Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
“Cậu Lạc đại nhân có đại lượng, không muốn so đo với loại chuột nhát nhưtụi mày, nhưng mà Hồng Bưu tao rất sẵn lòng. Nếu mày có gì không hài lòng với cậu Lạc, Hồng Bưu tao nhận thay cậu ấy.”
Hồng Bưu bước đến trước mặt Trương Định, tháo kính râm xuống, sau đó vung tay cho một cái tát giòn giã mà không hề báo trước.
Cái tát này giáng xuống, mặc dù không nặng nhưng lại đánh cho Trương Định đỏ mặt tới mang tai.
“Sao không nói gì?” Hồng Bưu nắm tóc Trương Định mắng.
“Chỉ bằng mày mà còn dám bảo cậu Lạc chờ sao?”
“Mày cũng không nhìn xem mày là cái thá gì hả?” Hồng Bưu lại tát vào mặt Trương Định, Trương Định không dám đáp một lời.
Anh ta thực sự không thế hiếu nối, chính xác thì Lạc Tú đến từ đâu?
Ngay cả Hồng Bưu, tay đại ca của Thông Châu cũng phải đến nịnh nọt Lạc Tú.
Anh ta đột nhiên có cảm giác dường như cả thế giới đều đang chống đối với anh ta. Kế từ ngày đầu tiên Lạc Tú đến, anh ta đã không thuận lợi.
Phàm là những chuyện dính dáng đến Lạc Tú hoặc chống lại Lạc Tú, kết quả đều là anh ta chịu thiệt.
Trương Định hoàn toàn không thế hiếu tại sao Lạc Tú lại có năng lực lớn như vậy.
Tuy nhiên dù có hiểu hay không thì anh ta cũng biết sau này khi nhìn thấy Lạc Tú, anh ta cũng chỉ có thế cụp đuôi làm người, thậm chí nhìn thấy Lạc Tú cũng cần đi đường vòng.
Vả lại anh ta đã hiếu tại sao buối tối hôm trước, đám người của mình lại được Hồng Bưu thả cho đi, đây rất rõ ràng là vì Lạc Tú.
Nghĩ đến đây, Trương Định lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau khi bị Hồng Bưu tát thêm vài cái, mặt anh ta trong trắng lộ ra sắc hồng, trông vô cùng kỳ quái.
“Cút!”
Nhất thời Trương Định như nhận được lệnh ân xá, dẫn theo cái đuôi Hồ Mỹ Kim chạy trốn.
Lạc Tú thì lại không thèm quan tâm đến trò hề này, ngậm điếu thuốc mà chẳng thèm liếc mát nhìn Trương Định lấy một cái. Đúng như lời Hồng Bưu nói, với thân phận và tâm tính của Lạc Tú, trong mắt anh, Trương Định thậm chí còn chắng bằng một con chó.
Sau khi đuối Trương Định đif Hồng Bưu không dám kiêu ngạo trước mặt Lạc Tú như trước mát Trương Định, mà tỏ ra rất khiêm tốn, cung kính.
Hồng Bưu lúng túng bất an xoa xoa tay, lên tiếng.
“Cậu Lạc, mạo muội tới chơi, mong tha tội cho. Hôm nay tôi đến đây là đế nhận lỗi.” Hồng Bưu vừa nói vừa cúi đầu, hai tay dâng lên một tấm thẻ ngân hàng.
Số tiền bên trong không quá nhiều, năm trăm vạn tệ!
Lạc Tú thuận tay nhận lấy. Bởi vì Hồng Bưu thực ra xem như là người của nhà họ Diệp, coi như là người một nhà. Quan trọng hơn là sau này có lẽ còn có rất nhiều việc cần sự giúp đỡ của Hồng Bưu ở Thông Châu, nên Lạc Tú đương nhiên cũng cho Hồng Bưu chút mặt mũi.
Nhìn thấy Lạc Tú nhận lấy thẻ ngân hàng, trong lòng Hồng Bưu thở phào nhẹ nhõm một hơi, bới vì điều này có nghĩa là Lạc Tú sẽ không tính toán chuyện của đêm đó nữa.
Những gì đã xảy ra ngày hôm đó đã qua rồi.
“Đúng rồi, cậu Lạc, cậu có thể nê’ mặt đế tôi mời cậu Lạc tối nay ăn bữa cơm không.” Hồng Bưu do dự một chút, sau đó lên tiếng nói.
“Có thể.” Có người nhiệt tình muốn mời khách dùng bữa như vậy, Lạc Tú đương nhiên không từ chối.
Mục tiêu của Hồng Bưu đã đạt được, nên ông ta rời đi rất vui
vẻ.
Chỉ là ngay sau khi Hồng Bưu rời đi, Hạ Linh Lung lại đến, dường như hoa khôi cảnh sát này không có ý định từ bỏ rồi.
Nhưng mà, hôm nay Hạ Linh Lung không mặc đồng phục cảnh sát mà là một chiếc quần da màu đen, lộ ra cặp mông tròn trịa và cặp đùi thon thả, thân trên mặc một chiếc áo vest màu đen, trông có vẻ oai hùng mà hiên ngang.
Ngay cả ở trên đường cũng khiến cho người ta ghé mát nhìn, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối chắc chẳn là 200%.
