• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tiếng chim hót trong bụi mận gai (3 Viewers)

  • Chương 22


[TD]

Chương 45



Fritz ra mở cửa, rời bỏ bộ quần áo tài xế màu xanh nước biển rất đẹp, thay vào là chiếc áo gilê bó sát của người đầu bếp.
- Fritz anh chỉ là người phụ vụ tầm thường của ngài Hartheim hay là người bảo vệ cho ông ấy? Nàng vừa hỏi vừa đưa chiếc áo khoác cho Fritz.
Mặt anh ta lạnh như tiền.
- Ngài Hartheim đang ở trong phòng làm việc thưa cô Ó Neill.
Rainer ngồi nhìn ngọn lửa, người hơi nghiêng về phía trước, con mèo cái Natasha mà Rainer mang về nuôi từ Hồng Y qua đời nằm lim dim trước lò sưởi. Khi cánh cửa phòng mở, ông ngước mắt lên, nhưng không nói tiếng nào và cũng chẳng tỏ ra vui mừng gặp lại nàng.
Justine bước vào, đến ngồi dưới đất đối diện với Rainer và ngả đầu lên gối của ông tạ
- Rainer, em hối hận đã làm phí tất cả những năm tháng, nàng thì thầm. Em không làm sao chuộc lại được.
Rainer không đứng lên, không kéo nàng vào lòng, anh ta ngồi xuống đất bên cạnh Justinẹ
- Một phép mầu, Rainer nói.
- Anh vẫn chưa hết yêu em phải không? Nàng mỉm cười hỏi.
- Không, không bao giờ.
- Chắc em đã làm anh đau khổ rất nhiều.
- Không như em tưởng đâu. Anh biết em yêu anh và anh có thể chờ đợi. Anh vẫn tin rằng một người kiên trì rồi cuối cùng thế nào cũng sẽ thắng lợi.
- Thế cho nên anh để mặc em tự vật lộn mình. Anh chẳng có chút buồn lo nào khi báo với anh em sẽ về Drogheda vĩnh viễn, có đúng không?
- Ồ, không phải thế đâu! Nếu chuyện ấy liên quan đến một người đàn ông khác thì anh đã chiến đấu đến cùng. Nhưng còn với Droghedả... Một đối thủ quá lợi hại. Ồ, có, có chứ, anh rất buồn lo!
- Em không ngờ rằng đầu óc của anh lại rắc rối đến thế! Tại sao lúc ấy anh không nói một cách đơn giản là anh vẫn còn yêu em? Em thiết tha được nghe câu đó!
- Anh không nói vì nó đã quá rõ ràng, em có thể tự tìm hiểu lấy. Tự em phải nhận ra điều đó chứ!
- Có lẽ em bị mù, một mình em không thấy gì hết, em cần sựp giúp đỡ. Cuối cùng thì mẹ em buộc em phải mở mắt ra. Một lá thư của mẹ nằm chờ em ở nhà sau khi em chia tay với anh. Mẹ em khuyên em không nên về nhà.
- Mẹ em là một người phụ nữ tuyệt vời.
- Em biết anh đã gặp mẹ em, Rainer. Lúc nào vậy anh?
- Anh đi gặp mẹ em cách đây khoảng một năm. Drogheda là một trang trại đẹp vô cùng, nhưng đúng là không thích hợp với em, Justinẹ Mục đích chuyến đi của anh là làm cho mẹ em hiểu điều đó. Em không thể tưởng tượng anh vui sướng đến mức nào khi cuối cùng mẹ đã thấy ra, mặc dù anh không nghĩ rằng các lý lẽ của anh có sức thuyết phục cho lắm.
Justine đưa ngón tay đặt lên miệng Rainer.
- Em cũng thế, em hoài nghi Rain à. Em luôn hoài nghị Có thể em sẽ hoài nghi mãi mãi.
- Ồ, Justine, anh hy vọng rằng không! Phần anh, không thể có người phụ nữ nào khác hơn. Chỉ có em. Cả thế giới đều biết như thế từ nhiều năm quạ Nhưng những lời tỏ tình chẳng có ý nghĩa gì. Dù cho anh có hét to lên đến lạc giọng cũng không làm tan đi được những hoài nghi ở em. Vì vậy Justine à, anh không kêu gào tình yêu của em nữa, mà anh sống với tình yêu ấy. Làm sao em có thể nghi ngờ những tình cảm của người hiệp sĩ trung thành nhất của em? Rốt cuộc thì em ở lại nhưng không phải do anh. Rất có thể rồi đây em vẫn phải tiếp tục dựa vào những lời khuyên can, vỗ về của mẹ đấy...
- Em van anh, đừng nói thế nhất là với giọng ấy! Rain tội nghiệo của em, em đã lạm dụng sự kiên nhẫn của anh đến tận cùng! Em xin quỳ xuống trước mặt anh.
- Lạy Chúa cảm ơn em! Em hạ mình không lâu đâu! - ông nói vui vẻ. - Rồi em sẽ trở lại là em ngay ngày mài thôi.
Sự căng thẳng đã biến mất, cái khó nhất đã quạ
- Anh muốn lúc nào em cũng vẫn là em, vẫn là Justinẹ Em không được thay đổi một tí nào, dù là một chấm tàn nhang hay một tế bào trong não của em.
Justine vòng tay qua cổ Rainer, những ngón tay luồn vào mân mê mái tóc bạch kim dày của ông.
- ôi, anh có biết được em đã chờ cái giây phút này như thế nào không? Nàng thì thầm. Em không bao giờ quên.



[TD]

Chương kết



Bức điện tín được viết như sau...
Con đã trở thành bà Rainer Moerling Hartheims. Lễ cưới tại Vatican. Giáo Hoàng tha hồ ban phép lành các bà vợ muôn năm! Sẽ về nhà tuần trăng mật sớm nhất có thể được, nhưng từ nay gia đình ở châu âu. Muôn vàn âu yếm của Rain nữa cho mọi người. Justine.
Meggie đặt tờ giấy điện báo xuống bàn, mắt nhìn ra cửa sổ, hướng về phía những đóa hoa hồng mùa thu đang nở khắp vườn. Hương thơm hoa hồng, những rung động hoa hồng; cả những cây bông bụt, cây cọ, cây bạch đàn, và cả cây hoa giấy vốn nhìn cuộc đời từ trên cao.
Vười hoa đẹp và sống động vô cùng. Nhìn những chồi nụ và nhữngmầm xanh nẩy nở rồi héo tàn; rồi những ước mơ mới lại đến, tiếp tục môt chu kỳ không thay đổi, mãi mãi không hề dừng lại ở nơi kết thúc.
Thế là Drogheda không còn nữa. Vâng, đã đến lúc, thật đúng lúc. Chu kỳ cứ tiếp tục với những người xa lạ. Hình phạt tôi xin chịu một mình, tôi không thể phiền trách ai. Và tôi chẳng luyến tiếc gì.
Hết​
[/TD]

[/TD]

 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom