai nước lăn vài vòng, nằm lăn lóc ngay bên vệ đường.
“Uống xong rồi, cậu cũng lăn được rồi đấy.” Thanh âm của cậu mang theo từng tia lạnh lẽo, mặt không biểu tình xoay người rời đi.
Thời Hiểu chạy tới cúi người nhặt chai nước lên, ném vào thùng rác.
Kiều Sâm liếc mắt xem thường, xoay người ròi đi.
“Sâm ca.”
Có người đàn ông kêu tên Kiều Sâm một tiếng.
Thời Hiểu nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở một vườn hoa cách đó không xa có mấy người đàn ông đi tới, xăm người, nhuộm tóc, vừa nhìn là biết không giống như những người đứng đắn gì, đương nhiên càng không phải là học sinh trong trường.
“Ừm.” Kiều Sâm đi về phía bọn họ.
“Đêm nay chơi chỗ nào?”
“Vẫn ở chỗ cũ.”
“Em gái xinh đẹp này, là ai vậy?” Một tên tóc vàng ánh mắt hèn mọn đánh giá Thời Hiểu một chút, hoi Kiều Sâm: “Bạn gái của Sâm ca?”
“Không phải.”Kiều Sâm lạnh lùng nói.
Tóc vàng nhíu mày, cười một mặt xấu xa hỏi Thời Hiểu: “Em gái, có bạn trai chưa hả?”
Thời Hiểu sợ hãi lùi về sau, lắc đầu.
“Vậy thì tốt, cùng với mấy anh trai này đi đến quán bar chơi thôi.” Tóc vàng nói xong tiến lên một bước, muốn kéo cổ tay Thời Hiểu.
Kiều Sâm đi tới, ngăn trước mặt tóc vàng, trầm giọng nói: “Cậu ấy không đi.”
Thời Hiểu cực kì sợ, vô thức đứng trốn phía sau lưng Kiều Sâm.
“Sâm ca, cái này không có ý gì cả, nhưng cô ta cũng không phải bạn gái của anh, mọi người chỉ muốn chơi đùa với nhau thôi mà.”
“Cậu ấy không muốn đi.”
Tóc vàng khá tức giận khi thấy Kiều Sâm ngang ngược ngăn cản, nhìn về phía Thời Hiểu, hỏi: “Em gái, có muốn cùng bọn này đi chơi không?”
“Tôi…”
Kiều Sâm quay đầu, trừng mắt uy hiếp cô một chút.
Thời Hiểu nghe lời lắc đầu: “Tôi không đi.”
Cô giật giật góc áo Kiều Sâm, nơm nớp lo sợ hỏi: “Kiều Sâm, cậu cũng đừng đi, có được không?”
Tiếng nói run rẩy, mang theo vài phần khẩn cầu đáng thương.
“A, cô em gái này, còn muốn quản Sâm ca?” Mấy tên đàn ông sau lưng Kiều Sâm nở nụ cười.
Kiều Sâm thầm mắng một câu, nói với bọn người kia: “Mấy ngươi chờ tôi.”
Nói xong cậu kéo lấy ống tay áo Thời Hiểu, sít sao cầm chặt cánh tay trắng nõn của cô, một đường vừa lôi vừa túm, đưa cô đi về phía trường học.
Bước chân Kiều Sâm rất dài, Thời Hiểu hơi không theo kịp, đi đến mức lảo đảo.
Lúc Kiều Sâm ngừng lại, cả người cô đều nhào vào trên người cậu.
Cô vội vàng lùi về sau mấy bước, sắc mặt bất giác ửng đỏ.
“Sau bảy giờ không được phép ra khỏi cửa trường.”
“Chao ôi.”
Nhìn bóng lưng Kiều Sâm, Thời Hiểu hơi không rõ có chuyện gì, cô dừng lại một chút, vẫn là kiên nhẫn đuổi theo cậu: “Kiều Sâm, bọn họ là bạn tốt của cậu sao?”
“Cũng không tính như vậy.” Kiều Sâm nói: “Chỉ là chơi với nhau mà thôi.”
Kiều Sâm quay đầu, khinh miệt nhìn Thời Hiểu một cá: “Tôi không chơi với bọn họ, thì chơi với ai, với cậu sao?”
Giọng nói Thời Hiểu đình trệ: “Mình…”
Kiều Sâm cười lạnh một tiếng, quay lưng đi về phía cổng trường: “Đừng có đi theo tôi nữa, nếu không tôi đánh cậu đấy.”
Thời Hiểu vẫn còn muốn đi theo cậu, cậu xoay người lại, làm bộ hướng nắm đấm xông về phía Thời Hiểu, hung tợn nói: “Ông đây sẽ đánh người thật!”