“Thấy tôi anh không vui à?” Hạ Linh Lung nhìn chằm chằm hỏi, bôi vì Lạc Tú không hề mỉm cười khi nhìn thấy cô ta.
Hồng Bưu bước đến trước mặt Trương Định, tháo kính râm xuống, sau đó vung tay cho một cái tát giòn giã mà không hề báo trước.
Cái tát này giáng xuống, mặc dù không nặng nhưng lại đánh cho Trương Định đỏ mặt tới mang tai.
“Sao không nói gì?” Hồng Bưu nắm tóc Trương Định mắng.
“Chỉ bằng mày mà còn dám bảo cậu Lạc chờ sao?”
“Mày cũng không nhìn xem mày là cái thá gì hả?” Hồng Bưu lại tát vào mặt Trương Định, Trương Định không dám đáp một lời.
Anh ta thực sự không thế hiếu nối, chính xác thì Lạc Tú đến từ đâu?
Ngay cả Hồng Bưu, tay đại ca của Thông Châu cũng phải đến nịnh nọt Lạc Tú.
Anh ta đột nhiên có cảm giác dường như cả thế giới đều đang chống đối với anh ta. Kế từ ngày đầu tiên Lạc Tú đến, anh ta đã không thuận lợi.
Phàm là những chuyện dính dáng đến Lạc Tú hoặc chống lại Lạc Tú, kết quả đều là anh ta chịu thiệt.
Trương Định hoàn toàn không thế hiếu tại sao Lạc Tú lại có năng lực lớn như vậy.
Tuy nhiên dù có hiểu hay không thì anh ta cũng biết sau này khi nhìn thấy Lạc Tú, anh ta cũng chỉ có thế cụp đuôi làm người, thậm chí nhìn thấy Lạc Tú cũng cần đi đường vòng.
Vả lại anh ta đã hiếu tại sao buối tối hôm trước, đám người của mình lại được Hồng Bưu thả cho đi, đây rất rõ ràng là vì Lạc Tú.
Nghĩ đến đây, Trương Định lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau khi bị Hồng Bưu tát thêm vài cái, mặt anh ta trong trắng lộ ra sắc hồng, trông vô cùng kỳ quái.
“Cút!”
Nhất thời Trương Định như nhận được lệnh ân xá, dẫn theo cái đuôi Hồ Mỹ Kim chạy trốn.
Lạc Tú thì lại không thèm quan tâm đến trò hề này, ngậm điếu thuốc mà chẳng thèm liếc mát nhìn Trương Định lấy một cái. Đúng như lời Hồng Bưu nói, với thân phận và tâm tính của Lạc Tú, trong mắt anh, Trương Định thậm chí còn chắng bằng một con chó.
Sau khi đuối Trương Định đif Hồng Bưu không dám kiêu ngạo trước mặt Lạc Tú như trước mát Trương Định, mà tỏ ra rất khiêm tốn, cung kính.
Hồng Bưu lúng túng bất an xoa xoa tay, lên tiếng.
“Cậu Lạc, mạo muội tới chơi, mong tha tội cho. Hôm nay tôi đến đây là đế nhận lỗi.” Hồng Bưu vừa nói vừa cúi đầu, hai tay dâng lên một tấm thẻ ngân hàng.
Số tiền bên trong không quá nhiều, năm trăm vạn tệ!
Lạc Tú thuận tay nhận lấy. Bởi vì Hồng Bưu thực ra xem như là người của nhà họ Diệp, coi như là người một nhà. Quan trọng hơn là sau này có lẽ còn có rất nhiều việc cần sự giúp đỡ của Hồng Bưu ở Thông Châu, nên Lạc Tú đương nhiên cũng cho Hồng Bưu chút mặt mũi.
Nhìn thấy Lạc Tú nhận lấy thẻ ngân hàng, trong lòng Hồng Bưu thở phào nhẹ nhõm một hơi, bới vì điều này có nghĩa là Lạc Tú sẽ không tính toán chuyện của đêm đó nữa.
Những gì đã xảy ra ngày hôm đó đã qua rồi.
“Đúng rồi, cậu Lạc, cậu có thể nê’ mặt đế tôi mời cậu Lạc tối nay ăn bữa cơm không.” Hồng Bưu do dự một chút, sau đó lên tiếng nói.
“Có thể.” Có người nhiệt tình muốn mời khách dùng bữa như vậy, Lạc Tú đương nhiên không từ chối.
Mục tiêu của Hồng Bưu đã đạt được, nên ông ta rời đi rất vui
vẻ.
Chỉ là ngay sau khi Hồng Bưu rời đi, Hạ Linh Lung lại đến, dường như hoa khôi cảnh sát này không có ý định từ bỏ rồi.
Nhưng mà, hôm nay Hạ Linh Lung không mặc đồng phục cảnh sát mà là một chiếc quần da màu đen, lộ ra cặp mông tròn trịa và cặp đùi thon thả, thân trên mặc một chiếc áo vest màu đen, trông có vẻ oai hùng mà hiên ngang.
Ngay cả ở trên đường cũng khiến cho người ta ghé mát nhìn, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối chắc chẳn là 200%.
“Thấy tôi anh không vui à?” Hạ Linh Lung nhìn chằm chằm hỏi, bôi vì Lạc Tú không hề mỉm cười khi nhìn thấy cô ta.
Bình luận facebook