Thời Hiểu sợ hãi ôm lấy đầu.
Kiều Sâm buông nắm đấm xuống, đẩy bả vai nhỏ bé yếu ớt của cô: “Mau về đi, đừng có đi theo.”
Nhìn bóng lưng đang dần xa của cậu, dưới ánh trời chiều, cô đơn không chút sinh khí.
Thời Hiểu không biết dũng khí xuất hiện từ đâu, hô lớn: “Kiều Sâm, mình đi chơi với cậu, được không?”
Hô xong, cô há miệng thở dốc, nhịp tim không thể kìm chế được.
Tay Kiều Sâm mò mò vào trong túi quần, hơi dừng bước mấy giây.
Một trận gió lớn thổi qua, cuốn lên vài phiến lá khô vàng.
Thời Hiểu đột nhiên đỏ mắt.
Kiều Sâm rốt cục vẫn cất bước rời đi, quyết tuyệt, không quay đầu lại nhìn.
….
Ban đêm, Sở Sở từ phòng tự học buổi tối quay trở về phòng ngủ ký túc xá, nhìn thấy một mình Thời Hiểu ngồi trên giường ngẩn người, ngay cả giờ tự học cũng không lên lớp.
Sở Sở đặt cái túi xách xuống cái bàn của mình, cầm lấy ly nước uống một gụm, chỉ nghe Thời Hiểu nói: “Sở Sở, Kiều Sâm là anh trai của cậu sao?”
Chuyện này đã không còn là bí mật, bạn học trong lớp truyền nhau, chuyện nhà bọn họ từng được báo chí đưa tin, không dấu giếm càng không gạt được.
Sở Sở gật nhẹ đầu.
“Sở Sở, Kiều Sâm chỉnh cậu đến như vậy, cậu chắc là hận cậu ấy muốn chết nhỉ.”
Sở Sở lại rót thêm một ly nước cho mình, thì thào nói: “Không hận.”
Không hận nổi, bới vì cậu ấy không phải cố ý.
Cậu ấy chỉ là…rất khổ sở.
“Sở Sở, hôm nay mình nhìn thấy Kiều Sâm ở chung một chỗ với một đám xã hội đen.”
“Xã hội đen?”
Thời Hiểu gật gật đầu, vẻ mặt lo láng: “Dáng vẻ mấy tên đó rất lưu manh, nhìn qua không phải là người tốt, bọn họ còn muốn đi đến quan bar, mình sợ Kiều Sâm theo bọn họ đi gây chuyện.”
Sở Sở do dự rất lâu, rốt cục cầm điện thoại đi ra ban công, gọi điện thoại cho Kiều Ngôn Thương.
Đêm đó là một đêm dài, Sở Sở nhận được điện thoại của Sở Vân Tụ, cô nắm chặt điện thoại, mặc thêm đồ lên ra khỏi ký túc, đứng trên hành lang nghe máy.
Sở Vân Tụ nói cho cô, Kiều Ngôn Thương đưa Kiều Sâm từ quán bar trở về, hai cha con bộc phát cãi nhau một trận lớn, Kiều Ngôn Thương đánh đứa con trai phản nghịch của mình một trận. Bây giờ Kiều Sâm đã đạp cửa rời nhà đi.
Sở Sở nhíu nhíu lông mày, có chút hối hận vì đem chuyện nói nói cho người lớn trong nhà. Vốn hy vọng Kiều Ngôn Thương và Kiều Sâm sẽ thoải mái nói chuyện với nhau, nhưng ông đối xử với Kiều Sâm không đánh thì mắng, tính tình Kiều Sâm lại dữ dằn, cứng đối cứng, lưỡng bại câu thương.(*)
(*) cả hai bên đều chịu thiệt, đều cùng bị tổn thương.
Âm thanh Sở Vân Tụ nghiêm túc: “Về sau nếu có chuyện như vậy xảy ra, con đừng có nhúng tay vào.”
Sở Sở trầm mặc không trả lời, mũi chân di di vòng tròn trên mặt đất.
Sở Vân Tụ tiếp tục nói: “Con cho rằng tên nghịch tử đó sẽ nhớ ân tình của con sao, con có biết ban nãy nó đã nói hai mẹ con chúng ta cái dạng người xấu xa gì đó, quá sức khó nghe.”
”Khó nghe, thì mẹ….đừng nghe là được.” Sở Sở khó khăn phản kích bà.
“Con coi nó là anh trai, nó có xem con là em gái sao?” Sở Vân Tụ hừ lạnh một tiếng: “Đừng có ở đó mặt nóng dán mông lạnh nữa”
Sở Sở không thể nói được gì.
Sở Sở cúp điện thoại, trong ngực cảm giác thật khó chịu.
Cô không muốn tranh cái gì của Kiều Sâm cả, cô làm chuyện gì, cũng cảm thấy hổ thẹn với anh ấy.
Rạng sáng ngày thứ hai, Kiều Sâm tới phòng học, vừa vào đến cửa đã nghiêm nghị liếc nhìn Sở Sở.
Sở Sở đang đọc thơ từ sáng sớm, nhìn thấy cậu hùng hùng hổ hổ đi về phía mình, cô theo bản năng lùi về sau.
“Cô đi ra cho tôi.”
Cậu vô cùng không khí phách rống cô một tiếng, quay người rời khỏi phòng học, tiện thể phẫn uất đá mạnh cái cửa phòng học.
Sở Sở cơ hồ theo bản năng xoay người nhìn vào vị trí của Lục Xuyên, trống rỗng, anh vẫn chưa tới trường học.
Lương Thiên ngồi cùng bàn kéo kéo Sở Sở: “Nếu không thì đừng đi, cậu cứ ngây ngốc ở phòng học, mình không tin, trong phòng học cậu ta có thể làm được gì.”
Nhưng Sở Sở do dự mấy giây, vẫn đi theo Kiều Sâm ra khỏi phòng học.
Trên hành lang, Sở Sở đuổi kịp Kiều Sâm: “Chú Kiều…lại đánh cậu?”
Kiều Sâm quay đầu lạnh lùng dò xét nhìn cô, trào phúng trả lời: “Đúng vậy đó, bây giờ cô cao hứng chưa, cảm ơn cô ban cho, lão tử bị đánh.”
“Tôi không hề cố ý.” Sở Sở vụng về giải thích: “Tôi không biết chú Kiều có thể làm như vậy…”
Cô càng sốt ruột, đầu lười càng không thể vuốt thẳng: “Thật sự…xin lỗi.”
Cô chỉ là hy vọng Kiều Sâm không cùng đám người xấu xa kia gây chuyện, đi theo bọn họ học thói xấu, cô chỉ muốn chú Kiều quản cậu mà thôi.
Kiều Sâm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hận ý: “Cô nhớ cho kỹ, cô họ Sở, không phải họ Kiều, mẹ nó bớt can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không thì cho dù có là Lục Xuyên, cũng không thể bảo vệ được cô đâu.”
Kiều Sâm nói xong xoay người rời đi, Sở Sở gắt gao cắn chặt môi dưới, vào lúc cậu chuyển sang rẻ vào hành lang, đột nhiên gọi cậu lại, gian nan nói ra: “Cậu cho rằng…tôi muốn….muốn được gọi là Kiều Sở sao?”
Bước chân Kiều Sâm dừng lại, cậu chưa từng nghe thấy âm thanh Sở Sở run rẩy mà kiềm chế lúc nói chuyện như thế này.
“Thế nhưng tôi có thể được chọn lựa sao?” Cô đi qua, run rẩy bắt lấy ống tay áo của Kiều Sâm, kích động nói ra: “Kiều, cậu…nói cho tôi, tôi có thể chọn sao?”
Tim Kiều Sâm run run, cậu nhắm mặt lại, hít sâu.
“Cho dù có cố ý hay không…”
Một giây sau, cậu dùng sức hất tay Sở Sở ra, cắn răng trừng mắt nhìn cô, gằn từng chữ nói: “Mặc kệ cô có cố ý hay không, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không.”
Kiều Sâm rời đi, Sở Sở dựa lưng vào vách tường, miệng mở lớn hô hấp vô cùng khó khăn, thiếu dưỡng khí, thân thể cô co lại không nhịn được run rẩy, co lại một khối nhỏ.
Sở Sở, cô không giết bác gái, nhưng bác gái lại vì cô mà chết.
Cô sinh ra, vốn đã là có tội.
Góc của hành lanh, Lục Xuyên dựa lưng vào tường, một tay cầm bóng rổ, một tay khác tháo xuống tai nghe đang đeo trên tai.
Anh nghiêng mặt qua, ngước mắt nhìn Sở Sở đang đau khổ dựa lưng vào tường, lặng yên trong chốc lát.
Không nói gì, anh cất bước, xoay người rời đi.
Buổi sáng đại hội thể thao vừa mới bắt đầu, Kiều Sâm cùng mấy người anh em ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lục Xuyên đứng một bên hành lang, một tay mò vào trong tú quần, nghiên người sang, lạnh lùng nhàn nhạt nhìn về phía cậu.
“Kiều Sâm, đến sân thượng.”
Anh nói xong, đi sượt qua người cậu.
Last edited:
Bình luận facebook